Thời gian tươi đẹp
túi xách.” Lâm Thiển giải thích: “Lần này, em cho rằng bọn em nên làm vậy. Ví dụ người tiêu dùng nhìn nhận thế nào về sản phẩm túi xách này, rốt cuộc họ có suy nghĩ gì, có yêu cầu gì hay không? Làm thế nào để tạo ra đối tượng khách hàng mục tiêu của sản phẩm mới. Nếu có hứng thú với sản phẩm, họ hy vọng sản phẩm có những chức năng gì… Nói chung phải điều tra thực tế mới nắm được thông tin cụ thể. Vì vậy, em định đi mấy thành phố lớn, trực tiếp tiến hành cuộc bỏ phiếu điều tra với người dân ở đó, thu thập dữ liệu chân thực.”
Nghe xong, Lâm Mạc Thần im lặng vài giây rồi mỉm cười: “Anh ủng hộ em. Từ xưa đến nay, các ngành nghề đều như nhau. Càng muốn tốt nhất, càng phải làm đến nơi đến chốn, càng muốn tạo ra một sản phẩm không tầm thường, càng nên quay về khởi nguồn của khâu tiêu thụ, đó là thị trường. Vì vậy chúng ta cần đi tìm hiểu thị trường.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nghĩ, Lệ Trí Thành từng nói, đối phó với Tân Bảo Thụy không thể dùng mấy “mánh khóe” như đối phó Tư Mỹ Kỳ mà cần đến “dao thật súng thật”. Vì vậy anh mới quyết định tạo ra một “cây cung” hoàn hảo.
Mà trong cuộc chiến thương mại này, mỗi bước đi của quá trình chuẩn bị cần hoàn hảo đến từng xen-ti-mét, để khi sản phẩm ra đời, thắng lợi đã định. Ví dụ điển hình nhất là sản phẩm điện thoại của hãng Apple, là “cây cung dài” mà bọn họ nhiều khả năng tạo ra trong tương lai.
Ngày hôm sau, Lâm Thiển và các thành viên nhóm marketing cùng mấy nhân viên xuất sắc do cô chọn thêm bắt đầu chuyến đi điều tra nghiên cứu ở các thành phố lớn.
Chương 18:
Lúc nhận được tin tức Lâm Thiển đưa nhóm công tác của cô đi nghiên cứu thị trường, Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi và Tưởng Viên vừa kéo hành lý rời khỏi sân bay Malpensa, Milan.
Phía xa xa là rừng núi nhấp nhô, thành phố xinh đẹp tọa lạc ở phía trước. Chuyến đi này của bọn họ nhằm mục đích tìm kiếm vật liệu thích hợp với sản phẩm mới, tất cả vẫn còn là ẩn số.
Lên taxi, Cố Diên Chi đọc tin nhắn của Lâm Thiển, cười nói với Lệ Trí Thành: “Tự dưng nghĩ ra việc đi điều tra nghiên cứu thị trường ở các thành phố, cô Lâm Thiển này không khỏi khiến người khác bất ngờ.”
Lệ Trí Thành lên tiếng: “Cô ấy là người rất có chủ kiến. Cho cô ấy phương hướng và một chút không gian phát huy, cô ấy sẽ mang lại kết quả chúng ta không ngờ tới.”
“Chậc chậc…” Cố Diên Chi cười: “Có phải thủ pháp dùng người của chú được rèn luyện từ trong quân đội không? Mấy chiêu “huấn luyện chim ưng”, “huấn luyện chó sói” gì đó?”
Nghe câu nói đùa này, Tưởng Viên ngồi ở ghế trước cười cười. Lệ Trí Thành chẳng thèm trả lời, quay đầu nhìn trời xanh, nhưng khóe miệng anh cũng ẩn hiện ý cười.
Nếu đúng là huấn luyện chim ưng thì anh mới là con chim ưng đó. Sau lưng là bầu trời bao la bát ngát, còn anh lại bị sự ngọt ngào và dịu dàng của cô trói buộc, cam tâm tình nguyện thần phục.
Trong điện thoại của anh cũng có tin nhắn của Lâm Thiển vừa gửi tới: Em đi công tác, điều tra nghiên cứu người tiêu dùng ở các nơi, khoảng mười ngày sau mới về.
Ngón tay Lệ Trí Thành dừng trên màn hình di động, một lúc sau anh trả lời: Được, gặp em vào mười ngày sau.
***
Nửa tháng sau.
Bây giờ đã là mua xuân, tuy thời tiết vẫn chưa hết giá lạnh nhưng ánh nắng vừa chói chang vừa ấm áp.
Buổi trưa, Lâm Thiển đứng bên dưới một khu chung cư cao cấp ở thành phố Trường Sa[1'>, nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng màu cà phê sừng sững trước mặt.
[1'> Trường Sa là thủ phủ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Hơn mười thành viên trẻ tuổi của nhóm công tác nhanh chóng cầm phiếu điều tra, đi thang máy lên tòa nhà. Lâm Thiển cũng rút từ ba lô một tập phiếu, một túi quà tặng chứa những quyển lịch bàn nhỏ, đáp thang máy lên tầng trên cùng, rồi từ đó đi gõ cửa từng nhà.
Từ trước đến nay, chỉ có công ty nước, công ty điện lực hay điều tra dân số mới đến từng hộ gia đình. Vì vậy mỗi khi cô gõ cửa, chủ nhà đều lộ vẻ nghi hoặc: “Điều tra dân số? Cô ở đâu đến vậy?”
Lâm Thiển luôn nở nụ cười lịch sự: “Chúng tôi từ một doanh nghiệp, muốn tìm hiểu một chút về người tiêu dùng”. Sau đó, cô đưa quà: “Xin đừng hiểu nhầm, tôi không phải tiếp thị sản phẩm, chỉ muốn hỏi chị vài câu đơn giản mà thôi.”
Mặc dù vậy, trong mười người cũng có tới một nửa chau mày, lập tức đóng cửa: “Tôi không cần”.
Nhưng cũng có người dân vui vẻ phối hợp, chắc là do thấy ngoại hình và khí chất của Lâm Thiển không tồi, thái độ thân thiện, không giống loại chuyên đi tiếp thị. Họ nhiệt tình điền phiếu, gặp đối tượng có hứng thú với ba lô túi xách dã ngoại, còn trò chuyện với cô một lúc.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, có thể đạt được năm sáu phiếu có giá trị thiết thực trong cả tòa nhà này đã là điều may mắn.
Lúc mới bắt đầu, do sự khích lệ của Lâm Thiển, các thành viên trong nhóm tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái làm việc. Sau vài ngày, bọn họ dần nhụt chí. Cả nhóm chưa ai từng tham gia công tác điều tra hạ tầng như bây giờ, còn liên tiếp đụng phải “bức tường cứng” khó nhằn.
Lâm Thiển an ủi bọn họ: “Công việc đơn giản nhất nhưng khó nhất chính là công việc có giá trị nhất”, “Bởi vì người trong ngành chưa từng làm ra một khi sản phẩm mới thành công, chúng ta sẽ trở thành tấm gương tiên phong để mọi người noi theo…” Đồng thời, cô cũng không ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón mà “xông pha chiến trận”. Đến bất cứ thành phố nào, khu chung cư nào, cô cũng dẫn đầu, mặt dày đi gõ cửa từng nhà.
Chính vì lẽ đó, mọi người dần khôi phục tâm trạng, để tâm vào việc “đi sâu tìm hiểu nhu cầu khách hàng”. Nửa tháng qua, họ đã đi một vòng bốn năm thành phố lớn, mỗi thành phố đạt khoảng ba trăm phiếu điều tra có giá trị. Tuy số lượng không nhiều, nhưng theo đà tích lũy dữ liệu, đi sâu tìm hiểu và trao đổi với người dân thành phố, mọi người nảy ra nhiều ý tưởng hay về việc quảng bá, tiếp thị “cây cung dài” trong tương lai.
Những ý tưởng này được tập hợp thành phương án marketing rất có hiệu quả sau khi nhãn hiệu “Aito” (Ái Đồ) ra đời. Đó là chuyện sau này, còn bây giờ, Lâm Thiển không ngờ, loáng một cái đã hai mươi mấy ngày trôi qua.
Mỗi buổi tối, khi lê tấm thân mệt mỏi về khách sạn, một mình nằm trên chiếc giường sạch sẽ mát lạnh, cô dường như cởi vỏ bọc nữ giám đốc giỏi giang năng động của ban ngày, bản chất cô gái nhỏ sôi nổi từ trong cốt tủy lại được phục hồi.
Lâm Thiển ngước nhìn bầu trời qua rèm cửa sổ, não bộ bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
Cô tự nhủ: trình độ nói năng của mình ngày càng tiến bộ. “Công việc đơn giản mà khó nhất, cũng chính là công việc có giá trị nhất”. Chậc chậc, không ngờ mình cũng có thể nghĩ a câu triết lý này, khiến mọi người há hốc mồm.
Cô lại nghĩ đến những ý tưởng và phương án mà bản thân và các thành viên làm ra. Phương án đó như viên ngọc sáng lấp lánh. Trong lòng Lâm Thiển có chút xúc động không thể kìm nén.
Không rõ phía Lệ Trí Thành tiến triển đến đâu rồi. Cô sẽ mang lại niềm vui bất ngờ cho anh, anh có biết không?
Cuối cùng ngày mai cũng được về Ái Đạt rồi. Lâm Thiển nằm nghĩ ngợi một lúc, ngẩng đầu nhìn chiếc mũ lưỡi trai trên tủ đầu giường, con tim lại xốn xang.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn: Ngày mai bọn em về thành phố Lâm.
Tin nhắn gửi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm. Lâm Thiển cầm di động, lăn đi lăn lại trên giường. Có lẽ anh rất bận nên không tiện trả lời. Nhưng thời gian qua cô nhớ anh biết bao, chắc chắn anh không biết, cũng không thể ngờ tới.
Tình yêu là một thứ kỳ lạ mà bạn không có cách nào khống chế. Một tháng trước, cô vẫn còn mâu thuẫn xem có nên làm theo trình tự, nhìn thấu trái tim của anh trước mới nhận lời yêu anh? Cô nghĩ, là anh thích cô trước, người thâm hiểm như anh nhất định phải thích cô nhiều hơn mới an toàn. Thậm chí cô còn có ý nghĩ, tuy Lâm Mạc Thần nói hơi quá, nhưng đúng là với loại đàn ông như anh, người phụ nữ càng khó giành được, anh sẽ càng trân trọng hơn.
Tuy nhiên, kể từ hôm hai người hôn nhau, trái tim cô đã bùng nổ. Cô không muốn tiếp tục kiềm chế, cũng chẳng có cách nào kiềm chế.
Mỗi sáng thức dậy, vừa mở mắt, cô nhớ đến anh đầu tiên. Buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu cũng ẩn hiện hình bóng anh.
Đồng nghiệp vô tình nhắc tới “Lệ tổng”, cô lập tức dỏng tai lên nghe. Rõ ràng là những câu nói chẳng dính dáng đến mối quan hệ của hai người, nhưng chỉ cần liên quan đến anh, ví dụ anh nổi giận trong cuộc họp ngày hôm nay… cô đều cảm thấy rung động, sự rung động không thể chia sẽ với bất cứ người nào, càng tăng thêm nỗi nhớ nhung trong cô.
Lần đầu tiên bị các thành viên trong nhóm chất vấn, Lâm Thiển dõng dạc phát biểu vài câu, coi như miễn cưỡng áp chế tình hình. Nhưng khi bước ra khỏi phòng họp, một mình đứng dưới ánh đèn, cô cảm thấy rất cô đọc. Sau đó, cô liền nhớ đến Lệ Trí Thành, nhớ tới gương mặt nghiêm nghị, ý cười nhàn nhạt của anh. Vừa rút điện thoại nhắn tin cho anh, cô chợt nhớ hiện tại có lẽ anh còn bận hơn cô gấp trăm lần. Thế là cô lại bỏ máy vào túi, thất thần dõi mắt ra thành phố xa lạ ở bên ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên kết thúc một cuộc thảo luận về một ý tưởng được tất cả mọi người đánh giá cao, cô tươi cười phất tay: “Hôm nay không chúc mừng không được. Tối nay tôi mời, chúng ta đi ăn khuya.” Mọi người hoan hô, hò reo ầm ĩ. Cô phấn khởi cùng nhân viên đi ra ngoài, trong đầu toàn là hình bóng Lệ Trí Thành.
Những lúc vui vẻ như vậy mà anh không ở bên cạnh. Cô rất muốn ôm anh, vùi đầu vào lòng anh. Cầu mà không được, trằn trọc không yên, tình cảm quyến luyến không rõ nảy sinh từ bao giờ, anh có biết không?
Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên. Lâm Thiển lập tức ngồi dậy, nhìn ba chữ quen thuộc trên màn hình: “Lệ Trí Thành”.
“A lô!” Cô chỉ nói một từ rồi im lặng.
Đầu tiên có tiếng nói chuyện, tiếng đóng cửa. Sau đó, giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành truyền tới: “Vừa rồi tôi bận họp.”
“Vâng, em cũng đoán vậy.”
Anh không lên tiếng, Lâm Thiển có thể nghe thấy tiếng thở của anh.
“Ngày mai mấy giờ em về đến nơi?” Anh hỏi lại.
Lâm Thiển lập tức trả lời: “Chuyến bay lúc mười giờ, chắc tầm trưa về đến công ty.”
“Được, tôi chờ em.” Anh nói nhỏ.
Sau khi cúp điện thoại, mặt Lâm Thiển nóng ran, tựa hồ bị ba từ “tôi chờ em” thiêu đốt. Cô vùi mặt vào gối, nằm sắp một lúc, miệng cười tủm tỉm.
***
Sau nhiều ngày cách biệt, cuối cùng Lâm Thiển cũng về đến thành phố quê hương.
Một giờ chiều máy bay hạ cánh, các đồng nghiệp đói cồn cào ruột gan, nói với Lâm Thiển: “Giám đốc Lâm cùng đi ăn cơm với chúng tôi đi.”
Lâm Thiển cũng hơi đói bụng, nhưng cô từ chối: “Không cần đâu, tôi phải về tập đoàn báo cáo với lãnh đạo. Mọi người ăn cơm xong về công ty trước, kiểm tra sắp xếp lại dữ liệu, chiều tôi sẽ về.”
Lại đặt chân lên tầng trên cùng của tòa văn phòng, tâm trạng của Lâm Thiển không giống bất cứ lần nào trước đó.
Cô và Lệ Trí Thành đã thật sự đến với nhau. Đây là một nhận thức hoàn toàn chắc chắn và rõ ràng, cô nên nói gì bây giờ? “Em muốn xem cẩm nang diệu kế thứ hai của anh?” Hay là bắt chước câu nói của anh: “Chuyện khác có thể nhẫn nhịn, chuyện này không nhịn được”, nhất định anh sẽ hiểu ý cô.
Hay là… cô chẳng cần nói điều gì, cứ thế đi thẳng tới hôn anh?
Còn về thỏa thuận giữa anh và Lâm Mạc Thần, không quấy nhiễu cô trong thời gian ngắn gì đó? Dẹp nó sang một bên.
Với tâm trạng ngọt ngào và hồi họp chưa từng thấy, Lâm Thiển đi thẳng tới phòng làm việc của Lệ Trí Thành.
Gian ngoài trống không, Tưởng Viên chẳng thấy bóng dáng. Lâm Thiển hắng giọng, gõ nhẹ cửa phòng.
Không ai trả lời. Lệ Trí Thành không ở văn phòng?
Lâm Thiển rút điện thoại, ngẫm nghĩ rồi gọi cho Tưởng Viên trước.
“Giám đốc Lâm”, đầu kia điện thoại có vẻ ồn ào, “tôi và Lệ tổng đang ở phân xưởng năm. Sếp đang bận, sếp nói khi nào cô về tập đoàn thì bảo cô qua bên này.”
***
Lâm Thiển có thể tưởng tượng, Lệ Trí Thành bận rộn đến mức nào. Anh nói đợi cô nhưng lại đi phân xưởng vào giữa trưa, chứng tỏ đây là công việc thật sự quan trọng.
Phân xưởng năm nằm ở trong cùng khuôn viên công ty, là phân xưởng mới nhất và lớn nhất, cũng là “căn cứ bí mật” để thử nghiệm sản xuất sản phẩm mới.
Khi Lâm Thiển đi vào, xung quanh rất ồn ào, một dây chuyền đang vận hành, tiếng máy móc ầm ầm. Dưới ánh đèn sáng trưng, không ít nhân viên kỹ thuật mặc bộ đồ màu xanh lá cây và công nhân mặc đồng phục xanh lam đi đi lại lại. Đâu đâu cũng có tiếng người nói chuyện, tất cả tạo ra cảnh tượng bận rộn và căng thẳng.
Lâm Thiển nhanh chóng phát hiện một nhóm hơn mười người tụ tập xung quanh một cỗ máy cách chỗ cô không xa, người đứng giữa chính là Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển dừng lại ở khoảng cách bảy tám mét, yên lặng nhìn anh.
Bọn họ đang thử nghiệm tính năng của vật liệu. Trên chiếc bàn vuông phía trước bày hơn chục loại vật liệu khác nhau, có loại bị nhúng nước, có loại bị lửa đốt hoặc bị ma sát đến nhàu nát. Một công nhân đứng cạnh Lệ Trí Thành, đang cầm một miếng vật liệu báo cáo với anh: “Đây là kết quả của vật liệu A7 sau khi thử nghiệm, còn đây là A8 và A9… Tính năng của nó đã có bước tiến lớn so với đợt trước.”
Ông ta vừa dứt lời, mấy công nhân, nhân viên kỹ thuật và nhân viên văn phòng đều phụ họa. Lâm Thiển cũng mừng rỡ. Không ngờ Lệ Trí Thành xem xong bản báo cáo trong tay, chau mày lạnh nhạt nói: “Không được, vẫn còn một khoảng nữa mới đạt yêu cầu tới của tôi. Các vị vất vả rồi, nhưng lô vật liệu này bị đào thải, hãy tiếp tục thử nghiệm.”
Lâm Thiển cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng người ở bên cạnh anh dường như đã quen với tình cảnh này. Bọn họ gật đầu rồi tản ra, tiếp tục công việc của mình. Lệ Trí Thành ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâm Thiển.
Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển chỉ nghe thấy nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, bất chấp hoàn cảnh ồn ào xung quanh.
Anh vẫn vậy, hôm nay mặc áo sơ mi, không thắt cà vạt, tay áo xắn lên cao. Vào thời khắc này, một tay anh đút túi quần, một tay chống lên bàn, yên lặng nhìn cô.
Sau đó, Lâm Thiển phát hiện khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười nhàn nhạt. Chỉ một ánh mắt đơn giản nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển rất thỏa mãn, thậm chí suýt nữa thì không thể kiềm chế bản thân.
Lúc này, một nhân viên kỹ thuật đi tới đưa tập văn bản cho Lệ Trí Thành. Lâm Thiển cũng rảo bước nhanh đến bên anh. Cô mỉm cười với mọi người rồi lên tiếng: “Lệ tổng, chúng tôi đã kết thúc cuộc điều tra nghiên cứu, tôi muốn báo cáo kết quả với anh.”
“Ừ, em đợi một lát”. Anh nói mà không ngẩng đầu.
Hừm… Anh còn che giấu giỏi hơn cô, trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào.
Đợi nhân viên kỹ thuật rời đi, Lệ Trí Thành mới nhìn cô: “Ở đây ồn ào, chúng ta đi văn phòng.”
Văn phòng mà anh nhắc tới là một gian phòng nhỏ nằm trong phân xưởng. Lúc này, người đi qua đi lại tấp nập, Tưởng Viên đang đứng bên dây chuyền sản xuất mỉm cười gật đầu chào Lâm Thiển. Lâm Thiển cũng cười rồi đi theo Lệ Trí Thành vào phòng.
Văn phòng còn hai nhân viên kỹ thuật đang ngồi trước máy tính. Thấy hai người xuất hiện, họ liền đứng dậy: “Lệ tổng, có việc gì sao?”
Lệ Trí Thành ngồi xuống sofa: “Không có gì, các anh cứ bận việc của mình đi.”
Thật ra Lâm Thiển chẳng quan tâm xem bên cạnh có người hay không. Chỉ cần được nhìn anh, ở bên cạnh anh, cô cũng cảm thấy mãn nguyện. Hơn nữa, cô chỉ muốn báo cáo kết quả của cuộc điều tra nghiên cứu với anh ngay lập tức.
Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện, nhìn Lệ Trí Thành chăm chú. Một nhân viên kỹ thuật rót hai tách trà đưa đến trước mặt bọn họ. Lâm Thiển vội cảm ơn, Lệ Trí Thành lên tiếng trước: “Tình hình thế nào rồi?”
Lâm Thiển vừa rút một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ túi xách ra vừa nói: “Bọn em đi tất cả năm thành phố: Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô, Trường Sa, Cáp Nhĩ Tân, thu thập 1500 phiếu điều tra có giá trị. Đây là số liệu sau khi thống kê.” Cô rút một bản báo cáo đưa cho Lệ Trí Thành.
Cộc cộc, có người gõ cửa đi vào, là một nhân viên kỹ thuậ: “Đi ăn cơm thôi”. Nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh ta lập tức ngậm miệng vài giây mới lên tiếng: “A, Lệ tổng cũng ở đây à? Tôi gọi mọi người đi ăn cơm, sếp đã ăn chưa ạ?”
Hai nhân viên kỹ thuật đứng dậy, Lệ Trí Thành nói: “Chúng tôi không ăn. Các anh đi ra nhớ đóng cửa, bên ngoài hơi ồn.”
Lâm Thiển cúi đầu xem báo cáo trong tay, chỉ là từng con chữ như nhảy múa trước mặt, không vào đầu dù chỉ một từ. Lệ Trí Thành cũng tỏ vẻ chăm chú xem tài liệu cô vừa đưa.
Đợi ba nhân viên kỹ thuật đi khỏi, căn phòng lại khôi phục trạng thái yên tĩnh. Đúng như Lệ Trí Thành nói, sau khi đóng cửa, nơi này vừa tĩnh mịch vừa ấm áp, giống một thế giới khác ồn ào ngoài kia.
Đột nhiên Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển, khiến tim cô đập mạnh. Bên ngoài toàn là người, họ có khả năng vào đây bất cứ lúc nào nên cô không thể xông tới hôn anh.
Trong lòng chất chứa muôn vàn lời muốn nói nhưng nhất thời Lâm Thiển không biết mở miệng ra sao.
Cứ báo cáo công việc quan trọng trước đã. Lâm Thiển đưa một tập tài liệu khác cho anh: “Bọn em còn làm một bản xúc tiến tiếp thị sản phẩm. Còn đây là… A!” Cô bất giác kêu một tiếng.
Bởi vì cổ tay đã bị Lệ Trí Thành nắm chặt, đôi mắt đen hun hút nhìn cô đăm đăm ở cự ly gần.
Giữa hai người cách một bàn trà nhỏ, Lệ Trí Thành hơi dùng sức, khiến Lâm Thiển nhướn người về phía trước, mặt càng gần anh hơn.
Hai người yên lặng nhìn nhau. Lâm Thiển có thể thấy rõ lỗ chân lông trên mặt anh. Cô không hề nghi ngờ, ở giây tiếp theo, anh sẽ cúi xuống hôn cô.
Dù đây là công ty của anh nhưng cũng không nên làm vậy. Lâm Thiển hơi buồn cười, lập tức lên tiếng: “Lệ Trí Thành, em…”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, sau đó là giọng Tưởng Viên truyền tới: “Lệ tổng, là tôi, Tưởng Viên”.
“Vào đi”. Lệ Trí Thành nói.
Lâm Thiển vội vàng thu tay về, giả vờ xem tài liệu. Tưởng Viên đi vào, thần sắc không thay đổi: “Lệ tổng, đến giờ rồi, xe ô tô đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh xem có nên đi sân bay ngay bây giờ không?”
Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành. Anh gật đầu với Tưởng Viên rồi quay sang Lâm Thiển: “Tôi phải đi Đài Loan một chuyến để đàm phán với xưởng vật liệu bên đó. Nếu thuận lợi, hai ba ngày sau tôi sẽ quay về.”
Lúc này lại có mấy người đi vào phòng, Lâm Thiển đứng dậy mỉm cười nói: “Vâng thưa Lệ tổng, đợi anh quay về, tôi sẽ báo cáo kỹ hơn.”
Lệ Trí Thành đứng dậy: “Được”. Nói xong, anh đi ra cửa. Tưởng Viên và mọi người lập tức đi theo, nhanh chóng khuất dạng.
***
Lâm Thiển đi khỏi phân xưởng, ngước nhìn bầu trời, thở dài một tiếng.
Toàn thân cô vô cùng mệt mỏi, cơm cũng chẳng buồn ăn, vội vàng về công ty chỉ để gặp anh. Nhưng Lệ Trí Thành bận tối mắt tối mũi, mới gặp nhau chưa nói mấy câu, anh lại phải đi công tác.
Cảm giác này giống như cho một bữa ăn ngon, nhưng vẫn chưa kịp động đữa, đồ ăn đã bị dọn đi mất. Hừ, tình yêu có lúc cũng chẳng nhân đạo gì cả.
Lâm Thiển đá tung những hòn sỏi bên lối đi, bất chấp cả hình tượng. Cho đến khi giày cao gót bám đầy bụi, cô mới định thần, trong lòng hết sức ảo não.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là Tưởng Viên gọi tới. Lâm Thiển lập tức bắt máy: “Trợ lý Tưởng, có việc gì vậy?”
Tưởng Viên cất giọng nhã nhặn: “Giám đốc Lâm, cô còn ở tập đoàn không?”
“Còn”.
“Lệ tổng quên mất báo cáo của cô, sếp muốn xem trên máy bay, chúng tôi đang ở cổng tập đoàn, phiền cô cầm ra ngoài này được không?”
Lâm Thiển lập tức đi về phía cổng tập đoàn.
Hôm nay Cao Lãng trực ở cổng, anh ta tươi cười chào hỏi cô. Lâm Thiển chỉ gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài. Một chiếc xe con màu đen đỗ bên lề đường, Tưởng Viên đang thò đầu ra khỏi ghế lái phụ, vẫy tay với cô.
Lâm Thiển đi nhanh tới. Cửa sau xe đã mở. hình bóng Lệ Trí Thành lờ mờ ở bên trong.
Lâm Thiển đặt một tay lên cửa xe, cúi thấp người. Nhìn thấy anh, cô nở nụ cười ngọt ngào, đưa tập tài liệu cho anh: “Lệ tổng, báo cáo đây.” Vừa nói cô vừa nghĩ thầm: Anh gian manh thật đấy, thảo nào vừa rồi không cầm tài liệu, thì ra cố tình để lại. Bây giờ cô và anh lại có cơ hội gặp nhau.
Ai ngờ Lệ Trí Thành chỉ nhìn Lâm Thiển mà không nhận tài liệu. Đó là ánh mắt của người đàn ông nhìn phụ nữ, chứ không phải cấp trên với cấp dưới. Lâm Thiển mỉm cười, trong lòng xốn xang. Cô nói tiếp: “Lệ tổng, chúc anh thượng lộ bình…”
Lâm Thiển không thể nói hết câu, bởi Lệ Trí Thành đã nắm tay, kéo cô vào trong xe rồi áp môi xuống.
Nụ hôn đến bất thình lình này khiến Lâm Thiển hoàn toàn chấn động. Tay bị anh nắm chặt, eo cũng bị anh thuận thế ôm vào lòng, cô chỉ có thể nép vào người anh. Đây là nụ hôn không quá cuồng nhiệt nhưng rất sâu. Lệ Trí Thành hoàn toàn bất chấp ánh mắt của người xung quanh, chỉ tập trung thưởng thức vị ngọt ngào dễ chịu trong miệng người phụ nữ này.
Lâm Thiển không thể không thừa nhận, Lệ Trí Thành có khả năng thiên bẩm về khoản hôn. Anh rất mạnh mẽ, hơi thở đàn ông ấm nóng nhanh chóng bao trùm, dễ dàng khiến phụ nữ giơ cờ trắng đầu hàng. Nhưng hôm nay, Lâm Thiển không có tâm trạng thưởng thức và hưởng thụ nụ hôn của anh. Cô bị anh ôm vào lòng, lông mao toàn thân dựng hết cả lên, mắt đảo tứ phía.
Hàng ghế trước là Tưởng Viên và người tài xế. Cả hai đều không nhúc nhích, ngồi thẳng người, dõi mắt về phía trước, coi bản thân như không tồn tại. Lâm Thiển lại đưa mắt sang bên này, lờ mờ nhìn thấy người đi đi lại lại, cũng chẳng rõ có phải là nhân viên của tập đoàn hay không.
Khi máu nóng trong toàn thân Lâm Thiển sắp dồn hết lên bộ não, Lệ Trí Thành mới rời khỏi đôi môi cô. Sắc mặt anh vẫn thản nhiên như vừa giải quyết xong công vụ.
“Đợi anh về”. Anh nói nhỏ, một tay vẫn ôm eo Lâm Thiển.
“Vâng”.
Trong phòng bảo vệ cách đó khoảng mười mét, ba nhân viên bảo vệ gồm cả Cao Lãng trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng ở ghế sau ô tô của CEO.
Một bảo vệ trẻ tuổi ngập ngừng hỏi nhỏ: “Đội trưởng Cao, vừa rồi… có phải Lệ tổng kéo giám đốc Lâm vào ô tô rồi cưỡng hôn cô ấy không vậy?”
Cao Lãng cũng chưa hết sững sờ. Nghe hỏi vậy, anh ta mới bừng tỉnh, trầm tư vài giây rồi cất giọng vô cùng nghiêm nghị: “Không ai được phép tiết lộ chuyện này ra ngoài. Chắc các cậu cũng hiểu quy tắc nơi công sở, ai mà nói ra sẽ bị đuổi việc ngay tức khắc, rõ chưa?”
Chương 19:
Đến buổi chiều, Lâm Thiển mới biết kế hoạch của Lệ Trí Thành tiến hành không thuận lợi. Sau khi anh đi sân bay, cô quay về công ty con, nói chuyện với Tiết Minh Đào một lúc lâu.
“Tắc ở khâu vật liệu.” Tiết Minh Đào tiết lộ: “Thời gian qua, sếp đã đàm phan với sáu bảy công ty sản xuất vật liệu, nhưng để đạt đến yêu cầu và mức giá của sếp, thật không dễ chút nào.”
Lâm Thiển gật đầu. Vật liệu chiếm tỷ trọng lớn nhất trong giá thành sản xuất túi xách. Hơn nữa, bọn họ hy vọng “cây cung dài” đạt tính năng cơ bản của sản phẩm dã ngoại như không thấm nước, không thấm dầu mỡ, trọng lượng nhẹ, nhanh khô, mềm mại và có độ bền cao… Vì vậy, cần phải dùng vật liệu chuyên dụng cho sản phẩm dã ngoại.
Một số vật liệu đăng ký bản quyền nổi tiếng thế giới như Gore-Tex, WINDBLOC, Cordura có mức giá rất cao, nên giá thành sản xuất tương đương sản phẩm dã ngoại. Với mức giá này, chiến lược “cây cung dài” của Lệ Trí Thành sẽ bị phá sản.
Lệ Trí Thành hy vọng tìm được vật liệu dùng cho sản phẩm dã ngoại có tính năng ưu việt nhưng giá thấp, không cần nhãn hiệu nổi tiếng, chất lượng mới quan trọng. Tuy nhiên, đúng như Lâm Thiển nói, “thứ càng đơn giản nhưng càng khó sẽ càng có giá trị”. Hơn nửa tháng qua, dù đi nhiều nơi nhưng anh vẫn chẳng có thu hoạch gì. Khi một cấp dưới dò hỏi, Lệ Trí Thành tỏ thái độ kiên quyết: “Tiếp tục tìm”.
Vì vậy, nghe nói bên Đài Loan có một xưởng vật liệu mà sản phẩm đăng ký bản quyền của họ phù hợp với yêu cầu của Lệ Trí Thành, tuy đối phương rất khó tính, không muốn hợp tác, anh vẫn lập tức qua bên đó.
***
Tầm chạng vạng tối, Lâm Thiển cầm tách cà phê, ngồi ngoài ban công, ngắn hoàng hôn. Làm việc liên tục gần một tháng trời, ngày mai là cuối tuần, cô cho nhóm công tác và bản thân nghỉ ngơi hai ngày. Bây giờ, xương cốt toàn thân cô mới thả lỏng hoàn toàn. Nghĩ đến nụ hôn bất ngờ trên ô tô trưa nay, Lâm Thiển bất giác mỉm cười.
Không biết chuyến đi Đài Loan lần này của anh có đạt kết quả, hay lại ra về tay trắng như những lần trước?
Người như anh cũng có lúc gặp trắc trở… Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút xót xa.
Trầm tư một hồi, Lâm Thiển cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Mạc Thần: Thỏa thuận giữa anh và Lệ Trí Thành là gì vậy, em muốn biết.
Vài phút sau, Lâm Mạc Thần mới nhắn lại: Thời cơ chưa tới.
Lâm Thiển chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi, câu trả lời của hai người đàn ông giống hệt nhau, bọn họ cứ bày ra trò thâm sâu làm gì thế không biết?
Tuy vậy, Lâm Thiển cũng có thể đoán ra, chắc chắn ông anh trai của cô yêu cầu Lệ Trí Thành làm việc này việc kia mới cho phép hai người yêu nhau. Không cần nói cũng biết, mục tiêu rất khó đạt được.
Bây giờ cô không muốn anh gặp khó khăn, bất kể là sự nghiệp của gia đình hay vì bản thân cô.
Đang định nhắn tin cho Lâm Mạc Thần, thử đề nghị anh trai hủy bỏ cam kết, để Lệ Trí Thành giảm bớt áp lực, điện thoại chợt báo có tin nhắn. Nhìn thấy ba chữ “Lệ Trí Thành”, mắt Lâm Thiển sáng rực, vội vàng mở ra xem.
Anh đã xuống sân bay.
Lâm Thiển mỉm cười nhắn lại: Anh hãy chú ý an toàn. Sau đó, cô chèn thêm mặt cười rồi gửi tin nhắn.
Màn hình lại nhảy về tin nhắn đang soạn dở vừa rồi, Lâm Thiển trầm tư suy nghĩ. Ừm… đánh rắn cần đánh vào chổ hiểm, anh trai cũng chỉ vì hạnh phúc của cô nên phải làm thế nào khiến anh mềm lòng, may ra anh mới thay đổi ý định.
Anh nói phải “rút gân lột da” anh ấy, nhưng bây giờ hình như ngược lại.
Chậc chậc, câu này buồn nôn thật, nhưng ẩn chứa sự ai oán, khiến người đọc không khỏi mủi lòng.
Sau đó, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Anh ấy đi Đài Loan rồi. Em rất nhớ anh ấy, cũng rất thích anh ấy. Anh mau hủy thỏa thuận của hai người, cứ như vậy đi.
Vừa gửi tin nhắn, Lâm Thiển chợt ngây ra. Tuy chỉ nửa thật nửa vờ đáng thương với anh trai nhưng cô bất giác thốt ra lời thật lòng.
Đợi mãi cũng không thấy Lâm Mạc Thần trả lời, Lâm Thiển không chịu bỏ cuộc, lại nhắn thêm một tin: Em thích anh ấy chết đi được, anh phải hủy bỏ thỏa thuận. Bao nhiêu năm qua, khó khăn lắm mới gặp được người em rung động thật sự, anh không thể ngăn cản chuyện này. Ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh… đã… rõ chưa?
Bấm nút gửi tin nhắn, cô cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, cũng thấy hơi buồn cười.
Lâm Thiển biết rõ tính anh trai, Lâm Mạc Thần cũng hiểu tính cô. Một khi cô tỏ thái độ cương quyết, dù trong tương lai anh vẫn còn cứng miệng, nhưng kể cả Lệ Trí Thành thua cuộc, anh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, để hai người ở bên nhau.
Đúng lúc này, điện thoại bíp bíp, thông báo tình trạng của bốn tin nhắn:
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:46:32.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:47:20.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:50:35.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:52:40.”
Lâm Thiển liếc qua màn hình, chắc tín hiệu không tốt nên mãi đến giờ mới nhận được tin báo. Nhưng vừa định bỏ điện thoại sang một bên, cô đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm di động lên xem, sống lưng lạnh toát.
Tất cả đều gửi cho… Lệ Trí Thành?
Cô vội mở mục tin nhắn đã gửi, hai mắt trợn tròn. Không biết có phải vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm hay điện thoại xảy ra sai sót chỗ nào mà cô không để ý. Từ tin nhắn dặn anh chú ý an toàn đến tin nhắn “ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả”, cô đều gửi cho một mình Lệ Trí Thành.
Mặt Lâm Thiển nóng ran, đầu óc cũng hỗn loạn. Cô đã gửi cho anh những lời buồn nôn như “lột da rút gân”, “rất nhớ anh”, “bao nhiêu năm mới gặp được người khiến em rung động”… Trời ạ, đây là cô cố tình dùng từ ngữ khoa trương nhằm mục đích khiến anh trai mủi lòng.
Tuy cô thích Lệ Trí Thành, nhưng thật sự không đến mức nhiệt tình như vậy.
Lâm Thiển định gửi tin nhắn đính chính, nhưng nhất thời không nghĩ ra câu từ thích hợp. Nói gì bây giờ? Em gửi nhầm rồi? Em cố ý khoa trương để dỗ anh trai em, anh đừng hiểu nhầm?
Lâm Thiển nhìn chằm chằm điện thoại, khóc dở mếu dở, tim đập thình thịch.
Đúng lúc này, điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới. Người gửi là Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển sắp phát điên. Cô nghiến răng mở ra xem, tin nhắn chỉ có ba chữ: Anh rõ rồi.
Em thích anh ấy chết đi được, ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh đã rõ chưa?
Anh rõ rồi.
Lâm Thiển ngơ ngẩn nhìn mẫu tin nhắn ngắn như không thể ngắn hơn. Một lúc sau, cô ném điện thoại sang một bên, vùi mặt vào cánh tay mình. Tiếp theo, cô không nhịn được, lại cười tủm tỉm.
***
Tại sân bay Đào Viên, thành phố Đài Bắc. Bầu trời xanh ngắt, trong và ngoài sân bay, người đông như mắc cửi. Lệ Trí Thành cầm điện thoại, đứng ở khu đất trống trên đường băng. Anh cúi đầu xem rất tập trung, mặc kệ người đi qua đi lại.
Cho tới khi Tưởng Viên gọi: “Lệ tổng”, anh mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đây là tình huống chưa bao giờ xuất hiện, Tưởng Viên nín thở: “Lệ tổng, xe đến rồi.”
Lệ Trí Thành bỏ điện thoại vào túi, cùng anh ta lên xe.
Ô tô chạy một lúc, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Lâm Thiển có giấy thông hành Đài Loan không?”
Tưởng Viên đáp: “Có ạ. Lần trước chuẩn bị visa cho các lãnh đạo, tôi cũng làm cả cho cô ấy.”
Thời gian này là giai đoạn then chốt của dự án, vì vậy visa đi nước ngoài của mấy nhân vật chủ chốt trong công ty đều chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng lúc cần dùng đến.
Lệ Trí Thành gật đầu, quan sát cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ. Nghĩ đến mấy tin nhắn vừa rồi, trái tim anh như bị một bàn tay phụ nữ bóp nhẹ, không thể trấn tĩnh.
Anh ấy đi Đài Loan rồi, em rất nhớ anh ấy.
Ngoài anh ấy ra, em chẳng cần ai cả, anh đã rõ chưa?
Lâm Thiển, anh cũng rất nhớ em, chỉ muốn ôm em vào lòng, yêu thương trọn đời, không bao giờ buông tay.
***
Nhận được điện thoại của Tiểu Đường, Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Đường là tài xế của Lệ Trí Thành, cũng là một trong những “nhân chứng” chứng kiến nụ hôn kinh hồn của hai người. Tất nhiên, người Lệ Trí Thành lựa chọn và giữ lại bên mình đều không đơn giản, dù chỉ là lái xe bình thường nhất.
Ngữ khí của anh ta rất tự nhiên: “Giám đốc Lâm, ngày mai tôi đến đón cô lúc mấy giờ?”
Lâm Thiển: “Hả?” Chưa kịp hỏi tiếp, điện thoại báo có tin nhắn: Chuyến bay CA41 cũa hãng Hãng không Quốc gia từ thành phố Lâm đi Đài Bắc mà bạn đặt sẽ cất cánh vào lúc tám giờ sáng mai…
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nhắn tin cho Lệ Trí Thành: Tại sao anh lại bắt em đi Đài Loan?
Không phải vì công việc đột nhiên cần đến cô đấy chứ?
Lệ Trí Thành trả lời rất nhan: Hãy đến bên anh.
***
Sáng hôm sau, trước khi lên máy bay, Lâm Thiển nhắn tin cho anh trai: Em đi Đài Loan bây giờ. Khi trở về, chắc em đã là người của Lệ Trí Thành. Về vụ thỏa thuận, anh tự giải quyết đi.
Ái Đạt cũng có cửa hàng ở Đài Loan. Đây là “sản phẩm” của CEO tiền nhiệm trong kế hoạch mở rộng toàn cầu. Sau đó, phần lớn các cửa hàng ở nước ngoài bị Lệ Trí Thành đóng cửa. Anh chỉ để lại vài điểm, coi như quảng bá thương hiệu.
Hôm nay, nhân viên Ái Đạt ở Đài Loan lái xe đi sân bay đón Lâm Thiển rồi đưa thẳng về khách sạn nơi Lệ Trí Thành đang ở.
Lâm Thiển ở một phòng đơn nội thất trang nhã nhưng diện tích không lớn. Lệ Trí Thành đi công tác bên ngoài thường không tiêu xài hoang phí.
Căn phòng có một ban công nhỏ, bên dưới chính là khu vực sầm uất nhất Đài Bắc. Dõi mắt ra ngoài đô thị phồn hoa, Lâm Thiển thấy hơi lo cho anh.
Cô nhân viên người Đài Loan cho biết, Lệ tổng và trợ lý Tưởng sáng sớm đã đi xưởng vật liệu Minh Đức (tên tiếng Anh là Mind). Nghe nói, người phụ trách của Minh Đức là một người đàn ông trung niên, trước đây từng là giáo sư đại học, tính cách rất tai quái khó chiều.
Hôm nay anh đến xưởng chắc sẽ ở đó cả ngày. Buổi trưa khi Lâm Thiển tới nơi, cô nhân viên Đài Loan đã gọi điện thoại cho Tưởng Viên. Tưởng Viên nói vẫn đang chờ gặp người phụ trách của Minh Đức, tạm thời không thể quay về, bảo cô ta đưa Lâm Thiển về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Những lúc như bây giờ, Lâm Thiển tuyệt đối không làm phiền bọn họ, do đó cô yên phận ở khách sạn chờ đợi.
Trời sẩm tối lúc nào không hay. Lâm Thiển đi dạo một vòng quanh phố, thưởng thức đồ ăn vặt ngoài đường, còn mua ít đồ lưu niệm. Khi cô về khách sạn, Lệ Trí Thành vẫn không thấy bóng dáng.
Lâm Thiển chẳng cảm thấy sốt ruột, mà chỉ thương xót anh. Thích một người, chính là bao gồm cả cảm giác thương xót như vậy.
Không hiểu tại sao, anh càng lớn mạnh, càng bận rộn, càng giỏi giang, cô lại càng thương xót anh. Thật kỳ lạ, lẽ nào nội tâm của cô cũng rất mạnh mẽ?
Lâm Thiển nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tivi vẫn đang phát tiết mục giải trí, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
Lâm Thiển đột nhiên tỉnh giấc bởi tiếng mở cửa nhè nhẹ, cô lập tức ngồi bật dậy. Ánh đèn từ ngoài hành lang chiếu vào, bóng người đổ dài trên mặt đất, sau đó là giọng nói quen thuộc của Lệ Trí Thành: “Cứ như vậy đi, sáng sớm mai lại đi Minh Đức”.
Tưởng Viên cũng ở bên ngoài, đáp khẽ: “Vâng ạ.”
Lại là tiếng động nhẹ, cánh cửa khép lại, Lệ Trí Thành đi vào.
Lâm Thiển tròn mắt nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, không hề tỏ thái độ ngượng ngùng khi tự động vào phòng phụ nữ. Sau đó, anh đến bên giường, hỏi nhỏ: “Em tỉnh rồi à? Vừa rồi anh vào đây nhưng em vẫn đang ngủ.”
Lâm Thiển trả lời theo phản xạ: “Vâng…” Vài giây sau cô mới bừng tỉnh: “Sao anh có thẻ mở cửa phòng em?” Thảo nào buổi trưa nhân viên khách sạn chỉ đưa cho cô một tấm thẻ, trong khi người khác đều có hai tấm.
“Buổi sáng anh cầm một cái”. Lệ Trí Thành đáp, đồng thời quẳng áo compl xuống sofa nhỏ ở bên cạnh. Anh ngồi xuống, chống hai tay xuống giường, khóa Lâm Thiển giữa người anh và bờ tường rồi cúi đầu quan sát cô.
Lâm Thiển mặc áo sơ mi dài tay, quần vải đay, trên người đắp tấm chăn mỏng. Cô có chút không thoải mái, giơ tay đẩy ngực anh: “Anh về phòng trước đi, em thay quần áo rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Ai ngờ vừa dứt lời, cổ tay bị siết chặt, Lệ Trí Thành nắm lấy rồi thuận thế ấn tay cô xuống giường.
Lâm Thiển vừa thốt ra một từ: “Anh…” bàn tay còn lại cũng bị túm chặt.
Lệ Trí Thành nhìn cô ở cự ly gần: “Em rất nhớ anh sao?”
Lâm Thiển đỏ mặt. Giọng đàn ông trầm thấp rõ ràng, hơi thở của anh như ngọn gió đêm nhẹ nhàng thổi vào mặt và trái tim cô. Cô ngoảnh đi chỗ khác, né tránh ánh mắt thâm trầm của anh, cố gắng cất giọng bình tĩnh: “Anh bàn với Minh Đức đến đâu rồi? Đây là việc rất quan trọng.”
Lệ Trí Thành vẫn không rời mắt khỏi Lâm Thiển, anh cười cười: “Ừ, đúng là việc rất quan trọng. Anh đã nhận được quyền sử dụng độc quyền vật liệu của Minh Đức trong ba năm với mức giá ưu đãi nhất. Chiều nay hai bên ký hợp đồng rồi.”
Lâm Thiển kinh ngạc, lập tức quay đầu về phía Lệ Trí Thành: “Thật không? Tốt quá, tốt quá đi”. Trong khi xúc động, bàn tay vốn bị anh nắm bất giác xoay lại nắm tay anh.
Trước bộ dạng mừng rỡ của cô, ý cười nơi khóe mắt Lệ Trí Thành càng sâu hơn, anh lên tiếng: “Ừ, cuối cùng mọi quân cờ trong trận chiến này đã bố trí xong, chỉ đợi Tân Bảo Thụy rơi vào bẫy.”
Chỉ hai ba câu ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển giật mình. Anh nói anh không phải người đàn ông hiếu chiến, nhưng sát phạt một cách quyết đoán và dứt khoát chính là bản tính của anh.
Anh từng nói: Tân Bảo Thụy sẽ tiến hành phong tỏa chúng ta. Vì vậy… chúng ta phải tiêu diệt bọn họ trước.
Bây giờ, anh lại nói, ván cờ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi đối phương rơi vào bẫy.
Không ngờ Lệ Trí Thành có mặt tàn nhẫn đến thế. Nhưng anh như vậy lại có một sức cuốn hút đàn ông đặc biệt, khiến người phụ nữ không thể kháng cự.
Lâm Thiển im lặng nhìn Lệ Trí Thành. Anh cũng không rời mắt khỏi cô. Tưởng rằng anh sẽ hôn cô, ai ngờ anh chỉ cầm tay cô đưa lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
“Thỏa thuận giữa anh và anh trai em…”
Lâm Thiển hồi họp chờ đợi. Thời cơ đã đến rồi? Anh chịu nói rồi?
Bắt gặp bộ dạng cảnh giác và căng thẳng giống con mèo dựng ngược lông toàn thân của cô, Lệ Trí Thành cười khẽ một tiếng, tiếp tục hôn tay cô, giống một kỵ sĩ hôn nàng công chúa của mình trước khi xuất chinh.
“Vào thời điểm này năm sau, nếu anh có thể đạt vị trí đầu ngành, anh ấy sẽ giao em cho anh”. Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Lâm Thiển, nhẫn nại là sở trường của anh, anh có thể không cần vội vàng, nhưng em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, thuộc về anh một cách triệt để.”
Lâm Thiển ngẩn người nhìn anh. Lúc này, Lệ Trí Thành cũng buông tay cô.
Lâm Thiển đột nhiên mỉm cười: “Không ngờ hai người đàn ông thông minh lại có thỏa thuận ấu trĩ như vậy.”
Lệ Trí Thành không lên tiếng.
Lâm Thiển hừ một tiếng, nói tiếp: “Chúng ta ở bên nhau liên quan gì đến việc anh có đứng đầu ngành hay không?” Nói xong, cô đặt một nụ hôn lên má trái Lệ Trí Thành.
“Anh còn không hiểu sao?” Cô vừa nói vừa hôn lên má phải của anh: “Một khi thỏa thuận vượt quá kỳ hạn thì hôi…”
Còn chưa nói hết câu, vòng eo đột nhiên bị siết chặt. Cánh tay Lệ Trí Thành như gọng kìm, khóa cô trong lòng. Hành động đến bất ngờ khiến Lâm Thiển bất giác kêu “A” một tiếng. Lệ Trí Thành nhanh chóng nhoài người đè cô vào tường rồi cúi đầu hôn cô.
***
Buổi đêm ở Đài Bắc rực rỡ ánh đèn. Còn trong phòng khách sạn, dưới ánh sáng dìu dịu, trước mắt Lâm Thiển toàn là đường nét của người đàn ông, không khí tràn ngập mùi hương của anh.
Nụ hôn này sâu, mãnh liệt và lâu hơn bất cứ nụ hôn nào trước đó. Tư thế của người đàn ông thay đổi, anh không còn ôm eo cô, bởi thân thể cô đã ở trong lòng anh. Mười đầu ngón tay của anh đan vào tay cô, áp lên bờ tường. Mặt anh hơi nghiêng về một bên, để tiện ngấu nghiến đôi môi Lâm Thiển.
Ngực Lâm Thiển kề sát ngực Lệ Trí Thành, đôi chân cũng bị người anh hơi đè xuống. Tư thế thân mật này khiến tim cô đập thình thịch, trong lòng trào dâng cảm giác hồi hộp lạ thường.
Đây là nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt mà Lệ Trí Thành ở thế chủ động hoàn toàn. Vì vậy khi anh rời khỏi đôi môi Lâm Thiển, mặt cô đã đỏ bừng, ánh mắt mơ màng. Dừng lại vài giây, Lệ Trí Thành lại cúi xuống hôn lên làn da trắng nõn trên cổ cô.
Anh vừa cắn vừa mút nhẹ, hai bàn tay cũng như vô tình mà hữu ý gãi nhẹ mười đầu ngón tay Lâm Thiển. Dưới sự kích thích này, toàn thân Lâm Thiển run rẩy, trong lòng tựa như có một sợi lông vũ lướt qua.
“Ừm…” Lâm Thiển rên khẽ một tiếng, mặt đỏ tía tai. Cô vô thức vùng vẫy, hòng đẩy Lệ Trí Thành ra xa. Nhưng anh lập tức phát giác, giữ chặt tay cô trên tường, khiến cô không thể động đậy.
Lâm Thiển thầm kháng nghị trong lòng. Rõ ràng là tình yêu tự do, hai bên tình nguyện, anh hôn theo kiểu cưỡng đoạt và độc đoán thế làm gì?
May sao ngay sau đó, Lệ Trí Thành cuối cùng cũng buông hai tay Lâm Thiển, kết thúc nụ hôn “chết người”. Anh vẫn chống tay hai bên người cô, nhìn cô đăm đăm. Bởi vì nụ hôn quá mãnh liệt, tóc anh hơi lòa xòa, cổ áo sơ mi xộc xệch, hai má có chút đỏ lên, môi còn ươn ướt. Dáng vẻ của anh lúc này vô cùng gợi cảm, khiến Lâm Thiển ngơ ngẩn ngắm nhìn, nhất thời quên mất chuyện phê phán thái độ của anh.
“Hãy nói với anh trai em.” Lệ Trí Thành cất giọng khàn khàn: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh không giữ lời hứa, không thể giữ lời hứa với anh ấy.”
Lâm Thiển thản nhiên trả lời, trong lòng rất ngọt ngào: “Mặc kệ anh ấy đi”. Chợt nhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Đúng rồi, anh ăn tối chưa, hơn chín giờ rồi.”
Lệ Trí Thành: “Chưa”.
Lâm Thiển xót xa trong lòng, chắc vừa bàn xong công việc, anh liền quay về tìm cô ngay. Cô ôm lấy cánh tay anh: “Em sẽ cùng anh ra ngoài ăn khuya nhé”.
Lệ Trí Thành đúng là đang đói bụng, mỉm cười đáp: “Được”.
***
Lâm Thiển thay bộ váy, đứng ngắm nghía trước gương một hồi. Cảm thấy hài lòng, cô mới cầm túi xách đi ra ngoài.
Lệ Trí Thành đang đứng đợi ở ngoài cửa. Khí hậu ở Đài Loan ấm áp hơn thành phố Lâm, anh chỉ mặc áo khoác gió, bên trong là sơ mi trắng đơn giản. Mặc dù vậy, trông anh vẫn rất nổi bật.
Lâm Thiển cười tủm tỉm đi tới. Anh đặt tay lên vai cô một cách tự nhiên, đưa cô đi về đằng trước. Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào và dễ chịu.
Bên ngoài khách sạn là đường phố sầm uất, đèn điện sáng trưng. Hai người đi bộ một đoạn tới phố đêm. Nơi này đông người qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Thiển dẫn Lệ Trí Thành đến một quán hàu rán lâu đời. Quán rất đông khách, hai người đành ngồi ở cái bàn nhỏ gần cửa. Khi ông chủ bê đồ ăn tới, Lâm Thiển cười nói: “Em giúp anh đổi khẩu vị, quán này rất nổi tiếng trên mạng.”
Ông chủ liền giơ ngón cái, nói tiếng phổ thông mang âm điệu Mân Nam: “Cô gái rất tinh tường.” Ông lại vỗ vai Lệ Trí Thành: “Người yêu rất xinh, anh bạn thật có phúc.”
Lúc ông ta nói câu này, Lệ Trí Thành đặt tay lên thành ghế sau lưng Lâm Thiển, nở nụ cười nhàn nhạt. Trong khi đó, Lâm Thiển để lộ vẻ mặt đắc ý pha lẫn thẹn thùng.
Lệ Trí Thành ngắm cô một lúc rồi lặng lẽ cầm tay cô, đặt lên đùi mình. Một động tác đơn giản nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển xốn xang. Cô liếc anh một cái rồi tiếp túc sắp bát đũa. Một lúc sau, Lệ Trí Thành bắt đầu gãi nhẹ tay cô theo thói quen.
Hành động rất đỗi bình thường nhưng Lâm Thiển vẫn đỏ mặt. Tuy nhiên, cô không muốn mở miệng, bởi anh chẳng làm chuyện gì quá đáng. Sau đó, cô đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Tuy không có kinh nghiệm nhưng Lệ Trí Thành là cao thủ yêu đương trời sin. Điều này giống phương diện kinh doanh, dù anh chẳng hề có kinh nghiệm nhưng vẫn lặng lẽ đánh trúng chỗ hiểm của kẻ địch bằng một động tác nhỏ. Ví dụ như bây giờ, anh chỉ đơn giản nắm tay cô, cũng khiến toàn thân cô bị anh chi phối, vô thức rung động vì anh.
Lâm Thiển quay đầu nắm gương mặt nghiên đang cúi xuống ăn của anh. Cao thủ, đúng là cao thủ. Sao cô bỗng dưng có cảm giác, từ nay về sau, Lâm Thiển cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, không bao giờ buông lơi.
Ăn xong, hai người thong thả tản bộ về khách sạn. Lúc này đã hơn mười giờ tối, Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển tới cửa phòng.
“Chúc anh ngủ ngon”. Lâm Thiển nói nhỏ.
“Ừ”. Anh đáp.
Lâm Thiển cảm thấy, hai người đã xác lập mối quan hệ, kiểu gì cũng nên trao nhau nụ hôn tạm biệt. Thế là cô bám vào vai Lệ Trí Thành, kiễng chân, hôn lên má anh.
Lệ Trí Thành nhanh như chớp, rút một tay khỏi túi áo ôm eo Lâm Thiển, bàn tay còn lại đỡ gáy rồi áp xuống môi cô.
Tâm trạng của Lâm Thiển bây giờ tựa như “ăn một lần cứ muốn nếm mãi”, không nỡ rời xa Lệ Trí Thành. Thế là cô nhắm mắt, để mặc anh ôm hôn.
Lệ Trí Thành ôm Lâm Thiển tiến lên mấy bước. Đợi đến khi cô phản ứng, anh đã đưa cô vào phòng, cánh cửa ở sau lưng đồng thời khép lại. Anh rời môi, cất giọng trầm thấp quyến rũ: “Anh ở đây thêm một lát nữa.”
Lâm Thiển đáp:”… Vâng.”
***
Tối nay Tưởng Viên hơi khó xử. Vào lúc mười một giờ tối, phó tổng giám đốc Lưu Đồng gửi bản thiết kế sản phẩm cho anh ta. Tuy ông không nói cần đưa cho Lệ Trí Thành xem ngay nhưng sếp từng dặn dò, thứ quan trọng như vậy cần phải lập tức báo cáo với anh.
Hiện tại, Lệ Trí Thành có vị trí rất cao trong lòng cấp dưới. Bất cứ tình huống nào cũng chẳng ai dám coi nhẹ lời nói của anh. Vì vậy, Tưởng Viên đi gõ cửa phòng Lệ Trí Thành trước, không ai trả lời, anh không ở trong đó.
Tưởng Viên vô cùng đau đầu. Anh ta lại quan sát cánh cửa khép chặt của phòng Lâm Thiển ở bên cạnh.
Tưởng Viên nhắn tin cho Lệ Trí Thành, mãi vẫn không thấy hồi âm.
Cuối cùng, anh ta đành đi gõ cửa phòng Lâm Thiển.
Hai phút sau, Lâm Thiển mở cửa. Cô mặc quần bò và áo khoác, dáng vẻ chỉnh tề, thản nhiên nhìn anh ta: “Trợ lý Tưởng, anh tìm Lệ tổng à? Anh ấy ở phòng tôi xem tài liệu rồi ngủ mất. Anh vào đi.”
Tưởng Viên đứng im, tỏ thái độ kiên quyết: “Tôi không vào đâu.” Nói xong, anh ta đưa tập văn bản cho Lâm Thiển, giải thích ngắn gọn rồi cáo từ.
Nói đùa, người đứng đắn nghiệm nghị như Lệ tổng vô duyên vô cớ ngủ ở phòng của nhân viên nữ? Tài liệu đã đưa đến nơi, anh ta còn vào trong đó làm gì, làm khán giả hay sao? Về việc có nên đánh thức ông chủ, đó là chuyện của bà chủ, còn anh ta tốt nhất lặng lẽ rút lui.
Lâm Thiển đóng cửa. Nghĩ đến vẻ mặt bình thản của Tưởng Viên vừa rồi, cô thấy hơi ngượng ngùng. Người ngoài không biết, còn tưởng Lệ Trí Thành ở chỗ cô làm điều gì mờ ám.
Cô ngẩng đầu quan sát người đàn ông đã ngủ say trên giường.
Vừa rồi anh nói ở thêm một lúc, Lâm Thiển liền mở tivi ra xem. Căn phòng tương đối nhỏ, hai người chỉ còn cách ngồi trên giường. Lệ Trí Thành ôm cô, nói là xem tivi nhưng phần lớn thời gian hai người mải hôn nhau.
Không bao lâu sau, Lâm Thiển đi nhà vệ sinh, lúc ra ngoài mới phát hiện, Lệ Trí Thành chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
Có lẽ anh quá mệt mỏi? Hay… anh cố ý ngủ quên ở phòng cô, để không phải rời đi?
Lâm Thiển cảm thấy, cả hai khả năng đều có thể xảy ra, bởi người đàn ông này “xấu xa” như loài lang sói.
Tuy nhiên, bây giờ ngắm gương mặt yên tĩnh của anh, trong lòng cô lại rung động. Lâm Thiển cẩn thận tháo cà vạt, tháo giày rồi đắp chăn cho anh. Sau đó Tưởng Viên đến gõ cửa.
Lâm Thiển đọc qua tài liệu Tưởng Viên vừa mang tới. Cô cho rằng, báo cáo này quan trọng nhưng không khẩn cấp. Cô đặt tập tài liệu xuống bàn rồi quay đầu về phía Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển không nỡ đánh thức anh dậy. Tầm chạng vạng tối cô mới ngủ một giấc nên bây giờ rất tỉnh táo. Chẳng có việc gì để làm, cô liền kéo ghế ngồi cạnh giường, chống cằm ngắm người đàn ông đang nằm trên đó.
Đèn trong phòng dìu dịu nên gương mặt Lệ Trí Thành phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Tuy đang trong giấc ngủ say nhưng mỗi đường nét của anh vẫn lộ rõ khí chất lãnh đạo.
Tuy nhiên, Lâm Thiển cảm thấy thiêu thiếu thứ gì. Cô ngẫm nghĩ, sau đó rút từ va li cái mũ lưỡi trai. Đây là vật đính ước anh trao cho cô nên cô luôn mang theo bên mình.
Lâm Thiển đặt cái mũ lên đầu Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp.
Vô cùng hoàn hảo.
Chiếc mũ che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ sống mũi cao và cái cằm sạch sẽ của người đàn ông. Lâm Thiển lấy điện thoại bắt đầu chụp hình.
Chụp mười mấy tấm, cô mới hài lòng mở ra xem. Lúc lưu những tấm ảnh vào một thư mục, cô có chút băn khoăn.
My BF? Quá đơn giản, chẳng có sáng tạo gì cả.
My Man? Hơi xấu hổ.
Him? Có vẻ xa cách quá.
Cuối cùng, Lâm Thiển bấm chữ: My Man.
Làm xong, Lâm Thiển lại cúi xuống ngắm Lệ Trí Thành một lúc. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên chuyến tàu hỏa vào mấy tháng trước. Lúc đó, anh cũng như bây giờ, đầu đội mũ, chỉ để lộ cái cằm đẹp đến mức khó tin. Anh mặc kệ hoàn cảnh ồn ào xung quanh, cũng mặc kệ cô, chỉ một mình nhắm mắt ngủ, một mình hành sự.
Kể từ lúc đó, dáng vẻ của anh đã in sâu trong trái tim cô. Anh có biết không?
Trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, Lâm Thiển từ từ cúi xuống hôn Lệ Trí Thành.
***
Đúng là Lệ Trí Thành rất mệt mỏi, cộng thêm mùi hương của người phụ nữ quá dễ chịu nên bất giác anh chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên cũng có thời điểm anh tỉnh giấc, đó là khi Tưởng Viên gõ cửa. Nhưng hiếm có dịp nằm ở trên giường người phụ nữ mình thích, việc gì anh phải thức dậy đi làm chuyện khác.
Lệ Trí Thành thật sự bị đánh thức bởi cảm giác mềm mại, ươn ướt từ cằm truyền tới. Vừa mở mắt, anh liền bắt gặp Lâm Thiển ngồi cạnh giường, cúi đầu hôn cằm anh, vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng.
Lệ Trí Thành nheo mắt, không lên tiếng. Lâm Thiển cũng không phát giác, tiếp tục hôn xuống cổ anh. Bắt gặp bộ dáng động tình của cô, Lệ Trí Thành không nhịn được, liền véo má cô một cái.
Lâm Thiển giật mình, nhướng mắt nhìn anh: “A, anh tỉnh rồi à?”
“Ừ”. Lệ Trí Thành đáp khẽ. Trước ánh mắt né tránh và thần sắc trấn tĩnh của cô, anh bất giác cười cười. Mỗi lần bị anh bắt thóp, cô đều có vẻ mặt này.
Lệ Trí Thành ôm eo Lâm Thiển, kéo cô lên giường. Sau đó anh lật người, đè cô xuống dưới.
Lâm Thiển bị thân thể ấm nóng của người đàn ông đè nặng. Đây là lần đầu tiên hai người có tư thế thân mật như vậy, ngắm gương mặt cách chưa đến mười xen-ti-mét và đôi mắt sâu hun hút của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tại sao lại hôn cằm anh?” Lệ Trí Thành hỏi nhỏ.
Lâm Thiển thành thực trả lời: “Em cảm thấy đó là bộ phận đẹp nhất trên thân thể anh.”
Lúc mới gặp cô đã có ấn tượng về cái cằm sạch sẽ, đến mức cô chủ động để lại số điện thoại cho anh. Anh quên rồi sao?
Từ trước đến nay chưa có ai khen cằm đẹp nên Lệ Trí Thành hơi bất ngờ. Lâm Thiển cảm thấy phát hiện của mình rất đáng yêu, thế là cô cười híp mắt với anh.
Kết quả, ở giây tiếp theo, cô không cười nổi, bởi Lệ Trí Thành cất giọng thản nhiên: “Có đi có lại, giờ đến lượt anh.”
Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhận thức một cách sâu sắc, thế nào gọi là “tự mình gậy nghiệt phải chuốc hậu quả.”
Nói chuyện với Lệ Trí Thành nên cẩn thận, vì anh luôn có khả năng đào hố để bạn tự nhảy xuống.
Lúc này, Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế ở trên người Lâm Thiển, quan sát cô từ đầu đến chân. Lâm Thiển như cừu vào miệng sói, vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Tiếp theo, Lệ Trí Thành buông tay Lâm Thiển, nắm thắt lưng của cô rồi từ từ hạ đầu xuống dưới.
“Anh định hôn ở chỗ nào…” Rõ ràng anh chưa làm gì, vậy mà Lâm Thiển đã cảm thấy chuếnh choáng.
Khi vạt áo bị kéo lên, làn da tiếp xúc với không khí lạnh, Lâm Thiển liền ôm ngực, né tránh theo phản xạ: “Đừng mà.”
Câu kháng nghị không có sức thuyết phục. Lâm Thiển tuy thốt ra miệng, nhưng trong lòng đắn đo: Có nên cho anh hôn hay không?
Ai ngờ đúng lúc này, vùng thắt lưng đột nhiên truyền tới xúc cảm ấm nóng tê tê. Lệ Trí Thành đã đặt môi vào chỗ đó.
Lâm Thiển giật mình. Thì