Thưa Thầy... Em Yêu Anh
hật.
Có thể điều hắn nói là sự thật chăng….Nếu vậy Sinh….Chắc là không đâu.Sinh không thể là người như thế. Andrew có thể đặt chuyện lắm chứ.Vì hắn ghét Sinh mà. Tôi sẽ không tin hắn đâu. Sinh của tôi đời nào lại làm chuyện ấy.Tôi tin anh.Nhưng cái vẻ sửng sốt lúc ấy của Andrew cộng thêm tâm trạng kì quặc của Trâm nữa. Cả câu nói của Trâm rằng tôi tốt quá, nó không muốn làm tôi bị tổn thương mà tôi loáng thoáng nghe được trước khi thiếp đi lại càng làm tôi thêm lung lay.
Hơn nữa không khí buổi tiệc hôm đó khá căng thẳng, gượng ép.Tôi cũng nhận thấy điều đó nhưng tôi lại không ngờ chuyện lại đi quá xa như vậy. Tôi có nên hỏi Trâm về chuyện này hay không.Hay tôi sẽ hỏi Sinh rằng anh có làm như vậy không? Một ý nghĩ ngu ngốc, nếu Sinh có làm thì đời nào anh nói tôi nghe chứ. Hơn nữa ông bà xưa đã nói: “ Hoạ dung, hoạ bì nan hoạ cốt. Tri nhân, tri diện bất tri tâm” mà. Mọi chuyện bây giờ phải đặt vào vòng nghi vấn. Nhưng nếu Sinh có hôn Trâm thật thì…..Nghĩ đến đó tôi cảm thấy nghẹt thở….Tôi cầu mong sao điều nay không phải là sự thật. Bởi tôi không muốn tình bạn, tình thầy trò giữa chúng tôi tan vỡ. Tôi không muốn vì Sinh mà tôi mất Trâm, dẫu sao tôi với nó cũng chơi với nhau đã hơn 6 năm nay chỉ vì…một người con trai mà tình cảm đó tan vỡ sao?Trước đó chúng tôi đã cùng hứa với nhau dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi và Trâm sẽ vẫn làm bạn với nhau.
Nhưng Sinh thì tôi cũng không thể nào không yêu.Nhất là cái tính đó, khuôn mặt đó, nụ cười đó mới mê ly làm sao…Chúa ạ…tha thứ cho con…cái tính mê trai lại trỗi dậy…Nhưng quả thật tìm người như Sinh đâu phải dễ. Ôi!!! Đau đầu quá….Khi không tôi lại phải suy nghĩ cái chuyện vớ vẩn này chi cho mệt vậy chứ?
Tôi thở dài tựa đầu vào tường thở dài. Giá có ai chỉ tôi biết bây giờ tôi phải làm gì thì hay quá…..Đang than vắn thở dài, thì tình cờ tôi ngó qua ô cửa sổ thấy thầy Lâm đang bước ra từ phòng giáo vụ. Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi. Phải rồi, biết đâu thầy Lâm có thể cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất. Bàn tới gỡ rối mấy vụ này có lẽ thầy là số một rồi, chuyên gia tám…à không…nhầm chuyên gia tư vấn tâm lý tuổi cặp kè đấy…..
*****
Thầy Lâm ngồi chăm chú nghe tôi kể lại câu chuyện hồi chiều lúc tôi gặp Andrew, lâu lâu thầy lại đưa tay miết cằm theo thói quen. Khổ! Cứ đưa tay miết riết rồi râu chả mọc nổi.
“ Theo tui thấy thì chuyện này khá phức tạp đây. Có tới hai người phản ánh về Sinh như thế thì rõ ràng không hay. Nhưng em cũng nên xét lại xem có nên tin được không? Thế này nhé, thứ nhất về phần Trâm bạn em, rõ ràng cô ấy đã nói dối vì Sinh có làm gì cô ấy nên tâm trạng cô ấy mới chuyển biến như thế. Cô ấy trớ chuyện khác là vì không muốn em bị tổn thương. Nếu Sinh có thật sự như vậy.Hình tượng Sinh trong em đẹp như thế mà. Với lại cô ấy không biết có nên nói hay không vì nhỡ em không tin cô ấy thì sao? Và tui cũng không loại trừ trường hợp cô ấy thích Sinh, muốn nhảy vào. Nhưng nghĩ lại không muốn làm thế nữa vì em rất tốt.
Trường hợp thứ hai, thằng nhóc Andrew. Có lẽ hắn bịa chuyện nói một thành mười do hắn ghét Sinh. Từ một chuyện nhỏ mà xé ra to.Cũng có thể là hắn bắt đầu thương em rồi nên tìm mọi cách tách em ra khỏi Sinh.Nên nhân cơ hội này xuống tay luôn.Haiz…một công đôi việc mà. Mọi chuyện đều là giả thiết cả. Ở trường hợp này theo tui thì em nên khéo léo hỏi chuyện người có đầu mối quan trọng là Trâm thì hơn. Còn không thì em đi hỏi Sinh đi.”- Sau khi bung một tràng phân tích giải thích thì thầy Lâm lại phang một câu tôi thấy huề trớt.
Hỏi Trâm thì được chứ hỏi Sinh thì chắc lại bị giận cả tháng. Tôi cười méo xệch: “ Nói như thầy cũng như không. Sao em hỏi Sinh được. Ai đời đi “bắt trộm” mà lại hỏi tên trộm “có phải anh ăn trộm không” bao giờ?”
Thầy Lâm nhìn tôi cười hề hề: “ Thì tui nói thế thôi.Chứ có cho vàng em cũng chả dám hỏi. Mà nghĩ kĩ Sinh thích Trâm cũng đâu có gì lạ. Nhìn em, nguyên hột mít made in Việt Nam, ngó bắt chán. Còn Trâm thấy không,mặt mũi xinh xẻo, vai tròn lẳn tóc buông dài.Dễ thương gần chết luôn.Gặp tui, tui cũng thích”.
Vừa nói thầy vừa cười phá lên, tôi cau mày dậm chân: “ Em buồn tâm sự thầy nghe mà bị thầy sốc óc.Dẹp! Mốt em không nói nữa đâu”. Thầy Lâm gập người, đấm ghế cười rũ rượi. Thầy càng cười mặt tôi càng chằm dằm. Thầy vuốt ngực,ngồi dậy sau trận cười điên đảo, thầy nghiêm mặt lại: “ Thôi không giỡn nữa.Xin lỗi, thấy em ghen đến mức ngố thế, tui chịu không được. Quá mắc cười”. Rồi thầy hắng giọng: “ E hèm….thế này nhé…Tui đã nói rồi đấy. Em phải thật khéo léo nói chuyện với Trâm để Trâm nói ra xem sự thật như thế nào.Tụi em là bạn thân với nhau chắc chuyện này không khó đâu.Thôi, giờ về…”. Thầy đưa tay ngó cái đồng hồ trên tay rồi thúc giục tôi.
Trên đường về nhà, tôi suy nghĩ làm cách nào để hỏi Trâm mà không khó xử cho nó.Tất cả chỉ tại tên Andrew đó mà ra cả. Đầu dây mối nhợ là do hắn.Hắn không xì ra cái vụ này thì tôi đâu khó nghĩ như bây giờ. Tên đầu trọc chết dẫm….
Đã mấy ngày, tôi cứ thắc mắc về chuyện đó đến phát điên.Hỏi mãi mà Trâm cứ cười và trớ sang chuyện khác. Rồi từ đó Trâm tránh mặt mỗi khi nghe tôi rủ đi chơi. Không có Sinh thì nó đi riêng với tôi, còn ngày nào có Sinh nó đều cáo bận.Dần dần tôi và nó gặp mặt nhau rất ít….còn Andrew thì từ khi cãi nhau đến giờ, hắn thấy mặt tôi là lại cút thẳng….Riết rồi một nhóm 4 người chỉ còn lại mỗi tôi ở bên Sinh. Tôi cũng thấy vui vì không bị phá đám nhưng cũng buồn vì không còn Andrew và Trâm để cùng vui đùa.
Một hôm khi đang ngồi ăn kem với tôi trên hành lang lớp học, Sinh nhận ra rằng đã khá lâu rồi anh không thấy bóng dáng Trâm. Anh liền quay qua hỏi tôi: “ Mấy nay sao không thấy Trâm nhỉ?Bộ mấy nay thi cử bận lắm sao cứ tít mặt mãi.Còn cái ipod định lấy luôn của tôi chắc. Đem trả tôi đi chứ?”. Nghe anh nhắc về sự vắng mặt Trâm như là một lời trách yêu thì lòng tôi cồn cào.Nghe sao mà trìu mến thế. Nhưng với ai thì Sinh chả trìu mến như thế. Nhưng bao nghi ngờ của tôi về cái chuyện kia lại trỗi dậy. Tôi nuốt miếng kem lạnh ngắt và cố lấy bình tĩnh lên tiếng: “ Bạn ấy giận thầy đó.”. Sinh ngừng múc miếng kem trong hủ, ngập ngừng nhìn tôi: “ Thế sao…?”. Nhìn thái độ ngập ngừng của Sinh cũng làm tim tôi đập rộn. Đừng nói là chuyện đó có thật nhé…làm ơn đừng…Tay tôi lạnh ngắt, dây thần kinh căng ra như đàn…: “ Thầy…em hỏi thật thầy điều này nhé…Xin thầy trả lời thật lòng cho em…”.
Sinh nhìn thấy tôi run rẩy cũng hơi ngạc nhiên song cũng bảo: “ Có chuyện gì thế?Làm gì mà em run như cầy sấy vậy? Cứ hỏi đi….”. Tôi bặm môi nuốt muỗng kem cuối cùng xuống cổ họng và hỏi: “ Thầy có….hôn…Trâm hay không”
Sinh lại ngừng múc kem, thoáng bối rối nhưng rồi trấn tĩnh đạp lại lời tôi: “ Có…”. Vừa nghe lời đáp của anh, cổ họng tôi nghẹn thắt. Mắt tôi mở to nhìn anh trong dăm phút rồi tôi cụp mi nhìn ra lan can mỉm cười nhạt một cách cay đắng: “Vậy à….Andrew ấy đã không nói dối”. Trong khi đó Sinh vẫn ung dung đưa từng muỗng kem lên miệng một cách phớt tỉnh: “ Thế à?…Lại là Andrew sao?Sao Andrew không nói rõ với em là tôi hôn vào chiếc kẹp chuồn chuồn trên tóc Trâm?Sao hắn thích làm scandals thế?Tôi hôn nó trước khi tôi cài lại nó lên tóc Trâm…Chiếc kẹp đó không phải của em à …”
Tôi cúi mặt xấu hổ: “Đúng thế thưa thầy.Chiếc kẹp đó đúng của em.Em chỉ là…” . Sinh cười mím chi cầm chiếc cốc kem đã cạn ném vào thùng rác từ một khoảng cách rất xa tiếp lời tôi: “…Ghen tuông vớ vẩn. Tính ra trước sau gì em cũng là người “lời” nhất còn gì?”. Sao? Cái gì? Lời cái gì chứ? Ăn nói chi mà linh tinh vậy? Tôi trố mắt ra nhìn Sinh: “ “Thầy nói em lời á? Lời cái gì?”. Sinh chống một bên nạnh nhướn mày, nhếch mép cười khẽ nhìn tôi: “ Lại còn không à?Một lần được hưởng cả hai nụ hôn. Thế còn không “lời” là gì?”.
Tôi lùi lại nghiêng đầu nhìn Sinh nhe răng “cầu tài” lấy một cái. Nói xạo, hai đâu mà hai chứ? Hôn vào kẹp không tính. Mà gì thì gì ông cũng đâu phải bị tôi “lột tem hôn” đâu. Nụ hôn đầu tiên của ông bị Jasmine lấy mất rồi còn gì? Nghĩ thế tôi bèn quay qua hỏi anh: “ Thầy, nụ hôn đầu tiên của thầy là khi nào?” Sinh nhìn tôi chớp chớp đôi mắt rồi mỉm cười bí ẩn: “ Năm 3 tuổi”. Gì cơ? Sao sớm thế? Tôi tròn mắt nhìn anh lần nữa, thốt lên: “ Thiệt không thầy? Sao lẹ vậy ạ.Mới có 3 tuổi….mà…Với ai ạ?”
Sinh tỉnh bơ tiếp luôn: “Nụ hôn đầu tiên là…với… mẹ…”. Tôi ngẩn người ra mếu dở vì bị ăn một “cú lừa ngọt ngào”, còn Sinh phá ra cười ngất. Cười xong anh đưa tay vỗ vai tôi nghiêm mặt bảo tôi: “ Nụ hôn đầu tiên với ai thì em cũng đã rõ rồi. Duy tôi không muốn em nhắc về tên người đó nữa. Em hiểu không? Hãy hứa với tôi là đừng bao giờ hỏi tôi về những chuyện trong quá khứ”. Nhìn ánh mắt Sinh thoáng buồn lòng tôi cũng khẽ se thắt, tôi bặm môi gật đầu: “ Vâng…em sẽ không nhắc nữa đâu…Xin lỗi…”…..
Sinh cũng gật nhẹ đầu: “ Thôi được rồi, đừng xin lỗi. Không có gì đâu. Vào lớp học đi.Nhớ nói Trâm là thầy hỏi thăm.Lâu quá không gặp em ấy…”. Vừa nói Sinh vừa đủng đỉnh dời gót vào lớp, miệng khẽ nhẩm nho nhỏ :“…Không có em, mùa thu thôi lá vương bay…Mùa đông buốt giá qua đây….Vòng tay ấy ôi sao lẻ loi…”-Một bài hát của Ngô Thuỵ Miên đây mà. Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh hát nhạc Việt, cũng hay đấy chứ nhỉ…chắc là đang hoài niệm về Jasmine….Cô ấy hẳn rất đặc biệt nên Sinh vẫn còn yêu tha thiết như vậy. Phải rồi thường thì mối tình đầu thường là mối tình khó quên nhất trong đời….Cái gì lần đầu tiên cũng trở nên đặc biệt cả… Tiết học rồi cũng trôi vèo qua…
*****
Trâm ngồi bối rối khi tôi bảo là tôi đã biết chuyện hôm đó rồi. Nó hết gãi đầu gãi tai rồi thẽ thọt hỏi tôi: “ Mày không giận sao? Tao nghĩ là mày sẽ giận khi nghe chuyện đó”. Tôi nhoẻn cười bảo nó: “ Sao tao lại phải giận?Sinh hôn lên chiếc kẹp rồi kẹp lên cho mày chẳng qua là ổng muốn chúc phúc thôi chứ có gì đâu ghê gớm”. Nghe tôi nói như vậy Trâm khẽ quắc mắt: “Gì.??”, nhưng rồi nó nhỏn nhoẻn cười với tôi rất tươi: “À…ừ..phải rồi ha. Hôn như vậy là chúc phúc đó hả? Tao không biết đó…ổng nói với mày toàn bộ câu chuyện là như vậy hả? Ừ vậy là tao yên tâm là mày sẽ không ghét tao.”
Trong cái thoáng bối rối sượng sùng pha lẫn bực mình và cử chỉ gượng ép đó của Trâm làm tôi thấy chuyện hãy còn lờ mờ. Cảm giác không an toàn lại trỗi dậy. Chợt ấm nước reo tu tu cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Trâm đã đi xuống bếp nhắc ấm nước còn mình tôi ngồi lại cố gắng trấn an mình là linh cảm của mình đã sai. Tức thì cái điện thoại kế bên tôi reo lên inh ỏi làm tôi giật bắn mình. Tiếng Trâm vọng lên từ dưới bếp: “ Mày nghe dùm tao đi.Tao đang bận chút xíu…”
Khi tôi nhấc lên thì giọng Sinh vang lên trong điện thoại: “ Trâm à?Lâu quá không gặp em.Em sao rồi?Em biết không,tôi thật sự là nhớ em lắm, rất nhớ…” …Tôi đứng đó tay cầm điện thoại chết điếng…chân chôn chặt xuống đất….không thốt nên một từ nào, mắt cay xè nhưng không thấy nước mắt nhoè ra được….Cái linh cảm đó là đúng, cái cảm giác không an toàn vừa mới tức thì đã cảnh bảo cho tôi ….Thế mà cách đây hai hôm Sinh đã khẳng định với tôi là tôi “ghen tuông vớ vẩn”. Giờ thì …tôi thấy mình mới ngây thơ, ngu ngốc và cả tin làm sao…
Tiếng Sinh lại ngọt ngào thủ thỉ bên tai tôi: “ Em không nói gì hết vậy? À…phải rồi…chắc em còn giận tôi vì nụ hôn trên tóc…Rất xin lỗi nhưng tôi không thể kềm được lòng mình khi thấy em kẹp cái kẹp đó….Tôi đã bị sốc rất mạnh….”
Sốc mạnh hả? Nói dối hay lắm….Giờ thì tôi mới là người ông làm cho bị sốc mạnh đây này…rất mạnh nữa là đằng khác….Tiếng Sinh lại thì thầm: “ Em không nói cũng được nhưng hãy nghe tôi nói…Tôi thật sự không có gì với bạn em cả…Giữa chúng tôi thân hơn hai người bạn thân mà thôi. Tôi thương H, quý H thật sự, nhưng khi muốn nói đến chữ yêu thì…tình cảm đó chưa phải. Tôi biết em ấy yêu quý tôi. Tôi trân trọng điều đó. Nhưng tôi khẳng định là mình đã khá yêu em từ khi em cho tôi ăn mì ý pha ớt đỏ quạch.Và rồi khi tôi làm bể mắt kiếng của em dưới chân cầu thang tối kia…Nhìn vào ánh mắt em, tôi thấy tim mình đập rất lạ….Cái nhịp đập mà trước kia tôi tưởng như không tìm lại được sau cái chết của Jasmine…Lúc đó tôi biết tôi đã thật sự yêu em Trâm à…”….Lời tỏ tình của Sinh là một nhát dao bén ngọt xuyên thẳng vào tim tôi, cứa nát nó tan tành.Sao anh có thể đối xử với tôi như thế?….Cái nhịp đập ngây thơ ngày nào vì Sinh giờ đã chuyển sang nhịp đập đau đớn cũng vì…Sinh.
Âu cũng vì tôi là con ngốc, cứ thích “tấn công” người ta trước mà không xem xét xem người ta có gì với mình không? Đối với người thừa lịch sự như Sinh thì việc ấy gần như là rất khó….hay…anh lợi dụng tôi chỉ vì muốn tiếp cận Trâm?
Sinh vẫn tiếp tục thủ thỉ rất nồng nàn, anh cứ ngỡ tôi là Trâm. Khi ấy tôi chỉ muốn gào lên anh là đồ dối trá, đạo đức giả, rằng anh làm tan nát con tim tôi. Nhưng mà trời hỡi…anh có lừa dối gì tôi đâu, anh cũng không nói là anh yêu tôi nữa kia mà.Không một lời….từ đầu đã như vậy. Rồi Sinh bảo: “ Thứ bảy này em rảnh chứ?Tôi muốn gặp em ở quán hôm sinh nhật đó.Em đồng ý cho tôi một cái hẹn chứ?Tôi chỉ muốn nói chuyện với em. Đừng nói với H điều này nhé.Em ấy sẽ bị tổn thương mất .Tôi sẽ gặp và lựa lời nói với em ấy sau.Giờ tôi có việc phải đi…thế nhé..Tạm biệt em..”…nghe tới đây thì cổ họng tôi nghẹn đắng, nước mắt trào lên đến tận cổ chỉ chờ có dịp bung ra ngoài nữa mà thôi….
Sau khi Sinh cúp máy tôi thẫn thờ, mất hồn một lúc lâu vẫn cầm trong tay chiếc ống nghe đang vang lên tu tu tu…..Trâm bước lên nó đang lúi húi pha trà cho tôi mà không để ý tâm trạng tôi ra sao. Nó hỏi: “Ai gọi cho tao vậy?Bộ thấy quen mà sao mày nghe lâu dữ dạ?”. Tôi khẽ giật mình, mỉm cười nhưng hồn dại đi thấy rõ, bảo: “ Thầy Lâm”.Tôi đặt ống nghe xuống và đi đến bàn cầm ly trà liến thoắng : “ Hồi hôm kia mày nói mày muốn tao kèm mày anh văn để thi học kỳ phải không? Có người rồi, tao đã nhờ thầy Lâm.Thầy đồng ý kèm cho mày.Thầy nói thứ bảy này rảnh ra cafe nói chuyện về ba vụ đó đó”. Sự liến thoắng của tôi thật tới mức tôi thấy mặtTrâm rất vui, tươi còn hơn hoa.Lúc ấy tim tôi vỡ thành trăm mảnh.Ngây dại, đờ đẫn, sốc,. buồn, hoang mang, mơ màng…. nhưng tôi cứ cười cười nói nói thánh thót như chưa hề có chuyện gì….
Trâm nhìn tôi hồ hởi: “ Vậy hả? Hên quá đang sợ thi rớt môn anh đây”. Rồi nó đưa cốc trà lên hớp ngon lành và bắt đầu tíu tít chuyện khác. Tôi cũng cười nhưng mắt tôi nhìn đăm đăm vào đâu đâu chứ không nhìn Trâm và nghe câu chuyện của nó nữa. Tôi đang làm gì thế này? Nhưng tôi muốn cho Sinh biết là tôi biết, tôi muốn xem vẻ mặt,thái độ của Sinh ra sao lúc ấy. Tôi không biết lúc ấy tôi có bình tĩnh để đối mặt với mọi chuyện không hay là tôi sẽ làm cho tất cả đều bị tổn thương như tôi bây giờ?…
Ngày hôm nay tôi đi vào trường với tâm trạng như một xác chết biết đi. Mọi vật đều trở nên u ám, buồn bã, chán chường, bực bội. Cả tiếng hót trên cành của một chú chim nhỏ cũng làm tôi cảm thấy bực mình. Kìa từ phòng giáo vụ, Sinh bước ra với nụ cười tươi như nắng. Sinh giờ đang vui lắm nhỉ…Phải….không vui sao được…anh đang yêu mà….
Nhìn nụ cười của Sinh mà cõi lòng tôi tan vỡ….tại sao người ấy không phải là tôi? Tại sao là cô bạn thân của tôi? Tại sao lại quan tâm tôi, dịu dàng với tôi, quý mến tôi nhưng rút cuộc lại không yêu tôi?
Tôi cứ nhìn anh đăm đăm…vóc dáng đó, nụ cười đó, thái độ đó…đã từng một thời là của tôi…hay ít nhất tôi tưởng như vậy….Tôi cứ nhìn theo vóc dáng anh ngây dại, thẫn thờ…..cho đến khi Sinh khuất bóng nơi chân cầu thang. Tôi không muốn đi học hôm nay…Lạy chúa…Tôi không muốn phải ngồi trong lớp với thái độ vui vẻ giả tạo và nhìn nụ cười của anh đang hướng về hình bóng khác…điều đó sẽ làm tôi điên mất….Tôi nhanh chân chạy xuống chỗ để xe…Tôi muốn thoát khỏi đây…tôi muốn đi đâu đó cho khuây khoả…
Thế là tôi quảy cặp lên xe và chạy ra khỏi trường….Ngoài đường Sài Gòn nắng chiều tàn nhợt nhạt, vắng hoe buồn bã…Tôi cứ chạy mãi ngược xuôi trên những con đường nhỏ mà chẳng biết mình đi đâu, về đâu….Rồi chợt tôi dừng chân nơi quán nhỏ trong hẻm của bà Ruby. Tôi gửi xe và đẩy cửa bước vào….
Vừa thấy tôi bà đon đả:“Oh!..So surprise. What brings you here?Come on…(Ô!…Ngạc nhiên thật.Ngọn gió nào thổi cháu đến đây vậy? Vào đây, vào đây…)”
Tôi nhoẻn cười mà trong lòng buồn rười rượi.Tôi theo chân bà và ngồi vào cái bàn nhỏ xinh xinh. Bà Ruby rất vui khi thấy tôi đến, quán chưa đến giờ mở cửa thật vắng vẻ. Bà hồ hởi: “ I am so glad to see you here. I am so boring now.I was wis h I had some one to talk. And boom, you came.Today you’re playing hooky, aren’t you?(Ta rất vui khi thấy cháu ở đây. Ta cũng đang rất chán đây.Ta đã ước là ta có người để nói chuyện.Và bùm…cháu đến.Hôm nay trốn học phải không nè ?). Vừa nói bà vừa đặt xuống một cốc nước hoa quả cho tôi. Tôi mỉm cười cám ơn bà: “Thank you. I just walk around…cause I didn’t have class today. (Cám ơn bà…Cháu chỉ lang thang thôi…vì cháu không học gì hôm nay).
Ruby gật gù ra vẻ hiểu rồi và bà tiếp: “ Oh…I see…I am glad cause you don’t have class.Sinh doesn’t like his student play hooky (Ồ..hiểu rồi. Ta vui vì cháu không trốn học. Sinh không thích học sinh trốn học đâu…)”. Vừa nghe bà Ruby nhắc tới Sinh thì cổ họng tôi nghẹn đắng. Đúng tôi đang nói dối…và tôi đang trốn học hôm nay. Nhưng đi học mà không học được gì thì đi làm chi?Vào đó để nghe tim mình tan nát vì con người đó sao?Đang suy nghĩ miên man bất giác tôi đặt ly nước xuống và hỏi Ruby: “ How long did you know Sinh?( Bà biết Sinh bao lâu rồi ạ?)”.
Bà Ruby mỉm cười thật tươi, sóng mắt bà lung linh khi nghe tôi hỏi về anh: “ Sinh. I’d known him for 5 years. He’s really a good guy.He’s nice, polite, sweet, self confidence.He’s nearly perfect but he couldn’t control his feeling well, and some time he left each other’s feeling behind. (Sinh.Tôi biết cậu ấy đã năm năm rồi.Cậu ấy thực sự là một người tốt, dễ thương, lịch sự, ngọt ngào,tự tin. Cậu ấy gần như hoàn hảo nhưng cậu ấy kiềm chế cảm xúc ko tốt lắm và đôi khi hay bỏ qua cảm xúc của người khác)”. Điều Ruby nói tôi cũng cảm nhận được. Đúng là Sinh đã không kềm chế cảm xúc của mình khi gọi cuộc điện thoại đó…lúc ấy anh hoàn toàn không đếm xỉa tới cảm xúc của tôi. Sinh chỉ nghĩ là điều anh phải nói là quan trọng.Nghĩ tới điều bà Ruby nói Sinh gần như hoàn hảo tôi thấy buồn cười …Như vậy thì anh thành chúa mất rồi….nhưng tôi đã không cười nổi….
Nhớ đến chuyện hôm qua tôi lại thấy khoé mắt cay cay.Tôi lập tức đứng lên xin phép bà Ruby vào nhà vệ sinh. Tôi không muốn khóc trước mặt bà.Rồi bà sẽ phải hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra…Tôi không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Khi đi ngang quầy của bà Ruby tôi chợt thấy trên quầy của bà có để một bức ảnh chụp bốn người Sinh, Andrew, bà và một cô gái mặc áo trắng kẹp cái kẹp chuồn chuồn đang cười rất tươi….Tôi nhìn bức hình đó và không tin vào mắt mình nữa….Cô gái ấy….sao nhìn nét giống Trâm bạn tôi như thế? Không phải là hoàn toàn nhưng nét nhìn nghiêng nghiêng đó y hệt, cả nét cười, phong cách cười cũng vậy.Tôi run rẩy đứng lại ngó bức hình đăm đăm, mọi ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Bà Ruby đến sau lưng tôi từ lúc nào ,bà làm tôi giật bắn người: “ That’s my niece. She was lost in an accident.Poor her… ( Đó là cháu gái tôi. Cô ấy mất trong một tai nạn.Tội nghiệp con bé…)-Rồi bà Ruby thở dài…trong khi tôi mở to mắt nhìn bức hình trân trối, mắt hồn….Đó là Jasmine, chắc chắn không sai….đó là cô ấy….bây giờ thì tôi biết Sinh yêu Trâm của tôi vì điều gì rồi….Mắt tôi nhoè đi, ướt nhoèn nhoẹt….
Tôi gại nước mắt và quay lại nhìn bà cố tươi tỉnh: “ Her name ‘s Jasmine.Isn’t she?She’s so beautiful. Andrew told me once( Cô ấy tên Jasmine phải không? Cô ấy đẹp quá.Andrew nói với cháu một lần rồi)”. Bà Ruby mỉm cười thật tươi nhìn tôi: “ Really?He seldom reminded her name since her death.Sinh was, too.(Thật vậy hả?Nó ít nhắc tới tên con bé từ khi nó mất.Cả Sinh cũng vậy..)”
Andrew, cái kẹp chuồn chuồn cũng do hắn tặng tôi. Sao hắn lại tặng tôi cái kẹp y hệt của chị hắn vậy?Trong lòng tôi lại dâng cuồn cuộn sóng..đồ đểu, đồ khốn …. Vừa nghĩ tôi vừa đưa tay vào chiếc cặp sờ lấy hai chiếc kẹp..Tôi nắm tay lại…tức giận… siết mạnh nhưng mắt vẫn nhìn đăm đăm vào khung hình…Và…crack…hai chiếc kẹp nát vụn trong lòng bàn tay tôi….Tôi giả vờ gắng gượng tươi tỉnh quay lại xin phép bà Ruby cho tôi mượn bức hình và tạm biệt bà để đi tìm Andrew. Hắn sẽ phải giải thích về điều này…điều hắn làm thật hết sức tồi tệ….khốn nạn thật….
Tôi chạy thẳng đến nơi hắn trọ. Tôi biết hắn có ở nhà vì hôm nay hắn không đi dạy. Tôi gõ cửa và khi hắn mở cửa tôi điên tiết xông thẳng vào đẩy hắn ngã ngữa trên chiếc ghế bành nơi phòng khách. Tôi gào lên: “ Why did you do it to me???Why did you gave me these ???You’re bastard..you’re…you. (Tại sao anh làm thế với tôi??? Tại sao anh đưa tôi thứ tồi tệ này???Anh là đồ khốn…anh…anh.)”.Vừa nói tôi vừa vất xuống trước mặt hắn một chiếc kẹp vỡ nát. Andrew lồm cồm ngồi dậy. Đôi mắt xanh mở to, sững sờ, chết điếng nhìn tôi. Tôi đứng đó nhìn hắn run rẩy rồi khuỵu xuống nơi chân ghế. Nước mắt trào ra tôi bưng mặt nấc lên nức nở, tay nắm chiếc kẹp còn lại đã vỡ đâm cả vào tay tôi ứa máu.
Andrew sau giây phút chết điếng đó ngay lập tức hắn bò lại chỗ tôi cầm tay tôi gỡ chiếc kẹp ra và ôm chặt tôi vào lòng hôn lên trán và xoa vai thì thào với tôi: “ I’m sorry.I’m so sorry.That’s all my fault.I was bastard…really I was that guy….Sorry so much….(Xin lỗi…tôi rất xin lỗi.Lỗi của tôi…tôi là thằng khốn…thật sự là thằng khốn…).Tôi cứ khóc…và khóc rỉ rả dai dẳng, đau đớn như thế mãi trên bờ vai của hắn cho đến khi tôi mệt mỏi thiếp đi…
Tôi không rõ mình đã thiếp đi bao lâu. Khi tôi tỉnh dậy thì tôi thấy Trâm đã ngồi bên giường với nét mặt lo lắng. Còn Andrew thì ngồi trầm ngâm trên tay cầm một cốc café nghi ngút khói. Trâm nhìn tôi hỏi dồn dập: “ Mày sao vậy? Andrew kêu là tao tới liền. Có chuyện gì xảy ra với mày hả? Sao hôm nay mày lại trốn học?Mày lại khóc đến sưng mắt lên thế kia?Có chuyện gì vậy?”. Tôi nhìn Trâm hơi bối rối một thoáng . Tôi biết trả lời nó sao đây? Chẳng lẽ tôi nói người thầy chúng ta hằng yêu quý là một con quỷ thật sự nấp dưới bộ mặt thiên thần? Chẳng lẽ tôi nói tôi bắt đầu ghét cả ổng lẫn nó sao? Tôi ghét Sinh vì Sinh quá tốt, quá lịch sự, quá đáng yêu.Gần như hoàn hảo đến nỗi trở thành quá xấu xa.Còn tôi ghét Trâm vì nó đã biết có chuyện rồi nhưng không nói tôi nghe. Mày thương tao kiểu ấy sao Trâm? Một điều nữa, tao biết là vô lý nhưng tao ghét mày chỉ vì mày giống cô ta.Cái bóng ma lúc nào cũng lởn vởn trong đầu ông ấy. Cả hai người sao ai cũng thương hại tao theo kiểu: “ Không muốn làm H bị tổn thương”.Cách thương đó sai rồi.Giờ tao ghét cả hai đấy.Cả ổng, cả mày nữa…Mày có hiểu không?
Tôi thầm nghĩ nhìn cái nét mặt lo lắng, đầy căng thẳng đó của con bạn thân tôi chợt gục mặt xuống cười ha hả, cười như điên dại. Thái độ đó của tôi làm Trâm càng lo lắng hơn. Nó lao đến lay tôi, tát nhẹ vào má tôi gắt: “ Mày điên hả? Sao tự dưng cười ha hả như vậy?”. Tôi vẫn tiếp tục cười và đưa tay lên đẩy nó ra: “Không, có gì đâu…Tao thấy tự dưng vì một chuyện tào lao của tao mà gây phiền phức cho quá nhiều người. Hôm nay chỉ vì Andrew kể lại chuyện Jasmine chết như thế nào đã làm tao khóc oà lên. Thực ra mọi chuyện chả cóc khô gì ầm ĩ cả.Tao quả là một con điên. Tự dưng thương hại một con nhỏ đã chết rục xương từ bao giờ.” Câu nói của tôi làm Trâm ngẩn người ra. Nó nhìn tôi và lại nhìn Andrew và hỏi hắn: “ Was it true? (Có thật vậy không?)”.Tôi ngó qua nhìn Andrew nghiêng đầu cười mỉm nhưng đôi mắt thì không hề cười. Ráo hoảnh, giận dữ. Nhìn thấy thái độ đó của tôi,Andrew khẽ gật đầu một cách do dự. Trâm ôm ngực thở phào: “ Phew…tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ.Làm hết cả hồn” rồi nó quay qua quạt tôi: “ Mày nữa…từ khi mày yêu ông Sinh tới giờ, tao thấy mày điên lắm rồi nghe.Sao hôm nay trốn học vậy hả?Cãi nhau với ổng à?”. Tôi cười nhạt ngồi dậy rời khỏi giường: “ Chán thì nghỉ, ai hơi đâu cãi nhau chi cho mệt.Thôi sửa soạn đi về…làm phiền gia chủ đây quá trời rồi.”- Vừa xốc lại cái cổ áo tôi vừa hỏi Andrew: “ Andrew, may I use your bathroom? (Andrew, tôi có thể dùng nhà tắm của anh được không?)”. Trong khi tôi lui cui rửa mặt thì Trâm ra ngoài chuẩn bị xe để đi về.
Vòi nước chảy ào ào xối xả trong bồn, tôi đứng đó nhìn dòng nước xoáy mà mắt lại nhoè đi rồi tôi vục tay vào rửa mặt một cách điên cuồng không kịp thở. Xong xuôi tôi đưa tay lên vuốt tóc ngửa mặt lên trời thở dốc, trễ mắt nhìn đăm đăm vào trong kiếng cho tới khi khuôn mặt Andrew hiện ra trong ấy. Hắn nhìn tôi và đưa khăn cho tôi hất hàm mím môi: “ What are you going to tell Tram? What are you gonna do?I saw Jasmine’s picture in your bag. Where did you get it? (Cô định nói với Trâm về chuyện này thế nào? Cô định làm gì vậy hả? Tôi thấy hình của Jasmine trong giỏ của cô. Cô lấy nó ở đâu thế?”. Tôi nhìn hắn với cười lãnh đạm: “ I have nothing to tell her about this. What am I gonna do? I have no idea. But I’m sure it’s interesting.He would pay for my broken heart. I’m sure you knew where I got that picture. ( Tôi không việc gì phải nói với Trâm cả. Tôi sẽ làm gì ư? Chư a biết.Nhưng tôi chắc chắn nó sẽ thú vị đấy. Ông ta sẽ phải trả giá cho trái tim đã tan nát của tôi. Còn tôi lấy bức ảnh ở đâu tôi chắc rằng anh biết.). Nhìn nụ cười tuy tươi nhưng với ánh mắt bén ngọt của tôi, Andrew thật sự thấy hoảng sợ cái thái độ của tôi bây giờ. Tôi nhận ra sự hoảng hốt trong mắt hắn. Hắn biết bây giờ không có gì tôi có thể không làm. Tôi lướt qua hắn nhẹ nhàng và nói thoảng như gió: “ Thank you. Now I must go home. I’ll see you later. (Cám ơn. Giờ tôi về nhé. Tôi sẽ gặp anh sau)”. Tôi bước được nửa bước thì Andrew nắm lấy bờ vai tôi bằng bàn tay to bè của hắn kéo giật lại, hắn ôm chặt vai tôi từ phía sau van nài tôi: “ Please, I beg you! Stop it.Don’t make it more bad. Everything is so bad now.( Đừng.Xin cô đấy!Dừng lại đi. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn. Mọi chuyện giờ đã tệ lắm rồi). Tôi bình thản gỡ tay Andrew ra khỏi vai mình quay lại mỉm cười với hắn đầy mỉa mai: “ Oh, really? Didn’t you stop it when you gave me those hairclips, did you?I see everything is so fun now. I don’t make it bad. I’ll make it worst. ( Thiệt hả?Rồi anh có dừng lại không khi anh đưa cho tôi mấy cái kẹp đó không? Tôi thấy mọi chuyện giờ thú vị đấy chứ. Tôi không làm cho nó tệ hơn đâu. Tôi làm cho nó tệ nhất thôi.)
Sau khi từ nhà Andrew về , tôi luôn suy nghĩ về điều mà tôi đã nói, tôi sẽ làm mọi chuyện tệ nhất sao?Tôi có suy nghĩ độc ác đó tự bao giờ?Tôi nhớ đến bức hình của Jasmine và lục lọi cặp.Hỡi ôi…nó đã không cánh mà bay. Tôi thất thần tự hỏi nó đâu rồi? Nhưng khi tôi chợt nhớ đến câu hỏi của Andrew thì tôi đã chắc mẩm rằng chính hắn lấy chứ không ai vào đây. Đúng rồi, tôi nhớ lúc tôi xô đẩy với hắn thì chiếc cặp của tôi cũng bị chính tôi ném vào một góc nhà.Chắc nó đã rớt ra từ cặp tôi và hắn nhặt được. Chết tiệt….! Trong lúc tôi còn lừng khừng với một mớ bùi nhùi ngổn ngang xổ ra từ chiếc cặp thì chuông điện thoại reo, tôi bắt lên. Tiếng Sinh vang lên dịu dàng: “ Alô. H hả? Em đi ăn kem không nè?Sao hôm nay nghỉ học vậy?Bệnh hả hay lười học vậy?Hôm nay vào lớp không thấy bóng em đâu, không có người để chọc buồn quá”. Nghe tiếng Sinh tôi lại lặng người. Bao nhiêu cảm giác thân thương, yêu mến lại ùa về. Tôi lại quên hẳn là mình đang bị tổn thương như thế nào. Tôi mừng mừng tủi tủi.Sinh nhận ra sự vắng mặt của tôi ư? Điều đó cho thấy anh cũng yêu quý tôi mà. Tôi lại chìm đắm trong hạnh phúc…Anh vẫn yêu quý tôi…lạy chúa vẫn nhớ đến bóng dáng tôi….tôi yêu anh biết bao nhiêu….Tôi dường như lại trở về con người như trước đây.Tôi không thấy tức giận, đen tối và u ám mà thay vào đó tôi lại thấy vui vui, bồi hồi: “ Ý thầy nói là thầy nhớ em sao? Phải không thầy?”. Tiếng Sinh bật cười dịu dàng: “ Ừ…nhớ…. Không có ai để chọc giận hôm nay trong lớp đó. Cũng không có ánh mắt hay nhìn trộm núp sau quyển sách Listening đâu. Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó”. Tôi giật thót mình, Sinh vẫn thường biết tôi nhìn trộm anh khi anh đang hướng dẫn bài học ư? Tôi lại nghe má mình nóng hổi…ôi thật là…Sinh vẫn biết tất cả những việc tôi làm, như vậy….. Tôi nghẹn ngào: “ Em cũng nhớ thầy lắm.Mới xa có một ngày thôi, nhớ lắm….Em cũng đang thèm kem.Thầy qua chở em nghe…”
Sân thượng tối lộng gió, tôi và Sinh ngồi nhâm nhi mỗi người một cốc kem to nhìn ngắm những ánh đèn thành phố, dòng người qua lại tấp nập nhỏ xíu như những chú kiến nhìn từ trên cao. Trong tiếng nhạc nỉ non từ tiếng đàn Guitar với giọng hát thì thầm người ca sĩ trên bục làm không gian thêm lãng mạn , nhà hàng hôm nay vắng quá, chỉ lác đác vài cặp cũng đang ăn kem như chúng tôi chụm đầu vào nhau rúc rích. Sinh nhìn quanh và mỉm cười lém lỉnh hỏi tôi: “ Sao hôm nay nghỉ học vậy? Lười phải không?”, tôi khẽ liếc Sinh và cuối xuống cốc kem: “ Không phải lười.Bệnh ạ”. Sinh gật gù làm miệng hình chữ o: “ Ô, vậy hả?Tội nghiệp học trò cưng của tôi không?”.
Tôi nhìn anh nhoẻn cười buồn: “ Em thành học trò cưng của thầy khi nào vậy?Mà thầy có thật sự cưng em không vậy?”. Sinh cười tươi nồng ấm nháy mắt: “ Cưng chứ sao không? Cưng như con lợn bông ở nhà vậy.Nhìn múp míp dễ cưng mà..”. Tôi bặm môi không nói gì cúi xuống lại khoáy cốc kem của mình. Chưa bao giờ Sinh trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi nhỉ? Có lẽ anh khéo là chỗ đó. Sinh hay bông đùa để lãng tránh những câu trả lời thật sự nghiêm túc. Tôi thở dài…nếu mà bây giờ tôi hỏi thẳng anh thì anh lại bông đùa lần nữa, nhưng thật sự tôi cũng biết câu trả lời rồi. Tôi há miệng ra hình chữ a như ngạc nhiên thốt ra: “ A…cưng như con lợn bông ở nhà…Thầy thấy Trâm của em thế nào?”. Một câu hỏi bất ngờ xoáy thẳng vào Sinh, anh ngập ngừng , suy nghĩ. Tôi lặng lẽ quan sát Sinh…khi anh nghĩ về Trâm, tôi lại thấy anh chìm đắm vào sự nồng nàn, đắm say, ưu tư. Sóng mắt anh long lanh hơn, nụ cười dù ngập ngừng bối rối nhưng còn tươi và ấm hơn mặt trời mùa xuân. Sinh tiếp: “ Ừ…thì….Trâm…đáng yêu,…tốt,….thân thiện, thú vị gần gũi..và ấn tượng nhất là mái tóc dài.Một mái tóc đẹp…”. “Và cả giống Jasmine nữa chứ”- Tôi thầm nghĩ…
Tôi cười với anh nhưng trong lòng thì như mùa thu chết, nhưng tôi cũng vờ hưởng ứng theo Sinh: “ Ồ…nhận xét tinh tế lắm.Đúng vậy đấy…còn em thì sao?”. Sinh quay hẳn qua tôi, một tay gác lên thái dương và lấy ngón tay trỏ lên trán tôi: “ Em hả? Thứ nhất: bướng nè, nhiều chuyện nè, bốc đồng nè, hay tị nạnh nè nhưng cũng rất tốt, nhiệt tình, thật lòng và cá tính…”. Tôi nhìn thẳng mắt xoáy vào anh lành lạnh nhưng miệng tôi cười rất tươi tiếp theo sau: “ Cả ngây thơ nữa chứ ạ…em dễ bị lừa lắm..”. Nghe tới đó Sinh bĩu môi cười nụ: “ Ừ ha, em ngây thơ như quả bơ ấy nhỉ. Trong chín ngoài xanh ấy hả?”. Tôi cũng nhếch mép cười với anh. Tối nay tôi cười giả tạo nhiều quá, tôi cũng không muốn mình như thế. Tôi đã rất hồ hởi khi nghe anh nói anh cảm thấy thiếu vắng tôi nhưng giờ đây khi nghe từng câu nói không thật lòng của anh tim tôi lại vỡ lần nữa….không phải là Sinh nói chuyện không thật lòng mà tại tôi biết sự thật quá sớm…Điều đó thật đau buồn.
Khi người ca sỹ vừa dứt lời ca thì tôi quay qua anh, tôi bảo anh: “ Thầy. Lâu lắm rồi không hát cho em nghe nhỉ.Hát đi thầy…hát cho em nghe đi.Ca bài Yesterday once more đó.Em đã nghe Carpenters hát rồi nhưng em chưa nghe một giọng nam hát bao giờ.Hát cho em nghe đi…thương em lần này thôi…”. Sinh mỉm cười nhíu mày, bẹo má tôi: “ Trời…hôm nay khó hiểu quá. Nói chuyện ẩn ý không hà. Lại còn hát cho em nghe lần này nữa.Nói cứ như sắp đi xa không bằng..có nghỉ mấy tháng để thi học kỳ thôi mà…Thôi được rồi. Cưng lắm mới làm đó nha”. Và rồi Sinh bước lên sân khấu, tiếng đàn mộc mạc và giọng anh vang lên trầm ấm.Bài hát vang lên trầm buồn như níu kéo lại kỉ niệm.Phải…đây có lẽ lần cuối tôi để lòng mình yêu anh một cách trong sáng trước khi tôi làm tổn thương anh. Tôi ngồi nghe anh hát mà lặng lẽ gạt nước mắt…tôi yêu anh lắm nhưng tôi cũng yêu bạn tôi và bản thân tôi nữa. Tôi phải cứu Trâm và tôi ra khỏi vòng xoáy của anh trước khi quá muộn…Tôi sẽ phải làm tổn thương ít nhất là một người.Mà người đó không ai khác hơn là Sinh. Tôi ôm tim mình mà nghe đau nhói…
“Hãy để em yêu anh như một lần nữa như ngày hôm qua, em muốn lòng mình giữ trọn một tình yêu nguyên vẹn trong sáng cho riêng mình em thôi.Anh rồi sẽ như ngày hôm qua, những giấc mơ đẹp em từng mơ…. những bài hát cũ…em từng nghe. Mỗi khi nghe lại em lại thấy lòng mình đau nhói….Đau nhói vì yêu anh ….”
Đêm đó tôi cứ nằm trằn trọc mãi, nhìn ngắm bức hình của anh trong tay mà tôi cứ trăn trở. Ôi!Cái nụ cười này, sao mà tươi tắn đến thế. Đôi mắt này làm con tim ta cứ xao xuyến, cả nét mặt hay ho này nữa….hiền đến nhường nào? Sao tôi có thể làm tổn thương anh được.Hay là bỏ kế hoạch này đi. Hay ngày thứ bảy cử để cho Trâm đi gặp anh và mọi chuyện sẽ bình thường. Ta yêu người ấy thì cớ gì ta lại làm người ấy tổn thương.Khi người ấy đau một ta sẽ đau mười. Đã yêu thì sẽ không hề hối tiếc.Vậy….bỏ ý định này đi.Anh ấy vẫn yêu quý mi mà, vẫn dịu dàng với mi như thế thì cớ gì mi lại làm tổn thương anh ấy vì một ý định ác độc.Yêu thì phải yêu vô điều kiện, yêu mà cứ đòi hỏi người ấy đáp lại ta như thế thì liệu mi có thật lòng yêu anh ấy không?Hay chỉ làm muốn sở hữu cái vẻ đẹp kia thôi? Cái gì rồi cũng sẽ phôi pha mà thôi, duy chỉ có tình yêu ở lại. Tình yêu cũng có thể làm cho người ta trở nên tốt hơn mà cũng có thể làm người ta trở nên xấu đi.Tôi không biết nữa. Hiện bây giờ tôi đang là người xấu đây này. Đang nung nấu ý định làm cho anh bị tổn thương đây.Tôi xấu quá.Một con bé hư, yêu người như thế…đó không phải là tình yêu, đó là lòng ích kỉ mà thôi.
Nghĩ lại đi H à… Tôi nhủ thầm với mình như thế. Tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi nụ cười hiền hoà của Sinh trong hình, lòng tôi dần nguôi bớt ý định vạch ra kế hoạch làm tổn thương anh. Tôi đã trở thành người xấu từ hồi nào vậy? Chuyện đâu có đáng gì.Thôi thì…thứ bảy này tôi sẽ để mặc cho anh gặp Trâm vậy.Chuyện ra sao thì ra.Tôi không màng nữa.Tôi chỉ biết là tôi yêu anh, thế thôi đủ rồi.Nhưng còn Trâm của tôi thì sao?Tôi biết anh yêu Trâm chỉ vì Trâm giống Jasmine thôi. Điều ấy cũng không hay tí nào. Cả hai đều sẽ bị tổn thương mà thôi.Tôi muốn ngăn chặn điều này mà không muốn ai bị tổn thương cả.Tôi phải làm sao đây hả? Một bên bạn, một bên người tôi yêu.Tôi không muốn mất ai cả. Tôi cứ hết nhìn lên trần nhà, nhìn vào bức hình của Sinh mặc cho đĩa nhạc play từ bài này đến bài kia, những giọng hát nỉ non thì thầm.Tôi không nghe được chút gì cả, tất cả cứ thế lần lượt trôi qua…Thời gian trôi đi mãi đến khi gần sáng tôi mới mệt mỏi thiếp đi được một chút, trong tay vẫn cầm lấy bức hình của Sinh. Một giấc ngủ đầy mộng mị và bất an.
Tôi mơ thấy mình đang ở trong trường, nhưng ngôi trường trở nên vắng vẻ lạ thường. Không một tiếng chim hót, không một tiếng trò chuyện hay một bóng người nào. Tôi lang thang khắp trường đi tìm mãi bóng hình một ai đó. Và rồi tôi tìm thấy Sinh đang đứng nơi một đầu cầu thang.Anh đang đăm chiêu nhìn xuống sân, tôi đến bên khẽ lay anh.Anh quay lại với khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe đầy tổn thương.Sinh hỏi tôi: “ Sao em lại làm thế với thầy? Thầy vẫn yêu quý em mà?-Tôi ngẩn người, mở to mắt đầy ngạc nhiên: “ Em làm gì cơ?Thầy đang nói về cái gì vậy?”. Rồi theo hướng tay anh chỉ tôi thấy một cô gái mặt chiếc áo đầm trắng đeo cái kẹp chuồn chuồn đỏ đang tung tăng chơi dưới sân.Nhưng đó không phải là Jasmine. Đó là Trâm bạn tôi. Sinh quay lại lần nữa với giọng run run nghẹn ngào: “ Em đã biết tất cả và em lại bảo bạn ấy ăn mặc giống Jasmine chỉ để làm thầy đau lòng.Em biết là thầy chỉ yêu một người duy nhất mà thôi.Tại sao em làm như vậy? Đó là tình yêu em dành cho thầy sao?Em thật ích kỉ chỉ biết nghĩ đến mình mà thôi.Vĩnh biệt em.Thầy không muốn gặp em nữa”. Tôi chưa kịp nói gì thì bóng Sinh bỏ đi xa dần, xa dần rồi biến mất. Tôi chạy đuổi theo nhưng vô vọng. Tôi chạy theo bóng Sinh xuống lầu thì đụng Trâm. Khi trông thấy tôi, nó cũng liền chạy lại hét vào mặt tôi và ném xuống trước mặt tôi con chuồn chuồn đỏ: “Đây, trả mày nè. Tao không phải là con búp bê của mày để mày điểm trang sao cũng được.Tao muốn tao là tao chứ không phải một cái gì khác. Mày muốn làm Sinh đau lòng thì mày cứ làm theo cách của mày ấy.Mày giỏi việc ấy lắm mà. Đừng lợi dụng tao. Tao không ngờ mày xấu xa đến vậy. Đi đi…đừng làm bạn với tao nữa…”. Tôi điếng hồn, chưa kịp nói gì thì bóng Trâm cũng chạy đi mất, tôi suy sụp…tôi ngồi bệt xuống sân nhặt cái kẹp run rẩy…chung quanh đó nhiều tiếng nói vang lên: “Ôi cô gái xấu xa.. điều đó cô gọi là yêu thương sao?”…Rồi bóng thầy Lâm cũng lướt qua, thầy đẩy gọng kính nghiêm nghị nhìn tôi: “Ôi.Bé H ngoan ngoãn trước kia đâu rồi.Bé H tốt bụng trước kia đâu rồi. Cái gì đã làm em thành người như bây giờ hả? Em hư quá…em là cô gái hư…Tui không muốn có em là học trò…tôi không muốn có học trò hư như vậy…”.Thầy Lâm cũng bỏ đi một mạch, và Andrew cũng đến bên tôi và vỗ vai tôi với nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai của hắn pha chút đau đớn, thất vọng: “ See. I told you at first. You’re ugly, really ugly. You’re not only ugly in your appearance, you’re ugly in your soul also. Goodbye ugly girl.Let thought about all the things you did do.I hope you’ll be happy with it. (Thấy chưa.Tôi nói từ đầu rồi mà. Cô xấu lắm, thật sự xấu. Cô không những xấu xa ở bên ngoài mà còn trong tâm hồn nữa. Tạm biệt nha cô gái xấu xí. Hãy ngồi nghĩ lại những điều cô đã làm đi, hy vọng cô vui vẻ với nó.)
Tôi nhìn hắn lại càng thêm chết điếng, Sinh bỏ tôi, Trâm bỏ tôi, thầy Lâm cũng nói là tôi hư.Andrew cũng bảo tôi là cô gái có tâm hồn mục ruỗng.Không! Tôi gào lên: “ Em không có xấu.Em không có làm thế.Em đã nghĩ thế nhưng em không có làm…không đâu mà sao không ai hiểu cho em vậy?Em không muốn là cô gái xấu….”. Tôi chạy bủa khắp nơi tìm bóng dáng họ, đó là những người tôi yêu quý, tôi không muốn mất ai cả. Tôi đâu có định làm tổn thương ai đâu.Trở lại với tôi đi, làm ơn trở lại đi mà….nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng gió, tiếng lá và một sự câm lặng đáng sợ
Cơn ác mộng khủng khiếp làm tôi choàng tỉnh, mồ hôi vã ra đầy người. Tôi thở dốc nằm xuống giường. Tôi nhắm mắt thiêm thiếp trở lại và không dám nghĩ đến chuyện xấu xa kia nữa. Lạy chúa…mọi chuyện thật là tệ hại.
Sáng hôm sau tôi vào lớp với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, trông cái bộ dạng của tôi thật kinh hoàng. Trâm cũng không khỏi lo lắng cho tình trạng của tôi bây giờ. Trong lớp học tôi gục lên gục xuống liên tục vì mất ngủ. Bài vở thì chẳng đâu vào đâu.Mọi chuyện ngày càng tệ hơn. Cái giấc mơ đêm qua gieo cho tôi một niềm ám ảnh lớn lao.Tôi vừa phải lo thi cử mà còn phải vò đầu bứt tai suy nghĩ làm sao để Sinh đừng gặp Trâm ngày thứ bảy.Cả hai thứ đánh vào tôi cùng một lúc làm cho tôi không sao đỡ được.Chắc tôi phát điên mất thôi. Tranh thủ giờ ra chơi, khi tôi đang đứng uống nước ở căn tin thì Trâm bước đến hỏi: “ Sao tình hình mấy ngày nay của mày bi đát quá vậy. Khi từ nhà Andrew từ hôm đó tao thấy mày khác thế nào đó. Cứ bồn chồn không yên.Nói thiệt với tao đi.Giữa mày và Sinh có chuyện gì rồi?”. Tôi vẫn tránh né câu trả lời của Trâm, tôi lắc đầu quầy quậy bảo với nó rằng nhất định là không có chuyện gì cả.Tôi chỉ bảo tôi căng thẳng do kì thi học kì 2 sắp đến mà thôi. Sắp sửa thi chuyển cấp tới nơi rồi. Cuối cấp thì không lo sao được. Rồi tôi bỏ vào lớp, uể oải nằm vùi xuống bàn.Chiều nay, thì tôi lại gặp Sinh. Tôi sẽ tìm cớ nói với anh là tôi cần anh vào thứ bảy này và tôi hy vọng sẽ “phá tan” cuộc hẹn giữa anh với Trâm. Vì chỉ có như thế mọi chuyện sẽ không tệ đi. Vì chỉ còn một tuần nữa là đã hết khoá học anh văn ở trung tâm rồi. Và chúng tôi chỉ còn vùi đầu vào luyện thi cuối cấp.Tôi hy vọng anh sẽ quên dần thứ tình cảm mới nhen nhóm này vì trong suốt thời gian còn lại này, tôi hay Trâm sẽ không gặp mặt anh được.Cũng buồn thật, thôi nhưng thà vậy mọi chuyện sẽ không còn phức tạp và tôi hy vọng tôi sẽ không trở thành kẻ xấu xa như trong giấc mơ đêm nọ…
Y hẹn, cuối giờ học anh văn tôi lại tót lên bàn anh như mọi khi, và kiếm cớ này nọ bảo Sinh rằng: “ Thầy ơi, thứ bảy em cần thầy giúp em một việc.Thầy sẵn lòng không?”. Anh ngẩng lên nhìn tôi đắn đo: “Ôi..tiếc quá..thứ bảy này à? Thầy không biết nữa.Thầy có hẹn rồi. Chuyện của em quan trọng không? Có gấp không?”. Tôi không biết nói sao với Sinh bây giờ bởi tôi cũng chưa tìm ra được cớ gì thật sự quan trọng để anh giúp cả, tôi nhìn anh ra chiều bối rối nói không nên lời. Thì bất chợt thấy đống bài kiểm tra trên bàn, tôi chợt loé lên ý nghĩ mới, tôi hồ hởi: “ Em cần thầy dạy kèm em vào các buổi tối được không.Em sắp thi rồi, thi học kì 2 anh văn cũng quan trọng lắm”. Sinh mỉm cười thật dịu dàng đáp lại tôi: “ Oh!Như thế quả quan trọng thật. Thầy có thể giúp.Thế em muốn chừng nào ta bắt đầu?”.
Tôi khấp khởi mừng thầm trong bụng, thế là tôi sắp “cứu” được Trâm rồi, Sinh và cả tôi cùng thoát ra khỏi mớ bòng bong này rồi. Tôi tiếp luôn: “Vậy à thầy. Chúng ta bắt đầu vào ngày mai thầy nhé. Tối thứ bảy từ 7 giờ đến 9 giờ rưỡi thầy nhé? Có được không thầy, nếu cuộc hẹn của thầy không quan trọng thì…”.Sinh tỏ vẻ trầm ngâm với lời đề nghị này của tôi nhưng nhìn vào đôi mắt đầy tha thiết của tôi anh không thể từ chối, anh bèn mỉm cười với hàm răng sáng đều tăm tắp: “Ok, thứ bảy.Nhưng từ 6h đến 8h nghen.Tại thứ bảy thầy lỡ hẹn với bạn vào lúc 9 giờ cho nên không thất hứa được. Mặc dù cuộc hẹn này không quan trọng nhưng thầy lỡ hứa rồi”. Tôi nghe Sinh nói mà chết trân…không như tôi nghĩ, vậy là “kế hoạch” của tôi lại bị thất bại. Chẳng nhẽ chuyện này cứ thành sự thật hay sao? Sao anh không biết cho nỗi lòng tôi vậy? Tôi không muốn làm mọi chuyện tệ hơn mà.Tôi phải làm gì đây? Sinh vươn vai sắp xếp cặp vở ra về, và anh cũng rủ tôi đi cùng đường cho vui. Trên đường xuống chỗ để xe Sinh lại hồ hởi hỏi han, kể toàn chuyện này chuyện nọ với tôi.Than ôi tôi có nghe được tiếng nào đâu bởi vì đầu tôi lại quay mòng mòng bởi câu chuyện hò hẹn ngày thứ bảy,thời điểm chết sắp đến rồi. Tất cả.. tất cả sẽ tan tành hết thôi. Đừng đi ngày thứ bảy, thầy ơi…
Cái ngày tôi không trông đợi đã đến. Ngày thứ bảy kinh hoàng nhưng đối với Sinh đó là ngày thứ bảy tuyệt vời. Tôi thấy anh cười rất nhiều, những nụ cười còn tươi hơn nắng ấm ngày xuân. Hôm đó anh đã mặc chiếc áo sơ mi mà tôi vốn yêu thích nhất, màu xanh tím. Tôi đau đớn nhận thấy rằng anh chưa hề mặc nó khi đi với một mình tôi mà chỉ khi mặc nó khi có mặt Tr mà thôi hay đúng hơn là hình bóng thay thế Jasmine. Cũng phải thôi một màu áo đặc biệt cho người mình thương mến cũng là quyền của anh, tôi đâu có là gì mà đòi hỏi? Với anh tôi chỉ là một đứa học trò nhỏ, đáng mến, ngốc nghếch hay mè nheo con nít lúc nào cũng “bám đuôi” anh, mong anh che chở chăm sóc cho mình.
Điều đó làm Sinh thấy mình cũng vĩ đại hơn, bản lĩnh hơn khi anh thể hiện được anh là người đàn ông ai cũng có thể tin cậy. Sinh chỉ tìm kiếm ở tôi sự vui tươi, hồn nhiên có thể chọc cười anh bất cứ lúc nào nhưng anh lại tìm kiếm niềm si mê, yêu thương ở người khác.
Sinh sẵn sàng quỵ lụy, yếu đuối thậm chí là trở thành người khác ko còn là một ông thầy lạnh lùng,vững chải, bí ẩn, thu hút và quyến rũ khi tôi nghe anh tỏ tình với Tr. Tôi chưa từng nghe anh năn nỉ ai, chạy theo ai mà luôn luôn làm người khác phải chạy theo mình. Nhưng nay anh lại làm tất cả những điều đó chỉ vì Tr giống Jasmine.Tội nghiệp Trân của tôi.
Jasmine ơi, cô làm thế nào mà lại thu hút được Sinh thế. Tôi mong ước nhiều khi được một phần nào đó giống như Jasmine để Sinh có thể yêu tôi, thậm chí là cho tôi một ánh mắt nhìn tôi trìu mến, day dứt và thương yêu như anh đã nhìn Tr một lần thôi cũng được.Những mong ước hão huyền thì chỉ là để mong ước thôi. Tôi ngửa mặt thở dài.Tối nay Sinh dạy kèm tôi mà. Ôi đau đớn thay, rồi ta sẽ thấy nụ cười ấy anh không dành cho ta. Tôi chán nản buông từng bước nặng nề xuống thang. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Có làm cách nào đi nữa cũng vô ích mà thôi.
Thầy Lâm cùng tôi im lặng bên hai tách trà. Thầy biết tôi buồn nhưng chuyện này thầy cũng không biết khuyên tôi sao cho phải, cho đúng, thầy chỉ im lặng cùng ưu tư với tôi lâu lâu lại vỗ vỗ tấm lưng của tôi rồi lắc đầu.Tôi mỉm cười trước thái độ của thầy, hỏi đùa thầy một câu: “Sao em không yêu thầy nhỉ?Thầy luôn luôn tốt với em”. Thầy Lâm nhìn tôi đưa tách trà lên mỉm cười với hàm răng lấp lóa: “ Nếu em xoay qua yêu tui, chưa hẳn là tui tốt đâu. Nhưng người đó cũng đâu xấu phải không? Thậm chí còn rất cưng chiều em nữa mà.”….À phải, Sinh luôn cưng chiều tôi, tốt với tôi nhưng tôi đâu cần điều đó vì như thế gần như là một sự thương hại. Thà là không yêu tôi và cũng đừng tốt với tôi, tôi chịu được, nhưng còn gần như thương hại thì nó còn làm tâm trạng tôi tệ hơn. Tôi cười nhạt với thầy khi hớp tiếp ngụm trà nữa: “Em muốn làm người xấu. Em ghét người đó, em ghét bạn em. Em ghét họ.Em sẽ phá rối tối nay”.
Thầy Lâm ngừng lại đặt tách trà xuống đưa tay xoa đầu tôi rồi đưa kéo tôi dựa vào vai thầy, bảo: “ Khóc được thì khóc đi. Em muốn làm người xấu mà em đâu thể. Nếu em có cố gắng cũng không được bởi vì đó là chính con người em.Em tốt bụng. Em thương họ, rất thương. Nếu em không thương họ em đã làm lâu rồi,có phải không? Chính vì thương họ nên em mới dằn vặt tự đau khổ một mình. Thôi em ạ, đường đời còn dài. Rồi biết đâu em sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn Sinh.Bây giờ em yêu hết mình được thì em cứ yêu đi. Rồi em thấy khi mọi chuyện qua đi em sẽ cảm nhận được là em không hối tiếc điều gì cả.”
Mọi chuyện đều như thầy Lâm nói bởi giờ đây khi tôi đã lớn hơn, chín chắn hơn nhìn lại quá khứ tôi đã không hối tiếc vì tôi biết mình đã yêu thật sự, và hơn nữa con người đó cũng xứng đáng để tôi yêu nhưng chỉ tiếc là tình cảm của tôi không đặt đúng thời điểm,hoàn cảnh mà thôi….
Đồng hồ chỉ 8 rưỡi, tôi đứng đợi Trâm ở cửa. Rốt cuộc thì tôi cũng phải đưa Trâm đến chỗ hẹn. Khi nó bước ra tôi như chết điếng, nó mặc chiếc áo đầm trắng và mái tóc buông lơi trông giống Jasmine trong hình như lột. Cái chuyện tôi định chủ định làm nhưng rồi không làm nữa nhưng cuối cùng nó lại tự nhiên xảy ra, đó dường như là định mệnh.
Chúng tôi phi xe ra đường, gió lại mơn man….
Khi chúng tôi ngồi nói chuyện dông dài thêm mấy phút nữa thì từ xa tôi thấy Sinh ở chỗ để xe. Tôi vội vã bảo Trâm tôi cần đi đằng này có việc. Khi bóng tôi vừa biến mất thì Sinh bước vào. Anh nhìn Trâm với vẻ đầy ngạc nhiên và hồ hởi, còn Trâm của tôi thì tròn mắt kinh ngạc. Nó ngó nghiêng để tìm tôi. Nhưng tôi đã không dám bước ra. Ngồi ở bàn khuất sau bụi cây tôi lặng lẽ nghe cuộc đối thoại giữa họ.
“Tôi rất mừng là cuối cùng tôi đã được gặp em.Tôi cứ tưởng em không đến cuộc hẹn này”-Sinh mở lời trước. Còn Trâm thì vẫn chưa hết ngạc nhiên, nó tròn mắt lần nữa: “ Sao kia? Chẳng phải hôm nay tụi em có hẹn với thầy Lâm để hỏi về việc kèm anh văn sao?Sao lại là thầy?”. Bây giờ thì tới lượt Sinh ngạc nhiên, anh cũng ngơ ngác: “ Thầy Lâm à? Sao lại có thầy Lâm ở đây? Hôm bữa tôi điện thoại cho em hẹn em ra đây và em đã đồng ý còn gì?”. Trâm từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đáp trả: “ Ơ…hoá ra …là thầy hẹn. Sao H lại nói là thầy Lâm đồng ý gặp em để nói chuyện dạy kèm chứ?”. Vừa nghe đến đó Sinh tái mặt, anh trở nên lúng túng bối rối và hỏi dồn Trâm: “ Bữa thứ bảy tuần trước không phải em nghe điện thoại à? Là…là…H sao?”. Trâm cũng gật đầu và mở to mắt hơn: “ Vâng…”. Vừa đúng lúc đó tôi đứng dậy bước ra tươi cười với anh: “ Ô! Bất ngờ chưa? Sao thầy lại lang thang nơi này thế?”. Sinh nhìn tôi trân trối, anh không nói được tiếng nào. Rồi tôi thấy Sinh bắt đầu mất bình tĩnh anh đưa ly nước nhấp lên môi nhưng mắt vẫn không rời khỏi tôi ý như muốn hỏi: “ Em biết hết rồi sao?”. Tôi vẫn mỉm cười mở lời hộ anh và cũng để gỡ rối cho tình huống này: “ Em biết rồi.Chắc là thầy Lâm bận nên bảo thầy đi trước phải không? Chắc là hôm nay thầy Lâm rủ thầy đi chung nhỉ?”. Mặt Sinh tái dần, anh vẫn cố gượng cười trước ánh mắt mở to đầy dò xét của Trâm và thái độ tỉnh táo một cách ráo hoảnh của tôi gật đầu: “ À…à..tôi…”. Tôi cũng giả đò đưa tay lên nhìn đồng hồ thở dài: “ Trời. Thầy Lâm hôm nay xài giờ dây thun thế, chưa bao giờ thầy ấy tới trễ vậy mà..”.Rồi tôi dựa phạch vào thành ghế bắt chéo chân, khoanh tay lại mặt ngửa lên thở hắt ra chán nản. Trâm im lặng, Sinh im lặng. Cả ba chúng tôi trong tình huống này đều không biết nói gì nên đành vơ ba câu chuyện học hành bâng quơ để nói với nhau vậy. Ngay lúc đó thì tôi thấy Andrew bước vào quán, hướng thẳng đến bàn chúng tôi. Tôi thật sự ngạc nhiên là sao hắn biết cuộc gặp này. Lúc này thì trông hắn bừng bừng giận dữ, hắn lao đến bàn tôi lôi tôi ra ngoài nói như hét: “ Do you know what are you doing? You’re going to help him make a confession? ( Cô có biết cô đang làm gì không? Cô định giúp ông ta thổ lộ đấy à?”). Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn ở đây: “ Why did you khow about this?Who told you?( Sao anh lại biết?Ai nói với anh vậy?)”. Vì vẫn đang giận hắn quay qua hét tôi lần nữa: “ Mr Lam told me.Why don’t you tell me,jerk.You’re going to stand with it. Are you going to forgive him.Bout me, I won’t.He goes so far ( Ông Lâm bảo tôi đấy. Tại sao cô không nói với tôi hả, ngốc. Cô định chịu đựng chuyện này đấy à?Cô tốt quá đấy.Cô tha thứ cho ông ta.Còn tôi thì không, ông ta đi quá xa rồi đó)”
Tôi cũng hét lại hắn: “ Nothing you can do in this case. I give up.He loves another one.That’s his bussiness. (Không có làm gì được cả.Tôi chán rồi, tôi bỏ. Ông ấy yêu ai là quyền của ông ấy). Không nói gì Andrew bước thẳng lại bàn chúng tôi ngồi và hắn cũng kéo tay Trâm ra khỏi chỗ ngồi trong lúc nó vùng vẫy : “ Này này, làm gì thế? Bỏ tui ra.”. Không để nó nói hết câu, Andrew lấy ra trong túi một chiếc kẹp chuồn chuồn và kẹp thẳng lên đầu nó rồi xoay người nó về phía Sinh.Hắn cười nhạt, mắt long lanh nhưng cũng đầy đau khổ: “ Did you see her look like some one?Oh, I guess you know. But wake up.She wasn’t Jasmine. Jasmine dead.She’s dead.Stop your game and release these girls if you love them( Nhìn xem giống ai không? Tôi đoán anh biết. Nhưng mà tỉnh lại đi. Cô ta đâu phải Jasmine. Jasmine chết rồi. Chị ấy chết rồi. Chấm dứt trò chơi của anh đi và tha cho các cô gái này nếu anh yêu họ)”. Lời nói của Andrew cứa thẳng vào lòng Sinh, vào lòng tôi chỉ có Trâm là càng ngày càng ngơ ngác hơn. Nó thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Nó hết nhìn Andrew rồi Sinh ,rồi tôi đầy bối rối và lắp bắp: “ Ai đó giải thích chuyện gì đang xảy ra đi chứ.Tôi chả hiểu gì hết”.Tức thì Andrew rút trong túi ra tấm hình khác của Jasmine, trong đó cô ấy nhìn rất rõ.Rõ hơn bao giờ hết. Trâm kêu lên đầy kinh ngạc: “ Trời đất ơi.Cổ nhìn giống tôi quá”. Andrew quay l