--> Tình yêu Cappuccino - game1s.com
XtGem Forum catalog

Tình yêu Cappuccino

vẫn không thể ngăn được khát vọng vê hoa hồng đỏ cùa anh ấy?"

"Vần sai! Nếu cậu vốn là hoa hồng trắng, bắt cậu làm hoa hồng đỏ là không thể, nhưng cậu có thể biến mình thành hoa hồng màu phấn hồng. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, hồng đỏ không đáng sợ, hồng phấn mới là sát thủ thực sực! Trung Quốc nói như thế nào nhỉ, sát nhân phải không? Nếu mình không đoán sai, tiến sỹ của cậu chính là gặp một đóa hoa hồng phấn."

Biện luận này của cậu ta khiến tôi ôm bụng cười: "Vậy xin hỏi, mình làm thế nào để biến thành đóa hồng màu hồng phấn?"

Cậu ta nhìn tôi từ đầu đến chân, lắc lắc đầu thở dài: "Người Trung Quốc có câu, nhiệm vụ và trọng trách lâu dài, chính là nói đến cậu. Nhưng cậu yên tâm, mình học mỹ thuật, lại thấy vô số mỹ nữ, nhất định có thể thay đổi cậu!

6

Ngày tiếp theo tôi vẫn đang trong chăn ôm giấc mộng đẹp, đã nghe thấy ai đó gõ cửa. Mở cửa nhìn thì chính là George, cậu ta mặc đồ thể thao, đi giày thể thao, cười toét miệng với tôi: "Mau nào, mình đi chạy bộ!"

"Cái gì? Sáng sớm, mình còn chưa ngủ đủ!"

"Vậy, cậu sẽ phát phì! Phát phì rồi tiến sỹ của cậu sẽ "Say bye bye" với cậu. Mau nào, tin mình, một tuần là được." Nói xong đưa tay kéo cửa để mình ở ngoài, dặn dò tôi qua cánh cửa, "cho cậu năm phút!"

Tuy tôi không tình nguyện nhưng lại hiếu kỳ muốn biết trong một tuần cậu ta biến mình thành như thế nào.

Chạy cùng cậu ta trên đường chạy cao su của trường, lúc đó mặt trời mới mọc, trong vườn trường vần còn sương mù chưa tan hết, đại đa số mọi người vẫn chìm trong giấc ngủ ngon. Trên đường chạy có vài người già cũng đang chạy bộ, còn có một nhóm người già đáng yên mặc bộ trang phục màu trắng tuyết, chuyên tâm tập Thái cực quyền.

Tôi hít sâu một hơi không khí của ngày mới, hét lớn: Sáng sớm đầu hạ thật đẹp!"

"Vậy nên cậu không trách mình kéo cậu ra đây chứ?"George vừa nói vừa chạy, tôi cũng chạy bám theo sau.

Chạy xong bốn vòng, cậu ta vẫn như chưa chạy, tôi đã thở hồng hộc, lưng toát mò hôi, xua xua tay, ngồi xuống thảm cỏ, không chịu đứng dậy.

Cậu ta cũng ngồi xuống.

Tôi hỏi: "Hoa hồng màu phấn hồng đều là ngày ngày chạy bộ để giữ thân hình thon thả à?"

Cậu ta cười: "Không phải. Nhưng thường xuyên vận động có thể giữ sức khỏe, mang lại cảm giác dễ chịu, tâm trạng cũng tốt lên, như vậy mới hẩp dẫn sự chú ý của người khác!" Cậu ta đứng lên, đưa tay ra kéo tôi: "Nào, đi ăn sáng! Sau đó mình dẫn cậu đi mua đồ, quần áo của cậu nên thay đổi."

Tôi không cho là như vậy: "Quần áo của mình có gì không đúng? Áo phông và quần bò, ở trường mọi người đều mặc như vậy! Mình không thể mặc lễ phục tối đến trường?"

"Quần áo không phải không đúng, là người mặc có vấn đề. Áo phông và quần bò rộng như vậy. Oh, My God! Ở Mỹ, chỉ có phụ nữ trung niên béo nhất mới mặc! Đường cong trên cơ thể người con gái là đường nét đẹp nhất, cậu lại che giấu nó đi!" Nói xong cậu ta không quan tâm đến tôi, cứ vậy bước đi.

Hôm đó chúng tôi đi mua đồ, hoàn toàn có thể dùng từ "kinh hoàng" để hình dung.

Tôi mặc vô số bộ quần áo dưới sự tư vấn của cậu ta, mặc xong đứng trước gương để cậu ta đánh giá. Cuối cùng cậu ta chọn giúp tôi một chiếc áo dệt tay lỡ màu trắng, một chiếc váy chấm hoa màu trắng nền đen, bảo tôi mặc vào. Chiếc áo đó tôi vốn không muốn mua, vì nó quá bó, cổ lại khá thấp, tôi vừa đi vừa đưa tay chỉnh cổ áo.

Sau đó phát sinh một việc khiến tôi thật xấu hổ.

Khi chúng tôi đi qua quầy đồ nội y hàng hiệu, George thản nhiên cầm một chiếc áo ngực, nhìn cỡ, rồi nói với tôi: "Cậu mặc thử đi!"

Tôi cảm nhận ánh mắt của toàn bộ những người ở Plaza nhìn về phía tôi. Tôi đỏ mặt, cúi thấp đầu, cầm chiếc áo vào phòng thử.

Thật thần kỳ, tôi luôn tự nhận là "sân bay", sau khi mặc chiếc áo đó lại nhìn thấy có đường nét. Từ ngực đến chiếc váy bồng dưới áo dệt quả nhiên nhìn thấy những đường cong hấp dẫn. Tuy vẫn còn chưa được gọi là "trên dưới phân rõ" nhưng đã đủ để tôi chỉ muốn ngắm mình trong gương. Cho đến khi cậu ta ở bên ngoài gõ cửa mấy lần, tôi mới bước ra khỏi phòng thử đồ.

Cậu ta nhìn tôi, đắc ý nói: "Mình nhìn thật chuẩn, cậu đúng là vừa cỡ này!" Khiến tôi chỉ muốn cho cậu ta quả đấm.

Nhưng lại có một việc khác tôi phải nói thầm với cậu ta: "Cái này đắt lắm, còn đắt hơn cả váy và áo vừa mua!"

Cậu ta gõ lên trán tôi: "ồ, bao nhiêu năm nay cậu làm con gái vậy à? Nội y là lớp da thứ hai của phụ nữ, đương nhiên phải đắt! Yên tâm đi, chiếc này mình tặng cậu!"

Tôi chặn cậu ta lại, mình tự tính tiền. Đồ bí mật thế này sao có thể đàn ông tặng? Nếu để Văn Hạo biết không biết sẽ thế nào?

Vốn cho là "người đẹp biến thân" đến đây là kết thúc, cậu ta lại kéo tôi đến quầy giày. Giày mùa hè đã được bày lên kệ, màu sắc tươi sáng, lung linh. Cậu ta nhìn đôi giày thể thao của tôi, tự chọn một đôi giày cao gót màu trắng đưa cho tôi.

Tôi vội lắc đầu: "Mình không đi được giày cao gót"

"Chưa từng mang sao biết không thể đi? Mau thử đi!"

Không ngăn nổi cậu ta, tôi chỉ còn cách tháo đôi giày thể thao ra, đi chiếc giày còn mới mùi da. Lúc đứng lên, mình như không chỉ cao hơn mà trong lòng cũng có cảm giác trước đó chưa từng có.

George kéo tay tôi, nói: "Thử đi vài bước đi!"

Giày cao gót tuy cao, nhưng đi lại không khó khăn như trong tưởng tượng đâu, mức độ thoải mái đương nhiên không thể bằng giầy thể thao nhưng sẽ chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể nhẹ nhõm mỏng manh hơn. Đến trước gương, ưỡn ngực, hai chân hơi khép lại, tôi không dám tin người trước gương là mình nữa, trưởng thành.... nữ tính.

George đứng sau tôi, kéo nhẹ, để tóc tôi thả xuống, dùng tay vuốt vuốt. Lời nói của anh giống như một câu thần chú vang vọng trong tai tôi: "Ninh Khả, tin mình đi, cậu rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ người con gái nào mình từng gặp."

Tôi tránh người qua một bên, cởi giày chuẩn bị thay. Lúc này cậu ta lại nói: "Đừng đổi! Mình trả tiền, không tặng nội y, tặng giày chắc không sao chứ!"

"Nhưng..."

"Đừng vậy, mình không phải bạn bè sao? Đừng từ chối. Mình một mình đến Trường Đại học W, cậu là bạn duy nhất của mình." Nói xong cậu ta lấy thẻ tín dụng thanh toán.

Sau đó, cậu ta lại đưa tôi đi cắt tóc. Cậu nói với thợ cắt tóc, tóc tôi vừa đen vừa dày, không cần cắt sửa, thả tự nhiên trên vai sẽ rất đẹp, chỉ có tóc mái cắt thành tầng là được.

Cắt tóc xong, tôi đã hơi mệt, cậu ta lại hưng phấn kéo tôi đến quầy mỹ phẩm, tôi vội ngăn lại: "Mình không có nhiều tiền để mua mỹ phẩm, hơn nữa, cũng không cho phép cậu tiêu tiền nữa."

George cười thần bí: "Ai nói bọn mình sẽ mua?" Nói xong không do dự kéo tôi đi.

Sau đó cậu ta nói với nhân viên bán hàng bằng giọng điệu rất lưu loát, cực kỳ nhẹ nhàng: "Chào cô, tôi muốn mua cho bạn gái một bộ mỹ phẩm. Tôi thấy cô trang điểm rất xinh, có thể trang điểm giúp cô ấy không? Trang điểm xinh, nhạt một chút, tự nhiên một chút như cô là được."

Cô nhân viên bị hấp dẫn bởi lời ngon ngọt, vui vẻ đồng ý, sau đó bắt đầu bôi chát trên mặt tôi. George cũng bận rộn bên cạnh, luôn khoa chân múa tay, lại phát huy sở trường kể chuyện cười, trọc cô nhân viên vừa trang điểm, vừa cười tươi như hoa: "Ngài thật thú vị!"

Sau khi hoàn thành, George lại nhìn tôi với bộ dạng dò xét, sau đó gật đầu khen, giơ ngón cái lên về hướng cô nhân viên. Lúc này tôi mới có cơ hội ngắm mặt mình trong gương.

Rất đẹp, vẫn là tôi nhưng thay đổi rất nhiều. Khí sắc tốt hơn hẳn, ngũ quan cũng rất tinh tế, nếu trên đường gặp khuôn mặt này, tôi cũng sẽ phải ngước nhìn, mà trước đây tôi chưa từng nghĩ mình có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Tôi nghe thấy George nói với cô nhân viên rất đàn ông: "Cảm ơn cô. Chúng tôi lên tầng mua đồ, sau một tiếng nếu không mất phấn chúng tôi sẽ đến mua."

Tôi nghĩ thầm anh chàng này thật khéo, rõ ràng đã bắt người khác trang điểm cho, còn đường hoàng rời đi, để người ta ôm hy vọng. Nhưng tôi cũng không có nhiều tâm tư tính toán những điều này, hôm nay tôi cảm thấy rất vui, mỗi khi đi qua gương tôi đều ngắm mình trong gương.

George không nhịn nổi cười ra tiếng: "Mình mới phát hiện, cậu lại tự yêu bản thân mình đến vậy! Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ khi mình thấy mình xinh đẹp, tự tin, mới có thể hấp dẫn được người khác! Được rồi, giờ bụng mình đói rồi, bọn mình đi ăn nhé!"

Vì George rất nhớ vị cay của món cay Tứ Xuyên nên chúng tôi tìm một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó. Cậu ta ăn rất nhiều, lần đầu tiên tôi lo lắng sợ ăn quá cay sẽ mọc mụn, chỉ ăn vài miếng rau.

Ăn xong tôi tranh trả tiền. Cậu ta cũng không để ý, đế tôi uống trà trước đợi, nói là đi phòng vệ sinh.

Ai ngờ cậu ta đi gần hai mươi phút, tôi cảm thấy rất lo, hay cậu ta lại bị đau bụng? Chỉ thấy cậu ta thản nhiên từ ngoài bước vào, trên tay còn xách một túi giấy lớn.

Cậu ta đã mua toàn bộ mỹ phẩm tôi đã dùng thử về!

Cậu ta nhìn tôi trong bộ dạng ngạc nhiên, vội vàng nói: "Mình đã hứa với cô nhân viên đó, đàn ông mà, nhất định không thể để phụ nữ phải đợi! Cậu xem, cô ấy còn tặng mình một lọ nước tẩy trang, nhắc mình bảo cậu buổi tối nhất định phải tẩy trang kỹ, nếu không không tốt cho da."

Tôi vội xua tay: "Không được, không được, mình không thể nhận, cái này quá đắt!"

"Mình không thể giữ lại dùng? Mình không phải là muốn tặng cậu, mà là để thực hiện lời hứa với cô nhân viên đó!" Nói xong cậu ta nhét túi mỹ phẩm vào tay tôi.

Chúng tôi cầm túi to túi nhỏ về ký túc xá, đi đến chỗ vườn trường đã thu hút được biết bao ánh mắt nhìn theo. Tôi nghĩ thầm ánh mắt của ngày hôm nay có lẽ không phải đều đổ dồn về anh chàng đẹp trai bên cạnh mình nữa. Về ký túc đã là 2h chiều, George than thở: "Mình đã nghĩ để thay đổi cậu phải dùng tới thời gian là một tuần, không ngờ cậu tiến bộ nhanh thật, giờ đã khác rồi! Nhưng cần học kỹ năng trang điểm, cậu còn cần tập luyện nhiều!"

"Có nghĩa là mình giờ đã là một đóa hồng màu phấn hồng? Mình nhìn giống như đóa hồng trắng bôi phấn!"

George đột nhiên có hứng đề nghị: "Nếu không, bọn mình thử đi?"

"Thử thế nào?"

Cậu ta cười bí hiểm: "Đi theo mình!"

Cậu ta dẫn tôi đi một mạch đến trên tầng phòng nghiên cứu của Văn Hạo, dặn tôi: "Cậu đi vào, đừng nhìn anh ta, trực tiếp đi tìm Trương Thần, nói với cô ấy mình có việc tìm cô ấy, sau đó cùng đi ra với Trương Thần, ra thang máy. Mình đợi trong thang máy, nếu anh ta đuổi theo thì chứng tỏ chúng ta thành công!"

Tôi nghe xong cười, miệng nói "thật vô vị" nhưng trong lòng cảm thấy rất thú vị, hào hứng muốn thử.

Tôi ngẩng cao đầu đến trước cửa phòng nghiên cứu, gõ nhẹ, nghe thấy có người nói: "Mời vào!"

Sau khi bước vào, tôi mỉm cười nhìn bốn phía xung quanh, nhìn đến chỗ Văn Hạo đang ngồi. Anh đã bất ngờ ngẩng đầu lên.

Tôi không nhìn anh ấy, đưa mắt về phía Trương Thần bên cạnh cửa sổ. Trương Thần cũng ngạc nhiên nhìn tôi, tôi cười thầm trong lòng nhưng mặt vẫn tỏ ra không có gì, hơi cúi người, gọi nhẹ: "Mình vừa từ ký túc xá đến, George Trần nói có việc tìm cậu!"

Đôi mắt to của Trương Thần sáng lên, vội vàng đặt bản thảo trên tay xuống, đứng lên: "Được, mình đi ngay!"

Nhẹ nhàng quay người, mắt tôi vẫn không nhìn về phía anh mà trực tiếp đi về phía cửa, sau đó cùng với Trương Thần đi đến thang máy. Thang máy vẫn chưa lên thì khẽ thấy phía sau có bước chân. Anh nhìn tôi: 'Trương Thần, tài liệu thầy đưa đã đánh xong chưa?"

"Không phải sáng mới đánh xong đưa thầy rồi sao?" Trương Thần không hiếu gì.

‘À, ừ, để thầy tìm xem." Văn Hạo vò đầu, lại nhìn tôi, còn như muốn nói gì, cuối cùng quay đầu về phòng nghiên cứu.

Lúc này cửa thang máy mở ra, tôi bước vào không nín nổi cười.

Trương Thần nhìn tôi: "Cười gì thế?"

"Ồ, không có gì. Cảm thấy con người Văn Hạo rất cổ hù." Tôi nói rồi rút lại điệu cười. Lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn, là của George: ‘Thành công!"

7

Về kỳ túc tôi và Trương Thần chia tay ở cửa thang máy, cô đến phòng 307 tìm George, tôi về phòng mình.

Vừa tháo giày để đôi chân vẫn chưa quen với giày cao gót nghỉ ngơi, điện thoại vang lên, là Khang Minh Huân: 'Ninh Khả, Văn Văn hôm nay có đi tìm cậu không?" Giọng của cậu ta rất gấp.

"Không, sao vậy?"

"Đều tại mình! Hôm nay nói đến vấn đề đứa bé, mình khuyên cô ấy nên suy nghĩ thận trọng một chút, cô ấy khóc! Về sau nhân lúc mình không chú ý chạy ra ngoài, giờ không biết đi đâu rồi!"

Mình tìm khắp lượt toàn bộ trường mà không gặp, gọi điện thì tắt máy... Mình sợ cô ấy chỉ là nhất thời kích động nên nhắc cô ấy nghĩ kỹ, chứ không nói là không cần đứa bé, cậu xem cô ấy thật nhạy cảm? Không trách cô ấy được, đều do mình..." Khang Minh Huân vừa lo vừa buồn, nói luống cuống.

"Cậu đừng lo, nghĩ xem cô ấy có thế sẽ đi dâu. Mình sẽ đến ngay chỗ cậu.

Ngắt điện thoại, tôi xỏ giày chuẩn bị ra khỏi cửa, điện thoại lại vang lên, là Văn Hạo, thật đen đủi.

Anh vẫn chưa lên tiếng, tôi nói trước: "Anh yêu, thật xin lỗi, giờ em có việc gấp. Anh tìm em có việc gì sao?"

"Giờ không có việc anh không thể gọi cho em, không thể gặp em sao?" ở đầu dây bên kia anh có chút tức giận.

"Không phải, đương nhiên không phải! Nhưng giờ em thực sự có việc gấp."

"Vậy em nói với anh rốt cuộc là việc gì?" Anh chất vấn.

"Cái này, em không thể nói!"

"Được, Ninh Khả, đi giải quyết việc gấp của em đi!" Anh buột miệng. Lần đầu tiên anh không đợi tôi trả lời đã tắt máy.

Tôi không quan tâm đến anh, chạy thẳng đến phòng 307, vội vàng gõ cửa.

George mở cửa, tôi nhìn anh rồi nói nhỏ: "Đi theo mình, xảy ra chuyện rồi."

Cậu hiểu ngầm ý tôi, quay đầu nói với Trương Thần: "Giờ mình có chút việc, rảnh sẽ gọi cho cậu."

Trương Thần khó hiểu, chỉ còn cách đứng lên cáo từ.

Khang Minh Huân ủ rũ ngồi trên sofa, luống cuống không biết nên làm gì.

Tôi vội hỏi: "Rốt cuộc là thế nào? Hôm qua không phải còn rất tốt, nay đã có mâu thuẫn sao?"

‘Thực ra cũng không phải là mâu thuẫn. Hai người biết điều kiện nhà Văn Văn rất tốt, cô ấy lại là con một, rất được yêu chiều, nên từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ... Nhà mình không vậy, ba mẹ đều ở nông thôn, thu nhập không nhiều, ngoài phải nuôi mình học, còn phải nuôi em đi học phổ thông, cuộc sống rất vất vả. Sau khi mình sống cùng Văn Văn, ngoài tiền thuê nhà là mình làm thêm kiếm được, còn lại đều là dùng phí sinh hoạt của gia đình cô ấy. Giờ có con, bọn mình chắc chắn sẽ kết hôn, lẽ nào sau khi kết hôn lại để ba mẹ cô ấy gánh vác nuôi ba miệng ăn? Mình nghĩ chất lượng cuộc sống sau này sẽ giảm xuống, sợ cô ấy không chịu được khổ, nên khuyên nghĩ thật kỹ. Ai ngờ cô ấy nghe xong lại hiểu lầm ý của mình..."

"Được rồi. Cậu đừng quá lo lắng, Văn Văn đang mang bầu, có phản ứng trong thời kỳ mang bầu, khó tránh khỏi nghĩ nhiều, khi cậu ấy hiểu ra sẽ chẳng vấn đề gì đâu. Giờ cậu ở nhà đợi, không chừng cậu ấy sẽ tự tìm về, mình và George đi tìm xem sao... Văn Văn rất muốn có đứa bé đó nên sẽ không làm bừa đâu."

Xung quanh khu vực này không rộng nhưng không có đích rõ ràng, chúng tôi đi tìm khắp nơi. Kết quả là tìm gần một tiếng cũng không có kết quả, George đề nghị: "Như thế này không được. Hàn Văn Hinh nếu không chạy lung tung chắc chắn sẽ trốn ở nơi nào đó trong trường. Đi nào, chúng ta đến phòng phát thanh, nhờ họ giúp đỡ!"

Thật may, một người trong phòng phát thanh là sư huynh của tôi, cũng quen với Hàn Văn Hinh, tôi nói hết lời, người đó chỉ còn cách đồng ý.

"Có việc gấp cần tìm bạn học Hàn Văn Hinh, mau về phòng 320."

Liên tục phát ba lần. Tôi hết lời cám ơn vị sư huynh đó.

Quả nhiên, về ký túc không lâu Hàn Văn Hinh đẩy cửa vào, trên mặt vẫn nước mắt đầm đìa.

"Cậu đi đâu vậy? Mình lo lắng chết mất, Minh Huân tìm cậu khắp nơi. Một nam tử hán sắp khóc vì cậu đấy."

Hàn Văn Hinh tủi thân nói: "Khả Khả, Minh Huân không cần đứa bé này!"

"Nói bừa! Mình vừa đến tổ ấm của bọn cậu, Minh Huân nói với mình rồi." Tôi rót nước cho bạn, "Minh Huân tuy lớn hơn bọn mình một, hai tuổi, nhưng vẫn là một sinh viên, đột nhiên làm chồng, làm cha, cậu ấy đương nhiên có áp lực! Cách suy ngẫm vấn đề của đàn ông khác mình, họ sẽ lý trí hơn. Giữ lại đứa bé này có nghĩa là chi tiêu nhiều hơn, nào là sữa, bỉm đều là dùng tiền mua, tiền này không phải đều là Minh Huân đi kiếm sao? Cậu ta vừa phải học, vừa phải kiếm tiền, vất vả thế nào đương nhiên là cậu biết rồi! Còn nữa, ý của cậu ấy căn bản không phải là không cần đứa bé, mà cậu ấy muốn cậu suy nghĩ kỹ, chuẩn bị sẵn tâm lý làm mẹ và tâm lý để vượt qua cuộc sống vất vả!"

"Phải vậy không, là thật đúng không? Anh ấy cũng muốn đứa bé này sao?"

"Đương nhiên là thật! tin mình đi, Minh Huân nhất định sẽ là người chồng tốt có trách nhiệm, người cha tốt! Được rồi đừng để cậu ấy lo lắng, mau gọi điện cho cậu ấy."

Hàn Minh Huân gật gật đầu, cầm điện thoại ra ban công.

Lúc này mới phát hiện George từ đầu đến cuối không nói nửa câu, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi gõ gõ trán cậu ta, trách: "Cậu bình thường không phải biết ăn nói lắm sao? Vừa nãy sao không giúp mình khuyên giải? Hại mình một mình nói khô cả họng!"

Goerge vẫn không lên tiếng, nhìn một lát, đột nhiên bước đến, hai tay nắm vai tôi, cúi thấp đầu nói bên tai tôi: Ninh Khả, làm sao giờ? Mình phát hiện mình thích cậu!" Tôi bất ngờ, đẩy cậu ta: "Đừng có dẻo miệng với tôi! Đi mà theo đuổi hoa khôi của cậu đi!"

Còn may là Hàn Văn Hinh không nhìn thấy, cậu ta từ ban công quay lại, trên mặt đã mỉm cười: "Cảm ơn các bạn, Minh Huân sẽ đến đón mình ngay lập tức. Anh ấy bảo mình nói với các bạn, hôm nay mời hai người đến ăn cơm, anh ấy tự tay nấu để cảm ơn các bạn"

8

Chưa từng có bữa cơm tối nào vui vẻ đến như thế.

Khang Minh Huân tự tay làm cá xào chua ngọt, canh Ran với cà và nấm, tôi làm trứng rim cà chua, ngay cả George cũng ra tay, làm món salad đơn giản nhất, tuy đều là món cơm canh bình thường nhất nhưng mọi người ăn rất vui, ngoài Hàn Văn Hinh không thể uống bia rượu, ba người chúng tôi uống hết vài chai bia.

Cho đến khi cơm canh sạch bóng, Khang Minh Huân trịnh trọng tuyên bố: Mai cậu ấy sẽ mời bạn học tham dự lễ kết hôn, sau đó họ sẽ mau chóng đăng ký kết hôn. Nghe tin này, chúng tôi đều cụm ly chúc mừng, chúc cho lễ kết hôn của họ.

Khi rời khỏi tổ ấm của họ đã là 11 h tối.

Trên đường nhỏ về trường, gió đêm thổi vào người, men bia bốc lên, tôi có cảm giác say say, bước chân loạng choạng. George kịp thời đưa tay ra đỡ eo tôi, để tôi không ngã.

Khi về đến cầu thang ký túc, tôi nói với George: "Hôm nay mình rất vui, cậu vui không?"

"Đương nhiên." George đáp. Anh ta vừa nói vừa kéo tôi đến trước cửa phòng 307.

Tuy tôi loạng choạng nhưng dựa vào trực giác phát hiện đã đi sai hướng, liền đẩy tay cậu ta: "Cậu về ngủ đi, mình cũng cần đi ngủ rồi, chúc ngủ ngon!"

George từ phía sau kéo tay tôi, đẩy tôi vào tường, sau đó tiến đến, cúi đầu thấp nhìn tôi nói: "Ninh Khả, nghe này, mình thích cậu, đừng giả bộ không nghe thấy, được không?"

Nói xong lại tiến đến gần hơn, muốn hôn tôi.

Tôi trong phút chốc tỉnh hẳn, xoay đầu thật nhanh, đẩy cậu ta, muốn nói nhưng chẳng nói ra, bỏ lại cậu ta chạy về phòng 320.

Trong bóng tối ở cuối hành lang, có một người đứng lặng thầm, tôi nheo nheo mắt nhìn, là Văn Hạo! Chỉ thấy mặt anh không chút biểu cảm, không nói một từ, chỉ nhìn tôi. Hiển nhiên, màn vừa rồi đã bị anh thấy hết. Tôi muốn giải thích nhưng toàn thân không còn chút sức lực, chẳng biết nói gì, chỉ muốn ngủ một giấc, gạt bỏ tất cả những vui buồn của ngày hôm nay ra khỏi đầu.

Tôi cũng im lặng, cầm chìa khóa mở cửa.

Vào trong, bỏ giày cao gót. Văn Hạo lại đứng yên ở cửa nhìn tôi, không theo vào, từ đầu đến cuối anh không nói một lời. Tôi đi đến bên anh, kéo anh vào, đóng cửa.

Sau khi để anh ngồi xuống bên giường, tôi vội vàng vào nhà tắm thay đồ, tẩy trang, bận rộn chừng mười phút, trong lòng chỉ muốn mau chóng lên giường ngủ. Ai ngờ đợi khi tôi đã làm xong tất cả, đi từ phòng tắm ra, Văn Hạo đã không một lời bỏ đi.

Tôi biết anh giận, nếu là tôi cũng khó có thể chịu đựng. Chẳng quan tâm đến mệt mỏi lúc này, tôi khoác áo, đi giày, lao ra khỏi cửa ký túc trước khi ký túc đóng cửa.

Cửa sổ chỗ Văn Hạo là một khoảng tối như mực, tôi nhủ thầm: Anh vẫn chưa về sao? Đi đâu chứ?

Cho đến khi tôi dùng chìa khóa mở cửa, mới phát hiện anh đang ngồi im lặng trong bóng tối.

Anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh trong lúc này, lại có thể cảm giác được nỗi buồn trong anh.

Tôi tiến đến ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: "Em rất mệt, mình ngủ nhé. Ngày mai, sáng mai em sẽ trả lời mọi thắc mắc của anh."

Anh không nói gì, chỉ thở dài, ôm tôi, đặt nhẹ tôi lên giường, cởi giày, đắp chăn cho tôi, sau đó nằm bên tôi.

Tôi dựa đầu lên ngực anh, cảm giác hơi ấm và sự an toàn, không lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến như mây đen giăng kín trời. Trong khi tôi mất đi ý thức, dường như nghe thấy tiếng thở dài của anh.

Tôi không ngủ sâu giấc đến khi trời sáng, 3, 4h sáng tinh dậy, đèn đường ngoài cửa sổ sáng chói, chiếu rọi tất cả mọi thứ trong phòng. Chiếc giường đơn này dành cho một người, tôi xoay người khiến anh cũng thức giấc.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau, trong ánh sáng nửa tối nửa sáng chỉ thấy đôi mắt sáng của đối phương.

Lâu sau, tôi áp tay lên má anh: "Thời gian này anh gầy đi rồi."

Anh nắm tay tôi, nắm thật chắc, vẫn không nói gì.

Tôi cười: "Anh đoán xem? Em sắp làm dì rồi! Tuy vẫn sớm. Đôi uyên ương trong lớp em, ngày mai, à không là hôm nay sẽ mời bạn bè ăn kẹo cưới."

"Hả, em nói là..." Văn Hạo kinh ngạc cuối cùng đã lên tiếng.

"Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân, thật không ngờ. Thực ra họ đã sống cùng một khoảng thời gian... Lần này Hàn Văn Hinh có bầu." Tôi kể qua cho anh toàn bộ sự việc, bao gồm lần đầu Hàn Văn Hinh đến tìm tôi, chúng tôi cùng cô ấy đi viện, cho đến khi quyết định giữ đứa bé và sự việc "mất tung tích" kinh hãi ngày hôm qua.

Vũ Văn Hạo im lặng lắng nghe cho đến khi tôi nói xong, anh mới mở miệng: "Khả Khả, em xem, họ đều dũng cảm kết hôn vì đứa bé, mình có nên công khai quan hệ không?"

Tôi chấm chấm vào mũi anh: "Họ bị ép buộc, nếu không vẫn bí mật! Chúng ta vẫn chưa đến bước đó."

"Ai nói chưa đến! Cậu ta tên George Trần hả, tối qua anh đều nhìn thấy rồi! Nếu cậu ta biết quan hệ của mình còn dám làm phiền em không? Anh giờ không còn tâm trạng chuẩn bị bài, làm nghiên cứu khóa luận gì nữa, chỉ sợ em bên cậu ta!" Văn Hạo lo lắng nói.

"Anh không tin em sao? Là ai mấy ngày trước còn nói tin em?" Tôi giả bộ giận dỗi.

"Không phải không tin. là ghen. Em xem, bọn em ăn uống với nhau, vui vẻ còn bí bí mật mật với anh." Văn Hạo tủi thân.

Tôi bật cười, Tiến sỹ mặt lạnh nhất trường lại nói ra những lời ai oán đó.

Vũ Văn Hạo vội chặn miệng tôi lại: "Đừng cười lớn tiếng thế, đang nửa đêm mọi người nghe thấy sẽ cho là có quỷ."

'Anh không phải luôn rất bận sao? Những việc nhỏ như vậy Tiến sĩ cũng có hứng thú tham gia sao?"

'Đương nhiên rồi! Chỉ cần ở bên em, việc nhỏ cũng vui. Còn nữa chuyên đề của anh cơ bản đã hoàn thành rồi, "ừ đợi tin của nhà xuất bản mà thôi."

"Vậy thì được, chúng ta công khai trong phạm vi nhỏ nhé! Lần sau đến chỗ Hàn Văn Hinh em đưa anh đi cùng, dù sao việc của họ hôm nay cũng công khai rồi! Nhưng việc họ đăng ký kết hôn, anh có thể nói giúp họ."

"Em yên tâm đi, việc này tuyệt đối thành công! Hướng dẫn của họ là ai? Biết trò của mình thành vợ thành chồng rồi chẳng vui mừng quá chứ, sao lại phản đối."

Vừa bàn bạc xong, nghi ngờ của mỗi người đã được giải tỏa, Văn Hạo cũng không còn phiền muộn nữa.

Tháng 5 đã là đầu hạ, tôi chỉ mặc một áo phông mỏng, tay anh đưa đến đâu khiến tôi có cảm giác tê tê đến đó, dường như dòng khí nóng đang chảy qua huyết quản. Mà nụ hôn của anh lên mặt, cổ, cánh tay tôi, lại từ cổ đến ngực, hơi thở của anh áp lên người tôi, người anh còn nóng bỏng hơn cả tôi, đã hơi hơi toát mồ hôi.

Bất giác tôi cũng bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình của anh, bờ môi khát khao nụ hôn của anh. Khi môi anh dính chặt lên môi tôi, tôi chỉ cảm giác bị bao phủ bởi sự ấm áp, như đang ngâm mình trong bồn tắm với bọt xà phòng, phát ra những tiếng rên thỏa mãn.

Có lẽ vì những âm thanh đó kích thích anh, tay anh âm ấm, lần mò cúc áo tôi, cởi bỏ, khi anh định đưa tay mở cánh cửa phòng vệ cuối cùng, tôi vội vàng nói: "Đừng như vậy, dừng lại!" Nói xong trượt xuống dưới người anh, ngồi dậy. "Sao vậy?" Anh hỏi.

"Mình chưa chuẩn bị gì, em... em không muốn làm mẹ sớm như vậy." Tôi nghĩ đến Hàn Văn Hinh.

Anh rất buồn vuốt tóc tôi: "Trời ạ, việc này còn phát sinh bao nhiêu lần nữa! Anh không muốn cứ hết lần này đến lần nọ gặp trắc trở." Sau đó ôm tôi: "Được rồi, được rồi, em nói đúng, lần sau anh sẽ chuẩn bị sớm."

Chúng tôi lại nằm xuống, trời bên ngoài đã bắt đầu sáng. Tôi cố ý áp sát người vào anh, vừa thích thú cảm nhận được cơ thể anh đang run lên.

Văn Hạo đột nhiên nghĩ đến việc gì đó: "Việc hôm qua là thế nào? Trang điểm kiều diễm vậy đến phòng anh!"

Bị anh hỏi, tôi chút nữa bật cười, lại giả bộ nghiêm chỉnh: "Anh không phải thấy rồi sao? Em đến tìm Trương Thần có việc. Còn nữa... kiều diễm gì đâu? Em cũng không để hở chỗ nào mà."

"Không phải hở, mà là thần thái, cảm giác... anh cũng không biết diễn tả. Dù sao sau khi em đi ra, nam sinh trong phòng đều hỏi về em.

Tôi sung sướng: "Lẽ nào anh không thích em trang điểm?" "Không phải, chỉ cảm thấy càng phải cấp bách công khai quan hệ của mình."

Anh nói nghiêm túc.

Sáng hôm sau tôi vội vàng về ký túc rửa mặt, rửa xong trên giường chải tóc, tiếng gõ cửa lại vang lên.

George vẫn trong trang phục thể thao: "Đi chạy bộ không?"

Tôi thực sự khâm phục cách anh ta phớt lờ sự việc, dường như lời nói, việc làm ngày hôm qua chỉ là trò vui sau tiệc rượu, tôi cũng không cần quá để ý, nên vui vẻ đồng ý.

Chiều hôm đó Khang Minh Huân và Hàn Văn Hinh tay trong tay đến trường mời cưới, không ngoài dự đoán của Văn Hạo, thầy hướng dẫn của họ nghe thấy tin vui thì cười mãi, đặt bút ký cho họ. Có chữ ký, trình tự còn lại không khó.

Tôi và George cùng họ đi qua các văn phòng, quá nhiều cửa ải cuối cùng hoàn thành tất cả thủ tục, Khang Minh Huân tuyên bố một khi mượn được hộ khấu của trường sẽ cùng Hàn Văn Hinh đi đăng ký kết hôn. Bốn người vui mừng hò hét, cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Bàn bạc xong chúng tôi ào đến chợ, sau khi hết một vòng, George kiên quyết trả tiền, nói là quà cưới cho hai người họ.

Trên đường về tôi quyết định báo trước với họ: "Các cậu về trước đi, lát nữa mình mang đến cho các cậu một hất ngờ."

George quan tâm hỏi: "Mình cũng cần tặng quà các bạn? Mình đi mua cùng cậu."

Tôi vội vàng nói không cần, không cần: "Cậu đi giúp Khang Minh Huân, lát nữa mình phải vào bếp trổ tài."

Họ đi rồi tôi vội gọi điện cho Văn Hạo. Anh đang ngồi ngơ ngẩn ở phòng nghiên cứu, nhận được điện của tôi anh vội vàng đến ngay , trên tay còn túi to túi nhỏ sữa, đồ dinh dưỡng.

Tôi cười: "Anh nhanh thật! Đây đều là từ đâu mà có thế." "Sáng nay đã chuẩn bị rồi! Không cần em dạy anh cũng định tìm cơ hội tặng họ." Anh cười thật ngốc.

Người mở cửa cho chúng tôi là Hàn Văn Hinh, cô bạn mở tròn mắt như gặp quỷ, khoảng sau mười giây mới nói: "Xin mời, xin mời! Mời vào, mời vào!"

Khang Minh Huân từ phòng bếp đi ra bình tĩnh hơn, vẻ ngạc nhiên chỉ lướt qua trên mặt. Sau đó George cũng từ bếp đi ra, trên tay còn cầm dao, nhìn thấy Văn Hạo, nụ cười trên môi cậu ta vụt tắt, đôi mắt xanh như đóng băng, sau đó Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân đổ dồn mắt về phía cậu ta, nụ cười hớp hồn mang đặc trưng của Geoge lại xuất hiện, chỉ là đôi mắt chưa từng tan chảy.

Thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta không qua được mắt tôi, tôi có chút lo lắng, mình không phải đã quá sơ suất sao? Tối qua lời cậu ấy nói chỉ là lời bia rượu nói, chỉ là nói đùa mà thôi?

Văn Hạo rất tự nhiên, không còn là thầy giáo mặt lạnh, đã thảo luận với Khang Minh Huân về tên của đứa bé. Hàn Văn Hinh véo mạnh tôi, dọa nạt tôi: "Hai người làm hòa khi nào? Sao chẳng nói gì cho mình? Thế mà coi mình là chị em!" Tôi kéo tay cô bạn đung đưa: "Đây không phải là dẫn đến cho cậu xem đầu tiên sao? Đừng trách mình nữa, sau này không giấu cậu chuyện gì nữa, được chưa?"

"Mình chẳng có gì trách cậu, bọn cậu vốn nên bên nhau! Nhưng cậu đột nhiên dẫn đến, George sẽ nghĩ gì? Mình thấy cậu ta rất thích cậu."

Giờ tôi mới nghĩ ra, bốn người chúng tôi ngồi phòng khách chỉ có George vẫn trốn dưới bếp, liền vội đi tìm cậu ta.

George vẫn thái khoai tây, cậu ấy không quen sử dụng dao của Trung Quốc, cầm rất ngượng, tôi giằng lấy, nói: "Mình thái, cậu ra ngoài đi."

"Ninh Khả, cậu và anh ta, hai người lại quay về đúng không?" George đưa dao cho tôi.

"Phải, thực ra bọn mình chưa từng chia tay, đừng trách mình giấu cậu, giống như mục đích mình giấu cậu với anh ấy, đều không phải là ý của mình." Tôi có chút áy náy, không dám nhìn vào đôi mắt trong như nước hồ ấy.

George cười đau khổ: "Mình thật ngốc, hôm qua còn động viên cậu đi hấp dẫn anh ta!"

"Không, không, cậu không ngốc, không, ý mình là... Tóm lại hôm qua cậu dạy mình rất nhiều. Cậu biết ở Trung Quốc, con gái học đến thạc sỹ, người xung quanh đều cảm thấy họ già nua và thiếu hấp dẫn, là con mọt sách. Nếu không phải cậu, mình đúng là thành người như vậy, có lẽ cả đời sẽ không được mở mang!"

Đang nói đột nhiên nghe thấy tiếng của Văn Hạo: "Anh đến giúp một tay! Có khoai tây thật tốt, anh sẽ làm món khoai tây hầm thịt bò."

Nghe xong lời này, tôi vội đưa dao cho anh: "Đây, để anh thái, lâu nay nghe anh ba hoa tài nghệ nấu nướng, hôm nay được thưởng thức rồi!

Phòng bếp nhỏ không đủ cho ba người, khi Văn Hạo cầm dao, George đã lặng lẽ đi ra.

Khi ăn cơm, George khác với ngày thường, dường như không nói.

Mấy người chúng tôi vốn không phải là người hay nói, trên bàn cơm tĩnh lặng. Nhưng bữa cơm này khiến tôi cảm nhận được tài nghệ nấu ăn của anh rất cừ, anh một mình nấu năm món và một món canh, món ăn đa dạng, mùi vị thơm ngon, George rất thích món ăn Trung Quốc và cũng phải trầm trò khen.

Sau bữa cơm George và Khang Minh Huân tranh nhau rửa bát, bà bầu ngồi trên sofa trong bộ dạng mãn nguyện, luôn mồm nói cuộc sống tập thể thật vui, dễ chịu hơn thế giới hai người, giống như sáu người trong "Friends".

Nhắc đến "Friends", George mới lên tiếng, cậu ta hưng phấn kể cho chúng tôi đã từng gặp người đóng vai Rachel Karen Green là Jennifer aniston.

"Sao, cô ấy xinh không? Có đáng yêu như trong tivi không?" Là fan của "Friends", tôi vội chất vấn.

"Đương nhiên là xinh, cực kỳ đáng yêu! Trung Quốc có thành ngữ như mưa mùa xuân. Nhìn thấy cô ấy sẽ có cảm giác đó. Rất kỳ lạ, mình gặp nhiều mỹ nữ như vậy, châu u, châu Mỹ, châu Á, Jennifer Aniston không phải là đẹp nhất nhưng có sức hút nhất! Cô ấy sẽ khiến người khác phải tin, cô ấy nói, cô ấy cười đều khiến mình say mê! Đây chính là lý do tại sao chúng mình đều thích cô ấy! Cô gái như vậy, mình cả đời chỉ gặp được hai người!" Cậu ấy nói xong nhìn về tôi.

George không phải là người biết che giấu cảm xúc, những người có mặt đều có chút bối rối. Tôi càng bối rối hơn.

Tôi thật không biết những lời anh ta nói lời nào là thật khi đứng trước cửa phòng anh bạn dường như có thể nhìn thấy tất cả mỹ nữ của Trường Đại học w. Nếu sớm biết tôi sẽ sớm nói cho cậu ta quan hệ của tôi và Văn Hạo.

Moi người đều ý thức được không khí có chút gượng gạo, Văn Hạo kéo tay tôi, đứng lên cáo từ.

Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân tiễn chúng tôi ra cửa, có lẽ để tránh đồng hành cùng chúng tôi nên George chưa đi ra.

Trên đường, Văn Hạo nói: "Có phải sự xuất hiện của anh khiến buổi gặp mặt của các em mất vui?"

"Không, tất nhiên là không. Họ quá bất ngờ, nhất thời chưa quen. Sau này tiếp xúc nhiều rồi tự nhiên sẽ phát hiện anh là thầy giáo dễ gần! Hơn nữa tài nghệ nấu ăn của bọn em thua xa anh!"

"Anh biết ít nhất anh khiến cho George mất vui."

"Đừng nói vậy, việc này đều trách em quá sơ suất, em cho rằng nói lời ngọt ngào với phụ nữ là thói quen của cậu ẩy, nên không để tâm!"

"Tốt nhất em nên tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy. Cậu ta có vẻ rất thành thật."

"Ồ, thật hiếm khi anh lại nói đỡ cho cậu ấy."

"Nếu là không công bằng, khách quan, anh sao có thể làm thầy giáo?"

Buổi chiều, Văn Hạo lên lớp, tôi về ký túc. Khi qua cầu thang nghĩ đến việc phát sinh sáng nay liền đến gõ cửa phòng 307.

George đang dùng máy tính nói chuyện với mẹ, cậu ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, sau đó tạm biệt mẹ.

Tắt máy tính, cậu ta đến ngồi cạnh tôi: "Tại sao không mặc đồ mình chọn?"

"Giặt rồi!"

Im lặng. Chúng tôi đều không biết nên nói gì mới phải. Hồi lâu, tôi cố gắng tìm chủ đề: "Tình cảm giữa cậu và mẹ rất tốt đúng không?"

"Phải. Bố mình là thương nhân, thương nhân thành đạt. Bạn biết thương nhân thành đạt rất lý trí, giỏi tính toán, còn mẹ mình thích nghệ thuật, tính cách thoải mái, tình cảm tinh tế, mình không hiểu tại sao họ yêu nhau... Ha ha có lẽ lúc đó bố mình còn là người theo chủ nghĩa lãng mạn. Tóm lại sự kết hợp giữa họ là một bi kịch."

Im lặng hồi lâu, cậu ta tiếp tục nói: "Từ lúc mình bắt đầu hiểu chuyện, họ luôn cãi vã. Lúc đó cuộc sống thật đen tối. Cậu biết không, có một lần họ cãi nhau, vì sợ hãi nên mình chỉ còn cách nhốt mình trong nhà vệ sinh, họ cãi nhau rất lâu, mình ở trong đó rất lâu... Mình lại tuyệt vọng". Giọng cậu ấy thấp dần, thần sắc cũng u ám, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lông my dài đổ bóng trên mặt, "từ sau đó, mình luôn đặt một bình sữa bò trong các góc trong nhà như nhà vệ sinh, phòng bếp, phòng ngủ, phòng để đồ. Mỗi lần dọn dẹp người giúp việc luôn tìm ra vài bình sữa đã quá hạn trong nhà, chỉ là không ai biết lý do."

Nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống, muốn mở miệng an ủi lại không biết nói gì, chỉ còn cách nắm chặt tay cậu ấy.

Cậu ta nhìn tôi: "Bố mẹ mình đều là người tốt, cũng đều yêu mình. Chỉ là họ không biết việc họ không yêu nhau là tổn thương lớn nhất đối với mình. Mình luôn sống khép kín, muốn đi hỏi bác sỹ tâm lý. Đến giờ vẫn không thực sự muốn giao tiếp với người lạ. Khi mới vào đại học thì họ ly hôn, mình cũng chuyển ra, đổi sang họ mẹ, khi còn là sinh viên ở trường, làm người mẫu tự mình thuê nhà. Mẹ mình lấy mình làm chỗ dựa, không phải là về kinh tế vì sau khi ly hôn tài sản phân chia đủ để bà sống cuộc sống đầy đủ - mà là về tinh thần và tình cảm, bà thường nói mình là người bà yêu duy nhất trên thế giới này. Nên trước khi đến Trung Quốc, bà rất nhiều lần bảo mình lên mạng liên lạc với bà." Nói xong cậu ta đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, sau đó dùng lòng bàn tay đỡ mặt tôi. "Mình thật sự không ngờ là như vậy. mình vẫn cho rằng…" Tôi khẽ nói.

"Cho rằng cái gì? Cho rằng mình là công tử đào hoa?" Cậu ta mỉm cười.

"Đương nhiên không phải! Chỉ là giống như cậu nói, Người trong giới nghệ thuật như cậu khó tránh khỏi." Tôi không biết sắp xếp ngôn từ của mình như thế nào.

"À, đây không phải là vấn đề của giới nghệ thuật, là sự khác biệt về giá trị quan của người Mỹ và người Trung Quốc. Ở Mỹ, nam nữ thích nhau sẽ yêu, sau đó lại quyết định quan hệ, đến khi đến nhà thờ mới biết nói: "Anh yêu em". Ở Trung Quốc, tất cả đều ngược lại! Các cậu luôn nói: Anh yêu em" trước, sau đó xác định quan hệ, còn có rất nhiều quá trình, mới lên giường. Bọn mình làm tình là vì hấp dẫn lẫn nhau. Còn các cậu là vì đặt dấu chấm lên bức tranh tình yêu không phải sao? Còn nữa, đừng cho rằng mình không phải người chưa quan hệ lần nào thì coi thường mình... Tuy không phù hợp với quá trình bình thường của mình, mình vẫn muốn nói với cậu, mình yêu cậu rồi, thật đấy, mình biết cậu và Tiến sỹ đó đang yêu nhau, nhưng mình yêu cậu, mình không muốn lừa mình, cũng không muốn lừa cậu!" Cậu ta chân thành nhìn vào mắt tôi.

"Tại sao? Mình không xinh, còn Trương Thần thon thả gợi cảm, cô ấy lại rất thích cậu." Tôi hỏi.

"Mình nhất định phải yêu người đẹp, nhất định không yêu người không xinh sao? Đây là đạo lý gì vậy. Còn nữa, với mình cậu vừa xinh vừa đáng yêu. Mình đã nói mình đã gặp rất nhiều cô gái xinh. Cũng có thể nói thẳng với cậu đã quan hệ rất nhiều, Trương Thần so với họ rất bình thường. Nhưng cậu không giống bọn họ, ngày đầu tiên mình đến Trường Đại học w, những người đi theo đi hết, mình rất lo lắng. Mình nghĩ rằng mình sẽ rất cô độc, nhưng cậu mang lại cảm giác thân thiết, giống như người thân. Ninh Khả, mình chưa từng vì yêu ai mà buồn như hiện tại!"

Tôi không biết nên nói gì mới phải, an ủi người khác không phải sở trường của tôi.

George đưa tay tôi lên miệng, hôn nhẹ, đôi mắt trong xanh như nước hồ nhìn tôi: "Ninh Khả, mình biết cậu và Văn Hạo yêu nhau, có thể đem tình yêu của cậu, là tình yêu của người bạn dành chút cho mình không? Giống như trước kia, được không?"

Sự khẩn cầu của đôi mắt ấy, tôi như bị hớp hồn, gật đầu.



Chương 4: Thành phố thủy tinh của ai


Bạn nói gì?

Nói chúng ta dừng….

Câu nói phía sau!

Tôi yêu bạn

1. Những ngày còn lại của học kỳ, tất cả chúng tôi đều rất

Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân nhận giấy đăng ký kết hôn một cách thuận lợi, em bé trong bụng cô bạn cũng lớn dần lên; chuyên đề của Văn Hạo cuối cùng cũng xuất bản, anh bận rộn với công việc chỉnh sửa cuối cùng; trình độ tiếng Trung của George cũng nâng cao rất nhiều, nói về Trương Ái Linh lưu loát, trôi chảy, nếu nhắm mắt nghe không ai đoán ra cậu ta chỉ ở trình độ ABC. Còn tôi nhìn họ bận rộn, vui vẻ, cũng vui lây.

Mặt trời trong vườn trường cũng ngày càng gắt hơn, ban ngày ở sườn núi gần hồ đều hiếm người qua lại, ánh náng mặt trời rọi thẳng, cây cỏ đều khô héo chờ mặt trời xuống núi.

Mùng 1 tháng 7, tôi, Khang Minh Huân, Hàn Văn Hinh dậy sớm, tiễn George ra sân bay, kỳ bổ túc của cậu ta kết thúc, phim mới sắp khởi quay

Hành lý đã thu dọn sẵn từ tối hôm trước, sau khi cậu ta thức dậy cuộn chăn cẩn thận, bịn rịn nói: "Không ngờ hai tháng trôi nhanh vậy, còn nhớ lúc mới mượn chăn Ninh Khả, giờ đã lại sắp phải ly biệt!’

Khang Minh Huân, Hàn Văn Hinh tiến đến ôm cậu ta và nói: ''Chỉ cần rảnh, luôn chào đón sự xuất hiện của cậu!

Đến lúc đó ở trong nhà bọn mình nhé!" Ba người đều cười, cười méo mó.

Tôi vội đến khuyên giải: "Các cậu đúng là yếu đuối! Không phải là sinh ly tử biệt, chỉ cần tiếng rưỡi bay thì có thể gặp!" Sau đò lại đùa: "George sắp đóng phim với ngôi sao quốc tế rồi, sau này là ngôi sao’lớn rồi, đến lúc đó về đây để quảng bá phim cũng sẽ ở trong phòng dành cho các nguyên thủy của khách sạn 5 sao, bận rộn vào lưu và ký tặng các fan hộ mộ làm gì rảnh để gặp bọn mình!"

Không ngờ..

Một hàng bốn người huyên náo ra khỏi cửa, trời vẫn chưa sáng hẳn, trước ký túc xá đã có không ít nữ sinh, có cả Trương Thần, Trương Trần chạy vội đến, ôm cổ cậu ta, dẹt miệng như sắp khóc, George đặt hành lý xuống, xoa tóc cô, nói vào tai cô vài câu, cô bạn lập tức mỉm cười. Vài nữ sinh còn lại cũng lần lượt được đáp trả như nhau. Nhìn thấy ba người chúng tôi đang ngơ ngác, trong lòng nghĩ nếu là thời cổ đại không phải là một bầy thê thiếp, ngồi hưởng phúc sao?

An ủi những fan hâm mộ ngu ngốc xong, cậu mới lên taxi, chúng tôi sớm đã khó chịu ngồi trong đó Khi taxi chuyển bánh còn có vài nữ sinh chạy theo xe chúng tôi, nước mắt thành sông.

Tôi, Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân tuy trong lòng không nỡ rời xa, nhưng cảnh tượng như vậy thật muốn cười, trên đường trêu chọc George hoài

Cậu ta lại ôm Hàn Văn Hinh, Khang Minh Huân, và nói nhất định sẽ làm ba đỡ đầu cho con họ.

Sau đó, George đặt hành lý xuống, trịnh trọng đến trước mặt tôi nói: "Cậu thật nhẫn tâm, ai cũng không nỡ rời xa mình, đều ôm mình, chỉ có cậu muốn mình nhanh chóng biến mấtl"

"Đâu có! Cậu nhìn xem, mình cũng.khóc rồi! Mắt vẫn ướt." Nói xong tôi kéo mi mắt cho cậu ta xem.

Nhân lúc tôi không để ý, cậu ta ôm chặt tôi vào trong lòng, môi đặt lên môi tôi, lưỡi cũng quyện vào, sau đó nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng, nhanh chóng rút người lại, nói nhẹ vào tai tôi: "Đừng nghĩ là dễ dàng thoát khỏi mình." Nói xong, không đợi tôi đáp lại đã đi thẳng đến cửa kiểm tra an ninh của sân bay không nhìn lại

Tôi quay đầu nhìn lại, Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân đang mắt tròn mắt dẹt, tôi giơ nắm đấm hùng hổ: "Việc vừa nãy không ai nhìn thấy! Không được nhắc lại, nếu không... hừm!"

2

Về trường, khi đến phòng 307 lấy chăn, mới phát hiện George còn để lại đò cho tôi - bức họa, hình đó chính là tôi, cầm trong tay tôi mới hoàn toàn ý thức được cậu ta đã rời xa.

Nhớ đến những việc cậu ta cùng làm với tôi, dạo phố, chạy bộ, đi học, nấu ăn, tất cả đều không thể quay lại. Nỗi buồn ly biệt lúc này mới trào dâng.

Trưa đi tìm Văn Hạo, anh hỏi tôi: "Nghe Giáo sư Lưu nói, George là vai nam chính cho phim mới của đạo diễn Trương Du Ninh."

"Thầy nói với anh sao? Phải, nên cậu ấy mới được đưa đến lớp bọn em để nghe bài nghiên cứu chuyên đề Trương Ái Linh."

"Sau lần trước anh nghĩ là em đã không còn bí mật đối với anh, không ngờ giờ lại phát hiện ra! Nhưng không sao, dù sao cậu ta cũng đi rồi!" Văn Hạo thở dài. Lát sau, anh lại hỏi: "Nhiệm vụ Giáo sư Lưu giao cho em coi như hoàn thành rồi, tiếp theo em có phải nên bắt đầu chuẩn thi lên nghiên cứu sinh - Tiến sỹ?"

"Thi tiến sỹ?" Tôi bất ngờ.

"Phải, bọn em học thạc sỹ chỉ cần hai năm, năm đầu tiên đã qua rồi, chỉ còn một năm. Giờ chuẩn bị bảo vệ thạc sỹ cũng chỉ có tám, chín tháng nữa thôi. Nhưng em vốn có nền tảng tốt, thời gian này anh cũng không bận lắm, có thể giúp em thu thập tài liệu... Anh nghĩ, không vấn đề gì.

"Nhưng, em chưa từng nghĩ đển vấn đề này." Tôi nói

"Vậy giờ bắt đầu nghĩ đi! Ngập ngừng, anh lại nói: "Anh nghĩ mình ra ngoài thuê phòng ở nhé!"

"Hả?" Tôi lại phản ứng không kịp.

Anh nhìn tôi cười: "Đúng, ý anh là sống cùng, giống như Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân."

Chúng ta thậm chí còn có thể sống trong cùng khu đô thị với họ, chăm sóc lẫn nhau như vậy sẽ tốt hơn nhiều, nếu như em không phản đối. Như vậy anh có thể mỗi ngày nấu cơm cho em ăn, hơn nữa ở ngoài điều kiện tốt hơn, trong ký túc xá không có điều hòa, bất lợi cho việc chuẩn bị làm luận văn bảo vệ thạc sỹ của em.

"Chỉ có những lý do này sao?"

"ừ, đương nhiên rồi, ý đồ của anh cũng là tấm lòng của Tư Mã Chiêu- em và anh đều hiểu." Anh mặt dày thừa nhận.

Tôi nhớ đến lời của George, tình yêu là một việc đáng mừng, hai người yêu nhau có quan hệ thân mật không còn khoảng cách là điều rất tự nhiên, yêu không nên chứa quá nhiều hàm nghĩa khác ngoài tình yêu, tôi không phản đối việc sống chung, thậm chí còn có chút mong đợi - có thể cùng người mình yêu nhất ngày đêm bên nhau, thật tuyệt biết mấy! Chỉ là thi tiến sỹ không chỉ là tôi chưa từng nghĩ đến, thậm chí là việc trong tiềm thức luôn trốn tránh. Tuy tôi biết l õ thi tiến sỹ sau này sẽ thuận lợi cho việc dạy học và nghiên cứu trong trường đại học, là con đường tốt nhất củng cố quan hệ giữ tôi và Văn Hạo, cũng là tương lai rất tốt cho tôi.

Thế là tôi kìm nén lại ý muốn phản đối từ trong nội tâm: "Vậy, mình thuê nhà ở khu đô thị của Hàn Văn Hinh."

Văn Hạo nghe xong, vui mừng hớn hở: "Việc này giao cho anh, em không phải phải về nhà sao? Đợi em lên có thể chuyển vào nhà mới của chúng ta rồi!"

Tôi gật gật đầu, không hề nói suy nghĩ thực sự của tôi về việc thi tiến sỹ, vì trước mắt tôi vẫn dao động, không biết nên đi theo con đường rộng đã mở ra trước mắt hay í on đường nhỏ thần bí nhưng hấp dẫn kia, quyết định này ảnh hưởng cả cuộc đời tôi, tôi thật khó quyết định.

Về nhà, tôi hỏi ý kiến bố mẹ về vấn đề học tiếp nghiên cứu sinh - Tiến sỹ hay đi làm. Họ không biết quan hệ của tôi và Văn Hạo nên thoải mái nói cả hai phương hướng đó đều được, vấn đề là tôi có thực sự hứng thú với học thuật, có quyết tâm kiên trì tiếp không.

Nhưng bố lại đùa thêm vài câu: "Làm tiến sỹ đương nhiên là lựa chọn khó khăn hơn, còn chưa nói mọi người bây giờ coi nữ tiến sỹ là loại giới tính thứ ba ngoài hai loại nam, nữ, hoàn thành toàn bộ luận văn tiến sỹ khó hơn nhiều so với tốt nghiệp thạc sỹ, rất nhiều người nghiên cứu năm năm thậm chí tám năm .vẫn chưa lấy được bằng tiến sỹ. Không cần nói đến việc hy sinh cuộc sống cá nhân trong thời gian này, có thể chịu đựng được sự cô độc hay không mới là mấu chốt. Khả Khả tương lai làm nghiên cứu sinh chắc chắn cũng sẽ như vậy. Bố mẹ không đặt ra yêu cầu quá cao cho con gái, đơn giản, bình an, hạnh phúc cũng là đủ rồi."

Tôi hiểu ra ẩn ý của bố, ông sợ con gái yêu quá chú ý vào việc học, để lỡ hạnh phúc cả đời mình. Nhưng tôi tạm thời chưa định kể với họ việc của Văn Hạo, dù sao việc lần chia tay trước cũng ảnh hưởng đến họ, tôi vẫn hổ thẹn trong lòng, tất cả đợi sau khi bảo vệ thạc sỹ xong rồi tính.

Những ngày thoải mái ở nhà qua mau, Văn Hạo liên tục nhắn tin, khéo léo giục tôi về trường, nói đã tìm được nhà thích hợp, đã mấy ngày nay trang trí và chuyển nhà, giờ chỉ đợi nữ chủ nhân vào ở thôi.

Dù trời nắng to, tôi lên tàu, đến thẳng thành phố nổi tiếng với biệt danh "lò lửa", đi thẳng đến khu đô thị nơi tôi đã đến đó không biết bao nhiêu lần.

Văn Hạo đợi tôi ở cổng khu đô thị, sau đó kéo tay tôi vào trong. Cuối khu đô thị là một hàng lan can bao quanh bằng sắt màu đen, hoa khiên ngưu leo kín, trên màu xanh lục của cả mảng tường điểm xuyết bông hoa màu đỏ, tím như một tấm vải hoa diễm lệ, Văn Hạo chỉ tòa nhà trước lan can bao quanh: "Là ở đây".

Tôi vui mừng, cảm động nhìn anh.

Lên tầng 3, tôi nhảy cẫng lên khi anh mở cửa căn hộ. Đây đúng là căn hộ nhỏ còn đẹp hơn nhà của Hàn Văn Hinh! Phòng khách nhỏ, hai giá sách lớn chiếm cứ nửa mặt tường, sách của Văn Hạo đều đã xếp lên, trước nửa mặt tường xếp một bàn máy tính hình L, có thể đồng thời đặt một chiếc máy tính bàn và một laptop, đối diện có một chiếc ghế sofa bọc vải lớn dành cho ba người ngồi.

Tuyệt hơn là phòng khách và phòng ngủ thông nhau, giữa chỉ treo một tấm rèm satanh màu tím đậm, tấm rèm đã kéo ra một nửa, che một nửa. Chiếc giường rộng trong phòng ngủ trải tấm ga màu tím đậm kết hợp với tím nhạt, thoạt nhìn đã thấy thích mắt rồi.

"Trời ạ, sao anh thuê được căn hộ tuyệt đẹp như thế này?"

"Ha ha, dùng từ rất hay. Em nghĩ là chủ nhà có thể bỏ thời gian, tỉ mỉ bài trí một căn hộ sẽ cho thuê sao? Lúc anh đến xem phòng, ở đây chỉ có tủ áo và chiếc giường này, mình dọn đồ đến mới trang trí thành như thế này đấy chứ. Theo anh nào, còn có điều tuyệt diệu hơn ở phía sau cơ." Nói xong anh mở một cửa khác ở phòng khách.

Tôi nhảy lên, ôm lấy cổ anh.

Đứng trên ban công, trước mặt tôi là một hồ nước gợn sóng màu ngọc bích, dưới ánh mặt trời tỏa ra những ánh vàng, mặt hồ có gió nhẹ thổi qua, một làn gió nhẹ xuyên

qua cả gian phòng. Lúc này tôi mới hiểu lý do anh chọn chỗ này, đứng dưới tầng bị tường hoa che nên không nhìn thấy đối diện có hồ nước, phải lên trên mới biết phong cảnh ở đây thật tuyệt vời.

"Sao nào, rất hài lòng đúng không?" Anh đắc ý hỏi.

"Đương nhiên rồi, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của em! Thật cám ơn anh!" Tôi chân thành nói.

"Ha ha, em đừng vui mừng quá sớm, căn phòng này không phải thập toàn thập mỹ đâu, em xem phòng khách đặt nhiều sách như vậy không còn chỗ đặt bàn ăn, sau này mình chỉ có thể ăn ở đây." Vừa nói anh vừa chỉ ra ban công.

"Không phải càng tuyệt sao? Anh không biết là ăn cơm ở nhà hàng muốn chọn vị trí nhìn được phong cảnh khó thế nào sao?"

"Ha ha, đúng vậy. Em à, mau chuyển đồ từ trường vào, chủ yếu là quần áo và sách, còn lại đồ đạc ở đây đều có rồi. Còn anh, chiều vẫn còn phải đi đến cửa hàng nội thất, mua bàn ăn. Tối mình có thể cụm ly rồi."

4

Nhân lúc anh đến cửa hàng nội thất, tôi đi tìm Hàn Văn Hinh.

Khang Minh Huân đã tìm được một công việc toàn thời gian, mỗi ngày từ 9h sáng đến 5h chiều, Hàn Văn Hinh cả ngày ở nhà một mình, chán đến muốn nổ tung. Cô bạn nhắn tin cho tôi như vậy.

Nhìn thấy tôi, Hàn Văn Hinh vui mừng vừa hét vừa nhảy c
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4241
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN