Tình yêu Cappuccino
ấp đầu bỏ chạy, mình không phải là lũ chuột qua phố!"
Tôi càng đến gần, ký giả đó nhìn thấy tôi từ trong ống kính, anh ta cầm máy ảnh không phải tiếp tục chụp cũng không phải lẩn trốn, khuôn mặt bối rối, rụt rè nhìn tôi đang tức giận "xin lỗi, xin lỗi!"
Đến gần tôi mới nhìn rõ đó là một chàng trai rất trẻ, thậm chí còn nhỏ hơn tôi vài tuổi, cũng không dám ngẩng mặt nhìn tôi, khuôn mặt non nớt rụt rè, sắc mặt khó coi.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh ta, tức giận trong tôi tan biến phần nào, đang muốn quay người đi đột nhiên phát hiện trong buồng lái còn có một người, chùm một chiếc áo to lên người, tựa đầu vào lưng ghế ngủ rất ngon, trước mặt là vài chai sô đa đã cạn và vài chai nước chưa uống. Tôi nghĩ thầm ngôi sao xinh đẹp tỏa sáng dưới ánh đèn, ghét bỏ những kẻ săn lùng đời tư của mình, thực ra nếu có thể, tôi nghĩ không ai muốn trong trời đông lạnh giá đứng trực ở đầu phố chỉ để chụp trộm vài tấm ảnh. Mọi người đều chỉ vì cuộc sống mà thôi.
Thế là tôi đứng trước xe, khẽ hỏi ký giả đó: "Ở đây bao lâu rồi? Sao biết tôi sẽ về vào lúc này?"
Anh ta cúi đầu: "Chúng tôi cũng không biết. Chỉ là gặp may. Đã ở đây ba ngày rồi, tôi và lão Ngô thay nhau." nói xong anh ta chỉ người trong xe.
Tôi bất ngờ: "Ở đây ba ngày? George không phải đã từng ra ngoài sao? Mấy người không chụp được anh ấy à?"
"Chụp rồi, sếp nói từ từ, không cho đăng, tránh rút dây động rừng."
"Rút dây động rừng?" Tôi cười, "trời ơi, các người coi chúng tôi là gì? Là dã thú bị bao vây sao?"
Anh ta lại cúi đầu, hai tay cầm máy ảnh, không nói.
Tôi nhớ đến việc mình vừa bị chụp liền an ủi: "Hôm nay các anh có thành tích rồi, chụp được cảnh tôi về muộn, có thể viết thành kẻ chơi bời thâu đêm rồi." Nói xong tôi quay người đi.
Lúc này nghe thấy giọng nói khe khẽ sau lưng tôi: "Xin lỗi!"
Lúc đó tôi đã quyết định tha thứ cho họ, dù trên báo ngày mai sẽ viết gì.
Vừa vào cửa George nhổm dậy từ sofa, xông đến oán trách: "Sao về muộn vậy, điện thoại lại tắt máy? Mình đến công ty đón cậu mà chẳng có một bóng người." Thấy tôi không nói, cậu đột nhiên hụt hẫng, cũng im lặng, sau đó mới nịnh tôi, "cậu mệt không? Chiều Ngô Thẩm hầm canh củ sen, mình vẫn chưa ăn, mình cùng ăn nhé!"
Tôi cảm động: "Canh vẫn còn nhiều chứ? Phiền cậu hâm nóng lại cho vào trong bình giữ ấm, mình lên tẩy trang rồi xuống, mặt thế này thật khó chịu."
Nhìn thấy George và tôi cầm bình giữ ấm đến trước xe công vụ của họ, hai người trong xe kinh ngạc không nói ra lời, không nhận cũng không hẳn. Tôi liền nói: "Cầm lấy đi, tranh thủ còn nóng, mai trả bình cho tôi. Trời lạnh, thức đêm rất khó chịu, uống canh xong sẽ ấm dạ dày, uống xong nghỉ ngơi sớm đi. Cho các anh một tin mật: Nửa đêm chúng tôi sẽ không ra khỏi nhà."
Nói là làm, tôi ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau.
Khi tỉnh dậy George đã đến công ty, Ngô Thẩm chiều mới đến, trong nhà yên tĩnh không tiếng động, việc đầu tiên lôi thức dậy là đọc báo, nhìn xem tối qua họ viết gì, nếu nói hoàn toàn không để ý thì chỉ là giả dối, vì tôi biết người trong nhà sẽ quan tâm những tin này, tin tức tiêu cực dù sao xem xong cũng khó chịu... Còn nữa, Văn Hạo nếu anh thấy sẽ nghĩ về tôi như thế nào?
Ngoài dự đoán, trên báo.không có tin tức nào liên quan đến tôi? Tại sao vậy, lẽ nào họ chê bức ảnh đó không đủ bắt mắt?
Buổi trưa đi tìm George đi ăn cơm, chàng trai tối qua nhìn thấy tôi liền chạy lại, trên tay vẫn cầm bình ủ, gọi tôi từ xa: "Cô Ninh!"
Tôi thấy bình ủ trên tay cậu liền cười: "Tôi giờ phải ra ngoài, lát nữa về sẽ tìm cậu? Cậu vẫn ở đây chứ?"
Cậu ta không nói, gật đầu cười.
Vài ngày sau đó, tôi ở trong nhà chạy bản thảo, ban ngày cũng không ra khỏi cửa, nhưng mỗi tối vẫn đưa canh cho ký giả đợi ở cửa như thông lệ, dần dần chúng tôi cũng nói chuyện với nhau. Tôi dần dần biết cậu bé đó tên là Lý Thần, là sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp khoa Thông tin trường X, vất vả thi vào ngành báo này, không ngờ được phân làm ký giả chụp hình cho tạp chí, cũng chính là "đội chó săn", cậu nói không cam tâm, đã thi nghiên cứu sinh, giờ chỉ đợi có kết quả, nếu thi đỗ thì mượn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, cậu sẽ rời khỏi đó.
Ký giả Ngô nói với tôi: "Họ trẻ còn có cơ hội, tôi thì không được. Năm đó tôi tốt nghiệp cấp 3 vào tiệm ảnh làm việc vặt, về sau được vào tòa báo làm ký giả, cảm thấy mình thật may mắn, nhưng những năm nay trong báo xuất hiện nhiều người mới, học lực đều cao hơn tôi, bối cảnh gia đình cũng tốt, tôi bị đẩy đến báo giải trí. Có tuổi mà vẫn bị người đời coi là "chó săn tin", nếu không phải vì cần tiền nuôi hai đứa trẻ học, vợ lại nghỉ hưu, tôi sớm đã không làm nữa rồi!
Làm vài năm nữa, đợi con tốt nghiệp đại học, tôi sẽ nghỉ rồi đi buôn bán nhỏ, kiếm tiền được hay không cũng không sao, không làm những việc bị người khác coi thường nữa!"
Nghe qua trải nghiệm của họ, tôi đột nhiên thấy mình thật may mắn, đều là những thứ chưa từng biết khi học ở trường. Có khi tôi hy vọng đê’ họ chụp được những bức hình "có giá trị", ít nhất để lãnh đạo tôn trọng họ, hoặc có nhiều tiền thưởng.
Những ngày này tôi và George cố ý tay trong tay thân mật đi lại trước cổng đô thị, chỉ là không còn nhìn thấy những ánh đèn chụp, cũng không có bất kỳ bức ảnh nào lên báo.
Vào buối trưa ngày hôm đó tôi đi lấy bình ủ như thường lệ, lại không còn thấy chiếc xe quen thuộc đó nữa. Đang buồn thì bảo vệ ở đó nói: "Là cô Ninh phải không, có người gửi đồ cho cô."
Bình ủ và hai chiếc thìa rửa sạch, đựng trong một túi nhựa, còn có một mảnh giấy:
Cô Ninh!
Nhiều ngày liên tục không chụp được hình có giá trị nên chủ biên cho chúng tôi nghỉ việc. Nói thật tạm biệt hai người tôi và lão Ngô cũng rất tiếc, vì canh mà cô đưa đến thật ngon! Cảm ơn canh và cả sự quan tâm của cô! Số điện thoại của tôi là 139xxxxx, nếu có việc hãy tìm tôi, hy vọng có thể thành bạn của cô.
PS. "Tạm biệt" mà tôi nói có nghĩa là mình sẽ gặp lại trong trường hợp khác, mà không phải nói chúng tôi sẽ đến ăn canh!
Lý Thần 265
Đọc xong, tôi nghĩ dưới cái tên "ký giả Ngô" cũng là một con người, họ có tâm sự và lòng lương thiện như chúng tôi.
Đáng mừng là chủ nhà thấy George vừa hợp với việc mua nhà lại chủ động gọi điện đến tỏ ý giá thành có thể thương lượng. Vừa đúng ý của George, nên đàm phán các điều khoản rất nhanh.
Sau khi trả hết tiền nhà, George chính thức thành chủ nhà của tôi, còn tôi thành khách trọ duy nhất của cậu ta.
Sau đó liên tiếp vài ngày tôi đều rất bận. Sau khi gửi luận văn cho Giáo sư Lưu, được hồi âm là "đầu hổ đuôi rắn, phần sau cần bổ sung nhiều". Viết kịch bản tới vài vạn chữ, sau một lần họp qua webcam về kịch bản, cũng bị đạo diễn gọi đến nói cần sửa.
Thế là ban ngày bận viết kịch bản, tối lại xem tài liệu sửa luận văn, tiếc là không thể biến một phút thành hai phút, đầu óc luôn ở trạng thái làm việc liên tục.
Bận rộn cũng tốt, ít nhất có thể không còn thời gian để buồn. Nhưng một khi rảnh rỗi, hoặc chợp mắt trong bồn tắm, rất nhiều đoạn phim khó quên lại hiện về. Đặc biệt là hình ảnh Liễu My vịn tay anh đứng trước cổng trường.
Có khi tôi rất muốn gọi điện cho anh, hỏi anh: "Hai người vẫn bên nhau sao? Anh vẫn yêu cô ấy đúng không?"
Nhưng dù ý nghĩ này luôn quẩn quanh trong suy nghĩ tôi, tôi lại không có dũng khí gọi cho anh, có khi thậm chí đã ấn được vài số nhưng lại gập máy lại, tôi không biết nên mở miệng như thế nào?
Cho đến cuối tháng 1, công việc bận rộn mới được coi là có chút thành tựu, luận văn đã sửa xong theo yêu cầu của Giáo sư, coi như đã qua cửa ải này. Lần đầu tiên viết kịch bản cũng coi như cũng tạm ổn, cũng thống nhất phong cách với biên kịch khác, việc còn lại là mau chóng hoàn thành phần của tôi.
3h sáng tôi tắt máy, thỉnh thoảng đứng nhìn trước gương, mới phát hiện mười mấy ngày thức đêm, mụn trên mặt đã nổi loạn, quầng mắt đen sắp thành gấu trúc rồi. Tôi liền đắp mặt nạ, ngâm mình trong bồn tắm, SPA với tinh dầu hoa hồng. Thật dễ chịu, là một phụ nữ dù công việc gặp nhiều trắc trở, dù tình cảm có thất bại vẫn cần chăm sóc tốt cho chính mình. Tôi vừa vỗ nhẹ lên mặt vừa nói với chính mình.
7h sáng, chuông điện thoại đánh thức tôi khỏi giấc mộng ngọt ngào, là Hàn Vũ Băng gọi, sao lại gọi tôi giờ này nhỉ? Lẽ nào cô ấy về nước."
Hôm nay, Hàn Vũ Băng nói với âm lượng rất cao, tâm trạng hưng phấn: "Khả Khả, Khả Khả, có hai tin tốt báo cho cậu! Ha ha, mình phải báo cho cậu đầu tiên mới được, thứ nhất David vừa cầu hôn với mình..."
"Thật không, thật tốt! Chúc mừng cậu, thay mình chúc mừng David, mau gửi cho mình ảnh, nhẫn cưới để mình xem." Tôi hưng phấn chen ngang.
"Để mình nói xong đã. Thứ hai quan trọng hơn là Khả Khả, mình mang bầu rồi! Mình sắp làm mẹ rồi! Ha ha." Có lẽ Hàn Vũ Băng ở đầu kia hưng phấn đến nỗi vung chân múa tay, tôi không thể tưởng tượng được tâm trạng vui mừng của cô ấy trong ngày hôm nay so với vẻ ngoài lạnh lùng khi mới gặp của cô ấy."
Tôi chúc mừng cô ấy, vì vui quá nên cũng luống cuống, vui lây với niềm vui đó.
"Ha ha, Khả Khả, khi mới phát hiện mình có bầu, mình nghĩ mình sắp kết hôn sinh con rồi, mình biết David trước kia cầu hôn mình, mình không đồng ý, lần này thì không như vậy. Anh ấy cảm động đến nỗi quỳ xuống cầu hôn mình, còn mình chưa kịp nghĩ liền đồng ý. Không, mình đã nghĩ, mình nghĩ bọn mình sẽ cử hành hôn lễ trên bãi biển Maldives, phải nhanh, nếu không bụng mình to đến nỗi không thể mặc vừa váy cưới nữa! ồ đúng rồi mình phải gọi ngay cho Vera Wang đặt váy cưới! Khả Khả mình không nói chuyện với cậu nữa, phải chuẩn bị trước rồi, khoảng tháng 4, cậu nhất định phải đến tham dự hôn lễ của mình!"
"Được!" Tôi đồng ý. Đối với tôi mà nói không có việc gì quan trọng hơn việc chứng kiến hạnh phúc của cô bạn.
Ngắt điện thoại, tôi không còn buồn ngủ. Đột nhiên nghĩ hôm nay không phải là ngày đầy tháng của Mang Mang sao! Tuy tôi không thể góp mặt cũng phải mau gọi điện chứ.
Người làm mẹ dường như đều nhanh nhẹn và chu đáo hơn. Khi tôi gọi đến mới hơn 7h sáng, Văn Hinh đã thức dậy, đang khử độc bình sữa cho con.
"Văn Văn ngày đầy tháng chuẩn bị như thế nào rồi?" Tôi hỏi bạn.
"Đều là mẹ mình và Minh Huân làm, nhưng cũng không nhiều việc lắm, tổ chức ở khách sạn mà." Ngữ khí của Văn Hinh đột nhiên nghiêm túc: "ồ, Khả Khả, đột nhiên nhớ đến một việc, không biết có nên nói hay không?"
Tôi dự cảm có liên quan đến Văn Hạo, hơn nữa không phải là việc tốt: "Nói mau, nói mau!"
"Hôm qua, mình và Minh Huân đưa Mang Mang đến viện tiêm, ở đó mình gặp Văn Hạo... không phải anh ấy bị bệnh, cũng không phải mẹ anh ấy, thực ra mẹ anh gần đây đỡ nhiều rồi, đương nhiên trong trường đều nói là công lao của Liễu My. Liễu My gần đây rất quan tâm đến mẹ anh ấy, mình gần đây mới nghe nói vậy, họ không biết đã sống cùng từ khi nào. Trở về việc chính Văn Hạo và Liễu My ở trong viện, Minh Huân nhanh mồnm nhanh miệng hỏi thăm, kết quả là Liễu My nói đã có bầu, sắp hai tháng rồi! Hôm qua mình cứ nghĩ rốt cuộc có nên nói với cậu không..." Giọng Văn Hinh nhỏ dần.
Cuộc sống, không là Văn Hạo, anh luôn thích làm tôi bất ngờ - bất ngờ kết hôn với Liễu My, bất ngờ sống cùng nhau, giờ lại bất ngờ có con... Tôi cảm thấy đắng miệng, ngã xuống giường, lần nữa cảm giác trái tim đang bị giằng xé.
"Khả Khả, Khả Khả? Cậu vẫn ổn chứ?" Hàn Văn Hinh lo lắng trong điện thoại.
"Mình không sao, Văn Văn, mình đều quen rồi. Cậu làm việc đi, hôn Mang Mang giúp mình, tạm biệt!"
Tôi lại nhớ đến lần nhìn nhau cuối cùng, Văn Hạo đứng ở cổng trường với Liễu My, cô ta vịn cánh tay anh, phải, lúc đó họ đã ở bên nhau, họ phải thành một đôi vợ chồng ân ái.
Tôi phát hiện mình khóc không thành tiếng, nước mắt trào ra. Tôi không biết mình khóc như vậy bao lâu nữa, sau đó cầm điện thoại chìm vào giấc ngủ. Ngủ không muốn tỉnh, không muốn đối diện với sự thực anh kết hôn, sinh con, không muốn tin tình yêu của chúng tôi đã ở thành quá khứ, thậm chí không muốn đối diện với công viộc ngày càng bận rộn.
Những tiêu cực trong tôi chỉ tồn tại trong nửa ngày.
Vì sự xuất hiện của Ngô Thẩm, tôi bất đắc dĩ phải thức dậy. Nhìn mắt tôi sưng, bà lo lắng hỏi: "Sao vậy? Hai người cãi nhau sao?"
Tôi tìm lý do trốn tránh.
Không muốn để người bên cạnh lo lắng vì tôi, tôi giấu đi nỗi đau và cả chán nản trong lòng. Đến tối khi George về, tôị đã ngồi bên máy tính chạy bản thảo như bình thường.
Vì phim mới quay, George đi Hồng Kông, tôi ở nhà một mình.
Trước khi lên máy bay, cậu lo lắng hỏi tôi: "Tối có sợ không? Một mình ở trong nhà to như vậy."
"Có chút chút. Nhưng cậu yên tâm, mình hứa với cậu sẽ tạm thời ngừng xem phim khủng bố."
Miệng nói không sao thực ra một mình trong căn nhà trống trải, dường như đâu đâu cũng toàn nỗi thất vọng. Để lấy lại dũng khí cho mình, tôi cố ý đi đun cà phê, mang lên phòng sách tiếp tục làm việc.
Sau khi George đến Hồng Kông gửi cho tôi một tin nhắn: "Sao rồi, mình không ở nhà, cậu cảm thấy tự do hay trống rỗng? Không có cậu bên cạnh, mình thấy Hồng Kông cũng hoang vu không bóng người."
Tôi phì cười, nếu Hồng Kông hoang vu không bóng người, nơi khác trên thế giới chắc chẳng có cây cỏ hoa!
George đi được vài ngày.
Chiều hôm đó tôi đang dọn dẹp ban công. Mùa xuân sắp đến, tôi muốn trồng thêm một ít hoa, tốt nhất còn có thể làm một kệ hoa ở ban công, rắc một ít hạt hoa khiên ngưu… Mặt trời ấm áp chiếu xuống lưng, trên người hơi toát mồ hôi, toàn bộ có cảm giác bị hun nóng. Đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại, là một số Bắc Kinh lạ.
Bối cảnh như đã từng khiến tôi có chút hoảng loạn.
"Xin chào, là cô Ninh đúng không." May là một giọng nữ trầm, trong tiếng phổ thông có chút giọng phía Nam nằng nặng.
Tôi vừa lục tìm trong đầu những người có thể quen ờ phía Nam, vừa đáp lại: "Xin chào, tôi là Ninh Khả, xin hỏi cô là ai? Có việc gì?"
Đối phương tự xưng họ Lại, là ký giả của "báo Giải trí phía Nam", hóa ra có ý muốn mời George phỏng vấn nhưng vì hiện tại George đang ở Hồng Kông, tạm thời không thể hẹn được, muốn tìm tôi bàn bạc.
"Tôi?" Tôi kinh ngạc há to miệng: "Tôi không phải ca sỹ, cũng không phải diễn viên, không tên tuổi, chẳng thể giúp các cô chuyện gì."
Cô Lại hưng phấn: "Cô Ninh, mong cô đừng từ chối, chúng tôi chỉ là báo nhỏ, hiện tại không tìm được đề tài nóng bỏng hơn. Hơn nữa ngài Trần hiện tại đang rất "hot", là bạn gái cậu ta nếu có thể phỏng vấn thay anh ấy thì bài báo này sẽ được đọc giả đón nhận, cũng sẽ giúp ích cho ngài Trần! Mong cô, sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu."
Tôi vẫn đang do dự xem có nên nói chuyện này với công ty không, van nài ở đầu kia khiến tôi cảm động. Giây phút đó, cô ta khiến tôi nhớ đến Lý Thần trong ngày tuyết lạnh, còn có Lão Ngô... mọi người bôn ba chỉ vì kế sinh nhai, hà tất phải làm khó họ.
Đến tiệm cà phê ờ khách sạn đã hẹn với cô Lại, xung quanh được bao kín, tôi bất ngờ vì không nhìn thấy bất kỳ máy ảnh hay ký giả nào, chỉ là một người phụ nữ trung niên ngồi ở vị trí gần cửa sổ đứng dậy vẫy tay gọi tôi.
Bà trang điểm hơi đậm, trang sức trên người rất thời thượng, tuy có chút béo nhưng đã bị phục trang trên người che đi, vẫn rất phong độ, không giống ký giả báo.
"Cô Ninh, chào cô, cảm ơn cô đã đến." Bà ta vừa nói vừa nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Tôi tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn bắt tay bà ta.
Hai bên sau khi ổn định chỗ ngồi, bà ta mỉm cười: "Thật sự xin lỗi, diễn trò này gạt cô. Nhưng không làm như vậy chỉ lo cô nhất định không đến." Nói thì nói vậy nhưng từ lời nói của bà ta tôi có chút áy náy, nói xong bà gọi nhân viên phục vụ dặn dò: "Mang đến cho cô Ninh một ly vani."
"Cà phê không cần nữa, bà Lại, bà hãy vào thẳng vấn đề đi, phí công sức ra hẹn tôi rốt cuộc vì việc gì vậy? ồ đúng rồi, bà đích thực là họ Lại?"
"Được, quả nhiên rất cá tính! Mạnh mẽ hơn những người giả dối trong giới văn nghệ nhiều. Tôi đúng là họ Lại, lần này tìm cô đúng là có việc. Nói thẳng nhé, trong tay tôi có bộ phim, phía đầu tư muốn mời cô nhận vai chính." Bà ta nói chắc chắn, giọng vẫn trầm trầm nhưng so với giọng điệu trong điện thoại đã hoàn toàn khác biệt.
"Tôi, vai nữ chính." Tôi bất ngờ há hổc miệng.
"Phải, chính là cô."
"Nhưng, tại sao? Tôi chưa từng học diễn xuất, cũng không xinh, càng không dự định làm diễn viên."
"Ha ha, cô không tự tin vậy sao? Giống như tôi đã nói, cô cá tính, có học thức, dung mạo đoan chính, trong sạch, cô khác với ngôi sao trong giới văn nghệ, sẽ mang lại cảm giác mới cho khán giả."
"Tôi không muốn diễn." Tôi lần nữa nhấn mạnh.
"Đây là bộ phim nổi tiếng, chúng tôi đã có một hệ thống quay đầy đủ, có thể bảo đảm cô sẽ nổi tiếng, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả ngài Trần. Còn việc không muốn diễn thì cô xem qua hợp đồng rồi hãy quyết định nhé!" Bà ta rút ra một bộ hồ sơ, đẩy về phía trước mặt tôi.
Tôi lật ra xem, nội dung đại khái là diễn bộ phim này có thể nhận được thù lao là ba triệu tệ, hơn nữa là vai chính nữ duy nhất trong phim, hợp tác cùng hai diễn viên nam nổi tiếng trong nước, sau đó họ còn lên kế hoạch cho vài bộ phim để tôi nhận vai chính, muộn nhất là năm sau sẽ sáng tác cho tôi một đĩa hát, đồng thời có thể quảng cáo cho ít nhất hai thương hiệu quốc tế. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải ký hợp đồng với công ty "Diệu Huy".
Tôi gấp hồ sơ đó lại, đẩy về phía trước mặt bà Lại: "Tôi muốn biết quý công ty làm như vậy sẽ được lợi gì?"
Bà Lại cười: "Cô Ninh quả nhiên thông minh lanh lợi, tôi rất thích được quen với người thông minh như cô. Không giấu cô, công ty mới "Diệu Huy" và bộ phim lần này đều là do vị họ Tạ người Hồng Kông viết về cô. ông ấy muốn đầu tư để đánh bóng tên tuổi cô!"
Tuy đáp án này không nằm ngoài dự đoán nhưng tôi vẫn cảm thấy một luồng máu nóng trào lên. Tôi đứng dậy:
"Xin lỗi đã uổng công, mấy người nhìn nhầm người rồi." Nói xong chuẩn bị rời khỏi đó ngay lập tức.
Bà Lại nói bằng giọng không vội cũng không chậm: "Sao, còn phải nâng giá? Đừng ra vẻ thuần khiết, đừng nói cô là một lòng một dạ với chàng trai lai đó!" Nói xong bà ta vất tờ báo trên tay, không cần xem cũng biết nhất định là bài viết lên quan đến "chuyện Tết Dương lịch".
Tôi quay người rời khỏi quán cà phê.
Vừa về đến nhà, tin nhắn của bà Lại lập tức xuất hiện: "Xin lỗi, vừa đã mạo phạm. Nếu tôi dùng thân phận cá nhân để nói với cô, tuồi trẻ của một người con gái có bao nhiêu năm? Chớp mắt thời gian đã trôi qua, có thể kiếm đủ tiền cho nửa đời người còn lại không phải lo nghĩ, có ai không muốn? Ngài Tạ vì thấy cô có tài hoa, có tính cách mới có thành ý. Trong giới nghệ thuật không thiếu mỹ nữ, cơ hội như thế này không phải ai cũng có. Hãy suy nghĩ kỹ và sớm cho tôi câu trả lời!"
Đã từng nghe nói giới giải trí quá nhiều những chuyện như thế này, nhưng cho rằng mình chỉ đứng sau màn ảnh, là người ngoài cuộc. Hơn nữa những người đã từng cộng tác đều thân thiện khiến tôi vẫn hoài nghi đó chỉ là lời sằng bậy của báo chí và đoán mò ác ý của người ngoài cuộc. Giờ đây lại chứng kiến chân tướng bỉ ổi nhất, cộng với những lời nói của người đàn bà đó khiến tôi cảm thấy nhục nhã, nản lòng.
Muốn gọi điện để tâm sự với ai đó, nghĩ đi nghĩ lại, George có thể làm trò, không thể chia sẻ. Hàn Vũ Băng đang hạnh phúc, lại mới mang bầu, tuyệt đối không được. Hàn Văn Hinh càng không được, mỗi phút của cô ấy đều cần dành dụm để chăm sóc con... còn Văn Hạo?
Ý nghĩ này nảy sinh thì không thể tan biến. Phải tôi muốn gọi cho anh, tôi từ lâu đã muốn gọi cho anh, tất cả chỉ là lý do, lý do để tôi yên lòng.
Ấn số điện thoại vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, hồi lâu vang lên giọng nói của anh.
Giọng nói đó khiến tôi luống cuống, không kịp phàn ứng, lại vội vàng tắt máy, vì đột nhiên nhớ đến vợ anh đã mang bầu, tôi không nên làm phiền anh. Nhưng lúc này điện thoại của tôi đã vang lên, là Văn Hạo.
Tôi ngập ngừng hồi lâu, nghe máy.
"Alo, là Ninh Khả phải không? Vừa là em gọi cho anh đúng không?" Giọng anh rất thấp, ngữ điệu rất chậm, tôi biết anh đang khống chế sự kích động của mình, vì tôi cũng vậy.
"Phải, xin lỗi, vừa em ấn nhầm." Tôi cố gắng để che đậy.
"Anh vừa ở trên lớp, thấy có cuộc gọi đến lại không nghe thấy tiếng, sợ là em có chuyện..."
"Cảm ơn anh, em không sao. Không làm phiền anh lên lớp nữa." Tôi không dám nói nhiều, sợ mình sẽ thốt ra những lời nghi vấn và những phiền não."
"Đợi đã, đừng ngắt máy!" Anh vội vàng nói, "đừng ngắt máy Ninh Khả, đừng ngắt, nghe anh nói, em có khỏe không, gần đây tốt không?"
"Vẫn tốt, hơi bận, bận kịch bản, bận luận văn. Đúng rồi, nghe Giáo sư Lưu nói luận văn của em đã đưa đến chỗ anh đúng không?" Tôi hận mình, giờ phút này đây đầu óc luống cuống.
"Phải, anh xem rồi, em viết rất tốt, kiến thức cơ sở chắc chắn vẫn chưa bị mất đi. Ninh Khả, khi nào em về?"
"Về? Về Trường Đại học W ạ? Khoảng cuối tháng 4, đến lúc đó về tham gia lễ bảo vệ luận văn và lễ tốt nghiệp.’’ "Vậy thật tốt, chúng ta có thể gặp mặt! Em không biết anh..." Anh muốn nói nhưng lại dừng lại, chỉ nói nửa chừng.
"Còn anh, anh có khỏe không?" Tôi lấy dũng khí hỏi anh, "Nghe nói anh sắp làm bố."
"À!" Tôi có thể cảm nhận được sự kích động của anh phút chốc biến mất không dấu vết, giọng anh thấp hơn, "phải, anh sắp làm bố. Được rồi anh phải lên lớp, sinh viên đang đợi anh! Tạm biệt, Ninh Khả."
Không đợi tôi nói nữa, anh đã ngắt điện thoại. Nghe thấy tiếng tút dài trong điện thoại, tôi hối hận và tự trách mình, nếu không phải là tôi một mực đòi lao vào xã hội, nếu tôi chịu nghe lời anh ở lại trường, thời khắc này chúng tôi nhất định sẽ không phải lo nghĩ, sống ân ái bên nhau.
Đáng tiếc trên thế giới này không có liều thuốc hối hận, giờ đây tất cả đã muộn.
Anh sắp làm bố.
Cả tối tôi ngồi trước máy tính, không có lòng dạ làm việc, cũng không muốn ăn, chỉ đợi George online. Tôi thực sự hy vọng cậu ta ở đây, bên tôi, dù là hai người tranh cãi, ồn ào cũng tốt, tôi đã mất đi Văn Hạo, tôi không thể lại mất đi cậu ấy, tôi cần động lực và tinh thần, sự ủng hộ và khích lệ để tôi tiếp tục.
Điều khiến tôi thất vọng là George không lên mạng, tôi không dám gọi điện, nói trực tiếp tôi sợ mình sẽ khóc, như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ta.
Tôi cứ ngồi như vậy đến đêm khuya.
Càng muốn quên đi sự việc ngày hôm nay để chuyên tâm viết kịch bản thì tinh thần càng không thể tập trung. Trong đầu lúc thì "đừng giả bộ thuần khiết", lúc thì "phải, anh sắp làm bố". Vừa là nguy cơ sa chân xuống bùn lầy trong tương lai, vừa là bị vứt bỏ, quá khứ mãi mãi không thể quay lại, tôi thực sự cảm nhận được cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn thời gian đã gần 12h đêm, trong lòng nghĩ dù sao hôm nay chẳng làm nổi việc gì thà rằng đi ngủ sớm. Tôi cảm thấy đầu óc mình như tê liệt, tất cả đợi ngày mai tính tiếp. Xuống tầng chuẩn bị thu dọn cơm mà Ngô Thẩm đã chuẩn bị, ngày mai nếu bà thấy cơm canh như thế này nhất định sẽ không vui.
Đang ở trên cầu thang đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng khách, sau đó đèn thủy tinh được bật lên, cả căn phòng bừng sáng, tôi chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy George vào cửa, thay giày.
Tôi không tin, từ cầu thang chạy xuống, chạy đến trước mặt cậu ấy: "Cậu sao lại về? Muộn thế này!"
Cậu ta không trả lời, hỏi lại tôi: "Xảy ra chuyện gì rồi."
"Việc gì?" Tôi kinh ngạc, lẽ nào cậu ta là thần tiên?
"Chiều mình gọi điện, Ngô Thẩm nói cậu nhận điện< thoại rồi ra ngoài. Sau đó, bà ấy lại gọi cho mình nói sau khi cậu về sắc mặt không tốt, không nói gì, cơm không ăn, cứ giam mình trong phòng sách. Ngô Thẩm không dám hỏi cậu, chỉ còn cách nói với mình, cô ấy không yên tâm nói sáng mai sẽ đến xem sao... rốt cuộc có chuyện gì?" trên mặt George lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thấy sự xuất hiện của cậu ấy, tôi lấy lại tinh thần: "Cậu đừng lo! Nói với mình trước sao cậu lại về muộn thế này? Ngày mai không cần quay phải không?"
"Sợ cậu có chuyện nên xin nghỉ phép một ngày, tối mai mới quay lại Hồng Kông." Nói xong cậu ta làm ảo thuật, lấy ra một hộp giấy hình vuông từ sau lưng.
"Cheese cake? Mua từ tiệm mình thích nhất!" Tôi kinh ngạc. Từ sau khi thưởng thức bánh này ở Hồng Kông, tôi vẫn luôn nhớ mùi vị của nó, đây là thứ dễ tạo cảm giác hạnh phúc cho người ăn nhất.
Tôi nhìn chiếc hộp màu hồng và George, đột nhiên chạy đến ôm lấy cậu ấy, dúi đầu vào ngực cậu, hai cánh tay ôm thật chặt cậu ấy. Chiếc áo len mềm mại ấm áp đó áp lên mặt rất dễ chịu, trên người cậu ấy tỏa ra mùi nước hoa và mùi da dễ chịu, cho tôi cảm giác yên tâm. George không nói, cúi đầu dúi mặt vào tóc tôi, lại nhẹ nhàng xoa vai tôi, tôi có thể cảm nhận được sự an ủi từ tấm lòng chân thành của cậu, không hề chứa đựng chút tạp chất, đó chính là sự thuần khiết và tươi đẹp mà tôi muốn có, tôi biết chắc dù mình đang ở trong một thế giới hỗn tạp nhưng người ôm tôi là trong sạch, là luôn đáng tin.
Sáng sớm trong nhà chúng tôi vẫn sáng đèn. Hai người cũng ăn cơm, chia sẻ miếng bánh Cheese cake, còn mở một bình rượu vang.
Sau bữa cơm cố gắng tóm lược chuyện của ngày hôm nay, để tránh làm cậu ấy tức giận tôi giấu đi những lời khiêu khích của bà Lại. Nhưng cậu vẫn tức giận: "Cái gì, cậu để người ta sỉ nhục cậu như vậy sao?"
''Không, việc này khiến mình hiểu một sự thực - giới giải trí không đơn giản như mình tưởng tượng - mình bắt đầu nghi ngờ mình có thể chấp nhận và thích nghi với môi trường này không?"
"Nhưng cậu đã nói cậu yêu điện ảnh!"
"Mình yêu, nên có lẽ nên đứng từ xa để thưởng thức. Quá gần sẽ mất đi tình cảm tốt đẹp."
George không tán thành chỉ lắc đầu: "Vậy chưa phải là yêu. Tình yêu thực sự..." Nói đến đây cậu ta dừng lại.
"Tình yêu thực sự là yêu không điều kiện? Tuy thấy khuyết điểm, thiếu xót, thậm chí là xấu xa?" Tôi chất vấn.
"Phải!" Cậu ta kiên định, sau đó nói nhỏ một câu, "giống như mình đối với cậu."
Tôi giả bộ tức giận: "Nói như vậy mình có rất nhiều khuyết điểm, thiếu xót, xấu xa?"
George lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng: "Đương nhiên không phải! Khuyết điểm chỉ có một là cậu không yêu mình."
Cách nhau chiếc bàn, tôi nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Cậu nói sai rồi, mình không có khuyết điểm này."
Ánh mắt George lóe sáng. Cậu đứng dậy, vòng qua bàn đến bên tôi, cúi người xuống hôn lên trán tôi, sau đó là mũi, má.
Tôi chỉ cảm giác hơi ấm của cậu ta phả vào tai tôi, khiến toàn thân tôi không còn sức lực, không nói ra lời. Sau đó cậu ta bắt đầu hôn tôi. Nụ hôn của cậu mang mùi vị ngọt ngào của Cheese cake, lại mang mùi hương bạc hà, đó là mùi nước xúc miệng. Nụ hôn ấy ngọt ngào, kéo dài, ấm áp như vòng tay ôm tôi, không hề mang tính xâm phạm, tôi cảm giác như đang nằm trên thảm cỏ xanh đón ánh mặt trời.
Nụ hôn đó không lâu lắm, cậu ta buông tôi ra đứng thẳng dậy nói: "Rất muộn rồi, cậu mệt chưa?"
Tôi gật đầu sau đó kéo tay cậu ta, kéo cậu ta lên tầng, kéo vào phòng tôi, kéo lên giường tôi. Thật kỳ quái, tôi chưa từng chủ động như vậy nhưng tôi lại không thấy ngượng ngùng, có lẽ vì tất cả đều giống như lẽ tự nhiên.
Tôi tắm xong, thay đồ ngủ bước ra từ phòng tắm, cậu ấy đang ngồi ngoan ngoãn trên giường đợi tôi. Khi cậu ấy tắm trong phòng tắm tôi lại căng thẳng, ý thức đây là thời khắc quan trọng, ý thức sự việc sắp phát sinh sẽ mang đến sự thay đổi trong quan hệ giữa chúng tôi. Đợi cậu ấy mặc xong quần sóc đứng trước mặt tôi, tôi đã không còn sự quyết đoán và chủ động trước đó, vừa không dám mở miệng cũng không dám nhìn người đang không mặc áo đứng trước tôi.
Cậu ấy chui vào chăn của tôi, trên người còn có mùi hương của sữa tắm, là mùi hương hoa hồng tôi thích nhất. Tôi nằm yên không dám nhúc nhích, người cương cứng như cục đá, cậu ấy tắt đèn, dùng hai cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi từ phía sau.
Ban đầu tôi không quen cùng giường cùng gối với người khác, hơi thở từ mũi cậu ấy phả vào cổ tôi, khiến tôi ngưa ngứa, cộng với sự nghi hoặc trong tôi - lẽ nào cậu ấy không hứng thú với tôi? Là cậu ấy quá mệt hay sức hấp dẫn của tôi không đủ?
Tôi muốn giấu đi sự ngượng ngùng trong tôi, quay người lại hỏi cho rõ nhưng lại cảm thấy không nên, hỏi như vậy giống như trách cậu ấy không tiến tới. Đầu óc tôi rối bời, mở to mắt trong bóng rối. Không lâu sau hơi thở của cậu ấy càng đều, hơi ấm trên người cậu ấy truyền sang tôi. Cơn buồn ngủ cũng truyền sang tôi, không biết từ bao giờ mí mắt tôi đã sụp lại, chìm vào giấc ngủ.
Tối đó ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy mặt trời đã xuyên qua rèm cửa ánh lên chăn, tôi không hiểu đêm đó mình có nằm mơ không, có vẻ tôi đã có giấc ngủ thực sự. Tôi lật người nhìn thấy George mới tỉnh dậy, tóc rối, vài sợi rủ xuống mắt cậu ấy tinh nghịch. Cậu ấy mở mắt nhìn tôi mỉm cười, hàm răng trắng giống như ánh mặt trời ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng sờ những sợi râu mới mọc dưới cằm cậu ấy, cưng cứng.
Cậu ấy cũng đưa tay vén tóc trên mặt tôi, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, mỉm cười, giống như hai đứa trẻ trong sáng, không quan tâm đến thế sự.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Ngô Thẩm ở ngoài lo lắng hỏi: "Khả Khả, dậy chưa? Tôi mua bữa sáng cho cô!"
Hai chúng tôi giật mình, sau đó nhìn nhau cười. Tôi nhẹ nhàng nhảy xuống mở cửa. Ngô Thẩm nhìn lên giường tôi, thấy George không mặc áo nằm đó.
"Ổ, Ngô Thẩm, tôi về rồi, bữa sáng có phần của tôi không?" George cười tinh nghịch.
Chiều chúng tôi tiếp tục hoàn thành công việc hôm qua chưa hoàn thành, dọn dẹp lại ban công.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, giống như giọt nước để trên tay." Tôi ngửa đầu lên dưới ánh mặt trời, híp mắt nhìn cậu ấy.
Bầu trời Bắc Kinh chưa từng xanh như vậy, mây trên trời chưa từng trắng đến vậy, gió thổi tóc cậu ấy, trong đôi mắt trong xanh ấy có bầu trời xanh, có mây trắng và tôi. Cậu ấy cúi đầu hôn lên môi tôi dịu dàng, sau đó tránh đi thật nhanh.
"Để lại một chút dư vị, đê’ cậu ấy nhớ mình hơn, để mình luôn muốn trở về thật nhanh." Cậu ấy nói.
"Haha, tiếng Trung của cậu ấy tiến bộ thật nhanh, dư vị cũng biết dùng!"
"Đợi ăn cơm xong đưa mình ra sân bay được không? Cậu ấy hỏi sau đó lại nói, "mình nghĩ ra một cách, chúng mình phải để cho người khác thấy sự thân mật thì họ mới bỏ qua." George móc điện thoại, "để chúng tôi tiết lộ cho ký giả nhé!"
Tôi nhớ đến một người, vội chặn cậu ấy, cười nói: "Để mình!"
Nhận điện thoại của tôi, Lý Thần rất kinh ngạc, nhưng cậu ta vui vẻ đồng ý đến sân bay vào lúc hoàng hôn. Cậu ta còn nói với tôi cậu đã vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh, xong tháng này sẽ xin nghỉ việc. Tôi vui mừng cho cậu ta.
Khi tôi và George " hóa trang" xuất hiện ở sân bay, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thương vụ đỏ từ từ trong đám xe.
"Hóa trang" chính là hai người cố ý đội cùng một kiểu Cap cùng màu, tuy trời đã tối nhưng chúng tôi vẫn đeo cặp kính nắng rất to. Đương nhiên vòng tay tình nhân Cartier cũng được sử dụng. Chỉ có trang phục vẫn chưa đủ, George ôm tôi, chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, tôi lại không đi giầy cao gót, nhìn giống như tôi bị kẹp dưới cánh tay cậu ta.
Không ngờ như thế này lại rất thu hút, Lý Thần và Lão Ngô trên xe còn chưa kịp chụp, bên cạnh đã có người nhận ra George, cất tiếng gọi.
Tôi và Lý Thần gật đầu ngầm với nhau, áp sát vào lòng George, những ánh đèn tới tấp lóe sáng, đám đông vây quanh sảnh lớn sân bay. Lúc này đã có nhân viên ở sân bay tiến đến, chỉ dẫn Goerge vào phòng đợi VIP, George nghĩ một lát, để tôi về trước.
Cậu ấy ôm tôi, sau đó hôn nhẹ lên trán, má và môi tôi, lại những ánh đèn lóe sáng. Sau đó cậu ấy đi theo nhân viên về phòng đợi VIP còn tôi nhanh chóng thoát khỏi sân bay.
Trên taxi, tôi gửi cho cậu ấy tin nhắn nhân lúc cậu ấy vẫn chưa lên máy bay: "Không biết đây có phải là trò mà giới văn nghệ đều phải biết làm không. Nửa năm nay mình dường như tránh được sự hoảng loạn trước nay chưa từng có, mình sợ rằng tương lai sẽ không thể dừng bước, sẽ chìm xuống càng sâu. Cả cuộc đời diễn xuất dưới ánh đèn, mình sợ mình không làm được."
Tối đó tôi ngủ rất ngon, vì biết mình không còn một mình tác chiến, có George luôn bên tôi.
Lại ngủ một mạch đến trưa mới dậy, ý xuân ngày càng nồng nàn, hoa trồng năm ngoái trên ban công đã sống sót qua mùa đông lạnh giá, đang thức tỉnh đón ánh nắng mùa ' xuân, chuẩn bị cho một năm mới. Lý Thần gửi tin nhắn cảm ơn, nói ảnh đã đăng báo, cậu và Lão Ngô được lãnh đạo biểu đương.
Tôi mau chóng xuống tầng lấy báo đọc.
Không ngoài dự đoán là một tiêu đề rất khách khí "George tất bật với dự án phim từ Hồng Kông không quên quay về Bắc Kinh an ủi bạn gái", ảnh được chọn đều thế hiện sự thân mật giữ chúng tôi. So với những lần chụp trộm thì cái ôm, hôn lần này đều đầy đủ, chả trách họ được biểu dương.
Vì tiêu đề này mà hôm đó tôi nhận được vô số tin nhắn. Trước tiên là của Hàn Văn Hinh: "Ha ha, ảnh hôm nay rất khác. Xem ra cậu đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ rồi, bước vào giai đoạn mới của cuộc đời rồi! Mau nói thật, đến mức độ nào rồi, đừng có kháng cự!"
Sau đó là Ninh Nguyện, cậu em gửi một tin nhắn rất người lớn: "Chị, anh rể em đang quay phim ở Hồng Kông sao? Mẹ xem xong báo nói ở Hồng Kông có thuốc trị bỏng rất tốt bảo anh rể mang về, và hỏi chị khi nào anh chị cùng về?"
Mẹ mình lợi hại thật, không ra mặt lại thông qua cậu em dò hỏi tình hình.
George gửi tin nhắn hỏi tôi lúc nghỉ giữa giờ: "Cậu xem trên ảnh mình có phải rất có tướng phu thê không?"
Tôi cầm báo đọc, ngoài chênh lệch chiều cao quá lớn, cậu ta mắt sâu, mũi cao, còn khuôn mặt tôi đậm nét phương Đông, chẳng có điểm tương đồng nào - lẽ nào tướng phu thê mà mọi người nói không phải hai người tướng mạo giống nhau?
Ngoài ra còn bị đạo diễn trêu chọc, nói những tin đồn luôn luôn vây quanh, xem ra lần này là giả biến thành thật rồi, đúng là việc tốt.
Tâm trạng vui vẻ chỉ duy trì được trong một ngày.
Đến tối, tôi lại nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ: "Nếu CÔ không có hứng thú làm diễn viên, muốn làm đạo diễn cũng được, muốn xuất bản sách cũng không sao, kinh doanh buôn bán cũng được. Nếu muốn ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh có thể sắp xếp vào trường danh tiếng nhất, làm bất động sản hay cổ phiếu càng dễ, tóm lại tất cả đều có thể thương lượng. Ngài Tạ nói cô còn trẻ, tờ báo ngày hôm nay coi như ông ta chưa nhìn thấy, nếu cô cố chấp không nghe chỉ cần ông ta động tay cô sẽ thành trắng tay!"
Không cần đoán cũng biết số điện thoại mới đó của bà Lại, tôi muốn mắng cho bà ta một trận nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền trả lời: "Xin chuyển lời đến ngài Tạ của bà, cảm ơn đặc ân của ông ấy. Cái gì tôi cũng hứng thú chỉ là không hứng thú với ông ta! Còn nữa ưu điểm lớn nhất của tôi là cố chấp, cả đời cũng vẫn muốn như thế!"
Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi chặn số máy này, sau đó tiếp tục viết kịch bản.
Một khoảng thời gian sau đó gió yên bể lặng.
Bà Lại năm lăn bảy lượt thay số liên hệ với tôi, sau khi tôi nhận được tin nhắn luôn xóa ngay lập tức, đồng thời cho số máy vào danh sách đen. May là bà ta không gọi đến, sự "cố chấp" của tôi tạm thời không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, ít nhiều cũng cho tôi thời gian bình yên viết kịch bản, giúp tôi thuận lợi hoàn thành 20% kịch bản trước tháng 4.
Tôi gật đầu sau đó kéo tay cậu ta, kéo cậu ta lên tầng, kéo vào phòng tôi, kéo lên giường tôi. Thật kỳ quái, tôi chưa từng chủ động như vậy nhưng tôi lại không thấy ngượng ngùng, có lẽ vì tất cả đều giống như lẽ tự nhiên.
Tôi tắm xong, thay đồ ngủ bước ra từ phòng tắm, cậu ấy đang ngồi ngoan ngoãn trên giường đợi tôi. Khi cậu ấy tắm trong phòng tắm tôi lại căng thẳng, ý thức đây là thời khắc quan trọng, ý thức sự việc sắp phát sinh sẽ mang đến sự thay đổi trong quan hệ giữa chúng tôi. Đợi cậu ấy mặc xong quần sóc đứng trước mặt tôi, tôi đã không còn sự quyết đoán và chủ động trước đó, vừa không dám mở miệng cũng không dám nhìn người đang không mặc áo đứng trước tôi.
Cậu ấy chui vào chăn của tôi, trên người còn có mùi hương của sữa tắm, là mùi hương hoa hồng tôi thích nhất. Tôi nằm yên không dám nhúc nhích, người cương cứng như cục đá, cậu ấy tắt đèn, dùng hai cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi từ phía sau.
Ban đầu tôi không quen cùng giường cùng gối với người khác, hơi thở từ mũi cậu ấy phả vào cổ tôi, khiến tôi ngưa ngứa, cộng với sự nghi hoặc trong tôi - lẽ nào cậu ấy không hứng thú với tôi? Là cậu ấy quá mệt hay sức hấp dẫn của tôi không đủ?
Tôi muốn giấu đi sự ngượng ngùng trong tôi, quay người lại hỏi cho rõ nhưng lại cảm thấy không nên, hỏi như vậy giống như trách cậu ấy không tiến tới. Đầu óc tôi rối bời, mở to mắt trong bóng rối. Không lâu sau hơi thở của cậu ấy càng đều, hơi ấm trên người cậu ấy truyền sang tôi. Cơn buồn ngủ cũng truyền sang tôi, không biết từ bao giờ mí mắt tôi đã sụp lại, chìm vào giấc ngủ.
Tối đó ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy mặt trời đã xuyên qua rèm cửa ánh lên chăn, tôi không hiểu đêm đó mình có nằm mơ không, có vẻ tôi đã có giấc ngủ thực sự. Tôi lật người nhìn thấy George mới tỉnh dậy, tóc rối, vài sợi rủ xuống mắt cậu ấy tinh nghịch. Cậu ấy mở mắt nhìn tôi mỉm cười, hàm răng trắng giống như ánh mặt trời ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng sờ những sợi râu mới mọc dưới cằm cậu ấy, cưng cứng.
Cậu ấy cũng đưa tay vén tóc trên mặt tôi, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, mỉm cười, giống như hai đứa trẻ trong sáng, không quan tâm đến thế sự.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Ngô Thẩm ở ngoài lo lắng hỏi: "Khả Khả, dậy chưa? Tôi mua bữa sáng cho cô!"
Hai chúng tôi giật mình, sau đó nhìn nhau cười. Tôi nhẹ nhàng nhảy xuống mở cửa. Ngô Thẩm nhìn lên giường tôi, thấy George không mặc áo nằm đó.
"Ổ, Ngô Thẩm, tôi về rồi, bữa sáng có phần của tôi không?" George cười tinh nghịch.
Chiều chúng tôi tiếp tục hoàn thành công việc hôm qua chưa hoàn thành, dọn dẹp lại ban công.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, giống như giọt nước để trên tay." Tôi ngửa đầu lên dưới ánh mặt trời, híp mắt nhìn cậu ấy.
Bầu trời Bắc Kinh chưa từng xanh như vậy, mây trên trời chưa từng trắng đến vậy, gió thổi tóc cậu ấy, trong đôi mắt trong xanh ấy có bầu trời xanh, có mây trắng và tôi. Cậu ấy cúi đầu hôn lên môi tôi dịu dàng, sau đó tránh đi thật nhanh.
"Để lại một chút dư vị, đê’ cậu ấy nhớ mình hơn, để mình luôn muốn trở về thật nhanh." Cậu ấy nói.
"Haha, tiếng Trung của cậu ấy tiến bộ thật nhanh, dư vị cũng biết dùng!"
"Đợi ăn cơm xong đưa mình ra sân bay được không? Cậu ấy hỏi sau đó lại nói, "mình nghĩ ra một cách, chúng mình phải để cho người khác thấy sự thân mật thì họ mới bỏ qua." George móc điện thoại, "để chúng tôi tiết lộ cho ký giả nhé!"
Tôi nhớ đến một người, vội chặn cậu ấy, cười nói: "Để mình!"
Nhận điện thoại của tôi, Lý Thần rất kinh ngạc, nhưng cậu ta vui vẻ đồng ý đến sân bay vào lúc hoàng hôn. Cậu ta còn nói với tôi cậu đã vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh, xong tháng này sẽ xin nghỉ việc. Tôi vui mừng cho cậu ta.
Khi tôi và George " hóa trang" xuất hiện ở sân bay, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thương vụ đỏ từ từ trong đám xe.
"Hóa trang" chính là hai người cố ý đội cùng một kiểu Cap cùng màu, tuy trời đã tối nhưng chúng tôi vẫn đeo cặp kính nắng rất to. Đương nhiên vòng tay tình nhân Cartier cũng được sử dụng. Chỉ có trang phục vẫn chưa đủ, George ôm tôi, chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, tôi lại không đi giầy cao gót, nhìn giống như tôi bị kẹp dưới cánh tay cậu ta.
Không ngờ như thế này lại rất thu hút, Lý Thần và Lão Ngô trên xe còn chưa kịp chụp, bên cạnh đã có người nhận ra George, cất tiếng gọi.
Tôi và Lý Thần gật đầu ngầm với nhau, áp sát vào lòng George, những ánh đèn tới tấp lóe sáng, đám đông vây quanh sảnh lớn sân bay. Lúc này đã có nhân viên ở sân bay tiến đến, chỉ dẫn Goerge vào phòng đợi VIP, George nghĩ một lát, để tôi về trước.
Cậu ấy ôm tôi, sau đó hôn nhẹ lên trán, má và môi tôi, lại những ánh đèn lóe sáng. Sau đó cậu ấy đi theo nhân viên về phòng đợi VIP còn tôi nhanh chóng thoát khỏi sân bay.
Trên taxi, tôi gửi cho cậu ấy tin nhắn nhân lúc cậu ấy vẫn chưa lên máy bay: "Không biết đây có phải là trò mà giới văn nghệ đều phải biết làm không. Nửa năm nay mình dường như tránh được sự hoảng loạn trước nay chưa từng có, mình sợ rằng tương lai sẽ không thể dừng bước, sẽ chìm xuống càng sâu. Cả cuộc đời diễn xuất dưới ánh đèn, mình sợ mình không làm được."
Tối đó tôi ngủ rất ngon, vì biết mình không còn một mình tác chiến, có George luôn bên tôi.
Lại ngủ một mạch đến trưa mới dậy, ý xuân ngày càng nồng nàn, hoa trồng năm ngoái trên ban công đã sống sót qua mùa đông lạnh giá, đang thức tỉnh đón ánh nắng mùa ' xuân, chuẩn bị cho một năm mới. Lý Thần gửi tin nhắn cảm ơn, nói ảnh đã đăng báo, cậu và Lão Ngô được lãnh đạo biểu đương.
Tôi mau chóng xuống tầng lấy báo đọc.
Không ngoài dự đoán là một tiêu đề rất khách khí "George tất bật với dự án phim từ Hồng Kông không quên quay về Bắc Kinh an ủi bạn gái", ảnh được chọn đều thế hiện sự thân mật giữ chúng tôi. So với những lần chụp trộm thì cái ôm, hôn lần này đều đầy đủ, chả trách họ được biểu dương.
Vì tiêu đề này mà hôm đó tôi nhận được vô số tin nhắn. Trước tiên là của Hàn Văn Hinh: "Ha ha, ảnh hôm nay rất khác. Xem ra cậu đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ rồi, bước vào giai đoạn mới của cuộc đời rồi! Mau nói thật, đến mức độ nào rồi, đừng có kháng cự!"
Sau đó là Ninh Nguyện, cậu em gửi một tin nhắn rất người lớn: "Chị, anh rể em đang quay phim ở Hồng Kông sao? Mẹ xem xong báo nói ở Hồng Kông có thuốc trị bỏng rất tốt bảo anh rể mang về, và hỏi chị khi nào anh chị cùng về?"
Mẹ mình lợi hại thật, không ra mặt lại thông qua cậu em dò hỏi tình hình.
George gửi tin nhắn hỏi tôi lúc nghỉ giữa giờ: "Cậu xem trên ảnh mình có phải rất có tướng phu thê không?"
Tôi cầm báo đọc, ngoài chênh lệch chiều cao quá lớn, cậu ta mắt sâu, mũi cao, còn khuôn mặt tôi đậm nét phương Đông, chẳng có điểm tương đồng nào - lẽ nào tướng phu thê mà mọi người nói không phải hai người tướng mạo giống nhau?
Ngoài ra còn bị đạo diễn trêu chọc, nói những tin đồn luôn luôn vây quanh, xem ra lần này là giả biến thành thật rồi, đúng là việc tốt.
Tâm trạng vui vẻ chỉ duy trì được trong một ngày.
Đến tối, tôi lại nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ: "Nếu CÔ không có hứng thú làm diễn viên, muốn làm đạo diễn cũng được, muốn xuất bản sách cũng không sao, kinh doanh buôn bán cũng được. Nếu muốn ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh có thể sắp xếp vào trường danh tiếng nhất, làm bất động sản hay cổ phiếu càng dễ, tóm lại tất cả đều có thể thương lượng. Ngài Tạ nói cô còn trẻ, tờ báo ngày hôm nay coi như ông ta chưa nhìn thấy, nếu cô cố chấp không nghe chỉ cần ông ta động tay cô sẽ thành trắng tay!"
Không cần đoán cũng biết số điện thoại mới đó của bà Lại, tôi muốn mắng cho bà ta một trận nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền trả lời: "Xin chuyển lời đến ngài Tạ của bà, cảm ơn đặc ân của ông ấy. Cái gì tôi cũng hứng thú chỉ là không hứng thú với ông ta! Còn nữa ưu điểm lớn nhất của tôi là cố chấp, cả đời cũng vẫn muốn như thế!"
Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi chặn số máy này, sau đó tiếp tục viết kịch bản.
Một khoảng thời gian sau đó gió yên bể lặng.
Bà Lại năm lăn bảy lượt thay số liên hệ với tôi, sau khi tôi nhận được tin nhắn luôn xóa ngay lập tức, đồng thời cho số máy vào danh sách đen. May là bà ta không gọi đến, sự "cố chấp" của tôi tạm thời không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, ít nhiều cũng cho tôi thời gian bình yên viết kịch bản, giúp tôi thuận lợi hoàn thành 20% kịch bản trước tháng 4.
Chương 10: Làn nước trong xanh bờ cát trắng, mây trắng trời xanh ngắt
Không biết có phải do biển,
Tôi cảm nhận nụ hôn của anh mang mùi vị mặn mặn,
Giống như nước biển âm ấm, nhẹ nhàng chảy lên da thịt tôi.
1.
Buổi sáng trung tuần tháng 3, Hàn Vũ Băng tiết lộ địa điểm tổ chức hôn lễ với tôi.
Cô ấy và David đã đặt chỗ trước tại một hòn đảo Filitheyo ở Maldives, toàn bộ 16 gian nhà nhỏ trên đảo đều dùng để tiếp đãi khách, chúng tôi có thể yên tâm hưởng thụ thời gian mười ngày từ ngày 16 - ngày 26 tháng 4. Cô ấy còn nói với tôi về hòn đảo này đặc biệt thích hợp cho lặn dưới nước, nhắc tôi chuẩn bị trước, đến lúc đó sảng khoái hưởng thụ kỳ nghỉ mười ngày.
Kịch bản hoàn thành không lâu, tôi thuận lợi cầm trong tay hộ chiếu và vé máy bay, nghĩ đến lần đầu tiên xuất ngoại lại một mình, tôi cực kỳ hưng phấn. Thực ra vẫn thầm mong George có thể đi cùng tôi nhưng bộ phim của cậu ấy đang quay, không thể có thời gian dài như vậy.
Lần đi xa này, tôi mua một bộ lễ phục Fendi để tham dự hôn lễ, một đôi giày cao gót màu bơ, hai bộ bikini, vài chiếc váy phù hợp để đi biển, ba lọ kem chống nắng và một số thiết bị lặn chuyên nghiệp, bao gồm chụp mặt, màng chân và ống thở...
Tôi còn đầu tư mua một sợi dây chuyền ngọc trai hàng hiệu, chuẩn bị làm quà cưới cho Hàn Vũ Băng. Tuy trang sức của cô ấy không đếm xuể, nhưng theo suy nghĩ của tôi về cô ấy, sự trang nhã và bóng sáng của ngọc trai rất hợp với ý thích của cô ấy. Sợi dây chuyền này tiêu tốn đến toàn bộ tiền tích lũy trong vòng nửa năm trong thẻ tín dụng, nhưng tình bạn đối với tôi là vô giá.
Hành lý đựng kín hai vali, tối hôm trước lúc di tôi sửa soạn lại lần nữa, vẫn cảm giác thiếu thứ gì đó.
Thế là tôi bật máy tính, liệt kê những thứ tôi đã chuẩn bị lên mạng nhờ tư vấn. Sau đó tôi biết mình đã quên nắp chống nước cho điện thoại rất cần khi đi biển.
Đúng là suýt nữa quên! Nếu không có nắp đậy, hai chiếc điện thoại mà tôi cầm theo không thể chụp những chú cá xinh đẹp dưới tận đáy biển khi ở dưới nước rồi.
Không quản mệt mỏi, tôi vội vàng thay đồ, chạy đến plaza gần nhà nhất, nhưng đi mấy quầy hàng dều hết hàng, bất đắc dĩ phải bắt xe đến đường bán đồ kỹ thuật số. Đáng buồn là Bắc Kinh hơn 9h tối vẫn tắc đường, sớm biết tôi đã ngồi tàu điện ngầm. Đúng như dự đoán, khi tôi đến nơi ở đó đã đóng cửa và tắt đèn! Tôi đành chấp nhận.
Ngày hôm sau, cuối cùng tôi đã lên máy bay.
Trước khi cất cánh tôi đắc ý gửi tin nhắn cho George: “Mình đang đi đến thiên đường rồi, cậu ngoan ngoãn ở lại nhân gian chịu khổ nhé. Mình sẽ chụp ảnh gửi cho cậu, không ăn được thịt lợn thì nhìn lợn chạy bộ cũng được.” Gửi xong tôi hối hận, không phải tự cho mình là lợn sao?
Nhưng cậu ta không trả lời lại, có thể đang bận quay, hoặc có thể ỉà đố kỵ với tôi, chân tay run lên không cầm nổi điện thoại.
Bắc Kinh không có chuyến bay thẳng đến thủ đô Male ở Maldives, tôi phải chuyển máy bay ở Singapore.
Chỉ ngồi một chặng đường bay dài rất vô vị, tôi gần đọc xong một quyển tiểu thuyết hơn 200,000 chữ. Phải gần đến hoàng hôn buông xuống, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Singapore. Sau khi xuống máy bay phải lưu lại ở đây hơn năm giờ mới lên chuyến bay tới Male. Thời gian này tôi lại tranh thủ gửi vài tin nhắn cho George, và vẫn không hồi đáp.
Kỳ quái, trước kia cậu ta luôn nhắn lại ngay, hôm nay có chuyện gì vậy?
Hơn 12h đêm, tôi mới lên máy bay đến Male. Đợi chờ trong thời gian dài đã làm giảm bớt phần nào cảm giác mới mẻ và hưng phấn ban đầu. Trên máy bay chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi, tôi dựa đầu vào lưng ghế chìm vào giấc ngủ.
Không biết từ khi nào tôi bị đánh thức bởi giọng nói dịu dàng của nữ tiếp viên, ngoài cửa đã là sân bay quốc tế Male.
2.
Vừa xuống máy bay một luồng sóng biển ào đến.
Nhiệt độ Bắc Kinh vào tháng 4 vẫn còn dưới 30 độ, ở đây đã oi nóng. Chỉ trong phút chốc áo sơ mi của tôi đã dính sát sau lưng vì mồ hôi.
Nhân viên làm việc ở sân bay nói với tôi do chênh lệch thời gian khoảng ba giờ, giờ là 1h sáng ở Male, mà máy bay đến đảo Filitheyo phải đợi ban ngày đủ ánh sáng mới có thể bay, do đó tôi phải đợi ở đó đến sáng.
Tôi chỉ còn cách ngồi trên ghế dài của phòng đợi nơi sân bay, cầu trời mau sáng.
Trong phòng đợi lành lạnh, thỉnh thoảng có vài du khách u Mỹ, trên mặt đều lộ vẻ mệt mỏi. Ba lô trên vai, tay kéo hai vali lớn, trong đêm khuya ở nơi đất khách, trong lòng tôi đột nhiên trào dâng nỗi buồn tha hương.
Muỗi ở Male rất nhiệt tình hiếu khách, rất có hứng thú với tay, mặt tôi. Muốn nằm lên bàn ngủ một lát hoặc đọc sách, chúng cũng không cho phép. Mặc đêm khuya, tôi lại gửi tin nhắn cho George, hồi lâu cũng không có hồi âm, khiến tôi tức tối, quyết định lần sau gặp mặt sẽ chỉnh đốn cậu ta.
Sau hai tiếng đồng hồ, tôi nước mắt chảy ròng ròng nhớ đến kem chống muỗi để trong hành lý, may là có nó mới có thể yên giấc. Tôi dựa vào lưng ghế, trong đầu như có tảng đá đè xuống.
Không biết từ lúc nào độ