Vợ ơi là vợ!
những viên đá trong suốt, nước thẩm thấu thành giọt đọng ngoài ly, Khả Vy đặt trước Lạc Trung, anh lịch sự đỡ lấy, nhưng khi hướng về Lạc Thiên, cô không nhận được bất kì biểu hiện nào. Cô để ly café xuống bàn, nó vô giá trị trên phần bàn của anh.
- Bé Cao Lạc Ba Chấm được bố cưng chiều đến nỗi cả công ty ai cũng bàn tán đấy !
- Quan hệ giữa anh và Phi Hàm vẫn ổn chứ ?
Khả Vy toan định ngồi bên cạnh Lạc Thiên, giữ khoảng trống nhỏ trên cùng chiếc ghế dài nhưng đôi mắt anh chưa hề dừng lại phía cô dù một phần tíc tắc của giây. Cô lùi về bếp kiếm việc cần làm.
- Em dâu ngồi đi chứ ! Mang thai nên tránh vận động nhiều - Khả Vy suốt quãng đường về chỉ lặng im nên Lạc Trung cũng không tìm cách phá tan tĩnh mịch.
- Dạ ! - Cô quay lại, từ tốn đặt người xuống với khoảng mép ghế xa vời, lạc lõng dẫu Lạc Thiên chiếm tới nửa còn lại của ghế.
- Anh ở lại dùng bữa tối ! - câu hỏi trước đó Lạc Thiên đưa ra bỏ qua việc trả lời từ người nghe, đến lời mời này mục đích vẫn vậy, thay thế những điều chiếm đoạt toàn bộ khối óc, chính là chốn tránh. Hơn nữa, cô gái Phi Hàm đó có xứng được với người anh quyền quý đây, cũng lại vướng trùng chủ đề mà thôi, Lạc Thiên điều hòa võng mạc bằng hai lần cụp mi.
- Để hôm khác, ở nhà còn mấy người nữa đâu, bọn nhóc bận bịu việc học hành và bạn bè, anh không dùng bữa thì chẳng còn bóng dáng thanh niên trong gia đình nữa. Hôm nào em và Khả Vy lại nhà ! - Lạc Trung cũng chẳng buồn tiếp lại câu hỏi ấy.
Con dâu có thai, điều này đáng lẽ phải là tin mừng đối với cả dòng họ, đặc biệt là ông bà thân sinh của chồng, tuy nhiên đối với cô dâu thứ Khả Vy lâu lắm rồi thiếu những lời chúc mừng và hỏi han dù là hình thức. Lạc Thiên đột nhiên cho phép con ngươi thu nhận tín hiệu ảnh Khả Vy vào điểm vàng trong cấu tạo mắt, đồng thời xuất hiện dòng suy nghĩ về lí do ông Trương tán thành việc phu nhân chọn vợ cho con trai. Cô gái này chẳng có lấy đặc trưng gì phù hợp với tiêu chuẩn khắt khe của họ. Anh bị cái đáp lại của Khả Vy làm bất ngờ, chưa kịp ngoảnh mặt thì cô đã đóng cánh cửa sổ tâm hồn, gằm mặt và mở ra khi về với những ngón tay đan chéo của mình.
Tiếng thở cho thấy mọi âm thanh đều khóa chặt trong thanh quản, duy nhất hoạt động phục vụ sự sống trực tiếp phô bày, lãnh đạm trước động từ “ngờ”.
Lạc Trung ngồi thêm một lát thì ra về, Lạc Thiên khép cổng, dằn lòng rồi cũng thoát được vài câu chữ :
- Mai là thứ bảy, chúng ta đến viện siêu âm đợt hai cho con ! - Giống mệnh lệnh hơn đề xuất, anh lược bỏ tên cô khỏi câu thoại, vì Vy và Vi rất khó để phát âm chuẩn xác.
Khả Vy nhìn sang bà quản gia, bộ phim này chưa đến hồi khóa máy.
*
Chín giờ sáng tại khoa phụ sản trực thuộc bệnh viện Thái Thịnh, các bà bầu đợi chờ ở hàng ghế bên ngoài phòng khám. Riêng Khả Vy có lịch đặt trước, cô được mời vào phòng đặc biệt, vẫn là nữ bác sĩ quen mặt, Lạc Thiên tin cậy công nghệ y học ở đây nhờ được Cao phu nhân giới thiệu, lần này anh không phiền tới bà nữa mà để quản gia đi kèm.
Khả Vy mặc chiếc áo thắt nơ qua thân trên, cổ vuông, chân áo dài và rộng, chất vải thấm mồ hôi sẫm màu. So với lần tới trước thì chiếc áo này kín đáo hơn nhiều, điều đó ngay cả Lạc Thiên cũng nhận thấy.
- Cao thiếu phu nhân nằm xuống giường đi ! - Nữ bác sĩ bật màn hình thiết bị nhận thông tin đưa ra, tay còn lại bà cầm máy siêu âm.
Bà quản gia ngồi cạnh Khả Vy, tìm thế che khuất góc nhìn của Lạc Thiên. Máy theo cánh tay luồn vào áo Khả Vy, thông thường người được khám sẽ vén lớp áo lên bởi chỉ có chồng và hai người cùng giới, trong trường hợp này là không thể.
Cuộn phim về hình hài bào thai gần tám tuần tuổi đang chạy trước mặt Lạc Thiên, nhưng anh không còn hò reo, phấn khích, mà tập trung dõi theo từng chút một những chuyển động của bé con, bé nằm trong nhau thai, dây rốn nối đến cơ thể mẹ, mẹ ăn gì bé cũng được hấp thu một phần.
Khả Vy nín thở, tay bám chắc thành giường, từ dưới nhìn lên khuôn cằm và ánh mắt anh. Thở hắt khi không thể đùn nhức nhối theo ra. Rất cần được biết anh hạnh phúc gì qua màn hình chiếu, thấu hiểu niềm hãnh diện dâng trào trong con người anh được vẽ chỉ với hai màu đen trắng qua hình hài của bào thai nhưng cô lại không thể nào tường tận.
Lạc Thiên cười hiền, rất hiền. Không ai đoán được trạng thái ấy là tập hợp của ngàn vết thương rỉ máu, của những viên sỏi tích tụ đau xót trong tim, của miếng lòng tin rắn chắc đã bị tha mất, tất cả chúng tắc nghẽn giữ dây cơ mặt nở nụ cười hòa nhã.
- Con-tôi phát triển bình thường chứ ?
- Anh nhìn vào màn hình, đến tuần tuổi này thai nhi đã thành hình rõ hơn, mi mắt xuất hiện, ngón chân ngón tay dần tách khỏi nhau, tim và não phát triển nhanh… - Bác sĩ thu hút sự chú ý của anh vào màn hình. Bà thực tế đang di trên bọng silicon.
…
Cơ hầu của anh lên xuống, hàm răng nghiến chặt, kìm nén quyết định sẽ làm tan nát trái tim người mẹ kia, thật khó để làm thỏa mãn ghen tuông mà tránh tổn thương đến Khả Vy.
Kĩ thuật y học hiện thời có thể xác định huyết thống nhờ việc chọc nước ối, phân tích với tế bào của người-được-coi-là-cha. Lạc Thiên đứng bất động đấu tranh tâm lí để đạt quyền lợi của mình hoặc phạm phải danh dự người phụ nữ. Ích kỉ là sai, anh không ích kỉ mà cần được biết đằng sau những làm ngơ về dối trá của Khả Vy, hình hài bé bỏng kia thuộc về ai đây ?
Thậm chí anh cần ra ngoài để hô hấp, hệ cơ quan này ngưng trệ hoàn toàn khi cô ta tỏ ra thê thảm mắt lệ nhòa. Cô ta không nhìn vào màn hình kết quả từ cái thai mà dùng ngữ điệu của ánh mắt thôi miên anh. Đúng rồi, anh đã bị sự ngốc nghếch phù phiếm, đi giữa ban ngày với đôi mắt đeo lớp kính đen xì. Cả tin gieo mình vào thế giới mê muội, bất kì tưởng tượng nào cũng cho rằng hiện thực. Đến khi nào điểm dừng kết thúc, sự thật phơi bày, điều anh lo sợ nhất là vĩnh viễn cô ta lừa dối anh.
Nhưng Khả Vy là thế ư ? Anh khờ hay cô thụ động, chẳng thể là cả hai nguyên nhân được đâu nhỉ. Dựa vào bờ môi ấy anh tin rằng… có được cô… và cũng chưa đủ cuồng yêu để cao thượng, để dùng tình yêu đấu tranh những gì nghe và nhìn thấy. Vẫn là nhưng, anh không muốn gắn kết cùng ai khác ngoài người vợ này nữa.
Cuối cùng anh đã làm được, dập tắt nhỏ nhen. Dù nghĩ rất nhiều về mặt không tích cực của quan hệ gia đình mình, anh lại làm chủ được lời nói và hành động nhanh chóng bởi lí trí một thằng đàn ông đã bị chữ tình bác bỏ. Tuy nhiên một khi có ý nghi ngờ thì anh đã lung lay rồi.
Cửa phòng mở ra, anh bước vào. Khả Vy dựng người trên giường vuốt tóc cho đỡ rối. Bà quản gia trầm tư và bác sĩ nhấn phím Enter. Bức ảnh thai nhi được đưa ra kèm thông tin về tuần tuổi. Không tới số 8.
Con số 8 thực ra chính là số 0 buộc thắt nút ở giữa, nếu là 8, anh đúng là kẻ rỗng tuếch bị bóp méo. Anh thở phào nhẹ nhõm, siết lấy Khả Vy bằng tất cả.
Mặc dầu trước mặt còn có bà quản gia và nữ bác sĩ cũng không là vấn đề cho sự giải phóng này. Gói gọn cô bằng vòng tay âu yếm, anh gục trên bờ vai cô, nhấn chìm những đợt sóng dội từ sâu thẳm. Tâm hồn anh lại được trải phẳng bên cô. Pha lẫn ân hận là niềm vui khôn xiết, anh tìm mọi cách bù đắp về sự đánh giá phiếm diện bằng quyến luyến ấp ôm.
Khả Vy không thể đẩy anh ra khỏi, mối xúc cảm làm tan chảy vỏ ốc bám hữu quanh mình. Cô đưa tay lên bản lưng to lớn, khao khát đón nhận toàn bộ yêu thương mặc nhiên để trái tim dừng lại giây lát để cùng hòa chung nhịp đập. Cầu vai anh thấm nước, những phân tử lung linh ánh hào quang.
- Anh… xin lỗi!
Thật may là cô không hiểu anh xin lỗi vì lí do gì. Cô chỉ cảm nhận những âm thanh có sức công phá con người anh, rằng từng qua địa ngục mới mấp máy lên lời. Và nếu kể cả cô phát hiện đã bị chồng nghĩ oan, phụ thuộc vào máy móc ước lượng thời gian mang bầu thì cô cũng không có quyền lên tiếng.
Họ biết mình đã yêu và cũng biết thật khó để thuộc về nhau.
*
Lạc Thiên nắm chặt bàn tay Khả Vy dù vẫn đang lái xe. Những cái nhìn chan chứa sưởi ấm cơn bão lòng, xin thời gian cứ mãi dừng nơi đây. Bà quản gia ngồi hàng ghế sau, bà trở nên không trung thành với nhiệm vụ tựa bao giờ.
Lạc Thiên đỗ xe ngay trước cổng, vừa khi đặt giày xuống một người thanh niên mặc áo phóng viên tiến lại gần, anh ta đã chờ từ khá lâu, ngăn anh đừng mở cửa xe bên Khả Vy vội.
- Tôi có một số thứ muốn gửi ông xem trước, hãy liên hệ tới số điện thoại lưu trên mặt sau nếu muốn làm một giao dịch ! - Anh chàng đó chỉnh thấp mũ lưỡi chai hơn, cười hiểm và nói một câu cuối trước khi bước đi - Nhớ là chỉ mình ông xem thôi đấy !
Anh ta trân trọng xưng hô với Lạc Thiên như vậy chứng tỏ việc lần này sẽ thu được một món hời lớn đây. Lạc Thiên nhìn xuống phong thư nheo mày, anh đi vòng đầu xe mở cửa cho quản gia và Khả Vy.
- Chuyện công việc em à ! - Cô không hỏi nhưng anh đã lên tiếng.
Chiếc lá vàng từ trên cao rơi ngang qua đoạn thẳng nối hai người.
Đó là phong thư chứa những bức ảnh của Khả Vy, Lạc Trung và Vũ Gia Minh kèm “chú thích”.
- Cậu muốn gì ? - Lạc Thiên mất bình tĩnh áp sát tai vào di động, căn phòng cửa đóng kín mít.
- Tôi được trả số tiền với bảy con số cho bài viết này, và sẽ là nhiều hơn nữa trong các bài viết tiếp theo.
- Bọn nhà báo các người quá rỗi việc rồi đấy ! Ra giá nhanh ! - Lạc Thiên bóp nát những tấm hình nét căng, dồn giận dữ vào các đầu ngón tay.
- Ấy ấy, đừng nghĩ xấu về sự nghiệp viết lách của chúng tôi. Ông Thiên nghe tôi phân tích nhé : Ở tấm hình số 1, nhân vật chính là cô nàng Phi Hàm xinh đẹp đứng bên phía thiếu gia họ Vũ. Ai chẳng biết cô ta là gái đứng hát trong các hộp đêm, và cũng thừa đoán ra hành động trao đổi bưu phẩm từ anh trai ông, Lạc Trung nhằm mục đích gì. Nếu lỡ nguồn tin này được phát tán trên trang báo thị trường diện rộng của chúng tôi chẳng hay hình ảnh của họ Cao sẽ sụp đổ.
- Đừng đánh giá con người ta qua công việc của họ, cô Phi Hàm bán tiếng hát chứ không hơn !
- Vậy ư ? - tay phóng viên để lửng câu hỏi tùy ý con mồi ngẫm.
- Tóm lại cậu muốn gì ?
- Nghe tôi tiếp tục nào. Tấm ảnh sau chẳng phải là Cao thiếu phu nhân ư, đi từ nhà riêng của cậu Vũ ra, rồi lên xe anh chồng. Sự việc này cho tôi hai dòng liên tưởng - đầu dây bên kia không lên tiếng nên y phân tích thêm - Thứ nhất, cũng như quý cô Phi Hàm ấy. Thứ hai, ông là kẻ bị cắm sừng !
Y nói nhanh trước khi Lạc Thiên nổi cơn thịnh nộ. Thông tin truyền đạt tới, tức là đồng hóa vợ anh - Khả Vy là con hàng bị Vũ Gia Minh bóc lột, nhắm Phi Hàm cho anh trai, rồi đến Khả Vy cho cậu em, kế hoạch khôn ngoan nhằm chuốc nhục nhã cho họ Cao. Hoặc là bắc cầu qua anh trai để vợ phản bội lại anh cùng với tên Vũ Gia Minh đó. Tay này vừa được ăn vụ bưng bít của nhà họ Vũ, nay tố cáo với Lạc Thiên, hắn sẽ còn được ăn dầy nhờ trí tưởng tượng phong phú.
- Thằng khốn, mày đừng để tao nhìn thấy mặt lần nữa, nói số tài khoản và hủy toàn bộ đống rác rưởi này đi. Tao cấm mày cho Cao Lạc Trung và gia đình tao biết ! - Từng đường gân nổi lên lớp da tay, Lạc Thiên tức tối trước những cáo buộc vô căn cứ xúc phạm tới Khả Vy. Từ Triệu Đông Kỳ rồi đến Vũ Gia Minh, những cái tên không thể để anh yên lòng. Giờ nếu bài báo thổi phồng đăng tải, chắc chắn quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm, gia đình họ Cao và họ Vũ, kèm danh dự của không chỉ Khả Vy mà còn tất cả đều bị đem ra phỉ báng. Anh tức khắc chuyển khoản từ số tiền trong sổ tiết kiệm của mình sang, quăng rắc rối vào dĩ vãng, vậy là thâm hụt không ít trong tài khoản cố định.
Khả Vy gõ cửa phòng, cô mang cốc café đen đặc không đường cho anh, không định vào trong, thế nhưng khi cửa được mở, Lạc Thiên vội vã tu một hơi rồi kéo cô về bên mình. Chất lạnh làm anh tỉnh táo và minh mẫn phân biệt điều gì mới đáng quan trọng hơn.
- Đừng mà anh ! - Cứ để ẩn mình trong vòng tay anh sẽ không thể tách ra khỏi, cô chủ động từ chối.
- Cho anh ôm em một lát thôi ! Anh muốn che chở em mãi mãi !
Khả Vy thả lỏng người, khẽ khàng hơi thở, cô nhắm mắt để không còn bị chi phối bởi ràng buộc bên ngoài, chỉ còn bản năng mách bảo rằng hãy cứ ngoan ngoãn theo đuổi tình yêu.
- Ngày hôm qua em đã đi đâu vậy ? - Lạc Thiên cất tiếng hỏi dẫu không hề tin một tí tẹo nào từ tay tống tiền .
- Em... gặp anh Minh, em không vui nên tìm anh ấy để san sẻ. Anh còn bận chuyện công ty, em không muốn vì mình làm anh mất tập trung. Khi về thì anh Trung chở em. - Khả Vy xoay hẳn người đối diện với đôi mắt anh, cô sẵn sàng chân thực mọi thứ trừ chuyện có con.
Lạc Thiên vuốt lên mái tóc cô, tận hưởng hương thơm tinh dầu. Anh mãn nguyện với những gì mình nghe được. Giờ thì chẳng còn điều gì làm anh không vui được cả. Lòng tin lấp đầy hơn bao giờ hết.
- Anh yêu em !
*
Dương Mẫn sợ sệt ngước nhìn ông Trương như cầu xin hãy hủy kế hoạch. Vậy mà ông nhất nhất bắt cô phải nghe.
- Cháu à, làm dâu nhà họ Cao là có tất cả, cha cháu sẽ không phải trật vật lo miếng cơm manh áo nuôi cháu chỉ biết học hành. Hơn nữa, gần đây chuyện tình cảm của Lạc Trung với người không đứng đắn khiến phu nhân ta đau đầu, cháu tuy nghèo khó nhưng chịu thương, có học thức, đầu óc, lại cách mấy đời họ hàng... - Miệng khuyên nhăn nhưng ông Trương đã lập sẵn tiến trình buộc con rối Dương Mẫn phải tuân theo rồi để mặc cô tự biên tự diễn, tránh rủi ro bị phát hiện.
Và chẳng còn cách nào khác, cô đành nhắn tin vào máy của “Lạc Trung”, hẹn gặp mặt tại một nhà nghỉ. Đương nhiên người nhận tin nhắn đó chính là Lạc Thiên.
- Anh/Cậu chủ đi đâu vậy ?
- Anh có chút việc bên ngoài cần giải quyết ngay, bác và em an tâm, anh sẽ về sớm ! - Lạc Thiên khoác áo bước ra cửa - Anh đi nhé !
Cô gái mặc chiếc váy màu đen mỏng đợi chờ người đến trong phòng đặt riêng, hoang mang, sợ hãi, lo âu là tình thái từ cô mắc phải hiện tại. Trước khi đi, cô đã ngắm nhìn mình rất lâu trước gương, tội lỗi với chính bản thân và người trong cuộc.
Khá bất ngờ khi Dương Mẫn đặt trước phòng, Lạc Thiên nghe nhân viên nói số phòng, đĩnh đạc đi lên, trong đầu dự định nói mọi sự thật với cô gái. Anh không muốn cô chịu thiệt thòi vì bị đem ra quay vòng.
- Anh đến rồi à, anh uống một ly rượu nhé !
Chưa để Lạc Thiên đáp lại, cánh tay run run của Dương Mẫn đã mang ly nước đặt trước mặt, cô rón rén nhìn anh như mình là kẻ trộm bị phát giác.
- Cũng phải tháng trời rồi không gặp em ! - Lí do khiến anh không nhắc tới cô lâu lâu vì muốn giúp Trần Hùng có cơ hội tấn công. Nếu cô rung động trước anh thì cũng chỉ nhất thời, còn Trần Hùng mới là nửa cần tìm kìa.
- Cạn ly nhé ! - Dương Mẫn nhắc lại, cô cầm ly chạm vào ly của anh, uống hết. Thực chất ly của cô là nước lọc.
Lạc Thiên không thể từ chối đưa ly lên miệng nhấm nháp giữ phép lịch sự, rồi uống một hơi.
*
Đã quá giờ bữa tối mà Lạc Thiên vẫn chưa về. Khả Vy lo lắng gọi điện liên tục nhưng dường như điện thoại đã tắt nguồn. Đúng lúc cô hy vọng bấm số lần nữa thì Trần Hùng gọi tới :
- Chị dâu, anh Thiên về nhà chưa ?
- Chưa, anh có biết Lạc Thiên đã đi đâu không ? Tôi lo quá !
- Vẫn chưa về ư, à, chị có biết chuyện Dương Mẫn và anh Trung không ? - Để chắc chắn trước khi kể, Trần Hùng hỏi rõ.
- Dưỡng Mẫn ? À, tôi nhớ rồi, tôi biết !
- Hì hì, hôm nay anh Thiên nhắn em tới nhà nghỉ Campus để đón Dương Mẫn về nhà, chị biết em thương cô ấy chưa ? Anh Thiên nói Dương Mẫn sẽ buồn khi anh Trung nói gì đó với cô ấy rồi nhân lúc đó em sẽ là điểm tựa để tấn công trái tim cô ấy. Em ngại quá, anh ấy lại bảo đón ở nhà nghỉ mới lạ, em định đi từ sớm nhưng cứ thấy hồi hộp thế nào. Em định hỏi anh ấy về chưa để em tới, nhưng sao anh ấy chưa về cơ à ?- Trần Hùng thiết nghĩ Lạc Thiên chẳng giấu vợ nên cùng cau chuyện nói luôn.
- Anh Thiên đi hơn ba tiếng rồi, thế anh chưa biết rõ việc hoán đổi của anh Trung và anh Thiên sao ?
- Việc gì cơ ? Em đến đón chị rồi vừa đi vừa kể cho em nhé !
*
Lạc Thiên lờ mờ nhận thấy ánh đèn phòng, anh vừa thiếp đi một lúc thì phải. Ly rượu vang nhẹ có chất gì đó khiến anh mệt mỏi, uể oải. Có lẽ nhờ ly café đặc từ chiều tối kéo lại giúp anh tỉnh ngủ hơn. Tiếng thút thít đâu đó quanh đây, chợt anh nhận ra, chiếc áo sơ mi đã không còn trên cơ thể.
Dương Mẫn bước ra, cô mặc duy nhất chiếc áo của Lạc Thiên, để cổ phanh, tóc làm rối và trang điểm nhoen nhoét, đặt mình xuống giường, cô than vãn:
- Anh Trung, em có lỗi với anh nhiều lắm. Bác Trương ép em chuốc rượu và làm anh mất kiểm soát, bắt anh phải chịu trách nhiệm vì đêm nay nhưng em không thể. Em biết anh không thương em, như thế là quá đáng với anh. Em chỉ có thể cầu xin bác và được chỉ cho cách này,... Em không muốn thế đâu nhưng không còn cách nào khác...
Dương Mẫn để chiếc váy của mình xuống sàn, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ. Người nào có thể nghĩ ra cách hèn hạ như thế này để làm dâu nhà giàu được chứ, cô không cần, cô chỉ thiết cuộc sống giản dị của mình thôi. Nhưng kế hoạch thì không được sửa.
- Xin anh đừng hận em nhé, nếu sau đó anh muốn gạt bỏ em ra thì em chấp nhận, vì lúc này em đang lừa dối anh đây. Anh Hùng ơi, em thương anh lắm, nhưng anh mà biết em thế này thì sẽ ra sao ?
Lạc Thiên co cơ mặt đôi chút, giọt nước nóng hổi rơi trên làn da anh, cảm giác có ngón tay đang tháo thắt lưng mình, sự việc này khiến anh nhớ tới đêm tân hôn. Bất giác anh mở mắt giữ lấy ngón tay cô.
- Anh ! - Dương Mẫn không giấu khỏi nét hốt hoảng, bại lộ toàn bộ.
- Nói xem cô định làm gì tôi ? - Lạc Thiên trở dậy, anh xoáy vào mắt cô gái, việc mà đáng lẽ ra anh phải hay từ trước đó.
- Anh Trung, em xin lỗi, em... em... em không biết làm gì khác cả. Bác nói là chị Phi Hàm không hợp với anh, bác muốn em kết hôn, bác bắt em phải ở đây với anh, huhuhuhu...
- Tức là chuốc cho tôi say, rồi giả vờ nằm cạnh tôi và bắt tôi chịu trách nhiệm. - Lạc Thiên thuật lại với hình dung người con gái này chính là Khả Vy.
- Em sẽ xin bác ấy, em không làm dâu nhà họ Cao đâu, coi như chúng ta chưa có chuyện gì, em... - Dương Mẫn khóc ròng, đầu cô lắc liên hồi, bàn tay bám chặt vào anh thành khẩn.
Nhắc lại về đêm tân hôn ấy, khi mà người anh hoàn toàn không vương chút gì của Khả Vy, không một chút gì, như lúc này, Dương Mẫn cũng mái tóc xơ xác, phấn son tèm nhem mà...
- Sẽ phải có con sau đêm nay ? - Anh không chất vấn Dương Mẫn, thay vào đó là xét hỏi kẻ thực hiện. Anh cũng biết bằng cách này không thể có chuyện em bé được.
- Không, em không hiểu nhưng anh Trung rất hiền, anh sẽ không để em bị lỡ làng phải không, bác nói với em như thế, chỉ cần nằm cùng giường thì anh phải thuộc về em ? Hức hức... Nhưng chúng ta thuyết phục bác đi, em không muốn làm kẻ xấu xa đâu, em không muốn lấy chồng đâu... Em xin lỗi,...
Nghĩa là việc có em bé nằm ngoài trông đợi của cha mình ư, ông vừa muốn thằng con thứ hai lấy vợ, lại đến con cả. Như cô gái này nói, ông lợi dụng trọng trách của Lạc Trung với cái đêm định mệnh này để trói buộc anh. Và thì sẽ ly dị sau một thời gian nhất định, chia tài sản cho cô vợ một phần, khi ấy ông bòn rút của họ. Khả Vy và Dương Mẫn có “sứ mệnh” là quân cờ hái tiền của ông.
Chuyện này Cao phu nhân không hề biết. Ông Trương thừa biết tính cách của hai người con trai. Lạc Thiên đời nào chịu rúc đầu vào rọ khi không có đứa con làm căn cứ, còn Lạc Trung, quá dễ dàng để dùng lại màn kịch này.
- Nín đi, tôi không trách em đâu ! Em không có lỗi, tôi phải cảm ơn em vì đã cho tôi biết người ta gạt tôi bằng cách nào ! Tôi sẽ giải quyết việc này nên đừng lo ! - Lạc Thiên với tay lấy hộp khăn giấy gần đó, quệt lên đôi mắt Dương Mẫn. Cô gái này quá thánh thiện so với con người vô tình ấy. Cô ta còn có cái thai trong bụng, thì ra anh bị cắm sừng từ lâu rồi.
- Dương Mẫn, em có ở đây chứ ? - Trần Hùng vặn nắm đấm đi vào. Cửa khóa nhưng anh mượn được chìa sơ cua từ việc giải thích cặn kẽ với Tuấn Kiệt, chủ của nhà nghỉ.
Cảnh tượng đập vào đôi mắt anh thật không thể ngờ. Trên chiếc giường màu trắng tinh khôi, người bạn-người anh-cấp trên lưng trần bên cạnh cô gái anh theo đuổi.
- Anh Hùng... !
Dương Mẫn và Lạc Thiên đồng thời quay ra, khuôn mặt kẻ đứng sừng sững tối sầm, nuốt khan :
- Thật vô liêm sỉ !
Khả Vy đứng bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm, cô ngó trong, Trần Hùng nắm chặt tay cách hiên cửa vài bước, thêm tiếng phụ nữ khóc lóc, cô tiến vào. Người chồng cách đây vài tiếng rót lời đường mật vào tai cô bỏ tới đây để làm trò gì thế này.
- Anh Hùng nghe em nói đã, em với anh Trung không có...
- Im đi, tôi không muốn nghe bất kì điều gì nữa ! - Nắm đấm hình thành, Trần Hùng xông tới, anh điên cuồng nhìn vào chiếc váy đen sóng soài dưới đất, phút chốc hoắc mắt về hai kẻ được cho đã xúc phạm tới tình bạn và tình yêu của mình - Lạc Thiên, mày là thằng khốn, tao không có loại bạn như mày !
- Hùng ! - Lạc Thiên đưa tay phòng thủ, đương nhiên cần giải thích rõ ràng nhưng nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà kia, anh cũng điên cuồng không kém.
Phản bội.
- Bốp !
Cú đấm từ gò má xoẹt qua miệng, giáng xuống khiến Lạc Thiên đổ rạp xuống giường, máu từ hốc miệng rỉn ra. Anh quay cuồng.
- Anh Hùng, đừng đánh nữa, anh nghe em nói, anh phải tin em ! - Dương Mẫn giữ lấy vạt áo Trần Hùng, ngăn cản việc đánh người.
- Kinh tởm ! - Trần Hùng khoát tay đẩy cô ra một bên, lửa hận phập phùng khi chạm vào da thịt người-đàn-bà.
Lạc Thiên vẫn úp mặt trên lớp đệm, “Kinh tởm”, anh kinh tởm đến không còn sức lực để dậy nữa. Quá khứ ào ào như dòng thác hiện về, anh đã từng mang phim ma ra, dùng tới kem chống nắng, biết bao ngày dằn đầu suy nghĩ về đêm động phòng kinh tởm ấy. Đúng là chỉ có bản thân ta không lừa lọc chính ta, anh biết mình đã say và ngủ tới sáng mà, nhưng ngu xuẩn khi bị con-mụ-đàn-bà che giấu hết lần này tới lần khác.
- Khả Vy, đi ! - Trần Hùng quay người, anh lao ra cửa, bắt gặp Khả Vy thất thần nhìn. Anh kéo xệch cổ tay đưa đi.
- Lạc Thiên !? - Câu hỏi mang bao nhiêu câu hỏi đè nén trong lồng ngực, Khả Vy không tin vào chuyện này, cô cần anh giải thích.
Song Trần Hùng bước rất vội, cướp đi tầm nhìn người chồng của cô mất rồi.
- Loại đàn ông như thế đừng khóc làm gì ! Chị... à, hắn có xứng đáng để làm bạn đâu, - Trần Hùng bác bỏ cách xưng hô chị dâu - Vy và tôi đều không tin được nhỉ, loại người tôi từng kính trọng đó, hóa ra lại đê tiện chiếm đoạt những hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi. Như thế cũng hay, phát hiện sớm càng tốt, hắn không xứng làm chồng Vy đâu !
Khả Vy không dám nhìn sâu vào đôi mắt Trần Hùng, điều anh nói ra và hành động mang cô đi thực chất vì vẫn còn chút gì tình nghĩa với Lạc Thiên và cô gái đó. Phải rồi, có vợ ở đấy chứng kiến tất cả sẽ lồng lộn mà tức, **** bới chồng ngoại tình này nọ, mạt sát con bồ nhí đến không còn danh dự. Trần Hùng như bị đánh từ sau lưng, lồng ngực phập phùng trút khí hô hấp, anh tăng tốc xe nhanh chóng.
Còn Dương Mẫn, cô đã định đuổi theo, vì mỗi chiếc áo sơ mi trên người, cô còn “liêm sỉ” để được phát ngôn nữa không.
- Anh Trung, chúng ta phải làm sao bây giờ ! Em... - Cô ngồi thụp xuống, cầu xin Đức Mẹ ban cho cơ hội.
- Tôi không phải Lạc Trung, tôi là Lạc Thiên. Nghe đây, em không có lỗi, tôi nhất định sẽ nói với Trần Hùng cho sáng tỏ.
Ánh mắt Lạc Thiên trở nên lạnh như băng khi dứt câu. Anh đau khi bị chính người bạn chỉ thẳng vào mặt mà rủa, nhưng không hề đau khi bị vợ, không, cô ta không xứng đáng làm vợ anh, lừa ngoạn mục !
Khả Vy bị gió tạt thẳng vào mặt, tốc lực của xe kinh hoàng, từng sợi tóc bay vòng vòng rối rắm. Trần Hùng cứ rồ ga như đang chơi trò điện tử, không màng nguy hại đến tính mạng khi cứ lao vùn vụt về phía trước. Hốc mắt anh tối tăm và tâm hồn mục rỗng. Cô bị lạnh, lạnh thấu xương khi nhìn Trần Hùng vô cảm, đàn ông khi bị phản bội sẽ như thế đấy. Cô có cần chuẩn bị trước tinh thần không nhỉ, mà cô cũng đâu có biết Dương Mẫn đã diễn lại vai của mình. Hiện thời, cô còn có quyền giận Lạc Thiên, khi nghĩ rằng anh mới là kẻ quay lưng.
- Khả Vy đi đâu đây ? - Trần Hùng sực nhớ còn có người bên cạnh, anh định trở cô về rồi tiếp tục màn đua xe đơn độc. Không muốn hệ lụy tới ai.
- Về... nhà ! - Những người bạn của Lạc Thiên vẫn luôn có trách nhiệm, cô thoáng do dự khi một ngày mình không còn được về ngôi nhà ấy nữa, tiếp xúc với những người bạn thân thiện này nữa.
- Cái đó không phải là nhà !
- Nhưng... tôi không còn nơi nào để đi cả !
- Bác pha chậu nước ấm, đem thuốc và nấu cháo mang lên phòng cho tôi !
Khả Vy đứng dậy nối theo gót anh, cô cầm theo băng gòn nhưng khi mang tới phòng thì cánh cửa đã đóng sầm lại.
Anh không cần cô nữa rồi.
Bà quản gia bưng chậu nước ấm có pha thuốc sát trùng loãng đem lên kèm khăn. Khả Vy đỡ từ tay bà và mong muốn được mang vào.
- Cộc cộc ! - có thể dùng chân mở cửa nhưng cô đã đặt chậu nước xuống sàn để dùng tay gõ. - Em vào nhé !
- ...
- Em mang nước và bông !
Một phút sau cánh cửa hé ra, Lạc Thiên nhìn túi bông kẹp ở hai ngón út tay trái và chậu nước bê cả hai tay của Khả Vy, khéo léo lấy sao cho không tiếp xúc vào làn da cô, rồi cửa lại đóng.
Khi bát cháo nấu xong, Khả Vy lại xin phép bà quản gia cho mang lên. Bà cũng không biết nên mừng hay thế nào nữa, việc cậu chủ cho cô Nhược Lam ở lại thật hay để Khả Vy từ bỏ nhưng cũng tội nghiệp. Bà đành đưa.
- Cháo đã nấu xong rồi ạ !
Lần này không phải chờ lâu, anh mở cửa, dùng một tay cầm lấy, chẳng màng tới nụ cười mỉm trên môi Khả Vy. Cửa lại đóng.
Hết thứ cần dùng rồi.
Lâu sau, khi đèn phòng ngủ lớn tắt. Khả Vy lẳng lặng kéo chăn ngủ trước nhiều lần thúc giục của bà quản gia. Đáng lẽ cô mới là người được phép giận, sao anh lại để bạn gái cũ trong phòng mình trước mặt vợ. Cô xoa bụng, bất giác nhớ đến nhắc nhở của Gia Minh. Cô vốn chẳng có giá trị gì trong cái gia đình này.
Cả đêm Lạc Thiên chăm sóc cho Nhược Lam, để bóng đèn mờ cũng không cho bất kì ai trong hai người kia vào, một phần vì cô mê sản. Chốc chốc anh lau mồ hôi bằng khăn ấm và xoa thuốc trên vết bầm dập cho em mình. Bà quản gia mà biết thân phận của Nhược Lam, đồng nghĩa với việc mẹ anh cũng biết, sự việc sẽ khó lường.
- Cha,... con là con của cha mà...
Nhược Lam đã lết cả quãng đường dài để tới đây, chân tay cô nhiều vết roi vọt. Ngoài Lạc Thiên là chỗ dựa an toàn nhất, cô không thể đến nơi nào khác vì cũng chỉ có tình ruột thịt mới cưu mang nhau-vô-điều-kiện.
Anh ước mình có thể thay thế toàn bộ sự thật, muốn chạy tới nhà họ Trịnh mà khuyên giải ông ấy, rằng hãy tha thứ cho cô nhưng nào có được. Nói là dễ nhưng tấm lòng con người đâu đủ vị tha. Hai mấy năm chung sống cùng nhau, ông Trịnh đã phải nuôi nấng một đứa con gái của kẻ khác với vợ mình, điều đó có chấp nhận được không ?
Lạc Thiên chẳng thể làm gì hơn, chính bởi tình yêu quá lớn dành cho gia đình mới khiến ông Trịnh từ một người cha hiền từ trở nên hung dữ và vũ phu. Anh không thể trách ông được, những vết roi mây quẹt lên thể xác của Nhược Lam kia làm sao có thể đau bằng niềm đau ông ôm vùi, ông ấy không chảy cùng dòng máu với cô nhưng chắc chắn xót xa gấp vạn lần…
- Em cứ khóc đi...!
Nếu không từng trải, anh sẽ dùng mọi lí lẽ để bảo vệ Nhược Lam. Ấy thế làm sao thuyết phục người khác được trong khi mình không thể tha thứ cho chính lỗi lầm tương tự. Anh có thương em mình không ? Xin trả lời anh sẵn sàng làm mọi thứ có thể,... trừ việc này.
Không một ai thấu hiểu ông Trịnh như anh, anh đang ở đúng trường hợp đó. Biết làm sao đây khi anh không còn lòng tin nào ở vợ mình. Cao Khả Vy, à, Khả Vy thôi, cô đã từng thề trước cha sứ những gì mà lại phản bội anh, ý nghĩa chiếc nhẫn đâu chỉ trang trí trên ngón tay được... Thế thì thử hỏi xem nếu là ông Trịnh, anh có tha thứ cho Nhược Lam được không ? Còn dê con, anh có thể làm một ông bố tốt khi nó không phải con mình ?
Tới sáng, Lạc Thiên điện cho Trịnh phu nhân về tình hình Nhược Lam. Ông Trịnh không làm gì bà mà đổ lên đầu con gái, thật may ông chẳng có ý nói với gia đình anh. Quả thật, công nghệ càng hiện đại, mọi nghi vấn trở nên rõ ràng và được giải quyết thông qua xét nghiệm tế bào. Từ đây, các thủ đoạn cũng tinh vi hơn.
Lạc Thiên đích thân xuống cầm bát cháo, anh chẳng buồn ăn sáng. Lướt qua Khả Vy như người vô hình.
- Anh... ăn gì đã ! Có cần em chăm sóc chị ấy thay cho...
- Không khiến !
Hương thơm mùi gạo tẻ phảng phất. Lạc Thiên đỡ Nhược Lam dựa vào tường.
- Em đỡ đau rồi chứ ? Gắng ăn hết bát cháo này và uống thuốc em nhé !
- Anh vẫn ân cần với em như xưa ! - Nhược Lam tự lấy thìa nhấm nháp.
- Anh sẽ mãi chăm sóc em ! Ăn đi em ! - Anh cảm thấy ổn hơn nhiều khi bên cạnh Nhược Lam. Cô chẳng bao giờ lừa dối anh.
- Em làm phiền gia đình anh nhiều quá, tối qua em ngủ ở đây, chị Vy...
- Đừng bận tâm ! Nghỉ ngơi đi ! - Lạc Thiên vuốt nhẹ làn tóc dài. Anh thừa biết ai đó đã hé cửa, đứng bên ngoài. Cô ta định giở trò gì nữa chứ.
Nhược Lam khẽ dịch người lôi điện thoại ra, nó đã bị gãy vì va đập.
- Em muốn gọi điện ư ? Có thể dùng số của anh !
- Cho em mượn máy hay hơn ! - Cô muốn Lạc Thiên tháo sim giùm.
- Em gọi cho Triệu Đông Kỳ ? - Trong đầu Lạc Thiên lóe lên. Danh bạ của cô hầu hết trùng với anh, trừ tên đó. Cô có thể nhớ số, nhưng cũng có thể đã bị mê muội như anh mất rồi.
- Không, anh chỉ dùng mỗi một máy này thôi, trong sim liên kết nhiều thứ với máy, gỡ ra sẽ mất cài đặt. Em có dùng thì lấy của anh ! - Lạc Thiên càng ngày càng thủ thế với những kẻ-được cho là đào mỏ.
Nhược Lam không dùng nữa. Bọn chúng thật đáng sợ, không chỉ ngắm một con mồi và còn kéo Nhược Lam vào. Lạc Thiên rít hơi, nhìn xa xăm.
Khả Vy về phòng, cô mệt nhoài buông mình xuống giường.
*
Các công ty, tập đoàn lớn liên kết mật thiết với các ngân hàng, họ luôn trong trạng thái “khát tiền” để mua nguyên vật liệu hoặc cải tổ sản xuất, dẫu có là một công ty hưng thịnh to lớn thì chuyện vay vốn từ ngân hàng cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Thư kí Phan đau đầu kiểm tra số dư tài khoản thay giám đốc. Bên ngân hàng yêu cầu Ông Cao Lạc Thiên chứng minh phần tài sản thế chấp mà ngân hàng đã chi tiền cho vay. Công ty Countdown có dấu hiệu đi xuống rất nhanh, buộc ngân hàng phải xiết người đứng kí hợp đồng chịu trách nhiệm cho chi phí xây dựng Đại Long.
Hôm nay giám đốc xin nghỉ phép, trợ lý và thư kí phải làm việc gấp đôi ngày thường, đầu óc họ không tránh khỏi căng thẳng. Từ phía công ty xây dựng nhà họ Vũ đơn phương rút khỏi dự án, họ chấp nhận bồi thường về việc này. Một dấu hỏi chấm lớn đặt ra, tại sao ông Vũ đưa tới quyết định bỏ đò khi gần cập bến, sẵn sàng chịu thiệt hại trong khi có khả năng lèo lái. Câu trả lời tối giản đưa ra là vì Countdown không trụ được nữa, họ Vũ qua cầu rút ván. Ngoài ra chỉ có kẻ vẽ ra dấu nhân biết rằng, bỏ ra con cá rô nhỏ sẽ trừ khử được cái gai to kềnh càng trong mắt và đạt được mục đích chính.
Ai cũng đều biết : Đại Long là tất cả tâm huyết, sức mạnh, nỗ lực của con trai thứ tập toàn Trường Tồn.
*
Nhược Lam với tay lấy ly nước lọc, ngỡ trong phòng chỉ có một mình, cô đã nằm ngủ rất lâu mà không hay ngoài ban công, Lạc Thiên ngồi trầm tư. Chiếc bóng đổ dài bất động.
- Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy ? - cô phá tan yên tĩnh.
- Thi thoảng buồn miệng lôi ra dùng ! - Lạc Thiên giật mình xua khỏi dòng nghĩ ngợi, anh dập điếu thuốc vào gạt tàn.
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe của Khả Vy và em bé đấy - Cô lại gần khó khăn, ngồi trên chiếc ghế còn lại mới nhận ra điếu thuốc không hề được châm lửa.
Lạc Thiên không nói gì, tiếp tục ẩn mình, có quá nhiều thứ cần phải nghĩ.
Nhược Lam hướng nhìn anh. Trông anh giờ khác xưa nhiều, cái vẻ phong trần biến mất, hiện lên trên tất cả là nét đứng đắn của đàn ông có vợ, anh có phần già hơn bởi lớp râu bao phủ nhân trung. Những ngày trước gặp, cô vẫn thấy niềm vui rạng ngời trong đôi mắt, còn lúc này anh trở nên đăm chiêu trong cảnh chiều tàn. Có lẽ bên cô anh từng khuyết mất nỗi buồn- một phần thiết yếu của cuộc sống.
- Chị Vy, thật ngại, em đến đây làm ảnh hưởng đến hai anh chị quá ! - Nhược Lam thấy Khả Vy vừa bước ra từ ban công phòng bên..
- Không ! Không có gì ! - Khả Vy cầm chiếc bình phun nước, lơ đễnh tưới vào thành chậu.
- Anh Thiên, em cũng ổn rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, em...
- Em định đi ? Đừng nói những thứ khách sáo trước mặt anh. Thay vì tìm thuê phòng trong khách sạn hãy ở đây ! - Lạc Thiên nhìn thẳng, không nhìn Nhược Lam, cũng chẳng đoái hoài tới ai kia phía sau.
- Chị cứ ở lại, có gì đâu ạ ! - Khả Vy cần được chạm tới ánh mắt thân thương, nhưng anh đâu cho cô lấy một ánh nhìn.
- Em thấy không tiện lắm, - Nhược Lam dè dặt, - nhà có hai phòng, thế thì em sang phòng kia nhé ! - cô không dám trái lời Lạc Thiên ra đi, anh bảo thủ cũng vì thương em.
- Phòng đó có bà quản gia ! Em cứ ở phòng này !
Kể từ tối qua, Nhược Lam là người được nghe giọng của anh nhiều nhất, Khả Vy gật đầu rồi lùi lại vào phòng. Bàn chân không bước nổi, cô nép mình vào cái màn gió, hy vọng khi đi rồi anh sẽ quay sang.
- Không sao, em ở với bác ấy cũng được. Anh và Khả Vy... Chị ấy chắc cũng biết quan hệ của chúng ta, dù gì cũng không nên. Chỉ cần cẩn thận lời ăn tiếng nói thì bác quản gia sẽ chẳng hay. Hai người là vợ ch...
- Không, anh không nói. Khả Vy cũng chẳng sang đây đâu. - Chưa để Nhược Lam nói gì, anh thêm - Em biết thừa rồi đấy, cuộc hôn nhân này có xuất phát từ tình yêu đâu !
Và anh biết lời nói của mình đã truyền tới được người cần nghe. Vô tình như hàng nghìn hàng vạn mũi giáo vun vút lao về một tâm, hữu ý như viên đạn khi thoát khỏi lòng súng đâm thẳng đích.
Bữa sáng và trưa, bà quản gia cùng Khả Vy dùng bữa trong gian bếp, tới tối mới có đủ thành viên, Lạc Thiên đỡ Nhược Lam xuống, anh để cô ngồi bên mình, và đối diện anh là bà quản gia. Cô-gái-đó ngồi chếch hướng.
- Cô Nhược Lam đã thấy trong người tốt hơn chưa, tôi biết xoa bóp, lát nữa ăn xong tôi sẽ giúp cô ! - Nếu bà quản gia không lên tiếng thì bữa cơm sẽ chỉ là những tiếng đũa cọ tẻ nhạt.
- Dạ, không cần đâu ạ ! Cháu bị sất sát chút thôi. Tại đường trơn quá nên cháu sơ ý ! - dù có vết thương không hở nhưng Lạc Thiên đã băng hết cho cô lại tránh con mắt tinh ý.
- Khả Vy, cô cũng phải chú ý đi lại cẩn thận, tránh bị ngã đấy ! - Bà quản gia chỉ thấy Lạc Thiên quan tâm đến khẩu phần ăn của người ngồi cạnh, anh dóc từng miếng xương, cắt bỏ thịt mỡ giúp Nhược Lam, bà gắp cho Khả Vy, không lược bỏ gì cả bởi cô thích ăn thịt ba chỉ có mỡ hơn nhiều, lọc xương cá cũng là một sở thích của kẻ nghèo.
- Dạ ! - Gia Minh từng nhắc nhở cô, ngộ nhỡ bị ngã đau với cái bụng này thì thật dễ bại lộ. Cô cười nhạt.
- Em ăn thử món trứng này xem, giàu dưỡng chất lắm !
Khả Vy ngẩn ngơ nhìn chiếc đũa trong tay Lạc Thiên đặt lên bát người con gái khác. Cô đã từng được nghe bao lời dịu dàng như thế đấy, những quả trứng đà điểu anh mua cho riêng mình cô thôi mà, vì cô cứ hoài lẩn tránh... nên chúng dần rời xa. Rồi cô cắm mặt ăn tiếp.
Gala khởi chiếu lúc tám giờ trên tivi, Khả Vy đem bốn ly nước cam đặt xuống bàn khách, Lạc Thiên dìu Nhược Lam lên phòng.
- Thôi, cho em ở dưới này ! Em thích ngồi quanh quần mọi người hơn ! - Nhược Lam khước từ. Cô không muốn chiếm thời gian của anh.
- Vậy em cần gì thì cứ gọi anh hoặc bác nhé ! - Anh đặt lưng ngồi kề trên chiếc ghế mà mình với Khả Vy đã từng xem bộ phim ma ngày nào.
Chỉ hai người theo dõi ti vi, bà quản gia cười đến chảy nước mắt bởi các diễn viên tấu hài, còn Lạc Thiên, anh tìm mãi không thấy gì đáng tâm đắc. Nhược Lam chọn cách hướng về Khả Vy, cô ấy đang tha thiết nhìn anh trai cô. Trước ngày họ làm đám cưới, cô đã gửi gắm toàn bộ tình yêu của mình vào Khả Vy, cô không nghĩ những điều Lạc Thiên nói chỉ đơn giản như gió thoảng, anh không yêu cô ấy tại sao duy trì gia đình được đến ngày hôm nay, cớ gì lục tung mọi từ vựng chọn tên cho con. Khi anh lướt một vòng hỏi han cô, cô biết giá trị của cái lướt nhanh ấy thực chất nhìn về ai, đồng thời nhận ra sự có mặt của mình đã làm nước mắt Khả Vy rơi.
Chiếc điện thoại của bà quản gia rung lên, bà để chuông reo vài giây chỉnh giọng mới nghe.
- Các cô cậu cứ xem đi, tôi ra ngoài một lát !
Cả Khả Vy và Lạc Thiên đều biết Cao phu nhân gọi cho bà lấy báo cáo tình hình nhưng chẳng ai trong số họ hay bà thuật lại những gì, giờ đâu đáng quan tâm nữa.
- Lạc Thiên, em muốn thay quần áo, em không thể mặc vừa cỡ của Khả Vy được, cô ấy thấp hơn em, anh... - Một lát, Nhược Lam đề nghị.
- À, anh quên mất ! Em chờ nhé, anh sẽ đi mua ngay !
Lạc Thiên lấy chìa khóa và đi luôn, Nhược Lam có điều gì muốn nói với cô ta. Anh có ở lại thì Nhược Lam cũng tìm cách khác để nói thôi, cách tốt nhất là chiều theo.
- Bác ra ngoài lâu chứ ? Em định nói chuyện riêng với chị.
- Dạ, em nghe đây ạ ! Bác đi không thể về ngay ! - Khả Vy tự ý thức mình nhỏ nhoi, thấp bé thông qua cách trả lời cung kính.
*
- Nhược Lam đến nhà chúng chơi sao ? - Cao phu nhân hẹn quản gia tại quán trà, bà nhấp ly trà anh đào trái mùa.
- Vâng. Cậu chủ chăm sóc cho cô ấy rất chu đáo. Khả Vy đã hiểu thân phận của mình nên cũng không có gì đang lo đâu phu nhân !
- Vừa hay, ta muốn đến xem chúng thế nào. Nghe bà nói thì con bé Vy luôn giữ khoảng cách với con trai ta, tốt lắm, tiện đây ta cũng cần nói ý kết hôn với Nhược Lam và Lạc Thiên, chắc chúng cũng chờ đợi ngày này lắm rồi.
- Nhưng... trước mặt Khả Vy sao ? - nét mặt già nheo lại vết chân chim.
- Phải, con bé không có quyền phản đối. Nói như thế cũng giúp nó chuẩn bị tinh thần.
Bà quản gia đứng lên theo Cao phu nhân cất bước đi, có đôi chút hối vì đã nói hơi nhiều.
*
- Chị thương anh Thiên lắm phải không ?
- Sao chị lại hỏi em như thế ? Em... - Khả Vy ấp úng, cô tự biến mình thành hầu nữ trước đại tiểu thư.
- Hẳn chị đang nghĩ anh Thiên và em định quay lại, hì, thực ra nhà có việc nên em phải nhờ anh ấy thôi, chứ kể từ ngày chúc phúc cho hai người em đã luôn không hối hận.
- Em đâu có ý đó !
Nhược Lam kéo bàn tay Khả Vy lại, đặt trong tay mình.
- Em biết chị đã thay thế em trong anh ấy, bằng ánh mắt, cử chỉ, thói quen... Lạc-Thiên-ngày-trước biết em không thích ăn trứng...
- ... - Khả Vy từ từ ngước lên.
- Anh ấy chưa nói với chị, chắc vì sợ người ngoài nghe thấy. Chị thắc mắc vì sao dù em hơn tuổi và là bạn của anh Thiên lại gọi chị - em như thế phải không ?
- ... Dạ !?
- Bởi vì... cũng giống như Lạc Nhã gọi đấy. - Nhược Lam đem hơi ấm truyền từ mình sang.
- Tức là...
- Em và anh ấy... không được phép kết hôn... bởi vì... cùng cha khác mẹ !
Khả Vy bàng hoàng giây lát rồi Nhược Lam trấn tĩnh cô :
- Em và anh Thiên đều ngốc nghếch như nhau, vội vàng đi tìm một nửa để tự làm đau mình, nhưng có điều này, cả hai đều không hối hận khi đã đi trên con đường mình lựa chọn. Anh ấy sẽ là ông bố tốt, và đối với chị thì đã đang là người chồng thương yêu vợ !
Khả Vy như đang chạm tới đôi cánh thiên thần, cô chẳng thể giận Lạc Thiên nữa, Nhược Lam quá cao cả, và cô không muốn đáp lại anh bằng một phần nhỏ tình cảm Nhược Lam đã dành, cô sẽ yêu anh, yêu anh hơn thế.
- Mẹ ! Mẹ đến chơi, mẹ vào nhà đi !
Nhược Lam và Khả Vy tắt ngấm nụ cười, hướng mặt ra cửa, người trong lời Lạc Thiên nói có đôi mắt lạnh thật đáng sợ.
- Nhược Lam, cháu hãy nhắc lại những điều vừa nói !
Lạc Thiên xách trên tay mấy túi đồ, có điều gì đó khiến mẹ anh đứng ngoài cửa nãy giờ, anh tiến sâu vào trong. Nhược Lam vội đứng dậy:
- Cháu... cháu... và anh Thiên... cháu không nói gì cả... phải không Khả Vy ?
Có thật nhiều trùng hợp, mọi thứ đâu thể che giấu mãi được, rồi đều sáng tỏ nên ông Trời đã chọn ngay thời điểm này để những người không biết được biết.
- Lạc Thiên, con biết chuyện này chứ ? - tiếng nghiến răng cót két kèm giọng tra bức.
Nhược Lam lắc đầu mong phủ nhận. Tim cô đập dồn dập. Về phía Lạc Thiên nào ngờ đến hoàn cảnh này.
- Thảo nào con đồng ý cưới con nhỏ kia dễ dàng như thế !
Và bà bỏ đi, kéo theo cả quản gia.
- Mẹ, nghe con nói, Nhược Lam không có lỗi trong chuyện này ! - Lạc Thiên chạy đuổi theo nhưng Cao phu nhân đã lên xe.
- Nó đâu đáng để ta bận tâm ! - Tiếng máy nổ biến mất sau giây lát.
Anh quay lại nhà. Nhược Lam ngồi phịch xuống, đầu óc rối bời. Khả Vy tìm cách an ủi, Lạc Thiên chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến nữa.
- Làm sao bây giờ ? Mọi người biết hết tất cả rồi, thà đừng sinh ra trên đời này còn hơn. Anh Thiên, em sợ lắm, em...
Biển lòng nổi đợt sóng mạnh.
- Đơn ly dị ? - Ông Trương chưa hết bàng hoàng nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn kèm chiếc bút mực.
- Ông đã lừa dối tôi quá nhiều, tôi không thể tiếp tục chung sống với người như ông nữa.
- Bà nói gì vậy, tình nghĩa vợ chồng gần ba mươi năm... - ông luôn cho rằng bà Cao không thể sống thiếu mình.
- Vì muốn níu giữ bước chân ông, tuổi thanh xuân và tới tận bây giờ tôi luôn gắng sức làm mọi thứ. Tôi là vợ nhưng bao năm nay ông đi đâu, ông làm gì bên ngoài, tôi nào có can thiệp. Ông được tự do phóng túng, tùy ý chỉ cần nghĩ tới cái nhà này, tới ba đứa con thế mà ông đã làm những gì ? Tôi không cho phép ông có vợ hai, vì không muốn người ta chê cười cũng là bảo vệ danh dự cho cả ông và tôi, thế mà đứa bé sắp chào đời trong bụng Yến Yến, tôi lại chấp nhận cho vào nhà họ Cao, mục đích của tôi là gì, là gì ? Tôi chẳng được lợi từ nó, cốt là mong gìn giữ gia đình, ông si mê con nhỏ đó, yêu mến đứa con còn hơn cả Lạc Trung, Lạc Nhã con tôi, tôi không cấm, vẫn là tôi tạo mọi điều kiện cho ông. Đó, ông xem có người vợ nào hy sinh như tôi không ? Tôi đã tha thứ cho ông hết, thế mà ông lại không trong sạch với bà Trịnh, chuyện này từ lâu rồi, thì ra ngày trẻ ông dùng lời bay bướm để mê muội tôi, vì tham cái gia sản nhà họ Cao.
- Tôi... cho tôi thêm cơ hội lần này đi, tôi sẽ... - Ông Trương toát mồ hôi hột tay chân run lẩy bẩy, khó khăn tìm lời chống chế.
- Ông sợ thằng con sắp sinh của mình không có suất gì ư? Ông tham tiền đến mù quáng rồi đấy. Con nhỏ Khả Vy là người của tôi, do tôi lựa chọn. Tôi muốn nó rời bỏ khỏi Lạc Thiên, còn đứa con riêng của ông thì mặc xác. Ông thử nghĩ xem nếu Lạc Thiên biết ông lừa nó, bắt ép vợ nó phải mang bầu giả với đứa trẻ là con ông nó sẽ nghĩ gì về ông ? Đừng tưởng tôi không sống nổi khi thiếu ông ! - Bà dứt khoát, đặt cốc nước kêu rầm trên bàn. Tháng ngày qua không khi nào bà không lo sợ mất chồng, mà thực ra có hay không ông ta bà vẫn sống tốt, vẫn nuôi dậy ba đứa con nên người.
Cánh cửa lớn khép lại, ông Trương quần áo lôi thôi lầm lũi lết những bước dài.
Ông lo sợ, vội đến tìm gặp một người.
*
Lạc Thiên đưa Nhược Lam vào giấc ngủ vất vả. Cô than vãn rất nhiều, cũng dằn vặt vì lỗi tại mình không ít. Nếu mình không tồn tại, thà rằng cha mẹ nhận nuôi đứa trẻ nào đó thì gia đình đã không tan nát.
- Cha... cha đừng bỏ con !
Lại một lần nữa cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa lạnh toát. Lạc Thiên ở bên, che chở bằng bờ vai đã mỏi mệt.
- Em bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi. Bác Trịnh... là người nuôi dưỡng em... thôi ! - anh không an ủi qua lời nói vì âm thanh phát ra từ miệng rất thật. Ông Trịnh thà mất đi đứa trẻ từng thương yêu còn hơn nghe tiếng “Cha” từ miệng đứa con ngoài dã thú. Anh cũng thế, phải không ?
- Không đâu, em chỉ có duy nhất ông ấy là cha thôi ! Không ai khác, ông còn thương em mà !!! Nói đi, phải không anh !
- Thương em ? Ông ấy rất thương, nhưng thương thì sao ? Thương rồi sẽ cho em về nhà hay nén đau mỗi lần em cất giọng gọi ? Hay em muốn tiếp tục bị đòn roi... - anh lớn giọng.
- Lạc Thiên, anh đừng nói thế, chị Nhược Lam sẽ ổn thôi mà. Đến khi ông Trịnh nghĩ kĩ sẽ...
- Cô im đi !
Khả Vy im bặt, Lạc Thiên đâu từng nặng lời. Cô không có quyền được nói ? Anh rõ là quá đáng, muốn để tâm trạng của Nhược Lam tốt hơn phải dùng ngôn từ động viên. Khả Vy nhìn anh thoáng sợ hãi.
Lạc Thiên đưa tay xoa trán. Anh chỉ muốn đuổi cô ta đi càng xa càng tốt, nhưng khi không thấy cô ta lòng anh lại cồn cào nhức nhối. Dê con đâu phải món quà quý báu ông trời bạn tặng, còn là giá trị kết tinh trong cuộc hôn nhân của anh. Yêu, cưới và sinh con, thứ tự của anh đảo lộn thì có sao, chỉ cần anh và cô ta hạnh phúc, không phải nhẫn nhịn và che đậy bí mật riêng, bé con được nuôi dưỡng trong tình cảm chân thành từ mẹ cha. Đừng trách vì sao anh hắt hủi, bởi cô khởi động gian dối, những lời nói vô tình làm cô đau thì sự thật còn nhấn chìm anh trong biển lửa.
Chẳng lẽ nhìn thấy Nhược Lam cô ta chưa từng nghĩ về đứa con trong bụng mình, hay cô ta vẫn cho rằng thằng ngu Lạc Thiên không có mắt. Cô ta hão huyền quá, ích kỉ và độc ác với chính cả máu mủ. Bắt đứa con gọi người không liên quan là cha, để nó hưởng iu đãi như đặc quyền chính đáng. Rồi một ngày lớn nó phủ nhận cha đẻ, thế thì anh hóa ra là người đi cướp tình phụ tử của kẻ khác.
Lạc Thiên chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, một Nhược Lam đau khổ là quá đủ rồi, một năm, hai năm hay một số năm nữa, anh sợ mình sẽ trở thành kẻ vũ phu với gia đình mất. Nên...
- Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói !
Đặt Nhược Lam xuồng giường, áp gối ôm sát gần, anh vuốt mái tóc cô thêm chút nữa, cứ ngủ đi dẫu khi tỉnh dậy mọi chuyện chẳng thay đổi. Anh đứng dậy lấy một thứ trong ngăn tủ và đi xuống.
Trên cùng chiếc cầu thang, Khả Vy chầm chậm từng bước. Anh đã đứng sau, nối theo, một bậc, hai bậc,... đợi chờ cô đặt chân vững chãi, an toàn cho bé con, anh phấn khích vì khi đó, dê con là của anh. Nhưng sao anh cảm thấy căm ghét bóng dáng của cô ta đến thế, anh sốt ruột khi cô ta xê dịch mãi mới được một bậc thang, vì chẳng có dê con nào của anh cả.
Khả Vy do mất ngủ và không hấp thu được chất dinh dưỡng, chóng mặt, vịn lan can, ngộ nhỡ cô ngã, anh có nâng đỡ không, cô ngoái lại hướng lên bằng tất cả hy vọng đong đầy. Anh vẫn đứng ở bậc cao nhất, còn cô đã xuống tới nấc cuối cùng. Mím chặt môi, cô không biết anh sẽ nói chuyện gì, nhưng miễn anh còn muốn nói chuyện với mình là vui lắm rồi.
Không có ly nước nào trên bàn. Lạc Thiên đẩy tấm thẻ về phía cô.
- Thẻ tín dụng làm gì hả anh ? - thanh quản khô rát nên chất lượng âm thanh rất thấp, tiếng phát ra thều thào.
- Mã pin là ngày... cưới, cầm lấy và đổi lại tùy ý ! - Trái lại, âm vực của anh rõ ràng, không nhấn mạnh ở bất kì chỗ nào.
- Để làm gì... em không cần tiền ! - cô lắc đầu.
- Chẳng ai trên thế giới này sống thiếu tiền được ! Mỗi tháng nó sẽ tự cộng thêm vào tài khoản ! - Anh đang thực hiện những việc nên làm.
- Em vẫn sống ở đây mà anh ! - Cô gắng mình phát âm to hơn, hai bờ môi nứt nẻ, mỏi mòn trông đợi.
- Hóa ra lại rất đơn giản, không cần hầu tòa vì chữ Y ! - Anh để mắt nhìn cô, con cáo này thật dễ dàng bán nước mắt (chữ “cáo” không còn được viết hoa). Anh sẽ bị đắm đuối nếu tiếp tục giữ nhân ảnh cô ta.
- Anh biết rồi ư ? - Hôm ấy Cao phu nhân đã dặn cô viết như thế, cô đã rất buồn nhưng không thể trái lời. Ước gì cô có một cái tên khác ?
- ... Anh không cần em nữa...?
- Không ! - Lạc Thiên trải lòng nhanh chóng, trả lời tức khắc, anh thẳng thắn hoàn toàn nên chẳng cần đắn đo gì - Là giải thoát ! - cho cả tôi, em và đứa trẻ kia.
- Anh ghét em ? Anh từng nói yêu em mà ? - Cô đưa tay vươn ra, giữ lấy anh nhưng không được.
- Chẳng có gì để nói... - vài giây sau - trước những kẻ tham lam !
Anh dứt khoát, trở lại với đứa em chung dòng máu. Khuôn mặt tối sầm.
Âm thanh cuối cùng còn đọng lại, là tiếng kéo cổng não nề.
*
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào đầu, thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có người thân nào cả.
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào đầu, thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có người thân nào cả.
- Tôi bị
- Không cần nói !
Gia Minh dang tay cho cô điểm tựa. Anh biết cô sẽ quay lại.
- Cô có biết vì sao luật pháp khoan hồng cho những kẻ ra đầu thú không ?
- Điều đó là hiển nhiên.
- Biết là hiển nhiên mà lại không nghe tôi.
- Chuyện đấy tôi không được nói ! Sẽ có một bé con sinh ra, thay thế cho cái bọc này ! - Khả Vy dựa hẳn vào khuôn ngực Gia Minh, người cô mềm nhũn như không xương.
- Cứ cho là không được nói, thì cũng làm gì cho hắn hiểu và thông cảm chứ !… Cũng khó thật ! Mang thai giả rồi lại có một đứa trẻ khác sinh ra ? - Anh sẽ hiểu nếu như anh là cô.
- Lạc Thiên lạ lắm, anh ấy đuổi tôi đi và nói tôi là kẻ tham lam. Đúng, tôi tham lam, tôi vì muốn được sống đã thực hiện kế hoạch nhà họ. Tôi dừng lại thì sống làm sao được, không có trình độ, chí tiến thủ, … không có gì cả, chỉ chờ ăn sẵn thôi, sống ở cô nhi đến lớn sẽ được Trường Tồn tạo công việc, mọi người ai cũng thế còn riêng tôi thì không. Vì họ chọn tôi, nếu tôi quay đầu, tôi… về đâu. Đó là tham lam, là tham lam… anh ấy đem tiền ra để đổi lấy sự tự do. Anh ấy không muốn ràng buộc với tôi nữa,… Anh ấy thậm chí còn không thèm giải thích với tôi chuyện đã xảy ra với Dương Mẫn,…
Những tiếng nấc cứ thế kéo theo, bật trào nơi cuống họng, cô như con mèo nhỏ tìm đến chút bình yên nơi bờ vai anh. Ngày dần tàn và những cánh chim trên bầu trời bay về tổ.
…
*
Bên ngoài phòng làm việc của trưởng phòng, chi nhánh thuộc T