Vợ ơi là vợ!
không có vị gì hết, nhạt thếch.
Thiếu phu nhân nhà họ Cao ? Lạc Trung chưa lấy vợ, thế thì ngoài vợ anh ra còn ai nữa ? Lạc Thiên quay lại nhìn.
- Vy Vy, sao lại ngồi một mình thế này ? Anh Lạc Thiên đáng ghét thật, đi chơi với tụi em mà để bạn ấy lủi thủi thế này à ?
Khả Vy nhắm mắt rồi lại mở ra, con nhỏ trước mặt chưa chắc đã hơn tuổi cô mà giọng không một chút tôn trọng nào. Như những người bạn thân của anh, Trần Hùng hay Tuấn Kiệt luôn gọi chị dâu xưng tôi thế mà ba đứa mắt xanh mỏ đỏ này ghê gớm thật. Lại còn chế giễu, tỏ ra thương hại.
- Ấy, bạn ăn những hai đĩa, béo lắm ! Đồ gì mà toàn mỡ ! - Tiểu Quyên bĩu môi rồi rúc vào ngực của Lạc Thiên đang ngồi quay lại nhìn Khả Vy. Chứng tỏ ba cô nàng này sớm đã nhận ra sự có mặt của Khả Vy, nhưng cũng chưa nhận diện còn có một người nào khác đã ăn cùng cô.
Rồi kéo Lạc Thiên ngồi gần chỉ cách một bàn, ngồi trên dưới.
Khả Vy chỉ muốn nhét hết tất cả sợi mì vào mặt cô ta, người ta dùng dầu oliu để xào nấu cho ngon và ngậy mùi, kích thích vị giác, thế mà dám khinh rẻ như mỡ động vật rẻ tiền à. Cô vẫn tiếp tục ăn và tỏ ra không hề quen biết.
Lạc Thiên cũng có chút ái ngại, anh « e hèm » một tiếng tế nhị đẩy các cô nàng ra. Đối với anh cuộc hôn nhân chỉ mang tính chất thương mại nhưng Khả Vy cũng là vợ, không thể để mất mặt cô ta được. Anh chủ động đứng dậy mang đồ ăn chuyển sang bàn cô. Thấy lạ vì chiếc ghế đối diện bị kéo xệch ra ngoài, chẳng lẽ chân cô ta dài đến nỗi đá thúng đụng nia phi hẳn ghế ra khỏi quỹ đạo.
Ba nàng kiều đành làm theo anh. Khả Vy mặc kệ, cô nhắm mắt để ăn coi như tách lập cuộc sống bên ngoài, chỉ khi nào lấy dĩa xoắn mì mới mở mắt.
- Ăn mì đầy bụng ! Ăn cái này tốt hơn !
Anh giật hai đĩa mì trước mặt cô rồi đẩy đĩa cá đã cắt nhỏ thịt mà chưa dùng của mình cho cô. Riêng về chuyện cư xử được lòng phái nữ là tuyệt kĩ của anh bất kể là đối tượng nào. Thế nhưng Khả Vy chẳng thể hiện gì ngoài khuôn mặt lạnh te :
- Anh phục vụ ! Cho tôi tính tiền ! - Quay sang cười niềm nở thể hiện phép lịch sự với nhân viên nhà hàng, Khả Vy lấy ví tiền ra.
- Quý cô sẽ thanh toán tất cả chỗ này ? - Nhân viên nhìn anh chàng trước mặt, lẽ nào lại để cho phụ nữ trả tiền, thật là.
- Không ! Tôi trả cho những gì mình đã gọi, chỉ thế thôi ! - Mắt cô mở to nhưng chỉ hướng lên trần, không có ý định nhìn người nào khác
- Vâng, quý cô vui lòng đợi một chút !
- Này, tôi còn chưa ăn xong mà cô đã định đi rồi à, để đấy tôi trả ! - Lạc Thiên đứng lên giữ tay cô lại, chẳng ra thể thống nào nếu trong mắt mấy em xinh tươi nghĩ rằng vợ chưa cưới của anh là một cô nàng không biết phép tắc. Đối với một người đàn ông mà nói, anh ta có thể kết bạn với nhiều loại phụ nữ, bị thu hút bởi sự kiêu kì hay trí tuệ của họ, hoặc là vì vóc dáng thắt đáy lưng ong, nhưng để chọn một người vợ, anh ta sẵn sàng đánh đổi những thứ kia lấy một cô gái ngoan ngoãn và biết vâng lời chồng. Có câu « Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về », giờ không cho Khả Vy kia biết trọng lượng của Cao Lạc Thiên thì sớm muộn những cô nàng vây quanh anh cũng sẽ thấy nhàm chán.
- Tôi bận ! - Nhún vai, Khả Vy nói tiếp - Mai mấy người cũng đến dự đám cưới nhé ? Thiếp mời chắc đã được chuyển tới ! - Cô không vừa khi chào tạm biệt mấy cô nàng còn lại bằng câu nói này. Cao gia đã chọn lọc khách mời cho ngày long trọng, chỉ những người nào có chức sắc, địa vị mới được mời tới dự, ba cô nàng kia không thể đủ tư cách. Đã không tôn trọng ta thì ta cũng tương tự, Khả Vy còn nhắc tới từ « đám cưới » như một sự đắc thắng, mấy cô nàng kia có đẹp như hoa khoe sắc cũng chẳng là gì, dù sao cô mới là người được chọn.
- Hừ ! - Mấy nàng thầm nhìn nhau, rồi Tiểu Quyên nói ra lời - Đêm nay anh Thiên sẽ tới Khê thi vi với chúng tôi, nàng đi cùng chứ ? Anh Thiên à, chắc cô ấy chưa từng được tới mới chỗ đó đâu nhỉ ! Anh cho cô ấy đi cùng với chúng mình đi ! Anh…
Đối với dân sành việc nói người khác chưa từng tới những chốn chơi bời quả thật là chỉ bọn nhà quê ngoan ngoãn, mấy cô nàng dùng mọi lời ngon tiếng ngọt lôi kéo Lạc Thiên. Anh không muốn rơi vào tình huống khó xử, lại càng không thích để Khả Vy biết những mối quan hệ xã hội của mình, nếu từ chối xem ra mấy cô nàng sẽ coi khinh con mắt thẩm mĩ của anh đã chọn sai vợ, chẳng lẽ lại phải cùng Khả Vy về nhà, anh còn chưa tận hưởng buổi tối của người độc thân mà.
- Hay là Vy Vy không thích đi, vậy thì hẹn lần sau vậy ! Chúng mình đi thôi anh Thiên ! - Tiểu Mẫn quyết định thay, cô ta cố tình kích đểu.
- Ai bảo tôi không thích ! Đi thì đi !
Vậy là năm người không dùng bữa nữa mà rồng rắn lên xe chạy thẳng tới phía Nam thành phố, nơi tụ hội của giới ăn chơi đẳng cấp.
Trên chiếc xe bốn chỗ ngồi, Khả Vy tự cho mình ngồi cùng ghế với Lạc Thiên, xét thế nào cô cũng đàng hoàng và là vợ của anh ta, không ngồi trên thì sao, để ba cô kia hậm hực ngồi dưới. Ba cô cứ : Anh Thiên ơi, anh Thiên à, rợn hết cả óc. Khả Vy còn chưa hình dung ra từ « Khê thi vi » nghĩa là gì thì con xe đã dừng lại trước một hộp đêm lớn với bảng chữ KTV hoành tráng treo trên tường. Thì ra « Khê thi vi » là phiên âm tiếng anh.
Lạc Thiên sải bước, anh là khách quen ở đây nên bảo vệ chẳng phiền xuất trình « giấy thông hành », Tiểu Mẫn, Tiểu Hương và Tiểu Quyên soi mói ánh nhìn của Khả Vy, ba cô theo sát Lạc Thiên.
Vì ban đầu có hẹn với Triệu Đông Kỳ nên Khả Vy vận đồ đoan trang, một chiếc váy dài qua gối màu be, áo khoác bò lửng nhưng không khí náo nhiệt trong kia không phù hợp với phong cách của cô lúc này rồi.
- Passport ? Chứng minh thư ? Thẻ hội viên ? - Một người bảo vệ thân hình lực lưỡng khoanh tay nhìn Khả Vy. Từng bắp tay gã mới chắc và khỏe làm sao, cộng thêm cái đầu trọc trông thật gấu, hẳn là dân xã hội đen.
Khả Vy sợ hãi ngước nhìn, gã còn ghẹo lại cô bằng cách nói phả vào tai : Không thể vào !
KTV là không thể vào thì kêu mình đến làm gì ? Khả Vy nhăn mặt nhìn Lạc Thiên đi đằng trước, cô cứ đứng cạnh tên đô to này. Rồi không
thấy cô đâu, Lạc Thiên mới ngoái lại nói :
- Người của tôi đấy !
Tên bảo vệ lúc này mới đồng ý để cô vào, gã còn đế thêm một câu :
- Cô em à ! KTV là không thể về đấy !
- Xí ! - Khả Vy chẹp miệng rồi đi vào trong.
Hành lang dẫn vào đại sảnh khá dài và toàn bộ tường ốp gạch đen tạo một không gian đen tối, ánh đèn quang phả xuống một màu trắng mờ ảo, Khả Vy vừa đi vừa ngó những chàng trai ăn mặc rất chi là phong cách, quần tụt áo pull và các chân dài miêm man. Ba cô nàng kia bảo
Lạc Thiên chờ một chút để đi thay đồ. Thấy Khả Vy lấp ló phía dưới anh gọi lớn :
- Mất mặt quá ! Lần sau vào những chốn này thì ăn mặc thiếu vải chút đi !
Lạc Thiên đã quen với những nơi thế này, anh chưa bao giờ dẫn một cô gái nào vận đồ « kín đáo » đi cùng, ngay cả Nhược Lam vào đây cũng váy quây zip ngắn, Lạc Trung đĩnh đạc là thế cũng không dưới mười lần qua tới. Đối với những người giàu thì chẳng có giới hạn giữa hai
từ hư hỏng và chịu chơi.
- Hừ ! - Khả Vy tức mình cởi bỏ chiếc áo lửng ra, váy áo bên trong có hai dây quai bản to.
- Chả trách bảo vệ không cho vào ! - Anh khiêu khích, thầm nghĩ người nhà quê có đua đòi thế nào cũng chỉ thế thôi.
Sau đó ba nàng kiều cũng ra, bộ trang phục trước đó đã thoáng, giờ còn cũn cỡn gấp bội. Tiểu Mẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, chỉ cài một chiếc cúc để lộ đồ nội y rực lửa bên trong, tới eo thì thắt hai vạt áo, khoe khoang vòng eo 58 của mình, cô cũng biết cách phối với quần jean siêu ngắn, kết hợp đôi guốc gần 15 phân, một đôi chân hoàn mĩ cuốn hút. Tiểu Hương như không mặc áo, chiếc váy xòe dài chừng một gang tay màu nâu than bị lụy trước làn da trắng ngọc ngà, một dải lụa vắt ngang qua cổ và kết thúc tại cạp váy, tức là cả một mảng lưng của cô không có một chỗ nào giấu giếm. Còn lại là Tiểu Quyên, nàng này mặc đồ bó sát người màu nude, đến nỗi người ta chẳng phân biệt được đâu là da thịt đâu là trang phục.
- Thảo nào là không thể về ! - Khả Vy phải quay mặt đi, không thể chấp nhận kiểu thảm họa thời trang mà những con mắt hau háu của đám đàn ông xung quanh cho là kiệt tác.
- Mấy em thay đồ khác đi ! - Lạc Thiên vỗ vai từng người lại đẩy họ về phía nhà WC, anh thấy ngượng quá, sao lại để cô gái đó thấy những cảnh tượng này được.
- Anh cứ tự nhiên ! Không sợ tôi xỏ xiên đâu ! - Khả Vy cười đểu, nhưng lòng cô thật sự rất thất vọng. Tự lúc nào mà cô đã biết giấu những cảm xúc của mình để lộ ra bộ mặt không quan tâm.
Lạc Thiên đi lên mấy bước đứng chắn tầm nhìn của cô, cô chỉ được phép nhìn anh thôi, những thứ xung quanh tạp nham, không nên. Anh chẳng biết mình đã hiểu câu nói của cô bằng cách nào, đại khái là câu nói đó quá xỏ xiên đi ấy chứ.
- Anh Thiên, cả tuần qua không thấy anh xuất hiện, làm chúng em nhớ chết đi ! Ai thế ? - Lại một tốp phụ nữ khác quấn quanh chỗ anh đứng - Cô gái này nhìn quê quá đi ! - Một vài tiếng nói nhỏ to của các nàng kháo nhau.
Khả Vy trừng trừng nhìn lại họ, mới đứng ở hành lang mà đã lắm gái theo thế này rồi, không biết vào trong có khi anh ta được săn như minh tinh. Cô nghĩ mình chẳng nên ở chốn này thêm phút nào nữa, định quay mặt đi.
- À à, người của anh !
Một câu nói của Lạc Thiên khiến cô dừng bước, vừa rồi anh cũng nói thế, nếu đã nói hai lần thì sao có thể đùa được.
- Tôi là vợ chưa cưới của Lạc Thiên ! Xin chào các cô ! - Dũng khí ở đâu cho cô nói lên điều đó, Khả Vy hiên ngang đứng giữa đám người đẹp.
Các nàng tròn mắt nhìn, thông tin anh lấy vợ hóa lại chưa lan truyền tới. Anh chỉ cười nhạt kéo cô vào một phòng yên tĩnh không đi qua sảnh.
- Ai cho cô ăn nói hàm hồ như thế ?
- Chẳng lẽ tôi nói sai à ?
Anh không nói lại được gì, đành im lặng. Mỗi người chọn một góc ngồi cách xa nhau, ánh đèn màu trong phòng hết chiếu qua mặt anh rồi sang cô.
- Thôi vậy, đằng nào đã đến đây thì hát mấy bài !
Phá tan bầu không khí, Lạc Thiên đến bên màn hình và chọn nhạc. Anh thích cảm giác yên tĩnh nghe Nhược Lam hát trong khán phòng karaoke, giọng cô ấy rất trong và nhẹ nhàng.
- Hát ?
Lạc Thiên đẩy mic cho Khả Vy, thông thường anh chỉ lắng nghe người ta hát chứ có bao giờ chịu mở giọng. Bên cạnh anh toàn những giọng ca ngọt ngào mà lại tràn đầy sức sống, các cô nàng luôn cố gắng hết mình vì âm nhạc trước anh, nên anh cũng nghĩ Khả Vy sở hữu một giọng ca vàng. Nhưng anh đã thực sự lầm, cái sai nghiêm trọng nhất là đưa mic cho cô.
- Thử đi, tôi đã chọn bài!
Đó là một bài hát bất hủ đối với hầu hết những bạn trẻ thử giọng lần đầu tiên, một bài hát khuấy động không khí. Cái màng nhĩ đã quen nghe những thứ tuyệt vời hôm nay có dịp được nghe tiếng sấm rền. Ngay từ lúc nhạc dạo Khả Vy đã khó để bắt nhịp dù đã nghe nhiều lần bài hát này, cho đến khi vào lời bài hát thì…
- Cô im đi, đừng hát nữa ! - Lạc Thiên lấy chiếc mic còn lại hét lớn. Cô còn chưa được nửa lời đầu tiên, anh đã không chịu nổi - Cô đọc rap hay là tụng kinh vậy ?
Khả Vy đang phiêu theo những lời ca, chất giọng cô đã đủ lấp những gì ai kia đang nói, tiếp tục hát. Đến đoạn cao trào, con tim của Lạc Thiên như muốn nổ ra khỏi ngực, thứ âm thanh ngoa ngoắt réo rắt điếng người. Dàn âm ly tứ phía như hoạt động hết khả năng, thình thình vang bên tai, Lạc Thiên nhanh chóng nhấn phím im lặng.
- Ơ, sao thế ?
Cô ta đang tỏ ra ngây ngô hay giả đò vậy ? Lạc Thiên tiến sát lại, hét vào tai cô :
- Thà tôi nghe con chó sói hú còn sướng tai hơn !
- Anh nói cái gì ? Anh đã từng nghe thấy chó sói hú thế nào chưa mà dám nói thế ?
- Nghe rồi, nghe rất nhiều trên ti vi, chúng phải gọi chất giọng của cô là tổ tiên! Chắc cô mà đứng trước cái hang nào hò hét thì cả đám thú rừng chạy tán loạn, ngay cả sư tử Hà Đông cũng chào thua !
- Còn hơn giọng bò thiến của anh !
- Cô… cô đã nghe tôi hát khi nào ?
- Sao phải nghe hát, chỉ cần nghe anh nói đã thấy ghê rồi ! Cái giọng khàn khàn chán ngắt !
Con nhỏ này, giọng khàn chính là điều thu hút phụ nữ nhất của ta, trầm ấm như thế mà lại nói là bò thiến, được lắm - Đã thế tôi hát cho cô nghe !
Khả Vy nhăn lên giả bộ bịp tai.
- Mà tại sao phải hát cho đứa không có khiếu âm nhạc như cô ? Về đi ! Cô về cho khuất mắt tôi !
- Thèm vào, thật là may mắn khi không phải nghe anh rống lên!
Anh đã nghĩ cô ta chỉ kích đểu để được một lần nghe anh ngân nga, không phải tự phụ nhưng anh thừa nhận chất giọng của mình hoàn mĩ.
Khả Vy đi ra ngoài đóng sầm cửa luôn.
Lúc nào cũng dừng lại khi anh trêu cô phát cáu, và chính sự đùa có điểm dừng ấy của cô thấy anh hụt hẫng. Cô đi rồi còn mình anh ở trong, cô dám ra ngoài một mình ở cái nơi này ư, kiểu gì cũng sẽ quay lại. Lạc Thiên vẫn tư lự ngồi nhâm nhi chai Heineken.
Người nổi tiếng thì dù ở góc ngách nào cũng cuốn hút, mấy mẩu chân dài đánh hơi thấy căn phòng số 3, ùn ùn kéo tới. Đó chính là phòng mà Khả Vy vừa đi ra. Cô còn chưa bõ tức, anh ta suốt ngày đuổi cô đi, đã thế cô đi luôn cho biết, tưởng cô là cái đuôi lẽo nhẽo à, mới lại anh ta hư hỏng thì cô cũng có quyền. Nghĩ vậy cô không ra về mà tiếp tục vào đại sảnh lớn.
Giai điệu của ca khúc Set Me Free đinh tai nhức óc, volume được chỉnh ở mức tối đa, DJ ra sức ghì xước đĩa, nếu làm việc thường xuyên trong môi trường ô nhiễm tiếng ồn trầm trọng này chẳng mấy chốc sẽ điếc mất, Khả Vy áp tay lên tai nhưng cũng chẳng nhằm nhò, cô thu mình ở một quầy tiếp nước ngắm nhìn người bartender đuyên luyện làm ảo thuật với thức rượu, thi thoảng vỗ tay khích lệ. Anh chàng cười duyên lại để lộ một chiếc khuyên răng bằng vàng óng ánh.
Khả Vy để ý thấy có mấy cô gái ngồi một mình như cô, chỉ một lúc sau là có đàn ông đến mời rượu hoặc nhảy cùng, thế mà cô thì không. Không phải cô muốn như thế nhưng cô đã nhận ra một sự khác biệt giữa trang phục, thảo nào anh ta lại muốn đuổi mình đi để vui vẻ với mấy em xinh tươi mát mẻ ! Đồ háo sắc !
- Ai cho cô bước chân vào đây ?
Một giọng nói cất lên ở đằng sau lưng, hung hăng cao ngạo. Cô quay lại.
- Là anh sao ? - Khả Vy đang tức lại gặp tên yêu nghiệt này, cô hoắc mắt đáp lại - Đây là nơi công cộng, ai cũng có quyền đến !
- Bọn bảo vệ mù hay sao lại cho con thổ dân này vào ? - Vũ Gia Minh húng hắng, tay ra vẻ phủi hạt bụi to lù lù trước mắt.
- Anh hiểu tiếng thổ dân thì cũng thuộc loại người tiền sử cửi trần đóng khố thôi ! Lêu lêu ! - Cô lè lưỡi.
- Bảo vệ ! Các ngươi làm ăn thế nào mà cho một đứa Mù Cang Chải vào club ? - Vũ Gia Minh điện cho trưởng bộ phận an ninh, ra oai. Anh đang thưởng hoa thức nguyệt nơi này mà lại có một kẻ không đội trời chung đáng ghét làm mất hứng.
Khả Vy thiết nghĩ Vũ Gia Minh chỉ bỡn cợt cầm di động nói linh tinh, làm gì thực hiện cuộc nói chuyên nào bởi chủ câu lạc bộ này mới là người có quyền điều hành, cô vẫn vênh mặt lên nhìn. Vụ lần trước còn chưa giải quyết xong, hôm nay phải làm cho ra nhẽ.
- Thôi đi ông tướng, đừng cầm điện thoại buôn dưa lê với mấy tên bảo vệ ảo trong tưởng tượng !
- Xuất trình thẻ hội viên ra đây ! - Anh ra lệnh, con oắt này đúng là mèo mù nhìn thái dương.
- Hô, thế hóa anh là gác cổng à ? - Khả Vy cho rằng chỉ có kẻ tiểu nhân hèn kém mới đưa cô ly rượu ngũ vị hôm trước, và người trước mặt có ăn mặc bảnh bao lịch sự cũng chỉ là hình thức.
- Thưa Vũ tổng, ngài có việc gì cần sai bảo ? - Một tên lực lưỡng không kém tên đứng cổng cúi người trước Vũ Gia Minh, ngoài ra còn có một vài người mặc Vest đen theo sau.
- Lí do nào nó được vào đây ? Loại con gái này không đáng để đặt chân vào nơi làm ăn của ta !
- Dạ, tên Bự nói rằng cô gái này theo thiếu gia Lạc Thiên bước vào !
Biết ngay mà, chồng mình đúng là nổi tiếng toàn cái đâu đâu, Khả Vy lại nghĩ không biết Lạc Thiên giờ đang phóng túng như thế nào với các em gái.
- Lạc Thiên ? Được rồi, gọi cả thằng đó ra đây, cho chúng làm chân lao công trong club ! - Vũ Gia Minh đã tìm ra cách trả thù, một đứa dám phun nước vào người, một kẻ to gan phi chai sứ qua mặt anh không để làm việc dọn dẹp thì còn gì thích hợp hơn, đặc biệt là dọn bệ xí.
- Cái gì ? Làm lao công ? - Khả Vy cứ nhìn thấy bản mặt đắc chí kia lại ghét nhưng cô chỉ nghĩ trong lòng để dỏng tai nghe tiếp.
- Thưa Ngài, thiếu gia Lạc Thiên là bạn làm ăn lớn đối với vũ trường của chúng ta ! Chắc do Ngài mới về nước nên chưa hay, có cậu ấy đến thì các siêu sao ghé vào chỗ này thường xuyên hơn, và các đại gia cũng vì thế mà tìm đến.
Nhận thấy sự cung kính trong câu nói của tên to con kia, Khả Vy mới vỡ lẽ đoán ra Vũ Gia Minh là chủ của hộp đêm này. Việc anh ta không biết tới quý danh của Lạc Thiên chứng tỏ phải là một người to quan máu mặt coi trời bằng vung. Cô dịu giọng ngay, thò tay cầm điện thoại, bật màn hình điệu bộ.
- Lạc Thiên đang gọi cho tôi ! Đợi tôi một chút ! - cười giả lả, Khả Vy đưa máy lên tai - Anh Thiên à, em Vy Vy đây, anh gọi em có chuyện gì vậy… à, anh bảo em quay lại chỗ anh à, vâng… rồi chúng mình sẽ về luôn sao ?... Thế cũng được… đợi em một tý nhé ! - Khả Vy canh đúng năm giây cho một lần đặt dấu ba chấm.
Vũ Gia Minh thực tế chỉ gọi bảo vệ ra oai cho cô sợ, lệnh cho họ lui.. Từ trước tới nay anh chưa thấy có người nào kiêu ngạo trước anh như con nhỏ này, đã thô lỗ còn không biết xấu hổ mà ngân cổ cãi cố, cứ cho hôm trước là vô ý đi nhưng ít ra phải có thành ý xin lỗi một chút, đằng này như người đắc tội là anh. Đợi cô nói xong mới tiếp tục :
- Định tính bài chuồn à ?
- Không, chỉ là mai tôi kết hôn rồi, giờ phải về sớm để chuẩn bị !
- Ái chà, mai kết hôn mà hôm nay chồng cô lại ở đây, tình hình chắc là không giữ được hắn nên phải cắm cọc nấu cơm theo sau à ? Thổ dân à, đừng mơ tưởng tới thiên nga !
Vũ Gia Minh khoái chí châm chọc, anh không nhận thấy một nỗi buồn dâng kín tâm trạng Khả Vy, có lẽ anh nói đúng, cái tên chồng đó vốn chỉ tồn tại trong hộp thủy tinh, cô được cầm nắm nhưng không tài nào có được thứ bên trong chiếc hộp. Khả Vy lấy li rượu bên mình uống một chặp, vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng. Đắng đến nỗi tê dại, sau đó thì sẽ thế nào ? Sau khi đã kết hôn với Cao Lạc Thiên, cô sẽ phải sống ra sao ? Anh ta tối ngày la cà, còn cô lại không được phép tìm một cuộc sống tự do cho riêng mình. Cô muốn nhả cái hạnh phúc ảo này ra, nhưng đã nuốt vào rồi, đã đang tiêu hóa mất rồi.
- Ọe ! - Khả Vy nhanh chóng ùn số rượu ra khỏi miệng, trả lại về chiếc li.
Vũ Gia Minh quả thực khâm phục mức độ dơ bẩn của cô, có phải trẻ con không mà ăn uống vô ý thức như thế. Mất vệ sinh quá !
- Đắng thì tôi phải nhổ ra chứ ! Anh thấy ghê thì quay mặt đi, ai bắt anh nhìn đâu !
Rồi cô luồn vào đám đông tìm cách ra về. Lần thứ hai Vũ Gia Minh bỏ lỡ cơ hội trả thù, đã thế cô nàng lại còn làm dơ li rượu và ăn nói như lên lớp.
- Này, vất cái ly này đi nhanh ! - anh sai khiến một bồi bàn, chắc không bao giờ có người nào như cô ta bởi chẳng ai có thể khủng khiếp đến thế.
Ấn tượng của anh về Triệu Khả Vy đó là : Thiên hạ đệ nhất bẩn thỉu !, hiểu hoàn toàn theo nghĩa gốc. Có lẽ hôm nay anh cần về nghỉ sớm, việc vừa xảy ra ám ảnh quá.
Lạc Thiên đang chôn chân cùng đám tiên nữ, họ thi nhau hát cho anh nghe giai điệu trầm lắng của một bản tình ca buồn, anh nhớ về Nhược Lam, cô chỉ thích hát những bài nhẹ nhàng trầm lắng, đám phụ nữ xung quanh lại đang hát về bài ca đó, có thể họ hát không bằng cô ấy, có thể họ đến được với anh nhưng… cái giọng chua loét đi đâu mất rồi. Cô ta ra ngoài đã hơn nửa tiếng, đi không trở lại, liệu có thể bị kẻ nào đó trêu đùa quá đáng hay không. Không đâu, cô ta là cáo mà, ai bắt nạt được chứ. Hay bị thằng cha nào mời rượu, hoặc bị tên say rượu bắt múa may quay cuồng. Cô ta xuất thân bần hàn, chắc không dễ bị lôi kéo đâu. Có khi nào bị mấy lão dê già dỗ ngọt, cô ta ăn tham lắm, nhưng cô ta mới ăn no rồi. Với mỗi đề xuất đưa ra Lạc Thiên luôn thìm được một cách chống chế, anh mặc định cô biết bảo vệ bản thân mình, đối với anh chỉ có Nhược Lam cần được che chở thôi.
Nghĩ thế nào anh vẫn quyết định tìm ra ngoài, bỏ lại sau lưng sự ngơ ngác của đám đàn bà.
Đi đâu mất rồi ? Cô ta đủ gan thừa tiết quanh quẩn ở cái nơi này ư ? Nhìn cô ta xấu xí thế chắc chẳng ai thèm tán tỉnh ! Anh đã biết hy vọng cho sự an bình của cô hay đang dặn lòng rằng chỉ vì trách nhiệm. Có khi nào thấy mình chê cách ăn mặc nên chán quá bỏ về, đàn bà con gái lấy chồng cũng phải biết ý tứ, như thế là tốt! Nhưng anh nhận ra cô vẫn mang họ Triệu, phải tới ngày mai cơ, có lẽ nào cô tự thưởng cho mình một tối phong lưu ? Nghĩ đến đấy anh không thể ngừng liên tưởng, sự khó chịu len lỏi dần trong ý thức, đi vào đại sảnh tìm kiếm. Phớt lờ tất cả những người nào gợi chuyện, anh hết quay trước ngó sau để tâm tới bóng dáng cô nhưng không thấy. Ánh đèn mờ làm anh rối chí, biết tìm cô ở đâu đây.
Anh dần dần lo lắng, chỉ tại mình sơ ý đuổi đi, tại cô toàn biết vâng lời những cái đâu đâu, lúc thì lại ngoan cố bằng được. Vừa bực lại vừa không an tâm, hết lần này đến lần khác anh bạo dạn mở cửa từng phòng trà. Khi không nhìn thấy cô ở trong những căn phòng kín đó lòng nhẹ nhõm, lại có chút day dứt.
- Con quỷ nhỏ này biến đâu mất rồi ? - Rút điện thoại ra, anh đã quên lưu số cô vào, hay chưa bao giờ có ý định đó.
- Cậu Lạc Thiên ! Cậu đang tìm gì vậy ? - Một bảo vệ tiến tới, hắn thấy Lạc Thiên tự do xông vào các phòng đặt trước của người khác nên có trách nhiệm ngăn cản.
- Không !
Lạc Thiên quay đi, đôi mắt vẫn không ngừng tìm kiếm.
- Có phải cậu muốn tìm tiểu thư họ Triệu phải không ? - Người bảo vệ nói với lại.
Lạc Thiên tức thì hướng sự quan tâm về phía anh chàng này, tiểu thư gì chứ, anh thầm nhủ, cô ta vừa mới rời xa mình có một lúc mà đã nổi tiếng rồi cơ à, lại gây họa hay thế nào đây, dù nghĩ không tốt về cô nhưng có tia sáng nào đó làm yên lòng.
- Chúng tôi có lệnh cấm không cho Triệu Khả Vy vào đây ! - Nói và chỉ về tấm biển treo ở góc tường gần lối ra vào, bảo vệ cũng chỉ là người làm theo mệnh lệnh.
Một tấm biển gần giống như lệnh truy nã, trong một thời gian ngắn như vầy đã có nhiều hàng chữ được đánh máy và in ra giấy rồi dán xung quanh. Lạc Thiên thử ra ngoài cổng, họ còn dán nhiều hơn. Anh đặc biệt chú ý tới dòng chữ : « Bất kể bạn là ai, chỉ cần bạn có tên Triệu Khả Vy xin mời cút ngay khỏi lãnh địa này ! ». Không có bức ảnh nào, cũng không có gì chứng minh đúng là cô nhưng Lạc Thiên đinh ninh là thế. Rõ ràng tên chủ câu lạc bộ này khinh thường Cao Lạc Thiên đây mà, dám cấm Cao thiếu phu nhân vào đây thì to gan lắm. Lạc Thiên nheo mắt giật tấm áp phích đó, chẳng lẽ cô ta bị chúng đuổi đi, vì sao ư ? Theo anh có lẽ vì anh quá cuốn hút, việc mang vợ theo đến chốn này làm các tình yêu buồn bực mà ra về, thế là hộp đêm làm ăn thất bát, đành phải nghĩ ra quỷ kế không cho vợ anh vào. Anh cười ha hả, thấy vậy tên Bự đứng gác cổng trêu đùa :
- Anh Thiên, có phải anh sung sướng khi quý phu nhân không được tới những nơi ăn chơi của anh không ? Xem ra anh cũng sợ vợ lắm ! Có gì đâu, đàn ông không phong lưu không phải đàn ông, vợ thì chỉ ở nhà nhóm bếp thôi ! - Gã Bự cứ ngỡ nụ cười của Lạc Thiên là vì giải phóng khỏi sự ràng buộc khi chơi trò cô dâu chú rể với phụ nữ, thông thường mấy anh chàng đa tình lắm gái theo hay gặp phải mấy cô vợ sư tử Hà Đông lắm, gã vỗ vai Lạc Thiên như thể hiện sự đồng cảm. (Tên này có mà chạy theo gái thì có !). Gã vừa nhận lệnh tuyệt đối không cho Triệu Khả Vy ra vào nơi đây, đồng thời mới biết cô ta là vợ chưa cưới của cậu hai họ Cao. Vì là lệnh của Vũ Tổng nên tưởng ông chủ muốn tạo không khí thoải mái cho cậu hai Lạc Thiên.
Một lí do duy nhất khiến Vũ Gia Minh không cho Khả Vy bước vào đây là bởi anh ưa sạch sẽ, không tiếp thị dân, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
- Tầm bậy ! - Lạc Thiên đang tự đắc với bản thân lại bị gán hai chữ « sợ vợ », nhớ lại lần gặp tên chí phèo Tú hôm đó lòng không tránh khỏi sự ngức ngáy, vợ không sợ chồng thì thôi, việc gì anh phải sợ cô ta, được rồi chờ xem. - Anh đây không bao giờ có khái niệm sợ sệt bất cứ cái gì, mà chú có thấy cô ta ra ngoài này không ?
- Đấy, không sợ mà hỏi han à ? Có, bà chằn đã ra khỏi phạm vi hoạt động của chúng tôi !
Lạc Thiên huých tay vào gã, tức tối bỏ đi. Gã đã dùng từ « bà chằn », ý châm chọc anh « yếu đuối » trước vợ. Người ta chỉ dùng từ đó để nói mụ vợ bà la sát hành hạ chồng không ra gì.
Cô ta đã ra khỏi, cũng khá lắm, mình đuổi là đi luôn ! Anh bực vì điều đó chứ không thấy hay ho gì, cũng khó chịu bởi ngay cả tên bảo vệ còn nghĩ anh như thế thì những kẻ khác sẽ nghĩ thế nào. Đã thế sau ngày mai anh ở luôn tại vũ trường cho thiên hạ biết, Cao Lạc Thiên này vốn coi vợ bằng vung nồi.
Về tới nhà, Cao phu nhân quan sát anh, chỉ cần ngửi nhiều mùi nước hoa trộn lẫn toát ra từ cơ thể là đoán ngay anh đã ở đâu, bà vẫn biết tính anh vốn lăng nhăng di truyền từ người cha nhưng cũng chính anh là người hợp tính ông ta nhất và là điều quan trọng để ông ta còn yêu thương cái gia đình này.
- Quản gia ! Con cáo Khả… à… Triệu Khả Vy đâu rồi ?
Lần đầu tiên thấy anh nhắc tới tên phụ nữ trước mặt người lớn trong nhà ngoại trừ Nhược Lam và Lạc Nhã hay các người đồng cấp là phái yếu trong công việc, tuy biết cô không người thân thích nhưng anh không chắc cô sẽ về nhà mình. Đồng hồ đã qua mười một giờ, con gái không nên ở bên ngoài khi về đêm.
- Con bé ở trên phòng, có việc gì vậy ? Nếu không con cũng đi ngủ sớm để mai còn tiếp khách ! - bà Cao trả lời thay để lão Tôn giấu tệp giấy xuống dưới mặt bàn, đặt tờ tạp chí kinh doanh phủ lên, chờ Lạc Thiên lên lầu mới tiếp tục đem ra đọc. Đúng là Triệu Đông Kỳ không làm thất vọng, kịch bản sắp tới cho đôi vợ chồng tân hôn đúng là chỉ anh ta mới nghĩ ra, hoàn hảo, rất hợp lí.
Lạc Thiên định lên phòng mình ở tầng ba nhưng nghĩ thế nào dừng lại trước cầu thang, rẽ trái tìm đến phòng của khách trong nhà, lưỡng lự một lát có nên gõ cửa hay không.
Khả Vy ngồi trong phòng, cô đang… chụp ảnh tự sướng. Trước khi tết tóc se duyên với người ta cũng cần lưu giữ cho mình một thời vàng son rong chơi la cà.
- Mu…oa ! - Làm một điệu chu mỏ đậm chất 9X, cái kiểu chụp ảnh trong nhà vệ sinh ánh đèn mờ ảo tung chảo không lẫn đi đâu được của con gái đang được cô áp dụng triệt để. Dung lượng trong thẻ nhớ hào phóng cho cô quay cả video, nào là tự giới thiệu bản thân, nói về tâm trạng hiện thời của mình như thế nào hay đến các ước mơ thuở nhỏ cô đều diễn thuyết mạch lạc. Sau khi coi lại thì xóa hết, lí do là : dở hơi à ?, toàn nói mấy thứ vớ vẩn linh tinh, chỉ có những cái ảnh lung linh dễ thương được an toàn trong bộ nhớ.
Lạc Thiên đã gõ cửa rầm rầm mà không thấy có tín hiệu gì, nghĩ bụng hay vì cô ta giận mình, kệ xác đi nhưng nắm tay vẫn thình thình đập cửa.
- Triệu Khả Vy ra đây cho tôi ! - Anh ra lệnh.
Thứ nhất vì tường cách âm, thứ hai vì một khi đang tập trung vào cái gì đó thì con người sẽ không mảy may những chuyện khác, thứ ba cô đang nhốt mình trong phòng vệ sinh, ba điều kiện cần và đủ để cô chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Lạc Thiên tức tối, cô ta là ai mà dám kiêu căng ngạo mạn không thèm nghe lời mình nói, hay là vì mình đã quá đáng chăng ? Lẽ nào bởi vì không mang tiền nên đi bộ về nhà đâm ra giận dỗi ? Đây chỉ là giả thiết của anh thôi chứ thực ra Khả Vy sau khi nếm thứ đắng trong quán, cô gọi một chiếc taxi về tới nhà và lôi nước tăng lực RedBull uống để củng cố sức khỏe cho ngày mai cũng như lấy vị ngọt lịm át đi thứ đắng cay. Đời nào Khả Vy ngốc nghếch. Lạc Thiên day dứt chủ động mở cửa bước vào sau khi nói :
- Cô không ra thì tôi vào đấy ! - và không nhận được hồi đáp.
Nói thế nào nhỉ, cô cũng chỉ là khách nhà họ Cao, bất kì lúc nào cũng có người vào phòng hỏi thăm mà sao bừa bộn thế này. Nào là váy áo vất tứ tá lung tung trên giường, dây chuyền khuyên tai lắc tay tùm lum rải rác từ bàn trang điểm tới bàn uống trà, phấn phấn son son lũ lượt như để bày bán. Lạc Thiên nghe thấy một chất giọng không lẫn vào đâu được đang cất lên. Anh không nghe ra giai điệu bài hát cũng có thể vì người hát không đủ trình độ, lại cũng chẳng hiểu lời bài ca nghĩa là gì, câu trước chẳng liên quan gì đến câu sau :
Ti vi kia ngự ở trên tường,
Có thấy nàng công chúa nào đẹp hơn mỹ nhân này ?
Trời trong xanh mây hờ hững
Mỹ nhân là ta và ta là mỹ nhân…
Không còn nghi ngờ gì nữa Lạc Thiên cam đoan cô vừa sáng tác vừa ăn liền, ở đâu ra đứa nào tự kiêu đến thế. Cánh cửa nhà tắm khép hờ, lẽ nào cô ta xem hoạt hình trong đó. Lạc Thiên tìm một chiếc ghế ngồi đợi, không có tiếng nước chảy chứng tỏ anh không hề vô duyên khi chờ cô vệ sinh, mà nếu không tắm thì cô ta làm gì lâu như vậy, anh ngáp một cái mệt mỏi định về phòng thì ma nữ xuất hiện ngăn cản thành công việc ngáp của anh.
Khả Vy bước ra với tâm trạng vui vẻ, đột nhiên nhận thấy có kẻ đột nhập.
- Ai cho phép anh vào phòng tôi ?
- Ô ô ô, mỹ nhân là nàng sao ? - Lạc Thiên chảy cả nước mắt, anh không hoàn thiện việc ngáp vì không nhịn được cười, cười lăn cười bò.
Khả Vy lúng túng, cô không biết anh đã ở trong đây từ khi nào, lại còn nghe thấy nhưng điều cô tự hào về bản thân thì ngại chết đi.
- Người đẹp à, có ai đẹp được hơn nàng không ? - Anh không ngờ mình vẫn cười được sau hơn năm trăm giây nhìn cô, bộ dạng cô lúc này thật đáng để chọc trẻ con khóc ré.
Cô khi đã chán trò nhiếp ảnh lôi mặt nạ bùn đắp lên mặt để có một làn da sáng láng vào ngày mai. Việc đó thì làm sao mà anh ta châm biếm, vợ đẹp thì chồng được vinh dự chứ sao.
Cô chống hông, chân phải gõ nhịp xuống sàn, trân trối nhìn anh, cau mày tỏ vẻ không thích. Lạc Thiên cười hết mình mới ngớ ra tìm lí do vào đây, anh thực sự không biết tại sao mình lại kiên quyết muốn gặp cô, vì sao nhỉ ?
- Anh gặp tôi có việc gì ? - Cô đi tới giường thu dọn đồ, cuộn tròn chúng nhét vào tủ, anh mà biết cô dùng chúng để tự xướng thì mắc cỡ chết mất.
- À thì… tôi muốn hỏi - anh định hỏi cô đã về nhà bằng cách nào nhưng lại không muốn thể hiện sự quan tâm, đành nói sang việc khác - không, tôi muốn yêu cầu cô kể từ ngày mai phải làm quản gia cho Cao Lạc Thiên này !
- Quản gia ? Tôi làm cho anh ? - Khá bất ngờ vì điều đó, quản gia là người quán xuyến việc gia đình, nếu chỉ hai người sống với nhau đồng nghĩa với vai trò của người vợ hiện hậu đảm đang, lẽ nào anh lại có ý đó.
- Phải ! - Đọc được ý nghĩ tưởng bở trong lòng cô, anh thêm nếm - Bất cứ việc gì của tôi, đi làm hay công tác, mỗi khi cha mẹ tôi gọi điện hỏi thăm cô phải trình bày cho họ - ý anh thực chất là có nghĩa vụ bao che cho những cuộc chơi bời của mình - tôi có thói quen bạ đâu vất đấy, bất kể quần áo, mũ mão cô phải có trách nhiệm thu dọn và đem ra tiệm giặt là - anh bắt đầu lợi dụng nghĩa của từ quản gia - Tôi thích gọi bạn bè đến tụ tập thì người phải dọn dẹp là cô, không phải vì cô đã hứa ngoan ngoãn theo tôi rồi sao - Anh tỏ ra như một ông lão kí tính - tôi không thích gọi người ngoài vì không tin tưởng, họ làm ẩu và bẩn lắm. - Dường như anh đi lạc đề quá xa, dẫn đến nói nhảm.
- Hết chưa ? - thế ra đằng sau của chữ quản gia là một người giúp việc hoàn hảo.
- Còn nữa, ngoại trừ ở nhà ra tuyệt đối cô không được xuất hiện trước mặt tôi. Tôi xấu hổ với bàn dân thiên hạ về Triệu Khả Vy nhiều, rất nhiều !
- Được thôi !
Khả Vy vẫn không ngừng việc dọn dẹp, cô rõ thân phận của mình lắm rồi. Chẳng cần ai phải nhắc lại. Cô có phần tự ái khi bị người khác chọc vào xuất phát điểm của bản thân.
Lạc Thiên không nhận lại được sự tức giận của cô, lại hết thứ để nói, cứ đứng như trời trồng, không phải cô ta thích đấu khẩu lắm mà.
- Nói xong rồi thì đi ra nhớ đóng cửa !
- Chưa hết, tôi… tôi cảnh bảo với cô trước, đừng thấy tôi đẹp trai phong độ, nam tính ngất ngưởng mà có ý đồ xấu xa, tôi… cấm… cấm đấy ! - Lạc Thiên nói lắp, anh đứng trước gương vuốt tóc thể hiện sự quyến rũ.
Khả Vy dừng lại nhìn anh, đáng lẽ ra người phải nói những câu này là cô chứ.
- Vâng ạ, tiện nữ không dám nghịch dại !
- Nghịch dại ? Cô định nghĩa giùm tôi ? - không hiểu sao anh thực sự rất hứng thú khi đấu trí với cô.
- Anh đi hỏi mấy nàng kiều bên cạnh mình ấy ! - thế này có gọi là ghen không nhỉ ?
- Cô… !
Chán nản với thái độ lãnh đạm của cô, anh đang nói chuyện mà cô cứ chuyên tâm làm việc riêng. Dù ức chế trước những gì cô nói nhưng anh lại mất hứng đấu khẩu.
- Thôi muộn rồi, anh ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi !
Anh như bị đuổi khỏi chính tại nhà mình, bước chân thình thình đi ra.
- À này !
- Gì ? - Anh ngoái lại như chờ đợi một điều gì đó.
- … Ngày mai… anh sẽ đến chứ ? - Khả Vy dừng mọi hoạt động, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, cô cũng đành chờ đợi một niềm vui mong manh, cô không muốn ngày trọng đại nhất ấy chú rể là một chàng trai nào đó đeo mặt nạ mà bắt mọi người và cô dâu phải nghĩ là Lạc Thiên.
- Đến đâu ? - Đương nhiên Lạc Thiên sẽ có mặt tại lễ cưới của chính mình rồi, anh đang nghĩ cô nói tới một nơi nào đó khác.
- Chẳng đến đâu cả ! Anh lên phòng đi ! - Cô trực tiếp ra đuổi, đóng sầm cửa tức tối. Cuộc hôn nhân này chẳng đến đâu ư ? Thế thì sao
cô có thể đóng vai trò một người vợ ngoan hiền, một nàng dâu thảo được.
Chương 3: Chồng là con lừa! Vợ là con cáo!
Lạc Thiên trong trang phục áo comple trắng, anh hoàn thành việc xỏ găng tay. Các chuyên viên trang điểm chạy đi chạy lại, tất bật chỉnh chu cho chú rể. Thậm chí cô làm tóc phải bắc một chiếc ghế đứng lên xịt gôm và chuốt keo vì anh tương đối cao, người khác nhanh chóng thắt nơ cổ, một chuyên viên khác cẩn thận kiểm tra đường chỉ, chu đáo đến từng chi tiết cho bộ lễ phục.
- Cho em gặp người mặc đồ chú rể được không? - Khả Vy thập thò bên cửa phòng, nếu nhìn kĩ qua màu mắt của kính áp tròng sẽ thấy đôi mắt cô rất buồn.
- Ơ này, cô dâu sao có thể gặp chú rể lúc này, cô dâu vẫn chưa đánh mặt xong mà, quay trở lại phòng tiếp tục đi! - Trưởng phụ trách lĩnh vực trang điểm yêu cầu, đồng thời kéo tay Khả Vy về phía phòng dành cho cô dâu.
- Em chỉ gặp một chút thôi! Được chứ, vẫn còn những hai tiếng nữa mới tới giờ hành lễ! - Khả Vy tiếp tục năn nỉ, nhìn cô có phần do dự mà lại tồi tội.
- Nhớ chú rể quá à, thôi vậy, gặp một lát thôi nhé!
- Dạ, em có vài điều muốn nói với anh ấy! - Khả Vy biết ơn, cô mỉm cười mà lòng chẳng thoải mái.
Những chuyên viên ngắm chú rể lại lần cuối, thấy ưng ý và ca tụng rồi mới ra ngoài để hai người tự do nói chuyện.
- Anh gì ơi, không phiền nếu tôi ngắm anh một lát nhé! - Khả Vy cất giọng nhỏ nhẹ sợ phá vỡ sự mỏng manh trong ranh giới giữa hai người xa lạ, cô bước vào rón rén.
- Tôi có tên chứ là anh gì ơi à?
Lạc Thiên đứng quay về phía Khả Vy, anh bỗng dưng nhận thấy cô gái này không mạnh mẽ như những lần từng gặp, ánh mắt cô nhìn anh sợ sệt như một con nai nhỏ trước nanh sắc của hung thú. Cô mới chỉ phủ một lớp phấn nền trắng, đã đánh mắt và làm tóc, đôi môi còn nguyên vẹn màu đỏ tự nhiên, mím chặt. Cô đang nhìn anh, nhìn từ dưới lên tới vai áo, cô không muốn nhìn khuôn mặt.
Cáo đang diễn trò gì đây ? Lạc Thiên tò mò nhìn lại cô nhưng nhất định không đón được ánh mắt nói chi chuyện hiểu được cô vừa phát ngôn gì. Cô đã mặc váy cưới nhưng chưa cài ren, tay giữ chân váy để lộ đôi giày bệt, lát nữa mới lên giày cao gót.
Thật khó thành lời cảm xúc lúc này, anh nhìn cô một cách đăm chiêu mong muốn tìm kiếm một vẻ đẹp nào đó ẩn dưới hàng mi kia, cô tiến gần đến hơn mà anh không nhận ra điều đó, ngây người một lúc.
Khả Vy chỉ cách anh chừng năm bước chân, cô mới ngước mắt lên.
- Ủa ? Họ hóa trang tài thế ? Sao lại giống Lạc Thiên dữ vậy ? - Cô không ngần ngại tiến đến, đặt tay lên vỗ nhẹ nào khuôn mặt điển trai kia. - Anh tên là gì vậy ?
Khoảng cách gần gũi khiến con tim có chút bối rối, Lạc Thiên chần chừ trong giây lát rồi mới nhận ra cô vừa hỏi anh. Lạ thật, cô vừa hỏi cái gì thế ? Tên ư ?
- Hì, vất vả cho anh quá ! Tội cho chúng ta thật! - Cô phủi vạt áo trên vai cho anh, ngắm nhìn từng đường nét trên bộ trang phục - Cho tôi xin số điện thoại được không?
Khả Vy đã nghĩ dù sao chàng thanh niên này mặc đồ cưới, đóng giả làm Lạc Thiên trong ngày trọng đại, là người tiến hành hôn lễ cùng cô thì ắt mới là chồng thực sự. Tội vì cô phải gả cho nhà họ Cao, tội cho anh ta phải lấy một cô gái trong vai trò của cậu hai Lạc Thiên. Nghĩ lại thấy tức thằng cha Lạc Thiên, đồ vô trách nhiệm, đồ độc ác!
Lạc Thiên càng nghe càng không hiểu, cô ta nói nghe kì quặc, hóa trang ?, ai hóa trang ?
Khả Vy chìa điện thoại để xin số nhưng không thấy động tĩnh từ người đối diện, cô nghĩ cần giữ liên lạc với người quan trọng này dù chỉ gặp nhau duy nhất một lần và cô chưa biết bộ mặt thật của anh ta dưới lớp mặt nạ kia.
- Không được à? Cho tôi đi!
Lạc Thiên vẫn không dứt mắt khỏi khuôn mặt cô, một cách làm nũng trẻ con, một làn môi mỏng kiêu kì khẽ nhếch khỏi khóe miệng, ánh mắt đầy vẻ xót xa. Anh đọc số cho, số vẫn thường dùng của mình.
- Để tôi nháy thử nhé! Nhớ lưu số tôi vào, tôi là Khả Vy, không phải Triệu Khả Vy hay Cao Khả Vy đâu! - Bởi cô đâu ôm mộng đẹp nữa, chính xác nhất sẽ phải mang họ của chú rể đóng thế, không phải họ Cao.
Lạc Thiên nhận thấy điện thoại trong túi áo khoác vắt trên ghế vừa rung. Trong hôn lễ anh không muốn dùng đi động nên để ở đó.
- Ơ hay, bảo anh đọc số của anh cho tôi chứ tôi lấy của tên Lạc Thiên làm gì? Người gì mà kiêu thế! - màn hình của Khả Vy hiện lên dòng tên Lạc Thiên.
Rõ ràng Lạc Thiên nhận ra một điều cô bị ấm đầu, làm gì có kẻ nào khác ở đây mà nói mông lung như bị xuất quỷ nhập thần.
- Nói thế này nhé, tôi biết anh vì bất đắc dĩ nhận tiền nhà họ Cao đóng làm chú rể, sẽ cùng tôi làm các thủ tục trên thánh đường, theo đúng nghi thức anh mới là chồng tôi còn tên Lạc Thiên đó chỉ là... phù du, ngày cưới của con người ta chỉ có một lần nhưng tôi thì khác, lần sau chỉ gọi là tái giá nếu tôi tìm được người thích hợp, còn lần này là quan trọng nhất, anh hiểu không? Thế nên tôi mới muốn biết anh là ai! - Khả Vy nói một hồi, cô ước gì Lạc Thiên nghe được điều này, ước rằng anh biết được cô vô cùng thất vọng về cuộc hôn nhân của chính bản thân mình, muốn anh hay anh là kẻ quá đáng nhất thế gian này, anh chẳng coi cô là gì cả nhưng cô lại là vợ của anh đấy. Thế mà ngày hôm qua khi hỏi anh vô tình làm ngơ. Cô chỉ biết tự an ủi bản thân và tìm đến đây.
- Cao Lạc Thiên là tôi đây! Cô bị quáng gà hay chập cheng mà nghĩ có người đẹp trai hơn tôi để đóng thế?
Lạc Thiên nói bằng giọng bình thản nhất có thể, trong lòng không tránh khỏi day dứt. Hóa ra cô tưởng có người thay anh như đã từng làm trong việc chụp ảnh cưới. Bức ảnh cưới hiên ngang đặt ở cổng khách sạn với khuôn mặt anh mỉm cười mà chỉ những người trong cuộc mới biết nụ cười đó vốn không dành cho cô dâu.
- Sao? Tôi là Cao Lạc Thiên, có cần lột da mặt lên xem không ?
Khả Vy bàng hoàng, chất giọng này đúng là của anh ta chứ còn ai khác, vóc dáng này, khuôn mặt này không phải anh thì là ai. Tại sao ban đầu cô không nhận ra hay vì không dám tin, một Lạc Thiên bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt mình.
- Nhìn cô kìa, xí gái quá đi! Về phòng trang điểm nốt! Nhanh lên không cho kịp giờ! - Anh bỗng thấy nóng mặt, cảm giác muốn trốn tránh khỏi nụ cười ngây ngô, cô đang nhoẻn đôi môi một cách nhẹ nhõm. Chẳng ai biết được tâm trạng của cô lúc này vui thế nào, chỉ biết nó đủ để làm cho Lạc Thiên phải ngại ngùng tránh mặt.
Khả Vy không nói gì hơn, cô chẳng màng những lời nói chọc của anh, ánh mắt sáng lên một niềm vui khó tả, trở lại phòng của mình.
*
Vũ Gia Minh nhìn soi xét tấm ảnh cưới được in bằng giấy cao cấp và mực đạt chất lượng chuẩn, anh không ngờ cô dâu cũng không đến nỗi tệ, kể mà không có sự kiện xảy ra gây chấn động suy nghĩ của anh về Triệu Khả Vy thì cũng liệt cô vào danh sách sáng giá. Liếc nhìn chú rể, anh chẳng nhớ mặt kẻ đã say xỉn hôm trước bởi khi ấy trông hắn quá bù xù còn người trong ảnh lại vô cùng sang trọng.
- Này! Trông hao hao giống anh thế?
- Em trai tôi thì sao không giống! - Lạc Trung cũng dừng lại ngắm nhìn bức ảnh đó, anh quen biết Vũ Gia Minh trong lần công tác bên ốc đảo của châu Mĩ, hai người cũng hay liên lạc và trở thành bạn.
- Hả? Thằng này là em trai của anh sao?
- Phải! Nhưng có gì không ổn?
Vũ Gia Minh không nói gì, thầm nghĩ, cứ tưởng hắn và con nhỏ thổ dân đó là lũ người thiếu giáo dục, vô duyên vô cớ trêu người. Thì ra lại là một người có chức sắc quyền hành, gia giáo.
Lễ thành hôn được tổ chức vào tầm chiều tối, gồm hai phần là nghi thức và tiệc tùng.
Chú rể đã xuất hiện, tất cả đều trầm trồ ca ngợi vẻ đẹp của anh. Đứng bên cạnh bức ảnh cưới, Lạc Thiên không hài lòng nhìn nụ cười của Khả Vy, không biết lúc ấy cô đã nghĩ gì, chắc là buồn lắm thế nên anh yêu cầu phục vụ mang tấm ảnh đi, không để cô nhìn thấy nó.
Trần Hùng đến sớm, tới bắt tay Lạc Thiên không khỏi nuối tiếc:
- Anh Thiên cưới vợ sớm thế, em cứ tưởng anh định ở giá cả đời để tận hưởng cuộc sống!
Thế rồi cả hai cùng phá lên cười và nói chuyện phiếm một hồi. Khi Trần Hùng đi, nhìn thấy Lạc Trung đứng một mình, Lạc Thiên đề nghị anh trai một việc:
- Anh có thể dắt cô dâu trên lễ đường được không?
Lạc Trung nhìn lại bằng ánh mắt khó hiểu, anh đã từng hứa sẽ là người tác hợp cho Lạc Thiên và cô dâu nhưng phải là Nhược Lam chứ không là ai khác.
- Khả Vy... cô ấy không có người thân nào cả! - Lạc Thiên thấy sự do dự trong ánh mắt của anh trai, có lẽ Lạc Trung vẫn chưa biết là mình chính là anh ruột của Nhược Lam, anh cũng không tiện giải thích vì chuyện ấy càng ít người biết càng tốt.
- Cha sẽ dẫn cô dâu!
- Không! Nếu anh không muốn giúp thì nhờ người khác vậy! - Màn sắp xếp trước, ông Cao Lạc Trương với quan hệ là cha nuôi của Khả Vy là người trao tay cô dâu cho chú rể, nhưng Lạc Thiên không thích điều đó, cho rằng cuộc hôn nhân này là một sự đổi trác nhưng anh không muốn vướng bận những mưu mô quỷ kế của người lớn, để Lạc Trung đi thay là tốt nhất. Có lẽ Lạc Trung vì ưng ý Nhược Lam hơn Khả Vy, cũng như anh đã từng nhìn Khả Vy bằng ánh mắt của một người thành phố với một đứa quê mùa, anh tin Lạc Trung sẽ thay đổi góc nhìn như mình đã tự cân chỉnh lại sau khi tiếp xúc nhiều với cô.
- Thôi được!
Cao phu nhân và Chủ tịch trực tiếp đón chào những vị khách quý từ phương xa về dự đám cưới của con trai, một phần người quý tộc đến đây là để phô trương mối quan hệ và quyền thế, một phần vì tò mò không biết cô công chúa nhỏ nào có đủ khả năng giữ chân được chàng trai nổi tiếng đào hoa sát gái Cao Lạc Thiên, ai cũng chung một suy nghĩ sớm muộn cô gái đó cũng bị ra rìa thôi nhưng ngoài miệng toàn nói lời tốt đẹp.
Khả Vy một mình bước ra, tay cầm một đóa hoa hồng, đằng xa đã thấy Lạc Thiên đứng đó với bạn bè vui vẻ nói chuyện. Thấy mình chỉ có duy nhất bởi nhà họ Cao không cho phép những kẻ hèn kém góp mặt tại đây, mà những cô bạn gái ở cô nhi viện thì đúng là thế. Cô đơn độc thế, bước chân có phần lạc lõng, cô lấy chồng khi chưa thực sự tin tưởng, bỏ cả một tuổi trẻ sang bên để chung một lối đi ngắn ngủi bên Lạc Thiên.
- Chị dâu đây rồi! - Trần Hùng hồ hởi tiến lên trước, đón tay Khả Vy và hôn nhẹ lên thể hiện sự trân trọng. - Hôm nay chị là người phụ nữ tinh tế và đẹp nhất đấy!
- Đâu có, cô dâu vẫn chưa là phụ nữ mà! - một người bạn khác thêm vào.
Tuấn Kiệt bắt gặp Vũ Gia Minh trong buổi lễ, đứng cùng nhau thấy cô dâu rồi từ xa đi tới, tiếp câu chuyện:
- Cái này không biết được, phải hỏi chú rể chứ!!!! Ha ha! - Tuấn Kiệt thoải mái chọc ghẹo mặc cho Lạc Thiên hằm hằm nhìn lại, lần này không giống những lần khác, ánh nhìn khiến Tuấn Kiệt có phần rùng rợn.
- À há! Tôi dự đoán hai người này sớm muộn cũng li thân thôi! - Với những gì phỏng đoán, một người chồng vũ phu, một bà vợ bẩn tính thì
Vũ Gia Minh chỉ nói đúng, đến ngày hôm nay anh vẫn chưa hết bực dọc.
Câu nói vô tình hay có chủ ý của Vũ Gia Minh khiến cả đám xúm lại lườm cho một tràng - Cậu nói cái gì thế?
- Vô duyên! - Khả Vy nghĩ mấy câu trêu đùa của bạn chú rể đã quá lắm rồi và cô để im, thế nhưng trong ngày vui mà tên kia ăn nói chẳng suy nghĩ gì cả, dù có đúng là thế cũng không nên nói ra.
- Quen à? - Lạc Thiên quay về phía Khả Vy, anh nhìn nghiêng. Nãy rồi không để ý nhưng chợt anh phải nhận ra một điều cô “đang” đẹp, vẻ đẹp của một nữ hoàng hiện đại, pha lẫn sự đáng yêu của cô công chua tọa lạc trong tòa lâu đài nào đó. Người đàn ông vận đồ lịch sự kia cũng mang một vẻ đẹp cuốn hút, sao lại có thể quen biết với vợ anh, chắc chỉ là nhầm lẫn.
- Không!
- Vậy thì tiễn khách! - Lạc Thiên không thèm nhìn Vũ Gia Minh, gọi một phục vụ gần đó tới.
- Vũ Gia Minh là bạn của tôi, cậu ấy tính tình thẳng thắn không thích văn phong, mong mọi người thông cảm - Tuấn Kiệt đành xuống nước, tuy cũng đồng tình với bạn.
Vũ Gia Minh bị mất mặt trước mọi người, có lẽ nào vì đã đuổi Triệu Khả Vy ra khỏi vũ trường của mình nên bị “tẩy chay”, anh vốn là người nghĩ sao nói vậy, đi thẳng vấn đề. Cũng không phải là khách mời trung gian mà có thiệp đỏ hẳn hoi, Lạc Trung là bạn anh, công ty Trường Tồn và những vũ trường lớn nhỏ trong nước do gia đình anh quản lí đều có mối làm ăn mật thiết, không phải bạn của chú rể thì cũng là bạn của Cao gia.
- Ngày vui của chúng tôi, hân hạnh được đón tiếp quý khách! - Khả Vy tiếp nhận câu nói của Tuấn Kiệt, cô mềm giọng ngay. Quản gia đã nói, phải biết cung kính bạn của gia đình nhà chồng dù thực lòng cô chẳng ưa gì tên Vũ Gia Minh này.
Sau đó cô dâu chú rể đứng chào khách, Khả Vy khoác tay Lạc Thiên một cách tự nhiên, cùng vui vẻ nói chuyện xã giao. Khuôn mặt cô còn non choẹt ẩn dưới lớp phấn, nói năng từ tốn như sợ nói vấp hay không hài lòng người nghe, có nhiều khách quá cô chẳng biết họ tên là gì, chỉ nghe chú rể chào đón mà bắt chước theo.
- Biết thế này đã đến muộn! - Lạc Thiên lấy một ly trà đưa cho Khả Vy, chu đáo đặt ống mút lên. - Uống cho đỡ khát!
Cô im lìm không khoác tay lên anh nữa, anh đến muộn, nếu là thế, tại sao cứ thích để cô bơ vơ vậy. Anh có rất nhiều bạn bè chiến hữu, có rất nhiều ngươi thân đến dự mà cô chẳng có ai. Anh đến muộn cô sẽ phải đứng một mình lẻ loi, sao không thử nghĩ đến tâm trạng của người cô thế?
- Tôi đùa đấy ! - Lạc Thiên quay lại nhìn cô, mới chọc một tý mà mặt đã nghệt ra. Anh thích nhìn thấy cô tung tăng hống hách hơn cái vẻ mặt sầu não này, nó làm anh đứng bên cạnh cũng không thể nào vui.
- Đùa gì mà đáng ghét! - một giọt nước mắt vô tình rơi, nín thở một lát, Khả Vy đưa tay quệt lấy. Cô không yếu đuối đến nỗi phải khóc vì anh, giọt nước mặt này dành cho sự bất công trong cuộc đời. Nếu cô có cha, có mẹ, có anh em họ hàng thân thích đã không phải một mình sang sông.
- Sao thế?
- Chẳng sao cả! Chỉ nhớ nhà thôi!
- Cô làm gì có nhà... - Anh lỡ lời, đáng lẽ không được phép nói ra. Con gái trước khi về nhà chồng luôn có cùng một nỗi niềm bồi hồi, điều đáng trách ở anh là biết Khả Vy không may mắn như những cô gái khác, thế mà lại thể hiện qua lời nói.
- ... - Khả Vy quay lưng vào trong, không nói gì lặng lẽ lau nước mắt. Ai bảo cô không có nhà chứ, nhà của cô chính là nơi đã sống và lớn lên, là tập thể gia đình cô nhi viện.
- Tôi... không đùa nữa! Nãy giờ chỉ nói chọc thôi!... Có tôi ở đây rồi cô còn sợ cô đơn nữa à? Con cáo Khả Vy sao lại ngốc nghếch không phân biệt được đâu là nói đùa đâu là nói thật chứ!
- Anh có bao giờ nói thật đâu! - Khả Vy lấy lại tinh thần, bỏ qua, nụ cười hiền lại nở trên môi với khách quý.
Lạc Thiên biết lặng im lúc này là cách tốt nhất, cô chẳng bao giờ tin những gì anh nói, thế cũng tốt.
Nếu không muốn đến dự đám cưới với vai trò của người bạn gái cũ thì Nhược Lam cố gắng đi với tư cách một người em gái. Cô đi cùng Triệu Đông Kỳ tới.
- Nhược Lam à ! - Lạc Thiên gọi thành tiếng, cố gắng không để lộ ra tiếng lòng, anh ngượng cười và dặn lòng coi cô chỉ là một người em.
Khả Vy ngước lên nhìn ánh mắt anh, sao chưa bao giờ thấy anh nhìn ai ấm áp như thế, ánh mặt trời ngỡ chỉ dành cho một mình cô gái kia. Hai người đó tiến lại gần, Nhược Lam mỉm cười, nhưng giây phút giao nhau ánh mắt với Lạc Thiên như bất tận, họ chẳng còn để ý sự tồn tại của hai người còn lại.
- Giờ mới đến à? Phong bì của em đâu? - Khả Vy trở về vẻ tinh nghịch, mặc kệ họ.
- Không có! Mà ai làm cô chạnh lòng vậy, mắt đỏ hoe rồi kìa? - Triệu Đông Ky thực tế chỉ được đến cùng Nhược Lam, nhưng dự đoán cô dâu không có ai đến mừng đã chuẩn bị một món quà nho nhỏ nhằm mục đích an ủi.
- Thế á? Mắt em xưng lắm à? - Khả Vy lo sợ ai cũng biết mình đã khóc.
- Đùa thôi! Chỉ có con mắt tinh tường như anh mới nhìn thấy, cô không bị thằng cha Lạc Thiên bắt nạt chứ? Nếu hắn dám thì bảo anh, anh sẽ đứng về phía cô! Mà này, đêm nay phải lên gân một chút nhé! - Che tay lên miệng, Triệu Đông Kỳ nói nhỏ - Không dành cho người dưới 18 tuổi!
Dù biết Khả Vy đã đủ tuổi là một công dân nhưng cô còn tồ tẹt trong chuyện vợ chồng lắm, bị Triệu Đông Kỳ trêu vậy mà vẫn cười cười.
- Đừng trách anh không cảnh báo trước! - Triệu Đông Kì nháy lại một lần nữa nhưng có nói thế nào cô vẫn vui vẻ, nhận lấy món quà của anh mà thích thú.
- Cảm ơn anh !
Cuối cùng Nhược Lam cũng rời Lạc Thiên đi vào bên trong, không quên chúc phúc.
- Cô cười cái gì thế? - Lạc Thiên quay sang dòm ngó, đáng lẽ thấy chồng gặp bạn gái cũ phải tỏ ra khó chịu mà cô này cứ nhe răng ra từ nãy tới giờ.
- Tôi có quà này! - Cô giơ lên khoe khoang như một đứa trẻ lần đầu tiên nhận quà sinh nhật, đôi mắt trở về một miền kí ức xa xăm, vô cùng hạnh phúc.
- Xì, nhìn thấy chồng quà kia không? Là của tôi đấy! - Lạc Thiên chỉ tay sang phải, quà mừng cho ngày hôm nay chất thành đống, toàn những món cầu kì đắt giá.
Khả Vy chẳng bận tâm, cô từ từ bóc lớp vở ra, đó là một con búp bê con trai với lời nhắn: “Hắn mà bắt nạt