--> Yêu không hối tiếc - game1s.com

Yêu không hối tiếc

ẹ mình một cách tò mò. Anh muốn biết mẹ anh đang nói đến chuyện gì.

Mẹ anh hơi mỉm cười rồi nói tiếp:

- Khi còn trẻ, trước khi ba và mẹ quen nhau, ba con và cô Vân yêu nhau. Mối quan hệ của họ rất tốt, và ba con thật sự rất yêu cô ấy. Sau đó thì cô ấy ra nước ngoài du học. Trong thời gian cô Vân học ở Pháp thì ba và mẹ quen nhau, rồi rất tự nhiên, ba mẹ đến với nhau. Một ngày, cô ấy trở về, và ba con đứng giữa hai lựa chọn. Ba con đã chọn mẹ. Vì một hiểu lầm đáng tiếc mà ba mẹ đã phải xa nhau. Ba con quyết định cưới cô ấy. Nhưng vào ngày thành hôn của hai người họ, ba con đã chọn cách bỏ đi, để bảo vệ tình yêu với mẹ, và phụ lòng cô ấy. So với Sang bây giờ, tình cảnh của cô Vân khi đó còn khổ hơn nhiều. Một cô dâu bị bỏ lại trong đúng ngày vu quy của mình. Mặc dù cô ấy không để tâm, nhưng ba mẹ vẫn cảm thấy có lỗi cho đến tận bây giờ.

Khánh Nam lặng người đi. Anh hiểu câu chuyện của mẹ anh.

- Có những lúc chúng ta phải đối diện với những bước ngoặt quan trọng của đời mình. Cái chính là con phải sáng suốt và để sao cho sau này không hối hận. Minh Sang không phải là con bé xấu bụng, chỉ là tình yêu đã làm cho nó trở nên ích kỷ hơn. Nó chỉ như con nhím, xù lông lên để bảo vệ cái tình yêu mong manh của nó. Con nên cám ơn nó vì nó đã giúp con nói ra điều khó khăn nhất trong lòng con.

- Con hiểu ý mẹ. Con không hứa với mẹ là con sẽ yêu Sang lúc này. Nhưng con hứa với mẹ, con sẽ học cách chấp nhận cô ấy.

- Con quyết định lựa chọn rồi sao?

- Vâng.

- Con không hối hận chứ?

- Con nghĩ là không ạ!

- Được rồi...- Mẹ anh cười hiền từ- Bây giờ ta về thôi, đến giờ về đưa em con đi khám bệnh rồi. Sau đó con nên đến thăm Sang, nó bị ngã xe nên đang ở nhà.

- Vâng.

Một cơn gió ào tới, hương thơm của hoa Hoàng lan càng lan tỏa. Khánh Nam cúi xuống nhìn bông hoa vừa rơi xuống trước mũi giày. Hơi ngần ngừ, nhưng rồi anh đứng thẳng dậy và bước qua. Một nỗi buồn phảng phất trên gương mặt anh. Một niềm vui vừa vụn vỡ, điều quan trọng lúc này là anh sẽ phải dọn những mảnh vụn đó đi và bắt đầu vun đắp cho mình một niềm vui mới.

Chương 21: Vĩnh biệt Hoàng tử

Chiếc máy bay Boeing 747 của Sing Airlines cất cánh từ sân bay quốc tế Singapore đến sân bay Tân Sơn Nhất lúc 1h sáng giờ Việt Nam đã rơi trên hải phận quốc tế gần lãnh hải Malaysia. Trên máy bay có 98 hành khách, chủ yếu là khách du lịch từ Singapore đến du lịch tại Việt Nam. Toàn bộ phi hành đoàn đã tử nạn. Trong danh sách hành khách đi trên chuyến bay định mệnh đó có tên một cặp vợ chồng người Việt Nam: vợ chồng bác sĩ Lâm Huy Khánh.

Đến tận đầu giờ chiều cùng ngày, gia đình các nạn nhân mới nhận được tin dữ của thân nhân mình. Phượng Vũ cũng được thông báo vào thời điểm đó, và cô ngất đi ngay tại sảnh lớn của công ty khi nghe tin bố mẹ mình qua đời. Cô tỉnh lại lúc nửa đêm, khi đó xác của bố mẹ cô đang trên đường được đưa về Hà Nội bởi những người bạn trong hội đua xe của họ khi xưa.

Người ở bên cô đầu tiên ngay khi cô tỉnh lại là mẹ của Nam. Bà đã ôm cô vào lòng khi cô gào khóc, cô thấy bà cũng khóc, nhưng cuộc đời bà đã trải qua quá nhiều mất mát, đủ để bà mạnh mẽ hơn cô, vượt lên nỗi đau nhanh hơn cô.

Vũ không muốn tin vào sự thật kinh khủng đó. Chỉ qua một đêm, cô mất cả cha lẫn mẹ, hai người thân yêu nhất của cô. Không gian như đặc quánh lại quanh cô làm cô vừa đau, vừa khó thở, cứ như có bàn tay nào đó đang bóp nghẹt lấy trái tim. Cô ngất đi không biết bao nhiêu lần trong suốt đám tang của bố mẹ mình. Luôn luôn có một bác sĩ túc trực bên cạnh cô để chăm sóc theo yêu cầu đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Lotus Vũ Hải Long, người đứng ra lo liệu mọi việc của gia đình cô lúc này.

Ai cũng biết tình thân như thủ túc giữa bác sĩ Khánh và chủ tịch Long của tập đoàn Lotus, nên không ai ngạc nhiên khi ông đứng ra lo liệu chu toàn cho đám tang của hai người bạn của mình. Và vì con gái họ luôn ở trong trạng thái tâm lý hoảng loạn nên cần có một người đủ tỉnh táo để sắp xếp mọi chuyện. 10 chiếc xe đua với những vòng hoa lớn hộ tống xe đưa xác hai vợ chồng bác sĩ Khánh đến đài hóa thân. Tro cốt của hai người được đựng vào hai lọ gốm đặc biệt rồi được đưa về ngôi nhà mà họ ở khi còn sống.

Khánh Nam chứng kiến cảnh mất mát này, chính anh cũng cảm thấy chơi vơi và bối rối. Anh mong sao anh có thể đến bên cô, ôm cô vào lòng, an ủi cô, cho cô một chỗ dựa vững chắc. Nhưng anh lại ngần ngại vì anh sợ sự xuất hiện của anh càng làm cho cô thêm đau, thêm rối bời, nên anh chỉ dám đứng xa, lẫn trong đám đông đưa tiễn, nhìn theo cô.

Mẹ anh cũng khóc suốt. Chú Khánh và cô Linh là hai người bạn rất thân của mẹ nên mất đi họ, chắc chắn mẹ anh cũng buồn khổ lắm. Đến ba anh còn phải rơi nước mắt trước cảnh nhìn người ta đưa quan tài của bạn mình vào trong đài hóa thân, chứ nói gì đến mẹ anh hay Vũ.

Sau đám tang, mẹ anh đề nghị Vũ về sống chung với gia đình anh nhưng cô từ chối vì cô muốn quay về nhà mình, ở một mình. Ở ngôi nhà đó còn có một chị giúp việc lâu năm nên ba mẹ anh mới yên tâm đôi chút, nhưng vẫn dặn dò chị ta trông chừng Phượng Vũ vì sợ cô nghĩ quẩn. Một ngày Thảo Nhi đến thăm Vũ một lần và mỗi lần đó đều ở lại cùng cô rất lâu. Bà không cho anh theo cùng, chỉ thông báo là cô vẫn ổn.

Khoảng hơn 10 ngày sau đám tang của Huy Khánh và Tú Linh, khi Nam vừa cùng Sang ra khỏi một cửa hàng quần áo thì một cặp đôi bước qua. Anh nhận ra người đàn ông rất sớm, còn người đó, có lẽ do đang mải nói chuyện với người phụ nữ đi cạnh mà không nhìn ra anh. Họ nắm tay nhau đi rất tình tứ, như một cặp tình nhân vậy.

Khánh Nam mím môi, quay người đuổi theo họ và túm lấy vai của người đàn ông xoay lại. Nhận ra anh, anh ta hơi ngạc nhiên, rồi bối rối nhìn sang người đi cạnh mình.

- Lúc này là lúc cô ấy cần anh ở bên nhất mà anh lại có thể thản nhiên đi cùng một người khác à?- Anh túm lấy cổ áo anh ta, gằn giọng.

Không một chút bối rối như những người bị bắt quả tang khác, anh ta hơi nhếch mép cười rồi gạt tay anh ra, sửa lại cổ áo, thản nhiên nói :

- Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ... Anh ngốc hay sao mà không nhận ra tối hôm đó chúng tôi chỉ diễn kịch cho một khán giả duy nhất là anh xem. Người cần ở bên cô ấy lúc này là anh chứ không phải tôi.

Nói xong, bỏ mặc anh đứng ngây ra đó, anh ta kéo tay người tình của mình đi tiếp. Khánh Nam vẫn chôn chân một chỗ, rồi anh ngẩng phắt đầu dậy, định chạy đi thì có bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay anh. Anh quay lại, Sang đang nhìn anh, đôi mắt hơi rưng rưng:

- Anh... anh đừng đi... Anh đừng đi có được không?

- Xin lỗi em... Lúc này là lúc cô ấy cần anh nhất... Hãy để anh đi.

- Không mà...- Một dòng nước mắt trượt dài trên đôi má hồng hào của cô- Anh đừng đi. Em xin anh đấy. Em biết, nếu anh đi, thì em sẽ mất anh mãi mãi...

Khánh Nam nắm lấy tay cô, hơi siết nhẹ, rồi anh mím môi kiên quyết quay người và bước đi thật nhanh. Câu “Anh xin lỗi.” cuối cùng của anh nhẹ như gió thoảng, và có lẽ, Sang cũng chẳng đủ tỉnh táo để nghe thấy lời xin lỗi đó của anh nữa.

- Cô ấy có ăn chút ít, nhưng cô ấy yếu lắm. Cả ngày cô ấy cứ nhốt mình trong phòng ông bà chủ, rồi thỉnh thoảng khóc. Cô ấy chẳng nói với tôi hay với mẹ cậu câu nào mỗi lần bà ấy đến.

Khánh Nam nghe người giúp việc kể đến đó, anh chạy thẳng lên phòng Vũ. Căn phòng u ám trống không. Anh đi tiếp sang phòng ngủ của hai vợ chồng chú Khánh. Cửa cũng không khóa. Anh mở ra. Phượng Vũ ngồi bó gối ở góc giường, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn anh. Anh thấy sợ, vì anh nhận ra ở cô có nét gì đó hoang tàn giống em gái anh bây giờ vậy. Ánh mắt cô đơn giống như một con thú bị thương lạc đường, thu mình lại với mọi chuyện xung quanh.

Anh ngồi xuống giường, nhìn cô, lòng đau như cắt. Cô thật sự rất gầy và xanh, đôi mắt đờ đẫn của những người thiếu ngủ kinh niên. Anh nắm lấy đôi tay run rẩy và tái xanh của cô, kéo cô lại. Một phản ứng cưỡng lại từ phía Vũ, nhưng khá là yếu ớt vì sự thực cô cũng chẳng còn đủ sức mà cưỡng lại nữa. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng như cái tình yêu của hai người trước đây.

- Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi. Anh là một thằng ngốc nên mới để em chịu khổ như thế.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng cả người cô đang rung lên trong vòng tay của anh. Phượng Vũ bắt đầu khóc, dữ dội hơn cả những lần anh từng chứng kiến cô khóc, hơn cả ngày mà cô đưa bố mẹ về nơi an nghỉ. Bao buồn đau kìm nén trong lòng bấy lâu giờ đây được giải thoát, tạo nên cơn xúc động không sao cưỡng lại được.

- Đừng khóc nữa em.- Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cô, thì thầm dỗ dành- Anh đã ở đây với em rồi. Anh đã ôm em đây rồi. Anh sẽ không buông tay ra đâu.

- Em sai rồi... Vì em mà bố mẹ em mới chết... Lỗi tại em cả...- Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào và vòng tay ôm chặt lấy cổ Nam. Nước mắt cô đã ướt đẫm một bên ngực áo anh.

Khánh Nam chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô và lặng im.

- Nếu em không khóc khi nói chuyện với mẹ em thì họ đã không quyết định về nước sớm hơn dự định. Vì em mà họ mới lên chuyến bay đó. Tại em... tại em...

Phượng Vũ đấm thùm thụp vào lưng anh. Cơn xúc động của cô càng làm anh thấy khó chịu. Thế mà bao ngày qua anh đã bỏ cô gặm nhấm nỗi đau một mình, bơ vơ không một bờ vai để cô có thể tựa vào và khóc.

Vũ khóc một chặp thì anh dỗ được cô ngủ. Anh bế cô trở về phòng, vì sợ khi tỉnh dậy, nhìn thấy những vật thân thương liên quan đến bố mẹ, cô lại không kiềm chế nổi bản thân và lại khóc nữa.

Mẹ anh lặng thinh khi anh thông báo với bà quyết định của mình. Bà là người rõ hơn ai hết việc Vũ cần anh lúc này. Bà không thể ngăn cản anh được, vì chính bà cũng rất thương Vũ, nhưng lại bất lực vì sự cự tuyệt của cô với tình cảm quan tâm của vợ chồng bà. Chỉ với con trai bà, cô mới không đề phòng gì mà thôi.

- Anh xin lỗi em, Sang à!- Khánh Nam nhìn cô lúc này cũng đang khóc ròng- Anh đã quyết định sẽ ở bên cô ấy rồi.

- Anh lừa em...

- Em nghĩ thế nào anh cũng chấp nhận, vì anh không đáng để em tha thứ.

- Không bao giờ em tha thứ cho anh.

- Cảm ơn em…- Anh nói và đứng dậy.

- Nếu bây giờ anh đi anh sẽ hối hận đấy. Em nói thật đấy.- Minh Sang gọi với theo.

- Dù có chết anh cũng không bao giờ hối tiếc vì đã chọn ở bên cô ấy.- Anh lắc đầu và bước hẳn ra khỏi quán café, hòa vào dòng xe nhộn nhịp cuối chiều tháng 11.

Anh sẽ đưa Vũ rời xa khỏi thành phố đau thương và thị phi này. Anh sẽ đem tình yêu và sự tươi trẻ quay lại nơi cô, bằng mọi giá. Sẽ đi đến một nơi chỉ có hai người, và từ bỏ tất cả, ít nhất là cho đến khi cả hai cùng sẵn sàng quay lại.

***

- Anh đã mua vé máy bay đây rồi. Chúng mình sẽ lên Bảo Lộc sống một thời gian nhé! Anh cũng muốn tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi và xả hơi dài ngày.- Nam đặt vé máy bay lên bàn.

Vũ đã tươi tỉnh hơn, cô chịu nói chuyện và xuống phòng ăn cùng anh và chị giúp việc.

- Em cũng muốn đi khỏi đây một thời gian. Nhưng anh đâu có thể bỏ công ty mà đi được.

- Công ty không có anh thì sẽ có người khác. Ba anh sẽ vẫn vững vàng mà không cần có anh.

- Anh đi cùng em, mẹ anh…- Vũ ngập ngừng- Bác ấy không nói gì sao?

- Đấy, em lại nghĩ lung tung nữa. Anh đã nói rồi, đừng lo, anh xin phép mẹ anh đàng hoàng rồi mà.

- Mẹ anh cho anh đi à?

- Tất nhiên... Thôi cứ quên mọi chuyện đi. Cứ để anh lo tất cho. Bây giờ anh về qua nhà chào mẹ và Vân rồi qua đây đón em ra sân bay. Em cứ ở nhà chuẩn bị đi nhé!

- Vâng... Anh ăn tối ở nhà hay ở đây?

- Anh ăn ở nhà với mẹ rồi đến đây luôn. Em cứ ăn đi nhé!

Nam mỉm cười rồi anh đi ra xe. Anh sẽ về ăn với mẹ bữa cơm cuối này, rồi sẽ cùng Vũ đi thật xa, tránh những tháng ngày đầy đau khổ và phiền lo này.

- Hai đứa sẽ đi thật sao?- Mẹ anh hỏi khi anh ngồi dùng bữa cùng bà. Ba anh lại vắng nhà và Vân thì lại đổ bệnh.

- Vâng. Đêm nay đi luôn ạ!

- Con vẫn quyết tâm ở cùng nó sao?

- Mẹ... đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Con muốn ăn một bữa cơm thật vui cùng mẹ thôi mà.

- Ừm... Con nói với ba chưa?

- Con không dám nói, nhưng con nghĩ ba hiểu và thông cảm cho tụi con được.

- Mẹ cũng không nghĩ sẽ ngăn cản được bước chân con.- Mẹ anh thở dài- Chỉ mong là sau này hai đứa đừng khổ mà thôi.

Có tiếng chuông điện thoại bàn. Chị Tâm nghe và hớt hải chạy sang phòng ăn, nơi hai mẹ con đang ngồi, mặt cắt không còn hột máu.

- Có chuyện gì mà trông chị khiếp sợ thế?- Khánh Nam cau mày lo lắng.

- Bà ơi... cậu ơi...- Chị ta run lẩy bẩy khi nói- Cô Sang... cô ấy... cô ấy tự...tự... tử rồi...

- Chị nói sao?- Khánh Nam hét lên, đứng phắt dậy.

- Cô Sang cô ấy uống thuốc ngủ tự tử rồi... Đang cấp cứu trong bệnh viện ạ! Cậu và bà đến ngay cho kẻo không kịp.

- Ối...- Mẹ anh thất sắc đứng dậy, kêu lên đầy kinh hoàng và nếu anh không đỡ ngay lấy thì bà đã ngã xuống.

- Mẹ ở nhà đi, để con đến đó xem thế nào.- Anh nói với bà.

- Không... mẹ phải đến đó... Trời đất, nó dại dột quá! Sao lại làm thế chứ. Đi nào, mau đưa mẹ đến bệnh viện...

Khánh Nam chỉ kịp soạn cho Vũ một cái tin trên đường đến bệnh viện: “Anh rẽ qua bệnh viện một lúc. Sang đang ở trong ấy. Em cứ chuẩn bị đồ rồi gọi taxi ra sân bay đi nhé! Đến giờ sẽ gặp em ở sân bay. Hôn em.”

Tin nhắn báo gửi thành công. Và cũng là tin nhắn báo gửi thành công cuối cùng của anh đến số điện thoại có tên “Darling”.

Chương 22: Lựa chọn của mỗi người

“Anh Nam.

Em cám ơn anh những ngày qua đã ở bên em, cho em thêm niềm tin vào lúc em suy sụp nhất, lúc em đau khổ nhất. Đã có lúc em nghĩ rằng mất đi bố mẹ, mất đi anh thì em chẳng còn lại điều gì có ý nghĩa hơn để sống nữa. Nhưng như thế có lẽ em đã phụ lòng anh, phụ lòng tin yêu và lo lắng của mẹ anh, bố anh và nhiều người khác quan tâm em.

Em không thể giữ anh cho riêng bản thân mình mãi được. Anh không thuộc về em, anh thuộc về những người thân yêu khác của anh, và bây giờ là lúc em trả anh lại cho họ. Em không muốn anh có lúc phải hối hận vì đã rời xa họ.

Em sẽ đi, rời xa những tháng ngày đau khổ này, rời xa cái thành phố mà với em chẳng còn gì để níu kéo được bước chân em. Em không biết ngày nào em mới trở về và bao giờ mới dám đối mặt với anh. Có thể là rất lâu, và cũng có khi là chẳng bao giờ nữa. Anh hãy yêu và chăm sóc Sang như anh đã từng yêu em. Em thành tâm chúc phúc cho hai người.

Cảm ơn anh đã cho em những tháng ngày đẹp nhất của cuộc đời em. Tạm biệt anh, dấu yêu của em.

Phượng Vũ.”

Khánh Nam đọc đi đọc lại lá thư với những nét chữ viết vội của Phượng Vũ và ngồi phịch xuống ghế. Anh nhận được nó một tuần trước, 4 ngày sau khi Phượng Vũ đi mất.

Anh đến sân bay muộn, chuyến bay đi Đà Lạt đã cất cánh trước đó 15 phút. Anh cứ tưởng Phượng Vũ không thấy anh đến sẽ đứng đợi hoặc trở về nhà, vậy mà cô bốc hơi luôn khỏi cuộc sống của anh, đột ngột đến ngỡ ngàng. Danh sách những hành khách lên chuyến bay đi Đà Lạt ngày hôm đó có tên Phượng Vũ, nhưng người mà anh nhờ đón cô ở sân bay Đà Lạt không đón được cô giữa đám hành khách đổ ra khi đó. Và thế là chẳng ai biết cô đã đi đâu.

Minh Sang đã qua cơn nguy hiểm, hiện nay đã trở về nhà anh. Sợ cô lại nghĩ quẩn một lần nữa nên ba mẹ anh bắt anh phải luôn ở cạnh cô, Khánh Nam càng không có cơ hội đi tìm Vũ. Có lẽ số phận đã an bài, người đi bên anh trong quãng đời còn lại là Sang chứ không phải Vũ.

Khánh Nam dựa lưng vào ghế thở dài. Anh vẫn chưa chịu rời khỏi văn phòng dù đã hơn 9h tối. Sang đã dọn hẳn sang nhà anh sống, bà nội và mẹ anh cứ lo lắng săn sóc cho cô khiến anh càng không có lý do gì để từ chối. Anh nhìn ra ngoài bầu trời rực rỡ ánh đèn đêm của Hà Nội, băn khoăn không biết giờ này Vũ đang ở đâu, cô có khỏe không, vì từ hồi chú Khánh, cô Linh mất, cô ốm hẳn đi.

Có tiếng điện thoại, là Sang gọi. Anh ngần ngừ mãi rồi mới bắt máy:

- Có chuyện gì thế Sang?

- Bà hỏi tại sao dạo này anh không về ăn tối với bà và mẹ anh? Anh đang tránh mặt em phải không? Nếu em chướng mắt anh như thế thì anh có thể bảo em đi là được mà. Em không muốn vì em mà anh trở thành người con người cháu vô tâm với gia đình.

- Anh xin lỗi, anh không hề có ý đó.

- Hay anh trách em vì vì em mà chị Vũ bỏ đi?- Sang vẫn nói với giọng ấm ức.

- Không phải... Anh đang suy nghĩ vài chuyện nên anh cần yên tĩnh một mình.

- Anh nói dối.- Sang hét lên trong điện thoại- Rõ ràng anh không muốn gặp em.

- Em mới ốm dậy nên em cần đi ngủ sớm đi.

- Anh không về thì em không ngủ.

- Được rồi. Anh về giờ đây. Em ngoan đi ngủ đi nhé!

- Em đang muốn ăn ô mai Kiwi, anh về mua cho em, ăn xong em mới ngủ được.

- Ừm... thế cũng được. Đợi anh một lát nhé!

Nam cúp máy, nhìn màn hình điện thoại có hình của Vũ, tấm hình mà anh chụp trộm cô trong thung lũng hoa trên Bảo Lộc hơn 4 năm về trước, nụ cười tươi sáng của cô làm anh cảm thấy khá hơn một chút. Chầm chậm rời khỏi chiếc ghế tựa êm ái, lấy chiếc áo vắt trên ghế, anh rời khỏi văn phòng.

***

Phượng Vũ bước chầm chậm trong thung lũng hoa Thạch Liên. Có vẻ như nơi đây luôn ngập tràn ánh sáng và sắc hoa không kể ngày tháng nào trong năm thì phải. Nơi đây cô và Nam đã có những kỉ niệm thật đẹp.

Những kỉ niệm ngày xưa lại hiển hiện trong cô. Cô nhớ như in dáng vẻ cáu kỉnh và nụ cười cao ngạo của anh chàng sinh viên năm xưa. Cô nhớ cả cái cách anh quan tâm đến người khác đầy vụng về nhưng lại rất chân thành. Cô nhớ cả anh của hiện tại, người đàn ông dịu dàng luôn nâng niu, yêu chiều cô và không bao giờ làm cô phải đau.

Cô cũng không hiểu tại sao bước chân lại đưa cô đến đây, sau nhiều ngày lang thang trên cao nguyên Lang Biang lộng gió. Cô đã đi theo bước chân của bố mẹ cô, nơi mà họ đã từng đến. Cô không còn cái dáng vẻ của một cô nàng tiểu thư, mặc những bộ đồ công sở lịch sự và duyên dáng nữa. Hàng ngày cô đeo ba lô, cột tóc cao, đội mũ, đi giầy vải lang thang khắp nơi ở xứ Lang Biang, tìm hiểu cuộc sống nơi cao nguyên hoang dã này.

Cúi xuống một đám hoa dã quỳ, cô đưa máy ảnh lên và chụp. Loài hoa của sự mạnh mẽ và tươi trẻ, mọc khắp nơi trên vùng đất này.

Men theo chân núi đá, cô tìm đường trở lên trên, để có thể chụp được toàn cảnh thung lũng này, nơi không chỉ chứng kiến tình yêu của cô và anh bắt đầu, mà còn là nơi bắt đầu của một mối tình ngang trái khác, của Vân và anh chàng tên Việt.

Đứng trên mép núi đá, cô chụp đến hơn 10 bức ảnh về thung lũng hoa dưới chân. Nhìn từ trên cao, thung lũng giống như một thảm hoa khổng lồ rực rỡ với nhiều màu sắc, nhưng nổi bật nhất vẫn là màu hồng và màu vàng.
Chợt cô hạ máy ảnh, cúi xuống nhìn xuống vách núi dưới chân mình. Nơi lưng chừng núi, cách nơi cô đang đứng khoảng 1m, có một loài thực vật kì lạ đứng đó một mình, và vô cùng nổi bật.

Nó sống đơn độc, ngay trên vách núi nên từ cái dáng vẻ mỏng manh, cô có thể nhìn thấy một nét gì đó vô cùng mạnh mẽ và kiên cường. Nó có 5 hay 6 lá gì đó, hình tròn, nhỏ bằng bàn tay, màu xanh, những gân lá hơi ngả sang màu tím biếc. Nổi bật giữa đám lá đó là một bông hoa màu vàng, hơi giống hoa uất kim hương nhưng phía đầu cánh nhọn như cánh sen.

Cô ngẩn ra hồi lâu khi nhìn thấy nó, cũng chẳng hiểu vì sao lại bị nó cuốn hút đến thế. Rồi cô đặt máy ảnh xuống, quỳ xuống nhìn nó. Độ cao của vách núi làm cô hơi chóng mặt khi nhìn xuống. Cô cúi rạp người xuống, cố rướn người túm lấy bông hoa. Nó chỉ còn cách tay cô có vài centimet mà không sao cô với tới được.

Vũ nhích người, rướn thêm một chút để cố chạm được vào nó. Khi những đầu ngón tay của cô chạm vào nó, cô hơi lỡ đà. Cô hét lên khi thân mình bật hẳn khỏi mép núi.

Nhanh như cắt, một bàn tay chạm vào vai cô và kéo giật lại. Cây hoa vàng bị cô kéo bật ra khỏi nơi nó đang sống, và cô ngã sóng soài về phía sau, đè lên một người khác, chính là người đã nhanh tay kéo cô lại trước khi cô ngã nhào xuống phía dưới.

Cô bối rối nhìn anh ta, đứng thẳng dậy. Anh ta cũng nhanh chóng đứng dậy. Anh ta còn trẻ, mặc một bộ đồ vải màu nâu hơi sờn rách, đi giày vải. Bên hông anh ta đeo một túi đan bằng mây thủ công rất đẹp.

- Anh có sao không?- Cô lên tiếng hỏi.

Cô giật mình khi thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cây hoa cô đang cầm trên tay. Ánh mắt anh ta lúc này thật khó mà xét đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Rời mắt khỏi bông hoa, anh ta đứng dậy, phủi quần áo và nói với cô:

- Cô nên vui vì cô là một trong số ít ỏi những người trên thế gian này nhìn thấy loại hoa đó.

Cô nhấc cây hoa trong tay lên, hương thơm của nó thật dễ chịu, cô ngạc nhiên hỏi lại:

- Anh nói cây hoa này hả? Tôi thấy nó đẹp nên định hái thôi.

- Phải là có duyên thì mới được tận mắt nhìn thấy nó.

- Thật sao?- Cô há hốc mồm kinh ngạc.

- Tên của nó là Hoàng Thạch Liên, một loài hoa truyền thuyết của vùng thung lũng Thạch Liên này. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được tận mắt thấy nó.

- Anh không giống khách du lịch như tôi...

- Phải, tôi đi hái thuốc...

- Anh là thầy thuốc à?- Cô trố mắt.

- Ừm.

- Anh chuyên bốc thuốc thật hả?

- Đúng vậy... Với tôi thì Thạch Liên Hoa là một loại thảo dược kì diệu, hơn bất kì loại thảo dược nào có trên sách vở. Công dụng của nó bằng 1000 loài thảo dược khác cộng lại.- Anh ta nói bằng giọng hân hoan.- Nó có thể chữa bách bệnh.

- Ồ...- Cô thốt lên.

- Thôi chào cô, tôi phải đi đây, cô nên cẩn thận đấy, ở khu vực này địa hình rất nguy hiểm.

- Này anh...- Cô gọi với theo khi anh ta vừa quay người đi.

Anh ta dừng bước quay lại nhìn cô.

- Cám ơn anh đã cứu tôi. Cái này, cho anh đấy.- Cô chìa bông hoa về phía anh ta.

- Nó bằng với một điều ước đấy. Cô không nên cho đi vận may của mình.

- Nếu cần vận may tôi sẽ tự tạo ra nó. Nhưng anh không đi tìm vận may, anh đi tìm thuốc cứu người cơ mà. Tôi nghĩ anh cần nó hơn tôi.

Anh chàng kia ngập ngừng giây lát nhưng Vũ đã mạnh dạn tiến đến dúi bông hoa vào tay anh ta và cười. Nhìn cách anh ta nâng niu bông hoa trên tay như một báu vật, cô phì cười. Cô nói tiếp:
- Anh đang đi hái thuốc à? Nhà anh gần đây không?

- Tôi có việc đi qua đây thôi. Tôi không phải ở vùng này. Tôi ở Kon Tum. Tôi đến đây hái cỏ linh chi cho thầy tôi.
- Ơ, thế ra anh lặn lội từ tận Kon Tum đến đây à?

- Đúng thế...

- Thế anh tên gì?

Anh chàng ngập ngừng trong giây lát rồi đáp:

- K’ Brơi.

- Cái tên nghe lạ quá! Tôi là Vũ.

- Cảm ơn cô vì đã tặng lại tôi cây Hoàng Thạch Liên này.- Anh ta nói và cẩn thận đút nó vào chiếc túi mây bên hông.

- Anh cho tôi đi cùng anh với nhé!- Cô đề nghị.

Anh ta lặng thinh hồi lâu rồi nhún vai:

- Nhưng đi núi lấy thuốc vất vả lắm đấy, chỉ sợ cô không chịu được thôi.

- Dù sao thì bây giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu nữa mà.- Cô cười.

- Vậy tùy cô thôi.- K’ Brơi nhún vai và quay người bước đi.

- Cảm ơn anh.

Phượng Vũ reo lên và chạy vội theo anh ta, dù sao thì cô cũng nên tìm một người đồng hành cho vui.

Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía Tây, ngọn núi cao nhất trong vùng với cái tên thật kêu- đỉnh Đam San. Thực ra đó không phải là tên thật của nó mà là tên người dân trong vùng bao đời nay vẫn gọi để ca ngợi người anh hùng trong Trường ca Đam San- niềm tự hào của núi rừng Tây Nguyên.

Tương truyền chàng Đam San trên đường đi bắt nữ thần mặt trời đã đi qua ngọn núi cao nhất trong vùng, và mọi người tin rằng đó chính là đỉnh núi Drăck Kơ Mê này, và không biết từ đời nào, nó đã mang tên của người anh hùng huyền thoại ấy.

Bóng tối nhanh chóng bao trùm lên khắp các núi rừng và buôn làng. Thấp thoáng nơi sườn núi, chân núi, giữa rừng cây có ánh sáng bập bùng tỏa ra từ một bếp lửa nào đó trong buôn. Cả núi rừng chìm trong im lặng, nhưng chỉ một chốc nữa lại rộn lên tiếng côn trùng, tiếng vượn gọi bầy, tiếng của những con chim đi ăn đêm. Và trong cái mớ âm thanh hỗn độn ấy, đôi lúc có cả tiếng gầm của đàn voi, của một ông chúa sơn lâm nào đó. Chỉ có cuộc sống của con người ở đây là thưa thớt và tĩnh lặng đến đáng sợ.

Đặt gùi lá nặng trĩu xuống chân bậc thang, K’ Brơi ngồi bệt ngay xuống bên cạnh, thở dốc. Anh nhìn lên trời, sao sáng lấp lánh khắp trời, tựa như một phiến đá nhũ khổng lồ. Gió mát rượi nên mồ hôi nhanh chóng khô hết, cái mệt cũng vì thế mà qua đi rất mau.

Anh ngạc nhiên vì tầm này trong nhà luôn rộn ràng tiếng nói chuyện của Vũ và sư phụ anh, nhưng sao hôm nay im ắng quá. Vũ đã đến ở cùng hai thầy trò anh được hai tháng nay. Cô đã mấy lần định đi nhưng sư phụ anh đều có ý lưu cô lại để chữa cho cô nốt bệnh thương hàn đã quật ngã cô sau một trận mưa rào lang thang trong rừng cách đây hơn một tháng.

K’ Brơi đứng dậy, xách cái gùi và đi lên nhà một cách mệt mỏi. Mùi lá thuốc mới sao xộc lên làm anh thấy dễ chịu hẳn. Bếp lửa vẫn còn nóng, cơm canh trên bếp còn nguyên. Anh nhìn quanh, hình như sư phụ anh đã đi vào trong buôn thăm bệnh cho một ai đó, vì anh không thấy túi vải của bà ở nhà.

Có tiếng soạt ở sau lưng, sau đó là giọng của Vũ:

- Anh về rồi đấy à?

Hình như cô vừa đi tắm về.

- Ừm...

- Anh đi tắm đi rồi tôi dọn cơm cho anh ăn.

- Sư phụ tôi đâu?

- À, cô ấy sang buôn bên cạnh thăm bệnh cho một đứa bé bị lên sài... Có khi mai mới về. Hôm nay có hái được thuốc chứ?

- Có, nhưng không được nhiều lắm. Ngày mai có lẽ tôi sẽ phải đi xa hơn nữa. Cô ăn gì chưa?

- Tôi đợi anh mà.

- Cô cứ ăn trước đi, tôi phải đi tắm đã rồi mới ăn.

- Không sao, tôi đợi anh được mà.- Phượng Vũ nhoẻn miệng cười với anh.

K’ Brơi ngước đôi mắt đen sẫm nhìn cô và khẽ gật đầu. Anh đứng dậy, đi ra phía suối.

K’ Brơi luôn nghĩ mãi về cô gái kì lạ mà anh gặp trong một buổi chiều cũng kì lạ không kém. Bước chân vô tình đưa bước chân anh trở lại chốn đó, và anh đã gặp cô cùng với loài hoa Hoàng Thạch Liên huyền diệu. Nụ cười luôn thường trực trên môi không thể che lấp được những nỗi đau đầy úp trong mắt cô. Chỉ có những người đã đi đến tận cùng nỗi đau của sự mất mát và chia ly như anh mới cảm nhận được điều đau khổ toát ra từ đôi mắt ấy. Bản thân cô có lẽ quá nhỏ bé so với nỗi đau quá lớn mà cô đang mang trong lòng.

Ăn tối xong, anh ra bậc thềm ngồi với Vũ. Cô đang ngồi bó gối ở đó nhìn lên bầu trời một cách cô đơn. Có lẽ lúc này cô cần một người để tâm tình, cũng như anh trước kia, khi anh đau khổ nhất có sư phụ ở bên chia sẻ với anh. Nếu không có người, có lẽ anh cũng không đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau đó.

- Anh có tin rằng người chết sẽ hóa thành ngôi sao không?- Phượng Vũ đột ngột hỏi anh.

- Đó là niềm tin của trẻ con. Tôi thì nghĩ là ba mẹ tôi sẽ luôn ở bên tôi chứ chẳng bay lên tít trên cao kia làm gì.

- Ba mẹ anh mất lâu chưa?

- Ba tôi thì mất lâu rồi. Còn mẹ tôi thì mới mất. Bà bị ung thư...

Phượng Vũ tựa cằm lên đầu gối im lặng. Một lúc sau, cô lại thình lình lên tiếng:

- Chúng ta giống nhau thật... Đều chỉ còn một mình, cô đơn...

- Cô không để ý đấy thôi, tôi tin là ba mẹ cô cũng luôn ở bên cô...

- Tôi không chịu được khi nghĩ rằng từ nay đến hết cuộc đời, những người mà tôi yêu nhất sẽ không thể ở bên tôi nữa. Tôi đi không ngừng nghỉ để không có lúc nào có thời gian nghĩ đến chuyện đó. Nhưng... không thể chạy trốn được...- Phượng Vũ lắc đầu buồn bã.

- Khi phải xa người con gái mà tôi yêu tha thiết, rồi người thân cuối cùng là mẹ cũng ra đi, tôi cũng đã từng từ bỏ ý chí muốn sống. Nhưng thầy đã dạy cho tôi hiểu một điều, tôi phải bước tiếp để tìm cho mình những người đồng hành mới. Và cũng có thể bước chân sẽ đưa tôi gặp lại người con gái ấy theo cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời.

- Tôi không mong được gặp lại người mà tôi yêu.

- Tại sao? Cô yêu anh ta mà?

- Tôi không có lý do gì để ở bên anh ấy cả. Tôi chẳng thể đem lại cho anh ấy điều gì ngoài sự khó xử với gia đình. Tôi không muốn có ngày phải chứng kiến việc anh ấy băn khoăn chọn lựa tôi và gia đình.

- Cô sợ anh ta sẽ chọn gia đình và bỏ rơi cô phải không?

Phượng Vũ lặng im. K’ Brơi nói đúng. Đó chính là điều mà cô sợ nhất. Cô sợ rằng Nam sẽ chọn ra đình và rời bỏ cô, nên cô chọn cách chủ động rời xa anh trước, như thế nỗi đau sẽ vơi bớt đi. Không biết giờ này anh ra sao rồi? Hy vọng anh hạnh phúc với tình yêu của Minh Sang dành cho anh.

Như nhớ ra, cô quay sang nói tiếp với người bạn tốt bụng:

- Hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi đã hỏi rồi, ngày mốt sẽ có xe xuống Sài Gòn.

- Cô định xuống Sài Gòn à?

- Không. Tôi qua đó rồi vào miền Tây.

- Cô sẽ vào miền Tây sao?

- Đó là nơi tôi mong muốn được đến lâu rồi. Biết đâu tôi lại tìm được cơ hội làm lại cuộc đời ở vùng đất đó.

- Cô sẽ đến tỉnh nào?

- Long An, Trà Vinh, Tiền Giang hay Bạc Liêu, cũng chưa dám chắc lắm...- Phượng Vũ nhún vai cười- Còn tùy xem bước chân tôi thích dừng ở nơi nào nữa. Có lẽ sẽ là ở một khu vườn trái cây rộng lớn và làm một cô gái mặc áo bà ba, đội nón lá bán trái cây trên những chợ nổi chăng?

Cả hai cùng bật cười trước ý nghĩ thích thú đó.

- Anh và cô Hoài sẽ đến thăm tôi chứ?

- Tôi sẽ mời sư phụ đi cùng mình. Sư phụ cũng ở vùng rừng núi này quanh năm rồi. Thầy cũng phải đi đâu đó để thay đổi không khí mới được.

- Đến nơi rồi tôi sẽ viết thư cho anh và cô ấy địa chỉ của tôi.- Vũ gật đầu.

Cả hai lại tiếp tục câu chuyện về những kế hoạch trong tương lai đến tận đêm khuya mới chịu đi ngủ.

Hai ngày sau đó, Phượng Vũ rời Kon Tum, lên xe đến bến xe miền Đông rồi tiếp tục bắt xe về miền Tây. Chuyến xe mà cô lên đưa cô về Vĩnh Long, nơi cô sẽ dừng chân đầu tiên trên hành trình đi tìm cho mình một miền đất hứa.

Chương 24: Tìm thầy chữa bệnh

Minh Sang nhìn đồng hồ rồi lại chống tay vào cằm suy nghĩ một cách trầm ngâm. Đã quá giờ hẹn 15 phút mà Nam chưa đến, anh cũng chẳng điện báo cho cô một câu. Dạo này anh có vẻ bận rộn, cứ đi miết, có hôm còn ở công ty qua đêm. Cô thừa biết tâm trạng của anh lúc này, và đôi khi cô nghĩ có lẽ cô đã làm anh khó xử nhiều lắm.

Cô không biết cô hay Vũ mới là người may mắn hơn? Một người chiếm được trái tim, còn một người có được thể xác. Nam không yêu cô, hoặc đã từng yêu cô mà thôi, nhưng cô lại không muốn buông tay để anh đi, dù anh có tỏ ra hờ hững và tránh né cô bao nhiêu đi nữa. Suy cho cùng, cô yêu anh cũng có thua gì Vũ đâu, có khi còn nhiều hơn ấy chứ, chỉ có điều Nam lại không chọn cô mà thôi.

Gần đây, gia đình hai bên cứ giục hai người kết hôn, nhưng Nam cứ chần chừ mãi với lý do muốn chữa lành bệnh cho Vân đã rồi mới tính đến chuyện riêng. Anh chưa sẵn sàng kết hôn với cô nên mới lấy lý do này. Cô hiểu điều đó, nhưng không ngăn cản ý định của anh. Cô đã liên hệ giúp anh tìm một thầy thuốc đông y giỏi để chữa cho Vân. Chỉ cần anh đồng ý là sẽ đưa Vân đến chỗ thầy lang đó.

Sang khẽ thở dài. Đúng lúc đó thì Nam bước vào, đưa mắt tìm cô và tiến lại. Anh ngồi xuống ghế, đối diện với cô, mỉm cười:

- Xin lỗi, anh đến muộn. Bị tắc đường mà anh lại để quên điện thoại ở công ty. Em đợi anh lâu chưa?

Đấy, dù không hề yêu cô nhưng anh lúc nào cũng cứ đối với cô như thế, khiến cô không tài nào dứt bỏ được. Cô bị xúc động sâu sắc bởi thái độ chân thật của anh khi anh nói lý do đến trễ.

- Em cũng mới đến thôi. Anh uống gì?

- Em ơi, cho anh một café nâu đá nhé!

- Lạnh vậy mà anh còn uống đá.- Sang nhăn mặt.

- Anh quen rồi. Bên châu Âu còn lạnh bằng mấy thế này đấy chứ.- Anh cười- Mà em nói có chuyện gấp là chuyện gì vậy?

- Em đã tìm được cho Vân một thầy lang rồi. Lần này thử chữa đông y xem thế nào anh nhé!

- Anh sợ mấy ông lang vườn lắm.- Nam lắc đầu- Chữa lợn lành thành lợn què thì chết.

- Nhưng bao lâu nay chữa tây y, rồi tâm lý mà có hiệu quả gì đâu. Cứ thử chữa đông y đi. Người này anh yên tâm được. Cô ấy là bạn cũ của mẹ em đấy. Em hỏi mãi mới biết được địa chỉ của cô ấy. Nếu anh đồng ý thì cứ đưa Vân đến chỗ cô ấy xem thế nào.

- Bạn của mẹ em à? Thế cô ấy ở đâu? Gần đây không?

- Cô ấy người gốc Hà Nội, là bạn thân hồi cấp 3 của mẹ em. Sau khi cả chồng và hai đứa con của cô ấy đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, cô ấy đau buồn quá bỏ vào trong Tây Nguyên sống. Giờ cô ấy đang ở Kon Tum.

Một thoáng ngần ngừ xuất hiện trên mặt Nam.

- Mới đây mẹ em đã liên hệ được với cô ấy rồi…

- Mình mời cô ấy ra đây không được sao?

- Cô ấy nói phải đưa Vân vào chỗ cô ấy, chứ cô ấy không muốn ra đâu. Vả lại cô ấy nói chỉ ở đó mới sẵn thuốc, chứ về đây không có. Anh cứ đưa Vân vào chỗ cô ấy để cô ấy xem qua xem thế nào.- Sang khích lệ anh.

- Anh phải bàn với cả ba và mẹ nữa, mình anh không quyết định được.

- Mẹ anh sẽ đồng ý thôi mà. Cái chính là ở anh thôi.

- Ừm, nếu ba mẹ đồng ý thì anh không có ý kiến gì cả.- Nam gật đầu- Có một chút hy vọng thì cũng nên đặt niềm tin vào nó.

Sang nhoẻn miệng cười gật đầu. Cô mong hơn ai hết việc Vân sẽ lành bệnh, vì nếu như Vân không lành bệnh, thì Nam sẽ chẳng bao giờ nói đến chuyện kết hôn cả.

*

Một tuần sau, ba mẹ con Khánh Nam cùng Sang bay vào Sài Gòn, sau đó anh lái xe đưa mọi người lên Kon Tum, nơi người thầy thuốc mà cả nhà anh đều đặt hy vọng vào đang ở. Người thầy thuốc này ở trong một vùng núi tương đối xa trung tâm, giữa những buôn làng người Ê đê và Ba na sinh sống.

Thầy lang Hu Knê- tên mà buôn làng trong vùng đặt cho người phụ nữ gốc Bắc ấy là một người khá nổi tiếng khắp vùng rừng núi Tây Nguyên với những bài thuốc nam thần kì. Chị đến với đất này vào một chiều tháng 5 nắng cháy đỏ lá rừng, khi những người dân trong buôn trở về từ những con rẫy xung quanh.

Đầu tiên chị đến ở nhờ nhà một người dân trong buôn., sau đó thì chị thuê người dựng một căn nhà sàn nhỏ để ở. Vừa đến chị đã thổi ngay một làn gió văn minh đến với buôn làng đầy đói nghèo và hủ tục này. Chị dạy họ cách chăm sóc những đứa trẻ, dạy chữ cho họ và hơn hết, chị có thể đuổi con ma bệnh tật hành hạ họ quanh năm suốt tháng. Với người dân nơi đây, chị quan trọng như Giàng xưa nay vẫn ở trong tâm thức của họ vậy.

Thấm thoắt cũng đã hơn hai mươi năm kể từ ngày đầu đặt chân đến vùng đất này. Chẳng ai nhớ rõ chị bao nhiêu tuổi và tên là gì, mọi người gọi bà là Hu Knê và cái tên đó theo chị suốt những năm tháng qua.

Khi ba mẹ con Khánh Nam và Sang đến, thầy lang Hu Knê đang ngồi phơi lá thuốc ngoài sân. Trông chị già và khắc khổ hơn cái tuổi ngũ tuần của mình. Nếu chị và My Vân ngồi cùng nhau, không hai nghĩ họ là bạn bè cùng tuổi cả. Chị nhận ra ngay những vị khách mới đến này là ai, vì không phải lúc nào cũng có những người như thế này đến với buôn làng xa xôi này. Chị đứng dậy, nhìn người phụ nữ còn trẻ, quý phái nhưng giản dị, chị nhìn tiếp đến một cô bé đang níu chặt lấy tay người phụ nữ ấy. Dừng lại ở cô bé vài giây, chị nhìn đến một cô gái nữa, lần này thì chị giật mình vì cô gái này giống bạn chị như đúc. Đây có lẽ chính là cô con gái của bạn chị ngày trước- My Vân. Người bước xuống xe sau cùng là một thanh niên cao lớn và khá khôi ngô, sáng sủa. Chị đoán hết được tất cả những người đang đứng trước mặt mình lúc này vì bạn chị đã nói rõ trong thư khi gửi thư cho chị rồi.

- Cô Hoài ạ?- Minh Sang lên tiếng trước.

- Ừ… Cháu là con gái Vân phải không? Cháu giống mẹ cháu đấy…

- May quá! Tìm được đến chỗ cô xa thật. Đây là cô Thảo Nhi, anh Nam và con gái cô ấy ạ!

Màn chào hỏi diễn ra nhanh chóng, không nồng nhiệt nhưng cũng không lạnh nhạt. Có lẽ mọi tình cảm đối với người phụ nữ này đều chai sạn hết cả rồi. Sự mất mát đã làm chị trở thành một người trầm lặng đến đáng sợ, không bao giờ vồn vã với bất cứ chuyện gì.

Hai mẹ con Khánh Nam và Sang ngồi nhìn người phụ nữ xem bệnh cho Vân với ánh mắt hy vọng xen lẫn sự hồi hộp. Mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng ai cũng mong rằng chuyến đi này có kết quả.

- Bệnh của cháu có chữa được không chị?- Thảo Nhi nhìn chị một cách lo lắng hỏi.

Chị ngẩng đầu nhìn người mẹ đáng thương mà có lẽ vì con cái nên dù còn trẻ nhưng mắt đã đầy nếp nhăn và tóc lốm đốm sợi bạc. Nhìn theo cô gái ngây thơ, cười đùa với anh trai mình bằng ánh mắt của một đứa trẻ, chị khẽ nói:

- Cháu bị lâu chưa?

- Nửa năm nay rồi chị ạ! Vợ chồng em tìm hết những thầy thuốc y khoa giỏi nhất rồi mà cháu nó vẫn cứ thế kia. Phận làm cha làm mẹ sao nỡ nhìn con khổ như thế. Chị xem giúp em, bệnh tình của cháu có cơ may khỏi hay không? Tốn kém thế nào vợ chồng em cũng không ngại đâu.

- Chị tìm đến tận đây thì tôi cũng hiểu cảnh của chị rồi. Con gái chị vừa bị rối loạn tâm lý, vừa bị loạn nhịp sinh học, trở về tâm lý khoảng thời gian khi nó còn là một đứa bé. Trường hợp này thuốc Tây không chữa nổi đâu. Tôi hỏi không phải, trước khi bị thế này cháu nó có bị chấn động tâm lý gì đó phải không?

Khánh Nam giật mình đưa mắt nhìn mẹ mình. Mẹ anh khẽ gật đầu, rưng rưng nước mắt:

- Cũng là do vợ chồng em không đúng nên cháu nó mới thành ra thế. Thôi thì nếu chị có lòng thì chị giúp đỡ vợ chồng em với.

- Tôi không dám hứa trước vì nếu như cháu nhà chị không cố gắng tự hồi phục bản thân thì không có cách nào ép được đâu.

- Thế phải làm thế nào hả chị?

- Tạm thời cứ để cháu ở lại đây. Có lẽ không khí ở đây hợp với cháu hơn. Tôi sẽ vừa cho dùng thuốc vừa châm cứu lâm sàng cho cháu, có khi có cơ hội lành bệnh.

- Ở lại đây ạ? Em ở lại cùng cháu được không?

- Cái đó tùy chị. Nhưng thời gian chữa bệnh có thể sẽ rất dài đấy. Nếu chị tin tôi thì cứ để con bé ở đây với tôi. Chị cứ quay trở về Bắc chăm sóc tốt cho gia đình đi. Nếu cháu hồi phục tôi sẽ báo ngay cho anh chị.

- Em sợ một mình chị chăm sóc con bé hơi vất vả.

- Tôi có ở một mình đâu. Chị và hai cháu cứ yên tâm ra về đi. Còn nếu không chấp nhận để cháu ở lại đây thì tôi cũng đành chịu thôi. Tôi nghĩ còn có rất nhiều người có thể giúp đỡ cho chị và cháu.

- Đã đến đây rồi thì thôi trăm sự vợ chồng em nhờ cả ở chị vậy. Em để cháu lại cho chị, mong chị hãy chữa cho cháu trở lại như ngày xưa.

- Nhưng tôi cũng có việc phiền đến chị và hai cháu đấy.

- Vâng, chị có yêu cầu gì thì cứ nói đi ạ!

- Không phải cho tôi. Hiện nay người có thể cứu con gái chị không phải là tôi, mà là đệ tử của tôi.

- Sao ạ? Học trò của chị ấy ạ?- Thảo Nhi thốt lên hơi ngạc nhiên.

- Tôi chỉ biết cách chữa mà thôi, còn người cứu được con bé phải là người đi lấy thuốc về cho con bé dùng. Đó là đệ tử của tôi. Hiện tại loại thuốc mà tôi cần dùng chỉ có duy nhất mình cậu ta biết chỗ hái.

- Không có ai ngoài cậu ấy sao thưa chị? Vậy nghĩa là em phải gặp cậu ấy và nhờ cậu ấy đi hái thuốc ạ?

- Cậu ta hiền lành lắm, tôi nói gì là cậu ấy làm ngay. Nhưng tiếc là hiện cậu ta đã đi khỏi đây rồi. Tôi chỉ có địa chỉ nơi cậu ta đang ở nên muốn nhờ chị đến đó nhắn cậu ta về đây giúp tôi một tay.

- Cậu ấy đang ở đâu? Em sẽ bảo cháu lớn nhà em đến đón cậu ấy về ngay.- Thảo Nhi vội hỏi.

- Cậu ấy đang ở trong miền Tây. Ở Vĩnh Long. Tôi sẽ ghi lại cho chị địa chỉ, phiền chị đến đó nhắn cậu ta về đây giúp tôi.

- Vâng… vâng… Chị cứ ghi địa chỉ đi ạ…

Thảo Nhi mừng rỡ đến phát khóc khi cuối cùng, ít nhất cũng có một người nói đến tình trạng khả quan của con gái mình. Nếu như con gái chị thực sự lành bệnh, thì có lẽ cả đời này vợ chồng chị cũng không trả được hết nợ cho người phụ nữ này được.

Tạm biệt người phụ nữ sau khi khóc và đành lòng để con gái ở lại, Thảo Nhi cùng con trai và Sang về Sài Gòn. Khánh Nam đưa mẹ ra sân bay, trấn an bà:

- Mẹ đừng lo. Mẹ cứ về trước đi kẻo ba mong, mọi việc còn lại cứ để con lo là được. Con sẽ vào tận Vĩnh Long đón anh chàng người rừng ấy về.

- Gặp người ta rồi đừng có ăn nói như thế.- Chị nhắc nhở- Mẹ về vài ngày rồi mẹ lại vào. Hai đứa bận quá thì đón cậu ấy về Kon Tum xong nhớ bay về Hà Nội đấy.

- Tụi con nhớ rồi mà mẹ. Thôi mẹ ra máy bay đi.

- Ừm... Hai đứa đi cẩn thận đó.

Khánh Nam đợi máy bay cất cánh rồi mới trở ra xe. Minh Sang cầm tờ địa chỉ trên tay, băn khoăn:

- Đi luôn hả anh? Hơn 400 cây số đấy. Mà giờ lại tối rồi. Hay mình về khách sạn nghỉ đã. Anh lái xe suốt thế rồi, em sợ anh sẽ kiệt sức đấy.

- Vậy cũng được.- Khánh Nam ngần ngừ đôi chút rồi cũng gật đầu. Anh đã quen với việc chiều theo ý của Minh Sang mà không phản ứng gì rồi.

Chương 25: Định mệnh

Đầu giờ trưa ngày hôm sau thì Khánh Nam và Sang cũng về được đến Vĩnh Long. Địa chỉ mà anh chàng K’Brơi đang ở cách trung tâm thị xã Vĩnh Long đến hơn 40km. Đó là một cù lao nhỏ, hai người phải gửi xe ở ngoài và đi xuồng vào trong cù lao đó.

Nếu không phải trong lòng đang có việc thì chắc Nam cũng bị cảnh những vườn trái cây ở đây làm cho mê mẩn mất. Quanh cù lao vườn tiếp vườn, cây tiếp cây, hoa quả sai trĩu trịt, xòa cả xuống sát mặt nước. Minh Sang thì liên tục thốt lên vì thích thú với cảnh đẹp mắt này.

Chiếc xuồng ghé vào một bờ kênh có lối đi lên, cậu bé lái xuồng nói:

- Đến nhà ông Hai Triều rồi đó anh chị. Giờ này ông ấy chắc đang ở ngoài vườn này thu hoạch trái đó.

- Cảm ơn nhóc.- Nam móc ví định đưa tiền nhưng đã bắt gặp cái trợn mắt của thằng bé.

- Trời ơi... Người thành phố giàu quá ha... Cho đi nhờ xuồng mà cũng bày đặt tiền bạc. Anh không cất bóp đi là tui đá đít anh xuống kênh đó.

- Ơ... cảm ơn nhóc nhé!- Nam nhảy lên vườn, đưa tay kéo Sang lên rồi hỏi tiếp- Nhóc tên gì thế?

- Tui tên Chiến, nhưng ba má với mọi người hay gọi tui là Tư Nhái. Tui sống cách đây 2 quãng sông... Thui chào nha, tui về nhà đây.

Khánh Nam suýt phì cười vì cái tên sau mà thằng nhóc nói. Nhưng nó đã cho nổ máy và chiếc xuồng khuất hẳn sau khúc cua, để lại những gợn sóng lăn tăn trên dòng kênh xanh biếc.

Khánh Nam không tài nào rời mắt được vườn trái cây rộng mênh mông này. Mọi thứ thật yên bình và như hớp lấy hồn anh. Anh chưa bao giờ biết ở Việt Nam lại có một thiên đường hoa trái tuyệt diệu như vậy.

- Trời, anh nhìn những cây doi kìa...- Sang reo lên chỉ vào những chùm doi trên những cây gần đó. Mỗi quả đều to bằng cái chén lớn, đỏ chót.- Cả xoài nữa kìa... Ôi thích thế...

- Lúc khác mình sẽ quay lại đây.- Anh nhắc cô- Bây giờ chúng ta có việc gấp mà.

- Ối, em quên mất.- Sang thoảng thốt kêu lên- Em xin lỗi, em quên mất.

- Có lỗi gì đâu mà em cứ xin rối rít lên thế.- Anh phá lên cười.

Nhưng câu chuyện của hai người bị cắt ngang ngay bởi một giọng nói phía sau:

- Cô cậu là ai thế?

Khánh Nam quay lại. Người đang hỏi anh là một người đàn ông trạc tuổi ba anh, trông rất khỏe khoắn, có nước da hơi rám nắng của người lao động. Ông nhìn hai người vừa tò mò, vừa ngạc nhiên, nhưng không một chút nghi ngại hay đề phòng gì.

- Cháu chào chú...- Anh tiến lại phía ông.

- Ủa, cậu là người miền ngoài hả?

- Dạ vâng, cháu từ ngoài Hà Nội vào ạ!

- Cậu đến mua trái cây à? Hay muốn kí hợp đồng làm ăn.

- Dạ không chú ạ! Cháu đến tìm một người tên là K’Brơi. Anh ấy đang ở đây phải không ạ?

- Cậu nói tên chi cơ?- Ông nhíu mày không hiểu.

- Dạ, anh K’Brơi ạ!- Khánh Nam giật mình.

- Hổng có... Cái tên kì quặc đó quanh vùng này không có đâu.- Ông lắc đầu.

- Dạ, nhưng chính anh ấy đã cho cháu địa chỉ này, nhà chú Hai Triều mà. Anh ấy nói anh ấy đang ở đây.

- Tui là Hai Triều nè.- Ông cười phá lên- Bộ tên những người sống ở nhà tui mà tui còn lẩm cẩm đến nỗi không nhớ sao?

- Ơ... dạ thế có ai ở trên Tây Nguyên vô đây không thưa chú?

- Tây Nguyên thì có, nhưng không có cái tên cậu vừa nói đâu. Chỉ có thằng Năm Sơn thôi cậu à.

- Vâng... thế thì đúng là anh ấy đấy ạ. Anh ấy đang ở đây phải không ạ?

- Phải... Thằng Năm nó là người quen mà. Ngày trước ba nó với tui là bạn bè mấy mươi năm đó. Anh kiếm thằng Năm có chuyện gì thế?

- Dạ, có thầy anh ấy ở trên Kon Tum gọi anh ấy về có việc gấp ạ nên nhờ cháu đến đón anh ấy về.

- Người đỡ đầu của nó gọi về hả? Ờ, từ hồi ba má nó mất đến giờ thì chỉ có người đó là tốt với nó. Nếu bà ấy gọi nó về thì nó phải về thôi.

- Anh ấy có nhà không chú?

Không đáp lại anh mà người đàn ông quay người, cất tiếng gọi:

- Út Liên đâu?

- Dạ...- Có tiếng đáp lại dõng dạc và lanh lảnh ở đâu đó.

Khoảng 20 giây sau, một cô nhóc chừng 14, 15 tuổi chạy đến, hai bím tóc lúc lắc một cách đáng yêu. Trên tay cô bé là mấy trái vú sữa.

- Dạ ba gọi con?

- Thằng Năm Sơn có nhà không?

- Dạ không thưa ba... Anh Năm với chị Hai đem hoa quả sang bên chùa Pháp Thiên thắp hương rồi.

- Hai đứa nó lại đi với nhau nữa rồi. Thế tụi nó nói chừng nào về?

- Dạ con không rõ đâu ạ!

Cô bé nhìn Khánh Nam cười rõ tươi rồi đỏ mặt chạy vụt đi.

Người đàn ông quay sang nói với anh:

- Hai cô cậu ráng chờ chút xíu, chắc tụi nhỏ về ngay ấy mà.

- Chùa Pháp Thiên có gần đây không chú?- Khánh Nam vội hỏi.

- Không xa lắm. Đi xuồng chừng 30 phút là đến. Nhưng có gấp đến vậy không? Tụi nó chắc về ngay ấy mà.

- Dạ thôi không cần đợi đâu ạ! Cháu sẽ đến đó tìm anh ấy cho nhanh.

- Hai cô cậu chân ướt chân ráo đến đây làm sao biết đường đi mà đòi đi. Thôi nghỉ chút đi. Chút nữa tui kêu con Út đưa hai người qua đó.

- Dạ, cảm ơn chú nhiều.

- Khach sáo chi. Hai cô cậu còn lặn lội đến tận đây báo tin cơ mà. Cũng tại thằng Năm ở vùng núi sâu quá chứ không đánh mỗi cú điện là đến nơi rồi phải không?

- Hay bác làm ơn gọi cho anh ấy giúp cháu được không ạ?

- Ờ... ờ... đợi tôi chút...

Hai Triều như sực nhớ mới rút điện thoại ra, loay hoay bấm gọi đi. Một hồi sau ông quay lại, mặt buồn thiu:

- Con Hai không bắt máy anh ạ! Thôi nếu gấp thế thì cứ để tôi kêu con Út Liên đưa hai người đến đó. Mà hai đứa này kì cục thật, lúc nào cũng cứ nhất định phải đến tận chùa Pháp Thiên mới chịu...

- Vâng, vậy cháu nhờ chú vậy. Xong tụi cháu còn phải trở về Sài Gòn ngay. Nếu không đem được anh ta về lần này thì em gái cháu chết mất.

- Trời đất... Gì mà nghiêm trọng thế

- Dạ... vì chỉ có anh Năm mới biết cách hái thứ thuốc mà có thể cứu em gái cháu thôi chú ạ!

- Vậy cậu không nói sơm. Út đâu....- Hai Triều lại cất giọng gọi một lần nữa.

- Con đây ba...- Cô bé lại tất tả chạy đến, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán.

- Lấy xuồng đưa hai anh chị đây qua chùa Pháp Thiên tìm anh Năm và chị Hai mau.

- Dạ...- Con bé dạ ran rồi chạy biến đi.

Chùa Pháp Thiên đúng như ông Hai Triều nói, nằm bên một quãng sông vắng, cách đến hơn 30 phút đi xuồng. Nếu tính đường chim bay có lẽ cũng ngắn thôi, nhưng vì phải đi theo những khúc sông, rồi kênh rạch quanh co, chằng chịt nên thành ra đường đi khá xa. Cô bé Út Liên luôn miệng nói về những con nước, những vườn trái cây mà ba người đi qua nhưng Khánh Nam không để tâm lắm.

Khi chiếc xuồng cập bờ, Út Liên nói:

- Đến rồi đó. Đây là chùa Pháp Thiên.

- Anh tưởng nó phải là một ngôi chùa lớn lắm chứ?- Khánh Nam ngẩn ra nhìn ngôi chùa nhỏ nằm giữa một khu vườn cây trái lớn.

Út Liên cười khùng khục với một vẻ rất đáng yêu:

- Chùa Pháp Thiên thật đó anh. Nhưng ba má em nói là nó được dựng từ lâu lắc rồi nên thiêng lắm. Ở đây chỉ có mấy sư thôi. Cũng ít người viếng thăm nơi này lắm vì mới dựng một chùa lớn lắm ở trên thị trấn đó.

- Nhóc đi với anh đi, anh đâu biết anh Năm Sơn mặt mũi ra sao đâu.

Con nhóc cột dây xuồng vào gốc cây rồi nhảy tót lên bờ một cách nhanh nhẹn. Nó đi thẳng về phía ngôi chùa.

Chùa có hai gian. Gian trước có lẽ là nơi thờ tự nên vừa đến gần ba người đã ngửi thấy mùi nhang rất thơm. Còn gian sau có lẽ là nơi ở của những vị sư ở đây. Một người đang quét lá ở trước sân chùa, thấy ba người bước đến bèn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn. Đó là một vị sư nữ.

- Dạ con chào sư cô.- Út Liên lên tiếng trước- Con là con gái ông Hai Triều ở bên kênh Na Rang đó sư cô. Con đến tìm anh Năm Sơn và chị Hai con.

- Mô phật. Hai vị thí chủ đó đã rời chùa rồi.

- Rời chùa ạ?- Nam thốt lên đầy thất vọng- Đi lâu chưa thưa sư cô?

- Cũng được chừng nửa giờ rồi. Sáng hai vị đó qua đây giúp bổn chùa thu hoạch trái cây xong, vừa lên đường về ngay, nghe nói ở nhà có việc gấp.

- Trời đất. Chắc chị Hai đi đường khác rồi nên tụi con mới không gặp.- Út Liên lắc lắc hai bím tóc.- Mà năm nay thu được nhiều trái cây không sư cô?

- Nhờ Phật độ trì nên năm nay hoa trái nhiều. Các vị có muốn mang lộc chùa về nhà thì xin đợi một chút, tôi kêu Diệu Hư mang cho các vị ít trái cây.

- Dạ, cám ơn sư cô, bọn tôi sẽ ghé qua lần sau, giờ chúng tôi phải quay về vì có việc rồi.- Khánh Nam vội lắc đầu từ chối mặc dù anh bắt đầu dần yêu mến vẻ thanh tịnh của nơi này.

- Thưa sư cô con về.- Út Liên khoanh tay chào rồi vội đuổi theo Khánh Nam và Sang.

Mất thêm nửa giờ nữa ba người mới quay lại được về vườn trái cây của nhà Út Liên. Nhưng vừa về đến nơi đã lại nghe thấy Hai Triều la lên:

- Trời đất đi kiểu gì mà không gặp nhau hoài vậy?

- Anh Năm với chị Hai đâu ba? Tụi con đến thì sư cô nói hai người đã về rồi mà.

Hai Triều nhìn Khánh Nam phân trần:

- Hai người vừa đi thì con Hai điện lại cho tui. Tui nói có việc gấp nên tụi nó nói về ngay. Tui chạy theo gọi hai người lại mà đã đi mất rồi. Lẹ quá!

- Anh Năm Sơn đâu rồi bác?

- Lại không gặp tụi nó phải không? Con Hai vừa theo thằng Năm lên thị trấn bắt xe về Kon Tum rồi.

- Sao ạ?- Nam lại thêm một lần nữa rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này.

- Thì tui nói anh đến tìm nó vì có việc nhắn từ Kon Tum nên nó vội đi ngay. Con Hai theo nó lên đó chơi rồi. Tui kêu đợi hai người quay lại mà nó đi ngay cho kịp chuyến xe chiều lên thẳng Kon Tum ở trên phố đó.

- Họ đi lâu chưa chú?

- Nửa giờ trước. Nhưng hai người đi kiếm vô ích thôi. Xe đò đi cách đây 15 rồi.

Khánh Nam hơi lúng túng vì chẳng biết nên làm gì lúc này. Sang cười:

- Thôi anh ta về Kon Tum là được rồi. Mình về lại thị trấn kiếm chỗ nghỉ ngơ
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3349
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN