--> Hận Thù Quyết Tử - game1s.com
The Soda Pop

Hận Thù Quyết Tử

r'> Liễu Tinh Đởm trong lòng đau xót, chàng đành ngậm sầu nuốt lệ giả nói là cha vẫn được mạnh khỏe, rất vui lòng bảo chàng đến đây theo sư phụ học tập võ nghệ thêm.
Nàng tin lời anh nói là thực, rồi đưa anh sang một gian phòng khác sạch sẽ để nghỉ ngơi, có sẵn cả giường màn chăn nệm.
Canh khuya, Liễu Tinh Đởm ngồi chống tay trên bàn nhìn ngọn đèn dầu lờ mờ như hạt đậu xanh, chàng sực nghĩ đến thù nhà thì bất giác châu lệ ràn rụa, sau mệt mỏi quá mặc cả quần áo ngoài nằm cả xuống giường thiêm thiếp đi lúc nào không biết, chợt đâu thấy người lay mình mấy cái thật mạnh, chàng mở bừng con mắt mơ màng thấy nàng Phương Thuyền Cô đứng cạnh đấy thì kinh ngạc nhảy phắt xuống giường.
Phương Thuyền Cô vội hỏi :
– Thưa thế huynh, cha tiểu muội mới đến chơi, xin mời thế huynh sang chơi bên phòng muội ngay.
Liễu Tinh Đởm sẽ gật đầu đi theo Phương Thuyền Cô sang gian phòng ấy, vừa bước vào khỏi cửa chàng liền gọi :
– Lão bá đâu hiền muội?
Bỗng đâu có trận gió lọt vào trong phòng thổi tắt ngọn đèn làm tối om không còn trông ra bóng người, tiếp luôn tiếng đóng cửa sập lại, hình như Phương Thuyền Cô đang cài then.
Liễu Tinh Đởm giật nẩy mình thấy khác ý, chàng giơ hai tay quờ quạng thì thấy cánh cửa bằng sắt đã đóng chặt.
Liễu Tinh Đởm còn đang hồi hộp bỗng nghe Phương Thuyền Cô ở sau lưng khẽ nói :
– Liễu thế huynh, tiểu muội mang ân thế huynh cứu mạng vừa rồi, không biết lấy gì báo đáp, nên đành đánh lừa để mời thế huynh đến đây, vậy xin thế huynh chớ hiềm phận hèn mọn mà cùng nhau giải kết mối duyên trăm năm về trước.
Kinh ngạc, Liễu Tinh Đởm không ngờ Phương Thuyền Cô lại phóng đãng đến thế, chàng quay lại định xô nàng ra thì không trông thấy người, liền cả giận nói :
– Đồ phóng đãng, ta không ngờ hiền muội lại có tâm địa xấu xa như thế?
Chợt nghe thấy tiếng đá lửa bật xòe ra, châm ngọn đèn lại sáng tỏ hơn trước, thấy Phương Thuyền Cô phấn điểm son tô lại càng tôn vẻ lộng lẫy.
Nàng làm ra bộ rất lẳng lơ nói :
– Thế huynh sao lại nói những lời quá đáng, nhưng canh khuya sao thế huynh lẻn vào phòng tiểu muội định làm gì? Nếu không nghe lời, tiểu muội sẽ đem việc này thưa với sư phụ thì thế huynh liệu sao?
Liễu Tinh Đởm càng thêm tức bực viện lẽ :
– Đó là hiền muội đánh lừa ta vào đây, khi gặp sư phụ thì đứng có chối, ta sẽ phân biệt tỏ tường.
Phương Thuyền Cô cố kiếm lời ôn tồn :
– Thế huynh cự tuyệt tiểu muội có lẽ hiềm vì thái độ lẳng lơ và ăn nói trăng hoa của tiểu muội không phải là trang khuê tú dã có tư tình với ai? Nếu thế thì oan ức lắm, vì tiểu muội năm nay đã mười tám tuổi, chưa làm việc tang bộc xấu xa bao giờ, nay không hiểu sao tiểu muội mới thoạt trông thấy thế huynh mà đã sinh lòng yêu mến không sao tả được ra lời, huống chi thế huynh với tiểu muội xảy ra sự hiềm nghi lúc ban ngày, ý tất cũng có duyên phận chăng đấy? Nên trái tim nóng hổi của tiểu muội đã buộc chặt vào trong ngực huynh rồi, thế huynh không đoái thương thì tiểu muội quyết liều ngọc nát vàng tan ngay đây trước mặt thế huynh. Thôi, xin thế huynh hãy cứu vớt người đang bị chìm đắm trong bể tình thăm thẳm muôn trùng.
Há phải cỏ cây, Liễu Tinh Đởm không đành lòng bèn kiếm lời khuyên nhủ :
– Hiền muội chớ nên cho ta những lời chán ngán ấy nữa, chẳng ra gì tấm thân hiền muội cũng quý trọng muôn vàn, mà nỡ làm chuyện bướm ong nhơ nhuốc thế ư? Huống chi ta chịu làm điều trái ngược lương tâm ấy thì mặt mũi nào thấy Phương lão bá là cha hiền muội và cha ta ở suối vàng? Thôi thì hiền muội làm ơn mở cửa cho ta ra kẻo khi sư phụ trông thấy thì chết cả với nhau, vả lại ô uế cả thanh danh hai nhà Phương, Liễu chúng ta đi.
Như gió thoảng qua, Phương Thuyền Cô không chịu nghe lời lại cố buộc tội :
– Thế huynh thật là người không biết lẽ phải mà cự tuyệt lòng tốt của tiểu muội, đừng tưởng từ chối hoài thì người ta phải mở cửa cho ra đâu, việc này xảy ra bởi tại ai dám công nhiên ôm người ta trước mặt sư phụ để gây nên mối tình ái lúc ấy? Thôi, biết điều thì thuận đi.
Liễu Tinh Đởm lại nổi giận nói :
– Ta không ngờ hiền muội là một cô gái thông minh mà lại hồ đồ đến thế, nếu ta biết hiền muội mặt dày quá đỗi thì dẫu chết ngay ta cũng không thèm xin xỏ với sư phụ cho.
Chưa dứt lời Phương Thuyền Cô liền phóng cặp thu ba rất tình tứ, rồi bước gần đến tủm tỉm cười giơ cánh tay ngọc trắng muốt lên khoác vai Liễu Tinh Đởm.
Chàng thốt nhiên thẹn đỏ mặt rồi dùng hết sức đẩy nàng ra rồi liền trợn mắt mắng :
– Hay cho phường dâm ô không biết liêm sỉ!
Dựng ngược đôi mày ngài, Phương Thuyền Cô cũng giận dữ mắng lại :
– Ngươi dám nói vô lễ trước mặt ta, ta bắt ngươi phải cúi đầu quỳ gối ngay tức khắc.
Dứt lời Phương Thuyền Cô liền nhảy sấn vào dùng chiêu “Nguyệt Lý Tân Hình” co tay trái lại phóng tay phải lên hàm Liễu Tinh Đởm.
Chàng thấy thế cả giận cũng dùng chiêu “Vân Trủy Ưng Trảo” giơ hai tay lên định bắt lấy tay nàng.
Phương Thuyền Cô gạt tay phải lại nhanh như cắt rồi xoay người phóng tay trái xỉa vào ngực tức là chiêu “Hồi Đầu Hổ Vi”.
Liễu Tinh Đởm thấy nàng dùng thế võ lợi hại, cũng giở luôn chiêu “Nhị Long Tranh Châu” phá chiêu ấy.
Phương Thuyền Cô lại trở ra chiêu “Linh Sư Khai Khẩu” đưa dồn hai tay rồi co chân phải lên đá.
Liễu Tinh Đởm cũng trấn tĩnh như thường, liền dùng chiêu “Hầu Tử Thâu Đào” đưa ngang chân trái giở miếng đá, rồi đưa chân phải xỉa vào mặt, tay phải móc dưới bụng, may sao Phương Thuyền Cô cũng phá ngay được.
Một cặp trai gái dạo quyền hỗn đấu trong gian phòng rất kịch liệt, hai bên đều trổ hết bản lãnh bình sinh ra để thủ thắng.
Dưới ánh đèn sáng coi uyển chuyển như đôi uyên ương bơi trên mặt nước, như cặp bướm bay liệng trên cành hoa, qua lại tới lui phút chốc đã ngoài trăm hiệp mà chưa biết ai hơn ai kém.
Liễu Tinh Đởm thấy thế không thể hạ được nàng ngay chàng liền dụng mưu đánh chiêu “Chổm Hổ Thần Yêu” quay người chạy đi mấy bước.
Phương Thuyền Cô ngỡ chàng thất bại liền dùng chiêu “Bảo Áp Xuyên Liên” nhảy xổ theo.
Liễu Tinh Đởm thừa cơ quay trở lại ra chiêu “Bạch Viên Cầm Thỉ” định vồ lấy nàng giơ bổng lên quật xuống coi thể dữ dội tưởng chừng nàng không thể nào tránh kịp được.
Bỗng thấy một vật sáng loáng từ trên nóc phòng bay vụt xuống trúng vào cánh tay Liễu Tinh Đởm rồi rơi xuống đất, làm cánh tay Liễu Tinh Đởm tê buốt cả, chỉ đứng đờ ra không cựa quậy nói năng được.
Liễu Tinh Đởm vội nhìn xuống xem thì ra đó là một quả kim tiên không đầu nhọn.
Phương Thuyền Cô biết có người giúp nàng vừa ném phi tiêu vừa điểm huyệt Liễu Tinh Đởm, nàng liền với ngay sợi xích to bằng cổ tay quấn chặt lấy mình và hai cánh tay chàng mấy vòng rồi khóa lại, sau bế xốc người chàng đặt nằm ngay trên giường, nàng thương tình điểm hộ chỗ mạch lại cho chàng cựa quậy được.
Liễu Tinh Đởm khí ức nổi lên đầy ngực chàng cố vùng vẫy hết sức cũng không thể dứt xích ra được mới mệt mỏi phờ người.
Phương Thuyền Cô ngồi cạnh đấy lấy làm thích chí cười khúc khích nói :
– Nào thử xem thế huynh còn tài giỏi nữa hay thôi? Nếu cứ nghe lời tiểu muội thì đâu đến nỗi này? Vậy thế huynh hãy cứ bằng lòng đi rồi tiểu muội sẽ cởi trói cho kẻo tội nghiệp.
Phương Thuyền Cô vừa nói vừa đưa bàn tay ngọc vuốt ve mặt Liễu Tinh Đởm.
Chịu quyền thế đè nén dưới tay bạn quần thoa, Liễu Tinh Đởm ngửi thấy mùi lan xạ thơm ngào ngạt, nếu phường lãng tử dâm ô thì mấy chẳng hồi tâm chuyển ý, nhưng chàng thấy thế càng tức giận đùng đùng lại trợn mắt mắng :
– Thuyền Cô, ta không ngờ ngươi làm điều nhơ nhuốc đến thế để phá hoại môn phong nhà họ Phương, ta thề cụt đầu này thì thôi chớ không khi nào nghe lời trăng hoa, nay ngươi có nhẫn tâm giết ta đi cũng cam lòng chớ đừng làm trò khả ố trước mặt ta nữa.
Không chút hờn giận Phương Thuyền Cô lại cố làm ra bộ thân ái khuyên lơn :
– Thế huynh chớ nhẫn tâm nói những lời, vô tình ấy, vì cứ như Phương, Liễu, hai họ nhà ta thì dù tiểu muội đã là người vợ chưa cưới của thế huynh nên có quyền yêu đương và gần gũi được, không khi nào ai dám coi khinh như gái trăng hoa.
Nói đoạn nàng ôm đầu chàng vào lòng.
Liễu Tinh Đởm thấy nàng quá ư phóng đãng thì càng tức giận, lần này chàng vận nội công lên cánh tay rồi gắng sức vụt mạnh một cái, tức thì những dây xích tung ra, chàng đứng phắt dậy giơ tay xông vào đánh Phương Thuyền Cô.
Phương Thuyền Cô kinh hãi cho là chàng có sức khỏe vô cùng thì vội xua tay nói :
– Hãy khoan đã, đó là tiểu muội muốn thử lòng thế huynh đó!
Liễu Tinh Đởm cũng ngạc nhiên dừng tay lại hỏi :
– Thử lòng ta nhưng định làm gì chớ?
Phương Thuyền Cô ung dung đáp :
– Liễu thế huynh lòng đanh dạ thép, nếu có tánh dâm tà như những phường thanh niên khác có lẽ nguy đến tánh mạng, nguyên khi thế huynh đứng trước mặt sư phụ mà dám ôm lấy tiểu muội để xin hộ, làm sư phụ nghi cho thế huynh có tình ý với tiểu muội mới bày ra tấn trò hỗn độn như thế, nên vừa rồi sư phụ cho đòi tiểu muội vào trong nội sảnh hỏi rằng: “Tinh Đởm sao lại chịu liều mạng cứu con?” Thì tiểu muội trả lời: “Chàng là thế huynh của con.” Sư phụ lại hỏi luôn: “Đã đành rằng nó xin tội cho con nhưng sao lại dám làm điều vô lễ trước mặt ta?” Câu hỏi ấy làm tiểu muội hổ thẹn quá chỉ trả lời vắn tắt là không biết.
Liễu Tinh

Đởm lại xen lời :
– Thế rồi sư phụ hỏi gì nữa?
Phương Thuyền Cô tiếp theo :
– Thế rồi sư phụ lại vặn: “Không biết, con trả lời sư phụ khéo lắm, nhưng sư phụ hẳn hỏi bấy giờ con vì lẽ gì lại vào trong hậu sảnh?” Tiểu muội liền nói: “Nhân chàng có một cây Thanh Hương kiếm và đầu lâu của phụ thân chàng để ở nhà con, nên khi con thấy chàng đến thì muốn báo tin ngay cho biết đầu người và thanh kiếm báu lại cũng muốn cho chàng biết rõ mặt mũi con vừa giả trai thành thử trong hấp tấp quên mất cả mệnh lệnh nghiêm cấm của sư phụ, thực là tội đáng muôn thác”, sư phụ chỉ khẽ lắc đầu nói: “Thằng bé này nguyên là sư tổ tiến cử lại nhưng ta coi hành tung của nó thì không thể tin được. Bây giờ con cốt trong lòng chân chính đừng có hổ thẹn để đi thử xem lòng nó ra sao, nếu quả có lòng tà dâm thì con cứ chém đầu nó về đây, hay con cũng yên dưỡng nó mà che chở thì ta chém cả đôi, vì con không thể man trá được ta, ta đã có cách xét đoán”.
Nghe lời không những là sư phụ nghi hoặc thế huynh có lòng tà dâm, cho đến tiểu muội cũng hơi nghi ngờ. Huống hồ thế huynh đã có lòng cứu tiểu muội mà gây nên hiềm nghi trai gái ôm nhau rồi, mà tiểu muội thì chưa nhất định phải lấy thế huynh, song trọn đời cũng thề không ôm cầm thuyền ai nữa, âu đành rằng thế huynh có lòng mạo hiểm cứu tiểu muội thì dầu chết ngay tiểu muội cũng nghĩ kế báo đáp mới là, khốn nỗi sư phụ đã sai khiến thì tiểu muội không dám trái ý và cũng không quản hổ thẹn để thử xem tấm lòng của thế huynh hay dở ra sao. Nay tiểu muội đã biết rõ tấm lòng của thế huynh trắng trẻo như làn tuyết sáng suốt như vầng trăng, thì cũng may cho thế huynh và hú hồn cho tiểu muội, suýt nữa đã đưa người xuống hố sâu vực thẳm xin thế huynh tha lỗi cho.
Liễu Tinh Đởm lúc ấy mới rõ chuyện thì cười nói :
– Sư phụ dụng ý lợi hại thực, nhưng sao hiền muội không nói cho ta biết trước lỡ ra ta cũng như phường thiếu niên hiếu sắc kia thì còn chi là tính mệnh, hiền muội quả là vô tình lắm!
Phương Thuyền Cô cũng cười nói :
– Có thử lửa mới biết lòng vàng thắm, như thế tiểu muội lại được rõ phẩm hạnh của người quân tử, thôi xin mời thế huynh về phòng nghỉ.
Phương Thuyền Cô nói đoạn mở cửa phòng, Liễu Tinh Đởm ra khỏi đấy hầu như thoát một nơi quan ải mỹ nhân suýt nữa thì danh vọng của chàng bị chìm xuống tận đáy bể, mà thù cha không hòng báo phục nữa, tất để mối hận muôn đời.
Liễu Tinh Đởm quay về phòng thấy một cái bóng đen ngồi lù lù trên giường, khi thấy chàng liền quát to lên một tiếng :
– Nghiệt súc to gan thực, ngươi hãy coi lưỡi gươm của ta đây!
Chương 5: Muốn thử lòng, Địch Long Tuấn vờ đe dọa – Được gươm báu Liễu Tinh Đởm quyết ra đi

Dưới ngọn đèn

le lói, Liễu Tinh Đởm thấy người ấy thật hung ác, đầu đội thiết khôi, mình bận thiết giáp, hình như chân đi đôi giày đế sắt, mặt đen như trôn chảo, bộ râu xồm cứng như dây thép, tuy không trông rõ mặt nhưng cũng có thể phỏng đoán là người ước chừng năm sáu mươi tuổi, mình không to lớn mà cử chỉ rất lanh lẹ, người ấy cầm thanh bảo kiếm múa trước mặt Liễu Tinh Đởm sáng lấp loáng, vì đạo quang kiếm sáng quá làm ngọn đèn dầu cũng phải tắt phụp đi.
Lúc ấy Liễu Tinh Đởm trong tay không có khí giới, chàng biết là địch không nổi người ấy vội né về một bên rồi ứng tiếng hỏi :
– Ai đó, sao không cho ta biết tên họ mà cứ đánh càn bậy như thế, nếu mà ta bị thất bại thì còn sư phụ ta nữa, ngươi chớ có vội làm hỗn!
Yên lặng, người ấy không trả lời, liền cất mình nhảy vọt lên phóng chân đá Liễu Tinh Đởm một cái.
Liễu Tinh Đởm vội dùng chiêu “Mãnh Hổ Phục Địa” quỳ phục xuống giơ tay lên bắt chân.
Người ấy vội xoay mình dùng chiêu “Mãng Xà Phiên Thân” nhảy vọt ra.
Liễu Tinh Đởm thừa cơ lại dùng chiêu “Song Long Xuất Hải” phóng hai tay nhảy cả vào đánh.
Người ấy cũng ra chiêu “Liễu Trưởng Âm Dương” phá chiêu đó rồi hai người đều xung đột trong gian phòng tối mù mịt. Phút chốc quyền pháp của người ấy biến hóa vô cùng làm Liễu Tinh Đởm chân tay phải luống cuống, vì nỗi nhiều chiêu rất bí hiểm không hiểu, lắm lúc tưởng chừng như bị người ấy đánh vỡ óc tan xương ngay, mà khi hai quả đấm như cặp đồng chùy sắp giáng xuống thì người ấy co tay lại như giỡn đùa khiến chàng nhọc mệt, mồ hôi tháo như tắm xiết đổi kính phục người ấy là tay không phải tầm thường.
Đang khi bất ý Liễu Tinh Đởm thấy người ấy dùng chiêu “Phụng Hoàng Chuyển Dực” nhảy bổng lên khỏi đầu chàng rồi đặt một chân vào ngang vai làm chàng thấy cái chân ấy nặng hàng mấy ngàn cân không thể nào gánh nổi phải ngã phục xuống trước mặt người ấy, rồi lại thấy tê buốt cả mình mẩy, không thể cựa quậy được, mà muốn kêu lên để người đến cứu cũng không ra tiếng như bị cấm khẩu.
Bỗng người ấy sẽ nạt :
– Im ngay, ta là vị Dạ Du Thần ở trên thượng giới chỉ chuyên đêm khuya đi tra xét lòng thiện ác của nhân gian, nếu ngươi làm sự trái ngược lương tâm mà bị ta tuần sát thấy thì thanh kiếm báu ở tay ta quyết trừ khử.
Liễu Tinh Đởm nghe nói là Dạ Du Thần thì mới đỡ sợ, và tự biết lòng mình ngay thẳng rồi thấy gót chân người ấy day trên vai một cái hình như người điểm lại chỗ huyệt cho chàng mới khôi phục lại nguyên trạng, thì vội hỏi :
– Bẩm, ngài là Dạ Du Thần? Phụng mạng thượng đế để tra xét việc nhân gian?
Người ấy trả lời :
– Chính thế, nếu kẻ làm sự gian ác thì ta giết đi để cảnh cáo người đời.
Liễu Tinh Đởm quả quyết nói :
– Được rồi, nếu thanh gươm ở trong tay ngài mà giết tôi đêm nay, thì nội trong ba ngày đức Thánh thượng sẽ cho ngài lên đoạn đầu đài!
Người ấy nổi giận nói dằn từng tiếng :
– Hay cho ngươi dám nói khoe miệng để sỉ nhục thần giáo, có lẽ ngươi khinh lưỡi gươm của ta không sắc?
Liễu Tinh Đởm lại đáp :
– Tôi không dám hùng hổ thần giáo, nhưng ngài là một vị thần chuyên giết người càn bậy, tôi cứ ngỡ thế gian có những người không hiểu tình lý, ai ngờ trên thiên đường cũng có vị thần mờ ám.
Người ấy vẻ kinh ngạc hỏi luôn :
– Ngươi có chứng cớ gì mới bảo ta là vị thần mờ ám? Nếu ngươi nói ra được thì ta không làm Dạ Du Thần nữa.
Liễu Tinh Đởm cũng hỏi vặn lại :
– Muốn cần tôi nói sự mờ ám của ngài, ngài hẳn nói sự trái ngược lương tâm của tôi trước?
Người ấy cười gằn :
– Ngươi vào phòng chọc ghẹo một cô gái thơ ngây lại muốn dâm ô cả tấm thân trọng quý ngàn vàng của người ta.
Liễu Tinh Đởm tức giận liền cải :
– Ngài là một vị thần có con mắt sáng suốt mà dám buộc cho người điều oan uổng như thế sao?
Người ấy nói với giọng quả quyết :
– Ngươi còn dám chối cãi không giễu cợt gái trinh tiết. Nếu cô ta không nói cho ngươi biết trước để che mắt sư phụ ngươi thì có lẽ ngươi đã khai diễn ra tấn trò dâm ấy rồi chứ gì?
Liễu Tinh Đởm kinh hãi nói :
– Ông là một vị thần thiêng liêng thực, nhưng ông có mắt mà chỉ biết một lẽ chứ không hai. Nếu tôi có lòng tà dâm thì đêm nay không thoát khỏi cái quan ải mỹ nhân rồi, trên trời mà có vị thần mờ ám, thì dưới trần có viên quan lại hồ đồ.
Người ấy lại cười nói :
– Thôi được, thanh bảo kiếm này là đức Thượng đế ban cho ta để thử lòng vàng đá, nếu ngươi mà manh tâm, thì chỉ một nhát liếm là xong đời, bằng ngươi chính trực thì lưỡi kiếm nầy không thể xâm phạm đến ngươi được. Vậy ngươi hãy coi kiếm của ta đây.
Dứt lời người ấy co chân lại rồi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ sáng quắc, coi thần sắc Liễu Tinh Đởm vẫn thản nhiên chàng vươn cổ ra chịu chém. Người ấy thấy thế bèn tra thanh kiếm vào trong vỏ rồi vực chàng dậy nói :
– Chàng đã có lòng chính trực nên lưỡi gươm của ta không thể xâm phạm được. Âu là theo ta đi tìm sư phụ để nói chuyện.
Người ấy nói đoạn đưa tay xoa vai Liễu Tinh Đởm mấy cái, tức thì không thấy trong mình tê buốt nữa, chàng có ý nghi là thần pháp linh diệu bèn theo người ấy vào trong nội sảnh. Không thấy sư phụ đâu thì chắc nằm an nghỉ trong phòng, nên chàng chỉ khoanh tay đứng chờ một chỗ.
Người ấy đứng quay mặt vào phía trong từ từ tháo cái thiết khôi trên đầu và bộ thiết giáp trong mình, lại trút bỏ thanh gươm đang gieo rồi xoay người trở lại nhìn Liễu Tinh Đởm nói :
– Con có nhận được ta là ai không?
Liễu Tinh Đởm vừa nhìn đã giật mình kinh hãi vì người ấy không phải Dạ Du Thần, mà chính sư phụ mình, không những là tướng mạo như hệt mà tiếng nói cũng đổi lại như trước.
Liễu Tinh Đởm biết là sư phụ dụng ý lợi hại, nếu chàng hiếu sắc mà vào trong quan ải mỹ nhân ấy thì ắt uổng mạng. Chàng càng nghĩ càng rùng mình sởn gáy, nhưng chàng tự hỏi lòng không thẹn thì cũng không ngại gì, Liễu Tinh Đởm liền quỳ trước mặt sư phụ là Địch Long Tuấn khấu đầu nói :
– Đệ tử trót mạo phạm sư phụ vừa rồi, xin người tha tội.
Địch Long Tuấn vội nhấc Liễu Tinh Đởm dậy rồi cười nói :
– Con có tội gì đâu, đó là ta thử lòng con xem có được quang minh chính đại không, nếu con mà làm sự cẩu thả ám muội, thì không còn gì tình nghĩa thầy trò, mà lưỡi kiếm của ta cũng không thể dung tình con được.
Dứt lời Địch Long Tuấn thuật lại chuyện đứng nghe ở ngoài phòng Phương Thuyền Cô, sau ném một quả kim tiền cụt đầu nhọn vào cánh tay chàng rồi nàng thừa cơ bắt trói lại, Liễu Tinh Đởm nghe nói lại càng bái phục sư phụ tài giỏi vô cùng.
Địch Long Tuấn nói :
– Võ nghệ của con cũng khá đấy, nhưng “mã bộ” còn khi chưa vững, nên chỉ có thể giao thủ với người tầm thường được, còn như gặp phải tay tài nghệ thì ắt không làm được trò gì, vậy con phải chịu khó khổ luyện, để ta chỉ bảo cho.
Liêu Tinh Đởm vội vâng dạ rồi lòng lấy làm vui sướng.
Địch Long Tuấn lại lấy một thanh kiếm nhỏ ra nói với Liễu Tinh Đởm :
– Kiếm này có chia ra âm dương hai thanh, âm kiếm tên gọi là Thu Nguyệt, thanh dương kiếm tên gọi là Thanh Phong, mà thanh kiếm này tức là dương kiếm, những thanh kiếm từ thượng cổ không thể bì kịp. Nguyên thuở xưa cặp âm dương kiếm này của đôi vợ chồng tên là Lý Thanh Phong và Lương Thu Nguyệt đều tài giỏi kiếm pháp trên chốn giang hồ, trừ gian giết nịnh, đã từng làm được nhiều việc nghĩa hiệp. Nhưng hiềm là cặp âm dương kiếm nầy hễ gặp phải người nội công giỏi thì không thể chịu nổi, chỉ là một vật thường như những thanh kiếm khác. Vả người luyện nội công trong mình cơ thể cứng như sắt đá mà hạng người ấy rất tài giỏi lại phần nhiều hay làm những điều đại gian ác, lưỡi kiếm thường không làm gì nỗi họ, nên khi ấy vợ chồng Lý Thanh Phong và Lương Thu Nguyệt đem cặp âm dương kiếm bỏ vào lò lửa luyện lại, trải qua một thời gian mười lăm năm, hai thanh kiếm ấy mới luyện thành sắc như nước. Có thể chém sắt như bùn, thổi sợi tóc bay qua đã đứt, chém người không thấy dấu máu trên lưỡi, ngoài ba điều ấy còn chém người giỏi nội công cũng vẫn không được. Vợ chồng Lý Thanh Phong, Lương Thu Nguyệt lấy làm tức bực như điên cuồng lại bỏ hai thanh kiếm vào trong lò luyện một thời gian ba mươi năm nữa, thành thử đôi kiếm của vợ chồng ấy làm tiêu ma đời thanh niên của họ, sau gặp người nội công cũng lại vô linh hiệu. Thế là uổng phí hết công phu, huống chi đời người ai sống đủ trăm năm, nay đã bỏ mất bốn mươi lăm năm, rồi vợ chồng Lý Thanh Phong, Lương Thu Nguyệt vẫn kiên tâm lại luyện thêm mười năm nữa. Trong khoảng thời gian ấy, vợ chồng Lý Thanh Phong, Lương Thu Nguyệt đã yếu, hai thanh kiếm cũng chưa luyện thành công, vợ chồng phẫn chí liền cởi hết quần áo ôm nhau nhảy vào trong lò luyện kiếm bị thiêu chết, từ ấy về sau hai thanh kiếm ấy lọt vào tay một kẻ phi tặc mà mắt tục không ai biết là vật quý, còn như vợ chồng Lý Thanh Phong, Lương Thu Nguyệt tự tử vì thanh kiếm phần nhiều khách giang hồ cũng đều hiểu thế hết.
Địch Long Tuấn nói đến đây ngắt lời, đằng hắng lên mấy tiếng lại tiếp nói :
– Sao dời vật đổi thế nào cặp âm dương kiếm lại vào tay ta. Nhân hai mươi năm về trước đức sư tổ mua được ở hiệu bán đồ cũ hai mươi quan tiền rồi ngài luyện lại cặp kiếm ấy thành công đem cho ta, cứ như lời ngài nói thì hai thanh kiếm này đã linh cảm huyết nhục của vợ chồng Lý Thanh Phong, Lương Thu Nguyệt nên thanh âm kiếm có đạo bạch quang, dương kiếm có đạo kim quang, thanh âm kiếm của Lương Thu Nguyệt mới lấy tên là Thu Nguyệt kiếm, dương kiếm của Lý Thanh Phong mới lấy tên Thanh Phong kiếm đem hợp dụng lại. Nếu gặp người nội công tài giỏi đến đâu đứng xa cách mười bước cũng có thể múa kiếm lấy đầu dễ như trở bàn tay. Nguyên hai thanh kiếm Thu Nguyệt, Thanh Phong có vẻ linh hiệu là thần với chất, chất là nhờ người luyện công phu, thần nghĩa là nhờ chất linh cảm của loài người tác dụng mà biến thần không chất, nếu người không biết dùng coi như vật tầm thường thì không linh nghiệm chi hết, sở dĩ đức sư tổ cho ta có dạy cả môn linh diệu trong kiếm thuật, ta chịu khó luyện tập năm năm mới thành công, đã nhờ hai thanh kiếm này lập nên biết bao nhiêu sự nghiệp, nay ta cho con thanh kiếm rồi dạy cách thần thông biến chất chịu khó mà luyện tập, sau sẽ trừ gian giết ác để thừa kế cái chí nguyện của Lý Thanh Phong thuở trước.
Liễu Tinh Đởm nghe nói thích chí liền hỏi :
– Thưa sư phụ, đây là thanh dương kiếm vậy còn thanh âm kiếm đâu?
Địch Long Tuấn thản nhiên nói :
– Thanh âm kiếm ta đã giao nó cho người khác, con không cần phải hỏi, sau này báo thù xong âm dương hai kiếm sẽ gặp nhau.
Ngay hôm ấy Địch Long Tuấn đưa Liễu Tinh Đởm vào nhà riêng. Mỗi ngày ba buổi truyền thụ kiếm thuật.
Cũng may Liễu Tinh Đởm đã ăn được viên linh đơn của Tam Phong sư tổ khi trước nên cốt khí mạnh mẽ tâm địa thông minh lại chịu khó dụng công luyện tập, chỉ một năm rưỡi kiếm pháp đã hoàn toàn thành công.
Địch Long Tuấn lại dạy luôn Liễu Tinh Đởm về các môn quyền thuật và nội công trong hai năm trời nữa, chàng không hề ra khỏi nhà lấy một bước, các anh em bạn học cũng giữ theo luật pháp của thầy không ai dám vào hỏi thăm cả.
Một hôm Địch Long Tuấn dẫn Liễu Tinh Đởm đến một khu sân rộng, vào một cái nhà kiến trúc kiểu lương đình đã thấy Ân Bình tức người đạo pháp đầu lở mà Liễu Tinh Đởm gặp nhau lúc thoạt chạy xuống hầm đến đón Địch Long Tuấn mời ngồi, rồi Ân Bình với Liễu Tinh Đởm chấp tay đứng hầu hai bên. Địch Long Tuấn bèn nói với Liễu Tinh Đởm :
– Con theo ta luyện tập thấm thoát đã hầu bốn năm, ngày nay tài nghệ của con có phần tăng tiến lắm, âu là có Ân Bình sư huynh con đây, hai con hãy dạo vài đường quyền cho ta coi.
Liễu Tinh Đởm vội quỳ xuống trước mặt sư phụ khấu đầu nói :
– Thưa sư phụ, tài nghệ của con còn non nớt lắm, có tỉ thí với sư huynh con là người có công học tập đã lâu. Vả khi con mới xuống hầm võ nghệ của sư huynh con đã hơn con thập bội, bấy giờ con nhờ sư huynh con cầm con như người ôm con mèo nhỏ, vậy xin sư phụ xét kỹ kẻo khi đem trứng chọi đá sao?
Địch Long Tuấn cả cười nói :
– Thế thì ta dạy bảo con học bấy lâu chẳng hóa ra uổng lắm ư? Nghĩa là tài nghệ của con ta coi có phần tiến bộ hơn trước nhiều có thể đấu với sư huynh con được. Thôi anh em hãy ra sân tỉ thí cho ta coi cũng là ngày thường luyện tập của con nhà thượng võ.
Ân Bình cùng vội quỳ xuống thưa :
– Bẩm sư phụ, cho phép anh em con đọ sức cũng đủ biết, kẻo khi đấu lỡ xảy ra chân tay nguy hiểm.
Địch Long Tuấn gật đầu cười :
– Thao luyện võ nghệ nguy hiểm xảy ra là lẽ thường, ta đã sẵn thuốc đây ngại gì, nhưng anh em muốn đọ sức trước cũng được rồi hãy tỉ thí với nhau, vậy có cây tháp đá dựng ở trước sân kia làm cảnh, hai con mau xuống cử xem có nổi không?
Hai người cùng ứng tiếng “dạ” lên rồi đều chạy xuống sân.
Ân Bình bước đến gần cây tháp đá thấy bề cao ước chừng hơn trượng, bề rộng chừng hai tầm người ôm để trên cái bệ đá. Ân Bình ngắm nghía hồi lâu rồi dùng “Tọa mã” đứng tấn bộ xuống ôm lấy gốc tháp vào ngực rồi vận hết sức lực binh sinh ra từ từ đứng dậy, sau bước đi dạo vòng quanh sân hai lần, vì bước chân đi dùng tấn mạnh quá rập cả sân gạch, lại ôm tháp để chỗ cũ như trước coi chừng đã dùng sức quá nên chỉ đứng thở hồng hộc bởi cây tháp đá nặng tới nghìn cân.
Đến lượt Liễu Tinh Đởm thấy cây tháp đá cao to lớn thì chồn lòng sợ không vác nổi, chàng bèn xắn hai ống tay áo rồi dùng “Tọa mã” đứng tấn hạ bộ xuống, vận hết sức hai cánh tay ôm lấy cây tháp giơ bổng lên, thấy nhẹ tếch như cây tháp giấy, chàng lấy làm lạ nhìn xuống chân thì thấy giẫm lõm hai viên gạch xuống quá mắt cá không biết vì sao mình lại có sức khỏe đến thế. Thích chí, Liễu Tinh Đởm liền giơ cây tháp cao lên khỏi đầu, lại múa tít như người múa côn trên mặt sân nhảy nhót coi như không rất tự nhiên.
Ân Bình đứng ngoài thấy thế rất đỗi ngạc nhiên, tấm tắc khen ngợi Liễu Tinh Đởm có sức khỏe vô cùng.
Địch Long Tuấn thấy Liễu Tinh Đởm múa cây tháp lanh lẹ thì mỉm cười rồi nói :
– Nội công của con đã thành nên có sức khỏe như thế, nhưng còn cách đề khí chưa chắc đã hoàn toàn, vì bao nhiêu hơi sức vận cả lên trên người thì cũng là một sự khó, vậy con hãy đem hết cả sức nhảy lên mái nhà thử cho ta coi sao.
Liễu Tinh Đởm “dạ” lên một tiếng rồi vâng lời, chàng liền dụng hết sức đề khí lên trên người ôm cả cây tháp đá nhảy lên mái nhà, không ngờ sầm một tiếng bước chân giẫm lên ngói vụn nát rơi xuống rào rào. Chàng thấy thế cố gượng bước lên đỉnh mái, làm rung động cả nóc nhà cơ hồ bị gió bão đổ ụp uống, lúc này Liễu Tinh Đởm mới kinh hãi nhảy bổ xuống để cây tháp lên bệ đá như trước mà được cái sắc mặt vẫn thản nhiên không thấy dáng nhọc mệt.
Địch Long Tuấn cũng bật cười :
– Đó, ta đã bảo cách đề khí của con chưa được hoàn toàn, con chỉ quen dùng sức mình không hiểu sức nhẹ, đối với con mắt người nghệ cao thì họ coi thường lắm. Nào, con hãy thử, đây ta dùng cách đề khí thì biết.
Dứt lời Địch Long Tuấn nhảy vọt xuống sân nhanh như con én bay đến ôm lấy cây tháp đá tung bổng lên chừng hai ba trượng cao rồi ngửa mặt giơ hai tay bắt lấy cây tháp, đi rón rén mũi giầy bằng mười đầu ngón chân, chạy nhanh lên chung quanh sân, sau cất mình nhảy vụt lên nóc nhà, cả người lẫn tháp có thể nặng tới vạn cân mà cái bầu rượu xây bằng vôi gạch không long lở như thế cũng là nhờ cách đề khí của người giỏi võ nghệ vì bao nhiêu sức nặng đã đưa cả lên trên mình nên chân nhẹ nhõm không việc gì. Địch Long Tuấn đứng trên cái bầu rượu rỉnh trên nóc nhà rồi chao đầu lộn nhào xuống dưới sân như con mèo quăng mình tuyệt nhiên không nghe tiếng động. Địch Long Tuấn để cây tháp đá vào trên bệ như trước làm hai người Ân Bình, Liễu Tinh Đởm cũng phải khen sư phụ tài giỏi vô cùng.
Địch Long Tuấn ngoảnh lại cười với cả hai :
– Đó, hai con coi cách đề khí của ta có hiểu không, vì đã vận hết sức mạnh lên trên người như vật đem treo lên nên chân mới nhẹ nhõm dù định đi trên cây ở ngọn cũng không việc gì.
Nghe nói thích chí, Liễu Tinh Đởm vội quỳ xuống bẩm :
– Thưa sư phụ ra oai dạy con cách “đề khí” ấy nữa mà không hiểu sao lần này con lại có sức mạnh ấy được.
Địch Long Tuấn cười giảng :
– Sức mạnh của con là nhờ ơn đức sư tổ cho ăn viên linh đan khi trước, nên gân xương trong người cứng như sắt lại thêm công học tập trong bốn năm trời thì mới có sức khỏe như thế đó. Còn như con muốn học cách “đề khí” thực là một sự rất khó vì ít ra cũng phải ba bốn mươi năm mới có thể thành công được, huống chi mối cừu thù của cha phải cần báo phục ngay lúc này, không thể chờ đợi cho học tập được mà lâu như thế ắt kẻ thù của con không còn sống trên đời để giết nó nữa. Thôi đành khi nào báo oán xong con trở về đây ta sẽ dạy cho con sau.
Liễu Tinh Đởm tuân theo lời sư phụ.
Địch Long Tuấn lại đưa Liễu Tinh Đởm, Ân Bình hai người đến một tòa nhà đá rộng rãi, từ dưới móng tường lên trên đỉnh mái đều kiến trúc bằng đá. Địch Long Tuấn liền ấn nhẹ cơ quan trên tường, hai cánh cửa bật tung ra, rồi ba thầy trò bước vào trong nhà thấy những người bằng đá to lớn như người thật treo dây xích lủng lẳng trên mái nhà, Địch Long Tuấn trỏ bảo Liễu Tinh Đởm và Ân Bình :
– Đây là nhà thạch nhân trận của ta, trong nầy treo một trăm linh tám người bằng đá và dựng sẵn một cây côn sắt nặng chừng hai trăm cân, nếu học trò của ta không thể sử dụng nổi cây côn sắt phá đánh trong trận này ra vào ba lượt thì không khi nào ta cho ra ngoài ứng tiếp với đời được, kẻo khi khách giang hồ còn lắm người tài giỏi để thêm trò cười cho ta. Nay hai con học tập cũng đã khá rồi, hãy vào phá thạch nhân trận cho ta coi thử, nhưng phải cẩn thận mới được vì khi đánh vào người đá dây xích văng đi đập lại rất mạnh, nếu không đỡ kịp ắt phải vỡ đầu gãy tay, vậy phải lưu ý kẻo xảy ra nguy hiểm đến tính mạng.
Tuân theo lời thầy bảo, Ân Bình liền vác cây côn sắt xông vào đánh phá người đá trước, tức thì những người đá đánh trúng vào văng lên lung tung làm chàng phải cố sức gìn giữ kẻo đập vào người phải bị thương nặng.
Ân Bình cố sức ra vào xung đột được ba lượt thì người đà nhọc phờ, tay đã co chồn, vì người đá văng mạnh quá, chàng vội nhảy vọt ra ngoài đứng thở vóc hơi.
Mỉm cười, Địch Long Tuấn liền bảo Liễu Tinh Đởm vào phá thử xem.
Liễu Tinh Đởm liền cầm cây côn sắt nhẩy tót vào đánh phá, những người đá văng đi lộn lại kêu chan chát, có khi sắt đập vào nhau bật cả lửa ra bởi hai cánh tay chàng múa côn sắt quá mạnh, như hai con rồng múa khúc trong đám mây, người chàng vùng vẫy như con hổ nhảy hét trên đàn dê. Liễu Tinh Đởm càng đánh càng thấy thích chí, những người đá thi nhau xô đuổi mà không sao trúng vào người chàng được, quay qua lộn vào hàng mười mấy vòng vẫn không biết chán. Hăng hái lần cuối cùng Liễu Tinh Đởm múa côn đánh dữ hơn trước làm dây xích treo người đá bị đứt luôn nhiều chỗ, những người đá nặng đập vào nóc nhà vách tường kêu ầm ầm chàng mới chịu ngừng tay lại nhảy vọt ra, sắc mặt vẫn an nhiên như trước không thấy mệt nhọc.
Địch Long Tuấn gật đầu cười nói :
– Được rồi, võ dũng của con ngày nay có phần xuất sắc lắm, ta cũng lấy làm hài lòng về công dạy bảo con bấy lâu.
Địch Long Tuấn lại đưa Liễu Tinh Đởm, Ân Bình về chỗ khu sân rộng trước rồi bảo hai người :
– Hai con đọ sức ta đã biết nhưng còn võ nghệ cũng cần tỉ thí với nhau cho ta coi thử, vậy hai con hãy dạo chơi mấy đường quyền cước.
Ân Bình đứng chắp tay trước mặt sư phụ, nói :
– Thưa sư phụ, vì Liễu sư đệ ngày nay khí lực đã tăng tiến hơn con nhiều, nếu sư phụ sai con đấu võ thì quyết là không xứng đáng.
Địch Long tuấn bỗng đổi ngay sắc mặt nghiêm nghị nói :
– Ta có bảo các con ra nơi chiến trường tranh khôn đoạt giáp đâu mà sợ nguy hiểm, nghĩa là anh em cùng học thao luyện với nhau cho rộng đường kiến thức, để khi gặp tay kình địch thì sẽ đối phó. Vả lại võ nghệ ta dạy hai con cũng giống như nhau, chỉ có sức khỏe nhờ ở khí cốt người. Vậy hai con hãy dạo thử quyền thuật chơi, không được xâm phạm đến người nhau.
Liễu Tinh Đởm và Ân Bình hai chàng đều vâng lời thầy ra dạo quyền ở trước sân.
Ân Bình nhẩy ra sân trước đứng giang hai tay dùng chiêu “Khổng Tước Khai Bình”, chực sẵn.
Liễu Tinh Đởm liền co một tay phải xông vào tức là chiêu “Kim Kê Độc Lập”.
Ân Bình đã vội quỳ phục xuống dùng chiêu “Lão Thụ Bàn Căn” giơ tay định bắt lấy cẳng Liễu Tinh Đởm.
Liễu Tinh Đởm cũng vội rụt tay chân lại rồi lìa nhanh tay chân khác ra theo chiêu “Họa Mi Thượng Giá” vừa đá vừa xả vào người Ân Bình.
Ân Bình lại phá luôn chiêu ấy, rồi hai chàng trổ hết tài học bình sinh ra tranh đấu, thực là hai con hùm thiêng nhe nanh múa vuốt để ganh phần thắng lợi, chớp mắt đã được vài chục hiệp.
Địch Long Tuấn đứng xem thấy quyền thuật của Liễu Tinh Đởm lanh lẹ tuyệt vời, tuy Ân Bình cùng chung một môn phái mà tay chân Liễu Tinh Đởm biến hóa vô cùng nhiều chiêu lạ khác, đó cũng nhờ tính tinh thông của chàng linh động hơn người ở chỗ ấy làm Ân Bình tay chân luống cuống chỉ còn chờ lúc nguy bại.
Liễu Tinh Đởm lại đánh luôn chiêu “Kim Tuyến Điếu Hồ Lô”.
Ân Bình cũng vội xoay ra chiêu “Hoàng Oanh Ẩm Thủy” để đỡ chiêu ấy.
Liễu Tinh Đởm lại đánh luôn chiêu “Liệu Hoàn Khấu Đả” rất lợi hại dẫu Ân Bình có đỡ cũng không kịp.
Địch Long Tuấn thấy thế liền ném một quả kim tiêu bay qua mang tai Liễu Tinh Đởm, trong khi bất thần khiến chàng thấy động vội nghiêng đầu bắt lấy quả kim tiêu trong tay rồi hai người ngừng cuộc đấu, nhảy vọt ra ngoài ngơ ngác nhìn.
Địch Long Tuấn bất giác vỗ tay khen ngợi :
– Võ nghệ của con tiến bộ lắm, trong khi bất phòng mà bắt được ám khí cũng là một tay tài giỏi đó, thực chẳng uổng phí công ta rèn tập cho con mấy năm.
Từ nay mối huyết thù của cha con sẽ có ngày báo phục được rồi.
Dứt lời ba thầy trò Địch Long Tuấn đều quay vào trong gian nội sảnh.
Lại một hôm Địch Long Tuấn cùng vị lão anh hùng Phương Kế Võ cha nàng Phương Thuyền Cô đi vào nội sảnh.
Liễu Tinh Đởm vội đến yết kiến, Phương Kế Võ khẽ gật đầu, rồi giơ tay bảo chàng hãy tạm lui ra.
Địch, Phương hai người cùng nhau bàn chuyện nhỏ, coi vẻ mặt hai người có lúc cương quyết, có lúc nghiêm nghị suy nghĩ như sợ hãi, làm Liễu Tinh Đởm không hiểu chuyện gì mà cũng không dám hỏi.
Sau lúc ấy Địch Long Tuấn lại cùng Phương Kế Võ ra đi, bẵng luôn hai ba ngày không thấy về, khiến Liễu Tinh Đởm lại càng lo sợ mong nhớ bội phần, ngày thứ tư mới thấy Địch Long Tuấn trở về ngồi trong nội sảnh vẻ mặt vẫn ra chiều lo nghĩ mà Liễu Tinh Đởm cũng hồ nghi không dám hỏi. Bỗng thấy Địch Long Tuấn gọi Liễu Tinh Đởm đến hỏi chàng :
– Tinh Đởm con, thù cha không báo gọi là trang hiếu tử, nên ta đã cùng Phương Kế Võ lão anh hùng cùng mẹ Ngô Tiểu Ất bàn đến mối oan cừu của cha con, nhưng vì kẻ thù ấy là người tài giỏi vô cùng, bản lãnh của ta chưa chắc đã làm gì nổi nó, duy có bà mẹ Ngô Tiểu Ất thì họa chăng trừ được Không Nham hòa thượng là kẻ thù giết cha con, song chưa dễ bà ta đã chịu giúp sức.
Liễu Tinh Đởm nghe tên kẻ thù giết cha thì đau đớn như muôn mũi tên bắn vào ruột, chàng ngậm ngùi nói :
– Thưa sư phụ, không ngờ Không Nham hòa thượng tài giỏi đến thế nhưng mẹ Ngô Tiểu Ất có phải là bà già ném Mai Hoa trâm vào cánh tay con khi trước không? Thế mà con ở chung một chỗ mà không biết bà ta tài ba lỗi lạc, chẳng hay vì lẽ gì mà mai danh ẩn tích, xin sư phụ nói rõ cho con biết.
Địch Long Tuấn giảng lại :
– Nguyên chồng bà khi xưa là tay nghĩa hiệp tên là Ngô Thế Kiệt, lừng lẫy trên mặt Thái Hồ mấy chục năm, hết lòng trừ gian diệt ác, giúp đời làm biết bao việc nghĩa hiệp kinh thiên, khắp mặt khách lục lâm giang hồ đều khiếp hãi nể sợ oai. Còn bà cũng là một tay nữ hiệp, so về tài nghệ lại có phần xuất sắc hơn chồng, nên bất cứ ai trên chốn giang hồ mà không biết tiếng Phan Huỳnh Nương.
Sau chồng bà thụ bệnh qua đời, nên bà cũng chán ngán giang hồ, đem đứa con thơ là Ngô Tiểu Ất về quy ẩn một nơi, mẹ con đành sống cùng khổ, vì bà suốt đời làm việc nghĩa hiệp không hề lưu lại chút di sản, mà thậm chí đến con bà cũng không truyền dạy võ nghệ. Bà cho là người có căn bản phải bôn ba vì đời, tức là làm nô lệ lo việc cho cả trăm họ mà vẫn không được danh vọng gì, thành bà lập chí từ đấy không chịu xuất đầu lộ diện, nay ta là bạn quen biết với vợ chồng bà khi trước bèn đem sự cừu thù của cha con nói để yêu cầu giúp đỡ một tay, thì bà nhất định khước từ. Sau cố cầu khẩn thì bà mới tạm nhận lời là đến khi đó sẽ hay.
Liễu Tinh Đởm nghe nói rất kính phục cái tiết tháo của Phan Huỳnh Nương là mẹ Ngô Tiểu Ất, rồi chàng xiết nỗi vui mừng nói :
– Nếu thế thì mối huyết thù của con có ngày báo phục được, vì bà Phan Huỳnh Nương quyết không sai lời, mà Không Nham hòa thượng ắt có ngày nộp mạng.
Địch Long Tuấn gật đầu :
– Lẽ tất nhiên là oan oan tương báo, kẻ giết người không thoát khỏi lưới trời hiện bây giờ cây Thanh Hương kiếm của con và thủ cấp của cha con Phương lão anh hùng đã đem đến đây rồi, chờ khi báo được thù xong sẽ giao trả con hai vật ấy, nay con hãy đến Long Sơn ở Hà Nam hỏi thăm đường đến Tiết Gia có người họ Tiết tên Cẩn rồi vờ làm quen, thế nào người ấy cũng nhận con làm con nuôi, con cứ chịu khó ở đó ít lâu rồi con sẽ lấy được một người vợ và trả được thù cha, song phải giấu diếm lai lịch và tên họ mới được.
Liễu Tinh Đởm ngậm ngùi đáp :
– Con hổ sinh chưa báo được thù cha thì sao nỡ nhận làm con nuôi người khác, con chỉ cầu nguyện trả được thù rồi đem thân giúp ích cho đời, con không thiết gì sự lấy vợ.
Địch Long Tuấn nói :
– Đại trượng phu trong khi tòng quyền thì phải thế. Vả lại có phải làm con thực của người ta mãi đâu mà ngại? Huống chi có gặp người vợ con thì mới trả được mối đại thù ấy, vậy con yên tâm đi ngay kẻo lỡ dịp này.
Nhưng, Liễu Tinh Đởm vẫn hồ nghi không đáp, Địch Long Tuấn nói luôn :
– Có lẽ con đã có người vợ riêng trong lòng, nhưng ta nói người ấy cũng tức là người trong lòng con yêu, thôi con mau lên đường đi, kẻo nàng Phương Thuyền Cô đang mắc đại nạn, trừ phi con ra thì không ai cứu được. Vả nhận việc này hai cây Thanh Phong, Thu Nguyệt kiếm sẽ gặp mặt nhau, là đầu Không Nham hòa thượng con ắt chém được.
Liễu Tinh Đởm nghe nói đến Phương Thuyền Cô thì bất giác thẹn đỏ mặt vì chàng biết sư phụ xét đoán tâm lý rất đúng, nên chàng đành cầm cây Thanh Phong kiếm bái biệt sư phụ quyết ý ra đi.
Chương 6: Đánh mãnh hổ anh hùng tỏ thần dũng – Giết yêu quái cường đạo lộ nguyên hình

Liễu Tinh Đởm khi ra đi sực nhớ đến em gái là Liễu Thuấn Anh định vào từ biệt, Địch Long Tuấn bèn xua tay nói :
– Con bất tất phải vào từ biệt em con nữa, ta đã cho nó ra đi từ trước, thế nào sau này anh em con cũng gặp mặt nhau.
Liễu Tinh Đởm kinh ngạc hỏi :
– Thưa sư phụ em con đi đâu, có cùng đi với người nào nữa không?
Địch Long Tuấn nói :
– Võ nghệ của em con đối với ba năm trước đã tiến bộ nhiều lắm, nên trước đây ta đã cho nó cải nam trang ra đi. Thôi con cứ lên đường bất tất phải hỏi nhiều lời.
Liễu Tinh Đởm biết sư phụ nghiêm không dám hỏi nữa, chàng liền chắp tay vái sư phụ bốn lễ rồi quay ra đường hầm cũ là cái đáy giếng mà bốn năm về trước chàng đã bị

Ân Bình xô xuống.
Liễu Tinh Đởm đứng ở dưới ngước mắt lên miệng hầm, thấy cao ước chùng hai trượng, chàng nhún mình nhảy vọt lên như con chim sẻ bay coi rất lẹ làng, đối với thuật phi thân khi trước thật khác hẳn một trời một vực.
Liễu Tinh Đởm lên khỏi miệng hầm bèn bước vào trong tòa chính điện ở trong chùa, tức là ngôi chùa chàng thoạt đến năm xưa, thấy Ân Bình sư huynh đang nằm ngủ ở dưới bệ phật ngáy o o, chàng không tiện đánh thức dậy để từ biệt, bước thẳng ra ngoài cửa chùa. Khi đi chưa được bao xa thì thấy cửa chùa đóng sập lại.
Liễu Tinh Đởm đi đến một khu rừng thấy những ngọn núi đó nhọn bao la, chung quanh hình như những pho tượng người lố nhố, đường đi thì gai góc, chi chít lau sậy um tùm thật là một nơi hiểm ác lạ thường. Liễu Tinh Đởm loanh quanh mãi không biết lối ra chàng phải dùng thuật phi hành lên một quả núi nhanh thoăn thoắt truyền sang góc rừng bên kia. Cỏ cao quá đầu người chàng đang rẽ cỏ để tìm đường ra bỗng đâu nghe tiếng động lạ và người reo chuyển dậy một khu rừng. Liễu Tinh Đởm nhìn theo phương hướng ấy, thấy trên ngọn đồi phía trước mặt có một lớp người đều cầm gậy gộc theo đuổi một con vật đen vàng, con vật ấy miệng đang tha một người cong đuôi chạy xuống dưới đồi.
Liễu Tinh Đởm kinh ngạc liền chạy đến đón xem thì chính một con hùm lớn đang tha người, con hùm ấy vừa thấy Liễu Tinh Đởm thì sợ bị cướp mất mồi, liền gầm lên một tiếng nhe nanh vuốt nhảy xổ vào vồ, chàng vội hụp đầu xuống tránh về một bên, quay người lại dùng chiêu “Mãng Xà Phiên Thân” phóng chân đá luôn vào bụng con hùm, nó lộn nhào đi mấy vòng làm nó phải nhả mồi quăng người đang tha về một bên, con hùm như căm tức lắm gầm lên mấy tiếng nhe nanh múa vuốt lại nhảy xổ vào vồ.
Liễu Tinh Đởm cũng vội né khỏi rồi dùng chiêu “Song Long Quyền Thế” phóng hai quả đấm cả khuỷu tay vào đánh trúng lưng con hùm nọ ngã chúi xuống đất tưởng chừng như phải tan xương nát thịt. Không ngờ con vật ấy khỏe mạnh quá chẳng việc gì, nó lại quật đuôi xuống đất nhảy vọt lên định cấu xé mặt.
Liễu Tinh Đởm thấy cơ nguy thì rất kinh hãi chàng vội dùng chiêu “Phượng Hoàng Chuyển Dực” vung hắt hai cánh tay lên như con phượng hoàng xòe cánh gạt hai chân trước vào ngực con hùm làm nó bắn văng ra thật xa.
Con ác thú ấy vẫn không chịu thôi, gầm lên mấy tiếng dữ dội hơn trước rồi nhảy vọt qua đầu chàng.
Lần này Liễu Tinh Đởm hụp hẳn đầu xuống dùng “Bạch hổ vĩ thế” phóng liền hai tay lên túm lấy đuôi con hùm cố hết sức quật trở lại một cái mạnh trúng vào một tảng đá lớn gần đó. Nó bị thương nặng nằm giẫy giụa. Liễu Tinh Đởm thừa cơ nhảy vào nắm lấy hai cẳng trước xé toạc làm hai mảnh, máu chảy đầm đìa trên một bãi cỏ xanh, chàng vội chạy lại xem người bị tha thì thấy đã chết rồi, vì bị con vật cắn nát cổ họng và xé nát ngực lôi cả ruột gan, thấy cảnh thương tâm không thể cầm được lòng.
Lúc ấy bọn người theo đuổi con hùm đã chạy đến nơi thấy một chàng trẻ tuổi đánh chết được nó thì ai nấy đều lấy làm kinh ngạc đồng thời ứng tiếng lên ca tụng hết lời :
– Tráng sĩ thật là một người trời, nên mới có thần dũng đánh chết được con ác thú, thế là tráng sĩ đã trừ được một mối hại lớn cho thôn dân chúng tôi còn công đức nào cho bằng.
Liễu Tinh Đởm nghe lời cũng lấy làm lạ hỏi :
– Đánh chết con mãnh thú có tài giỏi gì mà ca tụng, nhưng tôi hỏi các ông, mãnh thú này nguy hiểm thế nào?
Trong bọn ấy có một người lớn tuổi nói :
– Tráng sĩ cao danh quí tánh là gì, nhân sao đi qua đây đánh con mãnh thú nầy cứu giúp dân chúng. Nguyên làng chúng tôi ở giáp dưới chân rặng núi gần đây, ước độ mấy tháng nay bị con hùm dữ nầy về bắt người và trâu bò rất nhiều, chẳng mấy đêm là không bị mất mà chúng tôi đã hết sức cùng nhau đi săn nó cũng không được vì nó hung tợn lắm, bắn không kịp bị nó cắn chết rất nhiều người, nên độ nầy không ai dám

đi săn nữa, rồi cứ tối đến nhà nào cũng đóng cửa đi ngủ sớm, nhà nào cũng canh phòng trâu bò rất cẩn thận. Trưa hôm nay không ngờ trong làng chúng tôi có người đứng chơi ngoài cửa, bất ngờ bị con hùm nầy ở trên ngang sườn núi nhảy xuống vồ chạy, người nọ chỉ kêu thét lên được mấy tiếng, người con trai trong nhà thấy cha bị hùm tha chạy hô hoán người làng đến cứu, nên chúng tôi đều lấy gậy gộc và đánh đồng la đuổi theo, may sao lại gặp tráng sĩ đánh chết nó ở đây mà người con trai kẻ bị hại đã chạy đến kia.
Chưa nói hết lời đã thấy một người trẻ tuổi chạy đến ôm lấy xác người bị hùm cắn chết rồi nằm lăn ra đất khóc thảm thiết. Bọn người làng cũng xúm lại khuyên ngăn, hồi lâu người ấy mới chịu gạt nước mắt đến tạ ơn Liễu Tinh Đởm cứu được xác cha, rồi cùng mấy người nữa khiêng xác về trước lại đem xác con hùm về làng sả ra tế vong hồn những người bị nó hại khi trước.
Bẩy giờ Liễu Tinh Đởm hỏi thăm bọn người ấy đường ra khởi khu rừng này nhưng họ cố lưu lại mời về làng khoản đãi, chàng cũng nể lời đi theo.
Khi đến dưới chân rặng núi thấy một làng, nhà cửa chi chít hàng mấy trăm nóc, bọn người ấy đưa Liễu Tinh Đởm vào một nhà cự phú nhất làng đó, người cự phú đó họ Ngô tên gọi Ngô Viên Ngoại tuổi đã quá tuần hoa giáp mà lòng rất từ thiện, nên người miền ấy thường tôn như ông thần sống.
Lúc ấy Liễu Tinh Đởm ở chơi đấy. Ngô Viên Ngoại thấy chàng tuổi trẻ mà có tài thì tiếp đãi bằng cách rất kính trọng, người làng ấy bất luận già trẻ gái trai đều kêu nhau đến xem mặt chàng tráng sĩ đánh chết hùm rồi ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Sau khi chủ khách dùng trà nước xong, Ngô Viên Ngoại ân cần hỏi Liễu Tinh Đởm :
– Tráng sĩ người xứ nào tên họ là gì xin làm ơn cho lão phu biết.
Liễu Tinh Đởm lễ phép đáp :
– Tôi họ Liễu tên Tinh Đởm người Mặc Sơn thuộc về địa hạt An Tuy tỉnh Giang Châu.
Nghe chàng bày tỏ tên họ xong, Ngô Viên Ngoại đứng dậy giơ tay lên nói với bọn người trong làng :
– Nay thực là lòng trời giúp cho dân làng ta, được gặp Liễu tráng sĩ đến đây, vậy anh em đều quỳ xuống yêu cầu Liễu tráng sĩ giúp cho việc nầy nữa, chẳng cần lão phu phải nói chắc anh em đều hiểu cả rồi?
Đồng thời tất cả mọi người cùng cất tiếng “dạ” vang lên. Ngô Viên Ngoại cùng bọn người làng cùng quỳ xuống trước mặt Liễu Tinh Đởm, chàng thất kinh không hiểu vì lẽ gì vội nhấc Ngô Viên Ngoại dậy và xua tay bảo mọi người đứng lên và vội vã hỏi :
– Tôi có tài đức gì mà các ngài quá tôn trọng như thế, nếu các ngài cần việc gì tôi xin tận tâm giúp đỡ.
Ngô Viên Ngoại có ý vui mừng liền mời Liễu Tinh Đởm ngồi xuống ghế rồi khẩn khoản nói :
– Tráng sĩ đã rộng lòng ban cho công đức thì lão phu xin thưa rõ căn do.
Nguyên mấy năm gần đây ở địa hạt chúng tôi thuộc về Trần Thiên Lãnh xảy ra cái tai nạn gớm ghê tức là có một con yêu quái hiện hình đến tàn hại nhân dân.
Duy có một điều là cách tàn hại của nó không khác gì quân cường đạo, nó cũng giết người lấy của và bắt các giống trâu bò heo ăn thịt, lại còn bắt những đàn bà, con gái xinh đẹp trong miền nầy. Khi trước dân chúng tôi đã triệu nhiều tay anh hùng hào kiệt đến tiêu trừ nó cũng không nổi mà còn bị nó chém cụt đầu hay giết mất xác nên dân chúng tôi không biết làm cách gì trừ được con yêu quái ấy đành phải lập đàn nguyện trời đất trừ hộ cho. Không ngờ khi mọi người đang mãi tế lễ thì thấy một bóng người đen bay qua đàn cầu nguyện, dân chúng ngơ ngác nhìn theo thấy biến đi mất, lúc ấy trên bàn thờ chỉ thấy một tờ giấy trắng lợt để mấy dòng chữ như sau: “Bản thân không phải yêu quái tức là Sơn Thần ở địa hạt đây, vì trời bắt các người phải chịu cái khổ ách nên sai bản thần đến trừng trị. Nếu các ngươi sớm biết sám hối thì cứ tuần rằm, mồng một tháng đôi kỳ phải đem vài con trâu bò đến nộp ở miếu Thành Hoàng đây để bản chức thụ hưởng thì sẽ được vô sự bằng sai lời hay thiếu sót số vật thì bản thần ắt lại hành phát. Bản sơn thần chỉ thị.” Cũng vì lòng mê tín mà dân chúng tôi tin ở lời trong tờ giấy trắng ấy, nên từ đấy. Tuần rằm mồng một nào dân chúng tôi cũng phải gom góp nhau mua trâu bò, dê lợn đến dâng trong miếu Thành Hoàng rồi đến sáng ngày ra thì mất tích.
Có một đôi người bạo gan hiếu kỳ đứng núp ở sau miếu xem, không ngờ đến lúc trời sáng chỉ thấy còn cái xác cụt đầu, tất là đã bị yêu quái giết, nên từ đó không còn ai dám tò mò nữa, mà dân cư chúng tôi cũng bị nghèo vì con yêu quái ấy. Đã chịu cúng tế thế mà được yên đâu! Những nhà nào có đàn bà con gái đẹp vẫn thường bị yêu quái bắt mất tích, thật là tội ác của nó không sao mà kể cho xiết được. Chẳng lẽ dân chúng tôi bị tội tình gì mà trời giáng cho cái tai ách tàn hại đến thế, nay cũng may là nhờ hồng phúc dân chúng tôi ở đây được gặp tráng sĩ đánh chết con hùm dữ, tất phải là người tài nghệ quán chúng, vậy xin tráng sĩ ra ơn trừ diệt con yêu quái ấy thì dân chúng tôi xin lập đền ghi tạc công đức đời đời.
Liễu Tinh Đởm thốt nhiên nổi giận đùng đùng nghiến răng trợn mắt nói :
– Trời nào lại cho yêu quái xuống tàn hại sinh linh vô cớ như thế. Nếu trời mà có lòng ấy thì đâu còn phải là đấng chí tôn của muôn vật? Ằt là phải có duyên cớ mờ ám chi đây! Yêu quái gì mà lại giết người lấy của, bắt trâu bò ăn thịt, hãm hiếp đàn bà con gái chẳng khác gì hành tung của các quân cường đạo chút nào! Nhưng yêu quái hình thù ra sao? Nó thường lẩn khuất ở chỗ nào? Xin cho tôi biết! Bằng tôi không biết được thì thề quyết không sống làm người.
Ngô Viên Ngoại đáp :
– Yêu quái là vật ẩn hiện vô hình thì tôi biết nó lẩn quất ở đâu, duy có rằm và mồng một thì nó đến miếu Thành Hoàng ăn thịt trâu bò, vậy hôm nay vừa đúng ngày rằm, tráng sĩ định trừ diệt nó xin cứ nấp sẵn trong miếu, thế nào cũng nom thấy, con như hình thù nó thì nhiều người cũng đã thấy ngờ ngờ, khắp mình lông đen mọc xồm xoàm như giống gấu ngựa, mặt đen như trôn chảo, miệng rộng lại, có hai cái nanh thò ra to như hai quả chuối tiêu, trên đầu tóc buông xõa xuống quá lưng, tay cầm cái bồ cào bằng sắt, răng sáng loáng, tráng sĩ nhớ lấy hình dạng nó kẻo khi đánh lầm.
Liễu Tinh Đởm nghe nói lần này thì tức giận quá, chàng nắm tay mím môi đấm xuống vỡ tan cả một chiếc bàn rồi đứng phắt dậy hét to lên một tiếng, nói :
– Yêu quái gì mà hình dạng lạ đến thế? Được để tôi sẽ bắt nó xuất hiện nguyên hình cho các ngài coi, kẻo nó cứ quen làm điều gian ác để lừa kẻ ngu muội.
Ngô Viên Ngoại với bọn người làng thấy Liễu Tinh Đởm giận dữ đấm vỡ cả mặt bàn thì đều giật mình và tỏ ý mừng rỡ vì tin ở tài của chàng có thể giết nổi loại yêu quái.
Ngay ngày hôm ấy Ngô Viên Ngoại sai gia đinh dọn một tiệc rượu thật long trọng và mời đủ các bậc phụ lão trong làng cùng mình thần ngồi thừa tiếp Liễu Tinh Đởm, trong khi ngồi thù tạc, chỉ bàn về những chuyện yêu quái mà chàng ít trả lời cứ rót rượu uống cho kỳ say, làm ai cũng lo thay cho chàng say quá ắt bị nguy với yêu quái.
Tiệc rượu mãi gần đến canh hai mà vẫn vui vẻ như thường, chợt Liễu Tinh Đởm bỗng đứng dậy bảo Ngô Viên Ngoại cho người lấy thêm một vò rượu lớn nữa ra uống mới đủ sức, ấy cũng bởi tánh hiếu thắng của tuổi trẻ vì chàng biết ý họ nghĩ mình uống nhiều rượu sẽ làm hỏng việc, nên Liễu gọi lấy rượu uống thêm cho công chúng phục.
Ngô Viên Ngoại thất kinh vội can ngăn :
R

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8669
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN