--> Hồi Tâm Chưởng - game1s.com
Insane

Hồi Tâm Chưởng

già đánh trúng vào bức tường làm bức tường nát vụn. Lão già vô cùng kinh ngạc không hiểu kẻ nào có thể làm lệch được luồng chưởng phong của lão. Một mỹ phụ áo xanh xuất hiện bên cạnh là một cô gái nhỏ tuổi. Mỹ phụ trợn tròn cặp mắt phượng lên nhìn lão rồi cất giọng nói:

- Có phải ngươi là kẻ đã sát hại mấy chục mạng người ở Dương gia trang không? Hãy xưng danh tánh cho ta biết.

Lão già cười khùng khục trong họng rồi đáp:

- Mỹ Hoa Nương, không ngờ công lực của ngươi đã tiến bộ nhường ấy. Bạch Long Chưởng quả vẫn còn chỗ đắc dụng.

Thiếu phụ cũng giật mình kinh ngạc. Công phu Bạch Long Chưởng thiên hạ đâu có ai hiểu được. Thiếu phụ nhìn lão rồi cười nhẹ:

- Khá khen cho lão kiến văn cũng rộng rãi đấy. Chẳng hay ngươi là ai, có dám xưng danh hiệu cho ta nghe chăng?

- Ta chưa bao giờ xưng danh hiệu cho ai cả, bởi lẽ nghe được tên ta là phải chết. Hôm nay ta đã hứa tha chết cho tiểu tử kia nên ngươi cũng may mắn đấy. Lúc khác sẽ gặp lại.

Lão giơ tay ra hiệu cho hai gã áo đen rồi cả ba phóng mình mất dạng. Thường Ngộ Xuân nhìn thiếu phụ rồi vòng hai tay xá:

- Đa tạ phu nhân đã cứu mạng. Tại hạ nghe danh phu nhân từ lâu nay mới được gặp.

Cô bé áo xanh đứng cạnh thiếu phụ nói:

- Má má, ta vào nhà cứu người đi xem mấy người kia thế nào.

Ba người vào trong quán thấy Dương Tôn Bảo mặt mũi xám đen lại, còn Trần Trung và Lữ gia thì đã bị trúng độc nặng. Thiếu phụ lấy trong bọc một lọ thuốc ra mấy viên rồi cạy miêng ba người nhét vào. Thuốc quả là có công hiệu, Dương Tôn Bảo một chốc đã cựa quậy được rồi từ từ mở mặt. Thiếu phụ nói:

- Hai gã này chắc không cứu được rồi, vì trúng độc quá lâu. Nếu ta đến sớm thì không đến nỗi phải mất mạng. Còn gã tiểu tử này, tuy không trúng phải chưởng phong nhưng võ công kém nên cũng bị nặng đấy. Ngươi nên biết rằng Hồi Tâm Chưởng là một công phu tối độc trong Liên Hoa bí lục ngoài chưởng lực kinh hồn có thể làm đá tan, ngọc nát, ta nghe nói trong đó còn có độc chất nữa. Người nào trúng phải không chết trước thì rồi cũng chết sau vì độc chất ngấm vào tạng phủ sẽ dần dần phát tác… Tiểu tử này mặt đã nám đén như vậy là đã trúng độc chưởng rồi đó. Ta e khó lòng cứu được.

Thiếu phụ đưa ra một luồng kình lực chạy vào cơ thể làm gã khoan khoái lạ thường.

Gã đâu có biết rằng, hồi dưới hầm, lão bà bà đã đưa cho gã hai viên Hồi Tâm Đơn nguyên là của Thánh Thủ Thần Y Diệp Tuyền chế ra. Lão đã mất hai chục năm mới chế ra được bốn hoàn thuốc. Hiện lão đã uống hai viên còn hai viên lão đã thua trong một cuộc đấu võ với lão bà bà. Hồi Tâm Đơn được điều chế rất công phụ. Nó là xương của con Linh miêu một trăm tuổi được nấu cùng với nhiều dược thảo quý hiếm. Sau đó lại phải kiếm cho được trứng của con Kim điểu lông vàng đầu đỏ cứ mười năm mới đẻ một trứng ở trên đỉnh núi cao chót vót. Trộn trứng này với hỗn hợp dược thảo của con Linh miêu đưa vào lò luyện trong mười năm nữa, mỗi ngày đốt lửa mười tiếng. Cứ mười ngày lại bỏ ra hạ thổ trong mười đêm. Cứ vậy trong mười năm liên mới đem ra dùng. Uống được hoàn thuốc này, công lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần, lại có thể giải trừ được mọi chất độc xâm nhập vào cơ thể sẽ không thể nào phát tác đượcc sẽ tụ lại một chỗ. Người có võ công thâm hậu thậm chí còn có thể sử dụng được nó. Thấy Dương Tôn Bảo tỉnh lại có vẻ khỏe mạnh như thường, thiếu phụ lấy làm thích thú nói:

- Gã tiểu tử này thật lạ lùng. Võ công rất tầm thường mà lại có một nội lực bẩm sinh rất mạnh, ngươi tên gì?

Gã định nói tên mình ra, song sực nhớ lời Vương Trí Nhân căn dặn nên nói:

- Văn bối… vãn bối không có tên!

- Ai sanh ra mà chẳng có tên gọi, ngươi định dối gạt ta chăng?

- Tại hạ nói thật đấy. Khi sanh ra, song thân đã bị giết hại nên không biết tên là gì nữa.

Cô gái nhỏ tuổi tên là Lan Nhi có vẻ thương xót gã nên hỏi:

- Thế ngươi… có biết kẻ thù của gia đình ngươi là ai không?

- Tại hạ không biết tên nhưng biết chắc chắn là đệ tử của một người là ân nhân của tại hạ.

- Chà. Thật là rắc rối, ngươi nói ta chẳng hiểu gì cả. Trông ngươi dơ dáy quá, vào trong kia mà tắm giặt đi rồi ra đây.

Thiếu phụ nói với Thường Ngộ Xuân:

- Ta vốn không thích dính dáng vào chuyện của giới giang hồ nhưng hôm nay mục kích lão già áo đen ra tay quá tàn độc, lần trước tại Dương gia trang cũng thế, gã đã giết toàn bộ gia đình của Dương Tôn Long nhưng có điều lạ lùng là không thấy xác của phu nhân và công tử. Sau đó gã lại hạ luôn Hà Hồng Lâm chưởng môn phái Toàn Chân. Xem thế thì đủ biết gã đã gây thù chuốc oán với giới giang hồ. Không hiểu gã có âm mưu gì đây, theo ý ta võ công của gã khó mà lường được. Ta chưa trực diện giao đấu với hắn nhưng qua những xác người, ta e rằng hắn đã luyện được thành công Hồi Tâm Chưởng trong Liên Hoa bí lục. Tuy nhiên mới chỉ đạt đến ba phần hỏa hầu…

Thường Ngộ Xuân nói:

- Tại hạ cũng nghĩ như vậy, không hiểu các môn phái đã hay biết âm mưu này chưa?

Bây giờ trong lúc lão còn chưa đạt đến mức thượng thừa, phải hợp sức trừ diệt lão ngay mới kịp…

- Ngay bây giờ, người có đủ sức hơn được lão cũng đã còn khó. Rắc rối nhất là không biết lão đích thực là ai…

Lúc ấy Dương Tôn Bảo đã tắm giặt sạch sẽ bước ra. Nhìn vẻ khôi ngô tuấn tú của hắn, Mỹ Hoa Nương cũng phải ngạc nhiên:

- Đó, có phải vậy trông ngươi khác hẳn không? Nhưng ta thấy hình như gốc gác của ngươi không phải tầm thường.

Dương Tôn Bảo từ khi thấy thiếu phụ đấu chưởng với lão già áo đen, gã vô cùng kính phục. Việc tìm Vương Song lão nhân gia chưa biết đến bao giờ, nhưng gã nghĩ nếu bà này chịu nhận gã làm đệ tử, gã xin theo ngay. Quyết định như vậy rồi gã nói với Mỹ Hoa Nương.

- Vãn bối võ công kém cỏi thù nhà lại nặng, không biết chỗ nào để tìm thầy học võ, xin phu nhân chỉ điểm cho.

- Võ công trong thiên hạ thiếu gì người tài giỏi, ta biết bảo ngươi theo ai bây giờ…

- Vãn bối được một người chỉ điểm là tìm Vương lão tiền bối.

- Ngươi định nói tới Đại Ma Tinh Vương Song đó chăng?

- Dạ phải. Phu nhân cũng biết…

Mỹ Hoa Nương cười lớn.

- Tại sao ta lại không biết, bởi vì đó chính là… phụ thân ta. Nhưng ta nói cho ngươi biết, người đã mất tích từ lâu rồi, hơn nữa, nếu còn sống chưa chắc đã chịu truyền thụ võ công cho ngươi đâu. Tính tình lão nhân gia rất cổ quái, đến ta cũng còn…

Thấy vẻ thất vọng của Dương Tôn Bảo, Lan Nhi nói:

- Má má, hay má má thâu nhận gã làm đệ tử đi.

- Mi biết gì, con nít, ta… ta không thâu nhận đồ đệ.

- Nhà ngươi, nhà ngươi lạy mẫu thân ta đi, mau lên.

Dương Tôn Bảo dập đầu xuống đất binh binh mấy cái. Mỹ Hoa Nương vẫn lắc đầu:

- Ta đã bảo không là không, mi hãy đi tìm Vương lão tiền bối của ngươi.

Dương Tôn Bảo vốn tính cương cường. Gã thấy đã cúi đầu lạy Mỹ Hoa Nương mấy cái mà vẫn không ăn thua. Gã tức giận nói:

- Tại hạ từ thuở bé chưa bao giờ phải lạy xin ai cái gì bao giờ, nay vì thù nhà chưa trả được mới phải quỵ lụy phu nhân. Phu nhân không thu nhận thì thôi, tại hạ xin cáo từ.

Gã nói xong quay ngoắt người bỏ đi. Thường Ngộ Xuân gọi lớn:

- Tiểu tử, ta… ta sẽ đưa ngươi đi tìm Vương tiền bối…

Thấy gã mắt đỏ hoe nhưng tính tình lại thẳng thắn. Mỹ Hoa Nương thương hại bảo gã.

- Thôi được, nhà ngươi lại đây, ta… ta thâu nhận mi.

Dương Tôn Bảo mắt sáng lên gã bảo Thường Ngộ Xuân:

- Đa tạ đai ca đã có hảo ý, xin có ngày tiểu đệ được báo đáp.

Thường Ngộ Xuân mỉm cười nói:

- Đừng xưng hô với ta những lời như vậy nghe khách sáo quá, sau này nhất định chúng ta sẽ gặp lại.

Gã cúi đầu chào Mỹ Hoa Nương rồi phóng mình mất dạng.
Chương 2: Đôi Bạn Chia Tay

Thùng! Thùng! Thùng! Những tiếng trống vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sớm mai trên chùa Thiếu Lâm. Bên ngoài hai cánh cổng chùa vẫn đóng im ỉm dường như tiếng động không đủ làm các nhà sư thức giấc. Lại một hồi trống nữa, rồi tiếng đập cửa thình thình. Chừng như không chịu nổi những âm thanh vang dội đó, cánh cửa chùa từ từ hé mở, một nhà sư ló đầu ra. Bên ngoài là một lão già cao lêu nghêu, chân tay gân guốc, đặc biệt là huyệt Thái Dương nhô cao chứng tỏ nội công lão vô cùng thâm hậu. Lão chỉ còn có một mắt, mắt còn lại thật to và sáng quắc trông dữ tợn. Nhà sư bước ra khỏi cổng chùa, hai tay chắp trước ngực, miệng khẽ nói:

- A di đà phật! Thí chủ từ đâu đến đây mà làm ầm ĩ lên như vậy?

- Chùa chiền gì mà lạ vậy! Cửa Phật lúc nào cũng phải mở rộng đón khách thập phương chứ?

- Thí chủ đừng nóng giận thế, hôm nay, trong chùa có việc … nên …

- Nếu thế thì ta tạm bỏ qua cho, ngươi vào bảo với Không Minh đại sư ra đây, có người cần gặp.

“Không được.” Nhà sư trầm giọng nói:

“Không Minh đại sư hôm nay không tiếp khách …” Lão già tức giận quát vang:

- Tại sao lại không tiếp, mấy cái lão trọc này rườm rà quá, ngươi không gọi mấy lão ra đây thì chớ trách ta vô tình đấy nhé.

“Thí chủ hãy bình tĩnh đã nào!” Nhà sư vẫn giữ giọng nhỏ nhẹ:

“Đây là chùa Thiếu Lâm, là nơi tôn nghiêm, thí chủ nên biết điều một chút.” – Ha! Ha! Ta lại phải nghe một lão trọc dạy dỗ hay sao? Ngươi hãy coi đây.

Lão già nói rồi vung tay phóng một chưởng vào hòn đá trước cổng chùa dùng làm chỗ ngồi. “Bình” một tiếng, hòn đá bể làm đôi. Lão ra oai xong, bảo nhà sư:

- Ta nói một lần nữa, nếu ngươi không vào báo, ta sẽ phá tan ngôi chùa này cho coi.

Nhà sư sợ hãi thụt đầu vào, lát sau bảy, tám nhà sư bước ra, đi đầu

là một người nhỏ thó, cổ đeo một chuỗi tràng hạt lớn.

- Bần tăng là Không Minh đây, xin được hỏi, bần tăng có vinh hạnh được tiếp chuyện ai vậy!

- Hà hà! Đến ta mà các người không biết thì quả là thiếu sót. Ta là Độc Nhãn Hồng Thừa Nghiệp, Giáo chủ Hồng Môn Bang!

- Bần tăng xin kính chào Hồng Giáo chủ. Chẳng hay Giáo chủ có việc gì cần kíp lại đến thăm chùa vào sớm mai như vậy, chẳng biết là tin lành hay tin dữ đây?

- Lành hay dữ thì các người phải biết chứ! Nhân nào quả ấy, mà lão phu đến để hỏi tội các ngươi đây.

Không Minh đại sư dướn cặp lông mày bạc lên tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên.

- Hỏi tội bản chùa? Tội gì vậy?

“Đúng là một bậc cao tăng đức độ.” Hồng Thừa Nghiệp nói giọng mỉa mai:

“Đã giết người mà miệng vẫn còn từ bi.” “Nhà ngươi không được vô lễ thế.” Một nhà sư mặc áo vàng đứng cạnh Không Minh đại sư nổi nóng:

“Không Minh đại sư là bậc đại đức …” “Đại đức hay đại ác?” Hồng Giáo chủ vặn lại:

“Ta nói để các người rõ tại sao các người lại vô cớ giết cả chục mạng người của bổn bang …” – Thí chủ lầm rồi, từ xưa đến nay, bổn tự chưa hề có ai xuống núi làm điều ác bao giờ …

- Chính mắt ta trông thấy còn lầm làm sao được. Các người không đưa những kẻ đó ra đây thì có … chuyện đấy.

Không Minh đại sư ngẫm nghĩ một lát rồi bảo Không Trí:

- Ngươi vào gọi tất cả ra đây.

Không Trí lộ vẻ tức giận ra mặt. Làm như vậy thì còn gì là thể diện chùa Thiếu Lâm nữa, ngôi sao Bắc Đẩu của võ học trong thiên hạ. Nghĩ như vậy, song lão vẫn chấp hành mệnh lệnh của phương trượng. Một lát sau, mấy chục nhà sư từ trong chùa chạy ra. Không Minh điềm tĩnh bảo Hồng Thừa Nghiệp.

- Xin mời thí chủ xem có ai trong số này là thủ phạm không?

Hồng Thừa Nghiệp đảo quanh một vòng nhìn từng người rồi lắc đầu:

- Không có ai cả, các vị còn giấu người nào không?

- Chúng ta không phải khai báo cho ai. Thế này đã là quá quắt lắm rồi!

“Hãy khoan.” Không Minh đại sư ngăn lại rồi ôn tồn nói:

“Quả thật, bản tự chỉ chừng này người. Chúng ta là những vị tu hành không biết nói dối. Tất còn … còn một vị nữa …” – Sao Phương trượng không bảo gã ra đây?

Hồng Thừa Nghiệp nói giọng xấc xược.

- Vị đó … vị đó không ra được vì đang phải giữ Tàng Kinh Các, mà từ trước đến nay vị đó chưa hề bao giờ bước ra khỏi chùa.

“Ta không tin.” Hồng Thừa Nghiệp nói:

“Nếu chính đáng tại sao đại sư không cho ta gặp.” Lúc này, trông nét mặt mấy nhà sư đã lộ v

vẻ tức giận vô cùng. Chỉ cần Không Minh đại sư cho phép là một cuộc ác đấu sẽ xảy ra ngay lập tức. Không Minh đại sư nói:

- Thí chủ đã làm quá sức nhẫn nại của bần tăng rồi đấy, nếu …

- Đại sư muốn động thủ với ta chăng? Nghe nói Kim Cương Chỉ của bổn tự lợi hại lắm, lão phu cũng chưa được thưởng thức bao giờ.

Không Trí toan bước ra thì Không Minh đại sư đã ngăn lại:

- Thôi được, sát phạt là điều cấm kỵ nhất của bổn tự. Ngươi hãy vào gọi Giác Hải ra đây cho thí chủ được vui lòng.

Không Trí hậm hực lui vào. Một hòa thượng bước ra cúi đầu chào phương trượng rồi nói:

- Phương trượng có điều chi chăng, bần tăng đang …

Hồng Thừa Nghiệp lại đến trước mặt Giác Hải, lão ngó nghiêng một lúc lâu rồi lại lắc đầu:

- Người này … người này cũng không phải nốt. Xin hỏi đại sư một lần nữa, trong chùa còn ai nữa không?

- Quả thật, không còn ai cả. Không Minh chậm rãi đáp.

- Thật là vô lý. Nhất định là trong chùa phải còn người. Lão phu xin phép được vào lục soát trong chùa. Nếu quả thật không còn ai trong đó, lão phu xin cúi đầu tạ tội trước đại sư!

Không Minh nhìn lão rồi cười nhạt:

- Bần tăng đã làm theo mọi yêu cầu của thí chủ rồi đó. Còn điều cuối cùng dứt khoát không thể chiều lòng thí chủ được.

“Vậy cũng như không.” Hồng Thừa Nghiệp nói:

“Các vị còn giấu người ở trong, làm sao ta biết được.” “Ngươi biết hay không thì mặc kệ ngươi.” Không Trí nổi giận nói:

“Ngươi muốn tính sao cũng được.” – Đại sư định cậy đông uy hiếp ta chăng?

Lão vỗ tay một cái, từ phía chân núi ào ào chạy lên mấy chục cao thủ, tay đao tay kiếm trông sát khí đằng đằng. Hồng Thừa Nghiệp nói:

- Lão phu không muốn gây sự với quý tự đâu, nhưng nếu không làm rõ được việc này, các đệ tử bổn môn nhất định không chịu. Vậy đại sư cho phép một mình lão phu vào chùa lục soát thôi. Nếu không thì thật khó tránh được một trường huyết chiến đấy!

“Bần tăng đã nói rồi, điều ấy quyết không được.” Không Minh đại sư nói.

“Vậy đại sư chấp nhận giao đấu?” Hồng Thừa Nghiệp trợn con mắt độc nhất lên:

“Ta đã sẵn sàng lãnh giáo đây.” Lão nói vừa dứt đã nhảy ra lẹ làng trước mặt Không Minh đại sư, thân pháp tuyệt diệu, hai tay hơi đưa lên theo thế Đại Bàng Triển Dực.

Không Trí cũng bước ra phong thái ung dung đĩnh đạc. Lão nói:

- Xin mời Hồng Giáo chủ ra chiêu.

Hồng Thừa Nghiệp cười nhạt, tay trái lão đánh vào bả vai đối phương, tay phải cong lên đánh vào huyệt Thượng Quản theo thế Thu Phong Lạc Diệp. Hai tay Không Trí đè xuống, người lão trầm xuống một chút, rồi bất ngờ vung lên chĩa vào huyệt Thiên Đột nơi cổ họng Hồng Thừa Nghiệp. Đó là chiêu Song Long Nhập Uyên (Rồng vào hang vực). Đây là một tuyệt kỹ thủ mà lại công rất ảo diệu. Kẻ có võ công tầm thường không sao sử dụng nổi vì rất dễ bị trúng đòn trước khi tấn công địch thủ. Hồng Thừa Nghiệp bật lên tiếng khen, gã biến ngay sang chiêu Bạch Hạc Triển Xí, rồi nghiêng người phóng chân đá vào hạ bàn.

Không Trí giật mình kinh hãi. Lão đã có chủ định ra tay ngay từ đầu để đánh bại Hồng Thừa Nghiệp nên đã sử dụng tuyệt kỹ kỳ bí nhất. Lão chắc mẫm trăm phần trăm Hồng Thừa Nghiệp không sao đỡ nổi đòn này nên có hơi chủ quan chút xíu. Không ngờ Hồng Thừa Nghiệp không những đỡ được, còn phản kích thật mau lẹ. Khoảng cách giữa hai người quá gần, cú đá lại bất ngờ nhưng cũng may Không Trí võ công đứng vào bậc thứ hai chỉ sau Không Minh đại sư, nên lão phản ứng kịp thời, tuy có hơi bẽ mặt một chút. Lão búng mình nhảy bật về phía sau theo thế Bạch Mã Quá Dàn Khê (ngựa trắng nhảy qua khe) tránh thoát.

Lúc này Không Trí không dám coi thường đối thủ nữa. Lão vận kình lực vào hai tay phóng chưởng liên tiếp, Hồng Thừa Nghiệp cũng muốn thủ nội lực Không Trí, lão không tránh né chưởng lực của đối phương, mà cũng vận sức đối chưởng.

“Ầm” một tiếng. Hai luồng chưởng phong chạm nhau, Không Trí bị thối lui ba bước, còn Hồng Thừa Nghiệp cũng bị lùi lại hai bước. Không Trí đại sư hiểu rằng hiển nhiên nội lực của lão kém Hồng Thừa Nghiệp một bậc. Lão không ngờ rằng nội lực của lão ma đầu này lại ghê gớm đến thế. Hai bên giao đấu với nhau trên năm mươi hiệp. Mọi người bên ngoài đều thấy rõ Không Trí đang bị lâm vào thế hạ phong. Lão liên tiếp bị trúng hai chưởng vào bả vai, người lảo đảo. Ta nên biết rằng Hồng Môn Hội là một bang hội lớn, chẳng phải chính cũng không phải tà, Hồng Thừa Nghiệp là một cao thủ, trong giới giang hồ hắc bạch ai cũng nể sợ lão. Võ công lão cao thâm lại ra tay hết sức tàn ác với kẻ thù bất luận kẻ đó thuộc môn phái nào, tính nóng như lửa, nhưng được cái là lão không bao giờ sử dụng những thủ đoạn ám muội. Lúc này vì căm hận phái Thiếu Lâm đã giết hại môn đồ của lão nên Hồng Thừa Nghiệp chẳng nể nang gì. Lão quyết hạ Không Trí cho bằng được. Không Minh đại sư đứng ngoài ngó thấy sư đệ của mình nguy đến nơi, nếu không nhảy vào thì tất nhiên không sao cứu vãn được.

Nghĩ như vậy, Không Minh nhảy vào chắn ngang giữa hai người. Lão chắp tay lại rồi nói:

- Sư đệ của bần tăng được hân hạnh tiếp Giáo chủ vài chiêu.

Hồng Thừa Nghiệp chẳng nói năng gì, lão nhằm ngay ngực Không Minh đại sư phóng một chưởng. Mọi người bên ngoài la hoảng thấy lão ra chiêu bất ngờ, hơn nữa lại thấy Không Minh đại sư không hề né tránh chưởng lực ấy, mấy nhà sư đã mục kích trông thấy Hồng Thừa Nghiệp phóng chưởng đánh bể hòn đá trước cổng chùa nên hiểu chưởng lực của lão lợi hại đến bậc nào.

Thật ra, Không Minh đại sư đã có chủ ý. Lão nhìn thấy lực lượng đối phương quá mạnh áp đảo hơn hẳn phái Thiếu Lâm nên trong đầu đại sư nảy ra một ý định mạo hiểm. Nếu không ra oai để làm nhụt nhuệ khí đối phương thì tình thế của phái Thiếu Lâm sẽ trở nên bất lợi. Tuy trông bề ngoài bình thản nhưng lão đã ngầm vận hết mười thành công lực, chọi chưởng của Hồng Thừa Nghiệp.

“Bình” một cái, chưởng phong của Hồng Thừa Nghiệp như đánh vào bức tường đá, khiến chính lão phải lùi lại hai bước. Không Minh đại sư thì mặt tái xanh đi, lão cũng bị thối lui về phía sau vài bước. Hồng Thừa Nghiệp kinh ngạc la lên:

- Kim Cang Bất Hoại! Đại sư đã luyện thành công rồi sao?

Giọng lão tỏ vẻ thán phục. Thực ra Không Minh đại sư luyện tuyệt kỹ này nhưng chỉ đạt được vài phần hỏa hầu mà thôi. Lão cố gượng mỉm cười nói với Hồng Thừa Nghiệp:

- Đa tạ Giáo chủ đã biết đến công phu của bổn phái.

Không Minh quyết định sẽ sử dụng những chiêu thức thông thường nhất của phái Thiếu Lâm để chống cự với Hồng Thừa Nghiệp. Nên lão sau khi trúng một chưởng của Hồng Giáo chủ, lão xòe bàn tay phải như cái móc câu sử chiêu Kim Báo Lộ Trảo (hổ vàng giương vuốt) chụp ngay vào ngực đối thủ. Hồng Thừa Nghiệp biết Không Minh đại sư không phải tay vừa nên không dám khinh thường. Lão nghiêng người né tránh cái chụp đó, rồi sử chiêu Hữu Xuyên Hoa Thủ đánh ra … Hai bên qua lại được vài chục chiêu vẫn bất phân thắng bại. Không Minh đại sư chỉ sử dụng thuần nhất võ công của phái Thiếu Lâm, trông thoáng qua thì rất tầm thường, song luyện được đến mức tinh thâm thì oai lực vô cùng. Tất cả đệ tử hai phái đứng bên ngoài đều trầm trồ khen ngợi. Đó là một cuộc tỷ thí mà chúng chưa được xem bao giờ.

Trong lúc hai người đang giao đấu, bỗng có tiếng thét lớn:

- Cháy, hậu điện đã phát hỏa rồi.

Không Minh đại sư nhảy vọt ra tránh chưởng phong của Hồng Giáo chủ rồi nói to:

- Lão tăng xin thất lễ.

Hồng Thừa Nghiệp tuy đang tức giận nhưng lão đường đường là một giáo chủ một bang hội lớn nên không đời nào nhân lúc đối phương nguy cấp ra tay. Các tăng nhân chùa Thiếu Lâm ào ạt chạy vào trong chùa cứu hỏa. Trong lúc hỗn loạn Không Minh đại sư trông thấy một bóng đen chạy từ cổng sau xuống núi. Đại sư liền phóng mình đuổi theo, đằng sau là mấy nhà sư cùng với Hồng Thừa Nghiệp. Bóng đen khinh công đã đến mức tuyệt diệu, mặc dù những người đuổi theo hắn toàn là những bậc cao thủ tuyệt đỉnh, song gã vẫn bỏ xa họ, và chẳng bao lâu đã mất dạng. Khi quần hùng đuổi đến một khúc quanh thì bị mất dấu.

Hồng Thừa Nghiệp quan sát một hồi lâu rồi nói với Không Minh đại sư:

- Vì tuyết rơi nhiều nên đã lấp mất dấu chân. Nhưng theo ý lão phu, hắn tất không đi theo đường hẻm vì ỷ mình có khinh công cao hơn chúng ta nhiều. Chúng ta cứ đi theo con đường này.

Mọi người khen phải rồi tiếp tục gia tăng cước lực theo con đường lớn. Bỗng từ xa họ trông thấy một chấm đen bên vệ đường. Mọi người chạy lại gần thì thấy đó chính là xác của hán tử hồi nãy. Gã chính là tên Hỏa Công đầu đà coi việc bếp núc trong chùa, nhưng bên ngoài lại khoác một bộ quần áo dạ hành. Không Minh vô cùng ngạc nhiên vì tên này có một vị trí rất tầm thường trong chùa mà sao khinh công lại có thể cao siêu đến thế. Mọi người hãy còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy hắn đã chết, khuôn mặt nám đen và trên Thái Dương có một vết đen xì. Đây chính là độc thủ mà Dương Tôn Long cũng như Hà Hồng Lâm cũng như nhiều cao thủ khác bị chết gần đây. Không Minh đại sư quay lại nói với Hồng Thừa Nghiệp:

- Chắc Hồng Giáo chủ cũng thấy việc này thật lạ lùng. Điều này minh chứng rằng việc mấy đệ tử của quý bang bị giết không phải là do người của tệ phái. Có phải mấy môn đồ của giáo chủ cũng bị chết bởi độc thủ này không?

- Không, chúng bị sát hại bằng một thủ pháp khác hẳn, lão phu nhìn tuy có hơi giống với công phu Liệt Diệm chưởng của quý phái, cho nên …

Nói đến đây, lão ngẩn người ra không sao giải thích nổi. Nhưng dù sao Hồng Thừa Nghiệp cũng là một con người thẳng thắn. Lão nói:

- Việc này thật là một điều bí ẩn có liên quan đến võ lâm, lão phu quá nóng nảy nên đã gây mất hòa khí giữa hai phái. Xin đại sư bỏ qua cho, bây giờ lão phu xin từ biệt vụ này, chúng ta sẽ tìm hiểu sau.

Lão cúi đầu chào từ biệt rồi cùng với các đệ tử Hồng Môn Bang kéo đi về hướng tây.

Không Minh đại sư nói với các đệ tử:

- Bây giờ, chúng ta phải về chùa gấp để xem có việc gì xảy ra nữa không? Không khéo chúng ta ra đi hết thế này lại mắc mẹo điệu hổ ly sơn của kẻ địch thì nguy lắm đấy.

Quả nhiên khi về đến nơi, thì quang cảnh chùa Thiếu Lâm thật là hoang tàn. Vài chục nhà sư, kẻ chết kẻ bị thương nằm la liệt. Không Trí đại sư, thủ tọa La Hán Đường thì bị thương nặng, tay phải bị gãy lìa máu me dầm dề đang ngồi dựa vào cột cố gắng dưỡng thần.

Thấy các tăng chúng trở về, Không Trí thều thào nói:

- Bọn chúng … bọn chúng … rất đông, tên cầm đầu … là …

- Là ai vậy …? Không Minh gặng hỏi.

- Gã … gã là …

Không Trí thiền sư nói đến đây bỗng gục xuống không nói được nữa. Mọi người xúm lại xem thì thấy Không Trí đã viên tịch rồi. Không Minh quay lại nói với chúng tăng:

- Hãy đóng cổng lại. Tối nay tất cả tập họp ở Đạt Ma Đường …
Chương 3

Lại nói về Dương Tôn Bảo được Mỹ Hoa Nương thâu nhận y làm đồ đệ, dẫn y về Đào Hoa Sơn. Đó là một ngọn núi vô cùng hiểm trở và đẹp tuyệt vời. Quanh năm sườn núi bao phủ mây mù, đường đi uốn lượn, cây cối mọc rậm rạp. Nếu là những kẻ có võ công tầm thường thì việc lên được đỉnh núi cũng là một chuyện không sao làm được. May nhờ Dương Tôn Bảo được uống Hồi Tâm Đơn nên công lực của gã hùng hậu một cách phi thường. Khi lên đến nơi, Dương Tôn Bảo không ngờ trên đỉnh núi cao chót vót này lại có một thạch động đẹp đến thế.

Trên vách hang được gắn rất nhiều ngọn bạch lạp dùng để thắp sáng ban đêm, bên ngoài suối chảy róc rách trông thật hữu tình. Phía sau, là một bãi đất bằng phẳng nhìn xuống phía dưới núi non trùng điệp trông thật hùng vĩ và thích hợp với việc luyện võ. Mỹ Hoa Nương bảo gã:

- Ta vốn không bao giờ thu thập đệ tử, ngươi là người duy nhất mà ta nhận. Nhưng trước khi bái sư ta cần biết sự thực lai lịch của ngươi. Trông cốt cách ngươi, ta biết ngươi có xuất xứ không phải tầm thường.

Dương Tôn Bảo khi trước không dám nói thật vì chưa hiểu rõ thiếu phụ là nhân vật thế nào, nay gã đã nhận bà làm sư phụ thì đời nào dám nói dối nữa. Gã bèn kể hết cho Mỹ Hoa Nương nghe đầu đuôi câu chuyện.

“Phụ thân gã tuy là con nhà võ nhưng lại không muốn cho gã trở thành người biết võ công, ông đã chán cái cảnh tranh chấp ân oán trên giang hồ. Hơn nữa, người đã bị không biết bao nhiêu phiền toái vì bộ Liên Hoa bí lục nên muốn con trở thành một văn nhân để sau này làm quan phục vụ triều đình. Thấy con yêu võ nên mẫu thân gã thường lén dạy cho một vài thế võ căn bản gia truyền. Bỗng một hôm phụ thân có việc cần kíp phải về Giang Nam, sau khi trở về tính tình người có vẻ khác hẳn, ít nói và ở riêng trong một căn phòng không có ai bén mảng đến. Cái ngày xảy ra thảm họa ấy, gia gia sai con xuống một căn hầm bí mật lấy một cuốn sách cất giấu dưới đó. Đường hầm đó mãi đến hôm ấy con mới biết. Khi xuống dưới căn hầm thì bỗng nhiên bên trên đóng sập lại, rồi con nghe thấy tiếng la hét rồi một hơi nóng tỏa xuống, hiển nhiên là có một đám cháy gì đó ở bên trên. Con lần mò trong đường hầm tối đen và hiểu rằng mình có thể bị chết ở đây, vì không sao lên trở lại mặt đất được nữa. Đường hầm rất rộng và và sâu hun hút, không hiểu ai đã dày công thiết kế từ bao giờ.

Càng đi càng thấy nhiều ngõ nghách ngang dọc, thỉnh thoảng lại thấy những đống xương người chết từ lâu đã mục nát chỉ còn trơ lại vài khúc xương chân tay và các sọ người trắng hếu. Bỗng con thấy phía xa xa có ánh sáng, con lần mò tới nơi thì nhìn thấy một bà lão tóc đã bạc trắng đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần hai chân bị xiềng bằng một sợi dây xích to bằng cổ tay. Lão bà không hề mở mắt nhưng bỗng nói bằng thanh âm sắc lạnh:

Đã xuống đây sao không quỳ lạy ta. Ta biết ngươi là một kẻ không thông hiểu võ công, nếu không ngươi đã chết như những kẻ dại dột ngoài kia rồi. Vãn bối vô cùng kinh sợ trước công phu vô cùng khủng khiếp của bà lão. Thì ra, không chỉ có mình vãn bối có biết bao nhiêu kẻ lần mò xuống đây đã bị chết thê thảm bởi chưởng lực của bà lão. Vãn bối cúi mình thi lễ với bà lão rồi hỏi:

Chẳng hay tiền bối là ai, sao bị xiềng xích thế này, vãn bối là Dương Tôn Bảo, phụ thân là Dương Tôn Long chủ nhân trang trại này. Lão bà bật lên tràng cười ha hả rồi nói:

Thật đáng thương cho ngươi, hãy còn ít tuổi mà bị giam hãm ở nơi đây thì kể như hết đời rồi đó.

“Tại sao!” Vãn bối hết sức kinh ngạc và nói:

“Gia gia sai vãn bối xuống đây rồi không hiểu vì lý do sự cố gì, nắp hầm bị đóng chặt lại không sao lên trên được nữa. Lão tiền bối có thể nói cho vãn bối hiểu được không?” – Ngươi … ngươi bị “lừa” rồi …

“Ai lừa vậy.” Vãn bối sợ hãi kêu lên.

- Ngươi không hiểu được đâu, đó là câu chuyện rất dài của võ lâm mà ngươi chỉ là một nạn nhân đáng thương thôi. Ta rất tiếc không thể nói với ngươi được vì đã có một lời nguyền.

Nhưng rồi ngươi sẽ biết tất cả, khi ngươi tìm được cách lên khỏi nơi đây.

- Nhưng thưa tiền bối, võ công tiền bối cao thâm dường ấy thì kẻ nào có thể giam giữ tiền bối được như thế này.

- Ngươi lấy làm lạ lắm phải không, kẻ đó là đại đồ đệ của ta và cũng chính y là kẻ hãm hại phụ thân của ngươi.

- Vô lý, vì chính vừa rồi gia gia của vãn bối còn sai vãn bối xuống đây mà. Lão bà bà đã ở đây lâu rồi thì làm sao mà biết được.

- Kiến văn của ngươi còn nông cạn lắm, ta hỏi ngươi:

ngươi có thấy gia gia ngươi gần đây có điều gì khác lạ không?

“Có.” Vãn bối suy nghĩ một lát rồi nói:

“Trước kia, gia gia rất yêu thương vãn bối, nhưng từ sau chuyến đi Giang Nam về tính tình người thay đổi khác hẳn. Ngay cả với mẫu thân vãn bối người cũng không cho tiếp xúc, hình như người đang định luyện một môn công phu gì đó.” – Ngươi định nói đến Liên Hoa bí lục phải không? Ngươi không rõ từ bao đời trước, biết bao kẻ, kể cả ta rất thèm khát pho võ công này, nhưng những kẻ bỏ mạng vì nó cũng không phải là ít. Chính gia đình của ngươi là chủ nhân đích thực của pho bí kíp này. Nhưng đã bị mang họa vì nó. Tổ phụ của ngươi cũng bị chết vì luyện bí kíp này. Do bí kíp đó đã bị người giang hồ giành giật nhau, hết người này, đến người khác. Chưa một ai luyện thành công mà không bỏ mạng.

- Thế thì tại sao họ lại cứ cố tình luyện tập nó, khi biết rằng trước sau gì cũng phải chết.

- Bởi vì kẻ nào cũng hy vọng rằng chính mình sẽ là người khám phá ra bí ẩn của nó, hơn nữa để trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân, là một khao khát không gì cưỡng nổi. Sư phụ của gia gia ngươi cuối cùng đã lấy lại được nó sau một trận tỷ võ kinh hồn trên đỉnh Ngọc Hoa Cương. Một trăm lẻ tám cao thủ đã mất mạng trong trận chiến ấy … Cuốn bí lục đã rơi vào tay sư phụ gia gia ngươi, song bị mất một trang …

- Bị mất một trang thì có gì quan trọng? Vãn bối hỏi.

- Người ta nói rằng trang cuối cùng ấy lại lại là phần quan trọng nhất. Tuy nó không giảng giải võ công, nhưng lại dạy các phương pháp hóa giải các phản ứng trong lúc luyện Hồi Tâm Chưởng. Không có phương pháp ấy, kẻ nào luyện Hồi Tâm Chưởng trước sau cũng bị rã nát gân cốt trở thành tàn phế và chết một cách thê thảm, hơn nữa tính tình ngày càng trở nên hung ác, chúng chỉ còn một cách để làm chậm quá trình phát tác đó là giết người để lấy máu uống.

- Thật tàn ác quá sức tưởng tượng. Vãn bối kêu lên.

- Biết làm sao được khi đã trót ôm mộng bá vương. Nhưng còn một điều hại nữa, khi không hóa giải được các chất độc sinh ra trong quá trình tập luyện kỳ kinh khó đi ngược, kẻ đã luyện tập loại công phu này không bao giờ đạt được năm phần hỏa hầu, mà càng cố gắng thì càng mang họa vào thân.

- Thế sao người ta không đốt quách đi cho rồi?

- Bởi vì Hồi Tâm Chưởng là một pho võ công tinh diệu vô cùng. Người ta đồn rằng nó được sáng chế ra bởi một đại ma đầu song không phải như vậy, đó là của cao tăng phái Thiếu Lâm ẩn cư trong rừng sau sáu mươi năm phát hiện ra. Nhà sư này phải luyện công phu này trong một bọng cây cao giữa rừng để tránh muông thú quấy nhiễu, chịu để hàng ngàn con kiến lửa đốt khắp châu thân … Phải là bậc võ học cao siêu, để tâm nghiền ngẫm mới hiểu được những câu, những chữ rất sâu xa trong đó được …

- Thưa tiền bối, vậy thì phụ thân vãn bối là …

- Không phải như ý nghĩ của ngươi đâu! Ta biết ngươi định nói gì. Kẻ đã sai ngươi xuống đây không phải là gia gia của ngươi đâu.

- Vãn bối … vãn bối không sao hiểu được.

- Phải. Ngươi làm sao mà biết được. Trên giang hồ có nhiều thủ đoạn rất kỳ lạ, ngươi đã bao giờ nghe đến thuật “cải trang” chưa.

- Chưa. Vãn bối chưa bao giờ nghe nói.

- Đó là một tuyệt kỹ có tên Dị Dung Thuật. Ngươi muốn trở thành người nào thì chỉ trong chớp mắt ngươi sẽ giống y hệt kẻ đó chỉ có một điều là khác giọng nói. Do đó, kẻ hóa trang phải có biệt tài là bắt chước giọng nói của bất kỳ kẻ nào thì mới thành công. Gia gia của ngươi đã bị … tên đó cải trang mà ngươi không biết.

- Thưa tiền bối, vậy gia gia tại hạ hiện ở đâu.

- Ta ở dưới này làm sao mà biết được, nhưng chắc chắn lão đã bị hại rồi.

- Có phải nguyên nhân cũng vì cuối Liên Hoa bí lục đó không?

“Đúng vậy đấy. Ngay bản thân ta đây…” Bà lão cười lớn:

“Cũng vì ham bí kíp mà bị lừa xuống chốn này.” – Tiền bối, tiền bối có thể nói tên kẻ đó cho vãn bối được không? Xin tiền bối hãy giúp cho vãn bối trả được mối thù này.

- Ta chỉ có thể giúp ngươi được điều này mà thôi. Võ công trong thiên hạ ngoài Vô Song lão tiền bối thì khó ai có thể địch được hắn. Ngươi … nếu ngươi ra khỏi được chốn này hãy mang vật này đến cho lão, có thể lão sẽ thu nhận ngươi.

Rồi lão bà đưa cho vãn bối một cái lệnh bài bằng vàng đã bị bẻ gãy một nửa rồi nói tiếp.

- Ngoài ta ra thì còn có hai người nữa biết tên gã đại đệ tử của ta:

Đó là Vương Song và Hoàng Phi Yến. Còn ta không thể nói cho ngươi biết được vì dù sao ta cũng là sư phụ của hắn. Hơn nữa dù ta có truyền thụ võ công cho ngươi, ngươi cũng không được sử dụng để đấu với hắn. Môn phái của ta đã có một lời nguyền …

Rồi như sực nhớ ra lão bà lấy trong người ra hai hoàn thuốc màu đỏ như chu sa rồi nói tiếp.

- Ngươi cũng là kẻ may mắn lắm đấy. Hai viên thuốc này trong thiên hạ không ai có.

Chính tên phản đồ của ta khi giam ta vào đây đã năn nỉ ta không biết bao lần. Nếu gã uống được hoàn thuốc này thì mọi cố gắng của ngươi sẽ chỉ trở thành vô ích mà thôi. Ngươi hãy uống ngay đi, đến khi võ công của ngươi thành tựu thì nội lực của mi, thiên hạ không ai sánh được. Nhờ ta đã uống hai hoàn thuốc này mà liều độc dược gã cho ta uống chẳng làm gì ta được, nhưng ta vẫn là bộ xin gã thuốc giải. Ta trao nốt cho ngươi phòng khi cần dùng tới …

Sau đó tình cờ ba vị đã lọt xuống hang trong tòa cỏ miếu, vãn bối tình cờ được cứu thoát.

“Có phải tòa cổ miếu trong rừng không? Chính ta đã tới đó …” Mỹ Hoa Nương nói.

- Thế thì đúng thanh âm nữ nhân vãn bối nghe thấy là của sư phụ rồi.

- Phải lúc đó, tình cờ ta đi ngang qua, thấy một bọn người dáng điệu khả nghi, ta bước vào thì bọn chúng rút khí giới ra chống cự … Ta đã hạ sát hết bọn chúng, còn một tên đang tra hỏi thì bất ngờ bị một kẻ lạ mặt ám toán, có thể tên đó là giáo chủ của chúng vì khinh công hắn rất cao. Ngươi nhớ rằng trên giang hồ, võ công của Lan Nhi cũng ít có người địch nổi, huống chi là ta mà đuổi theo hắn cũng không kịp.

- Thưa sư phụ! Vậy thì lão áo đen hôm sư phụ đấu chưởng với gã ở tửu điếm.

- Phải, chính là gã, bây giờ ta mới nghĩ ra tại sao hắn lại biết công phu Bạch Long Chưởng của ta. Để ta nói cho ngươi rõ:

Gia gia ta tức Vương Song lão nhân thuở xưa cùng với lão bà bà ngươi ở trong đường hầm là Long Trì Hiệp Nữ, hai cao thủ đệ nhất thời bấy giờ.

Nhưng để đạt được danh hiệu ấy không phải dễ dàng. Ngày hai mươi chín tháng mười năm nay, quần hùng tập trung tại Ngọa Long Cương để tỷ thí võ công tranh tài cao thấp. Ngọa Long Cương là một ngọn núi vô cùng hiểm trở chỉ nội lên được tới nơi tỷ thí cũng đã phải là một cao thủ thượng thặng rồi. Bữa đó gồm toàn bộ các cao thủ của các môn phái chỉ trừ có phái Thiếu Lâm là không tham gia mà thôi. Lề luật của cuộc đấu rất rõ ràng:

Không được dùng độc thủ, hễ đối phương thua là phải dừng tay ngay. Nhưng đã gọi là tỷ thí võ công thì làm sao tránh khỏi làm tổn hại đến tính mạng. Cuộc đấu vô cùng ác liệt và căng thẳng đến tận chiều. Lúc ấy người đang chiến thắng tất cả là chưởng môn phái Võ Đang Trương Huy Hạnh. Bất ngờ một gã đầu đà người lùn tịt mặt mày hung ác đứng ra đòi tỷ thí. Theo nguyên tắc bất kỳ ai cũng có thể lên thi đấu được, nhưng phải nêu rõ danh tính và lai lịch thuộc môn phái nào. Gã đầu đà tự xưng là người thuộc phái Thiếu Lâm. Quần hùng hết sự ngạc nhiên, không ai biết gã là ai cả hơn nữa, ngay từ đầu đã không có phái Thiếu Lâm tham dự. Trương Huy Hạnh ôn tồn hỏi gã:

- Chẳng hay các hạ là ai?

- Bần tăng là môn đồ phái Thiếu Lâm vì đến trễ nên các vị không biết đó thôi.

- Thật là lạ lùng. Phái Võ Đang với chùa Thiếu Lâm đâu có xa lạ gì. Tại hạ thường đến quý tự mà chưa bao giờ có hân hạnh được gặp bao giờ.

“Hà hà.” Gã đầu đà cười vẻ kiêu ngạo. “Vì tiểu tăng rất ít khi xuất hiện ra ngoài.” – Xin hỏi tiểu tăng một câu nữa, chẳng hay huynh là môn đồ của ai vậy.

“Tại sao các người lại lôi thôi rắc rối thế.” Gã la lớn:

“Ở đây là nơi tỷ đấu võ nghệ hay sát hạch nơi quan trường.” – Thí chủ không hiểu rõ, bất kỳ ai mà không nói thật môn phái thì đều không được quyền giao đấu. Đó là luật lệ, mà thí chủ nên nhớ rằng đã là người thuộc môn phái thì phải sử dụng võ công môn phái đó, như vậy mới công bằng.

- Thì bần tăng đã nói rõ môn hộ rồi, các người còn căn vặn gì nữa. Tất nhiên ta sẽ dùng Thiếu Lâm quyền pháp.

- Thấy mọi người im lặng như còn phân vân, gã nổi giận quát to:

- Sao! Các vị cứ câm như hến vậy thế? Nếu sợ không dám tỷ thí thì dẹp quách cái đả lôi đài này đi cho rồi, ta sẵn sàng ra đi để các người múa may với nhau để giành chức “Thỏ đế” cho nó nhanh chóng, khỏi mất thì giờ.

Thấy gã ăn nói vô lễ, quần hùng nhiều người tỏ vẻ tức giận. Tuy gã nói rất có lý nhưng xem khẩu khí thì rõ ràng không phải là người tu hành. Nếu không cho hắn tỷ đấu thì bẽ mặt quần hùng còn gì là vẻ oai phong của danh môn chính phái nữa. Nghĩ vậy nên Trương Huy Hạnh vòng tay cung kính nói:

- Xin thí chủ đừng giận, vừa rồi tại hạ hỏi là vì trong lòng còn một vài nghi vấn đó thôi. Nếu thí chủ đúng là người của phái Thiếu Lâm, tại hạ xin sẵn sàng nghênh tiếp.

Bỗng có tiếng quát lớn trong hàng ngũ của môn đệ phái Võ Đang:

- Xin Chưởng môn dừng tay để tiểu đệ cho gã đầu đà này một bài học.

Rồi một bóng người nhảy ra thân pháp lẹ làng như con én liệng dương giữa sân. Gã đầu đà cũng phải buột miệng khen:

- Thân pháp Thế Vân Tung của bổn phái thật danh bất hư truyền, đến tận hôm nay bần tăng mới được mục kích.

Gã cũng nhảy ra, bộ pháp cũng lẹ làng không kém, khác hẳn với dáng vóc nặng nề cục mịch của gã, theo thế Đồng Tử Bái Quan Âm đúng Thiếu Lâm quyền pháp. Nên biết rằng người đứng ra thách đấu với gã đầu đà là Quan Kim Vinh người có vai vế đứng hàng thứ hai sau chưởng môn. Quan Kim Vinh tính nóng như lửa, dáng người cao lớn, râu quai nón, cặp mắt to và lộ. Gã đứng trước mặt tên đầu đà rồi trịnh trọng nói thật to trung khí đầy rẫy:

- Thí chủ hãy cẩn thận đấy, tại hạ ra chiêu đây.

Quan Kim Vinh tiến hai bước về phái trước vung hai quyền ra tấn công thật dũng mạnh.

Gã đầu đà tránh được hai quyền đó rồi vừa trả đòn vừa khen như chọc tức Quan Kim Vinh:

- Chiêu Kim Dư Phù Giá (xe vàng rước vua) thật là tuyệt.

Quan Kim Vinh tức giận, thấy đối phương tránh được một cách dễ dàng, gã co hai tay lại biến thành thế Tinh Vân Ấp Nguyệt (Đám mây che mặt trăng) nhằm điểm vào huyệt Cự Cốt nơi bả vai. Thế này có cái ảo diệu là vừa công lại vừa thủ rất kín đáo, đối phương chỉ còn cách né tránh mà không sao phản kích lại được. Không ngờ gã đầu đà chẳng những không né tránh, gã đưa tay phải ra sử chiêu Lam Hoa Phất Huyệt đánh vào huyệt Trung Phủ gần nách của Quan Kim Vinh. Huyệt này rất quan trọng vì là huyệt khởi đầu của phế âm kinh, bị trúng tức thì chân tay co giật và hô hấp bị ngừng trệ ngay tức khắc. Thực ra, chiêu số này không phải của phái Thiếu Lâm, song gã đầu đà vận dụng một cách vô cùng khéo léo, nên đa số quần hùng đều tưởng lầm đấy là Kim Cương Chỉ của Thiếu Lâm Tự. Chỉ có những bậc hào thủ như chưởng môn một vài môn phái là có thể nhận ra sự man trá ấy, song thủ pháp gã thật là mau lẹ nên cũng khó mà bắt bẻ hắn được. Quan Kim Vinh trong bụng vô cùng kinh hãi.

Chiêu này gã tập đã đến mức thuần thục và từ khi ra giang hồ hành hiệp, gã đã sử dụng biết bao nhiêu lần và chưa một lần nào bị thất bại. Gã vội rụt tay lại không dám tấn công nữa múa song chưởng hộ thần đồng thời cố gắng nhận xét chiêu số của đối phương. Càng đánh Quan Kim Vinh lại càng thấy lạ. Dường như những chiêu thức gã đầu đà sử dụng đúng những quyền chưởng của phái Thiếu Lâm như Phục Ma Quyền, Hắc Hổ Quyền nhưng vẫn có một cái gì đó khác lạ giả trá mà gã không tài nào nhận ra nổi. Càng đánh Quan Kim Vinh càng lúng túng,

gã luôn luôn bị chưởng lực của đối phương bao trùm, bao nhiêu những thế võ biến hóa của Võ Đang trường quyền, gã không sao thi triển được. Nhưng dần dần gã bỗng nhận ra những chiêu số của gã đầu đà chỉ là hư chứ không thực. Gã vận dụng khẩu quyết “lấy tĩnh chế động” để hóa giải những thế võ trông bên ngoài rất phức tạp của gã đầu đà.

Mọi người đều thấy rõ gã đầu đà dần dần lâm vào thế hạ phong và hiển nhiên theo luật người chủ trì cuộc đấu có thể tuyên bố Quan Kim Vinh thắng cuộc. Thấy gã đầu đà lúng túng, Quan Kim Vinh muốn chấm dứt nhanh chóng cuộc đấu, gã chắp hai tay lại giở thế Thái Sơn Áp Đỉnh. Thực ra gã không có ý định sát hại gã đầu đà, chỉ muốn cảnh cáo cho hắn bị thất bại mà thôi nên đã không vận kình lực vào song chưởng cốt điểm nhẹ vào Bách Hội huyệt trên đầu đối thủ. Phàm là con nhà võ, hắn tất hiểu và phải xin thua. Không ngờ, tên đầu đà đâu có phải là bậc chính nhân quân tử. Gã thấy quyền chưởng của Quan Kim Vinh chậm lại gã khép năm đầu ngón tay vận hết kình lực vào bàn tay rồi giở thế Liên Hoa Thất Tinh chặt thẳng vào cổ tay của Quan Kim Vinh. Chỉ thấy Quan Kim Vinh thét lên một tiếng đau đớn rồi nhảy lùi lại. Cổ tay của gã đã bị chặt gãy lìa. Mọi người ồ lên sững sờ không ngờ cục diện lại biến chuyển như vậy. Đệ tử phái Võ Đang thì nổi giận gầm thét, một số cao thủ các môn phái khác thì lại cho rằng không phải gã đầu đà sử dụng độc thủ mà bởi trong lúc nguy cấp gã buộc phải sử dụng thế đó để cứu người mà thôi. Trời đã về chiều, lần lượt nhiều cao thủ nhảy ra tỷ võ với gã đầu đà song kết quả cuối cùng thật là thảm khốc. Hầu hết xác của họ đều bị đánh văng xuống vực.

Trương Huy Hạnh càng xem càng thấy nhiều điểm hết sức lạ lùng. Gã đầu đà gần như lúc nào cũng cố tình lùi ra sát mép vực rồi trong lúc mọi người tưởng như gã đã thảm bại đến nơi thì cục diện lại kết thúc hết sức bất ngờ. Chính kẻ đang tấn công áp đảo đối phương lại tự đâm đầu xuống vực. Sự phẫn nộ mỗi lúc một tăng lên, song vì trời bắt đầu tối nên không ai có thể phát hiện được điều gì khác lạ. Người cuối cùng bị thiệt mạng là Tăng Minh Quốc chưởng môn của phái Tung Sơn. Trương Huy Hạnh nghĩ bụng:

“Võ công của gã này so với Tăng Minh Quốc thật ra còn kém một bậc, không hiểu sao lại bị thất bại một cách đáng ngờ như vậy. Nếu mình động thủ với gã không chừng cũng bị hại cũng nên.” Trong lúc Trương Huy Hạnh còn đang nghĩ ngợi phân vân, thì bỗng có một tiếng nói thật trầm cất lên:

- Hãy khoan đã, lão phu thấy việc này … có điều gì đó mờ ám. Mọi người nhìn xem ai, thì là một lão già mặt trắng nhợt như cả đời chưa hề ra nắng bao giờ, lão là Thân Văn Trọng một trưởng lão của Cái Bang … Gã đầu đà nét mặt vênh váo vặn hỏi lão:

- Sao, ta đã thắng trong các cuộc đấu võ một cách quang minh chính đại, các vị còn thắc mắc nỗi gì, nếu không còn ai dám ra tỷ đấu thì …

- Có chứ, còn ta đây.

Một thanh âm rổn rảng cất lên. Lúc ấy, gia gia ta bước ra. Quần hùng ồ lên:

- Đạt Ma Tinh Vương Song khét tiếng giang hồ ai mà không biết.

Thời trẻ, phàm ai là người có võ công chẳng ham thích danh vọng được làm bá chủ.

Gia gia ta cũng không ngoài những tham vọng ấy. Vương Phong thong thả bước ra rồi trầm giọng nói:

- Tên kia, mi không đáng là đối thủ của ta đâu, hãy dưng danh tính thật ra cho ta biết.

Sở dĩ gia gia ta đến trễ vì người còn mắc một cuộc hẹn khác với một cao thủ ở Tây Vực. Gã đầu đà vẫn chẳng tỏ vẻ gì là e ngại gã nói giọng khiêu khích:

- Ngươi là Vương Song nổi danh về công phu Đồng Tử Công đó chăng? Ta nghe nói đã lâu hôm nay mới có dịp được thưởng thức, ngươi dám đối địch với ta, lỡ có điều gì thì đừng có oán trách ta nhé.

Gia gia ta hiểu rõ dụng ý của gã. Đồng Tử Công là một cô

công phu thượng thừa nổi danh thiên hạ sánh ngang với Liệt Diệm Chưởng của phái Thiếu Lâm nhưng ăn thua ở người tu luyện đạt được bao nhiêu phần hỏa hầu mà thôi. Khi ra giang hồ, phải nói gia gia ta không có địch thủ trừ một cao nhân khác mà người chưa từng giao đấu mà chỉ nghe danh. Đó là Long Trì Hiệp Nữ nổi danh với tuyệt kỹ Hàn Băng Chưởng. Nhưng luyện Đồng Tử Công khó ở chỗ lúc nào cũng phải bình tĩnh, sáng suốt, hễ nóng giận là chân khí tản mác mất hết uy lực.

Gia gia ta biết gã chọc giận người song gia gia rất bình tĩnh, ôn tồn nói:

- Thí chủ nhầm rồi, hôm nay tỷ đấu là chỉ sử dụng quyền pháp thôi, không sử dụng chưởng pháp, tại hạ chỉ muốn lãnh giáo vài cao chiêu của thí chủ?

Gã đầu đà chẳng nói năng gì vung song quyền tấn công. Hắn sử dụng các chiêu số trong Thập Bát La Hán Quyền. Gia gia ta chỉ sử dụng bảy mươi hai thế biến hóa của Hoàng Hạc Quyền (thế võ của con hạc) để chống đỡ. Chỉ trong vòng năm chục chiêu cục diện đã thấy rõ. Gã đầu đà chân tay luống cuống mồ hôi vã ra, cước bộ đã bắt đầu hỗn loạn. Gã lui dần vè mép vực như những thủ đoạn gã đã từng làm với các cao thủ trước. Gia gia ta đã chủ tâm phòng bị rồi. Người biết chắc chắn hắn đã sử dụng một loại ám khí gì đó rất độc hiểm để sát hại đối phương, nhưng sợ bại lộ nên thường làm cho đối thủ bị té văng xuống vực để phi tang tích. Quần hùng ở ngoài rất hồi hộp sợ rằng gia gia ta cũng sẽ trở thành nạn nhân như bao cao thủ khác. Quả nhiên hắn bỗng trầm mình xuống sử chiêu Song Long Xuất Động, thay vì song quyền phải nắm lại hắn lại xòe bàn tay ra hiển nhiên là phóng ám khí. Hắn chưa kịp đẩy song chưởng ra thì gia gia ta đã tiến nhanh về phía trước hai bước theo thế Thiên Vương Thủ tay vươn ra như con vượn điểm trúng vào huyệt Thiên Đột nơi cổ họng của gã.

Tên đầu đà không sao tránh kịp chỉ “hừ” lên một tiếng rồi gã lộn người xuống vực. Cuộc tỷ thí kết thúc một cách chóng vánh khiến quần hùng bàng hoàng. Dù muốn hay không mọi người cũng phải công nhận là gia gia ta đã đạt được danh hiệu ấy. Bỗng một làn sóng phản đối trong đám quần hùng. Họ cho gia gia ta ra tay còn tàn ác hơn cái gã đầu đà vì dù sao gã cũng là một nhân vật của chùa Thiếu Lâm, là một phái võ lớn. Một cuộc loạn đả kinh hồn trên đỉnh núi đã nổ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo trông thật rùng rợn. Nghiễm nhiên gia gia ta trở thành kẻ thù của giới võ lâm. Người buộc phải tự vệ. Xác các cao thủ chất chồng lên nhau. Đột nhiên, một bóng đen nhảy vào giữa thân pháp nhẹ nhàng. Đó là một nữ nhân người đó quát lên:

- Mang danh chính phái sao lại ỷ đông mà đánh mọi người sao gọi là anh hùng.

Mỹ nhân hoạt động song chưởng hỗ trợ gia gia ta. Võ công của nữ hiệp rất quái dị và cao cường khiến chỉ trong phút chốc những kẻ còn lại đều cuốn gói bỏ chạy. Lúc đó, gia gia ta mới nhìn kỹ nữ hiệp và nhận ra là Long Trì Hiệp Nữ, gia gia ta nói:

- Đa tạ Nữ Hiệp đã ra tay cứu trợ, tại hạ lấy làm vô cùng cảm kích.

Long Trì nữ hiệp lạnh lùng nói:

- Ta không dám nhận những lời cảm ơn của các hạ vì không phải ta hỗ trợ ngươi là bởi lòng tốt. Ta sợ rằng không may các hạ bị thiệt mạng thì lấy ai tỷ thí với ta để tranh chức Thiên hạ đệ nhất cao thủ bây giờ!

Gia gia ta mỉm cười nghĩ thầm:

“À, thì ra là thế. Thiếu phụ này cũng kiêu căng quá mức muốn hơn thua với ta đây.” Gia gia ta bảo nàng:

- Bây giờ trời đã tối rồi, tỷ đấu lúc này không tiện. Xin hẹn nương nương dịp khác được chăng?

Nữ hiệp gật đầu chấp thuận, hẹn nhau đúng ngày rằm tháng sau sẽ tỷ thí tại một ngôi chùa bỏ hoang trong rừng. Sau lần tỷ thí ấy Long Trì nữ hiệp đã bị thất bại. Về quyền pháp bà chỉ thua lão nhân gia có một chiêu. Còn chưởng pháp Hàn Băng Chưởng so với Đồng Tử Công thì kém hẳn một bậc. Long Trì nữ hiệp vô cùng tức giận bà ước hẹn cùng với lão nhân gia năm năm nữa sẽ lại tái đấu, bà về tuyệt cốc luyện thêm một công phu thượng thừa nữa là Bạch Long Chưởng. Tuy trong lòng tức giận nhưng Long Trì Hiệp Nữ đã đem lòng yêu thương lão nhân gia. Gia gia ta thì chẳng hề để ý đến tình cảm đó của nữ hiệp. Lúc bấy giờ, lão nhân gia chỉ có một mê say duy nhất là võ học. Người cũng rất vì nể nữ hiệp nhưng tình cảm chỉ dừng lại ở đấy mà thôi. Lần tỷ võ thứ hai cũng tại ngôi chùa mà năm năm trước hai người đã giao đấu. Long Trì nữ hiệp không đến một mình. Bà đã mang theo hai môn đồ tới để xem cuộc tỷ thí của sư phụ. Đại đệ tử của nữ hiệp là ai ta không rõ còn nữ đệ tử của bà là Vương Ngọc Yến tức là mẫu thân ta sau này.

Cuộc đấu vô cùng ác liệt. Cả hai đều không nhằm đả thương nhau mà chủ yếu là thi triển tuyệt mỹ. Long Trì nữ hiệp đã tăng tiến rất nhiều, nhưng công phu của lão nhân gia cũng tiến bộ rất đáng kể so với trước. Chính vì thế cuộc tỷ thí mỗi lúc một trở nên hào hứng quyết liệt. Bất ngờ, trong rừng bỗng phóng ra hàng loạt ám khí. Đây là một thủ đoạn thường thấy trong giang hồ hắc đạo lợi dụng hai cao thủ đang mãi giao đấu, dùng ám khí để giết luôn một lúc hai người như thế là “Ngư ông hưởng lợi”. Song lão nhân gia và Long Trì nữ hiệp đâu phải những cao thủ tầm thường. Hai người múa song chưởng phát ra những luồng kình lực ghê người bảo vệ châu thân. Bao nhiêu kim độc rơi hết xuống đất. Gã đệ tử của Long Trì nữ hiệp thì không việc gì song sư muội của gã vì quá mải mê xem đấu võ nên ta hay trúng một mũi kim độc vào lưng. Hai người lập tức dừng cuộc tỷ thí lại, lao vào rừng tìm bắt kẻ đã ám toán. Song thật lạ lùng trong rừng không một bóng người. Khinh công của Long Trì nữ hiệp và gia gia tại trên giang hồ không ai sánh kịp mà sau kẻ địch ám toán lại biệt tăm như chui vào lòng đất. Lúc đó gã đệ tử của nữ hiệp cũng hớt hãi chạy về. Gã nói:

- Đệ tử đã lùng sục xung quanh rất kỹ càng mà không tìm thấy dấu vết gì cả.

“Thôi, việc đó tính sau.” Long Trì nữ hiệp nói:

“Chúng ta không cẩn thận lại mắc mưu kẻ địch rồi đó.” Mọi người vội vã quay lại thì may mắn Vương Ngọc Yến vẫn còn nằm đó. Nơi lưng chỗ cây kim độc cắm vào chỉ thấy một quầng máu đen xì sưng tấy lên trông thật kinh khủng.

Còn Vương Ngọc Yến thì nằm thiêm thiếp, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Long Trì nữ hiệp tuy võ công rất cao cường nhưng về mặt y lý và các chất độc trong thiên hạ thì bà lại chẳng hiểu gì mấy. Còn lão nhân gia thì ngoài võ công người còn nghiên cứu thêm về y học và các loại ám khí. Lão nhân gia bảo Long Trì nữ hiệp.

- Cứu người là trọng, không nên câu nệ “Nam nữ thọ thọ bất thân” nữa. Nữ hiệp hãy để ta xem xét vết thương coi thử có thể cứu được tính mạng y không?

Rồi người xé miếng vải sau lưng Vương Ngọc Yến để lộ một làn da trắng mịn màng.

Mũi kim độc đã cắm lút sâu vào da thịt không để lại dấu vết gì. Vương Song đè tay phải vào bên cạnh vết thương dùng nội lực ấn mạnh. Một dòng máu đen chảy ra kèm theo một mùi hôi thối khôn tả. Một lát sau, Vương Son

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4527
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN