--> Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm - game1s.com
Ring ring

Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm

đẹp nhưng giờ tóc tai rũ rượi, toàn thân đẫm máu, đang nghẹn ngào nói:

- Giang huynh, hãy ôm chặt muội vào lòng cho đến khi muội tắt thở.

Tiểu Nhạn lòng đau như cắt, vội thúc ngựa xông lên. Nhưng chớp mắt những hình ảnh đó đều biến mất, chỉ có trở lại một gốc liễu già ủ rũ, lung lay theo từng cơn gió nhẹ.

Tiểu Nhạn thương cảm thở dài, cảm thấy hối hận. Thấy ngày xưa mình hành sự sao thái quá, khiến A Loan yêu hận lẫn lộn đành tìm cái chết trên kiếm của chàng.

Tiểu Nhạn rơi nước mắt muốn lấy miếng vỏ cây cổ liễu ở Bào gia thôn ra xem, chợt phía góc đường trước mặt đi đến một người dường như đạo sĩ, dáng vẻ giận dữ, tay cầm bảo kiếm xông đến.

Tiểu Nhạn lấy làm ngạc nhiên, trên lưng ngựa định thần nhìn xem thấy người này có vẻ quen thuộc, nhưng chưa nhớ gặp ở đâu thì đạo sĩ này cười lạnh, nhếch môi hỏi:

- Giang Tiểu Nhạn, mi còn nhớ ta không? Món nợ ở Võ Đang sơn, bọn ta còn chưa thanh toán, mi giết chết Đạo Đăng đạo cô, một bằng hữu tốt của ta khiến ta bị Huyền Thanh lão tổ sư trừng phạt. Nếu hôm nay ta không giết mi, làm sao tiêu hận của ta?

Dứt lời, vung kiếm chém đến Tiểu Nhạn. Trên lưng ngựa, Tiểu Nhạn nhảy xuống chớp nhoáng rút kiếm giao chiến cùng hắn. Ven đường, hai người đánh nhau chẳng ai nhượng ai.

Thì ra đây là Lăng Vân Kiếm Khách Lữ Sùng Nhai, một trong Thất Đại Kiếm Tiên mà Tiểu Nhạn từng gặp ở Võ Đang sơn.

Lữ Sùng Nhai căm hận Tiểu Nhạn biết quan hệ giữa hắn và Đạo Đăng. Vì thế ở Võ Đang hắn đã từng dùng lời xảo ngôn chỉ dẫn Tiểu Nhạn đến những nơi Đạo Đăng trú ngụ, mong cho Tiểu Nhạn sớm rời khỏi Võ Đang. Nào ngờ, Tiểu Nhạn lại sinh lòng hoài nghi, càng chắc chắn giữa hắn và Đạo Đăng có mối quan hệ với nhau. Sau đó, Lữ Sùng Nhai còn tìm cách dẫn dụ Tiểu Nhạn đến Tử Tiêu phong, định mượn tay Huyền Thanh hạ thủ chàng. Nhưng Tiểu Nhạn lại phơi bày rõ bí mật của hắn trước Huyền Thanh. Hắn muốn giết Tiểu Nhạn, nhưng bị Huyền Thanh cấm đoán, nên không thể ra tay độc thủ. Thêm bọn Á Tử, Quảng Kiệt, Phụng Kiệt lên núi cùng Huyền Thanh hẹn ước, nếu thắng sẽ tha tội cho Tiểu Nhạn và được quyền tra xét núi này. Không ngờ, đêm trước Tiểu Nhạn đã chạy thoát, gặp được Đạo Đăng mà sát tử bà ta. Còn Á Tử đã đánh bại Huyền Thanh, nên lão tổ sư hứa sẽ trừng phạt họ Lữ.

Họ Lữ thừa cơ mọi người đang chú tâm theo dõi cuộc chiến giữa Huyền Thanh và Á Tử, không ai để ý mà bỏ trốn. Nhưng hắn không dám đường hoàng đi mà phải nấp trong hang động trong núi hai ngày đêm, vì sợ nếu bọn đạo sĩ phát giác tất việc đào thoát khó thành công.

Trải qua hai đêm như vậy mới chạy khỏi Võ Đang sơn, một đường xuống phía nam tìm Tiểu Nhạn. Vì Lữ Sùng Nhai biết Tiểu Nhạn nhất quyết trở về Cửu Hoa sơn mà gặp sư phụ. Nếu hiện giờ không giết được Tiểu Nhạn, thì khi chàng trở về Cửu Hoa sơn, hận thù này vĩnh viễn hắn đừng mong trả được. Hiện giờ võ nghệ Tiểu Nhạn lợi hại như vậy, nếu để chàng rèn luyện thêm một năm nữa, hắn khó thể là đối thủ.

Họ Lữ càng nghĩ càng nóng nảy, càng nghĩ đến Đạo Đăng càng căm hận Tiểu Nhạn. Hận không tức khắc gặp mặt mà giết Tiểu Nhạn báo thù cho Đạo Đăng.

Lữ Sùng Nhai cứ ngày đi đêm nghỉ, thỉnh thoảng thăm dò tin tức của Tiểu Nhạn.

Nhưng tung tích Tiểu Nhạn vẫn bặt vô âm tín, khiến họ Lữ càng thêm nóng lòng. Hắn đâu hay lúc đó Tiểu Nhạn cùng Quảng Kiệt theo Á Tử huynh đến gia trang Nhan viên ngoại mà thăm A Loan. Tiểu Nhạn vì cái chết của A Loan mà kéo dài thời gian trở lại Cửu Hoa sơn. Hơn nữa, Tiểu Nhạn còn trở về Trấn Ba thăm thân mẫu và bái tế phụ thân, nên họ Lữ cứ mãi chờ đợi, mong tin …

Lữ Sùng Nhai vẫn tiếp tục đi về Cửu Hoa sơn, định tâm truy tìm Tiểu Nhạn. Sau đó, họ Lữ biết Tiểu Nhạn đi gặp bào đệ Tiểu Lộc, không lâu sau sẽ về Cửu Hoa sơn. Vì thế, hắn đến nơi đây cách không xa Cửu Hoa sơn, ẩn thân hy vọng gặp Tiểu Nhạn.

Hôm nay, Lữ Sùng Nhai đang thong thả đi trước núi, chợt nghe xa xa vang lên tiếng vó câu dập dồn, nhìn ra Giang Tiểu Nhạn, thù nhân bấy lâu mình tìm kiếm, hắn lập tức chạy đến đâm Tiểu Nhạn liên tiếp mấy kiếm.

Tiểu Nhạn thấy thế kiếm pháp họ Lữ khá lợi hại, nên tuốt kiếm ứng chiến, đồng thời mai mỉa:

- Ta cứ ngỡ là ai, hóa ra là tên tặc đạo sĩ của Võ Đang sơn Lữ Sùng Nhai. Ta tưởng mi đã bị lão tổ Huyền Thanh giết rồi, sao còn mò đến đây? Không ngờ thanh quy của Võ Đang đã bị tay mi phá tan nát. Hiện giờ còn dám đến đây hành hung trước mặt Giang mỗ ư? Ta phải thay mặt Tam Thanh giáo huấn tên giả đạo sĩ như mi.

Nói rồi, Tiểu Nhạn triển khai kiếm pháp, còn Lữ Sùng Nhai vì căm tức Tiểu Nhạn nên luôn tìm những chỗ chí mạng mà đâm vào. Hai kiếm như hai giao long quấn lấy nhau.

Tiểu Nhạn thấy Lữ Sùng Nhai muốn liều mạng cùng chàng, nên không dám khinh địch. Tận dụng sở học đem ra thi triển với họ Lữ.

Ác chiến hơn hai mươi hiệp vẫn bất phân thắng bại, chỉ thấy kiếm quang càng lúc càng dày, kiếm chiêu càng lúc càng hung hiểm. Đột nhiên, Tiểu Nhạn biến chiêu, đem kiếm pháp mà Á Tử truyền thụ cho trước khi chàng hạ sơn ra sử dụng, thì thấy kiếm thức của họ Lữ bắt đầu rối loạn, hắn muốn quay người bỏ chạy vào khu rừng sau lưng.

Lữ Sùng Nhai sắp bị Tiểu Nhạn đả thương, thình lình có một đạo sĩ vừa chạy đến vừa kêu lớn:

- Giang thí chủ. Hạ thủ lưu nhân!

Người này chạy đến, Tiểu Nhạn nhìn xem, chính là Huyền Thọ, một trong Thất Đại Kiếm Tiên. Chàng vội thu kiếm bước sang bên, Huyền Thọ bước đến xá một cái. Lữ Sùng Nhai nhìn thấy Huyền Thọ vội biến sắc mặt, lập tức chạy vào trong rừng. Huyền Thọ vừa thấy họ Lữ đào tẩu, tức tốc vọt đến sau lưng Sùng Nhai, hét lớn:

- Lữ Sùng Nhai! Mi còn muốn chạy sao? Hôm nay là báo ứng của mi. Nếu để mi đào tẩu, bần đạo không phải là người Võ Đang đâu!

Dứt lời, thân hình đã đến nơi, Huyền Thọ vung tay phải ra điểm huyệt sau lưng Sùng Nhai. Họ Lữ kêu lên một tiếng, ngã nằm dài trên mặt đất. Tiểu Nhạn vội đuổi theo, Huyền Thọ nói với Tiểu Nhạn:

- Giang thí chủ. Thực xin lỗi. Bần đạo phụng mệnh sư tổ tróc nã Lữ Sùng Nhai.

Họ Lữ đã thừa lúc Huyền Thanh đạo trưởng giao chiến cùng Á Tử hiệp khách, hắn bỏ chạy xuống núi. Lúc chúng ta phát giác ra đã không thấy tung tích hắn. Huyền Thanh tổ sư biết chuyện hết sức phẫn nộ. Người cho rằng chuyện xảy ra ở Võ Đang sơn lần này đều do tên này mà ra, vì vậy đã phái bần đạo cùng Huyền Hải đạo trưởng xuống núi, bất luận thế nào cũng phải giải hắn về trị tội thì mới mong lấy lại thanh danh Võ Đang. Hy vọng Giang thí chủ nể mặt để bần đạo mang hắn về phục mệnh.

Tiểu Nhạn nghe Huyền Thọ nói như vậy, lòng tự nghĩ:

“Cũng được! Giờ ta cũng đã nhạt nhẽo với chuyện giang hồ, không muốn loạn sát nhân mạng. Vả chăng ta cũng mong sớm về Cửu Hoa sơn bái kiến sư phụ. Hiện giờ, đã có Huyền Thọ ở đây, mình cũng cần gì chuốc lấy phiền hà”.

Thế nên, chàng mỉm cười, vui vẻ nói với Huyền Thọ:

- Đạo trưởng. Tại hạ vốn không muốn sát tử hắn, nhưng vì hắn quá bừa bãi, nên mới định trừng phạt. Hiện giờ đã có đạo trưởng muốn đem tên phản đồ này về Võ Đang sơn mà lấy lại thể diện cho Võ Đang, tại hạ xin để tùy đạo trưởng phát lạc.

Huyền Thọ hành lễ rồi nói:

- Bần đạo xin đa tạ. Tạm biệt!

Nói rồi, lấy dây lưng trên người trói Lữ Sùng Nhai lại, rồi giải khai huyệt đạo cho hắn. Lúc này họ Lữ gầm đầu không nói để mặc cho Huyền Thọ bố trí. Lúc sắp đi, họ Lữ còn quay đầu lại căm tức nhìn Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn chỉ mỉm cười đáp lại, rồi đến bên ngựa tra kiếm vào vỏ, phi thân lên lưng ngựa, vung roi cho tuấn mã chạy đi. Chàng nóng lòng về gặp lão tiên sinh sư phụ.

Không lâu, Tiểu Nhạn đã về đến Cửu Hoa sơn. Lão sư phụ gặp chàng không nói lời nào, chỉ khuyên Tiểu Nhạn không nên xuống núi mà nên chú tâm luyện tập võ nghệ.

Thế là Tiểu Nhạn ở lại trên núi. Lão tiên sinh có mười mấy bí thuật điểm huyệt, kiếm pháp … toàn bộ võ thuật đã được Cửu Hoa lão tiên sinh ghi chép đều trao lại cho Tiểu Nhạn nghiên cứu rèn luyện. Lại còn vẽ ra những họa đồ cho Á Tử theo đó luyện tập.

Trên núi trồng mấy nương trà cũng đủ cho sinh hoạt của ba thầy trò, không cần bận tâm mưu sinh. Tiểu Nhạn cả ngày xem sách, vẽ tranh, đánh quyền, luyện kiếm, không thì cùng Á Tử chăm sóc mấy nương trà. Ngoại trừ vào mùa xuân, hái trà đem bán, gần như quanh năm chàng không hề xuống núi.

Trải qua năm năm, lão tiên sinh tuổi hạc quá cao, nên bị bệnh mà khuất. Tiểu Nhạn và Á Tử chôn cất sư phụ xong, chàng mới xuống núi một lần.

Chàng về Sơn Tây thăm bào đệ Tiểu Lộc, rồi về cố hương cúng lễ phụ mẫu, đến gốc liễu già thắp nén hương cho A Loan, rồi đến Lang Trung mà thăm Lang Trung Hiệp.

Sau đó, theo Trường Giang xuôi về phía đông cuối cùng trở lại Cửu Hoa sơn.

Từ đó, mỗi cách ba năm chàng đều xuống núi một lần, và vẫn đi theo hành trình như trước nay.

Chàng không còn gọi là Giang Tiểu Nhạn nữa, mà đổi danh là Giang Nam Nhạn.

Thời gian qua, giờ đây anh hùng trên giang hồ nổi tiếng ở Bắc phương có Kỷ Quảng Kiệt, ở Thiểm Tĩnh có Lỗ Chí Trung, ở Xuyên Bắc có Từ Nhạn Văn. Giang Nam một vùng có thanh danh Lý Phụng Kiệt là vang dội nhất.

Lý Phụng Kiệt là đệ tử của Thục Trung Long, võ nghệ có phần kém hơn Kỷ Quảng Kiệt, nhưng mấy năm gần đây, hắn là mộ binh của tướng quân ở An Khánh phủ, nơi đóng quân cách Cửu Hoa sơn không xa, nên thường lên núi học thêm võ công của nghĩa huynh là Giang Nam Nhạn, vì thế kiếm pháp ngày càng tăng tiến. Sau đó, từ đi chức vụ mộ binh. Ở Giang Nam chuyên hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn phò nguy.

Nếu Giang Nam Nhạn nghe được chuyện bất bình nào, thì bảo Lý Phụng Kiệt ra tay can thiệp, nên uy chấn giang hồ.

Còn Giang Nam Nhạn cứ sống đời thanh nhàn, hòa cùng lương dân, bình thường giản dị, chẳng thèm tranh danh đoạt lợi giống như chim phụng lẫn trong đám gà.

Những người võ lâm cũng chẳng dám chạm đến chàng. Thỉnh thoảng, chàng lại cất bước giang hồ phiêu lãnh, du sơn ngoạn thủy, hành tung vô định giống như sư phụ trước kia.

Mười năm sau, có một lần Á Tử hạ sơn. Một năm sau sư huynh vẫn chưa trở về, Giang Nam Nhạn xuống núi đi khắp nơi tìm kiếm cả thâm sơn cùng cốc, trường giang đại hồ đều lưu dấu nhưng qua nhiều năm tung tích Á Tử vẫn bặt tăm.

Lúc này, Kỷ Quảng Kiệt ở phía bắc đã im hơi lặng tiếng. Lỗ Chí Trung đã tạ thế.

Vận mạng của Côn Lôn phái sau này nhờ vào Lỗ Chấn Phi, là nhi tử Lỗ Chí Trung trùng khởi. Còn ở Xuyên Bắc thì có Từ Kiếm Hào là nhi tử của Từ Nhạn Vân, tôn tử của Lang Trung Hiệp đủ sức nổi uy danh của tổ phụ.

Riêng Lý Phụng Kiệt cũng đã ẩn cư, cả ngày cày ruộng đọc sách. Tung hoành trên giang hồ chỉ có một bằng hữu của Giang Nam Nhạn là Viên Kính Nguyên của Viên gia trang. Chính là Tịnh Huyền thần sư.

Ngày tháng lặng lẽ trôi mau. Võ nghệ của Giang Nam Nhạn giờ đã thuộc hàng thượng thừa, xuất thần nhập hóa nhưng hiếm khi đem ra sử dụng.

Thuở thiếu niên, Giang Nam Nhạn chịu đựng gian khổ, thời thanh niên lại gánh lấy bi thương, nên tuổi mới lục tuần mà râu tóc bạc phơ như tuyết.

Trên giang hồ có người hiểu biết đều xưng là lão hiệp. Tuy năm tháng qua rồi, thời gian ba mươi năm nhưng thiên tình sử năm nào của Giang Tiểu Nhạn và A Loan đã được người đời ghi chép lại.

Cứ mỗi ba năm lão hiệp Giang Nam Nhạn lại đến Trấn Ba đốt nén hương dưới gốc liễu già tưởng niệm lại tình nhân xưa.

Lúc này, thành trì Trấn Ba và hương thôn đã có nhiều thay đổi. Gốc đại liễu cũng đã chết khô, bị người đốn làm củi đốt, nhưn

nhưng trong người Giang Nam Nhạn vẫn còn mang mảnh vỏ liễu khô héo.

Bào đệ của lão là Giang Tiểu Lộc đã bị bệnh qua đời, rồi còn bọn điệt nhi cũng đã nên người. Có lúc lão đến đó thăm viếng chúng.

Thỉnh thoảng lão lại đến gia trang của Lý Phụng Kiệt đàm đạo việc xưa, hay múa kiếm giúp vui, hoặc cùng phụ tử Lý Phụng Kiệt du ngoạn giang hồ.

Thê tử Trần thị của Lý Phụng Kiệt là thiếu nữ hái rau dại năm xưa đã được Lý Phụng Kiệt cứu ở trên Tung Sơn. Nàng gả cho Phụng Kiệt ba mươi năm nay, từng sinh được ba lần nhưng vì theo trượng phu suốt năm phiêu bạt giang hồ, sinh hoạt gian khổ, nên có sinh mà không có dưỡng, đến gần cuối đời mới sinh được một hài tử tên Mộ Bạch.

Lý Phụng Kiệt lúc đặt tên cho hài tử này, dự định không cho hài tử học võ mà chỉ luyện văn, nên từ khi có Mộ Bạch, Lý Phụng Kiệt không đi lại giang hồ mà mai danh ẩn thích, không ngờ một năm ở Giang Nam xảy ra trận dịch lớn, phu phụ Lý Phụng Kiệt đều nhiễm trọng bệnh, Giang Nam Nhạn tình cờ ghé thăm mời đại phu điều trị, nhưng không hiệu quả. Lý Phụng Kiệt đem Lý Mộ Bạch mà gởi gắm lại cho lão huynh Giang Nam Nhạn. Khi đó, Lý Mộ Bạch chỉ vừa tám tuổi.

Lý Phụng Kiệt thều thào trăn trối:

- Nghĩa huynh, phu phụ đệ sợ rằng không qua khỏi còn chút hài tử này đệ cậy nhờ nghĩa huynh nuôi dưỡng. Nếu không xin huynh đưa nó đến bào đệ Lý Phụng Khanh chăm nom. Bào đệ của đệ ở Gia Hương Nam cũng sống bằng nghề nông, có thể gọi là một tiểu địa chủ.

Sau đó, quả nhiên phu phụ Lý Phụng Kiệt không thoát khỏi kiếp nạn này. Giang Nam Nhạn chôn cất họ xong lòng nghĩ:

“Ta quanh năm trôi nổi, đem theo tiểu hài này không tiện”.

Vì vậy Giang Nam Nhạn đã đem Lý Mộ Bạch đến nhà thúc phụ Lý Phụng Khanh nuôi dưỡng. Lúc đó, lão không định cho Lý Mộ Bạch học võ nghệ như lòng phụ thân hắn muốn.

Thời gian sau, khi này Tịnh Huyền thần sư đã ẩn cư ở Tử Giang Tâm tự.

Giang hồ có phần bất an. Đạo tặc nổi lên khắp nơi. Có chút võ nghệ là muốn bức hại lương dân, gây khổ cho người.

Giang Nam Nhạn đến đâu, uy danh cũng trấn phục bọn lục lâm, nhưng nghĩ mình niên kỷ đã cao, nếu không tìm truyền nhân thì bọn cường đạo náo loạn không biết bao nhiêu người bị hại dưới tay chúng, lấy ai để phục chúng. Do đó, ý lão cũng muốn trên đường lưu lạc tìm lấy một môn đồ.

Có một ngày đi trên Thái Lãnh chợt thấy một con ngựa bạch mã chạy đến. Người trên lưng ngựa niên kỷ không kém lão bao nhiêu, nhưng râu cạo sạch, thân hình hơi thấp, rắn chắc như thời thanh niên, hóa ra là Kỷ Quảng Kiệt.

Bảo kiếm va vào ngựa lách cách. Cưỡi ngựa vượt loạn thạch đến trước mặt lão cười nói:

- Giang Tiểu Nhạn, nhiều năm không gặp. Ngươi còn sống sao? Còn muốn giao đấu nữa không? Đáng tiếc hiện giờ không còn A Loan cho bọn ta tranh giành.

Giang Nam Nhạn râu tóc bạc phơ, bay phấp phới, cảm khái nói:

- Việc thời niên thiếu hiện giờ còn nhắc đến làm gì. Tình hình mấy mươi năm gần đây của mi như thế nào?

Kỷ Quảng Kiệt cười nói:

- Ta khá hơn ngươi nhiều. Ta không phải như ngươi mấy mươi năm nay vẫn còn cô đơn. Ta đã cưới thê tử sinh hạ nhi tử. Ta sắp xếp cho chúng điền trang rồi không màng đến nữa. Mấy năm nay ta đi du ngoạn thiên hạ. Đến Mông Cổ, qua Tây Tạng, đến Quảng Đông, giờ ta mới từ Vân Nam trở về.

Giang Nam Nhạn nói:

- Hiện giờ mi muốn đi về đâu. Hay định về nhà?

Kỷ Quảng Kiệt trợn mắt nói:

- Về nhà làm gì? Bọn người giang hồ như chúng ta có thể ngồi nhà để làm lão phú ông sao? Hiện giờ vì mấy hài tử của ta đều quá bất tài không thể kế tổ nghiệp của Long Môn phái nên ta muốn đi lại giang hồ tìm một đồ đệ trẻ tuổi mà truyền thụ võ nghệ cho nó. Võ nghệ ta dạy xong nhất định Long Môn phái sẽ rạng danh hơn nữa.

Lòng Giang Nam Nhạn có phần mừng rỡ nói:

- Như vậy thật quá tốt. Ta biết một nhi tử của cố nhân hiện nay ở Nam Cung, mi có thể đến đó, tìm nó thu làm đồ đệ.

Kỷ Quảng Kiệt thắc mắc hỏi:

- Nhi tử của ai? Nhi tử của Á Tử là ta không nhận đâu. Đến nay ta còn hận tên Á Tử đó.

Giang Nam Nhạn nói:

- Á Tử sư huynh của ta đã mất tích từ lâu. Niên kỷ của người hơn bọn ta rất nhiều, có lẽ đã không còn trên nhân thế. Thiếu niên mà ta nói họ Lý tên Mộ Bạch là nhi tử của Lý Phụng Kiệt. Hiện do thúc thúc Lý Phụng Khanh nuôi dưỡng.

Kỷ Quảng Kiệt đột nhiên ngẩn người nhớ lại chuyện song kiệt tranh hùng ở Trường An mấy mươi năm trước, bất giác cảm khái gật đầu mỉm cười nói:

- Được! Chỉ cần ta thu làm đồ đệ, tất nhiên không thiệt thòi cho hắn. Tạm biệt!

Tạm biệt!

Thế là, hai lão nhân vòng tay chào nhau. Kỷ Quảng Kiệt ra roi mà đi.

Giang Nam Nhạn vẫn thường phiêu bạt trên giang hồ cho đến ngày khuất bóng.

HẾT.

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 13420
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN