--> Nữ Thần Bộ - game1s.com
The Soda Pop

Nữ Thần Bộ

Gặp phải nàng thì y hết cách Gặp phải nàng thì y cũng hết biện pháp.

Lương Thương Trung vốn là một người “rất có biện pháp”.

Nếu chẳng phải vậy, y đâu thể nào xưng là “Thiên hạ thái bình” trong dòng “Thái Bình môn”.

Ngoại hiệu đó ý là: có mặt y, cho dù có tai họa, y cũng có biện pháp để giữ cho thái bình.

Thêm một ý nghĩa thâm thúy hơn là: cho dù y thỉnh thoảng có sử dụng võ lực, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn nhắm ở hai chữ “thái bình”.

Y từng giúp nhiều kẻ vốn rất không thái bình đến cuối lại đạt được “thái bình”. Ví như:

Giang Nam đại hiệp “Hư không thần quyền” Tống Ảo Trí xưa nay hành hiệp giang hồ, về già thanh thế suy tàn, lại bị địch thủ ám toán mà trúng độc, thêm vào thân thể mang trọng bệnh, đám “Kiếp Sát phái” đối đầu của ông ta đã sai phái mười sát thủ muốn diệt sạch toàn gia họ Tống.

Tống Ảo Trí bệnh nặng thế cô, đáng lẽ chỉ có chết chứ không còn làm gì được nữa.

Lương Thương Trung lại ưỡn ngực ra mặt. “Kiếp Sát phái” năm lần ám sát Tống Ảo Trí chẳng thành, còn bị Lương Thương Trung giết bốn, đả thương năm, bắt hai, đánh tan hành động ám sát của “Kiếp Sát phái”.

“Cân Bán đường” là một nhà thuốc trứ danh, kẻ chủ trì là danh y “Dược sư kim cương” Dư Thị Vô. Dư Thị Vô đó giờ chăm lo tế thế, cứu người vô số, người ta tôn thờ như Phật sống của vạn nhà.

Ông ta dùng lòng nhân ái hành nghề nhân ái, rải rắc từ bi khắp nơi, cậy vào y thuật độ người qua ách nạn khổ ải, nhưng chưa bao giờ trị bệnh vì quyền thế hay kim tiền. Có lần Tra Lễ con trai của quan Đề hình án sát phó sứ Tra Mỗ vì đắc tội với nhân vật giang hồ mà trúng độc của “Lão Tự hiệu”, các y sư đều thúc thủ, phải nhờ Dư đại phu chữa trị. Cha con Tra Mỗ lạm quyền lấn thế, tàn hại trung lương, ăn hối lộ trắng trợn, coi bá tánh như cá thịt, Dư Thị Vô khinh ghét lắm, chẳng chịu sắc thuốc. Tra Lễ cuối cùng phải bị độc phát mà bỏ mạng.

Tra Mỗ ghi hận trong lòng, một mặt để ý chiêu dụ hảo thủ dụng độc của Ôn gia, mặt khác lại dùng nghề cũ, vu cáo tội tình, bắt ép Dư Thị Vô sung quân, mưu toan giữa đường cho người giết.

Lương Thương Trung nhận được tin, lập tức phóng đến bảo vệ Dư Thị Vô. Kết quả ba phen cản chặn ma trảo của cả bọn Nội Xưởng lẫn đám nha sai tróc nã phạm nhân, sau này cứu thoát Dư Thị Vô, khiến cho gian kế độc tâm của Tra Mỗ chẳng thành.

Lại một lần khác làm cho y vang danh giang hồ là chiến dịch quyết chiến với “Dưỡng Thần đường”.

Lăng Yếu Đắc là một ông quan liêm chính cương trực, luôn luôn dám nghĩ dám làm, không sợ cường quyền, bị Tra Mỗ chỉ huy của Nội Xưởng vu cáo mà vẫn ngang nhiên hành sự giữ gìn chính nghĩa, chẳng chút lo ngại, cho nên Tra Mỗ ngầm sai sử cao thủ của “Dưỡng Thần đường” bắt cóc Lăng Yếu Đắc, định tung tin là giặc cướp làm, bắt giữ cầm tù hành hạ đến chết. “Dưỡng Thần đường” tọa lạc trên Phong Thần sơn.

Nhưng Lương Thương Trung vừa nghe chuyện này đã lập tức xen tay.

Y chặn đường lưỡng đại đường chủ Tiếu Thần và Khốc Thần của “Dưỡng Thần đường” vừa bắt cóc Lăng Yếu Đắc, đại chiến hai ba trăm hồi, đánh chết Tiếu Thần, Khốc Thần kéo con tin chạy về “Dưỡng Thần đường”.

Lúc đó theo Lương Thương Trung có hai thủ hạ đắc lực là “Độc nha” Lương Thủy và “Bảo nhĩ” Lương Trà, cả hai đều khuyên y nên dừng tay.

“Dưỡng Thần đường” là bọn không nên gây.

Huống hồ còn phải chui vào hang cọp!

Người của cái đường đó nghe nói đều bất tất phải ngủ. Bọn chúng có mệt thì chỉ cần khép mắt dưỡng thần một hồi là lập tức khôi phục tinh thần thể lực, cho nên bọn chúng tuyệt đối có lắm tinh lực và thời gian dùng để tập võ, đối địch, ám toán người ta!

Hơn nữa bọn chúng còn có bè lũ hoạn quan chống lưng!

Không nên gây!

Nhưng Lương Thương Trung không lý gì đến việc đó!

Y cứ muốn gây.

Y đi thẳng tới Hoàng Long, một mình xông lên Phong Thần sơn.

Y vác kiếm xâm nhập “Dưỡng Thần đường”: huyết chiến Hỉ Thần, giết Hỉ Thần; quyết chiến Tang Thần, giết Tang Thần; lực chiến Thực Thần, giết Thực Thần; đánh luôn một lúc cả ba Khốc Thần, Ác Thần và Sát Thần, kết quả khiến cho tam Thần phải tự động phóng thích Lăng Yếu Đắc, không dám động chạm Lương Thương Trung nữa, cũng không dám gia hại Lăng Yếu Đắc nữa.

Trừ Chiến Thần, Ôn Thần và Thần Vương của “Dưỡng Thần đường” không có mặt ở Phong Thần sơn lúc đó ra, mấy cao thủ khác đều chịu khuất phục dưới chiến dịch “Độc chiến Phong Thần sơn” đó của Lương Thương Trung.

Đó là những chiến tích của Lương Thương Trung.

Hơn nữa chỉ là ba trong số những chiến tích của y mà thôi.

Lần này Lương Thương Trung được biết vị cô nương kia là hậu nhân của vị trung thần hy sinh vì nghĩa cả Cao Phàn Long, y không thể không xen tay vào chuyện này. Cao Phàn Long do không chịu nịnh bợ theo Ngụy Trung Hiền nên bị vu cáo hạ ngục, bị tra tấn bằng cực hình. Cao Phàn Long sợ liên lụy đến gia đình nên tự tử chết. Vậy mà tên hoạn quan họ Ngụy còn sợ hậu nhân của Cao thị trả thù, lão ta giết cả hai người con trai của Cao Phàn Long, rồi định sát hại luôn hậu duệ duy nhất của Cao thị còn sống sót là Tiêu Hồn cô nương.

Đám tay sai tróc nã tội phạm của Đông Xưởng, Tây Xưởng, Nội Xưởng đều muốn truy sát nàng, y vì nghĩa chẳng thể từ nan, ra mặt muốn bảo vệ nàng đến Lĩnh Nam. “Lão Tự hiệu” Ôn gia ở Lĩnh Nam có quan hệ bà con với Cao Phàn Long, mà “Lão Tự hiệu” rất có thế lực trong võ lâm Lĩnh Nam, người nào khác không chứa nổi Tiêu Hồn, nhưng Ôn gia thì lại dám nhận mối này.

Chỉ cần tiến vào vùng đất thế lực của “Lão Tự hiệu” Ôn gia, thêm vào bọn họ có “quan hệ đặc thù” với võ lâm lẫn nhà quan, cho dù cẩm y vệ và bọn nha sai có nhe nanh múa vuốt, hoành hành chẳng e dè, sợ cũng không dám đụng vào vùng đất của “Lão Tự hiệu”.

Có điều một khi chưa đến Lĩnh Nam, cao thủ của “Lão Tự hiệu” có thần thông quảng đại đến đâu cũng không có cách nào đảm bảo an toàn của cô nương kia dọc đường.

Cho nên Lương Thương Trung nhất định phải trượng nghĩa gánh vác chuyện này.

Đưa cô nương kia đến “Nhất Động Thiên” bảy chục dặm ngoài “Hương Khê” trên “Toan Lĩnh” vùng Tây Việt, tự sẽ có người của “Lão Tự hiệu” Ôn gia đến đón.

“Nhất Động Thiên” ở gần “Hương Khê”.

“Hương Khê” giắt ngang mạch bắc “Toan Lĩnh”.

Dãy “Toan Lĩnh” thuộc phạm vi thế lực của “Lão Tự hiệu”.

“Lão Tự hiệu” phái “Nhất bộc thập hàn” Ôn Noãn đi đón cô nương kia.

Nhiệm vụ của Lương Thương Trung là đưa cô nương kia an toàn gặp Ôn Noãn.

Trách nhiệm của y là vậy.

Sứ mệnh của mấy người khác cũng là vậy.

Mấy người khác?

Mấy người đó là ai?

Bọn họ là người ra sao?

Vì có mấy người đó, Lương Thương Trung mới phải tổn thương tâm thần, tổn thương tình cảm.

Còn phải sưng đầu, đau đầu nữa! Cô nương kia rất trẻ, bước đi, giọng nói, nụ cười cũng rất trẻ. Cô nương kia tươi tăn tắn, đẹp rờ rỡ, phảng phất tỏa toát một thứ ngọt lịm mê đắm chết người. Lúc động thì như một dòng nước uyển chuyển thả mình, lúc tĩnh thì tựa một hồ nước trong xanh lấp lánh ánh trăng.

Cô nương đó có tên:

Tiêu Hồn.

— Tiêu Hồn là tên của nàng.

Bên cạnh nàng có một a đầu, đầu thù lù, cổ tổ bố, tay dềnh dàng, môi thừ lừ, mũi tẹt lét, ngay cả thân thể cũng thù lù tổ bố dềnh dàng thừ lừ tẹt lét, có điều không ngờ cũng mày thanh mi tú lắm. Gánh gồng ả làm không được, võ công xem ra ả cũng không ra làm sao.

A đầu đó tay chân da thịt thô kệch, cả thanh âm cũng rất là thô kệch, lại dám đến bảo vệ (hoặc là hầu hạ) Tiêu Hồn cô nương. Ả theo sát bên Tiêu Hồn, một tấc cũng không rời.

Tiêu Hồn gọi a đầu đó là:

“Tiểu thư thư”.

Nàng đối đãi “Tiểu thư thư” cực tốt, lo từng li từng tí, cởi y phục mình cho ả mặc, xẻ đồ ăn ngon cho ả ăn (“cởi áo xẻ cơm” bắt nguồn từ truyện Hoài Âm hầu Hàn Tín trong Sử ký Tư Mã Thiên. Khi Hạng Võ sai Vũ Thiệp đến dụ Hàn Tín bỏ Lưu Bang, Hàn Tín mới từ chối: “Hán vương trao cho ta ấn Thượng tướng quân, giao mấy vạn binh mã, cởi áo trên mình cho ta mặc, đem chia đồ ngon cho ta ăn, lời nói được nghe, mưu kế được dùng, cho nên ta mới có thể có ngày nay…”). Nhưng đối với người khác thì nàng cực kỳ tinh quái, châm chích, trả treo.

Nàng chẳng có chút nào giống một cô gái đang chạy nạn.

Nàng hoàn toàn không có vẻ đang chạy nạn.

Người ta nhắc nhở nàng: “Nàng hiện đang chạy trốn đó!”. Nàng hỏi ngược: “Ồ? Người chạy nạn phải có một dáng vẻ nhất định à? Không có bộ dạng chạy trốn thì không phải là chạy trốn sao? Ta thì thấy chạy trốn mà không có dáng vẻ trốn chạy mới thực là chạy trốn đó chứ!”.

Đối với nàng, không những Lương Thương Trung hết cách, người khác cũng chẳng còn biện pháp gì hết.

Người khác?

Người khác là ai?

Người khác cũng như Lương Thương Trung vậy, ít ra có hai chỗ giống nhau:

Một, đều là cao thủ bậc nhất, cực kỳ lợi hại.

Hai, đều là người đến để bảo vệ Tiêu Hồn cô nương.

Ban đầu Lương Thương Trung đâu biết có những người này, y cho rằng chỉ có một mình mình đứng ra khuông phò Tiêu Hồn cô nương.

Y đâu phải dễ gì dò thám được hành tung của Tiêu Hồn. Y gặp Tiêu Hồn trong một quán dân quê, đang ăn hạt bồ đề. Con gái ăn hàng, mắt him híp, môi đo đỏ, răng trăng trắng, rất dễ nhìn, Lương Thương Trung thấy vậy không khỏi tiêu hồn một hồi. Y định đi qua làm quen, hứa hẹn: đừng sợ, ta bảo vệ nàng. Nhưng cô nương kia lại đi trước y một bước, nhìn y cười cười.

Nụ cười đẹp như một giấc mộng.

Mà nàng là cô gái trong giấc mộng của y.

Đó là một giấc mộng đẹp.

Đó là nụ cười trong mộng, đôi mắt trong ngời nhìn y. Nàng cười nói với y: “Đừng sợ, nói cho ta biết coi ngươi sao lại lẽo đẽo theo ta vậy?”.

Y còn chưa trả lời.

Mặt ửng đỏ cái đã.

Lương Thương Trung cho rằng mình xông pha giang hồ biết bao nhiêu năm rồi, đâu thể nào đỏ mặt được!

Y còn chưa kịp hồi đáp.

Có hai người đã đứng dậy.

Đứng lên đi ra.

Hơn nữa đồng thời phát động công kích.

Đó là một trận chiến cực kỳ đáng sợ.

Kẻ công kích, một người là một tên nhóc miệng méo da thịt thô sần đến gần như toàn thân mọc đầy vảy cá.

Người kia là một hán tử sắc mặt và thân hình lúc bình thường thì xám xịt, lúc lo âu thì biến thành màu lam, nhưng đến khi phẫn nộ thì lại lại đỏ bừng lên hết.

Vũ khí của tên nhóc miệng méo là la sách, một dải tơ mỏng. Vũ khí của hán tử mặt đổi sắc theo tâm tình là một thanh loan đao sắc bén.

Bọn họ tấn công rất mãnh liệt.

Hơn nữa rất kỳ lạ.

Bọn họ không những tấn công Lương Thương Trung, đồng thời cũng công kích lẫn nhau, mà càng đánh lâu lại càng hung mãnh: địch nhân càng mạnh, bọn họ càng dữ tợn; thụ thương càng nặng, đấu chí càng hừng hực; đánh càng gay go, càng cứng cỏi phấn đấu.

Loan đao và la sách bám sát “Tiểu Yểm kiếm” của Lương Thương Trung, không ngừng tung toé hoa lửa khi va chạm vào nhau.

Thà chịu bị thương chứ chẳng ai lùi.

Lương Thương Trung phát hiện địch thủ lần này cực kỳ khó đối phó.

Ba người bọn họ càng đánh càng dũng cảm, càng hăng máu. Nếu không phải đột ngột có kỳ biến, ba người có dũng cảm, có hăng máu tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ thay nhau té quỵ.

Kinh biến là một trận đột kích.

Ít ra cũng phải có sáu mươi ba mạng đột kích hai chủ tớ nhà Tiêu Hồn cô nương, một số trong bọn sát thủ đã trà trộn làm tiểu nhị, làm thực khách trong quán.

Tên miệng méo, hán tử mặt cắc ké, Lương Thương Trung và hai bộ hạ của y lập tức chuyển hướng, lo đối phó sáu mươi mấy sát thủ nọ. Đến giờ bọn họ mới biết mình cùng chung một trận tuyến bảo vệ Tiêu Hồn cô nương! Sau khi biết ý nhau, ba người đổi địch thành bạn.

Hán tử miệng méo thì ra là con cháu nhà gia thế, còn trẻ mà đã làm quan đến chức Hiệu úy, có điều không quen được lề thói triều đình “chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn” [Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ "Đăng" trong tên của y có nghĩa là "lên", nhưng do cùng âm với "Đăng" có nghĩa "đèn" cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm "Đăng"). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi "đăng" (đèn) là "hỏa" (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: "Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên" (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày --- viết vậy có khác gì là cho phép "phóng hỏa" - đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: "Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng" (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ "đăng" không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành'>, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.

Quái nhân mặt mày đổi sắc vốn hồi bé bị bệnh sài đẹn. Lúc mang thai hắn, mẹ hắn bị bọn quan lại bắt ép làm thiếp, bà có chết cũng không chịu tuân theo, nên bị giam trong lao tù, lãnh đủ hình phạt, may là còn sống, có điều sinh ra quái thai, lại thành nhân tuyển tốt để tập võ.

Tuyệt kỹ lợi hại nhất của Lương Thương Trung là khinh công.

Y dùng “khinh công” làm “vũ khí” và “công kích” chủ yếu nhất.

Người khác cứ lo kiếm nhanh, đao lẹ, xuất thủ mau.

Y nhanh, lẹ, mau ở thân pháp.

Cho nên người khác có thể đánh một đao, một thương, một kiếm cực nhanh, nhưng Lương Thương Trung lại có thể dùng thời gian tung một chiêu đó để tấn công toàn thân người ta; nói một cách khác, thân người của y có thể thình lình chuyển ra sau lưng, trên đầu, dưới chân địch nhân, y mà phát động công kích thì người ta có muốn đề phòng cũng đề phòng không được.

Cái đó mới đáng sợ hơn xa chiêu nhanh, thức lẹ, xuất thủ mau.

Huống hồ thân pháp nhanh không nhất định phải dùng để xuất thủ, cho dù có lách tránh hay bỏ chạy cũng có lợi vô cùng.

Tuyệt chiêu của quái nhân đổi sắc mặt là một khi hắn đánh không được sẽ nổi nóng.

Một khi nổi nóng là mặt mày hắn đổi sắc.

Một khi đổi sắc là hắn nằm rạp dưới đất.

Ngậm một họng cát.

Hoặc nuốt bùn.

Sau đó hắn như bơm đầy kình lực trở lại, phát động công kích tràn trề tinh khí thần gấp mười lần ban đầu, hơn nữa đang đánh nhầu đánh rát mà còn thình lình há miệng phun một đống cát.

(Lương Thương Trung nghe nói hắn có ngoại hiệu là “Đại vương ăn cát”).

Anh chàng miệng méo một khi đánh thì liều mạng ghê gớm, miệng càng méo xệch, bộ dạng càng khủng bố.

La sách múa loạn xạ, lúc đánh hứng chí toàn thân như phựt lửa, dồn cuốn địch nhân vào lưới sách, chẳng động đậy được, cũng có thể dùng mũi nhọn trên sách đâm cắt địch nhân nát ngấu. Một khi bị địch nhân tập kích cũng có thể dùng la sách bao bọc lấy mình, công thế có dữ đến đâu cũng phá không được thiên la địa võng gã bày bố.

Gã miệng méo bộ dạng giận dữ, giao thủ với người ta mà cứ như sự tức tối của gã đã đủ để nuốt chững người ta. Trán gã nhăn sắp lớp, cái miệng méo mím cứng, con mắt trái nhíu chặt, con mắt phải trợn tròn, kẻ giao thủ với gã mà nhát gan một chút thì đã bị hù bay mất nửa cái mạng.

(Lương Thương Trung cũng biết gã có ngoại hiệu là “Hiệu úy miệng méo”).

Ba người bọn họ liên thủ đánh lùi sáu mươi ba tên, tới lúc đó mới biết hai chuyện:

Một, bọn họ đều là người đến bảo vệ Tiêu Hồn cô nương đi Lĩnh Nam.

Hai, bọn người lợi dụng khi họ đang đánh nhau mà mưu đồ sát hại Tiêu Hồn cô nương là đám “Phá Hoại bang”.

“Phá Hoại bang” là gì?

“Dưỡng Thần đường”, “Đồ Quỷ ốc”, “Kiếp Sát phái”, “Phá Hoại bang” đều là bang phái võ lâm quật khởi trong hai mươi năm gần đây.

Bốn bang phái đó cũng toàn là tay sai mà bọn quan hoạn dàn trải trong võ lâm. Tuy chịu nghe lệnh, bốn tổ chức lại có mục đích khác nhau.

“Dưỡng Thần đường” là vì quyền. Tổng đường chủ của chúng cũng đang làm quan trong triều. Nếu không vâng vâng dạ dạ với đám thái giám có quyền được thế thì làm sao mà làm quan được, hơn nữa cũng chẳng thể giữ mạng trong giang hồ.

Kẻ chủ trì “Đồ Quỷ ốc” là người do Đề hình án sát sứ Tra Mỗ phái ra.

“Kiếp Sát phái” hoàn toàn hành sự vì tiền. Bọn hoạn quan có Đông, Tây, Nội Xưởng, chỗ nào cũng có bạc, mà bọn chúng đâu phải tự móc hầu bao của mình: toàn là rót thịt nạo xương dân đen mà ra.

Mục đích của “Phá Hoại bang” là cầu danh. Chúng vốn yếu thanh yếu thế hơn “Dưỡng Thần đường”, “Kiếp Sát phái”, “Đồ Quỷ ốc”, hơn nữa cũng quật khởi trễ hơn hết. Nếu muốn nghểnh đầu giương cờ gióng trống chiêu binh mãi mã, nhất định phải giành được sự âm thầm ưng thuận cho phép của bọn quan hoạn.

Cho nên chúng chịu làm bất cứ chuyện gì, miễn sao để cho bọn thái giám và nha sai vui lòng.

Bọn chúng quả cũng đã thu hoạch được sự tín nhiệm của bè lũ hoạn quan.

Vì vậy chúng quật khởi rất nhanh.

Như dòi bọ sinh trưởng lan tràn trên mình một con voi chết vậy.

“Phá Hoại bang” có “Tứ đại thiên vương”: “Trần Xuân, Lý Hạ, Trương Thu, Vương Đông.

Bốn tên đó tuyệt đối là “cao thủ phá hoại”.

Nhưng trong chiến dịch này, bốn tên đều chưa xuất hiện.

Hành động lần này xem chừng chỉ là “thăm dò”: xem xem người hộ tống Tiêu Hôn cô nương ngon tới cỡ nào!

Ba người bọn họ vì đã kịch chiến với nhau cho nên rất tán thưởng võ công của nhau, đồng thời bọn họ cũng vì vừa kịch chiến với đám tập kích cho nên càng tán thưởng sự gan dạ của nhau.

Tiêu Hồn cô nương chứng kiến trường đại chiến đó mà vẫn nheo mắt cười tươi, ngón tay thanh tú vuốt ve con mèo đang ôm trong lòng, bộ dạng ung dung cởi mở: “Đại vương, hiệu úy, Lương đại hiệp, các người đánh một trận vừa rồi đúng là chẳng đánh chẳng quen mà”.

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Lương Thương Trung hít một hơi sâu: “Nàng nhận ra ba người bọn ta?”.

Tiêu Hồn gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt mỹ lệ đến gần như quyến rũ: “Ừm”.

Lương Thương Trung hỏi một cách chân thành: “Vậy hồi nãy sao nàng không ngăn bọn ta giao chiến?”.

Tiêu Hồn đáp một cách thành thật: “Trận đánh đẹp mắt như vậy, làm sao mà tôi bỏ qua cho được?”.

Sau đó nàng nghiêng đầu như con mèo của nàng, hỏi ngược một câu ăn miếng trả miếng: “Các người hồi nãy không phải đã thử lửa võ công của nhau sao? Hiểu biết được võ công của đối thủ không phải là chuyện tốt sao?”.

“Hiệu úy miệng méo” không tránh khỏi miệng càng thêm méo: “Vạn nhất ba người bọn ta giao thủ mất mạng, nàng cũng mặc cho bọn ta tàn sát lẫn nhau?”.

“Đương nhiên không”. Tiêu Hồn lại cười xinh xắn: “Bây giờ không phải chẳng ai mất mạng sao?”.

“Đại vương ăn cát” sờ sờ cái đầu hói (chỗ thiếu tóc thì lại lắm mồ hôi), hỏi: “Hồi nãy mấy người đó đột kích nàng, nàng không sợ sao?”.

“Không sợ”. Tiêu Hồn đáp một cách sảng khoái: “Tôi biết các người nhất định giải quyết được”.

Ba người lại đưa mắt nhìn nhau.

“Nếu bọn ta không có mặt thì sao?”.

“Tôi trông vào Tiểu thư thư”. Nàng tựa sát a đầu thừ lừ kia: “Nhưng tôi biết các người sẽ đến. Cha tôi hồi còn sinh tiền đã giúp rất nhiều người, làm biết bao nhiêu là chuyện tốt, kết giao quá xá hảo hữu giang hồ, không lý nào lọt vào đường cùng mà chẳng có ai phù trợ”.

Ba người vẫn phải đưa mắt nhìn nhau, gãi gãi cằm, vò vò đầu, ngoài cười khổ thì còn làm gì khác được nữa chứ.

“Các người hỏi nhiều quá”. Tiêu Hồn cô nương cười nụ: “Bây giờ đến phiên tôi hỏi các người”.

Ba người lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

“Đại vương ăn cát” bình thời lúc không ăn cát thì lại dễ bị hoảng hốt nhất; hễ hoảng hốt thì miệng lắp bắp: “Nàng… hỏi… hỏi… ta… hỏi bọn ta…”.

“Đúng”. Tiêu Hồn vẩu đôi môi mỏng, nở một nụ cười ngây thơ kiểu tiểu cô nương mà lại lai láng phong tình một nữ tử chín muồi: “Tôi hỏi các người, các người thực ra là vì cái gì mà đến giúp tôi?”.

Sau đó đôi mắt nàng long lanh.

Như một con mèo bé bỏng.

Mắt mèo.

Rồi nàng tinh nghịch đưa một ngón tay chỉ Hiệu úy miệng méo: “Ngài nói trước”.

Hiệu úy miệng méo lại càng méo miệng, rướn cổ lạnh giọng: “Tại sao lại là ta?”.

Tiêu Hồn cô nương cười khúc khích: “Vì tôi muốn ngài nói trước”.

Hiệu úy miệng méo nhìn sang trái.

Bên trái là Lương Thương Trung.

Lương Thương Trung đang ngó gã, dáng vẻ hơi ghen tị.

Hiệu úy miệng méo lại nhìn sang phải.

Bên phải là Đại vương ăn cát.

Đại vương ăn cát cũng đang liếc gã, bộ dạng rất hâm mộ.

Hiệu úy miệng méo méo miệng, nhún nhún vai, làm ra vẻ không có gì: “Ta xưa nay luôn chống đối bè lũ hoạn quan. Người chúng muốn hại, ta phải cứu cho được. Ta từng bị tên thiến họ Ngụy hại cho nhà tan cửa nát”.

Nói đến đó, gã không lên tiếng nữa.

Tiêu Hồn cô nương nhìn gã đầy cảm thông, một lúc sau mới quay sang Lương Thương Trung, u uẩn hỏi: “Còn ngài?”.

“Ta?”. Lương Thương Trung đáp: “Lệnh tôn không đáng bị hại, nàng cũng không nên chết, cho nên ta đến”.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Hồn lại chuyển sang chăm chú nhìn Đại vương ăn cát.

Đại vương ăn cát ấp ấp úng úng, khó khăn lắm mới nói được: “Ta từng được Cao đại nhân chiếu cố ban ơn. Ông ta gặp nạn, ta không kịp xuất thủ… chỉ đành… chỉ có… chỉ được…”.

Tiêu Hồn cười.

Cười rất tiêu hồn.

“Giúp miễn cưỡng quá phải không?”. Nàng chọc hắn một cách đầy thiện ý: “Không báo đáp được cho gia phụ, chỉ đành cho tôi nhận”.

Sau đó nàng lại quay sang người bên cạnh Lương Thương Trung: “Các người thì sao?”.

“Độc nha” Lương Thủy kinh ngạc: “Tôi? Đâu cần phải nói đâu?”.

“Bảo nhĩ” Lương Trà giật mình: “Bọn tôi là hạ nhân mà cũng phải nói sao?”.

“Làm gì mà chia thượng nhân hạ nhân vậy!”. Tiêu Hồn bực dọc háy bọn họ: “Mình không xứng là người sao?”.

Lương Thương Trung gật gật đầu, thị ý cho họ hồi đáp.

Lương Thủy cổ rất dài, rướn rướn thụt thụt một hồi rồi mới đáp: “Y là lão đại của tôi, tôi là huynh đệ của y, y làm cái gì thì tôi làm cái đó”.

Lương Trà rờ rờ mụn, vừa nặn một cục mụn đã già, vừa bồn chồn đáp: “Tôi là đệ tử của ‘Thái Bình môn’, y là lão đại của nhóm ‘thành tựu đầy mình’ trong ‘Thái Bình môn’, y làm gì thì bọn ta cũng đều theo trợ giúp y”.

“Thật lý thú”. Tiêu Hồn nhoẻn cười nhe răng, má lúm đồng tiền: “Một ngày nào đó ta gia nhập ‘Thái Bình môn’ của các người thì nhất định rất lý thú đây”.

Nàng cũng không thèm hỏi xem Lương thị tam hùng có đồng ý hay không, lại cúi đầu chơi với con mèo đang rừ rừ.

Lương Thương Trung tiến tới: “Ta có một chuyện muốn hỏi dò”.

Tiêu Hồn đầu hơi ngước lên, đôi mắt trong ngần ngời sáng chớp chớp, phụng phịu van nài: “Đừng nói mấy lời khách khí được không chứ?”.

Lương Thương Trung chăm chú quan sát: “Lệnh tôn đại nhân gặp bất hạnh, cô nương lại có vẻ chẳng chút… chẳng chút…”.

Tiêu Hồn xoa xoa lông con mèo lên má phấn: “Bi thương? Có phải không?”.

Lương Thương Trung lại hít một hơi, sợ mình dùng giọng điệu quá nặng cho nên lơi đi: “Có vẻ… vị đại thư này… còn thương cảm hơn nàng nữa…”.

“Đương nhiên”. Tiêu Hồn nhìn sang a đầu kia, kéo bàn tay to bự của ả áp sát má nàng vuốt ve: “Tiểu thư thư có tình có nghĩa với nhà ta mà”.

Lương Thương Trung nói: “Ồ, không…”.

Còn chưa dứt lời, Tiêu Hồn lại hỏi truy: “Còn gì nữa? Tại sao ngài to con như vậy mà thanh âm nói chuyện cứ như con gái, lí nhí mềm yếu như vậy?”.

Lương Thương Trung mặt đỏ bừng, còn hai thủ hạ tâm phúc huynh đệ kết bái của y thì lại bóp mũi bịt miệng nín cười.

Cơ hội để Lương Thương Trung đỏ mặt trong những ngày tới cũng còn nhiều lắm.

Tiêu Hồn thường châm chọc y.

Châm chọc không có ác ý.

Cũng vì vậy mà khiến cho vị đại thiếu gia tính tình nóng nảy này không phát tác được.

Thí dụ như: bọn họ đang định khởi trình, đường đi hiểm nguy vô cùng, Lương Thương Trung thấy tay của Tiêu Hồn cô nương vẫn ôm theo con mèo, chẳng chút thích hợp với hoàn cảnh, liền nói: “Bỏ con mèo lại trong quán đi, bọn ta phải đi rồi”.

“Cái gì?”. Cô nương nhà ta trợn tròn mắt, cứ như Lương Thương Trung đang ép nàng ăn thịt người: “Ngài kêu tôi bỏ Tiểu Đinh Đinh lại đây?!”.

Lương Thương Trung thừ ra, y không biết mình nói sai cái gì, làm sai cái gì. Lẽ nào ôm một con mèo trèo đèo vượt suối chạy trốn mà cũng được sao?

“Ta ngấm ngầm theo bảo vệ nàng suốt một đường”. Đại vương ăn cát vội giải thích cho Lương Thương Trung biết: “Con mèo đó không phải lượm trong quán, mà là đem theo từ trong nhà, dọc đường đã trải lắm phong sương, xem ra đại tiểu thư dứt khoát chẳng chịu bỏ nó bên đường đâu”.

“Không có cách nào đâu”. Hiệu úy miệng méo cũng nhắc một câu: “Đó là con mèo của nàng ta”.

Lương Thương Trung chỉ còn nước thở dài một hơi.

Y cuối cùng đã biết cô nương nhà ta.

Y đã rành cô nương nhà ta.

Tên của nàng là Tiêu Hồn.

Nàng quả cũng đã khiến cho Lương Thương Trung rất là tiêu hồn.

Có lúc cũng khiến cho y rất là mất mặt.

Tuy mất mặt, nhưng vẫn hấp dẫn đến mức làm cho Lương Thương Trung và mọi người thần hồn điên đảo.

Đụng phải cô nương nhà ta thì y hết cách.

Y một mình xông lên “Phong Thần sơn”, đại náo “Dưỡng Thần đường”, thu phục được hai huynh đệ Lương Thủy Lương Trà vốn rất khó động chạm trong “Thái Bình môn”, còn đả bại “Kiếp Sát phái”, uy chấn bè lũ hoạn quan, thần y Dư Thị Vô chủ động kết nghĩa tám lạy (thời xưa kết nghĩa huynh đệ thì lạy tám lạy), đại hiệp Tống Ảo Trí bội phục đến vái sát đất, nhưng đụng phải Tiêu Hồn thì y chẳng có biện pháp thu thập.

Bọn họ cũng không có biện pháp. Hiệu úy miệng méo là ác nhân. Gã là kẻ ác trong những người tốt, chỉ đối ác với bọn ác, đối tốt với người tốt. Gã còn trẻ mà đã giết không ít ác nhân, ác nhân bị gã trừng trị tuyệt đối nhiều hơn nha môn — Huống hồ người bị huyện nha dùng hình phạt xử lý cũng đâu phải toàn là ác nhân.

Đại vương ăn cát là “khắc tinh của tội ác”. Rất nhiều người trên giang hồ cho rằng: cát hắn ăn vào vẫn không nhiều bằng kẻ xấu bị hắn tiêu diệt.

Đối phó bọn ác nhân côn đồ tội ác tày trời không thể nào tha thứ, bọn họ luôn luôn có biện pháp.

Nhưng đụng phải nàng lại đều hết cách. Từ “Lão Gia điếm” đến “Toan Lĩnh”, nếu muốn tránh binh mã nanh vuốt của Đông, Tây, Nội Xưởng tập kích thì nhắm đường núi làng quê hoang dã mà đi, lộ trình ba trăm năm mươi bảy dặm. Chỗ nguy hiểm nhất, khó vượt qua nhất có bốn:

Một, Bạch Miêu sơn (nơi này là chỗ tụ tập của “Kiếp Sát phái”, cho dù đi đường vòng cũng không tránh khỏi phải xâm nhập vùng đất dẫy đầy trộm cướp hắc đạo, bang phái lục lâm cùng một phe với “Kiếp Sát phái” này, muốn tránh cũng không tránh thoát xung đột).

Hai, Khổ Qua giang (con sông này ai đi đường tắt cũng phải qua, nhưng khống chế thủy lộ lại là đám “Phá Hoại bang”, khó tránh khỏi phải giành bến cướp đò).

Ba, Đồ Quỷ ốc (đây không phải là một căn ốc, mà là một địa vực, nằm trong phạm vi thế lực của “Đồ Quỷ ốc”. Thảo nguyên, rừng rậm, ao đầm, thôn trấn ở đây đâu đâu cũng “thập thò quỷ ảnh, lúc nhúc quỷ khí”, từng thân cây từng tảng đá chất chứa yêu quái, e phải có thủ đoạn hàng quỷ phục thần mới có thể mạnh dạn xông vào).

Bốn, Hắc Cẩu sơn (ngọn núi đó nối liền với “Toan Lĩnh”. Nếu bọn họ có thể đến đó, không cần biết là Đông, Tây, Nội Xưởng, hay là Cẩm y vệ, kỵ binh trinh thám của Hình bộ, hoặc Đồ Quỷ ốc, Phá Hoại bang, Dưỡng Thần đường, Kiếp Sát phái, nhất nhất ai ai cũng sẽ dồn hết mai phục tại đó, toàn lực tấn công trận cuối).

Bọn họ đang thương nghị hoạch định lộ tuyến an toàn để hộ tống Tiêu Hồn trốn chạy.

Bàn đi bàn lại, đó vẫn là lộ tuyến ít trở lực nhất.

Trong ba đại cao thủ, Lương Thương Trung nói nhiều nhất (Lương Thủy cung cấp nhiều tư liệu nhất, Lương Trà phụ trách vẽ địa đồ và ghi chú), nhưng giọng điệu của y quá rào đón êm nhẹ, thường bị đồng liêu chọc là y “quá vẹn toàn”.

“Đại vương ăn cát” lời nói tuy có lắp bắp, nhưng ý kiến đề ra thông thường rất có trọng lượng.

“Hiệu úy miệng méo” ăn nói rất cẩn thận, rất ít khi lên tiếng; lúc nói, một khi Tiêu Hồn cô nương nhìn sang, mặt mày gã lập tức đỏ bừng lên.

Như là hoàng hôn.

Bọn họ thảo luận nãy giờ cũng đã đến buổi ánh hoàng hôn giăng khắp trời.

Trong trướng phải thắp nến mới có thể rọi thấy hành trình bọn họ sắp bôn ba.

Núi non đường xá xa xăm, chồng chất chông gai, qua ánh mắt ngời sáng của Tiêu Hồn cô nương lại tựa hồ chỉ đang sắp xếp một chuyến lữ hành tràn đầy hứa hẹn, kích thích và hứng chí, tâm tình khoái hoạt ham chơi.

Thậm chí nàng cũng có lối nhìn riêng của mình về lộ tuyến “Bạch Miêu, Hắc Cẩu” này, dứt khoát muốn đi. Ngoại trừ so sánh tính toán quan hệ lợi hại, tránh nặng tìm nhẹ, dễ đề phòng kẻ địch, lý do trọng yếu nhất không ngờ lại là:

“Tôi thích mấy cái tên này! Các người xem xem, mèo trắng, chó đen, còn có khổ qua, quỷ ốc, thật là mới lạ, thật là vui thú!”.

Cho nên lộ tuyến coi như đã định như thế.

Lương Thương Trung tuy đã thấy quyết định xong mà cũng không tránh khỏi lần khần: “Thật chọn con đường này sao? Không đắn đo lộ tuyến đi ‘Nguyên Tiêu trấn’ quẹo vào ‘Thông Tiêu giang’, rồi từ ‘Tiểu Hoàn hà’ qua ‘Tiểu Bình pha’ sao? Đường đó khó mà tập kết đại quân, nhưng kém ở chỗ khó phòng ám tiễn”.

Đại vương ăn cát lúc suy nghĩ trên ấn đường hằn sâu một lỗ hõm: “Cũng vậy thôi, có tốt có xấu. Ta không nghĩ bọn Ngụy thiến và Tra Mỗ vì chuyện này mà phải kéo rốc đại quân ra, đi con đường kia thì đỡ phải tính kỹ quá mà thành vụng”.

Hiệu úy miệng méo nói: “Ta có một ý kiến”.

Mọi người đều đợi gã nói.

Gã ngập ngừng: “Ta sợ nói ra không hay”.

Mọi người lại nài gã cứ nói thẳng đừng ngại.

“Ta cho rằng”, ý kiến gã đưa ra không ngờ lại là: “Giọng điệu của Lương đại hiệp làm ơn đừng có như giọng đàn bà con gái có được không?”.

Lương Thương Trung tức muốn chết.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Hồn cô nương kết luận:

“‘Hắc Bạch lộ tuyến’ vẫn hay hơn”.

Mọi người hỏi: “Tại sao?”.

“‘Tiêu Tiêu Tiểu Tiểu lộ tuyến’ tuy nghe hay”, nàng không ngờ lại đem gộp Thông “Tiêu” giang, Nguyên “Tiêu” trấn và “Tiểu” Bình pha, “Tiểu” Hoàn hà lại thành “Tiêu Tiêu Tiểu Tiểu lộ tuyến”, mà lý do của nàng không ngờ lại là: “Nhưng nghe vẫn không vui thú bằng ‘Bạch Miêu Hắc Cẩu lộ tuyến’”.

“Ít ra”, nàng lại bổ sung một câu: “Con mèo của tôi nhất định sẽ rất thích”.

Con mèo trong lòng nàng lúc này đã tỉnh dậy, “meo” lên một tiếng.

Nàng cũng “meo” một tiếng.

Nàng dùng cái cằm nhỏ thon tròn xoa xoa lông mèo, có một cọng thấm lên chót mũi nàng, rọi ánh nến như một sợi tơ vàng vậy. Lặn lội một mạch, cuối cùng đã lên đến Bạch Miêu sơn.

Chạy trốn đâu có

có phải là viễn du.

Lương Thương Trung, Hiệu úy miệng méo, Đại vương ăn cát từ từ làm quen với lộ trình hộ tống, thỉnh thoảng nghe Đại vương ăn cát cất giọng trầm thấp, vừa u uẩn vừa hào hùng:

“Cát bay mù trời, bụi mù trời

Tịch mịch chẳng có ai,

Nỗi đau buồn của ta đâu thể tỏ rõ như vết thương của

người,

Người một kẻ không có gia đình…”.

Đại vương ăn cát còn mang theo mười bảy thủ hạ. Mấy hán tử mặc áo choàng đỏ rực, người nào người nấy đều không ngại liều mình cho hắn. Ai ai cũng từng có một gia đình ấm áp, nhưng bị bè lũ hoạn quan hại cho nhà tan cửa nát, cuối cùng chỉ còn có Đại vương ăn cát dung chứa. Bọn họ can đảm cùng mình, nhiệt huyết trào dâng, chỉ nghe Đại vương ăn cát ra lệnh. Đại vương ăn cát ngoài xướng ca ra, chỉ đêm đêm mài thanh loan đao soèn soẹt mới gây tiếng động gì khác.

Còn có Hiệu úy miệng méo kéo đàn nhị, ò e í e, như gió cát thở than giữa một vùng bát ngát, quấn quít nỗi nhớ quê hương, lo buồn cho quốc gia, Cửu ca Cửu vấn Cửu Thái Hoa (Chữ “Cửu” thời xưa thường dùng liên quan đến “Trời”. “Cửu ca” tức là một thiên trong “Sở từ”, Khuất Nguyên đem nhạc ca tế thần trong dân gian mà cải tác hoặc gia công tạo thành. “Cửu vấn” tức là “Thiên vấn”, một bài văn của Khuất Nguyên trong “Sở từ”. Cửu Thái Hoa là trời đất Trung Hoa to lớn), toàn là cảm giác bi thương không thể đè nén, oán oán phẫn phẫn, khốn khổ bứt rứt, hát chẳng thôi ba ngàn năm lịch sử tuyết nguyệt phong hoa.

Lương Thương Trung lại thích vẽ.

Phần nhiều y vẽ nhân vật, bất kể là thầy tu, người phàm, quan lại, thương gia, nam nữ lão ấu, mặt mũi hoàn toàn giống như bản thân y.

Cứ như: bản thân y dưới ánh trăng, bản thân y bên dòng nước trôi qua cây cầu nhỏ, bản thân y giữa núi cao non rộng, bản thân y trong đất trời băng phủ… Chung quy chỗ nào không có mình là không có đời người.

Người chỉ có một đời.

Y là đời người.

Bọn họ thận trọng gan góc đi ngang qua Bạch Miêu sơn, dọc đường chẳng gặp phải chiến sự gì hết.

Giao chiến không phải là phô diễn.

Thỉnh thoảng họ cũng cắm trại giữa đồng trống, chờ đám nữ tử ngủ rồi mới quây quần bên đống lửa bàn thảo làm sao để vượt qua nguy khốn.

Lương Thương Trung nói: “Theo các ngươi thấy, nhân thủ của bọn ta có đủ để lên Bạch Miêu sơn, vượt Khổ Qua giang, xông vào Đồ Quỷ ốc, xuống Hắc Cẩu sơn không?”.

Bầu trời đêm có trăng, không sao, lắm mây, trên vùng hoang dã thấp thoáng có tiếng sấm gầm gừ, nghèn nghẹn thoát qua.

Đại vương ăn cát đáp: “Nội một ải Khổ Qua giang đã rất khó mà qua khỏi. Dưới nước khác với trên bờ, dễ bị ám toán”.

Lương Thương Trung hỏi: “Trà Trà và Thủy Thủy đều tinh thông bơi lặn. Còn các ngươi thì sao?”.

Hiệu úy miệng méo cười lạnh một tiếng, tiếp tục kéo hoài kéo mãi tiếng đàn nhị ba đời bảy kiếp luân hồi lây lất chẳng chịu thôi. Mọi người đều cảm thấy mưa dông sắp đổ, gìó lạnh dập dồn.

Đại vương ăn cát nói: “Bơi lặn chỉ là trò vặt”.

Lương Thương Trung thốt: “Nghe nói Kim Lão Cúc cũng sẽ đến giúp Tiêu Hồn cô nương Nam hạ. Kim Lão Cúc như cá bạch điều luồn lách trong con sóng, như giao long vùng vẫy giữa con nước, có y thì hay hơn nhiều, có điều không biết có đến kịp không”.

Hiệu úy miệng méo cười lạnh: “Đến quá trễ thì chi bằng không đến”.

Đại vương ăn cát nói: “Thêm trợ thủ vẫn hơn là không. Nghe nói ‘Tuyệt đại đơn kiêu cấp cấp phong’ Văn Tùy Hán cũng sẽ đến góp sức với bọn ta”.

Tiếng sấm chợt như nổ toang khung trời, lằn sét đỏ ngầu trải mình xuống mặt đất còn nhanh hơn cả một chớp mắt.

Hiệu úy miệng méo nói: “Tuyệt đại đơn kiêu? Hừ!”.

Lương Trà thò cái cổ rất đàn hồi của gã lên tiếng: “Không cảm thấy Tiêu Hồn cô nương coi cuộc trốn chạy này là một chuyện vui chơi sao?”.

“Hôm qua dọc đường nàng còn ngắm hoa mai”. Lương Thủy cũng nặn mụn nói: “Hôm nay đi qua làng Mai Hoa, khì, nàng lại còn chạy nhảy rượt đuổi hoa tuyết tuôn rơi đầy đường nữa chứ”.

“Vậy không phải rất tốt sao?”. Đại vương ăn cát từ tốn thốt, vẻ hùng dũng hung hãn lúc hắn đánh đấm đã hoàn toàn biến mất như ánh trăng mùng một vậy, cứ như căn bản chưa từng tồn tại trên mặt hắn: “Bị bẻ mà không gãy, gặp buồn đau mà không quỵ lụy, đó mới là nữ trung hào kiệt”.

Hiệu úy miệng méo cúi đầu kéo đàn mạnh tay.

Lương Thương Trung cười tủm tỉm.

Mấy ngày nay trong đầu y toàn là nàng.

Là nàng, có đao có kiếm, có gió có cát, có nói có cười, có mai có hoa…

Chập chờn như ngọn lửa.

Màu sắc của lửa…

Ủa? Ngọn lửa sao lại xanh như vậy, xanh đến thế này!

Thình lình tiếng đàn nhị thê lương ngưng bặt.

Mưa rào ụp xuống.

Không phải là mưa trời, mà là:

Mưa ám khí.

Cùng một sát na, Lương Thương Trung, Đại vương ăn cát, Hiệu úy miệng méo đều có phản ứng và động tác cực nhanh cực lẹ cực thần tốc:

Hiệu úy miệng méo bung la sách ra, như một cái lờ bắt cá to bự bao lấy năm người.

Đại vương ăn cát vụt ngậm một miệng cát, phun túa ra, bắn về phía làn mưa ám khí.

Lương Thương Trung song chưởng phất ra, dập tắt hỏa quang bập bùng.

Lương Thủy, Lương Trà cũng không rảnh, khuỵu người lăn vòng một trái một phải về phía lều trướng của Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư.

Lương Thương Trung đang định phóng qua, Đại vương ăn cát lại nói: “Để lại một nhân thủ ở đây”. Hiệu úy miệng méo còn ít lời hơn, chỉ nói một chữ: “Ngươi”.

Vừa dứt lời, hai người đã biến mất.

Bọn họ một nam một bắc, vọt vào bóng tối.

— Bóng tối ngập ngụa ám toán, sát thủ và mai phục.

Lương Thương Trung lập tức bay vào trong trướng.

Y vừa lọt vào, một mũi nhọn lạnh lẽo và hai điểm thanh quang như răng thú dữ nhe phập về phía y.

Y khẽ quát: “Là ta”.

Thế công lập tức đình chỉ.

Thanh quang và mũi nhọn phát ánh sáng trắng dừng sựng trong bóng tối, gió buốt tạt nhoáng lên.

Lương Thương Trung thấp giọng hỏi: “Cô nương?”.

Tiêu Hồn và Tiểu thư thư nhất tề trả lời: “Ừm!”.

Lương Thương Trung nghe có hồi đáp, con tim hết lo âu, thốt: “Bình an là tốt rồi, bọn ta lập tức dời chỗ”.

Trước khi đánh lén, địch nhân nhất định đã quan sát kỹ nơi tọa lạc của bọn họ.

Lúc này trong bóng tối truyền vọng tiếng đấu đá liên hồi, chừng như có rất nhiều thú dữ bạo hung đang hùng hục cấu xé rượt đuổi nhau.

Chợt nghe Tiêu Hồn khe khẽ cười nói: “Các người có cảm thấy…”.

Lương Thương Trung vội “suỵt” một tiếng.

Tiêu Hồn lại vẫn nói tiếp: “Dưới đất hình như có động…”.

Lương Thương Trung khẩn trương hẳn.

Gây tiếng động trong bóng tối và trong vòng ám toán thì rất nguy hiểm.

Y giơ tay bịt miệng nàng, chỗ ngón tay bàn tay mới chạm vào lại có cảm giác trơn mịn như một đóa hoa, khiến cho tay y váng, cho lòng y choáng…

Đột nhiên dưới đất nổ “oành” một tiếng, cát bụi mịt mù, bảy tám người vọt lên!

Tiếng sấm ì ùn, mưa thủy chung vẫn chưa đổ. Đã đánh lui.

Bấm ngón tay đếm, Đại vương ăn cát làm thịt bảy tên, Hiệu úy miệng méo giết chín tên, còn có ba mạng chết dưới ám khí: ám khí đương nhiên là cát.

Lương Thương Trung và Lương Trà, Lương Thủy chưa giết được địch nhân nào.

Nhờ có câu nói của Tiêu Hồn, Lương Thương Trung mới sực tỉnh.

Kẻ mai phục dưới lòng đất vừa vọt lên, y lập tức làm một chuyện:

Kéo Tiêu Hồn cô nương dời chỗ.

Bàn tay của y vốn đang che miệng Tiêu Hồn, lấy khinh công của y mà chuyển dời vị trí của cô nương bé nhỏ thì đâu có tốn hơi tốn sức gì.

Nhưng cô nương bé nhỏ lại kéo theo cô nương to bự.

“Thân kiều” của cô nương to bự chẳng nhẹ chút nào.

Lương Thương Trung đương nhiên không thể chỉ cứu một người mà lại thấy chết chẳng thèm cứu đối với một người khác.

Y chỉ còn nước nhất tề cứu cả hai người.

Vậy mới phí công phu.

Giữa bóng tối hun hút, đang toàn thần thi triển khinh công, y cảm thấy có địch nhân xuất thủ bên cạnh y.

Người tay y đang ôm cũng đang vùng vẫy.

Sau đó nghe kẻ tập kích rên hự.

Vụt ngưng.

Rơi xuống.

Ngã xuống đất.

— Một trong hai người y ôm đã xuất thủ.

— Xem ra võ công của “Tiểu thư thư” này chẳng tệ chút nào!

Không lạ gì nàng ta là hạng nữ lưu mà dám đi theo bảo vệ Tiêu Hồn cô nương Nam hạ.

Đợi đến khi đợt công tập đã ngưng, Lương Thương Trung lập tức buông hai cô nương xuống, thấp giọng đến tối đa nói một câu mau mắn:

“Các người đừng động đậy, đừng gây tiếng động”.

Y xoay lại nghênh địch.

Địch nhân đại để còn năm mạng.

Y xông qua.

Rút kiếm.

Kiếm lạnh.

Đêm, cũng lạnh.

Chỉ có máu, máu nóng.

Đánh ngã ba tên.

Ngã trong vũng máu của bản thân chúng.

Hai tên kia đã lui lại.

Bọn chúng đại khái nghĩ rằng mình có thể chui vào địa động đã đào sẵn mà chạy trốn.

Nhưng vô dụng.

Vì không còn địa động.

— Địa động không ngờ đã “biến mất” một cách thần kỳ!

Trước địa động có hai người trấn thủ.

Họ đang đợi kẻ tập kích trở về.

Họ là:

Lương Thủy và Lương Trà.

— Là thủ hạ tâm phúc và huynh đệ kết bái của Lương Thương Trung, “Thủy Thủy” và “Trà Trà” mà y hay gọi.

Lương Trà và Lương Thủy đương nhiên không phải đợi chúng về để châm trà dâng nước, nhưng quả phải trình một “lễ vật”:

Đó đương nhiên là “dâng hiến”.

Bọn chúng lập tức “dâng” “mạng”.

Hai tên tập kích quay lại địa động định trốn chạy, hành động của chúng chỉ có một kết quả:

Tìm chết. Đã đánh lùi địch nhân thành công.

Đại vương ăn cát, Lương Thương Trung, Hiệu úy miệng méo, Lương Trà, Tiểu thư thư, Lương Thủy đều không bị tổn thương gì mấy; chảy chút máu, bầm vài chỗ, khó mà tránh được.

Quan trọng nhất là: Tiêu Hồn cô nương không bị mất mát gì.

Mọi người còn sống.

— Chỉ cần mọi người còn sống là tốt rồi.

Xa xa đang mưa lớn lắm phải không? Chớp giật chói lòa im ắng trên núi, từng lằn từng lưỡi, như cái chũm choẹ mất tiếng va vào ánh sáng vũ trụ.

“Bọn chúng là người của ‘Kiếp Sát phái’”. Đại vương ăn cát lấy kim và da dê may một vết thương bên dưới bẹ sườn. Hắn chừng như đau đến tái tê mặt mày: “Ít ra có băm bảy băm tám tên”.

“Đến cũng tốt”. Lương Thương Trung nói: “Nếu không, đâu biết bọn chúng muốn hạ thủ thế nào, lúc nào hạ thủ”.

Hiệu úy miệng méo không nói gì.

Gã chỉ kéo đàn nhị, như một lãng tử bi bi thương thương kể lể nỗi lòng trong ngôi đình xa xôi quê nhà trăm dặm, như một chiến sĩ thê thê thảm thảm than van cuộc trường chinh ngàn dặm.

Địch nhân đã đi, mọi người đã bình tĩnh trở lại.

“Giữ im lặng”. Lương Trà bỗng rút cây Độc Toàn Chử giắt bên hông ra, khẽ quát: “Đừng gây tiếng động!”.

Gã ngó Hiệu úy miệng méo mà quát.

Hiệu úy miệng méo biến sắc.

Lương Trà nằm phục xuống đất, ép sát tai lên mặt đất.

Hiệu úy miệng méo đang định phát tác, Lương Thương Trung ngăn gã: “Để gã lắng nghe. Nhĩ lực của gã rất tốt”.

Im ắng hẳn.

Một hồi thật lâu sau, lỗ tai của Lương Trà mới rời khỏi mặt đất, thở phào một hơi, phẩy phẩy tay.

Mọi người cũng thở phào.

Đột nhiên Lương Trà vung Độc Toàn Chử đâm phập xuống đất.

Một tiếng rú thảm, một thân ảnh to bự bắn lên khỏi lòng đất, lăn long lóc chẳng ngưng, trên trán còn ghim mũi Độc Toàn Chử.

Lập tức mặt đất nứt nhiều chỗ.

Mỗi một chỗ vọt lên một người.

Hiệu úy miệng méo, Đại vương ăn cát, Lương Thương Trung liền bố trận, vây quanh Tiêu Hồn cô nương.

Lương Thương Trung thấp giọng: “Là ‘Thổ độn quỷ’ của Đồ Quỷ ốc!”.

“Chẳng nhiều gì!”. Đại vương ăn cát le cái lưỡi dài đỏ choét liếm môi: “Còn ứng phó được”.

Lương Trà lắc đầu: “Đông lắm”.

“Bao nhiêu?”.

“Hơn tám chục kỵ binh”.

“Có kỵ mã đến?”. Đại vương ăn cát không dám tin: “Sao không có tiếng vó ngựa?”.

Còn chưa dứt lời, một trận gió dữ tràn đến.

Gió đêm kéo theo tiếng ngựa hí, vó ngựa rầm rập như sấm dội, ép sát đến gần.

Lần này Đại vương ăn cát biến sắc: “Chắc cũng phải hai trăm kỵ binh!”.

“Không”. Lương Trà nói: “Chỉ tám mươi hai”.

Bọn đội đất chui lên chưa chịu động thủ.

Chúng đang đợi.

Đợi viện binh.

Đợi đại quân.

Hiệu úy miệng méo thõng tay, cánh tay kéo một cái, lại là kéo đàn nhị, ve sầu đông lạnh, đường đêm gió rét, con tim trĩu nặng.

Đại quân đã đến, âm thanh ngưng đọng. Địch nhân bao vây, giục ngựa cuốn vòng. Trăng lạnh im ỉm, binh khí phừng phừng hàn quang dưới ánh trăng.

Người ngựa ướt sũng, chúng tất đã đội mưa từ đằng xa đến.

Quả nhiên chỉ có tám mươi hai kỵ sĩ, không nhiều, cũng chẳng ít, nhưng có trống trận, vừa đánh trống vang rền oanh thiên động địa, vừa hò hét quất ngựa xông tới, cho nên làm cho người ta nghĩ lầm rằng có hai ba trăm hùng binh ồ ạt phi đến chém giết.

Kỵ binh chia làm hai màu.

Một đỏ một đen.

Quân mặc giáp đỏ mang cờ hiệu chữ “Chính”.

Quân mặc giáp đen mang cờ hiệu chữ “Thường”.

Cờ xí đang tung bay phấp phới.

Gió ẩm thấp, mưa sắp ập tới đây phải không? Tiếng mưa làm mờ thị giác, làm khuất thính giác trên vùng hoang nguyên này.

Chúng xông đến như gió hù mây mỏng, yểm hộ kín mít, tựa một đám ác quỷ địa ngục phái ra để thu thập mạng người.

Thấy trận thế đó, Đại vương ăn cát không thể không hỏi: “Chúng là bọn nào đây?”.

“Là hai đại tướng của Dưỡng Thần đường”. Lương Thương Trung thần tình căm phẫn: “‘Ôn thần’ Kiều Chính Chính và ‘Chiến thần’ Kiều Thường Thường”.

“Là chúng?”. Đại vương ăn cát kinh ngạc, xoay sang hỏi Lương Thương Trung: “Chúng không phải đã bại dưới tay ngươi sao?”.

“Không phải”. Lương Thương Trung bực dọc: “Trận chiến lần trước trên Phong Thần sơn, ‘Chiến thần’ và ‘Ôn thần’ đều không có mặt. Hai tên này và ‘Thần vương’ là hảo thủ có chiến lực ghê gớm nhất trong Dưỡng Thần đường”.

Chỉ nói được đến đó.

Không tiếp lời được nữa.

Kỵ binh tuy chưa xông lại, tên lại đã ùa đến như mưa.

“Teng” một tiếng, một mũi tên bắt đứt một cọng dây đàn của Hiệu úy miệng méo.

Hiệu úy miệng méo vụt ngước dậy.

Đôi mắt gã phát ra ánh sáng xanh dờn hung hãn như mắt sói.

Không phải ánh sáng nóng, mà lạnh buốt.

Gã ngó đúng kẻ bắn tên.

Gã hú dài.

Xông vào làn mưa tên, huy động La sách.

Ai chặn gã là gã giết sạch.

Rất nhiều kỵ binh vây sang phía gã.

Đầu tóc gã bay lõa xõa, nhất định muốn xông đến chỗ kẻ bắn tên.

Tên đó cầm một cái khiên mây, mình mặc chiến bào, ngồi trên con ngựa màu đỏ sẫm, khuỷu tay trái bọc tấm đồng, nách phải kẹp Trảm mã đại đao, đôi mày quăn quéo, mũi dài cong vòng, hai mắt trợn trừng uy vũ, giương cung lắp tên nhắm Hiệu úy miệng méo đang xông qua, chính là “Chiến thần” Kiều Thường Thường.

Hiệu úy miệng méo không sợ.

Biết bao nhiêu kẻ địch đang tập kích gã.

Gã vũ lộng La sách, ai đánh gã là gã quật kẻ đó rớt xuống ngựa.

Cuối cùng gã đã xông đến gần “Chiến thần”, tuy rằng mỗi một bước đều tung toé huyết quang, mỗi một bước đều lội trong vũng máu.

Gã chỉ biết tiến chứ không lùi.

Đã đến trước đầu ngựa của “Chiến thần”.

“Chiến thần” kéo cương, người và ngựa đều phun phì phì hơi trắng.

Mũi tên của hắn nhắm ngay Hiệu úy miệng méo.

Đám vây đánh Hiệu úy miệng méo đã tản ra hết.

Mũi Hiệu úy miệng méo cũng không ngừng khì ra làn hơi trắng xóa.

Tình huống rất rõ rệt:

Chỉ cần Hiệu úy miệng méo động đậy, mũi tên của “Chiến thần” Kiều Thường Thường sẽ lập tức xuyên qua mình!

Cho dù gã có bất động, mũi tên cũng đã ghim chết lấy gã.

— Gã không thể không chết!

“Chiến thần” và Hiệu úy miệng méo đối đầu.

Kiều Thường Thường và Hiệu úy miệng méo đang đối đầu.

Hai người đang đối đầu.

Hai người đối đầu.

Hai người.

Đối đầu.

Đối.

Đầu.

Xung quanh bọn họ đang chém giết đến trời băng đất lở, tiếng hò hét vang vọng.

Một nhóm người xung sát, gục ngã, lại một đội binh mã tiếp tục xông tới.

Tiếng sấm rền rĩ, như hàng vạn thân cây, hàng ngàn ngọn núi đang lăn ào tới.

Lại không thấy ánh chớp.

Nhưng có cảm giác sét giật sát bên mình.

Thật vậy, cả ánh chớp cũng đen thui.

Ánh chớp đen thui đang loang loáng giữa màn đêm tăm tối.

Thì ra đó là vũ khí trong tay “Ôn thần”.

Đó là một binh khí hình dáng giống như lưỡi tầm sét.

Bất quá lại là màu đen.

Điện cực của hắn vỗ đến đâu, thủ hạ của hắn giục ngựa lao đến đó.

“Nơi đó” chủ yếu là chỗ Tiêu Hồn cô nương.

Đại vương ăn cát và mười bảy gã thủ hạ đang dốc hết sức bảo vệ.

Lương Thương Trung cùng Lương Thủy, Lương Trà đón đầu đại quân.

Y đã từng một mình xông tới Dưỡng Thần đường, kết mối hận thù.

Nay y đụng đầu “Ôn thần” Kiều Chính Chính, cừu nhân diện kiến, mắt ai cũng đỏ ngầu.

Đối với cục diện này, thông thường chỉ có một phương pháp giải quyết.

Chưa chết chẳng chịu thôi. Đêm còn chưa tàn.

Người đã tản.

Chiến hỏa đã tắt.

Trận chiến giữa Lương Thương Trung và “Ôn thần”, giữa Hiệu úy miệng méo và “Chiến thần” đã kết thúc.

Trận chiến kết thúc cực kỳ đột ngột.

Lương Thương Trung giao chiến với “Ôn thần”, bên đánh bên lùi, bên lùi bên đánh.

Hiệu úy miệng méo và “Chiến thần” lại một mực bất động.

Không đánh.

Không xuất thủ.

Mãi cho đến khi Lương Thương Trung lùi tới chỗ đứng của Hiệu úy miệng méo.

Y giao thủ với Ôn thần, bóng người đan xen, thoạt hiện thoạt biến. Chiến thần chờ đúng sát na đó mới xuất thủ.

Bắn tên!

La sách của Hiệu úy miệng méo lập tức bung ra.

Nhưng vẫn không tiếp được một tên đó.

Kình tiễn.

Giữa ngực gã tung toé một làn mưa máu.

Nhưng gã lại làm một chuyện cũng cùng một sát na đó.

Một chuyện khiến người ta chẳng kịp đề phòng.

Gã xuất thủ vồ lấy vũ khí trên tay Ôn thần.

Ánh chớp đen.

— Nếu gã không thủ thế thật lâu, hơn nữa nếu gã không phải đang ở tình cảnh chẳng thể nào bỏ qua không lý gì tới thương thế mà lo đi đoạt binh khí trong tay một địch thủ khác, Ôn thần dĩ nhiên đâu có sơ xuất chẳng thèm đề phòng, vừa thất thần là thất thủ, bị gã đoạt mất binh khí.

Hiệu úy miệng méo phát ra một luồng điện cực.

“Chiến thần” té xuống ngựa, máu chảy đen sì.

Mưa to giàn giụa tuôn rơi.

Ngàn vạng dòng nước ồ ạt đổ xuống.

Mưa dầm dề.

Ôn thần lập tức hạ lệnh thoái lùi.

Thoái sạch.

Mưa chưa dứt.

Tính ra:

Mười bảy huynh đệ của Đại vương ăn cát chỉ còn sống mười một mạng.

Lương Trà bị thương.

Hiệu úy miệng méo trúng một tên, bị thương nặng.

— Mũi tên có tẩm độc.

Độc lan dần.

Hiệu úy miệng méo không rên nửa tiếng, nhưng mặt mày đã xanh dờn.

Mọi người bận bụi lo thu thập tàn cục.

Bận bịu lo ứng phó chiến cục.

— Trời còn chưa sáng.

Bọn họ thương vong nặng nề, e chẳng chịu nổi thêm trận xung kích kế tiếp của địch nhân.

Đang đêm tối như vầy, cho dù là cao thủ nhất lưu cũng phải mù hai mắt.

Mưa lớn mờ mịt.

Tiền trình của bọn họ cũng một màn mờ mịt.

Khắp nơi mờ mịt.

Tiêu Hồn lùi đến vách đá, thắp hỏa tập rọi thương thế của Hiệu úy miệng méo.

Nàng giao hỏa tập cho Tiểu thư thư: “Cầm lấy”. Nàng phân phó.

Sau đó nàng ghé miệng hút độc chỗ vết thương của Hiệu úy miệng méo.

Hiệu úy miệng méo giật mình muốn tránh.

“Đừng có thẹn!”. Tiêu Hồn bực: “Hảo hán xông pha giang hồ mà sợ gì!”.

Hiệu úy miệng méo cảm thấy vết thương đau điếng, nóng bừng, một hương thơm ngào ngạt lọt vào mũi, Tiêu Hồn đang hút độc cho gã.

Hiệu úy miệng méo vẫn còn muốn từ chối.

Nhưng không biết làm sao để từ chối.

Bàn tay gã chạm vào bờ vai mềm của Tiêu Hồn, thân n

Thông Tin
Lượt Xem : 2268
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN