-->
“Em phải đi làm.”
“Vậy lần sau đi.” Anh ta mỉm cười, không nài ép nữa.
Khiêu vũ xong, mọi người đi đến phòng chiếu video xem phim, ăn hết một đống hạt dưa, uống hết một bình nước ngọt, chơi đùa tới 1 giờ sáng, chương trình giao lưu kết nghĩa mới chấm dứt.
Tôi vẫn suy nghĩ về thành tích của mình, trong lòng nặng trĩu.
Từ đó về sau, sáng nào tôi cũng dậy đúng 5 giờ rưỡi để học từ mới. Trừ lúc đi học, đi làm, toàn bộ thời gian còn lại tôi chỉ biết học và học.
Nhờ ánh đèn đường của đêm cuối thu, tôi thấy sương khuya phủ trắng thảm cỏ. Nhân viên trong quán làm việc 4 tiếng liên tục thì nghỉ “coffe break”[2'> 10 phút. Đêm trước ngày thi, tôi mua một ly cà phê nhỏ, ngồi trong góc vắng, cách khung cửa sổ, nghe gió thu rì rào quét qua con đường dài hun hút. Đèn đường rọi xuống bóng vài người đi đường lê bước chầm chậm qua ngã tư. Tôi đang nhấm nháp cà phê, đột nhiên, có người đi về phía tôi.
[2'> Nghỉ giải lao.
Tôi lại nhìn thấy Lịch Xuyên.
Lần này anh mặc quần áo thường ngày, áo khoác màu cà phê, áo len cao cổ một màu đen tuyền, quần jean bạc thếch. Làn da anh trắng quá, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Để giữ hô hấp và nhịp tim bình thường, tôi không dám nhìn khuôn mặt anh lâu. Hình như anh mới tắm xong, trên người anh toát ra mùi hơi nước nhàn nhạt. Mái tóc vừa ướt vừa cứng, có thể kéo anh đi đóng quảng cáo keo xịt tóc nam ngay lập tức. Đột nhiên tôi nhớ tới một từ mới học sáng nay: “dashing”[3'>, không biết tại sao mọi người ở đây đều gọi anh là “chàng trai mặc vest”. Người mặc vest thì thiếu gì. Tôi thấy có một từ hợp hơn là “đàn ông thời thượng”. Gọi anh là đàn ông, vì so sánh với đám thanh niên chạy theo thời trang hiện nay, anh có thêm phong độ của dân trí thức.
[3'> Bảnh bao.
“Hi.” Anh hỏi “How are you?”[4'>
“I am fine.”[5'>
“Do you mind me sitting here?”[6'> Anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh tôi.
“No, no. Please sit, I’ll bring the coffee to you. What would you like for today?”[7'> Không đợi anh ta trả lời, tôi nhanh chóng nói thêm một câu: “Lần này tôi mời nha, cảm ơn tối hôm đó anh đưa tôi về.” Tôi nhanh chóng chuyển sang nói tiếng Trung, vì trình độ khẩu ngữ của tôi chỉ giới hạn ở những mẫu đối thoại thường dùng trong quán cà phê. Vượt quá phạm vi này chắc tôi sẽ để lộ cái dốt của mình.
[4'> Chào em. Em khỏe không?
[5'> Tôi khỏe.
[6'> Em có phiền nếu tôi ngồi đây?
[7'> Không phiền. Mời anh ngồi, tôi sẽ đem cà phê cho anh. Hôm nay anh muốn uống gì?
“À… đừng khách sao. Em ngồi đi, để tôi tự đi lấy. Em muốn uống gì không?” Anh vừa bỏ túi đựng laptop lên ghế vừa hỏi.
“Không cần đâu. Tôi đang nghỉ coffee break, phải làm tiếp ngay thôi.”
Anh ta đi thẳng đến quầy mua cà phê. Sau đó, tôi thấy anh ta trả tiền, lại đi thẳng về bàn.
“Cà phê của anh đâu?” Tôi hỏi.
“Đồng nghiệp của em nhất quyết đòi bưng đến bàn giúp tôi.” Vẻ mặt anh ta vẫn bình thường, nhưng giọng nói hơi ngượng, có lẽ do Tiểu Diệp ân cần quá mức, làm anh không vui.
Tiểu Diệp bưng cà phê đi đến trước mặt chúng tôi, âm thầm tỏ thái độ khó chịu với tôi, tôi biết điều nên mở lời “Anh xem, thời gian nghỉ ngơi của tôi hết rồi. Đây là Tiểu Diệp – Diệp Tịnh Văn – là sinh viên Khoa Ngữ Văn Trung trường Đại học M. Chị ấy không chỉ thuộc “Trường hận ca”[8'>, mà còn giỏi ngoại ngữ lắm, thi GRE 2200 điểm đó.”
[8'> Tạm dịch “Hận tình muôn thuở”, thơ của Bạch Cư Dị, là một trong những bài Đường thi nổi tiếng nhất, kể lại mối tình bi thảm của Dương Quý Phi và Đường Minh Hoàng.
Anh mỉm cười, nói “Quán này đúng là nhiều nhân tài. Cô Diệp, lần nào cũng phiền cô bưng cà phê cho tôi, thật ngại quá.”
Tôi thở dài nhẹ nhõm. Hiển nhiên anh không phải loại người vô tâm, anh biết Tiểu Diệp.
Tôi đứng dậy, vội vàng qua máy thu ngân làm thay Tiểu Diệp. Tôi thấy Tiểu Diệp ngồi xuống nói chuyện với anh. Tiểu Diệp mỉm cười vài lần, nụ cười như thiên thần, vô cùng rực rỡ. Tôi cũng cảm thấy mừng cho chị ta.
Tiểu Diệp nói chuyện khoảng nửa tiếng rồi quay lại quầy, gương mặt vẫn ửng hồng.
Tiểu Đồng trêu “Cuối cùng cũng biết tên anh ta rồi hả? Kể nghe đi, anh ta là con trai của đại gia nào? Còn trẻ sao giàu quá vậy?”
Tiểu Diệp nói: “Chị không biết. Chị không hỏi.”
“Cả họ của anh ta cũng không biết?”
“Chị có hỏi, anh ấy nói họ Vương. Chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Anh ta làm nghề gì?”
“Không biết. Gặp gỡ tình cờ, hỏi nhiều quá làm gì?”
Tiểu Đồng còn muốn hỏi kĩ hơn, Tiểu Diệp đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Thu, em quen anh ấy à?”
“Không quen.”
“Đừng nói dối. Anh ấy chủ động bắt chuyện với em, chắc chắn là quen biết em.”
“… Đương nhiên anh ta biết em, em từng làm đổ cà phê lên người anh ta mà.”
“Em biết anh ấy tên gì không?”
“Không… không biết.” Nếu anh đã không muốn nói, thì sao tôi phải nói giùm anh.
Tiểu Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, rõ ràng là không tin lời tôi nói. Sau đó chị ta quay lưng đi, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên xoay người lại, lạnh lùng nói “Đừng nói là em có ý gì với anh ấy nha.”
“Có ý gì?” Tôi bình tĩnh đáp.
“Tôi cứ tưởng gái quê rất hiền, xem ra không phải vậy. Cô rất biết dụ dỗ đàn ông đó.”
Giọng của chị rất trầm, rất ngọt, nghiến răng nghiến lợi chui vào tai tôi. Sau đó chị ta đột nhiên bật cười, ngẩng đầu lên. Tôi thấy Lịch Xuyên đang đi về phía quầy, đến trước mặt tôi.
“Hi.” Tiểu Diệp nói.
“Hi.”
Anh nghi hoặc nhìn chúng tôi. Tôi và Tiểu Diệp cùng đứng trước máy thu ngân, anh không biết nên nói chuyện với ai.
“Anh Vương, anh muốn gọi thêm cà phê?” Tiểu Diệp ngọt ngào hỏi.
“Vâng. Đừng thêm đường, được chứ?” Anh trả lời.
Tôi đột nhiên hỏi “Anh Vương, tối nay anh rảnh không?”
Anh nhìn tôi, một lát sau mới gật đầu.
“Tôi có thể mời anh xem phim không?” Tôi nói tiếp.
Anh hơi sửng sốt: “Xem phim? Mấy giờ?”
“12 giờ.”
“Được.” Không ngờ anh đồng ý không chút do dự
Chương 5
Bởi vì Lịch Xuyên hứa đi xem phim cùng tôi, nên Tiểu Diệp không thèm nhìn mặt tôi suốt cả buổi tối. Tiểu Đồng cũng hạn chế nói chuyện với tôi, tránh hôm sau bị Tiểu Diệp giận lây. Không khí ngột ngạt kéo dài cho đến khi Tiểu Diệp tan ca. Tiểu Diệp tan ca trước tôi một tiếng.
Tiểu Đồng lại gần, nói nhỏ với tôi:
“Anh được Tiểu Diệp hướng dẫn. Chị ấy đã ở đây hai năm, em vào đây hai tháng, tự suy nghĩ đi, lỡ có chuyện gì, anh sẽ đứng bên nào.”
“Chẳng qua chỉ mời người ta đi xem phim, xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu Đồng lắc đầu: “Con bé nhà quê này, em còn ghê gớm hơn dân thành phố nữa. Em làm vậy là tuyên chiến với Tiểu Diệp.Em còn muốn làm việc ở đây nữa không hả?”
“Có nghiêm trọng dữ vậy không? Quán cà phê này cũng đâu phải của chị ấy đâu?” Tôi cười mỉa.
Tiểu Đồng nói: “Trước đây chị ấy đã khiến ba người bị đuổi. Có một cô bé mới làm có ba ngày, thì bị chị ấy đâm chọt sau lưng. Con trai của ông chủ học đại học ở Nam Kinh, là sinh viên trong khoa bố chị ấy giảng dạy, bố chị ấy là trưởng khoa. Giờ em hiểu chưa?”
Tôi không nói gì. Bởi vì tôi không biết phải làm sao. Muốn tôi lấy lòng chị ta, đừng hòng.
Tiểu Đồng nói tiếp: “Thật ra chuyện này rất dễ giải quyết, tối nay em cứ ở lại tăng ca, đừng đi xem phim. Ngày mai mời Tiểu Diệp uống cà phê, xin lỗi một tiếng, hứa không phá chuyện của chị ấy. Thái độ thành khẩn nhận lỗi, chắc chắn Tiểu Diệp cũng không gây sự với em nữa đâu.”
Tôi cười nhạt.
Tiểu Đồng nói, tôi không giống người Vân Nam tí nào. Tính tôi còn nóng hơn cả người Bắc Kinh.
Tôi lại cười nhạt lần nữa. Tôi đúng là dân quê, nhưng chẳng lẽ dân quê không được quyền tức giận? Tôi không thích người khác động một chút là đem quê quán của tôi ra so sánh. Dân số Vân Nam hơn mấy triệu người, chẳng lẽ tính ai cũng giống nhau?
Mãi đến 12 giờ, Lịch Xuyên vẫn ngồi yên bên cửa sổ máy. Tiểu Đồng có bưng cà phê cho anh một lần, anh chỉ vội vàng cảm ơn rồi lại cúi xuống chăm chú vào màn hình máy tính. Tiểu Đồng quay lại nói với tôi: “Anh ấy đang trả lời email. Hình như có rất nhiều email phải trả lời.”
Tôi hỏi, “Email tiếng Trung à?”
“Tiếng Pháp. Có một lần Tiểu Diệp thấy anh ta nói chuyện với một ông Tây bằng tiếng Đức, vô cùng lưu loát.”
“Ngoại ngữ thứ hai của anh là gì?” Tôi buột miệng hỏi.
“Tiếng Nhật.”
“Vậy sao anh biết anh ấy viết tiếng Pháp?”
“Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy chứ[1'>. Tiếng Pháp khác tiếng Anh chỗ nào anh biết mà.” Tiểu Đồng làm bộ khiêm tốn cúi đầu.
[1'> Ý nói: “Tuy không học tiếng Pháp nhưng nhìn thì cũng biết đó là tiếng Pháp”.
“Tiểu Diệp cũng đâu có học tiếng Đức, làm sao biết là anh ấy nói tiếng Đức?”
“Tiếng Đức có âm rung, lúc phát âm, các amiđan đều rung.”
Tôi nhìn bóng dáng của Lịch Xuyên, mơ màng.
“Tiếc là chân bị tật” – Tiểu Đồng ngập ngừng – “Nếu không thì thập toàn thập mỹ.”
Tôi liếc Tiểu Đồng, cười “Anh cũng quan tâm anh ấy quá hả? Anh là gay đúng không?”
Tiểu Đồng giật mình, như đột nhiên ngộ ra: “Không chừng anh ta là gay. Quán Sói Hoan cách đây một con đường, em có nghe nói chưa?”
“Sói Hoan gì hả?”
“Là quán bar dành cho dân gay lớn nhất khu này. Trong toilet cũng có bảo vệ, vì sợ người ta làm bậy.”
“Có nghe nói.”
Tôi chưa từng nghe, nhưng cũng không muốn người ta nghĩ mình quê mùa.
Lịch Xuyên đến lúc 9 giờ, đã ở quán 3 tiếng đồng hồ. Bình thường anh ít khi ở lại lâu như vậy, rõ ràng là đang đợi tôi. Đúng 12 giờ, tôi thay đồng phục ra, mặc một chiếc áo len dài tay màu xám. Nếu biết Lịch Xuyên sẽ đến, thì tôi không mặc cái áo này. Lúc nó còn mới coi cũng được, giặt một lần thì bị giãn, biến thành áo gió, giống như áo bày bán trên vỉa hè. Tôi đeo túi xách đi đến trước mặt anh, anh đã đứng chờ sẵn, đang thu dọn đồ đạc trên bàn. Tôi thấy ngoài máy tính ra, trên bàn còn có một quyển sổ, nhìn hơi cũ, hình như đã dùng rất lâu. Trên trang đang mở có một bản phác thảo, nguệch ngoạc nhìn không ra hình thù gì.
Lúc chúng tôi cùng ra cửa, gió đêm rất lạnh. Tôi nhảy mũi. Anh dừng lại, hỏi, “Em lạnh không?”
“Viêm mũi dị ứng thôi.”
“Vậy là lạnh rồi.” Anh liền cởi áo khoác ra đưa cho tôi.
Áo khoác rất ấm, thoảng mùi hương của anh. Tim tôi loạn nhịp, cúi đầu, mù quáng đi theo anh đến bãi xe.
Đến trước xe, tôi đột nhiên mất hết dũng khí. Ngừng bước chân, tôi nói với anh:
“Xin lỗi anh, lúc nãy bận quá nên đầu óc thiếu tỉnh táo, quên hỏi anh có rảnh không, khuya rồi mà đi xem phim có phiền không.
“Tôi rảnh” Anh nói, “Không phiền.”
Tôi lại giải thích “Ngày mai thi giữa kì, tôi muốn thư giãn.”
“Cách thư giãn tốt nhất là ngủ.”
“Tôi lo quá ngủ không được.”
“Thi giữa kì thôi, có gì mà lo.”
“Tôi mong điểm trung bình được 95 điểm.”
“95? Cao dữ vậy?” Anh nhìn tôi, nụ cười thoảng qua, vẻ như rất hứng thú.
“Mấy lần thi trước tôi chỉ có 60 điểm. Nếu điểm thi cuối kì cao, mới kéo điểm trung bình lên được.”
“Vậy em nhắm thi đạt 95 không?” Anh hỏi.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tôi nắm chặt hai tay, làm tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
“Thật ra, muốn đạt điểm cao có rất nhiều cách.” Anh mở cửa xe cho tôi.
“Vậy sao?”
Tôi ngồi nhanh vào xe, anh cúi người xuống, gài dây an toàn cho tôi.
“Ví dụ như, ngồi kế bạn nào học giỏi, lâu lâu nhìn bài bạn đó một lần.”
“…”
“Ví dụ, chép từ khó vào tay áo.”
“…”
“Ví dụ, giấu tập vở trong toil
toilet, rồi giả bộ đi toilet.”
Anh
nghiêm túc giới thiệu vài chiêu.
“Hiểu rồi, anh nhờ vậy mới tốt nghiệp chứ gì.”
“Có thể coi là vậy.” Mặt anh không đổi sắc, không hề mắc cỡ.
“Người ta gian lận chẳng qua là để đủ điểm đậu. Mục tiêu của tôi không chỉ là thi đậu, nên không thể chép bài của người khác.” Tôi nghiêm túc sửa lời anh: “Cho nên, cả hai tuần nay tôi học rất chăm chỉ, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng. Hôm nay là quá giới hạn rồi. Nếu không đi xem phim, chắc tôi sẽ chết mất.”
“Tinh thần học tập đáng khen, trẻ con chăm học thì cần được thưởng khuyến khích.” Anh nhanh chóng lên xe
“Rạp nào? Em chỉ đường đi.”
“Rạp Bình An, gần trường tôi.”
“Đường nào?”
Tôi suy nghĩ…
“Không… biết. Bạn cùng phòng của tôi thường đến đó coi phim. Giảm 20% cho sinh viên. Tuần này chiếu phim Oscar[2'> kinh điển.”
[2'> Giải thưởng điện ảnh của Viện hàn lâm Mỹ, được tổ chức hàng năm từ năm 1928.
Anh thở dài, hỏi:
“Em ở Bắc Kinh lâu vậy mà chưa từng đi coi phim hả.”
“Tôi có coi video. Xung quanh trường có nhiều quán chiếu video, rẻ lắm.”
Anh lại cho xe tăng tốc.
“Phiền anh chạy chậm chút được không? Chạy như vậy sẽ có chuyện đó.” Tôi kêu lên.
“Vậy mà kêu nhanh?” Anh không để ý đến tôi, “Em thắt dây an toàn rồi mà?”
“Tim tôi không chịu nổi.”
“Em bị bệnh tim?” Anh giảm tốc độ.
“Không có. Tôi sợ, được chưa?”
“Tối nay chiếu phim gì?” Anh lại tăng tốc, cố tình chuyển đề tài để tôi không chú ý.
“Anh thích coi phim gì?”
“Horror Movie”[3'>
“Vậy anh gặp may rồi, tối nay chiếu “The Silence of the Lambs”[4'>, lời thoại tiếng Anh, phụ đề tiếng Trung… Lịch Xuyên, vui lòng chạy chậm lại!”
[3'> Phim kinh dị
[4'> Sự im lặng của bầy cừu: phim kinh dị kinh điển đạt 5 giải Oscar quan trọng vào năm 1992, kể lại câu chuyện nhân viên FBI tập sự Clarice (Jodie Foster) đến phỏng vấn bác sĩ ăn thịt người Hannibal (Anthony Hopkins) nhằm tìm manh mối bắt tên sát nhân hàng loạt Bill Buffalo.
Không hiểu sao tôi lại buột miệng gọi thẳng tên anh, giống như tôi quen gọi tên anh suốt mười mấy năm vậy.
“Để xem hết bộ phim này, trái tim em cần được hâm nóng một chút.”
Tôi bực mình, không nói nữa, vì trong chớp mắt đã tới trường. Anh chạy một vòng quanh trường, rất nhanh đã tới rạp.
Chúng tôi cùng xuống xe, vào cửa, tôi nói:
“Anh đợi ở đây, tôi đi mua vé, nước ngọt với bắp rang và cánh gà nướng.”
“Bây giờ hết giờ làm rồi, không cần làm waitress[5'> đâu. Em ở đây chờ tôi, tôi đi mua vé. Em uống gì?”
“Coca”
[5'> Người phục vụ.
Tôi dựa cột, nhìn anh mua vé xong, lại đi mua bắp rang, bèn chạy theo anh. Mọi hành động của anh phải nhờ vào cây gậy chống, chỉ có một tay để cầm đồ. Trong rạp khá vắng, chỉ có khoảng 10 người ngồi. Chúng tôi muốn ngồi hàng ghế sau cùng. Bậc thang khá thấp, anh lại đi rất chậm. Chân trái bước lên trước, sau đó đẩy chân phải bất động lên bậc thang, đứng vững rồi mới leo bậc kế tiếp. Tôi hối hận lúc nãy đòi ngồi hàng cuối, bây giờ đổi hàng khác, lại sợ anh buồn. Đành phải theo sau anh, từ từ đi.
Cuối cùng cũng đến hàng cuối ngồi xuống, phim đã bắt đầu chiếu. Tôi bắt đầu ăn cánh gà. Mục đích tôi muốn ngồi hàng cuối, chính là không muốn người khác nghe tiếng tôi nhai nhóp nhép.
Anh uống một ngụm nước suối, đoạn hỏi:
“Em chưa ăn tối sao?”
“Chưa. Lúc đi làm lo đón xe buýt nên quên mất.”
“Trong quán có bán đồ ăn mà? Em cũng được nghỉ coffee break còn gì?”
“Mắc như vậy, sao ăn nổi?” Tôi nhanh chóng gặm hết một cái cánh gà, lại cắn cái tiếp theo “Cánh gà ngon lắm, anh ăn một cái đi?”
“Cám ơn. Tôi không ăn.”
“Vậy anh ăn bắp rang đi!”
“Tôi cũng không ăn,” Anh nói nhẹ nhàng “Cho em hết đó.”
“Gì kỳ vậy? Coi phim kinh dị mà không ăn gì hết.” Tôi nhai nhóp nhép. Một lát sau, tôi thì thầm: “Chú ý nghe, tôi thích nhất là đoạn tiếp theo.”
Là cảnh Hannibal trao đổi với Clarice:
“First principles, Clarice. Simplicity. Read Marcus Aurelius. Of each particular thing ask: what is it in itself? What is its nature? What does he do, this man you seek?[6'>
… No. We begin by coveting what we see everyday. Don’t you feel eyes moving over your body, Clarice? And don’t your eyes seek out the things you want?[7'>”
[6'> Nguyên tắc đầu tiên, Clarice. Sự đơn giản. Đọc sách của Marcus Aurelius đi. Đứng trước mọi sự vật, hãy hỏi: Bên trong của nó là gì? Bản chất của nó là gì? Cả người mà cô đang tìm kiếm đó, hắn làm gì?
[7'> Không phải. Chúng ta bắt đầu bằng sự thèm khát những thứ mình thấy hàng ngày. Cô không thấy những ánh mắt lướt trên người cô sao, Clarice? Cô cũng không dõi mắt tìm kiếm những thứ cô muốn sao?
Tôi bắt chước khẩu hình của nhân vật trong phim, không sai một chữ.
Anh quay qua, nói: “Thì ra em luyện khẩu ngữ bằng cách này.”
Vài phút sau, nhân vật trong phim lại nói tiếp:
“…Terns? Mmh. If I help you, Clarice, it will be “turns” with us too. Quid pro quo. I tell you thing,, you tell me things. Not about this case, though. About yourself. Quid pro quo. Yes or no?[8'>”
[8'> Én biển? Uh. Nếu tôi giúp cô, Clarice, thì phải có sự trao đổi giữa hai chúng ta. Một đổi một. Tôi nói cô biết một chuyện, cô kể tôi nghe một chuyện. Không liên quan đến vụ án. Liên quan đến cô thôi. Một đổi một. Đồng ý không?
Lịch Xuyên lại quay qua.
“Sao vậy?”
“Em có phát hiện đoạn thoại này lặp vần không?”
“Chỗ nào?”
“Quid pro quo, yes or no?”
Tôi nhớ lại lần đầu tiên anh đưa tôi về: “Nếu tôi trả lời câu hỏi của anh, thì anh phải trả lời một câu hỏi của tôi.” Quid pro quo?
Thời gian còn lại hầu như tôi đều dùng tay che mắt. Tôi đã coi phim này mười mấy lần, thuộc cả lời thoại, nhưng chưa lần nào mở mắt coi hết từ đầu tới cuối.
Tôi không nhìn anh, nhưng biết anh đang cười tôi.
Xem phim xong, đã rạng sáng. Dù tôi một mực từ chối, anh vẫn đưa tôi về đến cổng ký túc xá.
Dọc đường đi, tôi tìm chuyện để nói với anh:
“Anh biết không, mặc dù đã coi phim này nhiều lần rồi, nhưng có một chỗ tới giờ tôi vẫn chưa hiểu.”
“Em cứ che mắt hoài, chắc là có nhiều chỗ không hiểu? Người ta nói, điện ảnh là nghệ thuật thị giác mà?”
“Sao phải nhét con ngài vào miệng nạn nhân? Tại sao?”
“Em muốn nghe tôi giải thích không?”
“Anh biết sao?”
“Ý nghĩa của con ngài là sinh sản. Ngài cái đẻ rất nhiều trứng. Ngài còn là côn trùng biến thái hoàn toàn. Chẳng phải tên giết người hàng loạt Bill có identity problem[9'> sao?”
[9'> Vấn đề nhân dạng.
“Nhưng mà, sao phải nhét con ngài vào miệng xác chết?”
“Nạn nhân là nữ, đúng không? Phụ nữ khác đàn ông chỗ nào? Là sinh sản, đúng không? Liên tưởng chính là sở trường của dân chuyên văn như em mà.”
Tôi ngừng bước, nhìn anh:
“Nói vậy, thưa bạn Lịch Xuyên, bạn học ngành gì?”
“Kinh tế, sau đó chuyển sang kiến trúc. Quid pro quo, hôm nay ở quán, em buồn chuyện gì vậy?”
“Cãi nhau với người ta.”
“Thua hay thắng?”
“Bề mặt là thắng, nhưng thực tế là thua. Tôi là dân quê, sống ở quê rất thoải mái, nhưng lên thành phố, tự nhiên chuyện gì cũng thấy khó chịu.”
“Như vậy, em sống ở đây không vui vẻ gì mấy nhỉ?”
“Trừ phi thi cuối kỳ được 95 điểm.”
“Sao phải được 95 điểm? Điểm số quan trọng vậy à?”
“I have identity problem[10'>.”
[10'> “Tôi có vấn đề về rối loạn nhân cách” – nhái câu nhận xét của Lịch Xuyên về nhân vật Bill Buffalo.
Chương 6
Đến trước ký túc xá nữ, cả hai chúng tôi đều sửng sốt. Trước cửa có một ổ khóa to.
Tôi hít sâu: “Tiêu rồi!” Theo quy định, ký túc xá nữ đêm nào cũng đóng cửa tắt đèn đúng 10 giờ, khóa cửa đúng 12 giờ. Nhưng theo tôi biết, sau nhiều lần sinh viên nữ hối lộ tập thể, bác bảo vệ trước nay vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Bác đi ngủ sớm, lười dậy khóa cửa, cho nên cửa ký túc xá thường mở cả đêm.
Cửa bằng kiếng, tôi gõ mãi vẫn không có ai nghe thấy.
Sau đó, tôi nói với Lịch Xuyên: “Giữ túi giúp tôi được chứ? Khi nào anh đến quán cà phê thì đưa lại cho tôi cũng được.”
Anh cầm túi giúp tôi, hỏi: “Em tính làm gì?”
“Leo vào.”
“Cái gì?”
Tôi trả áo khoác cho anh. “Tòa nhà này leo dễ lắm. Để lấy ánh sáng nên bệ cửa sổ vừa dài vừa thấp, còn có ban công nữa.” Nói xong, tôi giơ chân leo lên bệ cửa sổ tầng trệt, sau đó vươn tay nắm lấy lan can ban công tầng hai.
“Em ở tầng mấy?”
“Không cao lắm đâu.”
“Tầng mấy?” Anh đưa tay kéo chân tôi lại.
“Tầng 4. Anh nhìn đi, cửa sổ phòng tôi còn đang mở kìa.”
“Tạ Tiểu Thu, em xuống ngay!”
Thì ra anh biết tên tôi là Tạ Tiểu Thu. Nhân viên trong quán đều đeo bảng tên trước ngực. Ai cũng có tên tiếng Anh, chỉ có tôi dùng tiếng Trung.
Tôi không để ý lời anh, nhưng anh cứ nắm chân tôi thật chặt. Sau đó, anh kéo mạnh chân tôi, tôi đứng không vững, đành phải nhảy xuống, anh ôm tôi, nhưng lại nhanh chóng thả tay ra.
“Lầu 4 mà em cũng dám leo, có chuyện gì thì làm sao hả?” Anh nhỏ tiếng la tôi.
Tuy chỉ dựa vào lòng anh một giây thôi, ba hồn chín vía của tôi đã đi đâu mất, vô số ý tưởng không đứng đắn hiện ra trong đầu.
“Vậy làm sao bây giờ? Ngủ lề đường hả?”
“Có thể ở khách sạn mà. Khách sạn mở cửa 24 giờ.”
“Ý kiến hay.” Mắt tôi sáng lên “Tôi còn biết một chỗ mở cửa 24 giờ nữa, mà không cần tốn tiền. Nhà ga. Phiền anh đưa tôi đến nhà ga được không?”
“Nhà ga rất ồn ào, mai em thi nổi không?”
“Nhà ga cũng đâu ồn ào lắm đâu. Tôi không sợ.”
Anh nhìn tôi, lại vò đầu bứt tai.
Tôi nghĩ ngợi một chút, lại nói tiếp: “Nói đến yên tĩnh, gần trường có một công viên rất yên tĩnh, có rất nhiều ghế dựa có thể nằm ngủ.”
“Em tưởng đây là nông thôn, muốn ngủ là ngủ chắc? Không biết an ninh trật tự ở Bắc Kinh rất kém hả?”
“Thì chỉ một đêm thôi mà, đừng chuyện bé xé ra to, được không?”
Tôi liền bước nhanh ra phía ngoài trường.
Đi được nửa đường, anh nói: “Nếu em không ngại, có thể ở nhờ nhà tôi, nhà tôi còn thừa phòng cho khách.”
“Chuyện này… thật ra chúng ta cũng chưa thân lắm.” Tôi hơi do dự, dù nhìn người này có vẻ hiền lành, đối xử với tôi cũng rất tốt, nhưng tôi vẫn phải cảnh giác.
“Em có di động không?”
“Không có.”
“Đây là di động của tôi, gọi điện thoại tới đồn công an đi, cho họ biết biển số xe của tôi. Dặn họ nếu lỡ em mất tích, cứ tra biển số xe là sẽ tìm được tôi.”
Tôi cười nói: “Bạn Lịch Xuyên, mình đi theo bạn. Bạn có tiền, có xe, có nhà. Ở thành phố như Bắc Kinh này, mình cảm thấy khả năng bạn mất tích cao hơn mình.”
“Nói hay lắm. Mềm nắn, rắn buông, vậy mới là đứa trẻ thông minh.”
Anh mở cửa xe, làm tư thế mời tôi lên xe, rồi gài dây an toàn giúp tôi.
Tôi thích để anh gài dây an toàn, thích anh cúi cả người xuống, để tôi thấy gáy anh với khoảng cách thật gần.
Đã 3 giờ sáng. Xe chạy như bay trong đêm đen, 20 phút sau, đi vào tầng hầm của một tòa nhà cao tầng. Không khí buổi đêm lạnh lẽo, tôi vẫn mặc áo khoác của anh. Anh dừng xe, cầm gậy và túi xách, nhảy xuống xe, mở cửa cho tôi.
Tôi nói: “Tôi có thể tự mở được. Sau này để tôi tự mở, được không?”
Anh nói: “Không được.”
“Đâu cần ga lăng với tôi dữ vậy?”
“Nếu em quen với việc đàn ông đối xử tốt với mình, sau này em sẽ lấy được một người chồng tốt.”
Tôi xuống xe, cùng anh đi đến đại sảnh ở tầng trệt, trước mặt có hai dãy thang máy. Tôi đếm thấy có tổng cộng 10 cái. Chúng tôi đi tới thang máy gần nhất, anh lấy chìa khóa điện tử ra, một tiếng tíc vang lên, cửa thang máy tự động mở.
Bên cạnh thang máy có một tấm bảng gỗ giả cổ: “Thang máy chuyên dụng cá nhân, xin đừng tùy tiện sử dụng.”
Tôi và anh bước vào, trên bảng chỉ dẫn có 59 tầng, nút “PH” trên đầu bảng bỗng nhiên sáng đèn. Thang máy chạy không một tiếng động.
“PH là gì?” Tôi hỏi.
“Tầng cao nhất, penthouse[1'> .”
[1'> Căn hộ chiếm toàn bộ diện tích của tầng cao nhất trong chung cư hay một cao ốc; còn gọi là căn hộ thông tầng hoặc căn hộ áp mái.
“Anh thích ở trên cao à?”
“Càng cao càng yên tĩnh.”
“Có quấy rầy người nhà của anh không?”
“Tôi ở một mình.”
Cửa nhà anh dùng khóa từ. Căn nhà xa hoa yên tĩnh, rèm cửa màu xanh ngọc bích nhạt, giấy dán tường màu gạo, giữa phòng khách là bộ sô pha trắng tinh. Tất cả vật dụng đều sạch bóng như đồ triển lãm trong viện bảo tàng.
“Có cần cởi giày không?” Sàn gỗ thật sạch bóng, không dính một hạt bụi.
“Không cần đâu.”
Vách tường bên trái sau cửa có một đôi nạng. Tôi đi vào phòng khách, đứng cạnh sô pha, thấy bên cạnh tay vịn sô pha cũng có một đôi nạng tương tự.
Tôi liền hỏi một câu mà chỉ có đứa khờ mới hỏi: “Anh ở nhà phải dùng nạng đôi hả?”
Anh không trả lời, một dòng cảm xúc thoáng qua mặt anh nhưng tôi không đoán được là gì.
Một lát sau, anh hỏi: “Em muốn đi ngủ liền, hay muốn uống gì rồi ngủ? Trong tủ lạnh có nước trái cây, bia, nước khoáng, sữa tươi, sữa đậu nành, kem.”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt anh hờ hững, giống như bị xúc phạm.
“Không cần, cám ơn. Tôi muốn đi ngủ liền.”
“Có 4 phòng cho khách, em thích phòng nào?”
“Đừng cho khách quá nhiều lựa chọn.”
“Đi theo tôi.”
Anh dẫn tôi vào một căn phòng.
Tôi hỏi: “Có chỗ tắm rửa không?”
“Trong phòng có phòng tắm.”
Anh chỉ phòng tắm cho tôi, chuẩn bị bước ra. Tôi xoay người, khẽ khàng gọi tên anh: “Lịch Xuyên.”
Anh nhìn tôi.
“Cám ơn anh cho tôi ngủ nhờ.”
“Good night[2'>.”
“Good night.”
[2'> Chúc ngủ ngon
Tôi tức tốc đi tắm, trong phòng tắm cái gì cũng có, tất cả đều mới tinh. Tôi mặc áo ngủ chui vào chăn, cố ép mình ngủ, nhưng không cách nào ngủ được. Thế là tôi mở túi, lấy sách giáo khoa ra, ôn lại từ vựng lần cuối.
Tôi rất mệt, nhưng cũng rất vui, đặc biệt là trong khung cảnh xa lạ. Học xong từ vựng, tôi chuyển sang ôn bài đọc và ngữ pháp. Một tiếng trôi qua, tôi bắt đầu buồn ngủ, nhưng bỗng nhiên thấy khát, vì vậy tôi mò mẫm ra phòng bếp uống nước.
Đêm đã khuya. Đèn phòng khách đã tắt, chắc anh ngủ rồi?
Tôi đi chân trần bước nhẹ tới phòng bếp, vừa quẹo qua một góc tường, đột nhiên tôi phát hiện cửa tủ lạnh đang mở. Anh đang đứng trước tủ lạnh, cúi người lấy gì đó bên trong.
Tôi giật mình, hơi kinh hãi.
Anh mặt áo thun ngắn tay, bên dưới là quần đùi đá banh. Anh có chân trái thon dài, săn chắc giống hệt những bức tượng thanh niên với vẻ đẹp hoàn mỹ của Hy Lạp. Nhưng chân phải chỉ còn lại nửa đùi.
“Hi.” Tôi nhỏ tiếng chào anh.
Anh đứng lên, xoay người, nhìn thấy tôi, mặt không chút cảm xúc.
“Tôi muốn… uống nước.” Giọng nói của tôi run run: “Khoáng… khoáng…”
“Nước khoáng?”
Tôi gật đầu. Anh đang cầm một chai sữa trên tay, lại đặt chai lên trên sàn, sau đó cúi người lấy nước khoáng.
Tuy chỉ dùng một chân, nhưng anh đứng rất vững, không hề nghiêng ngả, giống như từng luyện võ vậy.
“Sao chưa ngủ?” Anh đưa nước khoáng cho tôi.
“Ngủ không được.”
“Tôi có loại thuốc ngủ tốt lắm, em muốn uống không?”
“À… không cần, tôi sợ ngủ quên.”
Anh bắt đầu uống sữa.
“Anh rất thích uống sữa à?”
“Ừ. Nửa đêm tôi phải dậy uống sữa, thói quen từ nhỏ, sửa mãi không được.”
“Nếu anh đi xa, chỗ anh ở không có sữa thì sao.”
“Tôi sẽ đi ra ngoài mua, chạy xa cỡ nào tôi cũng phải mua về.”
“Tật xấu.” Tôi khẽ cười, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên trong lòng.
“Có thể phiền em qua phòng lấy nạng giúp tôi được không?” Anh hỏi.
Lúc này tôi mới phát hiện anh không chống nạng. Phòng bếp cách phòng ngủ rất xa.
“Không chống nạng sao anh tới được đây?” Tôi tò mò.
“Tôi nhảy lò cò.” Anh nói “Nhưng em ở đây nên tôi ngại không dám nhảy.”
Tôi lấy nạng đưa cho anh, sao đó khoanh hai tay trước ngực, khen: “Khả năng giữ thăng bằng của anh rất tốt. Thiệt đó.”
“Ngày nào tôi cũng tập yoga.”
Nhìn ống quần anh phất phơ, không hiểu tại sao, tim tôi bỗng thắt lại, đau lòng vì anh, tiếc hận vì anh.
“Là tai nạn xe cộ hả?” Tôi đột nhiên hỏi.
“Chuyện lâu lắm rồi.” Khuôn mặt anh lộ vẻ không muốn nói nhiều.
“Ngủ ngon.” Tôi nói.
“Ngày mai mấy giờ thi?”
“9 giờ sáng.”
“Nếu tôi còn ngủ thì cứ gọi tôi dậy, tôi chở em về.”
“Được rồi.”
“Ngủ ngon.” Anh nói.
Tôi nằm đờ đẫn trên giường, suy nghĩ miên man, không ngủ được nữa. 6 giờ rưỡi tôi xuống giường, rửa mặt đánh răng xong, đeo túi lên vai, không đành lòng đánh thức anh, một mình len lén rời đi.
Tôi để lại cho anh một tờ giấy.
“Lịch Xuyên, tôi về trường đây. Không cần tiễn tôi, tối qua phiền anh nhiều rồi, anh ngủ thêm một chút đi. Thi xong nếu như còn gặp được anh, tôi sẽ mời anh ăn cơm. Nhất định. Tiểu Thu.”
Không khí buổi sáng cũng lạnh lẽo như buổi đêm. Tôi đi thang máy xuống dưới, bảo vệ đại sảnh nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ.
“Chào buổi sáng!” Tôi nói.
“Chào buổi sáng!”
“Cô gái, có cần tôi lấy xe từ tầng hầm lên cho cô không?” Anh ta hỏi.
“À… tôi không đi xe.”
“À.”
“Đúng rồi, xin hỏi tòa nhà này tên là gì?” Tôi đột nhiên hỏi.
“Cô không biết sao? Đây là Hoa viên Long Trạch.” Anh ta cười mờ ám.
“Nếu tôi đi Đại học Sư phạm S thì phải bắt xe gì.”
Anh ta tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi. Tôi đột nhiên hiểu ra từ “cô gái” theo lời anh ta có nghĩa là gì.
Tôi không biết Bắc Kinh còn có những con đường thanh vắng mát mẻ như thế nào. Gió thổi qua khiến tôi rùng mình, đang tính quẹo phải, đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng tôi: “Cô gái, em muốn đi đâu?”
Ngoại trừ Lịch Xuyên, đồng nghiệp ở quán cà phê và bạn cùng phòng ra, tôi không còn người quen khác ở Bắc Kinh. Khi quay đầu lại, tôi không thể không thừa nhận, Lịch Xuyên không phải trai đẹp duy nhất ở Bắc Kinh.
Là một người thanh niên ăn mặc hợp thời trang, tóc chải keo thẳng, khóe mắt ẩn chứa một nụ cười như hư như thực. Anh ta đeo một chiếc nhẫn ngọc rất to ở ngón trỏ, còn trên cổ là một sợi dây chuyền vàng chóe.
“Anh là…” Tôi không biết anh ta.
Chắc chắn anh ta từ tòa nhà này đi ra.
“Tôi thấy em từ thang máy của Lịch Xuyên đi ra, chắc em là bạn của Lịch Xuyên, đúng không?”
Việc gì tôi phải trả lời anh ta.
Anh ta đưa tay ra, nói “Tôi cũng là bạn của Lịch Xuyên, tên là Kỷ Hoàn.”
Bạn của Lịch Xuyên, vậy thì khác.
Tôi bắt tay anh ta, anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp, trên danh thiếp ghi “Công ty thiết kế Thần Lữ”. Dưới tên công ty là tên anh ta, số điện thoại, số fax và địa chỉ văn phòng.
Tôi hỏi “Anh Kỷ thiết kế gì?”
“Lịch Xuyên thiết kế kiến trúc, tôi thiết kế thời trang.”
“Rất vui được gặp anh. Tiếc là không thể nói chuyện nhiều, tôi có cuộc thi, phải bắt xe ngay.” Tôi vẫy tay tạm biệt.
Đã có người đem xe đến, đưa chìa khóa cho anh ta.
“Thi ở đâu? Tôi đưa em đi.”
“Cảm ơn. Không cần đâu. Tôi tự đi được.”
“Em ăn sáng chưa?” Sao nhiều chuyện dữ vậy trời?
“Ăn rồi.”
“Trạm xe điện ngầm ở bên kia, đi qua ngã tư đèn đỏ nữa là tới.”
“Tôi thấy rồi, cảm ơn anh.”
“Em thích tòa nhà này không?” Anh ta chỉ vào Hoa viên Long Trạch. Từ bên ngoài nhìn vào hình dáng hơi kì dị, tầng tầng lớp lớp, như chim công đang xòe đuôi.
“Cũng được… tôi không hiểu nhiều về kiến trúc.”
“Lịch Xuyên thiết kế đó.”
“À!”
“Good luck![3'>”
“Have a good day[4'>.” Tôi nói.
[3'> Chúc em may mắn!
[4'> Chúc anh ngày tốt lành.
Chương 7
Đi tàu điện xong phải bắt xe buýt, nửa tiếng sau tôi mới về đến ký túc xá. Vì hôm nay thi, nên tất cả mọi người đều dậy sớm.
Phòng tôi thường hay có người đi qua đêm. Một là, trừ tôi và Tiêu Nhụy ra, những người còn lại đều là dân Bắc Kinh, nên họ thường về nhà. Hai là, Tiêu Nhụy cũng có bà con ở Bắc Kinh, họ thường kêu Tiêu Nhụy ở chơi qua đêm. Tuy tôi không có bà con ở đây, nhưng chưa từng có ai hỏi tôi chuyện tôi có bà con ở Bắc Kinh không. Đêm nào tôi cũng về trễ, mọi người đã quen rồi.
“Sắp thi rồi sao hôm qua không nghỉ làm sớm?” Ninh An An đến gần hỏi.
“Tan ca xong tôi đi xem phim suốt đêm.”
“Cậu học hết rồi chứ gì?”
“Tôi mệt quá, muốn thư giãn một chút.”
“Khi thi môn nghe tôi ngồi cạnh cậu được chứ?” Ninh An An hỏi nhỏ, “Máy walkman của tôi hỏng rồi, dạo này tôi ít nghe băng lắm.”
“Thi rớt thì đừng trách tôi.”
“Để tôi đi mua đồ ăn sáng cho cậu. Đúng rồi, tối nay trong phòng có party, mấy anh phòng 301 đến đây chơi.”
Lại là hoạt động “phòng kết nghĩa”.
“Cần mua gì không? Có cần tôi góp gì không?” Tối nay không đi làm, tôi phải tranh thủ tham gia hoạt động tập thể.
“Tối qua cậu không về, mọi người góp xong rồi. Phòng ngủ cũng được quét dọn sạch sẽ rồi. Phùng Tĩnh Nhi nói, để cậu đi lấy nước.”
“Được rồi.” Tôi cố gắng hòa đồng.
“Hôm qua anh Tu có đến tìm cậu mấy lần.”
“Buổi tối tôi phải đi làm.”
“Ban ngày mà.”
“À. Tôi không gặp.”
“Anh ấy lấy nước nóng cho cậu kìa.”
“Vậy ngại quá.” Tôi chợt nhớ ra, tôi đã rửa mặt rồi.
“Anh ấy hỏi mình có phải buổi tối cậu thường không lấy nước kịp phải không.”
“Ban ngày tôi đã lấy đủ rồi.”
“Người ta là anh trai. Anh trai phải chăm sóc cho em gái chứ.” Ninh An An nói không ngớt.
“Cậu làm bà mai từ khi nào vậy?”
“Tôi bị người ta hối lộ.”
“Hối lộ cái gì?”
“Mời tôi ăn cơm một lần.”
“Dễ vậy à? Tôi mời cậu ăn hai lần, sau này đừng làm bà mai cho anh ta nữa.”
Một đêm không ngủ, tinh thần đờ đẫn, không ngờ tôi lại thi rất tốt. Chỉ có điều hễ tôi nhắm mắt lại, là sẽ thấy Lịch Xuyên, thấy anh một mình đứng cạnh tủ lạnh, cúi người xuống, tư thế lấy sữa giống hệt vận động viên thể thao. Nhiều năm sau này, mỗi lần nghĩ đến Lịch Xuyên, hình ảnh lướt qua đầu tôi đầu tiên, luôn là hình ảnh này. Sau đó, tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp lại, đau ê ẩm, thở không nổi. Buổi chiều thi xong môn cuối, tôi xuống phòng nước lấy hai bình nước sôi, từ tốn về phòng, đang đi đột nhiên thấy Ninh An An lật đật chạy tới.
“Sao vậy?”
“Có trai đẹp đến tìm cậu. Ôi trời ơi, người đâu mà đẹp trai quá.” Dáng vẻ Ninh An An rất kích động: “Cậu làm ơn mời người ta vào phòng ngồi chơi một chút. Để mọi người chiêm ngưỡng thật kỹ, được chứ?”
“Thật sự là đến tìm tôi?” Lịch Xuyên sẽ không rảnh vậy đâu, nhưng tôi vẫn rảo nhanh bước chân.
“Bọn Phùng Tĩnh Nhi và mấy anh phòng 301 đã đứng quanh đó rồi. Phiền cậu nói giúp với anh ta, bây giờ là thời gian lấy nước, nếu anh ta tiếp tục đứng dưới ký túc xá nữ, sẽ xảy ra tai nạn, được không? Đã có ba sinh viên nữ vì mải nhìn anh ta, cầm phích nước sôi đụng vào người người khác…”
Tôi bật cười, tưởng rằng cô ta nói đùa thôi. Nhưng lúc tôi về ký túc xá, trên mặt đất có ánh bạc lấp lánh, quả nhiên mấy cái ruột phích bị bể. Bác bảo vệ đang cầm chổi, hùng hổ quét dọn chiến trường.
Người đang đứng cạnh cửa, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans kia, quả nhiên là Lịch Xuyên.
“Hi.” Anh chào tôi từ xa.
“Hi.”
Anh đi tới, thuận tay xách bình thủy của tôi: “Thi xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Làm bài được không?”
“Cũng được.”
“Tiểu Thu, mời bạn Vương lên lầu uống trà đi.” Tiêu Nhụy nháy mắt với tôi.
Mới vài phút mà bọn họ đã biết tên người ta rồi. Tiêu Nhụy không khác gì mấy đứa mê trai, đúng là yêu râu xanh.
“Không được.” Tôi lo anh phải leo lầu, huống chi anh còn cầm hai bình thủy “Mình ra căn tin đi.”
“Đừng đi căn tin, tối nay có party, đã chuẩn bị thức ăn xong hết rồi.” Phùng Tĩnh Nhi nhiệt tình chen vào. Cô ta đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh, tôi đoán không ra ý đồ.
“Bạn Vương nể mặt chút đi mà.” Ngụy Hải Hà vừa đấm vừa xoa.
Mấy người này, không bắt cóc được Lịch Xuyên lên lầu thì không cam lòng mà. Cầu thang ký túc xá nữ dốc hơn cầu thang rạp chiếu phim nhiều, tôi kêu mọi người lên lầu trước, sau đó cùng Lịch Xuyên leo lên từng bậc thang một.
Suốt đường đi, anh nhiệt tình xách bình thủy giúp tôi: “Buổi sáng sao không gọi tôi dậy?”
“Còn sớm quá nên để anh ngủ thêm chút nữa.”
“Sau này không được lén lút bỏ đi như vậy nữa!”
“Tại sao?”
“Lỡ mất tích thì làm sao?”
“Lịch Xuyên.” Tôi nhìn anh, nói: “Nhớ kỹ, cho dù tôi thật sự mất tích cũng không có liên quan gì đến anh… Anh không có trách nhiệm gì với tôi hết.”
Anh đang đi, nghe câu này xong, đột nhiên dừng lại. Sau đó, anh bỏ bình thủy xuống, xoay người đi xuống lầu.
“Haiz! Đợi chút!” Tôi đuổi theo.
Anh không để ý tới tôi, tiếp tục xuống lầu.
Tôi chặn đường anh lại: “Anh biết tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
Anh lạnh lùng nhìn tôi, trầm mặc một lát, đoạn nói: “Em không biết chút gì về thành phố này hết, em cũng không biết chút gì về tôi hết.”
“Vậy thì sao? Bắc Kinh chỉ là một thành phố, anh cũng chỉ là một con người mà thôi.”
“Vậy tại sao hôm qua em chịu đi theo tôi.”
“Bởi vì anh sẽ không hại tôi.”
“Làm sao em biết?”
“Anh tưởng chỉ có thành phố mới nguy hiểm hả? Tôi hỏi anh, giữa thành phố và nông thôn, chỗ nào hay có thú dữ hơn? Về mặt đề phòng nguy hiểm, trực giác của dân quê như tôi càng mạnh hơn.”
Anh đang muốn cãi tiếp, đột nhiên nửa khuôn mặt của Tiêu Nhụy ló ra từ cầu thang: “Sao chưa lên vậy? Có người mang phích nước lên giúp cậu rồi. Anh Vương, nhanh lên đi!”
Lịch Xuyên nhíu mày. “Anh Vương?”
“Ở đây ai cũng là anh trai hết. Đi, đi lên ngồi chơi chút đi, tối nay trong phòng mở party. Anh ăn chút thôi, đừng ăn nhiều, sau đó mình xuống căn tin tầng dưới, tôi mời anh ăn tiệc.”
Anh kéo tôi lại.
“Sao vậy?” Tôi hỏi. Tay anh lạnh lẽo, giống thời tiết mùa đông.
“Em chắn đường người ta.” Thì ra có người muốn lên lầu. Sau đó, một tiếng cạch vang lên, cô gái đang đi lên lầu la thất thanh.
Lại vỡ một cái ruột phích nữa.
Anh tiếp tục leo từng bậc từng bậc một, bộ dạng khá vất vả, tôi nhìn mà xót xa: “Tiếc là không có thang máy.”
“Nếu có thì bọn em lấy nước nóng tiện hơn nhiều.” Anh nói.
Tôi nhớ lại một chuyện, hỏi: “Anh ở cao quá, lỡ tòa nhà cúp điện thì làm sao?”
“Thắp nến.”
“Nếu có chuông báo cháy?”
“Ở yên trong nhà là được.”
“Nếu cháy thật thì sao?”
“Tới nay chưa từng có cháy mà.”
Trong phòng chật kín người. Mọi người dành chỗ tốt nhất cho anh.
“Trước giờ không biết Tiểu Thu có bạn trai, chả trách tối nào cũng về khuya.” Tiêu Nhụy rót trà cho anh.
“Chúng tôi chỉ quen biết bình thường thôi.” Tôi và Lịch Xuyên đồng thanh nói.
“A, anh Vương, anh mua quần jeans này ở đâu? Hiệu gì? Sao đẹp quá vậy?” Ninh An An hỏi.
“Đúng rồi, hiệu gì vậy? Hàng hiệu bán ở Bắc Kinh em đều nhận ra, cái này chắc chắn là mua ở nước ngoài rồi.” Tiêu Nhụy nói tiếp: “Quần Levi’s không có đường viền này. Áo sơ mi của anh cũng rất đẹp. Kết hợp với cà vạt màu lam sẽ đẹp lắm đó.”
Lịch Xuyên nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu, tôi ra hiệu anh cứ ráng chịu chết đi.
“Tiểu Vương, cậu học khoa nào?” Tu Nhạc hỏi.
“Tôi không phải là sinh viên, tôi đi làm rồi.”
“Đi làm rồi?” Tiêu Nhụy nghiên cứu gương mặt của anh, lắc đầu: “Không giống, giống sinh viên cao học hơn!”
“Anh Vương làm ngành gì?” Tu Nhạc lại hỏi.
“Kiến trúc.”
“Xây dựng hay thiết kế nội thất?”
“Thiết kế kiến trúc.”
“A, anh là kiến trúc sư hả?” Tiêu Nhụy hỏi. Hôm nay nhìn Tiêu Nhụy có vẻ rất hứng thú, tôi cũng không biết tại sao.
“Có thể xem là vậy.”
“Anh trai em cũng vậy. Anh ấy học trường Đồng Tể, anh thì sao? Không chừng hai người là bạn học đó.”
“Tôi không học trường Đồng Tể.” Anh nói “Tôi từng đổi nghề.”
“Đổi nghề? Vậy trước kia anh làm gì?”
“Hồi đại học tôi học khoa kinh tế.”
Mắt Phùng Tĩnh Nhi sáng lên: “Kinh tế hả? Lộ Tiệp cũng học khoa kinh tế. Lộ Tiệp, nhanh tới đây, có người cùng ngành với cậu đó.”
Lộ Tiệp nãy giờ luôn ngồi im lặng uống cà phê. Bình thường anh ta chính là trung tâm của đám con gái, hôm nay nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ủ rũ.
“Vậy à? Khoa kinh tế trường tôi cũng tạm được. Bố tôi lúc trước kia giảng dạy ở Đại học Phục Đán[1'>, bây giờ chuyển qua Đại học Nhân Dân Trung Quốc[2'>. Anh Vương học đại học nào?”
“Đại học Chicago[3'>.”
Lộ Tiệp hít sâu, mắt lộ vẻ hoài nghi: “Đại học Chicago? Theo tôi biết, khoa Kinh Tế đại học Chicago đứng đầu thế giới.”
“Cũng không được xem là tốt nhất đâu.” Lịch Xuyên nói “MIT[4'> và Havard[5'> cũng khá nổi tiếng. Yale[6'> và Princeton[7'> cũng được. Còn Học viện Kinh Tế London[8'> ở Anh nữa?”
“Lúc bố tôi đến Đại học Chicago để phỏng vấn, có gặp giáo sư Becker[9'>. Ông ấy nhận giải Nobel năm nào?”
“Chuyện này… không nhớ rõ lắm.” Lịch Xuyên ngẫm nghĩ: “Năm 93? Không đúng, Fogel[10'> mới năm 93, Becker năm 92.”
[1'> Cơ sở chính ở thành phố Thượng Hải, là một trong những trường đại học lớn nhất và lâu đời nhất Trung Quốc.
[2'> Cơ sở chính thức ở Bắc Kinh, giống như Đại học Phục Đán, khoa Kinh Tế Quốc Tế, Quan Hệ Quốc Tế của trường này được đánh giá khá cao.
[3'> Là trường đại học tư có cơ sở chính ở thành phố Chicago, bang Illinois, Hoa Kỳ; được tỷ phú dầu mỏ John D. Rockefeller thành lập năm 1890. Trường từng có 85 giáo viên nhận được giải Nobel.
[4'> Học viện Công Nghệ Massachusetts: tọa lạc Cambridge, bang Massacchusetts, Hoa Kỳ, được thành lập năm 1865, từng có 76 giáo sư đạt giải Nobel.
[5'> Cũng tọa lạc Cambridge, bang Massacchusetts, Hoa Kỳ, được thành lập từ năm 1636, là cái nôi đào tạo nhiều nhân tài của Hoa Kỳ như tổng thống, nhà văn, nhà thơ, chính trị gia, nhà kinh tế, học giả…
[6'> Trường đại học tư thục ở New Haven, bang Connecticut, Hoa Kỳ; được thành lập vào năm 1701, được xem là đối thủ cạnh tranh chính của Đại Học Harvard.
[7'> Trường đại học tư thục tọa lạc ở Princeton, bang New Jersey, Hoa Kỳ; được thành lập năm 1746. Các trường Harvard, MIT, Yale và princeton là 4 trường đại học tốt nhất Hoa Kỳ.
[8'> The London School of Economics and Political Science (viết tắt là LSE): tọa lạc tại Westminster, trung tâm thành phố London, Anh; được thành lập năm 1895, có 17 giáo sư của trường từng đoạt giải Nobel.
[9'> Gary Stanley Becker (1930-) là nhà kinh tế học Hoa Kỳ chuyên nghiên cứu về hành vi xã hội của con người như phân biệt chủng tộc, tội phạm, tổ chức gia đình, nghiện ma túy, dân chủ, nhập cư.
[10'> Robert W. Fogel (1926-) là nhà kinh tế học Hoa Kỳ chuyên nghiên cứu những tác động kinh tế, xã hội và công nghệ đối với những thay đổi nhanh chóng của cơ thể con người.
“Chắc chắn nghiên cứu ở Đại học Chicago là tốt nhất.”
Lịch Xuyên cười, không trả lời.
Phùng Tĩnh Nhi nhân cơ hội hỏi tiếp: “Vậy anh Vương xin nhập học như thế nào? Cũng thi GRE hả?”
“Đương nhiên GRE rất quan trọng.”
“Khoa Kinh tế Đại học Chicago, tương lai quá xán lạn, sao anh Vương lại đổi nghề.”
“À… lý do cá nhân.”
“Anh Vương có thể cho tôi địa chỉ email được không? Sau này, nếu Lộ Tiệp xin nhập học gặp khó khăn, có thể nhờ anh không?” Phùng Tĩnh Nhi nhất quyết hỏi tới, còn lấy viết ra.
“Được chứ.” Anh lấy viết ra, viết địa chỉ email.
“Anh Vương không có danh thiếp sao?” Tiêu Nhụy ngồi trên giường ló đầu ra hỏi.
“Không có,
có, tôi không cần danh thiếp.”
“Anh Vương chắc
quen nhiều người ở Đại học Chicago lắm?” Phùng Tĩnh Nhi mời anh ăn đậu phộng muối, thấy anh lắc đầu, lại lột vỏ cam cho anh.
“Không dám nói có người quen… tôi chỉ là sinh viên thôi.”
“Nghe nói xin nhập học thì chọn giáo sư hướng dẫn là quan trọng nhất, đúng vậy không?”
“Đúng là rất quan trọng… nhưng cũng phải xem thành tích học tập và thư đề cử.”
Anh biết bảo vệ bản thân, chỉ đưa những câu trả lời ngắn gọn. “Vợ chồng” Phùng Tĩnh Nhi cố nài ép anh tư vấn hơn một tiếng đồng hồ, tôi hoàn toàn không có cơ hội nói xen vào.
Tu Nhạc liền nhân cơ hội bắt chuyện với tôi, hỏi thăm tình hình quê tôi câu được câu mất.
“Ở Vân Nam mưa nhiều lắm phải không?”
“Đúng vậy.”
“Ngày nào bọn em cũng ăn nấm hả[11'>?”
[11'> Đặc sản nổi tiếng của Vân Nam chính là các loại nấm rừng.
“Không phải.”
“Vậy bọn em hay ăn gì nhất.”
“Bún.”
“Đúng rồi, nhắc đến Bún Qua Cầu, hôm qua anh có lên mạng tra được, ở Bắc Kinh có vài quán ăn Vân Nam, quá gần trường nhất là…”
Anh ta không nói tiếp nữa, vì thấy tôi không chú tâm.
Đúng lúc này, Ninh An An vốn đang ngồi im lặng kế bên bỗng nhiên chen vào một câu: “Đúng rồi, Tiểu Thu, cậu kể nghe thử cậu và anh Vương quen biết nhau như thế nào?”
Phùng Tĩnh Nhi nhìn Ninh An An với vẻ khó chịu. Ninh An An quá lớn tiếng, hầu như phá tan buổi trao đổi nhẹ nhàng của cô ta và Lịch Xuyên.
“Anh ấy hay đến quán cà phê tôi làm.” Tôi nói.
“Vậy thôi hả? Không lãng mạn chút nào hết! Thêm chút gia vị đi!”
“Chúng tôi chỉ… quen biết sơ sơ thôi.” Tôi đỏ mặt.
Biết nói sao đây, thành thật mà nói, nếu không phải bạn trai thì sẽ không được vào phòng ký túc xá.
Lịch Xuyên biết điều đứng dậy: “Cảm ơn mọi người nhiệt tình tiếp đón. Tôi còn chút việc, xin tạm biệt. Mọi người chơi vui vẻ.”
Ninh An An la lớn: “Anh Vương, thường xuyên đến chơi nha! Phòng em tuần nào cùng có vũ hội!” Nói xong, nhớ ra chân anh bị tật, sợ là không thể khiêu vũ, liền nhăn mặt le lưỡi “Xin lỗi anh, em không cố ý.”
Tôi đưa Lịch Xuyên xuống lầu. Xuống tới tầng trệt, tôi hỏi anh: “Anh có việc thật à? Qua căn tin ăn tối rồi hãy về, được không? Nhất định tôi phải mời anh.”
“Không có chuyện gì, chỉ không muốn bị người khác điều tra thôi. Căn tin xa không? Cần tôi lái xe không?”
“Ở đằng trước kìa. Tầng 1 là căn tin sinh viên, tầng 2 có thể chọn món, ai cũng nói nói đồ xào ở đó ngon lắm. Tôi chưa lên tầng 2 ăn lần nào.”
“Vậy đi tầng 2.”
Chúng tôi lên tầng 2, tìm bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, ánh mắt nhìn Lịch Xuyên không chút kiêng nể: “Hai bạn muốn uống gì?”
“Em uống gì?” Anh hỏi tôi.
“Coca.”
“Một ly Côca, một ly nước khoáng.”
“Gọi món gì? Bạn nam?” Nhân viên phục vụ nữ vẫn nhìn Lịch Xuyên, giọng rất thân thiết, giống như chỉ có một mình anh là khách.
“Em ăn gì?” Lịch Xuyên nhìn tôi.
Tôi liếc qua thực đơn, nhanh chóng quyết định: “Gà xào ớt, dưa leo xào.”
Cô phục vụ ghi rồi lại nhìn anh: “Bạn nam, bạn thì sao?”
“Cần tây xào bách hợp[12'>.”
[12'> Củ của hoa lily.
“Chỉ mấy món thôi sao?”
“Tiểu Thu, em còn muốn gọi thêm gì không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn ăn chay, hay là muốn tiết kiệm tiền giùm tôi? Gọi cần tây xào bách hợp, chi bằng để tôi xào cho anh ăn.”
“Tôi không thích ăn thịt, thật mà.”
“Anh thích ăn cá không?” Ở quán cà phê, anh luôn ăn sandwich cá.
“Rất thích ăn cá.”
“Vậy tôi gọi thêm cá chẽm hấp.” Bữa cơm này là để cảm ơn anh, đương nhiên phải có món ngon chứ.
“Cá chẽm tính tiền kiểu khác, tính theo trọng lượng.”
“Lấy một con vừa đi. Cho thêm hai chén cơm.”
“Con nhỏ là được rồi.” Lịch Xuyên nói.
“Cũng được.” Tôi thở dài.
Còn lâu mới tới giờ cao điểm sinh viên ăn tối, trong căn tin không một bóng người. Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Tôi uống một hớp Côca, bắt đầu ăn gà xào ớt.
“Buổi sáng lúc đi về, có gặp bạn của anh.” Tôi nói.
“Bạn của tôi?”
“Anh ta nói tên là Kỷ Hoàn.”
“À. Cậu ấy ở tầng 42, tôi gặp cậu ấy ở bể bơi, rồi dần quen nhau.”
“Anh thích bơi lội?”
“Rất thích.”
“Tôi cũng thích. Tôi còn là quán quân bơi tự do 400m thiếu niên ở huyện đó nha. Nhà tôi cạnh bờ sông. Mùa hè đến ngày nào tôi cũng đi bơi. Tiếc là tới chỗ này, hồ bơi ở trường chỉ mở cửa mùa hè, tôi đành phải đổi sang chạy bộ buổi sáng.
“Hèn gì tinh thần em rất tốt, sắc mặt luôn hồng hào.” Anh nhìn tôi chăm chú.
“Con nít nông thôn là vậy đó. Ăn đi, sao anh không ăn? Ăn thêm chút đi chứ!”
Anh có ăn, nhưng lâu lâu mới động đũa một lần.
“Yên tâm, phần của tôi, tôi sẽ ăn hết.” Anh vẫn ăn từ từ, nuốt từng miếng nhỏ, giống như đang có vấn đề.
“Vậy tôi không nói chuyện nữa, tránh cho anh cứ lo trả lời, không ăn cơm.”
Một lát sau, thấy anh ăn rất chậm, tôi nói thêm: “Đừng cố nữa, ăn không hết tôi có thể bỏ hộp mang về, làm cơm trưa ngày mai.”
“Phòng em có tủ lạnh không?”
“Không có. Để qua một đêm không hư đâu.”
“Qua đêm chắc chắn sẽ hư.”
“Tôi để cạnh cửa sổ, ban đêm trời lạnh, sẽ không sao.”
“Đâu phải cá muối mà không hư.”
Anh ăn được một chút, tôi ăn phụ anh, rốt cuộc cũng ăn hết cần tây xào bách hợp. Sau đó chúng tôi ăn đến món cá.
“Cá ngon lắm.” Anh ăn nhanh hơn một chút “Buổi tối em làm gì? Khiêu vũ hả?”
“Không có.”
“Tại sao?”
“Tôi không thích hoạt động tập thể, mặc dù tôi cố gắng hòa đồng với mọi người. Tôi thà quấn mền nằm một mình đọc tiểu thuyết, nghe nhạc, ăn đồ ăn vặt.”
“Hoặc xem phim kinh dị một mình.” Anh chêm vào.
“Cũng đúng.”
“Giường có dán hai tờ giấy trắng trên màn là giường em?”
“Sao anh biết?”
“Mấy giường khác đều có nét đặc trưng của con gái.” Anh nói.
“Đặc trưng gì?”
“Đầu giường ít nhất có một con búp bê.”
Tôi cảm thấy buồn cười: “Sao trước nay tôi không chú ý đến điểm này nhỉ?”
“Trên tờ giấy đó viết gì?” Anh hỏi.
“Nhất âm nhất dương chi vị đạo, lạc thiên tri mệnh cố bất ưu[13'>.” Tôi nói tiếp “Là một câu trong Kinh Dịch, bố tôi là giáo viên dạy văn.”
[13'> Đạo là sự cân bằng âm dương, thấy rõ mệnh thì được an nhiên.
“Ừ…” Anh khen “Có học thức.”
“Kinh dịch nói tiếng Anh như thế nào?”
“Book of Changes. Cũng có người gọi là I-ching.”
“Nhắc đến Kinh Dịch, em biết bói toán không?” Anh lại hỏi.
“Không. Văn thì không biết bói toán, võ thì không biết xay lúa.” Tôi lấy đũa chọt chọt đầu con cá, nghiên cứu xem còn chỗ nào có thể ăn không.
Anh cười. Nụ cười ấm áp, không ra tiếng: “Nói vậy. Tiểu Thu, tối nay, em có muốn đến chỗ tôi bơi không?”
“Nếu anh ăn hết con cá này, tôi sẽ đi.”
Anh từ từ ăn hết con cá chẽm không còn một miếng, chỉ chừa lại một đống xương cá, sạch sẽ tới mức có thể dùng làm tiêu bản.
Lúc nhân viên phục vụ đưa hóa đơn, tôi lấy bóp tiền ra, anh nhanh tay lẹ mắt đưa 2 tờ 100 tệ ra: “Cảm ơn, khỏi thối.”
“Ê, ai cho anh trả tiền?” Tôi la lên.
“Em là sinh viên. Vẫn đang đi làm thêm.”
“Nhưng hôm nay tôi mời mà! Chị ơi, phiền chị trả tiền lại cho anh ấy!”
Anh giữ tay tôi lại: “Sau này mỗi lần chúng ta đi ăn, sẽ luôn do tôi trả tiền. Let’s make it a rule, clear[14'>?”
[14'> Qui định là vậy nhé, hiểu chưa?
Tôi há mồm ra định cãi lại, lại bị ánh mắt anh ngăn lại.
“Hôm nay không thèm so đo với anh.” Tôi nói, mừng thầm trong bụng,