-->
“Phiến Nhi, tránh ra!” Vào lúc ta cúi người định nôn, một người nằm trên mặt đất đột nhiên bật dậy, cầm kiếm đâm thẳng vào đầu ta.
Diệp thấy vậy nhanh như chớp đẩy mạng ta sang một bên, còn mũi kiếm đó đâm thẳng vào vai hắn. Nhưng Diệp chẳng để tâm đến vết thương, đưa kiếm đâm thẳng vào tên địch giả chết ban nãy.
“Anh Xúy Tuyết? Không ngờ ngươi lại biết được thuật Doanh Nhẫn…” Người đó còn chưa kịp nói hết câu, đã bị thanh kiếm trong tay Diệp khóa họng. Máu chảy dọc thân kiếm, rỏ xuống tong tỏng, vô cùng đáng sợ! Diệp nặng nề chống kiếm giữ thăng bằng. Dưới ánh nắng ban mai, trước mặt là một đống xác chết, người đàn ông trước mặt ta trên tay cầm một thanh kiếm dính đầy máu, khẽ ngẩng đầu, tóc xõa tung bay, từng sợi như đang nhảy múa trong gió.
“Các ngươi không phải đều là tử sĩ sao? Vậy ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện.” Diệp bình thản cất lời, ngữ khí lạnh nhạt. Nhìn hắn giây phút này trái tim ta đột ngột giá băng.
“Nàng rất sợ ta?” Diệp thu lại sát khí trong đáy mắt, khuôn mặt hiện lên nỗi cô đơn, lạc lõng.
“Ta…” Thấy hắn có vẻ như rất đau lòng, ta thoáng mím môi, chìm trong im lặng.
“Thôi bỏ đi, chỗ này không tiện lưu lại, chúng ta phải nhanh chóng quay về Trường An ngay. Thành Hoa Âm trước giờ đều do Diệu quản lí, tất cả binh sĩ nơi đây đều là binh mã dưới trướng hắn.”
“Vậy chúng ta…”
“Chúng ta không thể đi qua Vị Năm đến Trường An được, bọn chúng nhất định đã mai phục suốt dọc đường đi. Bây giờ điều ta lo lắng nhất chính là Trường An có biến, không biết Phụ hoàng lúc này ra sao?”
“Chúng ta không đi qua Vị Nam về Trường An, vậy phải đi thế nào?”
“Đi Thương Châu, vòng qua Hán Trung, sau đó từ Trần Thương về Hàm Dương, sau cùng từ Hàm Dương đi qua Vị Hà quay về Trường An.” Diệp nhìn ta, bình thản đáp.
“Thương Châu, Hán Trung, Trần Thương, Hàm Dương, Vị Hà, Trường An, sao mà phức tạp thế?” Ta đưa ngón tay lên đếm những địa điểm phải đi qua, vòng đi vòng lại, trong lòng càng lúc càng thêm hoang mang.
“Xem ra chúng ta phải nhân lúc trời sáng mà đi…” Giọng Diệp có phần lạc đi, săc mặt lúc này trắng nhợt như tờ giấy.
“Tại sao sắc mặt ngươi nhợt nhạt vậy?”
“Ta không sao.” Diệp khẽ nhíu mày, nhẹ đưa lời an ủi. Giây phút ấy bản tay ta đột nhiên có cảm giác nóng ấm, một giọt máu tươi rỏ xuống mu bàn tay ta, lại thêm một giọt nữa. Ta kinh ngạc nhìn Diệp, vết thương trên vai hắn đang không ngừng chảy máu, đôi môi hắn đã chẳng còn chút sắc hồng, Diệp tựa sát vào ta, chống tay lên vách tường, mặt đất dưới chân hắn lúc này đã nhuộm đầy máu tươi.
Trái tim quặn thắt ta đưa tay đỡ lấy hắn nhưng ta lại quá bé nhỏ trước sức nặng của Diệp. Rồi hắn tựa vào ta từ từ ngã xuống.
Chương 16: Phút giây tương phùng sao lạ lẫm
“Diệp, ngươi làm sao vậy?” Ta nắm tay hắn lo ngừng hỏi, nhưng lúc này bàn tay của hắn lạnh đến mức khiến ta giật nảy mình, trong lòng trào dâng cảm giác bất an.
“Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Ngươi chảy nhiều máu thế này mà gọi là vết thương nhỏ sao? Máu của ngươi…sao lại có màu đen thế?”
“Trên kiếm có độc.” Diệp cố đứng thẳng người, nhưng chẳng thiểu điều khiển nổi cơ thể, lại từ từ ngã xuống.
“Biết vậy sao ngươi còn đỡ nhát kiếm đó cho ta?” Tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy? Tại sao lại cứu mạng ta mà không màng đến mạng của bản thân? Rõ ràng chúng ta chỉ như bèo nước gặp nhau, sao hắn lại bất chấp hi sinh tính mạng? Vốn dĩ mạng ta vô cùng rẻ mạt, chi dù hắn bỏ ta lại, một mình thoát thân, ta cũng chẳng có gì oán trách, thế nhưng…
“Nàng thật phiền phức!” Diệp cắt lời không để ta nói thêm.
“Không phải ngươi rất căm ghét ta sao? Thà ngươi cứ để đám thích khách kia đâm chết ta cho rồi, như vậy chẳng phải tốt hơn ư? Thế thì sau này, ta sẽ không còn có thể làm phiền ngươi nữa.” Ta nghẹn ngào nói.
“Ta chỉ là đã quen với cảm giác có hai người rồi, không muốn phải quay về cuộc sống đơn độc như trước kia nữa.” Diệp khẽ đáp, nhưng giọng Diệp nhanh chóng tan biến trong ánh ban mai. Không gian lúc này đặc biệt tĩnh mịch.
“Chúng ta mau quay lại thành Hoa Âm, tìm đại phu trị thương cho ngươi đã.” Ta chăm chú nhìn Diệp, rồi lên tiếng.
“Không được, khó khăn lắm mới ra được khỏi thành, cố gắng kiên trì vài ngày rồi quay về Thương Châu.
Giờ tất cả quân lính trong thành Hoa Âm đều là người của Nam Cung Diệu, ta không thể mạo hiểm được.” Sắc mặt Diệp dần chuyển sang đen, nói chuyện bình thường thôi cũng vô cùng tốn sức. Hắn đây chính là dấu hiệu phát độc.
“Vậy để ta quay về mua thuốc giải độc.”
“Vô dụng thôi, loại độc này chỉ có Huyết Túc của Độc Cô Nhất Môn mới có thể khắc chế.”
“Huyết Túc đúng không? Bây giờ ta sẽ vào thành mua thuốc cho ngươi. Ngươi cứ an tâm ngồi đây chờ.”
“Đứng lại! Cho dù nàng quay về thành Hoa Âm, cũng không thể lấy được Huyết Túc. Bọn họ đã chuẩn bị trước, chỉ cần nàng đi mua thuốc sẽ trúng phải mai phục. Ngoại trừ quân doanh…”
“Quân doanh! Đúng rồi. Quân doanh nhất định có thuốc.” Lời nói của Diệp tức thì khiến ta bừng tỉnh.
“Không được phép đi. Hoa Âm tuy chỉ là một thành nhỏ, dân số có chưa tới ngàn người, thế nhưng do đây là nơi cất giữ lương thực của Đại Kỳ, nên binh sĩ canh giữ trùng trùng điệp điệp. Huyết Túc xưa nay đều do Phạm Nguyên Bảo, Huyện úy trường Quản quân trông giữ, nàng thân là một đại tiểu thư, chẳng biết chút võ nghệ, đi như thế này khác nào tự tìm đến cái chết…” Giọng Diệp càng lúc càng yếu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay ta, như thể dồn hết sức lực còn lại trong người để giữ ta vậy.
“Vậy chúng ta mau tới thương Châu thôi, Diệp! Ngươi xem, nơi đó là cái gì?”
Diệp thấy ta không còn cố chấp đôi quay về Hoa Âm nữa, liền lơ là cảnh giác, quay đầu nhìn về hướng tay ta chỉ phía xa. Còn ta nhân lúc hắn không chú ý nghiến răng đánh mạnh vào sau gáy hắn. Diệp quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, lo lắng, pha lẫn xót thương…sau cùng, hắn cũng nhắm mắt lại.
“Ta cũng quen sống hai người rồi, thật không muốn quay về cuộc sống đơn độc một mình nữ. Nam Cung Diệp, ta sẽ không để ngươi chết vì ta đâu.” Ta kéo Diệp vào một góc khuất, lấy hết ngân lượng trên người ra đặt lên người hắn. Ngọc Phiến Nhi, lần này không thể nào thất bại được!
***
Ánh trăng rọi từ trên mái nhà xuống, cả mặt đất như được phủ một lớp sáng bạc rạng rỡ, ngoại thành Hoa Âm tĩnh mịch lạ thường.
Ta tuy không biết công phu ‘nhảy’ tường, nhưng kỹ thuật leo tường vượt rào đi giữa đêm khuya thì không đến nỗi tệ, thậm chí cũng biết thế nào được gọi là dương đông kích tây, điệu hổ li sơn. Ngồi đợi bên ngoài thành cả đêm trời, cuối cùng một cỗ xe ngựa chịu xuất hiện, chờ tên phu xe không để ý ta liền chui xuống dưới gầm xe, nhân lúc đêm khuya lẩn vào trong thành.
Vào thành, ta tức thì cải trang thành một ăn mày. Cách cải trang này có rất nhiều điểm lợi, đi trên phố cũng dễ dàng tìm nơi ẩn náu, hơn nữa còn có thể nghe ngóng tin tức. Tuy hôm qua kẻ địch muốn giết chúng ta là mấy người thuộc Cái bang, thế nhưng ăn mày đông đúc, mọi người lại ăn mặc rách rưới như nhau, hắn tuyệt đối không ngờ ta lại cả gan cải trang thành ăn mày một lần nữa.
Ta cố tình bước đi khập khễnh, để mọi người tưởng rằng ta là một tên què. Đợi đến khi ta lết tới khu chợ, trời cũng đã sáng hẳn.
“Này, tên ăn mày thối tha, ngươi ăn xin cũng đừng đứng trước cửa tiệm của ta chứ?”
Gừ gừ… ta lạnh chết mất thôi! Vừa ngồi bệt xuống đất, một người phụ nữ bỗng xuất hiện ngay sau lưng, bà ta mang theo một chiếc chậu, kẹp bên eo, vẻ mặt đắc ý rồi bất ngờ bà ta đổ cả chậu nước vừa thối vừa chua không biết là thứ gì lên người ta khiến ta đứng đó sững sờ thê thảm.
Có nhầm lẫn gì không? Bản cô nương khó khăn lắm mới cải trang thành ăn mày có khuôn mặt đầy bùn đất, người phụ nữ chết tiệt này sao dám.
“Đại nương…” Ta đành nhịn, bản cô nương sẽ không so đo tính toán với người thiếu lịch sự như bà.
“Ta trông thế này mà ngươi dám gọi ta là đại nương sao?” Bà ta thét lên re ré, tức thì lớp phấn dày cộp như tường thành trên mặt bà ta lả tả rơi xuống.
“Đại tỷ, xin hãy làm phúc, bố thí cho ít tiền, tiểu nhân sẽ đi chỗ khác ngay.”
“Ngươi còn dám xin tiền? Ta không có.” Bà ta bực tức quát, xem ra chỉ còn thiếu nước lấy giày nện ta một trận.
“Vậy xin đại tỷ bố thí cho chút đồ ăn.” Bụng ta lúc này đói meo, thế nên ánh mắt nhìn bà ta cực kỳ đau khổ.
“Không có, cút!”
“Vậy phiền cho ta một ngụm nước được không? Cả đêm rồi ta chưa uống chút nước nào.”
“Không có, ta chẳng có gì hết.” Bà ta bực bội ngắt lời, dáng vẻ hung tợn như muốn ăn sống nuốt tươi ta vậy.
“Nếu bà không có bất cứ cái gì thì còn đứng ngây người ra đó làm gì, mau thay bộ đồ rách rưới rồi đi ăn xin cùng ta đi thôi? Hừm!” Ta trợn mắt, vứt lại một câu, sau đó quay người bỏ đi đầy chí khí, để mặc người phụ nữ mặt tái xanh vì tức giận phía sau lưng.
“Tên ăn mày chết giẫm kia đứng lại cho lão nương, không ngờ ngươi dám bảo ta đi ăn xin…ngươi lấy lão nương ra làm trò đùa đấy hả…ngươi đứng lại.”
Ta bật cười đắc ý, chẳng thèm để tâm đến những tiếng gào thét mắng chửi phía sau. Định đấu với ta sao? Bà sao không biết đường đi nghe ngóng xem ta đây xưa nay lăn lộn kiếm sống ở phố Tây đã từng bị ai ăn hiếp?
***
Tiết trời tháng ba, mặt trời ấm áp, hoa nở rực rỡ, khung cảnh quả là vô cùng tươi đẹp, tràn trề sức sống. Khắp nơi cực kỳ náo nhiệt, muôn màu muôn sắc, cảnh tượng đông vui, tươi tắn. Thành Hoa Âm đang tổ chức hội miếu để chung vui cùng sắc xuân. Từ phía xa đoàn người ‘tụ bát tiên’ đã tung hoa đầy trời chẳng khác nào cảnh tuyết rơi giữa mùa xuân ấm áp.
Nghe đám ăn mày bàn tán, huyện úy thành Hoa Âm Phạm Nguyên Bảo hôm nay sẽ xuất hiện tại đay. Nghe thế, ta nhanh chóng lẩn vào đám người đông đúc. Chỉ cần ăn cắp được chìa khóa phòng thuốc trên người ông ta, là ta có thể lấy được Huyết Túc.
“Tươi đẹp tựa hoa nhài
Cười xuất trần tựa hồng hoa
Chỉ thủy tiên mới có nét ưu nhàn
Còn mai đỏ suốt đời cao ngạo.”
“Phạm huyện úy đúng là văn thơ lai láng, mấy câu trên thật đúng là vô cùng xuất chúng.”
Văn thơ lai láng? Tại sao ta lại cảm thấy mấy câu thơ này nghe quen tái thế không biết? Rõ ràng đây là bài ‘Quỳnh hoa phi’ của Trương Đồng mà. Ta ngẩng đầu nhìn vị huyện úy trước mặt, thực sự trông ông ta không giống như người có tướng mạo oai phong đẹp đẽ mà ta đã tưởng tượng lúc đầu. Trông Phạm huyện úy này gầy nhẳng, như thể đã bị suy nhược cơ thể vậy.
Lúc này ông ta đang đứng gần một cây hoa quỳnh. Thân người bé nhỏ, đứng dưới tán cây với vô số cánh hoa trắng nhỏ trông lại càng co ro, cúm rúm.
Ta kéo thấp mũ, định tiếng lại gần giả bộ ăn mày rồi nhân lúc ông ta không chú ý lần xem trên người ông ta có mang theo chìa khóa không.
Hoa quỳnh trắng nở rộ đầy cành, tinh khôi, thuần khiết, như ngọc như ngà. Ta cúi đầu lặng lẽ hòa vào đám đông, mọi người thấy ta ăn mặc rách rưới tức thì tránh sang một bên. Trong khi vị huyện úy Phạm Nguyên Bảo đứng trước đám đông lại đang tập trung vào thưởng hoa, hoàn toàn không để ý có một tên tiểu tặc bên cạnh, âm mưu bất chính.
“Từng say mèn dưới đình Vô Song
Tự nhủ không phụ xuân Quảng Lăng.”
Một giọng nói xuyên qua đám đông truyền tới, ta khựng người như thể bị ma xui quỷ khiến.
“Quả nhiên là kỳ hoa nhân gian, thật không ngờ hoa quỳnh Dương Châu thiên hạ vô song lại có thể tươi đẹp như vậy khi được đưa tới thành Hoa Âm.” Lời nói ấm áp tựa gió xuân thổi qua mặt hồ yên tĩnh. Chất giọng trong trèo như ngọc vang lên khiến mọi âm thanh hỗn tạp xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.
Trong biển hoa quỳnh bay bay trong gió như tuyết trắng, một người đàn ông thư thái, phong lưu tay nhẹ phe phẩy quạt xuất hiện. Người này mặc một bộ y phục gấm tím thêu hoa đắt tiền, bên ngoài khắc thêm tấm áo lụa mỏng bay nhẹ trong gió, trông đẹp như tranh vẽ. Anh tú mà hào sảng, nụ cười mang chút tà khí của chàng thực sự tuyệt sắc vô song. Chiếc quạt trên tay chàng khẽ rung, cánh hoa theo gió tán đi, hương thơm ngan ngát như cánh bướm chập chờn.
Nam Cung Diệu.
Ngoại trừ chàng ra thì còn ai có thể biến thứ khí chết vương giả cao quý trên người mình trở nên bất cần mà thản nhiên đến vậy chứ? Trái tim ta đột nhiên rung lên từng hồi mạng mẽ, đập nhanh đến mức chẳng thể khống chế nổi. Sự vui sướng bùng phát đến độ muốn trào ra khỏi cơ thể, như thể ta được gặp lại chàng sau vạn năm xa cách. Tất cả mọi nhớ nhung trong lòng ta lúc này đột ngột biến thành một suối nguồn dạt dào, cuồn cuộn như sóng lớn.
Tại sao chứ, tại sao ta lại mất kiểm soát đến mức này? Phải mất một lúc ta mới phát hiện bản thân mong được gặp chàng nhiều đến độ nào. Khoảnh khắc đó, ta nhận ra người mà ta vô cùng yêu thương không phải là Tuyết Thần, mà chính là chàng.
“Diệu…” Vừa định gọi lớn tên chàng, bước chân ta bất chợt khựng lại. Sao bên cạnh chàng lúc này lại có một người đàn ông, thậm chí hắn ta còn đang thì thầm bên tai chàng điều gì đó. Ta biết người đàn ông này. Đêm trước trong căn nhà rách nát, hắn cũng có mặt, hắn chính là người của Cái bang, kẻ đã tấn công ta và Diệp.
Hôm đó, hắn mặc bộ y phục rách nát, sao hôm nay đã thay đổi một diện mạo hoàn toàn khác. Trước mặt ta Diệu đang đứng đó, một thân gấm vóc, mái tóc buộc cao lộ rõ vẻ quý tộc cao sang. Còn kẻ đó đứng bên cạnh Diệu vẻ khúm núm, không biết đang nói cái gì, Diệu chỉ khẽ gật đầu, vẻ đặc biệt hài lòng. Ta nghiêng người, nép mình ra phía sau gốc hoa quỳnh. Giữa những đóa hoa tinh khiết, ta say mê ngắm nụ cười tuyệt thế của Diệu, trên thế gian này ta biết rất khó tìm được một nụ cười như thế. Diệu rất thường xuyên mỉm cười, kể từ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, nhưng ở chàng lúc nà
nào cũng toát lên vẻ ngạo nghễ, bất cần, hào sảng
và thư thái.
Không hiểu sao ta cứ cảm thấy chàng lúc này thật quá xa lạ. Dường như những ngày tháng bên nhau, dốc bầu tâm sự tại phố Tây, rồi cả nỗi đau ẩn chứa trong tâm hồn chàng, tất cả đều không còn là thực tại. Ta đã lớn ngần này, cũng từng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, bị ăn hiếp, bị bán rẻ, nhưng chưa bao giờ có cảm giác đau lòng như giây phút này.
Bể dâu chìm nổi, thời gian qua đi, kiếp hồng nhan đã lỡ.
Ta không oán hận dã tâm của một Hoàng tử, ta chỉ oán hận đêm ấy, khi chàng kể câu chuyện của chính mình, không ngờ lại có thể xuất ra vẻ mặt chân thành đến vậy. Ta không oán hận việc chàng muốn giết ta, ta chỉ oán hận tại sao chàng lại lợi dụng ta để khiến Diệp tổn thương. Những tháng này bên nhau chẳng qua chỉ là một màn kịch, như đóa hoa nở rộ nhưng chóng tàn. Ta mím chặt mội, để mặc cơn giá lạnh chạy dọc cơ thể, dù nỗi nhớ thương có lớn đến đâu cũng chẳng khiến ta làm liều được nữa.
***
“Ta chỉ là quen với cảm giác có hai người rồi, không muốn phải quay về cuộc sống đơn độc nhưng trước kia nữa.”
***
Lời Diệp văng vẳng bên tai cùng hình ảnh nụ cười yếu đuối của hắn cứ hiện rõ trong tâm trí ta. Còn người đàn ông trước mặt đã càng lúc càng trở nên mơ hồ. Một người vì ta mà thân mang trọng bệnh, đang đợi ta về cứu mạng, sao ta có thể ở đây phí thời gian thương nhớ một người giả dối, độc ác. Ta nghiến chặt răng, quay người rời khỏi. Nhưng khi quay lại, đã không thấy bóng dáng Phạm Nguyên Bảo đâu nữa. Ta đành phải đợi cơ hội khác để động thủ thôi.
Lúc ta quay lại nhìn về phía Diệu, ánh mắt chàng đã rời đi chỗ khác, hoặc có thể do ta cải trang quá giỏi, hay trong mắt chàng hoàn toàn không có hình bóng ta. Ta quay người bước đi, trong lòng không khỏi buồn thương, cây hoa vẫn đẹp, chỉ tiếc hương bay xa, vật còn mà người đã mất. Mùa xuân mưa nhiều, lúc nãy ánh mặt trời còn xán lạn, trong chớp mắt đã lất phất mưa bụi đầy trời. Đàn ông đều là kẻ vô tình, thử hỏi thế gian được mấy người thật lòng đây?
Ta nắm chặt đôi bàn tay đã lạnh giá như băng, không có ai giúp ta sưởi ấm đôi tay, lại càng không có ai hỏi thăm một kẻ ăn mày thê thảm đang đi lững thững dưới mưa như ta. Ta chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày bị bỏ rơi, thậm chí còn là một ăn mày đen đủi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện ra thân phận, sau đó, tức thì sẽ mất mạng.
“Này, ăn mày thối tha, ngươi đang cản đường đi của ta đấy.” Đúng lúc ta đang cảm thấy buồn bực cực độ, một người bỗng đẩy mạnh ta sang một bên, miệng không ngừng mắng nhiếc.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bà cố này đi ăn xin hả? Bà cố của ngươi hỏi xin ngươi gì chưa? Ta vứt cho ngươi một đồng tiền vậy có phải ngươi cũng trở thành một tên ăn mày không?”
“Thì ra là đồ điên.”
Nghe người này chửi lại một câu, tâm trạng ta càng thêm tồi tệ. Bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn cho rằng làm một kẻ ăn mày chẳng có gì là không tốt cả, thế nhưng lần này, sao ta cứ thấy căm ghét sự thật bản thân là một kẻ ăn mày đến thế.
“Không phải là ăn mày tại sao lại đi ăn xin?” Một giọng nói khắc nghiệt vang lên, ta quay đầu lại đầy phẫn nộ, không ngờ người vừa cất tiếng là người phụ nữ mà ta gặp ban sáng, người đã hắt cả chậu nước lạnh vào ta, bây giờ bà ta lại lấy ta ra làm trò cười.
“Để tránh ngươi nói ta không có tiền, chi bằng tốt nhất nên đi ăn xin cùng ngươi, thôi thì đồng tiền này coi như bố thí cho ngươi vậy.” Dứt lời, bà ta ném đồng tiền xuống dưới chân ta, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Xem ra sáng nay bà ta bị ta chọc giận tới mức trào máu giờ trở lại trả thù.
“Ăn mày thì đã sai, còn hơn bà, ngay cả ăn xin cũng không biết.” Tâm trạng ta lúc này vốn đã không tốt nên nhanh chóng trút giận dữ lên bà ta.
“Ngươi nói gì, đồ ăn mày bẩn thỉu. Ngươi có biết Lý Tiên Tiên ta ở thành Hoa Âm này là người nói một không ai dám nói hai không?” Lý Tiên Tiên gì chứ? Ta chưa từng nghe nhắc đến?
“Bà rất nổi danh sao? Bình thường ăn mày ở con đường nào? “ Ta nhướng cao đôi mày, có gì ghê gớm chứ, khi ta còn lăn lộn ở phố Tây, chẳng hiểu bà đnag hít gió tây bắc ở phương nào.
“Ta Lý Tiên Tiên chính là nhân vật nổi danh như cồn tại Thành Hoa Âm này. Ta cảnh cáo tên ăn mày nhà ngươi, đừng có mà chọc tức ta.” Rõ ràng bà ta tự tìm đến giờ lại thành ta vô duyên vô cớ gây sự.
“Này, bà nổi danh đến mức nào chứ? Phải chăng bà chính là huyện lão gia?”
“Hừm!”
“Mau nói xem bản lĩnh bà đến mức nào, không đi xin ăn thì cũng phải ăn cơm chứ, trừ phi bà ngoài việc ăn cơm ra thì chẳng có bất cứ tài cán nào khác.”
“Ai nói vậy, ngoài việc ăn cơm ra, ta còn biết đi ngủ.”
“Vậy sau khi tỉnh dậy thì sao, bà có làm việc gì không?”
“Làm việc là nghĩa vụ của những kẻ thấp hèn, bình thường, ta chỉ lo trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, tươi tắn, tức thì đàn ông sẽ tự tìm đến dâng tiền tận miệng.”
“Vậy thì bản chất của chúng ta cũng giống nhau thôi. Những gì kẻ ăn mày như chúng ta bình thường ngoài việc ăn cơm ra cũng chỉ có đi ngủ, trước nay không hề làm việc gì. Bởi lẽ chỉ có kẻ ngốc mới làm việc. Hàng ngày ta sẽ khiến cho bản thân trở nên rách rưới, bẩn thỉu, tự nhiên sẽ có người đưa tiền đến tận miệng.”
Bà ta nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu dụng ý thực sự trong lời nói của ta.
Ta cúi đầu nhặt mấy đồng tiền dưới chân lên, đập mạnh vào lòng bàn tay bà ta, tức thì bà ta liền trợn trừng mắt lên đầy kinh ngạc.
“Quy tắc làm ăn mày của chúng ta là không thể nhận tiền của người cùng nghề.” Ta vừa nói dứt lời, những người gần đó liền bật cười thành tiếng, giễu cợt được người phụ nữ đầu óc thiếu thông minh đó lần nữa, nỗi sầu muộn trong lòng ta cũng vơi đi quá nửa, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ây da, cái tên ăn mày chết tiết này, lão nương lại bị ngươi chơi lần nữa rồi. Ngươi không biết chỉ cần một câu nói của Huyện úy đại nhân là ngươi chẳng thể sống nổi ở thành Hoa Âm này sao?”
“Huyện úy đại nhân không thể quen phường vô công rồi nghề, để mà đi so đo tính toán ta được.”
“Vậy thì chưa chắc! Cái đó còn phải xem là vì ai nữa.” Lý Tiên Tiên mỉm cười tươi tắn, tỏ rõ vẻ tự tin.
Trong lòng ta lập tức vui mừng khôn xiết, phải chăng bà ta và Phạm Nguyên Bảo thực sự có quan hệ mờ ám? Cũng có khi, nói không chừng ta lại moi được chút manh mối từ người phụ nữ đầu óc không thông minh, mồm miệng không lanh lợi này.
“Lẽ nào Phạm đại nhân thực sự sẽ ra mặt vì bà?”
“Ngươi muốn thử sao?”
“Nếu chỉ vì đối phó một tên ăn mày, ta nhất định sẽ không phục, nói không chừng bà gặp vận may, thành Hoa Âm đã cấm ăn mày rồi ấy.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Hãy đưa ta tới phủ Huyện úy đại nhân, nếu bà có thể đưa ta vào trong, ta đương nhiên sẽ tin, đến lúc đó, bà muốn ta gọi một tiếng gia gia cũng được, gọi một tiếng bà bà cũng xong. Tất cả sẽ nghe theo bà hết. Có điều, nếu bà thua cuộc, thì bà phải quỳ trước mặt ta, gọi hai tiếng ‘bà cố’, sau đó còn phải đi ăn xin cùng ta ba ngày liền.” Thấy đám người xung quanh đã tản đi, ta liền hạ thấp giọng thì thầm bên tai bà ta.
“Đưa một tên ăn mày như ngươi vào trong phủ huyện?” Bà ta tỏ vẻ khó khăn.
“Nếu không làm được thì thôi vậy, phủ Huyện úy đại nhân không phải bốc phét là có thể vào được đâu.”
“Được rồi, ta sẽ đưa ngươi vào, có điều ngươi phải làm theo lời dặn của ta.” Bà ta đột nhiên nhỏ giọng, hai tay khoanh trước ngực, không ngừng quan sát ta từ đầu đến chân.
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh.” Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể vào phủ Huyện, thì chẳng có thứ gì mà Ngọc Phiến Nhi ta không thể ăn trộm được.
“Tên ăn mày khốn kiếp, cứ chờ đó mà gọi ta là bà cố đi.” Bà ta lạnh lùng lên tiếng.
“Ai gọi ai là bà cố cũng còn chưa rõ đâu.” Ta chu miệng cãi.
“Cứ chờ đấy, tối nay, nhớ đứng trước cửa hàng nhà ta.” Người phụ nữ này hừm một tiếng sau đó quay người bỏ đi đầy ngạo mạn.
***
Mưa vẫn cứ rơi mãi, không khí lạnh lẽo thoang thoảng mùi hương hoa dịu ngát. Lướt qua những cành hoa quỳnh, ta nhẹ nhàng men theo con đường ven hồ. Trong làn mưa, ta có thể thấy cảnh núi non hoa lệ, hùng vĩ, những lớp núi trùng trùng điệp điệp thoắt ẩn thoắt hiện. Ở phía chân trời xa, là ánh mặt trời sáng lóa như xé mây, xé sương rọi thẳng xuống nhân gian.
Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng trong lòng ta không hiểu sao lại ngập tràn cảm giác rét lạnh đến thấu xương.
Ta chán nản nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, vô số hạt mưa li ti rơi xuống rồi nhanh chóng tan biến giữa mênh mông hồ nước, gió thổi ào ào. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy mưa giăng khắp chốn.
Một mình ngắm mặt hồ trống trải, ta đột nhiên thấy sống mũi cay cay, nhớ lại việc Diệu đã lừa gạt mình, rồi việc vì ta mà Diệp bị trọng thương, lại đến đám Hoa Hoa, Thảo Thảo không biết hiện giờ sống chết thế nào? Bức bối quá ta liền đưa chân đá bay hòn sỏi trước mặt. Ngọc Phiến Nhi, ngươi phải phấn chấn lên, có nỗi khổ gì mà ngươi chưa từng nếm trải? Làm sao ngươi có thể sầu thảm như vậy chứ? Ta âm thầm mắng nhiếc bản thân. Ta vốn không thích bản thân của hiện tại, sợ được cũng sợ mất, chẳng hề giống với Ngọc Phiến Nhi không sợ trời không sợ đất, lúc nào cũng vui vẻ, hân hoan, kiên cường đối diện với cuộc đời trước kia.
Mưa càng lúc càng lớn, người đi đường chạy mưa đã chẳng thấy một ai, chỉ còn một mình ta lang thang quanh hồ, rồi trút giận lên chính chiếc bóng của mình in dưới đám nước tồn đọng dưới chân. Mưa xuân khiến thành Hoa Âm trống trải trong sắc trời ảm đạm, đâu đó phảng phất nét tiêu điều. Gió thổi khiến chuông gió nhà ai reo vang, từ xa truyền lại, như thể đang hát ca điều gì.
Ta nhìn bóng mình in dưới vũng nước, trong ánh mắt hiện rõ nét bất an, buồn bã, cô đơn. Làn da lúc này đen ngòm, bản thỉu. Y phục trên người rách nát, một vài vết rách lớn để lộ cả phần da thịt bên trong đã lạnh tới mức tím đó. Nước mưa khiến y phục ta ướt đẫm, dính sát vào người, trông ta lúc này y hệt chiếc gối thêu hoa nhét đầy vải vụn của các đại thẩm sống tại phố Tây. Mưa mỗi lúc một to, tạt mạnh vào mặt, bóng hình trong nước cũng không còn rõ ràng. Hình ảnh đó phút chốc nhạt nhòa rồi biến thành tuấn tú vô song, toàn thân bận áo gấm tuyệt đẹp, trên tay phe phẩy chiếc quạt thanh tao. Ta đưa tay dụi mắt, phải chăng vì quá lạnh nên sinh ra ảo giác?
Dần dần, mưa mỗi lúc một lớn hơn, các hình ảnh phản chiếu trong nước vỡ vụn. Ta mở lớn hai mắt, nhìn vị công tử phong độ ngời ngời, bước chân vào căn nhà lớn hoàn toàn xa lạ. Rồi cảnh tượng khác hiện ra, mới nhìn thôi mà ta đã thấy choáng váng, cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ đong đưa. Gương âm dương đáng chết, sao lại khiến ta cảm thấy khó chịu thế này! Ta cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu đang cồn cào trong bụng, mưa xối xả lao xuống mặt hồ khiến mọi hình ảnh càng thêm hỗn loạn.
Đó là nơi nào nhỉ? Còn đang mải nghĩ thì hình ảnh trong mặt hồ lai được thay bằng tấm bình phong bằng gỗ sơn đỏ điêu khắc tinh xảo, ánh sáng chiếu lên bóng lóa. Mặt tấm bình phong có đề bài thơ ngũ ngôn ‘Thu sơn cục thiên tịnh’ của Châu Diên Linh. Gió nhẹ thổi qua, mặt nước rung mạnh, tấm bình phong cũng lay động theo bóng nước. Đột nhiên, trên mặt nước xuất hiện thêm hình ảnh một thiếu niên đang lén lút nấp sau tấm bình phong ghé đầu nhìn ra…Vị thiếu niên này chính xác là ta. Sau tấm bình phong có bày giá đặt bát tiên bằng gỗ đàn hương. Chiếc giá đặt đối diện cửa ra vào, bên cạnh còn treo hai câu đối. Ngay lúc đó, ta kéo nhẹ một bên câu đối, giá đựng thuốc hiện ra.
Phòng thuốc? Không ngờ nơi này chính là phòng cất giữ thuốc. Trên đó có rất nhiều vị thuốc quý như linh chi, hoàng liên, nhân sâm… Trái tim ta không ngừng đập cuồng loạn, phải chẳng gương Âm dương đang muốn cho ta biết Huyết Túc được cất giữ ở đâu? Gần giá để bát tiên có một tấm gương quý. Đột nhiên chiếc gương đó rung lên, rồi bị gạt sang một bên, trước mắt ta hiên ra thứ mà ta tìm kiếm. Trái tim ta lại đập mạnh hơn, lần đầu tiên ta phát hiện khả năng nhìn thấy trước mọi việc của mình có công dụng tuyệt vời đến vậy. Sau này hành nghề ăn trộm thực sự thuận tiện biết bao, chỉ cần bê chậu nước đến trước mặt là ta có thể biết được bảo bối cất giấu ở chỗ nào. Ta phải học cách khống chế khả năng dự đoán tương lai của gương Âm dương, bắt nó phải nghe theo lệnh mình mới được.
Đột nhiên, hình ảnh trên mặt hồ lại hỗn loạn không ngừng, đầu ta theo đó mà đau lên dữ dội. Giây phút đó, ta thấy hình ảnh một thanh đao sắc nhọn lặng lẽ đâm thẳng về phía mình khi ta còn đang mải mê tìm Huyết Túc. Trái tim ta quặn thắt đầy đau đớn, đúng là ‘Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn’.
“Này, đừng có nghĩ quẩn mà nhảy xuống hồ tự tử chứ!” Đột nhiên, có người kéo ta lại. Mặt hồ trong khoảnh khắc hiện lên một mảng máu đỏ hồng rồi trở lại vẻ lạnh lẽo thê lương như nó vốn có.
“Ta nhảy xuống hồ thì có liên quan gì đến ngươi, ta không ăn xin được thì nhảy xuống hồ chứ sao. Hoặc giả ngươi cho ta ngân lượng, cho rồi ta sẽ không nhảy xuống đó nữa.” Bị người khác cắt ngang hình ảnh báo trước tương lại, ta đột nhiên phát cáu. Tên đàn ông với bộ dạng thư sinh kéo ta lại đang chăm chú nhìn ta, sau đó lui lại phía sau vài bước, như thể sợ hãi trước dáng vẻ hung tợn của ta. Miệng hắn lẩm bẩm gì không rõ, ta chỉ nghe đúng được một câu ‘Cái gì gì cùng tiểu nhân thật khó nuôi’. Ta giơ chân định cởi giày nện cho hắn một trận, không ngờ hắn dám bảo ta là tiểu nhân. Thế nhưng, vừa nhấc chân lên ta mới nhớ ra, ăn mày bình thường không đi giày dép, tiếp đó ta liền vớ lấy chiếc mũ đang đội trên đầu làm vũ khí, chẳng ngờ chiếc mũ đã bị gió thổi bay từ lúc nào không hay.
Ta đứng trong giõ, mái tóc dài rối tung thê thảm. Mặt hồ dần hiện lên khuôn mặt đã được nước mưa gột rửa sạch sẽ của ta, cho dù khuôn mặt đã đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn không thể giấu nổi nét mỹ miều. Ta nhìn khuôn mặt chẳng khác nào búp bê sứ của mình, cảm thấy chán nản. Còn về hình ảnh khi nãy, dù ta tức giận đến độ nào, mặt hồ cũng không chịu tiết lộ thêm chút bí mật nào thêm nữa. Sau cùng, mặt hồ chỉ hiện lên duy nhất khuôn mặt đẹp như đóa hoa phù dung trong mưa của ta. Nhưng đáng tiếc, xinh đẹp thế nào cũng chỉ là cơ thể ta mượn của người khác mà thôi.
Nhân lúc cơn mưa còn chưa tanh, trời chưa tối, ta liền vội bước đến cửa hàng của mụ đàn bà ngu ngốc ban sáng, đứng đợi.
Khoảng nửa canh giờ sau, quả nhiên ông trời có mắt, không nỡ để ta chết vì lạnh dưới cơn mưa, rốt cuộc trời cũng quang, mây cũng tạnh. Có điều, cho dù trời đã hửng lên, nhưng cũng chỉ là chút ánh sáng cuối ngày hắt về từ phía bên kia chân trời. Mây, như khuôn mặt của thiếu nữ, ửng hồng rạng rỡ. Ta ngồi trước cửa, chán nản ngắm ánh hoàng hôn, trong lòng tự hỏi không biết người đàn bà ngu ngốc kia có phải đã ngủ từ trưa đến tận tối không nữa? Tại sao nửa ngày trời rồi mà vẫn chẳng thấy chút động tĩnh. Ta vô cùng bực bội, vừa nguyền rủa bà ta vừa run rẩy co ro. Thời tiết thực sự quá lạnh!
“Ngươi cũng đúng giờ gớm nhỉ, mau thay bộ y phục này đi!” Chính vào lúc ta sắp đông cứng thành cột băng, một bộ y phục khô nhẹ nhàng đáp xuống đầu ta.
“Bộ này?” Ta nhìn bộ y phục nam nhi rũ trên đầu, trong lòng thầm than thở não nề.
“Liệu có thể đổi sang bộ khác được không?” Bộ này giống hệt bộ y phục ta mặc trong hình ảnh ta nhìn thấy trên hồ khi nãy, hay là không mặc nữa, ngộ nhỡ mọi chuyện xảy ra đúng như những gì ta đã thấy thì toi.
“Lắm lời gì thế, không cược thì nhận thua đi. Vào trong mau lên! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay chúng ta sẽ đến phủ Phạm đại nhân biểu diễn tài nghệ, ngươi biết làm gì?”
“À…gảy tỳ bà…” Ta nhớ hồi còn ở phủ Thừa tướng, có học qua gảy đàn tỳ bà, có điều sau cùng Sư phụ bị ta chọc tức mà bỏ đi. Như vậy liều có thể coi là ta ‘biết’ chơi đàn hay không!
“Đàn tỳ bà? Ta thấy là gẩy bông thì hay hơn.” Bà ta lườm ta đầy khinh rẻ.
“Thật không ngờ, ngươi lại là một cô nương xinh đẹp thế này!” Nhìn ta thay xong y phục, bà ta có chút lặng người, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Đại tỷ, bà đã phát hiện ra rồi sao, thực ra ta…thực ra bà còn chưa biết đâu, ta vốn dĩ là thiên kim tiểu thư nhà phú hộ, bởi vì phải lòng một thư sinh nghèo, nên chúng ta phải tự quyết định việc chung thân. Gia đình thì kịch liệt phản đối quan hệ của hai ta, cuối cùng chúng ta chỉ còn cách cùng nhau bỏ trốn. Thế nhưng, hu hu…thế nhưng ta không có tiền, chàng không những không yêu ta nữa, lại còn thường xuyên đánh mắng. Tiếp đó, chàng còn bỏ rơi ta rồi đi đâu không biết. Một người phụ nữ yếu mềm như ta, trên người không còn một đồng tiền, không có thế lực, lại phải lưu lạc đến bước đường cùng xin ăn, hu hu…” Phụt phụt, ta vội nhổ nước miếng đắp lên mặt, giả khóc nức nở.
“Trên thế gian này lại có tên đàn ông vô liêm sỉ vậy sao?”
“Sau đó ta còn nghe nói chàng đang làm giúp việc cho phủ của Huyện úy lão gia, thế nên mới lặng lội đường xa từ Trường An tới thành Hoa Âm này…” Ta lại nức nở, trong lòng thầm nghĩ, bản cô nương hàng ngày giả vờ đáng thương để ăn xin, không biết đã lừa gạt biết bao người, người lòng dạ sắt đá đến đâu cũng phải động lòng trước tiếng khóc của ăn mày đáng thương là ta.
“Thì ra là như vậy, ta là người rất nghĩa khí nên sẽ giúp ngươi một lần. Ngươi hãy theo ta vào phủ, đợi đến khi ta nói chuyện với Phạm đại nhân, ngươi hãy đi tìm tên đàn ông phụ bạc đó.”
“Ta biết ngay đại tỷ là người miệng treo dao, tim đậu phụ, hơn nữa não cũng toàn đậu phụ…mà.”
“Cái gì?”
“Ý ta muốn nói chàng ta thích nhất là ăn đậu phụ, ta định mang một ít cho chàng.”
“Mang cái gì mà mang, với kẻ phụ bạc như vậy cho hắn ăn gió tây bắc mới đúng.” Bà ta phẫn nội nói, như thể người bị bỏ rơi chính là mình vậy.
Suốt dọc đường đi, nói chuyện ta mới biết, người phụ nữ tên Lý Tiên Tiên này chính là kỹ nữ mãi nghệ nổi tiếng bậc nhất thành Hoa Âm. Thành Hoa Âm không phồn hoa như trước, hơn nữa địa hình núi cao gập ghềnh, nhân khẩu vốn đã không nhiều, thế nên đương nhiên không thể chỗ nào cũng nhìn thấy mỹ nữ như ở Trường An. Vì là bạn tri kỉ của Phạm đại nhân, vị Lý đại mỹ nữ này thường xuyên tới phủ của Phạm đại nhân để thể hiện tài nghệ.
Đây là lần đầu tiên ta biết kỹ nữ trứ danh lại phải tự mình đi bộ đến nơi biểu diễn tài nghệ, xem bộ dạng bình dân của vị đại tỷ này, cộng thêm việc đồng ý giúp đỡ, ta cũng không so đo thêm nữa. Nhưng suốt cả quãng đường ta không thể không dán chặt mắt vào chiếc mông lắc lư của bà ta. Khi đến trước cửa phủ Phạm đại nhân rồi, ta và Lý đại tỷ liền chia nhau ra hành động, bà ta đi gặp bạn, còn ta đi tìm vị thuốc bảo bối.
***
“Ai thế hả?” Chính vào lúc ta đang lén la lén lút đi ngang qua hoa viên phủ Phạm đại nhân thì bất cẩn vấp phải hòn đá thuộc hòn non bộ sợ bị người ta phát hiện. ‘Người tốt’. Ta nhanh tay tháo lỏng nút quần, thò đầu từ sau hòn non bộ ra, lên tiếng.
“Ta đã nói bao nhiều lần rằng nhà vệ sinh không phải ở đây. Tại sao khách nào cũng chọn nơi này để giải quyết vậy? Lão gia thích nhất là ngồi đây câu cá, người mà ngửi thấy mùi khai lại mắng ta cho xem.” Người đi gõ mõ báo canh lẩm bẩm than.
Thì ra đây là nhà vê sinh tạm bợ, thảo nào ta thấy thối như vậy. Thấy người gõ mõ báo canh đã đi xa, ta mới lén lút chui ra khỏi hòn nam bộ.
“Vương gia, ngài an tâm đi, ta đã an bài đâu vào đấy ở thành Hoa Âm rồi, nếu bọn họ tới, ta đảm bảo khiến bọn họ có vào mà không có ra.” Từ xa vọng lại giọng nói của kẻ đã ngà ngà men say.
Đưa mắt nhìn về phía đó, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một người, ta vội vã ngồi thụp xuống. Vừa nghe bên tai có tiếng động, tức thì trên người ta bỗng ấm nóng lạ thường. Tên say rượu chết tiệt, ngươi làm cái gì thế, đã nói mấy trăm lần rằng đây không phải chỗ giải quyết cơ mà. Ta tức giận đùng đùng ngẩng đầu lên, sau đó lại vội vã cúi đầu xuống, bản cô nương chưa hề nhìn thấy gì đâu nhé.
“Phạm đại nhân hành sự, ta đương nhiên yêm tâm rồi. Đêm khuya không tiện làm phiền, bản vương xin cáo từ.” Giọng nói dõng dạc mà ấm áp, tĩnh lặng như ánh trăng vang lên, cả người ta đông cứng, tại sao Diệu lại xuất hiện tại đây?
Nghĩ lại những sự việc kì quái diễn ra gần đây, ta cảm thấy hỗn loạn lạ thường. Đợi đến khi ta ngẩng đầu lên vẫn thấy tên quỷ say rượu kia đứng đó, trong lòng ta lại càng thêm sầu não. Hắn ta đã ăn uống những gì mà đái mãi không xong vậy?
“Hu hu…hu hu.” Đợi thêm một lúc, người đàn ông trước mặt vẫn chưa có ý rời đi. Ta liền vểnh tai lên nghe ngóng, thì ra tên khốn này đã ngủ mất từ lâu, thậm chí còn đang ngáy khò khò. Thật đúng là xui xẻo, ta đi ăn trộm đã lâu năm, đây là lần đầu tiên bị người ta đái ướt hết cả người, lại còn thê thảm đến mức phải trốn dưới hang của một tên say rượu.
“Tên quỷ chết tiệt, lát nữa lão nương sẽ quay lại giải quyết ngươi.” Ta đưa lưỡi liếm môi, ai ngờ mới vừa mở miệng liền nếm phải thứ vị vừa mặn lại vừa khai. Tên khốn này đúng là có một không hai, vừa ngủ vừa đái tiếp được.
“Khạc…khạc…” Ta đẩy hắn sang một bên, đứng dậy rồi đi ra khỏi chỗ nấp. Nhưng vừa đi được vài bước liền nghe thấy có tiếng như thứ gì rơi xuống nước, hóa ra tên quỷ say rượu kia nghiêng nghiêng ngả ngả đứng không vững đã rơi tòm xuống đầm.
“Mẹ kiếp, tại sao sau chỗ đi vệ sinh này lại còn một hố nước…” Giọng nói của tên quỷ say rượu oang oang vang lên khiến ta không nhịn được cười. Đúng là báo ứng, đáng đời.
Ta thận trọng lẻn vào dãy hành lang, ánh sáng nơi này càng lúc càng yếu, cảnh vật trước mặt càng lúc càng thêm quen thuộc. Lan can điêu khắc tinh tế, hoa cỏ tươi tốt, tất cả mọi cảnh vật nơi đây đều giống hệt với những gì ta nhìn thấy trước đó, điều này thực khiến ta không khỏi thấy kinh hãi. Ta cố gắng kìm nén tâm trạng lo lắng phập phồng, đi vòng qua bức bình phong điêu khắc tinh xảo, đẩy giá để bát tiên sang một bên, sau đó nín thở, nhẹ đẩy đẩy tấm gương ra, lấy biên Huyết Túc. Chính vào lúc đang vui mừng tột độ, trong đầu ta đột nhiên hiện lên hình ảnh…Không ngờ ta lại quên khuấy thanh đao đó.
Tức thì qua khóe mắt ta thấy ánh sáng chợt lóe lên, quả nhiên là có một thanh đao đang lao đến. Ta né sang một bên theo phản xạ, hàn khí tỏa ra từ thanh đao vụt ngang mặt. Lẽ nào, ta khó mà tránh khỏi kiếp nạn
Chương 17: Tương tàn sao lại vội vã thế?
Ánh trăng sáng một cách kì dị, trên chiếc gương đồng đột nhiên hiện lên hình ảnh cổ quái. Ánh đao, ngược lại càng khiến ánh trăng sáng lóa, đến độ ta chẳng thể mở mắt ra nổi. Tiếng binh khí va vào nhau chói tai, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, ta bất giác chau chặt đôi mày.
Giây phút nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, ta vô cùng kinh ngạc. Vào khoảng khắc thanh đao đâm về phía ta, một thanh kiếm mềm như lá liễu lặng lẽ đưa đến đỡ trước mặt, nhẹ nhàng vòng quanh thân đao, thế nhưng lực ma sát giữa hai binh khí quá mạnh tạo ra tia lửa sáng lóe, chẳng khác nào những ngôi sao đang cháy sáng giữa trời đêm.
Lúc ánh lửa tóe lên ta đồng thời nhìn thấy đôi mắt sáng rực như hồ li, đôi mày cong cong, lúc mỉm cười, vết chân chim cuối mắt lộ ra vẻ ấm áp lạ thường.
Ta nuốt nước miếng, thu người sang một bên nhìn cảnh đao kiếm giao tranh. Trong nháy mắt, thế kiếm cuồng ngạo chẳng khác nào tuyết trắng bay dưới mặt trời, khiến đao thương rơi vào thế yếu. Cao thủ đối đầu, đêm yên tĩnh mà đao kiếm như sao trời.
“Ai đó?” Không biết có phải tiếng đao kiếm giao đấu khi nãy đã đánh động người đi gõ mõ báo canh không mà ta thấy ông ta đang xách đèn đi lại.
Trái tim ta đập thình thịch, đến thở cũng không dám thở mạnh. Nếu để ông ta phát hiện ra tình hình đang diễn ra trong này, dẫu ta có chín tính mạng cũng không đủ cho bọn họ giết.
Chính vào lúc ta đang hoang mang không biết phải làm gì tiếp theo thì có người kéo mạnh ta lại rồi ta lảo đảo ngã nhào vào lòng người ấy. Trong một tích tắc người ấy nhẹ rung tay, tâm đèn đột nhiên sáng lóa
lên, sau đó vụt tắt. Vào khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ta đã nhìn thấy một đốm đỏ, bay vụt qua trước mặt. Trường kiếm tựa như bài ca, giữa đêm nghe máu chảy.
“Đi!” Thân người ta bỗng nhẹ bẫng, cả người bị nhấc lên rồi bay vút lên mái nhà.
Gió vù vù nhẹ lướt bên tai, ta bị người này kéo đi, chỉ biết chạy thục mạng không phút giây ngừng nghỉ. Ta nhận ra người đang nắm lấy bàn tay mình chính là Nam Dung Diệu, thế nhưng trái tim ta vô cùng hoảng loạn, không biết có nên buông tay đẩy chàng ra hay là tiếp tục đi theo chàng nữa.
Đợi đến khi chạy tới rừng cây, chàng bất ngờ dừng lại, đôi mắt như mây trắng đắm đuối nhìn ta. Chàng từ từ kéo tấm khăn đen bịt mặt xuống để lộ ra gương mặt tuấn tú, dưới ánh trăng bàng bạc đẹp đến mê hồn.
Đôi môi ta khẽ động nhưng sau cùng vẫn chẳng mở miệng nổi. Nếu đã muốn giết, tại sao còn cứu ta?
Chàng nhìn ta, ánh mắt tràn ngập vẻ luyến tiếc lẫn đau lòng, thậm chí trong ánh mắt còn pha cả niềm lo lắng và hoảng sợ. Chàng nhẹ vuốt tóc ta, dịu dàng như thể ta chính là thứ bảo bối trân quý nhất đối với chàng. Bàn tay chàng khẽ rung, trắng trẻo như ngọc quý, mu bàn tay nhẹ lướt lên má ta. Rồi chàng cúi sát xuống nhìn ta, chăm chú mà đắm say. Trong khoảnh khắc ta như chết lặng tại chỗ, trong lòng xúc cảm dạt dào như sóng biển.
Đột ngột, chàng ôm chầm lấy, kéo sát ta vào lòng. Vai ta đau đớn, cảm giác như bản thân sắp bị chàng nghiến nát. Ta càng vùng vẫy, chàng càng ôm chặt. Xung quanh tĩnh lặng đến dị thường, phảng phất trong gió là hương thơm ngào ngạt. Chàng cứ thế ôm ta rất chặt, còn ta chẳng dám ngẩng đầu, cứ lặng ngắm sợi dây phỉ thúy đeo bên thắt lưng chàng, trên đó là miếng ngọc bội hình hai cánh bướm bằng ngọc, sinh động như thể sắp cùng nhau chắp cánh bay đi mất.
Chàng ôm chặt lấy ta, chặt đến mức ta hoàn toàn không thể động đậy được. Giây phút chàng ôm chặt đó, ta có thể nghe rõ tiếng tim chàng đập loạn. Thế nhưng trái tim chàng đập mạnh thế nào, cũng chẳng thể bằng được mối ưu phiền lẩn khuất trong lòng ta.
Sai rồi, làm sao ta lại như vậy chứ? Đã nói là phải hận chàng, đã quyết định là phải cắt đứt mọi liên hệ, trong lòng ta thậm chí còn hạ quyết tâm không dưới hàng vạn lần, không được nhớ tới chàng. Vậy tại sao tất cả mọi chuyện lại không giống như ta mong muốn? Nhìn vết thương của ta, sao chàng lại đau lòng đến thế? Lúc chàng ôm ta vào lòng, sao ta có cảm giác như chàng chỉ hận không thể hòa thành làm một cùng ta? Lúc nãy tại phòng thuốc, chàng xuất hiện cứu ta rồi đưa ta chạy trốn? Lẽ nào từ đầu chí cuối ta đã sai? Diệu chưa từng có ý giết ta, tất cả đều là hiểu lầm của ta và Diệp?
Vậy những thứ mà ta nhìn thấy là gì, tại sao đám ăn mày vây giết chúng ta lại không ngừng nói cười với Diệu. Và Diệu thậm chí còn xuất hiện tại phủ của Phạm đại nhân? Rốt cuộc trong lúc ta và Diệp không có mặt, tại Trường An đã xảy ra những chuyện gì?
Trong lòng ta có quá nhiều nghi vấn, nhưng chẳng thể cất thành lời. Diệu hàng ngày dịu dàng tựa gió, đột nhiên chuyển sang ngạo nghễ ngang trời, ta thực sự chẳng hiểu gì về con người chàng nữa.
“May quá, may mà ta tới kịp. Đồ ham ăn, ta đã rất sợ đến muộn nàng sẽ xảy ra chuyện.”
“Chàng mới là đồ ham ăn ý…” Ta đưa lời phản bác, liền nghe thấy tiếng cười rất nhẹ của chàng. Nụ cười ấy của chàng tức thì khiến lòng ta mềm nhũn, bất giác còn làm ta nhớ đến người thiếu niên cô độc cầm chiếc đèn lồng đứng trên tường thành ngày xưa.
“Phiến Nhi, ta có thể bỏ mặc mọi khinh miệt trên thế gian này, nhưng mãi mãi chẳng thể làm tổn thương nàng. Ta có thể coi thường mọi tình cảm trong cuộc đời này, nhưng mãi mãi không thể không yêu nàng. Ta yêu nàng. Nghe chưa, ta yêu nàng.”
Thời gian như ngưng lại, ta có nghe nhầm không? Chàng đang nói gì vậy?
Kể từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người nói yêu ta. Ta tưởng cả cuộc đời này sẽ chẳng có ai yêu thương mình cả. Ta luôn nghĩ chỉ cần tự yêu bản thân là đủ, rằng hàng ngày cứ ăn xin, trộm cắp, sống cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc cũng xong.
Thế nhưng không hiểu sao, lòng ta cảm giác vui mừng lẫn buồn bã lại đan xen thế này. Thì ra, từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn khát khao có một người yêu thương, lo lắng, chăm sóc cho mình, có người thương xót cho những lúc ta bị người ta đuổi đánh hoặc giả có người an ủi mỗi khi ta bị thương tích đầy mình.
“Sau này không cho phép nàng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, ta tuyệt đối không cho phép.” Chàng lại khẽ thì thầm. Ta nghe vây chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Rừng cây lá xanh, hương hoa thoang thoảng, chim chóc hót ca, nhưng tất cả đều chẳng bằng được một câu nói: “Ta yêu nàng” mà chàng vừa thốt lên.
“Ta thực sự rất sợ, nếu ta đến muộn chút nữa thì nàng sẽ…” Nói đến đây Diệu không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đẩy ta ra xem vết thương trên vai cho ta, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng cùng đau đớn.
Bàn tay lúc này vẫn còn đang nắm chặt viên Huyết Túc. “Chàng cho rằng ta muốn mạo hiểm như vậy sao? Không phải là vì Diệp…”
Diệp! Ta đột nhiên tỉnh táo lại vài phần, không biết người trước mặt là địch hay bạn?
“Nàng đang lo lắng cho Diệp?” Giọng Diệu nhàn nhạt rồi chàng nhẹ nhàng buông tay, khẽ lui lại phía sau một bước. Lòng ta tức thì trống trải, chìm trong lạc lõng vô biên. Khoảnh khắc nhìn vào đoi mắt chàng, trái tim ta đau đến rỉ máu.
“Đám ăn mày đó…có phải là…” Ta thực sự không dám tiếp tục nhìn vào mắt chàng, giọng nói thậm chí run đến độ chính toàn thân nghe không rõ.
“Phiến Nhi, có nhiều chuyện không hề đơn giản như những gì nàng nghĩ, nàng sẽ chẳng thể nào hiểu được đâu.”
“Ta không hiểu gì chứ? Không hiểu tại sao chàng lại thủ túc tương tàn? Không hiểu vì sao chàng lại muốn…”
“Phiến Nhi, cho dù ta làm việc gì, cũng tuyệt đối không làm hại đến nàng.” Chàng nhìn vào mắt ta, nghiêm túc nói.
“Vậy còn Diệp thì sao? Diệp đã trúng độc, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, ta…”
“Hắn đã không sao rồi! Còn nàng đó, đúng là đồ ham ăn, bị người ta bán rẻ lại còn ngồi đó mà đếm tiền cho họ?” Chàng đưa tay véo má ta đưa lời than thở.
“Chàng nói gì? Diệp đã không sao rồi?” “Đương nhiên là không sao rồi, thậm chí bọn họ đã bắt đầu phản kích.” Diệu bật cười lạnh, đưa mắt nhìn về đám cây phía xa.
Tiếng cây lá xào xạc… Ta chậm rãi hít một hơi thật sâu, trong cây có người?
Vèo… Mấy cây ngân châm tức thì phóng về phía ta. Nhưng nhanh như cắt Diệu bật quạt, dùng kình lực đẩy đám ám khí kia rơi lả tả xuống đất sau đó đưa mắt lạnh lùng nhìn khắp mọi nơi, cây lá không ngừng rung đông, địch nơi tối mình nơi sáng.
“Phiến Nhi, ta mượn cây trâm cài tóc của nàng một chút.” Ta lặng người, không hiểu dụng ý của Diệu, thế nhưng vẫn cứ rút ngân trâm đưa cho chàng. Lúc mái tóc dài của ta buông xõa, trong ánh mắt Diệu ta thoáng thấy tia nhìn đắm say.
“Nàng đợi ta ở đây, tuyệt đối không được đi lại lung tung đâu đấy. Nếu gặp nguy hiểm
hãy gọi ta.” Dứt lời Diệu khẽ vung tay, trong tán
cây vọng lại tiếng kêu chói ai, đám lá cây nhuốm màu đỏ thắm.
“Để ta đoán xem, tên tiếp theo đang trốn ở đâu?” Diệu mỉm cười như có như không, giọng nói dịu dàng mà lại toát ra thứ sát khí đáng sợ. Tiếp đó, ánh mắt Diệu bắn về một cây lớn trước mặt. Trong chớp mắt, tán cây khẽ rung, và một tên bịt mặt bay ra, tay lăm lăm trường kiếm xông thẳng về phía chúng ta. Diệu không chút nao núng rút kiếm mềm uốn quanh thắt lưng ra nghênh địch. Hai loại binh khí va vào nhau tạo nên tiếng động chói tai. Diệu thậm chí chẳng nhìn về hướng tên thích khách, chỉ thấy bàn tay chàng linh hoạt vung lên trong không trung, tên thích khách đó bất ngờ dừng mọi động tác, mãi một lúc sau, mới run rẩy ngã xuống, cổ họng trào máu tươi. Một kiếm trúng bụng.
“Rất tối, vẫn còn tám tên nữa. Giờ các ngươi muốn nhất loạt xông lên hay là từng tên lao tới?” Diệu thổi một giọt máu tươi dính trên thân kiếm, mỉm cười nói với vào rừng cây u tịch trước mặt. Nhìn nụ cười tràn đầy sát khí của chàng, ta bất giác lạnh run cả người. Diệu trước giờ luôn bất cần, ngạo đời không ngờ lại cso những lúc quyết liệt, đáng sợ đến thế.
Khắp không gian im lặng như tờ.
Trong không khí quỷ dị, đột ngột truyền tới thứ âm thanh xé rách màn đêm. Tám tên thích khách bịt mặt cùng lúc xông ra từ nơi ẩn náu, lao tới chỗ chúng ta với tốc độ kinh người. Chỉ trong khoảnh khắc, gió dâng cuồn cuộn, hoa bay như tuyết.
“Đồ ham ăn, mau nhắm mắt lại, đừng có nhìn những cảnh này!” Giọng Diệu vẫn rất nhẹ, ấm áp, mang theo tâm ý bảo vệ và ngập tràn yêu thương. Ta như trúng tà ngoan ngoãn nghe theo mọi lời chàng nói, nhắm nghiền mắt lại.
Ngay sau đó bên tai ta vang lên tiếng gió rít đáng sợ, âm thanh của kiếm lướt trong gió. Ta biết xung quanh giờ đang diễn ra một trận ác chiến. Diệu đang một mình đối phó với đám đông thích khách, lại còn phải quan tâm bảo vệ ta. Tuy ta không biết võ công, nhưng cũng biết tám người này không phải hạng tầm thường. Nhưng không hiểu sao đối diện với trận chiến ác liệt đó ta lại không hề có cảm giác sợ hãi. Bởi có Diệu ở bên, ta cực kỳ an tâm.
“Đã không còn chuyện gì nữa rồi.” Giọng nói trầm ấm của Diệu vang lên bên tai, mang theo một chút mỏi mệt. Lúc ta mở mắt ra nhìn Diệu đang đứng trước mặt mỉm cười, sau lưng chàng là cảnh chiến trường tnag thương nhuộm máu.
“Đồ ham ăn, trâm cài tóc của chàng, hồi cung rồi ta sẽ đền cho cái khác.” Chàng đưa tay vuốt nhẹ tóc ta, nụ cười vẫn cứ kiêu bạc ngạo nghễ.
“Tên hồ li thối tha, đừng có động chân động tay như thế!” Ta nghiêng người, bàn tay chàng khựng lại giữa không trung, nụ cười mang theo chút cay đắng.
“Bọn họ là ai? Tại sao lại muốn giết chúng ta?” Ta nhìn những thi thể la liệt trên đất, cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm đang trào lên trong cổ họng. Mới có vài ngày, thế mà ta đã trải qua hai trận chiến ác liệt. Tại sao chỉ mới rời khỏi kinh thành Trường An chưa bao lâu, lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy?
Diệu không trả lời, tay cầm thanh kiếm chém lên y phục của kẻ nằm ngay gần chàng nhất. Nhìn thi thể, trong lòng ta cực kỳ hoang mang, tại sao…tất cả bọn chúng đều là thái giám?
“Bọn này từ đâu tới mà bị hoạn hết thế này?” Ta cố gắng trấn tĩnh, có điều toàn thân vẫn cứ run lên bần bật.
“Tất cả đều là cao thủ đại nội.” Giọng Diệu lạnh như băng.
“Cao thủ đại nội? Thế nhưng…những người trong cung sao lại muốn giết chàng, chàng là Tam Hoàng tử mà.”
“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, Phiến Nhi, ta biết nàng trách ta ra tay với Diệp, thế nhưng nếu không làm như vậy, người chết nhất định sẽ là ta.”
“Ta không hiểu chàng đang nói gì. Ta muốn đi tìm Diệp, đám người này lợi hại như vậy, hắn đang bị thương…” Ta quay người định rời đi, liền bị Diệp kéo mạnh vào lòng.
“Đừng đi, hãy ở lại bên ta.” Chàng đột ngột nghiêng đầy tựa lên vai ta, cứ như một đứa trẻ đang nũng nịu đòi quà.
“Ta không có thời gian đùa cợt cùng chàng.” Ta đẩy mạnh Diệu ra, nhưng chàng lại ôm ta chặt hơn trước.
“Đừng cử động!” Chàng nhẹ thì thầm bên tai. Nhưng lúc này ta không thể nghe theo lời chàng được.
“Chàng mau thả ta ra!” Trong lúc vội vã, ta dồn sức đẩy mạnh Diệu về phía sau. Thân người chàng khẽ run, sau đó ngã quỵ. Chàng ngẩng đầu, sắc mặt trắng nhợt không còn một chút sắc máu.
“Đồ ham ăn, nàng định mưu sát lang quân sao? Rốt cuộc nàng vẫn cứ chỉ là một thê tử dữ tợn.” Chàng đưa lời đùa cợt, trong khi ta thì kinh ngạc đến độ không nói được thành lời. Giây phút ta hoảng sợ cực độ, trước giờ ta chưa từng hoảng sợ như vậy, trái tim ta đau đớn đến mức không thể nào chịu nổi. Cả người ta không ngừng run rẩy. Diệu ngồi trước mặt miệng vẫn mỉm cười, nhưng chàng đang chảy máu. Máu tươi trào khỏi miệng, chảy xuống lồng ngực, nhuộm đỏ cả một khoảng áo.
“Tên hồ li chết tiệt, chàng làm sao vậy…đừng có dọa ta…hồ li chết tiệt, tại sao chàng lại chảy nhiều máu thế?” “Nha đầu, đừng khóc! Thì ra nàng không chỉ khóc vì Diệp mà còn rơi lệ vì ta nữa, nhưng ta chủ muốn nàng cười, nàng mà khóc, ta đau lòng lắm! Đừng khóc! Nàng yên tâm, hắn không sao đâu. Kế hoạch của ta, sau cùng đã thất bại. Phụ hoàng đã phái người cứu hắn về rồi. Bây giờ người mà họ muốn đối phó chính là ta.” Chàng bình thản cất giọng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Phụ hoàng! Ta hết nhìn thi thể đám thái giám la liệt khắp nơi lại nhìn khuôn mặt đang mỉm cười mà trắng nhợt vì đau đớn của Diệu, trong lòng cảm thấy thập phần kinh hãi. Lẽ nào, tất cả mọi chuyện đều là…
Ta mở lòng bà