--> Chặt Đứt Đường Đào Hoa - game1s.com
Old school Swatch Watches

Chặt Đứt Đường Đào Hoa

Chương 1

Thời gian trà chiều luôn là lúc tốt đẹp để các cô gái tụ tập nhau tám chuyện.

Diêu Khả Na vốn là trốn việc nửa ngày, nghĩ đến nơi này có thể nghỉ ngơi, nhưng không ngờ tới đây vẫn không tránh khỏi nghe đến chuyện liên quan đến người đàn ông kia.

Cô thật sự không muốn nghe nhưng rất khó, bời vì đám con gái tám chuyện đó ngồi ngay sau lưng cô

“Nghe nói anh ta là người đàn ông đào hoa không tả nổi, chỉ cần anh vừa xuất hiện, sẽ có nhiều cô gái không tự chủ được bị anh hấp dẫn”

“Còn có nhiều thiên kim tiểu thư vì muốn nhìn anh một lần, không tiếc bao cả rạp chiếu bóng, chỉ vì anh ta muốn đi xem phim mà thôi!”

“Hơn nữa gia đình anh ta chỉ tính tài sản của cha anh ta đã có thể nằm ăn ba đời cũng không hết, có được gia thế hiển hách như vậy thật khiến người ta hâm mộ, nhà bọn họ có thể nói là nhà giàu có trong nhà nhà giàu.”

“Tuổi trẻ tài cao lại đẹp trai, anh ta căn bản là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.”

“Đúng vậy đúng vậy! Đàn ông như thế không đào hoa mới lạ chứ!”

“Chỉ là nghe nói không một người con gái nào có thể để anh ta nhìn một cái hoặc nói hơn một câu, anh ta mỗi ngày đều nỗ lực làm việc, thời gian ở trong phòng làm việc còn nhiều hơn so với thời gian hẹn hò cùng con gái”

“Nói như vậy, anh ta không có bạn gái?”

“Đúng vậy! Còn có lời đồn là anh ta… Không thích con gái.”

“Cái gì? Cực phẩm ưu tú như vậy mà không thích con gái? Nhất định là chân mệnh thiên nữ ( nửa kia) của anh ta còn chưa xuất hiện, anh ta mới như thế”

Tất cả cô gái đều gật đầu một cái, nghĩ mình chính là công chúa Bạch Tuyết mà vương tử chờ đợi, mà một màn này làm người phái sau các cô nghe trộm nhịn không được thở dài một cái

Chẳng lẽ tất cả mọi người cho là đàn ông có vẻ ngoài tuấn mỹ đều giống như vương tử dịu dàng săn sóc? Nếu đây chính là đạo lý, sợ rằng trên cái thế giới này có một người muốn đạp đổ cái định luật này rồi.

Nhóm bà tám nghe được tiếng than thở đều dừng lại mấy giây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.

“Các cô có nghe thấy tiếng gì không?”

“Không có!”

Xác định là mình nghe nhầm, mọi người lại tiếp tục tám chuyện.

“Đúng vậy! Nhưng mà mình đã nhìn thấy anh ta một lần từ xa đó!”

“Anh ta rốt cuộc có dáng dấp như thế nào?”

“Dáng dấp của anh ta….”

Chỉ thấy một đống con gái đầu đều nghiêng về phía cô gái mới nói cừa rồi, cơ hồ muốn tựa vào nhau.

Cái đầu nhỏ của Khả Na cũng lui về phái sau, rõ ràng là muốn nghe lén.

Mặc dù cô không nghe thấy nhưng chỉ nghĩ cũng biết họ đang nói cái gì rồi, nhất định là nói anh đẹp trai, đẹp trai lại đẹp trai….

Thế nào đều nói con gái là mầm tai hoạ? Khả Na cảm thấy đàn ông cũng không kém, không nhất định là vẻ bề ngoài, cũng có thể có những thứ khác khiến các cô gái không cách nào tự kiềm chế, tiếp theo sẽ khiến con gái tranh cãi cùng chiến tranh.

Không phải phim truyền hình thường diễn như vậy sao? Hai cô gái vì tranh đoạt một người đàn ông mà sát hại đối phương. Mà người đàn ông trong miệng các cô cũng như vậy.

“Mình mới biết thì ra anh ta thật là có duyên đào hoa.” Một cô gái chậm rãi nói.

“Thật không? Tại sao?”

“Bởi vì….”

Lời mới nói chưa được một nữa, Khả Na đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác rất quen thuộc.

Điều này đại biểu người kia xuất hiện.

Khả Nga ngừng thở, chậm rãi nhìn về phái cửa quán cà phê, một người đàn ông mặc tây trang màu trắng mang bao tay trắng mở cánh cửa ra, nhìn giống như khi vương tử sắp xuất hiện phải có người mở đường trước.

Có cần khoa trương như vậy không, sợ rằng chỉ có một người như vậy thôi.

Quả nhiên, một người cao lớn xuất hiện ở cửa, giống như quân vương cao cao tại thượng giá lâm, gương mặt tuấn mỹ lại quý khí mười phần không thay đổi như đang tìm thứ gì.

Tất cả các cô gái trong quán cà phê đều rướn cổ lên muốn hấp dẫn sự chú ý của vương tử, lại có bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ chui xuống dưới bàn.

“Xác định là chỗ này?” Thanh âm chững chạc lại mang một chút uy nghiêm của người đàn ông làm cho người ta có cám giác không sợ mà phục, khiến người nghe không nhịn được phải quỳ xuống cúng bái.

“Đúng vậy, thiếu gia, chính Diêu quản gia nói.” Người làm cung kính trả lời.

Cái gì? Cư nhiên gọi điện cho ông nội? Không thể nào?

Ông nội cùng ông chủ vui vẻ đi đến đại lục chơi, bọn họ bảo không có chuyện quan trọng, không nên tuỳ tiện gọi điện quốc tế, mặc dù từ Đài Loan gọi đến đại lục so với gọi điện tới các nước bên cạnh có vẻ tiện nghi hơn, mặc dù tiền đối với người đàn ông kia mà nói không phải là vấn đề.

“Nhưng tôi…” Lời vừa nói chợt ngừng, vương tử đã thấy cô gái trốn dưới gầm bàn kia.

Tròng mắt đen của anh lạnh lẽo, hơi tức giận bước đến góc quán cà phê, rốt cuộc đi tới trước, anh tự tay đẩy bàn ra, kéo ra một cô gái mới cắt tóc.

“Đây là kiểu tóc gì?” Vương tử như nhìn thấy quỷ, lông mày anh tuấn nhăn chặt.

Khả Na vội vàng đưa tay ôm đầu, không phục nói: “Anh không hiểu, đây là kiểu tóc hiện tại lưu hành nhất.”

“Vậy sao?” Vương tử rất muồn cười to lên.

Dám cười thử xem.

Khả Na bị anh kéo đến giữa không trung, hai chân phải dùng mũi chân nhón hết sức mới mới có thể miễn cưỡng đứng vững, xem ra bộ dáng rất buồn cười, mặc dù như thế cô vẫn như cũ hung hăng nhìn chằm chằm anh.

Người đàn ông này mặc dù nhìn hào hoa phong nhã, lịch sự nho nhã, cũng rất cậy mạnh, toàn thân Khả Na toàn vết bầm là bằng chứng tốt nhất cho việc thường bị anh chộp tới bắt đi.

May là anh kịp thời thu hồi vẻ mặt muốn cười, thay vào đó là vẻ mặt mất hứng.

“Chẳng lẽ em không biết giờ anh tan sở sao?”

“Biết.”

“Vậy tại sao anh về đến nhà mà không thấy em?”

Khả Na nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hút khí thật mạnh, hiểu mình lại lần nữa vì người đàn ông này biến thành tiêu điểm mọi người chú ý.

Người đàn ông này thích nói ra những lời khiến người ta hiểu lầm, thậm chí có lúc cô cảm thấy anh cố ý.

“Em không nhớ rõ em có đáp ứng anh buổi tối làm cái gì a!”

“Làm sao có thể? Anh nhớ rõ anh đã nói với em buổi tối tan việc phải chờ anh, em chẳng những không đợi anh, còn chạy trước, khiến anh phải tìm khắp nơi đến nỗi gọi điện cho ông nội sao?”

“Em không vui khi anh tìm em như vậy.” Khả Na như cũ bày ra mặt thối, vì cô nhìn thấy cô gái bên cạnh cô bắt đầu bắn ra làn sóng điện ghen tỵ rồi.

Cô biết tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, trông mặt mà bắt hình dong cho tới nay vẫn là thiên tính của con người, cũng là một thói hư tật xấu, nhất là bề ngoài cô tuyệt không thu hút con gái.

Nếu như cô một mình xuất hiện trước mặt mọi người, có thể miễn cưỡng được coi là thanh tú hoặc là có phong độ của người trí thức để hình dung cô.

Nhưng chỉ cần người đàn ông này vừa xuất hiện sễ lập tức hấp dẫn anh mắt của mọi người, sau đó cô sẽ giống như con chim nhỏ không có màu sắc bên cạnh Khổng Tước xinh đẹp.

Vì anh mà cô bị như vậy đúng là không ít, cơ hồ có thể nói từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Cô cũng cảm thấy thành thói quen đi! Nhưng vẫn cảm thấy có chút không vui, dù sao người nào thích bị làm lơ, biến thành người làm nền cho người khác?

Cho nên chỉ cần có cơ hội, cô đều tận lực cách xa người đàn ông này một chút, không làm cho mình thành người làm nền cho anh, cũng không muốn vì anh mà trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Chỉ là luôn không được, người đàn ông này có thói quen tự cho là đúng, người ta nói gì cũng không nghe lọt.

“Anh chờ không kịp rồi, theo anh về nhà nhanh một chút, anh nhịn cả ngày đến buồn chết rồi.”

Trời ạ! Bây giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Khả Na thấy con gái bốn phái hâm mộ cùng ánh mắt ghen tỵ sau khi nghe câu nói sau của anh, còn có sát khí làm cô rợn cả tóc gáy, như là bạch mã hoàng tử bị một hầu nữ không có danh tiếng gì cướp đi, mà không phải cùng công chúa Bạch Tuyết hạnh phúc vui vẻ cả đời.

Cô lập tức trở thành hồ ly tinh trong mắt họ.

“Không nhất định phải là em!” Nói xong lời này cô đã không còn sức, bởi vì cô đã nói không biết mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng cô biết, câu trả lời nhất định là—–

“Nhất định phải là em, chỉ có em mới có thể làm cho anh có cái loại Feel đó.” Người Đài Loan nổi tiếng khắp thế giới là thích ca hát, vô luận nam nữ già trẻ cầm lấy microphone là có thể hát một bài, hơn nữa hát cũng không đến nỗi vì tất cả mọi người có cơ hội đều hát, hát lâu tự nhiên sẽ hay, nếu không thì xem tivi cũng có thể tập theo.

Trừ phi gặp phải người trời sinh hát dở hoặc là không đuổi kịp giai điệu của người ta, nếu không miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.

Nhưng nếu đụng phải người yêu hát lại hát rất kinh khủng, vậy thì đó thật là thảm hoạ của thế giới.

Chỉ thấy một biệt thự sang trọng, đèn sáng rực, có vẻ như cực kỳ náo nhiệt nhưng lại không nghe thấy âm thanh bên trong.

Thật ra thì bên trong âm nhạc đinh tai nhức óc, nhưng vẻ mặt những người ở bên trong đều không được tự nhiên, giống như đang cười gượng.

Nhưng người ca hát tuyệt không để ý, vẫn còn vui vẻ hát.

Âm nhạc đều là nam nữ hợp ca, nhưng giọng nữ chỉ có một ít, dĩ nhiên đó là của Khả Na.

Bình thường hát mấy bài hát đối với một người mà nói là việc đơn giản, nhưng Khả Na đã liên tục hát mấy chục bài, cơ hồ không có buổi tối nào không hát.

Coi như có yêu ca hát thế nào cũng sẽ ngán, chứ đừng nói chỉ là giọng của cô cũng muốn khàn cả rồi.

Sao lại có người như thế nào cũng không ngại mệt mỏi, hát còn chưa đã, muốn dừng mà không được? Anh ta không biết mệt à.

Cuối cùng cũng sắp hát xong.

Một bài hát xong, lập tức có nhiều người nhiệt liệt vỗ tay, giống như nhóm người diễn xướng.

Những người này đều là người phụ trách giúp đỡ vỗ tay

Bởi vì tiền rất khó kiếm.

Ban ngày thì khổ cực làm người giúp việc, đợi đến sau khi thiếu gia và ông chủ về nhà, lại phải hoá thân thành người ái mộ nhiệt tình như lửa, phụ trách vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Chẳng qua bọn họ cũng biết, thật ra có người vỗ tay hay không đối với thiếu gia mà nói không hề khác nhau, chỉ cần tiểu thư Khả Na ở chỗ này hát với cậu ấy là được rồi.

Cho nên mọi người vỗ tay đến cuối cùng là vì tiểu thư Khả Na thiện lương, bởi vì cô biết nếu như không hát với thiếu gia đến thoả mãn, tâm tình thiếu gia sẽ không tốt, một khi tâm tình không tốt, những người làm như họ sẽ gặp nguy hiểm.

Tiểu thư Khả Na, nếu như không có cô, chúng tôi nhất định không biết làm sao bây giờ? Tất cả người làm ở đây không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

“Cổ họng em đau.” Khả Na muốn để microphone xuống, lại bị Tư Mã Đông Lôi cầm tay, đưa microphone lên bên miệng cô.

“Nhanh một chút, đổi cho em hát.” Đoạn kế tiếp Khả Na hát thích hợp, cô hát rất dễ nghe.

“Em nói cổ họng em đau, em không muốn hát.” Cô lớn tiếng nói qua microphone, giống như dội thẳng thùng nước lạnh lên đầu anh.

Sắc mặt của người làm đứng bên cạnh trắng bệch như tường, hận không thể chạy nhanh vì sắp sửa xảy ra bão lớn.

“Hát xong bài hát này là được, anh đang luyện tập bài này.” Đông Lôi cố nén tức giận dụ dỗ.

Chỉ có cô gái này khiến anh ăn nói khép nép như vậy, nếu là cô gái khác, sớm đã bị anh ném ra ngoài.

“Em giúp anh tìm thiên kim tiểu thư của công ty đĩa nhạc Thiên Hoa tới hát cùng anh.” Khả Na vừa nói vừa lấy ra cuốn sổ. Cô nhớ mình có số điện thoại của vị tiểu thư đó.

Trên thực tế, cô có không ít số điện thoại của các thiên kim tiểu thư, dĩ nhiên không phải vì cô giao tiếp rộng, mà là những thiên kim tiểu thư này chủ động để lại số điện thoại, hi vọng thư kí Diêu cô đây có thể đề cử mình ở trước mặt vương tử.

Có gì cần cũng có thể gọi, chỉ cần vương tử cần, cho nên Khả Na có trong tay sổ ghi số điện thoại của các thiên kim tiểu thư trong cả nước, tất cả đều do quý công tử hào hoa trước mắt này ban tặng.

Bất kì cô gái nào nhìn thấy anh, sẽ không tự chủ được thần hồn điên đảo.

Gương mặt tuấn mỹ lãnh đạm của Đông Lôi tản ra một vẻ quyến rũ mà người ta không thể kháng cự, đó chính là người đàn ông xấu xa.

Đàn ông xấu xa, con gái thích nhất.

“Không cần.” Người đàn ông xấu xa cự tuyệt.

“Ngày đó đồng ý cho vị tiểu thư của một tập đoàn sản xuất đĩa nhạc, cô ấy hát hay hơn em.” Khả Na đề cử một người khác.

“Không cần.”

“Vậy……..”

“Anh chỉ muốn hát với em!” Đông Lôi có chút tức giận gầm nhẹ. Tại sao chỉ hát một bài mà cô gái này cố ý muốn làm trái anh?

“Muốn hát thì anh tự hát, em không hát.” Vừa nói xong, Khả Na liền tắt microphone trong tay đi, đặt lên bàn muốn đứng lên.

Đột nhiên một cánh tay vươn ra bắt lấy tay cô, không cho cô rời đi.

Tay Khả Na bị cầm đến đau, nhưng cô không có hất tay anh ra, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Không khí trong phòng ngưng tụ.

“Em!”

“Nếu anh tiếp tục ép em, em sợ cổ họng của em sẽ bị nhiễm trùng, cuối cùng sẽ không có thuốc nào cứu được, kết quả là anh phải tự hát, không có cô gái khác có thể cùng anh hát song ca nam nữ.” Khả Na lạnh lùng nói.

Sao có thể vậy được? Anh thích nhất hát song ca nam nữ, hơn nữa những cô gái khác cùng anh hợp ca, như thế nào hát cũng không hợp, chỉ có cô gái thanh mai trúc mã đáng yêu khó dây dưa này có thể cùng anh hát tất cả các bài nam nữ song ca, hát thế nào cũng rất thoải mái, dễ chịu.

Nhưng trọng điểm anh là vương tử, làm sao có thể bị phát hiện anh yêu karaoke! Như vậy cùng bề ngoài tạo nên hình tượng không phù hợp, cho nên anh cũng không dám đi ra ngoài hát, chỉ có tại nhà mình xây một phòng hát siêu lớn, đặc biệt để cho anh sử dụng.

Cho dù hát tốt hay không chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, nếu hát tốt, vậy thì đĩa nhạc sắp tới do anh đảm nhiệm tốt lắm.

Chính miệng Khả Na đã nói với anh như vậy, cũng từ đó cởi bỏ nút thắt trong lòng anh, để anh càng thích ca hát, còn càng thích hát cùng cô, cơ hồ sau khi tan sở, việc giải trí chính là ca hát.

Nhưng gần đây cô không thích cùng anh hát, luôn cự tuyệt anh.

Khả Na để microphone xuống, tự nhiên rời đi, bỏ lại Đông Lôi cùng người làm.

Mọi người chậm rãi quay đầu nhìn Đông Lôi vẫn cầm microphone, âm nhạc trong ti vi vẫn phát, lại làm cho người ta một chút cũng không cảm thấy vui.

Bạo quân lại sắp tức giận, làm thế nào mới tốt đây?

Thế là mọi người men theo bức tường, từ từ đi đến cửa, nghĩ muốn im hơi lặng tiếng tránh thoát một tai kiếp này.

Chỉ là khó thoát khỏi xui xẻo, giây cuối cùng bị gọi lại.

“Chờ đã.” Đông Lôi ngẩng đầu lên nhìn một người làm còn trẻ, phát hiện anh ta run rẩy kì lạ, Đông Lôi nhịn không được nhíu mày hỏi: “Cậu rất lạnh sao?”

“Có…. Có một chút.” Sát khi càng thêm nồng đậm, anh chàng đáng thương đó càng run thêm, nhưng mọi người núp ở sau cửa, muốn cứu cũng không có cách, chỉ có thể lo lắng thay cậu ta.

Lúc này họ cũng không muốn bị thiếu gia ném ra ngoài đường lớn như đồ bỏ, hay muốn đi hái trộm trái cây của nông phu bên cạnh, làm việc nguy hiểm này rất nhàm chán lại còn phạm tội.

Nhưng sợ nhất chính là bị thiếu gia gọi trở về, không muốn bị như vậy.

“Cậu….”

“Thiếu gia….” Anh chàng đó đột nhiên quỳ xuống, vừa nhịn nước mũi, nước mắt nói: “Nhà tôi có mẹ bị bệnh chờ tiền lương của tôi mà chữa bệnh, tôi không thể không có công việc này, cậu bảo gì tôi cũng có thể làm, nhưng đừng đuổi tôi.”

Tâm tình của anh đã không tốt rồi, lại gặp phải người làm yêu biểu diễn như vậy, nếu như thích diễn, sao không đi làm diễn viên? Đông Lôi không vui nghĩ.

Nhưng bây giờ không phải anh quan tâm cậu ta có làm diễn viên không, mà là—–

“Đi pha cho tôi một ly quả đười ươi.” Đông Lôi ra lệnh

Chỉ vậy thôi? Không phải tức giận sao?

Anh chàng kia ngây người.

Đông Lôi nhìn cậu ta không nhúc nhích, một trận hoả khí bộc phát.

“Còn không mau đi, phải đợi tăng lương sao?”

“Vâng” vừa nói xong, anh chàng đáng thương như phía sau có rắn độc đuổi theo cậu, lập tức chạy ra cửa.

*******

“Chị, chị làm gì anh Đông Lôi vậy? Anh ấy rất tốt với chị!”

Vừa mới dịu xuống tức giận, em gái đáng yêu lại chạy tới quấy rầy, Khả Na không nhịn được thở dài, xoay người lại đối mặt với em gái.

“Khả Lệ, em không phải đi nước ngoài sao? Sao lại quay lại?” Khả Na rõ ràng muốn đánh trống lảng.

“Đúng vậy! Em chỉ ở lại một này. Em rất nhớ chị, cho nên quay về thăm chị đấy! Có phải rất cảm động không?” Khả Lệ vừa nói xong, liền ôm lấy chị thật chặt, hôn rồi lại ôm, khiến Khả Na cảm thấy rất ngượng.

“Đừng có lúc nào cũng giống trẻ con như vậy.”

“Em đâu có? Cái này gọi là tuổi trẻ. Đâu có giống như chị, mới hai mươi tuổi mà nhìn như ba mươi tuổi vậy, em thật sự không hiểu anh Đông Lôi thích chị điểm nào?” “Anh ta đâu có thích chị?”

“Làm sao không có? Anh ấy thích chị từ nhỏ đến lớn, toàn thế giới ai cũng biết, chỉ có chị không biết thôi. Chị cố ý không phát hiện hay là đang trốn tránh?” Nhớ trước kia chị cô không có ghét anh Đông Lôi như bây giờ!

“Anh ta không thích chị, chị không cần biết cũng không cần trốn tránh.” Mặt Khả Na không tỏ vẻ gì nói.

“Tại sao? Dáng dấp anh ấy có thể nói là cực kì đẹp trai, không ai đẹp trai bằng, hơn nữa nhà anh ấy còn có nhiều tiền, nếu như có thể lấy được lòng anh ấy, vậy thì truyền thống làm quản gia nhà Tư Mã chúng ta đây sẽ thay đổi, biến thành hoàng thân quốc thích, vinh hoa phú quý suốt đời.”

“Có phải em đi máy bay quá nhiều, ở trên không trung thiếu dưỡng khí lâu quá, đầu óc cũng có vấn đề không?” Khả na tức giận hỏi.

“Đâu có? Em nói thật mà.” Khả Lệ phản kháng.

“Loại đàn ông đó trừ bỏ vẻ bề ngoài, bên trong đều xấu xa, đàn ông tệ như vậy em cảm thấy tốt sao?” Khả Na xem thường nói.

“Ít nhất mỗi nhày có thể nhìn thấy anh chàng đẹp trai tuyệt vời như vậy, cũng còn hơn sáng mở mắt ra nhìn thấy quỷ!” Mỗi ngày nhìn thấy quỷ không phải chuyện hay ho gì.

“Nếu như em thích anh ta như vậy, em có thể tỏ tình với anh ta!” Không biết vì sao vừa nghĩ tới hình ảnh em gái của mình ở cùng người đàn ông xấu xa đó, tim của cô liền cảm thấy hơi đau.

Đương nhiên đau, bởi vì mình ghen tị, nhưng cô không cho phép như vậy.

“Đương nhiên em cũng muốn! Nhưng trọng điểm là anh Đông Lôi phải thích em!”

“Em chưa tỏ tình với anh ta, tại sao biết anh ta không thích em?”

“Bởi vì chỉ cần chị vừa xuất hiện, những cô gái khác ở trước mặt anh ấy sẽ bị loại bỏ, trong mắt anh ấy chỉ có chị thôi.” Khả Lệ nhìn chị gái nói.

“Nói dối.”

“Em không nói dối, em nói thật.”

“Cái loại đàn ông đào hoa đó, đi tới chỗ nào cũng sẽ có một đống hoa đào bám lấy anh ta, loại đàn ông đó làm sao có thể chỉ có một cô gái? Chị không có hứng thú làm cây kiếm thay anh ta chặt đứt mấy bông hoa kia.” Mặc dù công dụng của cô chính là vậy.

“Làm kiếm chặt đứt đường đào hoa thay anh ấy có gì không tốt? Chính là vì số mệnh của chị có thể thay anh ấy cắt đứt số đào hoa, cho nên ông Tư Mã mới để chị em chúng ta ở cùng họ.”

Nói lại, thật đúng là phải cảm ơn chị cô, nếu không phải mệnh của chị cô có thể khắc chế mệnh đào hoa của anh Đông Lôi, cô và chị gái làm sao được sống trong nhà người ta, có thể cảm nhận được tình người ấm áp.

Khả Na cũng muốn cảm ơn ông Tư Mã thu nhận, nhưng không có nghĩa cô phải như mọi người mong muốn, có quan hệ gì với công tử đào hoa đó.

Cô không cần biến thành một bông hoa trong vườn của công tử đào hoa đó.

“Dù sao, chị không thể thích cái loại đàn ông bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa đó, tính khí anh ta còn không tốt nữa.” Khả Na tức giận nói dứt lời, sau đó đi tới cửa mở cửa, lại thấy người đàn ông tay cầm một ly quả đười ươi đứng ở cửa, sắc mặt có thể dùng xanh mét để hình dung.

Hai người nhìn nhau thật lâu, bắt đầu có chút xấu hổ, Khả Na còn có chút cảm giác tội lỗi, dù sao nói ra lời thật lòng còn bị người khác nghe được, thật là vô cùng ngại.

Nhưng cô lại nghĩ, mình nói thật cũng không có lỗi, cho nên không cần nói xin lỗi với anh ta.

Nhưng cô không biết đối phương không nói gì hay là đợi mình xin lỗi. Phát hiện cô không có động tĩnh, mà anh lại không thể làm gì cô, chỉ có thể phát tiết tức giận vào thứ khác.

Đông Lôi tức giận dùng hết sức ném ly trà trong tay tới góc tường, tiếng va chạm lớn vang lên khiến mọi người giật mình.

Khả Na còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh giữ lấy cằm, cưỡng bách cô đối mặt với anh.

“Dám nói xấu anh, không cho em uống nữa, để cổ họng em đau chết luôn.” Nói xong, anh liền tức giận xoay người rời đi.

Tại sao biết anh tức giận? Bởi vì bước chân anh cố ý dẫm thật mạnh, chỉ sợ Khả Na không biết anh đang tức giận.

“Chị, làm sao đây? Anh Đông Lôi tức giận, muốn đi an ủi anh ấy không?” Khả Lệ đặt đầu mình lên bả vai Khả Na, lo lắng hỏi.

Không để ý trên vai có sức nặng, Khả Na chỉ lẳng lặng nhìn mảnh vụn ở góc tường, còn bốc lên khí nóng của quả đười ươi…..

Cô cảm thấy cổ họng mình trở nên rất đau rồi.

***********

“Thư ký Diêu.”

“Vâng”

“Xế chiều hôm nay có một cuộc họp quan trọng….”

“Đúng vậy, tôi biết rõ, tôi đã sửa lại tài liệu, đem đến phòng làm việc của tổng giám đốc, chẳng lẽ còn vấn đề gì sao?”

“Không phải, tài liệu rất đầy đủ, nhưng có vấn đề không biết giải quyết thế nào.”

“Vấn đề gì?”

“Chính là người chủ trì cuộc họp ở trong phòng không chịu ra. Cuộc họp này liên quan đến công ty dự tính sẽ hợp tác hàng năm tiếp theo, rất quan trọng, các quản lí của công ty đều đang đợi, không dám đi đâu…” Chờ đến dài cả cổ, vẫn không thấy ông chủ, thật là chuyện bó tay.

“Tôi hiểu rồi, tôi đi xem một chút.”

“Cảm ơn cô, thư ký Diêu. Thật không có cách nào, mọi người đều biết tổng giám đốc chỉ nghe lời cô.”

Khả Na cảm thấy dở khóc dở cười.

Chính vì mọi người đều cho là vậy, mới không có cách nào xử lí chuyện như thế này, mới tìm cô làm người chết thay, giống như cô là Phật Như Lai, có thể trị được Tề Thiên đại thánh vô pháp vô thiên kia.

Nhưng thân là thư kí của anh ta cũng không thể mặc kệ như vậy.

Sửa sang tài liệu, sau đó sửa lại dung nhan mình, Khả Na liền đi đến phòng tổng giám đốc.

Kì lạ? Cửa không khoá, chẳng lẽ có trong phòng?

Khả Na vươn tay đẩy cửa, đập vào mắt là cảnh nam nữ hôn nhau, cô nhất thời ngây ngẩn người.

Dáng dấp Đông Lôi vốn rất tuấn mỹ, mà cô gái rúc vào ngực anh rất xinh đẹp, yểu điệu như chim nhỏ nép vào người.

Nếu làm phim thần tượng, tuyệt đối rất nhiều người khen ngợi là trai tài gái sắc!

Nhưng tên xấu xa là cô đây lại xông vào phá hỏng tất cả, không biết vì sao, trong lòng cô lại có chút vui sướng.

Cô xông vào làm kinh động nam nữ trong phòng, Đông Lôi vừa nhìn thấy Khả Na, lập tức đẩy cô gái trong ngực ra, sau đó bày ra khuôn mặt lạnh lùng nói với cô: “Đi vào cũng không gõ cửa.”

“Tổng giám đốc, tất cả quản lí được anh ra lệnh, sáng sớm đã chờ ở phòng họp, nếu như tổng giám đốc muốn thay đổi giờ họp, cũng nên cho em biết sớm một chút, như vậy em mới cỏ thể thông báo cho các quản lí.” Khả Na tỉnh táo trả lời, trong lời nói ẩn giấu đầy chỉ trích.

Trên thế giới không biết lớn nhỏ với anh như vậy chỉ có cô, cái này là do ông nội anh cưng chiều.

“Em…..”

Đông Lôi còn chưa nói xong, cô gái bên cạnh liền ngạo mạn lên tiếng.

“Cô không phải chỉ là một thư ký nho nhỏ thôi sao, lại dám nói chuyện với ông chủ của mình như vậy, ngày mai cô không cần đến nữa.”

Khả Na mở to mắt, mà mắt Đông Lôi mở còn lớn hơn.

Mỹ nữ nép trong ngực ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, lấy lòng nói: “Không cần lo lắng, thư ký của em có thể làm, bảo đảm tốt hơn cô gái xấu xí không biết lễ phép này mấy ngàn mấy vạn lần, hay là…” Tựa đầu vào vòm ngực rộng và an toàn của anh, làm nũng nói: “Em cũng từng bị thư ký chuyên nghiệp dạy dỗ.”

Cô không nhìn thấy sắc mặt Đông Lôi càng ngày càng khó coi, tự mình tựa vào ngực hắn, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.

Trong tất cả thiên kim tiểu thư, cô gái nào cũng đối với quý công tử đào hoa nổi danh này tràn đầy hứng thú.

Nghe nói khi còn bé anh từng bị thầy bói danh tiếng trong nước đoán anh là mệnh đại phú đại quý, tiền đồ có thể nói là không thể dự đoán.

Duy nhất chỉ có mệnh anh là mệnh đào hoa, còn rất là đào hoa.

Đàn ông mệnh đào hoa thật ra cũng may, nhưng nếu trên người Đông Lôi, lại sẽ ảnh hưởng anh cả đời khó thoát khỏi bị con gái tranh giành, sẽ làm tài sản gia tộc kinh doanh hàng năm phá sản, từ mệnh vương tử biến thành mệnh ăn mày, cho nên ông Tư Mã lập tức sai người tìm cách.

Dĩ nhiên người ngoài không biết rốt cuộc cách phá giải là gì, phụ nữ đến gần anh cơ hồ cũng là vì muốn khiêu chiến, nhất là thiên kim tiểu thư mới sinh ra đã vô ưu vô lo, muốn cái gì có cái đó, lại thích so sánh, cho nên sẽ so nhau cướp lấy lòng của quý công tử đào hoa này.

Mặc dù không biết có lấy được tim anh không, nhưng trước tiên anh đã được ôm lấy mỹ nhân. Khả Na lại có cảm giác không thoải mái, một lần nữa chứng thực người đàn ông này yêu trêu hoa ghẹo cỏ.

Hôm nay Đông Lôi vừa đến, Thuỷ Li liền tiến hành công kích, trước cho anh một nụ hôn nóng bỏng.

Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được vẻ xinh đẹp hấp dẫn và gia thế hiển hách của cô.

Cô tự tin nghĩ như vậy, lại bị gương mặt xanh mét hù doạ.

“A! Đông Lôi…” Không ngờ sắc mặt người đàn ông này xanh đến vậy, thật đúng là doạ người. Thuỷ Li thầm nghĩ. Mặc dù như thế, anh vẫn đẹp hơn đàn ông bình thường nhiều, ngay cả tức giận cũng có cá tính như vậy.

“Tiểu thư Thuỷ Li, mời đi ra ngoài.” Đông Lôi lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”

“Tôi nói mời ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ đem cô ra ngoài.”

“Sao anh tự nhiên hung dữ với em thế?”

“Không sai, tôi chính là hung dữ như vậy, cô mất hứng có thể đi.” Hắn tức giận nói, tuyệt nhiên không quan tâm Thuỷ Li có mất mặt ở trước mặt Khả Na hay không.

Chát!

Thuỷ Li thưởng cho anh một cái tát vang dội, sau đó rưng rưng tông cửa xông ra, để lại Khả Na không vẻ gì, và dấu tay rất rõ ràng trên mặt Đông Lôi.

Khả Na chuyển tầm mắt từ bóng lưng biến mất ở cửa quay lại nhìn nam chính, giống như không nhìn thấy ông chủ được thưởng một cái tát, lẳng lặng nói: “Nếu như không có chuyện gì, xin mời tổng giám đốc đi chủ trì cuộc họp.”

“Khả Na….”

Đông Lôi muốn mở miệng, nhưng Khả Na đã xoay người rời đi, còn cân nhắc đóng cửa lại.

Chương 2

Vừa về tới chỗ của mình, Khả Na không nhịn được thở dài, ngẩn người nhìn màn hình máy tính.

Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Rõ ràng cảnh đó cô đã thấy rất nhiều lần, tại sao cô lại để ý như vậy?

Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ mỗi lần anh ta đi ra ngoài, cũng sẽ bị nữ sinh tấn công bất ngờ, cái miệng kia không biết đã trải qua bao nhiều lần bị hôn, thậm chí anh ta còn không nhớ rõ nụ hôn đầu của mình bị người nào cướp đi.

Tay Khả Na vô thức viết trên giấy, đợi cô khôi phục tinh thần, không ngờ mình lại viết hai chữ nụ hôn đầu (trong tiếng trung nụ hôn đầu là sơ vẫn), còn viết kín cả tờ giấy!

Cô vội vàng đem giấy vò thành cục, sau đó ném về phía thùng rác.

Chỉ tiếc thất bại, hơn nữa còn vứt đến bên cạnh một đôi giày da hàng hiệu.

“Đó là đồ bỏ…” Khả Na lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng tờ giấy kia đã bị Đông Lôi cúi người xuống cầm lên mở ra nhìn.

“Nụ hôn đầu?” Anh vốn cho là sẽ thấy chi chít những con số, bởi vì Khả Na là người đứng đầu về việc tính toán, chính là rất thích việc sổ sách, không nghĩ tới lại thấy hai chữ nụ hôn đầu, thật là thú vị.

Cô có thể mặt mình thật là nóng, hiện tại không biết đối mặt thế nào, không thể làm gì hơn là dùng vẻ mặt lạnh lùng để nguỵ trang.

“Anh không phải đang trong phòng họp sao?” Bởi vì đang xấu hổ nên cô nói nghe giống ông chủ hơn cả anh.

Nếu là người khác nói như vậy, Đông Lôi đã cho anh ta nghỉ việc, nhưng cô không giống, cô là Khả Na.

Là cô gái sẽ ở bên anh, chỉ cần có cô bên cạnh, cô có thể giúp anh thay đổi mệnh đào hoa của mình.

Đúng vậy, đối với anh cô là một cô gái đặc biệt.

Sắc mặt của anh bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, khoé miệng hình như đang cười, khiến cho khuôn mặt anh càng tuấn mỹ không người nào có thể kháng cự.

“Dù sao cũng chỉ là ký hợp đồng, những thứ chi tiết đã thảo luận rất kĩ rồi, sẽ không có vấn đề gì, cho nên anh đi ký tên thôi.”

“Em rất lo lắng mình sẽ phải đi tìm việc làm khác rồi không?”

“Tại sao phải tìm việc khác? Anh đã cho phép em rời đi sao?” Anh ngồi xuống một cái ghế bên cạnh cô, đó là một cái ghế vừa có thể dùng để ngồi vừa có thể dùng làm thùng rác plastic. Theo lý nó rất chắc chắn, nhưng bị một người cao lớn như anh ngồi xuống, nhìn như sắp gãy.

“Anh ký một hợp đồng mà không đọc kỹ, như vậy sẽ khiến công ty tổn thất, nếu tổn thất này công ty không giải quyết được, có thể công ty sẽ phá sản…”

“Có em công ty sẽ không phá sản.”

Một câu nói này ngăn chặn cô liên tiếp lải nhải cùng trách cứ, cô chỉ có thể mở to mắt, chỉ biết nhìn anh mà không biết phải làm gì.

Anh khen cô sao?

Bình thường sai bảo cô không khác gì trâu ngựa bây giờ người đàn ông này cũng công nhận cô làm việc rất vất vả?

“Công ty có em anh rất yên tâm, không ai có thể so với em.”

Nghe đến đó, Khả Na đột nhiên cảm thấy anh không có xấu xa như cô nghĩ, thậm chí bất cẩn một chút có thể bị choáng váng, sẽ cảm thấy người đàn ông này thật sự không nên xuất hiện trên thế giới này, đôi mắt đào hoa như vậy, mặt đào hoa như vậy, căn bản đây chính là nguyên nhân gây ra tai nạn.

Mọi người đều nói hồng nhan hoạ thuỷ, nhưng bây giờ trong đầu cô, hoạ thuỷ không nhất định đều là hồng nhan.

Nếu như là người đàn ông này, cũng sẽ khiến con gái gây chiến tranh.

“Đương nhiên.” Cô thu hồi tầm tình bị mê hoặc, cố trấn định nói.

Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy đỉnh đầu có một mảnh hắc ám, cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện anh ở phía sau cô, đưa tay đến trước mặt cô, đem cả người

cô bao vậy giữa máy tính và lồng ngực anh.

“Anh như vậy em làm việc kiểu gì?” Tim cô đấp rất nhanh, không nên như vậy nhưng không cách nào ngăn cản được.

Nơi anh xuất hiện, không có cô gái nào có thể chuyên tâm làm việc, chỉ có cô gái này là ngoại lệ. Đông Lôi không vui nghĩ.

“Anh vừa bị hôn trộm, em ghen sao?”

“Em không có.” Cô trả lời quá nhanh, cho nên bị phát hiện là đang nói dối.

“Gạt người, em có, anh biết em không thích chính mình từng giữ đồ vật bị cô gái khác động đến.”

“Anh nói hưu nói vượn cái gì?” Cô không vui nhìn anh, lại lập tức hối hận.

Cùng khuân mặt tuấn tú như vậy đối mặt, cô không khỏi choáng váng hoa mắt, nhịp tim tăng nhanh.

Anh đưa tay giữ lấy cằm cô, đem gương mặt tuấn tú lại gần cô.

Hô hấp nóng như lửa của anh

gần cô như vậy, khiến cô nhớ mình rất thích mùi đàn ông tinh khiết trên người anh, cùng các người đàn ông khác bất đồng, ít nhất anh yêu sạch sẽ.

“Quên rồi sao?”

“Em nên nhớ cái gì?”

“Vậy anh giúp em không phục trí nhớ một chút!”

Lời của anh làm cô cảm thấy buồn cười, “Làm ơn, em…”

Còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền bị một đôi lạnh như băng ngăn lại.

Môi của anh không ngừng giày xé đôi môi hồng nộn của cô, cái loại bá đạo này làm cho người khác cơ hồ không cách nào hô hấp, bị hôn khiến trong đầu cô nhớ lại.

Trong mơ màng, cô giống như trở lại khi còn bé, lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau ———

Khi đó cô mới mười tuổi, được ông nội đưa đến nhà Tư Mã ở. Không cần ăn nhờ ở đậu nhà người khác nữa, có thể cùng người thân ở cùng nhau, cô cảm thấy rất vui.

Sau đó cô mới phát hiện không như trong tưởng tượng của cô chỉ có ông nội, em gái cùng cô là một gia đình nhỏ, mà còn thêm vài người nữa.

Ông Tư Mã là người lớn nhất, từ thời Thanh nhà họ Diêu đã làm quản gia nhà Tư Mã, lịch sử lâu như vậy, giống như được số mạng an bài.

Ông nội có vẻ đối với thân phận quản gia nhà Tư Mã cảm thấy rất vinh dự, nhưng không phải cô cũng như vậy.

Dường như chỉ có cô kiên trì, không muốn tiếp tục làm người hầu nhà Tư Mã, ngay cả em gái cô cũng bị ông Tư Mã hiền lành thu phục.

Khả Lệ mới năm tuổi bị một thanh chocolate cao cấp lấy lòng, cả người vui vẻ khiến ông Tư Mã ôm vào trong ngực, chọc cho cười khanh khách.

Khả Na cảm thấy em gái thật là không có tiền đồ.

Thấy cô tức giận, ông Tư Mã suy nghĩ mỉm cười với cô nói: “Na Na, sau này chúng ta chính là người một nhà, cháu không phải căng thẳng quá hoặc là quá gò bó, ông sẽ coi cháu là cháu gái mình để chăm sóc.”

Tại sao phải làm vậy? Khả Na thiếu chút nữa xúc động hỏi. Nghe ông nội nói, ông Tư Mã đã có cháu trai bảo bối, tại sao còn phải nhận một cô gái không có huyết thống làm cháu gái?

Người có tiền đều nhàm chán như vậy sao?

Hay là có tiền muốn làm gì thì làm?

Cô không phải cô nhi, cô còn ông nội ruột thịt, không cần người khác làm ông nội cô.

Lúc này, cô nghe được em gái dùng thanh âm ngọt như mật kêu, “Ông nội khoẻ.”

Té xỉu! Em gái thật quá dễ dàng làm phản rồi, nếu con bé làm gián điệp, căn bản không cần dùng nghiêm hình đánh khảo, lập tức sẽ đầu hàng.

“Chính Văn, dẫn hai cháu gái bảo bối của ông lên phòng mình đi!”

“Vâng” Diêu Chính Văn cung kính trả lời, sau đó ôm lấy Khả Lệ đang cầm một đống kẹo đi lên lầu.

Khả Na lại khéo léo đi phía sau, hành lý không cần họ cầm, có người làm giúp họ cầm.

Khả Na lần đầu tiên cảm nhận được người có tiền thật oai phong, hành lý nặng như vậy còn có người giúp.

Diêu Chính Văn đi tới một căn phòng xinh đẹp thì ông quay đầu nói với với Khả Na: “Ông đưa Lệ Lệ đi vào ngủ, phòng của cháu ở cuối cùng bên phải. Cháu có thể tự đi chứ.”

“Vâng.”

Đối mặt với ông nội chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Khả Na không có tình cảm sâu sắc, nhưng vẫn cảm kích ông làm việc khổ cực nuôi cô và em gái. Vốn cho rằng để tránh cho ông nội lo lắng, cô đã trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ khác, cũng đã tự mình giải quyết nhiều việc, chăm sóc mình, còn có thể chăm sóc em gái.

Khả Na đi tới cửa phòng mình, đang thưởn thức cùng khiếp sợ tại sao căn phòng này lại trang hoàng đẹp như vậy, giống như công chúa Bạch Tuyết trong tưởng tượng, xinh đẹp như vậy, nếu như bị mở ra, từ bên trong đi ra một vương tử, cô tuyệt không cảm thấy kỳ quái.

Cô ngừng thở, chậm rãi mở cửa ——

Bên trong không có vương tử.

Cô không khỏi cảm thấy mình tưởng tượng rất hoang đường, buồn cười, lại còn tin vương tử trong chuyện cổ tích sẽ xuất hiện trong thực tế.

Người làm giúp cô đem hành lý cất xong, sau đó cung kính đi ra ngoài, để cho cô một mình trong phòng lẳng lặng ngắm nhìn bốn phía, không thể tin từ nay trở đi, cô có thể ở căn phòng xinh xắn này.

Cô cao hứng đi lại vài vòng, tiếp theo liền vui vẻ nhảy lên trên giường.

Cô cảm thấy mặt của mình, môi của mình không phải đụng vào gối đầu mềm mại, mà là…. mặt của vương tử. “Đừng quên lúc đó em bỗng nhiên nhảy vào anh rồi cướp mất nụ hôn đầu của anh nha.”

Giọng trầm thấp khiến Khả Na đang nhớ về cái ngày đó của mười năm trước trở về hiện tại, thân thể của cô chấn động một chút, muốn co người lại lại bị Đông Lôi phát hiện, ôm cô càng chặt.

Khả Na không có cách nào mở miệng, bởi vì đôi môi đói khát của anh lần nữa che lại môi cô.

Lưỡi của anh bá đạo xâm nhập, cưỡng bách đầu lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, hô hấp hai người dây dưa cùng nhau, phân không rõ ràng là của ai.

Cô không có cách nào cự tuyệt đôi môi của anh, không có cách nào kháng cự lưỡi của anh, bởi vì nụ hôn của anh thật kích thích. Đầu cô trống rỗng, cả người hỗn loạn, cảm giác như mình sắp tan chảy.

“Em thích anh hôn em phải không?” Anh lưu luyến rời khỏi môi cô, giọng nói có chút vui vẻ hỏi.

“Cái gì?” Khả Na vẫn thở dốc không dứt, cảm giác mình còn đang bay bổng trên không trung, ý loạn tình mê, không hiểu được ý của anh.

“Trước đây em giả vờ, cũng chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, đúng không? Em biết rõ đàn ông chịu không nổi nhất là con gái lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt thật). Thật ra em không cần làm như vậy, chỉ cần em nói, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn.” Anh cảm thấy mình nguyện ý, chỉ cần cô nói, nếu cô muốn sao trên trời, anh cũng sẽ giúp cô hái xuống.

Đây là điều những cô gái khác cho tới bây giờ cũng sẽ không có cơ hội, bởi vì đều là con gái thay anh hái mặt trăng, không cần anh phải làm gì.

Nhưng anh rất vui lòng thay cô gái bảo thủ cố chấp này làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần cô không cự tuyệt hắn.

“Không cần.” Khả Na dùng hết sức lực đẩy anh ra, sau đó đi đến chỗ an toàn, trên thực tế, căn bản không có chỗ an toàn, nếu như anh kiên trì, cô căn bản không trốn thoát.

“Em!” Cô vừa mới ngọt ngào như vậy, bây giờ lại khiến người ta chán ghét. Đông Lôi giận chính mình tại sao lại thích cô gái khó trị này như thế, anh không phải thích bị ngược chứ?

“Chúng ta căn bản không nên như vậy, cho nên em hi vọng anh sau này đừng như thế.” Vừa nói xong, cô cố gắng điều chỉnh nhịp tim mình, làm bộ trấn định rời đi.

Để lại người đàn ông đang tức giận, một bộ muốn giết người rồi lại xuống tay không được.

“Diêu Khả Na, cô gái đáng ghét.” Anh không nhịn được nắm chặt tay, cắn răng nghiến lợi muốn đánh người.

Không biết bao nhiêu lần, anh nghĩ muốn bắt lấy cô gái này ra sức đánh một chút, nhưng thực ra lòng anh biết rõ, anh muốn đem cô áp đảo, tấn công cô, dùng cách khác khiến cô khuất phục.

Diêu Khả Na, có phải kiếp trước anh nợ em, đời này mới quan tâm em như vậy? Đông Lôi bắt đầu tin chuyện có duyên có nợ.

*********

Khả Na mặc dù tự nói với mình không cần để ý, nhưng lỗ tai lại không nhịn được lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, muốn biết Đông Lôi có quay lại không.

Kể từ buổi chiều sau khi cô chạy đi, cô gọi điện về công ty, phát hiện anh cũng rời công ty chưa có quay về.

Bây giờ đã muộn như vậy, anh vẫn chưa về.

Mặc dù biết anh là người lớn, hành vi của mình thì mình phụ trách, nhưng dù sao cũng cùng ở dưới một mái nhà, nói không lo lắng là gạt người.

Hơn nữa anh là ông chủ của cô, cô phải dựa vào anh để ăn cơm.

Nhưng cô biết, mình để ý, là nụ hôn của anh.

Nụ hôn của anh làm người ta ý loạn tình mê, không cách nào khắc chế, mỗi lần nghĩ tới, cô cảm thấy toàn thân nóng ran, hư nguyễn vô lực, giống như người tuyết bị lửa đốt.

Cô không phải thánh nhân, đối mặt với một người đàn ông đào hoa như vậy, rất khó không động lòng.

Mọi người thích đồ vật đẹp, cũng sẽ thưởng thức nó, hơn nữa người đàn ông đẹp trai này cùng mình ở chung một mái nhà, mỗi ngày đều gặp nhau, làm sao có thể không có tình cảm?

Đúng vậy , đương nhiên có thể có tình cảm.

Nhưng mà năm năm trước, cô xác định rõ lập trường của mình, cũng nhận thấy rằng người đàn ông này không thể chỉ thuộc về một mình cô… Không! Phải nói dung mạo của anh rất khó có thể để anh dành riêng cho một cô gái.

Bên ngoài thế giới tàn nhẫn, hồ ly tinh, kẻ thứ ba rất nhiều, hơn nữa bây giờ con gái dám yêu dám hận, không ngại biểu đạt tình cảm của mình, càng không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng có, cho nên nếu đàn ông đã kết hôn thì thế nào? Vẫn có thể tranh giành.

Khả Na tự nói với mình, không thể bị anh quấy rối tim mình.

Mặc dù nụ hôn của anh rất mất hồn, thì thế nào?

Chẳng lẽ liền khuất phục? Sau đó để mình biến thành một bông hoa trong vườn hoa của anh.

Nếu có một ngày cô không còn mới mẻ, không thể hấp dẫn sự chú ý của anh, cô nên làm gì?

Không thể, tuyệt đối không được.

Bởi vì lòng cô sẽ bị tổn thương, hơn nữa nếu cùng anh dây dưa, ảnh hưởng đến là người nhà của cô.

Thật vất vả mới có một cuộc sống an ổn, mặc dù phải nhịn khi làm việc dưới trướng của anh, nhưng chỉ cần mình giữ được quan hệ cấp trên và nhân viên, trước mắt cô vẫn có thể ổn định tất cả.

Cô đã chịu đủ phiêu bạc lang thang, không hy vọng vì chính mình mê luyến mà phá hỏng cuộc sống bây giờ, hơn nữa cô biết ông nội hy vọng có thể cùng chủ nhân của ông ở nhà này vượt qua nửa đời sau, thậm chí nghĩ tại ngôi nhà này chết đi.

Ông Tư Mã cùng ông nội tình cảm không đơn thuần là chủ nhân cùng quản gia, mà là anh em ruột thịt rồi, cô không muốn vì chính mình mê luyến hoặc mềm yêu, phá hỏng tất cả.

Cho nên cự tuyệt người đàn ông đào hoa tuyệt đối không sai, huống chi cô biết mình không phải kẻ đùa giỡn tình cảm người khác, mang tình yêu đầu của con gái ra đùa, vì vậy cự tuyệt anh tuyệt đối là quyết định sáng suốt.

Chỉ là một nụ hôn, sẽ không thay đổi gì. Khả Na tự nói với mình như vậy.

Có chút mệt mỏi, cô thư giãn gân cốt, quyết định không chờ anh nữa, cô muốn đi ngủ.

Cô vừa mới cởi áo khoác xuống, lộ ra áo ngủ mỏng manh bên trong thì cửa phòng liền bị người thô lỗ mở ra, hại cô giật mình.

Chương 3

Đông Lôi nhìn chằm chằm Khả Na gần như trong suốt trong áo ngủ, nhịn không được khẽ nguyền rủa một chút cô nghe không rõ lắm nhưng biết đang chửi cô.

Cô xệ mặt xuống, cảm giác mình rất uất ức. Tại sao anh phải nguyền rủa cô như vậy?

“Anh biết xông vào phòng con gái như vậy rất bất lịch sự không?”

“Ha ha ha…! Anh biết ngay em sẽ nói như vậy.” Nếu như cô gái nhỏ này đang ở cổ đại, nhất định sẽ đem trinh tiết đi để thờ, nhưng điều kiện trước tiên là người đàn ông của cô phải chết trước, bị cô lạnh lùng vô tình cho đến chết.

Lúc này, cô gái bị Đông Lôi ôm lấy cũng đã say khướt, cô nhìn anh rồi lại nhìn Khả Na, sau đó hừ lạnh, dán vào ngực anh bày ra thân thể khêu gợi “Cái gì đây! Thì ra trong nhà anh đã có phụ nữ, người đàn ông xấu xa này.”

“Cô ấy không phải phụ nữ của tôi, cô ấy chỉ là đào hoa kiếm của tôi, đặc biệt giúp tôi chặt đứt đường đào hoa.” Anh cười, giống như nghe được chuyện cười.

Mặc dù bây giờ anh là người say, nhưng nụ cười của anh vẫn có thể khiêu khích lòng người, cũng có thể tàn nhẫn đâm bị thương lòng người.

“Thật buồn cười nha! Tại sao có thể so sánh như vậy.”

“Không phải so sánh, là thật.”

Khả Na lạnh lùng nhìn đôi nam nữ say khướt trước mắt mình, trong lòng từ từ dâng lên cảm giác ghen tuông mà cô không thích.

Cô muốn giết chết người đàn ông này, càng muốn chặt đứt tay cô gái không an phận kia.

“Nhà tôi chỉ cần có đứa trẻ ra đời, sẽ xin đại sư tới coi bói. Cô biết không? Tôi là mệnh phú quý, nhưng lại quá đào hoa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mệnh phú quý, muốn hoá giả phải tìm một người có thể phá hỏng số mệnh này.” Anh duỗi ngón tay chỉ cô “Cô ấy, chính là người đó, chỉ cần cô ấy bên cạnh tôi, tôi sẽ không có mệnh đào hoa.”

“Vậy ư? Vậy em là cái gì?” Cô gái chỉ mình. Cô dù sao cũng coi là một đoá hoa đi!

“Đúng vậy! Cô là cái gì?” Mắt Đông Lôi mơ màng nhìn cô gái mình ôm, chỉ biết tối nay mình đi quán bar uống rượu, cô ta liền về cùng anh.

Nhưng bất kể cô là cái gì, anh đều không để ý, người anh để ý là cô gái đang im lặng kia, làm cho anh cảm thấy mình cuồng bị phụ nữ ngược đãi.

Mặc dù mặt nhìn khó coi, mặc dù không tốt nhìn anh, nhưng vừa nhìn thấy điểm phấn hồng nhỏ nhỏ của Khả Na hơi mờ dưới đồ ngủ mỏng manh, cả người anh đều nóng lên.

Tựa như thường ngày, cô cao cao tại thượng như nữ vương, cô không cần làm gì cũng có thể khiến anh dục hoả khắp người, mất đi kiêu ngạo tự tin cùng lý trí.

Yêu nữ này, cô thật đáng giận!

“Em nhìn đi, bây giờ anh có hoa đào, mau tới chém đi! Em không được quên ông nội anh đã cho em cùng em gái ăn ở cùng học hành tại đây, em không phải nên làm tròn trách nhiệm sao?” Rõ ràng một khắc tinh tới tiêu tiền, đặc biệt khắc chế mệnh đào hoa của anh, tại sao lại cao ngạo hơn cả anh?

Anh nghĩ muốn hôn cô, cô nên vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa dịu dàng phối hợp, mà không phải mỗi lần đều cự tuyệt anh, khiến anh tức muốn chết.

Mà đáng chết, anh tựa hồ không sợ mình tức đến chết, ngược lại càng muốn nhiều hơn.

Rõ ràng cô cũng muốn anh, coi như thái độ cô luôn lạnh như băng, thế nhưng khi anh hôn cô, thân thể mềm mại tự động dính sát kia không lừa được người, hơn nữa cánh tay nhỏ bé của cô còn không an phận sờ loạn sau lưng anh……

Anh biết cô cũng muốn anh, tại sao còn phải nói dối, giả vờ dè dặt? Hay nghĩ muốn chơi trò gì?

Bất kể như thế nào, cô đều thành công.

Nhất là bây giờ, cô cao cao tại thượng như nữ vương kiêu ngạo, anh càng muốn đánh về phía cô, bừa bãi phóng túng dục vọng của mình.

“Chém hoa đào? Thật là mê tín! Có thật cô ấy ở cạnh anh, có thể phù hộ anh mệnh phú quý? Vậy em cũng phải tìm một người mới có thể giúp em có số mệnh giống anh à?”

“Không tìm được, cô gái này có số mệnh ít người có, cô ấy không đào hoa.”

“Không đào hoa không phải chứng tỏ không có đàn ông yêu sao? Thật thê thảm đó! Vậy em không cần không có đào hoa, em muốn rất nhiều rất nhiều đào hoa, như vậy mới gọi là con gái a!”

Cô gái ghê tởm này, ở đây nói xằng nói bậy cái gì vậy? Khả Na rất muốn xông tới nắm lấy tóc cô ta, sau đó đem cô ta từ thân thể người đàn ông đáng ghét kia ra, ném ra ngoài, nhưng cô vẫn không có di động, chỉ là hô hấp càng trở nên dồn dập.

Đông Lôi nhìn gương mặt Khả Na đỏ ửng, hai vú cô kịch liệt phập phồng lên xuống, anh cảm thấy thân thể cũng bị tỉnh lại.

Luôn dễ dàng như vậy, anh có thể ở trước mặt cô biến thành cầm thú, thật là khiến người ta khó chịu.

“Nếu như anh muốn về phòng mình, tại sao lại tới phòng em?” Khả Na cuối cùng cũng tìm lại thanh âm của mình, cứng rắn nói.

Cô nghĩ muốn cầm áo khoác lên người, rồi lại sợ cử động như vậy sẽ khiêu khích người đàn ông này, anh nhìn chăm chú để cô có phản ứng, mà cô cũng hy vọng, chính là để anh phát hiện nội tâm cô đang khát vọng,cho nên anh không thể làm gì khác hơn dùng tay ôm ngực, như vậy ít nhất có thể cho mình một chút cảm giác an toàn “Cô nghe đi, một người làm nói chuyện có giọng nói như vậy sao?” Anh còn cùng cô gái bên cạnh càu nhàu, một chút thể diện cũng không cho Khả Na.

Khả Na mở to mắt, không tin điều mình vừa nghe được. Cái gì người làm? Người đàn ông này uống rượu hồ đồ luôn rồi sao?

“Cũng chỉ là một người làm mà thôi, để em thay anh dạy dỗ cô ta.” Nói xong, cô ta đưa tay muốn đánh Khả Na, lại bị Khả Na tránh được.

Cô gái say khướt kia cũng không khác, một cái tát không được, cả người lắc lư mấy bước, không có chú ý, bước chân giẫm hụt, liền ngã ngồi trên mặt đất, chậm rãi trượt chân trên thảm trải sàn rồi lăn ra ngủ.

“Hàaa…! Đơn giản như vậy đã say rồi, còn muốn làm phụ nữ của tôi?”

Nhìn Đông Lôi cũng rất nhếch nhác, còn cười cô gái kia. Khả Na tức giận muốn giết người, nhưng cô chỉ có một mình làm sao có thể mang hai người say rượu này đi?

Cô thật sự bắt mình nhẫn nại, sau đó cầm lên chăn bông cùng gối của mình liền hướng cửa phòng đi, lại bị anh say lảo đảo bắt được mánh khoé.

Khả Na thấy hết sức kinh ngạc, anh rõ ràng đã say, còn có thể bắt cô chuẩn xác như vậy.

“Muốn trốn? Em lại muốn chạy trốn, em cho rằng em có thể thoát sao?”

“Tư Mã Đông Lôi, cái đồ say xỉn này, anh biết mình đang làm gì không? Nếu như bị ông nội anh biết anh không những uống rượu mà còn mang con gái về nhà, ông sẽ tức giận, còn rất đau lòng?”

“Vậy còn em? Chẳng lẽ em không tức hoặc thương tâm sao? Chẳng lẽ không ghen chút nào sao?”

Có! Rất nhiều rất nhiều, nhưng không nên tồn tại loại cảm giác đó.

“Không có.” Cô ăn ở hai lòng nói.

Anh đột nhiên dùng sức lôi kéo, Khả Na bị anh kéo vào trong ngực, muốn tranh cũng không được.

“Em đã là một cô gái vô tâm, anh cần gì phải đối với em quá mức cẩn thận? Trong lòng em, anh vĩnh viên vẫn kém với cái người trong nhật ký của em.”

“Anh xem trộm nhật ký của em?” Khả Na cao giọng nói.

“Tại sao anh không thể xem? Em là người của anh, anh có quyền nhìn tất cả mọi thứ của em, thậm chí em căn bản không nên có bí mật.”

“Em không phải của anh.” Khả Na lớn tiếng nói.

“Vậy sao? Anh liền cho em tận mắt thấy, thân cảm thụ, có lẽ em sẽ nhận ra.” Trong mắt Đông Lôi loé ra tia nguy hiểm.

“Không….”

“Anh vốn không muốn cho em biết anh nhìn lén nhật ký của em, bởi vì em chán ghét anh như vậy, nếu như em biết, nhất định em còn chán ghét anh, cự tuyệt anh hơn.”

“Không sai, hiện tại em rất ghét anh. Anh buông em ra.” Cô dùng sức giãy giụa.

Anh càng mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cô, sức lực lớn đến mức cô cảm thấy mình như bị anh bóp nát.

“Nhưng nếu anh không xem trộm, anh làm sao biết tại sao em chán ghét anh như vậy?”

Lòng Khả Na đập chậm một nhịp, “ Anh xem hết rồi?”

“Không có, anh chỉ thấy một tờ, một tờ em viết, em thích một người đàn ông không nên thích, cũng không dám nói cho anh ta biết. Anh nhớ lúc em đọc sách chỉ có một nam sinh đến gần em, là anh ta, có đúng hay không?”

Một tờ, cũng đủ rồi.

Nghe anh nói như vậy, Khả Na thở phào nhẹ nhóm. May mắn bí mật của mình không bị phát hiện.

Cô gật đầu một cái, “Không sai, chính là anh ấy.”

“Anh ta không phải đi nước ngoài rồi sao? Em còn nghĩ đến anh ta?”

“Đúng vậy, anh ấy xuất ngoại thì thế nào? Em có thể chờ anh ấy về.” Trên thực tế, làm có gì có cái chờ đợi này, học trưởng đó cô đã quên dáng dấp như thế nào rồi, cảm thấy tiếc nuối duy nhất, là cô đã đả thương lòng của học trưởng.

Nếu như có một lần nữa, có lẽ cô sẽ nghĩ cách khác khiến học trưởng không bị tổn thương, mặc dù cuối cùng, kết quả nhất định phải cự tuyệt tấm chân tình của anh. “Cái người này còn là một cô gái độc ác, chẳng lẽ em không thấy anh… anh…”

“Anh làm sao?”

Thích em.

Ba chữ này, anh không có cách nào thản nhiên nói ra, không riêng bởi vì xấu hổ, mà còn vì Khả Na có thái độ như vậy với anh, chỉ có thể ấp úng không thể nói.

Nhìn anh không nói, trong lòng Khả Na khó nên tia mất mác, nhưng vẫn cưỡng bách mình không biểu hiện ra.

Cô đã từng mất khống chế, mỗi lần đều làm cô thống khổ.

“Buông em ra.” Cô cảm thấy khó thở, mà anh đến gần như vậy càng làm tình huống trở nên nghiêm trọng.

Cô phát hiện anh không có nói chuyện, khó hiểu nhìn anh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bộ ngực sữa rất tròn của cô, vì anh nhìn chăm chú mà nhô ra điểm nhỏ, không cẩn thận để lộ ra bí mật trong nội tâm cô.

“Không….. Không cho phép nhìn”. Cô cà lăm nói.

“Chỉ sợ rất khó, bởi vì em phá hỏng tâm trạng vui vẻ của anh, cho nê

Thông Tin
Lượt Xem : 2803
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN