-->
“Nga, vậy… Nhìn xem đi.”
Liên Tống có chút ngượng ngùng. Tuy rằng không phải chưa thấy qua nam tử trần truồng, nhưng ngay cả lỗ chân lông cũng thấy rõ như thế này thì là lần đầu a.
Hàn Tùng Lạc cởi hết áo. Liên Tống tiêu trừ tạp niệm, một lòng nhìn sau lưng hắn sao chép kiếm phổ.
Sau khi chép xong nàng nói: “Tốt rồi.”
Hàn Tùng Lạc mặc xong quần áo, thấy Liên Tống trên mặt đỏ bừng, thương tiếc nói: “Ủy khuất cho ngươi, một cô nương mà phải nhìn thân mình nam nhân.”
Liên Tống thật muốn tiêu sái mà nói: cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng nghĩ lại, nói như vậy tám phần uy nghiêm của nàng sẽ bị quét đi như rác. Vì thế nàng chỉ cười, không nói gì. Phải làm chưởng môn cũng thật không dễ dàng.
Hàn Tùng Lạc thấy nàng tự nhiên hào phóng như thế thì trong lòng tán thưởng, tự giác nói sang chuyện khác: “Ngươi cất kiếm phổ cho kỹ, thừa dịp không có người thì tu luyện. Đừng để người ta nhìn lén.”
Liên Tống nói: “Hiện tại ta trở về phòng luyện, cơm chiều đừng có gọi ta.”
Hàn Tùng Lạc nói: “Thiên ngoại phi tiên không phải dễ dàng luyện như vậy, năm rộng tháng dài, không vội, trước cùng ta đi ăn điểm tâm đi.”
Liên Tống nói: “Trước giờ cơm chiều ta nhất định có thể luyện xong, ngươi cứ chờ không cần lo lắng.”
Hàn Tùng Lạc lại kêu nhưng nàng không trở lại. Hắn cho là Liên Tống chỉ nói mạnh miệng, khi ăn điểm tâm thì luôn suy nghĩ, buổi tối nay nàng luyện công chưa xong mà đi ra thì hắn nên nói như thế nào để nàng khỏi khó xử.
Đến buổi tối trên lôi đài đã đánh rất náo nhiệt.
Các môn phái cơ bản đều đã giao thủ, có ưu thế nhất là Hoa Sơn cùng Thái Sơn. Chưởng môn hai phái so chiêu trên võ đài khó phân cao thấp.
Đến tối, hai người ngừng chiến, mọi người lại đến trai đường dùng cơm.
Lúc này Liên Tống xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy nàng, thì khinh thường kêu một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Người của phái Không Động thì hành lễ với nàng, các môn phái khác thì làm như không thấy nàng đến.
Nàng không nói một câu, ngồi xuống liền ăn. Một ngày chưa ăn cơm, lại luyện một ngày công, nàng đói bụng lắm.
Thấy nàng ăn như thế thì Hàn Tùng Lạc cũng không quấy rầy nàng.
Tiểu Thất hỏi một câu: “Chưởng môn, cả ngày người ở chỗ nào vậy? Người của phái Hoa Sơn vẫn chờ người để tỷ thí với chưởng môn của họ nha.”
Tôn Giai Định gõ đầu Tiểu Thất: “Ăn cơm của đệ đi.”
Liên Tống nuốt xuống một miếng cơm nói: “Ta đi luyện công. Sau khi mọi người ăn xong rồi thì ta cùng họ tỷ thí.”
Những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái. Tiểu tam nói: “Chưởng môn, người không cần vì câu nói của họ mà xuất đầu lộ diện. Ta biết võ công chúng ta không bằng người ta, không sao đâu.”
Liên Tống nói: “Thục Sơn ở trên giang hồ không có danh tiếng lại rất ít khi xuất hiện, từ trước đến nay họ đều khinh thường các ngươi. Hiện nay các người đã xuống núi muốn sống yên ổn ở trung nguyên thì quyết không được để họ coi thường.”
Tiểu Tam nghĩ rằng Liên Tống đánh không lại bọn họ nhưng lại không nói ra sợ làm tổn thương tự tôn của nàng. Hắn nhìn Tiểu Tứ. Tiểu tứ ngầm hiểu ý nói: “Chưởng môn, vạn nhất người đánh thắng thì phải quyết đấu với Kim Nhật Lãng. Cho dù luyện Tẩy tủy kinh cũng không nhất định là thắng được hắn. Nếu người cùng tác chiến với mọi người thì không chừng còn có thể sống. Nếu người cùng hắn đơn đấu, khẳng định là chết không nghi ngờ.”
“Ừ, ta biết.” Liên Tống chuyên tâm gắp một khối đậu hủ nói: “Ta chỉ là muốn lên lôi đài đánh thôi, chưa chắc đã thắng mà, các ngươi lo quá xa.”
Vài người lại nhìn lẫn nhau.
Cơm nước xong, lại một vòng so đấu bắt đầu.
Thôi Anh khi nãy thắng lên đài ôm quyền nói: “Các vị, mới rồi đa tạ đã nương tay, nếu có ai còn muốn cùng Thôi Anh tỷ thí mời lên đài.”
Trước khi người khác kịp lên thì Liên Tống đã bay đến trước mặt hắn.
Thấy nàng xuất hiện, Thôi Anh chỉ là cười nhạt nói: “Liên chưởng môn, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Liên Tống rút kiếm nói: “Cứ việc đến.”
Thôi Anh thầm nghĩ giao đấu với nàng thì không cần rút kiếm nên không rút. Sau ba chiêu, hắn kinh ngạc vì võ công của nàng tiến bộ không ít, hắn khó có thể chống đỡ. Lại cố gắng đỡ thêm hai chiêu, hắn buộc phải rút kiếm toàn lực đấu với nàng.
Hai người đánh khó phân cao thấp.
Các môn phái khác nhìn thấy Liên Tống hạ kiếm như mưa, tốc độ cực nhanh thì đều kinh ngạc dị thường, không còn tiếng khinh thị nào nữa. Còn có người nói Liên Tống quá mức giảo hoạt, bảo tồn sức lực đến cuối cùng mới chịu ra tay.
Đệ tử Thục Sơn cũng kinh ngạc không thua gì mọi người. Tôn Giai Định hỏi Hàn Tùng Lạc: “Ngươi mang Thiên ngoại phi tiên đưa nàng sao?” Hàn Tùng Lạc nói: “Đúng vậy, nhưng mà nàng đã đáp ứng vĩnh viễn ở lại phái Thục Sơn.”
“Thật vậy chăng, thật tốt quá.” Tiểu thất đưa tay đến.
Nếu Liên Tống đồng ý như thế, các đệ tử khác của Thục Sơn cũng không có ý kiến gì. Bọn họ đều là cô nhi, cùng lắm chỉ trên dưới mười hai mười ba tuổi, cùng Liên Tống ở chung thời gian dài như thế, sớm đã xem nàng là mẫu thân là tỷ tỷ, ai cũng hi vọng nàng ở lại.
Trên đài không biết đã qua mấy chiêu, Thôi Anh đánh cho có chút chật vật, Liên Tống trấn định tự nhiên. Kiếm vẫn nhanh như vậy, chiêu thức vẫn linh hoạt, mặt Liên Tống không đỏ tim không đập nhanh, phi thân nhẹ nhàng như chim yến, lướt qua lướt lại, Thôi Anh mệt mỏi ứng phó với sự biến hóa của nàng, chỉ có thể phòng thủ.
Mắt thấy Thôi Anh sắp bại, Liên Tống sử dụng chiêu đầu tiên của Thiên ngoại phi tiên. Thôi Anh còn chưa thấy rõ kiếm từ nơi nào đến thì cả người đã bay xuống đài.
Nơi Thôi Anh rơi xuống mọi người tự động tản ra. Người phái Hoa Sơn nhanh chóng đến đỡ hắn đi qua một bên.
Thôi Anh đi qua một bên, mọi người cũng không vây lại.
Trên đài, quanh thân Liên Tống tản ra luồng khí sắc bén, như là ngọn lửa bùng nổ tận trời khiến bọn họ không dám tới gần.
Liên Tống để kiếm ra sau lưng, nhìn dưới đài nói: “Còn nhờ các vị chỉ giáo.”
Mọi người không một ai lên tiếng trả lời. Đa số họ đã bị Thôi Anh đánh bại, mà Liên Tống đánh bại Thôi Anh, đương nhiên họ sẽ không lên đài rước nhục.
Duy nhất chưởng môn của Thái Sơn là Tống Thanh Sơn chưa bị Thôi An đánh bại bay lên đài. Hắn không nắm chắc phần thắng nhưng dù sao Liên Tống cũng là nữ tử, hắn liều chết cũng không thể để một nữ tử làm minh chủ võ lâm, nếu thế thì đàn ông như bọn họ sao có thể ngẩng đầu làm người.
Trải qua một phen thử luyện khi nãy, thiên ngoại phi tiên của Liên Tống đã bắt đầu thành thục. Đánh bại Thôi Anh dùng hai mươi chiêu, lúc này đánh bại Tống Thanh Sơn chỉ dùng mười chiêu.
Sau mười chiêu, Tống Thanh Sơn suy tàn rơi xuống đài, phun ra một ngụm máu tươi.
Liên Tống làm cái lễ với Tống Thanh Sơn giương giọng nói với dưới đài: “Còn ai muốn chỉ giáo không?”
Hỏi ba tiếng, không có người lên tiếng trả lời.
Võ lâm minh chủ (tứ)
Lúc này Phàm mang theo hai vị sư đệ cùng một đám người ở sau đi đến.
Hắn đứng dưới đài đối mặt với mọi người nói: “Ai di đà phật, xem ra minh chủ võ lâm đã định. Không biết các vị còn có ý kiến gì không?”
Mọi người yên lặng trong chốc lát, người đầu tiên xông ra phản đối là một đệ tử của Tung Sơn: “Ta không đồng ý, nà
nàng là nữ tử, nữ tử sao có thể thống lĩnh võ lâm?”
Một câu nói kích lên nhiều sóng gió, mọi người đều nhấc tay phản đối.
“Một nữ nhân, không có tư cách thống lĩnh võ lâm!”
“Phải chọn lại một lần nữa từ các vị chưởng môn nam nhân!”
“Chúng ta không tiếp nhận nữ tử là minh chủ võ lâm!”
m thanh phản đối, tiếng sau còn cao hơn tiếng trước.
Hai vị nữ tử chưởng môn là Tĩnh Dật cùng Võ Lăng Vân tuy trong lòng có bất bình, nhưng ngại người khác phái thế mạnh người đông, võ lâm quả thật cũng chưa từng có minh chủ là nữ tử, các nàng không thể hé răng nói gì.
Vài vị phương trượng cũng thấy không ổn, xoay người nhìn về phía Liên Tống ở trên đài, hi vọng nàng tự động rút lui.
Liên Tống từ trên đài nhảy xuống, trấn định tự nhiên đi đến trước mặt mọi người, nhìn quanh liếc mắt một cái. Ánh mắt của nàng kiên định mà mãnh liệt, người nào bị nàng nhìn không hiểu sao lại sợ hãi.
Nàng khẽ mở môi, nhẹ giọng hỏi: “Nữ nhân thì không thể làm minh chủ võ lâm sao?”
Tiếng nói mềm nhẹ của nàng giảm đi sát khí, mọi người khôi phục lại kêu la: “Không thể! Chỉ là ngươi có vận may nhất thời nên tỷ thí mới thắng thôi. Một nữ nhân thì tuyệt đối không thể lãnh đạo nhiều anh hùng hảo hán như
vậy!”
Liên Tống nghe xong, chỉ cười rút kiếm ra.
Mọi người thấy nàng rút kiếm, nghĩ là nàng thẹn quá hóa giận nên muốn phản kháng, ai cũng cầm lấy chuôi kiếm chuẩn bị ứng phó nàng,
Bọn họ vừa rút kiếm ra thì không thấy Liên Tống nữa. Chỉ thấy một bóng dáng màu trắng xoẹt qua vù vù ở bên tai, quay đầu nhìn lại cũng không thấy gì, khiến bọn họ than lên một tiếng sợ hãi.
Mỗi người than thở xong rồi, Liên Tống lại bình yên vô sự đứng trước mặt họ.
Mọi người không hiểu nàng muốn làm trò gì, đang muốn lên tiếng chất vấn bỗng nhiên một người thét chói tai, tiếp theo có những tiếng thét chói tai khác vang lên. Thanh âm quần áo rơi xuống đất liên tiếp vang lên.
Trừ bỏ phái Hằng Sơn, phái Thương Ngô cùng với phái Thục Sơn, đai lưng các anh hùng hảo hán của các phái khác đều lả tả rơi xuống. Các hảo hán có người nắm áo có người giữ quần, rất chật vật.
Người phái Hằng Sơn cùng phái Thương Ngô đều cúi đầu, trong đầu nhớ lại một màn không cẩn thận nhìn thấy khi nãy, đều che miệng cười rộ lên.
Liên Tống đút kiếm vào vỏ, cũng không thèm nhìn tới bọn họ nói: “Trước khi luận võ, các người đều đã định ra, chỉ cần là người chính phái, chỉ cần đánh thắng mọi người có thể làm minh chủ võ lâm. Ta là chưởng môn Thục Sơn, đương nhiên là người chính phái, ta đơn độc chiến đấu quang minh chính đại thắng trên lôi đài, đương nhiên vị trí minh chủ võ lâm là của ta. Lúc trước các người cũng không nói nữ tử không được tham gia, hiện tại lại muốn bội ước sao? Lật lọng như thế cũng gọi là anh hùng hảo hán sao?”
Khi mọi người bị cắt mất dây lưng thì khí thế đã không còn. Hiện tại bị hỏi như thế, không ai có thể cãi lại một câu.
Vài vị phương trượng thấy tình hình thế này thì chỉ có thể tuân thủ ước định, phong Liên Tống làm minh chủ võ lâm, đưa Tẩy tủy kinh cho nàng mượn.
Liên Tống cầm Tẩy Tủy Kinh lập tức trở về phòng bế quan tu luyện.
Nàng tự thấy rằng với ngộ tính của nàng thì chỉ cần một ngày là có thể luyện xong Tẩy Tủy Kinh, nhưng võ công của Thiếu Lâm rộng lớn tinh thâm, có nhiều chỗ nàng phải mất chút ít thời gian mới có thể hiểu được. Luyện thành xuất quan đã là hai ngày sau. Bầu trời đen kịt khiến nàng không nhận ra đã là canh mấy, nàng không thể xác định được đã đến thời gian mà Kim Nhật Lãng ước định chưa, muốn tìm một người tới hỏi nhưng dạo một vòng trong sân đều không thấy một bóng người. Đến gõ cửa phòng người khác, cũng không thấy ai trả lời.
Nàng có dự cảm không tốt, chạy đi đến đại điện.
Đến đại điện, toàn là những người ngã xuống đất rên rỉ.
Nàng nâng một người ngã ở cửa hỏi: “Các ngươi làm sao vậy, tại sao lại như thế này?”
Người nọ ói ra một búng máu, hoàn toàn không nói ra lời. Nàng kiểm tra mạch đập biết hắn trúng độc. Nhất thời nàng không nhận ra hắn trúng độc gì đành phải tạm thời ngăn chặn khí huyết của hắn, kéo dài sự sống.
“Chưởng môn…”
Nghe được thanh âm của Hàn Tùng Lạc, nàng vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm.
Hàn Tùng Lạc dựa vào một cây cột trong đại điện.
Nàng chạy tới giúp hắn che khí huyết hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Khí độc bị che lại, không còn đau nữa, Hàn Tùng Lạc thở hổn hển nói: “Có người hạ độc trong giếng của Thiếu Lâm Tự, tất cả mọi người đều đau đớn không thể động đậy, không có ai may mắn thoát khỏi.”
Liên Tống nhìn quanh bốn phía, quả thật không thấy ai khỏe mạnh cả. Ngay cả ba vị phương trượng cũng đang ngồi vận công. Nàng nhớ rõ Thiếu Lâm Tự vì phòng ngừa bị hạ độc nên đều phái người canh giữ bên cạnh giếng nước cùng phòng bếp, làm sao có thể dễ dàng bị hạ độc?
Hàn Tùng Lạc bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, nàng lập tức hoàn hồn, đè mạch đập của hắn lại, lại hỏi hắn về triệu chứng khi trúng độc.
Theo như lời của Hàn Tùng Lạc, nhìn như đã trúng độc “Thập bát man châu”, một độc bí ẩn của Đường Môn. Thập bát man châu là một loại độc rất kỳ dị. Biểu hiện rõ ràng nhất là trên mu bàn tay của người trúng độc sẽ dần hiện ra một dấu ấn màu đỏ. Dấu ấn đần dần lan ra, càng ngày càng giống một đóa mạn châu sa hoa. Khi mạn châu sa hoa đủ mười tám cánh hoa thì người trúng độc sẽ chết.
Độc này kỳ dị nhưng giải không khó. Đường Môn dùng độc rất có quy luật, dùng mấy vị thuốc lần trước định giải độc cho chưởng môn Không Động sửa lại một chút là được rồi.
Nhưng cho dù sửa thế nào thì nhất định phải có Huyên hoa.
Liên Tống đi đến bên cạnh Phàm hỏi: “Đại sư, lần trước ta từng nhắc với người về Huyên hoa, không biết người đã cho xuống núi thu thập chưa?”
Phàm lắc đầu nói: “Đệ tử ta phái xuống núi đều bị ma giáo giết chết. Sau này tình thế khẩn trương nên ta cũng không phái người xuống nữa.”
Trong lòng Liên Tống chợt lạnh. Không có Huyên hoa, nàng không thể chế dược, chỉ có thể dùng máu của mình để cứu người. Nhưng mà nàng cũng không thể xác định được máu của nàng có thể giải được mọi loại độc hay không, chẳng may không được thì làm sao bây giờ. Thứ hai, người trúng độc quá nhiều, nếu nàng cho mỗi người một búng máu, chỉ sợ cho mới được một nửa nàng đã mất máu mà chết.
Khi nàng đang do dự, thoáng nhìn qua mu bàn tay của Phàm đã hiện ra sáu bảy cánh hoa rồi, công lực của Phàm thâm hậu còn như thế thì cũng biết được các đệ tử nội lực suy yếu sẽ thế nào. Nàng khẽ cắn môi, quyết định dùng máu của mình thử xem, có thể cứu được ai thì cứu.
Rút dao ra cắt ngón tay, nàng mời Phàm hé miệng. Phàm từng thấy nàng giải độc cho chưởng môn Không Động, do dự một chút liền mở miệng ra nuốt vài giọt máu của nàng.
Nàng đợi trong chốc lát hỏi: “Phương trượng, thấy thế nào?”
Phàm vận công điều chỉnh huyết mạch, đau đớn trên người giảm bớt, sau một lát thì không còn đau đớn. Hắn mở to mắt gật đầu với Liên Tống. Liên Tống xem xét mu bàn tay của hắn, phát hiện đóa hoa đã giảm đi hai cánh, hơn nữa hai cánh còn lại cũng đang chậm rãi mờ đi.
Trong lòng mừng rỡ, nàng lấy đĩa trái cây dưới tượng Phật, để máu chảy vào đó rồi đưa cho những người trúng độc để họ tự chia.
Thời gian cấp bách, nàng không quản được ai trước ai sau, cái đĩa đầy máu thì đưa cho người gần nhất.
Chương 45
Sau bốn năm đĩa, nàng cảm thấy cả đầu choáng váng nên nghỉ ngơi một chút. Điểm huyệt trên cánh tay để máu ngừng chảy, nàng lau mồ hôi quan sát người bốn phía.
Vài môn phái uống xong máu thì sắc mặt tốt lên. Những người nằm ở cửa do quá xa nên không thể nhận được máu, khí sắc trên mặt tiều tụy đi không ít.
Nàng thấy vậy nhưng dưới chân tượng phật không còn cái đĩa nào, liền đi tới bên cạnh phái Không Động hỏi về cái đĩa của bọn họ. Đệ tử Không Động đã tốt hơn nhiều nên đưa đĩa ngọc cho nàng, cúi đầu với nàng thật sâu. Nàng tiếp nhận, không nhiều lớn cầm đĩa đến bên cạnh phái Hoa Sơn.
Miệng vết thương không còn máu chảy ra, nàng lại rút dao cắt vào miệng vết thương lần nữa, máu nhanh chóng tràn ra đĩa. Người phái Hoa Sơn thấy máu nàng chảy nhiều như vậy thì có chút sợ hãi, bội phục nàng có thể vì người khác mà ra tay ngoan độc với mình như thế.
Máu đầy đĩa, nàng đưa cho Thôi Anh. Thôi Anh uống một ngụm, rồi chuyển cho những người khác. Đến lượt Hoàng Vũ Dao thì máu đã không còn.
Liên Tống nghĩ dù sao nàng cũng là nữ, không cần để ý. Nàng ôm vết thương ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng Vũ Dao, trực tiếp đặt miệng vết thương lên miệng nàng. Thân mình của Hoàng Vũ Dao mảnh mai, uống máu xong vẫn vô lực nằm xuống, không thể ngồi dậy để vận khí hóa độc tính được. Liên Tống nhìn trên mu bàn tay của nàng đã có mười bảy cánh hoa, độc tính quá mạnh rồi, nếu không giải kịp sẽ nguy hiểm, Liên Tống liền mang nàng dậy dựa vào mình, giúp nàng vận công. Sau một lát, Hoàng Vũ Dao thấy thân mình nhẹ đi, tay chân khôi phục lại sức lực từ trong cổ họng phun ra một ngụm đàm. Thấy nàng như thế Liên Tống yên tâm.
Khi nàng buông Hoàng Vũ Dao ra, Hoàng Vũ Dao nắm chặt tay nàng suy yếu nói tiếng cảm ơn. Nàng thấy dáng vẻ chân thành của Hoàng Vũ Dao thì cảm thấy nàng cũng không đáng ghét như bản thân đã nghĩ.
Khi đứng lên, Liên Tống liền thấy choáng váng đầu óc. Mê muội nhìn qua thấy người của Thục Sơn vẫn chưa được giải độc. Nàng lấy đĩa ngọc mang qua vừa ngồi xổm xuống, Phàm đi tới nói: “Khẳng định là người của ma giáo hạ độc, chắc hẳn bọn họ hiện tại đã thu được tin tức mà chạy tới. Việc rất gấp, chúng ta phải cho người đi bảo vệ cửa lớn, ngăn cản bọn họ lên núi.”
Liên Tống gật đầu: “Đươc, ta sẽ lo ở nơi này.”
Phàm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng lại nhìn đến vết thương trên tay của nàng, tính tình lương thiện của nàng đã làm rung động lòng hắn. Hắn dẫn dắt hai vị sư đệ quỳ xuống trước nàng.
Liên Tống đang lấy máu vào đĩa thấy họ làm như thế thì thả xuống nâng họ dậy.
Phương trượng cẩn thận đặt tay nàng vào đĩa, vỗ tay ca tụng nói: “A di đà phật, thí chủ không tính toán chuyện trước kia mà cứu mọi người lúc nguy nan, thật là tâm địa như bồ tát. Lúc trước lão nạp cho rằng thí chủ là nữ nhân không xứng làm minh chủ võ lâm, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn. Lấy đức hạnh của thí chủ đương nhiên là người xứng đáng nhất đảm nhận chức minh chủ võ lâm.”
Liên Tống nói: “Đại sư nói quá lời. Ngài đã trao tặng danh hiệu minh chủ võ lâm cho ta lại cho mượn Tẩy tủy kinh, đây đã là ân huệ sâu nặng, ta chỉ là mất chút máu mà thôi, vẫn chưa đủ để đền đáp.”
Vài vị phương trượng nghe xong thì đều cảm phục trong lòng. Tình thế không thể chậm trễ, họ không nhiều lời nữa, cảm tạ Liên Tống rồi chạy vội xuống núi.
Liên Tống nhìn thấy người của Thục Sơn đã uống máu xong thì yên tâm, lại chuyển hướng đến môn phái kế tiếp.
Cách Thục Sơn gần nhất là phái Thương Ngô, xa hơn phái Thương Ngô là Vạn Kiếm sơn trang.
Liên Tống cứu xong phái Thương Ngô thì hô hấp đã có chút khó khăn, nâng chân không nổi. Nàng ngồi tại chỗ điều dưỡng, thần trí dần dần mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng đánh nhau. Nàng nghĩ là người của ma giáo tấn công, buộc bản thân mở mắt ra, mười thân ảnh đánh nhau ở trước mắt không phải là người Ma giáo.
Võ lâm minh chủ (ngũ)
Tiểu Thất thấy Liên Tống tỉnh lại thì vui mừng khóc lóc nói: “Chưởng môn, rốt cuộc người cũng tỉnh.”
Liên Tống giật giật đôi môi khô khốc nói: “Sao họ lại đánh nhau?”
Tiểu Thất thở phì phì nói: “Vạn Kiếm sơn trang cùng người của phái Tung Sơn thấy người ngồi bất động thì sai một vài đệ tử đã được giải độc đến lấy máu của người. Chúng ta rất sốt ruột nhưng lại không có khí lực. May mắn có phái Hoa Sơn cùng Không Động tiến đến ngăn cản họ.”
Tiểu Thất nói xong thì nằm trên đùi Liên Tống khóc lớn. Liên Tống đau lòng sờ sờ cái đầu của hắn, lại liếc mắt nhìn những người đánh nhau ở trước, trong cuộc đời này đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ấm áp khi có nhiều người bản vệ.
“Đừng đánh .” Nàng kêu lên.
Mọi người nghe thấy đều dừng tay, những người bảo vệ nàng chia làm hai phần, phái Hoa Sơn ngăn ở ngoài không để những người kia lấy máu của nàng, còn phái Không Động thì đến bên cạnh hỏi xem nàng có chuyện gì không.
Sự việc liên quan đến sống chết của nhiều người, Liên Tống cảm thấy thân thể như không còn là của nàng nữa, không thể hàm hồ nên nói: “Làm phiền các vị Thiếu Lâm đi tìm một chút tảo, cây long nhãn cùng củ từ mài thành phấn, nếu có thêm a giao thì mang a giao đi chưng, nếu có thể bắt thêm được chim chóc thì càng tốt, đem nấu lên. Ngoài những thứ này nếu có thứ gì bổ máu thì mang đến đây.”
Đệ tử Không Động liên tục gật đầu, bảo nàng yên tâm chờ.
Liên Tống nói với các đệ tử Không Động khác: “Nếu các ngươi có sức lực thì làm phiền các ngươi xuống núi hái một ít huyên tiêu, càng nhiều càng tốt.”
Vài đệ tử lĩnh mệnh đi xuống núi.
Không đến nửa canh giờ, tất cả những thuốc bổ nàng dặn đã mang lên. Nàng không kể ăn có ngon hay không đều nuốt hết vào bụng.
Lúc này phái Thương Ngô cùng phái Thục Sơn đều khôi phục khí lực, tụ lại bao quanh nàng. Người của Vạn Kiếm sơn trang cùng Tung Sơn không còn cơ hội nữa nên ngồi tại chỗ đợi Liên Tống uống thuốc bổ máu.
Khi Liên Tống mở mắt ra thì ngẫu nhiên nhìn thấy một đám người nhìn nàng như hổ rình mồi, nhất thời cảm thấy cả người nàng như bị bao vây trong nguy hiểm. Nàng chưa từng có cảm giác diệu kỳ này, nhịn không được mà bật cười.
Mọi người nghe thấy tiếng cười đều ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ, trong lúc gặp nguy không loạn, đối mặt với người muốn giết mình mà còn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, là người đại tài, thậm chí có tác phong của lão tổ bồ đề.
Nghĩ đến thế này, mọi người đều vô cùng kính nể Liên Tống, hoàn toàn xem nhẹ chuyện nàng là nữ tử.
Khí huyết lại lần nữa tràn đầy kinh mạch, Liên Tống cảm thấy thời cơ đã đến liền lấy dao cắt lên tay mình. Thấy những giọt máu cứu mạng kia chảy xuống, hai mắt của người Vạn Kiếm sơn trang tỏa sáng. Đĩa ngọc còn chưa đưa tới trước mặt họ, bọn họ liền chém giết tới giành giật, gần như là đánh nhau với người của Tung Sơn. Liên Tống bất đắc dĩ bỏ thêm một cái đĩa nữa thì mới hết tranh giành.
Người của Vạn Kiếm sơn trang cùng phái Tung Sơn đông hơn mấy môn phái khác đến hai ba lần, hai đĩa máu tươi căn bản không đủ, bọn họ lại giành giật nhau.
Liên Tống cũng rốt cuộc ăn không tiêu .
May mắn người đi tìm huyên hoa đã trở lại, mang về vài túi huyên hoa. Liên Tống chống đỡ tinh thần dặn dò mọi người cách chế thuốc giải, chờ thuốc được mang lên mới té xỉu.
Tuy rằng hôn mê nhưng nàng không ngủ yên ổn một khắc nào. Ánh mắt vừa nhắm lại đã mở ra. Phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường trong phòng khách. Hàn Tùng Lạc canh giữ bên cạnh nàng.
Không đợi Hàn Tùng Lạc quan tâm, nàng lập tức hỏi đã là khi nào.
Hàn Tùng Lạc nói: “Cách hừng đông còn bốn năm canh giờ, người yên tâm ngủ đi.”
Nàng lo lắng hỏi: “Ma giáo có tấn công lên đây không?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Không có. Ba vị phương trượng cùng mọi người chắn giữ ở chân núi. Lúc này mọi người đều đã đươc giải độc, thân mình cũng khôi phục, ma giáo không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Liên Tống thở dài, vừa muốn nhắm mắt lại nhớ đến một chuyện: “Ngày mai là ngày quyết đấu với giáo chủ ma giáo sao?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Hai canh giờ trước giáo chủ ma giáo cho người đến hẹn lại giờ mẹo ngày mai quyết đấu tại Thiên Trúc Phong ở Thiếu Lâm Tự.”
Lúc này Liên Tống mới yên tâm mà ngủ.
Giờ dần, nàng tỉnh lại.
Cách cuộc quyết đấu còn một canh giờ.
Nàng triệu tập mọi người đến họp ở đại điện. Trước khi xuất chiến, ai cũng có lời muốn nói.
Nàng nói: “Lần này xuất chiến, nhất định ta sẽ dốc toàn lực. Cho dù không thắng được Kim Nhật Lãng, ta cũng sẽ cùng hắn đồng quy vu tận.”
Nói ngắn gọn mấy câu, vài hán tử đã bắt đầu đỏ mắt.
“Liên… Không, minh chủ…” Chưởng môn Không Động Viên Đại Bằng rưng rưng nói: “Người cùng hắn tỷ thí, cố gắng hết sức là được rồi. Người không thắng được hắn thì còn chúng ta. Vạn lần không thể vì chúng ta mà hi sinh tính mạng.”
Liên Tống rất ngạc nhiên khi nghe được những lời như vậy nên nhất thời không biết nói gì cho phải.
Tĩnh Dật sư thái dẫn dắt đệ tử phái Hằng Sơn quỳ xuống trước Liên Tống. Trước khi Liên Tống kịp phản ứng lại, bọn họ đã nặng nề dập đầu ba cái.
Tĩnh Dật nói: “Minh chủ, người là ân nhân của phái Hằng Sơn chúng ta. Cũng là ân nhân của toàn bộ võ lâm. Lúc nguy nan nhất người không bỏ mặc chúng ta, còn không ngại cắt thịt lấy máu cứu chúng ta. Đại ân đại đức này Hằng Sơn không thể nào báo đáp, chỉ có thể thề với trời, cho dù là Hằng Sơn còn một ngày, nguyện trung thành vì minh chủ một ngày. Vì minh chủ, cho dù Hằng Sơn chết vạn lần cũng không từ chối!”
Liên Tống không quan tâm hơn thua nói: “Sư thái không cần như thế. Ta cứu các ngươi, cũng là cứu chính mình.”
Một âm thanh quen thuộc của nữ tử nhảy ra: “Minh chủ đừng khiêm tốn, người vì cứu chúng ta mà suýt nữa mất mạng. Ai có thể tận tâm hết sức như người. Nếu không phải người, chỉ sợ hôm nay ở đây chỉ là một đám tử thi. Đám ni cô này nói nhiều lời buồn nôn như thế ca ngợi người là đúng, người cứ nhận đi.”
Liên Tống vừa nhấc mắt lên đã thấy Hoàng Vũ Dao ngẩng cao đầu nói.
Nghe Hoàng Vũ Dao nói như thế, các môn phái khác cũng không do dự, cùng nhau quỳ xuống dập đầu. Liên Tống ngăn cản không được, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngay từ đầu nàng chỉ nghĩ đến dùng võ lực để thu phục người ta thôi, căn bản không hề nghĩ tới muốn người khác kính nể nàng. Nàng đã suy nghĩ kỹ, nếu thật sự không thể đánh bại Kim Nhật Lãng liền cùng chết với hắn. Cuộc đời của nàng đã có một hồi oanh liệt rồi, đáng giá.
Nhưng hiện tại lại thế này khiến nàng có chút luyến tiếc khi chết.
Trước kia không có được nên không cần, nàng không biết thì ra được mọi người tiếp nhận tán thành là một chuyện vui vẻ như vậy.
Quay đầu ngẫm lại, vì những người này hy sinh tính mạng, không chỉ đáng giá mà là buôn bán có lời.
Nước mắt chảy ra nàng ngẩng đầu nhìn trời: “Được rồi, mọi người đừng hành lễ nữa, nếu thật muốn cảm tạ ta thì hãy thay ra cầu khẩn trời đất để ta thắng trận quyết đấu này đi.”
Đang nói thì một tiểu hòa thượng ôm vò rượu đi đến, phát mỗi người một cái bát.
Liên Tống cười: “Trong chùa sao lại có rượu?”
Phàm đi đến nói: “Chiến sĩ xuất chinh sao có thể nào thiếu rượu. Thiếu Lâm Tự của chúng ta vì người phá giới một lần cũng đáng giá.”
Liên Tống cười to nói một tiếng nói: “Được! Mặc kệ trước đây Liên Tống ta cùng mọi người có ân oán gì, hôm nay cạn chén rượu này, ân oán xóa bỏ!”
Mọi người cùng kêu lên nói: “Được, chúng ta xóa bỏ ân oán.”
Mấy trăm cái bát hướng lên trời, sau khi cạn rượu thì ném vỡ trên mặt đất. Mọi người lau rượu bên môi, nhìn nhau cười to. Tiếng cười vang vọng đại điện.
Mọi người vây xung quanh Liên Tống đi đến Thiên Trúc Phong. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh núi đã có một thân ảnh đứng ở chỗ cao nhất, gió thổi quần áo lửa đỏ trên người tung bay, hình như còn có tiếng vang phần phật.
Liên Tống thoáng vận khí, chuẩn bị bay lên đỉnh. Trước khi nàng đi, Phàm gọi nàng lại: “Liên thí chủ, lần luận võ này cho dù thắng hay thua, nhất định phải sống sót trở về.”
Mọi người đi theo dặn nói: “Nhất định phải còn sống trở về, mọi người chúng ta cùng nhau đối kháng ma giáo.”
Liên Tống gật đầu, mới vừa đi từng bước lại bị người gọi lại.
Thôi Anh muốn nói gì đó lại thôi, trong mắt hắn tràn đầy lo lắng.
Nàng mỉm cười nhận lấy sự quan tâm của hắn, cất bước đi cánh tay lại bị nắm chặt.
Hàn Tùng Lạc nhìn nàng thật sâu nói: “Người đã nói cả đời làm chưởng môn Thục Sơn, đừng quên.”
Liên Tống lại gật đầu lần nữa, mỉm cười sáng lạn .
Nhiều năm sau, có người nói, ngày đó bọn họ từng thấy được một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tăm tối của nàng.
Nàng đạp nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàng xẹt qua thiên không dừng lại trên đỉnh núi Thiên Trúc Phong.
Lưng nàng nghênh đón cuồng phong, mặt hướng trời xanh, tay nắm một thanh trường kiếm như thiên tiên.
Bao nhiêu năm trôi qua, trong chốn giang hồ vẫn luôn có người nhớ rõ mái tóc dài tung bay của nàng cùng màu áo trắng phất phơ trong gió, nàng hình dáng mảnh mai nhưng kiên định như bàn thạch đứng sừng sững trên ngọn núi.
Gió vĩnh viễn vẫn điên cuồng như thế, trời vĩnh viễn vẫn trong xanh như thế, nàng ở trong trí nhớ của toàn võ lâm cũng như bầu trời xanh và cuồng phong ấy, vĩnh viễn không mất đi.
Cùng ta hoan hảo (Kết)
Mặt trời chiếu cao, Liên Tống tỉnh lại từ trên lưng ngựa. Nàng không nhớ rõ đang đi chỗ nào nên hỏi sư phụ: “Sư phụ, chúng ta đi chỗ nào a.”
Kim Nhật Lãng nói: “Chúng ta đến Tuyết Sơn ngàn dặm hái Thiên Sơn Tuyết Liên cho ngươi dưỡng nhan, lại quên rồi sao?”
Liên Tống ngáp một cái ngồi thẳng nói: “Ngủ đến hồ đồ. Sau lần lấy máu quá nhiều ở vài năm trước, dường như sau đó đồ nhi ngủ thế nào cũng không đủ.”
“Ai bảo ngươi không chú ý thân thể mà cứ cứu người lung tung.” Kim Nhật Lãng trách cứ.
Liên Tống ủy khuất nói: “Nếu không phải sư phụ bảo bọn Diêu Kim hạ độc, lại sai thiêu hết toàn bộ Huyên hoa của Thiếu Lâm Tự, đồ nhi còn cần cắt thịt lấy máu sao?”
Kim Nhật Lãng nói: “Ta chỉ muốn ngươi cứu một ít người thôi, Huyên Hoa có một bãi dưới núi, cho người xuống hái là được rồi. Ai bảo ngươi liều mạng cứu người?”
“Làm sao đồ nhi biết được.” Liên Tống tức giận nói: “Kế sách của sư phụ quá cao minh a. Trước tiên giả bộ nhập ma, gạt đồ nhi rằng sư phụ đã chết, thân thể hiện tại này chỉ là của một linh hồn tà ác khác, buộc đồ nhi rời đi. Sau khi đồ nhi rời đi người lại an bài đồ nhi gặp người của phái Thục Sơn để đồng hành cùng bọn họ, vốn là người muốn đồ nhi gia nhập Thục Sơn để đồ nhi có cái danh phận danh môn chính phái. Không ngờ Phương Kính Liên lại chết, đồ nhi thành chưởng môn Thục Sơn. Việc này là một sự thuận lợi rất lớn cho kế hoạch của người. Vì thế người bắt đầu tấn công võ lâm để Thiếu Lâm Tự tổ chức đại hội tuyển minh chủ võ lâm. Người dự đoán được đồ nhi sẽ đến tìm người nên sử dụng phép khích tướng bức đồ nhi tham gia tuyển lựa. Quả nhiên đồ nhi không phụ sự mong đợi của sư phụ lên làm minh chủ võ lâm. Sư phụ lại sợ kẻ dưới không phục tùng đồ nhi nên cho Diêu Kim hạ độc để đồ nhi cứu. Kế tiếp người chỉ chờ thời điểm quyết đấu để bị đồ nhi đánh bại, sau đó đồ nhi hoàn toàn yên ổn trên ngôi minh chủ võ lâm, lúc đó muốn uy vọng có uy vọng, muốn danh tiếng có danh tiếng, cuối cùng không còn ai dám khinh thị gọi đồ nhi là yêu nữ. Như thế là kế sách của sư phụ đã viên mãn. Đồ nhi nói đúng chứ?”
Kim Nhật Lãng mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Liên Tống nhíu mày hỏi: “Nhưng có một vấn đề đồ nhi nghĩ không thông suốt. Nếu sư phụ đã tính để đồ nhi làm minh chủ võ lâm còn người trốn ở một nơi nào đó phụ giúp đồ nhi, vì sao tại thời khắc cuối cùng lại thay đổi? Vì sao giả bộ muốn cùng đồ nhi rơi xuống vách núi, đồng quy vu tận?”
Kim Nhật Lãng cúi đầu, hôn lên khuôn mặt của nàng nói: “Khi sư phụ nhìn thấy ngươi bị mọi người bao vây ở Thiên Trúc Phong, bỗng nhiên nhận ra rằng, nếu ngươi trở thành võ lâm minh chủ, ngươi không thể hoàn toàn thuộc về ta. Ta không muốn chia xẻ ngươi với người khác, biện pháp duy nhất chính là làm cho bọn họ nghĩ ngươi đã chết. Như vậy, không chỉ ngươi thuộc riêng một mình ta mà còn không bao giờ nhạt phai trong ký ức của bọn họ.”
Liên Tống nghe xong, ai thán nói: “Trí tuệ của sư phụ thật là khiến người ta theo không kịp a, xem ra đời này quả thật đồ nhi không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của sư phụ.”
Kim Nhật Lãng gõ cái ót của nàng nói: “Đừng cho là ta không biết, khi đó ngươi thật có dã tâm đánh thắng ta. Nha đầu, không có cơ hội này đâu. Ta sẽ ngày ngày đem ngươi đặt dưới thân.”
Mặt Liên Tống đỏ hồng, nhìn thấy phía trước có một quán trà thì xoay người xuống ngựa, rời đi vòng ôm ấm áp kia.
Kim Nhật Lãng cũng đi theo xuống ngựa, đi bộ vào quán trà.
Hai người ngồi dưới mái che nắng bên ngoài, bên trong có một lão già đang kể chuyện giang hồ cho một nhóm thiếu niên nghe.
Lão già vung bàn tay khô héo, cao giọng nói: “Liên Tống kia, là vị nữ minh chủ đệ nhất giang hồ. Nàng không chỉ xinh đẹp, mà võ công còn cao cường. Năm đó trên Thiên Trúc Phong, nàng cùng giáo chủ ma giáo quyết chiến mà tuyệt mệnh, đó là một trận trời long đất lở kinh thiên động địa!”
Liên Tống lắng nghe, trên vài năm đi đường này nàng cũng nghe được nhiều không khác thế này là bao, nhưng lão già này lại nói sinh động như thật, thậm chí còn ngoạn mục hơn so với trước kia.
Sau khi nghe xong, nàng bắt đầu hoài nghi vị tiên nữ hạ phàm trong miệng bọn họ có phải là nàng hay không.
“Liên Tống kia, tóc như mây đen, áo dài tuyết trắng, đứng đón cuồng phong trên đỉnh núi sừng sững…”
Một trận gió thổi tới, Liên Tống ngửi được mùi hoa.
Theo gió nhìn ra ngoài, nàng nở nụ cười, cầm tay hắn nói: “Sư phụ, hoa đoàn tụ nở rồi.”
Sư phụ cũng nhìn hoa kia tươi cười nói: “Rất đẹp, rất đẹp.”
HẾT