--> Mua Thê Tử - game1s.com
Duck hunt

Mua Thê Tử

Chương 1: Tửu lầu

Tiết tử: Dưới ánh chiều tà một khất nhi có bộ dạng lem luốc nhưng cũng không che đi được đôi mắt tròn xoe hữu thần của nàng. Thò tay nhỏ nhắn cất hai đồng tiền vừa được người ta bố thí một cái nhếch mép thật nhanh lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn kia rồi biến mất Nàng lại một bộ dáng rưng rưng tội nghiệp nhìn những người vội vã trên đường. Bộ dáng này của nàng luôn khiến những người có tấm lòng lương thiện thương cảm nên rất nhanh lại có vài đồng tiền trên cái bát nhỏ của cô bé tám tuổi nhỏ xíu gấy gò ngồi ở một góc đường. Khi mặt trời đứng bóng Lý Thanh đi nhanh khỏi góc đường bước vào một góc khuất nàng lôi ra một bộ quần áo sạch sẽ khác thay vào, thấm chiếc khăn vào miểng bát nhỏ đọng nước mưa trên đường nàng lau mặt sạch sẽ rồi chạy nhanh đến cổng sau của một sân viện nhỏ. Ở đây nàng nhận một hài tử chừng vài tháng tuổi, cõng tiểu hài tử trên lưng ru cho nó ngủ bằng giọng hát ngọt ngào của mình. Chỉ một lát sau tiểu hài tử đang khóc kia từ từ say ngủ trên lưng nàng. Sau khi xong việc dỗ trẻ nàng lại chạy đến ngõ Hoàng Hoa chạy đến cửa sau của kỹ viện nàng được đưa cho bộ y phục của nha hoàn. Thay xong y phục Lý Thanh đến phía sau tấm bình phong nghe theo tiết tấu nhạc bắt đầu ngân cao giọng hát. Nàng là hát thay cho hoa khôi của Ngân Chức Phường, Linh Ngọc tỷ tỷ tuy xinh đẹp, múa hay nhưng giọng nàng ta thì như tiếng vịt kêu thế nên khi biết nàng có giọng hát hay Linh Ngọc tỷ đã nảy ra ý muốn nàng hát thế nàng ta mỗi khi nàng ta biểu diễn. Khi trời đã rất khuya, nàng mới ra khỏi Ngân Chức Phường đi về một mái nhà liêu xiêu, nhẹ nhàng đẩy cửa vào bên trong Lý Thanh thắp ngọn đèn dầu nhỏ trong căn nhà tưởng chừng sắp đổ kia sáng lên ngọn lửa ấm áp của một mái nhà. Ở một nơi khác trong một trang viện lộng lẫy xinh đẹp tiểu hài tử mười hai tuổi ở một bên khẽ thở dài khi thấy mẫu thân cầm dao rượt chém phụ thân: – Chàng đứng lại cho ta chàng dám mang Ngọc như ý trị giá liên thành của ta tặng cho tỷ tỷ, chàng thường ngày hay qua Dược cốc chòng ghẹo tỷ tỷ ta thì thôi đi còn dám đem ngọc đi, chàng có biết ngọc ấy mắc thế nào không hả ta chém chết chàng. – Ta nhất định sẽ không lấy một người ham tiền như mẫu thân. Tay chống cằm Khiết Phùng mười tuổi hắn ở một bên chán ngán cảnh thường ngày diễn ra như cơm bữa nói. – Tiểu tử thối, con nói gì hả , ham tiền có gì xấu chứ, tiền là tiên là phật là sức bật của tuổi trẻ là sứ khỏe của tuổi già là cái đà của thế giới. Ở quê ta luôn coi câu nói đó là chân lý. Không có tiền sao nuôi nổi tiểu tử nhà ngươi. Thiếu phụ quay sang chỉa mũi nhọn về phía tiểu hài tử mười tuổi nhưng có bộ dáng một ông cụ non.Trong một tử lâu lờn của kinh thành đông đúc dù là tửu lâu kia không đông khách thế nhưng mọi ánh mắt dường như đều đổ dồn về đó phía chiếc bàn gần cửa sổ. Ngồi nơi đó có một nam nhân một thân bạch y với khí chất cao ngạo, khuôn mặt thì đẹp đến nữ nhân cũng phải ghen tỵ. Nhưng nói như vậy không phải trong hắn ủy mị thư sinh mà ở hắn có một sức hút nam tính khiến nhiều kẻ phải nghiến răng nghiến lợi vì mỗi khi hắn xuất hiện hầu như thu hút mọi tầm mắt của các nữ tử quanh đó. Dù luôn bị kẻ khác nhìn thế nhưng có một nữ tử từ khi nàng bước vào thì cứ nhìn hắn chằn chằm đến bất nhã khiến hắn có chút khó chịu nha.

– Vị cô nương này, có gì muốn nói với tại hạ sao. Nhìn người ta như thế quả thật không chút lịch sự dù hắn có thu hút mấy cũng không nên như thế.(akiaki: anh này tự kỷ thấy ớn)

– Ngươi nếu không ăn những thứ đó có thể cho ta hay không? Lý Thanh ở một bên nói với giọng mong chờ. Những thừ kia nếu hắn không ăn cũng không nên bỏ phí như vậy, với nhiêu đó thức ăn có lẽ đủ ăn trong hai ngày. Lý Thanh ở một bên tính toán. Nàng là đã rất nhẫn nhịn nha nhưng thấy hắn kêu nhiều thức ăn như thế, nhìn hắn thư sinh nho nhã thế kia hẳn là không ăn hết đi. Nàng định bụng kêu chén trà ngồi đợi hắn ăn xong thì xin thức ăn thừa nhưng mãi không thấy hắn động đũa nên phát bực. Nếu là hắn chủ động hỏi thì nàng cũng không cần ngại nữa .

– Những thứ này sao? Ngươi cứ lấy đi. Dù gì khẩu vị của hắn cũng không tốt, cũng không muốn ăn. Cứ nghĩ vị cô nương kia sẽ vui vẻ biết ơn thế nhưng sắc mặt nàng lập tức không tốt.

- Ngươi nếu không muốn ăn lần sau không nên gọi nhiều thức ăn như vậy không phải rất lãng phí sao. Nếu không phải nàng tình cơ đi ngang qua có phải hay không hắn sẽ lãng phí cả bàn thức ăn này. Chỉ cần nghĩ có kẻ lãng phí thức ăn và bạc nàng liền cảm thấy khó chịu. Khi thấy thái độ bất ngờ của nàng Khóe miệng Khiết Phùng Khẽ nhếch, có chút thú vị nha.

- Ngươi, chủ nhân ta làm gì đến phiên ngươi quản sao. Tiểu Mạc ở một bên khó chịu khi thấy chủ nhân bị một tiểu cô nương vô lý này mắng. Tiểu cô nương này cũng thật là quá vô lễ đi.

- Tiểu Mạc… Ta thực sự không nên lãng phí thức ăn thế, là ta sai. Hắn nở một nụ cười câu hồn đoạt phách thế nhưng nữ nhân kia không hề bị ảnh hưởng vì nụ cười đó mà chỉ quan tâm đến những món ăn trên bàn. Thú vị nha, nàng có lẽ là người thứ hai không bị chói mắt vì dáng vẻ của hắn nha.(akiaki: tự kỷ nặng wa cha ơi…khiến tui viết mệt chết luôn nè. Khiết Phùng: Lườm)

Ở một bên những tiểu cô nương cho dù thẹn thùn cũng cố lâu lâu ghé mắt nhìn trộm Khiết Phùng có vài kẻ như mất hồn, một số khác thì đại não như ngừng hoạt động. Tiểu Mạc ở một bên há hốc miệng kinh ngạc, nàng ta là lần đầu thấy thiếu chủ nhận sai trước người khác. Thiếu chủ của nàng trước nay luôn kiêu ngạo thế, ngay cả trước lão gia và phu nhân ngài ấy cũng chưa từng nhận mình sai.

Ở một bên tiểu Thanh thấy thái độ không chút thành ý của hắn tuy rằng khó chịu thế nhưng cũng không nên chọc giận hắn kẻo hắn đổi ý không cho nàng số thức ăn này thì thật có lỗi với bản thân. Thu dọn hết chỗ thức ăn trên bàn một cách nhanh nhất có thể nàng thật sợ hắn đổi ý. Cũng tại bản thân quá nhiều chuyện tự nhiên lại mắng người ta, tiền của hắn hắn xài liên quan gì đến nàng kia chứ.

Chỉ thoắt cái tiểu cô nương trước mắt này đã dọn hết bàn thức ăn đầy ắp của hắn khiến Khiết Phùng có chút kinh ngạc. Một mình nàng có thể ăn hết những thứ này sao, vốn tưởng nàng chỉ xin vài món, thế nhưng nàng nhiệt tình dọn hết cả bàn thức ăn của hắn khiến hắn cũng dở khóc dở cười, hắn cũng là chưa có ăn cái gì.

Vốn không có khẩu vị thế nhưng khi thấy nàng nhiệt tình với thức ăn kia bỗng hắn đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng. Mắt nhìn thấy đĩa bánh quế hoa mà hắn thích nhất sắp vào túi nàng hắn giơ tay giữ lại trong vô thức. Đang với tay tới đĩa bánh bỗng bị hắn kéo lại nàng tròn mắt nghi hoặc nhìn hắn, không phải hắn đổi ý chứ. Tay khác của nàng giữ chặt những thức ăn đã lấy được còn bàn tay kia cũng không bỏ qua đĩa bánh, vốn là loại bánh nàng thích ăn nhất nhưng vì quá đắt tiền nên chẳng mấy khi được ăn.

– Ngươi là đổi ý sao? Nếu vì giận việc ta mắng ngươi thì cho ta xin lỗi nhưng ngươi đã nói cho ta thức ăn này cũng không nên đổi ý chứ. Thấy bộ dáng tham lam của nàng hắn bỗng dưng cảm thấy rất tò mò nàng sẽ thế nào nếu hắn nhất định không nhường nàng đĩa bánh này.

– Ta là nói cho ngươi cũng không nói là cho hết tất cả các món. Có vẻ nàng rất thích bánh quế hoa cứ nhìn đôi mắt nàng không thể rời đĩa bánh có thể thấy. Thấy nàng nhăn mặt hắn bỗng nhiên muốn biết liệu bánh quế hoa và những thức ăn kia nàng sẽ chọn cái nào.

– Nếu lấy đĩa bánh này ngươi phải bỏ lại hết thảy những thức ăn ngươi vừa lấy. Hăn hứng thú nhìn xem quyết định của nàng. Tiểu Mạc ở một bên cảm thấy nghi hoặc chủ nhân nhà nàng từ khi nào trở nên nhỏ mọn như thế giành thức ăn với người ta. Nghe hắn nói thế bàn tay đang cầm chặt đĩa bánh bỗng run lên rồi như đưa ra quyết định khó khăn nàng buông tay. Thấy biểu tình thất vọng của nàng hắn cũng không cảm thấy vui vẻ gì cho lắm nên khi thấy nàng định rời khỏi hắn chợt lên tiếng

– Thật ra ta cũng không thể ăn hết chỗ bánh này. Nếu ngươi ngồi lại cùng ta ăn trưa số còn lại sẽ là của ngươi. Tiểu Mạc đến lúc này mắt chữ A, Miệng chữ O, chủ nhân nhà nàng chẳng phải không thích ăn cùng kẻ khác sao, thế nhưng, thế nhưng. Nàng chợt cảm thấy mình chẳng hề hiểu được chủ nhân nhà mình nữa.

Khi nghe đến có thể cùng hắn ăn bánh hai mắt tiểu Thanh sáng lấp lánh, bộ dạng nước miếng nuốt ừng ực của nàng khiến Khiết Phùng cảm thấy thật thú vị. Hắn là gặp nhiều loại cô nương thế nhưng mọi biểu hiện đều bày hết ra mặt như nàng thì hắn là lần đầu tiên gặp được.(akiaki : chỉ là anh chưa gặp được thôi chứ đâu phải không có. Mà cũng phải con gái thời cổ đại thường là nhu mì nết na, anh này toàn giao du với các tiểu thư thì sao gặp được loại người như chị) Khiết Phùng không hê nhận ra nỗi buồn vì thất tình của hắn là biến mất từ khi nào, tâm tư của hắn hiện tại là đặt lên nàng người con gái nhỏ trước mắt này.
Chương 2: Thanh lâu

Tiểu Thanh đôi mắt sáng long lanh nhìn đĩa bánh, nàng nâng tay bốc lấy một chiếc bánh bỏ vào miệng nhắm mắt lại và cảm nhận vị bánh tan ra từ đầu lưỡi. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn bánh Quế Hoa kia của nàng khiến Khiết Phùng chợt cảm thấy bánh hôm nay ngon hơn ngày thường. Bản thân hắn không hề nhận thấy nàng là ảnh hưởng đến tâm tư của mình. Nhìn người nào đó dù đã no thế nhưng vẫn không ngừng nhét bánh Quế hoa vào miệng cứ như nếu không ăn thêm nàng sẽ không có cơ hội ăn nữa khiến hắn có chút buồn cười. Khi đã không thể ăn được nữa nàng nhìn hai chiếc bánh còn dư lại

– Ta có thể gói mang về không ?

– Nàng có thể ăn nữa sao, còn cả những thứ kia nữa ?. Hắn hứng thú nhìn nàng bộ dáng tiếc rẻ hai cái bánh của nàng khiến hắn buồn cười.

– Là cho lũ trẻ ăn xin ở cuối đường, với chỗ thức ăn này bọn chúng hẳn ăn được hai ngày. Nàng cũng vậy, với bữa ăn hôm nay hẳn là có nhịn hai ngày sau đó cũng không vấn đề gì. Khi nghe nàng nói vậy hắn bỗng dưng cảm thấy nàng hẳn là tiểu cô nương lương thiện và đáng yêu.(akiaki :anh mới lương thiện, đáng yêu ấy)

Chỉ là hắn hiện nay đang bận đi tìm phụ thân nếu không cũng thật muốn theo giúp nàng đem cơm cho những khất nhi kia. Vừa rời khỏi dược cốc hắn là xác định phụ thân không ở đó vì thế chỉ còn một nơi hắn cần đến. Mẫu thân và phụ thân hắn lại cãi nhau ông lại bỏ nhà đi nhưng lần này ông mất tích lâu hơn mọi khi. Mỗi lần như thế ông nếu không đến Dược Cốc làm phiền di nương thì sẽ đến thanh lâu chơi vài ngày,thường đi cũng chỉ vài ngày nhưng lần này ông đã biến mất hơn mười ngày.

Bước đến Phố Hoàng Hoa hắn tuy không phải là lần đầu đến các kỹ viện thế nhưng lần nào hắn cũng vẫn cảm thấy chán ghét nơi hỗn tạp này, nếu không phải theo lệnh mẫu thân bắt phụ thân về hắn sẽ không bước vào đây. Mang dáng vẻ chán ghét thế nhưng khi vừa bước vào hắn không thể rời mắt mình khỏi một vị cô nương, là nàng, nàng là kỹ nữ sao ? Dù hiện tại nàng không giống với lúc trưa một bộ dáng mộc mạc của một thôn nữ mà mang dáng vẻ kiều mị mê người. Nhưng vừa liếc mắt hắn đã nhận ra ngay đó là nàng.

Khi thấy Khiết Phùng xuất hiện Lý Thanh có chút giật mình nàng nghĩ hắn hẳn không giống với loại người phong lưu đa tình nhưng có lẽ nàng nhầm mất rồi. Từ nhỏ đã ra vào chốn này khiến nàng khá tự tin về con mắt đánh giá nam tử của mình thì ra nàng cũng có khi sai mất rồi. Đang chú tâm suy nghĩ bỗng bàn tay của kẻ khách nhân kia chộp lấy vai nàng ôm nàng cứng ngắc làm nàng không kịp tránh. Tiểu Thanh lôi nhẹ góc áo hắn về phía cùng chiều khiến hắn lão đảo đụng cánh tay về phía cạnh bàn kêu đau một tiếng rồi buông lỏng bàn tay đang ôm nàng ra. Khi thấy kẻ kia ôm chặt lấy nàng hắn cũng là không rõ vì sao mà cảm thấy giận nghiến răng nghiến lợi. Hỏi xong tin tức cần hắn là muốn thật nhanh rời khỏi nơi ghê tởm này. Khi hắn vừa ra khỏi cửa thì dụng phải một kẻ như muốn chạy khỏi nơi này

– Mẹ nó đẹp thế nhưng lại mắc bệnh, ta mà trị không khỏi cái bệnh ngứa khắp mình này ta tới đây tháo bảng hiệu nơi này. Kẻ vừa chửi bậy đó không ai khác chính là vị khách nhân vừa mới ôm nàng. Hắn vừa đi vừa gãi gãi tới đâu mẩn đỏ nổi lên đến đó và chỗ gãi bắt đầu xưng tấy đau rát khó chịu ,nếu như hắn không lầm đó là Diệp Lam Tâm. Mà kẻ có thề bào chế loại độc này chỉ có phụ thân hắn. Thật nhanh Khiết Phùng chạy đến gian phòng hắn vừa trông thấy nàng thế nhưng người đã không còn ở đó. Bắt lấy ma ma của thanh lâu này hỏi.

– Ta là cũng không rõ, vị cô nương kia không làm ở đây, nàng ta nói là bán thân trong một canh giờ và muốn hầu hạ vị khách nhân kia được bạc sẽ chia cho ta nên ta đồng ý với nàng ta.

Tại một góc đường một đám tiểu hài tử chừng mười, mười một tuổi lẽo đẽo theo một vị cô nương ăn mặc mộc mạc :

– Lão đại, sao tỷ không dùng tài năng của tỷ để kiếm tiền, đệ đảm bảo tỷ chỉ cần làm vài vố là chúng ta giàu to không phải đi ăn xin nữa.

– Phúc tử ngu ngốc, là Thanh tỷ đã hứa với Mạn ca ca không làm lừa đảo nữa nếu không phải đệ ngốc, bị lão già kia cướp mất tiền người ta bố thí Thanh tỷ cũng không phải đi lấy lại. Việc hôm nay tốt nhất đừng cho Mạn ca biết nếu không đệ chờ ăn gậy đi. Một hài tử bộ dáng nhỏ con hơn tên kia nhưng có vẻ huynh trưởng khiển trách.

– Tiểu Lăng nói đúng đó việc hôm nay đứa nào lộ ra tỷ cho ăn gậy đó biết chưa hả. Giọng nói kia tuy nhỏ nhưng mang đầy tính uy hiếp khiến lũ nhỏ có chút sợ đồng thanh hô.

– Dạ rõ lão đại. Mấy đứa nhỏ bộ dáng có nghiêm túc đến nghẹt thở vì với chúng lời lão đại là thánh chỉ. Bọn chúng rất tôn sùng nàng vì nhờ có nàng bọn chúng có nơi để nương thân cũng xem như có một mái nhà. Lúc trước khi làm khất cái bọn chúng chỉ có một ý nghĩ là muốn sinh tồn thì phài cạnh tranh lẫn nhau, có đôi khi vì tranh giành địa bàn mà xảy ra xô xát. Nhưng lão đại lại dạy bọn hắn đoàn kết, chia phần của mình cho người khác khi mình kiếm được và người khác cũng làm vậy, kể từ khi nương tựa lẫn nhau thì cuộc sống bỗng trở nên dễ dàng hơn. Đôi khi cũng đói thế nhưng trong lòng bọn chúng là sự ấm áp của người thân, người nhà.

Tiểu Thanh không thích ngửi mùi phấn son trên người nàng nên tìm chỗ nào đó gột rửa cho hết mùi vị của một cô gái chốn thanh lâu trên người rồi mới trở về. Dặn dò bọn trẻ về trước, nàng chạy nhanh đến sau núi ở đó có một dòng ôn tuyền nàng là trong lúc vô tình tìm được.

Tại trước cửa kỹ viện Khiết Phùng dùng một cọng tơ đoán hướng gió rồi hắn bước nhích lên một chút hướng đầu gió thả vào không trung những bột phấn màu vàng nhạt từ đây xuất hiện ngững ánh sáng lấp lánh nhỏ nhưng lại có đến hai phương hướng.

– Tiểu Mạc em đi hướng đông còn ta đi theo hướng tây, nếu có tin gì nhớ dùng Vũ Anh báo tin cho ta biết vị trí.

– Dạ Thiếu gia. Nàng gật đầu rồi thật nhanh biến mất theo hướng đông đuổi theo những tia sáng nhỏ. Lần theo Kim Sắc loại Dược dùng để xác định hướng đi của kẻ vừa chạm qua Diệp Lam Tâm. Vì Gió có đôi khi cũng làm sai lệnh phương hướng nhưng cũng chỉ có thể trông chờ vào may mắn.

Chương 3: Khe ôn Tuyền

Khi xác định quanh ôn tuyền này không có người nàng mới thoải mái thoát y phục ngâm mình để gột rửa hết những mùi son phấn đọng lại trên người. Vừa ngâm mình nàng vừa ngân nga khúc nhạc mà nàng thích nhất. Khiết Phùng ngày càng nghi ngờ mình đã đi sai phương hướng. Nơi hắn đến đơn giản là không có người sinh sống, khi định quay đầu lại từ bỏ truy tìm dấu vết thì hắn nghe thấy tiếng hát trong trẻo mà ngọt ngào, đi về phía tiếng hát kia trong vô thức hắn là không cố ý bắt gặp cảnh xuân phía trước. Ong đầu óc hắn dường như bị hỏng hóc gì đó khiến hắn như là một kẻ ngớ ngẩn không thể nghĩ gì, cũng không biết làm gì với tình huống này(Akiaki : phi lễ chớ nhìn). Trong khi hắn còn chưa biết phản ứng thế nào thì nghe thấy tiếng nàng hét thật lớn khi phát hiện ra hắn. Hắn luống cuống mắt vội nhắm tịt lại, lắp bắp giải thích : – Ta không thấy, à không có thấy , nhưng không phải cố ý . Nhưng cô nương yên tâm, tại hạ là Thiệu Khiết Phùng sẽ chịu trách nhiệm về việc hôm nay. Có bắt hắn cưới nàng hắn cũng sẽ đồng ý vì hắn là kẻ rất có trách nhiệm nha. Trên khuôn mặt nghiêm nghị kia đỏ bừng chạy dài xuống tới cổ. Thân thể chợt trở nên cứng đờ gượng gạo, dù là đứng từ phía xa nhưng là kẻ tập võ từ nhỏ nên thị lực thực tốt. Hắn dù không cố ý nhớ lại việc xấu hổ đó thế thế nhưng những gì vừa thấy vẫn lẫn quẩn trong đầu. – Trách nhiệm, vậy hẳn là một khoảng tiền lớn đi,trong sạch và thanh danh của ta ngươi sẽ bồi thường bao nhiêu ? Hai mắt Lý Thanh bỗng sáng lên. Nếu hắn muốn bồi thường thì nàng sẽ đồng ý nha.(akiaki : đầu hàng , trong đầu nàng ta chỉ có mỗi tiền) – Trách nhiệm sao có thể quy ra tiền. Lời nói phát ra từ kẽ răng, hai mắt hắn khẽ híp lại nguy hiểm.Hắn dù gặp nhiều kẻ tham tiền thế nhưng tham tiền giống nàng thì quả thật là lần đầu. – Ngươi là không muốn bồi thường đi ? Hắn không phải là không có tiền chứ, trông như kẻ có tiền thế kia mà keo kiệt.(akiaki : lát nữa anh sẽ làm chị tròn mắt vì quá nhiều tiền ấy chứ.) – Cũng không phải vậy. Nhưng tiền sao có thể mua nổi danh dự của người khác ? Hắn bỗng dưng có một cảm giác tức nghẹn họng trân trối mà nhìn nàng một cách khinh thường. Thấy rõ ánh mắt của hắn thế nhưng nàng là nhìn thẳng vào mắt hắn nói ra suy nghĩ của mình. – Có gì không thể mua bằng tiền ? Những người như ngươi có thể không hiểu sự quan trọng của tiền, nhưng với ta tiền quả thật quan trọng. Nàng là thấy qua nhiều rồi nha, có nhiều kẻ chỉ vì tiền mà làm cả những chuyện táng tận lương tâm. Tiền cũng có thể mua được tánh mạng của con người thì có chuyện gì tiền không thể mua nổi chứ. Nều có việc gì đó tiền không thể mua được thì bởi vì cái giá cũng chưa hợp lý mà thôi. Vì nó nàng sẽ làm mọi việc, cả cuộc sống này thứ nàng cần nhất, thiếu nhất cũng là tiền nha. – Vậy Danh Dự của cô nương không biết bao nhiêu. Hai chữ Danh dự hắn đặc biệt nhấn mạnh, lửa giận đột nhiên bao phủ hắn từ tứ phía. Hai mắt hắn nheo lại nguy nhiểm nhìn người nào đó. Nàng chợt ngẫm nghĩ một lát, trường hợp này nàng cũng là chưa gặp qua phải lấy hắn bao nhiêu tiền nha.

– ừm. Năm ngàn lượng đi. Khi nàng đưa ra số tiền ấy hắn nhíu mày không lên tiếng, có phải nàng là đòi quá nhiều tiền không ? Cũng phải, nàng dù làm việc chăm chỉ một năm cũng chỉ kiếm được chừng một ngàn lượng(akiaki : tội nghiệp người nghèo). Nhìn hắn cũng có vẻ có tiền nhưng nàng nói là để hắn trả xuống nha.(akiaki : làm như mua rau ngoài chợ không bằng thiệt chịu thua tỷ này luôn) Năm Ngàn lượng vàng, dù không phải số tiền lớn gì nhưng hắn là đang nghi ngờ liệu mình có bị nàng ta lừa đảo không. – Thật ra thì năm ngàn lạng bạc cũng chỉ đủ hai lần đi kỹ viện. Chết thì chết, nàng cũng một lần muốn tham lam một chút sẽ liều chết giữ nguyên giá, nàng là đang rất cần tiền nha. – Năm ngàn lạng bạc ? Hắn có chút kinh ngạc nhưng là tức giận nhiều hơn không rõ là tại sao. – Ta nếu dùng năm mươi ngàn lạng mua nàng làm thê tử nàng cũng sẽ bán thân làm thê tử ta sao ? Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi đối với người ham tiền hơn danh dự này, thế nhưng nhìn cái giá nàng đưa ra xem quá rẻ mạc đến khiến hắn tức giận. – Năm mươi ngàn lạng bạc sao ? ta sẽ không… – Là vàng, năm mươi ngàn lạng cái mà ta nói là vàng ròng. – Vàng…vàng sao ? Nàng tròn xeo mắt, miệng há to bộ dáng choáng váng vì nghe đến số tiền lớn như thế cũng là lần đầu nha. Hắn nều không nói sai hoặc nàng nếu không nghe lầm thì hắn ta hẳn là một kẻ điên. – Sao vậy ? Không đồng ý sao ? Hắn biết với nữ nhân thì lấy chồng hẳn là việc cả một đời, dù số tiền có lớn nàng hẳn cũng không dễ dàng chấp nhận thế nhưng sao thấy nàng do dự hắn bỗng cảm thấy không thoải mái. – Cái ngươi nói là vàng thật sao ? Đó hẳn là số tiền rất lớn nha. Hắn không phải quá huyênh khoang đi. – Ta nói là thật, đó tuy là món tiền lớn nhưng với ta nó cũng không quá lớn đến mức không thể trả nổi. Nó chẳng qua chỉ bằng giá một cây ngọc như ý cha đem tặng cho di nương hắn thôi. Vả lại hắn là tự thân kiếm được tiền nha. Bao năm qua tiền mà hắn kiếm được so với chỗ tiền ấy thì năm mươi lạng kia không kể là gì.(akiaki : đúng là chênh lệch xã hội) – Được, ta đồng ý nha. Nàng là thật gấp gáp đồng ý sợ hắn đổi ý, khi nghe hắn nói mua nàng làm thê tử với giá năm mươi ngàn lạng nàng tưởng cái hắn nói là bạc trắng nên nàng định mặc cả với hắn thêm chút nữa nhưng mà nếu là vàng thì với số tiền đó là dùng được cả đời nha. Vừa có phu quân , vừa có tiền , có gì lợi hơn như thế chứ. Hắn tuy không phải lần đầu gặp kẻ coi trọng đồng tiền tỷ như mẫu thân hắn suốt ngày ca ngợi sự vĩ đại của đồng tiền thế nhưng hắn rất ghét những kẻ thấy tiền liền sáng mắt. Vốn chỉ muốn cho nàng một bài học nhỏ xem tiền có quan trọng đến mức nàng phải gả cho hắn hay không. Thế nhưng tiểu cô nương này nói gì chứ nàng thật sự vì tiền mà bán mình làm thê tử người ta. Hắn cũng là không rõ vì sao mình lại nói muốn mua nàng làm thê tử thế nhưng so với ý định ban đầu của hắn chịu trách nhiện nên cưới nàng cũng không sai biệt lắm(akiaki : huynh ơi, đâu có giống) Khiết Phùng có chút tức giận vì nàng thật sự vì tiền mà gả cho hắn thế nhưng cơn giận nàng vì tiền thực sự gả cho người ta. Chỉ nghĩ đến việc đó hắn bỗng bừng bừng sát khí. Thế nhưng có ai đó không biết sống chết vẫn hết sức vô tư. – Vậy khi nào thì huynh đưa tiền cho ta ? Ánh mắt nàng nhìn hắn có chút dè dặt. Nhắc đến tiền nàng sợ hắn sẽ không vui nhất là xuất ra món tiền lớn như thế. Nàng là muốn nhanh chóng lấy tiền vì rất sợ hắn đổi ý. – Đến tiền trang ta sẽ đưa cho nàng món tiền lớn như vậy ta không đem bên mình. Hắn là ghét thái độ nghi ngờ của nàng cứ như hắn sẽ quỵt tiền nàng ấy. – Vậy từ giờ ta gọi chàng là tướng công, hay phu quân? – Gọi thế nào tùy nàng. Hắn giọng nói có chút lạnh, hắn ghét cái cảm giác thê tử này là hắn dùng tiền mua về mà không phải do nàng nguyện ý gả cho hắn. Nếu không phải hắn mà là kẻ khác muốn mua nàng làm thê tử có phải nàng cũng sẽ đồng ý chăng? Chỉ ý nghĩ ấy trong đầu thôi cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Chương 4: Thê tử mua về

Sau khi đến tiền trang rút ra khoản tiền lớn giao cho Lý Thanh hai mắt nàng lóe sáng nhìn chỗ vàng, vừa hài lòng ôm chúng trong tay nàng vừa quay sang hắn – Ta cần sắp xếp một số việc riêng, sau đó sẽ trở lại tìm chàng. Nói rồi nàng ôm số vàng biến mất Cũng không rõ nàng là đi đâu sắp xếp những việc gì thế nhưng nhờ manh mối từ nàng hắn là tìm ra phụ thân. Ông là bị truy sát trọng thương nên dưỡng thương tại một kỹ viện. Bạc trên người tiêu hết nên đành bán độc dược để duy trì. Tìm được tung tích phụ thân hắn là phải đưa ông trở về, nhưng nàng vẫn chưa quay trở lại hắn đành đi trước để lại lời nhắn ở quán trọ cho nàng. Khi về gần đến độc Vương cốc hắn chán nản có lẽ hắn đã thực sự bị lừa, không có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt mà chỉ có cảm giác mất mát kỳ lạ dâng trong lòng. Vừa vào cửa thì hắn hứng ngay cơn tức giận từ mẫu thân, một ấm trà bay thẳng về phía hắn: – Con thật giỏi nhỉ? Mặc dù ta có chủ trương là cho con tự tìm đối tượng cho mình làm thê tử thế nhưng nhìn xem, đi một vòng về đã không hề hỏi qua ta và cha con đã dám đem về một thê tử. Ta và cha con còn chưa chết nha. Mĩ Khiết Ngọc với bộ dáng giận dữ ngút trời quán mắn nghịch tử vừa vào tới cửa kia. Nàng dù chủ trương hôn nhân tự do cho hắn thế nhưng đây cũng là thời đại nào mà hắn dám vượt mặt, không coi bà mẹ này ra gì khiến nàng có chút tức giận nha. – Ta không có ý kiến nha. Ở một bên Thiệu Mạc Du không có chút nghĩa khí không bênh vực thê tử cũng như không ủng hộ con trai nói. Hắn là đứng ngoài nha nương tử hay nhi tử hắn đều không thể bênh vực. Nếu bênh thê tử thì chẳng phải con trai hắn sẽ mang danh thất tín với người ta còn bênh nhi tử thê tử hẳn sẽ trở mặt cùng hắn nha, rất bất lợi.

Khiết Phùng có chút bất ngờ khi hắn về tới thì Lý Thanh đã ở Độc vương cốc chờ hắn. Trên đường trở về hắn thật ra là cố tình đi chậm đợi nàng có lẽ cũng là do vậy nên nàng là đến Độc Cốc trước hắn. Khi thấy nàng thì cảm giác mất mát lúc trước dường như biến mất hoàn toàn, mà thay vào đó là chút cao hứng. Nàng là không có lừa hắn, nàng thực sự là đến Độc Cốc làm thê tử hắn, khuôn mặt kia dù không tỏ ra chút tình cảm gì khác lạ thế nhưng trong đáy mắt hắn có ý cười thật sâu. Khiết Phùng không hề nhận ra cái cảm giác tức giận ban đầu dương như biến mất tăm không còn tồn tại nữa. Lý Thanh là đánh giá vị bà bà (mẹ chồng) trước mắt này, bà chính là Mĩ Khiết Ngọc nổi tiếng gần xa với tài bói toán có thể giúp kẻ khác thấy được quá khứ đoán được tương lai xoay thời đổi vận của mình đó sao. Thế nhưng thời vận của nàng chính là do nàng tự nắm bắt không phải sao, nàng là không cần thấy trước mọi thứ như người khác nha. Chỉ cần nhìn thì có thể thấy tương lai nàng hẳn là không dễ sống nha nếu vị bà bà này phật ý thì nàng xem như xong . Là kẻ thông minh chẳng cần thuật bói toán nàng cũng phải biết điều đầu tiên để có thể sống tốt tại đây chính là lấy lòng vị bà bà này. Bị mẹ chồng phản đối cũng không khiến Lý Thanh có chút cau mày, nàng bộ đáng như biết trước chuyện sẽ phải như vậy không tỏ chút lo lắng sợ hãi hay ủy khuất nào chỉ lẳng lặng quan sát vị bà bà này. Vị Độc vương phu nhân này một thân lam y tươi mát, trang điểm cũng rất đơn giản nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi lên nét quý phái thanh cao. Trang sức không nhiều nhưng toàn là hàng thượng đẳng giá trị liên thành, hài tuy không mới thế nhưng cũng không có dấu hiệu mòn do đi lại nhiều. Khiết Phùng ở một bên khẽ liếc thấy Lý Thanh dù đường xa mệt mỏi thế nhưng vẫn bộ dáng nghiêm túc đứng đó nghe nương hắn ca bài ca đạo hiếu khiến trong lòng hắn có chút ấm áp. Đôi khi hắn cũng không thể chịu đựng được những bài thuyết giảng của nương thế nhưng nàng có thể kiên nhẫn như thế nghe nương hắn cằn nhằn dù đã rất mệt mỏi vì đường xa. Sau một lúc lâu bà cũng buông tha cho hắn sắp xếp Phòng ở cho nàng trong Tâm viện bà vẫn không chấp nhận nàng là dâu nên tạm thời nàng và hắn là không sống như phu thê. – Nàng là thế nào có thể chịu đựng lâu như vậy mẹ ta càm ràm? Hắn có chút khâm phục nàng nha, đứng nghe một hồi hắn là cảm thấy có chút buồn ngủ cùng mệt mỏi thế nhưng tinh thần nàng thì thực tỉnh táo đi, sau khi nương hắn nói xong nàng còn lẽ phép thưa lại “ nương dạy rất phải” rồi cúi mình đi theo hắn nữa chứ – Ta chỉ là dời dự chú ý của mình vào thứ khác thú vị hơn để giữ cho bản thân tỉnh táo thôi. Không thể tỏ ra mệt mỏi, nhàm chán hay buồn ngủ được sẽ khiến việc lấy lòng bà bà càng thêm khó hơn. – Cái thú vị hơn? Là trên người nương đi. Vì hắn thấy nàng là bộ dáng chăm chú nhìn nương nha. – Chàng thực thông minh. Ta là đếm cánh hoa và đóa hoa được thêu bắng chỉ sợi vàng trên bộ y phục của nương. Tổng cộng có sáu trăm đóa, mỗi đóa có sáu cánh hoa, à không trong đó có ba đóa chỉ có ba cánh hoa vì là thêu nụ. ước chừng bộ y phục đó phải dùng nửa lượng vàng giác mỏng kéo thành sợi để thêu nha. Đúng là người giàu có, nàng là nhận định rồi phải nịnh bà bà này để còn xin chỗ y phục cũ gỡ hết chỉ vàng trên đó bán cũng được rất nhiều tiền nha.(akiaki: đầu óc gì chỉ nghĩ đến tiền) Khiết Phùng như dở khóc dở cười với nữ tử này, dù biết nàng là kẻ ham tiền thế nhưng cái lạc thú đếm tiền kia nàng lại có thể áp dụng ở mọi nơi mọi lúc như thế cũng thực đáng yêu đi. Đáng yêu? Hắn nay lại thấy một nữ nhân đáng yêu sao? Từ ngày hắn biết tình cảm mười năm của hắn dành cho Dược Dược phải từ bỏ hắn đã không còn dám trao trái tim mình cho bất cứ ai nữa. Hắn là sợ, sợ lại phải đau đớn như vậy thêm lần nữa thế nên những nữ nhân mà nương hắn tìm về dù tài, dù sắc nhưng cũng không lọt nổi vào mắt hắn. – Sao vậy? Đừng nói là đến mấy bộ quần áo chàng cũng không cấp nổi cho ta nha. Nàng là đang nói chuyện với hắn nha, sao hắn không trả lời nàng gì cả. – Nàng nói gì? Hắn quay sang nghi ngờ hỏi, hắn là thất thần nên không nghe rõ nàng nói gì. – Ta nói ta không đem theo thứ gì ngoại trừ thứ ta mặc trên người , chàng có thể kêu người chuẩn bị giúp ta không. Nàng là nghĩ hắn nhiều tiền như vậy hẳn sẽ không keo kiệt vài khiện y phục thế nên đem hết y phục của mình đi bán(akiaki: tính kỹ ghê). Hắn nhìn qua thấy Lý Thanh mặc trên người là bộ y phục cũ kỹ bám đầy bụi đường – Tiểu Mạc em sang phòng y phục chọn ra vài kiện y phục tạm cho thiếu phu nhân, sau đó gọi thợ cắt may tới đo y phục mới cho nàng. Tạm thời em qua hầu hạ nàng trước khi chọn được người. Nếu nàng dọn vào Tâm viện hẳn sẽ gặp đám nữ nhân kia, có Tiểu Mạc bên cạnh nàng hắn cũng yên tâm hơn đôi chút. – Sẽ may y phục mới cho ta sao? Hai mắt nàng lóe sáng khuôn mặt cười thật tươi như tiểu hài tử đươc cho kẹo ấy. Trông nàng lúc này đáng yêu y như bộ dạng giàng bánh với hắn ngày đầu gặp nàng. – Có cần vui thế không ? Hắn có chút buồn cười, nàng cứ như chưa bao giờ được mặc áo mới ấy. – Đương nhiên, vì đây là kiện y phục mới đầu tiên ta nhận được, y phục lúc trước của ta toàn là sửa lại từ y phục của người ta đã bỏ đi thôi. Nàng là thấy tiếc còn mới như thế nên lấy sửa lại, cứ thế nên có bao giờ mua y phục mới đâu. Khi nghe Lý Thanh nói đây là bộ y phục mới đầu tiên của nàng hắn bỗng cảm thấy có chút đau lòng, những năm qua người con gái này đã sống như thế nào trải qua những gì hắn thực sự muốn biết. – Đừng đến phòng y phục nữa, chúng ta đi mua cho nàng một bộ y phục mới đi. Hắn muốn bộ y phục mới đầu tiên nàng nhận được không phải là y phục mặc tạm thời mà phải là y phục đẹp nhất, hợp nhất với nàng.

Chương 5: Nữ Nhân Tâm Viện

Tâm Viện là một nơi rất rộng, có nhiều dãy phòng và trong các dãy phòng kia chỉ toàn là tiểu thư khuê các của các gia đình có thế lực trong khắp cả nước. Các nàng dọn đến đây ba tháng trước chính là khi Mạn ca và Dược tẩu đoàn tựu. Nương hắn hẳn là muốn các nàng nhân cơ hội hắn đau lòng mà an ủi rồi dần dần thay thế nữ nhân kia trong lòng hắn. – Tâm viện này là nơi lão phu nhân lưu lại các tiểu thư nhà quyền quý để làm bạn cùng thiếu gia, bà sẽ chọn trong số các tiểu thư ấy trở thành thiếu phu nhân. Tiểu mạc ở một bên vừa đưa nàng y phục mới vừa mua vừa nói với vẻ khinh thường. Nàng cảm thấy thiếu gia chọn đại một trong số các nữ nhân kia cũng hơn hẳn nàng ta vì cái gì thiếu gia lại mua về một thiếu phu nhân không chút khí chất thế kia. – Vậy sao ? Thế nhưng lấy nương tử cũng không phải Lão phu nhân nhà ngươi. Bà có lẽ sẽ chọn thế nhưng huynh ấy chưa chắc đã đồng ý. Nếu không thì thiếu gia nhà nàng ta đã có thê tử rồi không phải sao. Tiểu Mạc khi bước vào chải tóc cho Lý Thanh thì có chút giật mình, ngồi trước bàn trang điểm kia giống một vị tiểu thư khuê các chốn khuê phòng, từ dáng ngồi, cử chỉ

cho đến trạng thái kia. Lý Thanh nghiêng nhẹ người che miệng cười nhẹ rồi quay sang nói chuyện cùng Tiểu Mạc với tư thái ung dung cứ như là đang bàn luận thời tiết. –

– Tiểu thư khuê các thôi mà có gì khó làm kia chứ. Nàng tuy từ nhò là kẻ lang thang đầu đường xó chợ thế nhưng đừng tưởng vì thế nàng không biết thế nào là một tiểu thư khuê các nha. Nàng cũng từng giả trang thành tiểu thư khuê các rồi, còn giống hơn cả tiểu thư thật nữa kìa. Tiểu thư nhà Liễu Viên ngoại do không nết na thùy mị nên có một thời gian nàng được Liễu Viên Ngoại nhờ đóng giả con gái ông để lấy chút thể diện với bàng hữu lâu ngày không gặp của ông. Lần đó nàng thật là xúi quẩy bị gã con của người bạn kia bám theo phải khó khăn lắm mới cắt được cái đuôi là hắn. Tiểu Mạc tròn xe đôi mắt nhìn thiếu phu nhân kia cứ như một người khác không phải là một thôn cô như nàng biết nữa thì có chút sợ. – Thật ra ta cũng không có thứ gì cho em để em đi theo hầu hạ ta. Thế nhưng ta có thể đảm bảo với em nếu em làm đúng phận sự của mình cùng không làm gì tổn hại đến ta thì ta hứa việc em làm do thám cho Phong Linh Sát ta sẽ không nói ra. Thật ra thì nàng cũng không chắc lắm có phải nàng ta không nữa thế nhưng khi thấy vết chai trên tay trái nàng ta trong khi Tiểu Mạc dùng kiếm tay phải thì nàng mới dám xác định. Tiểu Mạc có chút lảo đảo đứng không vững khi nghe Lý Thanh nói vậy, nàng trừng mắt nhìn vị thiếu phu nhân mới đến, nàng làm việc rất kín kẽ đến thiếu gia cũng không phát hiện thế nhưng nàng ta vừa liếc qua liền biết. Sau khi chải tóc xong cho Lý Thanh thì xuất hiện trước mắt Tiểu Mạc là một vị cô nương kinh diễm(kinh ngạc vì vẻ kiều diễm). Khi Tiểu Mạc còn choáng váng vì vị thiếu phu nhân mới này thì ngoài cửa vang lên tiếng nói lanh lảnh : – Ta nghe nói Thiệu công tử đem về một vị cô nương tưởng rằng là quốc sắc thiên hương gì thì ra chỉ là loại tầm thường cả lễ nghi căn bản cũng không biết. Nàng là mang danh đệ nhất mỹ nữ vậy mà Phùng công tử cũng chẳng hề để tâm đến nghe nói hắn mang về một người làm nương tử nàng chạy ngay đến xem diện mạo thế nào mà khiến hắn có thể muốn lấy làm thê tử. – À thì ra là tiểu thư Thủy Hà nhà Lương Thượng thư. Tiểu nữ quả thực là nói về diện mạo quả là kém xa tiểu thư đây, về cầm kỳ thi họa cũng không thể sánh bằng người nha. Nhưng mà tiểu nữ từ nhỏ không có bệnh nói lắp mỗi khi tức giận có thể vì thế mà tướng công mới chọn ta chăng ? – Ngươi…Ngươi…ngươi….Nhà ..Nhà Ngươi…Lương Thủy Hà trợn mắt giậm chân giận dữ chỉ vào Lý Thanh liên miệng mà không nói ra được điều mình muốn nói, việc nàng nói lắp khi tức giận nàng ta làm thế nào biết được. – Ồ Tiểu thư đừng quá giận kẻo nói nửa ngày ta cũng là không biết nàng muốn nói gì nha. Lý thanh một bên bộ dáng như không liên quan đến mình nhẹ nhàng cười nói nhưng lời nói thì mang đầy ý trêu tức. – Thủy Hà tỷ tỷ, làm sao vậy ? Một giọng nói mềm mại nhẹ như chim yến khẽ cất lên đi đến là một dáng người cao gầy yểu điệu nhu tình như nước. Nếu nói Thủy Hà có vẻ đẹp rực rỡ kiêu sa thì nàng ta mang vẻ dịu dàng mềm mại và yếu đuối khiến kẻ khác vừa nhìn là muốn bảo vệ. Lý Thanh nhìn người vừa xuất hiện mà có chút khinh thường, nàng mỉm cười nhưng đày mắt không cười : – Liễu tiểu thư Lý Thanh nghe danh đã lâu nay mới có cơ hội gặp mặt. Tiểu mạc sao muội không hành lễ với tiểu thư tể tướng. Nếu làm nàng ta tức giận thì mạng ngươi hẳn là khó giữ đi, đến đệ nhất sát thủ Phong Linh sát còn suýt mất mạng bởi tay nàng ta đó ngươi không biết sao ? Khi nghe Lý Thanh nói thế thì ánh mắt nhu hòa kia của Liễu Nhạn bỗng dưng có chút sát khí nhưng rất nhanh thu lại. – Vị tỷ tỷ này, có phải Nhạn nhi đắc tội người việc gì sao ? vì sao lại đối xử với ta như thế ? Một bộ dáng rưng rưng nước mắt cứ như bị người ta khi dễ nàng chạy đi khỏi cửa phòng của Lý Thanh, hướng về phía bạch y đang đi đến từ bên tây viện. Thấy vậy Lý Thanh thật nhanh chạy nhào đến ôm chầm lấy Khiết Phùng đang đi đến phía bên này oa oa khóc lớn trước khi Liễu Nhạn bộ dáng sợ sệt nấp phía sau Khiết Phùng kịp lên tiếng thì nàng vừa oa oa khóc vừa kể lể : – Tướng công, ta thật sự chỉ muốn chào hỏi với Liễu tỷ tỷ tỷ thôi, sao tỷ ấy thấy ta liền bỏ chạy , có phải tỷ ấy khinh thường Thanh Thanh xuất thân thấp hèn không chơi với ta không ? oa…oa..Liễu tỷ tỉ ta xin lỗi ta từ sau sẽ không đến gần tỷ nữa. không…dam.. nữa. nàng bộ dáng nghẹn ngào nước mắt đầy mặt như tiểu oa nhi bị ủy khuất khiến người ta đau lòng. Khiết Phùng nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt kia dùng tay lau đi có chút đau lòng. Liễu Nhạn ở một bên trân mắt ngơ ngác nhìn Lý Thanh như thể không tin được sự việc vừa diễn ra. Lý Thanh dù khuôn mặt nức nở thế nhưng trong lòng thầm cao hứng dùng thủ đoạn của kẻ khác dánh lại kẻ đó cũng thật thú vị. Coi như nàng đòi chút nợ nàng ta nợ Nhật ca của nàng trong quá khứ đi. – Thiệu công tử, sao lại ở đây ? ngài về khi nào thế, đi đường có mệt lắm không ? Một đám nữ nhân líu ríu như chim oanh tranh nhau con mồi ai nấy cũng muốn nam tử kia dành cho mình sự chú ý.Lý Thanh ở một bên đang khóc bỗng dưng trợn tròn con mắt nàng vẻ ngạc nhiên cùng làm ra ve không hiểu nổi hỏi – Tướng công, các tỷ tỷ này đều là nương tử của chàng sao ? Thì ra chàng là kẻ trăng hoa như vậy. Nàng vừa mới dứt khóc dược một lúc lại nức nở khiến hắn luống cuống cả chân tay, miệng thì liên hồi giải thích. – Không phải, các nàng là khách do mẫu thân ta mời tới. Hắn cũng không hiểu sao nàng hiểu lầm khiến hắn cảm thấy rất khó chịu muốn làm rõ ràng mọi chuyện. Thấy lệ đầy mặt nàng khiến hắn có chút đau lòng nha. – Vậy sao các nàng ấy lại trái lôi, phải kéo, còn Liễu tỷ tỷ nữa cứ níu lấy tay chàng cứ như là thê tử chàng ấy, chẳng phải người ta thường có câu nam nữ thụ thụ bất tương thân sao. Họ đều là tiểu thư con nhà quyền quý, đương nhiên là phải xem lễ giáo đặt trên hàng đầu, dùng lễ đối đãi. Không phải ai trong các tỷ tỷ này chàng cũng hứa hẹn sẽ cưới họ là thê tử thì họ sao dám trái lôi, phải kéo thân cận chàng như thế thật mất hết lễ giáo không còn thể thống gì nữa đi. Tiểu Mạc ở một bên cảm thấy buồn cười những nữ nhân kia ngày thường luôn kiêu căng làm khó dễ bọn nô tài các nàng nay lại bị một tiểu cô nương mắng không có lễ giáo, thật đáng đời. Những nữ nhân đang lôi lôi kéo kéo khiết Phùng cũng tự động tránh xa hắn một chút, ngay cả Liễu Nhạn cũng không níu lấy cánh tay hắn nữa mà đứng một cách chỉnh trang của một vị tiểu thư khuê các. Khiết Phùng cảm thấy thật thú vị, nàng quả là không đơn giản, chỉ với một câu mà đã khiến đám nữ nhân này ngày thường có thế nào cũng không buông tha hắn nay lại ngoan ngãn như thế giữ lễ.

Chương 6: Thê tử

Rất nhanh đám nữ nhân chốn Tâm viện không còn là mối bận tâm của Thanh Thanh, thứ nàng để tâm lúc này chính là tâm tư khiết Phùng, hắn liệu có còn yêu Dược tỷ chăng. Nàng phải nghĩ cách lúc này chính là làm thế nào để khiến vị tướng công kia tâm hắn chỉ thuộc về mình nàng thôi. Dược Tỷ thì dùng thói quen để chiếm lấy trái tim Mạn ca một cách từ từ, Linh tỷ thì bám lấy Phong ca không rời. Còn Nhạc tỷ thì dùng sắc đẹp quyến rũ Tề ca(akiaki : tỷ ấy tưởng vậy thôi chứ không phải vậy, nếu ai đọc Hoàng hậu sát thủ sẽ biết), Nhược tỷ thì dùng khiến thức về cầm . Nói dung mạo, nàng tự nhận kém xa các nữ nhân tại Tâm viện kia, nói đến lấy lòng bằng dược và hương liệu nàng hẳn không thể qua mặt tướng công vậy chỉ còn lại cầm phổ, đeo bám là có thể dùng.

Quyết định rất nhanh Thanh Thanh liền thực hiện, nàng tự tay xuống bếp làm bữa trưa cho hắn, giống việc Dược tỷ hay làm chinh phục khẩu vị của hắn là điều quan trọng. Khiết Phùng khá khinh ngạc với các món ăn lạ lùng ở trên bàn, Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn, để nấu được bữa trưa hôm nay nàng là bỏ nhiều công sức.

– Những món này đều do ta làm, chàng ăn thử đi. Nàng nhiệt tình mời mọc hai mắt ánh lên mong đợi.

- Này là thứ gì ? Hắn chỉ vào một cái đĩa đựng cái gì đó màu nâu đất cảm thấy cái đĩa bay lên hương thơm kỳ lạ.

- Dế nướng, thơm phải không thiếp mất cả buổi trời mới bắt được nhiêu đây đó. Nàng hưng phấn nói, chỉ nhìn liền muốn ăn nha.

- Dế, có thể ăn sao ? Ta sẽ không ăn món này. Hắn là quả quyết chỉ nghĩ đến thôi cũng khá rùng mình.

- Vậy chàng ăn cái đùi gà này đi. Ta đảm bảo rất ngon nha. Nàng là nhiệt tình gắp đùi gà cho hắn, món dế nướng không phải ai cũng biết thường thức.

- Um cái này cũng rất ngon.

- Đương nhiên gà nướng cái bang là đệ nhất gà nướng mà. Nàng ngửa mặt lên vui vẻ đây hẳn là món nàng tự hào nhất đi.

- Khiết Phùng cố nuốt miếng thịt gà trong miệng là món gà đắp đất nướng trong khi còn ruột gan trong bụng gà mà hắn thà chết cũng không đụng đến đó sao ? Miếng thịt gà có phần nghẹn ở cổ khiến hắn không thể cố nuốt xuống(akiaki : tội nghiệp mắc nghẹn luôn)

– Chàng húp miếng canh đi, canh này ta hầm hai tiếng rồi đó. Hắn theo lời nàng húp miếng nước canh vào miệng chưa kịp nuốt xuống thì nghe nàng nói tiếp

- Là chuột đồng ta bẫy được lúc sáng. Khiết phùng vội nhả hết canh trong miệng ra rồi bất tỉnh. Khi hắn tỉnh dây thì thấy nương hắn cười nhạo hắn khiến hắn có chút mất mặt nha.

- Ha…Ha… không thể tưởng được Phùng nhi kén chọn trong ăn uống lại đi ăn gà cái bang, canh chuột đồng. Cười chết nương mất nha…ta nói này con quả là kiếm được một thê tử cao tay đó. Mĩ Khiết Ngọc cười ngất, bà cũng thật không thể tưởng thằng con cứng đầu này cũng sẽ có lúc như thế này. Thế nhưng dù vì ăn phải những thứ không thể ăn hắn cũng không tức giận, hắn liệu có phải động tâm với con bé rồi không ?

- Thanh Thanh nàng đâu ? Hắn nhìn quanh không thấy bóng dáng thê tử có chút mất mát nha. Mọi tâm tư củ nhi tử Mĩ Khiết Ngọc đều thu vào trong mắt. Vận mạng của Lý Thanh bà hẳn phải xem qua một chút liệu có đủ phúc khí để ở bên Phùng nhi nhà bà không ?

- Con bé chạy ra ngoài thay nước, hai hôm nay con sốt cao, con bé luôn ở một bên lau nước mát và chăm sóc con. Nói ra bà cũng thật vừa ý con bé này, chỉ nhìn nó lo lắng cho Phùng nhi cũng có thể thấy tấm lòng của nó.

- -Chàng tỉnh rồi sao. Hai mắt Lý Thanh chợt đỏ hoe, nàng chạy đến bên cạnh hắn nắm lấy tay hắn nức nở

- Ta xin lỗi ta chỉ muốn lấy lòng chàng nên mới nấu mấy món mà ta thấy là ngon không biết là chàng không thể ăn chúng. Nàng ngẹn ngào, nhìn hắn mê man hai ngày trời khiến trái tim nàng đau đớn. Nhìn hắn đau mà lòng nàng như bị ai đó bóp nghẹt đau đến không thở được. Thấy nàng nghẹn ngào, hai mắt đỏ lừ vì khóc khiến hắn đau lòng nha.

- Ta không sao, không phải lỗi của nàng, nàng đâu có biết ta bị dị ứng với thức ăn lạ. Khi mới tỉnh lại hắn định sẽ giáo huấn thê tử này thế nhưng thấy nàng vì hắn lo lắng vì hắn đau lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, ngọt ngào.

- Ta có nấu cháo, chàng ăn cho khỏe lại , chàng đã mê man hai ngày rồi hẳn là đói lắm. Nàng nâng chén cháo trong tay tiến đến

- Ta, ta thực sự không thể ăn thức ăn lạ. Nàng là muốn đòi mạng hắn sao hắn vừa tỉnh lại, nàng lại đưa thức ăn tới.

- Cháo này ta học nấu từ phòng bếp, đảm bảo vị không lạ đâu, chàng ăn thử đi. Khi nghe hắn có bệnh sợ thức ăn lạ nàng đã bỏ công sức ra học nấu cháo mỗi khi xuống bếp dun nước lau mát cho hắn. Hắn nghe nàng nói có chút thả lỏng thế nhưng mùi vị thì hắn không chắc lắm. Khi cảm nhận mùi vị của cháo, nó thật sự là cháo bào ngư hắn thường ăn thế nhưng mùi vị là ngon hơn hẳn

- Ngon đúng không ? Gì chứ món cháo là nàng tự tin nhất mà, suốt mười mấy năm nay toàn nấu cháo nên nàng rất tự tin với chén cháo này.

- Um rất ngon. Hắn không những thấy ngon mà còn cảm thấy tư vị ngọt ngào của hạnh phúc. Khiết Phùng khẽ vuốt tóc thê tử đang tròn xoe mắt ra vì được hắn khen ngợi. Nàng kinh ngạc rồi thì cười tít mắt, nụ cười trong veo và đáng yêu biết nhường nào. Khiết Phùng nhận ra tâm tư hắn là đã đặt hết ở nàng rồi, hắn muốn nụ cười kia nước mắt kia chỉ thuộc về một mình hắn .

Chương 7: Lấy lòng bà bà

Hôm sau Mĩ Khiết Ngọc cho người gọi Thanh Thanh đến, bà dù thấy nàng ta lo lắng cho con trai bà thế nhưng bà cũng phải chắc chắn tình cảm mà nàng ta dành cho Phùng nhi đủ lớn để bà chấp nhận nàng ta trở thành con dâu mình.Thực ra khi biết Khiết Phùng ở bên ngoài tự định hôn sự bà đã không tin. Khi con trai bà chứng thực thì bà lại sợ hắn là vì bị bà ép quá mới dẫn đại ai đó tình cờ gặp trên đường về nên gọi ngay Tiểu Mạc đến hỏi thì biết hắn là dùng tiền mua về thê tử kia. Việc hắn dùng tiền mua thê tử càng làm bà khẳng định hắn là đang nghĩ cách đối phó bà đi. Thế nhưng nhìn cử chỉ dịu dàng kia ánh mắt cưng chìu kia thì không có chút giả dối nào. Đứa trẻ đó bà hiểu hơn ai hết hắn nếu bắt nói dối thì còn khó hơn kêu hắn đi chết chứ đừng nói đến trình độ lừa dối cao siêu như đóng kịch. Thế nhưng bà cần biết nha đầu kia là người thế nào, tình cảm của nàng với hắn ra sao. Nhìn vị bà bà trước mắt này nàng chợt cảm giác bà không giống các loại phu nhân trước đây mình đã từng gặp – Phu nhân gọi con có gì sai bảo ? tốt nhất cứ thăm dò trực tiếp từ quân địch còn hơn là ngồi đoán già đoán non. – Ta nghe nói Khiết Phùng dùng tiền mua con về làm thê tử ? Nếu là dùng tiền mua hẳn là không phải nàng ta nguyên ý đi. – Dạ phải, là rất, rất nhiều tiền. Chàng nói nó không đáng gì, nhưng với con nó là một gia tai nhỏ. – Rất nhiều tiền ? Hừ hèn gì ta hỏi nó chẳng hé răng nửa lời là tốn hết bao nhiêu. – Con đoán là số tiền đó có thể mua được cậy trâm bạch Ngọc trên tóc người nếu người mua bị đắt một chút. – Tám mươi Luợng vàng sao ? cũng quá cao đi, mua một người thời buổi này thì có thể xem là số tiền lớn. – Sao ? Vậy là phu nhân mua bị đắt rồi. Nếu là con con chỉ mua cây trâm kia giá 40 lượng thôi. Tám mươi lượng hẳng phải mua được huyết ngọc ấy chứ. – Huyết Ngọc, con nói Huyết Ngọc trong truyền thuyết đó sao ? Nàng là đi khắp nơi dò hòi cũng tìm không thấy huyết Ngọc nha. Thứ đó nàng muốn có lâu rồi nếu cho vào bộ sưu tầm ngọc hẳn là sẽ không còn gì bằng nữa. Lý Thanh khi thấy bà bà có hứng với đề tài của mình nàng thầm thở ra. Khi bước vào thấy trên tóc bà bà là Bạch Ngọc giá trị liên thành hôm trước lại là trâm Phủy Thúy nàng đánh liều đoán bà bà là thích sưu tầm các loại ngọc nên gợi đề tài nói chuyện sang hướng này. Chỉ cần nắm bắt thêm chút nữa biết thêm sở thích vị bà bà này hẳn là không khó lấy lòng. – Dạ con là từng thấy qua, một người bạn con được người ta tặng. Nàng ta là hoàng hậu một nước có thứ gì mà không có huống hồ huyết Ngọc. Nàng ta còn có cả Hoàng Ngọc nhưng hoàng ngọc có lẽ chỉ mượn đươc xem chứ khó mà mua được. Nó là quà của phu quân nàng ta tặng nên mua thì không thể. – Ý con là có thể mua được Huyết Ngọc sao ? – Có thể…. Huyết Ngọc là thứ tiến cống của nước khác, dùng tiền là không thể mua nhưng nàng có thể làm được nha. – Vậy, con xem người bạn đó bán bao nhiêu ? Hai mắt Khiết Ngọc lóe sáng – Nàng ấy nói không bán, nhưng sẽ đổi. Nếu được, nàng chắc hẳn sẽ một công đôi việc, vừa lấy lòng mẫu thân của tướng công vừa hoàn thành trọng trách mà Nhạc tỷ giao cho. – Đổi, đổi thứ gì ? Bà là sợ mình thiệt thòi nha, với vật đáng giá như thế hẳn lá phải mất thứ tương ứng đi. – Một bức họa của phu nhân. Chẳng phải phu nhân từng vẽ tranh giúp Dược Dược tỷ sao, Thiên Nhạc tỷ tỷ nói rất giống với thủ pháp tả thực gì đó ở quê tỷ ấy. Nên muốn mẫu thân vẽ cho tỷ ấy một bức chân dung. – Con nói con quen với một người có thể là đồng hương của ta sao ?Mĩ khiết Ngọc nắm lấy tay Lý Thanh mừng đến rơi nước mắt, trong cái thế giới này còn có một người giống bà. Thế nhưng những điều này cũng làm bà sợ hãi, tương lai kia liệu bà có đủ sức thay đổi hay chăng ? Từ ngày Lý Thanh ở lại Độc cốc trưa nào Khiết Phùng cũng tìm nàng ăn trưa thế nhưng dạo gần đây nương luôn quấn lấy nàng khiến hắn có chút không thoải mái. Hắn là vì muốn thấy đôi mắt sáng long lanh đến hạnh phúc của nàng khi ăn bánh quế hoa nên thật vất vả mới mời được chủ tiêm bánh đem bánh đến độc cốc mỗi ngày. Dù món bánh hắn đã ăn ngán nhưng vì nụ cười ấy, niềm hạnh phúc ấy hắn cũng cố làm ra là rất hứng thú với bánh quế hoa. Thế nhưng đã hai ngày nay nàng không ăn trưa cùng hắn nhìn đĩa bánh quế hoa hắn bỗng nhiên ngẩn ra, hắn khi nào thì vui buồn vì một nữ tử, khi nào thì vì nụ cười một người mà trở nên ngốc nghếch. – Thiếu phu nhân đâu ? Hắn bắt một trong số những kẻ hầu cận của nương lại hỏi. nàng kia vừa thấy hắn hỏi đến Lý Thanh thì mặt bỗng dưng trở nên xanh xam rồi quỳ xuống bộ dạng sợ hãi – Thiếu chủ tha mạng nô tỳ, nô tì là không biết, là phu nhân không cho nô tì nói. Nhìn bộ dáng luống cuống của nàng ta hắn chợt có dự cảm không tốt chút nào. – Xảy ra chuyện gì ? Nói !!!! hắn gằn giọng giận dữ. – Phu nhân là lệnh cho thiếu phu nhân đi hái về huyết sâm trên hàn nhân cốc.Không đợi nàng ta dứt lời Khiết Phùng đã chạy thật nhanh đến Hàn nhân cốc. Hành động kia của hắn là lọt hết vào mắt của Mĩ Khiết Ngọc. Bà nhìu mày lo lắng, nhìn thái độ kia của hắn đối với Lý Thanh bà là biết hắn là đã động tâm rồi. Phùng nhi liệu có vượt qua được tử kiếp lần này chăng ? Trên đỉnh núi của Hàn nhân cốc hắn lo lắng nhìn quanh tìm kiến nàng khắp nơi, thế nhưng khi hắn thấy nàng thì chào đón hắn là khuôn mặt tươi cười của nàng. – Chàng là đến giúp ta đem huyết Sâm về sao ? Hắn một bộ mặt đằng đằng sát khí nắm lấy đôi tay nàng đang cố giấu vào tay áo kia. – Nàng vì sao có thể cười được hả. Hắn là đau lòng, đôi bàn tay nhuộm thắm một màu đỏ. Khi chạm vào hắn mới cảm nhận được máu là thấm ướt cả ống tay áo. – Vì sao mặc y phục đỏ… hắn hét lên giận dữ, hắn là không rõ đôi tay kia đã chảy bao nhiêu máu mà ướt đẫm cả ống tay áo thế kia, màu đỏ của y phục trên người nàng khiến hắn không thể biết được. – Ta không sao, thật đó, chàng đừng tức giận được không ? Nàng ấm áp nhìn hắn. – Đồ ngốc, đau lắm chứ. Hắn vươn tay xoa lên những vết cắn của huyết sâm. Hắn thực là muốn hủy hết đám huyết sâm kia, dám hành hạ nương tử hắn. Nàng như đọc được ý nghĩ kia – Nương là sẽ rất ghét thiếp nếu chàng hủy hết chúng, thiếp cũng sẽ ghét chàng, vì chỗ này bán sẽ rất nhiều tiền nha. Hai mắt nàng lóe sáng bộ dáng ham tiền đến chảy nước miếng kia trông cũng thật đáng yêu. Khiết Phùng cảm nhận được rằng cõi lòng tan nát của mình đang dần hồi phục khi ở bên kẻ ham tiền đáng yêu này. – Nương là hứa cho ta phân nửa tiền bán huyết sâm nên từ giờ ta sẽ làm công việc hái huyết sâm này. Quan trọng hơn cả bà đồng ý sẽ cho đám nữ nhân kia trở về nhà họ. Việc này cũng xem như là bà ngầm chấp nhận nàng là con dâu của Độc cốc khiến nàng rất vui nha. Đang hưng phấn thì bỗng nhiên sắc mặt Thanh Thanh chợt biến nàng một bộ đáng run rẩy nhảy lên ôm lấy cổ Khiến Phùng. – Là rắn. Kể từ khi ấy mỗi khi thấy rắn cơn ác mộng của tuổi thơ vẫn đeo bám lấy nàng. Cái quá khứ nàng muốn quên đi đó vẫn đeo theo nàng cho đến nay. – À là Bách Linh xà. Nó không có nọc độc đâu nàng đừng sợ. Thế nhưng nàng ngàn vạn lần đừng bắt nó đem nướng ăn nhé, vì thịt rắn là kịch độc không có cách nào giải được độc của Bách độc xà này đâu. Hắn là sợ nàng sẽ bắt nó đem nướng giống mấy món quái lạ nàng từng cho hắn ăn. Dù là kẻ giỏi về chế độc cùng giải độc thế nhưng hắn là hoàn toàn chịu thua trước độc của Bách Linh xà. Hắn cũng muốn điều chế ra một loại độc cũng lợi hại ngang với Bách xà độc này nên mới chế ra Tử Kỳ Độc. Tưởng rằng hai độc chất này sẽ tương khắc nhau thế nhưng khi đưa cả hai loại độc này vào thì con vật dường như nó chết nhanh hơn. Tưởng rằng thê tử sẽ không còn sợ nữa thế nhưng khi nghe là Bách Linh xà Thanh Thanh càng run lợi hại hơn, ôm hắn càng một chặt hơn y hệt như tiểu hài tử. Khiết Phùng phải ôm thê tử trở về trong tình trạng nàng còn hoảng loạn vì sợ hãi. Thì ra nương tử của hắn cũng có khi sợ thứ gì đó đến độ như thế.

Chương 8: Thê tử ham tiền

Sau lần hái sâm mà không bị nhi tử làm ầm lê Mĩ khiết Ngọc đành đầu hàng con dâu này. Nói thật bà cũng không phải là một mẹ chồng không nói lý lẽ, cái cách con bé đối xử với nàng, hết lòng cung kính vâng theo lại tiết kiệm, khôn khéo đã khiến cho việc làm ăn của gia đình có những ngạc nhiên đáng nói. Tỷ như Lý Thanh luôn luôn đến thỉnh an bà đúng giờ, dù bà có đối xử nàng thế nào cũng không hề có nửa lời oán trách mà chỉ cười thật tươi nhìn thấy món lợi nhỏ mà nàng nhận được. Thế nhưng lợi mà bà kiếm được thì thật lớn, như việc nàng cò

Thông Tin
Lượt Xem : 2155
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN