-->
– Chàng thích đến thế sao ? ta là thấy Nô tỳ đem bỏ trong khi y phục còn mới nên vá lại. Nếu chàng thích như thế mai ta bảo Tiểu Mạc đem số y phục rách của chàng vá lại hết thẩy …. còn y phục mới của chàng…. có thể cho ta đem bán không ? Hai mắt nàng lóe sáng(akiaki : chị tưởng anh là cái bang hả). – Không được, việc này mà để nương biết là không ổn. Hắn nhìn mặt tham tiền của nàng mà thấy có chút buồn cười. Đến bữa trưa hắn lại không tìm thấy nàng nên hỏi Tiểu Mạc – Thiếu Phu nhân đâu ? – Dạ thiếu phu nhân là đang bốc xếp hàng ở ngoài kia. Thiếu phu nhân xin phu nhân không thuê bốc vác mà nàng ấy nói muốn làm công việc đó kiếm tiền. Nghe Tiểu Mạc nói xong hắn có chút nghiến răng nghiến lợi. Đâu phải hắn không cho nàng tiền tiêu vặt, nếu không đủ nàng có thể xin thêm hắn, sao lại đi tranh việc với hạ nhân. Sau khi hắn đùng đùng nổi giận không cho nàng dành việc với hạ nhân nữa thì nàng quả nhiên thật nghe lời không đi tranh việc với hạ nhân mà chỉ suốt ngày trong phòng ngồi may vá thứ gì đó – Nàng đang làm gì vậy ? Hắn tò mò nhìn đóa hoa nhỏ bằng vải nàng làm có chút đẹp mắt. – Ta là dùng các y phục bỏ đi cùa chàng cắt ra làm những hoa nhỏ này có thể đem ra chợ bán nha. Vừa có tiền vừa không lãng phí, nàng cũng thật thông minh phải không. – Nếu nàng thiếu tiền có thể nói với ta, ta sẽ cho nàng. Chứ đường đường là thiếu phu nhân Độc cốc đi bán những thứ thế kia thật là không ra thể thống. – Tướng công chàng thật tốt. Nàng cười híp cả mắt lại bộ dáng hạnh phúc. Hắn là cho nàng tiền tiêu vặt cũng rất nhiều vì sao nang luôn không có đủ tiền luôn thiếu tiền như thế. Lý Thanh rất nhanh được quản lý việc làm ăn của Độc cốc. – Số độc này ta sẽ không bán cho Ngũ Độc giáo các ngươi. Nàng một bộ dáng chắc như đinh đóng cột mà nói. Lý Thanh đang xuất hàng ở một bên thấy quản sự đang bàn thượng vụ mua bán độc dược với Ngũ độc giáo thì xen vào. Độc dược này tướng công nhà nàng là phải mất cả mười ngày mới tìm ra được không thể bán cho họ với giá như thường ngày hay bán được. – Ngươi là ai lại dám xen vào việc làm ăn của Ngũ Độc giáo ta và Độc Vương cốc chứ ? Nữ nhân bộ dáng đẹp đến khiến người ta có chút choáng váng trừng mắt nhìn nàng. Lý Thanh thầm mắng trong lòng, tại sao những kẻ liên quan đến tướng công nhà nàng đều xinh đẹp đến thế kia chứ. – Thiếu Phu nhân. Lương quản sự thấy Lý Thanh thì cúi đầu hành lễ, ông là biết vị thiếu phu nhân này dù chưa vào cửa thế nhưng phu nhân cũng ngầm đồng ý ông là không thể đắc tội đi. – Thiếu Phu nhân ? Không biết là vị công tử nào có hỉ sự mà ta còn chưa uống rượu mừng nha. Nhã Ngọc Thiềm híp mắt bén nhọn nhìn về phía Lý Thanh. – Nhã giáo chủ nàng ấy là Đại thiếu phu nhân. Lương Vịnh ở một bên giải thích ở Độc cốc ai cũng biết Nhã giáo chủ này là say mê đại thiếu gia nhà lão, thế nên cứ ba bữa nửa tháng cứ tìm cớ mua độc dược tìm tới. – Khiết Phùng đã lấy thê tử rồi sao, sao ta không biết kia chứ. Nhã Ngọc Thiềm bộ dáng dữ tợn trừng Lương Vịnh nhìn ông như kẻ nói quàng. – Hừ tướng công nhà ta lấy thê tử vì sao phải nói cho ngươi biết chứ. Hừ gọi thẳng tên tướng công nàng như thế nàng ta là sợ nàng không biết nàng ta cũng thích tướng công nhà nàng sao. – Hừ ngươi chắc chắn chỉ là một tiểu thiếp nhỏ của chàng thôi, nếu không sao chàng không cùng ngươi tổ chức hôn lễ. Ta chắc rằng chàng chẳng qua chỉ muốn đùa vui cùng ngươi mà thôi. Ngươi nghĩ thử xem Khiết Phùng đường đường là đại thiếu gia của Độc vương cốc thế nhưng cưới thê tử lại không tổ chức hôn sự. Hẳn là không muốn cưới ngươi đi. – Lương quản sự, mối làm ăn này hôm nay không bàn nữa. Ta là phải về bồi tướng công nhà ta dùng cơm trưa. Hừ nàng cho dù làm tiểu thiếp cũng không đến phiên nàng ta lên tiếng. Lý Thanh Bực tức rời đi, nhưng khi qua lương đình nàng là nghe hạ nhân nói chuyện – May hỷ phục cho đại thiếu gia sao ? – Phải nha, đại thiếu gia là phải sang thôn kế bên rước Trầm tiểu thư nhà Trầm tướng quân nha nên tốt nhất hỉ phục may màu hơi sâm một chút, từ đây sang trấn bên khá xa. Hắn sẽ lấy thê tử nhưng nương tử hắn lại không phải là nàng. Chẳng lẽ thật như Nhã Ngọc Thiềm nói lấy nàng làm nương tử chỉ là việc đùa thôi sao. Lý Thanh quay người rời khỏi Độc cốc mà tâm trạng nàng thật khổ sở. Tại một góc trong Lương đình hai có hai người nhàn nhã ngồi uống trà đến ung dung. – Chàng để con bé rời đi như vậy sao? Mĩ khiết Ngọc trầm ổn nhìn Phu quân. – Nàng khi nào thì biết? Thiệu Mạc Du tròn mắt nhìn thê tử. – Chàng quên nghề của thiếp à? Có điều con bé đó đúng là phúc khí rất dày, nếu là con bé đó có lẽ tử khiếp của Phùng nhi sẽ giải được cũng không chứng. Nhìn phương hướng Lý Thanh biến mất Khiết Ngọc nhè nhẹ nói. – Nàng yên tâm, mọi thứ đều trong tính toán của ta. Chỉ phải xem tiểu tử kia đuổi đến nhanh thế nào thôi. Thiệu Mạc Du nhếch mép cười gian trá. Khi Khiết Phùng luyện độc dược trên đỉnh Lãnh Nam trở về thì nghe báo Lý Thanh rời Độc cốc thì giận sôi gan. Hắn giận dữ đuổi cổ Nhã Ngọc Thiềm ra khỏi Độc cốc và tuyên bố không làm ăn với Ngũ Độc giáo nữa rồi đuổi theo Phương hướng mà thê tử hắn bỏ đi. Trong Thủy Lộ Trấn Lý Thanh bộ dáng mệt mỏi dựa sát vách tường của một khách điếm – Nghĩa phụ, chàng thực sự đã đuổi tới đây sao, bộ dạng gấp gáp như vậy cha nói xem có phải chàng là thương con rồi không? Nàng là đã thương hắn từ lâu nha, nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa. Từ ngày hắn cho nàng một đỉnh bạc cùng cái bánh quế hoa năm nàng mười tuổi nàng luôn âm thầm dõi theo hắn. Nhưng nghĩ mình và hắn hẳn là không có duyên thế nên nàng mời tuyên bố muốn làm thê tử của Mạn ca. Khi nghĩa phụ nói muốn nàng làm con dâu ông, rồi biết lại biết hắn chính là con trai của nghĩa phụ nàng không hề do dự mà đồng ý hôn sự này. Dù đã lên kế hoạch tiếp cận hắn thế nhưng khi hắn nói muốn chịu trách nhiệm với nàng khiến nàng thực không thoải mái. Nàng thà để hắn nghĩ hắn là mua nàng về còn hơn là lấy nàng chỉ vì chịu trách nhiệm. – Tiểu tử này coi bộ thực là thương Tiểu Thanh Thanh rồi nha. Thanh Thanh con nói xem con thực phải làm cuộc buôn bán sáng mai sao? Hắn hẳn sẽ tức giận nha. – Bán, đã diễn phải diễn cho trọn vở nha. Nàng là muốn ép hắn nói hắn yêu nàng nha, không nghe ba câu này nàng sẽ không từ mọi thủ đoạn.
Chương 9: Sự thật
Ngồi trong căn phòng sang trọng trong khách điếm Khiết Phùng là giận nghiến răng nghiến lợi, nàng thực sự là muốn bán mình cho kẻ khác một lần nữa. Nếu hôm nay hắn không dùng quan hệ của mình thì kẻ ngồi đây bây giờ sẽ không phải là hắn. Thế nhưng kẻ nào đó làm như không thấy vẻ mặt đen như đít nồi kia cứ vô tư như kẻ vô tội. Chàng là chạy tời lấy lại tiền sao? Chàng đợi một lúc nha, ta nói chuyện với người ta sẽ mua ta lần này xong sẽ giao tiền cho chàng. Nàng bộ dáng cười hề hề nói với hắn. Thiệu Mạc Du trốn trong một góc tối quan sát thầm cảm phục Thanh Thanh, nàng đúng là không biết sống chết. Ông còn nhớ cái ngày hắn nổi giận của mười năn trước khi ông và Khiết Ngọc sửa tử kiếp cho hắn. Hắn như một kẻ điên động thủ với ông và cả mẫu thân hắn, mãi cho đến tận bậy giờ không ai có can đảm nhắc lại chuyện đó nữa. – Nàng có phải chỉ cần có tiền liền bán mình làm thê tử người ta không? Hắn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
– Không, kỳ này ta bán thân làm nha đầu nha. Hắn là có nghe phía bên kia nói, nghe nói có kẻ bỏ rất nhiều tiền mua nàng làm nương tử nhưng nàng từ chối chỉ bán thân cho tiểu thư nhà viên ngoại này làm nha đầu cận thân. – Vì sao? Hắn ánh mắt chằm chặp nhìn nàng muốn biết đáp án, khi hắn nghe nói nàng sẽ lần nữa bán thân hắn là tức giận điên người thế nhưng biết nàng không vì khoản tiền lớn mà đồng ý bán thân làm nương tử kẻ khác thì hắn mới có chút hạ hỏa, thế nhưng chỉ nghĩ đến việc nàng muốn rời khỏi hắn thì cơn tức giận dường như chẳng thể tiêu tan. – Vì đó không phải chàng. Nàng là trăm phương nghìn kế muốn làm thê tử hắn nha đâu có dễ dàng là thê tử kẻ khác đến vậy. – Vậy vì sao lại muốn rời khỏi ta. Hắn trong lòng có chút ngọt ngào dâng lên thế nhưng tức giận vẫn còn đó. – Vì chàng không cần ta, không yêu ta, không muốn ta làm thê tử, ta nghĩ là ta nên đi, thế nhưng tiền ta nợ chàng là số tiền lớn ta lại đã tiêu hết nên. – Ta nói lúc nào ta không cần nàng, không yêu nàng, không muốn nàng làm thê từ chứ. Hắn là gần như rống giận, sao nàng có thể vì nghe kẻ khác mà rời khỏi hắn như thế nếu hắn tới chậm chút nhữa có phải nàng thực sự rời khỏi hắn không. – Vậy tại sao chàng…chàng cưới thê tử khác, may hỷ phục để sang bên kia trấn rước Trầm tiểu thư về làm nương tử, còn nữa đem ta về nhà cũng không nhắc gì đến hôn sự, ta…ta tưởng chàng đổi ý. Mà không ta đổi ý rồi, chàng là không yêu ta ta sẽ không gả cho chàng nữa… Tiền ta sẽ trả…trả lại chàng…ô…ô… Nàng rưng rưng nước mắt nghẹn ngào. – Ta không có cưới nương tử khác, là ta đi đón dâu thay Mạc Phúc, đệ ấy thân thể không tốt không thể đi xa, mà đệ ấy bị như thế đều là do ta. Còn việc chưa nhắc đến hôn sự là do ta định luyện xong Tử kỳ độc sẽ tính đến. Hắn là sợ lúc hắn bận rộn luyện độc nàng sẽ buồn nên chưa vội hôn sự. Tiền ta sẽ không lấy thế nhưng từ giờ nàng là không được nhắc đến việc không gả là thê tử ta nữa nghe chưa. Hắn là rít qua từng kẽ răng biểu lộ sự giận dữ, thế nhưng Thanh Thanh như không nhìn thấy vẻ tức giận kia của hắn, nàng vẻ mặt như người bị ủy khuất: – Chàng là yêu ta sao? Nàng bộ dáng nghẹn ngào không từ bỏ muốn nghe hắn thừa nhận. – Chúng ta trở về thôi trước khi ta nổi giận vì việc làm hôm nay của nàng. Hắn là cố lơ câu hỏi kia của nàng, hừ chọc cho hắn tức chết giờ lại muốn nghe hắn nói hắn yêu nàng sao. Hắn hẳn chưa vội nói cho nàng đáp án đi coi như là trừng phạt nàng khiến hắn mất ăn mất ngủ mấy hôm nay. Dù không nghe được câu trả lời từ hắn thế nhưng mọi hành động của hắn hẳn cũng đã chứng minh nàng hiện tại là đang
dần chiếm được rồi trái tim hắn đi. – Chàng trả lời ta đi rồi hẵng về được không? Thanh Thanh cố bám theo hắn hỏi không buông tha thế nhưng không cần nghe câu trả lời từ hắn nàng cũng đã biết đáp án. Tình cảm của nàng dành cho hắn cũng đã mười năm, đủ lâu như tình cảm của hắn với Dược tỷ tỷ vậy. Cầm tay Lý Thanh kéo nàng vào trong lòng h
hắn Khiết Phùng nhè nhẹ nói
– Nàng hẳn nên thu xếp cho nhạc mẫu chuyển về Độc Vương cốc cùng chúng ta luôn đi chứ, ngày đại hôn của cúng ta hẳn không thể thiếu bà không phải sao? – Chàng biết? nàng kinh ngạc nhìn hắn. Khiết Phùng nhìn nàng nhẹ cười – Ừm, thật ra việc nàng và cha ta cùng nghĩ cách tiếp cận ta ta cũng biết. Hắn là biết việc cha nương luôn vì tử kiếp của hắn mà lo lắng. Khi nghe nói ông đã vì hắn tìm được một thê tử phúc khí hắn đã có chút tò mò nên đến xem.
Tiểu cô nương khất cái này thực là người có phúc khí mà hắn phải nhờ vả sao. Nhìn nụ cười ấm áp của nàng khi đem thuốc về cho nương nàng đang trên giường bệnh mà bụng thì đói meo, hắn lúc đó chỉ có chút bánh quế hoa cùng một thỏi bạc trên người liền đưa hết cho nàng. Rồi thì cái võ công mèo quào kia của nàng sao có thể trốn được mỗi khi nhìn trộm hắn kia chứ. Cũng chẳng biết là khi nào mọi thứ về nàng dần thay thế hình ảnh tươi cười ấm áp cửa Dược nhi trong tâm trí hắn. Khi thấy Dược Dược cùng tướng công nàng đoàn tựu thế nhưng trái tim của hắn cũng không đau như hắn tưởng mà việc tò mò về Thanh Thanh kiến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc với chính mình. – Chàng khi nào thì biết? Nàng là có chút tò mò hỏi. – Ngay từ khi cha nhận nàng làm nghĩa nữ. Hắn ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ nàng có chút gầy đi. Hắn cố sức vỗ béo nàng coi ra là phải bắt đầu lại. – Chàng khi nào thì thích ta? Hai con mắt nàng tròn xoe nhìn hắn đầy mong đợi – Ta có nói qua ta thích nàng sao? Hắn là còn chưa ngui giận nha, nếu hôm nay hắn không đuổi tới kịp có phải hay không nàng sẽ bán mình cho kẻ khác. – Ta không thành thân. Nàng kháng nghị. Chưa nghe hắn thừa nhận nàng hẳn là không gả đi, vì gả rồi thì cơ hội nghe hắn nói hắn yêu nàng hẳn là càng khó nghe nha. – Về thôi, nàng không có quyền phản đối vì nàng là bán cho ta làm thê tử nên có lấy hay không lấy ta nàng không có quyền quyết định nữa rồi. Muốn hối hận sao ? Nàng hằn là không còn cơ hội nữa vì hắn nhất định sẽ không buông tay với nàng.
Chương 10: Tử Kiếp(1)
Khi thấy con trai mình đùng dùng nổi giận, Thiệu Mạc Du chạy trốn mất dạng, ông là rất sợ hắn tính sổ với ông nên chạy vẫn là thượng sách. Ngồi trong xe ngựa mà Thanh Thanh vô cùng bất mãn, nàng dù biết hắn yêu nàng thế nhưng vẫn muốn nghe hắn thừa nhận hơn. Nhìn vẻ bất mãn kia của nương tử Khiết Phùng trong lòng có chút thú vị, hắn là muốn trừng phạt nàng vì khiến hắn lo lắng khiến hắn đau lòng khiến hắn mất ăn mất ngủ bỏ mọi việc chạy theo nàng. Khiết Phùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn là đã hai ngày không ngủ dùng mọi quan hệ quen biết mới nhanh chóng như vậy tìm ra nàng. Thanh Thanh ngắm hắn say giấc bên cạnh, bất mãn nãy giờ chợt tiêu tan. Nàng có chút sợ hãi, nếu như bản thân nàng cứ chìm đắm trong hạnh phúc này thì nàng liệu có thể ra đi trước như thế hay không. Nàng chưa từng thấy sợ hãi như lúc này, lúc trước chỉ ở cạnh ngắm nhìn hắn, nàng nghĩ chỉ cần hắn hạnh phúc, nàng sẽ có thể bỏ đi mọi thứ mình có ngay cả tính mạng mình, thế nhưng khi đang trong hạnh phúc nàng trở nên lưu luyến không muốn rời đi hắn. Có lẽ thật như nương nói, hạnh phúc khiến con người ta trở nên yếu đuối. Nàng đáng ra không nên đến quá gần hắn như hiện giờ để rồi sợ hãi trước những dự định của bản thân. Nhưng không tiếp cận hắn sẽ không thể khiến hắn yêu nàng như thế mọi kế hoạch của Nghĩa phụ xem như không thực hiện được. Mà dự định kia của nàng hẳn cũng sẽ chết khi còn trong trứng nước. – Thiếu gia phía trước có trận pháp. Tiểu Mạc tứ phía ngoài xe bẩm báo, nàng dù không biết giải trận nhưng cũng có xem qua thiếu gia nhà nàng bày qua vài trận pháp. – Là Trúc La trận, cho xe đi vòng qua. Hắn vén rèm nhìn ra phía ngoài, kẻ bày trận pháp tại đây hẳn là không phải có ý tốt gì vì đây hẳn không phải nơi có người ở nên bày trận để phòng ngự là không thể thế nên tốt hơn là nên tránh.
– Khoan đã, đừng đi về bên phải phía ấy cũng có trận pháp. Không đúng, chúng ta là đang bên trong Tử Kỳ Trận. Hắn là mất một lúc mới nhận ra, vì trận pháp có chút biến hóa. – Tiểu Mạc Dùng Vũ anh cầu cứu của Phong Linh Các đi, ta nghĩ hiện giờ chỉ có nó là thoát được trận pháp này. Khiết Phùng ở một bên nhìn Tiểu Mạc nói mà sắc mặt không có chút biểu hiện gì – Thiếu chủ người khi nào thì biết Tiểu Mạc ? Nàng ta tròn xe hai mắt kinh ngạc nhìn hắn rồi rất nhanh sau đó nhìn về hướng Thanh Thanh. – Ta là biết được ngay ngày đầu em được đưa đến hầu hạ ta. việc em lén báo tin cho Phong Linh Sát hành tung cua ta ta cũng biết. Chỉ không rõ họ vì sao lại muốn điều tra ta, cho đến khi ta thấy Kinh Mạn xuất hiện cùng với người của Phong Linh Sát thì ta mới hiểu. Vẫn sắc mặt không hờn giận hắn nói, hắn là kẻ không thích giải thích dông dài, dù không rõ Thanh Thanh là khi nào phát hiện nàng ta thế nhưng hắn không muốn Tiểu Mạc hiểu lầm Thanh Thanh. Nói gì thì Tiểu Mạc cũng là một sát thủ dù rằng nàng ta là địa sát( kẻ dò đường,thám thính, cài vào quân địch, thường những người này võ công không cao nhưng nhanh trí và thân thủ mau lẹ). Tiểu Mạc rút ra bên cạnh hông một con chim anh vũ rồi thả cho bay đi. – Thiếu chủ, nhưng nơi này xa với Phong Linh Sát. Nàng ta lo lắng nhìn thiếu chủ nhà mình. – Không sao, nó sẽ bay về Độc Vương Cốc. Vì trước khi lên đường ta đã dùng ám hương làm dấu hướng nó phải bay. Hắn là tính ra tử kiếp của mình cũng gần đến, thế nhưng cũng không rõ là khi nào nên khi nào vì thế hắn là luôn cẩn thận.
– Xung Quanh có mai Phục. Lý Thanh nhìn quanh nói, dù xung quanh toàn là cây nhưng nàng luôn cảm giác có kẻ luôn nhìn chòng chọc vào mình. Là kẻ chuyên theo dõi người khác nên nàng khá nhạy cảm việc như thế này.
– Trận pháp lại thay đổi, bọn họ hẳn là muốn chúng ta vận động một lát mới xoay chuyển trận phát thế này. Khiết Phùng vừa nói vừa phóng về phía những lùm cây vài viên đá nhỏ thì xuất hiện trước mắt bọn họ là một đám nữ tử mặc quần áo màu tím đang công kích bọn họ. – Là thuật che mắt, Tướng công chàng thật lợi hại, chàng phá được trận pháp này không ? Lý Thanh ở một bên vừa đối phó với những nữ tử kia vừa phấn khích nói. – Ta phá được nhưng cần chút thời gian. Khiết Phùng dù có biết Kỳ môn độn giáp nhưng Tử Kỳ Trận là nhược điểm của hắn, nếu không hắn cũng không bị tiểu hài tử Tiêu Tiêu nhốt trong trận mấy ngày liền. Huống hồ trận pháp này có vẻ như là bày ra nhằm đối phó với hắn. Thế nhưng kẻ biết yếu điểm kia của hắn cũng không có nhiều người lắm. Lý Thanh mặc dù học hết mọi tuyệt kỹ của cha nuôi, nàng chỉ riêng phá trận là không học. – Thiếu chủ có vẻ bọn họ là người của Ngũ Độc Giáo. Tiểu Mạc ở một bên nói ra nhận định của một sát thủ chuyên nghiệp, nàng là được học để giết người nên phải nắm rõ chiêu thức của mọi môn phái. – Ngũ độc giáo. Bọn họ vì sao lại chặn giết chúng ta ? Thanh Thanh khó hiểu nhìn Khiết Phùng cùng tiểu Mạc. Ngũ Độc Giáo chẳng phải khách làm ăn với Độc Vương cốc sao ? từ khi nào thì bọn họ trở mặt ? Không phải là vì nàng đi. – Ngày thiếu phu nhân bỏ đi thiếu gia nổi giân đuổi cổ giáo chủ Ngũ Độc giáo đi, và tuyên bố từ nay sẽ không cung ứng độc dược cho bọn họ nữa. – Chàng, chàng đuổi cổ bọn họ đi ? Nàng như không tin được nhìn hắn. – Chàng có biết mối làm ăn này kiếm được bao nhiêu không hả ? chàng hẳn là không thể tìm được một mối tốt hơn thế nữa, ôi tiền của thiếp bị chàng ném đi rồi, thiếp chỉ là muốn lên giá với họ chứ nào muốn bỏ mối làm ăn này. – Hừ không làm ăn cùng bọn họ chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cùng lắn ta tìm mối khác có gì ghê gớm chứ. Hắn cũng là không thích đám nữ nhân này, làm việc độc ác nổi tiếng trước giờ. Hắn lúc trước cũng không muốn đắc tôi nên trước giờ luôn giữ hòa khí. Bị công kích kiến Tiểu Mạc cùng bọn họ bị tách ra, xuất hiện trước mặt bọn họ là Giáo chủ Ngũ độc giáo Nhã Ngọc Thiềm – Không biết giáo chủ chặn đường hai người bọn ta là có ý gì ? Khiết Phùng có chút dè dặt hỏi, hắn là biết tiếng giáo chủ này tà ác, nay đắc tội Ngũ Độc giáo hắn cũng từng nghĩ đến bọn họ là sẽ không bỏ qua chuyện này thế nhưng chuyến này hắn cũng thật là sơ sót mới rơi vào tay họ như vậy. – Nếu là chuyện buôn bán độc dược của quý giáo… – Đương nhiên không phải. Ta là muốn chàng trở thành phu quân của ta. Ngọc Thiềm cắt đứt lời của Khiết Phùng một cách hung hăng. Nàng là thích hắn nhiều năm, dù biết bên cạnh hắn có một đám nữ nhân vây quanh do nương hắn mời về thế nhưng dù là với nàng hay bọn họ hắn cũng chỉ lạnh nhạt đối đãi. Thế nên nàng cũng không hề lo lắng, thế nhưng khi hắn đùng đùng nổi giận chỉ vì nàng có chút tranh cãi với nha đầu tên gọi Lý Thanh kia thì nàng bỗng trở nên lo sợ. – Ta thật là xin lỗi, ta sẽ chỉ lấy một thê tử mà nàng ta chính là thê tử chưa quá môn của ta. Hắn thâm tình nhìn Lý Thanh đang bên cạnh mình dù biết câu trả lời kia có thể đẩy bọn họ vào tình huống khó khăn. Ngọc Thiềm đưa mắt nhìn Lý Thanh đầy sát ý – Vậy chỉ cần ta giết chết nàng ta thì chàng hẳn có thể lấy ta đi. Vừa nói nàng ta vừa vung ta đánh một chưởng về phía Thanh Thanh. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Thanh Thanh không kịp phản ứng gì khi nàng bừng tỉnh thì chỉ thấy Khiết Phùng ôm lấy nàng trong ngực thay nàng chịu một chưởng kia. Ngọc Thiềm là trợn to mắt kinh hãi khi nhìn hắn ngã xuống sau chưởng pháp có mang theo độc dược của nàng. – Phùng, Chàng sao rồi ? Khi thấy hắn dần buông lỏng nàng ra Nàng biết là hắn trúng độc. Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, miệng còn vương viết máu khiến lòng nàng đau đớn như bản thân mình đang phải chịu cơn đau của hắn.Khiết Phùng suy yếu nhìn Thanh Thanh trìu mến. – Nàng không sao chứ. Hắn là không kịp suy nghĩ gì liền dùng bản thân mình che chở cho nàng. Chỉ cần nàng vô sự hắn cho dù có đổi bằng mạng cũng không sao. Có lẽ đây chính là tử kiếp mà nương hắn nói tới chăng. – Là loại độc dược gì ? Chàng mau uống giải dược đi. Nàng ở một bên nhắc hắn thấy hắn ngày một suy yếu hơn khiến nàng luống cuống cả lên. – Là Tử kỳ Độc. Hắn nhè nhẹ nói như thể biết trước là sẽ không thể làm gì được trong lúc này. Lý Thanh trở nên ngây ngốc, nước mắt nàng bắt đầu rơi khi hiểu ra sự việc. Nàng hiện giờ là không thể làm gì cho hắn, Tử Kỳ độc là không có thuốc giải. Nắm lấy tay hắn nàng nghẹn ngào.
Chương 11: Kết thúc (1)
Khi Bước vào gian Phòng của nhi tử Mĩ khiết Ngọc nước mắt lưng tròng nhìn bóng hình tiều tụy của nhi tử. Hắn chỉ ngồi đó nắm lấy tay Thanh Thanh khẽ thì thầm – Nàng thức dậy đi, chúng ta còn phải bái đường thành thân. Bái đường xong ngủ tiếp có được không ?…Nâng nhẹ tay Lý Thanh trên giường hắn thì thào. Nếu không phải gặp hắn, không gánh thay hắn tử kiếp, nàng sẽ không trở nên như thế. Nhưng nếu có quay trở lại hắn thật sự vẫn muốn gặp nàng muốn ở cùng nàng đến hết cuộc đời. Có phải hắn quá ích kỷ không, là kẻ có tử kiếp bên mình nhưng vẫng tham lam muốn được hạnh phúc nên ông trời mới trừng phạt hắn không, tước đoạt nàng khỏi ta như thế. Dù hắn cùng cha và nương dùng nội công giữ được hơi thở của nàng thế nhưng thân thể nàng vẫn lạnh như vậy yếu ớt như vậy. Khi Quý thúc đến tưởng rằng với nhiều năm nghiên cứu Độc của ông sẽ có cách, thế nhưng ông chỉ nhìn hắn và lắc đầu nói rằng vẫn chưa tìm được phương thức giải độc. – Cha, chúng ta có thể dùng huyết sâm thay máu cho nàng ấy. Dược Dược ở một bên lên tiếng, nàng thật sự không hiểu vì sao cha và Khiết Phùng không nghĩ ra cách này – Không được, thay máu cho nàng ta sẽ khiến nàng ta chết nhanh hơn vì Tử Kỳ Độc là dùng huyết sâm làm thuốc dẫn. Khiết Phùng à con rất thông minh, đa số độc dược không có thuốc giải đều dùng đến huyết sâm để giải. nhưng nếu dùng huyết sâm làm chất dẫn thuốc thì cơ thể người nhiễm độc sẽ không tiếp nhận huyết sâm. Quý Thanh Dã thực sự là có phần khâm phục hắn nha. Cả cuộc đời lão chỉ luôn muốn chữa trị những loại bệnh lạ cùng giải những loại độc dược khó giải thế nhưng lão là đầu hàng trước hai loại độc dược mà một trong số đó có Tử Kỳ Độc. – Thông minh sao, thông minh chế ra một loại dược mà giờ đây nó đang giết chết thê tử mình. Khiết Phùng cười với vẻ tự giễu nếu thoát khỏi tử kiếp nhưng phải mất đi nàng hắn thà rằng người phải chết là bản thân mình. – Vậy sao ta không thử dùng độc trị độc ? Quý Dược Dược ở một bên thấy khiết Phùng khổ sở cũng có chút đau lòng nàng là xem hắn như huynh trưởng. – Không có loại độc chất nào có thể mạnh ngang với Tử Kỳ Độc trừ Bách Xà Độc thế nhưng bách xà Độc là không thể đưa vào cơ thể người. Khiết Phùng nhè nhẹ nói, hắn là thử nghiên cứu và khi biết dược tính của Bách xà Độc và Tử Kỳ Độc có thể khắc chế lẫn nhau thế nhưng Bách xà độc là kị máu, dùng nó sẽ kiến máu trong cơ thể toàn bộ đông cứng lại và chết.
– Tại sao lại thế ? Dược Dược ở một bê thất vọng. Theo lý dược tính của chúng hẳn là có thể khắc chế lẫn nhau. – Vì Bách xà độc kị với máu, nên chỉ cần một lượng nhỏ độc cùa Bách xà Độc sẽ khiến cho người dùng độc chết ngay tức khắc. Quý Thanh Dã ở một bên giải thích cho nhi nữ của mình. Lão cũng dùng mọi cách nghiên cứu làm thế nào để cho Bách xà Độc không kỵ với máu thì mới có thể như bọn họ nói dùng độc trị độc thế nhưng vẫn không tìm được cách. Khẽ liếc sắc diện của Khiết Phùng lão có chút lo lắng – Con nếu cứ tiếp tục truyền nội lực cho nàng ta như thế cũng sẽ khó giữ mạng đi. Nhìn hắn điên cuồng vì thê tử mình như thế Thanh Dã cũng có chút thương cảm, Lão trước giờ luôn không thích hắn chỉ vì tên Mạc Du kia Nhưng nói sao tên kia cũng là người nhà hắn. Như hiểu được ý của sư huynh, Mĩ khiết Ngọc ỡ phía sau đành ngất con trai mình rồi kéo hắn sang bên chiếc giường nhỏ kế bên điều dưỡng bà ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Thanh muốn thế chỗ hắn truyền nguyên khí cho nàng ta. – Muội và tên ôn thần kia cũng đã bị hao tổn nhiều nguyên khí quá rồi, không thể cứ mãi tiếp tục như thế này. – Nhưng muội không thể để con bé chết. Tỉ phu, sư sư huynh, huynh làm ơn . Nếu con bé có mệnh hệ nào Phùng nhi nhà muội hẳn không thể sống nổi. Nhìn thấy nó tự hành hạ bản thân thế kia nàng cũng thật lo lắng, nàng là lo liệu nó có thể hay không sẽ đi cùng con bé khi con bé rời khỏi cõi đời này. – Biện pháp không phải là không có thế nhưng ta là không chắc mình đoán liệu có dúng không, nếu suy đoán của ta sai hẳn là con bé sẽ mất mạng. Nếu suy đoán của lão đúng thì có thể có một tia hi vọng cho vị tiểu cô nương kia. Nhưng là không biết được nàng ta sẽ cầm cự được trong bao lâu. Lão là dùng nửa đời mình nghiên cứu các loại độc dược thế nhưng cũng không tìm ra cách giải độc. – Muội dù có thể đoán trước tương lai nhưng không phải thời điểm nào muốn thấy liền thấy được. Như lúc này muội không thể nhìn thấy tương lai của con bé. Sư huynh à, có phải muội lại làm sai không, muội chỉ muốn cứu sống con trai mình. Nhưng bây giờ nhìn Phùng nhi có lẽ là sống còn đau đớn hơn là chết. Phúc khí của con bé đó rất dày, con bé hẳn không thể chết như thế. Bà cũng là thấy trong quá khứ con bé cũng chết hụt mấy lần đều nhờ phúc khí mà thoát chết trong gang tấc, lần này hẳn là không sao đi – Mọi người truyền nội lực cho nàng ta là lúc nào ? Quý Thanh Dã là không quan tâm Mĩ Khiết Ngọc đang lảm nhảm tự trách một mình, lão vừa bắt mạch cho Lý Thanh vừa hỏi. – Hai canh giờ trước hẳn là lại phải tiếp tục truyền công lực giữ mạng nàng ta. Nếu không hẳn nàng ta sẽ mất mạng. Nghĩ lại cũng thật đáng sợ, khi thấy Phùng nhi ôm thân thể lạnh băng kia của Thanh Thanh nàng tưởng con bé đã chết nhưng khi thấy hơi thở kia dù mỏng manh, mạch đập kia dù yếu ớt như có như không thế nhưng con bé vẫn sống. Thế rồi để giữ mạng sống cho nàng ta ba người bọn họ là cứ hai canh giờ thay nhau truyền nội lực cho nàng ta. – Muội là tin tưởng vào y thuật của ta phải không ? nếu ta nói tạm thời không truyền nội lực nữa, chỉ chờ đợi, Muội vẫn sẽ nghe theo sư huynh phải không. – Huynh là tìm ra thứ gì đó sao ? Khiết Ngọc mừng rỡ, nếu sư huynh đã đưa ra chỉ thị hẳn là hắn đã tìm thấy thứ gì đó cứu sống Thanh Thanh. – Ta không chắc, nhưng nếu đúng như ta suy đoán hẳn nàng ta sẽ có cách cứu sống. Hắn cũng không chắc mình đúng, vì khả năng như hắn suy đoán quả là rất khó. Nhưng nếu không phải là thật thì cái gì đã giữ cho nàng ta sống đến tận bậy giờ mà không bị độc phát. Và đúng như những gì Thanh Dã suy đoán, dù không được truyền nội lực Thanh Thanh vẫn sống, nàng vẫn thở dù hơi thở yếu ớt. Khi biết được điều đó Khiết Phùng đã tự nhốt mình trong thư phòng đọc hết các y sách nói về độc. Hắn là muốn nhanh chóng giải trừ độc chất trên người nàng mà điên cuồng chế dược. – Trong cơ thể nàng ta cũng tồn tại một loại độc chất khác có độc tính giống với Bách Xà Độc. Ông là rất khó mới nhận ra vì độc chất kia giống như muốn hòa cùng cơ thể nàng ta có thể thấy nàng ta hẳn trúng độc nhiều năm. – Không thể nào độc của Bách Xà là khắc chế với huyết, nếu là độc chất của Bách Xà hẳn nàng ta chết lâu rồi. Thiệu Mạc Du ở một bên phản bác lời Quý Thanh Dã ông dù y thuật không thông nhưng độc thuật không mấy ai bì được. – Ngươi là nghi ngờ y thuật ta sao ? Quý Thanh Dã gầm lên giận dữ, lão già kia sao cứ thích đối đầu cùng hắn kia chứ. – Ồ vậy ngươi giải thích coi. Làm thế nào đưa chất độc đó vào cơ thể nàng ta mà không khiến nàng ta chết. Lão một bộ dáng đúng rồi nói, đây quả là một vấn đề nan giải. Nếu không tìm ra loại độc gần giống với Bách Xà Độc kia thì nàng ta hẳn sẽ mãi như thế. – Muốn biết nàng ta vì sao trúng độc chẳng phải nên hỏi nàng ta sao ? Quý Thanh Dã đưa ra nhận định – Ngươi hỏi thế nào, nàng ta không thể tinh lại thì hỏi làm sao ? Thiệu Mạc Du ở bên pham bác.
– Khiết Ngọc Muội thấy được quá khứ con bé không ? Thanh Dã không thèm để ý tên Độc vương đáng ghét kia mà liền quay sang mĩ Khiết ngọc hỏi. – Không thể, là muội dùng quẻ mới thấy lúc trước con bé từng có nạn kiếp chứ không thê nhìn thấy. Nếu mời đại sư huynh có khi xem được. – Liễu Thiên hiện đang ở chiến trận nghe đâu biên cương không ôn định lắm, hắn nói phải trấn thủ nên tháng trước mới kêu ta hối muội nhanh qua bên hắn đón con bé Nhạn Nhi về lam dau nhà muội cho hắn ranh tay ranh chân. Hai hôm trước ta còn nhận được thư hắn trách ta vì sao vẫn chưa thấy bên nhà muội sang rước dâu. Hai nhà các muội cũng lạ, làm thông gia, lại là chỗ sư huynh muội mà có một chuyện nhỏ xíu cũng giận nhau đến tận giờ. Khiến hắn là kẻ ở giữa truyền tin thật là mệt chết.( Akiaki : truyện sau của ta sẽ nói về gia đình này) – Ta nghĩ biết con không ai bằng cha mẹ, sao ta không hỏi Nương của nàng ta. Hẳn là bà ta biết đi. Nhưng hiện giờ bà ta ở Phước Trấn cách đây vài ngày đường bệnh tình của bà ta hẳn là khó chịu được lên đường gấp rút, mời đến đây chắc cũng mất chừng mười ngày nửa tháng. Mĩ Ngọc ở một bên lo lắng nói, tình trang của con bé liệu có thể cầm cự được đến khi đó không. – Dù thế nào cũng phải đi mời. Khiết Phùng ở một bên kiên trì, hắn dù là một cơ hội cũng không muốn bỏ lỡ. – Không cần mời Báo mẫu, có thắc mắc gì về tuổi thơ của nàng ấy đều có thể hỏi ta, ta cũng xem như tỷ tỷ của nàng ta đi. Một thân ảnh màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt mọi người khiến mọi người có chút bất ngờ. Lý Thanh và nàng ta thật ra là có mối quan hệ như thế nào. Tất cả mọi người đều hường mắt về vị phu nhân vừa xuất hiện kia chờ đợi lời giải đáp từ nàng ta
Chương 12: Kết Thúc(2)
Hồng Linh xuất hiện khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy lạ. Phu nhân của bậc nhất sát thủ Phong Linh Sát lại là tỷ muội với Thanh Thanh của hắn. Theo như hắn điều tra thì nàng ta và Thanh Thanh hẳn là không có quan hệ nếu không hắn cũng sẽ không quá ngạc nhiên đến thế khi thấy nàng ta. – Ta và Thanh Thanh là tỷ muội kết bái. Cũng vì lần kết bái đó mà tuổi thơ của nàng toàn là bị đói đến phải đi trộm thức ăn. – Không thể, nàng và nàng ta có liên hệ sao ta không biết ? Hắn là đã tra rõ những người liên quan Thanh Thanh, nàng là có một người nghĩa mẫu bệnh tật phải dùng dược mỗi ngày mà toàn là dược liệu mắc tiền. Nàng theo cha và nhận ông làm nghĩa phụ năm mười tuổi. Sau đó một năm thì gặp Kinh Mạn rồi được thu nhận vào Thiên Tinh Các. Ngoài ra nàng ta còn một đám đệ muội khất nhi không thân thích nhưng coi nhau như gười một nhà. – À chúng ta gặp nhau là khi ta đến xem náo nhiệt khi quỷ y kén rể tại chân núi ngũ quái. Hắn lúc đó hẳn là không để ý đến được đi chỉ lo tham gia thi làm sao mà để ý được họ gặp nhau. – Sau đó chúng ta chỉ liên lạc bằng thư. Khi thấy muội ấy không liên lạc nữa ta ghĩ hẳn là muội ấy bị độc phát mà mất mạng rồ nên đến xem có giúp được gì không ? – Nàng lúc trước là trúng loại độc gì ? Khiết Phùng bắt lấy tay Hồng Linh đôi mắt ánh lên hi vọng nếu biết là độc gì có thể dùng thêm để khắc chế độc tố còn lại của Tử Kỳ Độc. – Ta không rõ nhưng ta nghĩ là Bách Xà Độc. Nàng ta và ta lúc nhỏ đều là những tử nhi được nuôi để chọn ra giáo chủ của Thiên Linh Giáo những kẻ không được chọn sẽ bị đưa đến đảo Linh Xà tự sinh tự diệt. Ta may mắn được Vũ Đình cứu thoát không bị đưa đến đó. – Là hòn đảo không có gì khác ngoài rắn Bách Linh xà phải không ? Quý Thanh Dã xen vào, ông là có nghe đến có một nơi như thế. – Thế không có gì bọn rắn ăn thứ gì ? Quý Dược Dược ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi nàng là rất tò mò nha. – Rắn lớn ăn rắn bé. Khiết Phùng ở một bên giải thích vì hắn cũng nuôi vài con Bách Linh Xà nên hắn biết. – Thật độc ác, đem bọn trẻ bỏ trên đảo bọn trẻ ăn thịt rắn trúng độc chết, lại trở thành con mồi cho lũ rắn. Nhưng vì sao Thanh Thanh không trúng độc ? Thiệu Mạc Du lo lắng chờ nàng ta đưa ra giải đáp hợp lý, vì hắn dùng thử máu nàng cho vào độc chất của Bách Linh Xà quả nhiên vẫn không được. – Thật ra Thiên Linh Giáo là dạy bọn ta cạnh tranh lẫn nhau vì thế khi được đưa đến đảo bọn họ vẫn tưởng là một cuộc thi nên sẽ không giúp đỡ lẫn nhau. Khi thấy trên đảo không có thức ăn đương nhiên bọn chúng sẽ nghĩ đến ăn thịt rắn sau đó trúng độc và chết. Thế nhưng Tiểu Thanh thì cũng vì không có sự giúp đỡ đó mà sống sót. Thanh Thanh lúc bé rất vụng về, nàng ta không biết cách nhóm lửa.
- Ha…ha..đừng nói đến lúc nhỏ đến tận bậy giờ muội ấy cũng không biết nhóm lửa luôn đi. Vừa đến chưa thấy người nhưng đã thấy tiếng chính là trượng phu của Dược Dược Vân Kinh Mạn. – Thanh Thanh làm sao vậy ? sắc mặt có vẻ không tốt nha. Hắn là nghe thê tử vội vã đi chữa bệnh cho ai đó ở Độc Vương cố liền sắp xếp sự vụ rồi theo đến, người bệnh kia không phải là Tiểu Thanh đi.
- Vậy nàng ta làm thế nào tồn tại được ? Không thèm quan tâm kẻ thô lỗ kia Khiết Phùng quay sang Hồng Linh.
– Nàng ta là uống máu Bạch Linh xà. Con bé lúc trước còn uống cả máu gà khi không biết làm thế nào nướng gà sau khi trộm. – Máu Bạch Linh Xà, thì ra thế máu của Bạch Linh xà không có bài xích với huyết nên nó không làm nàng ta chết ngay vì độc, độc tính lại rất ít nên khi du nhập cơ thể chỉ tích tụ lại. Nhưng nếu uống máu trên một trăm con rắn cũng sẽ mất mạng. – Ừm hình như nàng ta uống máu con rắn thứ chín mười thì được nghĩa mẫu nàng ta dẫn rời khỏi đảo. Là lần trước gặp Lý Thanh nàng ta kể cho nàng nghe nàng ta là làm thế nào thoát khỏi đảo Linh Xà và trúng xà độc – Thanh Thanh nói Độc trong người nàng cứ hai năm lại tăng lên một lần nàng ta đoán chừng mình là sẽ không sống qua tuổi hai mươi sáu.Vì thế mà Thanh Thanh chọn cách dời tử kiếp của hắn lên trên người nàng sao. Khiết Phùng nghe mà cảm thấy đau lòng. Hắn là sẽ không để mất nàng, dù là tử kiếp hay độc phát.
- Còn sáu năm nữa vậy hẳn còn thiếu ba con rắn nữa sẽ đủ độc tố một trăm con Bách Linh Xà. Vậy chỉ cần máu ba con Bách Linh Xà là có thể tiêu trừ độc tố của Tử Kỳ Độc trên người nàng. Khiết Phùng hưng phấn nói, hắn là đã tìm ra cách chứ sống thê tử mình, không chút chần chờ hắn chạy ngay đi bắt mấy con Bách Linh Xà. Nhiều Năm nghiên cứu độc dược thế nhưng hắn nào có nghĩ ra dùng máu của Bách Linh xà là có thể tiêu trừ Tử Kỳ Độc. Thanh Thanh rất nhanh khỏe lại, nàng yếu ớt ngồi dựa vào đầu giường nhìn Khiết Phùng rót li rượu hỷ để nàng cùng hắn uống rượu giao bôi. – Nàng còn chưa khoẻ hẳn đừng uống cạn chỉ nên nhấp môi thôi. Khiết Phùng trìu mến nhìn thê tử mình, nếu không phài vì sứ khỏe nàng còn quá yếu hắn là đã tổ chức hôn sự này lâu rồi. – Ta là khi hôn mê có nghe mang máng ai đó nói yêu ta thì phải ? Dựa vào hắn nàng cười có chút tinh quái khẽ thì thào.
– Ta yêu nàng, ta ngày nào cũng sẽ nói cùng nàng ba chữ này. Hắn là không muốn khi mất đi mới hối tiếc vì chưa nói với nàng tình cảm của hắn. – Thiếp cũng yêu chàng. Nàng ngọt ngào nhìn hắn ở bên hắn là hạnh phúc mà nàng hằng mong ước và nay đã thành rồi.
– Thiếp rất vui vì thiếp là kẻ có phúc khí dày, nếu không cũng không được gặp chàng. Nàng thâm tình nhìn hắn.
– Nói đến phúc khì ta lại nhớ đến đệ muội nghĩ cũng thật buồn cười. – Phúc đệ lấy thê tử rồi sao ? là chàng thay đệ ấy rước dâu sao ? – Ta nào có tâm trạng làm gì khi nàng còn chưa rõ sống chết chứ. Chi là Trầm tiêu thư tự mình tìm đến nói muốn gả cho Phúc đệ xung hỷ xin thêm phúc khí và may mắn nên Phúc đệ dù luôn không đồng ý hôn sự này cũng đành ngậm ngùi bài đường. Sau đó chẳng biết có phải nhờ phúc khí của nàng ta mà đã tìm được cách giải độc cho nàng hay không nhưng mọi người đều nói hưu thê sẽ không may mắn nhất quyết không cho đệ ấy hưu thê. – Phúc khí, ta không rõ nó như thế nào nhưng vì nó nàng suýt nữa mất mạng vì cái phúc khí đó. Nàng thật độc ác nàng có biết không nàng nghĩ ta sẽ có thể sống tốt khi không có nàng sao ?Hắn là nghiến răng nghiên lợi nói đến giờ hắn còn sợ đến mức không muốn nhắc đến. – Thật ra khi nghĩa phụ cho thiếp biết chàng có tử kiếp người và nghĩa mẫu dù thấy trước thế nhưng không thể sửa đổi. Người nói vì sửa tử kiếp cho chàng khiến Mạc Phúc suýt mất mạng. Cũng chỉ sửa tử kiếp dời thêm mười năm nữa, vì thế cần tìm một người chàng yêu thương cũng yêu thương chàng dời tử kiếp sang kẻ đó. Lúc Thiếp biết Nghĩa phụ vì có mục đích mà tiếp cận thiếp thiếp đã rất giận. Ngưng khi biết đó là chàng thiếp liền đồng ý, thiếp mang trong người kịch độc, sống cũng không bao lâu,lại là cứu mạng người thiếp yêu,có gì không tốt chứ. Thiếp nghĩ vậy nên tiếp cận chàng nhưng ở cùng chàng khiến thiếp lưu luyến, thiếp lại muốn sống cùng chàng cả đời. Khi thấy chàng trúng độc, thiếp không chút do dự dùng Diệp Lang Tâm dời chất độc sang mình . Nhưng khi thấy chàng đau đớn thiếp mới nhận ra khi chàng trúng độc thiếp là khổ sở thế nào, đau đớn thế nào vậy mà thiếp lại làm thế với chàng, thiếp sai rồi chàng bỏ qua cho thiếp lần này thôi nha. Nàng bộ dáng nhu nhược kéo kéo ống tay áo của hắn. – Thiếp cũng đâu có chết, nhờ có phúc khí mà khi ở Thiên Linh Giáo thiếp dù võ công dở tệ thế nhưng vẫn có cơm ăn nhờ kết bái với Linh tỷ. Nhờ có phúc khí mà ngay cả việc không biết nhóm lửa cũng cứu thiếp một mạng khiến thiếp không vì trúng độc mà chết. Cũng nhờ Phúc khí mà nghĩa mẫu đến và đưa thiếp rời khỏi trước khi thiếp ăn đủ số rắn khiến mình bị độc phát mà chết. Và Phúc khí kia cũng mang thiếp đến bên chàng, lại dùng tử kiếp của chàng đổi lấy cho thiếp một mạng. Nếu không gặp chàng có lẽ thiếp hẳn sẽ bị độc phát mà chết nha. Và chẳng phải phúc khí kia cũng khiến Phúc đệ tìm được thê tử đó sao ? – Nàng còn dám nói…Phải ta thật không thể nói lại nàng ? Hắn cười ấm áp trìu mến nhìn thê tư cua mình.
– Đương nhiên rồi…vì thiếp nói chính là sự thật mà – Vậy ta phai cảm ta phúc khí của nàng sao ? Hắn nheo mắt nhìn nàng. – Vậy thì không cần chàng chỉ cần cho ta nhiều thêm chút ngân lượng chi dùng hằng ngày là được. Nàng một bộ dáng tinh quái của kẻ hám tiền nhìn hắn đầy mong chờ khiến hắn đang tức giận cũng phải phì cười vì bộ dáng kia của nàng. – Nàng bây giờ không cần kiếm tiền lo tiền thuốc cho nhạc mẫu nữa sao vẫn như thế thích ngân lượng như vậy. Hắn phì cười nhìn nàng ngẩn ra vì câu hỏi của hắn thê tử hắn hẳn là đáng yêu hết thảy ngay cả bộ dáng ham tiền kia của nàng. Khiết Phùng dắt tay thê tử đến kho ngân quỹ mà hắn để ra được từ khi kinh doanh Độc Dược tự thân hắn chế ra. Thanh Thanh bộ dáng tròn xeo mắt nước miếng chảy dài, hắn hẳn là còn giàu hơn cả Tề ca nhà Nhạc tỷ đi.
Hết.