-->
Chương 1-2
☆ , Chương 1
Nơi này là quán cà phê đối diện Tổng bệnh việnquân y, tùng xanh vây chung quanh, toàn cảnh xanh mướt u nhã, cũng khá có phong cách, hoàn toàn mang kiểu dáng phong cách Tây u. Cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, nóc nhà mang kiến trúc cổ, dung hợp ra một bầu không khí giao hòa văn hóa trung tây tế nhị.
Cho nên Chu Tự Hoành đi vào, cũng bởi vì loại không khí này, hoàn toàn là ngẫu hứng, vừa đúng lúc lái xe đến đầu đường, khó có được ngày nghỉ, càng khó có được một buổi trưa thanh nhàn, đi vào chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một ly Lam Sơn, trước mắt mới chỉ uống một hớp.
Chu Tự Hoành không thích cà phê lắm, bản thân anh rất thuần chất, rất truyền thống, tựa như nghề nghiệp của anh, nghề nghiệp của anh bình thường lại đặc biệt, anh là quân nhân, quân nhân chuyên nghiệp, đặc chủng quân nhân chuyên nghiệp, từ quân giáo đến liên đội, từ liên đội đến cục trinh sát, từ cục trinh sát đến đại đội đặc chủng điều tra, chỉ một cái chớp mắt, vài chục năm cứ như vậy mà qua đi. Hôm nay quay đầu nhìn lại, gần nửa đời người, ngoài việc quân cấp bách, lại không biết trong cuộc sống của mình trừ làm lính còn dư lại cái gì.
Chu Tự Hoành trăm năm khó mà có lúc nhận ra, muốn một lần tìm chỗ ngồi thanh tịnh mà suy nghĩ, nhìn thấy đôi nhân tình nhỏ bên cạnh gây gổ, anh đang ngồi ở phía sau, anh muốn vờ như không thấy cũng không thể, huống chi giọng cô gái không nhỏ.
Cô gái trẻ ơi là cô gái trẻ! Từ quán cà phê nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn, dễ dàng có thể nhìn thấy được, là một cô gái tương đối trẻ tuổi, hơn nữa rất đẹp, kỳ quái hơn chính là, hình dáng mơ hồ như vậy, Chu Tự Hoành lại có chút cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng cũng không nghĩ ra, đã gặp ở nơi nào……
Hai tay Hứa Hựu An đặt lên trên bàn, thẳng tắp nhìn chàng trai đối diện, bốn năm quân y, hai năm Quân tổng, họ biết nhau ước chừng đã sáu năm, cô vào năm nhất, Trần Lỗi đã học đại học năm thứ hai, hai người bắt đầu nói yêu thương, tới hôm nay mới thôi, vừa đúng sáu năm l một ngày, kỷ niệm đáng giá như vậy trong cuộc sống, lại để cho Hứa Hựu An phát hiện Trần Lỗi cùng Chu Na có tư tình.
Chính xác mà nói, không phải là mình phát hiện, là Chu Na chủ động nói với cô, Chu Na nói cô ấy cùng Trần Lỗi đã sớm xảy ra quan hệ trong lúc Trần Lỗi đang thực tập. Đây là sự thực Hựu An không tiếp thu nổi, đến bây giờ trong hơn hai năm, chính mình lại chẳng hay biết gì.
Chu Na cùng Trần Lỗi đều ở khoa Nội, Chu Na nói, lúc Trần Lỗi đang trực đêm, hai người bọn họ ở phòng bệnh trống trên lầu, mỗi lần đều làm, mỗi lần làm cũng rất kích tình, giống như còn lo sợ Hứa Hựu An không tin, Chu Na còn đem video quay bằng di động cho cô xem.
Hứa Hựu An chưa bao giờ biết Trần Lỗi anh tuấn dịu dàng săn sóc như ánh mặt trời, còn có một mặt như lang như hổ như vậy, nhào vào trên người Chu Na, liền cắn rồi gặm, đói khát giống như một dã thú đói bụng tám trăm năm, thở hổn hển, phập phồng, hình ảnh chân thật kích thích, chợt nhìn, Hứa Hựu An còn tưởng rằng là phim sex Nhật Bản, để trần lộ đồ đồng phục hấp dẫn. Nhưng mặt của hai người lại rõ ràng như vậy, rõ ràng đến nỗi Hứa Hựu An muốn lừa mình dối người cũng không thể.
Đây là Trần Lỗi luôn miệng nói yêu cô đến khi đất trời già cỗi, cùng một cô gái khác ở trong phòng bệnh, không biết đã cẩu thả bao nhiêu lần. Bây giờ trở về cúi đầu nghĩ, có lẽ trong bệnh viện cũng rất nhiều người biết, chỉ có cô ngu quá xá, đắm chìm trong lời thề non hẹn biển thốt ra ở miệng Trần Lỗi. Không thể tự kềm chế, những thứ kia đều là gạt người, đều là lời nói dối.
Mà đau lòng sau khi kinh ngạc, Hứa Hựu An quyết định cho Trần Lỗi một cơ hội, không phải cơ hội tha thứ cho anh, mà là cơ hội để cho anh thẳng thắn như một người đàn ông. Nhưng Trần Lỗi làm cô thất vọng vô cùng, không chỉ muốn tiếp tục giấu giếm, thậm chí mới vừa rồi anh còn muốn hôn cô. Điều này làm cho Hứa Hựu An cảm thấy trong lòng người đàn ông này có rất nhiều xấu xa.
Hứa Hựu An nhìn anh, hạ thấp giọng hết sức, nhưng đáy lòng không cách nào khống chế tức giận như cũ, khiến giọng cô hơi cao, truyền đến trong tai Chu Tự Hoành: “Trần Lỗi, anh nói thật cho em, anh và Chu Na rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trần Lỗi khẽ nhíu nhíu mày: “Lại kiếm chuyện gây sự nữa à, anh và Chu Na chỉ là đồng nghiệp cùng khoa. Còn có thể xảy ra chuyện gì. Sao em cũng biến thành loại người nghi thần nghi quỷ rồi.”
“Nghi thần nghi quỷ?” Hứa Hựu An tức giận không thể tiếp tục đè nén, vỗ bàn một cái đứng lên, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều: “Trần Lỗi, có phải anh cho là tôi đặc biệt ngu hay không, là một kẻ ngu tùy ý hai người các anh muốn lừa gạt thế nào liền lừa gạt, vcl~.” Sắc mặt Trần Lỗi càng thay đổi: “Em nói bậy bạ cái gì vậy, sao em có thể thô tục như vậy.” “Thô tục, tôi thô tục, tôi con mẹ nó thô tục không phải chỉ mới một ngày hay hai ngày, ban đầu lúc anh mặt dày mày dạn đuổi theo phía sau mông tôi, sao không nghe anh chê tôi thô tục, còn nói tôi thẳng thắn đáng yêu. Hiện tại thông đồng với Chu Na, cảm thấy tôi thô tục, tôi thô tục cũng không bằng đôi gian phu dâm phụ các người, ô ô ô……” Trần Lỗi đưa tay che miệng của cô, lại bị Hứa Hựu An há mồm hung hăng cắn, Trần Lỗi bị đau rên lên một tiếng, buông cô ra.
Động tĩnh này của hai người hấp dẫn rất nhiều ánh mắt trong quán cà phê. Trần Lỗi quét mắt bốn phía, cũng may khách hàng ít, hơn nữa không có đồng nghiệp trong bệnh viện. Anh ngẩng đầu nhìn Hựu An ở đối diện, bị cô nhẫn tâm nói lời kích thích lòng tự ái bị thương, cũng tức giận, mỉa mai nói mà không đắn đo:
“Tôi chính là chê cô thô tục, cô là phụ nữ sao, cô chỉ có vẻ ngoài là phụ nữ thôi. Cô có biết con gái phải dịu dàng, cô có hiểu thế nào là săn sóc, thế nào là độc lập hay không. Cái gì cô cũng dựa vào tôi, cô bao nhiêu tuổi rồi, còn xem mình là đứa bé chưa lớn, cái gì cũng hỏi tôi, cái gì cũng bảo tôi thay cô ra mặt. Từ nhỏ cô không có cha, mà tôi không phải cha cô, tôi cũng không đảm đương nổi vai trò cha của cô. Tôi cần phụ nữ, chứ không cần đứa trẻ, Chu Na có thể cho tôi vài lần, cô vĩnh viễn cũng không cho được một lần, tôi theo cô thì sao, cũng là do cô ép, cô thanh traio, cô thủ thân như ngọc. Tôi thì không được, tôi là đàn ông, có nhu cầu bình thường của đàn ông, ôm hôn cô cũng phải dụ dỗ nửa ngày. Cô cho rằng cô là ai, công chúa hay là thiên kim tiểu thư.”
Hứa Hựu An gắt gao nhìn anh. Hứa Hựu An có một tử huyệt, người khác tuyệt không thể chạm đến tử huyệt này, chạm đến cô có thể cắn chết người, chính là chuyện từ nhỏ cô không có cha. Trần Lỗi rõ ràng nhất, nhưng lúc này anh lại nói ra, còn dùng cái loại giọng điệu này. Hứa Hựu An tội gì cắn chết anh, nhưng mà rốt cuộc hiểu cô và Trần Lỗi thật xong rồi, triệt triệt để để xong rồi, bất kể trước kia có bao nhiêu thề non hẹn biển đều vô dụng, cô kéo tình yêu dài sáu năm lẻ một ngày, cho là tình yêu có thể đi tới cuối cùng. Giờ thì xong
Trong lòng Hứa Hựu An rất khổ sở, vô cùng khổ sở, nhưng cô sẽ không để cho Trần Lỗi chế giễu, để cho anh lúc này còn tưởng rằng cô phải dựa vào anh, không thể rời bỏ anh. Hứa Hựu An cô có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm.
Cô ngẩng đầu thật cao không chút nào tránh nhìn thẳng anh: “Trần Lỗi, chớ vì anh thay lòng mà tìm bất kỳ cớ gì, như vậy tôi chỉ có thể khi dễ anh hơn. Đã làm thì vui vui vẻ vẻ thừa nhận, mới là đàn ông, điểm này Chu Na mạnh mẽ hơn anh nhiều, nếu mọi thứ Chu Na đều tốt hơn tôi, vậy tôi liền chúc các người vĩnh viễn hạnh phúc, hẹn gặp lại……” Quẳng xuống mấy lời, quay đầu rời đi.
“Hựu An……” Trần Lỗi một phát bắt được cánh tay của cô, Hứa Hựu An quay đầu lại, tâm tình kích động trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã rút đi, chỉ còn lại lạnh như băng cùng khoảng cách xa lạ. Trần Lỗi như bắt không được, nhẹ buông tay, Hứa Hựu An sải bước đi, nhanh chóng biến mất bên cạnh cửa.
Trần Lỗi chán nản ngồi xuống, cái anh muốn rõ ràng không phải là kết quả này. Anh thích Hựu An, ngay từ ngày đầu Hựu An vào đại học Quân y, anh đã thích cô rồi. Cô rất đẹp, không phải cái loại xinh đẹp khiến người kinh ngạc, ấy là loại thanh thanh đạm đạm dễ nhìn, có lúc lại đẹp chói mắt. Trần Lỗi vĩnh viễn không quên được hình ảnh cô ở cuộc so tài môn cầu lông và đạt chức vô địch lần đó. Ở trên bục lĩnh thưởng, cô quay đầu lại cười một tiếng, lúc ấy Trần Lỗi cảm thấy, mặt tràn đầy các loại hoa. Rực rỡ như vậy, hương thơm như vậy, lần đầu tiên hôn cô, anh thậm chí kích động một đêm không ngủ được, những ký ức này giống như khắc vào trong đầu rất khó quên.
Anh biết rõ mình yêu là Hựu An, nhưng Hựu An quá khó khăn để thân cận, yêu sáu năm, bọn họ thủy chung không đi đến một bước cuối cùng. Không phải là không muốn, mà là Hựu An không thích. Cô có một lối suy nghĩ rất truyền thống già cỗi xem trọng trinh tiết, đây là điều Trần Lỗi chịu không nổi nhất. Thời đại nào rồi, hiện tại cũng không phải là trước giải phóng, tình yêu nam nữ có cần thiết nhất định dừng lại ở giới tuyến cuối cùng không, truyền thống cùng kiên trì như vậy có ý nghĩa gì.
Nhưng Hựu An nói: “Em muốn đem thuần khiết nhất của mình để đến đêm tân hôn. Đó không phải là truyền thống, cũng không phải là kiên trì, mà là tán thành cùng tín ngưỡng đối với tình yêu thần thánh.” Trần Lỗi có đôi khi không hiểu nỗi Hựu An.
Nhiều lần tơi tả mà về, Trần Lỗi đến Quân tổng gặp gỡ Chu Na tác phong to gan, rất nhanh liền hợp lại với nhau. Lần đầu tiên là bởi vì trong khoa có liên hoan, uống nhiều, tỉnh lại đang ở trên giường trong nhà trọ của Chu Na. Trần Lỗi vì thế mà hối hận không dứt, cũng né Chu Na nhiều ngày. Sau đó, lần đầu tiên anh và Chu Na trực chung, đần độn u mê lại xảy ra.
Anh không nhịn được, anh cảm thấy, chỉ cần là đàn ông liền không nhịn được. Chu Na rất có thủ đoạn, hơn nữa quá mê người, quá nhiệt tình. Cô có thể nắm chắc tâm lý mịt mờ nhất của đàn ông, cô có thể vì lấy lòng anh, nằm trên mặt đất hôn nơi đó của anh, để cho anh không nhịn được xuất lên trên mặt cô. Đối với đàn ông mà nói, Chu Na tựa như Yêu Tinh, trong lòng muốn tránh, nhưng thân thể không tự chủ được sẽ trở thành nô lệ của cô.
Ngay cả như vậy, Trần Lỗi cũng không muốn chia tay với Hựu An. Anh cảm thấy, mình yêu là Hựu An. Hựu An là loại phụ nữ anh muốn lấy về nhà cùng sống cả đời. Mà Chu Na không phải, Chu Na chỉ là loại mà đàn ông ngẫu nhiên tiêu khiển bên ngoài. Đoán chừng không có một người đàn ông nào, sẽ muốn có vợ như Chu Na.
Nghĩ đến chỗ này, Trần Lỗi soạt một cái, đứng lên, đuổi theo. Anh tin tưởng Hựu An sẽ tha thứ cho anh, chỉ cần anh cùng Chu Na một đao cắt đứt.
Chu Tự Hoành nhìn Trần Lỗi cũng lao đi. Mới chợt nhớ tới, tại sao nha đầu kia quen mặt như vậy. Cô chính là cô bác sĩ nhỏ ở bệnh viện dã chiến, vào năm ngoái lúc diễn tập bắn đạn thật ở vùng núi, lúc ấy anh bị mảnh đạn xẹt qua làm bị thương cánh tay, bác sĩ xử lý vết thương cho anh chính là tiểu nha đầu này.
Chu Tự Hoành nhớ ra một cô gái thật không dễ dàng, hơn nữa thời gian dài như vậy cũng không quên, càng thêm chuyện không thể tưởng tượng nổi này. Nhưng Chu Tự Hoành chính là nhớ cô. Phải nói, nụ cười của cô rất khó làm cho người ta quên, giống như hoa nở trên núi trong trụ sở nơi diễn tập, dù có giữa lửa đạn, khói thuốc súng vẫn rực rỡ như cũ, thật ấm áp, thật sáng lạn, rất đẹp.
Chu Tự Hoành chợt phát hiện, trong trí nhớ 36 năm của mình, trừ huấn luyện, làm lính, chảy máu, diễn tập, nhiệm vụ, chỉ còn có nụ cười ấm áp rực rỡ của tiểu nha đầu này, không biết lúc nào, bất tri bất giác cắm rễ trong đầu anh, đến nay vẫn chưa quên. Đây là lần thứ hai Chu Tự Hoành nhìn thấy Hứa Hựu An. Tiểu nha đầu th tình, từ tiểu nha đầu tươi cười rực rỡ, biến thành bé nhím nhỏ toàn thân đầy gai.
☆, Chương 2
Tề Giai Kỳ chơi xong một ván ‘trái cây Ninja’, để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Hựu An bọc chăn nằm ngay đơ bên cạnh, đẩy cô một cái: “Này! Hựu An, hôm nay là Chủ nhật, sáng mai nghỉ phép, có tính toán gì cùng bác sĩ Trần của chúng ta không? Nhưng mình nói trước, mình trời sinh đã làm cái bóng đèn rồi, hai người các bạn đừng hòng bỏ rơi mình, đi lãng mạn một mình. Chúng ta là bạn bè tốt nhất, bạn đừng Trọng Sắc Khinh Bạn.”
Hứa Hựu An kéo chăn che kín đầu: “Ước hẹn cái rắm, bọn mình xù rồi.” “Xù?” Nửa ngày Giai Kỳ mới tỉnh táo lại, nhào qua vén chăn của cô lên: “Hứa Hựu An, Hứa Hựu An, bạn nói rõ cho mình, bạn không gạt mình chứ!”
Hứa Hựu An giùng giằng ngồi dậy chu mỏ: “Mình không gạt bạn, Trần Lỗi quan hệ với cô gái khác, anh ta nói mình không dịu dàng, không săn sóc, không độc lập, chỉ biết dựa vào anh ta, anh ta nói mình không phải là phụ nữ, mình bị Trần Lỗi bỏ……” Nói xong khóc lên: “Ô ô ô…… Giai Kỳ, tên khốn kia, khốn kiếp, khốn kiếp, uổng công mình vẫn tin tưởng anh ta như vậy, bạn biết đó, anh ta là bạn trai đầu tiên của mình, ô ô…… Trước kia mình còn nghĩ, chúng mình đều là lần đầu tiên của nhau thật thì tốt, lần đầu tiên nói yêu thương, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hôn…… Đợi đến lúc chúng mình tóc trắng xoá, hồi tưởng lại hẳn là rất lãng mạn ô ô…… Mình thật sự ngu ngốc, ngu thành thói rồi, anh ta cùng Chu Na trong khoa bọn họ, bạn còn nhớ không……” Hứa Hựu An hít mũi một cái tiếp tục: “Cô nàng lần trước mình chỉ bạn, bạn nói dáng dấp giống như hồ ly tinh đó, ô ô…… Hai người bọn họ ở sau lưng mình, làm với nhau nhiều năm rồi, hôm qua mình mới biết, Giai Kỳ, bạn nói mình có khờ, có ngốc không, Giai Kỳ, ô ô ô……”
Hứa Hựu An liền khóc như mưa, Tề Giai Kỳ mới tin là thật, tin rồi, đợi cô phát tiết xong, đưa tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng của cô an ủi: “Hựu An, bạn không ngu, đúng, Trần Lỗi là đồ trứng thối, anh ta là đồ bất lực, về sau đầu thường xuyên đau nhức, lòng bàn chân chảy mủ, ngay cả tiểu ** của anh ta cũng bất lực, để anh ta khỏi làm bừa.”
“Phì……” Hứa Hựu An bị lời nói ngây thơ độc địa của cô chọc cười. Giai Kỳ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô: “Được rồi, đừng khóc, thất tình có gì lớn lao đâu, bản cô nương đã thất tình tám lần, cũng không khóc nhè giống cái người không có tiền đồ này, loại chuyện này một lần lạ hai lần quen, về sau sẽ thành thói quen thôi.”
Hứa Hựu An đưa tay đánh cô một cái: “Cái gì mà về sau thành thói quen, qua chuyện Trần Lỗi, mình cũng mất đi lòng tin với tất cả đàn ông, về sau mình sẽ không yêu, Giai Kỳ, mình muốn kết hôn.”
Tề Giai Kỳ mới vừa cầm cola lên uống vào miệng, lần này thiếu chút nữa phun ra, vội vàng đặt lên trên tủ ở đầu giường, đưa tay sờ sờ trán Hựu An: “Hựu An, bạn sốt sao?”
Hứa Hựu An kéo tay cô xuống, tức giận nói: “Bạn mới sốt ấy, mình nói nghiêm chỉnh. Mình cảm thấy, yêu đương quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị chân đạp hai thuyền. Dù sao mục đích cuối cùng đều là kết hôn, mình trực tiếp tìm một ông xã thuận mắt gả đi chẳng phải là được sao.”
Giai Kỳ có lúc thật hết cách với Hựu An. Hai người bọn họ là bạn từ thời trung học. Từ ngày đầu tiên biết Hựu An, Giai Kỳ đã cảm thấy, cô ấy là nha đầu tính tình cực kỳ cổ quái không được tự nhiên. Có lúc ý tưởng phức tạp làm người ta giật mình, có lúc lại ngây thơ làm cho người ta dở khóc dở cười.
Gia đình Hựu An có chút đặc biệt, là gia đình tái hôn, ba Hựu An đầu tháng ba năm trước đã qua đời, cùng năm đó, mẹ cô liền tái giá.
Cả năm đầu trung học, Giai Kỳ cũng chưa từng gặp cha mẹ của Hựu An, bọn họ cực kỳ tiết kiệm, chưa từng đến ký túc xá. Đến nghỉ đông và nghỉ hè, nha đầu này trực tiếp mua vé xe lửa trở về nhà bà nội cô, trong một khoảng thời gian rất dài, Tề Giai Kỳ không biết nhà cô ở chỗ nào.
Nghỉ đông năm thứ hai trung học, Giai Kỳ mới gặp được mẹ Hựu An, nói thật, hai mẹ con rất giống nhau, đều là loại xinh đẹp rất nữ tính. Có lẽ, mẹ Hựu An lúc còn trẻ, xinh đẹp hơn Hựu An rất nhiều. Cho dù đã sinh con gái lớn như Hựu An, mẹ Hựu An nhìn qua vẫn rất tao nhã, khí chất dịu dàng, cái loại nữ tính xinh đẹp thuần túy đó, làm người ta vừa thấy à khó quên. Hơn nữa rất cao quý, đứng trước chiếc xe hơi màu đen rất xa hoa, bên cạnh còn có một người lính đứng nghiêm thẳng tắp.
Khi đó Giai Kỳ mới chợt hiểu, có lẽ vị kia là cha dượng của Hựu An, là nhân vật rất khó lường. Nhưng trên người Hựu An, giống như là cô ấy nóng lòng phủi sạch những thứ này, hoặc là tận lực quên đi. Làm bạn bè, Giai Kỳ cũng không muốn hỏi cô ấy những việc đó, nhà cô ấy là nhà cô ấy, cô ấy là cô ấy, Giai Kỳ kết bạn là Hựu An, không phải là gia đình của cô ấy.
Lại nói, khi đó cô cùng Hựu An cũng chưa tốt như hiện tại. Sau khi hai người trở thành bạn tốt không giấu nhau chuyện gì, Giai Kỳ mới biết, cha dượng của Hựu An là thủ trưởng của một quân khu, cán bộ cao cấp chính tông. Sau khi mẹ cô ấy tái giá, bên kia còn có một người anh kế lớn hơn Hựu An tên là Giang Đông.
Giai Kỳ cũng đã gặp Giang Đông, cũng là quân nhân chuyên nghiệp, đẹp trai cao lớn, tính khí cứng rắn giống như nghề nghiệp của anh. Sau khi kết quả thi tốt nghiệp trung học niêm yết, cũng đã cuối tháng tám rồi. Giang Đông tới đón Hựu An đi Thành phố B. Hựu An chết sống cũng không đi. Vì không đi, Hựu An nổi nóng, cay cú vô cùng, liên tục đá rồi cắn. Giang Đông dám lấy dây lưng trói tay chân của cô lại, ném cô vào ghế sau xe Jeep, chạy đi, chạy đến đại học Quân y. (anh Giang Đông này mãnh quá *mắt long lanh*)
Kết quả thi tốt nghiệp trung học của Hựu An rất tốt, lúc điền bảng nguyện vọng, lại điền là bà nội cô đã già lại ở một mình nên không muốn học đại học. Thầy giáo cảm thấy đây quả thực là tự hủy tương lai, bèn liên lạc với người nhà của Hựu An, đem nguyện vọng của cô đổi thành đại học Quân y. Hựu An chết sống cũng không vui, sau khi thi tốt nghiệp trung học cũng không về nhà, làm ổ ở nhà trọ của Giai Kỳ. Nếu không phải Giang Đông tới dẫn cô ấy đi, Giai Kỳ cũng không biết làm sao. Thấy đã sắp khai giảng, không biết mình phải đi đăng ký nhận lớp, hay là ở nhà nói nghĩa khí với cô.
Chỉ là ngược lại, vì họa mà được phúc, cô nàng này mới vừa vào đại học Quân y liền yêu. Nghỉ hè năm thứ nhất, lúc Giai Kỳ đi tìm cô, liền phát hiện bên cạnh có thêm Hộ Hoa Sứ Giả dịu dàng săn sóc – Trần Lỗi.
Ấn tượng của Trần Lỗi đối với Giai Kỳ không tệ, chỉ cảm thấy, tuổi Trần Lỗi còn rất trẻ. Hai người yêu nhau đã nhiều năm, lại giống như bạn bè. Đều nói đàn ông thành thục chậm, trong lòng Giai Kỳ vẫn cảm thấy, lớn tuổi một chú sẽ hợp với Hựu An hơn. Vừa nghĩ đến thật khiến cô muốn hét, yêu nhau sáu năm mà còn chia tay.
Chỉ là, sau lưng bạn gái, bản thân lại cùng đồng nghiệp cùng khoa làm chuyện đó, Trần Lỗi làm chuyện như vậy, quả thực rất cặn bã. Cũng khó trách Hựu An bị đả kích, từ trước đến sau, cô ấy chỉ có một người đàn ông là Trần Lỗi, cuối cùng lại nhận được kết quả này. Nhưng mà cô cũng không thể tự giận mình, trực tiếp lựa chọn kết hôn nha!
Giai Kỳ gõ trán cô một cái: “Hôn nhân hạnh phúc là phải lấy tình yêu làm trụ cột, hơn nữa, bạn muốn gả thì gả sao, gả cho người nào, chẳng lẽ gả cho anh kế của bạn……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An nghiêm lại: “Giai Kỳ.”
Tề Giai Kỳ giơ tay lên nói: “Được, được, coi như mình nói sai. Nói thật, anh kế của bạn thật là một cực phẩm, lại là quân nhân, chứ không phải quân hàm học đại học Quân y như bạn. Người ta là quân nhân chuyên nghiệp nghiêm chỉnh, biểu hiện trên chiến trường, khẳng định có được năng lực đặc biệt.”
Hựu An liếc mắt nhìn chằm chằm cô: “Tề Giai Kỳ, bạn có thể nhìn người khác mà lộ vẻ háo sắc hay không, mình đã nói với bạn, Giang Đông là người đàn ông lạnh lùng nhất trên thế giới, anh ta là lính cơ khí, không có một chút tình cảm.”
Tề Giai Kỳ trề môi nói: “Sao bạn biết, bạn cũng không về nhà, nếu anh kế bạn thật sự lạnh lùng như bạn nói, sao có thể vừa đến tết liền đưa từng túi từng túi thức ăn đến cho chúng ta, bạn có lương tâm không hả?”
Hựu An cúi đầu, nửa ngày không lên tiếng. Bằng lương tâm mà nói, Giang Đông đối với cô khá tốt. Mặc dù chưa bao giờ trương ra khuôn mặt tươi cười với cô, nhưng khi cô vào Đại học Quân y, thậm chí về sau lúc phân vào Quân tổng, Giang Đông cũng vẫn chăm sóc cô. Chỉ cần rãnh rỗi, anh sẽ đến thăm cô. Mỗi lần tới, cũng sẽ mang rất nhiều thứ, bất kể cô có muốn hay không, cũng kín đáo đưa cho cô, còn cho cô tiền, mặc dù mỗi lần cô đều trả lại, nhưng Giang Đông vẫn nhét trở về. Hai người cứ như vậy nhét tới nhét lui, không biết bao nhiêu lần. Cô biết thật ra thì Giang Đông cũng là người bị hại, có lẽ cũng không ưa thích mẹ ghẻ nhiều, mà Giang Đông cũng không bài xích cô em gái như cô. Nhưng trong lòng Hứa Hựu An vẫn thủy chung có một khúc mắc, Giang Đông quá giống cha dượng, không chỉ dáng dấp, tính tình cũng rất giống. Nhìn thấy Giang Đông, Hựu An không tự chủ được nhớ tới cha dượng, nhớ tới người cha đã chết của cô.
Cô luôn cảm thấy, là cha dượng phá hư tình cảm của ba và mẹ, khiến ba bệnh nặng như vậy. Ba mới vừa qua đời, mẹ liền tái giá với cha của Giang Đông. Năm đó, mùa xuân cuối cùng ba triền miên trên giường bệnh, trong lúc vô tình cô cùng các bạn năm nhất trung học thấy mẹ cùng cha dượng.
Mẹ chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn ba, ánh mắt bà nhìn ba chỉ là nhàn nhạt, cái loại nhàn nhạt đó gần như lạnh lùng, nhưng ánh mắt mẹ nhìn cha dượng rất khác biệt, tình cảm thâm trầm khắc đến tận xương, rất rõ ràng.
Từ đó trở đi, Hựu An hận mẹ, hận cha dượng, cũng liền hận người anh kế Giang Đông. Bà nội nói lòng cô quá hẹp, có một số việc muốn hiểu rõ phải mở lòng, không phải có câu nói khó tránh việc hồ đồ sao. Lời của bà cô cũng hiểu, chỉ là không chịu nhận, cô cảm thấy, đây là mẹ phản bội, phản bội tình cảm hôn nhân.
Cho nên cô không cách nào tiếp nhận Trần Lỗi có người bên ngoài, cho dù ngày hôm qua anh đuổi theo cô, trước mặt mọi người tha thiết sám hối mà thề, về sau tuyệt sẽ không cùng Chu Na có cái gì, cô vẫn không có cách nào tha thứ cho anh. Cô cảm thấy, Trần Lỗi thật bẩn, những đoạn video kia xẹt qua đầu như ma chú không giải được, khiến Hựu An đối với tất cả những việc Trần Lỗi làm, đều tạo thành hoài nghi cùng khi dễ.
Cô sẽ không tha thứ cho Trần Lỗi, càng sẽ không xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, lại quay về tốt đẹp như trước với Trần Lỗi. Tề Giai Kỳ len lén liếc cô mấy lần, nói: “Cái đó, Hựu An, xin lỗi nha! Mình không nên đề cập tới Giang Đông, bạn đừng không nói lời nào mà!” Hựu An ngẩng đầu lên nói: “Nói gì, bị bạn quấy nhiễu, mình cũng không biết mình nên thương tâm hay nên tức giận đây.”
Tề Giai Kỳ vỗ vỗ đầu của cô nói: “Thương tâm cái gì, bạn nên may mắn. Mặc kệ là kết hôn hay yêu đương. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, bạn lại có tư cách lựa chọn lần nữa, bạn học Hứa Hựu An, bạn phải tin tưởng phía trước còn có người tốt hơn chờ bạn. Nếu yêu sáu năm cũng Game Over, khẳng định Trần Lỗi không phải là chân mệnh thiên tử của bạn. Thượng Đế không đành lòng thấy bạn thời thanh xuân, cho nên ban thuởng con hồ ly tinh câu dẫn anh ta. Sao bạn không suy nghĩ một chút, thất tình không chỉ không phải là chuyện xấu, còn là chuyện thật tốt đáng ăn mừng. Vì vậy, chúng ta phải ăn mừng. Đi, bây giờ chúng ta đi siêu thị, mua rượu mua thức ăn. Tối hôm nay chúng ta uống tới say mèm, sáng mai tỉnh lại sẽ liền phát hiện, mặt trời cứ theo lẽ thường mà mọc lên, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.”
Chương 3-4
☆, Chương 3
Như Tề Giai Kỳ nói, khóc một trận, say một trận, cuộc sống còn phải tiếp tục, ngươi thất tình, thế giới không thất tình. Hứa Hựu An chỉ là một người không đáng kể trên thế giới này mà thôi, cô thất tình không có mấy người quan tâm. Hơn nữa, cuộc sống cũng không quản được, thậm chí, mỗi ngày cô còn phải nhìn đôi gian phu dâm phụ ở trước mặt mình lắc lư, tình ý ngọt ngào.
Trần Lỗi nói với cô anh sai rồi, chỉ cần cô tha thứ lần này, anh nhất định sẽ một đao cắt đứt với Chu Na, còn nói, bọn họ lập tức liền đi đăng ký kết hôn. Với Trần Lỗi mà nói, Hứa Hựu An thật sự cũng tìm không được người đàn ông thứ hai yêu cô như vậy.
Lúc ấy, tâm Hứa Hựu An thật bỗng xao động. Nhưng ngay sau khi cô cự tuyệt Trần Lỗi, cô vừa bước vào bệnh viện, hai người này đã công khai ra vào như một đôi. Đây chính là người đàn ông hai ngày trước dào dạt tình yêu van xin cô tha thứ.
Sau khi cô cự tuyệt, Trần Lỗi nói cô sẽ hối hận, anh chờ cô hối hận. Nếu như đây chính là phương pháp Trần Lỗi để cho cô hối hận, vậy Hứa Hựu An chỉ có thể nói, người đàn ông này ngây thơ đến buồn cười.
Hứa Hựu An đem cặp lồng cơm đậy lại, đứng lên, nhìn cũng chưa từng nhìn Trần Lỗi cùng Chu Na ở bên cạnh không xa, xoay người ra khỏi căn tin lớn. Y tá Triệu Thiến rất có giao tình với cô cũng cùng ra ngoài, tức giận bất bình nói: “Đôi nam nữ chó má, Hựu An, Hựu An, sao cô lại tránh bọn họ, khiến bọn họ càng đắc ý.”
Hứa Hựu An dừng bước: “Không phải tôi tránh bọn họ, là tôi bị anh ta làm ghê tởm ăn không ngon, được rồi, đừng nh bọn họ, không có chút hứng thú nào.”
Triệu Thiến nhỏ giọng nói: “Hựu An, cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chú của Chu Na là trưởng khoa của bệnh viện chúng ta, mấy ngày trước mới vừa được cất nhắc lên chức phó giám đốc Bệnh viện, muốn một bác sĩ ngoại khoa nhỏ như cô chịu chút ủy khuất không phải rất dễ dàng sao.”
Hứa Hựu An xem thường nói: “Tôi làm việc cẩn trọng, không lười biếng, không dùng mánh lới, cũng không phạm sai lầm, tôi lại càng muốn biết, ông ấy làm khó dễ tôi như thế nào.”
Triệu Thiến liếc cô một cái nói: “Cô ngu à! Ai mà không biết tháng sau chính là diễn tập lớn ở quân khu chúng ta. Tôi nghe nói là ở vùng núi Tùng Lâm, cộng thêm toàn bộ binh chủng. Bệnh viện chúng ta khẳng định sẽ cho người ra xây dựng bệnh viện dã chiến. Đây chính là công việc kiếm vất vả không được cám ơn. Nhìn hai chúng ta xem, đến nơi diễn tập không biết có luyện được gì không nhưng chắc sẽ gục xuống. Tuy nói là nhân viên cứu hộ, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải hành quân đi theo bệnh viện dã chiến, so với lúc đại học Quân y huấn luyện dã ngoại còn khổ hơn gấp mười lần. Nếu thật sự để cô đi, người cánh tay bắp chân nhỏ như cô, có thể chịu được sao?”
Hứa Hựu An cúi đầu nhìn mình, lại nhìn đống thịt trên người Triệu Thiến một chút, phì cười một tiếng: “Nghe cô nói như vậy, tôi lại cảm thấy cô nên chủ động xin đi, nói không chừng sau nửa tháng diễn tập quân sự trở về, cô cũng không cần phí sức lực giảm cân.”
Triệu Thiến bất mãn vỗ cô một cái: “Tôi nói nghiêm chỉn
h với cô đó, cô đừng không tin như vậy chứ.”
Triệu Thiến thật sự là quạ đen. Buổi chiều, lãnh đạo Khoa liền gọi Hựu An lên, bảo nên chuẩn bị một chút, tháng sau tham gia diễn tập quân sự. Hôm nay là hai mươi chín tháng ba, tháng sau không phải là hai ngày sau sao. Hứa Hựu An không thể không bội phục Chu Na mạnh mẽ vang dội. Cô nhận mệnh, không hề nghi ngờ gật đầu, bày tỏ ý phục tùng an bài của tổ chức.
Từ phòng làm việc của lãnh đạo đi ra, mới vừa đi tới cửa cầu thang đã nhìn thấy Trần Lỗi. Bình thường trên mặt đẹp trai dịu dàng, lúc này có chút lụn bại tối tăm nói không rõ.
Trần Lỗi chưa bao giờ biết tính tình Hứa Hựu An cứng như thế. Hai người yêu nhau sáu năm, cơ hồ chuyện gì Hựu An cũng nghe anh, anh nói tốt nghiệp rồi, em cũng vào Quân tổng phía Bắc đi! Hựu An nói được. Anh nói chờ thêm hai năm chúng ta sẽ kết hôn, cô nói được. Trừ chuyện kia cô không nghe anh, cơ hồ tất cả những chuyện còn lại, đều do anh quyết định, Hựu An chưa bao giờ có ý kiến.
Trần Lỗi tức giận nói Hựu An không dịu dàng, không săn sóc, thật ra hoàn toàn là nói lẫy. Hựu An và Chu Na không thể đem ra so sánh, Hựu An nhỏ hơn mình hai tuổi, năm nay cô mới 24, Chu Na lớn hơn mình ba tuổi. Loại dịu dàng săn sóc đó của Chu Na, Hựu An vĩnh viễn không thể nào học được, Hựu An còn là một cô gái, Chu Na đã là phụ nữ thành thục.
Trần Lỗi biết Hựu An có chút yếu ớt, có chút tính trẻ con, nhưng lại không biết, cô cường ngạnh cố chấp, hoá ra là không thể cứu vãn.
Trần Lỗi cảm thấy, lần này có lẽ tự mình đã biến khéo thành vụng. Anh muốn dùng Chu Na kích thích Hựu An, một khi Hựu An khổ sở, anh lại đi năn nỉ sám hối, có lẽ hai người sẽ quay lại với nhau. Nhưng từ đầu đến cuối, Hựu An không nhìn anh một cái, thậm chí lúc hai người gặp thoáng qua, Hựu An cũng xem như anh trong suốt.
Mà vừa rồi Trần Lỗi mới biết, Chu Na bảo chú của cô ta điều Hựu An đi tham gia diễn tập quân sự. Ai cũng biết, chuyện như vậy làm thế nào cũng không bao giờ đến phiên Hựu An. Trần Lỗi tức giận chất vấn Chu Na, Chu Na lại vô cùng thẳng thừng nói với anh: “Hứa Hựu An chói mắt bên cạnh, em thấy là phiền, anh nhìn tâm cũng loạn. Các anh đã chia tay, liền rạch ròi một chút, anh không hạ quyết tâm được, thì em giúp anh thôi.”
Ngay lúc đó, sắc mặt Trần Lỗi lúc trắng lúc xanh, đóng sầm cửa liền chạy tới đây. Thấy Hựu An, một bước, Trần Lỗi với tay bắt được bả vai của cô: “Hựu An, anh nhận là anh sai, em tha thứ cho anh một lần cũng không được sao, chẳng lẽ phạm lỗi lần đầu, em liền xử anh tử hình cả đời, em cảm thấy công bằng sao? Em quên quá khứ ngọt ngào của chúng ta sao, sáu năm tình cảm của chúng ta……” Chát một tiếng, Hựu An không chút lưu tình giơ tay lên hung hăng tát một cái cắt đứt Trần Lỗi.
“Trần Lỗi, đừng lại nói cái gì là sáu năm tình cảm. Con mẹ nó, anh không xứng, anh phạm lỗi lần đầu? Anh tự hỏi lại lương tâm mình xem, anh cùng Chu Na làm tổng cộng bao nhiêu lần, chỉ sợ chính anh cũngđếm hết!”
Hựu An thở dốc một hơi, đè ép lửa giận trong lồng ngực: “Trần Lỗi, anh có ý gì vậy? Chúng ta xong rồi, chia tay, anh cùng Chu Na cũng danh chánh ngôn thuận ở cùng nhau. Anh còn tới dây dưa tôi làm cái gì? Xem như tôi cầu xin anh, đừng đánh mất một chút ý tốt đối với anh còn sót lại trong lòng tôi. Không phải tất cả lỗi lầm đã phạm
vào đều có thể sửa. Giết người rồi, anh nói anh có sửa được không. Cho nên, hãy giống như người đàn ông chân chính, đừng để tôi khi dễ anh, rồi lại tự khi dễ ánh mắt mình quá kém.” Nói xong, lướt qua anh trực tiếp đi xuống lầu.
Trần Lỗi đứng lặng thật lâu cũng không động đậy, anh không hiểu, tại sao cái người chuyện gì cũng nghe lời anh – Hựu An lại biến thành như vậy, xa lạ mà sắc bén, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng phía trên, Chu Na nghiêng người dựa vào khúc quanh cầu thang, Trần Lỗi chợt bức thiết có loại ý tưởng, muốn trở lại lúc ban đầu, lúc ban đầu còn chưa biết Chu Na, đáng tiếc không có khả năng.
Tan tầm, Hựu An nấn ná đến khi tất cả mọi người đi hết, cô mới dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài, mới vừa đi ra cửa hông bệnh viện, đã nhìn thấy phía đường đối diện dừng một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục, trước xe còn có Giang Đông thẳng tắp đứng yên.
Giống như bất cứ lúc nào, bất kỳ địa điểm nào, anh đều có bài có bản cẩn th
thận tỉ mỉ như vậy, đứng ở nơi đó cùng cột điện sau lưng anh vừa đúng tạo thành hai đường thẳng song song, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, khắc họa ra bộ mặt cùng đường cong thân thể của anh, kiên cường như điêu khắc, cùng một dạng với cha anh, cả người lộ ra một loại khí chất nguội lạnh không thể bỏ qua.
Tề Giai Kỳ nói đây chính là quân nhân, cả người Hormone nam tính phát huy đến mức tận cùng, đây là đàn ông, đây là trụ cột gia đình, nhưng Hựu An rất khó thích Giang Đông như vậy, những thứ trong lòng, qua nhiều năm đã đọng lại thành một bờ ngăn, làm sao cũng không vượt qua được.
Đã mấy tháng Giang Đông không gặp cô em gái này, cô em gái này là một phiền toái đột nhiên xông vào trong đời. Giang Đông làm thế nào cũng không giải quyết được phiền toái lớn này.
Đối với việc cha tái hôn, Giang Đông không có phản ứng gì, cha mẹ anh vốn không giống như người khác. Từ khi anh bắt đầu có trí nhớ, đã không thấy cha mẹ cùng nhau. Bọn họ không thân mật cũng không gây gổ, ở dưới một mái nhà, lại giống như hai khách trọ không can thiệp chuyện của nhau. Khiến hai người cứng nhắc liên lạc, đi chung với nhau, đại khái chỉ vì anh.
Khi anh mười tuổi, rốt cuộc cha mẹ cũng ly hôn. Sau này anh mới dần dần hiểu được, hôn nhân của cha mẹ là kết quả do người lớn bên trên cứng nhắc bức bách. Bọn họ không yêu thương nhau, miễn cưỡng ở chung một chỗ nhiều năm như vậy đã đến cực hạn.
Sau khi ly hôn, mẹ ra nước ngoài, anh đi theo cha. Mẹ của Hựu An cùng cha có chuyện xưa gì, Giang Đông không biết, cũng không có hứng thú nghe ngóng. Dù cha tái hôn, với anh cũng không có gì thay đổi, anh còn có binh nghiệp của anh, anh thích nghề quân nhân này. Làm quân nhân chuyên nghiệp là lý tưởng xưa nay của anh, chính anh cũng từng bước thực hiện lý tưởng này. Chưa bao giờ biết đến, mẹ kế cũng nhân tiện đưa tới phiền toái lớn này.
Lần đầu tiên Giang Đông nhìn thấy Hựu An là trong hôn lễ tái hôn của cha. Cha hiển nhiên rất ưa thích mẹ của Hựu An, cố ý muốn cử hành hôn lễ. Khi đó vừa lúc Hựu An tốt nghiệp cấp hai, trong hôn lễ cô mặc một thân áo đen xông tới, chỉ về phía mẹ cô hô to: “Tôi không có mẹ như vậy, từ hôm nay trở đi, bà không phải là mẹ tôi. Tôi chỉ có ba, tôi không họ Giang, tôi họ Hứa, tôi tên là Hứa Hựu An, vĩnh viễn là Hứa Hựu An.”
Trong đôi mắt trong suốt chứa đầy nước, lại thà chết chịu đựng không rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp mà trẻ trung, dưới ánh đèn lễ đường, sáng rỡ như vậy. Đây là em kế Hứa Hựu An của anh, Giang Đông không muốn nhớ đến cô cũng không được.
Ánh mắt Giang Đông thẳng tắp rơi vào trên người Hựu An. Đã nhiều năm như vậy, dường như một chút cô cũng không thay đổi. Còn là tiểu nha đầu cố chấp trên lễ đường, cố chấp giữ vững kiên trì của mình. Không thể nghi ngờ đây chính là một cô bé, không biết phải thấu hiểu người khác, lại càng không biết nhìn sự việc từ góc độ của người khác. Cô chính là cô gái nhỏ còn chưa lớn lên. Giang Đông tự nói với mình như vậy, cho nên, anh cũng thuận nước đẩy thuyền tha thứ cho mạo phạm cùng lạnh nhạt của cô đối với mình.
Hứa Hựu An đứng trước mặt anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên thật cao nhìn anh: “Giang Đông, anh tới làm gì? Là tới cười nhạo tôi sao, hay là tới khoe khoang anh có năng lực biết trước. Đúng, đúng như anh nói, tôi và Trần Lỗi chia tay, tôi bị anh ta bỏ, tất cả dự đoán của anh, đều trở thành thực tế, anh traio hứng chứ!”
Giang Đông nhíu nhíu mày: “Anh không rãnh cười nhạo em, anh tới đón em về nhà, hôm nay là sinh nhật mẹ em.” “Tôi không có mẹ.” Hựu An cúi đầu cố chấp khạc ra một câu, xoay người rời đi, bị Giang Đông chộp lại, mở cửa xe ném vào chỗ ngồi phụ lái.
Hựu An kịch liệt giãy giụa, Giang Đông áp chế cô uy hiếp: “Em không đàng hoàng, có tin anh sẽ trói em đem về hay không.”
Hựu An bất động, nhưng một đôi mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm Giang Đông: “Giang Đông, con mẹ nó, anh quản chuyện đâu đâu chi vậy, nhanh như vậy liền đem mẹ ghẻ thành mẹ, anh là con sói mắt trắng, mẹ anh sinh anh……”
Giang Đông ngồi trở về trên ghế lái, vươn tay đặt ngón tay trên môi cô: “Hứa Hựu An, đừng ép anh chặn miệng em lại.” Nổ máy xe, vèo một tiếng chạy ra ngoài……
☆, Chương 4
Theo rung chuyển của xe, thân thể Hựu An lao về phía trước, mắt thấy sẽ phải đụng vào buồng xe trước mặt, một bàn tay to đưa qua tinh chuẩn bắt được cổ áo của cô, túm cô trở về: “Khả năng giữ thăng bằng quá kém, bây giờ anh bắt đầu hoài nghi, sao em có thể tốt nghiệp sau bốn năm ở đại học Quân y, nếu em là lính của anh……” Lời của anh chưa nói xong, liền bị Hựu An nhẫn tâm cắt đứt: “Rất may mắn tôi không phải là lính của anh, cho nên, đừng ở trước mặt tôi bày dáng vẻ thủ trưởng ra, Trung tá rất giỏi à!” Hựu An lầm bầm một câu, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Giang Đông có lúc thật muốn đem nha đầu này ném vào trong lò rèn nung luyện thật tốt, đem cả người giống như con nhím đầy gai nhọn của cô rèn cho mất hết. Giang Đông là cục trưởng, cục trưởng cục trinh sát, phía dưới có 326 binh sĩ, không một người nào dám mạnh miệng vươn gai cứng với anh. Lúc mới tới, cũng có mấy người lớn gan, về sau bị anh dọn dẹp, tất cả đều đàng hoàng nghe lời giống như cô dâu nhỏ, nhìn thấy anh cũng hận không thể đi vòng qua. Bàn về mánh khoé, anh có nhiều, không sợ cùng người khác đốp chát. Nhưng đến trênnha đầu Hứa Hựu An này, một chút cũng không khống chế được. Hơn nữa có ra chiêu thì tác dụng cũng không lớn, Giang Đông rất rõ ràng, nha đầu này không sợ anh.
Lại nói, anh cũng không thật sự thu thập cô. Chỉ là lúc ấy khi cô đã thi Đại học xong, anh mang cô trở về báo tin, nha đầu này lại không chịu phục tùng. Không còn cách nào, anh chỉ có thể đem cô cột lại ném vào trong xe, mang về Thành phố B. Dọc đường nha đầu này không nói một tiếng, sau đó anh mới nghĩ lại, dù sao cô cũng là tiểu nha đầu, anh làm như vậy có chút quá đáng, muốn nói mấy lời dịu dàng khuyên nhủ cô.
Quay đầu nhìn lại, nha đầu này không khóc không náo, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm anh. Bộ dáng kia giống như con mèo xù lông, giống như anh là kẻ thù giết cha của cô, cứng cổ, khiến ý nghĩ dụ dỗ cô trong lòng Giang Đông nháy mắt tan thành mây khói. Nha đầu kia thì ra cũng có bản lãnh này.
Không phải Giang Đông chưa từng thấy cô và Trần Lỗi ở bên nhau. Ngoan ngoãn như một con mèo. Không phải xù lông, mà là một con mèo nhỏ đáng yêu khiến người ta hận không thể ôm về nhà nuôi. Lúc đó, tâm tình Giang Đông bất bình cực độ, Trần Lỗi gì chứ, chỉ là một thằng nhóc thôi.
Không biết Hựu An chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại, nhìn chòng chọc anh thật lâu rồi mở miệng: “Anh đã sớm biết Trần Lỗi cùng Chu Na có chuyện, đúng không?” Một chút Hựu An cũng không hoài nghi năng lực của người anh kế này. Có mù cũng biết anh là cục trưởng cục trinh sát. Hựu An cũng hiểu, sau khi tốt nghiệp đại học Quân y, cô có thể thuận lợi tiến vào Quân tổng phía Bắc, bên trong khẳng định là do vị cha ghẻ hoặc người anh kế này nhúng tay.
Bọn họ thích quản cô, đặt cô dưới mí mắt mà canh chừng, muốn đem cô kéo ra ngoài liền kéo ra ngoài, muốn đem cô thả ra liền thả ra. Có lúc Hựu An cảm thấy, mình thật ra cũng rất bịt tai trộm chuông. Nhưng chính là cô không muốn biết rõ, không muốn hiểu rõ, cho nên chuyện Chu Na, Giang Đông khẳng định đã sớm biết hết.
Quả nhiên Giang Đông cũng không nhìn cô, rất thoải mái thừa nhận: “Biết.” Hựu An cắn cắn môi: “Tại sao không nói với tôi?” Những lời này khiến Giang Đông khẽ nghiêng đầu liếc cô một cái: “Tại sao phải nói cho em biết? Cho anh lý do xem?”
Hứa Hựu An gật đầu một cái: “Đúng vậy! Sao anh phải nói cho tôi biết, nóừng anh đã sớm chờ cái ngày này, chờ tự tôi phát hiện, sau đó tới chứng tỏ anh thật anh minh, thật lợi hại, dự kiến trước mọi việc.”
“Hứa Hựu An, anh có thể tha thứ tâm tình em không tốt sau khi thất tình, nhưng cố tình gây sự thật rất ngây thơ đó.” Giọng Giang Đông xa cách lại thực tế. Cả người Hựu An giống như bóng cao xu xì hơi, xì một tiếng liền ủ rũ.
Gây gổ với Giang Đông vĩnh viễn cô cũng không thắng nổi. Anh không hỗ là lính Trinh Sát ưu tú. Có lúc Hứa Hựu An cảm thấy, ở trước mặt anh mình hoàn toàn trong suốt, cái gì cũng không giấu được. Anh có thể tinh chuẩn tìm được điểm yếu của cô, một chiêu bóp chặt. Hơn nữa, cho tới bây giờ anh chưa từng tức giận, sẽ không để xảy ra tức giận, chỉ biết dùng một loại ánh mắt phiền toái nhìn cô, đối phó cô. Còn cô, chưa bao giờ muốn phiền toái anh, là anh nhất định để ý tới chuyện của cô.
Hứa Hựu An nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, trầm mặc thật lâu mới nói: “Sinh nhật của bà thì gọi tôi đi làm gì? Người một nhà các anh nhiệt liệt ăn mừng chẳng phải là được sao, các người không sợ tôi đi sẽ khiến các người ngột ngạt sao?”
“Em không đi Dì Thanh sẽ khó chịu, cha sẽ áy náy.” Hựu An gật đầu một cái: “Cho nên, vì để cho các người đều tốt, thì phải để cho tôi không dễ chịu đúng không?”
Giang Đông nhìn cô một cái: “Hứa Hựu An, năm nay em 24 rồi, không phải 18, cũng không phải 15, em nên dùng lý trí của em mà suy nghĩ vấn đề đối đãi. Không phải bởi vì em kiên quyết phản đối, mà chuyện này không trở thành sự thật. Em phản đối hữu dụng sao, chỉ có thể cho thấy em ngây thơ đến buồn cười.”
Miệng tên khốn này thật độc! Hựu An cũng biết Giang Đông không nói thì thôi, há mồm sẽ không nói lời hữu ích. Cô không muốn lại để ý đến anh, cúi đầu lấy điện thoại di động ra chơi trò Ninja trái cây cho bỏ tức. m thanh cắt trái cây làm cho cô có một tia sảng khoái, ngón tay cô lướt nhanh trên di động, xem những thứ trái cây kia thành đầu của Giang Đông, lanh lợi cắt thành năm bảy mảnh.
Giang Đông liếc mắt nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt, đáy mắt thoáng qua điều gì đó mà chính anh cũng không nhận thấy. Đã nhiều năm như vậy, trong mắt anh, cô vẫn là cô bé gái xông vào lễ đ gọi nhỏ. Một chút cũng không thay đổi, hồn nhiên, ngây thơ, cố chấp, còn có chút đáng yêu. Thật ra thì Giang Đông hoàn toàn có thể không để ý tới cô, mặc kệ cô, nhưng anh lại không làm được.
Lái xe vào cổng lớn, chạm mặt một chiếc Hummer màu bạc quen thuộc. Giang Đông nhấn còi một cái, dừng xe lại, hạ cửa xe xuống, thò đầu ra: “Tự Hoành, bây giờ anh đi ra ngoài hay là về bộ đội?”
Ánh mắt Chu Tự Hoành không khỏi xẹt qua cô gái đang cúi đầu chơi điện thoại di động bên cạnh anh, ngoài ý muốn chau chau mày. Đây là lần đầu tiên phát hiện một phụ nữ bên cạnh Giang Đông.
“Đương nhiên là về bộ đội, sắp diễn tập quân sự rồi, tôi phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để gọt nhóm dưa chuột các anh.” Giang Đông hừ một tiếng: “Đừng ngạo mạn, Binh Vương rất giỏi sao, cục trinh sát chúng tôi cũng không phải chỉ để chơi, còn chưa biết ai gọt ai đâu.”
Chu Tự Hoành rất tự tin cười hai tiếng: “Vậy chúng ta gặp lại trên chiến trường đi.” Nói xong, khởi động xe lướt qua xe Giang Đông, trong chớp mắt ấy, Hứa Hựu An ngẩng đầu lên, cùng Chu Tự Hoành nhanh chóng chạm mặt. Chu Tự Hoành không khỏi ngây người một lúc, trong lòng thắc mắc tại sao lại là cô, sao cô và Giang Đông lại đi cùng nhau.
Hứa Hựu An chưa bao giờ hứng thú với bạn bè của Giang Đông, vì vậy càng sẽ không chú ý. Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện, làm sao để vượt qua tối hôm nay.
Nơi này là khu nhà của người trong quân khu, mỗi tòa nhà đều khá bề thế. Có thể vào ở nơi này đều là nhân vật cấp thủ trưởng, cho nên ngay cả lính trinh sát đứng gác ở cửa cũng đều vác súng trên vai. Đây là nhà cha dượng cô, từ góc độ này mà nói, mẹ cô có thể gả cho cha dượng, thật sự là đã phất lên. Với điều kiện của cha dượng cô, muốn tìm vợ trẻ hơn Giang Đông, cũng không phải là việc khó gì. Nhưng coi trọng mẹ cô, còn gióng trống khua chiên cưới vào nhà, Hứa Hựu An phải thừa nhận, mẹ cô rất có bản lãnh, không chỉ thành công gả cho quan lớn, ngay cả cô cũng có thể ra vào nơi này.
Chỉ là tính cả hôm nay, tổng cộng Hứa Hựu An mới tới đây sáu lần. Lúc bắt đầu học đại học năm thứ nhất, hàng năm vào sinh nhật mẹ cô, Giang Đông đều bắt cô về ăn bữa cơm, đến năm nay vừa đúng lần thứ sáu. Mặc dù hàng năm đều bị cô làm cho không nên lúng túng, nhưng hàng năm vẫn bắt cô phải đến.
Hứa Hựu An muốn kết hôn, ở mức độ nào đó cũng là muốn thoát khỏi loại tình cảnh bị người quản thúc này. Cô kết hôn, tự nhiên sẽ có ông xã trông nom, Giang Đông, cha dượng, thậm chí mẹ cô, cũng không còn lý do chính đáng để quản cô, thật là một ý kiến hay.
Hứa Hựu An càng nghĩ càng cảm thấy kết hôn rất tốt. Kết hôn cô liền tự do, chỉ là ông xã thì phải chọn thật tốt. Phải tìm một người lợi hại, ít nhất phải lợi hại hơn Giang Đông. Có là đồ ngốc cũng hiểu, không khống chế được Giang Đông, không lợi hại hơn Giang Đông, cô còn có đường để đi sao.
Giang Đông đem xe dừng ở trước cửa, tắt máy, xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở cửa xe. Hựu An còn đắm chìm trong kế hoạch kết hôn của mình chưa thể tự thoát ra được, Giang Đông đưa tay gõ mui xe một cái: “Muốn anh kéo em vào sao?”
Hứa Hựu An trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh ra, nhảy xuống xe. Cho dù đã tới sáu lần, Hứa Hựu An vẫn như cũ cảm thấy đây là một nơi xa lạ khác thường. Người mẹ cao quý xinh đẹp của cô luôn dùng loại ánh mắt ẩn chứa áy náy cùng bất đắc dĩ nhìn cô. Hứa Hựu An cảm thấy, có lẽ cha dượng cô chính là bị thứ ánh mắt này của mẹ cô bắt làm tù binh. Ánh mắt như vậy làm người ta thương tiếc, làm người ta không đành lòng. Đáng tiếc, Hứa Hựu An sẽ không bị lừa gạt, cô nhớ ánh mắt mẹ nhìn ba rất lạnh rất nhạt.
Hứa Hựu An cúi đầu, trầm mặc ngồi trên một bên sofa, tiếp tục chơi điện thoại di động của cô. Loại phản kháng tiêu cực này đã kéo dài sáu năm. Trong lòng Trương Tú Thanh khổ sở, chưa từng nghĩ tới, Hựu An lại là một đứa trẻ cố chấp như vậy. Sau khi đại náo hôn lễ, đã nhiều năm như vậy, cô chưa hề gọi bà một tiếng mẹ.
Cô hận bà, Trương Tú Thanh biết. Vì cha cô, cô hận chết bà, hận bà năm đó lúc cha cô vừa chết liền tái giá. Đây là một lý do đủ để cô kiên trì chín năm.
Giang Thành đưa tay nắm bả vai bà vỗ về an ủi. Trong lập trường của Giang Thành, ông không muốn cũng không thể quá tham gia vào chuyện giữa vợ và con gái. Chỉ có thể tận lực để cho bọn họ có thể gặp mặt, ông biết Tú Thanh nhớ Hựu An bao nhiêu, vì gả cho ông, bà mất đi con gái. Ông nghĩ hết cách để họ mở lòng với nhau, nhưng Hựu An cũng là đứa bé cố chấp h bất kỳ ai. Cô giữ vững kiên trì của mình, luôn ghi nhớ việc ba cô chết đi, thủy chung không chịu tiếp nhận bọn họ.
Thậm chí, ban đầu cô kiên trì ra ngoài độc lập, cô không muốn mang họ Giang, cũng không theo chân bọn họ ở chung một chỗ. Cho dù học bốn năm ở đại học Quân y, phân đến Quân tổng phía Bắc trong hai năm, nếu như Giang Đông không cưỡng chế đón cô về, sợ rằng một lần cô cũng sẽ không bước vào cái nhà này. Nha đầu này cố chấp giống như cục đá cứng.
Giang Thành phất tay một cái, dì giúp việc bắt đầu bưng thức ăn vào phòng ăn. Trương Tú Thanh ngồi bên cạnh Hựu An dịu dàng nói: “Dì giúp việc đã làm món con thích ăn nhất, qua ăn cơm đi!”
Hựu An cúi đầu không để ý tới bà, tiếp tục chơi điện thoại trong tay cô. Mắt Trương Tú Thanh đỏ lên, Giang Đông đã đi tới, không nói hai lời, xốc Hựu An lên kéo vào phòng ăn, đặt cô trên ghế, lại gần bên tai cô nhỏ giọng nói: “Đừng quá đáng, anh không muốn vì em mà tiêu hóa không tốt, biết chưa.”
Hựu An nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, Giang Thành gắp một khối sườn bỏ vào trong chén Hựu An: “Ăn sườn đi, mẹ con nói con thích ăn thịt kho tàu nhất……” Hựu An cũng không thèm nhìn Giang Thành, gắp miếng sườn trả trở về.
Trương Tú Thanh đột nhiên để đũa xuống: “Hựu An, con còn muốn náo bao lâu. Con giận dỗi với mẹ, tội gì lại cùng chú Giang của con giận chó đánh mèo, rốt cuộc con muốn thế nào?” Hứa Hựu An ngẩng đầu lên: “Tôi muốn bà đừng động tới tôi, đừng để ý tới tôi, bà chỉ cần hạnh phúc làm vợ thủ trưởng là được.”
“Mặc kệ con?” Trương Tú Thanh có chút không kềm được: “Nếu con có thể tự lo cho mình, mẹ cũng không muốn quản con, nhưng nhìn con đi, quen một người bạn trai sáu năm, cuối cùng thì thế nào?”
Pằng một tiếng, Hứa Hựu An dằn mạnh đũa xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Giang Đông, nói: “Sao chứ, tôi bị bắt cá hai tay, tôi rất cao hứng, tôi cao hứng trước khi kết hôn thấy rõ bộ mặt thật của Trần Lỗi. Để không phải như cha tôi, bị người ta đội nón xanh (cắm sừng) mà không biết……” “Hựu An!” Giang Thành lên tiếng cảnh cáo.
Hứa Hựu An xoay người, đứng lên: “o rồi, tôi về trước.” Nói xong, tự mình liền xông ra ngoài……
Chương 5-6
☆, Chương 5
Hựu An núp ở góc tường nhìn Giang Đông chạy đuổi theo, lên xe, khởi động. Cho đến khi không nhìn thấy hình bóng xe Jeep, cô mới từ góc tường đi ra ngoài, dọc theo đường mòn từ từ hướng cửa chính mà đi tới.
Cô không muốn Giang Đông quản cô. Giang Đông luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, cái gì cũng biết, sắc mặt gì cũng hiểu, khiến cô vô cùng chán ghét. Trong mắt anh, cô vĩnh viễn giống như đứa bé thích cố tình gây sự.
Nếu xui xẻo, uống miếng nước lạnh cũng tê răng, mới ra đến cửa lớn, đã gặp phải mưa. Hựu An ghét trời mưa, ghét cái loại cảm giác ướt nhẹp do nước mưa hắt vào người, giống như ngay cả trong lòng cũng u ám theo.
Cô tìm mái hiên núp ở phía dưới mà đụt mưa. Mưa xuân tí tách từng giọt thật không thoải mái. Hựu An đợi một lát, thấy mưa không có khuynh hướng ngừng rơi, định cắn răng vọt vào trong mưa. Cô không thể chờ ở chỗ này, Giang Đông không tìm được cô, nhất định sẽ quay lại, lúc này cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt lên giọng giảng dạy của anh.
Sau lưng, một chiếc xe chạy qua, hắt nước bùn tung tóe lên người cô, Hựu An tức giận rống lên một câu: “Khốn kiếp, lái xe mà không nhìn người sao.” Chỉ là tâm tình không tốt, muốn phát tiết một chút, không nghĩ ‘két’ một tiếng, xe ngừng trước mặt, sau đó đèn xe mở ra, nhanh chóng dừng bên người Hựu An, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đang tức giận.
Những năm gần đây, Chu Tự Hoành không muốn nhất chính là về nhà. Bởi vì mỗi lần về nhà, đều phải đối mặt với Thái hậu nhà anh, bức hôn không biết bao nhiêu lần mà không sợ người khác phiền lòng. Có lúc còn phát động lôi kéo ông cụ nhà anh. Gần hai năm, chỉ cần về nhà, chủ đề trên bàn cơm đều như một: “Tự Hoành à! Cô con gái nhà đó, mẹ thấy rất tốt, tranh thủ lúc rãnh mà gặp mặt đi! Hoặc là con xem coi lúc nào thì kết hôn, mẹ với cha con đều đã già rồi, không phải con muốn chúng ta vào quan tài mà cũng không ôm được cháu nội sao!”
Tự Hoành không phải con trai độc nhất, nhưng anh là con lớn trong nhà. Em trai Chu Tự Hàn của anh, núp ở phía sau người anh trai này, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thảnh thơi, dễ chịu.
Đâu phải Chu Tự Hoành không muốn kết hôn! Trong bộ đội thường diễn tập, thỉnh thoảng lại có nhiệm vụ khẩn cấp do mấy đồng đội lớn tuổi giải ngũ, phải hu