-->
Chương 1
Công tử Thiên Nhai am hiểu dung độc. Mãng xà Kim Hoàn, kịch độc, chỉ ăn động vật nhỏ. Trên đỉnh Bạch Hạc Phong từng có rất nhiều loại rắn này, sau đó lại biến mất một cách khó hiểu. TRuy ra mới biết, lúc Thiên Nhai đi qua nơi này, bị xà Kim Hoàn cắn, bị công tử dung chưởng đánh trúng, trong vòng năm dặm bị đánh chết.
Còn các loại xà khác thì trúng độc mà chết.
Tục ngữ có câu: “Lấy độc thị độc, mới có thể trừ độc.”
Mãng xà mang độc nên không sợ độc, việc này cả thiên hạ đều thật khinh sợ.
Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Yếu chính là nhục, mạnh chính là thực. Khi yếu gặp mạnh, kẻ yếu tất sẽ bị kẻ mạnh tiêu diệt [‘Nhược là nhục, cường chi thực. Cực nhược ngộ cực cường, kẻ yếu vi cường giả tiêu diệt’'>. Xà Kim Hoàn tuy độc tính cực cao, nhưng lại gặp chí độc, loại độc tính vốn có chính là không đáng kể.
Chương 2
Hoa Tử Vi nở, đỏ thẫm diễm lệ.
Nữ tử đứng trước gương răng trắng, mày ngài, càng diễm lệ. Thấy người trong gương đang đứng bên cạnh mình, nha hoàn vuốt ve tóc đen của Lãnh Đại Diễm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tóc người thật đem, vừa đen vừa bóng, không giống ta, vừa vang vừa khô.”
Lãnh Đại Diễm không tập trung, cười nói: “Đinh Linh còn nhỏ tuổi, chờ em lớn thêm một chút, tự nhiên sẽ đẹp lên.” Đinh Linh vấn tóc đen của Lãnh Đại Diễm lên, tinh tế tỉ mỉ chải chuốt: “Tiểu thư so với trước đây ngày càng đẹp, còn thường xuyên đỏ mặt.”
Lãnh Đại Diễm cuồng quýt nói: “Rõ ràng như vậy?”
Đinh Linh ngẩng đầu, vội vàng nói: “Tiểu thư nói cái gì?”
Lãnh Đại Diễm hốt hoảng nói: “Không, không có gì.” Đinh Linh nghĩ nàng tâm tình không tốt liền không hỏi nhiều.
Qua không bao lâu, Lãnh Đại Diễm lại nhỏ giọng gọi. Đinh Linh dừng lại động tác trả lời.
Lãnh Đại Diễm thẹn thùng nói: “Em đã từng thích ai chưa?”
Đinh Linh đỏ mặt, lắc đầu nói: “Chưa từng có.” Nghĩ lại nói: “Hay là tiểu thư…”
Lãnh Đại Diễm xấu hổ gật đầu, mặt hồngn hư hoa.
Lãnh Đại Diễm là đệ nhất mỹ nhân của Linh Lăng, mỗi tháng đều có nam tử tới cửa cầu hôn. Nếu lọt vào mắt nàng, nhất định thuộc về nàng. Thiếu nữ mười sáu, tư xuân là việc thường, mỗi khi Đinh Linh có ý nghĩ này, nàng chắc chắn từ bỏ. Nàng là nha hoàn, phải hầu hạ tiểu thư cả đời.
Lãnh Đại Diễm nói: “Đinh Linh, em có biết Thiên Nhai?”
Đinh Linh nói: “Độc công tử Thiên Nhai?”
Lãnh Đại Diễm kinh hoảng thất sắc đứng dậy, tay che miệng Đinh Linh: “Xuỵt, nếu để cha mẹ nghe được, ta lập tức chết a.”
Đinh Linh thăm dò nói: “Tiểu thư thích công tử hay là…”
Lãnh Đại Diễm có chút thẹn thùng, gật đầu ngầm đồng ý.
Chương 3
Mưa thu tí tách cả mấy ngày. Thủy quang diễm diễm, đá vụn nhấp nháp lượng. Mấy chiếc xe ngựa chạy ngang qua làm nước bắn lên hai bên đường. Đường xá so với hang quán còn muốn thưa thớt, không có người qua lại. Trên mái hiên của nhà trọ, nước mưa chảy xuống, từng giọt từng giọt, như ném châu lăn ngọc, lien mien không ngừng.
Đinh Linh xuất môn, thay tiểu thư mua đồ thêu, lại gặp trở trời, chỉ phải trú dưới mái hiên nhà trọ. Vuốt vuốt đồ thêu bằng đồng, Đinh Linh không khỏi than thở, thêu thùa nữ công, thi thư cầm họa, tiểu thư đều rất giỏi. Nàng thì ngay cả may vá y phục đều không thành thục.
Lúc này, sau lưng nàng vang lên tiếng của một nam tử, thanh âm khó chịu: “Tiểu cô nương, điếm này của chúng ta chỉ là làm ăn nhỏ, cả ngày đều không có khách nhân, ngài đứng như vậy, sinh ý đều không thể làm.” Ra là tiểu nhị, Đinh Linh nghiêng người chuyển từng bước ra khỏi mái hiên, cả người liền ướt một mảng lớn.
Tiểu nhị lại nói: “Cô nương, làm phiền ngài nhanh chút.”
Đinh Linh vành mắt liền đỏ, giận dỗi, chạy vào trong màng mưa. Trời lạnh thấu xương, như kết tầng băng trên người. Nàng quay đầu, thấy tiểu nhị không động. Nàng quật cường, kéo kéo ống tay áo, hướng đường núi mà đi.
Trong mưa to, có một than ảnh thon dài gần đó. Nhìn gần là một thiếu niên, tóc đen mặc thanh y, mặt lạnh lung, cổ tay quấn vải đen, tay cầm dù giấy, đi trong mưa. Đinh Linh chạy tới muốn ngăn thiếu niên này.
Nhưng thiếu niên này tốc độ quá nhanh, hai người muốn tong vào nhau. Thiếu niên thoáng chốc liền tránh thoát. Đinh Linh lảo đảo, chút nữa là ngã xuống đất, đứng thẳng dậy, nói: “Vị tiểu đệ này, ngươi không muốn…”
Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt cổ quái nhìn nàng. Dung nhan thanh tú, cặp mắt như sao, mặt trắng như thoa phấn tuy có chút chật vật nhưng lại không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Đinh Linh nói: “Tiểu đệ, cho ta mượn dùng được hay không?”
Thanh y thiếu niên ánh mắt thâm quái, rất lâu mới trả lời: “Tại sao ta phải cho ngươi mượn?”
Đinh Linh hợp tình hợp lý nói: “Nếu ngươi không cần, không bằng cho ta mượn.”
Thiếu niên tựa phi tựa tiếu: “Linh Lăng cô nương của các ngươi cũng là người như vậy?”
Đinh Linh căng thẳng
Thiếu niên lại trào phúng nói: “Giống như ngươi như vậy, tùy tiện nói chuyện với nam nhân.”
Đinh Linh ngẩn ra, mặt phiếm hồng: “Không muốn cho mượn thì thôi.” Nàng kéo tay áo, thay đổi sắc mặt muốn rời đi.
Thiếu niên nhét dù vào trong tay nàng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Đinh Linh nhìn cây dù bằng giấy, nhưng cán dù đã bị thiếu niên bẻ gãy.
Chương 4
Đầu mùa xuân năm sau, hoa viên Lãnh gia.
“Đình hoa phun nhụy hồng như cẩm
Bờ liễu tơ bông bạch tựa miên”
Nhạc sư tấu nhạc, nữ tử nhẹ nhàng nhảy múa.
Đinh Linh đứng dưới tiểu đình ngẩn người. Lãnh Đại Diễm mặc một thân váy áo màu đỏ quả hạnh, tay áo bay bay, tơ lụa phiêu đãng, như song biển cuộc trào. Song, Đinh Linh lại không cách nào bỏ qua phía sau là thiếu niên mặc tơ lụa sẫm màu.
Cánh hoa bay bay, thiếu niên cúi đầu, phủi cánh hoa trên vai. Lúc ngẩng đầu, tầm mắt hai người liền chạm vào nhau.
Đôi mắt thiếu niên thâm như đêm đen, Đinh Linh hai gò má phấn hồng.
Thiếu niên bưng chén rượu lên, nhoẻn miệng cười. Nâng chén rượu, ngửa đầu uống một hơi.
Giờ Đinh Linh mới biết, thiếu niên năm trước nàng bất ngờ gặp trong mưa chính là độc công tử Thiên Nhai. Giờ này, khắc này, Thiên Nhai không hề thưởng thức kỹ thuật múa của Lãnh Đại Diễm mà là lẳng lặng nhìn Đinh Linh, khóe miệng khẽ nhếch, thần tình hiu quạnh.
“Thời thời ly lý sinh hồng lãng
Hoa khí mùi rượu thanh tu nhưỡng”
Chương 5
Đinh Linh nhìn thấy điều không nên thấy.
Xong một khúc vũ, Lãnh Đại Diễm lắc lắc thân thể, đi đến bên cạnh THiên Nhai, ánh mắt lờ đờ say. Thiên Nhai cười ôn hòa, lộ ra lúm đồng tiền, răng trắng như tuyết. Lãnh Đại Diễm cặp mắt sáng ngời, phảng phất lá sen trân lộ. Thiên Nhaiôm nàng vào long.
Gió thổi làm lá cạy xào xạc, bên trong vườn có tường hoa.
Lãnh Đại Diễm ôm lấy cố hắn, mặt hiện lên một rặng mây đỏ, thẹn thùng vô hạn. Hắn nắm nàng cằm, mềm nhẹ hôn môi.
Mặt Lãnh Đại Diễm càng hồng, chọc người tiếng long.
Thiên Nhai ngẩng đầu nhìn về phía tiểu đình, dễ dàng thấy được kinh hoàng trong mắt của Đinh Linh.
Chương 6
Lãnh Đại Diễm ngồi gần cửa sổ, xuân tâm nhộn nhạo. Đinh Linh giúp nàng vấn tóc, sợi tóc đen nhánh, như ngọc như lưu.
Lãnh Đại Diễm vuốt ve đuôi tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười: “Đinh Linh, em về sau sinh hài tử, muốn nam hay nữ?”
Đinh Linh nói khẽ: “Đinh Linh không thành thân, cả đời hầu hạ tiểu thư.”
Lãnh Đại Diễm quát khẽ: “Hảo nha đầu, ta biết em rất nghe lời. Ta về sau muốn hai hài tử, một nam một nữ, nam giống hắn, nữ giống ta.”
Đinh Linh không nói gì nữa, chỉ cuối đầu, cười cười.
Ánh mắt Thiên Nhai luôn trong tâm trí nàng, rực lửa nóng bỏng, đốt cháy tâm nàng, chon nó tại chỗ sâu nhất trong lòng.
“Mấy ngàn vạn sợi thùy dương
Cắt xuân sầu bất đứt”
Chương 7
Đêm. Hậu viện Lãnh gia.
Đinh Linh ngồi một mình, trong tay cầm đồ thêu, học tập may vá xiêm y. Ánh sáng của nên yếu ớt, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sáp rơi xuống, ánh sáng từ y phục, tỏa ra choáng hoàng. Đinh Linh cúi xát xuống vải dệt, thêu thêu vá vá, lại nghe thấy thanh âm phía trên: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Đinh Linh kinh hãi, tay run lên, đâm phải đầu ngón tay, máu theo đó cũng chảy ra. Ngẩng đầu nhìn Thiên Nhai ngồi trên nóc nhà, mặt không có biểu cảm gì. Ngay sau đó, Thiên Nhai nhảy xuống, đứng trước mặt nàng, làm ra một khoảng cách.
Đinh Linh buông y phục trong tay, hai tay ôm quyền, để bên eo, hơi cúi đầu: “Thiên Nhai công tử vạn phục.” Nhìn thấy ngón tay nàng, Thiên Nhai nhíu máy, đang muốn lấy ra khan tay trong ngực, thay nàng băng bó, nhưng tay đưa ra đến một nửa lại cứng ngắc thu hồi.
Đinh Linh ngẩng đầu nhìn hắn, lại khẩn trương cúi đầu. Thiên Nhai true chọc nói: “Xem như ngươi còn nhơ được ta.”
Đinh Linh không trả lời, chỉ tùy ý, lau lau vết thương, tiếp tục may.
Thiên Nhai cười lạnh nói: “Thực ngại ngùng, ta không hề hiều thương hương tiếc ngoc, không cách nào thay ngươi cầm máu.”
Đinh Linh gương mặt hồng hồng, mím môi nói: “Ta không phải tiểu thư, thỉnh công tử tự trọng.”
Thiên Nhai ánh mắt trở nên băng lãnh, giống như tuyết phong không thể ngừng.
Đinh Linh nín thở, tim đập nhanh: “Trời đã muộn. Nô tì hồi phòng.” Nói xong thổi tắt lửa. Trong bóng đêm, nàng thấy mắt hắn sáng ngời như cũ, cầm lấy y phục, vội vàng chạy đi/
Trở lại trong phòng, nàng nhìn thấy máu trên tay mình đã đông lại.
“Tuyết trắng vải dệt thượng, vằn âm u hồng,
Lạc hoa xuân như lúc ban đầu, bay lả tả cả đình viện”
Chương 8
Hoa bay khắp nơi, lá rụng đầy sân. Lãnh Đại Diễm nằm ở trong hoa viên, người đã thành thiên cổ. Người trong phủ Lãnh gia bi ai khóc than. Đinh Linh ở trong phòng của Lãnh Diễm, vuốt ve vật phẩm của tiểu thư từng dùng qua, mặt không biểu tình, như một khối gỗ.
Mà Thiên Nhai không biết ra sao.
Một mỹ thiếu niên đến Lãnh gia. Hắn nói hung thủ chính là vị hôn phu của Lãnh tiểu thư, Thiên Nhai. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng không ai tin vị thiếu niên này. Lại nói, trên thân thể Lãnh Đại Diễm lại không phát hiện thấy vết thương, mà quan hệ giữa nàng và Thiên Nhai vô cùng khắng khít.
Thiếu niên mỉm cười rời đi.
Truyền thuyết Ngọc diện thư sinh trên thong thiên văn, dưới rành địa lý, kiến thức uyên bác, đọc vạn cuốn sách. Trên giang hồ, không việc gì có thể giấu được cặp mắt của y. Lại không người nào biết, y thật ra vẫn là hình dáng của thiếu niên.
Chương 9
Đêm khuya, mưa to như trút nước. Thiên Nhai đi tới trước cửa Lãnh phủ, một thân thanh y như trước.
Đinh Linh thấy hắn qua cửa sổ. Hắn nhìn nàng, hai hang lông mày nhíu chặt, nước trên tóc xuống đầu vai. Đinh Linh nhất thời quên mất tiểu thư vừa mất. Chóp mũi chua xót, nàng liều lĩnh lao xuống lầu, nghĩ muốn vuốt nếp nhăn ở tâm mi của hắn.
Nhưng là lúc nàng, chạy vào trong mưa, trước cửa đã không còn ai.
Một đạo sấm sét vang lên, làm rung động cả Linh Lăng thành.
Đinh Linh từ nhỏ đã ở tại Lãnh gia, tiểu thư chính là ông trời của nàng, hiện giờ tiểu thư đã mất, nàng chỉ có thể rời khỏi Lãnh phủ. Trong lòng thua thiệt, Lãnh Đại Diễm vĩnh viễn sẽ không hề hay biết. Ngày hôm đó, trời chưa sáng, mây đen dầy đặc, Đinh Linh mang theo tay nải, bước ra khỏi Lãnh phủ.
Mà nàng cũng vĩnh viễn không hề biết, có người vẫn luôn đứng phía sau lưng nàng.
Chương 110
Người trong giang hồ chỉ biết, công tử Thiên Nhai dùng độc xuất quỷ nhập thần. Lại không người nào biết, Thiên Nhai sử dụng độc, cũng không phải do hắn điều chế. Độc công tử dùng độc, là độc do chính bản thân mình ra.
Phàm là người hay động vật Thiên Nhai tiếp xúc, trong vòng 3 ngày đều chết không thể nghi ngờ.
Ta vĩnh viễn vô pháp chạm vào ngươi, ôm ấp ngươi, cho dù thế sự hóa khói mây, thương hải biến ruộng dâu. Có thể có một ngày ngươi quay đầu nhìn lại, chúng ta gặp lại nhau. Ta chắc chắn lại lần nữa đổi lấy nụ cười của ngươi.
[Thương hải biến ruộng dâu: không sợ biển đông biến thành ruộng dâu: nói về sự thay đổi của trời đất, với cái bất biến của tấm lòng thủy chung.'>
Hết.
Tags: Độc Công Tử, Độc Công Tử Full, Đọc truyện tình cảm Độc Công Tử, Đọc truyện Độc Công Tử