-->
Chương 1
Kinh sư Thuận Thiên phủ
“Đằng vương phủ lại phái người tới cầu hôn?”
Tư Đồ Thanh Đại hướng ánh mắt về phía song thân đang ngồi đối diện, đôi mày thanh tú không khỏi cau lại, tựa hồ không lường trước được việc Đằng Vương phủ chưa chịu từ bỏ, điều này làm cho nàng càng thêm khó hiểu.“Lần trước không phải nữ nhi đã cầu cha mẹ thay con từ chối hôn sự này rồi sao? Nữ nhi không có ý định gả cho Đằng vương thế tử, cũng không dám mơ tưởng trèo cao.”
“Ta với nương của con cũng không muốn ưng thuận, bất quá sáng nay Hiên Vũ đã tới. Hiên Vũ chính là tam thiếu gia của Quan gia, tam đệ Hiên Nhã, hắn đến tìm chúng ta đển bàn qua chuyện sau này, cũng không thể không lo lắng về việc hôn sự này rồi……”
Vừa qua khỏi đại thọ mừng sáu mươi tuổi, Tư Đồ Nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến bản thân có thể an nhàn hưởng thụ thanh phúc. Vốn không lâu trước đây, đứa con giá út của hắn đã ra ngoài gây họa, khiến cho đầu tóc hắn điểm bạc không ít, nay xem ra phiền não nhất định lại đến nữa rồi.
“Còn không phải bởi vì trước đây muội muội Thược Dược của con tự dưng lại liên quan đến án mạng, rước lấy lao ngục tai ương vào người hay sao? Tuy rằng sau đó hung phạm đã chủ động ra đầu thú trước quan phủ, lý ra nó nên được phán vô tội mà phóng thích, nhưng bởi vì vị Hồ lão gia bị giết chết kia cùng với Lưu công công trong cung có mối quan hệ rất mật thiết, nay bị người khác hại chết, Lưu công công cũng sẽ không để ý đến việc có nhiều người bị chôn theo cùng hắn. Là Hiên Vũ đã nói cho đối phương biết rằng Đằng Vương thế tử đối với con có ý, muốn cưới con về làm thái tử phi, nếu Thược Dược vô tội mà bỏ mạng, chỉ sợ cũng sẽ gián tiếp đắc tội với Đằng vương thế tử cho nên Lưu công công mới có thể nhanh như vậy đáp ứng phóng thích Thược Dược ra.”
Nghe xong ngọn nguồn, Thanh Đại càng hoang mang hơn. “Vì sao Quan tam thiếu gia cứ nhất định phải đưa ra lời nói dối như thế? Nếu Đằng vương thế tử đến lúc đó không đáp ứng cưới con, Lưu công công chẳng phải sẽ phát hiện ra mình bị lừa hay sao.”
Tư Đồ phu nhân lý giải nghi ngờ của nữ nhi. “Nói đến cũng vừa khéo, Đằng Vương thế tử đúng lúc nhập cung tới thăm bệnh tình của Thái Hậu, mà hắn cùng Hiên Vũ cũng có thể được xem như là bạn bè tri giao. Biết Đằng Vương gia cùng Đằng Vương phi đang nóng lóng muốn thế tử lập thế tử phi, lại biết rõ Đằng Vương thế tử không nghĩ đến việc cưới nữ nhi của các vương công đại thần về làm vợ, cho nên Hiên Vũ đã nghĩ đến con. Hắn nói hiệu thuốc Bách An Đường này của chúng ta , trong tương lai nếu có Đằng Vương phủ làm chỗ dựa thì sau này cũng không cần phải lo lắng Lưu công công hoặc quan phủ làm khó dễ. Vả lại, Thược Dược sẽ được gả cho nhị ca của hắn làm vợ lẽ, Quan gia tự nhiên cũng trở thành núi thái sơn cho chúng ta nương tựa. Có thể nói đây chính là là cá cần nước, nước giúp cá, tất cả đều vui mừng.”
“Vị Quan tam thiếu gia này tâm nhãn thật đúng là rộng, thành ý cũng đủ thâm sâu.” Thanh Đại đạm trào phúng nói.
“Chính là bởi vì Hiên Vũ từng đến phủ bái phỏng, đã gặp và trò chuyện cùng con. Mà đối tượng Đằng Vương thế tử muốn kết hôn phải là người có cá tính, khi gặp chuyện có thể kiên cường bình tĩnh, quan trọng là phải hiểu được đại cuộc, tuyệt không thể quá mức kiêu căng tùy hứng. Bởi vậy hắn tin tưởng con nhất định có thể đảm nhiệm vai trò thế tử phi này, nên mới ở trước mặt Đằng Vương thế tử tận lực đề cử. Nếu chúng ta cứ mãi thoái thác, cuối cùng hôn sự thật sự bất thành, chỉ sợ Lưu công công hay chyện, sau này lại tìm đến chúng ta gây phiền toái.” Đây là điểm mà Tư Đồ phu nhân lo lắng nhất.
Nghe vậy, Thanh Đại lâm vào trầm tư.
Tư Đồ Nhân nhâm nhi tách trà, lại thở dài một hơi, ngày hôm nay không biết lão đã thở dài bao nhiêu lần.
“Cho đến lúc này, cha cũng không nghĩ tới việc muốn cùng hậu duệ vương công quý tộc này làm thông gia, chỉ mong là con có thể gả vào gia đình tốt, an an ổn ổn, thản nhiên vui sống là tốt rồi. Chính là Hiên Vũ cũng đã dùng nhân cách cam đoan, nói vị Đằng Vương thế tử này tướng mạo đường đường, là chính nhân quân tử, tuyệt không khiến cho con phải chịu ủy khuất. Cha nghe hắn nói như vậy, mới quyết định hỏi lại ý con, nếu con thật sự không muốn, như vậy cha cũng sẽ không miễn cưỡng, sẽ thay con cự tuyệt……”
“Cha, Quan tam thiếu gia bảo là tốt thì chắc cũng không sai đâu, nếu có thể tiến gả vào Đằng Vương phủ, đối Tư Đồ gia quả thật là có lợi, hơn nữa……con không muốn Thược Dược lại phải chịu đựng thêm nửa điểm khổ sở nào.” Cùng một mẹ sinh ra, chỉ trễ hơn nàng một khắc , muội muội sinh đôi là người thân quan trọng nhất của nàng, vì bảo vệ Thược Dược, người làm tỷ tỷ như nàng cái gì cũng đều nguyện ý làm. “Huống hồ, con sớm muộn gì cũng phải lập gia thất, nếu gả được vào nơi mà người ta có thể giúp đỡ mình, hẳn là lựa chọn tốt nhất.”
“Như vậy thật sự có được không?” Tư Đồ phu nhân vẻ mặt lo sợ bất an. “Thanh Đại, đối phương chính là Đằng Vương thế tử, tương lai cũng sẽ kế thừa Vương gia tước vị, tuy rằng thân phận hiển hách rất được trọng vọng, nhưng con cũng phải lường trước bất kể là quy củ hay lễ nghi ở nơi đó đều nghiêm ngặt, cuộc sống ở vương phủ cùng với bá tánh bình thường rất bất đồng, vinh hoa phú quý không phải ai cũng đều muốn, nương thật sự không hy vọng con gả đến đó.”
Thanh Đại cười cười, đưa mắt nhìn mẫu thân, tuy bà không phải là mẹ ruột sinh ra tỷ muội các nàng, nhưng tình cảm lại khắng khít không khác gì ruột thịt. “Nương không cần lo lắng, con đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, cùng lắm là bị hưu và trở về nhà mà thôi.” Nàng nửa đùa nửa thật trả lời.
“Còn cười được sao?” Tư Đồ phu nhân nhịn không được cười mắng. “Phải biết rằng thành đô của Đằng vương phủ ở Tứ Xuyên, cách nơi này rất xa, nếu có ngày thật sự xảy ra chuyện, nước xa không cứu được lửa gần, nương cũng giúp không được con.” Tuy rằng đứa con gái lớn này cho tới bây giờ vẫn chưa làm gì khiến bà bận tâm lo lắng, nhưng nghĩ đến việc nữ nhi phải gả đến chỗ xa xôi như thế, đối phương cũng không phải là gia đình bình thường, muốn không phiền não cũng rất khó.
Nàng nắm tay mẫu thân, trấn an nói: “Nương, lúc này con hoàn toàn hiểu rõ, con sẽ tự chọn con đường của mình.”
“Nếu con thật sự quyết định như vậy, qua hai ngày nữa người của Đằng Vương phủ có thể lại đến để chờ đợi tin tức, cha sẽ nói cho bọn họ biết chúng ta đồng ý hôn sự này.” Tư Đồ Nhân nhìn đứa con gái lớn trước mặt, so với trưởng nam, có thể còn quả quyết hơn, xử lý sự tình cũng càng sảng khoái hơn, một điểm cũng không thua nam nhân, ông quyết định tin tưởng lựa chọn của nàng.
“Vậy làm phiền cha.” Thanh Đại trầm ngâm một chút. “Bất quá con muốn thỉnh cha mẹ đừng để cho Thược Dược biết hôn sự này cùng nàng có bất kì quan hệ gì, không lâu sau, nàng sẽ gả đến Quan gia ở Hàng Châu, con không hy vọng lại có thêm chuyện phát sinh.”
Phu phụ Tư Đồ Nhân cúi thấp đầu, cũng có cùng suy nghĩ như nàng.
Sau khi tiễn song thân rời khỏi, Thanh Đại ngồi trong phòng trầm tư. Nàng sở dĩ đồng ý hôn sự này, không phải vì chính mình, mà là vì muốn sản nghiệp tổ truyền – gian Bách An Đường này có thể đời đời truyền lại cho con cháu thế hệ sau, đồng thời cũng là vì hạnh phúc chung thân của muội muội mình, đây là việc mà người tỷ tỷ như nàng phải làm.
Cá tính của nàng cùng muội muội Thược Dược vô cùng bất đồng, con người nàng sống lý trí nhiều hơn tình cảm, khi gặp bất cứ việc gì trước tiên đều điềm tĩnh suy xét, ngay cả với hôn nhân đại sự cũng như thế. Vì Tư Đồ gia, đáp ứng cuộc hôn nhân này, chỉ cần được đối xử tốt, cũng không đến nỗi bị xem là hy sinh.
“…… Tiểu thư.” Thải Hà, tỳ nữ cận thân của nàng ở một bên do dự một lúc lâu mới mở miệng.
Thanh Đại ngẩng đầu lên. “Chuyện gì?”
“Tiểu thư nếu thật sự phải tiến gả vào Đằng Vương phủ, như vậy nô tỳ có thể đi theo đi không? Bằng không tiểu thư đối với chỗ sống mới không quen, một thân một mình ở trong vương phủ, vạn nhất bị người khác khi dễ, đến lúc đó kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cho nên……”
“Thải Hà!” Thanh Đại cười ngắt ngang lời của nàng. “Dĩ nhiên ngươi nhất định phải theo hầu bên cạnh khi ta xuất giá, điều đó thật sự hữu ích, ta cũng còn có người để cùng trò chuyện.”
“Cám ơn tiểu thư.” Thải Hà chuyển từ lo lắng sang vui mừng, ra sức gật đầu.
“Tuy nhiên Vương phủ dù sao cũng không phải là gia đình bình thường, nếu thực sự bị ủy khuất, ngươi cũng phải nhẫn nại.” Thanh Đại nắm tay người tì nữ đã theo hầu bên mình nhiều năm nói. “Điều quan trọng là vào thời điểm không thể nhẫn nhịn, chúng ta nhất định phải chuẩn bị trước biện pháp giải quyết, phàm làm việc thì đừng lấy cương đối cương, miễn cho cuối cùng người chịu thiệt chính là mình.”
“Vâng, tiểu thư.” Thải Hà nhớ kỹ.
Thanh Đại đột nhiên cảm thấy trong phòng có phần ngột ngạt. Có lẽ khi bản thân mình phải gả cho một nam nhân nào đó, một người mà cho tới lúc này cũng chưa gặp qua, cũng không hiểu biết gì về đối tượng, nàng tin tưởng rằng những nữ tử khác cũng đều không yên lòng giống như nàng bây giờ. Nàng đứng dậy bước ra ngoài vườn tản bộ để cho suy nghĩ của mình được rõ ràng hơn.
Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào phía trên gương mặt trái xoan thanh tú của Thanh Đại, chỉ thấy bên dưới cặp chân mày cong cong thanh mảnh như lá liễu là một đôi đồng tử hắc bạch phân minh, không giống với vẻ xinh đẹp ngời sáng của muội muội sinh đôi Thược Dược, mà lại mềm mại đáng yêu nhưng cũng mang theo ánh nhìn kiên nghị. Năm nay nàng vừa tròn mười bảy, mặc dù từ nhỏ đến lớn đều ở khuê phòng, nhưng cũng không vô tư hời hợt đến mức đến không hiểu thế sự. Nàng đối với hôn nhân đại sự cũng không mơ tưởng quá xa vời.
Tuy rằng Quan tam thiếu gia cam đoan Đằng Vương thế tử là một chính nhân quân tử, nhưng nàng cũng không xác định được lời nói đối phương có phải là thật hay không, phải mắt thấy tai nghe, trực tiếp gặp mặt hắn thì nàng mới có thể tự mình đưa ra nhận định được. Chính là, nếu đã quyết định gả vào Đằng Vương phủ, đến cuối cùng dù nam nhân kia là người tốt hay kẻ xấu thì lúc này có phiền não cũng vô dụng. Mọi chuyện chờ sau khi thành thân hẵng hay.
Thanh Đại đứng trong hoa viên một hồi lâu, mới chợt nhận ra còn có người khác đứng ngay bên cạnh, quay đầu lại nhìn thì thấy một người trẻ tuổi với thân thể tráng kiện, gương mặt thành thật đang thẳng thắn nhìn nàng.
“Sao thế? Đi đến đây mà chẳng phát ra tiếng động nào……” Nàng xoay người về phía Bạch Thuật, người bị vứt bỏ trước cửa Bách An Đường từ lúc còn là đứa trẻ quấn trong tả lót và được phụ thân nàng thu nhận đến bây giờ. Đối với nàng mà nói, Bạch Thuật tựa như người nhà, không phải nô bộc. “Tìm ta có việc sao?”
Bạch Thuật đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu, khẩu khí nghiêm túc hỏi: “Vừa mới nghe lão gia cùng phu nhân nói…… Ngươi quyết định phải gả cho Đằng Vương thế tử?”
“Ân.” Thanh Đại khẽ cúi đầu.
“Ngươi hoàn toàn tình nguyện sao?” Hắn vẫn là muốn xác định rõ.
Nàng run rẩy một chút, sau đó môi đỏ mọng khẽ cong lên. “Ta tình nguyện. Một chút cũng không miễn cưỡng.”
“Thật ư?” Bạch Thuật có chút cô đơn, bất quá rất nhanh đã lấy lại tinh thần. “Như vậy ta…… Ta sẽ chân thành chúc ngươi hạnh phúc, cũng hy vọng vị Đằng vương thế tử kia thật lòng quý trọng ngươi.”
“Cám ơn.” Thanh Đại ôn nhu cười.
“Nếu…… Ta chỉ nói là nếu… trong tương lai có gặp phải chuyện gì ủy khuất, chỉ cần phái người gởi thư về nhà, ta sẽ dốc mọi sức lực đi giúp ngươi, đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm vì ngươi.” Bạch Thuật hiểu rõ kẻ chỉ có hai bàn tay trắng như mình thật không có tư cách sở hữu người con gái tốt đẹp như Thanh Đại, trừ bỏ chúc phúc, hắn không thể đem lại cho nàng điều gì khác.
“Bạch Thuật……” Đến giờ phút này, Thanh Đại mới có chút sở ngộ, bởi vì hắn sàng sàng tuổi với muội muội Thược Dược, cho nên từ trước đến nay nàng chưa từng suy nghĩ đến khía cạnh này. Hiện tại mới biết được nam nhân trẻ tuổi trước mặt chính là có ý đối với mình. Nhưng nàng chỉ xem hắn như người nhà, thật sự không thể hồi đáp tình cảm này. “Ta đáp ứng ngươi, nếu thực sự bị ủy khuất, nhất định sẽ báo với ngươi, cho nên không cần thay ta lo lắng.”
Bạch Thuật nghe nàng nói như vậy, mới an tâm xoay người rời đi.
Nhận thức được mình còn có người nhà để nương tựa khiến cho Thanh Đại yên lòng phần nào, nếu điều mà vị Đằng vương thế tử kia mong muốn là một nữ tử đoan trang, điềm đạm lại hiểu chuyện thì nàng sẽ đáp ứng cho hắn, chỉ hy vọng có thể cùng đối phương làm một đôi vợ chồng tương kính như tân, không cầu mong gì hơn.
Lập xuân qua đi vài ngày –
“Tam thiếu gia đã trở lại.” Người gác cổng bước ra bên ngoài cửa phủ, hướng về phía người chủ tử mặc quan phục, cúi người hành lễ.
Quan Hiên Vũ trên thương trường tiếng tăm lừng lẫy “Hàng Châu Quan gia”, là thiếu gia của nhà họ Quan, đứng hàng thứ ba, hiện nay là giám sát Ngự Sử của Đô Sát Viện. Hắn nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, sau đó đối với khách quý phía sau thủ lễ. “Thỉnh thế tử !”
“Chúng ta không phải là người ngoài, không cần phải đa lễ như vậy.” Nam tử vừa nói chuyện đúng là Đằng vương gia trưởng tử — Chu Kí Vân, dáng người cao lớn tráng kiện, trên mặt không có nửa điểm cười khiến cho người khác có cảm giác lạnh lùng.
Chu Kí Vân tuổi độ chừng hai mươi lăm, đầu đội nón vải, thân mặc áo bào màu lam, trên vai khoác chiếc áo choàng sẫm màu, chân mang tất trắng cùng giày vải màu xanh, cũng không mấy khác với bá tánh bình dân. Bất quá hắn họ Chu, Chu là quốc họ, đại biểu cho địa vị được tôn sùng, thần sắc lãnh ngạo, xem ra khó có thể thân cận, chỉ có ở trước mặt bạn tốt là Quan Hiên Vũ, mới thoáng hòa hoãn đôi chút.
Quan Hiên Vũ hơi nhếch mép mỉm cười. “Nếu thế tử đã xuất ra lời vàng ngọc như thế, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Ngươi thật đúng là ra dáng làm quan, càng lúc càng lên giọng.” Chu Kí Vân tuy rằng mặt không chút thay đổi, bất quá từ lời nói có thể mơ hồ nghe ra ý cười đùa.
Quan Hiên Vũ không khỏi một phen trêu chọc nói: “Hơn phân nửa là vì ta thích hợp làm quan, bất quá…… Thế tử chắc không phải chỉ vì thảo luận chuyện vặt vãnh này nên mới đến tìm ta chứ?”
“Tư Đồ gia mấy ngày hôm trước đã đồng ý hôn sự, nên ta lệnh cho người hầu bắt đầu chuẩn bị sính lễ, mặt khác cũng cho người trở về thành đô phủ thông báo với phụ mẫu, bọn họ biết ta rốt cục muốn lập phi, nhất định rất vui vẻ.” Chu Kí Vân miệng nói ra một cách bình thản, trên mặt cũng không thấy hiện lên chút vui mừng nào của kẻ sắp làm tân lang. “Ngay cả Thái Hậu cũng đã biết chuyện, liền nói bệnh của người đã hồi phục hơn một nửa, còn lo lắng đêm dài lắm mộng lập, tức ra lệnh cho thái giám trong cung giúp ta thu xếp một phần sính lễ thích đáng, liên tục mấy ngày liền giúp ta chọn ra những thứ tốt nhất.”
“Đó là bởi vì thế tử là tôn tử mà Thái Hậu thương yêu nhất, lão nhân gia người đương nhiên khẩn trương……” Nói đến đây Quan Hiên Vũ hạ ánh mắt, dò xét vẻ mặt, phỏng đoán tâm tư đối phương. “Bất quá biểu tình của thế tử lúc này là có ý gì? Có phải người lo lắng Vương gia cùng Vương phi không hài lòng vị Tư Đồ gia đại tiểu thư này, cho rằng phân phận của nàng không tương xứng? Hay vẫn là lo lắng nàng ta không đảm đương nổi trọng trách của thế tử phi?”
Hai nam nhân có tầm vóc xấp xỉ nhau cùng rẽ vào khúc quanh cuối hành lang, sau một lúc lâu, Chu Kí Vân mới mở miệng trả lời.
“Thân phận không quan trọng, phụ mẫu chỉ cầu ta sớm ngày thành thân, nhanh chóng vì bọn họ hạ sinh thế tôn, điều kiện duy nhất là đối phương phải có gia thế trong sạch, thân thể khỏe mạnh, những vấn đề khác đều do ta tự mình làm chủ. Mà ta cũng chỉ hy vọng thế tử phi tương lai không ầm ỹ, không nháo, không khiến ta phiền lòng, làm tròn bổn phận của nàng, còn có…… Cá tính có thể kiên cường một chút, như vậy như vậy đủ rồi, nếu nàng quả đúng ngươi đã nói, sẽ không có gì phải lo lắng.”
Chu Kí Vân đối với nữ tử muốn kết hôn chỉ đưa ra vài yêu cầu ít ỏi như vậy, giờ đã có người phù hợp với điều kiện chọn lựa, nên cũng không cần lo lắng nhiều.
Quan Hiên Vũ phát giác trong lời nói của hắn còn có ẩn tình khác. “Có phải thế tử chỉ đưa ra một vài yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, cũng là bởi vì không thể cưới được nữ tử mình thật sự yêu thích, đành phải nhượng bộ với sự lựa chọn thứ hai?”
“…… Cho dù lúc còn trẻ đã từng có qua ý nghĩ như vậy, nhưng trên thế gian có được bao nhiêu đôi phu phụ là vì cảm tình mà kết hợp với nhau. Ta không nghĩ mình có vận may như thế, mà nữ tử duy nhất ta có ý cũng không còn, đã vậy bất luận cưới kẻ nào đều không sao cả.”
Chu Kí Vân nghĩ đến người thị thiếp kia đã vì hắn sinh hạ một hài tử, trong lòng có chua xót cùng tiếc nuối.
Hắn chần chừ rồi thấp giọng nói: “Chẳng qua…… Ta chỉ hy vọng hôn nhân đại sự có thể thuận theo tự nhiên, không cần phải vì bất cứ người nào mà thành thân.”
“Tưởng nhị ca của ta từ nhỏ thân thể suy nhược nhiều bệnh tật, cũng không dám hy vọng xa vời có ngày cưới vợ sinh con. Ai ngờ lần này đi đến Thuận Thiên phủ, lại gặp được cô nương có thể khiến cho bản thân động tâm, mới biết được duyên phận đã sớm ở chỗ này chờ hắn.” Quan Hiên Vũ sau khi đưa ra dẫn chứng rất thực tế lại thêm vào. “Duyên phận của thế tử nói không chừng cũng sắp đến.”
Nghe hắn lấy chuyện huynh trưởng nhà mình ra làm ví dụ, khóe miệng Chu Kí Vân tựa hồ khẽ động một chút. “Tuy rằng ta không tin duyên phận, nhưng vẫn cám ơn lời an ủi của ngươi.”
“Vào thư phòng uống chén trà nào, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu.” Nói xong, Quan Hiên Vũ vội phân phó nô tài đi chuẩn bị.
Chu Kí Vân theo hướng thư phòng đi tới, bỗng tiếng chim kêu trên ngọn cây thu hút sự chú ý của hắn. Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một tổ chim non đang ríu rít kêu la, tự nhiên nghĩ tới đứa con của mình, rất hy vọng có thể nghe thấy hài tử vừa tròn năm tuổi của mình mở miệng kêu hắn một tiếng “Cha”.
Hơn nửa tháng sau, Đằng vương phủ theo tục lệ truyền thống, chính thức hướng đến Tư Đồ gia nạp sính lễ ra mắt, thậm chí Thái Hậu còn ngự ban cho một bộ giá ý cùng mão phượng quý giá, đây là loại vinh dự đến cỡ nào cơ chứ, khiến cho phu phụ Tư Đồ Nhân có chút thụ sủng nhược kinh, mà cuối cùng cũng chọn ra được ngày lành tháng tốt là ngày năm tháng năm.
Mấy ngày tiếp theo, là thời gian bận rộn nhất của Tư đồ gia. Nghe nói họ sẽ cùng Đằng Vương phủ kết làm thông gia, không chỉ những thương gia thường ngày hay lui tới, còn có thân bằng quyến thuộc, ngay cả một ít đại thần trong triều muốn nhân cơ hội này thiết lập quan hệ, đều tới cửa chúc mừng.
Chuyển biến này khiến cho phu phụ Tư Đồ Nhân vừa vui mừng lại vừa luyến tiếc, vui mừng là vì Bách An Đường có quan hệ thông gia với tầng lớp cao quý như thế sẽ càng thêm vững chắc; Nhưng cứ nghĩ đến cả hai nữ nhi mình yêu thương nhất đều lần lượt xuất giá, thân là cha mẹ, trong lòng tất nhiên là không nỡ.
Hôm nay là ngày nàng gả cho Đằng Vương thế tử Chu Kí Vân.
Nàng ngồi trong phòng hoa chúc, trải qua cả một ngày gò bó, hơn nữa chuyến lộ trình từ kinh sư Thuận Thiên phủ đến Tứ Xuyên thành đô phủ đã khiến nàng mệt muốn chết rồi, mà lúc này đã qua giờ tý, vẫn không thấy bóng dáng của tân lang, điều này thật sự rất khác thường.
“Thải Hà……”
Nghe thấy chủ tử lớn tiếng gọi, tỳ nữ xuất giá Thải Hà vội vàng tiến lên, sau đó gật đầu, rồi lén lút đi ra khỏi tân phòng, để tìm hiểu xem đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì.
Sau một lúc lâu, Thải Hà lẳng lặng đã trở lại.“Tiểu thư…… Nghe nói có một đứa nhỏ mất tích, nhưng lại là con của thế tử…..”
Thì ra, nam nhân kia còn có một đứa con……
Hiện tại, nàng thậm chí không xác định được cảm giác lòng mình. Ngay từ lúc đầu, Quan tam thiếu gia tựa hồ đã bỏ sót tin tức quan trọng này, bất quá sự vô tâm đó đến tột cùng vẫn là cố ý. Đến lúc này mới truy cứu, cũng đã quá muộn rồi.
Nghĩ vậy, Thanh Đại liền nâng bàn tay mềm mại, trắng như tuyết của mình lên, nhẹ nhàng kéo tấm khăn đỏ phủ đầu xuống. Hành động này lập tức khiến cho bà mối cùng các tỳ nữ của vương phủ đang có mặt tại tân phòng phải kinh hô, tựa hồ tỏ ý trước lúc tân lang vào viên phòng, nàng không nên tự ý tháo gỡ nó xuống.
Nhất là bà mối càng không ngừng quở trách nàng, cho rằng hành động đó sẽ mang lại điềm xấu, bất quá Thanh Đại chẳng thèm để ý đến suy nghĩ của mấy người này.
“Các ngươi đều ra cả ngoài đi.” Đêm đã khuya đến vậy, tân lang đêm nay có lẽ sẽ không vào viên phòng, Thanh Đại cũng không muốn tiếp tục hành hạ bản thân mình.
Bà mối kia cùng các tỳ nữ liên tục lắc đầu, nhất quyết không chịu rời đi.
Thải Hà lại tiến đến bên tai tiểu thư, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, người có muốn nô tỳ đi thăm dò thêm một chuyến nữa không?” Thật sự lo lắng cho tiểu thư ở ngay trong đêm động phòng hoa chúc đã chịu đựng sự cô đơn lạnh lẽo, nàng nhất định phải làm điều gì đó.
“Không cần.” Thanh Đại ôn nhu cúi đầu, sau đó ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn bao quát căn phòng hoa chúc trước mặt, nơi này chỉ có thể dùng bốn chữ “xa hoa phú quý” để hình dung. Chữ hỷ lớn màu đỏ thẫm đập vào mắt khiến cho nàng ý thức được bản thân mình quả thật đã lập gia đình.
Thanh Đại thu hồi tầm mắt, theo bản năng nàng thực sự muốn cởi bỏ cái mão phượng mà Thái Hậu đã ban tặng, trên đầu đầy những trâm cài cùng châu ngọc phỉ thúy khiến cho cái cổ của nàng sắp gãy mất rồi, đôi mày không khỏi cau lại, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ nếu nàng thật sự tháo nó xuống chỉ sợ các tỳ nữ kia sẽ sợ tới mức quỳ xuống cầu xin nàng……
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc tạm thời không cần phải đối diện với một nam nhân xa lạ, tránh được cùng đối phương trải qua đêm động phòng hoa chúc lại khiến cho nàng có chút thở phào nhẹ nhõm, quyết định nên nhẫn nại thêm một chút, không cần khiến cho những người khác khó xử.
Chỉ là, sáng mai nếu gặp được tân lang, nàng nên dùng loại biểu tình nào để đối mặt đây?
Thanh Đại cúi đầu, vô thức chơi đùa cùng cái hỉ khăn trên tay. Đúng rồi! Đương nhiên nàng phải hiểu chuyện, không thể có nửa điểm oán hận, sẽ giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, dùng thái độ đoan trang đón tiếp hắn……
Kỳ thật sẽ không quá khó khăn.
Thanh Đại xác định bản thân mình hoàn toàn có thể làm được việc đó, chỉ hy vọng tân lang của nàng không để lại ấn tượng ban đầu quá mức tệ hại cho người khác, nếu không đừng nói tới cả đời. chỉ sợ vài ngày cũng khó mà chung sống được.
Mải nghĩ ngợi, đến lúc này nàng mới chú ý tới Thải Hà đang ở bên cạnh khẩn trương nhắc nhở –
“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô gia đến rồi……”
Trông thấy trang phục trên người nam nhân vừa bước vào phòng, bất kể là ai cũng đoán ra được thân phận của đối phương.
Mắt thấy sẽ không kịp đem hỉ khăn phủ lại lên đầu, Thanh Đại cũng không giống như nữ tử bình thường khác – sợ hãi tới mức không biết phải làm sao, ngược lại nàng không chút hoang mang mà nghênh tiếp ánh mắt của nam nhân đối diện. Đôi mắt tĩnh lặng, hai tròng mắt đen như mực tựa hồ đang đánh giá, bình phẩm con người nàng. Bất quá trong đáy mắt không lộ ra nửa điểm hèn hạ, cũng không có bộ dạng khinh miệt, ngay lúc này chỉ đơn thuần là đang đánh giá nàng. Ánh mắt có thể được xem là chính trực, ít nhất sẽ không phải là loại người đáng ghét…… Nam nhân này coi như qua được cửa ải đầu tiên.
“Thực xin lỗi, bởi vì có điểm buồn chán, cho nên ta mới tự ý tháo hỷ khăn xuống, thỉnh thế tử chớ trách cứ những người khác.” Nàng nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn, không hề bối rối, hy vọng điểm này cũng có thể phù hợp với yêu cầu của đối phương.
Chu Kí Vân có chút kinh ngạc với thái độ gặp nguy không loạn của nàng. Chỉ thấy ánh sáng từ cặp đèn cầy hoa chúc đỏ thẫm chiếu rọi trên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của tân nương, cặp chân mày thanh mảnh không đậm cũng không nhạt, vừa vặn bao phủ làm nổi bật đôi mắt đẹp, bên dưới là chiếc mũi thanh tú cùng hai gò má ửng hồng đến say lòng người, hai lúm đồng tiền tinh tế thấp thoáng nơi khuôn miệng nhỏ nhắn. Vẻ mặt phảng phất tĩnh lặng tựa hồ dù gặp phải lại chuyện lớn thế nào đều có thể bình tĩnh mà xử lý, phong thái ung dung, mặc dù ở trong vương phủ tôn quý cũng sẽ không khiến cho bản thân mình có vẻ nhỏ bé, hèn mọn quá mức.
“Không sao.” Khẩu khí của hắn lạnh lùng, thản nhiên.
Mặc dù lúc trước từng nghe Quan Hiên Vũ nói qua vị đại tiểu thư này của Tư Đồ gia khí chất tao nhã cùng với giáo dưỡng tốt, nhưng tất cả so ra đều kém xa những gì hắn tận mắt chứng kiến lúc này. Chu Kí Vân không khỏi vui mừng trong lòng, ít ra tạm thời không cần lo lắng về việc nàng không thích ứng được với cuộc sống phức tạp cùng những quy củ nghiêm ngặt trong vương phủ, với cả áp lực tinh thần từ phụ mẫu của hắn nữa, mà điều sau cùng này mới chính là khảo nghiệm lớn nhất đối với nàng.
“Xin hỏi đã tìm ra được đứa bé rồi sao?” Thanh Đại sẽ không giả vờ như bản thân không hay biết gì chuyện xảy ra bên ngoài, nàng muốn nghe thử nam nhân này trả lời thế nào về vấn đề đó.
Chu Kí Vân trong lòng thoáng run sợ, bất quá gương mặt hoàn toàn không có biểu lộ gì, giọng điệu ôn tồn khẽ nói: “Nghe nói tìm được rồi.”
“Nghe nói?” Nàng cảm thấy hai từ này thực sự khiến người ta khó hiểu.
“Ân, nô tài báo lại đã tìm được, cũng đem nó giao cho nhũ mẫu rồi, lúc này hẳn là nhũ mẫu đang dỗ nó ngủ.” Chu Kí Vân nghĩ rằng nếu nàng đã biết đến sự tồn tại của Thịnh nhi thì cũng không có gì cần giấu diếm. Sau khi biết rõ hài nhi của mình đã bình an, hắn nghĩ cũng nên cấp cho thê tử mới nhập môn một chút công đạo, liền lập tức đi vào tân phòng, đối với trách nhiệm, hắn chưa bao giờ trốn tránh.
Ngồi trên chiếc giường cưới tuyền một màu đỏ thẫm, Thanh Đại không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn nam tử cao lớn đứng đối diện, chỉ cách nàng vài bước chân, hai tay chắp sau lưng. Đúng theo lời Quan tam thiếu gia, hắn quả thật có tướng mạo hiên ngang, hai bên tóc mai cùng chân mày rậm, mũi thẳng và cao, khiến cho gương mặt vốn đã anh tuấn còn toát ra một cỗ khí phách. Chỉ là ánh mắt quá mức lạnh nhạt, biểu tình phảng phất như thể sẽ không vì bất cứ việc gì mà dao động, tạo ra cảm giác khó gần gũi, nhưng cũng không đến mức làm người khác sợ hãi. Bất quá đây liệu có phải là bản tính trời sinh? Hay chỉ riêng ngày hôm nay hắn cố tình trưng ra bộ dạng như thế? Những nam tử nàng từng tiếp xúc qua không nhiều lắm, nhưng đối với hắn lại đặc biệt cảm thấy thú vị.
“Chỉ vậy thôi sao?” Nàng khẽ mỉm cười hỏi.
“Chỉ vậy thôi.” Hắn nhàn nhạt trả lời, gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Thế tử không ghé qua thăm nó trước sao?” Thanh Đại không khỏi hoài nghi, phải chăng mối quan hệ phụ tử trong hoàng tộc đều thờ ơ như thế?
Chu Kí Vân dừng lại một chút. “Hiện tại hắn đang được nhũ mẫu cùng tỳ nữ chăm sóc.”
Câu trả lời này cũng không khiến cho Thanh Đại cảm thấy vừa lòng. “Có thể nói cho ta biết nó bao nhiêu tuổi không?”
“Năm tuổi.” Nàng hỏi gì hắn đáp nấy, nhưng rất ngắn gọn kiệm lời.
Thanh Đại không khỏi chớp mắt vài cái, nghĩ đến đứa nhỏ bất quá cũng chỉ mới năm tuổi, hắn có thể cứ vậy mà yên tâm sao. “Có lẽ mẫu thân của đứa nhỏ đã ở bên cạnh chăm sóc, cho nên thế tử mới không vội đến gặp nó.”
“Mẹ ruột của nó đã qua đời rồi.” Hắn nói, vẻ mặt không chút thay đổi.
Nàng thoáng chút sửng sốt, bất quá cũng không hỏi nhiều về chuyện mẹ ruột của đứa bé, đây cũng không phải là việc mà bản thân mình có thể hỏi đến, đạo lý này Thanh Đại vẫn hiểu. “Như vậy, so với việc đến chỗ ta, thế tử vẫn nên đi xem tình hình đứa nhỏ trước, thử kiểm tra xem nó có bị nội thương ở những vùng kín hay không.”
Chu Kí Vân thật sự không ngờ nữ tử trước mặt lại nói ra những lời như vậy, càng không hy vọng nàng tỏ vẻ hào phóng, cố tình thể hiện bộ dạng từ mẫu nhằm tạo ấn tượng tốt với mình.
“Hôm nay là ngày thành thân của ta và ngươi.” Hắn tin chắc rằng trên đời này không một nữ tử nào có thể vui vẻ khi bị tân lang bỏ mặc trong ngày cưới, Chu Kí Vân cũng không hy vọng nhìn thấy ánh mắt ai oán của nàng.
“Hay là thế tử lo lắng ta bỏ trốn?” Thanh Đại bật cười hỏi.
Hắn liếc mắt, sâu sắc nhìn nàng. “Đã gả vào đây thì chính là thế tử phi của ta, ta tuyệt đối không khiến ngươi chịu bất kì ủy khuất nào, cho nên không cần cố tình quan tâm đến Thịnh nhi.”
“Có phải ý của thế tử là ta không cần phải tỏ ra biết điều?” Nam nhân này cho rằng nàng giả vờ, bất quá Thanh Đại không bận tâm, bởi vì cả hai bọn họ vẫn chưa hiểu biết đầy đủ về đối phương, dù có nghĩ như vậy cũng là bình thường. “Ta còn nghĩ rằng đây là điều thế tử muốn, hay là Quan tam thiếu gia đã lầm lẫn ý người chăng?”
“Không, biểu hiện lúc này của ngươi chính là điều ta trông đợi, chỉ là…… chuyện của Thịnh nhi để mình ta lo là đủ rồi.” Chu Kí Vân dù trong lời nói có vẻ phòng thủ cũng không khiến cho Thanh Đại cảm thấy kỳ quái, hơn phân nửa chính là sợ nàng khi dễ việc nữ tử khác đã sinh con cho hắn, điều này nàng có thể hiểu được.
Thanh Đại không tranh luận thêm, chỉ ôn hòa giải thích. “Vâng, ta đã biết, chẳng qua ta thỉnh thế tử đi thăm đứa nhỏ cũng là vì chính mình. Theo đoàn rước dâu lặn lội đường xa đến đây, ta thật sự không biết bản thân mình có thể lại cầm cự được bao lâu, đến lúc đó…… Vạn nhất không cẩn thận mà ngủ thiếp đi, chỉ sợ thế tử thứ trách tội.” Nàng hy vọng hắn nghe và hiểu được ý tứ của c mình.
“Ta hiểu.” Chu Kí Vân đột nhiên rõ ràng. Đối nữ tử yếu đuối này mà nói, lộ trình nàng đã trải qua cũng không phải là ngắn, hắn liền chấp nhận lời giải thích của nàng.
Bà mối ở một bên lấy làm lo lắng, vội vàng đem khăn đỏ trùm lại trên đầu tân nương, sau đó đem gậy hỷ đến cho tân lang giở nó lên, bản thân lại không ngừng thốt ra những lời chúc tốt đẹp, nói rằng nhất định phải hoàn thành tất cả nghi thức thì mới được.
Sau đó Chu Kí Vân mang tới hai ly rượu, một chén cho Thanh Đại, chén còn lại tự mình uống trước, một hơi cạn sạch.
Thấy hắn uống xong rượu giao bôi, Thanh Đại
cũng nâng chén nhấp môi.
“Đêm nay ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.” Chu Kí Vân trầm giọng nói.
“Đa tạ thế tử thông cảm.” Nàng khẽ cuối đầu. “Bất quá…… Ngày mai vương gia cùng vương phi hỏi về chuyện đêm nay, thỉnh thế tử lên tiếng giúp ta giải thích.” Tân lang không có qua đêm ở tân phòng, việc này không có khả năng giấu giếm, Thanh Đại cũng không hy vọng mình trở thành đối tượng bị trách cứ, đương nhiên phải nhờ hắn ra mặt rồi.
“Việc này là đương nhiên.” Chu Kí Vân không cần nghĩ ngợi nhận lấy trách nhiệm.
“Như vậy, ngày mai liệu có thể gặp….. ta vẫn chưa biết đứa nhỏ kia tên gọi là gì?” Thanh Đại dò hỏi.
“Thịnh nhi.” Hắn thuận miệng trả lời.
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu
đầu .“Thì ra nó gọi là Thịnh nhi…… Ngày mai, sau khi đã bái kiến qua vương gia cùng vương phi, hy vọng thế tử có thể cho ta gặp gỡ Thịnh nhi.”
Người nữ tử trước mắt này khiến cho Chu Kí Vân càng lúc càng không nắm bắt được. Hắn biết thái độ của mình hoàn toàn lạnh nhạt, thậm chí không có đến nửa câu ôn nhu dịu dàng, trước sau đều tỏ vẻ khó chịu, bất quá nàng tựa hồ không có chút bất mãn, như những gì hắn vừa tận mắt chứng kiến. Nàng luôn tỏ ra bình thản, tao nhã ứng đối, nhưng bất tri bất giác lại làm chủ được nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người. Đây cũng không phải là việc mà nử tử bình thường có khả năng làm được.
“Chuyện này để mai bàn sau.” Chu Kí Vân vẫn chưa xác định bản thân mình có muốn để cho nàng gặp gỡ hài tử hay không. Hắn không hy vọng nàng miễn cưỡng yêu thương Thịnh nhi, cũng không muốn khi gặp mặt nàng sẽ để lộ ra thái độ thương hại hoặc ghét bỏ. Chỉ cần là chuyện có thể làm thương tổn đến Thịnh nhi, hắn đều phải hết sức ngăn chặn.
Thanh Đại không tỏ ý phản đối, nhẹ nhàng đứng dậy. “Vâng, như vậy thế tử cũng nên ghé qua thăm hài tử của người đi, ta nghĩ nó thực sự cần phụ thân mình ở bên cạnh lúc này.”
“Ân.” Mới vừa rồi, việc hài tử biến mất đã khiến tâm trí hắn bấn loạn, đêm nay cũng không có tâm trạng tìm hiểu những vấn đề khác, thế nên vội xoay người bước nhanh ra khỏi tân phòng.
Đợi hắn vừa xoay lưng ra khỏi phòng, Thanh Đại liền đưa mắt nhìn bà mối cùng các tì nữ trong phòng, mỉm cười nói: “Thế tử đã đi rồi, các người cũng không cần hầu hạ ta nữa, lui xuống cả đi.”
Bà mối cùng mấy tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt cúi người lui ra.
Sau khi bọn họ rời đi, chỉ còn lại tân phòng trống rỗng.
“Tiểu thư sao người không giữ cô gia ở lại?” Thải Hà xác định mọi người đã đi hết mới lên tiếng hỏi.
Thanh Đại thu lại nụ cười trên khóe môi. “Bởi vì ta mệt chết đi được…… Trước tiên hãy giúp ta tháo chiếc mão phượng này xuống, hơn nữa mấy ngày nay cũng không có được giấc ngủ ngon, giờ phải ngủ một giấc thật sảng khoái thì mới có sức mà ứng phó chuyện tiếp theo.”
Vừa giúp tiểu thư tháo bỏ mão phượng, lại nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc lạnh lùng này, Thải Hà vẫn vì nàng mà cảm thấy đau lòng. “Ai biết cô gia đã có đứa con năm tuổi rồi cơ chứ, bằng không tiểu thư cũng có thể suy nghĩ kỹ một chút, sẽ không nhanh như vậy liền đồng ý……”
“Hiện tại nói đến chuyện đó cũng vô dụng, nếu đã gả tới đây, thì phải nghĩ cách để có thể an tâm sinh sống.” Thanh Đại không suy nghĩ về chuyện đã qua để rồi hối hận với quyết định của bản thân, trước mắt chỉ có thể tiến lên phía trước, không cần phải quay đầu nhìn lại.
Thải Hà cũng không dám có thêm ý kiến gì, vội vàng giúp tiểu thư tẩy đi son phấn trên mặt, rồi cởi bỏ búi tóc trên đầu cùng với khăn choàng trên người.
“Ngày mai cuộc chiến mới thật sự bắt đầu…… Thải Hà, lúc rảnh rỗi hãy thường xuyên tiếp cận với các nô bộc trong vương phủ, cùng bọn họ giao hảo, nắm tình hình một chút, càng chi tiết càng tốt. Ta cũng không muốn rơi vào thế bị động, chỉ có thể nhu nhược để mặc người ta vây hãm.” Thanh Đại nhìn vào gương đồng dặn dò tì nữ.
“Tiểu thư yên tâm, đây là sở trường của nô tỳ.” Thải Hà hưng phấn vui vẻ cười nói.
Thanh Đại mỉm cười. “Chính vì sở trường này, ta mới cho ngươi theo làm tì nữ xuất giá.”
“Tiểu thư cứ việc yên tâm, việc này cứ giao cho nô tỳ.” Được tiểu thư khen ngợi, Thải Hà đắc ý nói.
“Ân.” Thanh Đại ngáp dài, đầu óc cũng vì quá mệt mỏi mà có chút trì độn, quyết định không suy nghĩ nữa, mọi việc đều để đến sáng mai rồi tính.
Sau khi hầu hạ tiểu thư lên giường nghỉ ngơi, nàng toan thổi tắt ánh sáng trên cặp đèn hoa chúc đỏ thẫm, nhưng đã bị Thanh Đại ngăn lại
“Cứ để như thế, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Nàng nói.
“Vâng.” Thải Hà quay lại trả lời, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Nghiêng người nằm trên giường, Thanh Đại cho rằng mình sẽ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, nhưng rốt cuộc lại nhìn chằm chằm vào ánh nến, hai mắt không cách nào nhắm lại. Nàng nhớ tới những ngày còn ở nhà, mọi việc đều có cha mẹ cùng huynh trưởng lo lắng, nàng chưa bao giờ phải phiền não điều gì, nhưng sau này chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Giờ phút này, nàng thật sự rất nhớ nhà, lại càng nhớ người thân đến da diết.
Chương 2
Theo tục lệ, tân nương được gả vào hôm trước, hôm sau sẽ phải đến thỉnh an cha mẹ chồng. Có trải qua nghi thức này thì mới được chính thức thừa nhận là dâu con trong gia đình.
Vài tì nữ đang hầu hạ Thanh Đại khoác lên người bộ y phục thường ngày sang trọng của các mệnh phụ phu nhân. Kỳ thực, nó cũng giống với váy áo thông thường, chỉ khác biệt ở chi tiết hoa văn trang trí trên viền áo – theo quy định của vương triều thì bá tánh thường dân không được dùng chỉ thêu màu vàng. Trên đầu nàng còn đeo một búi tóc giả tinh xảo được kết từ tơ vàng cùng chỉ bạc, thêm vào đó là những món trang sức quý giá được cài lên mái tóc, khiến dáng vẻ vốn thuần khiết tao nhã của nàng lại tăng thêm phần quý phái.
“…Sắp đến giờ rồi, thế tử phi đâu?”
Nghe tiếng nói trầm thấp, mạnh mẽ từ bên ngoài truyền vào, Thanh Đại chợt nhận ra từ tối qua đến giờ, đây là lần đầu hắn chủ động mở miệng hỏi chuyện. Nàng hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút khẩn trương. Đương nhiên không phải vì hắn mà chính vì việc chuẩn bị bái kiến cha mẹ chồng.
Thôi được, nàng thừa nhận, có lẽ là do cả hai. Đối mặt với trượng phu của mình, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thật lòng nàng vẫn có chút bất an, e ngại lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm, sợ rằng cả hai khó lòng chung sống hòa thuận…. Thì ra mình cũng có lúc nhát gan và yếu đuối như thế. Thanh Đại không khỏi tự chế giễu bản thân.
Nàng thong thả rời khỏi bàn trang điểm, vừa bước đến cửa phòng liền trông thấy một nam tử cao lớn đang đứng đợi, trên người mặc một bộ thường phục sang trọng, vừa tôn quý lại không kém phần uy nghiêm. Chỉ là, trong ánh sáng ban ngày, vẻ ưu tư trên khuôn mặt hắn càng rõ nét hơn.
“Thế tử … Hay ta nên gọi một tiếng ‘Tướng công’ chăng?” Thanh Đại không rõ quy củ trong vương phủ nên cảm thấy hỏi rõ trước vẫn tốt hơn.
Chu Kí Vân hướng về phía cửa, thấy trước mắt là một nữ tử trẻ tuổi, thân hình mảnh mai, chỉ đứng ngang ngực của mình, gương mặt phơn phớt ửng hồng so với lối trang điểm đậm như tối qua lại càng tăng thêm vài phần xinh đẹp. Không một nam nhân nào trông thấy mà có thể cưỡng lại mong muốn liếc nhìn lần nữa, thậm chí vì nàng mà động lòng. Cho nên hắn càng phải khắc chế bản thân, không thể để việc như thế phát sinh.
Bởi vì cưới vợ sinh con đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một kiểu trách nhiệm, là vì chữ “hiếu” nên đành miễn cưỡng bản thân. Nếu có thể, Chu Kí Vân thà rằng cả đời này sống cô độc cũng không hy vọng cơn ác mộng đó lại xảy ra lần nữa.
“Từ giờ cứ gọi là tướng công.” Hắn nói.
Nàng ôn nhu lên tiếng “Vâng. Vậy thì tướng công, Thịnh nhi tối qua không việc gì chứ?”
“… Nó vẫn ổn.” Chu Kí Vân trả lời qua loa.
“Vậy là tốt rồi.” Tựa hồ chỉ cần nhắc tới hài tử của hắn, nam nhân này liền tỏ vẻ phòng thủ. Mặc dù không lý giải được rõ ràng, nhưng Thanh Đại vẫn cảm nhận được. Tuy nhiên không việc gì phải vội, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết thôi.
“Đi thôi.” Nói rồi hắn xoay người đi ra ngoài trước.
Bước theo phía sau thân hình cao lớn của trượng phu, Thanh Đại vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển, không có ý định cố đuổi theo đối phương, tránh cho bản thân bị vấp ngã.
Phát hiện thê tử còn ở phía sau, Chu Kí Vân lập tức dừng bước chờ nàng. Điều này khiến cho Thanh Đại đối với hắn có thêm một chút hảo cảm, ít ra hắn vẫn nghĩ đến người khác, không tự mình bỏ đi trước.
“Lúc gặp cha mẹ không cần quá khẩn trương. Bọn họ hỏi gì đáp nấy là được rồi.” Hắn kín đáo trấn an nàng.
Nàng cười, khẽ liếc mắt dò xét trượng phu. “Ta sẽ ghi nhớ. Thật ra vừa rồi trong lòng vốn có chút lo lắng nhưng nghe xong lời này của tướng công đã cảm thấy yên tâm nhiều, cám ơn chàng.”
“Ân.” Chu Kí Vân ngắm nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh xắn trước mắt, dù biểu cảm vẫn không chút thay đổi, nhưng những đường nét trên khuôn mặt đã không còn hà khắc nữa. Có lẽ là bản thân mình đã lo nghĩ quá nhiều, thế tử phi hẳn là có thể tự ứng phó, nếu thật sự không được, hắn sẽ tìm cớ mang nàng thoát thân. “Đi thôi.”
Thanh Đại tiếp tục bước theo hắn, trong lòng đã sớm hình dung ra tình cảnh lúc gặp mặt. Tuy được trượng phu chủ động đến nhà cầu hôn, nhưng song thân của hắn liệu có thật sự nguyện ý nhận một dân nữ bình thường làm con dâu? Phàm đã là hoàng thân quốc thích, vương hầu quý tộc thì khó tránh khỏi tư tưởng môn đăng hộ đối, đến lúc đó họ sẽ đối đãi nàng thế nào đây? Bản thân nàng nên ứng phó ra sao? Vạn nhất thật sự không được cha mẹ chồng yêu thích, trượng phu của nàng sẽ đứng về phía ai……
Đó âu cũng là tâm sự chung của những cặp vợ chồng mới cưới trong tình huống thế này. Đi vào một gian phòng hoa lệ, không khí trang nghiêm, vương gia và vương phi đã ngồi đợi sẵn.
Y theo quy củ, Thanh Đại hướng về phía cha mẹ chồng quỳ xuống bái lạy, tiếp theo cung kính dâng lên chén trà do người hầu đã chuẩn bị từ trước, sau cùng chờ bọn họ lên tiếng hỏi chuyện.
“Vương gia, đây chính là tân nương của Tử Bỉnh.” Đằng vương phi cười cười mở lời.
Đằng vương gia độ tuổi chừng năm mươi, đáng ngạc nhiên là hai bên tóc mai chỉ lấm tấm điểm bạc, hai vành ria mép phủ trên môi, thân hình xấp xỉ với con trai, chỉ gầy hơn một chút. Cả hai người họ đều dùng tên tự để gọi hắn. “Tử Bỉnh cuối cùng đã thành thân, vương phi cũng có thể an tâm rồi.”
“Đương nhiên là yên tâm, vương gia. Tuy nhiên ta vẫn trông đợi sớm được ẵm bồng tôn tử….” Đằng vương phi dùng khuôn mặt tươi cười hòa nhã nhìn nàng dâu mới nhập môn. “Ngươi tên gọi là Thanh Đại có phải không?”
“Vâng, thưa vương phi.” Thanh Đại cúi đầu đáp.
“Ngẩng đầu lên cho chúng ta xem mặt nào.” Đằng vương phi tiếp tục nói.
“Vâng.” Thanh Đại liền làm theo.
Đằng vương phi lúc này mới vừa ý tươi cười gật đầu. “Quả nhiên dáng vẻ xinh đẹp, khí chất cũng không tệ, trên người không có nửa điểm tầm thường thô tục của nữ tử bình dân. Lúc đầu ta còn âm thầm lo lắng, nhưng cả ta và vương gia đều đã đồng ý cho Tử Bỉnh tự mình chọn vợ, thân làm cha mẹ, chúng ta cũng không muốn can thiệp nhiều.”
“Đó là bởi vì Tử Bỉnh có mắt nhìn người.” Đằng vương gia phụ họa theo lời nói của thê tử.
Nghe phu phụ Đằng vương gia kẻ xướng người họa, Thanh Đại vẫn như cũ, trên môi luôn nở nụ cười, vẻ mặt khiêm tốn, ánh mắt hạ thấp, khẽ nói: “Vương gia cùng vương phi đã quá khen.” Vương phi quả nhiên tài trí hơn người, công phu mắng người cũng rất lợi hại, không có chút đanh đá, thô lỗ. Nàng trong lòng thầm kêu khổ.
Tựa hồ hài lòng với thái độ biết điều của Thanh Đại, Đằng vương phi nói ra tâm nguyện lớn nhất của phu phụ bọn họ. “Người làm mẹ chồng như ta cũng rất thoải mái, có cần gì thì cứ đến chỗ ta hỏi một tiếng, ngươi chỉ cần giúp chúng ta sớm sinh ra một tôn tử khỏe mạnh, có thể bi bô cười nói là đủ rồi.”
Nghe lời mẫu thân nói, Chu Kí Vân tất nhiên hiểu được bà muốn ám chỉ điều gì, nhất thời vẻ mặt rắn đanh lại, cả người đều căng thẳng.
“Vương phi…” Đằng vương gia phát hiện vẻ mặt bất thường của con trai, vội vàng nhắc nhở thê tử.
Đằng vương phi nhận ra điều mình vừa nói, lập tức sửa lại: “Ý ta là chỉ cần sớm hạ sinh tôn tử thì tốt rồi. Vương gia, người nói có phải hay không?”
“Đúng vậy.” Hắn ra sức gật đầu.
“Con dâu cũng hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của vương gia cùng vương phi.” Thanh Đại tựa hồ cảm giác được bầu không khí căng thẳng giữa ba người bọn họ, tuy có chút hoang mang khó hiểu nhưng ngoài miệng vẫn ôn nhu thuận ý.
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.” Đằng vương phi thực sự vừa lòng với câu trả lời của nàng. Nhưng tiếp sau đó liền chuyển sang một chủ đề khác khiến cho người ta khó lòng thích ứng kịp. “Bất quá…… Ta lại nghe nói thế tử tối hôm qua không ở lại tân phòng, việc này là sao?”
Vấn đề này Thanh Đại cũng không lập tức trả lời, nàng chờ nam nhân bên cạnh mình mở miệng.
Chu Kí Vân lạnh nhạt trả lời: “Bởi vì Thịnh nhi tối hôm qua rất ham chơi, làm cho mọi người tìm khắp nơi đều không thấy. Đến khi con trở lại tân phòng thì đêm đã rất khuya, nên mới quyết định cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Theo lời bà mối cùng các tỳ nữ báo lại thì sự việc không phải như vậy…” Đằng vương phi tiên lễ hậu binh, thái độ hòa hoãn lập tức được thay thế bằng vẻ uy nghiêm của mẹ chồng. “Bọn họ nói là nàng ta không cho ngươi ở lại tân phòng, đuổi ngươi đi ra ngoài. Còn không chờ tân lang đến giở hỷ khăn mà tự mình tháo nó xuống trước…”
“Nương tin lời nói của bọn hạ nhân làm gì.” Khẩu khí của hắn càng lạnh hơn.
Đằng vương phi tất nhiên sẽ không trách cứ con mình nửa câu, vì thế chĩa mũi dùi về phía con dâu. “Thế tử phi có gì để nói? Việc này nên giải thích thế nào đây?”
Thanh Đại vẫn không nói lời nào, trước sau đều im lặng cúi đầu. Nàng sẽ không khúm núm cầu xin tha thứ, cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức tự mình gánh lấy mọi trách nhiệm, do đó dứt khoát không mở miệng.
“Sao lại không nói lời nào?” Đằng vương phi quyết định ra uy với con dâu. “Đừng tưởng rằng đã gả vào vương phủ, thì nhất định có thể ngồi vào vị trí thế tử phi…”
Chu Kí Vân vẻ mặt lạnh lùng. “Nương, đủ rồi!” Năm đó mẫu thân cũng là dùng thái độ này nói chuyện với mẹ ruột của Thịnh nhi, hắn vẫn không quên sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của nàng, thân thể không ngừng run rẩy. Hắn không bao giờ cho phép sự việc tương tự lại phát sinh.
“Nhưng mà…” Đằng vương phi còn muốn nói điều gì đó, đã bị Đằng vương gia cản trở.
“Được rồi, chuyện đã qua, không cần truy cứu làm gì.” Đằng vương gia liếc mắt ra hiệu với thê tử, không muốn khiến cho sự việc phức tạp thêm
Trượng phu đã lên tiếng, Đằng vương phi đành miễn cưỡng giữ lại lời muốn nói trong lòng.
Đằng vương gia quay sang con trai cùng con dâu nói: “Các ngươi có thể lui xuống.”
“Vậy con dâu xin cáo lui trước.” Thanh Đại cho đến lúc này mới lên tiếng, nhấc váy đi theo tướng công ra khỏi phòng.
Đến cuối hành lang, nàng lẳng lặng quan sát bóng dáng của nam nhân phía trước, trong lòng hắn dường như chất đầy tâm sự. Bất quá đó không phải việc mà nàng hay bất kỳ ai có thể can dự vào.
Xem ra tại Vương phủ này có rất nhiều nơi, nhiều việc mà nàng cần phải xem xét, nghiên cứu đường đi nước bước. Thanh đại từ đầu đã lường trước điều đó bởi vì hơn cả chục năm sau, cuộc sống của nàng chính là ở đây. Nếu cứ ngây thơ cho rằng mọi việc sẽ thuận lợi trôi qua thì đúng là tự đào lỗ chôn mình rồi. Tuy nhiên nàng vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Thanh Đại chủ động mở miệng nói trước: “Cám ơn tướng công mới vừa rồi đã thay ta lên tiếng.”
“Đây là trách nhiệm của ta, không cần phải cảm ơn.” Chu Kí Vân sẽ không tái phạm cùng sai lầm nữa, hắn từng thất bại trong việc bảo vệ một nữ tử, cho nên lần này nhất định phải làm được.
Nam nhân này thoạt nhìn có vẻ là người lạnh lùng thờ ơ, lầm lì ít nói, dường như luôn tự cô lập bản thân trong tầng tầng lớp lớp phòng thủ, không cho phép người khác tới gần, nhưng thật ra cũng là người có ý thức trách nhiệm rất cao, một phần nào đó trong con người hắn cũng ôn hòa, biết chăm sóc người khác. Trong khoảnh khắc này, từ đáy lòng mình,Thanh Đại rốt cuộc cũng thừa nhận.. hắn là trượng phu của nàng.
“Sau này tướng công cũng không cần vì ta mà bận tâm, bất kể vương gia cùng vương phi có nói gì, ta cũng sẽ không để trong lòng, có thể bình tĩnh ứng phó.” Đây là sự báo đáp của nàng dành cho hắn.
Chu Kí Vân nghiêng đầu nhìn nàng, trong đáy mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Không phải việc mà tướng công lo lắng nhất chính là ta không thể chịu nổi áp lực từ phía vương gia và vương phi sao?” Thanh Đại duyên dáng mỉm cười, tự mình đã thỉnh giáo qua sự lợi hại của cha mẹ chồng liền hiểu được. “Nếu mới vừa rồi tướng công không lên tiếng giải thích, chủ động gánh lấy trách nhiệm, để mặc vương phi chỉ trích ta, như vậy sự việc sẽ khác đi.”
Hắn nghe thấy bản thân hỏi: “Khác thế nào?”
“Thì ta tất nhiên sẽ cư xử giống như một nàng dâu gánh chịu mọi ủy khuất, quỳ xuống nhận sai, khóc lóc xin vương gia củng vương phi tha thứ. Rồi từ đó về sau sẽ đối đãi với tướng công … khách khí xa cách, không giống như bây giờ có thể thoải mái trò chuyện.” Nàng ôn nhu cười nói.
“Đó là cách mà ngươi biểu đạt sự tức giận sao?” Chu Kí Vân cho rằng nàng từ bé được hưởng sự giáo dưỡng tử tế nên dù phải đối mặt với bất kỳ kẻ nào cũng có thể duy trì vẻ mặt tươi cười cùng khí chất tao nhã. Bất quá, lời thú nhận này lại khiến hắn có thêm một nhận thức khác về nàng.
“Tướng công đâu muốn ta để lộ ra bộ dạng tức giận thật sự.” Nụ cười của Thanh Đại càng thêm duyên dáng.
“Còn hiện tại thì sao?” Hắn bắt đầu nhận ra không thể đánh giá thấp nàng được.
“Ít nhất tướng công không cần phải lo lắng việc ta bị vương gia cùng vương khi dễ, sau đó khóc lóc sướt mướt chạy đi kiếm ngươi kể khổ.” Trước tiên, Thanh Đại dự định để cho hắn hiểu thêm về con người nàng, hy vọng một lúc nào đó hắn cũng có thể dần dần mở lòng mình, tình nguyện để cho nàng bước vào thế giới của hắn. Không cần cả hai phải yêu thương lẫn nhau, chỉ mong làm một đôi phu thê có thể cùng chia sẻ tâm tình như bạn bè tri kỷ. “Cho nên lúc này ta mới thẳng thắn đề cập, cũng hy vọng đến lúc đó sẽ không làm cho tướng công khó xử.”
Tảng đá lớn trong lòng Chu Kí Vân đường như nhẹ đi một nửa, cũng bất chợt nhận ra nàng không hề yếu ớt như hắn từng nghĩ. Nếu đem so sánh với mẫu thân của Thịnh nhi, nàng quả thật kiên cường hơn nhiều. “Chỉ cần đừng phạm vào tội danh đại nghịch bất hiếu, còn lại ta đều có thể thay nàng làm chủ.”
“Đa tạ tướng công.” Nàng chính là chờ câu nói này của hắn.
Nhìn thấy tia sáng lấp lánh từ sâu trong đáy mắt của Thanh Đại như đang sục sôi ý chí chiến đấu, không ngoan ngoãn chờ người khác khi dễ khiến hắn sững sờ, tâm tình sau một thời gian dài nguội lạnh bất chợt dao động ngoài ý muốn.
Không được! Hắn không thể cứ như vậy mà bị hấp dẫn. Việc hôn sự này tự mình đã sớm sắp xếp ổn thỏa, chỉ có thể cùng nàng làm một đôi phu thê hữu danh vô thực, không thể phát sinh cảm tình — Chu Kí Vân thầm cảnh tỉnh bản thân.
“Nếu được như lời thế tử đã nói, phải chăng lúc này ta có thể đi gặp Thịnh nhi?” Thanh Đại thình lình đưa ra yêu cầu, bởi vì nàng có dự cảm, hầu như như mọi mấu chốt vấu đề đều liên quan đến đứa nhỏ kia.
“Hôm khác hãy đi.” Hắn lập tức thu lại vẻ hòa hoãn trước đó.
“Vâng, tướng công.” Xem ra vẫn không được, Thanh Đại chỉ có thể kiên nhẫn tiến lên từng bước một.
Đêm tối, tiếng gõ mõ chuyển canh từ bên ngoài vương phủ truyền vào báo hiệu đã đến giờ tí.
Thanh Đại nằm phía bên trong giường, lòng cứ lo âu trăn trở, chính vì không biết được đêm nay trượng phu có trở về phòng hay không, liệu có yêu cầu nàng cùng hắn động phòng chăng, cả người nàng đều bứt rứt không yên.
Ánh nến yết ớt bao phủ tân phòng. Cùng với một âm thanh vang lên, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn tiến vào phòng sau đó tiện tay tắt nến.
Chu Kí Vân không gọi người vào hầu hạ, tự mình cởi bỏ áo choàng cùng hài, sau đó khoác lên người áo ngủ bằng gấm, nằm ngay ngắn ở mép giường ngoài.
Bầu không khí trở nên ngượng ngập một lúc, sau đó hắn mới lên tiếng phá vỡ sư im lặng.[