--> Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm - game1s.com
Teya Salat

Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm

cô bình thản dùng đầu ngón tay vòng quanh vòng.

“Anh….Hư ….” Đinh Tiểu Ưu thở gấp liên tiếp, kìm lòng không được cong người lên trước, hai tay nắm chặc đầu vai của anh.

Ngón tay của anh không có bất kỳ trở ngại nào ngăn cản, chậm rãi đưa vào con đường u tối chỗ sâu không người của cô.

“Cho vào sâu một chút nữa….” anh mang cho cô cảm giác kích thích cùng xuất hiện tình yêu cuồng dã, để cho Đinh Tiểu Ưu nhất thời quên căng thẳng, lớn mật ra lệnh anh vì cô mà mang đến nhiều khoái cảm hơn.

Cảm giác nóng bỏng ở hoa tâm bởi vì anh thăm dò mà thoải mái, cô hai tay vòng lên cổ của anh bấu thật chặt, miệng bật ra âm thanh rên rỉ.

“Tiểu bảo bối, thoải mái sao?” nhìn bộ dáng kích động của cô, Đằng Mộc Bác Nhất lại ác độc dừng việc di động, cố ý muốn cô thống khổ.

“Đừng như vậy khi dễ tôi….” Cảm giác được anh bất động, Đinh Tiểu Ưu vô ý thức giãy dụa vòng eo, cảm giác trong cơ thể như có một cây đuốc đang thiêu đốt.

Ngồi ở trên mình anh, Đinh Tiểu Ưu đói khát yêu cầu, “ Anh nhanh lên một chút làm cho tôi…..” cô cảm giác trong cơ thể co rút một chút, miệng rên rĩ một tiếng.

“Muốn nhiều hơn sao?” Đằng Mộc Bác Nhất máy động nhưng tăng thêm ngón tay ở trong cơ thể cô động đậy, lúc sâu lúc cạn ra vào.

“ Còn muốn anh tiến vào lấp đầy em?”

“Anh đi vào…..” cô điên cuồng giãy dụa thân thể, muốn lấp đầy cảm giác trống không trong cơ thể. “Cầu xin anh ……”

“Nghĩ có muốn như vậy không?” xem ra hoa huyệt đã hoàn toàn ướt át, anh đem chân của cô kéo mở thêm, để cho tượng trưng đàn ông tiến vào khe hẹp của cô.

“A…..” Thân thể cô nhẹ nhàng run rẩy, cắn môi nghênh đón anh lấp đầy, theo luật động của anh mà đong đưa cơ thể.

“Như vậy có thể không?” Hắn săn sóc hỏi thăm cảm thụ của cô, eo không ngừng đung đưa, ý đồ đem cô mang tới cao trào.

“Tốt….” cô thần trí không mấy rõ ràng.

Trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý, Đằng Mộc Bác Nhất đầu tiên kịch liệt ra vào ở trong cô, để cho cô nhịn không được cao giọng ngâm nga; mà anh ở trong cô sau khi thích ứng, lại cố ý thả chậm tốc độ, để cho cô chưa đủ thỏa mãn phát ra kháng nghị.

“Tôi còn muốn…..” cô lớn mật đòi hỏi.

“Rất tốt, anh biết em sẽ thích. Em muốn thì tự động…..” để cho người phụ nữ phía dưới nếm được ngon ngọt về sau, anh liền muốn cô chủ động cầu xin.

“Uhm…..” Thẹn thùng gật đầu một cái, cô bắt đầu vặn vẹo bờ eo của mình, hưởng thụ khoái cảm chủ động.

“Ông trời…..Em thật giỏi!” đưa tay trượt đến chỗ hai người kết hợp, Đằng Mộc Bác Nhất linh xảo đem một ngón tay xâm nhập lối vào của cô, lực sờ mạnh chút.

Thân thể bị khoái cảm tuyệt đối đòi hỏi, ở bên trong khe hẹp bị kích thích hoàn toàn, toàn thân đến lông măng cũng hưng phấn dựng lên, Đinh Tiểu Ưu cảm giác sung sướng khó có thể hình dung.

Đây là cô trước nay chưa có kinh nghiệm….

Đột nhiên người đàn ông thu hồi quyền chủ đạo của cô, cầm chặt cái mông của cô, có tiết tấu dùng sức đi lên va chạm mạnh, kịch liệt ra vào miệng huyệt của cô, để cho chỗ giao hợp phát ra tiếng vang ướt át.

“A…..”Chịu không được anh chạy nước rút, Đinh Tiểu Ưu bắt đầu lên tiếng, nhưng Đằng Mộc Bác Nhất không có bởi vì như thế mà thả chậm tốc độ, không ngừng để cho bản năng dẫn dắt hắn rong ruỗi, ra vào nơi sâu thẳm của cô.

Khoái cảm mãnh liệt cơ hồ khiến anh quên đi những âm thanh quấy nhiễu, tất cả ngôn ngữ là cuồng dã luật động, hơi thở của cô lưu chuyển trên người anh, da thịt của hai người vì ma sát mà nóng lên…..

Khoái cảm tràn đến khắp tứ chi, Đinh Tiểu Ưu thất thanh hét chói tai, móng tay cắm sâu vào bả vai của anh.

“Ưhm ….”Đằng Mộc Bác Nhất rên lên một tiếng, vẫn không có bỏ qua cho cô, hạ thể tiếp tục chạy nước rút.

Một luồng sóng điên cuồng đánh úp tri giác hai người, anh cùng cô đồng thời đạt tới đỉnh cao trào.

Chương 4

Sáng sớm, nhà Đằng Mộc có thói quen dậy sớm, bình thường vào lúc 7h sáng đã ăn điểm tâm rồi, cũng bắt đầu thực hiện hoạt động của một ngày mới.

Mặc dù là cậu chủ Đằng Mộc, Đằng Mộc Bác Nhất cũng rời giường rất sớm chuẩn bị công việc, đây là một trong những việc thể hiện sự tôn trọng truyền thống mỹ đức của gia tộc.

Mỗi người đều như bình thường mà bận rộn, toàn tâm toàn ý dùng phương thức lao động bình thường, giống như cùng với khoa học kỹ thuật bên ngoài không có chút quan hệ nào.

Vậy mà lúc này vẫn có một người còn chưa chịu rời giường – “Tiểu Thư……” Kỷ Tử quỳ gối bên cạnh Đinh Tiểu Ưu, nhẹ giọng kêu.

“Ưm…..” Đinh Tiểu Ưu chẳng qua là lật người, nhấc chăn bông lên che kín đầu, tiếp tục thở to mà ngủ!

“Tiểu Thư……” không ngờ tới Đinh Tiểu Ưu sẽ vẫn nằm ngủ, Kỉ Tư sửng sốt tại chỗ một chút. Nhưng lại không thể để Tiểu thư ngủ đến mặt trời lên cao…..Mặc dù cậu chủ có nói không muốn đánh thức tiểu thư, nhưng là để cho tiểu thư ngủ đến khi tự nhiên tỉnh thì thật khó coi!

Kỷ Tử cố gọi mấy tiếng, Đinh Tiểu Ưu lại ngủ say không tỉnh lại.

Không còn cách nào, cô không thể làm gì khác hơn là lấy can đảm đưa tay đẩy Đinh Tiểu Ưu đang cuộn trong chăn.

“Tiểu thư, dậy dậy……”.

Đẩy.

Hai cái.

Ba cái….

Rốt cuộc, tại cái đẩy thứ mời, Đinh Tiểu Ưu tỉnh!

“Tiểu thư……” Kỷ Tử vừa cao hứng gọi, lại lo lắng Đinh Tiểu Ưu sẽ tức giận, khẩn trương đáng thương nhìn Đinh Tiểu Ưu ngồi dậy.

Ngược lại, Đinh Tiểu Ưu một chút phản ứng cũng không có.

Cô chẳng qua là hai mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt thối đến mức Kỷ Tử bây giờ không dám mở miệng nói lời nào.

Không khí nhất thời trở nên nặng nề, Kỷ Tử trở nên phát hoảng, chờ Đinh Tiểu Ưu bùng nổ tính khí –

Hồi lâu, ngốc đến không được nữa Đinh Tiểu Ưu mới chậm rãi mở miệng, “Cà phê.”

“Cái gì? Tiểu thư, cô nói cái gì?” Kỷ Tử sửng sốt, hỏi một lần nữa.

“Cà phê……. Cho tôi cà phê……..Là cà phê đó!” Đinh Tiểu Ưu vô lực kêu, cảm giác mình bị nhức đầu đến muốn phát điên!

Có vài người không nên kêu dậy sớm, chỉ cần dậy sớm liền thấy tứ chi vô lực, tinh thần ủ rủ, đầu đau như muốn nổ tung, tâm tình lúc nào cũng không tốt; mà bất hạnh là, Đinh Tiểu Ưu chính là loại người này.

“Nhưng mà…..” nhà Đằng Mộc trước giờ không cho phép dùng cà phê – một loại thức uống phương tây, trong khoảng thời gian ngắn phải tìm ở chỗ nào? Kỷ Tử cũng muốn rối loạn theo!

Đinh Tiểu Ưu lại còn nhức đầu đến không cách nào nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể thống khổ kêu rên. “Cho tôi cà phê mau! Đầu thật là đau!”

Thật là thống khổ a…….

“Dạ!” Nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu thống khổ như vậy, Kỷ Tử lập tức hoảng hốt trả lời, vội vàng chạy đi tìm quản gia Cung Bổn nghĩ biện pháp.

Một ngày của Cung Bổn thật ra bề bộn rất nhiều việc. Nào là kiểm tra trong trạch viện có hay không chỗ nào cần tu sửa, dọn dẹp, hay là nên thay đổi bày trí theo mùa, tất cả mọi việc lớn nhỏ.

Bất quá, anh không biết được hôm nay sẽ là ngày anh bận rộn nhất, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Tử chạy chậm trên đất tìm hắn…….

“Cà phê?!” Cung Bổn vẻ mặt đau khổ, không thể nào tin vào tai mình.

Nào có người Nhật Bản chính gốc lại muốn uống cà phê vào buổi sáng như thế? Người Nhật Bản buổi sáng muốn uống súp muội vụt, đó mới là người Nhật Bản a!

Anh muốn té xỉu, anh muốn té xỉu! Anh thật sự muốn té xỉu…… Ông trời a! Đinh Tiểu Ưu này còn là người sau cùng của Nhật Bản đại gia tộc! Tại sao có thể như vậy?

Ô ô…… thật là sỉ nhục một gia tộc danh giá, chính là quên mình là Đại Hoà dân tộc vinh quang, đi theo thói quen bát nháo của ngoại quốc, thật là có lỗi với tổ tiên!

“Có lẽ là thói quen ở Đài Loan của Đinh Tiểu Ưu!” Biết quản gia Cung Bổn là người Nhật Bản truyền thống, Kỷ Tử vội vàng đỡ lời thay Đinh Tiểu Ưu.

Haizz, toàn bộ Nhật Bản đại khái cũng chỉ có nhà Đằng Mộc là không có dùng TV, đồ dùng điện – chỉ trừ phòng của cậu chủ, nên cần đồ điện gì đều có.

Toàn bộ Nhật Bản cũng chỉ có quản gia Cung Bổn kiên trì phải mặc quần áo Nhật truyền thống …. anh cũng chỉ ba mươi tuổi mà thôi!

“Đài Loan?” Cung Bổn sửng sốt.

Đúng đúng! Anh như thế nào đã quên Đinh Tiểu Ưu tiểu thư là ở tại Đài Loan!

Nhất định là bởi vì lớn lên ở Đài Loan nên mới như vậy……Tại loại địa phương này, làm sao có thể hiểu được vị súp tốt đẹp đây?

Khó trách tiểu thư sẽ có thói quen xấu là uống cà phê!

Không được, anh phải cứu vớt tiểu thư, để cho tiểu thư dần dần cảm nhận được mình là người Đại Hoà dân tộc là vinh dự cùng kiêu ngạo như thế nào!

Cung Bổn trong lòng âm thầm làm ra quyết định –

“Quản gia Cung Bổn, tiểu thư hiện tại nhức đầu, kêu không thể không uống cà phê, nên làm cái gì bây giờ?” Kỷ Tử vội vàng nói thêm vào.

“Như vậy …..” Cung Bổn sửng sốt, lập tức cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhưng với lịch sử vĩ đại, cao cao tại thượng như gia tộc Đằng Mộc trong nhà lại dùng cà phê……chỉ nghĩ thôi liền cảm thấy bụng như muốn nổ tung rồi!

Anh vốn còn muốn đi phòng bếp lấy chút súp điểm tâm cho tiểu thư uống, chẳng qua nếu như với tiểu thư đang nhức đầu mà nói….., có lẽ không chấp nhận uống súp đâu!

Vì hạnh phúc của cậu chủ, Cung Bổn chỉ đành phải buông tha cho sứ mạng bảo vệ đạo đức lịch sử, trầm giọng nói “Phân phó đi xuống, đi mua cà phê!”

Xin tổ tông Đằng Mộc nhất gia tộc tha thứ anh!

Ô ô……

“Dạ!” Kỷ Tử vội vàng muốn chạy đi mua cà phê .

“Từ từ!” Cung Bổn còn với gọi lại Kỷ Tử, vội vàng ra lệnh, “ Mua loại cà phê tốt nhất! Nhà Đằng Mộc chúng ta cũng không thể dùng thứ loại hai!”

“Vâng”

“Từ từ!” Cung Bổn lại gọi Kỷ Tử một lần nữa, tiếp tục ra lệnh, “Phân

phó phòng bếp chuẩn bị bữa sáng phù hợp với cà phê!”

“ Vâng!” Giống như sợ Cung Bổn lại nghĩ đến cái gì, Kỷ Tử liền vội vàng đáp ứng rồi chạy đi.

Sau khi Kỷ Tử rời đi, Cung Bổn một mình đứng tại chỗ, như có điều cần suy nghĩ? Anh làm thế nào để tiểu thư thấy rõ thân phận là người Nhật Bản là rất vinh quang đây?

Này giống như là khiêu chiến a……

Nghe Cung Bổn nói Đinh Tiểu Ưu sáng sớm liền nhức đầu muốn uống cà phê, Đằng Mộc Bác Nhất vội vàng động lòng, bỏ lại công việc chạy tới xem tình trạng của Đinh Tiểu Ưu.

Anh quên không suy nghĩ về tình trạng của cô đã trói cô đem đến Nhật Bản, chỉ mong Đinh Tiểu Ưu không phải là thuỷ thổ không hợp khiến cho cô ngã bệnh…..

Kết quả, khi anh chạy vào trong phòng, chỉ thấy được cô với tinh thần ủ rủ vùi ở bên cửa sổ, toàn thân dùng chăn bông bao lấy, nhằm cà phê mà thổi!

“Có khoẻ không?” Đằng Mộc Bác Nhất không biết vì Đinh Tiểu Ưu phải rời giường nên tức, chỉ sợ hôm qua bị lạnh.

“Ừ.” Đinh Tiểu Ưu hữu khí vô lực gật đầu, tiếp tục rót cà phê.

Ghét dậy sớm!

Ác mộng của cuộc sống a…….

“Ăn sáng rồi sao?” thấy Đinh Tiểu Ưu một chút cũng không để ý đến anh, chỉ làm một việc là ôm cà phê uống một hớp lớn, Đằng Mộc Bác Nhất cũng có chút bị hù dọa.

Cô đem cà phê xem như nước uống sao?

Anh chưa bao giờ biết Đinh Tiểu Ưu nghiện uống cà phê đến vậy!

Đinh Tiểu Ưu lắc đầu một cái.

“Anh để cho Kỷ Tử chuẩn bị một ít đồ ăn cho em nha! Cà phê uống như vậy rất không tốt cho sức khỏe.” Đằng Mộc Bác Nhất nhìn Đinh Tiểu Ưu không có tinh thần.

“Ừ….. Trước đừng nói chuyện cùng tôi, rời giường rất khó chịu”. Đinh Tiểu Ưu buồn bã ỉu xìu nói câu này, sau đó lại tiếp tục đổ vào miệng một lượng lớn cà phê.

“Tốt.” Biết cô chẳng qua là tức vì bị kêu rời giường, Đằng Mộc Bác Nhất tương đối yên tâm.

Đằng Mộc Bác Nhất thay Kỷ Tử đi lấy một ít đồ, sau đó liền lẳng lặng ngồi ở trong phòng ngủ, kiên nhẫn chờ Đinh Tiểu Ưu giảm bớt cơn tức.

Hai tiếng trôi qua, Đinh Tiểu Ưu mới từ từ có chút tinh thần.

“Sao, anh vẫn còn ở đây ah?” cà phê đã uống đủ, lý trí đã trở lại, Đinh Tiểu Ưu lúc này mới chú ý tới một người vẫn ở trong phòng – Đằng Mộc Bác Nhất. Cũng lâu như thế rồi, thế mà người đàn ông này vẫn còn ở trong phòng?

“Em thân thể không thoải mái, anh bỏ đi thì làm sao yên tâm được?” Đằng Mộc Bác Nhất chợt nhẹ nhàng nói “ Này…..”

Cô không nghe lầm chứ? Anh lo lắng cho cô?

Cô cho rằng anh là người hoàn toàn độc đoán, chỉ cậy mạnh, không quan tâm cảm thụ của cô, bây giờ lại đang lo lắng cho sức khỏe của cô?

Trong lòng có một cảm giác ấm áp chảy qua, Đinh Tiểu Ưu không nhịn được khẩu khí mềm hẳn “Chẳng qua là rời giường thì thấy bực tức mà thôi, tiếng Anh là morningblue….. anh hiểu không?”

Sợ Đằng Mộc Bác Nhất vừa nghe không hiểu, Đinh Tiểu Ưu dùng tiếng Anh nói tiếp, thanh âm cũng phá lệ êm ái.

Đằng Mộc Bác Nhất nhịn không được cười lên, “Tiểu Ưu, chúng ta luôn nói chuyện bằng tiếng Trung a, chẳng lẽ em không có phát hiện sao?”

Không nghĩ tới thoạt nhìn Đinh Tiểu Ưu thông minh lại mơ hồ như thế? Sự phát hiện này làm cho Đằng Mộc Bác Nhất có cảm giác cô càng thêm đáng yêu.

“Cái gì?” Đinh Tiểu Ưu ngẩn người, rất kinh ngạc phát hiện mình thật đúng là dùng tiếng Trung nói chuyện với Đằng Mộc Bác Nhất.

Người đàn ông này đã học tiếng Trung rồi?! Mới hai năm mà anh đã nói tiếng Trung tốt như vậy?

Trời ạ…….

“Anh đã nói sẽ nói tiếng Trung rồi, Tiểu Ưu bảo bối.”

Nhìn bộ dáng giai nhân giật mình kinh ngạc, Đằng Mộc Bác Nhất cười một tiếng nói.

“Tại sao?” Không tự chủ được, Đinh Tiểu Ưu hỏi ra vấn đề.

Cô không hiểu, tại sao người đàn ông này lại muốn học tiếng Trung đây?

Mấy ngày gần đây, cô quan sát được Đằng Mộc Bác Nhất rất có tiền, hơn nữa trẻ tuổi anh tuấn; lấy điều kiện của anh, đủ để cho rất nhiều phụ nữ vì anh mà học tiếng Nhật.

Trước kia cô thật quá xem thường người ta…..

“Vì em.” Đằng Mộc Bác Nhất thâm tình nhìn Đinh Tiểu Ưu nói với cô.

“Tại sao?” khô

không tự chủ được Đinh Tiểu Ưu lần nữa hỏi cho ra vấn đề.

Bất quá lần này vấn đề ngay cả cô cũng cảm thấy rất ngu ngốc!

Trời ơi…..cô cư nhiên hỏi một người đàn ông đang tỏ tình với cô rằng anh tại sao muốn học tiếng Trung vì cô?

Cô thật sự là ngu ngốc……

Đằng Mộc Bác Nhất vẫn ung dung nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự khát vọng đoạt lấy cùng không thể bỏ qua, bình tĩnh đối với cô nói : “ Tiểu Ưu, nguyên nhân chắc là trong lòng em đã rất rõ ràng rồi.”

Oành một tiếng, ở nơi này vốn đang bình tĩnh như nước mặt hồ sáng sớm, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên cảm thấy giống như có người ở trong lòng cô thả một viên đạn thật to!

Anh yêu cô!

Nhưng….. cô yêu anh sao?

Cô không ghét Đằng Mộc Bác Nhất hôn – mặc dù cô luôn làm bộ rất ghét.

Cô không cảm thấy ghê tởm Đằng Mộc Bác Nhất vuốt ve – mặc dù cô còn không xác định đó có phải là tình yêu không.

Cùng người đàn ông này cùng giường chung gối, cảm giác như vậy bình yên, thoải mái. Từ trước giờ cô đã quen ngủ một mình, chưa ngủ cùng bất cứ ai lại có thể ngay cả ngày lẫn đêm đều ngủ ngon.

Mà …. Đây coi như là yêu sao?

Nhưng mà, anh là người Nhật Bản, cô ghét nhất Nhật Bản rồi! Đinh Tiểu Ưu trong lòng đột nhiên toát ra cái ý niệm này.

“Tôi không biết…..” Hôm nay chấn động quá nhiều, cô căn bản là không có cách nào suy nghĩ rõ ràng –

“ A a a a a a a a”

Nâng cao hai chân của Đinh Tiểu Ưu gác ở trên vai của mình, Đằng Mộc Bác Nhất cúi đầu, đầu tựa vào hai chân của cô, miệng lưỡi liếm láp hoa hạch, làm nơi đó như nổ tung, ướt át, để cho tư vị mất hồn lần nữa quanh quẩn trong lòng cô.

“Tiểu bảo bối, em thật không biết sao?” Môi mỏng khẽ giương lên, anh ngẩng đầu lên đối với giai nhân lộ ra nụ cười tà mị, câu hỏi cuồng vọng mà bá đạo kèm theo gió buổi sáng, ở cô bên tai trầm thấp.

Người phụ nữ này lại dám trả lời không biết với anh?! Đằng Mộc Bác Nhất trong lòng giận dữ không dứt. Chẳng lẽ mấy ngày nay cùng nơi này, cô còn không hiểu lòng của anh sao?

“A….”Đinh Tiểu Ưu quên cả mình, la lên, nhanh chóng bị ép điên rồi. “Không nên như vậy….. Kỷ Tử sẽ nghe thấy …… bây giờ là ban ngày a….”

Nào có người như vậy? Vì trả lời một câu “ Không biết”, một giây kế tiếp liền lại đem cô đè ở phía dưới rồi!

Đàn ông giặc Oa thật là dã man!

“Bảo bối, em quên anh là chủ nhân nơi này ah? Anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai dám trông nom anh?” Không để ý cô sẽ gào thét, ngón tay của hắn chính xác bóp hoa hạch mềm mại của cô, ác ý xoa bóp, làm cho hoa nhị từ từ phồng lên.

“Thề!” anh thấp giọng ra lệnh.

Người phụ nữ này bây giờ quá ghê gớm! Thế nhưng không biết mình có yêu anh hay không? Từ hôm nay trở đi, anh sẽ tận tình mà yêu cô, cho đến cô cũng thật sự yêu anh mới thôi! Cả đời này, Đinh Tiểu Ưu cũng sẽ là người phụ nữ của Đằng Mộc Bác Nhất mà thôi!

“Cái gì?” bị anh thương yêu đến không còn sức lực, Đinh Tiểu Ưu chỉ có thể hư mềm hưởng ứng.

“Thề rằng em vĩnh viễn cùng anh ở chung một chỗ, nói em yêu anh!” Ngón tay của anh thăm dò vào u huyệt của cô không biết thoả mãn, lật khuấy cho đến khi ái dịch chảy ra.

“ Tôi không biết….” Đinh Tiểu Ưu thấp giọng nói.

“ Em nói gì?” biết cô vẫn còn mạnh miệng, Đằng Mộc Bác Nhất một mặt vừa nói một mặt lại rút tay ra.

“A! Đừng ngừng….” Khoái cảm mất hồn làm cho Đinh Tiểu Ưu không kìm lòng được mà sa vào biển nóng kích tình, không nghĩ đến hình tượng lúc này nữa, giãy dụa thân thể, lớn tiếng cầu xin anh chinh phục thân thể cô. “ Tôi sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ với anh, anh đừng có ngừng a!”

“Nói yêu anh!” ngón tay tuyệt hảo ở chỗ sâu của cô chậm rãi hoạt động, Đằng Mộc Bác Nhất không có ý định dễ dàng bỏ qua cho cô.

“Em yêu anh.” Cô làm theo.

Anh hài lòng mỉm cười, ngón tay ở khe hẹp chặt khít bên trong của cô mới lật khuấy nhanh hơn.

“A……” Cô vẻ mặt mê ly, cảm giác trong cơ thể huyết dịch bị thiêu đốt đến điểm cao nhất, hạ thể nổ tung mãnh liệt co rút.

“Vật nhỏ của anh, nhìn bộ dạng phóng đãng của em, rất thoải mái phải không? Cũng chỉ có anh mới thoả mãn được em …..”

Tay của người đàn ông ở trong cơ thể cô luật động, cuồng dã ra vào, nói tỉ mỉ phía dưới cô đang có dáng vẻ cuồng nhiệt cùng phóng đãng.

“ Không muốn…..” Không nên nói nữa,…… lời nói của anh khiến cho cô cả người hưng phấn dị thường.

Đằng Mộc Bác Nhất đem hai chân của cô kẹp lại ngay hông mình, để cho hai người chặt chẽ kết hợp ở cùng nơi, rút ra ngón tay, sau đó không cho cô thời gian thở gấp, lửa nóng lưỡi dao thịt liền ở ngoài miệng huyệt của cô, ở trong nháy mắt đẩy vào hoa kính ướt nhẹp.

“Uhmmm…..” cô cắn răng chịu đựng cứng rắn của anh.

“Em nói, ngoại trừ anh ra, còn có người khác có thể cho em nhanh như vậy được sung sướng sao?” Anh ôm vòng eo mãnh khảnh của cô, cũng không kìm chế được dục hoả nữa, dùng sức đâm, chen vào khe hẹp của cô.

“Không có…..” Anh to lớn dâng trào, xuyên qua ở trong huyệt mật của cô, làm cho cô phát ra thanh âm yêu kiều phóng đãng.

Sự nhiệt tình phối hợp ở cô, càng kích thích anh cuồng dã ra vào thân thể của cô, lưỡi dao thịt cường hãn tiến thẳng nơi hoa kính sâu nhất, phảng phất vĩnh viễn đều không đủ, lần lượt ở trong cơ thể cô rút ra tiến vào.

“A…..: Đinh Tiểu Ưu mê muội rên rỉ, nhạy cảm nhận thấy anh tốc độ càng ngày càng nhanh, dũng mãnh luật động, mỗi khi cao trào không dùng hết sức, một lần cao trào khác lại xông lên.

Kích thích cùng cuồng nhiệt, anh dũng mãnh kéo ra đưa vào đem cô đẩy tới đám mây khác, dục vọng dâng trào ở chỗ hai người nóng bỏng tiếp hợp…..

………..

Anh là người đàn ông của cô, cô là người phụ nữ của anh, không người nào có thể cắt đứt cuồng dã, quấn quít của bọn họ, cho đến hai người leo lên tuyệt đỉnh cao trào…….

Chương 5

Từ ngày đó trở đi, giống như muốn được chứng minh điều gì, Đằng Mộc Bác Nhất cơ hồ mỗi ngày, mỗi đêm, hay bất cứ lúc nào hắn nghĩ đến điều đó thì đều muốn ép Đinh Tiểu Ưu phải nói yêu thương hắn.

Cảm giác giống như trẻ nhỏ không chiếm được kẹo, liền ăn vạ.

Chẳng qua là….. không biết tại sao, Đinh Tiểu Ưu cũng không ghét một Đằng Mộc Bác Nhất ngây thơ như vậy, trong lòng trái lại lại có một cảm giác ấm áp kỳ diệu.

Cô cho là mình rất bài xích Đằng Mộc Bác Nhất, vậy mà trải qua khoảng thời gian chung sống này, cô càng ngày càng quen thuộc việc có người đàn ông này tồn tại bên cạnh.

Tâm không thích yêu thương với người Nhật Bản, cũng bởi vì Đằng Mộc Bác Nhất mà có thể vượt qua.

Có yêu người đàn ông Đằng Mộc Bác Nhất này hay không Đinh Tiểu Ưu cũng thật còn không rõ, nhưng cô rất rõ ràng hết thảy những gì về Đằng Mộc Bác Nhất cô đều thích…….

Mặc dù người đàn ông này đang cố tình gây sự.

“nói yêu anh!” Đằng Mộc Bác Nhất vừa kéo cô đến bên cạnh vừa ra lệnh.

Hắn chính là thích nghe này cô nói yêu hắn thương hắn. Những lời này từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô nói ra đặc biệt dễ nghe. Khiến anh nghe hoài không biết chán.

“Không muốn nữa.” Đinh Tiểu Ưu thẹn thùng khước từ. Người đàn ông này thiệt là, hôm nay đã bảo cô nói lời ngon ngọt năm sáu lần rồi, bây giờ lại còn muốn người ta nói nữa sao.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác mình lại không ghét cách ăn vạ này……

“Nói!”Đằng Mộc Bác Nhất vẫn kiên trì.

“Không muốn nữa” Đinh Tiểu Ưu vẫn là cự tuyệt.

“Tại sao?” hắn mất hứng.

Đinh Tiểu Ưu vô lực nói: “Hôm nay đã nói nhiều lần, nói đến tôi cũng có cảm giác mình giống như lục âm cơ”

So lục âm cơ còn thảm….. Bởi vì cô mỗi lần bị yêu cầu nói chuyện, âm thanh sẽ bởi vì nơi chốn khác nhau mà có sự thay đổi.

“Nhưng anh thích nghe em nói những lời này….” Thanh âm của hắn chợt trở nên nhu hoà, để gần sát bên tai Đinh Tiểu Ưu mang theo một cổ ma lực.

“Em lấy cái khác nói cho anh nghe nha.” Đinh Tiểu Ưu nhiệt tình đề nghị.

“Ví dụ ?” Đằng Mộc Bác Nhất lại càng tò mò, người phụ nữ này tính toán nói lời ngon tiếng ngọt gì để thay thế?

“Ừ, để cho em suy nghĩ một chút…” Đinh Tiểu Ưu nghiêm túc nghĩ tới. Muốn nói cái gì đây?

Hai người mỗi lần nói chuyện đều đông lạp tây xả, khi muốn nói chuyện nghiêm túc thì lại chẳng biết nên nói đề tài gì, có thể nói cái gì đây?

“Mười giây đồng hồ.” Đằng Mộc Bác Nhất dù bận hôn vành tai khéo léo của cô nhưng vẫn ung dung hạn định thời gian.

“ Nếu nói không được, lát nữa phải nói một trăm lần yêu anh.”

“Nào có như vậy?!” Đinh Tiểu Ưu không nhịn được kháng nghị.

Người đàn ông này thật là ỷ mạnh, thế nhưng không cho cô thời gian suy nghĩ một chút….. Quá đáng!

“Còn có năm giây.” Đằng Mộc Bác Nhất cười một tiếng hết sức ưu nhã bổ sung nói, “Còn phải cộng thêm –“ hắn ghé sát vào tai cô tràn đầy hấp dẫn lời nói thuyết phục.

“Sắc lang!” Nghe xong hắn nói, Đinh Tiểu Ưu khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên hồng giống quả táo, không tự nhiên hô to.

Lại còn phải làm chuyện yêu đương, hơn nữa lấy cái loại tư thế đó?!

Người đàn ông này không khỏi quá dư thừa tinh lực đi!

“Ba, hai, một, đã hết giờ!” đang ở thời điểm Đinh Tiểu Ưu xấu hổ, Đằng Mộc Bác Nhất lớn tiếng tuyên bố hết giờ.

“Không công bằng! Anh căn bản chưa cho đủ thời gian mà em muốn!” phát hiện mình hết đường, Đinh Tiểu Ưu vội vàng lên mặt bất mãn.

Người đàn ông này thật gian manh!

“Bảo bối, yêu anh đâu cần suy nghĩ nhiều như vậy đâu?” Đằng Mộc Bác Nhất khuôn mặt dễ nhìn nổi lên nụ cười tà ác.

“Anh ăn gian!” Đinh Tiểu Ưu không hài lòng lầu bầu.

“Em yêu àh, tự nguyện thua cuộc đi.” Đằng Mộc Bác Nhất kéo cô ngồi xuống rồi ôm lấy thắt lưng, ngọt ngào nhắc nhở.

Bàn tay bắt đầu không an phận trượt vào váy của cô, cuồng dã xoa bóp hai vú thẳng đứng căng tròn, tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ngậm vật kích động đứng thẳng, cho đến khi cô phát ra một tiếng rên rỉ.

“ Nhưng là…” nụ hồng có vẻ cứng hơn, Đinh Tiểu Ưu chỉ cảm thấy khó thở, không tự chủ rên rỉ thành tiếng.

“A…”

Người đàn ông này luôn là làm cho cô vô lực kháng cự…… Đinh Tiểu Ưu nhắm mắt lại, tận hưởng cảm xúc kích tình vui sướng của hắn mang đến.

Cho đến khi hắn ở trong cơ thể cô công thành chiếm đất, cô mừng như điên không thôi, trong lòng cô vẫn không nhìn rõ – cô lúc nào thì đã đáp ứng tiền đánh cuộc với người đàn ông này rồi?

“Ô ô ô ô ……”

Cơm ăn đến một nửa, chỉ nghe khóc điên cuồng đưa đến.

Ngay cả Kỷ Tử cũng bị hù rồi!

“Tiểu thư? Thế nào?” Kỷ Tử nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu đột nhiên khóc, cũng đi theo khẩn trương, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.

Đinh Tiểu Ưu chỉ là một cái lắc đầu.

“ Tiểu thư, có phải hay không đồ ăn không ngon?” nhìn Đinh Tiểu Ưu cơ hồ chưa ăn món gì, Kỷ Tử lớn mật đoán.

“Không phải, là…..”

“Hay là em đi mời thiếu gia tới?” Kỷ Tử thử dò xét hỏi.

“Không muốn!” Nghe Kỷ Tử muốn mời Đằng Mộc Bác Nhất, Đinh Tiểu Ưu vội vàng ngăn cản, ngay cả nước mắt cũng ngừng.

Nói giỡn, nếu là tìm tên kia tới, sợ rằng lại không chịu dời đi rồi!

“Tiểu thư, có thật không? Cô vừa khóc đến đau lòng như thế cũng…..” Kỷ Tử vẫn hết sức lo lắng, trong lòng len lén suy nghĩ có hay không nên mời thiếu gia tới.

“Tiểu thư cô rốt cuộc là tại sao lại khóc thút thít đây?” Kỷ Tử vẫn không hiểu. “ Thật sự không phải là đồ ăn không ăn ngon?”

“Không phải mà.” Đinh Tiểu Ưu vội vàng giải thích.

“Nhưng tiểu thư khóc …..” Kỷ Tử không hiểu nhìn Đinh Tiểu Ưu.

“Bởi vì….” Đinh Tiểu Ưu còn chưa kịp giải thích, chỉ thấy Cung Bổn rất khẩn trương chạy vào, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trầm ồn thường ngày.

Chap 5.2 :

“ Tiểu thư tại sao lại khóc? Bữa ăn tối nay khó ăn sao? Hay có chuyện gì thương tâm? Hoặc là thân thể không thoải mái?” Vừa nghe thấy Đinh Tiểu Ưu khóc, Cung Bổn cho là đồ không hợp khẩu vị, hốt hoảng nhìn cô.

Hắn cũng không trông nom Đinh Tiểu Ưu có nghe hay không không hiểu, liến tiếp hỏi một đống.

“Ách….” Kỷ Tử đang muốn mở miệng phiên dịch.

“Không phải.” Đinh Tiểu Ưu lắc đầu, dùng trung văn nhẹ nhàng nói.

Cung Bổn vừa thấy Đinh Tiểu Ưu lắc đầu, lập tức lại hỏi gấp, “Tiểu thư hay là cô có chỗ nào không thoải mái đây?”

“Tiểu Thư….” Kỷ Tử thử phiên dịch.

Đinh Tiểu Ưu còn là lắc đầu.

“ Tiểu Ưu tiểu thư, rốt cuộc là thế nào?”Cung Bổn đoán thất bại.

“Đúng nha! Tiểu Ưu tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Kỷ Tử thật bị Đinh Tiểu Ưu đột nhiên khóc làm cho mất cả thần chí.

Đinh Tiểu Ưu còn là lắc đầu.

Đúng lúc Cung Bổn cùng Kỷ Tử đang loạn lên, thì Đằng Mộc Bác Nhất tới.

“Nơi này xảy ra chuyện gì?” Đằng Mộc Bác Nhất vừa thấy bộ dáng Cung Bổn và Kỷ Tử bối rối quây quanh Đinh Tiểu Ưu.

“Thiếu gia…..” Cung Bổng cùng Kỷ Tử mở miệng cùng một lúc kêu.

“Cung Bổn, đây là chuyện gì xảy ra?” Đằng Mộc Bác Nhất nghiêm nghị mở miệng.

Hắn tối nay bất quá vì bận rộn không cùng Đinh Tiểu Ưu ăn cơm, thế nào vừa tới liền thấy gương mặt có nước mắt của cô.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Là ai đáng chết khiến cho Đinh Tiểu Ưu yêu quý của hắn khóc thút thít?

Bị Đằng Mộc Bác Nhất hỏi lên như vậy, Cung Bổn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đem tình huống hắn biết được nói lại.

“ Tiểu Ưu, tại sao đột nhiên khóc?” Đằng Mộc Bác Nhất thay đổi Trung văn hỏi Đinh Tiểu Ưu, âm điệu rõ ràng có nhiều nhu tình.

“Em….” Đinh Tiểu Ưu nhìn Đằng Mộc Bác Nhất một cái bộ dáng muốn nói lại thôi. “ Em….. Bởi vì…..”

Không biết tại sao, chỉ cần thấy Đằng Mộc Bác Nhất vừa xuất hiện, trong lòng cô cũng không lung tung như thế, thương tâm tình tự cũng giảm nhiều…..

“Thế nào?” Đằng Mộc Bác Nhất dịu dàng ngắm nhìn Đinh Tiểu Ưu.

Đinh Tiểu Ưu đem nước mắt lau đi, lung túng nhìn mọi người, nhẹ giọng thuyết “ Tôi chỉ là muốn ăn chao mà thôi!”

“Chao?” Đằng Mộc Bác Nhất sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét.

“Chao?” Kỷ Tử nét mặt tò mò hưng phấn.

“Chao?” Cung Bổn lại là dáng vẻ vô cùng buồn bực.

“Chính là chao.” Đinh Tiểu Ưu gật đầu.

Cô đến Nhật Bản lâu như vậy, nên ăn hoặc là có thể ăn, thậm chí ngay cả dâng đậu, cô toàn bộ ăn rồi.

Nhưng là hôm nay, đột nhiên mãnh liệt muốn ăn chao đến làm cho cô không nhịn được khóc lên. . . . . .

Nghe được đáp án của Đinh Tiểu Ưu, bốn người Nhật Bản trừng đôi mắt to ti hí một lúc lâu, mới do Cung Bổn dũng cảm đánh vỡ trầm mặc.

“Chao rốt cuộc là thứ gì a?” Nghe không hiểu Trung văn hắn, chỉ biết lặp lại cái từ này.

“Đó là ──” Đinh Tiểu Ưu mới mở miệng, lại lập tức câm mồm .

Hoàn hảo. . . . . .

Cô thiếu chút nữa sẽ mở miệng nói tiếng Nhật rồi, thật may là không có bị phát hiện.

Kỷ Tử vừa đúng lúc mở miệng giải thích, “Đây là một loại thức ăn đặc biệt của Đài Loan, là một loại đậu hủ, nhưng nghe nói mùi vị nghe thấy rất đặc thù. Người thích cảm thấy rất thơm, không thích sẽ cảm thấy mùi vị đó rất thúi.” Đó là cô từ trong sách xem mà biết về chao, nhưng cô là cũng vô cùng tò mò đây!

“Này. . . . . .” Cung Bổn còn là sửng sốt.

Giải thích như vậy quá trừu tượng .

Hơn nữa thiếu gia cùng Kỷ Tử đối với vật này phản ứng kém quá nhiều đi!

“Có điểm giống dâng đậu của chúng ta.” Kỷ Tử rất thân thiết dùng thức ăn Nhật Bản để giải thích.

“Dâng đậu ăn thật ngon a!” Cung Bổn lập tức bảo vệ thức ăn Đại Hòa dân tộc.

Dâng đậu là tinh hoa của người Nhật Bản, ở trên dâng đậu cho thêm tương du, thông, mù-tạc, lấy tất cả mà cho vào tô, tranh thủ lúc cơm còn nóng hổi mà rưới lên, thật là mỹ vị nhân gian a!

Hơn nữa nếu như cho thêm đản hoàng tươi vào, chén cơm kia quả thực là ngon tuyệt vời!

“Không cần phải nói thêm nữa đâu. . . . . .” Kỷ Tử quên Cung Bổn quản sự là người tự hào vì người Nhật Bản cỡ nào.

“Nếu không chao rốt cuộc là thức ăn như thế nào ?” Cung Bổn vẫn là không hiểu.

“Này. . . . . . Tôi cũng vậy chưa từng ăn, muốn giải thích thế nào đây?” Kỷ Tử trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm như thế nào cùng Cung Bổn giải thích.

Cô cũng chưa có ăn qua, làm sao có thể nói được rõ ràng đây?

“Tốt lắm! Cung Bổn, tôi cho anh thời gian ba ngày đi lấy được chao. Bất kể là tìm được ở đây hay là lấy từ Đài Loan cũng không quan hệ.” Đằng Mộc Bác Nhất ra chỉ thị.

Trong thời gian ở Đài Loan, hắn rất thích hưởng thụ thức ăn cùng phong thổ Đài Loan, duy nhất không cách nào thưởng thức, đó là chao!

Mùi vị đó khó có thể ngửi, chỉ cần vừa ngửi thấy, mỗi lần đều ép hắn phải đổi đường mà đi!

Hiện tại, Tiểu Ưu lại vì ăn không được lương đậu hủ mà thương tâm rơi lệ. . . . . .

Vì để cho người phụ nữ yêu quý vui vẻ, hắn cũng chỉ biết nắm thật chặt lỗ mũi nhẫn nại .

“Dạ!” Cậu chủ có lệnh, Cung Bổn vội vàng lên tiếng đáp ứng

Đinh Tiểu Ưu vui mừng nhìn Đằng Mộc Bác Nhất – Đằng Mộc Bác Nhất là anh hùng, anh hùng, anh hùng, đại anh hùng!

Thật là cao hứng đó! Có chao rồi!

Ha ha. . . . . .

Ba ngày sau ──

“A ── mùi vị gì?”

“Thối chết!”

“Trời ơi. . . . . . Thật là mùi vị lạ!”

“Là ai lấy được?”

“Đừng nghĩ tôi thả vào trong nồi nấu, nồi của tôi sẽ bị hủy diệt!”

“Chúng ta nhất định phải nấu đống đồ thối này sao?”

Nghe được trong phòng bếp một tiếng lại một thanh oán trách, Cung Bổn thật rất hối hận mình ban đầu tại sao muốn lắm mồm.

Hắn vừa bắt đầu thì không nên hỏi chuyện có liên quan đến chao. . . . . .

“Cung Bổn, phiền chính anh cầm đi cho Tiểu Ưu tiểu thư có được hay không? Thối đến chết . . . . .” Trong đó làm cho tiếng thảm nhất chính là Kỷ Tử .

Trời ạ, cô đối với chao không còn có bất kỳ kỳ vọng!

Chap 5.3:

Thật không hiểu nổi Tiểu Ưu tiểu thư làm sao sẽ vì cái thừ đồ bốc mùi này mà rơi lệ? Chỉ cần ngửi thấy là muốn mạng của cô rồi, lại còn phải nuốt xuống?

Ác ──

Nhưng vào lúc này,kẻ đầu sỏ tạo thành này một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất thật vui vẻ xuất hiện ở cửa phòng bếp, cười nhỏ nhẹ nói: “Thơm quá đó! Là chao đi?”

Nghe được Đinh Tiểu Ưu nói như vậy, Kỷ Tử mặt cũng xanh lét.

Những người khác khi Kỷ Tử đem lời của Đinh Tiểu Ưu phiên dịch thành nhật văn sau, cũng cứng ngắc theo ở hiện trường.

Thúi như vậy gì đó, nơi nào thơm rồi?

Đinh Tiểu Ưu với bộ dáng cái gì cũng không biết, hưng phấn đi tới trước chảo dầu, nháy đôi mắt to xinh đẹp,”Phải giúp tôi nấu chao sao?”

Cũng, cũng chao!

Cô toàn bộ tưởng là chao a!

Thật là muốn được ăn mau. . . . . .

Chỉ là nhìn chằm chằm những miếng chao còn chưa có bỏ vào nồi, nước miếng của cô cũng nhanh muốn chảy xuống.

Đắm chìm trong vui sướng vì sắp được ăn chao Đinh Tiểu Ưu hồn nhiên không có nhận thấy được người bên cạnh cũng mau muốn té xỉu.

Đáng thương Kỷ Tử phải chịu đựng cảm giác ghê tởm muốn ói, đem lời của Đinh Tiểu Ưu phiên dịch cho đầu bếp.

“Phải . . . . .” Người đáng thương không thể làm gì khác hơn là đau lòng chịu đựng, gắp khối đậu hủ đi nấu.

“Một khối không đủ, làm nhiều mấy khối đi.” Đinh Tiểu Ưu vẫn cười hì hì như cũ vừa nói, trên mặt vẻ mặt vừa ngây thơ lại mong đợi.”Nhiều người như vậy mới có thể cùng nhau ăn đủ. . . . . . Dù sao Cung Bổn quản sự mua rất nhiều, tôi một người cũng ăn không hết.”

Kỷ Tử theo lời phiên dịch.

Trong phòng bếp đột nhiên một mảnh yên lặng, trừ một người là Đinh Tiểu Ưu, toàn bộ mọi người giống như bị sét đánh tới yên lặng, không dám tin nhìn Đinh Tiểu Ưu .

Mọi người cùng nhau ăn?

Cũng là đồng thời, ánh mắt của mọi người lại dời về phía Cung Bổn, tất cả đều mang theo đậm ý khiển trách : ai kêu anh mua nhiều như vậy ? !

Xui xẻo Cung Bổn không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận tức giận mắng của mọi người không tiếng động .

“Ách. . . . . . Tiểu thư, chính cô ăn là tốt rồi, chúng tôi không cần. . . . . . Cám ơn ý tốt của cô.” An tĩnh một lát, Kỷ Tử cuối cùng lên tiếng.

“Nhưng là, các người không phải là chưa có ăn chao sao? Không muốn nếm thử một chút sao?” Đinh Tiểu Ưu rất thiện lương nhìn mọi người, không hiểu hỏi.

Kỷ Tử đem Đinh Tiểu Ưu lời của phiên dịch xuống.

Toàn bộ mọi người cố gắng nặn ra nụ cười, rất có ăn ý lắc đầu.

Nhìn toàn bộ mọi người như vậy nghiêm túc lắc đầu, Đinh Tiểu Ưu cũng không tiện miễn cưỡng nữa, thở dài nói: “Được rồi!Cũng đừng trách tôi nhỏ mọn đó.”

Nghe xong Kỷ Tử phiên dịch sau, toàn bộ đầu người dao động với lực lớn hơn.

Nhìn vậy chứ cũng không phải tất cả mọi người Nhật Bản ai cũng cậy mạnh. . . . . .

Không rõ ý nghĩ của mọi người Đinh Tiểu Ưu thấy tất cả như đang nhường cho cô, trong lòng càng vui vẻ hơn.

“A ── muốn khét rồi!” Đinh Tiểu Ưu nhìn vào trong nồi đậu hủ, lưu loát dùng tiếng Nhật nhắc nhở đầu bếp.

“Hả?” Mọi người nghe Đinh Tiểu Ưu trong miệng đột nhiên nói ra tiếng Nhật, tất cả đều kinh ngạc không thôi nhìn cô.

Giật mình, mình không cẩn thận bật nói ra tiếng Nhật, Đinh Tiểu Ưu vội vàng giả bộ ngu, “Thế nào? Tại sao nhìn như vậy?” Cô dùng Trung văn vừa nói, giả bộ mặt dáng vẻ không hiểu.

“Tiểu thư mới vừa nói là tiếng Nhật sao?” Kỷ Tử nhẹ giọng hỏi.

“Tiếng Nhật? Cái gì tiếng Nhật?” Đinh Tiểu Ưu tiếp tục giả vờ ngu.

“Tiểu thư mới vừa dùng tiếng Nhật nói đậu hủ mau khét. . . . . .”

“Có thật không?” Đinh Tiểu Ưu giả bộ lơ đễnh.

“Tiểu thư không biết mình mới vừa đang nói tiếng Nhật sao?” Kỷ Tử không hiểu cô làm sao sẽ không biết mình nói Tiếng Nhật.

” Cũng không biết.” Đinh Tiểu Ưu vô tội lắc đầu một cái, cố làm vẻ suy tư, mới nhún nhún vai nói: “Chẳng lẽ người như mọi người nói, chỉ cần ở một chỗ ở đã lâu, một cách tự nhiên sẽ nói được ngôn ngữ địa phương là thật?” Nói xong còn vô tội nhìn Kỷ Tử một cái.

“Có lẽ. . . . . .” Kỷ Tử gật đầu một cái, ngay sau đó hướng mọi người giải thích tình huống.

Nhìn thấy tất cả mọi người lộ ra nụ cười tán dương, Đinh Tiểu Ưu biết chuyện mình biết tiếng Nhật không bị lộ, an tâm rất nhiều.

Hô, lần sau phải chú ý. . . . . .

Một lát sau, tràn đầy một bàn chao nấu xong, Đinh Tiểu Ưu phân phó đầu bếp gắp đồ chua cùng dính tương sau, một mặt nhận lấy chao, một mặt lẩm bẩm nói: “Lớn như vậy co lại a. . . . . . Được rồi, thì chia cho Đằng Mộc Bác Nhất ăn một lần đi!”

Nhìn cô đối với Đằng Mộc Bác Nhất càng ngày càng tốt! Có đồ ăn ngon còn có thể nhớ phần hắn ăn, hắn nhất định sẽ rất cảm động !

Ha ha. . . . . .

Đinh Tiểu Ưu vừa đi, mọi người cuối cùng có thể hảo hảo hít thở, mọi người tìm đủ mọi cách khử mùi hương trong không khí

Hô! Đây mới là không khí a. . . . . .

Nhưng vào lúc này, từ trong thư phòng của Đằng Mộc Bác Nhất truyền đến một tiếng rống dữ dội, “Anh không muốn ăn cái đồ quỷ này!”

Đó là thanh âm của Đằng Mộc Bác Nhất .

Tiếp theo là Đinh Tiểu Ưu tiếng kêu, “Ăn cũng thật ngon! Ăn nữa!”

“Không muốn!”

“Ăn nữa!”

Mặc dù nghe không hiểu lắm tiếng Trung, nghe thấy tiếng một nam một nữ kia, mọi người cũng mới biết người đầu tiên bị hại là Đằng Mộc Bác Nhất.

Thiếu gia đáng thương, dũng cảm ăn đi! Cầu xin liệt tổ liệt tông Đằng Mộc gia phù hộ người. . . . . . Mọi người đang trong lòng cầu nguyện vì Đằng Mộc Bác Nhất .

Chỉ mong thiếu gia không bị ói chết. . . . . .

Một bàn đồ ăn lớn như vậy!

Thật đáng thương mà. . . . . .

Chương 6

“Thật là nhàm chán. . . . . .” Đinh Tiểu Ưu nhìn ngoài cửa sổ, buồn buồn kêu lên.

“Thế nào?” Đằng Mộc Bác Nhất vốn đang chuyên chú đọc sách, nghe được Đinh Tiểu Ưu kêu như vậy, liền ngẩng đầu lên quan tâm.

Buồn bã nhìn anh một cái, Đinh Tiểu Ưu đáng thương nói: “Người ta đến Nhật Bản lâu như vậy, cũng không có đi ra ngoài dạo phố. . . . . . Thật nhàm chán.”

Cô đến Nhật Bản cũng một thời gian rồi, cũng chỉ nhốt ở trong Đằng Mộc gia, căn bản là không có gì cơ hội đi tham quan một chút Nhật Bản.

Cảm giác rất đáng tiếc. . . . . .

“Cho nên?”

“Em muốn đi ra ngoài một chút.” Đinh Tiểu Ưu ánh mắt nhiệt tình nhìn Đằng Mộc Bác Nhất.

Cô không phải là người thích đi dạo phố, ở Đài Loan cũng rất khó được đi ra ngoài uống chén trà chiều hoặc khắp nơi đi một chút, chẳng qua là, Cô cũng không phải là cái loại người có thể nhốt ở trong phòng nhiều tháng được.

Cô là thật không hiểu Đằng Mộc gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu tài giỏi, nhưng chỉ cần nhìn căn phòng bình thường giản dị nhất trong cuộc sống của anh, thì có thể làm cho người ta cảm giác được Đằng Mộc Bác Nhất là người có nhiều tiền như thế nào.

Hơn nữa Cung Bổn nói nơi này vô cùng có ý nghĩa lịch sử, cô mỗi ngày khắp nơi đi một chút xem một chút, thế nhưng vẫn còn không thể nhìn hết thảy Đằng Mộc gia.

Nhưng xem như Đằng Mộc gia rất lớn thì cô cũng không phải là tới nơi này để làm nhà khảo cổ, mỗi ngày đều phải nhìn đống cũ kỹ này cô cảm thấy thật buồn phiền.

Cho nên cô hi vọng có thể đi ra ngoài một chút, ít nhất nhìn Nhật Bản rốt cuộc là hình dáng gì.

“Vậy thì gọi Kỷ Tử cùng Cung Bổn cùng em đi ra ngoài đi một chút a!” Nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt khẩn cầu, Đằng Mộc Bác Nhất cũng rất dứt khoát cho cô ngay một đáp án.

“Anh thật tốt!” Đinh Tiểu Ưu cao hứng cười to.

Thật là tốt đó. . . . . .

“Đứa ngốc. Nhốt ở trong nhà đã lâu như thế tất nhiên là rất buồn bực rồi, đi ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.”

Thời điểm ban đầu hắn nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu,

cô đối với Nhật Bản có cảm giác bài xích hết sức nghiêm trọng, cho tới bây giờ, hắn còn cho là cô rất kháng cự Nhật Bản, cho nên cũng không dám nói lên ý tưởng muốn dẫn cô nhìn xung quanh.

Không nghĩ tới hiện tại cô đột nhiên đề nghị với mình.

Có thể thấy được cô cũng đã tương đối thích ứng với cuộc sống ở Nhật Bản . . . . . . Điều này đối với anh mà nói là tin tức rất tốt.

Có lẽ là nên để cho Tiểu Ưu gặp các trưởng bối trong gia tộc, thuận tiện chuẩn bị hôn lễ . . . . . .

Đinh Tiểu Ưu không biết được tính toán trong lòng anh, nghe Đằng Mộc Bác Nhất cho phép, cô cao hứng gật đầu.

Có thể đi chơi . . . . . .

Một lát sau, Đằng Mộc Bác Nhất mới mở miệng hỏi, “Em có đặc biệt nghĩ đến muốn đi dạo nơi nào không?”

Nghe Đằng Mộc Bác Nhất hỏi như vậy, vốn là chuyên chú đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ Đinh Tiểu Ưu quay đầu cười rạng rỡ đối với anh nói một tiếng,”Có a!”

“Nơi nào?” Đằng Mộc Bác Nhất suy nghĩ lòng trong, cô gái nào cũng sẽ thích đi dạo một chút công ty bách hóa Tokyo, chính là nghiêm túc, đi sáu địa danh lớn ở đây!

“Chợ!” Đinh Tiểu Ưu khoái trá nói.

“Cái gì?” Đằng Mộc Bác Nhất không dám tin nhìn cô.

“Đi dạo chợ nha! Chơi cũng rất khá!” Đinh Tiểu Ưu thấy vẻ mặt của Đằng Mộc Bác Nhất, mới chợt nghĩ đến ── Hỏng bét, cô quên không phải là mỗi người ai cũng thích đi dạo chợ !

Cô từ nhỏ liền bị cấm chỉ đi ra chạy loạn bên ngoài, vì vậy cô chỉ cần có cơ hội, luôn là tới nơi có nhiều người.

Cho nên tiếng người nhiều nhất, lại có nhiều thứ mới mẻ chơi thật vui ,chợ liền biến thành nơi cô thích nhất!

Chẳng qua là mỗi lần cô nói với người khác, luôn là bị chửi là quái thai. . . . . . Đi dạo chợ giải trí chỉ có thể chính cô một mình đi vào.

Thật may là những quốc gia khác chợ không giống Đài Loan như vậỵ đương thành có thể đi nhiều địa điểm, ít nhất cô nói cùng người ta là đi dạo chợ quốc gia nào, nghe tương đối có thưởng thức.

“Đi dạo chợ chơi thật vui?” Đằng Mộc Bác Nhất rất khó hiểu với niềm vui thú của Đinh Tiểu Ưu, giống như đối với sự yêu thích chao của cô.

Bất quá thấy Đinh Tiểu Ưu hết sức gật đầu khẳng định, anh quyết định cho cô tự do đi!

Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi. . . . . .

Thật may là Đinh Tiểu Ưu thường rời giường muộn.

Kỷ Tử cùng Cung Bổn cùng nhau ở trong lòng lặng yên suy nghĩ, bây giờ rất khó tưởng tượng mình lại muốn đưa cô đi dạo chợ.

Nhờ cậy! Bọn họ dù gì cũng là người ở của nhà danh môn vọng tộc, lại muốn đưa Thiếu phu nhân tương lai đi dạo”Chợ bán thức ăn” ?

Vừa nghĩ đến liền vô lực!

“Nhưng là tôi muốn nhìn vui hơn mua sắm a!” Đinh Tiểu Ưu rất kiên trì.”Tôi không muốn đi những.. công ty bách hóa kia, hoặc là khách sạn tinh phẩm … hay địa danh đẹp.”

Cũng không phải là quan khách, cô làm gì ăn no rảnh rỗi, chạy tới những địa phương có giá đắt cắt cổ kia để bị coi như kẻ ngốc?

“Này. . . . . .” Cung Bổn thật khó khăn nhìn Kỷ Tử cùng Đinh Tiểu Ưu , bây giờ không biết nên nói gì, rất khổ não.

Thưởng thức của Đinh Tiểu Ưu rất bình dân.

Này. . . . . . Này căn bản không phù hợp phong thái phu nhân của gia đình vọng tộc nên có a!

Chẳng lẽ anh tốn nhiều thời gian như vậy để cho Tiểu Ưu tiểu thư từ trên mình khi ăn uống sẽ nghiệm ra văn hóa của Nhật Bản bác đại tinh thâm, hóa ra tất cả khổ tâm của anh đều là uổng phí sao?

Tại sao Tiểu Ưu tiểu thư muốn đi đi dạo chợ bán thức ăn đây?

Chẳng lẽ tiểu thư còn không hiểu rõ Đằng Mộc gia tộc là tôn quý nhất tộc cỡ nào sao?

Hơn nữa tiểu thư đến đã lâu như vậy, ba bữa cơm đều ăn sạch bong, mỗi sáng sớm thường hay muốn uống trước một phin cà phê nhưng đều không để ý anh tỉ mỉ giao phó phòng bếp nấu vị vụt súp.

Uổng phí hắn còn tìm đến vị vụt tốt nhất để nấu vị vụt súp, kết quả anh đối với Tiểu Ưu tiểu thư ngày ngày cảm hóa giáo dục căn bản là không có hiệu quả!

Cô không hiểu rõ được nỗi khổ tâm của anh, thật là khiến anh đau lòng a. .

“Cung Bổn, chúng ta cũng mang tiểu thư đi đến những nơi khác xem một chút đi!” Thấy Cung Bổn khổ não như vậy, Kỷ Tử không thể làm gì khác hơn là mở miệng phụ hoạ thêm.”Tiểu thư, chúng ta đi chỗ khác đi một chút đi! Nhìn xem nơi nào nên vào xem thì vào.”

Hô, khi phiên dịch thật khổ cực, đặc biệt là hai bên không có cùng – ý kiến thì cô còn phải phụ trách thay đổi,nhằm tránh tranh chấp.

“Được rồi!” Đinh Tiểu Ưu khẽ gật đầu. Ít nhất luôn là những nơi vui chơi thật vui.

“Được rồi!” Ít nhất không phải là chợ. Cung Bổn cũng gật đầu.

Vì vậy, mười lăm phút sau, ba người chạy tới siêu thị ── Cung Bổn cùng Kỷ Tử chưa bao giờ biết đi dạo siêu thị có thể mệt đến trình độ này.

Chỉ có Đinh Tiểu Ưu mười phần sức sống khiêng một đống lớn đồ trở về, còn không ngừng điên cuồng hô, “Chơi thật vui!”

Thật là chơi quá vui!

Không nghĩ tới trong siêu thị Nhật Bản cũng có nhiều đồ như vậy, cộng thêm Cung Bổn nói cô có thể mua sắm thoải mái, chi phí mua sắm đều không cần chi trả, hại cô nhất thời không nhịn được liền mua rất nhiều đồ.

Khó trách nhiều phụ nữ thích đi mua sắm như vậy, thì ra là cảm giác mua sắm lại tốt như vậy a!

“Tiểu thư cao hứng là tốt rồi.” Kỷ Tử không hổ là phụ nữ Nhật Bản điển hình, chẳng qua là cười nhàn nhạt.

Còn Cung Bổn lại là cười khổ.

“Ngày mai lại đi đi!” Đinh Tiểu Ưu thật vui vẻ tuyên bố.

Cung Bổn cùng Kỷ Tử nhất thời không dám nói tiếp.

“Thế nào?” Phát hiện không ai nói tiếp, Đinh Tiểu Ưu cảm thấy có chút kỳ quái, tò mò mở miệng vừa hỏi.

“Ách. . . . . .” Kỷ Tử còn tới không kịp trả lời, vừa đúng nhìn thấy một phụ nữ từ phòng tiếp khách bên kia đi tới, còn Đằng Mộc Bác Nhất thì đi theo bên cạnh.

Cô gái mặc áo truyền thống ki-mô-nô, xa xa đi tới, đoan trang ưu nhã tư thế cùng bước chân xem ra tựa như bức tranh

mĩ lệ.

Cung Bổn cùng Kỷ Tử đột nhiên há hốc vì kinh ngạc!

“Cái đó phải . . . . .” Đinh Tiểu Ưu nhìn ngây người. Vị tiểu thư Nhật Bản này thật đúng là ưu nhã a! Ngay cả đi bộ cũng đẹp như vậy

Xinh đẹp. . . . . .

Cùng Đằng Mộc Bác Nhất đều vai đi, cảm giác thật xứng đôi. . . . . .

Trong khoảng thời gian ngắn, một loại cảm giác không thoải mái xông lên trái tim của Đinh Tiểu Ưu, cô cũng không phải là thích nhìn đến cô gái khác đứng ở chung một chỗ cùng Đằng Mộc Bác Nhất.

Đặc biệt là hai người kia thoạt nhìn là thích hợp như thế. . . . . .

Vào giờ phút này, cô mới giật mình, thì ra là trong lúc vô tình,tình cảm của cô đối với Đằng Mộc Bác Nhất ở có lẽ đã vượt qua xa những gì mà cô nghĩ.

Còn không kịp chờ tới Kỷ Tử trả lời, cô gái cùng Đằng Mộc Bác Nhất đã đi tới trước mặt bọn họ .

“Tiểu Ưu.” Đằng Mộc Bác Nhất vừa nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu, rất tự nhiên đi tới bên cạnh Đinh Tiểu Ưu, thân mật ôm vai Đinh Tiểu Ưu .”Đây là Sa Dã Gia, cha cô cùng cha anh có giao tình rất tốt, thỉnh thoảng hay đến thăm hỏi.”

Đằng Mộc Bác Nhất giới thiệu đơn giản, trên vẻ mặt không nhìn ra là cao hứng đến như thế nào. Đinh Tiểu Ưu cũng lễ phép gật đầu đối với Sa Dã Gia.

Sa Dã Gia đầu tiên là ý vị thâm trường nhìn nhìn tay của Đằng Mộc Bác Nhất vừa để xuống ở đầu vai Đinh Tiểu Ưu, ngay sau đó lại cực kỳ có lễ phép hướng Đinh Tiểu Ưu mỉm cười gật đầu.

“Cung Bổn, giúp tôi đưa Sa Dã Gia tiểu thư ra cửa.” Đằng Mộc Bác Nhất phân phó nói.”Sa Dã Gia, trên đường cẩn thận.”

Sa Dã Gia vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hồi phục vẻ mặt ôn nhu thuận theo, nhỏ nhẹ nói:

“Tốt, vậy em hôm nào tới nữa. Sayonara.”

Dứt lời, trên mặt cô mang theo nụ cười thần bí, cố ý nhìn Đinh Tiểu Ưu một cái, mới chậm rãi để Cung Bổn hộ tống rời đi.

“Đó là. . . . . .” Đinh Tiểu Ưu không hiểu hỏi.

Thế nào mà cái cô Sa Dã Gia tiểu thư lại nhìn cô cười như vậy thế? Đinh Tiểu Ưu bị nhìn mà thấy không hiểu ra sao, cộng thêm những gì trong lòng vừa mới nghĩ đến, làm cho cô càng thêm tò mò.

Nhưng là Đằng Mộc Bác Nhất không để cho Đinh Tiểu Ưu hỏi xong vấn đề, cũng không có cho bất kỳ đáp án, ngược lại dịu dàng nói với cô: “Đây chẳng qua là con gái của bạn cha anh, không cần để ý.”

Hắn một mặt vừa nói, một mặt ôm Đinh Tiểu Ưu đi vào bên trong.

Nhưng là Đằng Mộc Bác Nhất càng nói như vậy, Tiểu Ưu lại càng cảm thấy kỳ quái thêm. . . . . .

Cô không hiểu tại sao thấy Sa Dã Gia rời đi, vẻ mặt Đằng Mộc Bác Nhất lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Không chỉ Đằng Mộc Bác Nhất, ngay cả Kỷ Tử cũng như trong miệng có cùng cục tức.

Nhưng anh không nói, cô cũng không muốn hỏi tới quá nhiều; dù sao chính cô cũng không hiểu nổi tại sao lại đối với Đằng Mộc Bác Nhất vừa có ham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy .

Như vậy tâm tình là tốt hay là xấu đây?

Mà cái cô Sa Dã Gia cho cô cảm giác cũng là là lạ . . . . . .

Cũng không biết có phải chỉ là quan hệ trai gái xã giao đơn thuần như vậy?

Sau khi Sa Dã Gia rời đi,không khí trong phòng trở nên rất nghiêm túc, thái độ Đằng Mộc Bác Nhất tối nay lại càng thêm nhiệt tình khác thường .

“Ừ. . . . . .”

Từ phía sau ôm tình nhân, tay của hắn xuyên qua sợi tơ áo lót của cô, vuốt ve bộ ngực phấn nộn bóng loáng của cô, miệng môi ở chiếc cổ trắng noãn lưu luyến quên về.

“A. . . . . .” Đinh Tiểu Ưu yêu kiều liên tiếp.

Cô nhắm mắt lại, không có chút khí lực chịu đựng khát vọng trong cơ thể lan tràn ra như hắn toan tính.

Đằng Mộc Bác Nhất hai tay che ở hai vú mềm mại , không ngừng xoa bóp đỉnh nụ hồng, dưới sự trêu đùa của anh hai đỉnh đóa hoa của cô trở nên nở rộ đứng lên, cao vút, tựa như đang đợi anh lấy phương thức kịch liệt hơn đoạt lấy.

“Rộng mở. Vì anh rộng mở.” Hắn gần hơn thân thể xinh đẹp, để cho làn da nõn nà dán lên bắp thịt căng đầy của mình, ngón tay theo bờ mông tròn, đi tới giải đất tam giác thần bí của cô.

“Oh . . . .” Đinh Tiểu Ưu thuận theo mở bắp đùi ra, nâng cao cái mông của mình.

Đằng Mộc Bác Nhất nhích ngón tay thăm dò vào ở bên trong gò đất ấm áp của cô, từ từ hoạt động, tay của hắn giãy dụa ở bên trong giai nhân, chỉ càng thâm nhập vào nơi sâu thẳm ấm áp, thẳng đường đến lúc trở về càng không ngừng trêu đùa.

“Ưm . . . .” Cô thống khổ nhịn trận trận khoái cảm cuốn tới.

Động tác ngón tay anh càng thêm gia tốc, ở bên trong của cô nhanh chóng rút tới rút lui, tựa như trêu chọc, mà lửa nóng dục vọng vì vậy lan tràn, cho đến khi mật dịch của cô rò rỉ chảy ra.

“Cảm thấy như thế

Thông Tin
Lượt Xem : 2582
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN