--> Mùa Tuyết Rơi - game1s.com
XtGem Forum catalog

Mùa Tuyết Rơi

Chương 1

Bốn năm rồi, cuối cùng tôi vẫn phải đến thành phố ấy, cuối cùng vẫn không thể trốn tránh. Không trốn tránh được hay là không muốn trốn tránh? Suy nghĩ và tình cảm của con người phức tạp như vậy, làm sao có thể hiểu tường tận? Không thể nào cắt đứt, và càng gỡ thì càng rối.

Chín giờ sáng, tôi đúng giờ bước vào công ty. Vừa mới ngồi xuống, một cốc trà đã được đưa lên. Trợ lý đang nhìn tối lấy lòng, tuy thầm thở dài nhưng tôi vẫn phải dịu giọng nói với cậu ta: “Làm ơn pha cho tôi một ly cà phê được không? Tối qua thức khuya quá, hôm nay tinh thần không được tốt”. Trợ lý không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng trà nước.

Những người quen trong công ty đều biết tôi trước giờ đều không ăn sáng, lại càng không uống trà, nhưng cà phê là thứ chẳng bao giờ thiếu được. Tiểu Vương là sinh viên mới ra trường tới thử việc, làm trợ lý cho tôi chưa đầy một tuần. Hằng ngày cậu ta đều đến sớm hơn, pha sẳn trà chờ tôi. Tôi không có thói quen phê bình trực tiếp giống như những cấp trên khác mà lúc nào cũng “xa xôi” nói rằng tinh thần không được tốt, bảo cậu ta đổi sang cà phê. Thực ra tôi cũng có thể nói thẳng với cậu ta, những lại muốn đợi xem đến lúc nào thì cậu ta hiểu ra được.

Điều cần nhất đối với những người mới bước chân vào xã hội là gặp được người có thể chỉ bảo cho mình. Khi mới đi làm, tôi cũng gặp được một cấp trên rất tốt. Nhưng cách làm của bà ấy không giống tôi, ban đầu bà không nói gì, đợi đến khi tôi liên tiếp mắc lỗi mới mắng một trận té tát khiến tôi không còn biết chui vào đâu được. Tới khi tôi sửa sai xong, bà mới nhẹ nhàng chỉ bảo từng li từng tí. Bà từng nói: “Tử Kỳ, kể từ khi đi làm, cô đã chính thức bước vào xã hội với tư cách là người độc lập về kinh tế, cô phải chịu trách nhiệm về mọi hành động của mình. Dựa dẫm cha mẹ ư, liệu có dựa dẫm được cả đời không?”

Nhìn Tiểu Vương, tôi lại nhớ đến dáng vẻ của mình khi mới tốt nghiệp đi làm. Tôi rất muốn truyền đạt kinh nghiệm của mình cho cậu ta. Mẹ tôi thường bảo, con gái à, người Miêu chúng ta rất ngay thẳng và trọng tình nghĩa, con cần phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Tôi vẫn nhớ như in những lời mẹ dặn, vì thế trong công việc luôn giữ được mối quan hệ rất tốt.

Uống ngụm cà phê, cổ họng khô rát lúc sáng sớm của tôi đã dần mềm mại hơn. Tôi cầm tập tài liệu trên bàn, bắt đầu dặn dò công việc. Tiểu Vương ghi chép cẩn thận rồi ôm tài liệu đi ra.

Sắp xếp công việc xong, tôi uống một hơi cạn ly cà phê, phẩy tay một cách thỏa mãn, xong rồi, thời gian tán dóc đã đến. Tôi tươi cười hớn hở bước vào khu làm việc, lúc đó đã rất ồn ào.

Khu làm việc của công ty tôi không có gì khác so với các khu văn phòng khác, cũng chia thành các ngăn hình vuông, mỗi người một ngăn, riêng ngăn của các trưởng nhóm thì dùng vách kính. Nếu nói là khác thì chỉ khác ở chỗ trong giờ, khu làm việc công ty tôi tuyệt đối chưa từng có một giây yên tĩnh, rất ít khi có ai đó ngồi ngay ngắn trước bàn của mình, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng người cười nói ồn ào.

Tổng giám đốc nói rằng môi trường sôi động rất có lợi trong công việc, nâng cao nhiệt tình công tác và sức sáng tạo. Đồng nghiệp của tôi bảo không có cảm xúc mạnh mẽ thì làm sao có được những thước phim tốt. Cô bạn Quyên Tử của tôi thì bảo, các cậu là cơ quan trung gian giữa tầng lớp bình dân và giới Showbiz nên điều đó là không có gì lạ cả.

Tôi nhất trí với họ, công ty chúng tôi là công ty thông tin quảng cáo giải trí. Một trong những công việc của chúng tôi là bàn tán, trao đổi tin đồn, nắm bắt tin đồn, hay nói trắng ra là một đội quân phóng viên giải trí đang phổ biến hiện nay! Huống hồ, suốt ngày tiếp xúc với đủ loại ngôi sao cả lớn lẫn bé, không muốn bàn tán cũng không được.

Tổng giám đốc đang chuyện phiếm rất vui vẻ với đám Đại Hải, chắc là lại có thông tin gì mới đây? Tôi nhanh chân chạy đến, có lẽ là động tác hơi mạnh nên khiến tất cả đồng nghiệp đều quay lại nhìn. Tổng giám đốc vừa cười vừa bảo: “Tử Kỳ, chúng tôi đang nói về cô đấy”.

Tôi cười, hỏi: “Nói gì tôi thế hả?”.

Đại Hải bên cạnh nói xen vào: “Sắp xếp cho tôi và chị đi nghỉ tuần trăng mật.”

Tôi cười tinh quái: “Nếu Tiểu Nhược nhà cậu chịu làm lẽ thì tôi không phản đối”. Mọi người cùng cười ầm, Đại Hải tím mặt nhìn tôi, không dám nói thêm nữa.

Ở công ty, Đại Hải nổi tiếng với biệt danh “Nhị thập ngũ hiếu”, yêu say đắm cô bạn gái Ninh Nhược. Đồng nghiệp ra cho cậu ta một vế đối: “Thủy tự thanh tắc vô ngư” (1). Cậu ta mặt không biến sắc, đối lại: “Nhân tự tiện tắc vô địch” (2).

Đối với các đồng nghiệp, cậu ta rất trơ trẽn, duy chỉ sợ mỗi mình tôi. Nếu cậu ta dám nói leo một câu, tôi sẽ lập tức đem chuyện cười này kể với Tiểu Nhược khiến cậu ta phải vò đầu bứt tai quỳ xuống xin lỗi, ai bảo Tiểu Nhược gọi tôi là chị chứ!

Tổng giám đốc giản hòa: “Có một đoạn phim quảng cáo, phiền cô và Đại Hải đi thành phố B một chuyến.”

Đại Hải reo lên: “Hay quá, tôi có thể trở về gặp các bạn học cũ rồi, bọn nhóc kia, Hồ Đại Hải trở về sẽ ăn tươi nuốt sống hết chúng bay!”

Tổng giám đốc cười, bảo tôi: “Chẳng phải vậy sao, ưu tiên cho cô và Đại Hải, đi công tác còn được gặp lại bạn bè.”

Tôi do dự một lát rồi nói: “Tôi còn hai đoạn phim quảng cáo chưa xong, mà trợ lý thì vẫn còn non tay, chưa làm được.”

Đại Hải phát vào vai tôi: “Tử Kỳ, phim quảng cáo của chị đã giao cho phòng Hiệu ứng và bảo Tiểu Vương trong nom rồi, lúc chị trở về chắc cũng xong thôi.”

Tôi há hốc mồm: “Đại Hải, cậu luyện Thiếu sa chưởng (3) đấy à?”.

Đại Hải cười thật thà: “Tôi quên mất chị là phụ nữ.”

Đồng nghiệp lại cười ồ lên, Tổng giám đốc xua tay: “Việc này coi như đã quyết định, ngày mai cô và Đại Hải tới báo tin cho đoàn phim.”

Tổng giám đốc vừa đi khỏi, Đại Hải liền nịnh bợ: “Tôi nghĩ chị đã bốn năm không gặp các chị em ở đó nên mới ra sức thuyết phục Tổng giám đốc cho chị đi, đây chẳng phải là chuyện đại vui mừng hay sao?”.

Tôi cười vẻ xem thường: “Hồ Đại Hải, tôi chỉ sợ Tiểu Nhược nhà cậu không yên tâm để cậu đi công tác cùng với người phụ nữ khác thôi!”

Cậu ta cười hì hì, ngầm thừa nhận. Còn chưa lấy nhau mà đã sợ Tiểu Nhược như vậy, đến lúc lấy nhau rồi thì… Tôi thấy thông cảm cho cậu ta!

Tôi bước vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa kính lại, rồi sau đó ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn đang mưa nhưng không nghe được tiếng rì rào mà chỉ nhìn thấy từng dòng nước tuôn chảy không ngớt, khiến cho đường phố và đám người qua lại trở nên mờ mịt.

Bốn năm rồi, cuối cùng tôi vẫn phải đến thành phố ấy, cuối cùng vẫn không thể trốn tránh. Không trốn tránh được hay là không muốn trốn tránh? Suy nghĩ và tình cảm của con người phức tạp như vậy, làm sao có thể hiểu tường tận? Không thể nào cắt đứt, và càng gỡ thì càng rối.

Tôi bất giác tự cười chính mình. Trung Quốc có bao nhiêu thành phố xứng đáng được gọi là Trung tâm Chính trị Văn Hóa? Mày đã dính vào giới văn nghệ, lại đã chọn một công ty lớn như vậy thì làm sao tránh được thành phố ấy. Thầm nghĩ chi bằng tới một nơi hẻo lánh ở vùng núi để dạy học cho đến cuối đời mà quên đi… Nhưng, cuối cùng vẫn không làm được, vẫn không thể hoàn toàn rời xa nó.

Về đến nhà, tôi gọi điện báo cho Quyên Tử về chuyến công tác. Quyên Tử reo lên khen hay: “Cậu phải nhớ mang đặc sản về, mang cả ảnh các ngôi sao nữa…”

Tôi cắt ngang lòng tham của cô bạn: “Cậu không biết tớ muốn nói gì sao?”

Quyên Tử sửng sốt giây lát rồi bảo: “Tử Kỳ, thành phố B rộng bao nhiêu? Có bao nhiêu người? Đến người bản địa chắc cũng chưa đi được hết thành phố. Rốt cuộc cậu đang lo lắng điều gì vậy?”

Tôi thẫn thờ hồi lâu, chán nản gác điện thoại. Tôi lo lắng điều gì? Quyên Tử nói đúng, thành phố đó vô cùng rộng lớn, lớn đến nổi không thể nào phát sinh tình huống gặp lại bạn cũ trên phố, người đông đến nỗi không thể nào chỉ đứng trong đám đông mà có thể trông thấy hình bóng của anh. Tôi tự bảo mình, ngủ thôi, ngủ một giấc ngon lành cho tinh thần sảng khoái, nhanh chóng làm xong việc rồi về.

Hôm sau, tôi cùng Đại Hải bay đến thành phố B. Những cây dương ở hai bên sân bay đã trụ lá, mấy cái tổ chim lộ ra trên cành cây trơ trụi. Tôi đã quen với màu xanh của thành phố C vào mùa đông, cảm thấy cảnh tượng tiêu điều nơi đây mới đúng thật là mùa đông, vắng vẻ và thê lương.

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, tôi chợt nhớ câu anh từng nói: “Tử Kỳ, em có thấy những cây dương đang mở to mắt nhìn không? Hãy nhìn những con mắt trên thân cây kìa. Em xem, mắt của những cây dương non đều trong sáng, nhưng khi lớn lên mắt của chúng lại trở nên thâm trầm. Đến khi chúng già, mắt của chúng sẽ chuyển sang màu đục, thấu hiểu sự đời. Tử Kỳ, em có đôi mắt trong sáng giống hệt như cây dương non vậy”.

Tôi đi vòng quanh thân cây, những nốt tròn trên đó quả thật giống hệt những con mắt, bất giác gật đầu thở dài: “Thật vậy, đúng là có những con mắt khác nhau. Vân Dịch, anh nói xem, vì sao con người lại không thể mãi mãi có được đôi mắt trong sáng của cây dương non như vậy?”.

Tôi còn nhớ lúc đó anh cười, bảo: “Tử Kỳ của anh chính là có đôi mắt trong sáng như vậy”.

Tôi rời mắt khỏi những con mắt cây dương, thầm nghĩ, Vân Dịch, anh sai rồi. Đôi mắt của Đường Tử Kỳ hôm nay đã không còn sáng trong như nước suối nữa rồi.

Về đến khách sạn, tôi đang thu xếp hành lý thì Đại Hải chạy vào: “Tử Kỳ, đi ăn cơm với các bạn cùng lớp tôi đi.”

“Tôi hơi mệt, không đi đâu, mình cậu đi là được rồi.”

Đại Hải cúi đầu bảo: “Tiể Nhược ra lệnh trong lúc ăn uống phải gọi điện về, chị phải có mặt ở đấy”.

Tôi ném đống quần áo đang cầm trên tay xuống: “Hồ Đại Hải, có phải bạn gái cũ của cậu cũng ở đấy không?”.

Đại Hải hoảng hốt nhìn tôi, nói: “Đường Tử Kỳ, mắt của trị tráng gan khổng tước hay sao mà lợi hại quá vậy! Tiểu Nhược chỉ nghi ngờ thôi, có đánh chết tôi cũng không nhận”.

Tôi cười ha hả, xoa hai tay vào nhau, ra giá: “Nói đi, trả bằng tiền mặt hay lần này cậu bao cả?”.

Đại Hải bực bội nói: “Đường Tử Kỳ, năm ba mươi tuổi tôi nhất định sẽ thắp hương cầu Phật để có thể lấy Tiểu Nhược nhà chị!”. Bỗng nhiên cậu ta hạ thấp giọng, “Ra trường đã hai năm, tôi chưa một lần liên lạc với cô ấy. Hôm nay chỉ là gặp mặt các bạn học cũ chứ không có ý gì khác”.

Trong mắt cậu ta ánh lên vẻ hoài niệm khiến tôi thấy mềm lòng. Tôi nói: “Chờ tôi thay quần áo rồi đi”, lại không nhịn được, buộc miệng: “Tôi không nói gì với Tiểu Nhược đâu”.

Tôi mặc chiếc áo len trùm đầu, váy dài in hoa phía dưới, đi giày thấp cổ, mái tóc xoăn thả xuống đến thắt lưng, mặt trang điểm đôi chút. Đại Hải huýt sáo vẻ tâng bốc: “Tử Kỳ, chị mặc váy đẹp lắm, hôm nay tôi được nở mày nở mặt nhờ chị rồi”.

Tôi nhìn cậu ta, ngờ vực: “Hồ Đại Hải, cậu cao một mét tám, nổi tiếng đẹp trai nhất công ty, không trêu hoa ghẹo nguyệt là con gái nhà lành đã thoát được họa đào hoa rồi, mà cũng chỉ có Tiểu Nhược khảng khái chịu hy sinh thôi. Tôi đứng cạnh cậu, rõ ràng chẳng khác nào một cây cỏ còi cọc, dù có đẹp đến mấy cũng không thể nào so sánh được với cậu. Nói đi, hôm nay ngoài giúp cậu trấn an Tiểu Nhược và nói với cô ấy rằng cậu trong sạch ra, thì tôi còn phải làm gì nữa?”.

Đại Hải hớn hở nói: “Lũ tiểu tử kia lúc ở trường thường hay ghen tị với vóc dáng của tôi, nếu không tìm được cô bạn gái đẹp như tiên sa thì làm sao trấn áp được bọn chúng? Tôi liền nói một câu, bảo chị rất đẹp nhưng so với Tiểu Nhược của tôi chẳng qua chỉ giống như một chiếc lá lặng thinh mà thôi. Câu này thực sự tuyên truyền rất hiệu quả.

Tôi giả vờ tức giận: “Hồ Đại Hải, kiếp trước tôi nợ cậu à? Cớ sao kiếp này bắt tôi phải làm trâu làm ngựa vậy?”.

Đại Hải lập tức đầu hàng, vịn vai tôi, nói: “Tử Kỳ à, chúng ta chẳng phải chị em tốt của nhau hay sao, sao lại thọc dao vào sườn nhau vậy? Sau này đến lượt chị, muốn tôi làm gì cũng được.”

Tôi cười tươi như hoa: “Được, cậu nhớ lời nói hôm nay đấy nhé, đi thôi”.

Vừa bước vào cửa tôi liền nghe thấy một tràng tiếng thét chói tai, những bóng người phía trước bất kể trai gái đều ào tới vây lấy Đại Hải. Tôi lùi lại sau một bước, vừa cười vừa nhìn họ.

Người ta nói, đời người có mấy loại tình cảm là tình thân, tình yêu và tình bạn. Tình thân bền chặt nhất, bởi đó là tình cảm huyết thống, từ lúc mới sinh ra đã khắc cốt ghi tâm, không thể nào mất đi được. Tình bạn là chân thành nhất, đặc biệt là tình bạn thời sinh viên, nó xuất phát từ việc sống cùng nhà, ngủ cùng giường tầng, đúc kết từ nghĩa khí của tuổi thanh xuân. Hai năm không gặp, Đại Hải và các bạn học của cậu ta không cần quan tâm đến chuyện trước đây chơi với nhau thân hay sơ, thứ tình cảm thưở cắp sách đến trường làm sao có thể nói thành lời được.

Vừa cười vừa nhìn họ, tôi bất giác nhớ đến đám bạn cùng ký túc của mình, trong lòng trào dâng một tình cảm ấm áp. Bốn năm chưa trở lại nơi này, Đại Hải nói đúng, quả thật tôi đang rất nhớ các bạn thời đại học.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi mỉm cười chào từng người. Đại Hải với tôi không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn, cộng thêm Tiểu Nhược gọi tôi là chị nữa, nên tôi cũng coi cậu ta như người một nhà. Chẳng phải cậu ta muốn nhờ vào tôi để tăng thể diện cho mình sao? Tôi chỉ cần giấu đi sự sắc sảo, làm ra vẻ một cô gái hiền lành nết na là được. Thế nhưng tôi thật sự không kìm được, mắt lại len lén nhìn quanh bàn tiệc tìm người trước kia đã từng là bạn gái của Đại Hải.

Mười ba người chen chúc quanh một chiếc bàn tròn. Ngoài tôi ra chỉ có hai người nữa là con gái, đều để tóc xõa ngang vai, khuôn mặt rất xinh xắn. Bạn bè tụ tập vui vẻ, hai cô gái tranh nhau kể những câu chuyện cười tục. Lúc nay đã là cao trào, một cô đang say sưa kể lại câu chuyện buồn nôn Ống hút và tâm xỉa răng. Mặc dù không phải là nghe lần đầu nhưng giọng kể và cảm xúc dạt dào của họ truyền tải lại khiến người nghe cảm nhận được ý tứ mới mẻ trong câu chuyện cũ.

Đang cười đùa với mọi người thì Tiểu Nhược gọi điện đến, nói với tôi bằng giọng trong trẻo: “Chị, đừng để Đại Hải uống say nhé!”. Tôi luôn miệng nhận lời. Tiểu ni cô này, thường ngày luôn bắt nạt Đại Hải nhưng trong lòng lại yêu vô cùng. Đại Hải yêu được cô bé cũng có thể coi là tốt phúc.

Lúc này một người bạn ngồi cạnh Đại Hải bỗng nhiên nói: “Cô ấy bảo là bận không đến được”.

Đại Hải “ồ” một tiếng, mặt không biến sắc, quay sang kéo tôi, nói với mọi người: “Tử Kỳ không những là đồng nghiệp của tôi mà còn là chị kết nghĩa của Tiểu Nhược nhà tôi nữa đấy”.

Bạn học của cậu ta nghe vậy đều hiểu ý, thế rồi các lý rượu chúc tới tấp đưa đến trước mặt tôi như băng chuyền trong nhà máy, không để tôi có giây phút nào mà từ chối.

Tôi đá mạnh vào chân Đại Hải, mặt vẫn tươi cười nâng ly đáp lại một cách lịch sự. Khó khăn lắm mới ngừng được giây lát, Đại Hải tươi cười bước đến: “Tử Kỳ, cuối cùng thì hôm nay chị cũng giống phụ nữ rồi”.

Tôi sững sờ, lại giơ chân đá, có lẽ là rất mạnh. Đại Hải kêu to: “A! Ha ha, ha ha!”.

Đêm đã khuya, đám bạn học của Đại Hải giải tán. Tôi đứng bên đường run cầm cập, đúng là đêm nay lạnh thật! Đại Hải bảo: “Tử Kỳ, chúng ta đi bộ một lát rồi đấu tiếp được không?”.

Tôi liếc nhìn cậu ta, siết chặt tà áo và bước về phía trước. Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống con đường trải dài trước mặt, tuyệt nhiên không có bất kỳ người đi đường nào khác, khiến tôi có cảm giác như mình đang bước giữa sa mạc. Đêm ở đây vắng vẻ kỳ lạ, không hàng quán bên đường, không người đi lại, thậm chí không một tiếng động. Trừ lúc có chiếc xe nào đó chạy qua mới nhận thấy đây vẫn là thành phố có sự sống.

Đang đi thì Đại Hải bỗng nhiên bước lên thảm cỏ bên đường rồi ngồi xuống. Tôi đứng trước mặt cậu ta, lạnh thật đấy, cái tên tiểu tử này! Nhưng rồi tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, chợt nghe Đại Hải buồn rầu cất tiếng: “Tử Kỳ, hôm nay cô ấy không đến rồi”.

Tôi đứng bật dậy, chỉ mặt cậu ta mắng to: “Hồ Đại Hải, cậu đúng là ăn trong bát còn muốn trong nồi! Làm như vậy có phải với Tiểu Nhược không hả?”.

Đại Hải ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt cầu khẩn: “Tử Kỳ, tôi thật lòng yêu Tiểu Nhược, hôm nay chỉ là nhớ đến, chỉ là nhớ đến… Tôi ra trường đã hai năm, đây là lần đầu tiên trở lại nơi này, tôi đơn giản chỉ muốn gặp lại một lần thôi”.

Đại Hải đã mất hẳn vẻ cười đùa cợt nhả thường ngày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ đau khổ, tôi đã quen với cái cảm giác đau khổ đó, dần dần thấy nguôi giận. Tôi chậm rãi ngồi xuống, bứt những cọng cỏ trước mặt một cách vô thức. Cậu ta nhẹ nhàng nói: “Tử Kỳ, chị biết không, lớp đại học của chúng tôi chỉ có mười người nằm trong danh sách được ở lại thủ đô (4). Tôi tranh đấu sứt đầu mẻ trán cũng không được, đành phải chia xa cô ấy. Cô ấy ra ga tiễn, tôi hôn nhẹ lên má cô ấy bảo cô ấy giữ gìn sức khỏe rồi lên tàu. Lúc tàu chạy, tôi chạy như điên ra cửa nhìn thì cô ấy đã về rồi, ngay cả bóng dáng cũng không còn, khiến tôi rớt nước mắt. Đó là lần đầu tiên tôi đau lòng và khóc như vậy”.

Tôi bật cười thành tiếng: “Đại Hải, cậu cao một mét tám mấy mà vịn cửa toa tàu khóc thì trông buồn cười thật.”

Đại Hải ngoái đầu lại nhìn tôi chằm chằm, rồi gầm lên giận dữ: “Đường Tử Kỳ, chị cũng biết phá hỏng không khí đấy!”, nói xong ngồi đờ ra hồi lâu, rồi sau đó cũng cười, “Đúng vậy, tất cả đều đã qua rồi, có gặp lại cũng không tác dụng gì, quen được Tiểu Nhược là may mắn lắm rồi. Sớm làm cho xong việc rồi về nhà thôi”.

Tôi cười, bảo: “Trút hết được tâm sự là tốt rồi, cậu cũng nên vui mừng vì có chuyến đi này, xem ta Tiểu Nhược vẫn là tốt nhất phải không?”.

Đại Hải kéo dài giọng: “Thành phố này tuy rộng lớn nhưng thật ra cũng không bằng cược thành phố C, trên đường không thấy bóng một ai, trong khi ở nhà mình giờ này vẫn rất náo nhiệt. Tử Kỳ, chị từng học ở đây, không phải là không có chuyện gì để kể chứ?”.

Thật đáng ghét, lại muốn lôi cả tôi vào chuyện! Tôi chỉ rủa thầm mà không trả lời.

Nhìn con đường dài hun hút trước mặt, tôi chợt nhớ đến câu nói của Vân Dịch: “Tử Kỳ, sau này mỗi khi tuyết rơi mình lại cùng nhau đi hết con đường này nhé!”.

Đêm tháng Mười một ở thành phố B lạnh không chịu nổi, gió thổi mang theo cái rét thấu xương. Tôi rùng mình, đứng dậy nói với Đại Hải: “Lạnh quá, về khách sạn thôi.”

Đại Hải không nói gì thêm, vươn vai một cái rồi lại bảo: “Đường Tử Kỳ, khi chị tụ tập với bạn học cũ tôi cũng muốn đi, Ninh Thanh giao cho tôi trọng trách bảo vệ chị đấy!”. Nói xong, không để tôi kịp đưa ra phản ứng, cậu ta cất bước đi luôn.

Về đến khách sạn, tắm nước nóng xong, tôi lên giường nằm, bỗng nhiên nhớ đến câu nói của Đại Hải. Ninh thanh, haizzz, anh muốn biết điều gì hả?

Ninh Thanh là anh cả của Tiểu Nhược. Sau khi quen với Đại Hải, tôi làm quen được Ninh Nhược, tiếp đó lại quen được với anh. Ninh Nhược từng tự hào nói rằng có tám chữ để nói về anh mình: “Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc (5)”.

Ninh Nhược nói không ngoa. Lần đầu tiên gặp ở nhà họ Ninh, Ninh Thanh mặc bộ âu phục màu vàng nhạt, toát lên vẻ thư sinh nho nhã. Tôi đoán anh ta phải là giáo viên hoặc luật sư gì đó, nhưng không ngờ lại là Tổng giám đốc Tập đoàn Ninh Thị ở thành phố C, một con rùa vàng ba mươi tuổi chính hiệu. Còn nhớ, lúc đó tôi lấy khủy tay huých Đại Hải, hớn hở nói rằng không ngờ Ninh Nhược của cậu ta lại là cái cô Ninh Nhược của Tập đoàn Ninh Thị. Đại Hải còn đáp lại một câu rằng có ai quy định Ninh Nhược của Ninh Thị không được lấy một người thuộc tầng lớp bình dân chứ?

Ninh Thanh bước vào cuộc sống của tôi từ đó. Tiểu Nhược vừa vô tình vừa hữu ý tạo cơ hội cho anh trai mình, nên cô thường hẹn bốn người chúng tôi cùng đi chơi. Tôi không phải con ngốc, sao lại không cảm nhận được thứ tình cảm toát lên trong mắt Ninh Thanh. Chỉ có điều, người ta thường nói “phận bọt bèo đâu dám trèo cao”, huống hồ tôi cũng không thấy rung động.

Tôi thấp thỏm lo lắng nói với Quyên Tử: “Mình không thấy rung động, trước một người có điều kiện tốt như Ninh Thanh mà cũng không rung động, theo cậu mình nên làm thế nào?”.

Quyên Tử chân thành góp ý: “Cậu đã nghe câu “mưa dầm thấm lâu” chưa? Gần nhau lâu ngày, đến sắt đá cũng phải động lòng. Giải pháp tốt nhất là nên tìm một người khác, đến khi người này lấp đầy tâm hồn cậu thì tự nhiên cậu sẽ không còn nghĩ đến người cũ nữa, sau đó sẽ quên hẳn”.

Thế là lần nào Ninh Thanh hẹn hò tôi cũng đều nhận lời, hết lần này đến lần khác thử để anh bước vào tâm hồn mình, hy vọng anh có thể giúp tôi quên được người cũ. Thế nhưng, tôi không những không tìm được cảm giác rung động mà trái lại còn gây ra phiền phức. Mọi người trong công ty đều biết tôi có một người bạn trai giàu có. Trong mắt Đại Hải cũng như Tiểu Nhược, tôi đã viết tên Ninh Thanh trong lòng mình rồi. Không phải Ninh Thanh thì còn ai nữa.

Tôi phản bác nhưng không có kết quả, thậm chí có lần úp mở nói với Ninh Thanh: “Chúng ta chỉ là bạn, đừng để người khác hiểu lầm mãi thế”.

Ninh Thanh nhìn tôi, trả lời rất bình tĩnh: “Chúng ta tuyệt đối không thể chỉ là bạn”.

Dưới cái nhìn của anh, tôi thấy toàn thân rờn rợn.

Con người ta vốn tham lam, tôi đùa giỡn với Ninh Thanh, mong muốn mình có thể làm lại từ đầu, suy nghĩ này cũng có thể coi là đứng núi này trông núi nọ. Tôi thấy coi thường chính bản thân mình.

Chú thích:

(1) Nước trong tấc không có cá.

(2) Kẻ đê tiện chắc chắn không có đối thủ.

(3) Loại công phu chuyên luyện chưởng thịnh hành trong Thiếu Lâm thuộc Bắc phái chính tông. Ý Tử Kỳ nói Đại Hải nhanh tay, ra đoàn chớp nhoáng như đã luyện môn võ công này vậy.

(4) Bắc Kinh có chính sách là, nếu sinh viên tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh mà không nằm trong danh sách được ở lại thì sẽ không có cách nào để nhập hộ khẩu Bắc Kinh. Thành phố B trong truyện là ám chỉ Bắc Kinh.

(5) Khiêm tốn, cẩn trọng, luôn yêu cầu cao đối với bản thân, là người có phẩm cách cao thượng, vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, ung dung phóng khoáng, không phô trương tài năng, chẳng làm việc khuất tất, vui buồn không lộ ra mặt, biết tiếp thu, không bảo thủ, cố chấp. Chương 2

Tôi không ngủ được, sự xuất hiện đột ngột của Triển Vân Dịch khiến tôi không kịp trở tay. Những ngọt ngào, những buồn đau kia, và cả những dịu dàng, thương yêu cũng như những ngang ngược của anh nữa, tôi đều không thể gạt đi được.

Buổi sáng tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Tôi pha một ly cà phê hòa tan rồi ra đứng cạnh cửa sổ, cả thành phố trong buổi sáng sớm sôi sục một sức sống mãnh liệt. Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, thành phố B đẹp nhất là ánh mặt trời mùa đông, trừ những cành cây trơ trụi bên đường đang nhắc nhở mùa đông đã đến. Nếu chỉ ở yên trong phòng, sẽ hoàn toàn không cảm nhận được sự trong lành nhưng lạnh giá của thời tiết mùa này.

Ngày trước, khi còn học ở đây, hầu như suốt cả mùa đông tôi không bước chân ra khỏi cổng trường. Có lần cô bạn cùng phòng A Hoa cứ cố kéo bằng được tôi đi dạo phố, lúc về bảo: “Tử Kỳ, mùa đông đi dạo đúng là chẳng khác gì con chim đà điểu, chỉ mong sao có thể rụt đầu vào trong cổ áo để khỏi bị lạnh.”

Tôi sợ rét, người phương Nam không quen với mùa đông phương Bắc. Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy dễ chịu là ở yên trong phòng tận hưởng hơi ấm, ngăn mùa đông lại bên ngoài cửa sổ.

Lúc chưa đến, nhìn bức ảnh Vân Dịch ngồi khoanh chân trên băng, tôi lo lắng không biết liệu mình có bị đông cứng ở đó không. Vân Dịch luôn an ủi: “Khi quen rồi sẽ thấy thích mùa đông ở đây ngay thôi mà”.

Anh sợ tôi không đến nên lại cố tình gửi cho tôi một bức ảnh chụp vào mùa xuân, anh ngồi giữa rừng hoa mỉm cười nhìn tôi. Anh nói: “Em xem, ở đây cũng có vẻ rực rỡ của mùa xuân trên núi Tô Hà đấy chứ”.

Tôi gần như chỉ hiểu thành phố B qua những bức ảnh và những dòng thư của Vân Dịch. Hoa tươi mùa xuân, lá đỏ mùa thu, cây dương xanh mướt mùa hạ và tuyết trắng mênh mông mùa đông. Cùng với bức ảnh gửi về còn có dòng chữ: “Anh ở đây chờ em”.

Tiếc thay, sau quãng thời gian học tập khó nhọc, những ngày tháng tôi và anh kề vai sát cánh bên nhau lại quá ngắn ngủi như vậy. Người xưa có thơ rằng: “Nếu biết nửa đường chia đôi ngã. Thà rằng cô độc một mình thôi”. Quả thật rất đúng với tâm trạng của tôi.

Tôi thầm mong sớm làm xong đoạn quảng cáo chết tiệt kia để nhanh chóng trở về. Tôi không nên đến thành phố này, và cũng không muốn ở lại thêm nữa.

Cảnh quay trong đoạn phim quảng cáo là những ngõ hẻm và khu phố bán đồ cổ. Không biết vì lý do gì mà bên đặt hàng cứ nằng nặc đòi lấy bối cảnh này để quay quảng cáo sữa rửa mặt. Tôi bất giác nhớ lại nhiều năm trước đây Châu Nhuận Phát làm quảng cáo dầu gội đầu Bách Nhiên Nhuận Phát (1). Chỉ trong đoạn quảng cáo dài một phút đã thể hiện một câu chuyện tình rung động lòng người.

Đại Hải và nữ diễn viên được mời đến trò chuyện hết sức sôi nổi. Nói theo lời của Đại Hải thì cậu ta có khả năng phù phép làm người chết sống lại, cộng thêm với vẻ bề ngoài điển trai, trong số mười nữ minh tinh, có đến chín cô có thể kết hợp với cậu ta để làm chơi ăn thật.

Nên biết rằng người cùng giới thì thường có cảm giác khó chịu với nhau. Trong công việc cũng vậy, tôi không thể nhẫn nại nổi đối với những cô nàng mắc bệnh ngôi sao kiêu ngạo. Sau khi được Đại Hải vỗ về, hầu hết các minh tinh đều đã vui lòng hợp tác, chuyện công việc cũng dễ nói hơn nhiều.

Công việc hôm nay cũng có thể coi là thuận lợi, hoàn thành sớm hơn dự kiến. Đại Hải muốn đi dạo quanh phố cổ xem có đồ trang sức cổ nào mua cho Tiểu Nhược. Tôi hào hứng hỏi cậu ta: “Cậu có biết lần đầu tiên đi dạo phố cổ ở thành phố B này tôi muốn mua gì không?”.

Đại Hải nói: “Chắc lại là mấy thứ đồ trang sức, hoa tay hay trâm cài đầu chứ gì, chẳng phải phụ nữ luôn thích những thứ ấy hay sao?”.

Tôi cười: “Không phải, tôi muốn mua gót sen ba tấc (2)”. Nói xong tôi chợt buồn, khuôn mặt Vân Dịch lại hiển hiện ngay trước mắt, những lúc cùng nhau đi dạo phố cổ, có khí tôi và anh cũng đối thoại hệt như vừa rồi.

Ký ức hiện về rõ mồn một, dường như tôi lại thấy cái bím tóc lúc lắc như chiếc trống bỏi ấy, cô gái trẻ có đôi mắt tròn xoe đang chạy tung tăng khắp phố cổ, một chàng trai khôi ngô căng thẳng theo sát phía sau cô ấy. Tôi bảo: “Vân Dịch, em muốn mua gót sen ba tấc kiểu cổ ở trên giá kia”.

Anh nghĩ một lát rồi hỏi: “Em nhất định muốn giày cổ à?”.

Tôi bướng bỉnh trả lời: “Tất nhiên, những đôi giày hiện đại thì có gì ý nghĩa chứ?”.

Vân Dịch chỉ cười, không nói gì.

Đến khi lúng túng phát hiện ra những chiếc giày nhỏ của Lưu Ly Xưởng chỉ toàn là thứ đồ cũ nát, không có chút gì bóng bẩy kiều diễm cả, tôi ngẩn người hồi lâu. Vân Dịch kéo bím tóc tôi, âu yếm bảo: “Những gì tưởng tượng luôn là đẹp đẽ nhất em ạ”.

Tôi thấy hơi xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn anh: “Anh đã sớm biết sẽ thế này phải không?”.

Vân Dịch cười vang, nói một cách nghiêm túc: “Tử Kỳ, anh biết rồi thì sao nào? Anh thích nhìn vẻ hiếu kỳ của em, thích đi cùng em như thế”. Mắt anh ánh lên niềm yêu thương, chỉ cần tôi thích thứ gì thì anh cũng có vẻ như thích thứ đó.

Tôi đắm chìm vào ký ức, quên mất Đại Hải đang ở cạnh mình, cho mãi đến khi cậu ta gào to: “Chị nghĩ gì mà say sưa vậy? Tóm lại có mua không? Không phải định về nhà bó chân đấy chứ?”.

Tôi miễn cưỡng trả lời: “Không, không mua, tất cả đều giày cũ nát của phụ nữ chân nhỏ trước đây đã dùng, vừa nhìn đã thấy buồn nôn, chẳng còn hứng thú gì để mua nữa”.

Đại Hải lắc đầu, nói: “Phụ nữ lạ thật, tốt nhất đừng nên làm cho chân mình trở thành dị dạng. Còn được cả chị, một phụ nữ hiện đại lại đi hiếu kỳ mua giày nhỏ ba tấc!”.

Tôi cười nhạt: “Cũng không bằng những ý tưởng chính đáng cánh đàn ông xấu xa các cậu nghĩ ra, thích xem phụ nữ chân nhỏ đi giày đế mềm múa trên đống đậu tương, lại còn tán dương là yểu điệu thước tha như gió đưa cành liễu, vẻ đẹp của phụ nữ cũng chỉ đến thế là cùng. Nghe nói Hoàng Đình Kiên (2) còn có sở thích lấy vải bó chân của người ta để nấu canh uống”.

Đại Hải nói: “Đường Tử Kỳ, tôi có trêu chọc chị sao? Chớp mắt đã trở mặt!”.

Tôi chỉ vô tình trút giận lên người Đại Hải, vì thế vội vàng chuyển chủ đề: “Tối nay tôi tụ tập ăn uống với đám bạn cũ, cậu có muốn tham gia không?”.

Đại Hải lập tức bị thu hút, vội trả lời rằng muốn tham gia.

Trong số tám người chúng tôi ở trong ký túc thì có đến sáu người đã ở lại thành phố B, tối nay đều tụ tập đông đủ. Lúc tôi cùng Đại Hải bước vào, tất cả đều ồ lên kinh ngạc. Úc Nhi khơi mào trước tiên: “Con chồng trước của cậu đấy à?”.

Tôi không nhịn được, cười to: “Mình đâu dám có đứa con chồng lớn thế này chứ”.

Không để tôi kịp giới thiệu, Đại Hải đã theo bản năng thể hiện sở trường khi đứng trước phụ nữ. Cậu ta trịnh trọng nói với họ: “Tôi là anh em của Tử Kỳ, tất nhiên hôm nay mọi người cũng có thể xem tôi như là chị em. Tử Kỳ nhà tôi lúc ở ký túc đã được mọi người chiếu cố, hôm nay đưa tôi tới đây, một là để cho tôi mở mắt, hai là làm tiểu nhị phục vụ các vị, xin cứ tùy ý sai bảo”.

Nghe những lời này, các chị em đều tươi cười hớn hở, lập tức hòa nhập thành một khối với cậu ta, xem ra còn thân thiết hơn cả với tôi.

Tôi rút một điếu thuốc, châm lửa. Điền Hoa cười, bảo: “Trong cậu châm thuốc lại nhớ đến hồi trước, khi gặp một người bạn cùng trường. Cô ta hỏi mình rằng có phải Đường Tử Kỳ ở phòng các bạn bận rộn đến nổi có lúc lú lẫn rồi không, giờ tự học buổi tối nào xong tôi cũng đều thấy cô ấy một mình đứng rất lâu ở cuối hành lang hút thuốc. Đến nổi hôm nào không thấy cô ấy hút thuốc ở đấy là lại cảm thấy hành lang thiếu đi một thứ gì đó”.

Đại Hải tò mò xen vào: “Đường Tử Kỳ, hóa ra chị cũng có những lúc sầu muộn?”.

Tôi cốc đầu cậu ta, nói một cách không mấy thiện cảm: “Cũng chỉ vì các bà chị ở trước mặt cậu đây không chịu nổi mùi thuốc, bắt tôi phải ra ngoài hút nên mới sinh ra hiểu lầm như vậy!”.

Đại Hải cười ha hả: “Để tôi nói nhé, chị suốt ngày vui vẻ hớn hở như vậy mà cũng biết thế nào

là đau lòng à? Mọi người biết không? Chị ấy lòng dạ sắt đá đến nổi có người khổ sở theo đuổi suốt ba năm mà vẫn không chút run động”.

Lưu Kinh thản nhiên như không giáo huấn cậu ta: “Tiểu tử, cậu làm sao biết được người năm xưa theo đuổi cô ấy…”, rồi vội bỏ dở câu nói khi thấy tôi trừng mắt nhìn.

Đại Hải nghi ngờ: “Theo tôi được biết thì Đường Tử Kỳ vẫn chưa từng yêu ai. Tử Kỳ, chị nói rõ ràng ra ngay đi”.

Tôi vừa cười vừa nói: “Được, tôi nói thật, điều Lưu Kinh đang định nói là năm đó, Đường Tử Kỳ khiến thiên hạ điên đảo, rất nhiều đàn ông quỳ rạp dưới chân nhưng cô ấy lại không suy nghĩ thấu đáo, bây giờ đang hối hận vì đã lãng phí cuộc đời sinh viên tươi đẹp, phí hoài cả những năm tháng thanh xuân, như vậy có thể trở về báo cáo kết quả được rồi chứ?”

chứ?”.

Đại Hải cười ha hả: “Đó chính là Ninh Thanh muốn làm sáng tỏ. Trong lòng chị phải chăng đã có một người? Điều đó khiến anh ấy luôn cảm thấy mình không thể chen vào được”.

Cái tên Ninh Thanh mà Đại Hải vừa nói ra lập tức thu hút đám con gái, họ liền vây lấy cậu ta để mà hỏi.

Úc Nhi lẳng lặng kéo tôi ra một bên, hỏi: “Tử Kỳ, sao cậu không cân nhắc cái anh chàng Ninh Thanh kia xem thế nào? Cũng đã hai bảy tuổi rồi đấy. Còn nếu thật sự không quên được Triển Vân Dịch thì hãy đi tìm anh ta đi”.

Nghe người khác nhắc đến cái tên này, trong lòng tôi không khỏi hoảng hốt: “Úc Nhi, cậu không được cho anh ấy biết mình đang ở đây đâu đấy”.

Úc Nhi thở dài, bảo: “Cậu trốn anh ta kỹ thế, mình không nói đâu”. Cô bạn định nói nữa nhưng lại thôi, hình như là muốn cho tôi biết điều gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tôi không khỏi tò mò, nhưng Úc Nhi không nói thêm gì cả.

Ăn uống xong, trên đường về khách sạn tôi lặng yên không nói lời nào. Lúc vào đến cửa, Đại Hải đột nhiên bảo: “Tử Kỳ, từ khi đến thành phố B, à không, ngay từ trước khi đến đây, tôi đã thấy chị có vẻ không thoải mái. Chúng ta làm cho nhanh rồi về sớm nhé”.

Tôi ngẩn người hồi lâu. Còn hai, ba ngày nữa là hoàn thành phim quảng cáo, xong cái liền có thể về rồi. Mong rằng không có chuyện bất ngờ nào xảy ra.

Lòng lại tự hỏi, không biết mình muốn có chuyện bất ngờ xảy ra hay không? Nghĩ mãi mà không sao trả lời nổi. Thôi được, ra đi đã bốn năm rồi, bây giờ dù có hay không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không có ảnh hưởng mấy phải không? Tôi thả lỏng tâm trạng.

Chụp nốt cảnh trong con ngõ là kết thúc công việc được rồi. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi bước vào ngõ nhỏ ở thành phố B. Ở thành phố này, những người lắm tiền sống trong biệt thự không có gì lạ, còn nếu sống ở những khu tứ hợp viện trong ngõ hẻm, thân phận không phú thì cũng quý. Chưa cần nói đến việc tìm được sự yên tĩnh giữa chốn ồn ào chỉ riêng không gian tĩnh lặng và phong cách cổ xưa ở đây cũng đã đáng giá nghìn vàng rồi.

Con ngõ phía trước mới được tôn tạo, mang theo bức tường cao bằng gạch xanh, thấp thoáng thấy hiện ra những chiếc cổng sơn đỏ. Những chiếc trống và những con sư tử bằng đá đứng trong ô cửa hẹp, cổng chính đóng chặt, không cần bước vào cũng biết rằng phía sau bức tường làm bình phong nhất định nhất định phải là dãy hành lang và giếng trời. Cây trồng trong sân mọc vươn ra tận tường bao, có tiếng chim sẻ đang hót ríu rít. Khắp ngõ lan tỏa một bầu không khí yên lành.

Đại Hải nhìn ngắm hồi lâu, than thở: “Thành phố C cũng có những con ngõ nhỏ như thế này, nhưng giá đất thì không thể so với ở đây được. Chỗ này dùng tiền thuê một ngày để quay phim mà người còn không chịu”.

Tôi ngơ ngác, hỏi: “Khó đến thế cơ à?”.

Đại Hải nói: “Đương nhiên là khó rồi, họ bảo như thế sẽ làm phiền đến các gia đình ở đây. Tôi phải nhờ khách hàng quen của công ty giúp đỡ mới được đấy”.

Trong lúc đang nói chuyện thì ở bên ngoài đoàn phim bỗng nhiên ồn ào, hình như là gặp rắc rối gì đó. Tôi và Đại Hải vội chạy sang.

Đạo diễn mặt đen sì như Bao Công, trợ lý của nữ diễn viên chính nói: “Để đến mai quay đi, phí tổn hôm nay chúng tôi chịu trách nhiệm”.

Hàng loạt câu hỏi lập tức hiện ra trong đầu tôi. Chuyện này là thế nào? Nói như vậy là sao? Sao lại ngang ngạnh thế?

Đạo diễn nhìn chúng tôi vẻ sốt ruột. Cái kiểu làm việc mà tới lúc hành động rồi mới thông báo thay đổi chương trình thế này thông thường không thể xảy ra, trừ phi có chuyện gì quá cấp bách. Tôi lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Như thế là vi phạm hợp đồng đấy”.

Nữ trợ lý tỏ ý xin lỗi: “Việc này xin đừng bàn thêm nữa, trưa nay Mai Tử có buổi tiệc”.

“Tiệc à? Cô ta mà cũng là người trong giới sao? Có biết người làm nghệ thuật phải giữ đạo đức nghề nghiệp không? Hàng chục người chỉ vì cô ta đi dự tiệc mà nói nghỉ là nghỉ được à?”

Nữ trợ lý cúi đầu xin lỗi: “Chúng tôi nói rồi, xin chịu tất cả mọi tổn thất”.

Này! Đây không phải là việc có thể dùng tiền mà giải quyết được. Muốn diễn thì diễn, không muốn thì đi, con người ta là buồn đất có thể tùy ý giẫm đạp hay sao? Tôi không tin không trị được nha đầu này, một cô diễn viên hạng hai, vừa mới nứt mắt đã dám làm thế à? Đi làm bốn năm nay, từng gặp nhiều loại diễn viên nhưng chưa thấy ai mới chỉ có chút danh tiếng mà đã dám giở trò làm cao như cô ta!

Quay lại nhìn, thấy cô diễn viên kia ngồi trên ghế nhắn tin như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi sảy bước đến đứng trước mặt, nhìn xuống bảo cô ta: “Cơm không ăn ngay vẫn có thể để lúc khác ăn, nhưng chuyện này mà đồn ra ngoài thì về sau nếu có ai muốn mời cô làm việc cũng sẽ phải cân nhắc, tự cô nghĩ cho thấu đáo đi!”.

Mai Tử không thèm ngẩng lên nhìn: Dựa vào chị mà đòi ngăn cản tôi?”.

May mắn là tôi chưa tức tới ngất xỉu. Nhìn chằm chằm cô ta, tôi nói với Đại Hải: “Gọi điện về công ty, thay người khác!”.

Đại Hải lập tức kéo tôi ra ngoài. Ra đến ngoài, tôi vùng khỏi cậu ta: “Cậu làm gì thế? Thật sự muốn giữ ả đó lại à?”.

Đại Hải vội bảo: “Chị bình tĩnh một chút, đây là nữ diễn viên chính do bên A chỉ định, nếu đổi cô ta thì công ty không gánh nổi đâu!”. Rồi không để tôi kịp mở miệng, cậu ta liền báo cáo tình hình: “Bên thuê quảng cáo là Tập đoàn Vân Thiên, tập đoàn nổi tiếng trong giới giải trí ấy! Nghe nói cô ta là người được tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn lựa chọn, từ trước đến nay tập đoàn này vẫn luôn hợp tác rất tốt với công ty chúng ta”.

Tôi lại một lần nữa choáng váng, kẻ có tiền chính là đại gia! Không còn cách nào khác, tôi đành quay sang bảo đạo diễn: “Kết thúc công việc, ngày mai tiếp tục, tôi mời mọi người đi ăn cơm”.

Đạo diễn đã hiểu được tình hình, thở phào một hơi, bên làm quảng cáo còn không tính toán, ông ta cần gì phải sốt ruột. Tôi quay lại với Đại Hải: “Làm tờ trình tổn thất lần này rồi báo cáo tình hình với công ty”, sau đó trừng mắt nhìn cô gái ngang ngạnh kia cùng trợ lý rời đi.

Đại Hải nhìn theo bọn họ, nói vẻ khinh thường: “Không biết là đồ chơi của vị lãnh đạo nào ở Vân Thiên, chỉ một bữa tiệc mà hớt hải chạy đến giống như thể đi đầu thai vậy. Chơi chán rồi lại chẳng bị vứt đi như một thứ rác rưởi à, rồi sẽ có lúc phải khóc dở mếu dở”.

Tôi sầm mặt nói với mọi người: “Đi thôi, hôm nay ăn ở nhà hàng nổi Giang Nam. Đại Hải, nhớ gửi hóa đơn cho tập đoàn Vân Thiên nhé!”.

Bữa cơm thanh toán hết hơn bảy nghìn tệ, cuối cùng cũng giải tỏa được bực tức. Đại Hải cười bảo: “Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi ăn một bữa cơm bằng công tác phí cùng đoàn phim mà hết nhiều tiền đến vậy”.

Đúng thế, mọi lần chỉ là cơm hộp loại mười, mười hai tệ, bữa ăn hôm nay có thể nói đã quá sang trọng rồi.

Buổi chiếu công ty gửi fax đến, nói rằng Tổng giám đốc rất vừa ý với cách giải quyết hôm nay. Nguyên nhân khiến ông vừa ý không có gì khác ngoài việc tránh phải đắc tội với bên A. Ngoài chuyện quay phim, bây giờ lại còn thêm một nhiệm vụ nữa là đến thông báo tổn thất với Tập đoàn Vân Thiên, những hơn bốn vạn tệ, một người vốn tiết kiệm như Tổng giám đốc quyết không bao giờ bỏ qua dù chỉ một cắc, nếu có thể.

Sau khi gặp gỡ Tập đoàn Vân Thiên, vẻ mặt Đại Hải hết sức kỳ quái nói: “Người ăn trưa với Mai Tử hôm nay là Tổng giám đốc Tập đoàn Vân Thiên. Thư ký của ông ta nói rằng chỉ cần gửi fax sang là được rồi, đồng thời cũng muốn mời cơm chúng ta tối nay để tỏ ý xin lỗi.

“Không đi! Báo nợ xong là xong, tôi vẫn chưa hết bực đây, còn có thể bắt tay môt cách hòa nhã với ông ta được à?” Tôi không suy nghĩ, đắn đo gì, từ chối thẳng thừng.

Đại Hải nói vẻ khó xử: “Tổng giám đốc gọi điện bảo không quay xong đoạn phim này cũng không sao, nhưng bữa cơm tối nay thì nhất định phải đến dự”.

Câu nói “con người ta ở chốn giang hồ thì bản thân không còn là của chính mình nữa” quả thật không phải nói bừa. Cơn tức giận bùng lên, tôi cực kỳ khó chịu. May mà lúc ấy Đại Hải nói một câu làm dịu trận lôi đình ngút trời trong tôi: “Tổng giám đốc bảo nếu như tạo được ấn tượng tốt, tranh thủ được đơn hàng của Vân Thiên ở thành phố B vào năm sau thì tiền thưởng cuối năm sẽ được tăng gấp đôi”.

Băn khoăn với thứ gì đó còn được chứ băn khoăn với tiền thì không được. Đi ăn cơm là chuyện lớn, tức giận là chuyện nhỏ, trong số những kẻ vì chút lợi lộc mà khom lưng nịnh nọt kia tuyệt đối không thể thiếu được Đường Tử Kỳ tôi.

Tối hôm đó tôi rất chú ý trong cách trang điểm, mặc bộ âu phục cổ bẻ, tóc búi bồng, để mấy sợi rũ xuống mang tai. Nhìn vào gương, tôi rất hài lòng với hình ảnh chuẩn mực của cô gái trí thức giỏi giang xinh đẹp trong đó.

Đại Hải đi vòng quanh tôi mấy lượt, nói: “Tôi biết Ninh Thanh mê chị ở điểm gì rồi, chị mặc quần áo gì là giống ngay loại người ấy, trừ chuyện không được nhanh nhạy trong tình cảm ra, quả đúng là ma nữ biến hóa trăm đường. Nói chị trong sáng thuần khiết, lại thấy chị cũng có lúc ‘cáo già’. Nói chị nhiều kinh nghiệm, lại thấy có lúc còn thiếu kiên nhẫn hơn cả tôi. Phụ nữ khi không nói thì rất đoan trang, nhưng khi chửi mắng cũng thô lỗ không kém gì đàn ông. Thực ra thì từ trong tận xương tủy, chị là loại người như thế nào?”.

Tôi cười đắc ý: “Định bỏ Tiểu Nhược để chạy theo bà chị này hả?”.

Đại Hải bĩu môi: “Tôi hưởng thụ không nổi đâu, tôi yêu sự thuần khiết của Tiểu Nhược, như thế đỡ phải lo!”.

Tôi vội tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy, thế nên tôi mới không lấy được chồng”.

Đại Hải cười bảo: “Là người ta muốn lấy mà chị không chịu đấy chứ? Ninh Thanh tốt như thế, tại sao chị lại không vừa mắt? Chậc chậc!”.

Tôi giơ tay đánh: “Tiểu tử thối, cậu định bảo tôi là đậu xanh Ninh Thanh là con rùa hả (4)?”. Nói xong rồi cũng cười theo. Ở cùng Đại Hải cũng có điểm tốt, chỉ cần trêu đùa cậu ta vài câu là lại thấy trời đất sáng bừng ngay.

Khoảnh khắc cô tiếp viên đẩy cửa phòng bao, tôi giật mình quay đầu định tránh, không ngờ va ngay phải ngực Đại Hải khiến mũi đau nhói. Đại Hải nhìn tôi khó hiểu. Cậu ta còn chưa kịp hỏi thì từ trong phòng đã vọng ra một thứ âm thanh khiến tôi nghe xong cảm thấy rối bời, nó quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: “Hai vị ở Công ty giải trí Thiên Địa phải không? Mời vào!”.

Tôi vội bảo Đại Hải: “Tôi đi vệ sinh, cậu vào trước đi”, rồi không dám quay đầu lại, cứ thế đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi không biết lưng mình có vươn thẳng không, chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình, âm thanh cộp cộp phát ra từ đôi giày cao gót gõ trên nền đá cẩm thạch, ngoài ra còn có tiếng trái tim tôi đang đập thình thịch như đánh trống.

Trên tấm gương nhà vệ sinh hiện ra một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt thất thần. Tôi khẽ thở dốc, trong đầu mơ hồ hiện lên hàng loạt suy nghĩ hỗn độn. Tôi không nghĩ lại có thể gặp nhau như vậy, không nghĩ mình lại nhút nhát đến nổi bỏ chạy thế này.

Nhưng mà tôi không thể cuống cuồng bỏ chạy cũng không thể trốn mãi ở đây. Tôi định thần lại, mở ví da lấy đồ trang điểm, nghĩ một hồi, tô lên môi màu hoa hồng đậm. Soi lại mình trong gương, chiếc gương thật thà cho tôi biết rằng thứ màu đỏ tươi này giúp tôi nhìn không còn nhợt nhạt nữa. Tôi vỗ vỗ lên má mấy cái, lại càng thấy có tác dụng. Hít sâu một hơi, tôi cười gượng, mình không đi ăn mà là tới nghênh chiến thì phải.

Tôi tiến vào phòng với những bước đi tao nhã, vừa mỉm cười vừa nói: “Xin lỗi để mọi người phải chờ lâu”.

Đại Hải vội giới thiệu: “Đây là cô Đường, Giám đốc sản xuất của công ty chúng tôi, còn đây là ông Triển, Tổng giám đốc Tập đoàn Vân Thiên”.

Tôi cười: “Tôi đã được biết, Tổng giám đốc Triển phong thái thật hiếm có”.

Khóe miệng Triển Vân Dịch hơi nhếch lên, nửa cười nửa không: “Tử Kỳ, vẫn có thể gặp lại em ở thành phố B này, mà lại là quan hệ công việc, chúng ta thật có duyên. Nói ra có lẽ phải cảm ơn Mai Tử”.

Ngồi cạnh anh là ngôi sao trẻ sáng nay tôi đã định giơ tay đánh, Mai Tử nhu mỳ cúi đầu trách: “Hóa ra cùng là người một nhà mà sáng nay lại để xảy ra hiểu lầm lớn như vậy, đã khiến cô Đường phải rất tức giận rồi”.

Triển Vân Dịch ôm cô ta, vừa cười vừa bảo: “Vì thế buổi tối mới đưa em đến chuộc lỗi, phải không nào?”.

Thành người một nhà rồi sao? Triển Vân Dịch, anh có bao nuôi ngôi sao trẻ cũng không nhất thiết phải khoa trương thế chứ? Tôi thấy buồn nôn, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: “Chỉ là hiểu lầm thôi, gọi cô một tiếng Mai Tử được chứ? Sau này còn có nhiều cơ hội hợp tác, người một nhà kết hợp với nhau lại càng thú vị. Tôi xin cung kính cạn chén trước”. Tôi nói rành rọt ba chữ “Người một nha”, nâng ly rượu uống cạn.

Đại Hải vội đứng dậy nói: “Tôi cũng kính Tổng giám đốc Triển một chén, được anh quan tâm đặc biệt, Vân Thiên là khách hàng lớn, sau này phải xin giúp đỡ nhiều hơn nữa rồi”.

Triển Vân Dịch cười, nói: “Hôm nay xem như là bữa tiệc riêng, Mai Tử còn trẻ chưa hiểu chuyện, xin hai vị lượng thứ cho”.

Tiếp sau đó không khí lại khá hòa nhã, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng khi gặp lại anh mình có thể bình tĩnh ngồi ăn cùng bàn, hơn nữa tay không hề run, mà còn nói cười nói cười vui vẻ như thế này. Có điều tôi luôn cảm thấy ánh mắt Triển Vân Dịch nhìn mình giống hệt như nhìn đĩa đầu cá sốt ớt đặt trên bàn kia. Tôi không thể trở thành con cá chết sắp bị đút vào miệng anh chứ? Nghĩ mà thấy rùng mình.

Anh tỏ ra rất lịch lãm với ngôi sao trẻ kia, luôn kịp thời gắp thức ăn cho cô ta, còn đối với chúng tôi thì bày ra vẻ mặt chủ nhà khách khí. Tôi lại nghĩ, lẽ nào mình sai rồi. Bạn trai cũ đã bốn năm không gặp, sao tôi có thể mong anh ta còn tình ý với mình chứ? Điều này thật hợp với câu “công già xòe đuôi – tự cho mình đa tình”.

Đại Hải lấy lợi ích của công ty làm mục đích cuối cùng, nói gì cũng đều xoay quanh công ty. Sau đó lại ra sức tâng bốc thành phố C xinh đẹp, phong cảnh có thể sánh ngang với Giang Nam, khiến cho cô diễn viên trẻ cứ liên tục kéo Triển Vân Dịch đòi đến thành phố C quay phim.

Triển Vân Dịch xoay xoay ly rượu, suy nghĩ một chút rồi vừa cười vừa nói: “Công ty giải trí Thiên Địa của các vị cũng lớn ở hàng thứ nhất thứ nhì ở thành phố C, có thời gian nhất định tôi sẽ đến”.

Đại Hải vui ra mặt, chỉ cần Triển Vân Dịch chịu đến thành phố C thì coi như đã lập công lớn cho công ty rồi.

Lòng tôi không khỏi nghi ngờ, thực ra anh vì công việc, vì muốn làm cho ngôi sao trẻ kia vui hay còn mục đích gì khác? Căn cứ theo tình huống ngày hôm nay, từ đầu tới cuối anh luôn giữ vẻ bình thản, cũng có thể tôi đã suy nghĩ quá nhiều, chia tay bốn năm rồi, tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất có thể giết chết tình cảm, tình cảm dù sâu đậm đến mấy cũng phải nhạt dần theo thời gian. Tôi chợt nghĩ mình đúng là con ngốc, sớm biết sẽ thế này còn ra sức né tránh như vậy làm gì? Nghĩ thế, lòng tôi có phần nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không khỏi có cảm giác mất mát. Chớp mắt người thương bỗng thành kẻ xa lạ, anh chẳng qua chỉ là một trong số những khách hàng lớn của công ty.

Đang mãi miên với bao nhiêu suy nghĩ, bị ngôi sao trẻ kia mời liền mấy chén, tối đã uống một cách rất thoải mái. Đại Hải cười, bảo: “Mai Tử giỏi thật đấy, rất ít khi Tử Kỳ vui thế này”.

Ngôi sao trẻ nói: “Chị Kỳ vừa xinh đẹp lại vừa giỏi uống rượu, ăn mặc trang điểm cũng rất phong cách, em rất thích màu son môi của chị hôm nay”.

Đã từ “cô Đường” nâng lên gọi là chị rồi đấy! Tôi lập tức tâng bốc cô ta: “Không thể so với vẻ đẹp tự nhiên của Mai Tử được, thiếu nữ như hoa, không cần trang điểm cũng đẹp, còn chị già rồi”.

Triển Vân Dịch ngồi bên cạnh chỉ tủm tỉm cười, không lên tiếng, sau đó lại cúi đầu nói với ngôi sao trẻ câu gì đó khiến mắt cô ta sáng lấp lánh.

Cuối cùng thì buổi tiệc cũng kết thúc. Tôi bước nhanh ra ngoài, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Triển Vân Dịch: “ Có phải gặp anh sợ tái mặt nên mới trang điểm diêm dúa vậy không?”.

Tôi đứng ngây người, anh bước đi cùng với tiếng cười. Hai tay tôi nắm chặt lại, trong lòng buồn và hoang vắng,thì ra anh đã nhìn thấu tim gan tôi từ lâu rồi. Tôi chỉ còn biết tự an ủi mình, không sợ, không sợ, cho dù sau này có xuất hiện cùng nhau nữa hay không thì hôm nay chẳng phải đã dùng bữa một cách suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì rồi hay sao?

Trên đường về Đại Hải than thở: “Trước đây tôi vẫn cho rằng Ninh Thanh là số một, muốn tiền có tiền, thích tài được tài, hôm nay mới thấy có người còn phong lưu hơn. Triển Vân Dịch này e rằng là loại người khiến người khác phải chết mê chết mệt. Đúng là rùa vàng nạm kim cương! Tử Kỳ, chị biết không, những lúc trang điểm mộc mạc trong chị có nét giống ngôi sao trẻ kia đấy”.

Trong đầu óc tôi như có một tiếng nổ. Chỉ mong không phải vậy, chỉ mong anh không còn nhớ về tôi nữa. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên lời anh nói trước đây, lúc ấy anh lạnh lùng bảo: “Tử Kỳ, nếu như em đã ra đi thì hãy đi đến một nơi thật xa, đừng để anh tìm thấy. Nếu không, em biết đấy, tính tình anh không tốt đâu”.

Tôi suy đi nghĩ lại cũng vẫn không nghĩ ra. Theo tính cách của anh thì làm sao có thể bình tĩnh ngồi hết buổi tiệc mà bỏ qua cho tôi được? Nhất định không thể, bốn năm của anh lẽ nào trôi đi dễ dàng vậy sao?

Tôi không ngủ được, sự xuất hiện đột ngột của Triển Vân Dịch khiến tôi không kịp trở tay. Những ngọt ngào, những buồn đau kia, và cả những dịu dàng, thương yêu cũng như ngang ngược của anh nữa, tôi đều không thể gạt đi được.

Chú thích:

(1) Tên loại dầu gội đầu này là: Tóc mượt, bóng khỏe trăm năm.

(2) Trung Quốc có loại hủ tục bó chân, thường những phụ nữ sinh ra trong gia đình quý tộc sẽ phải thực hiện hủ tục này, chân bó càng nhỏ thì càng danh giá. Đôi chân bị bó gọi là “tam thốn kim liên”, tức là “gót sen ba tấc”. Những đôi giày nhỏ dành riêng cũng được gọi như vậy.

(3) Hoàng Đình Kiên (1045 – 1105), tự Lỗ Trực, biệt hiệu Sơn cốc đạo nhân, Phù ông, người Phân Ninh, Hồng Châu (thuộc Giang Tây ngày nay). Ông là thư họa gia và thi gia trứ danh thời Bắc Tống, từng đỗ tiến sĩ và làm một số chức quan.

(4) Đậu xanh và con rùa xuất hiện trong câu “Con rùa nhìn đậu xanh”, ám chỉ thứ tình cảm đặc biệt, tri âm tri kỷ. Mắt rùa vừa nhỏ vừa tròn , còn được gọi là “mắt đậu xanh”. Khi “mắt đậu xanh” nhìn hạt đậu xanh thì sẽ cảm thấy gần gũi, yêu thương vì có sự tương đồng.

Chương 3

Nếu được làm lại, tôi sẽ vẫn lựa chọn rời xa Vân Dịch, rời xa người con trai tôi yêu tha thiết, cho dù tình yêu tôi dành cho anh là khắc cốt ghi tâm.

Sáng sớm hôm sau, đoàn phim lại đến con ngõ hôm trước. Cùng xuống xe với Mai Tử còn có Triển Vân Dịch. Anh đến đây làm gì? Đầu tôi đau âm ĩ.

Đại Hải chạy đến đón, nói: “Tổng giám đốc Triển đến xem Mai Tử đóng phim đấy à? Mời ngồi bên này”.

Mai Tử có Triển Vân Dịch đi cùng thì giống như một con công xòe đuôi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ huênh hoang. Cô ta trở nên hoạt bát hơn hẳn so với hai hôm trước, cứ chạy đi chạy lại như con bướm vờn hoa.

Tôi chăm chú nhìn cô ta, từ tận đáy lòng nảy ra những ngôn từ cay độc, nhưng mà, không thể phủ nhận, trông cô ta rất đẹp. Bộ quần áp diễn in hoa khoác trên người khiến cô ta càng giống với một cô gái trong trắng thuần khiết. Trong lòng tôi phát ra một âm thanh, mày đang ghen tị với cô ta phải không? Ghen tị vì cô ta đi cùng Vân Dịch, ghen tị vì anh đối xử tốt với cô ta, ghen tị vì có thể đêm qua họ đã cùng chung chăn gối?

Tôi ngây người nhìn Mai Tử, hoàn toàn không biết Triển Vân Dịch đã đến ngay bên mình. Anh cúi đầu, gần nh

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4187
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN