--> Tình Cũ Như Mộng - game1s.com
Ring ring

Tình Cũ Như Mộng

Chương 1: Chương 1

Chương 1: Năm này ta gặp lại nhau

Không hiểu sao, hôm nay trong quán không có lấy một bóng khách. Quan Hiểu ngồi ngơ ngẩn trước quầy thu ngân.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Một lát sau cô mới có phản ứng, biết là phải bắt máy.

Điện thoại kết nối, hóa ra là người đặt rượu.

Cửa hàng làm ăn không tính là quá phát đạt, lợi nhuận bèo bọt, cô đành phải làm kiêm luôn đại lý rượu nhập khẩu.

Cô cầm giấy bút viết lại tên rượu khách đặt.

Đầu dây bên kia nói: “Chúng tôi cần rượu ngay bây giờ, làm ơn hãy đưa đến toà nhà khoa học kỹ thuật Gia Hoa.”

Lại dặn dò cô phải đi vào từ cổng C, không được đi thẳng vào cổng chính.

Cô luôn miệng dạ dạ vâng vâng, vừa đặt điện thoại xuống liền gào to kêu nhân viên bắt đầu chuẩn bị.

Ngồi lên chiếc xe chở hàng nhỏ, anh chàng nhân viên hỏi cô đi đâu, cô trả lời: “Đến tòa nhà khoa học kỹ thuật Gia Hoa.”

Anh ta ồ lên kinh ngạc, ngữ khí mang vài phần hưng phấn: “Tòa nhà Gia Hoa? Hôm nay e rằng toàn bộ phóng viên cũng đến đó, không ngờ rằng chúng ta cũng có cơ hội đến xem náo nhiệt.”

Quan Hiểu không đáp lời cậu ấy, chỉ bảo nhanh lái xe đi, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa sổ, trong lòng trào dâng những cảm xúc hỗn độn, nơi sâu xa đó cô cẩn thận khắc tên một người.

Doãn Gia Hoa.

***

Hôm nay là ngày Doãn Gia Hoa – người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa, mở cuộc họp báo tuyên bố một phần mềm mới được đưa ra thị trường.

Trong tòa nhà Gia Hoa vừa mới khánh thành không lâu, có rất nhiều người đến tham dự, không khí vô cùng huyên náo. Hầu như toàn bộ phóng viên nhà báo của thành phố đều đã có mặt đông đủ, ai nấy đều nôn nóng chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.

Người dân thành phố A nhắc đến nhân vật thượng lưu mới Doãn Gia Hoa, không ai không phải thở dài.

Anh thật sự rất đẹp trai, dung mạo cực ký tuấn tú, chưa đến ba mươi mà đã đạt được thành tích rất đáng nể với một khối tài sản khổng lồ.

Nghe đâu, sáu năm trước anh là một tên đầu đường xó chợ ở thành phố A, sáu năm sau thay đổi thành một nhân vật có tiếng trong giới IT.

Rất nhiều người hiếu kì về đời tư của anh, không biết động lực nào đã thúc đẩy anh trở thành một con người truyền kì đến vậy. Họ cũng vừa moi được tin rằng năm đó tập đoàn Cố Thị đã nâng đỡ anh không ít.

Bất luận là ở đâu, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng, thờ ơ khinh đời, nhưng trong mắt lại phản phất nét sầu thương, chính xác là một người có thể làm đảo điên bao tâm hồn của các cô thiếu nữ.

Thật ra đâu chỉ có các cô gái trẻ, ai ai ở đây cũng đều hâm mộ anh.

***

Đám phóng viên khổ sở chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng nhân vật chính lại đến muộn.

Có người tinh mắt nhìn thấy Doãn Gia Hoa thong dong từ cánh cửa bên góc tiến vào.

Người nọ liền quay sang anh đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Nhìn qua góc kia đi, anh ta có phải là Doãn Gia Hoa không?” Anh cơ hồ không dám xác định, đường đường là một ông chủ sao lại có thể khiêm tốn đến như vậy, hay là chính anh bị hoa mắt nhìn lầm.

Mấy người bên cạnh đồng thời nhìn qua, bầu không khí tĩnh lặng trong chớp mắt bị phá vỡ, có người hô to: “Doãn tổng đến! Doãn tổng đến!”

Mấy giây tiếp theo, đèn flash chớp nháy không ngừng. Chỉ trong chớp mắt, đại sảnh lớn trở nên chói bừng khiến người ta không thể mở mắt nổi.

Doãn Gia Hoa từ tốn đi vào giữa đại sảnh.

Anh đứng lại, ngẩng đầu lên, không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn quanh toàn hội trường, phía dưới ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Chỉ nghe thấy iếng lách tách liên hồi từ máy ảnh của cánh nhà báo.

Trong ánh sáng chói mắt, anh tựa như vị vua bạo tàn cướp lấy ánh mắt của tất cả mọi người.

Anh nhìn chằm phía dưới, lâu sau vẫn không lên tiếng. Mọi người thậm chí còn để anh tùy ý bắt đầu.

Con người xưa nay vẫn luôn có cái nhìn bao dung hơn đối với những người có diện mạo xuất chúng.

Người trong hội trường không hề tỏ ra khó chịu, họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Anh đứng trên bục cao, đột nhiên nhếch miệng khẽ nở nụ cười. Khuôn mặt lạnh lùng trở nên tươi sáng khác thường.

Chỉ một giây, chỉ một nụ cười bâng quơ, anh đã kinh động đến bao mắt nhìn, làm xao động biết bao trái tim.

Thảo nào từng có một đạo diễn nổi tiếng thở dài tiếc nuối: “Với diện mạo và tố chất của con người Doãn Gia Hoa, chỉ tiếc là không theo con đường nghệ thuật, nếu như anh ta sẵn sàng, đừng nói là nổi tiếng ở thành phố A, muốn nổi tiếng trên toàn thế giới cũng chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay!”

Anh đứng trên sân khấu nhìn xuống mọi người phía dưới mỉm cười, khẽ mở đôi môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn tất cả quý vị đã đến tham dự! Hy vọng quý vị sẽ sử dụng cây bút tài năng của mình để tuyên truyền giúp tôi. Lát nữa trợ lý của tôi sẽ giải đáp tất cả những thắc mắc của quý vị. Sau đó sẽ có một bữa tiệc khiêu vũ ở hội trường bên cạnh, quý vị hãy cố gắng thừa dịp này cấp tốc tìm cho mình một người bạn nhảy, chờ đợi quý vị là sự tận hưởng thỏa thích.”

Không khí trong hội trường liền trở nên sôi động.

Đây chính là khí chất vương giả trời sinh, bất cứ lúc nào, chỉ cần nói mấy câu đã có thể thiêu đốt bầu không khí xung quanh, bất luận có bao nhiêu người, ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại ở đó, bất luận thường ngày anh bĩnh tĩnh kiêu ngạo thế nào, nụ cười của anh luôn khiến cho bao người bị mê hoặc.

Quan Hiểu không chớp mắt nhìn lên màn hình tinh thể lỏng trên tường.

Sáu năm, anh đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người đàn ông kiệt xuất.

Bản thân mình thì ngược lại, ngày qua ngày, lại càng trở nên thăng trầm, e rằng không còn cách nào có thể kề vai sát cánh bên anh được nữa.

Trái tim cô thắt lại, đau buốt.

***

Sau khi tuyên bố kết thúc, mọi người đi qua phòng tiệc bên cạnh.

Trợ lý đưa qua cho Doãn Gia Hoa một ly rượu mạnh: “Doãn tổng đã vất vả rồi, uống một ly rồi đi nghỉ đi.” Ông chủ Dư đã cộng tác với anh lâu năm, biết anh ghét nhất chính là bị bắt ép tham gia những cuộc họp báo kiểu thế này. Sau mỗi cuộc họp báo, anh đều uống mấy ly rượu mạnh để thư giãn tâm tình.

Doãn Gia Hoa nhận ly rượu, ngửa đầu uống sạch không mảy may nhíu mày.

“Rượu này sao chẳng có mùi vị gì cả vậy.” Thanh âm anh mang theo vài phần không hài lòng.

Trợ lý vội vàng trả lời: “Để tôi đi hỏi xem chuyện gì!”

Sau một hồi quay trở lại, anh báo cáo với Doãn Gia Hoa: “Quản lý là người mới, không biết khẩu vị của anh nên đặt sai rượu, tôi đã yêu cầu anh ta đặt lại rượu mới. Số rượu đó đã được đưa lại vào kho, tôi đã cho người sắp xếp cả rồi.”

Doãn Gia Hoa gật đầu.

Bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa, một số người chen chúc nhau, đám phóng viên đang vây quanh một mỹ nhân hoa lệ đang tiến đến phía này.

Doãn Gia Hoa ngước mắt nhìn về phía trước. Người đẹp cười tươi như hoa đi đến cạnh anh, chủ động choàng qua tay anh: “Gia Hoa, em có đến muộn không?” Thanh âm vừa ngọt ngào lại vừa dịu dàng, khiến lòng người cũng phải lay động. Doãn Gia Hoa cười nhếch môi, hờ hững trả lời: “Không.”

Đám phóng viên vây quanh bắt đầu chụp hình lia lịa, đặt câu hỏi: “Doãn tổng, xin hỏi tiểu thư Trương Lộ có phải là bạn gái của ngài không?” Lại quay sang người đẹp bên cạnh: “Tiểu thư Trương Lộ, có phải giữa cô và Doãn tổng sắp có tin vui?”

Người đẹp cười tủm tỉm, khôn khéo trả lời: “Tối nay tôi chỉ là bạn nhảy của Doãn tổng, về phần câu hỏi khác tôi vẫn chưa rõ lắm, các vị tốt hơn vẫn là nên tự mình hỏi Doãn tổng thì hơn.”

Ánh mắt mọi người liền chuyển sang người Doãn Gia Hoa.

Doãn Gia Hoa nhàn nhạt nói: “Tôi chưa bao giờ trả lời những câu hỏi nhảm nhí thế này, tùy các vị muốn viết sao thì viết. Tiểu Dương…” Anh gọi trợ lý, Tiểu Dương nhanh chóng đi đến: “Thay tôi tiếp đón mọi người, tôi ra ngoài một lát.”

Anh nhẹ nhàng kéo tay Trương Lộ ra, một mình bước ra ngoài.

Trương Lộ gấp gáp gọi theo: “Doãn Gia Hoa, anh đi đâu thế? Em cũng muốn đi cùng.”Cô khẽ bước nhỏ chạy theo sau anh.

Doãn Gia Hoa đột nhiên dừng bước, anh hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, anh quay đầu lại nhìn Trương Lộ, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn: “Anh đi toilet, em cũng muốn đi theo chứ?”

Trương Lộ ngượng đỏ mặt, đành xoay người trở lại buổi tiệc.

Nhìn bóng lưng cô, ánh mắt Doãn Gia Hoa trở nên ảm đạm.

Cô rất đẹp, lại là một cô gái yêu đời, gia cảnh tốt, ở bên cạnh anh nửa năm cô chưa từng dở tính tình tiểu thư.

Cô rất tốt, nhưng dù cố gắng thế nào, anh vẫn không thể nảy sinh cảm tình cảm với cô được. Tình cảm mãnh liệt của anh sáu năm trước dành cho một người phụ nữ khác đã cạn kiệt rồi.

***

Doãn Gia Hoa không vào toilet, chẳng qua anh chỉ viện cớ để né tránh đám người đó.

Tháng ngày trôi qua, tiền kiếm được nhiều hơn, danh tiếng cũng vang rộng hơn, nhưng sao lòng anh lại ngày càng trống rỗng.

Trước đây luôn thích náo nhiệt, hiện tại anh chỉ muốn tránh càng xa chỗ đông người càng tốt.

Anh đi đến kho hàng phía sau tìm rượu. Mỗi khi chán nản trống rỗng, chỉ có loại rượu mạnh nhất mới có thể làm giảm bớt thần kinh căng thẳng của mình.

Đẩy cửa kho hàng ra, anh nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Hình như là đang tính toán sổ sách.

Một giọng đàn ông vang lên: “Cô Quan, cô hãy đối chiếu và đếm lại tiền xem có phải là chừng này không?”

Anh lại nghe thấy giọng nữ trả lời: “Không cần đâu, công ty các người lớn như vậy, với danh tiếng hiện có, sao có thể lừa gạt một doanh nghiệp nhỏ như chúng tôi được.”

Anh lặng yên đứng đấy.

Giọng nói này đã từng rất đỗi quen thuộc với anh, rồi đột nhiên biến mất trong sáu năm. Không ngờ, đến hôm nay lại vang lên bên tai anh.

Dưới chân anh tựa như bị đóng đinh, mỗi bước nhấc lên hạ xuống đều rất nặng nề.

Anh cứ như vậy từng bước tiến về phía hai người đang nói chuyện.

Nếu như anh không nhìn lầm, bóng lưng của người phụ nữ đó… quen thuộc đến mức khiến anh căm hận.

Anh nghe thấy mình lạnh lùng mở miệng: “Rượu tôi cần đâu? Sao còn chưa đưa đến?”

Hai người kia nghe thấy tiếng đồng thời quay đầu lại.

Người đàn ông ngay lập tức xin lỗi anh: “Xin lỗi Doãn tổng! Chúng tôi đang tính toán hàng hóa nên hơi chậm trễ, hại anh phải đích thân đến đây, thật xin lỗi! Tôi đi tìm cho anh ngay đây!” Nói xong anh liền vội vàng xoay người mất dạng sau kho hàng, ngay sau đó liền gấp gáp quay lại trong tay cầm bình rượu mà Doãn Gia Hoa cần.

Doãn Gia Hoa ra hiệu anh ta ra ngoài: “Đem rượu đến cho trợ lý của tôi.”

Trong nhà kho chỉ còn lại hai người, bầu không khí lặng im như tờ, không một ai lên tiếng.

****

Không biết phải qua bao lâu, Quan Hiểu mới tìm lại được tiếng nói của mình.

Cô cố giữ bản thân bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, mỉm cười chào người đối diện: “Hi!” Cô khẽ nói: “Chúc mừng anh! Hiện tại anh đã là người nổi tiếng rồi! Anh thành công rồi!”

Doãn Gia Hoa nhìn chằm người phụ nữ trước mặt, trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Cô sao có thể cười rạng rỡ trước mặt anh như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Anh thật muốn xông đến bóp cổ cô hỏi cô ta có trái tim không.

Anh lạnh lùng cười mỉa, ngữ điệu châm chọc: “Tôi có được ngày hôm nay, còn phải cảm ơn em nhiều. Nếu ngày đó em không khổ tâm “Chỉnh Dạy” tôi thì làm sao tôi có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay.”

Nghe anh nói như vậy, Quan Hiểu không khỏi cười khổ, cô cúi đầu xuống, giấu đi những giọt lệ trong đáy mắt

***

Quan Hiểu ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt cũng đã được lau sạch từ lâu.

Cô khó khăn nở nụ cười: “Có lẽ không có em, anh sẽ lại càng thành công hơn!”

Nhìn thấy bộ dạng kiềm nén của cô, lòng anh vừa hận vừa đau, tựa như hàng vạn tảng băng bao trùm lấy trái tim anh.

Nhớ lại những năm trước, cô chưa từng phải chịu cảnh nghèo túng. Mỗi ngày cô đều sống trong cuộc sống xa hoa, nào là uống trà, làm đẹp, mua sắm; phần lớn thời gian còn lại là ở sân gôn. Cô tiêu tiền chẳng bao giờ phải nhíu mày suy nghĩ, tựa như có thâm thù đại hận với tiền.

Từ khi nào cô cần phải ra ngoài làm việc? Từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều sống trong nhung lụa.

Thế nhưng giờ đây anh lại chứng kiến cô cùng nhân viên của anh đang thanh toán tiền rượu.

Thật không ngờ một người chỉ biết ăn uống chơi đùa như cô, bây giờ vì cuộc sống mưu sinh mà phải khom người bôn ba chạy vạy.

Anh không biết mấy năm nay thật sự đã xảy ra những chuyện gì.

Nhìn toàn thân cô bụi bặm mệt mỏi, anh nhướng mày hỏi: “Sao, em đã suy bại đến nỗi phải làm những công việc này ư? Lẽ nào chồng em không cho em tiền sài nữa? Hay là anh ta đã quá không yên tâm về em, sợ cho em quá nhiều vàng bạc, sau đó em lại dở trò cũ đi bao nhân tình”

Anh nhẹ nhàng nói, ngữ điệu du dương tựa như một làn gió nhẹ phảng phất lướt qua, thế nhưng sự châm biếm trong lời nói lại giống như con dao nhỏ từng nhát một đâm vào tim Quan Hiểu.

Cô cố gượng cười, thế nhưng nụ cười kia thật gượng gạo, tựa như sắp khóc.

“Tình cảnh thật sự không bằng ngày trước, cho nên em không thể tiêu sài phung phí giống trước kia, mọi việc đều phải tự lực cánh sinh. Nhưng mà dựa vào hai tay của chính mình để nuôi sống bản thân cũng là một điều không tệ.” Cô không mảy may để ý đến sự châm chọc trong lời nói anh, nhàn nhạt trả lời.

Cô không bực mình cũng chẳng tức giận, thậm thậm chí như người vô cảm, mà bộ dạng bình tĩnh của cô lại càng giằm sâu vào tim anh.

Ánh mắt anh trở nên lạnh đến thấu xương.

Vừa định mở miệng nói gì, đúng lúc Trương Lộ đi vào.

“Gia Hoa!” Cô đi đến, tự nhiên choàng qua tay anh: “Anh đi lâu lắm rồi, hẳn là nên quay lại cùng mọi người…” Cô thấy anh lâu rồi mà vẫn chưa quay lại bèn hỏi anh trợ lý nơi của anh để tự mình đi tìm.

Bỗng quay đầu nhìn thấy Quan Hiểu, mày cô hơi nhíu lại.

“Đây là…Gia Hoa, là bạn của anh à?”

Vẻ mặt cô có chút kỳ lạ, tựa như cho rằng với thân phận của anh hẳn là không nên có những người bạn bần cùng như thế này.

Doãn Gia Hoa bình thản nói: “Không tính là bạn, cùng lắm là một người quen.” Anh choàng tay ôm người phụ nữ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười: “Nói chính xác hơn là một người quen cũ.”

Cánh tay anh choàng qua, ngay lập tức giành được nụ cười của người đẹp. Cơ thể cô mềm nhũng không xương tựa hẳn lên người anh.

Quan Hiểu cảm thấy trong cổ dâng lên mùi vị đắng chát.

Cô từng đọc một bài báo lá cải, viết rằng hai người họ là môt đôi tình nhân.

Quả thật, hai người họ đang quen nhau, xứng đôi như vậy, đẹp đôi như vậy, trẻ tuổi như vậy, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, khiến người khác cũng phải hâm mộ.

Không giống cô, đứng bên cạnh anh sao có thể xứng với anh được.

Cô nhận tiền xong, cố gắng nở nụ cười khách sáo nói với hai người trước mặt: “Không phiền hai người nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước đây. Tạm biệt!”

Cô vội vã bước về phía trước, ngang qua Doãn Gia Hoa, ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc.

Cô lướt qua người anh, Doãn Gia Hoa bỗng nhiên nhíu chặt mày.

Bạn gái bên cạnh nắm lấy tay anh: “Gia Hoa, chúng ta đi khiêu vũ đi.”

Doãn Gia Hoa tựa như không nghe thấy, vẫn đứng đó bất động.

Cô bạn gái lắc lắc cánh tay anh.

Cuối cùng anh cũng quay đầu lại nhìn cô, nhưng không phải nhận lời mà chậm rãi rút tay ra.

“Không đi đâu, anh hơi mệt, để anh bảo Dương Huy khiêu vũ cùng em.” Anh đùn đẩy nhiệm vũ khiêu vũ lên người trợ lý của mình.

Trương Lộ không vui, nũng nịu bĩu môi.

Đáng tiếc là Doãn Gia Hoa không thèm để ý đến sự bất mãn của cô nàng.

Lúc này đây trong lòng anh giăng kín một tầng sương mù mờ mịt, bàn chân anh tựa như tê dại, bên tai anh không phải đang văng vẳng tiếng người bên cạnh: “người ta không muốn thế” mà là câu nói “tạm biệt” của người phụ nữ lúc nãy.

***

Anh cảm thấy hoảng hốt.

Vừa chớp mắt đã sáu năm.

Thời gian sáu năm, cảnh còn người mất, anh và cô đều thay đổi đáng kinh ngạc.

Hai người họ tựa như hoán đổi vị trí của nhau. Anh từ một tên tiểu tử ngốc, cuộc sống đơn giản, vui vẻ, trở thành một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn với những lời ăn tiếng nói cay nghiệt. Cô từ một cô gái xinh xắn kiêu kì, luôn sống lạc quan yêu đời, giờ đây là một người luôn u sầu ảm đạm.

Anh dần dần cảm thấy nghi ngờ.

Có phải cô ấy cố ý rời khỏi để anh thay đổi, cô khiến anh hận, mặc anh thù, làm anh không thể vui tươi sống qua ngày. Anh đã cho rằng chỉ mình anh phải trôi dạt cô đơn trong địa ngục, nhưng xem ra, cuộc sống của cô cũng không vui vẻ hơn là bao.

Điều gì đã khiến cô ra nông nỗi này? Có phải ông trời đang trừng phạt cô, bởi vì cô đã phản bội anh nên phải trả giá?

Ban đầu sự thù hận anh dành cho cô rất rõ ràng, nhưng lúc này đây khi nhìn thấy cô thay đổi trong lòng anh có chút bỡ ngỡ.

Chuyện tình sáu năm trước dường như đang dần hiện lên trong đầu anh.

Sáu năm trước, họ yêu nhau.

Sáu năm trước, cô không một lời bỏ lại anh bay sang Úc, từ đấy về sau hai người họ vẫn chưa gặp lại.

Sáu năm trước, anh vẫn nhớ rõ, lúc cô bỏ đi không hề nói với anh một lời “Tạm biệt.”

Chương 2: Chương 2

Chương 2: Năm ấy gặp anh

Sáu năm trước

***

Ăn xong cơm trưa, Doãn Gia Hoa cùng các anh em trong hội bi da vỗ bụng ra ngoài phơi nắng thì nhận được điện thoại của Hứa Đồng.

Cô bảo anh đi đến thay ống nước cho một vị khách tên là Quan Hiểu.

Hứa Đồng là con gái nuôi của Đường gia, anh là tiểu đệ của Đường Tráng – người anh nuôi của Hứa Đồng. Ông cụ Đường gia, Đường Hưng Bang mở một cửa hàng bán ống nước.

Thường ngày anh đến trông coi cửa hàng bi da cho Đường Tráng, lãng phí thời gian sống qua ngày…Thỉnh thoảng cửa hàng kia đông khách, anh sẽ bị gọi qua đó giúp đỡ.

Hôm nay anh lại bị Hứa Đồng gọi đi thay ống nước.

Khi đến địa chỉ mà Hứa Đồng đưa, anh mới nhận ra trước mặt là một khu chung cư cao cấp.

Từ trước đến nay anh vẫn luôn luẩn quẩn trong khu chợ hỗn tạp, hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với những nơi nguy nga lộng lẫy như thế này.

Anh thầm tặc lưỡi, ấn chuông cửa nhà khách hàng.

***

Khi cánh cửa vừa mở ra, anh lại càng thêm sửng sốt.

Người mở cửa là một cô gái trẻ rất đẹp, lại mang theo phần quyến rũ không nói nổi thành lời.

Khi nhìn thấy anh, ánh mắt vốn ngờ vực bỗng dưng sáng rực, nỗi nghi ngờ liền nhanh chóng tan biến, trong lòng bắt đầu điên cuồng gào thét.

Ánh mắt cô không hề kiêng nể nhìn chằm vào khuôn mặt anh, không chút che đậy tán thưởng vẻ ngoài của anh.

Cô mở rộng cánh cửa, mỉm cười dịu dàng nói với anh: “Anh chàng đẹp trai, anh khôi ngô như vậy sao lại làm nghề thay ống nước cho người ta, thật là phí của trời!”

Cô để anh vào nhà.

Nghe tiếng cánh cửa đằng sau dập “Phịch” tim của anh cũng đập thình thịch theo.

Anh có chút luống cuống nhưng lại không hiểu tại sao.

Anh cảm giác được hai má nóng bừng, đôi tai cũng bỏng rát.

Anh nghĩ chắc chắn khuôn mặt mình đã đỏ lựng.

Anh biết bản thân là một người đẹp trai xuất chúng, thường ngày cũng hay bị bọn Hứa Đồng, Dương Dương trêu chọc, nhưng bất kể họ có đùa giỡn đến đâu cũng không khiến anh bối rối và lúng túng như lúc này.

Anh thầm nghĩ, cô gái tên Quan Hiểu này thật đáng sợ, ánh mắt cô tựa như cất giấu yêu thuật, khi cô ta nhìn chằm vào ai đó sẽ khiến cho trái tim người đó bất giác đập loạn nhịp.

Anh vội vàng đi đổi ống nước, trong khi đó ánh mắt quyến rũ của cô chủ nhà đứng bên cạnh vẫn chăm chú nhìn anh.

Cũng không biết là cô đang theo dõi anh thay ống nước hay là đang ngắm anh nữa.

Dù sao, bất kể cô đang nhìn gì cũng đều làm khuấy đảo trái tim anh. Bình thường vốn chỉ cần hai mươi phút là làm xong công việc đơn giản này, nhưng lần này anh phải dùng gấp đôi thời gian. Cuối cùng công việc cũng đã xong, theo lời dặn dò của Hứa Đồng trước đó, anh đưa cho vị tiểu thư họ Quan một tấm card phục vụ đặc biệt, trong thời gian này của hàng đang có chương trình khuyến mãi. Cô cười mỉm, không biết là vô tình hay cố ý, khi nhận tấm card đầu ngón tay cô lướt qua lòng bàn tay anh.

Làn da anh đã đủ trắng ngần, nhưng làn da cô lại càng đẹp hơn. Khi ngón tay thon dài của cô lướt qua, anh cảm giác như có một làn gió nhẹ ấm áp vừa thoảng qua.

“Cầm thẻ này rồi, có phải tôi sẽ là khách hàng VIP của cửa hàng các anh?” Cô cười hỏi, thanh âm ngọt ngào quyến rũ.

Thoáng chốc khuôn mặt anh lại đỏ lên, ấp a ấp úng trả lời: “Ờ…đúng rồi! Có chuyện gì cô cứ gọi vào số điện thoại trên đấy là được!”

Anh gấp gáp thu dọn đồ nghề, anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này khiến cho toàn thân anh không ngừng đổ mồ hôi. Chỉ là tay vừa mới đặt lên ổ khóa thì liền bị cô giữ lại.

Bàn tay thon dài giữ lấy cổ tay anh, cô nhìn anh cười tủm tỉm hỏi: “Vậy lần sau, tôi có thể chỉ định đích danh anh đến giúp tôi không?”

Cô nhìn vào mắt anh đặt câu hỏi khiến toàn thân anh như nhũn ra.

Sau này anh đã học được một câu thành ngữ để hình dung nó – Mị nhãn như tơ (1)

(1) ánh mắt quyến rũ

Anh đỏ mặt, lúng túng gật đầu trả lời: “Ờ…được, được. Cô có thể tìm bất cứ ai.” Sau đó cũng không ngoảnh đầu lại liền chạy trốn mất.

Dưới ánh mặt trời chói chang, anh bước nhanh trên phố, ngay cả đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cũng không phát hiện ra, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hát sai điệu, cảnh báo bản thân: Phụ nữ dưới chân núi đều là hổ, đụng phải trăm ngàn lần cần tránh…

***

Doãn Gia Hoa phát hiện một việc…từ hôm anh đi sửa ống nước, ngày nào trong nhà người phụ nữ tên Quan Hiểu đó cũng có thứ bị hỏng.

Cô luôn gọi điện thoại đến cửa hàng, báo rằng trong nhà không phải cái này bị hỏng thì cái kia có vấn đề, và đương nhiên lấy thân phận khách hàng VIP chỉ đích danh anh đến sửa chữa.

Trong nhà cô, anh từ sửa ống nước cho đến lò sưởi, từ sửa máy tính cho đến điều hòa… ngay cả điện thoại di động cô vô tình làm rơi xuống bồn cầu, cô cũng giao phó cho anh.

Đối với sự phá hoại phi thường của cô, anh cảm thấy rất kỳ quặc…đôi khi cảm thấy có mấy thứ bị hỏng rất kỳ lạ, lại có mấy thứ thật sự không cần phải sửa, nhưng chỉ cần mỗi khi cô tìm, anh đều nhẫn nại đến.

Không hiểu tại sao, mỗi lần cô dịu dàng nhìn anh bằng ánh mắt nai tơ, anh lại hoàn toàn mất bình tĩnh, mặt mày đỏ ửng, tay chân bỉn rỉn.

Thật ra cô cũng không phải là một người phụ nữ lẳng lơ, thậm chí trong mắt người khác cô cũng chẳng hề quyến rũ đến vậy. Mỗi người đều có một cách nhìn riêng, với anh chỉ cần một nụ cười, cái chau mày của cô đã khiến lòng anh sôi sục.

Hứa Đồng và mọi người đều bảo rằng anh bị người phụ nữ hào phóng lắm tiền đó nhìn trúng rồi. Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó anh phát hiện một điều.

Người phụ nữ tên Quan Hiểu đó cứ vờ như vô tình động chạm vào người anh, nào là vuốt má, véo mặt anh, tuy ánh mắt nhìn anh rất dịu dàng nhưng hoàn toàn không có ý định khiêu khích hay là mong muốn gì sâu xa hơn cả. Điều này khiến anh có chút thất vọng.

***

Doãn Gia Hoa cảm thấy rằng Hứa Đồng và người đàn ông tên là Cố Thần đang quen nhau. Mối quan hệ của hai người họ tiến triển cực nhanh, hừng hực khí thế.

Cố Thần bao nguyên một máy bay riêng đưa Hứa Đồng đến một hòn đảo nghỉ mát, anh cũng được dựa hơi đi cùng.

Phong cảnh hòn đảo này thật sự đẹp vô cùng, anh để hành lý vào khách sạn rồi liền chạy xuống vui chơi.

Nhìn thấy bờ biển xanh biếc, thay vì mặc quần bơi anh mặc một chiếc quần sọc mùa hè, vội vã cởi áo chạy ào xuống biển. Anh cảm thấy thật nhẹ nhàng sảng khoái khi ngâm mình trong nước biển.

Trong nháy mắt chiếc quần đã ướt đẫm dán chặt phác thảo đường cong rắn chắc của cơ thể anh.

Anh không chút bận tâm mặc thân dưới lộ ra, cười ha ha vươn tay chuẩn bị bơi tiếp.

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh phụ nữ.

“Hey! Doãn Gia Hoa!”

Thanh âm này thật sự quá mức quen thuộc, nghe thấy nó đột nhiên tự đáy lòng anh cảm thấy ngạc nhiên vui mừng.

Anh quay đầu mỉm cười rạng rỡ.

“Hey! Quan Hiểu!”

Bầu trời bao la, nước biển trong xanh, ánh mặt trời chói chang đến không thể mở mắt, nhờ vậy sự ngượng ngùng tựa hồ bốc hơi đi vài phần. Anh sải bước chân dài chạy qua, bọt nước tựa như những bông hoa trắng muốt bắn lên tung tóe, anh giẫm lên những bông hoa li ti đó, trên mặt vẫn giữ nụ cười sáng lạng.

***

Quan Hiểu vẫn luôn nhớ mãi ngày hôm đó, nhớ mãi nụ cười rạng rỡ khi anh chạy đến bên cô.

Lúc đó, cô ngẩng đầu lên nhìn anh

Lòng cô rung động khi nhìn thấy anh không hề che giấu niềm vui sướng của mình vì gặp được cô.

***

Doãn Gia Hoa chạy vội đến trước mặt Quan Hiểu.

Quan Hiểu nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt tựa như mang theo ngọn lửa lướt qua toàn thân anh, cuối cùng ngọn lửa cháy hừng hực trên phần hông của anh.

Chiếc quần ướt dán chặt vào người anh, đường cong săn chắc hoàn hảo lộ ra.

Quan Hiểu nhíu mày quan sát nơi ấy rồi thở dài: “Này! Em trai dáng người cũng không tệ à nha!”

Doãn Gia Hoa ngay lập tức khòm người xuống, hai chân kẹp lại, hai tay chồng chéo che bộ phận phía dưới, gào khóc gọi: “Cô không được nhìn ở đây! Đừng nhìn!”

Anh càng co quắp, Quan Hiểu lại càng hăng hái.

Cô nửa đùa nửa thật kéo tay anh ra, cười khúc khích: “Anh che làm gì? Ướt thế này thì lộ ra cả rồi.”

Khuôn mặt Doãn Gia Hoa đỏ bừng, hai tay lại càng ép chặt hơn, nói kiểu gì cũng không buông ra.

Quan Hiểu vừa giật tay anh vừa cười đùa: “Anh che chặt như vậy, có phải là đang giấu bảo bối gì không? Nào để chị xem nào!” Cô cười xấu xa, đôi mày, cặp mắt đều cong vút.

Nhìn khuôn mặt vui cười của cô, nghe giọng điệu trêu chọc của cô, Doãn Gia Hoa cảm thấy bên tai mình như nổ vang, cùng lúc…nơi nào đó nơi cơ thể cũng đang dần thay đổi.

Anh vội vàng xoay người, khom lưng thầm hít sâu một hơi, gấp gáp giải thích: “Không có! Tôi không hề giấu gì cả! Cô đừng nhìn, không được nhìn…!”

Anh giận lẫy hét lớn, thanh âm nũng nĩu như cậu bé làm cho lòng Quan Hiểu lại cứng đầu hơn, nói gì cũng không chịu buông tha.

Cô chạy đến đằng trước chặn, anh xoay người luồn qua.

Kết quả không còn đường nào trốn nữa, không nghĩ rằng cô lại vô tình giật tay anh ra.

Giây tiếp theo, cả hai người đều hóa đá.

Quan Hiểu nhìn xuống nơi ướt đẫm kia đang phình ra, nuốt một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Doãn Gia Hoa.

Trong phút chốc, Doãn Gia Hoa há hốc mồm hét ầm lên: “A…A…A…”

***

Mỗi khi cô trêu anh, anh đều ngượng ngùng xấu hổ, hệt như một cậu bé, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhảy cẫng lên rồi gào thét, điều đó khiến cô thấy thú vị.

Cho nên cô rất thích chọc ghẹo anh, thích nhìn anh nhảy dựng lên vì xấu hổ, thích nghe anh hét toáng lên vì hoảng hốt.

Nhưng cho đến bây giờ cô cũng không ý thức được rằng, phản ứng của vị em trai nhỏ này lại nhanh và cấp tốc như vậy, anh thật ra cũng đã hơn hai mươi rồi…anh sớm đã là một người trưởng thành, cơ thể của anh sẽ vì kích thích mà sinh ra biến hóa.

Doãn Gia Hoa nhanh chóng che lại, mặt đỏ như tôm luộc, khom người lầm bầm: “Sao cô có thể nhìn cậu em của tôi được chứ? Sao cô lại nhìn cậu em của tôi!!”

Quan Hiểu đột nhiên cười ầm lên : “Em trai của anh rõ ràng đã được chiếc quần bao bọc kỹ thế rồi, sao tôi có thể nhìn thấy nó được chứ.”

Doãn Gia Hoa nghiêng đầu, đôi mắt to đen lấp lánh trừng cô, ấp a ấp úng nửa ngày mãi không thốt nổi một lời…rõ ràng anh cảm thấy trong đầu mình đầy lý lẽ nhưng trong nhất thời lại không biết nên phản bác lại thế nào.

Quan Hiểu cảm thấy anh như vậy vô cùng đáng yêu, nhịn không được nâng tay vuốt đầu anh: “Ngoan nào! Ngoan nào! Chị thật sự chưa nhìn thấy gì cả! Ngoan nào! Đừng giận nữa nha, chờ chị đi thay áo tắm rồi cùng em đi bơi nhé, được không?”

Doãn Gia Hoa hừ một tiếng, không tình nguyện xem như là đáp ứng, sau đó quay đầu lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Quan Hiểu thiếu nhẫn nại đẩy anh: “Đi thôi, đi với chị thay quần áo, chứ đứng ngây ngốc ở đây làm gì.”

Doãn Gia Hoa lại quay đầu, mắt trừng to oán hận nhìn cô gào: “Đợi một lát, bây giờ chưa được.”

Quan Hiểu nhìn anh, ánh mắt sắc sảo chợt lóe lên như hiểu ra.

Cô xấu xa cười rộ lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua người anh, thỏ thẻ hỏi: “Hoa Hoa, sao thế? Chỗ nào không thoải mái ư?” Cô vừa hỏi, vừa nhìn chằm anh không chớp mắt.

Doãn Gia Hoa hiểu được, đôi mắt kia lại bắt đầu dùng yêu thuật dụ dỗ anh.

Anh khóc không ra nước mắt cầu xin: “Xin cô đừng đụng chạm tôi nữa có được không! Rõ ràng là đã sắp xuống rồi, nhưng mà…nhưng mà…tất cả tại cô cả đấy! Bây giờ lại…!Cô nhanh bỏ tay ra đi…”

Quan Hiểu bị bộ dạng luống cuống quấn quýt của anh chọc cười hả hê.

Cô cảm thấy thật lâu lắm rồi vẫn chưa có vui như vậy.

***

Ngày hôm đó trên đảo, Quan Hiểu vẫn nhớ mãi bản thân vô cùng xấu xa khiến cậu em của Doãn Gia Hoa thức dậy rất nhiều lần.

***

Doãn Gia Hoa đứng trên bờ biển cả buổi chiều đằng đẳng cũng không dám nhúc nhích nửa bước. Cho nên đừng nói là bơi, ngay cả nước anh cũng chẳng dám uống, suốt buổi chiều anh phải chiến đấu cùng cậu em không ngừng lớn lên của mình.

Cuối cùng, anh gần suýt khóc.

“Xin cô đừng chạm vào tôi nữa, đừng chạm vào tôi nữa. Thật khó chịu…tôi điên mất thôi!”

Quan Hiểu nâng tay vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của anh, kiễng chân kề mặt gần tới anh: “Hoa Hoa, sao anh lại bảo “chạm” vào anh là sao? Là như vậy… như vầy… hay như vầy…?” Cô vừa hỏi vừa lướt tay qua bờ vai anh, cánh tay, rồi sà xuống ngực.

“Phù…” Doãn Gia Hoa gào to, hai tay che kín cậu em của mình.

“Cô…người phụ nữ này thật là…quá đáng ghét…tà ác!!!”

Quan Hiểu cười ngả nghiêng.

Nhìn sắc trời, cuối cùng cô quyết định rủ lòng từ bi buông tha cho anh.

“Hoa Hoa, tối nay sẽ có một bữa tiệc khiêu vũ trên bờ biển, nhớ đến đấy! Chị sẽ ở đây chờ cậu.”

Doãn Gia Hoa hừ lạnh, oán giận yếu ớt trả lời: “Cô lại đùa tôi à, tôi đây sẽ không

đến.”

Quan Hiểu chẳng thèm để ý đến bộ dáng nũng nịu đấu tranh của anh, xoay người vào khách sạn, không ngoảnh đầu để lại một câu: “Tối nay chị chờ em nhá!”

Doãn Gia Hoa nhìn theo bóng lưng cô, giậm chân: “Này! Tôi không đến, không đến!” Chân thì giậm ở dưới nhưng lại liên lụy đến cậu em vẫn chưa yên của mình…

Anh thầm hít một hơi rồi lại khom người, cố gắng bình tĩnh lại, trong lòng vẫn còn oán hận mắng: “Tôi đây mới không thèm đến! Nhất định không đến!”

Chương 3: Chương 3

Chương 3: Doãn Gia Hoa, đừng thích tôi

Đến tối, Hứa Đồng kéo đám người ra bờ biển chơi mạt chược. Thiếu tay, Doãn Gia Hoa bị lôi vào cho đủ người.

Ngồi trên bàn, lòng Doãn Gia Hoa cứ bồn chồn nôn nóng.

Hứa Đồng thấy vẻ mặt anh là lạ đành hỏi: “Cậu muốn đi vệ sinh hả?”

Doãn Gia Hoa lắc đầu hừ lạnh.

Hứa Đồng không khỏi bĩu môi chọc anh: “Vậy sao cậu cứ bứt rứt không yên thế hả?”

Doãn Gia Hoa không ngớt lời phủ nhận: “Em luống cuống hồi nào! Là…là cái ghế này quá cứng đấy chứ,

ngồi khó chịu thật!”

Hứa Đồng cười nhạo, chẳng buồn tranh chấp thêm cùng anh ta, tiếp tục bốc bài.

Dương Dương ngồi bên cạnh cười quỷ dị.

“Doãn Gia Hoa, để chị kể chuyện hồi chiều chị nhìn thấy cho mọi người cùng nghe nhé.” Cô liếc mắt nhìn Doãn Gia Hoa: “Lúc chiều, cạnh bờ biển, có một người phụ nữ, bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông, người phụ nữ đó liên tục vuốt ve người đàn ông…mà anh ta thì cố gắng che…”

Cô nói đến đây, đột nhiên Doãn Gia Hoa hét lên “Á”.

Anh trừng mắt Dương Dương, để ngăn cản cô tiếp tục câu chuyện, anh khẽ cắn môi bất chấp quăng quân bài “Năm văn” trước mặt cô.

Dương Dương bỗng dừng lại lời muốn nói, vui mừng hét toáng lên: “A..A..A, tôi ù rồi! Tất cả không được nhúc nhích, không được nhúc nhích! Chị hai các người ù rồi! Cảm ơn ông trời thương tình!! Không ngờ tôi cũng có thể ù mãn (1)!!Ha ha ha…”

(1) ở đây có nghĩa là ăn lớn.

Đã nhiều năm chơi cùng bàn với thần mạt chược Hứa Đồng, cô hoàn toàn không ngờ rằng có một ngày cô có thể thắng một ván bài lớn.

Cô hào hứng đòi tiền các nhà kia, mà quên mất câu chuyện dang dở đang tám.

***

Hứa Đồng vừa đưa tiền cho Dương Dương vừa bình tĩnh quan sát Doãn Gia Hoa, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó hứng thú và kinh ngạc.

Cô không ngờ rằng trên bàn mạt chược ngoại trừ cô và Cố Thần lại còn có người biết tay bên cạnh cần con bài nào.

Mà điều đáng ngạc nhiên hơn chính là, người kia bình thường trông ngốc ngốc khờ khờ Doãn Nhị Hoa! (2)

(2) trong tiếng trung 二 (er) (Nhị) có nghĩa là ngốc, gọi Doãn Nhị Hoa như trêu là Doãn Hoa Ngốc.

Trước kia đánh mạt chược cùng Đường Tráng chưa khi nào bị thiếu tay nên cô cũng chưa bao giờ cùng tên tiểu tử này đọ ván.

Đêm nay là lần đầu tiên nhưng không ngờ lại làm cô ngạc nhiên đến như vậy.

Cô bắt đầu thấy mình và mọi người đã đánh giá sai con người này rồi, vị trước mặt đây có lẽ không phải là tên ngốc thường ngày Nhị Hoa mà là một viên ngọc thần bí được bao bọc bởi tảng đá không thể khinh thường.

***

Một lúc sau, Doãn Gia Hoa càng trở nên rối bời.

Tự anh cũng không rõ vì sao lòng mình lại thấp thỏm thế này, rõ ràng lúc chiều đã nói cho người phụ nữ gian ác kia rằng anh nhất định sẽ không đến buổi vũ hội kia rồi, nhưng ngồi ở đây lúc này, anh không thể nào kiềm soát bản thân mình nghĩ đến chuyện đó.

Hứa Đồng liếc nhìn bộ dáng bồn chồn của anh, trong lòng mơ hồ hiểu ra vài phần, trực giác cho cô biết anh đã đến tuổi đi tìm mùa xuân của mình.

Cô vừa bốc bài vừa thử thăm dò tin tức: “Doãn Nhị Hoa, hình như hôm nay cậu thấp thỏm đứng ngồi không yên ấy nhỉ, có phải cậu có bí mật gì gạt chúng tôi không?”

Doãn Gia Hoa ngẩng mặt ậm ừ qua chuyện.

Dương Dương lại nhớ tới câu chuyện mình chưa kể xong, lập tức lấy lại tinh thần cười hì hì chen vào nói: “A ha, chuyện bí mật của cậu ấy á sớm đã bị mắt thần của ta phát hiện rồi! Hứa Đồng, cậu biết sao cậu ấy lại gấp gáp như vậy không? Nói cho cậu biết, có người đang đợi cậu ấy đấy!” Cô nhếch cằm qua hướng ánh đèn sáng trưng của buổi vũ hội bên kia: “Đấy, là nơi đấy đấy. Có người đang ở đấy đứng đợi Tiểu Hoa Hoa của chúng ta. Ha..ha..ha!”

Tâm sự cứ như vậy bị người ta vạch trần, khuôn mặt Doãn Gia Hoa đỏ bừng lên.

Bất quá cuối cùng vẫn còn may, khi anh đang lúng túng không biết giải thích thế nào thì Cố Thần xuất hiện.

Doãn Gia Hoa ngay lập tức đứng dậy, vội vàng nhường chỗ: “Cố tổng ngồi chỗ của tôi này! Đúng lúc tôi chơi mệt rồi, đổi người đổi người!” Tựa như sợ giây tiếp theo Hứa Đồng và Dương Dương sẽ tóm anh lại lột da tra khảo, thậm chí ngay cả khi đối phương còn chưa đáp lời anh đã nhanh như chớp co giò bỏ chạy.

Lúc ngồi ở đó, người hình như còn có thể kiểm soát được, nhưng một khi đã bỏ chạy, Doãn Gia Hoa đột nhiên phát hiện, hai chân đã không nghe theo lời mình nữa rồi…chúng nó từng bước rồi lại từng bước phi nhanh về hướng trước mặt, tốc độ càng lúc càng nhanh, bước chân ngày càng ra sức, mà mỗi bước nhấc lên hạ xuống đều có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” rõ ràng.

***

Vũ hội đã bắt đầu được một lúc, mọi người lúc này đang quay cuồng theo điệu nhạc.

Chen chúc trong đám người lắc lư, Doãn Gia Hoa cố gắng tìm thân ảnh Quan Hiểu.

Thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn sắc màu nhấp nháy càng làm tô đậm thêm cho vẻ đẹp xuất chúng của anh.

Rất nhiều cô gái bị anh hấp dẫn, họ cứ như những con rắn uốn éo vây quanh, cố thu hút ánh nhìn của anh

Doãn Gia Hoa cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Anh nghĩ cho dù bọn họ có thon đẹp cỡ nào cũng không thể sánh với nụ cười quyến rũ của người phụ nữ xấu xa kia.

Bị mấy cô gái kia vây quanh, anh khó bước đi, anh không khỏi trở nên bực mình.

Anh lạnh lùng ngẩng đầu, xuyên qua dòng người chằn chịt tìm kiếm, cuối cùng anh đã nhìn thấy Quan Hiểu.

“Nè, Quan Hiểu, tôi ở đây!” Anh cất giọng gọi to, nhưng tiếc là tiếng nhạc quá lớn, tiếng người huyên náo cũng quá ồn, người phụ nữ kia hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của anh.

Nhìn thấy Quan Hiểu đang chuẩn bị rời đi, Doãn Gia Hoa lại càng không khách khí với những con rắn yêu đang quấn quýt trước mặt mình.

Anh gạt mạnh tay những cô gái diêm dúa lòe loẹt phía trước ra, thái độ không chút thương tiếc, sau đó chạy thẳng đến bên cạnh Quan Hiểu.

Thật vất vả lắm mới chen được đến chỗ cô, nhưng cô lại đưa lưng về phía anh không nhận ra, cúi đầu lắc lư chìm đắm trong điệu nhạc.

Anh bỗng cảm thấy hơi tức giận. Là cô hẹn anh đến đây, còn muốn anh nhất định phải đến, kết quả cho dù anh không xuất hiện một mình cô cũng có thể chơi nhiệt tình hăng say như vậy, thật sự quá nực cười!

Anh đặt mạnh tay lên vai cô.

Cô như bị giật mình, liền quay đầu lại.

“Là anh!” Nhìn thấy anh, cô liền mỉm cười: “Tôi đợi anh lâu lắm rồi, còn tưởng là anh sẽ không đến nữa chứ!”

Ánh mắt cô mơ màng, hai má ửng đỏ, xem chừng là đã uống rượu, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện lộ ra.

Tim Doãn Gia Hoa đột nhiên đập thình thịch.

Một câu anh cũng không thốt nổi thành lời, chỉ mãi say sưa đám đuối nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.

Quan Hiểu thấy anh không nói gì chỉ mãi nhìn mình say đắm, càng cười quyến rũ hơn: “Doãn Gia Hoa” Cô đột nhiên khoác tay lên cổ anh kéo anh kề sát mình, kiễng chân cao khẽ hỏi: “Anh đang nhìn gì đấy?”

Hơi thở quyến rũ của cô phản phất lên mặt anh. Doãn Gia Hoa cảm thấy nghẹt thở, anh không thể kiểm soát được trái tim đang đập phập phồng. Anh nâng tay, đầu ngón tay run rẩy vuốt lên bờ môi cô, nhìn cô nói: “Ở đây, hai má lúm đồng tiền nhỏ, lúc cô cười rất đẹp!”

Khi nói, ánh mắt anh tựa như hai vì sao sáng lấp lánh.

Cô bị ma lực từ ánh nhìn trong vắt của anh thu hút đến nổi không thể tự chủ mà trở nên hoảng hốt.

Quan Hiểu vỗ vỗ lên má Doãn Gia Hoa, cười tít mắt hỏi anh: “Anh biết nhảy chứ?”

“Biết, biết một chút…” Doãn Gia Hoa ấp úng trả lời.

Quan Hiểu đẩy anh quay mạnh một vòng: “Kiểu này biết không?” Bước chân cô loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Doãn Gia Hoa nhanh tay ôm cô vào lòng.

“Tôi không biết nhảy kiểu nồng nhiệt như thế…” Anh lắc đầu trả lời.

Quan Hiểu cười nhạo anh: “Đã đến đây mà ngay cả điệu này cũng không biết? Vậy anh không phải là tên lưu manh chuyên nghiệp rồi.”

Lòng anh khẽ động,

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cho rằng đi theo Đường Tráng không có gì là không ổn, anh cảm thấy rất tự do tự tại, rất vui vẻ, nhưng bây giờ, anh cảm thấy làm một tên côn đồ đúng thật là hơi xấu hổ…

Vừa kết thúc bản nhạc sôi động kia, một bài hát giai điệu nhẹ nhàng bỗng vang lên.

Quan Hiểu lại hỏi anh: “Nhảy Slow thì thế nào?”

Doãn Gia Hoa gật đầu.

Cô nắm lấy tay anh choàng qua eo mình rồi đặt tay lên cổ anh.

Doãn Gia Hoa đỏ mặt xấu hổ.

Cô nhắm mắt đong đưa theo điệu nhảy của anh.

Trong thoáng chốc bàn thay anh đã thấm đẫm mồ hôi. Anh cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, vừa sợ mồ hồi mình thấm ướt áo quần cô, vừa tham luyến cảm giác tiếp xúc bờ eo mảnh mai mềm mại, một lúc cuộn tròn nắm tay một hồi lại buông lỏng ra. Lặp đi lặp lại khó kiềm chế muốn vuốt ve cô.

Hai hàng mi cô khẽ động, cô ngước mắt, tuy tầm nhìn bị giăng kín bởi một lớp sương mù vì rượu cồn cũng không thể ngăn cô thôi mong muốn được nhìn anh thật lâu thật chăm chú.

Cô đột nhiên phì cười, chỉ vào trán anh: “Bàn tay anh thật không thành thật.”

Đôi tai Doãn Gia Hoa bắt đầu nóng rang lên, sau lưng mồ hôi rần rần: “Không phải. Tôi sợ làm ướt váy cô.”

Nụ cười trên mặt Quan Hiểu càng tươi.

Cô ngẩng đầu, cười sặc sụa như đứa trẻ, nhìn Doãn Gia Hoa nói: “Doãn Gia Hoa, anh trăm ngàn lần đừng thích tôi, tôi có độc á! Tôi là một người phụ nữ xấu xa!”

Doãn Gia Hoa cúi đầu nhìn cô.

Cô chính xác là có độc, chính là chất độc gây nghiện cho người khác, cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng, luôn trêu chọc khiến anh phải gào khóc, anh càng hoảng sợ gào to thì bên kia cô lại càng vui vẻ khoái chí, cô còn thâm độc hơn cả Hứa Đồng và Dương Dương.

Nhưng ngược lại, anh đã hoàn toàn bị cô hấp dẫn.

Anh cúi đầu nhìn cô, hàm răng trắng đều thẳng tắp, nụ cười cô trong sáng tựa như ánh sáng chói mắt khiến mọi thứ xung quanh tưởng chừng như mờ ảo.

Lòng bàn tay anh vẫn không ngừng lấm tấm mồ hồi. Giây phút này đây, anh gạt hết mọi suy nghĩ, lấy hết dũng cảm, vong tay qua ôm chặt cô, nhanh chóng cúi xuống hôn lên môi cô, không cho cô kịp thời gian để phản ứng

Anh quyết tâm không nghĩ: ướt thì ướt! Chết thì chết!

Anh chỉ muốn hôn cô!

Còn…không kịp rồi…anh quả thật…đã thích cô!

***

Mới đầu Quan Hiểu bị giật mình, phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, cô bắt đầu quay đầu lẫn tránh.

Nhưng môi anh cứ dán chặt vào môi cô không cho cô đường trốn thoát, vì động tác vụng về lỗ mãng nên anh vô tình làm đau cô.

Cô nghĩ thầm, cứ thế này mãi không được, trong đầu cứ nghĩ rằng mình phải tách người đàn ông này ra, thế nhưng thân thể lại phản bội lại lý trí, lưỡi cô bắt đầu di chuyển, tung tăng bơi lội vào nơi nào đó của anh.

Cô nghĩ không phải mình say, mà chính là cô điên rồi.

Anh vẫn cứ mãi nhiệt tình, hơi thở nam tính tươi trẻ phàn phất, tựa như dòng nước cuồng cuộng xoáy cô vào vực sâu khiến cô không thể nào tách rời được.

Loại cảm giác kích thích này thật sự khiến cho tâm hồn mệt mỏi từ lâu của cô như được tái sinh, sự trống rỗng cô đơn trong cô một lần nữa lại sôi sục dâng trào.

Cô bất giác từ thế bị động chuyển sang chủ động. Cô bắt đầu hướng dẫn anh, chỉ dạy anh hôn điêu luyện, dạy anh làm thế nào khiến nó trở nên quyến rũ và ngây ngất.

Cô nghe thấy hơi thở của mình ngày càng dồn dập, cô có thể cảm nhận được nhịp đập run rẩy của con tim.

Bất giác cô cảm thấy rất buồn.

Cô đúng là một người phụ nữ xấu xa, sao lại trêu chọc anh, anh chỉ là một cậu thanh niên đơn thuần vẫn chưa hiểu chuyện, vậy mà cô lại đi khiêu khích anh…

***

Đột nhiên Quan Hiểu đẩy Doãn Gia Hoa ra.

Cô nói mệt, muốn qua bên kia ngồi nghỉ.

Doãn Gia Hoa vẫn còn ngẩn ngơ trên tận chín tầng mây. Mãi đến khi thấy cô chật vật chen qua đám người đi ra ngoài, anh mới giật mình chạy theo.

Anh đuổi theo Quan Hiểu, theo sát người cô bước chân anh mới chậm lại, anh thầm hít sâu để lấy dũng khí, cuối cùng kéo tay cô lại.

Quan Hiểu dừng bước, do dự vài giây… cô nhẹ nhàng rút tay ra, không ngoảnh đầu bỏ đi.

Anh nhìn theo bóng lưng cô, bỗng nhiên anh cảm thấy ngực mình nhói đau, sóng mũi cay cay.

Lắc lắc đầu, anh tiếp tục đuổi theo.

Tại nơi nghỉ ngơi đã chuẩn bị sẵn rượu và hoa quả Quan hiểu kéo Doãn gia hoa ngồi xuống cùng uống rượu.

Trước đó, cô đã uống một chút, người hơi lâng lâng, lúc này lại uống thêm mấy ly, chẳng bao lâu sau cô liền say bí tỉ.

Cô đi đứng nghiêng vẹo, nói năng lộn xộn. Doãn Gia Hoa lờ mờ nghe thấy cô gọi tên một người, cô gọi anh ta “Đồ khốn nạn.”

Anh không biết cô đang nói ai, nhưng anh cảm thấy cổ họng mình đăng đắng.

Anh đỡ cô, muốn đưa cô về phòng khách sạn.

Miệng thì nói mình chưa say, mà chân thì loạng choạng đi không vững, còn tệ hơn cả trẻ con.

Vất vả lắm mới hỏi được số phòng cô, anh không nói thêm lời nào, bế trọn cô lên đưa cô về phòng.

Đến phòng, cô vùng vẫy đòi xuống đất.

Bước chân vừa chạm đến thảm, cô liền chạy vội vào nhà vệ sinh.

Anh gấp gáp theo sau.

Đứng trước cửa nhà vệ sinh, anh thấy cô đang khổ sở gồng mình nôn dữ dội.

Anh chau mày, nhìn cô nôn khó chịu thế này, anh cảm thấy ngực mình đau âm ỉ.

Trước đây đám anh em cùng anh uống cũng có người nôn còn kinh hơn thế này, thậm chí còn có người bị ngộ độc cồn xuất huyết dạ dày, nhìn bọn họ anh cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cảm giác không giống bây giờ, không chỉ lo lắng tim anh cũng nhói đau.

Nôn xong, cô tựa lưng vào anh, đầu nghiêng vào tường rồi từ từ đứng dậy.

Anh rót cốc nước đưa đến cho cô súc miệng.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Anh buộc lòng phải nâng tay đỡ đầu cô.

Khi cô quay lại, toàn thân anh như hóa đá.

Nước mắt lặng lẽ rơi ướt đẫm khuôn mặt cô.

Trái tim anh như thắt lại, anh cảm thấy hơi giận.

Anh khẽ nâng tay dịu dàng lau đi những giọt lệ kia.

Cô cố giữ tay anh lại.

Cô khẽ gọi tên anh: “Doãn Gia Hoa!” một giọt nước mắt từ đáy mắt cô theo tiếng gọi mà rơi xuống: “Anh đừng bao giờ thích tôi! Tôi sẽ hại anh đấy!” Nói xong cô bỗng cười rộ lên.

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt tươi cười, anh cảm thấy hoảng hốt.

Là ai đã khiến cô phải khổ sở như vậy? Là ai?

Mặc kệ là ai, anh cảm thấy người đó rất đáng ghét.

Chương 4: Chương 4

Chương 4: Quan Hiểu, đừng nhanh như vậy đã ruồng bỏ tôi

Từ khi từ đảo trở về, mọi người phát hiện Doãn Gia Hoa trở nên rất u sầu.

Cái miệng líu lo líu rít ngày trước có bao giờ chịu ngồi yên, bây giờ anh lại đặc biệt yên tĩnh. Ngay cả Hứa Đồng và Dương Dương cố tình đùa anh cũng lười đáp lại.

Mỗi khi không có việc gì làm, anh lại chiếm nhà vệ sinh, ngồi xổm lên buồng cầu, giật nước, tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ.

Mỗi lần đám anh em đang gấp gáp, vừa chạy vù vào nhà vệ sinh vừa kéo phẹc mơ tuya xuống, chỉ còn chờ giây phút thoải mái để “xả”…thì lại bị một pho tượng đang ngồi chổm hổm trầm tư làm cho giật mình, suýt chút nữa không nén lại được.

Vì thế Doãn Gia Hoa không ít lần bị mắng.

Thế nhưng có bị trách đến mấy anh vẫn cứ như cũ.

Sau cùng mọi người không thể chịu đựng được nữa, đành cột anh lên ghế, ép anh uống nước điên cuồng nhưng không cho vào nhà vệ sinh, mãi đến khi anh không chịu đựng được nữa mới thả anh ra.

“Doãn Nhị Hoa, nếu như cậu còn dám ôm cái bồn cầu dọa người nữa, lần sau cậu nhất định sẽ bị vỡ bàng quang đấy.”

Từ đó về sau Doãn Gia Hoa không còn trấn thủ ở toilet nữa, nhưng mà tâm trạng anh vẫn buồn bã chán nãn như cũ.

Anh không thích lang thang ở quán mạt chược bi da không tương lai đó nữa, anh lên mạng mua nguyên bộ sách giáo khoa bắt đầu học điên cuồng.

Lần đầu tiên Hứa Đồng nhìn thấy Doãn Gia Hoa rút khỏi đám người hỗn tạp ngồi trên ghế hết sức chăm chú học bài. Cô kinh ngạc, há hốc mồm không nói được lời nào đứng bất động tại chỗ.

Sau đó Đường Tráng thấy dáng bộ kì lạ ngơ ngác của cô, mới đi đến hỏi thăm sự việc, kết quá là cô chưa kịp trả lời thì anh ta cũng đã kịp phát hiện ra chuyện lạ lùng ấy… miệng bất giác cũng hả to ra và đứng bất động.

Tiếp đó là Dương Dương đi đến…

Tiếp đó Tiểu Ngũ chạy lại xem…

Tiếp đó là một hàng dài rồng rắn…

Tiếp đó…

Tiếp đó, quán mạt chược ồn ào huyên náo bỗng trở nên im lặng như tờ.

Ánh nắng chiều từ cửa sổ rọi xuống bàn, bên cạnh là một người đàn ông đang lẳng lặng đắm chìm trong những trang sách dưới ánh mặt trời vàng.

Một bên là một chuỗi dài người đang đứng há hốc mồm như những pho tượng…

Lát sau Cố Thần đi vào.

Anh lay lay Hứa Đồng.

Hứa Đồng lúc này mới hoàn hồn, mấy người sau cô cũng như được thức tỉnh.

Thế nhưng không biết thế nào, không ai dám mở miệng ồn ào lớn tiếng nữa.

Căn phòng tĩnh lặng, Hứa Đồng nghe thấy Cố Thần cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đó là viên ngọc quý, nếu như cậu ấy có thể kiên trì, khẳng định một thời gian sau cậu ấy nhất định có thể thay da lột xác, đạt được thành tựu!”

Hứa Đồng khẽ mỉm cười.

Có thể không? Sự chuyên chú của anh khiến kẻ khác cũng không nỡ làm phiền, không lâu sau nữa quán mạt chược này đã không còn là nơi thích hợp với anh.

Chỉ có điều cô rất tò mò… không biết ai lại có thể khiến anh thay đổi một cách đáng kinh ngạc thế này?

***

Đã một tháng kể từ ngày trở về, một tháng rồi Quan Hiểu không gọi điện thoại đến cửa hàng nữa.

Nói đúng hơn là…mỗi ngày anh đều đếm…đã hơn ba mươi ngày rồi anh chưa gặp cô.

Anh bắt đầu lo được lo mất, có đôi lúc đang học tim anh cũng thấm thỏm lo lắng.

Anh rất muốn chủ động gọi điện thoại cho cô, anh nghĩ mình cứ tự nhiên gọi hỏi nhà cô có cái gì cần sửa không, thế nhưng mỗi lần nhấc điện thoại lên, mỗi lần gần ấn đến con số cuối cùng anh lại bỏ cuộc.

Cô có tiền lại đẹp như vậy, sống tại khu chung cư cao cấp, mỗi ngày đều trôi qua trong sự hào nhoáng xa xỉ, còn anh thì sao? Anh chỉ là một kẻ với hai bàn tay trắng, chơi bời lêu lổng, là một tên côn đồ suốt ngày trú mình trong quán mạt chược, không học vấn không nghề nghiệp.

Khoảng cách chênh lệch giữa họ quá lớn, anh dựa vào cái gì mà có thể thích người ta cơ chứ?

Anh ảo não vô cùng, chỉ biết cách liều mình chuyện tâm học.

Tối nay, vì khách trong quán mạt chược không nhiều, Đường Tráng cho anh về nhà sớm hơn, ở nhà yên tĩnh đọc sách tốt hơn là tại quán mạt chược nhốn nháo này.

Anh thu dọn đồ đạc về nhà.

Trên đường, anh vừa đi vừa than thở, tưởng tượng mơ mộng hảo huyền…nếu như cứ đi trên đường mà gặp được cô thì hay biết mấy.

Đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía cách đó không xa, anh lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ vừa ngồi bệt dưới đất vừa khóc lóc thê thảm.

Đến gần, anh lại càng nhìn rõ ràng hơn.

Quả thật là người phụ nữ đó đang khóc, mái tóc cô tán loạn, trông hơi nhếch nhác.

Càng đến gần bước chân anh như chậm lại, dè dặt hơn, trái tim anh bắt đầu đập thình thịch.

Người phụ nữ trông chật vật này không phải là Quan Hiểu thì là ai!

***

Doãn Gia Hoa đi đến cạnh Quan Hiểu ngồi xuống, khẽ hỏi: “Cô làm sao thế?”

Quan Hiểu ngẩng đầu. Doãn Gia Hoa nhìn thấy đối mắt của cô sưng đỏ lên, ươn ướt những giọt lệ.

Anh cảm thấy ngực mình rất khó chịu, ngột ngạt khó thở.

Cô gượng nở nụ cười, thế nhưng khuôn mặt của cô bây giờ trông còn khó coi hơn cả khóc: “Chân tôi bị trẹo, đau!” Cô chỉ chỉ xuống chân.

Doãn Gia Hoa cúi đầu nhìn theo hướng cô chỉ.

Cô mặc chiếc váy ngắn củn để lộ đôi chân trần mịn màn trắng muốt như ngọc.

Anh ngơ ngẩn nhìn.

Thế nhưng sau khi nhìn xuống bàn chân cô, đôi mày anh bất giác cau chặt lại.

Mắc cá chân cô sưng phù lên tím ngắt.

Anh ngẩng đầu lên hỏi cô: “Ai làm cô thành ra như vậy?” Hàng lông mày tuấn tú chau lại lộ ra sự nguy hiểm lạnh thấu xương.

Quan Hiểu lắc đầu: “Không ai cả, không phải vì người khác, là tôi bất cẩn tự làm trật chân.”

“Tôi không tin, cô tự

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4414
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN