--> Hoa hồng giấy - game1s.com
Ring ring

Hoa hồng giấy

ngồi như một khúc gỗ trên sofa.

Anh vì trả thù nên mới lấy cô, vậy thì cô, vì cái gì mà lấy anh?

Trong lòng cô có chỗ nào dành cho anh không? Còn anh, đã như một con thiêu thân nhìn thấy ngọn đèn sáng, như đứa bé sắp chết đuối nhìn thấy một cọng rơm, như mảnh đất tối tăm đợi được đến ngày nắng hửng, điên cuồng bất chấp tất cả mà yêu cô, nhưng, tiếc là đã muộn.

Bạch Nhạn hít vào một hơi, hết hồn trước dáng vẻ bi tráng của Khang Kiếm, Minh Thiên ra tay ác quá!

Cô không nói gì nhiều, đặt túi xuống, lấy hộp thuốc ra, rồi lấy khăn mặt, đá lạnh đi tới cạnh Khang Kiếm, giúp anh xử lý vết thương.

Anh xuýt xoa chịu đau, không cử dộng.

- Tối qua ngủ ở đâu? – Anh hỏi.

- Phòng 301 tầng 10 tiểu khu Hoa Viên, cách đây nửa tiếng đi đường.

- Viêm phế quản đã khỏi chưa?

- Không truyền nước nữa, nhưng còn uống thuốc thêm hai ngày, đang nghỉ ốm.

- Ở một mình?

Bàn tay đang cầm thuốc đỏ của Bạch Nhạn khẽ run lên, liếc anh:

- Tối hôm qua Liễu Tinh ngủ với em, chỗ cô ấy trọ bây giờ cũng gần chỗ em.

- Thương Minh Thiên chỉ là hàng xóm của em sao? – Khang Kiếm tiếp tục hỏi bằng vẻ mặt vô cảm.

- Nhà bọn em ở dãy trước dãy sau, anh ấy là hàng xóm, bạn, đàn anh ...

- Không chỉ có thế chứ? – Khang Kiếm đón lấy túi nước đá chườm vào mũi – Hắn ta là người tặng em bông hồng giấy phải không?

Bạch Nhạn đờ ra như khúc gỗ:

- Sao anh biết về bông hồng giấy?

Khang Kiếm xua tay:

- Việc này em đừng hỏi, trả lời câu hỏi của anh.

Bạch Nhạn nhắm mắt, một lúc lâu sau mới gật đầu:

- Đúng vậy.

Khang Kiếm cười nhạt:

- Em đang lo cho hắn ta à?

- Sếp Khang, em thay mặt anh ấy xin lỗi anh. Tính tình Minh Thiên nóng nảy, hồi nhỏ có ai bắt nạt em, anh ấy đều giúp em như vậy. – Bạch Nhạn dè dặt nhìn anh.

- Nếu anh làm gì hắn ta, em sẽ thế nào? – Môi Khang Kiếm run lên, tim từ từ chìm xuống.

- Sếp Khang, anh sẽ không làm vậy đâu. Anh bao dung độ lượng, sao có thể so đo với Minh Thiên được, phải không?

- Bạch Nhạn, hình như em đang dỗ dành anh, mà hình như cũng đang nài nỉ anh? Trước đây em chưa bao giờ như thế.

Bạch Nhạn mím môi, lẳng lặng thu dọn hộp thuốc.

- Sếp tức giận gì thì cứ trút giận với em, đừng làm khó Minh Thiên được không? Đây chỉ là chuyện giữa hai chúng ta.

- Hai người chứ nhỉ, – Khang Kiếm cười hờn dỗi – Đúng là nàng thương chàng tiếc. Trong mắt hai người, có phải tôi là một tên khốn kiếp không?

Bạch Nhạn thành thật lắc đầu;

- Anh không phải tên khốn kiếp, anh cũng sống rất vất vả.

- Bạch Nhạn, sao em không nói thẳng với anh, thực ra người em thật sự thích, là Thương Minh Thiên.

Bạch Nhạn không đáp, cất hộp thuốc vào chỗ cũ, đả mắt nhìn quanh phòng:

- Anh muốn ăn gì?

Khang Kiếm vẫy cô:

- Bạch Nhạn, em lại đây.

Bạch Nhạn đi tới cạnh anh.

Anh kéo cô ngồi xuống, chăm chú nhìn cô phải đến năm phút.

- Bạch Nhạn, anh đồng ý.

- Hả? – Bạch Nhạn không hiểu.

- Anh không cần một người vợ trong lòng còn mang hình bóng một người đàn ông khác. Bạch Nhạn, anh đồng ý ly hôn.


********


Quyển 2 - Chương 10 - Trên đời nào thấy cọc tìm trâu




Mùa thu như một cô nàng đỏng đảnh, trong lúc mọi người chưa kịp đề phòng đã bất ngờ ghé thăm Tân Giang. Hôm qua nắng hè vẫn còn rực rỡ, mặt trời chói chang tới mức không thể mở được mắt, hôm nay khắp phố lá rụng đầy, đất trời u ám, hoa cỏ ủ rũ, sắc thu đìu hiu.

Sáng sớm, kim đồng hồ khẽ khàng chỉ tới bảy rưỡi. Bạch Nhạn cuộn mình lưu luyến hơi ấm trong chăn rồi rúc đầu vào bên trong. Trực đêm hai ngày liền, hôm nay được nghỉ nên cô không phải dậy vội, nhưng mười giờ phải ra ga tiễn Minh Thiên.

Thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ nghỉ một tháng rưỡi của Minh Thiên đã trôi qua, cô cũng đã ly hôn được một tháng mười ngày.

Một tháng rưỡi này, nhà họ Thương buồn vui lẫn lộn.

Buồn là vì đứa con gái Thương Minh Tinh mà họ vẫn tưởng rằng rất thông minh và tự trọng hóa ra lại đi làm gái "bán hoa"ở Tân Giang, không những thế lại còn đi vay nặng lãi. Bà Thương gào khóc long trời lở đất. Trong cơn thịnh nộ, bệnh tim của bà tái phát, nếu không kịp thời cấp cứu thì suýt nữa hồn đã về Tây Thiên. Thương Minh Tinh quỳ trước giường bà thề thốt sau này sẽ không làm những chuyện khiến bố mẹ đau lòng nữa. Bà Thương vốn muốn từ mặt đứa con gái này, sau được Thương Minh Thiên khuyên giải, nên nhận thì nhận, nhưng bà ra quy định: khi bà còn sống trên cõi đời này, Thương Minh Tinh không được ra khỏi huyện Vân nửa bước, ngày nào cũng phải tới trình diện trước mặt bà. Vẫn chưa hả giận, bà còn cạo trọc đầu Thương Minh Tinh, khiến chị ta không thể ra ngoài, phải ở trong bốn bức tường mà sám hối.

Trong lúc buồn thương chồng chất, nhà họ Thương đón cô bạn chiến đấu của Thương Minh Thiên tới chơi. Khi đón cô bạn tới huyện Vân, Thương Minh Thiên đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội. Mẹ anh đang ốm liệt giường, cần có một niềm vui rất lớn để xua đi nỗi u uất trong lòng bà. Mặt khác, Bạch Nhạn cũng rất muốn được nhìn thấy anh sống hạnh phúc. Cô bạn chiến đấu đối với anh tình sâu nghĩa nặng, sau khi biết chuyện của Thương Minh Tinh, không những cô ấy không kỳ thị mà còn an ủi anh, còn nói sẽ nhờ bạn của bố mình giúp Minh Tinh tìm việc, như vậy Minh Tinh sẽ không lầm đường lạc lối nữa.

Nếu không thể ở bên người mình yêu, mà lấy được người vợ như cô bạn chiến đấu này, cũng coi như giảm sự nuối tiếc trong kiếp này xuống mức thấp nhất.

Vì vậy, cô bạn chiến đấu đã đến huyện Vân với tư cách là bạn gái Thương Minh Thiên.

Mặc dù không thể cử hành hôn lễ ngay lập tức, nhưng trước một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, bà Thương đã hồi phục lại như có phép màu, phấn khởi dẫn con dâu tương lai đi chào hỏi họ hàng bạn bè, gặp ai cũng khoe con dâu xinh đẹp thế nào, giỏi giang ra sao.

Niềm vui này, Bạch Nhạn đang ở Tân Giang cũng có thể cảm nhận được. Tối hôm qua, Lãnh Phong và cô cùng mời Minh Thiên với bạn gái anh đi ăn bữa cơm chia tay.

Bạn gái của Minh Thiên ngoài đời còn xinh đẹp và phóng khoáng hơn trong ảnh, tính tình cũng dễ chịu. Trong bữa cơm, ánh mắt cô ấy luôn nhìn Minh Thiên, thỉnh thoảng lại thì thầm nũng nịu với anh. Minh Thiên luôn dịu dàng đáp lại cô, nhưng những lúc không ai nhìn thấy, anh không khỏi thở dài.

Ăn cơm xong, Lãnh Phong đưa họ về khách sạn trước, sau đó đưa Bạch Nhạn về chỗ trọ.

Lãnh Phong hỏi đùa Bạch Nhạn, anh muốn lên uống chén trà có được không?

Bạch Nhạn vờ như không để ý, nói cô ở bệnh viện suốt hai ngày nên nhà cửa lộn xộn, đợi lúc nào dọn dẹp gọn gàng sẽ mời anh lên chơi.

Lãnh Phong xoa đầu cô, mở cửa xe cho cô, cười cười rồi ra về.

Bạch Nhạn vào nhà, còn chưa tới cửa đã nghe thấy chuông điện thoại, là Minh Thiên gọi.

- Anh ra ngoài mua ít đặc sản mang về doanh trại, tiện thể xem em đã về nhà an toàn hay chưa.

Minh Thiên đứng dưới bóng cây, ánh đèn vàng xuyên qua kẽ lá, hắt những đốm sáng lốm đốm lên người anh.

- An ninh ở Tân Giang rất tốt – Bạch Nhạn cười. Cô đứng cách Minh Thiên một cánh tay, thò đầu ra nhìn bàn tay trống không của anh – Siêu thị sắp đóng cửa rồi, anh mau đi đi, bạn anh còn đang ở khách sạn đợi anh đó!

- Tiểu Nhạn... – Minh Thiên run rẩy gọi.

- Dạ! – Cô ngoan ngoãn đáp.

- Tiểu Nhạn, anh... muốn ôm em, một lần cuối cùng.

Minh Thiên cắn môi, hít thật sâu. Từ nay về sau, anh đã có bạn gái, kiếp này anh phải có trách nhiệm và nghĩa vụ với cô ấy. Anh không thể thoải mái vô tư nhớ về Tiểu Nhạn, cũng không thể bày tỏ sự quan tâm đối với cô. Tiểu Nhạn chỉ có thể nằm trong một góc khuất không ai biết đến trong trái tim anh, để khi tỉnh lại giữa đêm khuya thanh vắng, một mình anh thầm lặng nhớ nhung.

- Minh Thiên, không được. – Bạch Nhạn khẽ lắc đầu – Đừng bắt chước những người đàn ông hư hỏng khác, trong lòng trái tim có hình ảnh một người, ngoài mặt lại nhìn một người khác. Anh phải thành tâm thành ý đối xử tốt với một người thì mới có thể nhận được sự báo đáp toàn vẹn từ họ. Bây giờ anh đã có bạn gái, anh ôm em thì sẽ không công bằng với cô ấy, cũng là... không tôn trọng em. Trong lòng anh nghĩ gì em đều hiểu rõ, anh đừng nói gì, cũng đừng làm gì, như thế này là được rồi. Sau này em cũng sẽ sống thật tốt giống anh chị.

Minh Thiên gật đầu, cố nén nỗi xót xa đang dâng lên trong lòng:

- Được, vậy thì không ôm nữa. Tiểu Nhạn, sau này kết bạn thì phải nhờ người nghe ngóng trước, đừng cho người khác cơ hội làm tổn thương em.

- Sẽ không vậy nữa đâu anh, sếp Khang là ngoại lệ.

- Tiểu Nhạn, thực ra... Lãnh Phong là người đàn ông tốt.

- Vậng, điều này bệnh viện bọn em công nhận.

- Bố mẹ anh ấy đều mất rồi, anh ấy không phải là người sành sỏi theo kiểu truyền thống, làm bạn với anh ấy sẽ không quá thiệt thòi, hơn nữa anh ấy đã từng mất đi người thân, chắc chắn sẽ rất biết trân trọng... một nửa kia của mình.

- Minh Thiên, anh nhiều chuyện thật, có phải anh lo em không lấy được chồng không? Mẹ em còn không lo, anh lo cái gì chứ? Đi mau đi mau, nếu không bạn gái anh lại đăng tin tìm trẻ lạc bây giờ. – Bạch Nhạn giơ tay đẩy anh.

Minh Thiên lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ trước mặt mình rồi nhắm mắt lại.

- Tiểu Nhạn, tạm biệt!

Không đợi Bạch Nhạn trả lời, anh tiến lên phía trước, ôm lấy cô rồi vội vàng buông ra, quay người bỏ đi.

Lần này, thật sự là tạm biệt.

Sau này, Bạch Nhạn là Bạch Nhạn của người khác, anh là Minh Thiên của người khác. Họ sẽ không còn bất kỳ sự liên hệ nào nữa.

Bạch Nhạn ấn ngón tay vào trong miệng, nước mắt như mưa.

Mười mấy năm bầu bạn, ngày hôm nay, đã trở thành hồi ức đẹp đẽ nhất.

- Hắt xì!

Thò đầu ra khỏi chăn, tiếp xúc với không khí lạnh, Bạch Nhạn không nhịn được hắt xì một cái rõ to. Cô day mũi, mở mắt ra ngơ ngẩn nhìn trần nhà.

Đây là nơi ở mới của cô, không phải là nhà cũ.

Con người ta, từ cay đắng đến ngọt ngào thì thích ứng rất nhanh. Nhưng từ ngọt ngào đến cay đắng thì rất khó chấp nhận! Mấy ngày đầu mới dọn về đây, sáng nào tỉnh dậy cô cũng mơ mơ màng màng như thể vẫn đang ngủ ở căn hộ cũ, còn cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô và sếp Khang chẳng qua chỉ là một giấc mơ lạ lùng mà thôi.

Rửa mặt xong, nhìn mình trong gương, cô mới từ từ định thần lại, đó không phải là mơ, cô đã kết hôn và hiện tại đã ly hôn.

Về việc ly hôn của cô, trong bệnh viện, mọi người bàn tán rôm rả, đủ các phiên bản. Nhưng tư tưởng chủ đạo thì chỉ có một, đó là chênh lệch địa vị giữa hai người quá lớn, cô không xứng với sếp Khang. Nghe vậy, Liễu Tinh bèn hùng dũng đứng ra bênh vực Bạch Nhạn, nói Bạch Nhạn đòi bỏ sếp Khang trước, khiến mọi người đều nở nụ cười thương hại. Bạch Nhạn lại thấy chẳng sao, bệnh viện đông người, cô có thể làm nhân vật chính của tin đồn thị phi được mấy ngày? Quả nhiên, khi tiết thu mát mẻ, chẳng còn ai nhắc tới cô vợ bị ruồng bỏ của vị trợ lý thị trưởng nữa, y tá trưởng lại bừng bừng khí thế giới thiệu đối tượng cho cô.

- Bạch Nhạn, có phải bọn mình đã trở thành gái già gái ế rồi không? – Liễu Tinh hỏi Bạch Nhạn.

Liễu Tinh bây giờ rất nghiện đi xem mặt, bất kể là ai giới thiệu, bất kể đối phương là người thế nào, cô nàng đều trang điểm lộng lẫy, hào hứng đi thể hiện mình, kết quả lại luôn quay về với bộ mặt ỉu xìu.

- Chả biết đàn ông tốt trốn ở đâu hết, mấy gã mình gặp toàn hạng bỏ đi, đúng là uổng phí cái váy sáu trăm tệ của mình – Liễu Tinh ai oán than thở.

- Hai tư tuổi mà là già à? – Bạch Nhạn hỏi cô nàng. Trái hẳn với Liễu Tinh, bất kể là do ai giới thiệu, bất kể đối phương là ai, Bạch Nhạn đều không đi. Không biết là do trước đây không được ngủ nghê tử tế hay tại sao, cứ rảnh rỗi là cô lại tranh thủ ngủ quên trời quên đất, có lúc ngủ quá cả giờ cơm.

Bạch Nhạn cảm thấy mình và Liễu Tinh thuộc dạng những phần tử khác người. Cô mang cái danh vợ cũ của trợ lý thị trưởng, người thường không dám dây vào. Còn Liễu Tinh sống chung với chồng chưa cưới tới mấy năm, cũng coi như là già nhân ngãi non vợ chồng, những người đàn ông khác khó lòng chấp nhận. Bọn họ tuy không phải gái già, nhưng cũng thuộc diện hàng tồn kho khó xử lý. Viễn cảnh hôn nhân không hề lạc quan.

Dạo gần đây Liễu Tinh bị một cú sốc lớn. Có một đồng nghiệp giới thiệu cho cô nàng một anh chàng đã ly dị, lại còn đang nuôi một đứa con.

Đàn ông dù có khá khẩm, nhưng ly hôn rồi thì sẽ giống như viên ngọc đẹp lồ lộ tì vết. Đi gặp mặt về, Liễu Tinh ôm lấy Bạch Nhạn khóc rưng rức:

- Nhạn, sao mình lại ra nông nỗi này? Dung nhan mình không tệ, lương lậu ổn, sao lại không tìm được anh chàng tử tế nào trong sạch như tờ giấy trắng chứ?

Bạch Nhạn nguýt cô nàng:

- Cậu tìm giấy hay tìm đàn ông?

- Mình tìm cả hai.

- Thế cậu là cái gì? – Bạch Nhạn hỏi rất chanh chua.

Liễu Tinh cứng họng.

Hai ngày sau, Liễu Tinh lại đến tìm Bạch Nhạn khóc lóc. Ủy ban thành phố Tân Giang vừa ra một chính sách mới: để động viên, thu hút nhiều nhân tài tới cống hiến cho sự nghiệp giáo dục của Tân Giang, đồng thời để giữ chân những nhân tài giảng dạy mà Tân Giang đang có, Thành ủy Tân Giang đã xây thêm mấy tòa chung cư dành cho giáo viên ở phía Tây thành phố. Giáo viên cấp ba có thành tích xuất sắc sẽ được phân cho một căn hộ có diện tích gần 200m2, mà giá thành chưa tới 3000 tệ/m2.

Lý Trạch Hạo chính là giáo viên có thành tích ưu tú.

Cú sốc này đối với Liễu Tinh quả thực quá lớn. Giá nhà đất ở Tân Giang hiện giờ đều ở mức một vạn tệ một mét vuông, trước đây cô từng nói với Lý Trạch Hạo, cả đời này chỉ cần sở hữu một căn hộ 50-60m2 là được rồi, nếu không thì mua nhà cũ. Bây giờ, 200m2 đấy, lại chẳng tốn bao nhiêu tiền, nhưng lại thuộc về Lý Trạch Hạo và một mụ đàn bà khác.

Suốt mười bốn năm, cô dốc bao tâm huyết, tình cảm và công sức huấn luyện Lý Trạch Hạo thành người giỏi giang như vậy, kết quả lại để cho người khác hưởng lợi. Cục tức này sao có thể nuốt trôi đây?

- Người ta chẳng vẫn nói ở hiền gặp lành, ác giả ác báo đó sao. Tại sao bây giờ rành rành là kẻ ác mà lại sống vênh vang tự đắc, còn những người hiền lành như chúng ta lại phải ở đây ngậm đắng nuốt cay? – Liễu Tinh không cam tâm – Trước đây, anh ta bảo mình phải tiết kiệm, không được hoang phí, bây giờ mình suốt ngày thấy họ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài. Nghe nói đợt nghỉ hè, anh ta còn đưa con tiện nhân kia đi du lịch nữa.

Bạch Nhạn mỉm cười:

- Cậu cho rằng đó là chuyện tốt?

- Chẳng lẽ không phải? – Liễu Tinh lau nước mắt.

- Tình yêu còn mới mẻ thì như lửa cháy, có thể chiếu sáng cả bầu trời, nhưng sẽ duy trì được bao lâu? Phải chăng cuối cùng, tất cả mọi người đều quay về với chốn bình yên? Mình cảm thấy cuộc hôn nhân có thể đứng vững qua những tháng ngày bình lặng mới bền lâu được.

- Sao mình nghe mà chẳng hiểu? – Liễu Tinh chớp mắt, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi lóng lánh.

Bạch Nhạn vỗ vai cô, để cô ngả đầu trên vai mình khóc cho thỏa.

Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên rì rì, Bạch Nhạn vội thò tay túm lấy. Để ngủ yên, buổi tối cô luôn chuyển điện thoại về chế độ rung.

- A lô... khụ, khụ...

Bạch Nhạn nghe điện thoại, cổ hơi khan nên cô khẽ húng hắng hai tiếng.

- Đừng nói với tôi là giờ em đang ở trên giường nhé, Bạch tiểu thư.

Lãnh Phong nói mát.

Bạch Nhạn bịt ống nghe, thận trọng ngồi dậy đảo mắt mấy vòng, làm ra vẻ như rất tỉnh táo, rất bình thường:

- Anh Lãnh à, có chuyện gì không?

- Cũng không có chuyện gì lớn cả, anh chỉ muốn nói với em, bây giờ là chín giờ hai mươi phút giờ Bắc Kinh, vị trí của anh hiện giờ là ở trước bồn hoa dưới tòa nhà của em.

Bạch Nhạn nhảy dựng từ trên giường xuống đất, chạy thẳng ra cửa sổ thò đầu nhìn xuống, Lãnh Phong giơ điện thoại lên cười với cô.

Cô vò mái tóc rối bù, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại rồi hét toáng lên, buông ngay điện thoại rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Kết quả, Bạch Nhạn chạy vội tới ga tàu, chỉ kịp chào Thương Minh Thiên một câu trên sân ga thì tàu hỏa đã từ từ lăn bánh.

Thương Minh Thiên đứng ở cửa toa vẫy tay với Bạch Nhạn, anh mấp môi nói gì đó, đứng ngược gió, Bạch Nhạn nghe không rõ. Cô muốn tới gần hơn, nhưng tàu hỏa chạy càng lúc càng nhanh. Cô đuổi theo đuôi tàu, thở không ra hơi. Khi không thể đuổi theo được nữa, cô cúi xuống, tay chống đầu gối thở hồng hộc rồi ngước lên nhìn đoàn tàu đã chỉ còn là một chấm đen, không hiểu sao mồm bỗng méo xệch đi, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Lần ly biệt này, sẽ là mấy năm?

Lãnh Phong lặng lẽ đứng sau lưng cô, đợi khi cô bình tâm, lau khô nước mắt rồi quay người lại, anh mới bước về phía cô.

- Đi thôi!

Anh không hỏi cô làm sao vậy, hoặc là anh hiểu rất rõ cô đang làm sao, nhưng anh cho rằng không cần thiết phải bàn về chuyện đó nữa.

Bạch Nhạn lại ngoái nhìn dãy đường ray dài hun hút, lồng ngực vẫn phập phồng.

Họ lên xe.

- Hôm nay anh trực ca nào?

Thực ra với chuyện gia như Lãnh Phong, bệnh viện chỉ mong sao cả năm anh không nghỉ, nhưng đôi khi Lãnh Phong cũng xin nghỉ phép. Nếu không, cả ngày thần kinh căng thẳng sẽ khiến con người ta suy sụp mất.

Lãnh Phong chăm chú nhìn con đường trước mặt:

- Hôm nay anh nghỉ. Lát nữa cùng anh đi đến chỗ này nhé.

- Chỗ nào? – Vẫn còn đang chìm trong nỗi đau ly biệt, Bạch Nhạn uể oải chống cằm, buột miệng hỏi.

Lãnh Phong liếc cô, mỉm cười rồi ngoặt tay lái, chiếc xe rẽ vào một con phố rộng rãi.

- Đây không phải là thành cũ trước đây sao? – Nhìn công trường xây dựng khí thế ngút trời ngoài cửa xe đập vào mắt, Bạch Nhạn ngơ ngác hỏi.

- Đúng vậy, bên kia là trung tâm thương mại lớn nhất Tân Giang, quá lên một chút là công viên có hồ nước, bốn bề đều là khu dân cư cao cấp. Á, góc phía Tây là khu căn hộ dành cho giáo viên. Sau này, nơi đây sẽ là khu vực sầm uất nhất của Tân Giang, môi trường cũng tốt nhất, dịch vụ đầy đủ, cuộc sống vô cùng tiện lợi – Lãnh Phong dừng xe trước một tòa nhà mới xây rồi đi vào trong.

Nghe Lãnh Phong nhắc tới khu căn hộ giáo viên, Bạch Nhạn đoán đó chính là nơi khiến Liễu Tinh đau lòng. Trước khi bước vào cửa, cô không nhịn được, ngoái đầu liếc về phía Tây thêm một chút.

Cái liếc mắt này lại khiến cô nhìn thấy hai người quen. Cô bất giác nheo mắt lại. Cũng chẳng có gì là lạ, bây giờ là cuối tháng Tám, trường học còn chưa chính thức khai giảng, những người ươm mầm cần mẫn vẫn có thời gian đi làm việc riêng.

Nhưng hình như tâm trạng các vị thợ ươm mầm không được sáng sủa cho lắm.

Lý Trạch Hạo mặt nặng như chì, cắm đầu đi về phía trước, Y Đồng Đồng bĩu môi, mặt cũng chẳng tươi hơn là bao. Điều thú vị là, hai anh chị lại không nắm tay nhau mà người trước kẻ sau, trông như thể người dưng nước lã.

- Thầy Lý đến xem nhà đấy à? – Đợi Lý Trạch Hạo đi đến trước mặt mình, Bạch Nhạn cười khúc khích rồi cất cao giọng chào hỏi.

Nghe thấy giọng nói quen tai, Lý Trạch Hạo sững người ngẩng đầu lên, gương mặt đang đanh lại thoắt đỏ bừng, ánh mắt láo liên. Y Đồng Đồng lẹ làng đi tới bên cạnh Lý Trạch Hạo, nhét tay mình vào lòng bàn tay anh ta rồi ưỡn thẳng người, khóe miệng cong lên, tỏ vẻ âu yếm không ai có thể chia cắt được.

- Em... cũng đến xem nhà à? – Lý Trạch Hạo vừa hỏi dứt câu thấy hớ, bởi anh đã đến nhà Bạch Nhạn, căn nhà rất to và sang trọng.

- Tôi đi cùng đồng nghiệp. À, chính là bác sĩ Lãnh đến cùng tôi hôm anh và Liễu Tinh cãi nhau đó.

Quả đúng là chọn đúng ấm nước sôi để nhấc lên, màu đỏ trên mặt Lý Trạch Hạo thoắt chuyển thành màu tím bầm, hận không thể tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.

- Anh Hạo, em đói rồi, chúng ta tới nhà hàng Hàn Quốc ăn thịt nướng nhé, được không anh? – Trấn tĩnh hơn Lý Trạch Hạo, Y Đồng Đồng níu tay anh ta, yểu điệu uốn éo, mắt không thèm liếc Bạch Nhạn.

Mặt Lý Trạch Hạo cứng ngắc, không dám trả lời, nhưng cũng không từ chối.

Bạch Nhạn cảm thấy nực cười. Nhà Lý Trạch Hạo không dư dả gì, căn hộ đó cho dù giá có rẻ hơn chăng nữa, thêm tiền trang trí nội thất thì cũng là một con số không nhỏ. Cô biết rõ, lúc này Lý Trạch Hạo đang cố gắng tiết kiệm hết mức có thể. Đi ăn thịt nướng Hàn Quốc, không biết trong lòng anh ta xót xa đến mức nào! Nếu đổi lại là Liễu Tinh thì nhất định sẽ nói: "Ông xã, chúng ta về nhà tự nấu, sao phải cúng tiền cho bọn tư bản?"

Đáng tiếc là người đẹp Y không hiểu được nỗi lòng của thầy Lý.

- Thầy Lý, không biết bên khu căn hộ giáo viên của bọn anh có bán căn hộ loại nhỏ không, nếu có tôi cũng muốn đặt một căn – Bạch Nhạn cười nhạt.

- Chẳng phải em có nhà rồi sao? – Lý Trạch Hạo dè dặt hỏi, sợ Bạch Nhạn nói là đặt cho Liễu Tinh.

- Tôi ly hôn rồi – Giọng Bạch Nhạn thản nhiên như thể nói "mặt trời lên rồi"vậy.

Nhưng với Lý Trạch Hạo và Y Đồng Đồng, câu nói này không khác nào một quả bom ném xuống từ độ cao năm nghìn mét, khiến bọn họ tan xương nát thịt tung tóe.

Theo phản xạ, Lý Trạch Hạo liếc sang Y Đồng Đồng, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, hai mắt mở trừng trừng, đôi tay run rẩy đã tố cáo tâm trạng không bình tĩnh của cô ta.

- Bạch Nhạn? – Lãnh Phong đi một vòng bên trong, không thấy Bạch Nhạn đi vào nên vội quay ra.

- Em vào ngay đây! Tạm biệt thầy Lý! Nếu rảnh thì tới bệnh viện của tôi chơi nhé, nếu bạn gái anh có bệnh gì khó nói có thể tìm Liễu Tinh, đều là người quen cả, đi cửa sau, miễn phí.

Bạch Nhạn vẫy tay rồi chạy vào trong phòng kinh doanh.

Lý Trạch Hạo và Y Đồng Đồng như hai khúc gỗ im lặng di chuyển về phía trước. Tuy vẫn đang nắm tay nhau, nhưng mỗi người lại ôm trong lòng một tâm sự riêng.

Nói thế nào thì nói, làm thằng đàn ông bội bạc cũng không dễ.

Lý Trạch Hạo nhận định Y Đồng Đồng là tình yêu đích thực của đời mình nên cắn răng làm Trần Thế Mỹ thời hiện đại mà chia tay với Liễu Tinh – vị hôn thê đã đính hôn suốt mười bốn năm trời, dấy nên một làn sóng kinh trời trong trường học. Để chứng minh mình bị khuất phục bởi tiếng gọi của tình yêu chân chính chứ không phải là thay lòng đổi dạ, anh ta thể hiện tình cảm với Y Đồng Đồng ở khắp mọi nơi, phục tùng Y Đồng Đồng một cách tuyệt đối. Ngoài giờ lên lớp, hai người dính nhau như hình với bóng. Trước hoa dưới nguyệt, nâng chén trước đèn, họ thực sự sống cuộc sống của một đôi uyên ương và cũng thành công bịt được miệng dư luận. Trường học mà, dù sao cũng coi trọng năng lực chuyên môn, những chuyện riêng tư cá nhân thì không quá quan tâm.

Nhưng, sau hơn một tháng, trong lòng Lý Trạch Hạo đã cảm thấy có chút không thoải mái. Đầu tiên là về chiếc xe thể thao và căn hộ mà Y Đồng Đồng hiện đang ở. Trước kia anh ta tưởng bố mẹ Y Đồng Đồng yêu chiều con gái nên mua cho cô. Một lần, bố mẹ Y Đồng Đồng tới Tân Giang nên anh mời họ đi ăn cơm, lúc nói chuyện mới biết bố mẹ cô ta chỉ là công nhân bình thường, đã nghỉ ở nhà từ lâu. Để cho con gái đi học trường Mỹ thuật, thiếu chút nữa họ đã tiêu sạch tiền tiết kiệm trong nhà, bây giờ có tuổi rồi, chỉ trông chờ Y Đồng Đồng báo hiếu!

Khi đó, trong lòng Lý Trạch Hạo đã dậy sóng, tiễn bố mẹ Y Đồng Đồng về xong, anh mới hỏi cô, căn hộ và chiếc xe kia ở đâu ra?

Y Đồng Đồng ấp úng cả ngày trời, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Trạch Hạo nên đành phải khai thật.

Nghe xong, Lý Trạch Hạo như nổi điên, trái tim bị giày xéo bởi một cảm giác sỉ nhục chưa từng có. Anh bảo Y Đồng Đồng lập tức đem nhà và xe trả cho Khang Kiếm.

- Thế thì em ở đâu? Rúc vào ký túc giáo viên với anh, mấy người dùng chung một nhà vệ sinh chắc? – Y Đồng Đồng tức tối hỏi – Hơn nữa nhà ấy xe ấy em cũng chẳng đòi, đấy là anh ta bồi thường cho sự phụ bạc của anh ta.

- Bây giờ em là bạn gái anh nhưng lại ở căn nhà do người đàn ông khác tặng, mặt mũi anh phải giấu vào đâu bây giờ? – Lý Trạch Hạo vung tay lên, co thành nắm đấm, kích động như muốn đánh nhau.

- Thích giấu đâu thì giấu, dù sao thì trước khi anh có nhà, em sẽ không dọn đi đâu hết. – Y Đồng Đồng giận dỗi, không chịu nhượng bộ.

Lý Trạch Hạo tức tối đá cửa bỏ đi, đó là lần đầu tiên bọn họ hục hặc.

Sau đó, vẫn là Lý Trạch Hạo nhượng bộ trước, nếu không thì biết làm sao đây, lời chia tay anh ta không nỡ nói ra.

Nghỉ hè, Lý Trạch Hạo nhận lời với mấy vị phụ huynh mở lớp dạy thêm cho con em họ. Ngoài ra còn nhận dạy thêm ở lò luyện thi. Chỉ cần kiếm ra tiền, cứ tranh thủ được thời gian thì gần như việc gì anh ta cũng nhận.

Số tiền vất vả kiếm suốt một mùa hè không đủ cho Y Đồng Đồng đi Hải Nam một chuyến hay mua mấy bộ váy giao mùa. Y Đồng Đồng từ trước tới giờ tiêu tiền không tiếc tay, gần như thuộc tuýp người có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Sau khi ở bên Lý Trạch Hạo, cô ta cũng kiềm chế đi chút ít, nhưng đồ mỹ phẩm không thể dùng loại quá tệ, quần áo phải thay đổi theo mùa, dăm bảy bữa lại phải đi ăn nhà hàng một lần để thay đổi khẩu vị, thỉnh thoảng cũng phải lãng mạn đôi chút, mua bó hoa hay món quà nhỏ xinh gì đó.

Lý Trạch Hạo thật sự cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở.

Hôm khởi công xây dựng khu nhà ở dành cho giáo viên, trường học mở cuộc họp công bố danh sách những giáo viên đủ tiêu chuẩn vào ở khu nhà đó. Không ngoài dự tính của Lý Trạch Hạo, anh ta được phân cho một căn hộ 200m2, vị trí tầng cũng đẹp. Vì là giáo viên môn phụ, lại là người mới nên Y Đồng Đồng không được hưởng chế độ đó.

Tối hôm đó, hai người họ phấn khởi cả đêm không ngủ. Y Đồng Đồng thầm nhủ trong lòng: Mình đầu tư quả cổ phiếu tiềm năng này thật chuẩn xác.

Lý Trạch Hạo lại thận trọng đề xuất việc trả nhà, trả xe với Y Đồng Đồng, Y Đồng Đồng ôm cổ anh ta, không giận hờn, cũng không trả lời.

Trường học bắt đầu thu tiền, vấn đề cũng theo đó mà phát sinh.

- Tiền dành dụm suốt hai năm đi làm của anh đâu?

Khi biết được Lý Trạch Hạo chẳng dành dụm được đồng nào, Y Đồng Đồng sửng sốt.

Lý Trạch Hạo không dám nói tiền của anh ta trước kia gửi cùng một chỗ với Liễu Tinh, lúc chia tay anh ta không có mặt mũi nào mà đòi lại.

- Anh... tiêu hết rồi.

Y Đồng Đồng cuống lên:

- Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu không để em bán căn hộ của em rồi ứng trước khoản này, có lẽ vẫn còn đủ để trang trí nội thất nữa!

- Không cần! – Lý Trạch Hạo thẳng thừng từ chối.

Y Đồng Đồng trợn mắt:

- Đã tới nước này rồi anh còn ra vẻ thanh cao cái nỗi gì!

Trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai.

Lý Trạch Hạo gắng gượng vác mặt dày đi tìm bố mẹ, bạn bè, nhờ người vay ngân hàng, miễn cưỡng gom đủ tiền nộp, nhưng Y Đồng Đồng không còn nở nụ cười với anh ta nữa.

Vì muốn lấy lòng Y Đồng Đồng, hôm nay Lý Trạch Hạo kéo cô tới xem nhà. Khu nhà vừa mới đổ móng, chỗ nào cũng ngổn ngang gạch đá xi măng, nhưng anh lại không kìm chế nổi mà tưởng tượng ra cách bày trí trong nhà.

- Đồng Đồng, em thích vẽ tranh, phòng phía Tây dành riêng em làm phòng vẽ nhé?

- Làm, làm – Y Đồng Đồng lườm anh ta – Anh lấy xi măng làm hay lấy gạch đá làm?

Lòng Lý Trạch Hạo chùng xuống, không nói gì.

Y Đồng Đồng vẫn chì chiết:

- Anh bây giờ đã nợ ngập cổ rồi, tiền trang trí này anh định vay ai nữa? Mấy cái đồng lương còm của anh, vừa trả nợ vừa phải sống, lại còn trang trí, đúng là nói chuyện trên trời.

- Anh sẽ nghĩ cách. – Lý Trạch Hạo lạnh lùng nói.

- Anh tưởng việc giống như giải toán, cứ cố nghĩ là sẽ ra sao? Em muốn ổn định một lần thôi, cứ tạm bợ thì em không dọn về đâu.

Lý Trạch Hạo há hốc mồm, phẩy tay:

- Không dọn thì thôi, chả ai bắt em phải dọn cả.

Nói xong, mặt lạnh tanh quay người bỏ đi.

Không ngờ anh ta lại nói như vậy, Y Đồng Đồng tủi thân mặt xị ra.

Đúng là gặp ma, màn giận dỗi này lại bị Bạch Nhạn bắt gặp.

Y Đồng Đồng tức lắm, nhưng bây giờ cô ta không để ý tới chuyện đó. Trong đầu cô ta lúc này chỉ còn tin tức "Khang Kiếm đã ly hôn"mà thôi.

Tại sao anh ấy lại ly hôn?

Họ đi ra ngoài đường. Lý Trạch Hạo buông tay cô ra rồi dắt chiếc xe máy đang đậu bên đường lại, thấy vẻ mặt bần thần của cô liền tức tối gầm lên:

- Em có về hay không?

- Em không điếc, anh không cần phải hét lên như thế. Đúng là đồ nhà quê.

Y Đồng Đồng cũng gào lại.

Lý Trạch Hạo cắn môi rồi bỗng nhảy phắt lên xe, rồ máy phóng vụt đi.

- Khốn kiếp, anh quay lại đây ngay cho tôi!

Y Đồng Đồng ngẩn ngơ, nơi này không quán không xá, anh ta vứt cô lại, chẳng lẽ muốn cô đi bộ về?

Lý Trạch Hạo như không nghe thấy gì, phóng càng lúc càng nhanh.

Y Đồng Đồng đứng bên đường tức tối giậm chân, muốn khóc mà không có nước mắt.

- Đây chẳng phải là cô giáo Y sao?

Một chiếc xe hơi màu đen phóng vụt qua người cô rồi từ từ quay lại, cửa xe mở ra, cái đầu bóng lưỡng của Hoa Hưng thò ra ngoài.

- Ông chủ Hoa, đúng lúc quá... A...

Nụ cười mừng rỡ của Y Đồng Đồng đông cứng lại trên môi, cô bịt miệng, nhìn một đôi mắt lạnh lùng khác đang trên xe bằng vẻ mặt không dám tin.

Thật lòng mà nói, giờ phút này Y Đồng Đồng không muốn gặp Khang Kiếm. Bị vứt lại bên đường đầy gió bụi, tóc bị gió thổi bay tán loạn, mặt mũi vẫn còn đỏ phừng phừng vì tức Lý Trạch Hạo, vừa mới đi từ công trường ra, giầy và gấu quần dính đầy bùn, thảm hại biết bao. Trước đây, bất kể là lúc nào, trước mặt Khang Kiếm, cô đều giữ hình ảnh hoàn mỹ nhất.

Cô không muốn mất mặt trước mặt Khang Kiếm, cô muốn nở nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp như hoa, tình cờ gặp gỡ anh trong một ngày trời trong gió mát, chứ không phải là vào lúc này.

Theo trực giác, Y Đồng Đồng muốn trốn tránh, nhưng ở con đường chẳng mọc nổi một ngọn cỏ dại này thì biết trốn vào đâu? Cô ta cắn răng, muối mặt đưa tay lên cào lại tóc, cô nặn ra một nụ cười tao nhã kiểu thục nữ:

- Khang Kiếm, anh... anh đến thị sát công trường à?

Khang Kiếm đúng là bị Hoa Hưng kéo đi để kiểm tra tình hình khu trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại do tập đoàn Hoa Hưng trúng thầu, nhưng ông ta chỉ là nhà thầu chính, các công đoạn khác lại phát thầu ra ngoài, tiền thầu đã nhận, các nhà thầu phụ đã lục tục khởi công. Hoa Hưng kiếm được không ít nên rất biết ơn Khang Kiếm. Con người này có một điểm tốt, đó là rất có chừng mực. Ông ta biết lúc này là thời kỳ mấu chốt cho việc ứng cử chức thị trưởng xây dựng của Khang Kiếm, công trình không thể làm qua quýt được. Tiền phải kiếm nhưng chất lượng và tiến độ công trình vẫn phải đảm bảo. Ông ta thực sự coi đây là công việc quan trọng bậc nhất, tiến hành có chút hiệu quả liền kéo Khang Kiếm đến để báo công.

Chiều nay lãnh đạo Sở Xây dựng tới Tân Giang kiểm tra công việc, Khang Kiếm có một báo cáo cần phát biểu. Anh định buổi sáng sẽ xem xét bài phát biểu mà Giản Đơn soạn nên không muốn đi ra ngoài. Nhưng Hoa Hưng nói mãi, chẳng còn cách nào khác, anh đành ôm theo xấp tài liệu lên xe cùng ông ta.

Tham quan công trình xong, xét về tổng thể, anh rất hài lòng. Thấy thời gian không còn sớm, anh bèn giục Hoa Hưng đưa anh về văn phòng. Ở trên xe, anh tranh thủ thời gian phác vài ý trên bài phát biểu.

Xe bỗng dừng lại đột ngột, Khang Kiếm ngẩng đầu lên xem có chuyện gì xảy ra thì phát hiện Y Đồng Đồng đang đứng bên ngoài.

Anh thầm cười lạnh: Cái lão già Hoa Hưng này đúng là thành tinh, vừa rồi ở công trường còn hỏi xa hỏi gần là có thật anh đã ly hôn rồi không, anh trừng mắt nhìn ông ta, ly hôn mà còn thật với giả? Sau đó ông ta tìm đủ mọi cách để lái câu chuyện sang chủ đề này, muốn moi ra nguyên nhân dẫn đến việc anh ly hôn.

Anh mặc xác ông ta.

Hoa Hưng dừng xe lại, có lẽ là vì ông ta đoán anh vẫn còn lưu luyến Y Đồng Đồng. Khang Kiếm nhếch mép mỉa mai, gật đầu với Y Đồng Đồng bằng vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc, rồi lại cúi đầu tiếp tục trên xấp tài liệu.

Hoa Hưng không dò được tâm ý Khang Kiếm, sếp Khang đang thận trọng, hay là đang che giấu? Rốt cuộc anh ta có muốn thương hương tiếc ngọc mà mời người đẹp Y Đồng Đồng lên xe không?

Nếu đúng ý sếp, thì là chuyện tốt, nếu sai, vậy thì sẽ phạm vào điều đại kỵ.

Đứng bên này, mặt Y Đồng Đồng thoắt trắng thoắt đỏ, lòng đầy chua xót. Khang Kiếm không coi cô như người qua đường, nhưng như thế này còn khiến cô nhục nhã hơn là bị coi là người qua đường. Trong mắt anh, cô là không khí, không, không khí còn có ích cho con người, đối với anh, cô đơn giản chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng liên quan gì.

Y Đồng Đồng không khỏi căm hận Khang Kiếm thêm mấy phần.

Đang căng thẳng, bỗng phía trước có tiếng xe máy nổ bình bịch, tất cả cùng ngẩng đầu lên.

Lần này, Y Đồng Đồng thật sự muốn chết quách đi cho xong.

Chạy xe một quãng đường dài, nghĩ lại vẫn thấy không nỡ nên Lý Trạch Hạo lại quay xe lại. Nhưng anh ta không muốn xuống nước trước nên không tắt máy xe mà dừng lại cách Y Đồng Đồng hơn mười mét, đợi cô ta chủ động đi tới, nói một hai câu nhỏ nhẹ là anh ta thấy thỏa lòng rồi.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe hơi đỗ cạnh Y Đồng Đồng và người ngồi trên xe, trái tim Lý Trạch Hạo bỗng nguội lạnh.

Anh ta không quay đầu bỏ đi ngay lập tức, chỉ trừng trừng nhìn Y Đồng Đồng bằng ánh mắt quái đản, không chớp mắt lấy một cái. Ai mà không có lòng tự trọng?

Y Đồng Đồng nhớ lại ngày trước cô ta đã từng hùng hồn tuyên bố trước mặt Khang Kiếm rằng sẽ tìm được một người đàn ông hơn anh ta gấp trăm ngàn lần, nhưng người đàn ông mặt mũi đầy bụi bặm giống như món đồ cổ vừa khai quật được này căn bản không thể sánh nổi với Khang Kiếm!

Hoa Hưng liếc nhìn Lý Trạch Hạo rồi lại liếc sang Y Đồng Đồng:

- Cô giáo Y, cô... có quen người đó không?

Khang Kiếm nhăn mắt lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười thoáng qua khó lòng thấy được, nhưng lại đủ cho Y Đồng Đồng nhìn thấy.

- Anh... có gan bỏ đi thì đừng có quay lại nữa! – Lúc này Y Đồng Đồng không còn quan tâm đến hình tượng nữa, cô ai oán nhìn Khang Kiếm, đem một bụng tức không xả ra được trút hết lên người Lý Trạch Hạo.

- Có phải tôi quay lại không đúng lúc không? – Ánh mắt Lý Trạch Hạo lạnh tanh, giọng nói lạnh như băng.

- Rõ ràng là anh nổi nóng với em trước, anh ngang như cua, anh... – Y Đồng Đồng vừa thẹn vừa giận, ấp a ấp úng, nước mắt rơi lã chã.

Hoa Hưng lấy làm mừng thầm vì vừa nãy chưa để Y Đồng Đồng lên xe, hèn gì sếp Khang chẳng nói chẳng rằng, không biểu lộ gì! Thì ra người đẹp Y đã có người tình khác. Mỹ nữ, mới lạ thì còn thú vị, làm gì có ai thích trà nguội để qua đêm.

- Rốt cục em có đi với anh không?

Sự thanh cao của người đọc sách thánh hiền khiến Lý Trạch Hạo không muốn tranh cãi với Y Đồng Đồng, anh ta chỉ hỏi một câu, nếu Y Đồng Đồng nói "không", anh ta sẽ quay đầu bỏ đi.

Tình yêu, nên hàm chứa cả sự bao dung. Nhưng dù bao dung đến đâu, cũng không thể chấp nhận đối phương ôm trong lòng một hình bóng khác.

- Em... – Y Đồng Đồng khổ sở liếc nhìn Khang Kiếm, mong ngóng một ánh mắt thương cảm, hoặc một câu nói của anh dành cho cô.

Khang Kiếm không chút động lòng nhìn mọi việc diễn ra ngoài cửa xe rồi quay sang chỗ khác, người anh bỗng cứng lại, sau đó anh mở cửa xe rảo bước về phía sau.

Hoa Hưng ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng anh, mồm há hốc thành hình chữ O. Hôm nay là ngày gì mà tình cũ tình mới của sếp Khang rủ nhau tề tựu cả?

Cô gái bán nhà rất nhiệt tình, không quản vất vả đưa Lãnh Phong và Bạch Nhạn chạy tới chạy lui xem mấy căn hộ mẫu.

- Căn hộ chỗ chúng tôi là do kiến trúc sư người Anh thiết kế, độ cao vừa ý, ánh sáng tốt, thiết kế theo xu hướng mới nhất của thế giới, hơn nữa môi trường bên ngoài cũng là thượng hạng.

- Em thích căn hộ kiểu nào? – Lãnh Phong hỏi Bạch Nhạn.

Hàng mi dài của Bạch Nhạn khẽ chớp một cái:

- Kiểu nào em cũng thích, tiếc là không mua được.

Cô cũng không muốn mua, cô đã có nhà rồi.

Ly hôn, nhà và tiền sếp Khang đều đưa cho Bạch Nhạn, còn anh ra đi tay trắng.

Lúc đầu Bạch Nhạn muốn khách khí từ chối, nhưng nghĩ sếp là rường cột quốc gia, quốc gia nỡ lòng nào để anh phải chịu khổ, sau này nhất định sẽ trả lương cao, cấp nhà rộng để anh tránh mưa tránh nắng. Còn cô chỉ là một cô y tá còm, nghỉ phép một ngày cũng bị trừ một đống tiền lương, có đói có rét cũng chẳng ai màng tới. Tốt xấu gì cô cũng phải gánh cái danh vợ cũ của trợ lý thị trưởng Khang, không được sống kham khổ quá. Thế nên cô liền thản nhiên chấp nhận. Nhưng căn nhà đó quá rộng, một mình ở sẽ cô đơn, hiện giờ cô cứ khóa để đấy, thỉnh thoảng mới tới quét dọn.

Lãnh Phong nghe Bạch Nhạn nói vậy liền cười:

- Nếu anh mua thì em thấy kiểu nào hợp?

- Vậy thì càng không phải hỏi em, người ở là anh, anh vừa mắt căn nào thì cứ chọn căn đó. Về tuổi tác, giới tính chúng ta đều khác nhau, quan điểm về thẩm mỹ, giá trị cũng không giống, em không thể góp ý cho anh được.

Lãnh Phong thở dài rồi xua tay với cô gái bán nhà:

- Mấy hôm nữa chúng tôi lại tới xem.

Anh phải trao đổi với Bạch Nhạn một chút.

Cô đã không còn là phụ nữ có chồng, anh có thể quang minh chính đại theo đuổi cô, xác lập quan hệ rõ ràng.

Cô gái bán nhà nở một nụ cười chuyên nghiệp, hai tay đưa ra tấm danh thiếp:

- Vậy anh chị về nhà bàn bạc cho kỹ, lúc nào cũng có thể gọi điện cho em ạ.

- Chúng tôi không phải... – Bạch Nhạn đang muốn chỉ rõ sự hiểu lầm của cô gái thì Lãnh Phong kéo cô lại, tủm tỉm cười đi ra ngoài.

- Anh vốn muốn mua căn hộ đó để ở sau khi kết hôn, em mà nói như vậy, người ta sẽ tưởng mình đang cãi nhau đấy.

- Nhưng em đâu phải là đối tượng kết hôn của anh, điều này đương nhiên phải nói cho rõ. Nếu ngày mai anh dẫn bạn gái anh tới xem nhà, người ta lại thắc mắc sao đã đổi người khác rồi, họ sẽ tưởng anh rất lăng nhăng đó!

- Nhỡ may đối tượng kết hôn của anh là em thì sao?

Bạch Nhạn sững người. Cô vừa từ một hố lửa chui ra, sẽ không vội nhảy ngay vào hố lửa khác đâu!

- Đừng vội trả lời, khu nhà này bây giờ mới chỉ đang đào móng, muốn giao nhà ít nhất phải một hai năm nữa, em còn có hơn bảy trăm ngày để suy nghĩ cho kỹ. Bây giờ, chúng ta cũng đi ăn thịt nướng Hàn Quốc chứ?

Lãnh Phong hài hước nháy mắt với cô.

Bạch Nhạn nhún vai, nói nhiều cũng vô ích. Cô lấy tay che ánh nắng giữa trưa rồi cùng Lãnh Phong đi ra xe.

- Bạch Nhạn!

Một bóng người cao ráo chặn trước mặt cô.

Cô bỏ tay xuống:

- A, sếp Khang, anh... cũng đến xem nhà à?

Ồ, là chủ nhân hố lửa hồi trước.

Chà, người đẹp Y Đồng Đồng và sếp Khang kẻ trước người sau, tiếc thật, không gặp được nhau.

Ủa? Gặp rồi kìa! Bạch Nhạn nhìn thấy Y Đồng Đồng mắt ngấn lệ nhìn trừng trừng sang bên này, người ươm mầm họ Lý kia thì mặt mày không còn chút thần sắc.

Tương tự, sắc mặt Lãnh Phong cũng không hề dễ coi, nhưng anh không để lộ ra.

- Không phải, anh đi tìm em. – Khang Kiếm nói – Buổi chiều anh có cuộc họp, anh muốn đổi bộ complet có hoa văn.

Tai Lãnh Phong dỏng lên đầy kinh ngạc, nhìn Bạch Nhạn với vẻ khó hiểu.

Bạch Nhạn cắn môi, bất lực!

Chuyện này á, nghe có vẻ kỳ quặc nhưng xét ra thì lại chẳng có gì. Sếp Khang tay trắng ra đi khá là triệt để, một chiếc sơ mi trắng cộc tay, một chiếc quần dài màu tàn, hai tay trống không, vứt lại sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà cùng tất tần tật chìa khóa trong nhà rồi dọn đến nhà khách Thành ủy.

Lúc đầu Bạch Nhạn nghĩ anh ra đi vội vã như vậy, không kịp sắp xếp đồ đạc gì nên lúc dọn tủ quần áo, cô mở lòng từ bi thu hết quần áo của anh vào trong vali, sắp xếp theo mùa, theo loại rồi gọi điện thoại bảo anh tới lấy. Sếp Khang nói nhà khách Thành ủy không có tủ quần áo lớn như vậy nên tạm thời để ở chỗ cô.

Lý do này hợp tình hợp lý, Bạch Nhạn đồng ý.

Sau đó, cứ cách vài ba bữa sếp Khang lại tìm Bạch Nhạn mượn chìa khóa đến lấy quần áo để thay, tiện thể để quần áo không mặc ở đó luôn, điều này khiến Bạch Nhạn thấy rất phiền lòng. Có lúc điều khiến cô điên tiết là sếp Khang phải dự cuộc họp nào đó, đến lúc phải thay quần áo sẽ gọi điện cho Bạch Nhạn lúc đêm hôm khuya khoắt làm cô phải bò dậy, mắt mũi kèm nhèm theo anh ta lên xe về nhà lấy quần áo.

Mấy lần như vậy, Bạch Nhạn muốn phát điên, cô đề nghị đưa Khang Kiếm một chùm chìa khóa. Khang Kiếm kiên quyết không nhận, hùng hồn nói: Bây giờ chúng ta đã ly hôn, nhà này chỉ thuộc về em, anh mà cầm chùm chìa khóa này, người khác lại nghĩ chúng ta dây dưa lăng nhăng thì còn ra thể thống gì.

Bạch Nhạn tức nghiến răng nghiến lợi, không muốn chạy tới chạy lui nên trong lúc bất đắc dĩ, đành phải ôm hết đống quần áo của sếp Khang tới chỗ trọ hiện tại, anh muốn gì, cô liền trực tiếp đưa cho anh.

Vì thế, tuy đã ly hôn được một tháng mười ngày, nhưng trong bốn mươi ngày này, bọn họ gặp nhau không dưới mười lần, điện thoại thì vô số.

- Bây giờ anh đi lấy luôn hay ăn cơm xong rồi lấy? – Bạch Nhạn cố hỏi với vẻ thật tự nhiên rồi dịch gần lại phía Lãnh Phong, nơi đó có bóng râm.

- Bây giờ.

Sếp Khang không nói nhiều, mắt cũng không liếc ngang liếc dọc, hoặc giả nói anh căn bản không nhìn thấy ai khác ngoài người con gái lúc cười có hai lúm đồng tiền lấp ló này.

- Anh Lãnh, vậy chúng ta tới chỗ trọ của em trước rồi đi ăn cơm sau. – Bạch Nhạn áy náy cười với Lãnh Phong.

- Ừ, ăn muộn một chút cũng không sao, đằng nào buổi chiều mình cũng không có việc gì. – Lãnh Phong dịu dàng cười đáp lại.

- Tôi đi nhờ xe có tiện không?

Ánh mắt sếp Khang bình thản dồn về phía Lãnh Phong, tỏ ý câu này là hỏi Lãnh Phong.

Bạch Nhạn băn khoăn:

- Anh có xe rồi mà?

Cái đầu bóng như sân bay của Hoa Hưng đang lấp ló trước xe kìa!

- Bây giờ đang phát động phong trào vì một cuộc sống ít carbon, không nên vì một bộ quần áo mà dùng tới hai cái xe, hơn nữa ông chủ Hoa cũng còn việc khác. Nếu không tiện thì...

Khang Kiếm nheo mắt.

Lãnh Phong bĩu môi đầy phóng khoáng:

- Đương nhiên là tiện. Mời trợ lý Khang.

Anh lịch sự đưa tay làm động tác mời Khang Kiếm.

Khang Kiếm khẽ gật đầu rồi quay người lại, đầu tiên anh đi tới xe Hoa Hưng lấy tài liệu, chào tạm biệt, sau đó anh lên xe Lãnh Phong ngồi vào ghế sau, Bạch Nhạn ngồi phía trước.

Anh tiếp tục cúi đầu sửa tài liệu, không nhìn hai bóng người sóng vai ngồi phía trước.

Chiếc xe nổ máy chạy ra đường cái trong cái nhìn ngỡ ngàng trân trối của Hoa Hưng, để lại phía sau một lớp bụi mù mịt.

Y Đồng Đồng hít đầy một mồm khói, ọe khan hai tiếng rồi lê từng bước tới ngồi lên xe của Lý Trạch Hạo, quay mặt đi chỗ khác.

Mặt đanh lại, Lý Trạch Hạo nổ máy xe, chiếc xe rồ lên, liều mạng đuổi theo chiếc xe phía trước.

- Anh chậm thôi, chậm thôi.

Chiếc xe lắc lư dữ dội, bụi tung mù mịt không nhìn rõ phương hướng, Y Đồng Đồng tức tối nhéo lưng Lý Trạch Hạo.

Vờ như không nghe thấy, Lý Trạch Hạo vẫn tăng hết ga.

Hoa Hưng ngồi trên xe chớp mắt, đợi bụi tan hết, không nhìn thấy bóng xe nữa mới tự mình lầm bầm: Đừng cố sức mà đoán tâm tư lãnh đạo, đoán tới đoán lui cũng chẳng thể nào đoán ra.

Qua gương chiếu hậu, Lãnh Phong nhìn Khang Kiếm vùi đầu sửa tài liệu mà tức anh ách. Nhưng anh là người đàn ông vừa thông minh vừa tự tin, không thể thể hiện gì trước mặt Bạch Nhạn được.

Hôm nay đúng là náo nhiệt thật, buổi sáng vừa tiễn chân Minh Thiên, bây giờ lại đụng độ với chồng cũ của Bạch Nhạn.

Lãnh Phong biết rõ giữa Minh Thiên và Bạch Nhạn có một tình cảm thuần khiết nhất đẹp đẽ nhất, tình cảm này đã vượt qua tình cảm trai gái, thậm chí vượt qua cả tình yêu, nó giống như tình thân, nguồn xa dòng chảy sẽ dài, không bao giờ vượt ra ngoài quỹ đạo.

Anh không thể tức giận với một Minh Thiên và Bạch Nhạn như thế, anh quen Bạch Nhạn muộn hơn, chẳng phải sao?

Nhưng ông trời vẫn chiếu cố cho anh, anh vẫn còn cơ hội gặp gỡ với Bạch Nhạn của hiện tại, Bạch Nhạn đã được trả lại tự do.

Cuộc đời Lãnh Phong tuy không ít duyên với con gái, nhưng không biết có phải do việc bố mẹ qua đời sớm hay không mà tiêu chuẩn nhìn nhận phụ nữ của anh không giống với người bình thường. Trước tiên anh hy vọng đối phương biết quan tâm chăm sóc, sau đó là hiếu thảo, rồi tới tính cách dịu dàng, điềm tĩnh, như cơn gió nhẹ ngày tháng ba ấm áp. Lúc đi học rồi đi làm, trước sau anh có hai người bạn gái, nhưng không kéo dài lâu. Con gái bây giờ, do chính sách chỉ sinh một con, lại thêm gia đình có điều kiện nên một số người cứ như thể là con trời vậy. Muốn bạn trai phải phục tùng mọi mặt, động một chút là khóc lóc, giận dỗi, bướng bỉnh, ham hưởng thụ, vô cùng thực dụng. Dần dần Lãnh Phong hơi nản lòng, tự an ủi mình rằng duyên phận chưa tới nên anh không vội tìm bạn gái nữa mà dồn hết tâm huyết cho công việc. Khi nghe Minh Thiên kể về Bạch Nhạn, anh thật sự không thể tin được, đây rõ ràng là người con gái trong mộng mà mình đã tìm kiếm bấy lâu!

Lãnh Phong thầm tự nhủ, không cần thiết phải để ý tới Khang Kiếm. Nếu Bạch Nhạn còn tình cảm với hắn ta thì đã không ly hôn. Bạch Nhạn không phải là người xốc nổi, nếu đã ly hôn tức là đã cân nhắc lỹ lưỡng.

Nghĩ vậy, tâm trạng Lãnh Phong thoải mái hẳn. Anh chỉ lo trò chuyện với Bạch Nhạn về chuyện trong bệnh viện, coi như Khang Kiếm không tồn tại.

- Lần này bệnh viện tuyển thêm mấy cô y tá, Mã Gia ngắm được một cô, hai ngày nay đang điên cuồng theo đuổi! – Lãnh Phong dừng xe nhìn sang Bạch Nhạn khi phía trước là đèn đỏ.

Bạch Nhạn không tưởng tượng ra được dáng vẻ điên cuồng của Mã Gia. Trong ấn tượng của cô, Mã Gia rất hay tỏ vẻ ngầu đời, thâm trầm, nói chuyện lúc nào cũng lấp la lấp lửng.

- Cô bé đó đồng ý chưa?

- Thoạt tiên cô y tá đó tưởng là sự quan tâm của bậc tiền bối nên đón nhận đầy cảm kích. Đợi tới khi người khác nói rõ hộ Mã Gia, cô ấy vội thẹn thùng mà nói với hắn ta rằng mình đã có bạn trai. Mã Gia tức tối xông đến văn phòng viện trưởng, nói sau này tuyển y tá nhất định phải viết rõ trên lý lịch là đã có bạn trai hay chưa.

Bạch Nhạn cười khúc khích:

- Có thật thế không?

Nhìn thấy mấy sợi tóc bị gió thổi bay vào khóe miệng Bạch Nhạn, Lãnh Phong nghiêng người đưa tay gạt tóc cho cô rồi gật đầu:

- Đương nhiên là thật, thứ Bảy tuần sau chúng ta đi khám bệnh ở bên ngoài, em có thể hỏi Mã Gia. À, Bạch Nhạn, dạo này Liễu Tinh đi xem mặt có kết quả gì không?

Bạch Nhạn phẩy tay:

- Đừng nhắc tới chuyện này nữa, Liễu Tinh nói cô ấy là nam châm chỉ hút được "giai bẹp", cô ấy chạm trán toàn những gã cực phẩm. Cái anh chàng hôm nọ, tóc thì như dây thép gai, bụng thì như núi Phú Sĩ, chiều cao thì giống bảy chú lùn, khiến cô nàng khóc ròng trước mặt người ta luôn.

Đèn chuyển sang xanh, Lãnh Phong nhấn ga, liếc thấy Khang Kiếm ngồi phía sau đã cất bút đi rồi nhét tài liệu vào cặp, sau đó ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào gáy Bạch Nhạn.

- Anh nghe nói có lần cô ấy kéo em đi cùng, người ta không ưng cô ấy mà lại ưng em.

Mặt Bạch Nhạn thoáng ửng hồng:

- Đừng nghe Liễu Tinh nói vớ vẩn, đó là do cô nàng không ưng người ta nên mới lôi em ra làm cái cớ.

- Em đâu phải là người mai mối, lần sau đừng đi theo cô ấy xem mặt nữa. Hiểu không?

Ấm cuối của Lãnh Phong cáo vút lên, mắt liếc sang phía cô.

Nếu Khang Kiếm không có ở đó, Bạch Nhạn sẽ dùng giọng điệu tinh nghịch để trêu Lãnh Phong. Nhưng bây giờ trên xe đang có ba người, nếu cô vội vàng bác bỏ, thì sẽ giống như đang cuống quít xóa sạch quan hệ với Lãnh Phong để chứng minh cho sếp Khang thấy. Nếu ngoan ngoãn trả lời, lại giống như đang có gì mờ ám với Lãnh Phong.

Cô dứt khoát không trả lời, cười trừ cho qua chuyện.

Vẻ mặt Khang Kiếm vô hồn, như thể tâm hồn đang treo ngược cành cây, nhưng Lãnh Phong vẫn phát hiện ra, đuôi mày anh khẽ nhướn lên.

Xe chạy tới dưới căn hộ của Bạch Nhạn, Lãnh Phong nghĩ thay một bộ đồ thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nhưng anh không yên tâm để Bạch Nhạn một mình với Khang Kiếm nên cũng theo hai người họ lên lầu.

- Sếp Khang, anh có thể dọn đồ đi luôn một lần không, đừng giống như con chuột mỗi lần tha một tí gạo. Nếu anh sợ phiền phức, em có thể gọi xe mang tới chỗ anh, tiện thể tặng anh một cái tủ quần áo luôn.

Bạch Nhạn mở tủ, tìm bộ đồ Khang Kiếm nói, cố nói sao cho thật hòa nhã thân thiết lại hơi hài hước, gói ghém yêu cầu của mình trong những lời thoải mái nhẹ nhàng, âm lượng cũng không thể quá to, không để Lãnh Phong đang uống trà trong phòng khách nghe thấy.

Khang Kiếm cởi bộ complet trên người vứt trên giường, đón lấy bộ complet có hoa văn thong thả mặc vào, sau đó đi tới trước bàn trang điểm của Bạch Nhạn ngắm nghía, dường như không chú ý tới những lời cô vừa nói.

- Bạch Nhạn, Giám đốc Lưu của Sở Xây dựng tỉnh là một phụ nữ trung niên bốn mươi mấy tuổi, nghe nói rất kỹ tính trong ăn mặc, yêu cầu đối với người khác cũng cao. Em thấy bộ đồ này của anh hợp với cái cà vạt nào?

Giọng Khang Kiếm không cao không thấp, nhưng đủ để mọi ngóc ngách của căn hộ này đều có thể nghe rõ.

- Anh muốn bà ấy có thiện cảm với anh? – Vừa nghiêng đầu đánh giá Khang Kiếm, Bạch Nhạn vừa tự nhủ: Hóa ra đôi lúc các vị lãnh đạo cũng phải hy sinh nhan sắc cơ đấy!

- Anh muốn chị ấy nhanh chóng phê chuẩn mấy dự án xây dựng của Tân Giang, không cho chị ta có có hội bới lông tìm vết – Khang Kiếm trừng mắt nhìn cô.

Bạch Nhạn cười càng tươi hơn, khóe miệng cong lên một hình vòng cung nhỏ:

- Bà ấy mà dám bới lông tìm vết thì anh cứ bảo bố anh đập cho bà ta một trận. Chẳng phải quan to hơn một chức sẽ đè chết người đó sao?

- Bố anh là bố anh, anh là anh.

Mặt Khang Kiếm lạnh tanh, tự mình đi tới tủ quần áo tìm cà vạt, chọn bừa một chiếc cà vạt nền sẫm hoa tím. Bạch Nhạn đánh vào tay anh một cái rồi chọn một chiếc khác, màu xanh da trời nhạt có hoa văn chìm.

- Chiếc này. – Cô gật đầu với anh.

Thắt cà vạt xong, Khang Kiếm cài khuy áo, ưỡn thẳng lưng:

- Trông thế nào?

- Đẹp giai hết chỗ chê.

Không nhìn anh, Bạch Nhạn bĩu môi đi ra ngoài, chẳng qua chỉ đi gặp một bà cô trung tuổi thôi mà làm như đi xem mặt người yêu không bằng.

Khang Kiếm khẽ cười.

- D
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8094
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN