Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
n môi, bởi vì xấu hổ, tiếng nói hơi yếu ớt. "Hy vọng! Nhưng mà..........."
"Vậy thì được rồi! Em là vợ anh, anh làm có thể yên tâm vứt em cho một con sói chứ."
"Thì ra anh chỉ lo về anh ấy!"
"Đương nhiên không phải!" Ánh mắt anh sáng rực, giống như viên kim cương tỏa sáng dưới đáy biển xanh thẫm, giọng nói khàn nhẹ dịu dàng. "Anh cũng muốn ở bên em!"
"............... Vâng!"
Dừng xe, hai người đang nắm tay nhau đi vào nhà, thì di động của Nam Cung Nghiêu đổ chuông, là điện thoại của Hà quản gia. Anh liền biết được có chuyện gì đó, nhẹ nhàng buông tay Uất Noãn Tâm ra.
Ở đầu dây bên kia Hà quản gia lo lắng nói: "Đại thiếu gia, tam tiểu thư bị ngã từ trên lầu xuống!"
"Gì hả?" Mặt Nam Cung Nghiêu biến sắc. "Em ấy bây giờ sao rồi?"
"Bác sĩ đang băng bó giúp cô ấy, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ."
"Tôi sẽ về ngay!" Nam Cung Nghiêu quay đầu bỏ đi, bởi vì quá gấp, quên mất bên cạnh mình còn có người. Uất Noãn Tâm vội kéo anh lại. "Sao vậy?"
"Vũ Nhi bị ngã từ trên lầu xuống."
"Hả? Cô ấy không sao chứ? Em đi về với anh!"
"Không cần đâu, em về nhà trước đi, anh sẽ gọi điện thoại cho em sau."
"Vâng!" Uất Noãn Tâm đưa anh đến xe, mắt nhìn theo hướng xe biến mất, không khỏi có chút mất mát. Nhưng cô không cho phép mình ích kỷ như vậy, Vũ Nhi có chuyện, anh đương nhiên phải quay về chăm sóc cô ấy, hy vọng cô ấy bình an vô sự.
...............
Nam Cung Nghiêu vượt đèn đỏ, chạy như điên về nhà, xông thẳng lên lầu, nắm lấy bác sĩ hỏi: "Vũ Nhi sao rồi?"
"Tam tiểu thư lăn từ trên lầu xuống, cũng may chỉ trầy xước ngoài da, trên người bầm mấy chỗ, không có gì đáng ngại."
Lúc này anh mới yên tâm, bảo mọi người xuống dưới trước, tự mình chăm sóc Nam Cung Vũ Nhi.
Trên đầu cô ta bị băng lại, mặt mày xanh mét, đôi môi trắng bệch, anh nhìn thấy mà đau lòng. Trong lòng đầy tự trách, nếu anh có thể về sớm một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện này. Anh biết rõ không có anh cô không ngủ được, vậy mà còn........... anh quá ích kỷ.
Một lúc sau, Nam Cung Vũ Nhi từ từ mở mắt. "Nghiêu......... phải anh không?"
"Ừ!" Anh vội nắm lấy tay cô ta, căng thẳng hỏi: "Em thấy sao rồi?"
"Em vẫn khỏe........... chỉ là đầu có hơi đau.............. xin lỗi, em không nên để anh lo lắng."
"Ngốc à, sao lại nói những lời này chứ. Người cần nói xin lỗi, phải là anh.......... sao em lại ngã từ trên lầu xuống vậy chứ?"
"Cô ta mím môi, giống như khó mở lời, ấp a ấp úng trả lời. "Em............... em mộng du............."
"Mộng du?"
"Vâng! Không thể ngủ cùng với anh, em rất sợ. Lúc ở Paris, đã bắt đầu bị mộng du............. có mấy lần suýt chút nhảy từ cửa sổ xuống, cũng may bị bạn cùng phòng phát hiện.........."
"Tại sao không nói cho anh biết sớm chứ?"
"Em không muốn anh lo lắng cho em! Cho nên sau khi về nước, em cứ quấn lấy anh muốn anh ngủ cùng em! Em biết anh muốn bên cạnh Noãn Tâm, cho nên em cố ép mình ngủ một mình, em cho rằng em có thể, nhưng không ngờ rằng........" Mắt của cô ta rươm rướm nước mắt. "Em vô dụng lắm phải không?"
Nam Cung Nghiêu đau lòng đến nỗi nói không nên lời, lên giường ôm lấy cô ta, một lần lại một lần nói lời an ủi. "Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Vâng........" Nam Cung Vũ Nhi hạ mi mắt xuống, lộ ra một sự hả hê sau khi mưu kế đã thành công. Chỉ cần có thể khiến cho anh ở bên cạnh mình, đừng nói giả vờ mộng du, ngã từ trên lầu xuống. Ngay cả chuyện tự ngược đãi chính mình, cô ta cũng có thể làm được.
Nghĩ đến bây giờ Uất Noãn Tâm đang cô đơn trong nhà, cô ta không thể tả được sự vui vẻ trong lòng, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Như những gì cô ta nghĩ, Uất Noãn Tâm đang ngồi bên cửa sổ, chờ đợi di động đổ chuông.
Đã hơn ba giờ sáng rồi, cũng không biết Vũ Nhi ra sao rồi. Có vài lần cô muốn gọi điện thoại, nhưng lại sợ không đúng lúc, quấy rầy bọn họ, đành phải nhẫn nhịn, đợi Nam Cung Nghiêu gọi điện qua trước.
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô càng ngày càng không yên tâm, cuối cùng nhịn không được, gọi điện qua đó.
Nam Cung Nghiêu một tay ôm lấy Nam Cung Vũ Nhi, để cô ta ngủ trong lòng mình. Đột nhiên chợt nhớ tới đã hứa sẽ gọi điện thoại cho Uất Noãn Tâm, đang do dự có nên gọi hay không, thì điện thoại đổ chuông.
Nam Cung Vũ Nhi ưm một tiếng, mở mắt ra. "Đã khuya vậy rồi, ai còn gọi điện thoại chứ?"
Nam Cung Nghiêu vội ngắt máy. "Không có gì.........em ngủ đi!"
"Vâng......." Nam Cung Vũ Nhi biết là ai, lại giả vờ không biết, ôm chặt lấy anh, vô cùng ỷ lại. "Tỉnh lại nhìn thấy anh, cảm thấy thật yên tâm......."
"Em gần đây hay gặp ác mộng, mơ thấy ba mẹ em."
Tay của Nam Cung Nghiêu cứng đờ, trong bóng đêm, nét mặt của anh căng thẳng, có vẻ bất an.
"Nhưng mà......lúc đó em còn quá nhỏ, không nhớ rõ cha mẹ như thế nào.........hình như nhìn thấy có người nổ sung vào họ, sao đó ba mẹ ngã trước mặt em, cả người đầy máu........." Cảnh tượng đó quá đáng sợ, Nam Cung Vũ Nhi nhắm mắt lắc đầu, không dám nghĩ đến. "Là anh nhận nuôi em, anh biết ba mẹ em là ai không?"
Nam Cung Nghiêu tránh né ánh mắt của cô ta, có hơi mất tự nhiên. "Anh không biết............đừng nghĩ nữa, chỉ là mơ thôi, không phải sự thật."
"Nhưng, nhưng..................lỡ như giấc mơ em thấy là sự thật, có người giết ba mẹ em, em phải làm sao đây? Em nên điều tra, nên báo thù không?"
"Vũ Nhi!" Nam Cung Nghiêu giữ lấy vai cô ta. "Đó chỉ là giấc mơ, em không cần quá căng thẳng!"
"Thật sao? Có lẽ vậy.........." Nam Cung Vũ Nhi thở dài. Mấy năm qua, cô ta vẫn không biết ba mẹ mình là ai, cứ vậy mà sống tiếp. Cho đến hôm nay, cần gì phải truy cứu nữa.
Cô ta không nói gì, Nam Cung Nghiêu lại đầy tâm sự.
Anh nợ cô quá nhiều quá nhiều, sợ rằng lấy cả mạng mình ra để trả cũng không đủ, đây cũng chính là nguyên nhân anh tránh né cô!
Chương 173 - Có anh làm bạn
Nghe thấy điện thoại có tiếng bận, Uất Noãn tâm thẫn thờ, thất vọng cúp điện thoại, có lẽ mình đã thực sự quấy rầy anh rồi! Đang buồn bã, thì chuông cửa vang lên.........
Không lẽ là anh sao?
Kích động vội xông qua đó mở cửa, nhưng không nhìn thấy người mình đang chờ đợi, mà là Ngũ Liên. Vẻ mặt buồn bã, nhưng vẫn khéo léo che giấu đi.
Ngay lúc đó dù rất thất vọng, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. "Sao anh lại đến đây?"
"Em quăng tôi qua một bên, mặc kệ tôi sống hay chết, tôi đến tìm em tính sổ đó!" Ngũ Liên nghênh ngang bước vào, chọc ghẹo. "Sao nào? Không phải người em muốn thấy, rất thất vọng sao? Có cần biểu hiện rõ ràng đến vậy không? Dù sao cũng phải để ý cảm nhận của tôi một chứ!"
"Không có!" Uất Noãn Tâm buồn rầu đóng cửa. "Muộn như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"
"Không phải đang đợi em sao?"
"............ Xin lỗi!"
"Tôi đùa thôi mà." Nhìn thấy cô ủ rũ, anh xoa đầu cô. "Đừng có bày bộ mặt ỉu xìu đó nữa, tôi nhìn thấy rất khó chịu."
"Ờ............." Uất Noãn Tâm vẫn cúi đầu xuống, lê người đến ghế sofa.
"Sao em còn chưa ngủ? Giường đơn gối chiếc sao? Có cần tôi chịu uất ức một chút, ngủ với em một đêm không?"
"Cám ơn! Không cần anh chịu uất ức vậy đâu."
"Cắt! Rõ ràng đang ghét bỏ tôi mà."
Uất Noãn Tâm thực sự không còn sức để đấu võ mồm với anh, không nói tiếng nào liền nằm dài trên ghế sofa.
"Anh ta tối nay sao không ở đây?"
"Về nhà rồi!"
"Ở với tiểu tam sao? Không phải em vì lý do này mới bị đuổi ra ngoài chứ?"
"Không phải, anh ấy về nhà vì............" Uất Noãn Tâm vừa nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu. "Quên đi! Không nói nữa!"
"Nói được một nữa rồi lại không nói, đây không phải cố ý khơi dậy sự tò mò của người khác sao? Có gì không vui, nói ra hết đi để ông đây vui một chút coi!"
"Tôi thực sự không muốn nói............ rất rắc rối.........."
"Càng rắc rối càng không được để trong lòng, tìm người bộc lộ ra, sẽ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Đợi chút!" Anh đi vào bếp, lấy một tá bia ra. "Uống hết đống này, tôi không tin em không vui."
"Tôi mua đó!"
"Hở?"
Anh rất bình thản "ờ" một tiếng. "Tối qua em đánh rơi chìa khóa ở chỗ tôi, tôi chỉ tiện tay làm thêm một cái thôi!"
"Làm ơn! Đây là nhà tôi! Anh sao có thể tùy tiện làm thêm chìa khóa nhà người khác chứ!" Điều đáng ghét nhất, còn vui vẻ đến vậy, giống như đây là việc anh nên làm vậy.
"Tại sao không được chứ? Nhà em cũng đâu có đồ gì quý giá đâu, tôi nhìn không thuận mắt."
Còn lý sự đó là điều hiển nhiên nữa sao? Uất Noãn Tâm xòe tay ra trước mặt anh. "Đưa chìa khóa giao cho tôi."
"Keo kiệt!" Ngũ Liên lẩm bẩm một tiếng, ngoan ngoãn mang giao ra hai chiếc chìa khóa. "Dù sao tôi vẫn còn một trăm chiếc."
"Anh............"
"Được rồi được rồi, lúc nãy không phải chúng ta đang nói về chuyện khiến em buồn phiền sao?" Ngũ Liên mở một lon bia, nhét vào tay cô. "Uống đi, uống vài hớp sẽ muốn nói ngay."
"Ngày mai tôi còn phải đi làm!"
"Sợ gì chứ, cùng lắm xin nghỉ thôi! Đời người chỉ có vẻn vẹn mười mấy năm, em đừng có sống mệt mỏi như vậy được không? Tâm trạng của mình không giải tỏa trước, thì làm được việc gì chứ!"
Uất Noãn Tâm bị anh nói trúng, hơn nữa tâm trạng quả thực không tốt, cũng không muốn lo không muốn để ý gì trút bia vào trong miệng.
"Vậy mới được chứ.........."
Cô uống một lượt hai lon, mặt bắt đầu ửng đỏ, hơi say, mới chịu mở miệng từ từ. "Không phải tiểu tam, là em gái anh ấy..........."
"Nam Cung Nghiêu còn có em gái sao? Sao tôi không biết vậy? Trông như thế nào? Đẹp không?"
Uất Noãn Tâm trừng mắt liếc anh. "Đồ dê xồm!"
Giơ lon bia lên, ánh mắt lờ mờ nói. "Em gái là người anh ấy quan tâm nhất, vì cô ấy, anh ấy nhiều lần bỏ rơi tôi........... còn bắt tôi dọn ra ngoài ở............. tối nay................. anh ấy vốn muốn ở lại đây qua đêm, nhưng cô ấy xảy ra chuyện............. anh ấy lập tức trở về nhà, quên mất tôi còn đứng bên cạnh anh ấy............."
"Nhưng cô ta không phải em gái anh ta sao? Còn ghen tuông như vậy?"
"Tôi biết điều này rất vô lý................. nhưng tôi không kiềm được.............. rất nhiều lúc tôi cảm thấy................ tình cảm của bọn họ không phải tình cảm anh em.............. mà là, mà là..................... tình yêu! Bọn họ từng cùng nhau trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện............ tôi vốn không thể bì được, một chút cũng không bì được với cô ấy..............."
Lông mày của Ngũ Liên nhíu lại thật chặt. Anh đã từng điều tra thân phận của Nam Cung Nghiêu, cha mẹ anh ta chỉ sinh hai người con, sau đó hình như vô cớ có thêm một đứa em gái bốn tuổi. Lúc trước anh không chú ý lắm, bây giờ nghĩ lại, quả thật không thể tưởng tượng được.
Uất Noãn Tâm đột nhiên nắm lấy cổ áo của anh lắc điên cuồng, đôi mắt đỏ ửng lên án. "Tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Mỗi lần đối xử với tôi tốt một chút, trong lúc tôi cho rằng anh ấy có thể yêu tôi, lại đột ngột đẩy tôi xuống đáy vực.......... một chút cảm giác an toàn cũng không có.......... nếu như anh ấy không yêu tôi, không cần cho tôi niềm tin! Như vậy tôi còn đau khổ hơn!"
Ngũ Liên bị cô lắc đến chóng mặt, bia cũng đổ hết ra ngoài. "Này này này............. cũng không phải tôi làm em buồn, em dằn vặt tôi làm gì hả?"
"Tôi mặc kệ! Đều tại anh! Đều tại anh......" Uất Noãn Tâm càng ngày càng say, gần như không phân biệt được người trước mặt là ai, tâm trạng vô cùng kích động. Quậy một trận, lại vô cùng chán nản cúi đầu, ôm chặt lấy trái tim của mình. "Ở đây............. rất đau............ thực sự rất đau!"
Cô giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, chỉ có ở bên anh ấy, mới có hạnh phúc. Nhưng một khi anh ấy rời khỏi, thì chỉ còn lại đau khổ, cả thấy giới trống rỗng, một màu đen.
Ngũ Liên mặc dù đau lòng, cũng biết mình bất lực. Bởi vì người cô thực sự cần, không phải anh. Anh giang một cánh tay ra ôm cô vào lòng, vỗ lên vai an ủi cô.
"Đồ ngốc, cần gì vì một người không đáng mà tổn thương mình chứ? Thế giới của em, không chỉ có Nam Cung Nghiêu, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác. Em quên mất ước mơ của mình rồi sao? Làm cho mình trở nên xuất sắc, mới là cách tốt nhất! Mà không phải trốn ở đây khóc lóc, tự oán tự trách mình không giúp ích được gì hết, chỉ làm cho mình càng đáng thương hơn thôi!"
Uất Noãn Tâm nức nở. "Tôi không biết............. tôi thực sự không biết............"
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa!" Anh đỡ cô nằm xuống. "Mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Tôi sợ............ anh sẽ ở bên tôi chứ?"
"Đương nhiên!" Anh hôn nhẹ lên trán cô. "Ngủ đi! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."
Chương 174 - Bị kinh ngạc
Nếu như lúc trước có người nói với Ngũ Liên, trải qua mười lăm năm vui chơi óng bướm sẽ không thể tự kiềm chế trước người con gái mình thích... Anh nhất định không do dự giơ ngón giữa lên, sau đó bảo tên đó cút xéo! Nhưng ở bên cạnh chăm sóc một người con gái say rượu suốt cả đêm, vừa bón uống nước vừa lau mặt, bận trước trước sau hầu hạ một người suốt cả đêm là ai?
Một đêm không ngủ, mệt mỏi ê ẩm cả người, còn làm 'người đàn tốt' lăn xuống bếp làm bữa sáng, sau đó cứ giương mắt ra nhìn cô. Chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại, hoặc kéo dài vô tận, để cho anh có thể nhìn cô nhiều hơn một chút. Chỉ sợ người con gái này, không thuộc về mình.
Lúc Uất Noãn Tâm mở mắt, trời sáng trưng, ánh mặt trời chói lọi, rất chói mắt. Cô mơ màng mò trái phải tìm di động, lại không tìm thấy. Quái lại, mỗi lần đi ngủ cô đều để di động trên đầu giường mà!
"Tìm gì vậy?" Một giọng nói yêu nghiệt của đàn ông cứ như vậy nhẹ nhàng bay đến.
Cô giật mình. "Ngũ Liên? Sao anh ở đây hả?"
"Tối qua không phải tới đây uống bia với em sao?"
Hình như cũng có chút ấn tượng, Uất Noãn Tâm ngồi dậy một cách khó khăn, xoa bả vai đau nhức. "Thế sao anh chưa về nhà?"
"Tôi cũng muốn thế, nhưng không biết ai nhắm chặt tay tôi lại, đau khổ cầu xin, bảo tôi đừng đi!"
"Người anh đang nói, không phải tôi chứ?" Cô không hề khách sáo nói ra bốn chữ. "Nói bậy nói bạ!"
"Tôi biết ngay em là người vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván mà! Lần sau phải quay phim lại mới được. Mau đánh răng rửa mặt đi, bữa sáng làm xong rồi. Nhưng mà giờ này, cũng coi như ăn cơm trưa rồi!"
"Cơm trưa? Bây giờ mấy giờ?"
"Mười một giờ bốn mươi lăm."
"Khốn khiếp! Sao anh không gọi tôi dậy hả?"
"Làm gì mà em gấp gáp đến vậy chứ? Yên tâm đi, tôi đã giúp em xin nghỉ rồi! Đồng nghiệp của em, chính là cái cô tên Trần Nhiên, lỗ tai như thần, chỉ cần nghe tiếng thôi lại có thể biết là tôi, hôm nào đó cũng nhau ăn một bữa đi!"
Uất Noãn Tâm không nói gì.
Trần Nhiên được mệnh danh là 'cái loa' của công ty. Lúc này đây, cả công ty đều biết cô và Ngũ Liên qua đêm với nhau rồi! Lại không biết sẽ đồn ra những lời nhảm nhí gì đây. Có một người bạn quá xuất sắc, cũng là chuyện rất phiền phức!
....................
Mấy ngày liên tiếp Uất Noãn Tâm đều đợi điện thoại của Nam Cung Nghiêu, nhưng di động vẫn không hề vang lên, anh cũng không bảo cô lên phòng làm việc của mình nữa. Trái tim giống như bị vứt vào trong băng, càng ngày càng lạnh.
Hôm nay khi trời gần tối, vừa mới về nhà, di động reo lên. Cô quét mắt nhìn màn hình thấy ba chữ 'Nam Cung Nghiêu' nhấp nháy, kích động cho rằng mình hoa mắt, vội vàng nhận điện thoại, thấp giọng. "Alo, là em............"
"Hôm nay có một bữa tiệc từ thiện, có rảnh tham gia với anh không?"
"Vâng! Rảnh mà rảnh mà!"
"Lễ phục em đã đưa đến nhà em rồi, buổi tối tám giờ, xe công ty sẽ đợi ở dưới lầu."
"Vâng........" Đây là cuộc gọi đầu điên sau nhiều ngày, Uất Noãn Tâm rất muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, lại sợ anh đang bận, lưu luyến cúp điện thoại. Có vài lời, nên đợi lúc gặp mặt hẳn nói vậy!
Mười phút sau, lễ phục đưa đến, cô tỉ mỉ trang điểm một lượt. Vừa mới ra cửa, thì gặp Ngũ Liên, trong ánh mắt của anh lướt qua một sự kinh ngạc.
Quen nhìn thấy cô trang điểm xấu xí, đột nhiên trang điểm lộng lẫy như vậy, ngược lại có chút không quen, nhưng quả thực rất đẹp.
Trên người mặc bộ lễ phục màu trắng lông vũ, làm tôn lên đường cong của cô, hai đôi chân thon đẹp thẳng tắp, trắng nõn nà không tỳ vết. Đường rãnh trước ngực rất sâu, căng mộng no tròn, giống như hai con thỏ ngọc.
Tóc của cô chỉ tùy tiện làm thành một búi, vài cọng tóc con rơi xuống, hơi bềnh bồng bên má cô, làm tô điểm thêm khuôn mặt tinh xảo của cô, làn da trắng nõn, giống như một tiểu yêu tinh. Xinh đẹp, tự nhiên mà linh hoạt, nhìn rất sống động.
Khi cô thản nhiên nở nụ cười, giống như trở thành một bước ảnh, thời gian như dừng trôi qua, nụ cười của cô, trong thoáng chốc làm anh ngừng thở.
Hiếm khi thấy anh trợn mắt hả mồm, Uất Noãn Tâm đưa tay ra quơ quơ trước mắt anh, cười nhạo. "Sao lại ngơ ra vậy? Không lẽ chưa nhìn thấy người đẹp à!"
Ngũ Liên lúng túng, vội vàng dời ánh mắt, ho khan vài tiếng, cố gắng che giấu sự khác thường của mình. "Em là người đẹp sao? Đâu ra mà tự tin vậy? Phụ nữ bổn thiếu thấy qua, có nhiều cô còn đẹp hơn em rất nhiều, vẻ đẹp em cũng chỉ ở mức trung bình thôi."
"Ở mức trung bình, mà cũng làm cho anh nhìn ngơ ra! 'Công tử trăng hoa' cũng chỉ là hư danh!"
"Em sửa soạn như vậy, tính đi đâu thế?"
"Tham gia buổi tiệc từ thiện!"
"Với Nam Cung Nghiêu sao?"
"Đúng vậy!"
Ngũ Liên đi theo cô đến thang máy, hận không thể rèn sắt thành thép. "Uất Noãn Tâm, em có thể có tiền đồ hơn chút được không? Đừng có gọi thì đến, đuổi thì đi. Cái tên liệt mặt kia đáng cho em làm vậy sao?"
Uất Noãn Tâm dừng lại, lông mày nhíu lại, sau đó, quay đầu lại nở nụ cười với anh. "Tôi biết không đáng, nhưng tôi yêu anh ấy, muốn ở cùng anh ấy. Nếu như tôi không chịu cố gắng, thì ngay cả một chút hy vọng cũng không có. Cố gắng dù không có được, ít nhất sẽ không hối hận. Anh cứ xem tôi là con ngốc đi!"
Nói xong câu đó, cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy.
Ngũ Liên nhìn khuôn mặt cô từ từ biến mất khỏi tầm mắt, đột nhiên cảm thấy cô cách anh quá xa, làm anh đuổi không kịp.
Trong lòng cô chỉ có một người, anh nên buông tay, nhưng anh không nỡ.
Cô nói cô ngốc, không phải anh cũng vậy sao?
........................
Buổi tiệc long trọng, mời tất cả những người có máu mặt ở Đài Loan, rượu ngon cảnh đẹp, ăn uống linh đình, giống như trong mơ.
Uất Noãn Tâm đến đó mới biết, chủ bữa tiệc này chính là Nam Cung Nghiêu. Cô là vợ anh, cũng vinh dự trở thành chủ tiệc, không khỏi có chút căng thẳng, đứng ở trong gốc tập đi tập lại nghi thức mấy lần.
"Nam Cung tổng tài đến rồi!"
Uất Noãn Tâm vui vẻ đi đến, nhưng chỉ đi vài bước, đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn ra cửa biệt thự bóng dáng của cặp đôi đang đi vào.
Bên cánh tay của Nam Cung Nghiêu, được một người còn gái khác quàng vào.
Nam Cung Vũ Nhi.
Cô ta hơi đưa cằm lên, trời sinh đã đẹp, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, giống như công chúa cao quý.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên người cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng khiêu khích.............
Chương 175 - Sự lựa chọn đau lòng
Nam Cung Nghiêu và Nam Cung Vũ Nhi xuất hiện cùng nhau, làm cho cả hội trường xôn xao, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán xem, người bên cạnh anh là ai. Mặc dù nói người đàn ông có tiền bao nuôi tình nhân là chuyện bình thường, nhưng trong buổi tiệc lớn như thế này dám công khai để người tình xuất hiện, có hơi quá to gan rồi.
Còn một số khác âm thầm nghĩ, cuộc hôn nhân thương mại ngày chẳng qua chỉ duy trì được ba tháng, 'chính cung nương nương' đã bị đưa vào lãnh cung rồi sao? Hôn nhân thế gia quả nhiên rất tàn nhẫn mà!
Nhưng mà 'tân sủng' ở bên cạnh anh quả nhiên rất đẹp, hoàn toàn là bản sao người thật 'búp bê Barbie', có thể trong chớp mắt trở thành tiêu điểm. Dáng người cao gầy, đường cong hoàn mỹ, hoàn toàn là một dáng người gợi cảm ưu tú. Nhưng khuôn mặt của cô ấy, lại ngây thơ như một đứa trẻ, nhỏ nhắn hoạt bát đến vậy, tinh xảo hoàn mỹ đến thế, giống như một con búp bê bình thường, đẹp hơn cả được điêu khắc ra, tự nhiên cao quý, được tạo hóa trau chuốt nên.
Có được báu vật như vậy, khó trách chưa đến ba tháng Nam Cung nghiêu liền vứt bỏ vợ mới, cao ngạo để người tình xuất hiện.
Những lời bàn tán của những người này, Nam Cung Nghiêu không hề để trong lòng, anh chỉ lo lắng không biết Uất Noãn Tâm có hiểu lầm hay không. Lúc trước Vũ Nhi rất ghét tham dự tiệc, lần này không biết bị sao, lại muốn đi theo anh, anh đành phải mang em ấy đến đây, nên mới tạo thành 'cục diện tam giác' như thế này.
Ánh mắt của anh bắt lấy Uất Noãn Tâm trong đám người, sắc mặt của cô hơi xanh xao, rất khó coi.
Có người chủ động bước đến bắt chuyện với Nam Cung Nghiêu, giọng điệu không thiếu phần trêu chọc. "Diễm phúc của Nam Cung tổng tài không ít nha!"
Anh muốn giải thích rõ quan hệ của hai người.
Nhưng Nam Cung Vũ Nhi lại chủ động đưa tay ra. "Lâm tổng, hân hạnh!"
Liên tiếp mấy lần đều như vậy.
Nam Cung Nghiêu cũng không muốn giải thích, đi nhanh đến trước mặt của Uất Noãn Tâm. "Em đến rồi!"
"Vâng!" Uất Noãn Tâm miễn cưỡng nở nụ cười. "Đã có Vũ Nhi đi với anh rồi, em đến có vẻ thừa thải rồi."
"Em nghe anh giải thích.........."
"Noãn Tâm, sao cô cũng đến đây?" Nam Cung Vũ Nhi giữ lấy Nam Cung Nghiêu đầy tính chiếm hữu, vẻ mặt lại ra vẻ có lỗi. "Xin lỗi, anh ấy không nói với tôi cô cũng đến, bằng không tôi về trước nha?"
"Không cần, người nên đi, là tôi!"
Nam Cung Nghiêu giữ lấy tay cô. "Noãn Tâm......"
Cô giãy dụa, hơi bực dọc. Anh đã có Vũ Nhi làm bạn gái, tại sao còn gọi cô đến? Là muốn lấy việc này nhục nhã cô sao?
Quan hệ của ba người trở thành mục tiêu được chú ý.
Chính thức chạm mặt với tình nhân rồi! Không biết có đánh nhay không, tiếp theo có kịch để xem rồi đây!
Ba người đang giằng co, thì người dẫn chương trình bước lên sân khấu. "Tiếp theo đây mời chủ nhân của bữa tiệc Nam Cung tổng tài và bạn gái của ông mở màn điệu nhảy đầu tiên."
Mọi người thì thầm nói với nhau, âm thầm đoán xem anh sẽ chọn ai.
Mặt Nam Cung Nghiêu lộ vẻ khó xử.
Uất Noãn Tâm cũng hơi căng thẳng, chờ đợi câu trả lời của anh, giống như đang trong khoảnh khắc cuối cùng chờ đợi bản tuyên án.
Nam Cung Vũ Nhi thì lại bày ra thái độ nắm chắc phần thắng.
Một phút sau, người dẫn chương trình lại nói: "Mời Nam Cung tổng tài và bạn gái mở màn điệu nhảy đầu tiên của ngày hôm nay!"
Anh biết........... các cô đang chờ đợi một câu trả lời từ anh..............
Nam Cung Nghiêu nhắm mắt lại, quyết tâm ra một quyết định.
Nam Cung Vũ Nhi đưa tay ra.
Biết rõ sẽ có kết quả này, Uất Noãn Tâm vẫn như bị sét đánh. Giống như đột nhiên bị người khác tàn nhẫn tát một bạt tay, sức lực của cả cơ thể bị rút hết, dường như ngay cả đứng cũng đứng không vững, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Nam Cung Vũ Nhi liếc cô một cái, giống như một con chim công kiêu ngạo, nắm lấy tay Nam Cung Nghiêu, cùng anh bước lên sàn nhảy.
Suốt cả quá trình Nam Cung Nghiêu không dám nhìn Uất Noãn Tâm, sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô. Lời nói ra trong giây phút đó, tim của anh cũng giống như bị dao cắt, đau đến nghẹt thở. Nhưng anh không có sự lựa chọn khác, anh nợ Vũ Nhi quá nhiều, anh phải trả lại.
Vô số ánh mắt dừng lại trên người Uất Noãn Tâm, có cười cợt, có chết nhạo, cũng có thương hại. Cô có vẻ tầm thường và đáng thương, giống như bị tất cả mọi người bỏ rơi.
Ánh đèn bao phủ lấy Nam Cung Nghiêu và Nam Cung Vũ Nhi, hai người cất bước nhảy nhẹ nhàng, giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Còn Uất Noãn Tâm, chỉ có thể đứng ở chỗ mà ánh đèn không thể chiếu đến, thấp kém nhỏ bé như vậy đó.
Thế giới phồn hoa, tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào kia, là thuộc về hai người đó. Còn cô, cái gì cũng không có.
Cô siết chặt tay lại, cúi thấp đầu. Tròng mắt rưng rưng nước mắt, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Mọi người đều đang chê cười cô, đã quá bi thảm rồi, cô không thể để mình yếu đuối đến đáng thương, cô phải mạnh mẽ.
Ngay lúc lòng cô rơi xuống đáy vực, chỉ có thể vì bản thân đau khổ bất lực. Thì có một bàn tay xuất hiện trước mắt cô, ngón tay dài trắng nõn, thấy rõ xương. Lòng bàn tay có đường trí tuệ thật dài, lộ rõ thuộc về loại đàn ông mưu trí và có cảm giác an toàn.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh mang mặt nạ lông vũ, khóe miệng hăm hở nhếch lên.
Mặc dù chỉ lộ ra một nửa mặt dưới quyến rũ, nhưng Uất Noãn Tâm chỉ cần liếc cũng nhận ra anh.
Bởi vì, chỉ có ánh mắt của anh, mới ấm áp sáng chói như vậy, giống như một ngôi sao sáng nhất trên trời.
Sự xuất hiện của anh, làm cho cả hội trường xôn xao, mọi người nín lặng.
"Có thể mời em nhảy một bản không?"
Uất Noãn Tâm nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Đồng thời, mang cả bản thân giao cho anh.
Cô dựa theo bước nhảy của anh, xoay tròn đến giữa sàn nhảy, như một con bướm nhẹ nhàng bay nhảy.
Nhảy đến sát người Nam Cung Nghiêu.
Lông mày anh nhíu lại.
Ngũ Liên! Sao lại là cậu ta?
Nam Cung Vũ Nhi nhìn ra được khuôn mặt đằng sau cái mặt nạ, cười nhạo. "Anh ta hình như rất thích làm anh hùng cứu mỹ nhân..........." Còn đổ dầu vào lửa. "Xem ra anh ta rất có khát vọng với Noãn Tâm............. giữa hai người nói không chừng đã có cái gì đó........."
Uất Noãn Tâm giống như một đứa trẻ nhận hết uất ức về mình, cuối củng cũng tìm được bến bờ để dựa vào. Rõ ràng rất cảm động, nhưng miệng lại nói không nên lời. "Sao anh lại đến đây? Còn mang mặt nạ, đang giở trò gì đây?"
"Nhìn không ra tạo hình của tôi là Tuxedo mặt nạ sao? Đều xuất hiện ngay lúc những nữ chiến binh xinh đẹp gặp nguy hiểm đó."
"Tôi cũng không phải nữ chiến binh xinh đẹp.........."
"Đương nhiên! Nữ chiến binh xinh đẹp làm sao yếu ớt, yếu đuối như em chứ!"
Chương 176 - Em không phải món đồ chơi
Uất Noãn Tâm không vui. "Tôi mới không yếu đuối!"
"Vậy thì phải thẳng lưng, ngẩng đầu lên, mang hết tất cả sự tự tin ra, đừng để anh ta xem thường! So với Uất Noãn Tâm ủ rủ đáng thương, tôi thích một Uất Noãn Tâm vui vẻ nhe nanh múa vuốt hơn!"
"Tôi nhe nanh múa vuốt lúc nào chứ." Cô nói như vậy, nhưng vẫn theo lời anh nói thẳng lưng, hất cằm lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn nhất. Anh nói đúng, tự oán tự trách chỉ làm cho mình bi thương hơn, chứ chẳng có ý nghĩa gì, cô không muốn trở thành Uất Noãn Tâm rụt rè sợ hại, khiến người khác thương hại kia nữa.
"Vậy mới được chứ! Duy trì dáng nhảy tao nhã." Ngũ Liên thỉnh thoảng cổ vũ cô. "Nhảy không tồi, tốt hơn lần trước nhiều. Đêm đó tôi về nhà, chân đều bầm tím hết."
Cô nhịn không được cười "hì hì". "Lần trước tôi cố ý mà!"
"Em cái đồ xấu xa này, tôi luôn giúp đỡ em, em còn cố ý làm hại tôi. Tôi thật khổ mà!"
"Lúc đó anh vẫn được coi là một người xấu, tôi đương nhiên không cần phải khách sáo rồi!"
"Giờ thì sao? Người tốt siêu cấp? Thượng đế sao?"
"Điều này...... cần phải nghiên cứu thêm đã!" Uất Noãn Tâm không để ý đến, lúc đấu võ mồm với anh, chính mình cũng quên mất Nam Cung Nghiêu, cũng quên đi cả đau khổ.
Những lúc cô thê thảm nhất, người ra tay giúp cô, chỉ có anh. Ở cùng với anh, mặc dù đều đấu khẩu, lúc anh lông bông, không chính chắn, thường xuyên chọc cô giận đến nói không nên lời, nhưng vẫn rất vui vẻ.
So với ở bên Nam Cung Nghiêu, hạnh phúc thường ngắn ngủi. Cho dù ở bên cạnh anh, đều luôn lo được lo mất, trước giờ chưa từng an tâm.
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu âm u đến mức có thể nhỏ ra nước, nụ cười của Uất Noãn Tâm trong mắt anh, rất chói mắt. Anh hy vọng cô vui vẻ, nhưng nụ cười chân thành sáng lạn đó, nên là vì anh, mà không phải Ngũ Liên.
Cậu ta còn khua môi múa mép lừa gạt cô! Đồ ruồi bọ chết tiệt, âm hồn không tan, thừa nước đục thả câu!
Nam Cung Vũ Nhi bị giẫm một chân, thầm nhíu mày lại, nhưng trong chốc lát lại nở nụ cười như hoa. "Anh cứ nhìn Noãn Tâm hoài, có phải đang lo cô ấy bị cướp mất không? Bằng không chúng ta đổi bạn nhảy đi!"
"Không cần!"
Vẻ mặt cô ta đầy thiện ý nói. "Lòng của anh không yên, không cách nào nhảy hay được. Em không tức giận, anh có lời muốn nói, thì hãy nói rõ với cô ấy đi, em hy vọng hai người không vì em mà có bất cứ hiểu lầm nào."
Nam Cung Nghiêu do dự một lúc, gật đầu. Lúc xoay tròn, nắm lấy tay của Uất Noãn Tâm, rồi đẩy Nam Cung Vũ Nhi cho Ngũ Liên, không có chút tiếng động nào hoàn thành việc trao đổi bạn nhảy.
Uất Noãn Tâm có chút kinh ngạc, cầu cứu về phía Ngũ Liên, nhưng anh lại ung dung cùng Nam Cung Vũ Nhi nhảy đến một chỗ khác trên sàn nhảy.
Thắt lưng đột nhiên đau nhói, quay đầu lại, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Nghiêu. "Em vẫn còn nhìn cậu ta!"
Cô quay đầu lại. "Liên quan gì đến anh! Em là bạn nhảy của anh ấy!"
"Nhưng bây giờ em là của anh!"
Uất Noãn Tâm cười lạnh. "Vào giây phút anh chọn Vũ Nhi, sao anh không nghĩ như vậy hả? Em không phải lúc anh gọi thì chạy đến, đuổi thì chạy đi, có người khác rồi, thì liền xem như món đồ chơi quăng qua một bên."
"Anh có thể giải thích........... là Vũ Nhi tự nói muốn đến tham gia."
"Nhưng người đồng ý, là anh! Anh để ý đến cảm nhận của cô ấy, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, sự xuất hiện của cô ấy, khiến người ngoài nhìn vào, em đáng thương biết bao! So với bị chồng ruồng bỏ không có gì khác nhau, điều này anh phải giải thích như thế nào đây?"
Nam Cung Nghiêu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến cuống họng, một chữ lại không thể nói ra, cuối cùng, chỉ có thể nói. "Xin lỗi em!"
Như vậy, anh không còn lời nào đáng nói sao? Đây là một sự thừa nhận sao? Uất Noãn Tâm quá chán nản. Sự việc bày ra trước mắt, anh cũng không giải thích được, cô còn chờ đợi gì nữa?
"Nghe nói Ngũ thiếu hiếm khi tham gia tiệc từ thiện, chắc là đặc biệt đến đây vì một người phải không?" Nam Cung Vũ Nhi vẫn giữ nụ cười quyến rũ, nói nhỏ nhẹ.
"Như vậy cũng có thể nhận ra, mắt của Nam Cung tiểu thư không tệ."
"Hễ những chuyện liên quan đến Uất Noãn Tâm, tôi đều đặc biệt quan tâm. Dù sao, cô ấy cũng là chị dâu tôi."
Con hồ ly nhỏ này, dám khoe khoang trước mặt anh, khó trách có chút non nớt. Nhưng mặt Ngũ Liên vẫn nở nụ cười. "Cám ơn đã quan tâm."
"Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, thế nào? Hoặc có thể nói.............. hợp tác!"
"Nói thử xem?"
"Nói trắng ra, người chị dâu mà tôi chọn lựa, là một người khác. mà anh lại thích Uất Noãn Tâm như vậy........ Ngũ thiếu thông minh như vậy, hẳn hiểu tôi nói gì."
Ngũ Liên cười nhẹ, ghé vào lỗ tai của cô ta. "Người chị dâu trong lòng cô chọn, là cô à..............."
Cả người Nam Cung Vũ Nhi cứng đờ, ánh mắt khó che giấu sự bối rối. "Anh nói bậy gì đó, Nam Cung Nghiêu là anh hai tôi."
"Nếu đã nói hợp tác, thẳng thắn là điều cần thiết không phải sao? Hơn nữa, tôi đã điều tra rồi. Hai người có phải anh em ruột hay không, trong lòng cô hiểu rõ nhất!"
"Anh cũng đã điều tra rõ ràng rồi, tôi cũng không cần phải che giấu, chúng tôi quả thực không phải anh em ruột! Tôi vẫn một mực yêu Nam Cung Nghiêu, tôi muốn cướp anh ấy về!"
Anh cười nhạy, lộ ra hàm răng trắng đều. "Tôi vốn không chắc chắn, cám ơn Nam Cung tam tiểu thư đã thẳng thắn." Anh từng phái người điều tra, nhưng Nam Cung Nghiêu đã diệt khẩu tất cả những người biết chuyện này, hoàn toàn không thể điều tra ra được. Vẫn may đầu óc cô ta ngu ngốc, lại dễ dàng tin anh như vậy.
Sắc mặt Nam Cung Vũ Nhi đột nhiên trở nên khó coi. Đáng chết! Anh ta dám chụp đuôi cô.
"Còn nữa, về chuyện hợp tác với cô, bổn thiếu một chút hứng thú cũng không có, cô tự mình về nhà mà chơi đi!"
"Anh......." Nam Cung Vũ Nhi đè nén tức giận, nghiến răng thấp giọng hỏi. "Không lẽ anh không muốn có được Uất Noãn Tâm sao?"
"Muốn... nhưng mà với sự hiểu biết của bổn thiếu, chiêu của cô quá hạ tiện rồi. Bổn thiếu dù có lưu mạnh hơn nữa, cũng có quy tắc của mình. Thứ không thể tiếp cô nữa!"
Nam Cung Vũ Nhi không giận còn cười, dùng lời nói ngoan độc kích thích anh. "Nghe nói Ngũ thiếu không phải người hiền lành, những gì mình muốn, không tiếc bất cứ giá nào. Xem ra, chẳng qua chỉ là một con hổ mang lá gan chuột nhắt thôi."
Anh không hề bị ảnh hưởng, vẫn tao nhã.
"Anh là người đàn ông vô dụng nhất tôi từng gặp qua, ngay cả người con gái mình thích cũng không dám giành lấy, đợi về nhà mà khóc đi!"
Vừa đúng lúc điệu nhảy kết thúc, Ngũ Liên không quan tâm buông tay, nở nụ cười hỏi lại. "Vậy thì có liên quan gì đến cô?"
Lập tức, phóng khoáng xoay người rời khỏi........
Chương 177 - Đôi mắt đào hoa say đắm
Bữa tiệc chấm dứt, Uất Noãn Tâm về nhà với Ngũ Liên. Trước khi lên xe, vẫn không kìm được nhìn thoáng về phía Nam Cung Nghiêu. Anh đứng ở bên cửa xe, cũng đang nhìn cô, ánh mắt dường như có trăm ngàn lời muốn nói.
Cô đợi anh bước về phía trước, nhưng anh không làm vậy, cuối cùng còn xoay người lên xe. Nhìn thấy chiếc xe đó mất hút sau khúc cua, cô hoàn toàn mất hết hy vọng.
Ngũ Liên ở trong xe thúc giục: "Đứng đó chần chừ cái gì?"
"Tới nè!" Uất Noãn Tâm ngồi vào xe, miễn cưỡng nở nụ cười. "Lái xe đi!"
Ngũ Liên tháo mặt nạ xuống, bực dọc. "Khốn khiếp, nóng chết đi được! Lông vũ công nghiệp sao? Chẳng có chút không khí nào..........."
"Ai kêu anh đeo."
"Còn không phải sợ mang đến rắc rối cho em sao?" Ngũ Liên liếc cô. "Tôi không muốn dựa theo cảm tính giống lúc trước, mặc kệ sống chết của em."
Khóe mắt của Uất Noãn Tâm đỏ lên, đột nhiên nghẹn ngào.
"Này....... Em sao vậy? Đừng khóc nha! Không được khóc!" Tay chân anh cuống cuồng lấy khăn giấy cho cô. "Hôm nay xe của tôi vừa rửa xong nha......"
Uất Noãn Tâm đã không còn buồn nữa, nhưng nghe anh nói câu đó, vừa tức giận vừa buồn cười. "Này! Anh có tính người không vậy, tôi đang khóc nha!"
Anh nhíu mày. "Làm gì vậy, lát thì khóc lát lại cười, tính hù dọa ai! Uất Noãn Tâm......" Anh bất thình lình nghiêm túc gọi tên cô, sau đó cũng rất nghiêm túc hỏi: "Em bị thiếu tháng phải không?"
".......Ưm! Có thể nhìn ra à?"
"Đương nhiên! Nhìn là biết em thuộc loại người chỉ có số IQ chưa phát triển đầy đủ."
"!!! Đồ quỷ, anh mới bại não đó!"
"Tôi không nói em bại não nha! Tôi chỉ nói em ngốc thôi! Vì một tên khốn mà đau lòng, đáng không?"
"Lúc nãy tôi không phải khóc vì anh ấy......"
"Vậy em khóc làm quái gì!"
"Tôi, chỉ là tôi cảm động......... cám ơn anh!" Ngoài mẹ ra, anh hẳn là người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với cô. Cô chưa cảm ơn anh, không có nghĩa là trong lòng không hiểu rõ. Anh đối xử tốt với cô, cô đều ghi tạc từng chút một trong lòng.
"Mặc dù anh rất dữ, nói chuyện rất khó nghe, mặt mày lại hơi giống con gái, lúc thì bại não lúc thì đàn ông, có khi còn thích giả vờ giả vịt, diễn xuất cũng không hay........"
Mặt Ngũ Liên càng ngày càng khó coi. Cắt! Đây là đang khen hay đang chửi anh đây.
"Nhưng mà....." Giây phút biến chuyển quan trọng nhất đến rồi.
"Anh luôn xuất hiện ngay lúc tôi cần nhất, một lần lại một lần giúp đỡ tôi. Cho dù tôi đối xữ với anh không tốt, từ trước đến giờ anh cũng không oán trách. Làm rất nhiều chuyện, đều vì tôi. Những chuyện này, tôi đều ghi nhớ hết. Nghĩ đến anh, trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Biết rằng trên thế giới này, tôi không hề cô đơn một mình không nơi nương tựa, bởi anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
Anh cho rằng, trong lòng cô chỉ có Nam Cung Nghiêu. Những mặt tốt của anh, cô không hề biết đến, nhưng không ngờ, cô đều biết hết tất cả.
Mặc dù người cô yêu là Nam Cung Nghiêu, nhưng có những lúc chỉ cần thỉnh thoảng nhớ đến anh, có thể khiến cô cảm thấy ấm áp. Với anh mà nói, đã hạnh phúc lắm rồi, anh không cầu xin gì hơn.
Không quen được người khác cảm ơn, vẻ mặt của Ngũ Liên hơi mất tự nhiên. Rõ ràng rất vui vẻ, lại giả vờ xụ dài mặt ra. "Bớt rưng rưng nước mắt nhìn tôi, tôi mới không tốt đến vậy, chẳng qua gần đây chán muốn điên lên, nhìn thấy em đáng thương mà thôi....."
Uất Noãn Tâm biết anh sẽ trả lời như vậy, sờ sau ót. "Ồ...."
"Cho dù như thế nào, tôi cũng rất biết ơn anh. Nếu như có thể làm bất cứ chuyện gì để đền đáp, chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ đồng ý."
"Thực sự là chuyện gì cũng đồng ý chứ?" Hai đôi mắt đào hoa của Ngũ Liên lóe lên, sáng rực, không có ý tốt nhíu mày lại, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.
Ánh mắt này............. quá xấu xa!
Uất Noãn Tâm ôn ngực bảo vệ mình. "Anh đừng hiểu sai, không bao gồm lấy thân bán đáp đâu nha!"
"Là em hiểu sai thì có! Em cho rằng em là chị Chí Linh à! Tôi cần thân thể em làm gì."
"Làm ơn đi! Rõ ràng ánh mắt của anh đang đắm đuối mà....."
"Không có kiến thức gì hết! Đây gọi là đôi mắt đào hoa, bổn thiếu nhìn ai cũng dùng ánh mắt này hết. Ngày tới là sinh nhật tôi, em ở cùng tôi, cũng coi như là đền đáp rồi!"
Cô cố ý nhấn mạnh bằng cách hít một hơi, mở to mắt ra. "Anh cũng có sinh nhật sao?"
"Nhiều lời! Không lẽ tôi chui là từ trong tảng đá?"
"NO! NO!" Cô lắc ngón tay, dáng vẻ nghiêm túc. "Tôi cho rằng anh là hoa đào tu luyện thành tinh, nếu không sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy chứ?"
"Dám đùa giỡn với tôi, em được lắm, rất giỏi!"
"Như nhau thôi!"
Hai người đấu võ mồm suốt cả quảng đường về nhà.
"Tôi vào trước đây, anh nghĩ ngơi sớm đi!"
"Ừ!" Ngũ Liên nhìn cô mở cửa, trong lòng không khỏi lưu luyến. Lại âm thầm tự cười nhạo mình, không phải ghét bám lấy phụ nữ nhất sao? Sao lại đến lượt mình dính như keo rồi? Ở đối diện nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, có cần đến mức lưu luyến không muốn tách rời đến vậy không?"
"Bye bye!"
"Đợi đã......." Vừa mở miệng, đột nhiên có hơi căng thẳng, tim đập nhanh hơn. "Chuyện đó.......... chuyện đó......."
Đây là lần đầu tiên thấy anh nói chuyện ấp a ấp úng, Uất Noãn Tâm không khỏi có chút buồn cười. "Sao nè?"
"Thứ ba tuần sau, em nhất định phải đến, tôi sẽ đợi em." Nghiêm túc nhìn cô nói xong câu đó, thì Ngũ Liên bước nhanh về nhà.
Uất Noãn Tâm đứng ở trước cửa một hồi lâu, dường như biết được chuyện gì đó. Nhưng cô hy vọng những gì mình đoán là sai, bởi vì, cô không cách nào chấp nhận tình cảm của một người khác, chỉ muốn làm bạn bè với anh.
Vừa lên giường nằm một chút, Nam Cung Nghiêu gọi điện thoại đến.
Cuộc thứ nhất, Uất Noãn Tâm không nhận.
Cuộc thứ hai, nghĩ ngợi rất lâu, đợi đến lúc cô lấy hết dũng cảm cầm di động lên, thì điện thoại đã ngắt cuộc gọi.
Trong lòng nghĩ có lẽ đã bỏ lỡ rồi, thì anh lại gọi điện thoại đến. Bên tai truyền đến giọng không vui, lộ rõ sự mệt mỏi của anh. "Về đến nhà rồi sao?"
"Vâng!"
"Cậu ta đâu?"
"Ai?"
"Ngũ Liên!" Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên đó.
"Về nhà rồi!" Uất Noãn Tâm cười mỉa. "Anh hỏi như vậy có ý gì? Nghi ngờ em là chuyện gì có lỗi với anh hả?"
"Cậu ta có ý đồ không tốt với em, em nên chú ý một chút."
"Bọn em chỉ có quan hệ bạn bè bình thường!"
"Nhưng cậu ta không nghĩ như vậy! Cậu ta ở đối diện nhà em, em bảo anh sao yên tâm đây?"
Chương 178 - Anh khiến cô quá mệt mỏi
Có nhiều lúc, Uất Noãn Tâm thật lòng cảm thấy quen biết Nam Cung Nghiêu là một chuyện vốn dĩ không thể nào xảy ra. Bởi vì anh sinh ra đã kiêu ngạo, không thấu tình đạt lý, luôn cố chấp. Tất cả những gì mình nói đều đúng, không bao giờ nghe lời giải thích của người khác. Về chuyện kia, cô không muốn tiếp tục giải thích cho chính mình, điều đó là vô ích.
Chỉ hy vọng anh hiểu rõ. "Anh đừng quên, người bảo em dọn ra ngoài, là anh!"
Nam Cung Nghiêu im lặng rất lâu, mệt mỏi thở dài.
"Nếu như anh muốn biết Ngũ Liên ở đâu, thì em đã trả lời anh rồi. Ngủ ngon!"
"Noãn Tâm......." Anh gọi cô, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi vô cùng. "Tại sao chúng ta phải giương cung múa kiếm nhau chứ? Tại sao phải vì những người khác làm cho quan hệ trở nên căng thẳng như vậy?"
"Có lẽ câu hỏi này, anh nên hỏi chính mình đi. Em vẫn luôn đợi anh, nhưng thứ anh cho em, chỉ có thất vọng. Anh biết không? Sự lựa chọn hôm nay của anh, đồng nghĩa với việc anh cho em một cái tát vào mặt. Nếu như không có Ngũ Liên, em thực sự không biết phải làm sao nữa."
"Anh cứ cho em hy vọng, để em tình nguyện chờ đợi anh! Nhưng khi em suy nghĩ kỹ lại, anh chưa bao giờ vì em làm bất cứ chuyện gì. Sự chờ đợi của em, một lần lại một lần chỉ đổi lại được sự thất vọng. Em cảm thấy rất mệt mỏi!"
"Em biết Vũ Nhi là em gái anh, anh yêu thương cô ấy là lẽ đương nhiên! Nhưng lúc anh quan tâm cô ấy, anh có thể nghĩ đến cảm nhận của em dù chỉ một chút không hả? Nếu anh cho em một chút cảm giác an toàn, em cũng không đến mức phải đi ghen tỵ với người thân của anh."
"............. Anh xin lỗi!"
"Em không muốn anh xin lỗi, cũng không muốn nghe. Hôm nay với em mà nói quá mệt mỏi rồi, em muốn nghỉ ngõi!"
Đã là một bế tắc không có lối thoát, nói nhiều hơn cũng vô dụng, chỉ càng làm cho anh thêm phiền não thêm rối tắm mà thôi, cô không muốn trở thành người phụ nữ như thế. Trước mắt có lẽ cần có thời gian để bình tĩnh lại, mới có thể đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất."
Không đợi anh trả lời, đầu bên kia đã truyền đến tiếng của Nam Cung Vũ Nhi. "Em vừa tắm xong, hôm nay em có thể ngủ ở phòng anh không?"
Uất Noãn Tâm cười mỉa cúp điện thoại.
Mình rốt cuộc yêu điềm nào ở người kia ông kia chứ?
.................
Uất Noãn Tâm quyết định tạm thời dẹp Nam Cung Nghiêu qua một bên, cố gắng suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho Ngũ Liên.
Với thân phận của anh ấy, món quà không trên tám mươi triệu, tuyệt đối không liếc mắt đến. Nhúng dù đem cô đi bán cũng không đáng giá một triệu, sao có thể đào ra số tiền lớn như vậy chứ. Nghĩ trước nghĩ sau, nếu về mặt tiền bạc không đủ khả năng, thì chỉ có thể đánh 'bài tấm lòng' thôi. Dù sao anh cũng biết cô không có tiền, cũng không trông mong cô tặng anh thứ gì quý giá đâu.
Thừa dịp Uất Linh Lung nghỉ phép, công việc cũng nhàn nhã. Lúc không có việc, thì ngồi xếp sao, nghĩ rằng năm nay anh 29 tuổi, nên xếp 299 ngôi sao cho anh.
Đang viết chữ lên giấy, thì đột nhiên bị rút mất.
"Ngũ Liên, hy vọng sau ngày sinh nhật anh đều vui vẻ hạnh phúc........."
Trần Nhiên đọc lớn tiếng, cô vội vàng chạy đến bịt miệng cô ấy lại. "Chị hai chị đừng có la làng được không? Cô sợ cô hại tôi chưa đủ thảm sao? Cũng do cô tuyên truyền tùm lum với người khác, tôi suýt chút bị mấy người phụ nữ kia chặn đánh ở nhà vệ sinh rồi.
"Có chuyện đó hả?"
"Cô đâu phải không biết, Ngũ Liên ở Đài Loan có bao nhiêu người con gái điên cuồng nhất. Cô hay rồi, đồn chúng tôi tình một đêm, đây không phải đùa tôi vào hố lửa thì còn gì?"
"Ai kêu cô không thừa nhận, nếu không phải là Ngũ Liên, thì cái thứ tôi vừa mới chộp được là gì đây? Nói, hai người có quan hệ gì!"
"Bạn bè tốt!"
"Thật hay giả đó?" Bạn tốt mà tám giờ sáng ở nhà cô, điện thoại xin phép cho cô sao?"
"Tôi uống say, anh ấy chăm sóc tôi!"
"Tôi không tin, hai người nhất định có gian tình."
Uất Noãn Tâm liếc mắt. Ngày nay, nói lời thật lòng cũng không ai tin, khó trách sao scandal ðào hoa của ngôi sao ở khắp nơi, ai nói người Ðài Loan không có trí tưởng tượng, cô phải bức xúc với ai đây!
"Anh ấy có nhắc đến tôi không?"
"Có nha! Anh ấy nói hôm nào đó cùng nhau đi ăn một bữa."
"Ăn cơm sao?" Trần Nhiên high ghê gớm. "Sau đó sao đó thì sao?"
"Sao đó? Không có sau đó! Chắc anh ấy chỉ buột miệng nói ra câu đó thôi!"
Ngay lúc đó Trần Nhiên rất thất vọng, nhưng vẫn không nản lòng. "Vậy hôm nào đó cô giúp tôi hẹn với anh ấy đi! Có được không? Noãn Tâm, năn nỉ đó......"
"Được rồi được rồi! Để tôi hỏi anh ấy thử xem!" Uất Noãn Tâm đành phải nói vậy. Thực sự không biết Ngũ Liên sao lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy, phụ nữ khắp Đài Loan đều mê mẩn anh ta. Nếu để bọn họ biết anh độc mồm, háo sắc lại không nghiêm túc, chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt.
"Nói xem, cô không đẹp, sao lại đào hoa đến vậy chứ? Luật sư nổi tiếng thích cô, tổng tài chú ý cô, đến Ngũ Liên cũng là bạn tốt của cô.............. Trời ạ! Thế giới này còn có người phụ nữ hạnh phúc hơn cả tôi sao? Đúng là nữ thần mà!"
Uất Noãn Tâm chỉ cười không nói gì, người ngoài nhìn vào, mãi mãi đều là mặt tốt nhất đẹp nhất khiến họ ngưỡng mộ. Bao nhiêu khổ đau, chỉ có trong lòng cô biết rõ. Có nhiều vận đào hoa hơn, đều không sánh bằng người mình yêu, cũng yêu mình, đây mới chính là hạnh phúc đích thực.
......................
Trên đường tan ca về nhà, bị một chiếc xe Cooper chắn ngang đường, Nam Cung Vũ Nhi ngồi trong xe vẫy tay với cô. "Cùng nhau ăn một bữa tối nhá?"
Để mặc cô ta đưa đến một nhà hàng Tây cao cấp, phục vụ trong đó dùng ánh mắt săm soi đánh giá các cô, có lẽ hiếu kỳ, một cô gái cao quý đẹp đẽ sao lại đi cùng với một cô gái xấu xí? Đây là phiên bản công chú và vai phụ đời thật sao?
Trong lòng Uất Noãn Tâm cũng không tự ti. Khí chất ngoài từ lúc sinh ra đã có, còn chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Cho dù chính mình không cố ý trở nên xấu xí, thì đứng cùng với Nam Cung Vũ Nhi, cũng đã khác nhau một trời một vực, vốn là hai người không cùng một thế giới, giống như sự chênh lệch giữa cô và Nam Cung Nghiêu.
Nam Cung Vũ Nhi gọi món giúp cô, nhấp một ngụm coffee, hỏi. "Công việc gần đây sao rồi?"
"Cũng không tệ! Đồng nghiệp ở công ty rất tốt."
"Ừm! Thực ra với thân phận của cô, tại sao không xin một chức cao hơn, đã vậy còn muốn cải trang?"
"Luật sư là mơ ước của tôi, tôi muốn đi từ thấp lên, cố gắng thăng chức bằng năng lực của mình."
"Nhìn không ra, cô là người có nghị lực đến vậy, tôi không làm được như vậy!" Cô ta từ nhỏ chưa từng chịu khổ, muốn cái gì, thì có được cái đó, quen hô mưa gọi gió, chưa từng thất bại bao giờ. Cố gắng nỗ lực chẳng qua chỉ muốn mình xuất sắc hơn, để có thể xứng với Nam Cung Nghiêu. Cho nên cách nghĩ của Uất Noãn Tâm, cô ta rất không tán đồng.
"Đúng rồi, hôm nay tôi tìm cô, là muốn xin lỗi cô!"
Chương 179 - Anh rất nhớ em
"Xin lỗi ư? Tại sao?"
"Bữa tiệc hôm đó, Nam Cung Nghiêu không nói với tôi cô cũng có mặt, nếu không tôi nhất định sẽ không đi." Trong mắt Nam Cung Vũ Nhi chứa đầy sự xin lỗi chân thành. " Làm cho hai người xấu hổ như vậy, tôi rất ray rứt."
"Không sao! Chuyện này không thể trách cô!" Dù sao, quyền lựa chọn là ở trên tay anh. Cũng giống như việc, anh lựa chọn Vũ Nhi, làm người cùng nhảy điệu nhảy đầu tiên. Anh nhiều lần tổn thương mình, cũng đã nói rõ ai mới là người quan trọng trong lòng anh nhất, cho nên đây không phải lỗi của Vũ Nhi.
"Cho dù đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng đã hại cô bị đuổi ra ngoài. Còn quan hệ giữa hai người, cũng vì tôi mà trở nên căng thẳng! Tôi không muốn nhìn thấy hai người vì tôi trở nên như vậy." Vẻ mặt Nam Cung Vũ Nhi áy náy, thực ra là đang