Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
phía sau truyền đến.
Uất Noãn Tâm vội kêu cứu mạng. "Cứu tôi.... ua...." Miệng bị người ta dùng tay bịt lại.
Tên lang thang chĩa con dao sáng loáng ra. "Mau cút, mày không chơi lại đâu."
"Phải không? Tao lại nghĩ ngược lại, mày làm như thế nào để tao chơi không lại." Anh xông về phía trước đá tên lang thang, tên đang đè tay chân của Uất Noãn Tâm vội chạy về phía trước đánh với anh.
Anh vừa chống lại bạn chúng, vừa vươn tay kéo Uất Noãn Tâm dậy. "Em không sao chứ?"
Mắt của cô bỗng nhiên mở to. "Ngũ Liên?"
Ngũ Liên vừa mất tập trung, bị chém một nhát, cũng may chỉ chém rách quần áo. Vào giây phút phát hiện người bị xâm hại là Uất Noãn Tâm, trong ánh mắt của anh lửa cháy hừng hực. "Khốn khiếp, các người dám đụng vào cô ấy!"
Giống như một con dã thú điên cuồng bổ nhào về trước, chỉ hai ba chiêu đã đánh bọn chúng té ngã xuống đất.
Tên cầm đầu bọn lang thang thấy chuyện lớn không ổn, nằm chặt con dao nhỏ xông về phía anh. Kết qua vẫn chưa đụng vào Ngũ Liên, con dao bị anh đá bay. Anh kéo tên đó ngã xuống đất, vung tay lên đấm thô bạo. Răng máu của tên lang thang bắn tung tóe, đầu bị dọng mạnh xuống, trên đá toàn là máu.
Mấy kẻ lang thang khác thấy Ngũ Liên nổi điên, bị dọa ngây người, không dám tiến lên trước.
Nhìn thấy sắp có án mạng, mà tròng mắt của Ngũ Liên đỏ lên, Uất Noãn Tâm vội giữ anh lại. "Đủ rồi, đừng đánh nữa! Đánh nữa anh ta sẽ chết đó. Ngũ Liên, dừng tay lại đi!"
Ngũ Liên điên dại đẩy cô ra, cô té ngã xuống đất, chân bị đá cắt trúng, phát ra một tiếng rên nhỏ.
Nghe thấy tiếng rên nhỉ đó làm cho Ngũ Liên dừng hành động tấn công điên cuồng của mình lại, đuối sức đứng dậy. Bước chân lảo đảo, lùi lại mấy bước, kéo Uất Noãn Tâm vào lòng. "Cút hết cho tao!"
Bọn lang thang sợ đến tè ra quần, chân tay luống cuống khiên tên cầm đầu bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, chạy thụt mạng.
Ngũ Liên mệt đến nỗi thở gấp, vẫn chưa hết giận. "Tại sao không để tôi đánh chết thằng đó hả? Nó đáng chết!" Nếu ngay từ đầu biết là cô, anh cũng có thể cho tên đó một nhát chết tại chỗ!"
"Tôi không muốn anh ngồi tù."
"Ha, tôi cũng không đến nỗi phải ngồi tù vì một cái mạng đê tiện như vậy đâu. Nửa đêm nửa hôm, em đứng đây làm gì hả?"
Nhìn thấy cô cắn môi không nói chuyện, anh cười giễu. "Đợi Nam Cung Nghiêu sao?" Ánh mắt nhìn về đằng xa. "Còn chuẩn bị cả pháo hoa, rất lãng mạn nha! Kết quả thiếu chút nữa bị người ta xâm hại!"
"Cám ơn anh...."
"Do tâm trạng tôi không vui, muốn đánh nhau để trút giận thôi. Cho dù không phải em, tôi cũng sẽ cứu."
"......... Ừ!"
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà!" Anh đi vài bước, quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đứng tại chỗ. "Em vẫn đợi anh ta? Lỡ như đám lang thang đó quay lại, em vẫn muốn......."
Cô nắm chặt di động, mậu thuẫn.
"Thôi đi, tôi ngồi đợi cùng em! Để tránh ngày mai báo lại đăng có án mạng." Anh cũng không nói gì, đi đến một chỗ cách xa cô chút, cầm lấy hòn đá trút giận quăng về phía biển.
Anh thực sự hận không thể bổ cái đầu cô ra, xem bên trong chứa cái gì? Nam Cung Nghiêu đối xữ cô như vậy, cô vẫn còn.... Mà trả công cho anh, cũng chỉ có những cục đá này, chỉ có thể gợn dậy những đợt sóng nhỏ, sau đó chìm xuồng đáy biển.
Uất Noãn Tâm gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu, tắt máy rồi, Nhìn Ngũ Liên ở bên cạnh, vô cùng áy náy. Lại trôi qua thêm mấy phút, đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói câu: "Đi thôi!"
Chương 195 - Ảnh chụp trên giường
Ngũ Liên nhíu mày, giọng điệu có vẻ như châm chọc: "Không đợi nữa sao?"
"Ừ! Xin lỗi!"
"Đừng để tôi nghe thấy hai chữ đó!" Anh không cần sự thương hại của cô!
Ngũ Liên lạnh nhạt trả lời câu đó, quay người bỏ đi ngay trước mặt cô, đầu cũng không quay lại.
Tim, bị gió thổi đến mức ngày càng lạnh lẽo.
............
Về đến tiểu khu, Ngũ Liên đợi Uất Noãn Tâm mở cửa. "Vào đi, ngủ ngon!"
"Anh, có muốn vào ngồi một chút không?"
"Không cần thiết! Tôi còn phải thu dọn đồ đạc, ngày mai chuyển đi." Anh nói chuyện giống như không có việc gì, Uất Noãn Tâm nghe thấy lại cảm thấy đau. "Nhanh vậy sao?"
"Đây không phải là điều em mong muốn sao? Đâu cần thiết phải giả vờ lưu luyến không nỡ hả?" Câu nói này, làm cho bầu không khí càng trở nên lúng túng, anh trêu ngược lại. "Em không sợ tôi tin thật, đổi ý, không dọn đi sao?"
"........"
"Được rồi, mau vào đi. Đây có lẽ.... là lần cuối cùng tôi tiễn em, sau này, chú ý cẩn thận chút." Họng khàn khàn, gượng gạo. Càng khó chịu đó là, còn phải giả vờ vui vẻ, giả vờ không để ý. "Đi vào đi!"
"Vâng!" Uất Noãn Tâm lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh bị khe cửa che khuất dần, trán tựa vào cửa, nước mắt chảy xuống.
..........
Nam Cung Nghiêu về đến nhà sau khi dẫn Nam Cung Vũ Nhi dùng bữa tối, mới phát hiện điện thoại không biết đã tắt nguồn từ lúc nào. Lo sợ bỏ lỡ điện thoại của Uất Noãn Tâm, vội mở nguồn. Đợi hơn một tiếng đồng hồ, không đợi được, đang do dự không biết có nên chủ động gọi qua đó hay không. Thì Nam Cung Vũ Nhi bước vào, trong người còn ôm một thùng rượu ướp lạnh.
"Em lấy nhiều rượu vậy để làm gì?"
"Em biết tâm trạng anh không tốt, uống với anh đó!" Nam Cung Vũ Nhi mở một bình, đổ mỗi người một ly.
Nam Cung Nghêu đè tay cô ta lại. "Tâm trạng anh rất ổn, em không được uống."
"Anh chỉ biết mạnh miệng, em hiểu anh như vậy, sao có thể nhìn lầm chứ. Còn nữa, đừng xem em như trẻ con, em đã hai mươi bốn tuổi rồi. Anh biết người nước ngoài rất thích mở party nhất, thời còn học đại học ba ngày hai hôm là tụ hợp lại, tửu lượng em rất tốt nha, còn có thể uống nhiều hơn cả anh," Cô ta cố ý nhét một ly vào tay anh. "Mượn rượu giải sầu, vô cùng có lý đó. So với việc ngồi buồn rầu, không bằng uống say, ngủ một giấc thật ngon."
Nhìn thấy cô ta một hơi uống hết cả ly, sắc mặt không thay đổi, Nam Cung Nghiêu mới không ngăn cản. Anh hiểu rất rõ, rượu là một bài thuốc hay để giải quyết buồn phiền.
"Anh vì Uất Noãn Tâm mà buồn phiền phải không?"
".....Không có!"
"Còn muốn gạt em sao? Em nhìn ra, anh rất thích cô ấy."
".........."
"Anh không cần phải để ý đến cảm nhận của em. Em yêu anh, nhưng em hy vọng anh được hạnh phúc. Nếu như cô ấy mới là người anh yêu, em sẽ chấp nhận cô ấy, chúc phúc cho hai người. Nhưng trước hết, anh phải thẳng thắn với em."
Nam Cung Nghiêu nhỏ giọng "ừ" một tiếng, Nam Cung Vũ Nhi để tay ở phía sau siết chặt nắm tay lại, móng tay tinh xảo 'phặc" bẻ gãy làm hay. Nghiến răng. "Chuyện xảy ra từ lúc nào?"
Anh buồn rầu. "Anh cũng không biết, đợi đến khi anh nhận thức được, thì đã thích cô ấy rồi."
"Anh có muốn nghe lời thật lòng không?"
"Ừ!"
"Cô ấy vốn không thích hợp với anh, tuyệt đối không phải là người có thể mang đến hạnh phúc cho anh." Cô ta nói như đinh đóng cột. "Em nói như vậy, không phải vì em yêu anh, chỉ là em mong muốn anh vui vẻ hơn bất cứ ai. Còn cô ấy....... trên người cô ấy đúng thực có sức hấp dẫn, khiến người khác không thể không yêu thích, bao gồm cả em. Nhưng sau này em phát hiện, cô ấy vốn không đơn giản như em đã nghĩ."
"Nếu như cô ấy yêu anh đủ sâu đậm, sẽ không dây dưa không dứt với Ngũ Liên, anh cũng không cần phải buồn rầu đến như vậy! Điều này trong lòng anh hiểu rõ nhất, không phải sao?"
"Anh không biết....." Nam Cung Nghiêu uống liên tục hai ly rượu. Trong mắt anh, cô ấy là một cô gái rất trong sáng lương thiện, lúc trước là do anh hiểu lầm cô. Nhưng tại sao Hướng Vi và Nam Cung Vũ Nhi đều nói cô mưu mô tính toán như vậy chứ? Không lẽ là anh nhìn lầm sao?
Không! Anh không muốn tin cô xấu xa như những gì các cô đã nói.
Nhìn thấy anh đã rất hoảng loạn, Nam Cung Vũ Nhi cũng không ép anh nữa, ngược lại quay sau dùng dịu dàng để tấn công, dựa vào lòng anh. "Em biết anh thích cô ấy, nhưng cũng phải nhìn cho rõ, cô ấy có đáng hay không. Em làm tất cả những điều này, chỉ vì muốn anh hạnh phúc....... Mặc dù, người anh yêu không phải em, em rất đau khổ.........."
Nỏi xong, đôi mắt rưng rưng nước mắt, Nam Cung Nghiêu thấy mà đau lòng, lau đi nước mắt ở khóe mắt của cô ta.
"Xin lỗi, Vũ Nhi, anh......."
"Không cần nói xin lỗi, em tôn trọng sự lựa chọn của anh." Cô ta nở nụ cười gượng gạo. "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, uống rượu thôi! Mang tất cả những chuyện đau buồn, trút hết ra ngoài."
Cô ta trút cho Nam Cung Nghiêu một ly rồi lại một ly, còn mình lại không uống được bao nhiêu. Không bao lâu, anh đã say đến bất tỉnh, mềm nhũn như một vũng bùn, trong miệng cứ thì thào tên của Uất Noãn Tâm. "Noãn Tâm, đừng bỏ anh......... em là của anh......."
"Nghiêu? Nghiêu?" Cô ta lay anh vài lần, chắc chắn anh đã say, mới dìu anh lên giường, cởi sạch quần áo trên người anh. Còn mình cũng chui vào trong chăn, lấy cánh tay anh làm gối, chăn kéo đến ngực, đường rãnh ở giữa ẩn hiện. Lấy điện thoại của Nam Cung Nghiêu chụp liên tiếp mấy tấm hình, chọn tấm nào mậm mờ nhất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Buổi sáng ngày hôm sau, Nam Cung Nghiêu bị ánh mặt trời làm thức tỉnh, Nam Cung Vũ Nhi mặc áo sơ mi lớn của anh, đứng ở bên cửa sổ thưởng thức cảnh núi rừng lên ngoài, quay lại nở nụ cười dịu dàng với anh. "Anh tỉnh rồi à."
"Ừ!" Đầu Nam Cung Nghiêu đau như búa bổ, mơ màng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"
"Bảy giờ! Ngủ thêm một tí đi, chút nữa em gọi anh." Cô ta tỏ ra như chợt nhớ đến chuyện gì đó. "Đúng rồi, lúc em đến thăm anh vào giờ cơm, quên nói cho anh biết, tối qua Uất Noãn Tâm hẹn gặp anh ở ngọn hải đăng. Xin lỗi...."
"Tối qua sao?" Nam Cung Nghiêu nhỏ giọng nguyền rủa, đừng dậy đi đến nhà tắm.
"Không kịp nữa rồi, có lẽ cô ấy vẫn còn đợi ở đó, anh mau đến đó đi!"
Lấy quần áo giúp anh, thúc anh ra cửa, nở nụ cười vô cùng giả dối.
Uất Noãn Tâm, tôi tận tay dâng Nam Cung Nghiêu cho cô.
Nhưng mà, cô có nhận nổi không?
Chương 196 - Quan hệ bị phơi bày ra ánh sáng
Đầu của Nam Cung Nghiêu vẫn còn chưa hết đau, gấp gáp vội vã lái xe đến ngọn hải đăng, nhưng hiển nhiên không tìm được Uất Noãn Tâm, chạy vội đến nhà cô. Cũng may, cô mở cửa, chỉ là thái độ có chút lạnh nhạt. "Sao anh lại đến đây hả?"
"Xin lỗi, tối qua........ anh.......... quên mất."
"Không sao cả." Dù sao lòng anh cũng không có cô, thì làm sao có thể nhớ rõ chứ?
"Em tìm anh có việc sao?"
"Không có! Chỉ là muốn gặp anh thôi. Sắp đến giờ làm rồi, anh đi tắm rửa trước đi! Người nồng nặc mùi rượu."
Anh kéo cô lại. "Noãn Tâm, đừng dùng thái độ đó đối xữ với anh được không? Anh không phải cố ý."
"Em biết! Chúng ta lúc khác hẳn nói tiếp được không? Sắp trễ giờ làm rồi, anh đi tắm trước đi, trong nhà có quần áo lần trước anh để lại đó."
Nhìn thấy cô thực sự không muốn nói, Nam Cung Nghiêu cũng không tiện níu kéo, đành phải cởi âu phục, đi vào phòng tắm.
Chưa đến hai phút, điện thoại của anh đổ chuông, Uất Noãn Tâm bật điện thoại, trên điện thoại nhấp nháy tấm ảnh hiển thị người gọi trong phút chốc làm cho mặt cô tái méc, đến môi cũng trắng bệch.
Cả người lạnh như băng, run rẩy, như bị ngũ lôi đánh trúng. Cô thà rằng chọc mù hai mắt mình, cũng không muốn nhìn thấy tấm hình đó.
Nam Cung Nghiêu đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Uất Noãn Tâm đưa lưng về phía mình, cầm điện thoại của mình, tiếng chuông vẫn chưa ngừng.
"Sao vậy?"
Cả người cô như hóa đá.
Nam Cung Nghiêu ngờ vực lấy điện thoại, tấm hình hiển thị cuộc gọi của Vũ Nhi dĩ nhiên của tối qua sau khi say rượu, 'hình ảnh trên giường' của hai người, ngay lúc đó anh cũng hoảng hốt, lập tức ngắt cuộc gọi, căng thẳng nắm lấy tay của Uất Noãn Tâm. "Em nghe anh giải thích........... anh và Vũ Nhi không có gì hết........... anh, tôi qua anh uống say............ không biết cô ấy chụp những tấm hình này lúc nào............."
Uất Noãn Tâm tức đến nỗi khóe mắt đỏ au, căm tức nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đó khiến cho anh hoảng sợ. "Noãn Tâm, hãy tin anh, anh thực sự không biết........"
"Bốp..."
Một cái tát đánh thẳng vào mặt anh, để lại vài dấu ấn đỏ chót.
"Anh còn muốn gạt tôi đến bao giờ?"
"Anh thực sự không biết, điều do Vũ Nhi chụp...... lúc đó anh thực sự uống say rồi...."
Cô hít một hơi thật sâu, khi tuyệt vọng đến một mức độ nào đó, ngay cả tức giận cũng chẳng còn sức. Nhắm mắt lại, cổ họng khàn khàn phát ra tiếng. "Được, coi như anh không biết. Cô ấy không phải em gái anh, đúng không?"
Anh siết chặt tay lại. "Đúng! Cô ấy........ là anh nhận nuôi."
Cô lảo đảo lùi về sau vai bước, lòng lạnh lẽo, máu cũng ngừng chảy. "Cho nên, anh đã sớm biết rồi sao?"
"Xin lỗi!"
"Người anh muốn yêu nhưng không dám yêu, là cô ấy, đúng không?"
".........Phải! Nhưng bây giờ anh........."
"Đủ rồi! Một chữ tôi cũng không muốn nghe." Uất Noãn Tâm cảm thấy mình từ đầu đến cuối là kẻ vô cùng ngu ngốc. Rõ ràng cảm nhận được quan hệ của hai người đó không bình thường, anh nói hai người là anh em, vậy mà cô cũng ngu ngốc tin là thật.
Ha, cô là đồ ngu. Anh em gì, đêm hôm khuya khoắt hai ngày ba hôm lại ngủ cùng nhau sao? Anh em gì, ngay cả một người vợ như cô cũng bị ép phải dọn ra ngoài sao? Anh em gì, mà có thể chụp những tấm hình lộ liễu như vậy sao?
"Noãn Tâm, anh biết anh sai rồi, em nghe anh nói........"
"Tôi không muôn nghe tôi không muốn nghe.......... anh cút! Anh cút đi!" Cô gào thét khóc òa, đẩy anh ra ngoài. Nam Cung Nghiêu dùng một tay chống cửa. "Noãn Tâm......... em nghe anh.........."
"Mới sáng sớm, om sòm gì vậy hả?" Ngũ Liên đầu tóc lộn xộn đứng ở cửa, nhìn thấy Uất Noãn Tâm khóc thét như vậy, lập tức nổi lửa, vung nắm đấm qua đó. "Nam Cung Nghiêu, anh khốn khiếp dám chọc cô ấy khóc!"
Bụng Nam Cung Nghiêu cũng nghẹn đầy tức giận, đúng lúc đang nổi giận, cũng không khách sáo trả lại một đấm.
Hai người có qua có lại, đều hung hăn đến nỗi muốn đánh đối phương chết. Đánh một trận, từ trên cầu thang lăn xuống dưới. Nam Cung Nghiêu đứng dậy trước, cưỡi lên người Ngũ Liên, một đấm đánh vào mặt anh.
"Dừng tay, Nam Cung Nghiêu......... dừng lại..........." Uất Noãn Tâm đẩy anh ra. "Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi! Đi......" Tiếng gào thét của cô dần trở nên nghẹn ngào. "Cần xin anh.......đi đi......"
Hai mắt Nam Cung Nghiêu đỏ ngầu, oán giận nhìn Ngũ Liên, bất đắc dĩ bỏ đi.
Uất Noãn Tâm ngồi bệt xuống đấy che mặt khóe, khóc đến nỗi khiến tim Ngũ Liên tan nát. Trên mặt dù bị thương, nhưng lại không cảm thấy đau, mà chỉ thấy đau lòng.
"Được rồi, đừng khóc nữa...... anh ta không đáng........" Nhẹ nhàng ôm lấy cô, an ủi một lần lại một lần. "Đừng khóc nữa......... ngoan........ tôi luôn ở bên em mà............"
Nam Cung Nghiêu xuống lầu, đứng yên tại chỗ nhìn nhà Uất Noãn Tâm rất lâu, không biết phải làm sao. Anh bỏ đi, chỉ vì không muốn ép cô. Nhưng bỏ đi rồi, trong lòng lại rất bất an. Đặc biệt bên cạnh còn có Ngũ Liên, anh có hàng ngàn hàng vạn cái không yên tâm, thực sự hận không thể xông lên nện cho cậu ta một trận. Lúc nào cũng thèm nhỏ dãi bà xã của người khác, còn không biết xấu hẩu, muốn tìm cái chết đây mà!
Nhưng bây giờ người anh lo lắng nhất không phải Ngũ Liên, mà là không biết phải giải thích quan hệ giữa anh và Vũ Nhi với Uất Noãn Tâm ra sao. Tình hình trước mắt, anh quả thật không cách nào nói rõ mình và Vũ Nhi hoàn toàn trong sạch.
Không khỏi cảm thấy hối hận, chính mình nên sớm thẳng thắn quan hệ của bọn họ vớ cô, nếu không cũng không phải lâm vào tình cảnh như bây giờ.
Biệt thự.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..........."
Trong điện thoại không ngừng truyền đến giọng tổng đài, Nam Cung Vũ Nhi càng chắc chắn, mọi việc đã diễn ra thuận lợi. Với sự hiểu biết của cô với Uất Noãn Tâm, chắn chắn sẽ không muốn nghe Nam Cung Nghiêu nói, mà sẽ lấy cớ lảng tránh. Tất nhiên, phải để anh tắm rửa trước.
Lúc này gọi điện thoại qua, người nhận là cô ta, hình tự nhiên cũng sẽ được cô ta thấy trước.
Ha, lúc trước sao cô không biết, ở mặt này mình lại giỏi đến vậy chứ? Cái ả Uất Noãn Tâm ngu ngốc kia, không phải là đối thủ của cô ta!
Dựa vào cái gì đòi cướp đàn ông của cô!
Cuối cùng thất bại, đau thương tuyệt vọng, nhất định là cô ta!
Chương 197 - Ly hôn, kết hôn
Ngũ Liên ở bên cạnh nhìn Uất Noãn Tâm khóc rất lâu rất lâu, mới yếu ớt cất tiếng: "Mặt của tôi rất đau đó, không bôi thuốc, có thể để lại sẹo đấy. Bằng không, em cứ khóc đi, tôi bôi xong thuốc lại ở bên cạnh nhìn em khóc được không?"
Cô biết rõ anh không muốn khiến cô đau lòng, cố ý chọc ghẹo cô, hít mũi, vịn tường đứng dậy. "Để tôi giúp anh!"
"Không khóc nữa à?"
Hai đôi mắt của cô đỏ lên như hai con thỏ, bĩu môi: "Có gì đáng để khóc chứ?"
"Tôi đã nói mà, có gì đáng để khóc chứ. Chuyện cũng đã xảy ra, phải tìm cách giải quyết, ngồi khóc lóc có ích gì! Được rồi, đi thôi, tôi vì em mới bị thương, em phải chịu trách nhiệm tới cùng đó."
"Biết rồi!"
Uất Noãn Tâm giúp Ngũ Liên bôi thuốc xong, ngồi ngẩn người ở bên cửa sổ. Anh quăng cho cô một lon bia. "Tâm trạng không tốt thì uống đi!"
"Uống nữa sao? Anh không có cách nào khác để an ủi sao?"
"Có, nhưng vô dụng với em."
"Là gì?"
"Lên giường!" Anh dửng dưng thốt ra hai chữ đó. "Bình thường thấy phụ nữ khóc, tôi sẽ ném cô ta lên giường, làm xong thì hết chuyện, em muốn thử không?"
"Làm như vậy tôi càng khóc thê thảm hơn!"
"Xế! Em còn chưa thử qua, làm sao biết chứ? Công phu trên giường của bổn thiếu, nổi tiếng ra ngoài nước, đảm bảo em sẽ hài lòng. Nói không chừng sau khi em thử xong, sẽ phát hiện Nam Cung Nghiêu quá yếu..." Anh nở nụ cười cực kỳ gian ác, một mặt là do khuôn mặt gian ác đó vốn đã mang dáng vẻ gian tà, một mặt khác là đang cố tỏ ra mập mờ. Mặt mũi bị bầm dập, nhưng vẫn còn rất hấp dẫn người khác.
"Cám ơn nha, anh vẫn nên tiết kiệm 'tinh' lực đi!"
"Quỷ nhát gan!" Ngũ Liên khinh thường. "Đúng rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy em tức giận đến vậy, anh ta lại chọc ghẹo em gì hả? Mặc dù anh chuyện xấu có thừa, trước giờ chưa làm được gì hay ho, nhưng cũng chưa từng thấy em tức giận đến vậy."
"Anh ấy lừa tôi. Vũ Nhi, vốn không phải em gái anh ấy. Anh đã sớm nhận ra rồi, phải không?" Cô cười khổ. "Chỉ có tôi là ngốc nghếch, rõ ràng biết rõ có gì đó không đúng, nhưng vẫn muốn tin tưởng anh ấy."
Ngũ Liên không lên tiếng. Xem ra, lại là trò quỷ kế của người đàn bà Nam Cung Vũ Nhi kia. Sánh với nhền nhện độc, cô ta còn lợi hại hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
"Nếu phiền phức như vậy, không bằng ly hôn đi, một lần giải quyết gọn ghẽ. Hôm nay hai người ly hôn, tôi cũng không cần dọn đi nữa, sau đó tôi dắt em đi công chứng."
"Chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ đâu."
"Có thể phức tạp hơn sao? Chẳng qua do em luyến tiếc, không đành lòng hạ quyết tâm thôi."
Uất Noãn Tâm bị anh đánh trúng chỗ hiểm, không khỏi vì mình cảm thấy bi ai, lắc đầu. "Thôi đi, không nói về anh ấy nữa, phiền phức! Thực xin lỗi, lại liên lụy làm anh bị đánh, còn phải an ủi tôi. Anh đối xữ với tôi quá tốt, tôi lại....... xin lỗi!"
"Tôi biết, em làm như vậy, để tránh tổn thương tôi. Nhưng không nhìn thấy em, tôi càng khó chịu, em cứ xem tôi là thằng ngốc đi!" Anh tự cười nhạo mình. "Nếu em thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì hãy thu lại 'thẻ người tốt' đi.Tôi không muốn nhận, cũng không có tự cách...... Tôi không hề tốt như em đã nghĩ, tôi cũng rất ích kỷ." Cô toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, anh lại.......
Lúc này, di động đổ chuông. Ngũ Liên nhìn lướt qua là cuộc gọi của Nam Cung Vũ Nhi, nên quay về phòng để nhận.
"Hai người tiến tới bước nào rồi? Cô ta có cảm động đến mức lấy thân để đền đáp không? Lại cho anh thêm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, còn không cảm ơn tôi sao?"
"Cho nên, mấy tên lưu manh tối hôm qua, cũng do cô phái đến sao?" Đây là nguyên nhân cô ta nhắn tin kêu anh đến ngọn hải đăng 'tản bộ' sao?
Ngũ Liên lành lùng nghiến răng. "Tôi đã cảnh cáo cô, nếu như cô dám tổn thương Uất Noãn Tâm, tôi sẽ không tha cho cô!"
"Cô ta không phải không bị thương sao? Tôi chỉ phái người hù dọa cô ta thôi mà, như vậy mới có thể để anh làm anh hùng chứ. Nắm chắt cơ hội này, để cho lòng cô ta dựa dẫm vào anh, tôi cũng có sự sắp xếp của tôi. Cứ vậy đi, không cần quá cảm ơn tôi!"
Cô ta ngắt điện thoại.
"Shit!" Ngũ Liên mắng chửi. Anh hối hận khi mình đã hợp tác với cô ta. Người đàn bà điên này, ai biết được cô ta sẽ giở trò gì!
............
Nam Cung Nghiêu không đến công ty, vừa về đến nhà, đi thẳng vào phòng của Nam Cung Vũ Nhi, quăng điện thoại trước mặt cô ta. "Tại sao lại có những tấm ảnh này hả?"
"Tôi qua em chụp chơi, thấy cũng không tệ, nên dùng làm hình nền, sao vậy?"
"Chụp chơi sao?" Nam Cung Nghiêu kìm chế không nổi giận. "Em cố ý có có phải không?"
"Cố ý sao? Anh có ý gì? Em cố ý cho ai xem hả?"
"Uất Noãn Tâm." Vài chữ được thốt ra từ kẽ răng.
Nam Cung Vũ Nhi xanh mặt trong chốc lát, giả vờ kinh ngạc. "Anh đang nói, Noãn Tâm nhìn thấy rồi sao? Nhưng, nhưng cô ấy sao lại cầm điện thoại của anh chứ?"
Nam Cung Nghiêu tức tối ngồi xuống, hai tay siết chặt lại, ngón tay vang lên tiếng 'rắc rắc'.
"Xin lỗi, em không biết, em không cố ý........ em sẽ giải thích với cô ấy......"
Cô ta làm bộ gọi điện thoại, bị Nam Cung Nghiêu giữ lại. "Cô ấy đang rất tức giận, có giải thích thế nào cũng vô dụng, hai ngày nữa hẳn nói đi!"
"Vậy........ cô ấy biết chuyện chúng ta không phải anh em sao?"
"Ừ!"
"Thực ra......... đây có lẽ cũng là một chuyện tốt, anh cứ lừa gạt cô ấy, chỉ càng làm cho cô ấy tổn thương nặng nề. Nhưng em biết rõ, không phải bằng cách này. Xin lỗi, em thực sự, thực sự không ngờ đến...... anh biết đó, em không phải là người con gái thích mưu mô, anh tin em vô tội có phải không?"
Ánh mắt của cô ta rất chân thành, ngây thơ như chú nai, đánh tan sự hoài nghi của Nam Cung Nghiêu. Anh chỉ thở dài. "Anh tin em! Chuyện này cũng không thể trách em, là anh đã gạt cô ấy. Đều là lỗi của anh!"
Nam Cung Vũ Nhi nắm lấy tay của anh. "Anh không cần tự trách mình, cô ấy vốn là người đến sau, cho nên cô ấy không có quyền tức giận về quá khứ của chúng ta. Nếu như cô ấy yêu anh, thì nên tin tưởng anh vô điều kiện, mà không phải vì lời nói dối có thiện ý của anh mà giận cá chém thớt với anh. Nếu như ngay cả quá khứ của anh cũng không thể khoan nhượng được, vậy thì cô ấy không có tự cách yêu anh!"
"Anh không biết, rất rối bời, em ra ngoài trước đi, anh muốn mình bình tĩnh một chút!"
Chương 198 - Hai người vẫn chưa lên giường?
Ngủ ở nhà Ngũ Liên một đêm, sáng sớm Uất Noãn Tâm thức dậy làm bữa sáng, không ngờ anh lại dậy trước, ôm chiếc Ipad làm ổ trên ghế sofa không biết đang xem gì, mặt mày hớn hở.. Cô đi về phía trước nhìn. "Thông tin du lịch? Anh muốn đi du lịch sao? Chẳng lẽ phụ nữ ở Đài Loan vẫn chưa thỏa mãn anh?"
Anh cốc đầu cô. "Trong đầu em không thể nghĩ đứng đắn hơn sao?"
"Vốn dĩ anh cũng đâu phải người đứng đắn đâu, bớt giả vờ làm thiếu niên trong sáng đi."
"Xế!" Ngũ Liên mặc kệ cô, tiếp tục cúi đầu tìm thông tin.
Uất Noãn Tâm làm xong bữa sáng đi ra, anh giơ Ipad lên, trên màn hình là một thị trấn xinh đẹp, có nhiều loài hoa như hoa cẩm chướng. "Chỗ này thấy thế nào?"
"Không tệ nha, tôi thích những chỗ như vậy."
"Tôi biết mà, tôi cố ý vì em, bỏ cả buổi sáng để chọn đó!"
"Vì sao phải chọn nơi tôi thích chứ?"
"Đương nhiên là dẫn em đi rồi!"
"Tôi phải đi làm, không đi được."
"Thì xin nghỉ!"
"Không cần! Gần đây tôi đã xin nghĩ rất nhiều rồi, xin nghỉ nữa sẽ bị sa thải đó."
"Vậy càng tốt, công ty của tôi cần những nhân tài như em. Anh ta trả lương em bao nhiêu, tôi trả gấp mười lần."
Cô chớp chớp mắt. "Không cần đâu, tôi không đáng giá được nhiều tiền như vậy."
"Đừng khiêm tốn nữa! Thời buổi bây giờ, heo còn tăng giá, em không tăng, chẳng lẽ ngay cả heo cũng không bằng sao?"
Khóe miệng cô co giật. "Mới sáng sớm, có thể nói chuyện dễ nghe chút không?" Một ngón tay chọc vào vết thương ở mí mắt của anh, anh đau đến nỗi la "oai oái" như quỷ kêu. "A a a...... em muốn lấy mạng người khác mà!"
"Ai mời anh! Ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn sáng đi!"
"Em có lương tâm không vậy hả? Tôi có lòng tốt mời em đi du lịch, em lại đối xữ với tôi như vậy hả?"
"Vậy cám ơn lòng tốt của anh, tôi không có tiền, cũng không có thời gian."
"Ngũ thiếu tôi để phụ nữ bỏ tiền túi sao? Em mắc cười ghê."
"Tôi cũng không phải phụ nữ của anh, AA rất bình thường. Chẳng qua do anh tiêu xài hoang phí, nên AA của anh mới ko đủ!" (AA còn được gọi là acid arachidonic, cũng là một đa acit béo không bão hòa, là nguyên tố dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển thể trạng của trẻ.)
"Xế! Em toàn mượn cớ không. Theo tôi thấy, em đang luyến tiếc Nam Cung Nghiêu thì có. Sao nào? Anh ta đã như vậy rồi, em vẫn còn ôm hy vọng với anh ta sao?"
"Được rồi được rồi, để tôi suy nghĩ đã! Anh chờ tôi một tuần đi."
Cô không nói chỉ cười, ăn sáng xong thì đi làm. Lúc đang đợi xe buýt, đột nhiên nhận được điện thoại của Nam Cung Vũ Nhi. Cô cúp máy thẳng, nhưng chưa được mấy giây, di động lại đổ chuông. Đành phải tiếp. "Có chuyện gì sao?"
"Bây giờ cô có rãnh đến biệt thự không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
"Không cần thiết đâu, tôi đã biết hết rồi." Mặc dù chuyện này không phải lỗi của Vũ Nhi, nhưng trong lòng Uất Noãn Tâm vẫn cảm thấy khó chịu, không muốn gặp cô ta.
"Vậy tôi qua đó tìm cô, thực sự rất quan trọng, cô không nghe sẽ hối hận...... hãy tin tôi một lần nữa, được không?"
Lời nói thành khẩn của cô ta, làm cho Uất Noãn Tâm do dự. "Tôi đến đó vậy!"
...............
Rời khỏi hơn một tháng, quay trở về biệt thự, Uất Noãn Tâm có một cảm giác như xa cách mấy thế kỷ. Giống như, chính mình chưa bao giờ thuộc về nơi này, những ký ức vốn rõ rệt cũng dần trở nên mơ hồ, thậm chí hy vọng chưa từng xảy ra.
Hà quản gia bất ngờ. "Thiếu phu nhân, sao cô lại trở về vậy? Thiếu gia vừa mới đi làm."
"Cô ấy đến tìm tôi." Nam Cung Vũ Nhi đứng ở trên lầu, từ trên cao ngạo nghễ nhìn cô, nụ cười đó khiến Uất Noãn Tâm cảm thấy rất kiêu căng, mang đến một cảm giác khiêu khích. Cô có một dự cảm, những việc sắp xảy ra, có thể là một trận chiến ác liệt đầy gian nan và bão tố.
"Xin lỗi, đã làm phiền lúc cô đi làm." Nam Cung Vũ Nhi nhấp một ngụm coffee, thản nhiên mở miệng.
"Muốn nói gì, nói đi?"
"Tôi sẽ nói với cô, sự thật mà cô không biết. Nhưng cô có thể đảm bảo với tôi, cuộc nói chuyện hôm nay, mãi mãi không được nói với Nam Cung Nghiêu không? Tôi thực sự chỉ muốn tốt cho cô, nhưng tôi không muốn vì vậy khiến giữa tôi và anh ấy có bất kỳ khúc mắc nào."
Cô hít nhẹ. "Cô nói đi!"
"Chuyện tôi và Nam Cung Nghiêu không phải anh em, cô biết đúng không? Xin lỗi, tôi thực sự không ngờ người nhận điện thoại là cô. Tôi không đành lòng nhìn cô bị gạt, cũng từng nghĩ sẽ nói rõ với cô, nhưng không phải bằng cách này. Tôi luôn biết, tôi được Nam Cung Nghiêu nhận nuôi, chỉ là vẫn giả vờ như không biết, lặng lẽ yêu anh ấy."
"Lúc còn nhỏ, anh ấy đối xữ với tôi rất tốt, cưng chiều tôi như một cô công chúa. Nhưng bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, anh ấy bất hòa với tôi, còn tống tôi ra nước ngoài. Tôi vẫn không biết nguyên nhân, cho đến lần về nước này, anh ấy mới thổ lộ với tôi, bởi vì anh ấy yêu tôi. Nhưng mà, anh ấy có nỗi khổ của anh ấy, tạm thời không thể tiếp nhận tôi. Anh ấy nói, anh ấy thực sự rất yêu tôi, từ đầu đến cuối, chỉ yêu một mình tôi."
Tim giống nhu bị dao cứa một nhác, miệng vết thương đau đến chảy mủ, Uất Noãn Tâm gần như không còn dũng khí để nghe tiếp. Khóe mắt đỏ au, chỉ là không muốn ở trước mặt cô ta làm cho mình trở nên thê thảm hơn.
"Anh ấy vẫn giấu tôi chuyện kết hôn, vì không muốn tôi đau lòng. Nhưng không ngờ rằng, tự tôi vẫn phát hiện được. Sau khi về nước, tôi đã hỏi anh ấy, tại sao lại kết hôn với cô, anh ấy nói chỉ vì lợi ích chính trị, anh ấy vốn không yêu cô, cô chỉ là con cờ của anh ấy. Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba giữ hai người, cho nên tôi vẫn luôn giúp hai người, nhưng........... lòng của anh ấy, thủy chung không ở chỗ cô!"
"Tôi biết cô đang nghĩ, anh ấy đối xữ tốt với cô. Nhưng chính miệng anh ấy nói với tôi, đó là vì.......... cô vẫn còn giá trị để lợi dụng, hơn nữa........ anh ấy vẫn chưa hoàn toàn có được cô."
Nhìn thấy phản ứng của cô, dường như bị cô ta nói trúng. Nam Cung Vũ Nhi đánh một cược, một canh bạc. "Hai người vẫn chưa lên giường, đúng không?"
Mặt Uất Noãn Tâm trắng bệch, răng cắn vào môi, gần như muốn cắn đến đổ máu.
Tay siết chặt lại, các đốt ngón tay lạnh lẽo, cứng đờ.
Chương 199 - Bỏ trốn
Nam Cung Vũ Nhi thừa thắng xông lên, thêm dầu vào lửa. "Đàn ông đều như vậy cả, lúc mà chưa chiếm được, thì đối xữ tốt với cô, nghĩ mọi cách lừa cô lên giường... Một khi chiếm được rồi, sẽ vứt bỏ như chiếc giày rách. Nam Cung Nghiêu là đàn ông, cũng không ngoại lệ. Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ chỉ yêu người ở trên giường cùng mình, còn đàn ông... Tình dục và tình yêu phân biệt rất rõ ràng."
"Cô nên cảm thấy may mắn khi tôi nói hết tất cả cho cô biết, nếu không lúc cô và anh ấy lên giường, trong đầu anh ấy chỉ có tôi, sẽ càng làm cô thêm đau khổ..."
"Đủ rồi!" Cô thấp giọng rít gào. "Tôi không muốn nghe nữa!"
"Cô cho rằng trốn tránh có thể giải quyết tất cả sao? Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi! Cô phải chấp nhận sự thật! Tôi đã đẩy anh ấy cho cô, là chính cô không thể giữ được anh ấy, đừng có trách người khác. Cô phải cảm ơn tôi, nếu không cô mang lần đầu tiên cho anh ấy, phát hiện anh ấy vẫn một mực lừa cô, cô sẽ càng đau khổ hơn thôi."
Giọng điệu của cô ta, giống như đang bố thí sự thương hại cho một kẻ ăn xin. Dường như tất cả những gì cô đang có, đều do cô ta ban cho, cô phải mang ơn, quỳ xuống cảm ơn cô ta.
Vẻ mặt kia khiến Uất Noãn Tâm ghê tởm.
Cô giận dữ cười ngược lại, nụ cười lạnh lẽo. "Có lẽ cũng không đau khổ giống như những gì cô đã nghĩ, dù sao tôi cũng không còn lần đầu tiên rồi. Làm lần thứ hai hay lần thứ ba, có gì khác nhau chứ?"
Cô lúc đó hoàn toàn tức điên lên, giống như một con thú nhỏ bị thương, dựng hết gai nhọn trên người lên, mặc kệ mọi thứ chỉ muốn bảo vệ chính mình, ngay cả nói cũng không suy nghĩ. Nhưng thực sự không ngờ rằng, lời nói này mang đến cho chính mình rất nhiều tai họa.
Nam Cung Vũ Nhi giật mình, không đoán được cô không còn là xữ nữ. Rất nhanh, trong đầu nảy sinh ra một mưu kế thâm độc, hạ quyết tâm tàn nhẫn kéo cô xuống vực sâu không thể nào ngoi lên được, không được siêu thoát.
"Lời cô muốn nói đã nói xong rồi sao? Cám ơn 'lòng tốt' của cô!" Vứt lại những câu mỉa mai nay, cầm lấy túi xách xông ra ngoài.
Cô ngây thơ, nhưng không có nghĩa là cô ngu xuẩn, sẽ tin tất cả những gì cô ta làm là muốn tốt cho cô. Cô ta chẳng qua chỉ muốn khoe cho cô biết cô ta có bao nhiêu lợi hại, còn cô đáng thương bao nhiêu. Trước kia cô thật có mắt không tròng, nhìn lầm cô ta, lòng dạ của cô ta, và vẻ bề ngoài hoàn toàn là hai người khác nhau.
Uất Noãn Tâm bắt xe, chạy thẳng về nhà.
Ngũ Liên đang chăm chú chọn một thị trấn nhỏ ở Italy, quay đầu ngạc nhiên. "Sao em lại quay trở về vậy?"
"Thu dọn hành lý."
"Dọn nhà?"
"Du lịch!" Cô quay người đi về nhà mình, Ngũ Liên vội chạy quay đó. "Em uống nhầm thuốc hay bị động kinh? Không phải không muốn đi sao?"
"Anh không biết phụ nữ thay đổi ý rất nhanh sao?"
"Biết, nhưng tôi không biết em là phụ nữ đó!"
Cô mặc kệ anh, tự mình thu dọn quần áo.
Ngũ Liên đè vali lại. "Xảy ra chuyện gì vậy? Nói tôi biết, ai bắt nạt em hả?"
Cô vẫn nén những giọt nước mắt, nhưng anh vừa hỏi một câu như vậy, giống như tức nước vỡ bờ chảy ào ào. "Tôi ngốc lắm phải không? Cứ bị người ta lừa gạt hoài..."
Ngũ Liên ôm cô, đau lòng hỏi: "Em rất ngốc, nhưng mà, tôi thích em ngốc nghếch như vậy. Đừng đau lòng vì Nam Cung Nghiêu nữa, được không? Anh ta không đáng! Em còn có tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Cám ơn anh...."
Hai người ôm nhau rất lâu, cho đến khi di động của Ngũ Liên đổ chuông, lại là Nam Cung Vũ Nhi. "Tôi lấy khăn mặt giúp em." Anh mượn cớ đi vào nhà vệ sinh. "Cô lại có chuyện gì nữa hả?"
"Để tôi đoán xem.... Buổi sáng hôm nay anh đề nghị dẫn cô ta đi du lịch, bị cô ta từ chối, nhưng bây giờ cô ta đột nhiên thay đổi ý, có phải không?"
"Là cô chọc cô ấy khóc? Chết tiệt! Cô lại giở trò gì đây hả?"
"Chuyện đó anh không cần quan tâm, tóm lại, chuyên tôi làm được anh không thể làm được, anh nên cảm ơn tôi. Các người mấy giờ lên máy bay?Tôi còn rất nhiều việc cần phải sắp xếp."
"Điều này, cô không cần thiết phải biết!"
"Anh muốn qua cầu rút ván sao? Anh đã quên chuyện anh từng đồng ý với tôi sao?"
"Xin lỗi, bổn thiếu trước giờ rất dễ quên, nói chưa bao giờ giữ lời. Qua cầu rút ván, còn là chuyện rất bình thường, để cô thất vọng rồi." Anh trực tiếp ngắt cuộc gọi . Sau này, anh không muốn đến xỉa và có liên quan gì đến người đàn bà độc ác này nữa.
.............
"Ngũ Liên, Ngũ Liên , Alo! Alo? Đáng chết! Dám giở trò bịch bợm với tôi. Anh cho rằng anh không nói, tôi sẽ không biết sao? Chờ đó đi!." Nam Cung Vũ Nhi vội vàng chạy đến nhà bếp, bảo đầu bếp hầm canh, bỏ thêm chút 'nguyên liệu', tự mình mang đến công ty Nam Cung Nghiêu."
"Em lại đến rồi, có hoan nghênh không?"
"Đương nhiên!" Bởi cãi nhau với Uất Noãn Tâm,nên cảm đêm Nam Cung Nghiêu ngủ không ngon, cả người tiều tụy, tinh thần uể oải không phấn chấn.
"Anh xem, sắc anh của anh rất kém đó, mau uống canh đi, bồi bổ lại, bằng không sẽ không đẹp nữa đâu."
"Cám ơn em!" Lòng Nam Cung Nghiêu lơ lửng mà uống canh, nhận thấy Nam Cung Vũ Nhi dường như muốn nói gì đó: "Có chuyện gì à?"
"Có một chuyện, em không biết có nên nói với anh không...." Nam Cung Vũ Nhi muốn nói rồi lại thôi, ấp a ấp úng. "Buổi sáng, Noãn Tâm gọi điện thoại cho em...."
Anh lập tức căng thẳng giữ lấy cô. "Cô ấy nói gì?"
"Cô ấy nói lời chào tạm biệt với em, hình như muốn bỏ đi với Ngũ Liên. Nghe giọng điệu, có cảm giác như đang bỏ trốn.... Chúng ta muốn gặp cũng không gặp được! Nhưng em không chắc chắn, cũng có thể cô ấy chỉ ra nước ngoài du lịch!"
Cô muốn bỏ đi? Cùng Ngũ Liên? Nam Cung Nghiêu càng nghĩ càng hoang mang, không để ý đến Nam Cung Vũ Nhi, tông cửa xông ra ngoài.
Ánh mắt của Nam Cung Vũ Nhi dừng lại trên chén canh gà, lộ ra một nụ cười thâm sâu.
Xem lần này, còn không thể chỉnh chết cô không?
...........
Hành lý của Ngũ Liên đã đặt ở trước cửa, quay người chạy qua giúp Uất Noãn Tâm. "Chết tiệt, bên trong em chứa bao nhiêu đồ vậy? Nặng chết tôi rồi."
Cô tỉ mĩ đếm đi đếm lại. "Quần áo, giày dép, túi xách, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, thuốc, mặt nạ, sách, còn có...."
Anh hết nói nổi. "Em tính di dân à?"
"Anh cũng không phải không biết đồ ở nước ngoài rất mắc, có thể mang tất nhiên phải mang rồi. A! Trong tủ lạnh còn một ít đồ ăn, để tôi đi lấy."
"Em đợi đây đi, tôi đi cho!" Để cô ai, ai biết cô có ôm luôn nguyên cái tủ lạnh đi không.
Uất Noãn Tâm tranh thủ kiểm tra lại coi có bỏ sót gì không, thì cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Một dáng người tàn bạo của Nam Cung Nghiêu vọt ra ngoài......
Chương 200 - Mạnh mẽ chiếm đoạt
Uất Noãn Tâm nhíu mày lại, vẻ mặt chống đối. "Anh đến đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Vừa nhìn thấy bên cạnh cô có hai cái vali, lửa giận của Nam Cung Nghiêu cháy 'phừng phật' trên đầu, lớn tiếng chết vấn. "Em muốn cùng cậu ta đi đâu?"
"Không liên quan đến anh! Anh đi đi!"
"Sao lại không liên quan đến anh! Em là người phụ nữ của anh!" Lửa giận của Nam Cung Nghiêu xông đến tận trời mà tuyêt bố quyền sở hữu của mình, giật lấy cái vali, bá đạo ra lệnh: "Không có sự cho phép của anh, chỗ nào cũng không được phép đi."
"Buông ra, trả hành lý lại cho tôi....." Uất Noãn Tâm cướp lại cái vali, cũng tức giận. "Anh dựa vào cái gì để quản tôi hả? Anh cút về quản Nam Cung Vũ Nhi là được rồi. Tôi đi đâu, không cần anh cho phép."
Lần đầu tiên cô nói những lời quyết liệt này với mình, Nam Cung Nghiêu sững người, sau đó càng tức giận hơn.
Cô dám vì Ngũ Liên, đối xữ với mình vậy sao?
"Tóm lại anh không cho phép, đi theo anh!" Anh túm thẳng lấy cô, cô sống chết giữ chặt tay vịn cầu thang, gào to. "Ngũ Liên.... Ngũ Liên cứu tôi!"
"Buông tay ra!"
Tiếng cảnh cáo truyền đến, hai mắt của Nam Cung Nghiêu đỏ ngầu quay đầu lại, đối mặt với vẻ mặt âm u nguy hiểm của Ngũ Liên, kéo Uất Noãn Tâm ra phía sau người mình."
"Chuyện này không liên quan đến cậu!"
"Chuyện của Noãn Tâm, cũng là chuyện của tôi!" Ngũ Liên với khí thế làm người khác khiếp sợ mà đến gần. "Tôi nói anh buông tay ra, có nghe không hả?"
"Muốn chết!" Nam Cung Nghiêu lười tốn nước bọt với anh, xông thẳng lên trước, đấm đá lẫn nhau.
Hai người giống như hai con dã thú đấu đá nhau, đánh đến anh sống tôi chết!
Uất Noãn Tâm không thể ngăn được, chỉ có thể đứng một bên lo lắng. "Nam Cung Nghiêu, mau dừng tay lại! Anh dừng tay!"
Ngũ Liên lật người lại, áp đảo Nam Cung Nghiêu xuống đất, nệm một đấm vào mặt anh. Tay anh mò được một cái bình hoa, đập thẳng vào sau gáy của Ngũ Liên, một đòn ngay chỗ quan trọng, làm anh ngất xỉu tại chỗ.
"Ngũ Liên...." Uất Noãn Tâm muốn chạy qua kiểm tra vết thương của anh,lại bị Nam Cung Nghiêu túm chặt, liều mạng giãy dụa nhưng không thoát được. "Buông tay........ anh mau buông tay.... đồ khốn!"
Cứ vậy bị anh kéo thẳng vào trong thang máy, cô cầu cứu bảo vệ, anh ta lại tưởng hai người là đôi tình nhân đang cãi nhau, thêm vào đó khí thế của Nam Cung Nghiêu quá khiếp người, không thể chạy đến giúp đỡ.
Uất Noãn Tâm bị nhét mạnh vào xe, muốn chạy trốn, nhưng cửa xe lại bị khóa.
Nam Cung Nghiêu một chữ không nói giúp cô thắt dây an toàn, nổ máy xe, chạy như bay.
"Anh thả tôi ra, mau thả tôi đi.......... rốt cuộc anh muốn sao hả? Nam Cung Nghiêu!"
"Nếu như không muốn đụng xe, thì ngoan ngoãn ngồi yên. Nếu không, ngay cả gặp mặt cậu ta lần cúi cùng cũng không gặp được." Anh lạnh lùng bá đạo nói, lông mày nhíu chặt lại, mắt vẫn nhìn về phía trước, xe chạy như bay, nhanh như chớp.
Xe chạy băng băng vào rừng núi, âm u, xa xôi không có người ở, chỉ có một con đường nhỏ vắng vẻ. Nam Cung Nghiêu kéo Uất Noãn Tâm xuống xe,túm cô đến một căn phòng gỗ cạnh hồ, đẩy mạnh cô ngã xuống giường. Cô mấy lần chạy thẳng đến cửa, đều bị anh giữ chặt lại.
"Nam Cung Nghiêu, anh thả tôi ra, anh điên rồi hả?"
"Phải, anh điên rồi, bị em ép đến điên rồi!"
"Tôi ép anh điên? Là anh gạt tôi."
"Anh thừa nhận anh từng gạt em, nhưng em ngay cả cơ hội để anh giải thích cũng không có, thì đã muốn bỏ đi với Ngũ Liên. Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không hả?"
"Anh không nghĩ đến cảm nhận của tôi, thì anh dựa vào gì bắt tôi phải nghĩ đến anh hả? Nam Cung Nghiêu, coi như tôi cầu xin anh, để cho tôi bình tĩnh một thời gian được không?"
"Là cho em thời gian để bình tĩnh, hay để em và Ngũ Liên bỏ trốn, ở bên nhau sao? Nói cho em biết, anh làm không được!"
"Anh ngang ngược không thể nói lý mà!"
"Anh ngang ngược không nói lý, tất cả đều do em ép đó! Em ngoan ngoãn đợi ở đây, chỗ nào cũng không được phép đi!"
Cô không thể tin được nhìn vẻ mặt tức giận của anh. "Anh muốn nhốt tôi sao? Anh không có cái quyền đó."
"Chỉ bằng anh là người đàn ông của em, anh còn có quyền làm một chuyện."
Uất Noãn Tâm thực sự tức giận đến phát nổ, nghĩ cũng không muốn nghĩ, tát một cái thật mạnh vào mặt Nam Cung Nghiêu.
Trên khuôn mặt tức giận của anh hiện lên một vết xước, lạnh lẽo nghiến răng. "Em dám đánh tôi?"
Cô mặc kệ anh, đi đến cửa một lần nữa, bị Nam Cung Nghiêu kéo về giường. Anh chán ghét cô dùng thái độ này đối xữ với anh, cô phải yêu anh, chứ không phải chết tiệt hận anh.
Lửa giận trong lòng hừng hực bùng cháy, Nam Cung Nghiêu cúi người xuống, hung hãn cướp lấy môi cô, giữ chặt hai cánh tay mảnh khảnh của cô, hai chân chặn cơ thể lộn xộn của cô lại. Mặc kệ mọi thứ mà chiếm đoạt, xâm nhập.
Uất Noãn Tâm hoảng sợ vặn vẹo cơ thể tránh trái tránh phải, nhưng vẫn không thể thoát ra. Anh đột nhiên trở nên rất đáng sợ, sức lực mạnh đến kinh ngạc, làm cho cô sợ hãi không chịu nổi.
Cô hung hãn cắn vào môi anh, thừa dịp anh nghỉ lấy sức, giãy tay anh ra, liều mạng đánh đá, điên cuồng cào cấu vào lưng anh, cào đến nỗi móng tay dính máu, nhưng vẫn không thể khiến anh dừng lại. Dưới tình huống khẩn cấp, cô cầm lấy cây đèn ở đầu giường, đánh thẳng vào sau gáy của anh.
Nam Cung Nghiêu kêu rên, đau đến nỗi trở mình.
Uất Noãn Tâm vội vàng trốn thoát, nhưng chưa chạy được hai bước, bị anh đuổi theo bắt lấy mắt cá chân của cô, kéo cô té ngã xuống đất.
Cơ thể nặng nề của anh đè cô, cả người giống như nổi điên, xé rách quần áo của cô, thô lỗ mà vội vã vuốt ve nơi đẫy đà của cô, cô đau đến nỗi gào khóc thành tiếng. "Buông tôi ra........... Nam Cung Nghiêu.......... buông ra......... không muốn......."
Nhưng sức của nam và nữ khác xa nhau, nắm đấm của cô ở trên người anh, vốn không có chút tác dụng gì.
Đầu của anh toàn máu, tàn bạo làm người khác sợ hãi, giống như không nghe thấy lời cô nói, chỉ điên cuồng khàn khàn thì thào. "Anh muốn em........ anh muốn em........"
Anh không biết người mình sao nữa, cả người rất nóng, cơ thể giống như tách rời khỏi sự khống chế của mình. Anh khao khát cô khao khát quá lâu rồi, mùi thơm thoảng thoảng của cô, cơ thể mềm mại của cô khiến anh giống như con ngựa mất dây cương, ngoài việc tuân theo sự thôi thúc nguyên thủy nhất, thì chẳng thể nào cân nhắc nữa.
Gấp gáp không đợi được mà xé rách quần lót của cô, đè mông cô lại, để cho nơi cường tráng của mình, mạnh mẽ tiến vào.
Cơ thể chưa ướt át không cách nào tiếp nhận sự xâm lấn bất thình lình của anh, Uất Noãn Tâm đau đến nỗi thét chói tai, cơ thể giống như bị xé rách, nước mắt tuôn ra......
Chương 201 - Không phải lần đầu tiên
Mặc dù đang ở lúc điên cuồng nhất, Nam Cung Nghiêu vẫn không quên cô là lần đầu, có ý giảm nhẹ sức lực, để cô tiếp nhận mình.
Nhưng anh không gặp được sự cản trở mà mình nghĩ, sắc mặt tức khắc trở nên dữ tợn như ma quỷ, tàn nhẫn bóp cổ cô. "Chết tiệt, cô không phải xữ nữ?"
Vào giây phút anh mạnh mẽ tiến vào trong người mình, tình yêu của Uất Noãn Tâm, cũng bị phát hủy.
Cô nở nụ cười lạnh lẽo trong lúc cực đoan đau khổ. "Sao nào? Trong thỏa thuận có quy định điều khoản này sao?"
"Tiện nhân!" Nam Cung Nghiêu tát một cái tát vào mặt cô, làm nó sưng tấy lên.
Nhưng cơ thể không thể ngăn được sự ham muốn cô, vô tình mà lăng nhục, điên dại chạy nước rút, mắng chửi, rong ruổi, một lần lại một lần điên cuồng chiếm lấy cô.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng, giống như đã chết đi, để mặc anh tàn nhẫn va chạm cơ thể mình, tức giận phát tiết như cầm thú.
Không uất ức, không đau khổ, chỉ cảm thấy mình rất ngu ngốc.
Người cô yêu, thì ra chỉ là đồ cầm thú!
Anh hung hãn làm nhục cô cả đêm, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nằm sấp trên người cô, tay vẫn sống chết giữ chặt cô, phần phân thân cường tráng vẫn còn trong cơ thể cô, cả căn phòng nồng nặc mùi vị vui sướng vừa mới trải qua.
Khóe mắt của Uất Noãn Tâm rưng rưng nước mắt, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, một dãy ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua đám mây, trời sắp sáng rồi.
Một ngày mới, sắp đến rồi.
Nhưng người lại đang ở trong địa ngục.
Cô vẫn biết, yêu anh, giống như gặp phải một kiếp nạn, muôn đời không thể thoát khỏi.
Nhưng không nghĩ đến, sẽ bị anh cưỡng bức.
Cô từng băn khoăn cảm nhận của anh, sợ anh thất vọng, không dám nói thật với anh, nhưng không nghĩ đến, cuối cùng vẫn bị anh cướp đoạt.
Ha ha, tiện nhân?
Bởi vì cô không phải là xữ nữ, thì phải chịu sự nhục nhã này sao?
Nếu như nói, cô từng 'không biết tự lượng sức mình' mà yêu anh, vậy thì, bây giờ, anh với cô mà nói, chỉ có hận!
..............
Mấy tiếng sau, Nam Cung Nghiêu tỉnh lại. Vì hành điên cuồng của đêm hôm qua, làm cả người mất hết sức lực. Anh quay đầu lại, nhìn thấy căn phòng lộn xộn, trên đất có quần áo bị xé tách, cùng với cơ thân trần trụi của cô, anh đột nhiên mới nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì.
Anh làm sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Giống như, giống như bị người khác bỏ thuốc vậy, rất điên cuồng, lý trí đã không còn là của mình.
Anh vội buông tay cô ta, trên đó còn có năm vết cào rợn người.
Mặt của cô, cũng sưng tấy lên. Ánh mắt ngơ ngác, trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Giọng nói của anh khô khan, khàn khàn. "Tôi qua.... anh....."
"Anh thỏa mãn rồi? Tôi có thể đi!" Cô chết lặng ngồi dậy, nhặt quần áo bị xé rách ở dưới đất, máy móc mặc lên người.
Anh định giải thích. "Xin lỗi, anh không phải cố ý...."
Lúc cô định đứng dậy, lại bị anh kéo lại, cô hung hãn, lạnh lẽo nhìn anh. "Anh lại muốn sao nữa? Sợ tôi không đủ thảm sao? Tôi không phải xữ nữ đó!"
Ánh mắt tràn đầy căm hờn của cô làm cho Nam Cung Nghiêu không biết làm sao. "Tóm lại, em không được đi."
"Anh không có cái quyền đó!" Uất Noãn Tâm bất thình lình nổi giận, đến nỗi nổi điên mất lý trí, xông lên vừa cắn vừa đánh anh, cắn chặt vào cánh tay anh, giống như muốn cắn đứt da thịt của anh. Nam Cung Nghiêu bị đau, đẩy mạnh cô ra. "Em điên rồi!"
"Tôi hận anh.......... tôi hận anh.........." Cô kêu gào, gầm thét, liều mạng muốn chạy trốn.
Nam Cung Nghiêu vội vã đuổi theo, kéo cô về, nhưng cô giãy quá mạnh,anh không thể khống chế được. Một tay giữ chặt cô, tay còn lại lục lọi trong tủ tìm cái còng tay, khóa cô lại ở bên lò sưởi.
"Anh mau thả tôi ra.......... mau thả ra.......... xin anh........."
Cô nức nở, cầu xin, Nam Cung Nghiêu không đành lòng, nhưng đành phải nhẫn tâm. Trong tình huống này, anh không thể để cô đi.
Mệt mỏi thở dài, ngồi xổm trước mặt cô, nâng mặt cô lên, ánh mắt tràn ngập áy náy. "Xin lỗi, anh cũng không biết........... tối hôm qua anh bị làm sao nữa........ anh không muốn vậy, nhưng anh rất ghen tỵ......... rất ghen tỵ..........."
Nghĩ đến việc cô không còn là xữ nữ, anh rất thất vọng, rất đau lòng, không cách nào chấp nhận.
"Anh về công ty trước, muộn một chút anh sẽ trở lại thăm em."
Trước mắt, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể trốn tránh cô, để mình bình tĩnh lại, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện kinh khủng gì nữa.
"Thả tôi ra........." Uất Noãn Tâm tiếp tục cầu xin, nhưng chỉ có thể trở mắt nhìn cửa từ từ đóng lại, thất vọng rơi nước mắt.
...............
Nam Cung Nghiêu quay trở lại công ty, muốn nhanh chóng giải quyết một số chuyện quan trọng nhất, rồi trở về căn phòng nhỏ với Uất Noãn