Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
m cho mà coi!!!
Tôi chẳng còn biết thế nào ngoài việc thở dài. Con nhỏ này chẳng giỏi cái gì, chỉ được mỗi việc nói được là làm được. Vì thế nên mỗi lần nó dọa nạt là tôi luôn phải thận trọng và phải nhún nhường. Ôi không. Lần này thì đúng thật là nó ép tôi vào đường cùng rồi.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng phải xài đến cách cùi bắp nhất. Chẳng có cái khổ nào bằng cái khổ nào. Cũng chẳng có cái xấu hổ nào bằng cái xấu hổ nào. Tội nghiệp thân tôi quá đi.
- Alo!
- Sao gọi vào giờ này?
Nhân Mỹ có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi chủ động gọi cho cậu ta, mà lại còn vào lúc nửa đêm nữa.
- Hix…có chút chuyện…
- Gì thế?
- Cậu làm ơn giúp tôi chuyện này. Không là tối nay tôi sẽ không được ngủ yên!!!
- Rồi. Nói đi…
- Tôi hỏi cái gì thì cậu cứ trả lời là được. Đừng hỏi ngược lại.
- Uhm…
Bla bla…
Và rồi cuộc trò chuyện của chúng tôi với mục đích khai thác thông tin đã diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ suốt gần nửa tiếng đồng hồ. Tôi thì nói, con nhỏ ngồi bên thì viết hí hoáy vào một cuốn sổ màu mè. Vì phải ở giữa làm trung gian nên tôi cũng đành nạp vào đầu một cơ số thông tin về cậu nhóc Nhân Mỹ. Có một điều khá kỳ lạ là Nhân Mỹ có rất nhiều thứ giống tôi. Tôi không ngờ là giữa tôi và cậu ta lại giống nhau nhiều đến thế. Từ món ăn, thức uống yêu thích đến thể loại nhạc, màu sắc,v.v...
Cuối cùng thì cuộc hội thoại cũng đến hồi hạ màn. Tai tôi như ù đi còn miệng tôi thì ngoác cả ra vì phải nói quá nhiều.
- Thế là được rồi. Cám ơn cậu nhiều nhá.
- Rồi.
- Chúc ngủ ngon!
- Này. Khoan. Bị táo bón thì nên mua thuốc mà uống đi. Để lâu không hay đâu.
- Gì???
- Tắt máy đây.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Còn tôi thì cũng lặng người đi.
Xấu hổ!
Quá sức xấu hổ!!!
Làm sao cậu ta có thể??? Có thể xúc phạm tôi thẳng thừng như thế chứ???
- Chị sao thế? Hồi tối ăn phải cái gì nên bị ngộ độc à?
Nhã Kiều vỗ vai tôi tỏ vẻ thắc mắc khi thấy tôi ngồi lặng thinh, người run lên và mặt thì đỏ bừng.
- Kệ tôi! Từ đây đừng có nhắc cái tên Nhân Mỹ trước mặt tôi nữa!!!
Tôi phát điên và hét toáng lên. Sau đó thì bỏ về phòng, mặc cho con nhỏ ngơ ngác như con tê giác vì không hiểu mô tê gì cả.
Nằm trên giường, bên cạnh là Phong Trần đã ngủ khò khò từ lúc nào, đầu óc tôi vẫn cứ căng ra vì tức giận. Tại sao cậu ta lại dám nói như thế??? Uh! Đúng là tôi bị táo bón đó! Nhưng mà việc này có liên quan gì tới cậu ta đâu mà lại nói như kiểu dạy dỗ vậy nhỉ??? Mà làm sao Nhân Mỹ biết được chuyện này??? Ngay cả chồng tôi đó còn không biết thì làm sao cậu ấy có thể…
Ôi không! Kiểu này thì làm sao mà lên trường rồi đối mặt với cái tên dở người đó đây? Sao tôi cứ cảm giác là mình cứ như bị lột trần trước mắt cậu ta thế nhỉ??? Cái gì về tôi cậu ta cũng biết!!! Oa oa!!!
Vì quá xấu hổ và tức giận nên suốt cả tối hôm đó tôi không tài nào ngủ được. Trong khi ông chồng quý hóa thì ngủ say đến mức bị tôi đạp mấy cái mà vẫn chẳng biết trời trăng mây gió gì.
Thật là buồn quá đi!!!
Sáng.
Phong Trần giật bắn mình và suýt ngã lăn xuống đất khi nhìn thấy bộ dạng y chang một con cú đêm của tôi. Cũng phải thôi, suốt cả đêm qua tôi cứ căng mắt ếch ra và vò tóc vò tai thì làm sao không giống con cú được.
- Em sao thế? Mệt chỗ nào hả em? Đừng làm anh sợ!
Chồng tôi lo lắng vuốt lại mái tóc xồm như tổ quạ của tôi.
- Em không sao cả anh à…
Tôi nói như người mất hồn rồi bỏ vào phòng tắm. Hai chữ “táo bón” và “Nhân Mỹ” cứ xoay xoay trong đầu tôi.
Một buổi sáng chẳng vui vẻ chút nào!
Suốt cả quãng đường đi, Phong Trần chốc chốc cứ nhìn sang tôi hỏi han. Khổ thân cho anh, vì anh chẳng biết tôi đang gặp chuyện gì nên mới thế. Còn tôi thì dù rất muốn nói cho chồng mình nghe nhưng cũng đành phải ngậm miệng.
- Tối qua sao thế em? Hay là ngủ cùng với anh không quen?
Chồng tôi hỏi với vẻ mặt u sầu.
- Không! Dạ không! Làm gì có ạ!!!
Tôi hớt hơ hớt hải phủ nhận. Làm sao bây giờ??? Chuyện thực tình đâu có liên quan gì đến anh mà tôi lại bắt anh phải trong tình trạng vừa lo lắng vừa thắc mắc như thế này. Thật là khó chịu quá!
Tới trường, thực tình là tôi không hề muốn bước xuống xe một chút nào cả. Nghĩ đến cảnh phải đối diện với Nhân Mỹ rồi ngồi nghe cậu ta chọc tức mà không thể nào cãi lại thì thật là bực mình.
Nhưng dù gì thì tôi cũng phải bước xuống và vào trường…
Nghĩ mà thấy đau lòng kinh khủng. Cho đến lúc này tôi vẫn không thể hiểu được tại vì sao Nhân Mỹ biết được tôi bị cái đó. Chẳng lẽ cậu nhóc này có khả năng siêu phàm khi đoán được bệnh???
Ôi tôi lại hoang tưởng nữa rồi…
Trước khi chào tạm biệt vợ, chồng tôi đã khẽ nắm lấy tay rồi, siết một cái khá mạnh rồi nói thì thầm:
- Có anh đây nè. Đừng lo lắng nữa nha.
Xong đâu đấy, Phong Trần lên xe, vẫy tay tạm biệt tôi rồi lái xe đi. Mắt tôi rưng rưng nhìn theo. Chồng thế mới gọi là chồng chứ. Cho dù không biết tôi đang gặp phải sự cố gì nhưng anh vẫn an ủi và động viên tôi hết mình. Hình như càng lúc sự lạnh lùng trong Phong Trần càng tan biến thì phải. Ít ra là đối với tôi…
Một chút hạnh phúc len lỏi trong lòng. Và có thể nó chính là lý do để tôi đủ can đảm hơn đối diện với cái sự thật phũ phàng là rằng: tôi đã bị Nhân Mỹ phát hiện ra căn bệnh đáng ghét của mình.
Không sao! Tôi không cần phải lo quá! Táo bón cũng chỉ là một bệnh thôi mà. Ok…Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi…
Đây là lần đầu tiên tôi tới trường với bộ dạng khá là lén lút. Bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại làm như thế nữa. Có lẽ nỗi xấu hổ và sợ hãi phải đối diện với cậu nhóc lắm chiêu đó khiến tôi thành ra nông nổi này.
Phòng thư viện vẫn trống trơn, dạo này học sinh hình như đã lãng quên nơi này rồi thì phải. Tôi mệt mỏi cất cặp rồi ngồi phịch xuống ghế. Trong đầu đang dự tính những hành động và thái độ tiếp theo để đối phó với Nhân Mỹ. Kiểu gì cũng không được để thua cậu ta và bị cậu ta chọc quê. Nhất định là không thể!
Nhưng kỳ lạ thay, suốt cả buổi sáng hôm ấy tôi không thấy bóng dáng của cậu nhóc. Thường ngày thì tầm khoảng tám giờ đã thấy cái bản mặt khó ưa của Nhân Mỹ lượn lờ trước mắt tôi. Không hiểu sao hôm nay sự kiện đó lại không xảy ra.
Có lẽ nào cậu ta đã chán cái trò này và không muốn chơi nữa??? Nếu thế thật thì quá mừng cho tôi!!! Thế là bao nhiêu lo lắng gom góp từ tối qua đến bây giờ có thể xả ra được rồi. Đúng là cái cảm giác bị ai đó phát hiện ra nhược điểm rất là khó chịu và bất an. Tốt nhất là đừng làm chuyện xấu để khỏi phải cắn rứt và lo lắng. Tôi chỉ mới chịu đựng cái cảm giác kinh khủng đó từ tối qua tới sáng nay thôi mà đã thấy người mềm nhũn đi, không còn tí hơi nào. Đợt này xong tôi nhất quyết sẽ trị dứt điểm chứng bệnh đáng ghét của mình. Phải quyết tâm!!!
Tôi vừa nghĩ ngợi lung tung vừa khua tay múa chân loạn xạ trong phòng. Và sự xuất hiện bất thình lình của cô Thi làm tôi suýt nữa thì ngã lăn quay xuống đất.
Không có cái xấu hổ nào bằng cái xấu hổ nào…
- Hôm nay em có vẻ vui nhỉ?
Vẫn như mọi hôm, cô ấy lại cười hiền chào tôi.
- Dạ. Một chút thôi ạ.
Tôi bẽn lẽn trả lời, tay thì đưa lên đầu cào cấu. Dù lớn rồi nhưng mỗi khi đối diện với giáo viên thì tôi lại hành động như thế trong trường hợp mình vừa làm sai điều gì đó.
- Mà cô ơi!
- Uhm?
- Em Nhân Mỹ sao hôm nay không đi học ạ?
Tôi hỏi mà chẳng biết vì sao mình lại hỏi. Có lẽ vì tôi quá tò mò chuyện cậu nhóc không tới phá đám tôi. Dù gì thì cũng nên hỏi thăm cho phải lẽ.
- Nó bị ốm em à. Thằng bé hay bị ốm vặt lắm. Sốt cao từ hôm qua tới giờ mà vẫn không chịu uống thuốc.
- Dạ?
- Thôi cô lên lớp đây. Sắp muộn rồi. Chào em nha.
Tôi chào cô giáo mà lòng thì cứ thấy thấp thỏm. Bỗng tôi nhớ lại tối qua mình đã hành hạ cậu nhóc gần nửa tiếng đồng hồ. Nếu cậu ta sốt thì sao không nói cho tôi biết nhỉ? Tự nhiên biến tôi trở thành người ác độc.
Mà cũng thấy lo lo…
Sau bữa trưa. Tôi kéo Nhã Kiều vào phòng và thông báo cho con nhỏ chuyện Nhân Mỹ bị ốm. Dù gì tôi cũng muốn tác hợp cho hai đứa nó. Nhã Kiều nhìn vậy nhưng cũng là người tình cảm. Nó và Nhân Mỹ lại điên điên khùng khùng với nhau nên nếu cố gắng chút nữa là sẽ hợp.
- Gì cơ? Cậu ấy bị ốm à? Lại còn sốt cao nữa???
Con nhỏ sau khi nghe tôi nói thầm thì thì bỗng nhiên hét dựng lên làm tôi bịt miệng không kịp.
- Cái con bé này. Im lặng đi! Tự nhiên hét lên thế à!!!
- Hix…Chị dẫn tôi tới thăm cậu ấy đi. Sao Nhân Mỹ cute của tôi lại bị ốm cơ chứ???
Câu nói của Nhã Kiều làm tôi giật mình. Tôi quên mất là mình không biết số nhà cậu nhóc.
- Hình như tôi không biết nhà của cậu ta…
- Cái gì cơ???
Con nhỏ một lần nữa lại hét toáng lên. Cũng may là mọi người trong nhà thích nghi được với cái sự dở người của nó nên cũng không quan tâm lắm. Rõ khổ tâm.
- Sao tối qua cô không hỏi, giờ lại trách tôi hả?
Một chút bực mình, tôi cũng gào lên, tất nhiên tiếng gào của tôi khá…nhỏ nhẹ.
- Em quên mất…
Mỗi khi con nhỏ nói bằng giọng mít ướt như thế này thì tôi lại sợ. Dấu hiệu cho thấy nó sắp khóc. Thật là nan giải với mấy đứa trẻ chưa lớn này.
Mà khoan đã, hình như tôi đã quên một điều gì đó…
- Chị gọi điện thoại cho cậu ấy rồi hỏi địa chỉ đi!!!
Những lời đề nghị của con bé lúc nào cũng đáng sợ. Người ta đang đau nằm vật ra thế mà nó lại bảo tôi gọi điện thoại hỏi địa chỉ nhà để tới thăm.
- Bình tĩnh đi. Tôi nhớ rồi. Haizz…
Thật may mắn là nhờ sự léo nhéo của Nhã Kiều mà tôi nhớ ra một chi tiết là cách đây một thời gian tôi đã chạy xe máy điện và chở cậu nhóc về nhà sau khi bị lừa chạy quanh thành phố. Căn nhà đó cũng không khó tìm lắm. Con bé Nhã Kiều vẫn vẫn còn hên chán.
Thế là chiều hôm đó tôi chạy xe chở Nhã Kiều tới nhà Nhân Mỹ. Tất nhiên là tôi chỉ thả con nhỏ đứng trước cổng cùng với đống bánh sữa trên tay nó rồi về. Gì chứ tôi không đủ dũng khí để đối diện với cậu ta. Nhất là khi trong đau ốm Nhân Mỹ vẫn cố gắng trêu tức tôi bằng được.
- Vào nhà người ta thì đừng có quậy phá hay làm điều gì không phải nghe chưa!
Tôi dặn dò con nhỏ trong khi nó thì cứ háo hức nhìn vào trong như sắp tìm được báu vật.
- Rồi! Tôi biết rồi! Lát tôi gọi chị tới đón nhá!
Con bé tí tởn xua xua tay như đuổi tôi về. Không biết lúc nào nó mới chấm dứt cái việc coi tôi như osin đây nhỉ???
Nếu hỏi tôi công việc nhà nào khiến tôi yêu thích nhất thì chắc chắn tôi sẽ trả lời ngay rằng đó là rửa chén! Vì mỗi lần đứng rửa chén tôi lại như đi vào không gian riêng của chính mình. Được suy ngẫm, được nhớ nhung về tất cả những thứ tôi muốn và còn có thể cảm nhận được sự biến chuyển của thời gian.
Lúc này đây, với miếng mút rửa chén trên tay, tôi lại vui vẻ bắt tay vào công việc yêu thích của mình. Chén bát nhà ngoại chồng tôi rất đẹp nên tôi càng thích rửa cho chúng sạch sẽ.
Đang say sưa kỳ cọ những chiếc bát màu hoa cà và ngâm nga mấy câu hát vu vơ, tôi giật mình khi lại thấy Luca bước ra sau nhà qua cửa sổ trước mặt. Lần nào cũng vậy, trước khi vào nhà tôi thì cô ta lại ra sau đó. Và nếu tôi không nhầm thì chắc chắn địa điểm cô ta dừng chân chính là căn phòng bí ẩn.
Để lại đống chén bát đầy xà phòng, tôi chạy theo Luca. Bằng mọi giá hôm nay tôi phải hỏi cho ra lẽ tất cả những gì bấy lâu nay tôi thắc mắc.
Một chút sợ hãi đã làm tôi phải rón rén theo sau cô ta. Giống như lần trước, Luca đứng trước cánh cửa của căn phòng bí ẩn, ngó nghiêng xung quanh rồi bắt đầu lấy trong bọc áo ra một chùm chìa khóa. Phải mất một vài giây thì Luca mới chọn ra được chìa khóa phù hợp. Tôi đứng lặng sau bức tường và nhìn chăm chú. Và bỗng dưng trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ : “Tại sao mình lại không đột nhập vào trong đó với cô ta luôn nhỉ???”
Hít thở thật sâu, tôi chạy theo, một cách khẽ khàng và kín đáo nhất có thể. Ngay khi Luca mở cửa và bước vào trong thì tôi cũng ào chạy tới, bay vào trong căn phòng bí ẩn một cách nhanh chóng. Luca ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi. Một cái nhíu mày đầy khó chịu, Luca nói rít lên:
- Cô điên à??? Đi ra mau!!!
- Không! Tôi cần phải biết trong này có gì!
Tôi ngang bướng cãi lại. Mắt tranh thủ ngó nghiêng xung quanh. Mọi thứ vẫn mờ ảo như lần trước tôi nhìn trộm vào.
- Tôi đã bảo là cô đi ra đi!
Luca tiếp tục rít lên và ngẩng đầu nhìn lên trần nhà như tìm kiếm một điều gì đó.
- Thật may là chưa vào tầm ngắm của nó. Cô! Đứng yên đó và bước ra ngoài! Nhanh lên! Đừng bước thêm bất kỳ một bước nào nữa. Nếu không tôi không đảm bảo an toàn cho cô đâu.
Thái độ nghiêm trọng và khẩn trương của Luca làm tôi khẽ rùng mình. Không biết tôi có phải là đứa dễ tin lời người khác hay không nhưng mỗi lần nghe cô ta nói là tôi lại tin răm rắp. Bằng chứng là lúc này đây tôi đã dợm bước lui sau. Có chăng là vì ánh mắt của Luca quá sức đáng sợ!
Sau một hồi dùng hết sức để đẩy tôi ra ngoài và khóa chặt cửa phòng lại, Luca vừa thở mạnh vừa nói:
- Đừng bao giờ liều mạng tới gần căn phòng này. Cô sẽ không tìm được điều gì mà chỉ làm bản thân tổn thương mà thôi!
Tôi giương đôi mắt chứng tỏ độ ngây thơ một trăm phần trăm vì không hiểu những gì mà cô ta nói.
Vài giây đắn đo, tôi mạnh dạn đưa ra đề nghị:
- Nếu cô không muốn tôi vào đây thì cô phải nói cho tôi biết.
Luca đưa đôi mắt đầy bí ẩn nhìn tôi:
- Điều gì?
- Về tất cả!
Cô ta không vội trả lời, chỉ nhìn xuống đất hồi lâu rồi thở dài một lượt. Có vẻ như Luca có quá nhiều bí mật không thể nói cho người khác biết. Sự dồn nén bứ bách đã làm cô ta già đi rất nhiều so với ngày xưa. Nhất là đôi mắt đã nhăn nheo lại ở phía đuôi vì đã phải cau mày lo lắng quá nhiều.
- Tôi nghĩ rằng cô đừng nên tò mò nữa.
- Vì sao?
- Vì sự thật sẽ giết chết trái tim nhỏ bé của cô.
- Là sao?
- Trong chuyện này, cô sẽ là người đau khổ nhất nếu mọi thứ được sáng tỏ.
- Cô càng nói tôi càng không hiểu chuyện gì. Tôi cần phải biết vì sao công ty của ba tôi bị sụp đổ…
- Vì ba cô đáng phải bị như thế! Ông ta là kẻ phản bội!
Sự xúc động đột ngột của của Luca làm tôi hơi khớp. Nhìn thái độ của cô ta cứ như là ba tôi đã mắc phải một sai lầm gì đó to lớn lắm. Đúng là đã ăn cắp lại còn la làng, chính cô ta mới là người đưa gia đình tôi vào nông nổi này, phản bội ba tôi và cướp đi bé Trinh. Vậy mà lúc này cô ta dám nói những lời như thế. Thật không thể nào chấp nhận được.
- Lần cuối tôi nhắc nhở cô hai điều, một là đừng bao giờ tới gần căn phòng này và có ý định bước vào trong đó. Hai là không được hỏi về bà chủ bất kỳ điều gì liên quan đến căn phòng này và những chuyện riêng tư của bà. Chỉ cần như thế cô sẽ được an toàn.
Luca nói một mạch rồi bỏ đi. Ai cần cô ta quan tâm tôi chứ? Chính cô ta đã lấy đi hạnh phúc của tôi mà bây giờ lại nói như thể cô ta làm tất cả chỉ để vì tôi ấy. Nực cười!
- Tại sao cô lại cứu bé Trinh? Giờ nó ở đâu?
Câu hỏi của tôi làm Luca dừng lại. Tôi để ý thấy hai tay cô ta nắm chặt, dường như đang cố dồn nén điều gì đó.
- Con bé vẫn đang sống rất tốt!
Và đó là câu nói cuối cùng mà tôi được nghe từ phía Luca. Vì từ giây phút đó cho đến vài tháng sau chưa một lần tôi gặp lại con người kỳ lạ ấy.
Sự biến mất của cô ta như một nhát dao đâm vào tim tôi khi tôi biết rằng bé Trinh thân yêu đang nằm trong tay Luca và đang ở một nơi nào đó trên thế giới này. Ấy thế mà tôi chẳng thể nào tìm được bé. Thật là khó chịu và đau khổ…
Trở về với thời điểm hiện tại, Luca biến mất, bỏ lại tôi đứng ngơ ngẩn một mình và những lời văng vẳng mà cô ta nói bên tai tôi. Bỗng dưng tôi thấy sợ sợ bà ngoại chồng. Thái độ của Luca làm tôi có cảm giác ấy.
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây?
Quay lưng nhìn căn phòng bí ẩn với cánh cửa đã bị khóa chặt, tôi thở dài rồi trở về bếp. Dù sao bé Trinh vẫn ổn. Mọi chuyện có vẻ đã theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Tôi tự an ủi mình rằng một ngày nào đó mọi sự thật sẽ được phơi bày. Quan trọng bây giờ tôi phải biết chờ đợi…
Đúng! Tôi phải biết chờ đợi!
Về lại bồn rửa chén, tôi ngạc nhiên khi chiếc điện thoại tôi đặt trên nền gạch hiện lên mấy chục cuộc gọi nhỡ. Cầm lên nhìn thì toàn là số của Nhân Mỹ. Con nhỏ lắm chuyện Nhã Kiều đang ở nhà cậu ta, mà cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi, vậy là có chuyện gì đó không ổn xảy ra rồi!
Nhanh chóng nhấn nút gọi lại, tôi giật mình khi nghe tiếng hét ở đầu dây bên kia:
- Làm gì mà giờ mới nghe máy? Tới rước cái của nợ này về dùm tôi với!!!
Nhân Mỹ nói xong rồi cắt máy cái rụp khiến tôi chới với. Thái độ nghiêm trọng này chứng tỏ cậu nhóc đang rất bực mình. Tôi biết thể nào con nhỏ cũng gây ra chuyện mà. Thật là phiền phức quá đi!
Rửa vội đống chén bát, tôi thay áo quần rồi chạy xe tới nhà Nhân Mỹ. Linh tính mách bảo rằng tôi sẽ là người phải thu dọn tàn cuộc do con bé em chồng gây ra.
Dừng xe ngang cổng, tôi đã tròn mắt khi nghe thấy tiếng khóc inh ỏi của Nhã Kiều. Thả chiếc mũ bảo hiểm lên xe, tôi chạy ào vào trong.
Và những gì tôi nhìn thấy chẳng khác nào một bãi chiến trường thu nhỏ.
Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Trước mắt tôi bây giờ là đống giấy vệ sinh nằm lăn lóc dưới sàn nhà và ướt nhẹp đi vì nước. Ngoài ra còn vương vãi rất nhiều miếng bánh vàng vàng và những mảnh vỡ của mấy chiếc đĩa thủy tinh bị vỡ. Nhìn sang góc phải thì thấy Nhân Mỹ ngồi bệt trên cầu thang, mặt mày bạc nhợt và dựa đầu vào tường. Nhìn sang góc trái thì Nhã Kiều đang ôm mặt và khóc om sòm lên.
Một cảnh tượng thật đáng sợ!
- Cô tới rồi à…
Nhân Mỹ cất giọng thều thào. Có vẻ như sự xuất hiện của Nhã Kiều càng làm cho bệnh tình cậu ấy ngày càng trầm trọng.
- Có chuyện gì thế này?
Tôi lơ ngơ hỏi Nhã Kiều.
- Huhu! Em…em có biết đâu! Em không cố ý!!! HuHu
Con nhỏ được thể lại khóc rống lên. Nghe nó nói thì cũng đủ biết sự tình nó như thế nào. Dù biết tính Nhã Kiều tiểu thư đỏng đảnh, làm cái gì cũng không ra hồn nhưng tôi không nghĩ tình hình sẽ thê thảm đến mức này.
- Thôi cậu lên phòng nghỉ đi. Tôi thay mặt em tôi xin lỗi cậu. Tính nó lâu nay quen sống trong nhung lụa nên hơi vụng về. Cậu bỏ qua cho nó. Tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi đưa nó về.
Vì đang ở phía có lỗi nên tôi đành phải cúi đầu nói nhỏ nhẹ với Nhân Mỹ. Trong lòng thì cứ gọi là nổi sóng gió vì quá giận nhỏ em chồng.
- Không! Để cô ta về còn cô ở lại đây dọn dẹp! Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa! Đau đầu lắm rồi!
Câu nói thẳng thừng của Nhân Mỹ như một cái tát trời giáng tát vào mặt Nhã Kiều. Con nhỏ đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài. Tôi lại phải chạy theo nó, suýt nữa thì ngã lăn quay ra nền vì đống đồ ăn và giấy vệ sinh nằm phía dưới.
Lúc chạy ra thì Nhã Kiều đã đội mũ bảo hiểm của tôi, nổ máy và chạy vù đi. Lúc nãy vì vội quá nên tôi không rút chìa khóa xe ra. Thế là bây giờ tôi chẳng còn xe mà về nữa.
Tại sao tôi phải khổ sở vì hai đứa nhóc này nhỉ???
A a a a………………..
Bước vào trong nhà với gương mặt hình sự nhất có thể, tôi chẳng nói chẳng rằng cúi xuống thu dọn đống đổ nát mà con nhỏ Nhã Kiều để lại. Không hiểu nó làm ăn kiểu gì mà có thể bể một lúc cả đống dĩa thế này không biết. Chẳng lẽ con bé cầm dĩa bằng một ngón tay? Còn giấy vệ sinh nữa, nó làm gì mà cần đến mấy cuốn giấy vậy nhỉ? Lại còn để chúng ướt nhẹp ra nữa chứ. Quá khổ cho tôi đi mà!!!
Lúi húi lau chùi, tôi vô tình lôi ra được một bức ảnh đã bị nổ gần hết nằm dưới gầm sofa. Có lẽ nó đã bị tôi quăng vào sọt rác nếu như tôi không thấy gương mặt của ba tôi trong đó. Đúng hơn là có một đứa trẻ trong hình có nét mặt giống ba tôi. Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong người tôi. Tại sao trong căn nhà này lại có ảnh của ba nhỉ??? Nhìn thì có vẻ ba đang chụp với rất nhiều người. Suy nghĩ vài giây, tôi nhét tấm ảnh vào túi quần. Nếu đem đi khôi phục lại chắc là sẽ nhìn rõ hơn.
Mệt phờ người với công việc dọn dẹp, tôi không để ý là Nhân Mỹ vẫn ngồi ở đó và chăm chú nhìn tôi. Mãi đến khi tôi đứng lên đi tìm thùng rác thì mới thấy gương mặt tái nhợt nhìn phát khiếp của cậu nhóc.
- Ngồi đó làm gì nữa! Lên mà nằm đi!
Tôi gắt.
- Đi không nỗi…
Cậu ta nói với giọng yếu xìu. Có vẻ như đi không nỗi thật.
- Thế đã ăn gì chưa?
Lắc đầu.
- Uống thuốc chưa?
Lắc đầu.
Tôi thở dài. Ghét nhất mấy thằng con trai cứ tỏ vẻ mạnh mẽ, đau ốm không thèm uống thuốc. Con trai hay gì đi chăng nữa cũng là người, cũng có lúc đau ốm chứ. Cứ cứng đầu rồi tự rước khổ vào thân.
Thanh toán gần như cơ bản đám lộn xộn mà Nhã Kiều gây ra, tôi rửa tay rồi đỡ Nhân Mỹ lên phòng. Dù gì cậu ta cũng đang bệnh, tôi không thể bỏ mặc làm ngơ được.
Thằng bé có vẻ rất mệt nên nằm xuống là ngủ liền. Chắc nãy giờ đã phải gồng lên để chịu đựng sự tra tấn của Nhã Kiều. Bỗng dưng tôi thấy có lỗi khi đã đưa con bé tới đây. Đúng thật lần này tôi đã trở thành người lắm chuyện.
Định bụng bắt taxi về vì cũng đã khá trễ, nhưng thấy Nhân Mỹ ở nhà một mình thế này, lại chưa ăn chưa uống gì thì tôi cũng không đành lòng. Nghĩ đi nghĩ lại tôi chạy xuống bếp, nấu một nồi cháo rồi ra quán thuốc tây đối diện nhà cậu nhóc mua một liều thuốc cảm. Xong đâu đấy tôi lại chạy lên phòng và đánh thức Nhân Mỹ.
- Này! Dậy đi! Ăn cháo rồi uống thuốc!
Cậu nhóc tỉnh giậy, hai mắt lờ đờ nhìn tôi. Nếu để thêm một ngày nữa thì chẳng biết cậu ta sẽ thành ra cái gì. Đau ốm mà lại không chịu uống thuốc. Định chảnh cho đến lúc vào bệnh viện à?
Tình hình là vì cậu nhóc đang ốm còn tôi thì vẫn đang khỏe nên cậu ta rất biết nghe lời. Dù khá khó khăn nhưng Nhân Mỹ vẫn cố ăn hết tô cháo tôi nấu.
- Ơ! Cũng biết nghe lời ghê!
Tôi hơi ngạc nhiên khi cậu nhóc ăn tới muỗng cuối cùng.
- Đừng nói cái kiểu đó.
Nhân Mỹ dù đau ốm những vẫn ngang tàng như con cua vàng.
- Rồi! Không nói nữa. Uống thuốc đi!
Tôi đưa nạm thuốc cho vào tay cậu nhóc và ra lệnh. Càng lúc tôi càng thấy mình giống một người mẹ hơn là một người bạn của tên dở người này.
Đợi Nhân Mỹ uống xong. Tôi thu dọn mọi thứ rồi chào tạm biệt. Cần phải về nếu không muốn chồng tôi phát hoảng chạy đi tìm tôi khắp nơi.
- Tôi về đây. Mà sao nhà cậu không có ai về cả thế?
- Ba tôi đi công tác rồi.
- Còn cô Thi nữa mà. Giờ này chắc cô ấy sắp về rồi đấy.
- Đừng nhắc tên người đàn bà ấy trước mặt tôi!
Nhân Mỹ đột ngột nổi khùng lên làm tôi chột dạ. Sao cứ phải căng thẳng với nhau thế nhỉ? Dù gì đó cũng là vợ của ba cậu ta mà. Cô ấy cũng thương yêu Nhân Mỹ nữa. Thật là có phúc mà không biết hưởng.
- Ở nhà cẩn thận nhá. Tôi về đây.
Tôi chào cậu nhóc lần hai rồi tiến ra cổng.
- Khoan. Đừng về.
Nhân Mỹ đứng trên ban công tầng hai gọi với tôi.
- Gì nữa?
Tôi cau mày nhìn lên. Giờ này mà chưa cho tôi về là sao???
- Ở lại với tôi. Tôi không thích một mình.
Cậu ta nói với giọng khá thảm thiết.
- Muộn rồi. Tôi phải về. Cậu nằm ngủ cho khỏe đi!
Tôi cố gắng động viên an ủi, tranh thủ nhìn xem có chiếc taxi nào không. Nếu không tôi lại phải cuốc bộ thêm một đoạn đường nữa.
- Hôm qua tới giờ tôi nhớ cô lắm…
Lời bộc bạch của cậu nhóc làm tôi hơi ngại ngùng. Tình cảm đôi khi thật là khó diễn tả.
- Nếu cô về thì tôi sẽ nhảy từ đây xuống đó!
Câu nói mang tính chất đe dọa của Nhân Mỹ làm mọi ngại ngùng trong tôi tan biến. Quay lưng lại nhìn thì thấy cậu nhóc đã vắt một chân qua thành lan can. Cậu ta lại giở trò gì nữa vậy nè???
- Làm gì thế hả??? Dừng lại đi!!! Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà làm cái trò dại dột ấy???
Tôi hốt hoảng hét lên. Sao trên đời lại tồn tại những thằng con trai kỳ quặc đến mức kỳ khôi như thế này chứ!!!
Nhìn thằng nhỏ thì thấy rằng nó hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện này. Tốt nhất là đừng nên thách thức nó. Ôi không!!!
Đang định bụng nhùn nhường ở lại với cậu ta thêm vài phút thì không hiểu sao Nhân Mỹ lại thay đổi sắc mặt và thu chân về. Vài giây sau thì đi vào trong phòng. Tôi cứ như con ngố đứng há hốc mồm nhìn vì ngạc nhiên.
- Có chuyện gì thế?
Là giọng nói rất quen. Tôi quay lại nhìn. Hóa ra là cô Thi. Có lẽ vì nhìn thấy cô ấy về nên Nhân Mỹ mới chấm dứt cái trò điên rồ của mình.
- Ơ! Em chào cô!
Tôi quýnh quáng chào cô giáo rồi chạy biến đi. Trước mặt cô Thi lúc này là một Tử Quân chứ không phải là một nhân viên của phòng thư viện. Thật là khó xử quá. Tôi chẳng biết phải giải thích sao cho cô ấy hiểu nên đành dùng kế chuồn cho thượng sách.
Ngồi trên taxi, tôi thở dài thườn thượt. Hôm nay đúng là một ngày quá bận rộn với những đứa trẻ mới lớn. Lúc trước tôi đâu có phiền phức như lũ nhóc này đâu nhỉ. Thật là mệt mỏi…
Bé Trinh ơi…Em đang ở đâu? Em có biết chị nhớ em nhiều lắm không???............
Cũng phải một tuần trôi qua kể từ khi Nhã Kiều gây ra rắc rối ở nhà của Nhân Mỹ. Thằng nhỏ thì đã lành bệnh và trở lại với nhiều sự lợi hại hơn xưa trong việc quậy phá tôi. Con nhỏ thì không biết tính nó quá lạc quan hay đầu óc nó không thể ghi nhớ được nhiều mà chỉ một ngày sau khi xảy ra chuyện nó đã quên sạch và tiếp tục công cuộc cưa cẩm trai đẹp của mình. Chỉ có tôi là mệt mỏi khi phải đối phó một lúc với cả hai đứa nhóc. Tôi đâu có ước mơ làm giáo viên nuôi dạy trẻ mà sao cứ phải canh chừng mấy đứa nhóc chưa lớn này cơ chứ???
Chỉ có chồng thân yêu của tôi là dễ thương và tốt với tôi mà thôi!
- Bà xã!
Tôi ngạc nhiên trước đại từ nhân xưng mới mà Phong Trần xài khi tôi đang là áo cho anh.
- Gì vậy ông xã?
Tôi cũng hùa theo gọi với tiếng cười khùng khục.
- Không gì hết. Nhớ thì gọi thôi!
Tôi hí hửng vui sướng trong lòng.
- Thôi lại đây tôi dán môi vào má cho hết nhớ này!
Ngay tức thì ông chồng cao lêu nghêu của tôi tiến lại gần, cúi xuống và đưa sát má kề vào miệng tôi. Tất nhiên là tôi thưởng cho anh một cái thơm đầy nhí nhảnh. Không biết từ bao giờ hai vợ chồng tôi lại dễ thương và đáng yêu với nhau như thế. Có lẽ là vì càng lúc chúng tôi càng ý thức được sự quan trọng của hai chữ “gia đình”. Kết hôn đồng nghĩa với việc chấm dứt sự độc thân.Nhưng kết hôn không đồng nghĩa với việc chấm dứt hạnh phúc.
Và tôi đang thấy mình hạnh phúc hơn từng ngày…
Sáng nay tôi đến trường với tâm trạng vui vẻ kỳ lạ. Chắc vì hai tiếng “bà xã” mà Phong Trần hồi nãy đã gọi tôi. Phụ nữ có chồng thấy cũng thật thích đấy chứ…
Người đầu tiên tôi gặp ở trường trong ngày hôm nay may quá không phải là Phong Trần mà là cô Thi. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cô ấy cũng khiến lòng tôi yên bình đi nhiều.
- Chào em! Ngày mới vui vẻ nha!
Cô chào tôi bằng một nụ cười mà tôi luôn mong chờ.
- Dạ! Cô cũng thế ạ!
Tôi hí hửng chào lại, hai mắt cứ híp cả lên.
- À! Cô có phong kẹo hôm qua lớp cô liên hoan đưa cho cô. Mà cô không ăn kẹo nên tặng lại em. Tuổi trẻ chắc thích màu sắc!
Cô Thi chìa phong kẹo trước mặt tôi rồi làm mắt tôi sáng rực rỡ. Mới đầu ngày đã dược nhận kẹo thì hôm nay chắc sẽ ngọt ngào lắm đây.
Tôi hí hửng đưa hai tay để nhận lấy phong kẹo từ cô bằng một nụ cười không thể nào tươi hơn.
Nhưng mọi thứ đã nhanh chóng thay đổi khi tôi nhìn thấy vết sẹo ở phía dưới cổ tay của cô ấy. Nếu cô Thi không ngửa tay đưa cho tôi thì chắc là tôi đã không phát hiện ra rồi.
Đúng rồi! Là vết sẹo ấy!!! Là vị trí ấy!!!Vết sẹo có hình trái tim với kích cỡ chỉ bằng một hột nút áo loại nhỏ nằm ngay giữa phần cổ tay phía dưới.
Sở dĩ tôi biết rõ về vết sẹo này vì ba tôi cũng có một cái y như thế. Và lúc ba con tỉnh trước khi bị ngơ ngẩn như bây giờ, ba đã nói với tôi rằng chỉ cần tìm được những người có vết sẹo giống ba thì họ sẽ nói cho tôi biết sự thật.
Như thế này là sao đây???
- Em sao thế? Kẹo này em không thích à?
Cô Thi ngạc nhiên hỏi tôi khi nhìn thấy thái độ sững sờ vô hồn của tôi. Phải mất một vài giây tôi mới có thể lấy lại bình tĩnh.
- Dạ không… em chỉ thấy hơi đau bụng một chút thôi…
Tôi nói bằng thái độ ngượng ngùng rồi cười trừ. Cô Thi nghe thế thì bật cười dịu dàng và khuyên tôi nên sớm vào…nhà vệ sinh! Tất nhiên là tôi nhanh chóng chào tạm biệt cô và đi thẳng vào nhà vệ sinh gần đó.
Tôi cần phải ở một mình để có thể trấn tĩnh lại…
Đứng nhìn bản thân mình trong gương, tôi bắt đầu suy nghĩ. Mọi thứ có vẻ như đang tiến triển theo hướng có lợi cho tôi. Tuy nhiên tôi không nghĩ rằng ba tôi và cô Thi lại có quan hệ quen biết. Mà theo những gì ba kể thì hình như những người có cùng vết sẹo với ba đều là anh em thân thiết và chí cốt. Vậy là cô Thi là một trong những người biết về sự thật mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm sao? Nhưng làm cách nào để có thể tiếp cận với cô và nhờ cô nói ra mọi thứ???
Bỗng dưng tôi thấy lạnh lạnh sống lưng. Có vẻ như những người biết sự thật về phi vụ làm ăn làm náo loạn nền kinh tế cả một vùng , về cả vụ bắt cóc lẫn đám cháy cách đây hai năm đều đang ở đâu đó xung quanh tôi. Và nhiệm vụ của tôi chính là tìm ra họ. Nhưng đó không phải là điều dễ dàng…
Tôi thấy sợ…
Tan trường, tôi nói với Phong Trần chở tôi tới tiệm lấy ảnh trước khi về nhà. Hôm nay tôi có hẹn lấy lại bức ảnh đã được phục hồi mà lần trước tôi tìm thấy ở nhà Nhân Mỹ. Có lẽ bức ảnh đó sẽ làm đầu mối giúp tôi tìm ra nhiều điều…
Nhận bức ảnh từ tay chủ quầy, tôi nhìn và ngỡ ngàng vài giây…
- Bức ảnh này đã quá lâu rồi, lại không được ép bìa nên bị hỏng gần hết. Tôi chỉ có thể khôi phục lại khoảng tám mươi phần trăm hình ảnh thôi.
Bác chủ quầy nói với giọng đều đều. Đúng là tấm ảnh này đã được chụp cách đây rất lâu rồi…
- Ảnh gì thế em?
Phong Trần tò mò khi nhìn thấy tôi đút nhanh bức ảnh vào bọc.
- Không có gì anh yêu. Chỉ là em phục hồi bức ảnh ngày xưa của ba em thôi. Hihi…
Tôi cố gắng nhí nhảnh hết mức có thể để anh không có chút nghi ngờ gì. Tôi không muốn chồng mình phải lo lắng bận tâm chuyện của tôi. Anh ấy đã quá áp lực với công việc ở trường rồi.
Chiều.
Lúc tôi đang ngon giấc ngủ trưa thì tiếng chuông điện thoại làm tôi giật bắn mình. Vò tóc vày tai, tôi với lấy chú dế đang reo inh ỏi và mở đôi mắt ngái ngủ của mình nhìn vào.
“Chồng gọi”
- Alo? Gì thế anh?
- Em ơi! Anh sắp có cuộc họp hội đồng giáo viên. Anh để quen tập tài liệu quan trọng trên bàn làm việc rồi. Em đem tới cho anh với.
- Dạ. Em tới liền.
Dù đang vô cùng buồn ngủ nhưng tôi vẫn cố gắng lết dậy, thay áo quần và cầm lấy tập tài liệu. Vợ chồng là phải giúp nhau lúc khó khăn. Tôi không thể ngủ trong khi chồng tôi đang lo lắng được.
Phải mất một đống thời gian tôi mới tìm ra được nơi anh làm việc vì ngôi trường nghệ thuật này quá rộng. Vừa bước lên tiền sảnh của dãy nhà nơi có phòng làm việc của anh, tôi đã thấy khá nhiều thứ chướng tai gai mắt trước mặt mình.
- Thầy Việt ơi! Kỳ này thầy hướng dẫn bài tốt nghiệp cho em nha!
- Thầy ơi! Em nữa! Hôm bữa thầy có hứa rồi mà!
- Em nữa thầy nha! Em là em hâm mộ thầy từ lâu rồi!
Bla bla…
Đó là những lời nói ríu rít của mấy cô sinh viên đang bu bám chồng tôi. Thật là! Mấy người có biết cái người tên Việt đó là chồng của tôi không hả? Tại sao dám đụng chạm vào người đã có vợ chứ!!!
Mà còn cái lão Phong Trần này nữa. Vì sao bị đám người kia bu bám đụng chạm mà vẫn cười tươi tỉnh thế nhỉ??? Hóa ra lúc không có tôi bên cạnh anh cũng đào hoa lãng tử thế cơ đấy!!!
Grừ…
- Anh yêu!
Tôi hét dõng dạc đủ làm cho mấy chú chim đang say sưa hót trên cành phải ngã nhào xuống đất. Đám sinh viên giật mình quay lại nhìn tôi. Mà không chỉ có họ, ai đang có mặt ở đó cũng dành cho tôi những ánh nhìn đầy kinh hãi.
Riêng Phong Trần thì ngạc nhiên đến mức đánh rơi cả tập bài vẽ xuống đất. Vội vàng cúi xuống nhặt lên, chồng tôi nhanh chóng chạy lại phía tôi rồi lôi đi trong tích tắc. Chắc là anh xấu hổ lắm. Tôi cũng xấu hổ nữa. Vì quá tức giận nên tôi đã làm như thế. Giờ nghĩ lại thấy cũng đôi chút hối hận. Nhưng ai bảo anh cười nói với người con gái khác trước mặt tôi cơ chứ!!!
- Em làm cái gì thế???
Phong Trần lần đầu tiên hét lên trước mặt tôi làm tôi ngỡ ngàng.
- Anh…anh…la em à???
Tôi nói lắp bắp, hai mắt long lanh nhìn anh. Bị người mình thương yêu mắng thẳng vào mặt làm tôi không thể nào chấp nhận ngay được.
- Anh không nghĩ em lại làm như thế! Em làm anh thất vọng quá!!!
Anh không để ý đến những biểu cảm trên gương mặt tôi, cứ thế tiếp tục nói lớn. Bao nhiêu tự ái trong lòng tôi dâng lên ngùn ngụt. Người tôi cứ run lên vì giận và tức. Có phải tôi muốn làm như thế đâu chứ! Chỉ vì tôi ghen thôi mà!!! Lâu nay trong mắt tôi anh vẫn luôn là người đàn ông chuẩn mực nên thấy anh như vậy làm tôi đổ vỡ hình tượng đi nhiều. Sao anh lại la mắng người vợ vì yêu anh mà ghen chứ!!! Quá đáng như thế là lắm rồi!!!
Vừa nghĩ trong đầu thì nước mắt tôi cũng vừa ào ra. Chưa bao giờ tôi thèm khóc như lúc này. Mà tôi cũng đã làm gì quá đáng đâu. Tôi không nổi giận, không la mắng anh, tôi chỉ gọi to hai chữ “anh yêu” thôi mà. Như thế đâu có gì ảnh hưởng nghiêm trọng mà anh lại có quyền to tiếng với tôi cơ chứ???
Phong Trần định nói thêm điều gì đó với tôi nhưng anh bỗng đứng yên như trụ điện khi nhìn thấy tôi khóc. Tôi là tôi rất ít khi khóc nhưng mỗi khi đã khóc thì khóc rất to và rất nhiều. Nói chung nhìn vào là thấy thê thảm…
- Em…
Trước việc tôi khóc càng lúc càng to, nước mắt càng lúc càng nhiều và ướt đẫm cả khuôn mặt, Phong Trần chẳng mấy chốc đã tỏ ra luống cuống. Đàn ông dù sao vẫn là đàn ông, không thể nào không mềm lòng trước giọt nước mắt của phụ nữ.
Tôi chẳng còn muốn quan tâm anh đang nhìn tôi với ánh mắt nào, chỉ đứng yên và khóc như chưa bao giờ được khóc. Thực ra khóc nãy giờ thì cục tức trong tôi cũng nguôi ngoai hết rồi, nhưng vì đang có đà khóc nên tôi cứ khóc um lên. Ai bảo anh dám la mắng tôi? Ai bảo anh dám cười đùa trước mặt những người con gái khác?
- Em ơi! Nín đi em! Anh sai rồi! Anh đã to tiếng với em! Em đừng khóc nữa! Anh xin lỗi!!!
Cái lão này thật là. Đợi người ta khóc đến hết nước mắt mới chịu nhận ra lỗi lầm. Đã thế tôi không tha thứ cho anh đâu! Cứ thế mà khóc cho anh coi!!!
- Sao anh lại dám cười đùa với cô gái khác trước mặt em? Sao anh lại dám la mắng em? Huhu….Anh coi em là gì hả??? Huhu…
Tôi vừa khóc vừa trách mách. Nhìn tôi lúc này chắc đáng sợ lắm. Phải làm thẳng tay một lần thì anh mới biết tôi không phải là người dễ bắt nạt.
- Trời ơi! Anh có cười đùa với ai đâu!!! Thôi thôi! Anh biết rồi! Nín đi em! Mặt ướt cả rồi này! Nín đi anh thương!!!
Phong Trần vừa dỗ dành vừa vuốt nước mắt cho tôi. Bây giờ nhìn thấy anh cũng tội tội. Nhưng mà hiện thời tôi chưa thể dừng khóc được.
Chồng tôi có vẻ đã bó tay toàn tập trước việc dỗ cho tôi nín khóc nên đã thôi không nói năng gì và đứng nghệch ra. Thế là sao? Mới có chút thế thôi mà anh đã chán nản rồi ư???
Nghĩ đến đó là nước mặt tôi lại tiếp tục chảy…
Nhưng vài giây sau thì tôi im bặt.
Các bạn biết điều gì đã xảy ra không? Đó là ông chồng lắm chiêu của tôi đã ôm hai má tôi và dán vào chính giữa miệng tôi một cái hôn nóng. Tất nhiên điều này đã khiến tôi ngừng ngay việc khóc. Thay vào đó là trố mắt nhìn và người cứng đơ ra.
Lúc này đây tôi mới phát hiện cánh cửa phòng làm việc của chồng tôi không khóa và nó đang hé mở. Những tiếng xì xầm liên tục cất lên…
Là thế nào đây???
Tôi vội vã đẩy Phong Trần ra rồi nhìn về phía cửa. Ôi không. Cả đám nữ sinh nhìn thấy tôi đã vội chạy biến đi. Hóa ra nãy giờ cuộc trò chuyện của vợ chồng tôi được chứng kiến bởi rất nhiều người.
Còn nụ hôn vừa rồi thì sao???
- Anh!!! Sao anh làm như thế???
Lần này đến lượt tôi hét lên.
- Không làm thế thì sao em nín khóc được.
Chồng tôi tháo cà vạt rồi ngồi xuống ghế.
- Nhưng mà họ thấy hết rồi kìa!
Tôi như một đứa trẻ đang mách mẹ khi chỉ về phía cánh cửa và miệng mếu máo.
- Anh biết!
Phong Trần thở dài thườn thượt.
- Thế sao anh còn làm…
Tôi hỏi rồi đứng đực người ra.
- Vì anh yêu em. Vì em mà anh phải vi phạm nguyên tắc đấy. Trẻ con quá đi!
Phong Trần lấy tay dí nhẹ vào đầu tôi rồi cười. Như mọi lần thì tôi lại đứng trơ ra và tim thì nhảy loạn xạ.
- Thôi khăn nè, lau mặt đi. Để mấy đứa thấy vậy cũng là chuyện tốt, sau này anh không bị làm phiền nữa.
Chồng tôi đưa chiếc khăn cho tôi cầm rồi tiến tới cửa phòng và đóng lại. Đúng là Phong Trần còn rất nhiều điều đặc biệt mà tôi chưa khám phá được. Lần này anh đã rất giỏi khi một mũi tên trúng hai đích. Vừa làm tôi hết giận vừa loại bỏ được đám vệ tinh xung quanh mình.
Bỗng nhiên tôi thấy chồng mình thật giỏi quá đi!
- Anh à anh đáng yêu quá!!!
Tôi nhảy cỡn lên và ôm chầm lấy chồng mình. Tự hào khi là vợ của một người tuyệt với ông mặt trời như anh. Qua bao nhiêu chuyện xảy ra tôi càng nhận ra rằng tình yêu giữa chúng tôi là một định mệnh!
Tối.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp bữa tối, tôi vào trong phòng và bắt đầu lôi tấm ảnh ra ngắm nghía. Lúc sáng vì có Phong Trần ở bên nên tôi không thể nhìn kỹ được nó. Tôi chắc chắn rằng trong bức hình này sẽ có nhiều điều thú vị, ít ra là đối với tôi.
Trong tấm hình có khoảng tám đứa trẻ và một người phụ nữ. Nhìn cử chỉ thì thấy rằng đây có thể là những thành viên trong một gia đình. Ba tôi là một trong tám đứa trẻ đó và đang cười toe toét. Những đứa trẻ có vẻ xêm xêm nhau về tuổi. Điều hơi đặc biệt là chỉ có một đứa bé gái và đến bảy đứa bé trai. Điều này làm tôi nhớ đến cô Thi. Nhưng nhìn kỹ thì khuôn mặt của đứa bé gái này không có nét gì là giống cô ấy cả. Vậy thì tại sao bức hình này lại có mặt trong nhà cô Thi??? Giữa cô và những người trong ảnh liệu có mối quan hệ nào không???
Nhìn kỹ thêm một chút nữa, tôi nhận ra được thêm vài người nữa trong ảnh. Những đứa trẻ đứng cạnh ba tôi là chú Phong, chú Lâm và chú Tùng đây mà. Dù lúc tôi gặp mặt mấy chú ấy thì ai cũng đã ngót nghét 50 tuổi nhưng nhìn nét mặt thì vẫn vậy. Thật ra phi vụ làm ăn ngày trước của ba tôi là sự hợp sức của rất nhiều người mà tôi chỉ được biết ba người đó trong số họ. Sau khi mọi chuyện đổ vỡ thì ba chú ấy cũng mất tích. Đến bây giờ người nhà vẫn chưa tìm ra. Việc mất tích của họ giống như việc mất tích của bé Trinh nhà tôi. Và ai cũng nghĩ rằng họ đã không còn trên đời này nữa.
Đáng tiếc là bức hình này chỉ có thể nhìn được mặt những đứa trẻ mà lại bị hỏng ngay mặt của người phụ nữ đứng giữa. Tôi cố gắng lắm những vẫn không nhìn được mặt của người này. Lật ra sau, một dòng chữ ngắn, nét chữ của con gái viết khá đều ở góc bên phải: “Gia đình thân yêu”.
Như vậy là sao nhỉ??? Ba tôi làm sao lại là thành viên của một gia đình đông người như thế này cơ chứ???Ba tôi là trẻ mồ côi cơ mà???
Càng lúc mọi chuyện càng rối bời. Không hiểu sao tôi lại thấy nhức đầu kinh khủng. Sự thật cuối cùng là như thế nào đây?
- Bị sao mà lại nhăn mặt vậy em?
Chồng tôi bước vào phòng với một miếng xoài trên tay. Nhìn anh lúc này thật là buồn cười. Chẳng còn ra dáng một thầy giáo như hồi chiều nữa.
- Lại ghen nữa à?
- Gì cơ?
Tôi liếc anh một cái rõ sắc. Anh làm như tôi ăn rồi chỉ biết ghen không ấy. Thật là…
- Không phải thì thôi! Làm gì mà ghê vậy! Anh sợ rồi nè…
Phong Trần vừa nói vừa đưa miếng xoài vào miệng và lấy hai tay ôm người kiểu như sắp bị tôi bạo hành. Càng lúc càng thấy ông này lém lỉnh không thể tả.
- Anh muốn chết phải không? Lại đây! Lại đây!
Tôi nhét bức ảnh vào cuốn sổ nằm trên đầu giường rồi chạy theo anh. Phong Trần biết tính tôi hay nóng giận nên luôn tìm cách chọc tôi nổi khùng lên và bắt tôi phải rượt theo. Đôi khi nhìn chúng tôi như những đứa con nít vậy. Hở chút là đánh nhau. Hở chút là làm lành.
Khi cả hai chúng tôi đã nằm yên trên giường, anh mới quay sang thì thầm bên tai tôi.
- Em.
- Dạ?
- Em cứ trẻ con như thế mãi nhé.
- Tại sao?
- Anh thích.
- Kệ anh chứ!
- Có thật là kệ không?
- Thật!
- Thế thì mai mấy sinh viên đó mà tới làm phiền anh thì anh không tránh họ đâu.
- Anh dám!
- Dám!
Và thế là chúng tôi lại gây gỗ và uýnh lộn. Phong Trần làm tôi nhiều lúc thấy rất là yêu và nhiều lúc cũng thấy rất là ghét!
- Thôi dừng đi em! Để anh ôm em ngủ!
- Không! Anh ôm gối đi!
- Không quen!
- Kệ anh!
- Ai cho mà kệ!
Nói xong anh ôm chặt tôi vào lòng, hôn nhẹ vào trán tôi và nhắm nghiền mắt lại. Một cảm giác thật bình yên và hạnh phúc. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy bất an trong lòng. Hình như sắp có bão trong những tia nắng sớm mai…
Chương 4: Sự thật dưới mưa
Lâu lắm rồi tôi không gặp được Luca, có lần tôi hỏi bà thì bà bảo Luca đã đi công tác. Thái độ bà ngoại khi nhắc đến cô ta cũng không còn thiện cảm như trước nữa. Không biết có chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Tự nhiên tôi thấy lo cho con người ấy…
Phong Trần dạo này hình như rất bận với chuyện ở trường. Ngày nào cũng thấy anh đi từ sáng sớm và đến tối mịt mới về. Khuya lại còn thức để vẽ vời nữa. Đã từ lâu tôi không còn thấy anh vẽ tôi. Có lẽ cảm hứng từ tôi dành cho anh đã cạn. Nhiều lúc tôi cũng thấy buồn buồn. Công việc dường như đã cuốn anh đi xa khỏi tôi mất rồi.
- Anh ơi…
Tôi bẽn lẽn gọi chồng khi anh đang đưa những nét vẽ vội vàng trên trang giấy.
- Gì em?
Anh trả lời nhưng mắt vẫn không hướng về tôi.
- Sao dạo này anh không còn gọi em là bà xã nữa vậy?
Tôi hỏi với giọng buồn buồn, mặt xị xuống như chiếc bóng bay bị đâm thủng.
- Ôi! Em trẻ con quá đấy!!! Thôi em ra ngoài chơi với bà chút nha. Anh cần một mình để hoàn thành bản vẽ này.
Dù anh vừa nói vừa cười nhưng thái độ thì chẳng khác nào là đuổi tôi ra khỏi phòng. Tất nhiên là tôi không dám làm phiền lúc anh đang tập trung làm việc. Nhưng đúng là lâu lắm rồi anh chẳng còn những cử chỉ thân mật dành cho tôi nữa. Những chiếc gôm, những cây bút chì và những tờ giấy vẽ dường như đã thay thế tôi rồi. Có lẽ anh đã quay trở lại với con người của ngày trước, lúc mà tôi với anh chỉ là hàng xóm của nhau. Lúc đó anh chỉ biết vẽ và vẽ. Ngoài ra không còn quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa.
Tôi buồn…
Chúng tôi chỉ mới cưới nhau một năm thôi mà…
Bà ngoại thì vẫn không thay đổi gì. Lúc nào cũng tươi cười hơn hở, sáng đi cà phê với bạn, chiều đi đánh gôn và tối thì đi khiêu vũ. Cuộc đời bà thật đơn giản và vui vẻ. Chẳng bù cho tôi, cứ heo hon dần vì thiếu vắng sự quan tâm của chồng…
Mà tôi nghĩ mình đang hơi tiêu cực. Anh đang trong giai đoạn bận rộn vì một dự án quan trọng. Anh bảo rằng đây là dự án quan trọng nhất cuộc đời anh nên phải dành cho nó rất nhiều thời gian. Tôi là vợ thì nên ủng hộ và giúp đỡ anh trong công việc chứ không nên ngồi và trách cứ anh như thế này.
Nhưng thực sự là tôi thấy buồn và tủi thân lắm…
Công việc của tôi ở trường vẫn buồn tẻ như thường. Cũng mau có Nhân Mỹ nên cuộc sống của tôi ở phòng thư viện cũng thêm nhiều màu sắc. Cậu nhóc giờ cũng là sinh viên đại học như ai. Nhìn Nhân Mỹ tôi không nghĩ rằng sức cậu ta có thể đậu với điểm số cao như thế. Nhưng không phủ nhận là dù lười học nhưng cậu nhóc lại thông minh và có óc tư duy rất tốt.
- Tử Quân!
Tuy nhiên cậu ta vẫn khiến tôi bực mình với cái thái độ ngang tàng như ngày nào. Không hiểu vì sao khi trở thành sinh viên thì ngay lập tức Nhân Mỹ không chịu gọi tôi bằng cô nữa. Thay vào đó là gọi tên như bạn ngang trang phải lứa với nó.
- Đã bảo bao nhiêu lần là gọi chị đi. Không thì gọi cô cũng được.
Tôi gắt gỏng.
- Giờ tôi là sinh viên rồi nhá! Việc gì phải gọi Tử Quân bằng chị hay bằng cô cơ chứ!
Cậu nhóc hất mặt cãi lại.
- Cậu thua tôi những hai tuổi lẫn đấy!!!
Tôi vẫn không chịu thua.
- Gái hơn hai, trai hơn một là đẹp!
Nhân Mỹ cười lém lỉnh.
- Tôi đã có chồng rồi. Câu đó không có tác dụng!
Dù biết cũng hơi phũ phàng nhưng tôi ghét cái sự ngông nghênh của cậu ta lắm rồi.
- Tôi đã bảo rồi. Tử Quân sẽ kết hôn hai lần. Lần thứ hai chú rể sẽ là tôi.
Tôi đến phát ngấy với tuyên ngôn vô lý của cậu ta. Tuy nhiên nghe hoài cũng quen nên tôi cũng không rỗi hơi để gân cổ cãi lại.
- Còn Nhã Kiều em chồng tôi thì sao? Cậu tính đá con bé khi đã công khai hẹn hò với nó à?
- Gì? Hẹn hò? Chỉ vì cô ta và tôi học cùng một lớp đại học nên mọi người mới bị con nhóc đó lừa phỉnh chuyện tôi và nó yêu nhau. Vậy mà Tử Quân còn nói thế nữa à???
Nhân Mỹ phản ứng gay gắt như vừa mới dẫm phải đinh.
- Thì cậu mở lòng ra với nó chút đi. Vì cậu mà nó học như điên để có thể đậu vào trường đó đấy. Gì chứ riêng chuyện con nhỏ đậu được trường xịn làm tôi nể phục rất nhiều.
- Kệ cô ta chứ! Thôi. Mỳ với sữa này! Ăn đi! Tôi đi học đây.
Nhân Mỹ méo mặt phản pháo, thả bì thức ăn trên bàn rồi bỏ đi. Mấy tháng nay nếu không có cậu nhóc bầu bạn thì chắc tôi cũng mốc meo trong cái phòng thư viện này rồi. Mục đích tôi tới đây làm là để tìm sự thật. Nhưng có vẻ những điều mà tôi cần biết thì tôi đã biết hết rồi. Đã đến lúc tôi cần phải chia tay công việc quá nhàn hạ này mà thôi…
Công cuộc đi tìm sự thật của tôi bị gián đoạn trong một thời gian khá dài vì sự mất tích của những nhân tố quan trọng. Đầu tiên là Luca. Sau đó là cô Thi. Thực ra nói cô Thi mất tích cũng không đúng vì chính xác là cô ấy được trường cử đi tu nghiệp nước ngoài sáu tháng. Đúng lúc tôi định hẹn cô ấy để hỏi chuyện thì nghe tin cô đã lên máy bay.
Nhưng sáu tháng đã trôi qua, có lẽ cô Thi cũng sắp về…
Và có lẽ tôi cũng sắp tìm ra được những điều quan trọng nhất.
Dạo này tôi thường xuyên bị mất ngủ. Việc đó cũng hoàn toàn dễ hiểu khi mà đêm nào chồng tôi cũng thức tới gần sáng để hoàn thành những bản vẽ. Anh không ngủ thì làm sao tôi ngủ được. Thế là người tôi cứ gầy sọp đi, chỉ có cái bụng là to ra vì ăn quá nhiều và không chịu tập thể dục.
Tháng này hình như là tháng của mưa thì phải. Hầu như tối nào trời cũng trút mưa. Đó là lý do cho việc cây lá sau vườn nhà tôi rất xanh tốt và mau lớn. Chỉ là điều là đất sau vườn trở nên nhão nhoẹt hơn. Sau khi tôi ra vườn dọn lá rụng thì đôi dép của tôi đều bị dính đất vàng. Nhìn rất bẩn và tôi luôn phải rửa sạch nó ngay sau đó.
Tối chủ nhật.
Tôi lại phải ở nhà một mình. Phong Trần có cuộc hẹn với mấy ông bạn hồi đại học nên có báo với tôi là sẽ về trễ. Con nhóc Nhã Kiều thì đã xúng xính đi dự sinh nhật bạn. Bà ngoại thì đi khiêu vũ chưa về. Chỉ có tôi là ở nhà với Puppy. May là con cún này không thay đổi giống chủ nó mà vẫn quấn quýt với tôi như ngày nào. Nếu không chắc tôi tủi thân đến chết mất.
Ngồi bó gối trên giường, tôi lắng nghe tiếng mưa rơi và nhìn vào bức ảnh của bé Trinh. Lại thêm một năm nữa tôi không được nhìn thấy em gái mình. Không biết Luca đã giấu em ở đâu mà dù đã rất cố gắng tôi vẫn không tài nào tìm ra được. Nỗi nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ em gái lại ùa về trong tôi. Puppy nhỏ bé lại như mọi lần cựa đầu vài chân tôi an ủi.
Sột soạt…
Có tiếng động gì đó sau vườn thì phải. Nhìn qua khe hở của ô cửa sổ đã đóng kín, tôi lại thấy bóng đen lần trước đi ngang qua…
Đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy hắn ta…
Nhanh như cắt, tôi chạy xuống nhà bếp, tiến tới ô cửa sổ trước mặt bồn rửa chén và mở hé cửa ra nhìn. Phòng bếp gần sát với căn phòng bí ẩn nên nếu chịu khó đứng dọc lại và căng mắt nhìn thì cũng sẽ thấy được điều gì đó.
Và những gì tôi thấy lúc này là một bóng đen đang tra chìa vào ổ. Sau đó là một chi tiết khiến tôi không khỏi bàng hoàng.
Đó chính là một phần đuôi tóc dài bị lộ ra khỏi áo choàng. Tôi nhìn thấy được điều đó là nhờ chút ánh sáng nhỏ nhoi của cây đèn đường ở khu vực đối diện hắt sang. Là phụ nữ ư??? Bóng đen bí ẩn đó là một phụ nữ à??? Nhưng không thể là Luca được. Dáng người này rất thấp bé và nhỏ con trong khi Luca thì hoàn toàn ngược lại.
- Em ơi! Anh về rồi này!!!
Là giọng Phong Trần. Anh ấy đã về. Tôi nhanh chóng khép lại cửa rồi chạy ù lên phòng trên. Tim vẫn đập loạn nhịp vì lo sợ.
- Em đây! Em mới đi vệ sinh. Sao anh uống nhiều thế???
Tôi đỡ chồng vào giường nằm khi anh đã say ngoắc cần câu. Lần đâu tiên tôi thấy anh xỉn nặng nề như thế. Phải vất vả tôi mới thay được bộ quần áo đầy mùi bia rượu và thuốc lá trên người Phong Trần. Cũng may sau khi kiểm tra không thấy có vết son môi hay mùi nước hoa nào cả. Nếu không thì anh sẽ không thể yên thân với tôi.
- Vợ ơi vợ à anh yêu em nhiều nhiều lắm!!!
Tôi giật thót mình khi Phong Trần ngồi dậy ôm chầm lấy tôi và nói như thế. Nhưng đúng là nghe anh nói vậy lòng tôi cũng nguôi ngoai đi nhiều. Cứ tưởng vì công việc mà anh đã quên cô vợ này rồi chứ.
Vài phút sau thì tôi nghe tiếng bà ngoại. Chắc bà cũng đã về rồi. Đắp chăn cho Phong Trần xong tôi chạy ra đón bà. Nhà chồng tôi có cái lệ là ai về nhà đều được người đang ở nhà ra đón.
- Bà về rồi à? Nhảy mệt không bà?
Tôi mỉm cười chào bà, lòng vui mừng khi không thất bất cứ dấu hiệu nào say xỉn từ phía bà ngoại.
Nhưng hình như có cái gì đó không ổn…
- Uh. Làm sao mà mệt được. Hôm nay bà nhảy không nhiều.
Bà ngoại hớn hở trả lời tôi trong khi tôi cứ đứng ngẩn ngơ ra. Mọi chú ý của tôi bây giờ dồn cả về đôi giày mà bà vừa đi về.
Đế của nó dính đầy đất bùn màu vàng!!!
Điều đáng nói là từ cổng vào đến nhà được lát bằng gạch nên chắc chắn không thể có đất bám vào giày như thế được. Màu đất đó chỉ có trong vườn nhà bà ngoại tôi thôi. Với lại bà đi bằng ô tô và nơi bà đến đều là chốn sang trọng thì làm sao gót giày lại bị bám đất nhỉ???
Có lẽ là tôi đa nghi rồi. Đất bùn như thế thì ở đâu chẳng có. Bóng đen kì lạ kia đã làm tôi mụ mẩm mất rồi!
- Thôi bà đi tắm đây. Con bé Kiều vẫn chưa về hả? Ham chơi quá!
Bà ngoại nói vội vã rồi đi vào tro