Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
ng. Và lúc bà đi ngang qua tôi thì da ở tay tôi đã cảm thấy ướt ướt. Hình như tôi cái gì đó của bà chạm vào tay tôi. Và nó bị ướt…
Với tầm đó thì chỉ có thể là…tóc mà thôi!
- Bà ơi…
Tôi gọi trong vô thức.
- Tóc bà hình như bị ướt rồi…
- Thế à? Uh! Đúng rồi! Chắc hồi xuống xe chưa kịp che ô. Cám ơn cháu dâu đã nói cho bà biết nha!
Đợi bà đi hẳn vào phòng tôi mới khuỵu hẳn xuống. Là thế nào đây??? Phía tóc bị ướt của bà cũng chính là phía tóc mà hồi nãy tôi nhìn thấy ở bóng đen kì lạ kia. Lúc bà quay lại tôi cũng đã nhìn vào phần tóc ở phía còn lại thì thấy nó hoàn toàn không bị ướt.
Tôi phải hiểu chuyện này là như thế nào đây???
Chẳng lẽ đó lại là bà tôi ư?.....
Sáng nay tôi không đi làm nhưng vẫn ra ngoài. Vì tôi đã hẹn với cô Thi. Tất nhiên là tôi không lấy danh nghĩa Tử Quân để hẹn cô ấy mà là lấy danh nghĩa của cô nhân viên làm ở thư viện trường để hẹn gặp. Những chuyện liên tiếp xảy ra đã khiến tôi cảm giác rằng nguy hiểm sắp đến gần nếu như tôi không nhanh chân hơn nữa.
Tôi đến muộn hơn mười phút để đảm bảo rằng cô Thi phải là người tới trước. Thái độ của cô Thi nằm trong dự đoán của tôi khi mà cô ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy người đến không phải là người đã hẹn mình.
- Sao em lại ở đây?
- Cô còn nhớ em ạ?
- Sao lại không. Em là Tử Quân. Là người cứu Nhân Mỹ hồi đầu năm mười hai mà.
- Vâng.
- Nhưng sao em lại ở đây?
- Vì em là người hẹn cô mà!
- Gì cơ?
- Em xin nói thẳng với cô luôn. Cô nhân viên trong phòng thư viện của trường và em chỉ là một người. Em đã cải trang để trở thành cô ấy.
Cô Thi rất ngạc nhiên khi nghe những gì tôi nói. Ánh mắt của cô ánh lên báo hiệu rằng cô đã bắt đầu nhận ra điều gì đó.
- Cô vẫn chưa hiểu lắm…
- Em tên là Cao Thị Tử Quân. Là con gái của Cao Viễn Dương, giám đốc của công ty Viễn Dương đã bị phá sản cách đây hai năm.
Tôi nói đến đây thì thấy nét mặt cô Thi đã bắt đầu biến sắc.
- Em nói với cô cái đó làm gì…Cô…
- Em nhận ra cô có mối quan hệ với ba em nhờ vào vết sẹo hình trái tim ở cổ tay của cô. Ba em bảo chỉ cần tìm ra những người có vết sẹo ở vị trí đó thì em sẽ tìm được sự thật.
- Cô xin lỗi! Cô không hiểu em đang nói gì. Cô có việc bận. Cô về trước đây!
Thái độ hốt hoảng của cô ấy làm tôi thêm chắc chắn rằng mình đang đi đúng hướng, và cô Thi chắc chắn biết được điều gì đó liên quan tới gia đình tôi và công ty ba tôi.
- Cô khoan đi đã! Cô có nhận ra bức hình này không?
Tôi gọi cô lại rồi chìa ra tấm hình đã tìm được ở nhà cô hôm nọ. Và quả là cô Thi hoàn toàn mất bình tĩnh khi nhìn thấy nó. Cô ngồi hẳn xuống ghế và hỏi tôi với giọng run rẩy.
- Sao em tìm được tấm ảnh này??? Cô đã đốt nó đi từ lâu rồi mà.
- Điều đó bây giờ không quan trọng. Giờ cô có thể cho em biết những gì mà cô đã biết không?
- Không thể…Không thể em à…
- Em đã phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để đi tới ngày hôm nay. Nếu cô là bạn của ba em thì xin cô hãy giúp em!!! Em cần được biết để tìm thấy em gái em! Em xin cô!!!!
Trước sự van nài của tôi, cô Thi nuốt nước bọt và người bắt đầu toát mồ hôi. Tôi nhìn thấy rõ được sự sợ hãi trên đôi mắt đang căng lên từng đợt của cô. Hình như cô ấy đang nhớ lại điều gì tồi tệ lắm.
- Cô không thể! Cô không thể để mình bị biến mất như họ được! Cô cũng không muốn giống ba em! Cô xin lỗi!!!
Cô Thi nói với giọng ngắt quãng và đầy khủng hoảng rồi chạy đi. Để lại tôi ngồi một mình với bức ảnh đầy bí ẩn.
Như vậy là sao?
Điều gì hay người nào đó kinh khủng đã khiến cho họ phải ra nông nổi này chứ???
Mấy ngày sau thì tôi nghe tin cô Thi tiếp tục sang Mỹ để du học theo diện tự túc. Cô ấy đã chạy trốn. Có vẻ như không chỉ chạy trốn tôi mà còn chạy trốn một ai đó nữa.
Và thế là mọi chuyện lại bế tắc. Mở được một nút thắt thì lại có thêm một nút thắt khác xuất hiện.
Tôi phải làm sao đây?
Bố ơi! Em Trinh ơi!!! Con phải làm gì bây giờ???
Hôm nay là sinh nhật của bà, công việc tôi được giao là dọn dẹp lại nhà cửa. Phong Trần thì bận túi bụi với cái dự án nào đó đang thực hiện. Nhỏ Kiều thì lăng xăng chạy đi mua thứ nọ thứ kia về trang trí trong bữa tiệc sinh nhật. Tôi thì è cổ ra để dọn tất cả ngóc ngách trong nhà. Nói chung là cũng khá vất vả.
Thu dọn tủ đồ cũ ở bếp, tôi phát hiện ra một cơ số thứ đã bị lãng quên từ lâu lắm rồi trong ngăn kéo của tủ. Nào là giày da, nào là bật lửa, nào là dao cạo râu, v.v… toàn là những thứ của đàn ông. Và có thêm một cuốn album ảnh nữa.
Tôi lấy khăn lau sạch bụi bám trên cuốn album rồi bắt đầu lật ra. Là hình của một cậu bé từ lúc sơ sinh đến khi trưởng thành. Là ai vậy nhỉ???
- Trời ơi! Chị làm gì thế? Cất vào lại đi! Bà ngoại mà thấy là bà la cho đấy!!!
Nhỏ Kiều đứng bên rít khẽ làm tôi giật mình.
- Sao thế??? Mà đây là ai???
Tôi ngạc nhiên trước thái độ của con nhỏ.
- Là ba của anh hai đấy! Chị cất mau đi! Nhanh lên!!!
Dù không hiểu mô tê gì cả nhưng tôi vẫn làm theo lời con nhóc, đóng lại cuốn album và cho vào tủ. Nhưng mà, hình như có gì đó quen quen!
Nghĩ ngợi vài giây, tôi chạy ào vào phòng mình. Bức ảnh! Hình ảnh cậu bé trong cuốn album đó rất giống một người ở trong bức ảnh này.
Nhưng tại sao tôi không tìm ra bức ảnh nhỉ??? Tôi nhớ là tôi luôn ép nó trong cuốn sổ đầu giường mà…
- Cháu đang tìm cái này phải không?
Tôi giật mình quay lại. Là bà ngoại và bức ảnh trên tay!
Phải mất vài giây tôi mới lấy lại bình tĩnh và tiến về phía bà.
- Dạ…vâng!
- Hồi sáng bà nghe điện thoại, cần ghi gấp vào giấy nhưng không tìm ra nên vào phòng cháu mượn đỡ cuốn sổ trên đầu giường. Bà thấy nó và tò mò nên đem về nhìn. Không sao chứ cháu dâu?
Giọng nói của bà hình như đã không còn như bình thường nữa, dù vẫn rất vui vẻ. Tôi thấy gai ốc mình nổi lên rần rần.
- Vâng…vâng…ạ….Bức ảnh này cũng không quan trọng lắm…
- Uh. Trả cho cháu nè! Bà đi đón bạn ở Mỹ về đây! Ở nhà lo mọi chuyện giúp bà nha! Con nhỏ Kiều nó chẳng làm được chuyện gì đâu.
Bà ngoại đưa tấm ảnh cho tôi, dặn dò vài điều rồi đi ra xe. Lúc đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Càng lúc tôi càng thấy bà ngoại có cái gì đó không ổn…
Và càng lúc tôi tôi càng nhận ra nguy hiểm đã sắp kề cận mình…
Buổi tiệc sinh nhật của bà diễn ra trong không khí rộn ràng như ngày lễ Tết. Ai cũng vui mừng ngoại trừ tôi. Không phải là tôi không muốn vui mà vì những gì bà ngoại làm và những lời bà ngoại nói làm tôi cứ thấp thỏm lo lắng. Ruột gan tôi nóng bừng cả lên. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như vậy.
Một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra…
Tôi tin là thế…
Sáng hôm sau, tôi đã quyết định đi làm một việc khá liều mạng. Đó là đi tìm mua một chiếc chìa khóa vạn năng. Tất nhiên là tôi không thể đi mua một mình vì mấy thứ mang tính chất ngoài lề đó tôi không am hiểu. Và tôi đã nhờ Nhân Mỹ đi cùng mình.
- Sao tự nhiên tìm mua cái này vậy???
Nhân Mỹ thắc mắc khi trên đường dẫn tôi tới một tiệm làm khóa mà cậu nhóc quen. Nó nằm khuất trong một con hẻm nhỏ xíu.
- Có việc quan trọng.
Tôi trả lời với vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng. Căn bản là tôi đang sợ. Chuyện này nếu mà bà ngoại biết được chắc tôi hết sống mất. Mặc dù chưa bao giờ bà nhắc đến căn phòng bí ẩn đó trước mặt tôi nhưng nhìn cách mà Luca nhìn tôi khi tôi có ý hỏi bà về nó.
- Tử Quân có nhiều việc quan trọng giấu tôi nhỉ?
- Cậu biết những cái đó cũng không có ích lợi gì đâu.
- Cũng chưa hẳn…
Sau vài phút nữa thì chúng tôi đến nơi. Khi nghe tôi miêu tả về ổ khóa của cánh cửa ở căn phòng bí ẩn thì ông chủ tiệm khóa đưa ra một nhận xét khá nặng nề:
- Theo những gì cô nói thì đó thuộc dạng ổ khóa không mở được nếu không có chìa gốc của nó.
- Gì cơ ạ?
- Nó là ổ khóa vĩnh cửu. Trong giới làm nghề khóa này thì chỉ có duy nhất một người làm ra được nó. Nhưng ông ta đã mất cách đây vài năm rồi.
Một cảm giác thất vọng tràn vào tâm trí tôi. Vậy là cuối cùng mọi thứ vẫn chỉ là bế tắc hay sao? Không phải như vậy chứ…
- Thuốc độc cỡ nào cũng có thuốc giải mà. Làm gì có chuyện ổ khóa đó không thể nào mở được.
Nhân Mỹ có lẽ vẫn chưa chịu khuất phục.
- Thì đúng là thế. Có rất nhiều người cố gắng tạo ra chiếc chìa có thể mở được ổ khóa đó vì nó là ổ khóa dành cho việc cất giữ và bảo quản những thứ vô cùng giá trị và quan trọng.
- Rồi sao nữa ạ?
- Thôi. Đây là một số chiếc chìa khóa được tạo ra với mục đích mở được ổ khóa đó. Cô cậu cứ cầm về rồi thử từng chiếc coi sao. Chứ tôi là tôi chịu rồi đó.
Chúng tôi nhận chùm chìa khóa từ tay của ông chủ tiệm với vẻ mặt khá căng thẳng. Riêng tôi không biết mình làm như thế này là đúng hay sai nữa.
- Hy vọng cô cậu sẽ gặp may mắn. Cái gì cũng tương đối thôi. Đôi khi một chiếc nào đó sẽ phát huy tác dụng trong lúc cần thiết.
Lời chào của ông chủ tiệm tiếp thêm cho tôi chút sức mạnh nhỏ nhoi. Đúng! Không bao giờ được từ bỏ hy vọng. Cứ cố gắng ắt sẽ thành công. Thời gian không còn nhiều cho tôi nữa. Nếu còn chậm trễ thì chính tôi sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tôi về nhà với tâm trạng của một kẻ có tội. Không hiểu sao lại thế. Nhưng cứ nghĩ đến việc lén lút ra sau vườn và mở cửa căn phòng đáng sợ đó thì tôi không tài nào thấy thoải mái được.
Tôi có hơi quá đáng khi nghi ngờ bà ngoại chồng mình trong khi bà luôn tốt với tôi?
Nhưng những gì đã xảy ra không thể làm tôi có cái nhìn vô tư như ngày xưa với bà được nữa. Đã có hai lần bà ngoại về nhà sau khi tôi nhìn thấy bóng đen sau vườn. Lần đầu thì tôi không để ý nhưng lần sau thì những biểu hiện của bà khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Tôi mong là những sự nghi ngờ đó đều chỉ là nghi ngờ mà thôi…
Chiều.
Khi chắc chắn tất cả mọi người đã đi khỏi, tôi mới rút chùm chìa khóa cất trong cặp và nhẹ nhàng tiến ra sau vườn.
Theo như hồi sáng tôi đếm thì chùm chìa khóa này có hai mươi lăm chiếc. Cũng không nhiều lắm. Tôi nín thở đứng nhìn cánh cửa vài phút rồi bắt đầu thử từng chiếc chìa một.
Chiếc thứ nhất, thứ hai, thứ ba,…
Chiếc thứ hai mươi…
Tất cả vẫn trả về một kết quả như nhau là không được!
Mồ hôi đã bắt đầu chảy ướt trán tôi, còn tay tôi thì cứ qua từng chiếc chìa lại run rẩy thêm. Nếu lúc này mà có ai trong nhà nhìn thấy tôi thì sẽ sao nhỉ???
Thật là đáng sợ!
Năm chiếc cuối cùng được tôi check bằng một sự cẩn thận. Tôi không muốn đến cuối cùng vẫn không có kết quả gì. Linh tính mách bảo rằng chỉ cần tôi khám phá được căn phòng này thì những gì tôi muốn biết sẽ được phơi bày…
Chiếc thứ hai mươi mốt vẫn không được…
Chiếc thứ hai mươi hai vẫn không được…
Chiếc thứ hai mươi ba…
Tôi nghe ổ khóa phát ra một âm thanh gì đó. Vặn thêm một nấc nữa…
Bốc!
Được rồi!!!
- Cháu đang làm cái gì thế?
Đúng lúc tôi đang vui sướng tột đỉnh thì câu hỏi nhỏ nhẹ của bà làm bao nhiêu máu trong người tôi lập tức ngừng chảy.
- Dạ…Cháu…
Thực tình là dù cho có không hoảng sợ thì tôi vẫn không biết phải trả lời bà như thế nào.
- Vì sao cháu lại muốn mở cánh cửa đó? Cháu mong chờ điều gì khi mở nó ra?
Bà hỏi với một nụ cười. Nhưng tôi đã không thấy nét hiền từ đáng yêu trong nụ cười ấy nữa. Có gì đó rất rất đáng sợ…
- Tại vì cháu thấy lâu nay không ai mở cửa căn phòng này cả nên cháu nghĩ sẽ mở nó ra để nó có chút ánh sáng…
Một lời nói dối đúng chất nói dối của tôi.
- Thế à? Trong ánh sáng chỉ chứa toàn giả dối thôi. Chỉ có bóng đêm mới là trung thực nhất.
- Dạ?
Câu nói đầy tính triết lý của bà làm tôi há miệng nhìn vì chẳng hiểu gì cả.
- Không có gì. Khóa cửa lại và đưa chìa khóa cho bà.
Tôi khựng người trước yêu cầu của bà. Khó khăn lắm tôi mới tìm ra được chiếc chìa có thể mở ổ khóa vĩnh cửu này. Bây giờ đưa cho bà thì coi như mất trắng bao công sức.
- Sao thế? Đưa cho bà nào! Bà thương…
Hai từ “bà thương” làm tôi thấy sợ hơn bất kỳ lời nói dọa nạt nào. Vì trong âm sắc của câu nói là cả một tấn đe dọa và cảnh cáo.
Dù rất không muốn đưa nhưng lý trí báo với tôi rằng cần phải nghe theo lời bà lúc này nếu không muốn có điều gì đó tồi tệ xảy ra…
Tôi khóa ổ rồi rút chìa khóa ra, sau đó tiến lại phía bà và dùng hai tay chìa ra chùm chìa khóa trước mặt.
- Không cần cả chùm chìa khóa, chỉ cần đưa bà chiếc chìa cháu vừa dùng để mở ổ khóa ra thôi.
Tôi làm theo lời bà mà lòng đầy tâm trạng. Không biết sau đó bà sẽ xử tôi như thế nào đây. Dù biết khi làm hành động này là rủi ro cao nhưng không nghĩ số tôi lại xui xẻo đến vậy. Tại sao số phận lại không cho tôi cơ hội để tìm ra sự thật cơ chứ???
- Cất chùm chìa khóa ấy lại mà làm kỷ niệm. Nhìn vào đó và tự nhắc nhở mình đừng nên cố gắng biết quá nhiều. Biết nhiều là khổ nhiều cháu à. Lần này bà sẽ bỏ qua cho cháu. Vì bà tin cháu không phải là đứa làm bà đau lòng.
- Dạ…
Tôi không dại mà trả lời theo kiểu không đồng ý. Nhưng những lời bà nói làm tôi lặng người. Hình như tôi mới làm điều gì đó rất có lỗi với bà. Tôi cũng đâu muốn làm vậy. Chỉ là sự thật thôi thúc thôi phải đi tìm nó…
Từ hôm đó đến giờ tôi luôn giữ khoảng cách với bà mặc dù bà không làm gì tôi và vẫn bình thường với thôi như trước đây. Một phần vì tôi sợ phải đối diện với ánh mắt ẩn chứa quá nhiều điều khó hiểu của bà, một phần tôi thấy có lỗi khi đã làm bà thất vọng về mình.
Nhưng những nghi ngờ trong lòng tôi thì không lúc nào tan biến…
- Dạo này thấy em gầy quá! Em lười ăn phải không?
Tôi ngậm ngùi khi nghe Phong Trần hỏi thăm. Đã mấy tháng nay anh đâu có đoái hoài gì tới tôi đâu. Đối với anh chỉ có dự án và dự án, từ lâu đã không có tôi rồi. Chắc vì bây giờ tôi gầy quá nhiều so với ngày trước nên anh mới phát hiện ra.
- Sao em không trả lời anh thế?
Phong Trần hỏi lần hai khi thấy tôi không trả lời.
- Em không sao cả. Chỉ là em không muốn ăn thôi.
Tôi nói rồi gác đũa xin phép vào phòng. Cả tháng nay tôi có ăn uống gì được đâu. Cứ thấy thức ăn là tôi lại cảm giác chán nản. Vì thế mà người tôi gầy hẳn. Ước chừng người tôi bây giờ chỉ bằng một nửa ngày xưa thôi.
Lấy chồng là héo hon như vậy sao?
Ôi buồn.
Lúc anh vào phòng thì tôi đã nằm trên giường. Thực ra tôi không ngủ nhưng vẫn giả vờ ngủ. Anh làm tôi buồn và tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.
Trước khi tới trường, Phong Trần khẽ cúi xuống hôn nhẹ vào má tôi rồi lặng lặng bước đi. Nước mắt tôi lại chảy dài. Nếu anh vẫn yêu tôi như ngày xưa thì sao anh lại không đáng yêu như ngày xưa nữa. Sao anh lại chỉ biết có công việc và bỏ tôi một mình trong mấy trời qua? Tôi ghét anh! Tôi ghét anh lắm!
Chiều.
Tôi định ngủ một giấc thật đã nhưng Nhân Mỹ đã không cho tôi toại nguyện. Cậu nhóc cứ réo điện thoại liên hồi làm tôi bực mình đến mức muốn quăng cái alo vào sọt rác.
- Cậu làm cái trò gì thế hả? Tôi muốn ngủ!!!
Tôi hét lên trong điện thoại.
- Đi khám với tôi nhanh lên!
- Gì cơ??? Khám cái gì???
- Hôm qua tôi đã bảo rồi đó. Nhìn Tử Quân chắc chắn có bệnh! Đi với tôi! Để thêm vài ngày chắc Quân thành bộ xương khô mất!
- Tôi không thích!!!
- Nếu không đi thì tôi tới tận nhà lôi đi đấy. Nếu không muốn Nhã Kiều làm ầm lên thì thay áo quần và tới địa chỉ tôi nói nhanh lên!
Cậu ta lần nào cũng thế, cũng tắt điện thoại trước khi tôi phản ứng lại. Dù đang rất bực mình nhưng tôi cũng phải nghe lời Nhân Mỹ. Gì chứ đụng vào ổ kiến lửa Nhã Kiều thì không thú vị chút nào.
Nhân Mỹ dẫn tôi tới một phòng khám tư. Cậu nhóc bảo đây là một chỗ quen của gia đình. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm. Chỉ mong khám xong và được cậu ta thả cho về nhà. Dạo này tôi thường hay bị mệt và chỉ thèm ngủ.
Bác sĩ nhìn tôi hồi lâu rồi khám tổng quát, sau vài giây thì nhìn tôi với vẻ mặt mà tôi cũng không biết là nghiêm trọng hay vui vẻ nữa.
- Theo tôi cô nên đến bệnh viện chuyên dành cho sản phụ để khám cụ thể hơn…
Cả tôi và Nhân Mỹ ngạc nhiên trước câu nói của bác sĩ.
- Gì ạ??? Vì sao lại là bệnh viện chuyên cho sản phụ ạ???
Vị bác sĩ chỉnh lại gọng kính rồi nói ôn tồn.
- Theo những gì tôi chẩn đoán thì cô đã mang thai được hơn hai tháng rồi.
- Dạ?????????
Tôi hét lên đầy kinh hoàng. Có thai ư??? Ba tháng ư????
Suốt cả đoạn đường tới bệnh viện, tôi nhìn sang thấy Nhân Mỹ có vẻ không ổn chút nào. Tôi đã bảo cậu nhóc về đi để tôi đi một mình nhưng cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ im lặng và đi theo tôi.
- Cậu đứng ngoài đợi tôi. Con trai vào đó không được đâu.
Tôi dặn dò Nhân Mỹ.
- Biết rồi! Vào đi!
Cậu ta bực dọc đẩy tôi vào trong.
Bây giờ tâm trạng của tôi có thể nói là không ổn chút nào…
Hai mươi phút sau.
Nhìn thấy tôi bước ra với vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Nhân Mỹ tiến lại hỏi rối rít:
- Sao rồi? Kết quả như thế nào???
- Uhm…
- Sao??? Nói đi!!! Đừng có thái độ như thế!!!
- Uhm…
- Tôi bực rồi đấy! Nói đi!!!
- Tôi đã có em bé được hai tháng một tuần rồi! Tôi đã được làm mẹ rồi!!!
Tôi nhảy cỡn lên sung sướng trước mặt Nhân Mỹ. Cảm giác biết rằng mình đang mang một sinh linh trong người thật kỳ diệu làm sao!!! Thế là tôi đã bước vào khoảng thời gian hạnh phúc nhất của người phụ nữ. Ôi…
Trên đường về nhà, lòng tôi cứ lâng lâng kỳ lạ. Những lo lắng buồn bã và sợ hãi bấy lâu nay của tôi tan biến đi. Hình ảnh một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu cứ hiện ra trong đầu tôi và làm tôi cười tủm tỉm suốt. Phong Trần chắc là sẽ vui lắm nếu biết được điều này. Cả bà và Nhã Kiều nữa!!! Chưa bao giờ tôi mong được về nhà sớm như lúc này!!!
Dừng ngang đèn xanh đèn đỏ, điện thoại đổ chuông làm tôi dựng hẳn xe vào sát lề để nghe. Bây giờ tôi cần phải bảo vệ và chăm sóc bản thân đàng hoàng vì bây giờ tôi đã là mẹ rồi!
Là số lạ…
- Alo!
- Là tôi đây! Thi đây! Nghe rõ những lời tôi nói. Đầu tiên hãy nhấn nút ghi âm cuộc hội thoại này lại đi.
Tôi làm theo lời cô ấy như một con rô bốt.
- Bà ngoại chồng cô chính là người phụ nữ trong tấm ảnh đó. Tôi chính là bé gái duy nhất trong tám đứa trẻ đó. Tôi, ba cô và những người còn lại, chúng tôi đều là trẻ mồ côi. Bà ấy là người nhận nuôi chúng tôi từ một cô nhi viện. Bà ấy nuôi dạy chúng tôi thành những con người vừa giỏi giang vừa khôn ngoan để giúp bà hoàn thành những kế hoạch phi pháp từ nhỏ đến lớn. Cách đây hai năm, vì không chịu đựng được sự áp bức và những kế hoạch quá trắng trợn của bà ấy mà tám người chúng tôi đã chung tay làm ra một phi vụ lớn để đánh đổ bà ta. Tuy nhiên mọi việc đổ vỡ vì Luca, người theo dõi bí mật do ngoại chồng cô cử đến, cũng là người làm việc dưới trướng ba cô đã lấy được những tài liệu của chúng tôi và làm chúng thất bại. Đó chính là lý do vì sao hàng loạt công ty của ba cô và những người khác bị phá sản ngay sau đó. Thêm nữa, để bắt được chúng tôi, bà ta đã bắt cóc những đứa trẻ, con của chúng tôi và nhốt chúng lại để buộc chúng tôi phải xuất hiện. Vụ cháy kinh hoàng đó cũng do bà ta gây ra. Nếu tôi không bị tai nạn trong lúc chạy xe tới nơi con gái tôi bị nhốt và phải phẩu thuật lại toàn bộ khuôn mặt và ba cô không bị ngơ ngẩn vì quá shock thì chúng tôi đã bị bà ta bắt đi như sáu người kia rồi. Tôi cứ nghĩ sẽ quên hết mọi chuyện và sống một đời yên ổn bên cạnh ba của Nhân Mỹ nhưng bà ta đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, tôi không biết lúc nào mình sẽ bị bắt đi. Vì thế tôi cần phải cho cô biết tất cả. Tôi có cất giấu một tập tài liệu tố cáo tội ác lừa đảo của bà ta. Nếu như tôi có mệnh hệ gì thì cô hãy tới nhà Nhân Mỹ, lên phòng tôi, mở két sắt nhỏ đặt trong tủ quần áo với mật mã 6754 để lấy nó ra và đưa cho cảnh sát. Dù sao bà ấy cũng có công nuôi dưỡng bảo bọc chúng tôi nên tôi đã nghĩ sẽ chôn nó vào quên lãng. Nhưng giờ thì có lẽ không thể nữa rồi. Hãy nhớ là phải cẩn thâ…Á!!! Mấy người là ai!!! Buông tôi ra! Buông tôi ra!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đầu dây bên kia đã hoàn toàn mất tín hiệu, tôi cũng đánh rới chiếc điện thoại xuống nền đất. Những gì tôi vừa nghe thật quá đáng sợ và quá khó chấp nhận. Tất cả là một tay bà ngoại chồng tôi làm ra ư??? Còn cô Thi…Ai đã bắt cô đi??? Là ai???
Hay chăng là người ấy…Là bà ngoại của tôi???....
Như một kẻ mất hồn, tôi lao như bay về nhà. Sao những điều kinh khủng như thế lại xảy ra với tôi??? Sao có thể là bà??? Là bà chứ???
Gió và bụi thổi bay vào mắt tôi đến cháy rát. Nhưng tôi không còn tâm trí để quan tâm tới nó nữa. Trái tim tôi như tan thành trăm mảnh. Đầu óc tôi thì chẳng còn chút tỉnh táo nào nữa. Tôi cảm giác mình có thể vặn đứt tay lái ngay lúc này. Hóa ra lâu nay tôi chung sống với người đã khiến cho gia đình tôi tan nát. Còn yêu thương và kính trọng họ nữa. Tôi điên cuồng đi tìm em gái mình mà không hay biết nó đã bị người ấy bắt đi. Sự thật nằm ngay bên cạnh tôi mà tôi không hề hay biết. Thế này là thế nào??? Là thế nào đây???
Lúc gần tới trước cổng nhà, tôi đã kịp dừng xe để lấy lại bình tĩnh. Nếu tôi mất kiểm soát trong thời điểm này thì mọi chuyện sẽ hỏng hết. Chỉ có bình tĩnh thì tôi mới có thể tìm ra được em tôi và đưa mọi chuyện ra ánh sáng…
Phải!
Tôi phải bình tĩnh!!! Tôi cần phải hỏi bà cho ra lẽ mọi chuyện!
Lúc tôi dắt xe vào cổng thì Phong Trần cũng vừa về. Lần đầu tiên trong mấy tháng gần đây anh nở nụ cười quyến rũ của ngày xưa chào tôi một cách thân mật.
- Vợ yêu! Em mới đi đâu về thế?
Nếu là tôi của cách đây vài tiếng đồng hồ thì tôi sẽ hớn hở ôm lấy chồng mình và hôn anh báo tin rằng anh đã lên chức bố. Nhưng giờ đây thì nỗi đau khổ và hận thù đã chiếm trọn trái tim bé nhỏ của tôi, khiến tôi trở thành một người hoàn toàn khác.
- Ơ! Em đi đâu thế???
Phong Trần ngạc nhiên khi tôi chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào trong nhà. Tới ngang cửa thì bà ngoại và Nhã Kiều đã đứng ở phòng khách từ lúc nào. Vì đang vô cùng rối loạn nên tôi không nhận ra được nét mặt đầy giận dữ của hai người đó.
Bốp!
Một cái tát trời giáng mà bà dành cho tôi khi tôi vừa bước chân vào thềm nhà. Phong Trần hoảng hốt chạy lại cầm tay bà hét lên:
- Bà làm gì thế??? Sao bà lại đánh cô ấy???
Bà ngoại giật tay Phong Trần ra, gằn giọng và chỉ thẳng về phía tôi.
- Cô đúng là kẻ phản bội! Cô đã lừa gạt cháu trai tôi trong suốt thời gian qua! Sao cô dám???
Tôi đứng thần ra, mặt vẫn còn bỏng rát vì cái tát quá mạnh của bà. Tôi không hiểu bà đang nói gì cả.
- Còn nhìn tôi bằng đôi mắt ấy nữa sao? Nhìn đi!
Một loạt ảnh được xổ tung ra trước mặt tôi. Tôi ngơ ngác nhìn, toàn là hình chụp tôi và Nhân Mỹ. Một cách run rẩy, tôi cúi xuống và cầm lấy từng cái để xem. Cái ôm bất ngờ của Nhân Mỹ khi tới dự đám cưới tôi, cảnh chúng tôi đứng chung nhìn bầu trời trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất, cảnh tôi bước ra từ nhà Nhân Mỹ lúc tới thăm cậu ấy ốm, và cả cảnh mới hôm nay tôi đi cùng Nhân Mỹ đến bệnh viện phụ sản đều bị chụp lại. Mỗi bức ảnh đều có ghi ngày giờ chụp cụ thể. Ai có thể làm ra trò này cơ chứ???
- Bà ơi! Cháu không làm điều gì có lỗi với Phong Trần cả!!! Chúng cháu chỉ là bạn!!! Chúng cháu hoàn toàn trong sáng!!!
Tôi khẩn khoản giải thích. Thật sự nỗi oan này là quá lớn đối với tôi.
Bốp!
Tôi nhận thêm một cú tát từ Nhã Kiều. Con bé nhìn tôi với đôi mắt sắc lẻm và những cái nghiến răng kèn kẹt.
- Im đi! Đồ giả dối! Làm sao cô có thể dụ dỗ bạn trai của em chồng mình chứ!! Đúng là đồ trơ trẽn!!! Tôi hận cô!!!!!!!!!
Con nhỏ rít lên rồi bỏ vào phòng. Bà ngoại cũng nói một câu ngắn gọn rồi bỏ đi:
- Đi đi! Nơi này không chào đón cô nữa.
Tôi đứng chôn chân với những sự xỉ vả từ hai người đó. Tôi không làm gì có lỗi, tôi không hề hai lòng với Phong Trần thì tại sao tôi lại phải hứng chịu những điều này??? Tại sao???
Quay sang nhìn Phong Trần, anh chăm chú cầm những bức ảnh lên và trầm ngâm nhìn. Anh không tức giận như họ, anh không chì chiết xúc phạm tôi như họ, anh cũng không làm bất kỳ hành động gì tổn hại đến cơ thể của tôi. Nhưng…nhưng ánh mắt anh thì không còn tin tôi nữa rồi…
- Anh à…Anh phải tin em…
Tôi đưa tay níu lấy vạt áo anh như một đứa trẻ níu lấy áo mẹ để mong mẹ chiều mình một điều gì đó. Mắt tôi đã ngấn nước và chuẩn bị trào ra.
Anh vẫn im lặng như thế. Vẫn đứng yên như thế. Những bức ảnh rung lên trong tay anh. Tôi nín thở, nín luôn cả những giọt nước mắt để chờ đợi một điều gì đó từ chồng mình. Tôi mong là anh sẽ nói câu “Anh tin em, anh biết là em vô tội”. Vì tôi lúc nào cũng tin anh…
- Em đi đi…
Đã tròn một tuần kể từ ngày tôi xách vali và rời khỏi căn nhà đó. Anh đuổi tôi đi bằng một câu nhẹ nhàng. Không trách móc. Không níu kéo. Tất cả chỉ còn là sự bỏ rơi. Đêm nào tôi cũng khóc. Những giọt nước mắt cứ ngày một nóng hơn và da diết hơn. Tôi nhớ anh. Rất nhớ. Chúng tôi chưa bao giờ xa nhau một ngày kể từ khi đám cưới. Đêm nào tôi cũng được anh ôm chặt vào lòng trước khi đi vào giấc ngủ. Trưa nào tôi cũng được anh hôn vào má trước khi anh đi làm. Tất cả những điều đó đã trở thành thói quen ăn sâu vào máu thịt của tôi. Để đến khi không còn được gặp anh là người tôi trở nên vô hồn vô cảm. Tuy nhiên vì đứa con trong bụng mà tôi vẫn phải tiếp tục ăn, tiếp tục sống. Dù không còn anh bên cạnh nữa nhưng con của chúng tôi vẫn đang ở bên tôi. Đứa trẻ sẽ giúp tôi có thêm sức mạnh để vượt nỗi đau lớn nhất cuộc đời này.
Nhưng tôi vẫn nhớ chồng mình lắm…
Tôi nhớ như in cái đêm mà tôi rời khỏi nhà bà ngoại. Trời đổ mưa thật to. Mưa xối xả. Mưa không ngơi nghỉ. Mưa hòa cùng với nước mắt chảy vào tim tôi. Làm những nỗi đau vốn đã âm ỉ trong tôi lại càng thêm nặng trĩu. Đúng lúc ấy, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ.
“Quà kỷ niệm mừng một năm ngày cưới của tôi ấn tượng không? Nhìn và cảm nhận đi nhé!
Ký tên: Mỹ Lan”
Tôi lặng đi giữa biển người đang tấp nập trước mặt. Hóa ra hôm nay là tròn một năm tôi và Phong Trần nên duyên vợ chồng. Vậy mà tôi đã quên khuấy đi mất. Những lo lắng, những suy nghĩ và cả những ích kỷ cá nhân đã làm tôi quên đi những điều quan trọng nhất đối với mình.
Và tôi đã bị cướp mất anh theo cách ngu ngốc nhất có thể…
Tôi không gặp bất kỳ ai trong thời gian đó. Tôi tự giam mình trong một căn phòng nhỏ, tự suy nghĩ lại tất cả mọi thứ. Tôi không muốn ai nhìn thấy mình trong tình trạng tồi tệ này. Ngay cả khi Cà Rem đang cần tôi bên cạnh thì tôi vẫn không thể đến bên con bé…
Nhắc đến chuyện Cà Rem. Những dự đoán đáng tiếc của tôi đã trở thành sự thật. Sữa Chua đích thị là một kẻ phản bội. Tôi không thể nào tưởng tượng được một gương mặt ngây thơ và hiền lành như thế lại là một kẻ tráo trở sở khanh có đẳng cấp. Vì không có thời gian nên tôi không quan tâm nhiều đến tình yêu của Cà Rem. Do đó tôi đã không biết rằng hầu hết mọi khoản chi tiêu giữa hai đứa nó đều do Cà Rem trả. Và rất nhiều lần em họ của tôi đã phải ăn cắp tiền của gia đình để đưa cho Sữa Chua khi thằng nhóc chơi game bị thua. Thêm một sự thật khá bất ngờ nữa là Sữa Chua đi học muộn hai năm nên xét về tuổi và sự khôn ngoan thì thằng nhỏ hơn đứt đứa em họ ngây ngô của tôi. Ngoài Cà Rem ra nó còn quen với rất nhiều đứa con gái nhẹ dạ cả tin khác chỉ với một mục đích là…đào mỏ. Sữa Chua quả thật rất chuyên nghiệp trong việc đánh lừa những cô gái mà nó quen. Và có vẻ như Cà Rem là đứa bị lừa một cách hoàn hảo nhất. Nếu không vì một cô nàng từng bị Sữa Chua lừa gạt tìm đến Cà Rem đến nói cho con nhỏ biết thì em họ của tôi đã chẳng ngờ được “ông xã” đáng yêu của nó là một kẻ lừa đảo. Thật tội cho con bé…
Nhưng bây giờ tôi cũng tội nghiệp không kém gì nó nên tôi không thể bên cạnh Cà Rem lúc này…
Đêm nào tôi cũng gọi điện thoại cho mẹ. Lúc này đây chỉ còn có mẹ là tôi có thể tâm sự và trò chuyện mà thôi. Vì điều kiện khó khăn nên mẹ không thể mua vé máy bay để về đây với tôi. Mẹ mong tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua được tất cả. Tôi còn quá nhiều việc để làm trước khi ngã gục như thế này…Tôi cũng đã làm mẹ. Và tôi cần phải là một người mẹ tốt!
Tôi đã thay số điện thoại. Vì thế không có ai có thể liên lạc được với tôi. Phong Trần, Nhân Mỹ và tất cả mọi người dường như đã biến mất khỏi cuộc đời tôi. Sống một mình và không có ai bên cạnh thật là khó khăn biết nhường nào. Bây giờ tôi chỉ mong số phận mở cho tôi một lối đi để tôi lại có thể nhìn thấy cầu vồng sau khi đã bị ướt nhẹp và lạnh buốt vì cơn mưa của những sự thật…
Con ơi…
Mẹ phải làm sao đây?...
Chương 5: Mưa tan dẫn lối cầu vồng
Bụng tôi đã bắt đầu to lên. Và tôi hạnh phúc khi biết rằng đứa con yêu thương đang lớn dần và khỏe mạnh. Dù những vết thương trong tim ngày ngày vẫn rỉ máu nhưng tôi không thể để con mình phải đau cùng tôi. Tôi không thể ích kỷ như vậy…
Nửa đêm…
Tôi bị thức giấc bởi tiếng sấm vang trời. Căn phòng tôi thuê trọ quá nhỏ bé khiến tôi càng cô đơn nhỏ nhoi hơn giữa cuộc đời rộng lớn này. Từ lúc tôi gặp chuyện cho đến bây giờ đêm nào trời cũng đổ mưa lớn. Mưa cứ âm ĩ dai dẳng làm cơn đau trong tim tôi chẳng lúc nào nguôi ngoai.
Điện thoai rung…
Tôi không cần nhìn xem ai gọi tới vì số điện thoại này tôi chỉ liên lạc với mỗi mình mẹ.
- Alo! Có chuyện gì mà mẹ gọi con vào lúc này vậy ạ?
- Luca vừa mới gặp mẹ.
- Dạ? Luca ư? Cô ta tìm mẹ làm gì thế?
- Nó không nói gì nhiều nhưng thái độ hốt hoảng và khẩn trương lắm. Nó bảo rằng ngay mai nó sẽ về nước và con phải tới sân bay để đón nó.
- Gì cơ ạ???
- Mẹ không biết. Nhưng nó bảo nếu con không tới thì con sẽ không tìm được sự thật.
Cuộc gọi kết thúc lúc một giờ bốn mươi lăm phút sáng. Và tôi đã không thể ngủ được từ khi ấy cho tới sáng hôm sau.
Sáng mai.
Theo những gì mẹ nói thì tầm mười một giờ Luca sẽ xuống máy bay. Hôm nay tôi lại có lịch đi khám thai. Và vì thế tôi quyết định sẽ đi khám thai sớm rồi tiến thẳng ra sân bay để đón cô ta. Không hiểu sao tôi luôn nghĩ rằng Luca là bạn chứ không phải là thù mặc dù chính cô ta là người đã làm cho tôi mất hết tất cả.
Tôi bước ra khỏi cổng bệnh viện với nụ cười hiếm hoi. Bác sĩ bảo con tôi vẫn đang phát triển khỏe mạnh. Ngày nào tôi cũng thầm thì những lời yêu thương với con và mong nó sẽ mãi được bình an. Tôi tin rằng con mình sẽ là một người tốt và tuyệt vời nhất. Có thể nó sẽ lớn lên mà không có cha nhưng tôi tự tin mình sẽ cho nó cả tình thương của cha lẫn mẹ…
- Em…
Tôi tắt ngúm nụ cười khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Hai tháng nay tôi đã luôn mong chờ được gặp người ấy…
Nhưng bây giờ thì…
- Con chúng ta vẫn khỏe phải không em?
Trong một bộ dạng đầy mệt mỏi với những hàng râu mọc lia tia và mái tóc dài xơ xác, Phong Trần đưa đôi mắt đầy tha thiết nhìn tôi. Giọng nói của anh vẫn luôn làm trái tim tôi thổn thức.
- Anh tới đây làm gì? Anh đi đi…
Đúng là tôi yêu anh. Đúng là tôi nhớ anh. Nhưng tôi không chấp nhận được việc anh vội vàng không tin tôi trước khi tìm hiểu ngọn ngành sự việc. Anh, chính anh chứ không ai khác đã lặng lẽ đá tôi ra khỏi căn nhà ấy bằng thái độ không còn chút tin tưởng và yêu thương nào. Tôi không cần một người chồng như thế!
- Anh biết anh là một thằng chồng tồi tệ. Anh đã không tin em. Anh không dám mong em tha thứ nhưng anh mong em đừng rời xa anh. Gần nửa tháng không liên lạc được với em, anh gần như phát điên. Ngày nào anh cũng đứng đợi ở đây những mong sẽ được gặp em và nói những lời này…
Phong Trần nói với giọng run rẩy. Tôi biết là anh đang đau lắm. Thật ra tôi cũng muốn như ngày xưa, được chạy lại và ôm anh thật chặt. Để được anh vỗ về và trêu chọc. Nhưng giờ mọi thứ lại xa vời quá. Niềm tin không còn đã tạo một khoảng cách quá lớn giữa hai chúng tôi.
Tôi tiến lại taxi và bước vào trong. Chỉ cần anh biết rằng tôi không phản bội anh là đủ rồi. Tôi không muốn mang tiếng oan khi đã hết lòng yêu anh và tin tưởng anh. Còn ngày xưa thì thật khó mà quay về…
Phong Trần vẫn như lúc nào, chẳng hề đuổi theo tôi khi tôi bỏ đi. Lần này cũng thế.
Tôi lén thở một tiếng đầy buồn tủi rồi đóng cửa lại. Có lẽ là hết thật rồi…
Nhưng vài giây sau, cả tôi và anh lái xe phải giật mình khi Phong Trần đột ngột chạy tới, níu lại cửa xe rồi nhảy vào trong ngồi luôn với tôi.
- Anh làm cái trò gì thế?
Tôi bực mình hét lên.
- Em cứ giận anh. Nhưng anh sẽ đuổi theo em cả đời…
- Gì hả???
Tôi không có thời gian để đuổi Phong Trần xuống xe. Sắp tới mười một giờ nên tôi cần phải ra sân bay gấp để đón Luca. Hai chúng tôi ngồi gần nhau nhưng tôi cứ ngỡ là xa nhau ngàn dặm.
- Em ốm đi nhiều quá…
Phong Trần nhìn tôi nói khẽ.
- Anh cũng toe tua đi nhiều…
Tôi đáp lại lạnh lùng.
- Chỉ có bụng em là to ra nhiều…
Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy vô duyên như thế.
- Sự quyến rũ của anh cũng đã giảm đi nhiều…
Tôi hằn giọng nói lại.
- Nhưng anh vẫn yêu em nhiều…
Phong Trần đột ngột nói với giọng khẳng khái và nắm chặt lấy bàn tay tôi…
Một phút giây ngỡ ngàng, tôi rút nhẹ tay ra, đưa mắt nhìn qua bên cửa sổ.
Những giọt nước mắt lại vương trên mi dài…
*Hai tuần trước*
- Cậu gọi tôi tới đây để làm gì? Chúng ta không có chuyện gì phải nói với nhau.
Phong Trần ngồi lạnh lùng trên ghế trong một quán cà phê gần trường.
- Anh nghĩ tôi muốn nói chuyện với anh? Không hề. Nhưng tôi không muốn nhìn người tôi yêu thương đau khổ.
Nhân Mỹ ngồi nghiêm túc, nhìn thằng vào Phong Trần và nói rành rọt.
- Im đi! Cậu phá hoại gia đình tôi mà con nói được câu đó sao?
Phong Trần bật dậy đầy giận dữ.
- Chính anh mới là người phá hoại gia đình mình. Không phải tôi.
Nhân Mỹ không chút bối rối, nói hùng hồn.
- Muốn gì thì nói đi. Đừng giả vờ là không có tội gì trước mặt tôi.
Phong Trần thở dốc và cố gắng kìm chế cơn tức giận.
- Tôi sẽ không nói rườm rà. Giữa tôi và vợ anh chỉ tồn tại một thứ tình cảm. Đó là tình cảm đơn phương của riêng tôi. Dù thật lòng tôi rất muốn chiếm trái tim của cô ấy nhưng Tử Quân đã đẩy tôi ra xa cả ngàn cây số ngay từ giây phút đầu tiên tôi bắt đầu.
- Đừng giải thích làm gì. Tôi chỉ tin vào những gì nhìn thấy. Không tin vào những lời nói ngụy tạo.
- Có thể anh không tin tôi. Nhưng anh phải tin cô ấy. Vì cô ấy luôn luôn tin tưởng anh.
- Im đi! Cậu không có tư cách để nói điều đó với tôi!
Phong Trần dường như không còn giữ được bình tĩnh. Anh hét lên và đứng hẳn dậy.
- Anh tức giận như thế làm gì khi anh đã gạt cô ấy ra khi cô ấy cần anh nhất? Tôi thấy thật hối hận vì sao lúc trước không cố gắng nhiều hơn để có thể khiến cô ấy yêu tôi chứ không phải yêu một thằng hèn như anh. Rõ ràng anh biết rõ những tấm ảnh ấy là một sự hãm hại, là một sự sắp xếp và cố ý nhưng vẫn nghi ngờ Tử Quân, vẫn đuổi cô ấy đi. Nếu tôi không nhỏ tuổi hơn anh và nếu anh không phải là người mà Tử Quân yêu thương thì tôi đã đánh anh nằm bẹp dí dưới sàn rồi.
Nhân Mỹ vẫn ngồi yên tại chỗ và ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang long lên sòng sọc của Phong Trần. Cũng may lúc đó quán vắng người nên không mấy ai chứng kiến được cuộc chiến của những người đàn ông đang gần như nổi điên vì người mình yêu thương.
- Tôi hoàn toàn không muốn tin những điều đó là sự thật! Nhưng…nhưng làm sao tôi có thể coi như không có chuyện gì khi hai người đã làm cái điều kinh khủng đó chứ???
Gương mặt Phong Trần đỏ ong, đôi mắt gần như đã sắp ướt vì những nỗi uất ức trong lòng.
- Đừng nói với tôi anh nghi ngờ đứa con cô ấy đang mang trong bụng là con của tôi?
Nhân Mỹ nhíu mày, hai đôi bàn tay đã kêu rắc rắc vì bị bẽ lại.
Đáp lại câu hỏi của Nhân Mỹ là một sự im lặng đến lặng người…
BỐP!
Một cú tát đầy lực của Nhân Mỹ làm Phong Trần ngã nhào xuống đất. Vội đứng dậy với vệt máu bên khóe miệng, Phong Trần đưa tay lên định đáp trả lại đối phương thì những lời mà Nhân Mỹ nói làm anh phải khựng lại:
- Cái thai chưa được ba tháng. Điều này có thể tới bệnh viện để đối chiệu lại. Hôm nay là 16/7, từ mùng 1 tháng 4 đến mùng 15 tháng 5 tôi đang ở Pháp với đoàn du học sinh của trường đại học. Nếu không tin thì có thể hỏi các thầy cô ở trường tôi. Không tin nữa thì cứ tới sân bay mà kiểm tra.
Phong Trần buông hẳn tay ra và ngồi bệt xuống ghế. Gương mặt vô hồn.
Trời lại đổ mưa…
Rất to…
Rất dữ dội...
Tại sân bay.
Chen chúc với hàng trăm người đang đứng đợi người thân, tôi và Phong Trần như bị bóp nghẹt đi vì bị xô đẩy. Tuy nhiên tôi vẫn khá ổn khi anh đã lấy thân mình che chắn cho tôi. Những cảm xúc của những ngày xưa cũ lại tràn về trong trái tim tôi dù rằng nó vẫn đang còn rỉ máu…
- Em đón ai thế? Mẹ về nước hả em???
Phong Trần la lớn vì đám đông quá ồn ào.
- Không. Tôi đợi một người khác.
Tôi cũng nói lớn, người đầy mồ hôi. Không biết Luca có việc gì mà lại bắt tôi phải tới đón cô ta nhỉ?
Khoảng vài phút sau, hành khách của chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam đã lần lượt kéo va li tiến ra phía sảnh lớn để đoàn tụ với gia đình. Trong đám người loi nhoi trước mặt, không khó để tôi có thể nhìn ra con người ấy.
Trong chiếc áo khoác da đen đầy ma quái, Luca với dáng vẻ đầy mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi vội vàng đưa tay ra vẫy vẫy và cố sức hét thật to.
- Tôi đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Luca dừng việc tìm kiếm và nhìn tôi. Trong phút giây tôi thấy được một niềm xúc động dâng trào trong ánh mắt đã lâu rồi không ánh lên vì vui sướng. Tuy nhiên chỉ được vài giây sau thì Luca đã trở về với Luca của bao năm nay và vội vã kéo va li tiến về phía tôi.
- Luca ư? Sao chị…
Phong Trần ngạc nhiên khi thấy Luca xuất hiện trước mặt mình. Tôi là người đi đón cô ta nhưng chính tôi cũng không vì sao cô ta lại đùng đùng có mặt tại Việt Nam sau một thời gian dài mất tích.
- Đi thôi! Chúng ta không còn thời gian nữa!!!
Luca hốt hoảng thúc giục chúng tôi. Qua thái độ của cô ta dường như có chuyện gì đó rất quan trọng sắp diễn ra và nếu chậm trễ thì mọi việc sẽ rất tồi tệ.
Ngồi trong taxi, Luca liên hồi nhắc chú tài xế đi nhanh, càng nhanh càng tốt. Điều đó càng khiến tôi và Phong Trần lo lắng và tò mò.
- Có chuyện gì thế??? Nếu chị không chịu nói thì tôi bảo taxi dừng lại đấy!
Tôi phát bực lên và bày tỏ thái độ.
- Nếu cô còn lề mề như thế thì em gái cô sẽ gặp nguy hiểm đấy!!!
Luca hét lên. Dường như cô ta sắp khóc. Tôi ngỡ ngàng. Em gái tôi ư? Bé Trinh ư??? Ý cô ta là sao chứ???
- Tôi được một người thân tín với bà chủ báo rằng hôm nay bà chủ sẽ làm một chuyện gì đó với những người bị bà ấy nhốt lâu nay vì phía cảnh sát dường như đã phát hiện ra những manh mối quan trọng. Khó khăn lắm tôi mới trốn khỏi Mỹ và về tới đây. Chậm trễ phút giây nào là tôi và cô sẽ không còn có thể gặp con nhỏ nữa!!!
Tôi bàng hoàng đến mức cảm thấy tim mình ngừng đập. Hóa ra lâu nay bà ngoại chồng tôi mới là người bắt giữ bé Trinh chứ không phải là Luca ư???? Vậy thì bà ấy nhốt con bé ở đâu??? Ở đâu???
Hay là…
- Là căn phòng sau vườn ư?
Tôi hỏi với đôi mắt dường như đã nhòe hẳn đi.
- Uh…
Luca trả lời với một tiếng thở dài mà ánh mắt đầy đau đớn.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……………………………
Tôi hét lên trong đau đớn. Dường như những thớ thịt trong người tôi đã rã rời và tê liệt hoàn toàn. Mắt tôi dường như không còn là của tôi nữa. Tay tôi dường như không còn là của tôi nữa. Mọi thứ bây giờ chẳng là gì trong mắt tôi. Chỉ còn nỗi đau, nỗi đau đến xé da xé thịt là đâm những nhánh dài vào trái tim vốn đã không còn lành lặn của Tử Quân này.
Vì sao??? Vì sao??? Vì sao mà suốt một năm trời qua tôi ở gần em gái mình, chỉ cách nó có mấy bước chân mà tôi lại không hay không biết??? Con bé còn nhỏ như thế, còn ngây ngô như thế thì tại sao lại bắt nó sống trong cái căn phòng đầy bóng tối ấy chứ???? Tại sao??? Tại sao lại để một đứa trẻ tội nghiệp phải chịu đựng sự hành hạ của bóng đêm và cô đơn trong suốt ba năm trời qua??? Bà ấy là ai??? Là ai??? Là ai mà có quyền cướp đi tuổi thơ của em tôi, cướp nó khỏi bàn tay yêu thương của gia đình tôi và nhốt nó lại trong ngần ấy thời gian??? Ôi không!!! Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi!!!
Tôi muốn nổ tung!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Con bé không bị hành hạ gì đâu. Thật ra căn phòng đó chỉ như một cái cổng mà thôi. Trong căn phòng đó có rất nhiều cửa, mỗi cửa lại dẫn xuống một phòng được xây dưới mặt đất phía dưới ngôi nhà mà bà chủ đang ở. Mỗi người bị nhốt có một phòng riêng. Đó không hẳn là nhà tù nếu nói về điều kiện sống nhưng thực sự là một nhà tù vì không ai được ra nhìn thấy ánh mặt trời.
Luca giải thích và cố gắng giúp tôi bình tĩnh trở lại. Phong Trần dù đang vô cũng hoảng loạn nhưng vẫn đủ tỉnh táo để ôm chặt tôi, không để tôi cử động loạn xạ vì không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
“Chị Quân ơi! Nắm tay em nè! Hihi!!! Chị không được khóc! Phải đứng lên thật mạnh mẽ nha!!!”
Trong giây phút đó, những lời nói và hình ảnh bé Trinh cùng nụ cười hiền đưa bàn tay nhỏ bé để nâng tôi lên khi tôi vô tình bị vấp ngã ngày xưa lại hiện về trong tâm trí tôi, rõ mồn một như mới xảy ra hôm qua vậy.
Tim tôi thắt lại. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi.
Phải! Bây giờ không phải lúc để tôi phát điên như thế này! Bé Trinh thân yêu của tôi đang gặp nguy hiểm. Nếu tôi chậm chân thì tôi sẽ không được gặp lại bé nữa. Không! Không! Tôi phải lấy lại tỉnh táo! Tôi phải tỉnh táo!!!
Như có ai đó điều khiển, tôi nhấn nút và gọi cho Nhân Mỹ. Cũng may là tôi lưu số điện thoại của tất cả mọi người vào máy, nếu không bây giờ đã không có số để gọi cho cậu ta.
- Alo! Tôi đây!!!
- Tử Quân hả??? Đang ở đâu??? Tôi đã tìm cô cả mấy tuần nay rồi. Cô…
- Chuyện đó không quan trọng. Nghe đây, lên phòng của ba cậu, mở tủ áo quần của của cô Thi ra, phía dưới có một cái hộp sắt. Mật mã mở hộp là 6385. Lấy tất cả những gì có trong hộp đó và đem tới ngay cho cảnh sát. Bảo họ rằng đó là bằng chứng về những phi vụ làm ăn phi pháp của bà Mai Thị Dương. Khoan, tôi sẽ gửi mail cho cậu một file ghi âm, cậu đem nó giao cho cảnh sát cùng với những tài liệu trong hộp luôn nhé. Làm đi! Ngay bây giờ!!! Nếu không tôi sẽ chết đấy!!! Nhanh!!!!!!!!!!
Tôi nói mà không ngừng nghỉ, không dừng lại một phút giây nào để kịp cho mình được thở một hơi. Ngay sau khi tắt máy, tôi vội vã tìm file ghi âm cuộc điện thoại lúc trước giữa tôi và cô Thi rồi gửi qua mail cho Nhân Mỹ. Bây giờ một giây một khắc đối với tôi cũng vô cùng quý giá. Vì chúng quyết định tính mạng của em gái tôi…
Chiếc xe taxi chở chúng tôi tiến về ngôi nhà mà tôi đã làm một đứa con dâu ngốc trong cả năm trời ở đó. Tốc độ xe cũng giống như tốc độ lo lắng và run sợ của tôi trong lúc này. Một tốc độ kinh hoàng!
Tại nhà bà ngoại Phong Trần.
Chiếc xe taxi dừng đột ngột trước cổng, Luca, tôi và Phong Trần nhanh chóng bước ra. Theo những gì Luca nói thì giờ này bà ngoại chồng tôi vẫn đang ở công ty xem xét một vài chuyện, chúng tôi có khoảng mười đến mười lăm phút để cứu hết tất cả những người bị nhốt trong căn phòng bí ẩn đó.
Luca móc từ trong bọc chùm chìa khóa rồi chạy lại trước cửa căn phòng. Tôi và Phong Trần đều run bắn lên chờ đợi cái ổ khóa chết tiệt đó được mở ra. Mồ hôi chảy nhiều đến mức làm mắt tôi cay xè như bị chà ớt vào. Làm sao bà ấy có thể nhốt nhiều người như thế suốt bao năm trời mà không bị ai phát hiện ra cơ chứ!!! Thật là đáng sợ…
- Tôi đã thề là sẽ mãi trung thành với bà chủ. Nhưng những việc mà bà chủ làm càng lúc càng không thể chấp nhận được…
Luca vừa nói vừa cố tìm chiếc chìa khóa mở cửa phòng trong chùm chía khóa nặng trịch mà cô ta đang cầm trên tay. Đúng là rất khó khăn để đi đến quyết định phản bội lại người đã nuôi dưỡng mình…
- Ôi không!
- Sao thế?
Tôi hốt hoảng khi thấy nét mặt đầy thất vọng của Luca.
- Ổ khóa này đã bị thay mới rồi!!!
Một tảng đá nào đó thật to đã đè lên đầu tôi thì phải. Sao mà tôi thấy choáng váng thế này! Ổ khóa bị thay rồi ư??? Làm sao có thể???
- Đợi tôi!
Đối diện với những tình huống đau tim trong những hoàn cảnh cấp bách, tôi thường thông minh một cách lạ lùng. Bằng chứng là lúc này tôi đã chạy vù vào trong nhà, tới chiếc tủ gỗ kê gần giường ngủ của hai vợ chồng tôi và lấy ra chùm chìa khóa hôm bữa. Tôi tin vào những điều kỳ diệu và tôi tin chùm chìa khóa này sẽ là bùa may mắn của mình.
Co giò chạy ra sân, tôi suýt nữa thì trượt chân ngã nếu như không kịp vịn vào gốc cây. Phía trước mặt tôi lúc này…
Là bà ngoại!
Bao nhiêu dây thần kinh trong người tôi căng cứng ra và có thể đứng phăng ngay tại thời điểm đó vì sợ. Nhưng rất may là bà ngoại đang đứng quay lưng với tôi. Bà chỉ nhìn thấy Luca và Phong Trần. Tôi vẫn chưa bị lộ.
Núp sau bức tường, tôi nghiêng đầu nhìn và nín thở…
- Thế này là thế nào hả Luca?
- Bà chủ…
- Sao cô dám phản bội tôi? Tôi đã nghĩ cô không giống những kẻ đó!!! Không giống cái lũ ăn cháo đá bát đó!!! Vì sao cô có thể???
- Nhưng bà chủ không nên làm thế. Tôi không thể đứng nhìn họ bị nhốt mãi trong đó và luôn phải sống trong sợ hãi lo lắng. Nếu họ có tội thì hãy phạt họ dưới ánh sáng chân lý, đừng bắt họ phải sống trong bóng tối như thế!!!
- Im đi! Chúng đáng bị như thế! Chúng đã đạp lên sự tin tưởng của ta!!! Chúng không có quyền được thấy ánh sáng!!!
Sự tức giận của bà ngoại làm tất cả dường như bị đóng băng lại. Lần đầu tiên tôi thấy cơn giận dữ ngùn ngụt như vậy từ bà. Quả thật là rất đáng sợ….Rất đáng sợ…
- Bà…bà…sao bà có thể?
Phong Trần như một con búp bê vô hồn đi từng bước một về phía bà. Tôi nghe như có ngàn vạn nỗi đau trong từng lời anh nói. Thật tội nghiệp cho người đàn ông của tôi. Sự tổn thương trong anh lúc này có lẽ không thua kém gì tôi cả.
- Cháu đừng tin lời bọn chúng. Cháu phải tin bà. Những kẻ chà đạp lên niềm tin mà ta dành cho họ thì kẻ đó phải sám hối trong bóng tối!!! Ông con, người đàn ông duy nhất mà ta yêu đã phản bội ta và đi yêu người đàn bà khác, cha con, đứa con nuôi mà ta yêu thương nhất đã cùng với bảy đứa con còn lại lập mưu để hạ bệ ta. Chúng là ai??? Chúng là những đứa trẻ đã được ta nhận về và nuôi nấng, vậy mà chúng lại dám đâm một nhát sau lưng ta. Tất cả đã chọn làm kẻ thù của ta. Là họ đã lựa chọn chứ không phải ta bắt họ chọn. Con hiểu không? Con hiểu không hả???
Những gì bà ngoại nói làm tôi phải dùng tay chặn lại mới ngăn được hai hàm răng của mình đánh lập cập vào nhau.
- Nhưng bà không có quyền nhốt họ như thế…
Phong Trần nói trong nước mắt. Tôi cảm giác anh đang rất muốn tới gần bà ngoại mình nhưng nỗi sợ hãi và đau khổ đã không cho phép anh làm điều đó.
- Không! Ta có quyền! Chúng là những kẻ sống nhờ vào tình yêu thương và niềm tin của ta. Một khi chúng đã phản bội ta thì ta có quyền cướp đi của chúng tất cả! Là tất cả!!! Con hiểu chưa?????????
Bà ngoại nhắc đi nhắc lại cậu “Con hiểu chưa?” làm cả tôi và Phong Trần như càng bị nhấn chìm vào đau khổ. Ai ngờ đâu người bà đáng kính ngày nào lại là một người phụ nữ đáng sợ như thế. Sự tan vỡ của gia đình tôi, sự mồ côi cha của Phong Trần hóa ra đều là do một tay bà gây ra cả…
- Cô làm cái trò gì ở đây??? Ai cho cô bước chân vào căn nhà này???
Một giọng nói theng thét vang lên bên tai tôi. Ngẩng mặt lên nhìn. Tôi loạng choạng khi thấy Nhã Kiều đang nhìn mình với đôi mắt đầy lửa căm thù.
Và bà ngoại cũng quay đầu lại…
Ôi không!
Trong giây phút đầy tính sinh tử đó, trong đầu tôi không còn suy nghĩ được điều gì ngoài hai từ “bỏ chạy”. Tôi không thể để bị bắt như thế này được. Tôi không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy được!!!
Đứng yên trong khoảng hai giây, tôi nhắm mắt dùng lực thật mạnh đẩy Nhã Kiều ngã xuống và quay lưng bỏ chạy. Nếu để bị nhốt lại thì chắc chắn tất cả sự thật vẫn mãi nằm trong bóng tối. Và tôi sẽ không có phép điều đó được xảy ra một lần nữa.
Cuối cùng thì số phận cũng đã mỉm cười với tôi, vừa lúc tôi cắm đầu cắm cổ chạy ra cổng thì cảnh sát tới. Những tốp người xuất hiện từ những chiếc xe đồ sộ chạy ra và tiến vào trong khu vườn. Ít giây sau thì Nhân Mỹ xuất hiện.
- Tử Quân!
Cậu nhóc gọi lớn với vẻ mặt đầy xúc động. Ngay lập tức Nhân Mỹ chạy lại gần tôi và dang đôi tay ra. Nhưng chỉ được như thế. Cậu ấy không thể chạm vào người tôi và tôi sẽ không để cho hành động đó được thực hiện. Cho dù đó chỉ là một cái ôm của tình thân thiết.
- Cám ơn vì cậu đã đến kịp lúc.
Tôi thở hì hục và nhìn vào mắt Nhân Mỹ. Thật không ngờ cậu ấy lại chính là cứu tinh của đời tôi. Mọi nút thắt trong câu chuyện này đều được tháo gỡ khi có sự xuất hiện của Nhân Mỹ…
Quay về với tình hình căng thẳng hiện tại, khi rất đông cảnh sát đã bao vây xung quanh ngôi nhà và kiểm soát được tình thế, tôi vẫn thấy bà ngoại không hề tỏ ra một chút sợ hãi gì.
- Bà Dương. Bà không trốn tội nữa đâu. Chúng tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng về những tội trạng của bà. Tốt hơn hết bà hãy dừng lại và nhận tội đi.
Cảnh sát trưởng nghiêm nghị khuyên bà ngoại tôi.
- Bằng chứng ư? Cái gì gọi là bằng chứng? Mấy người là ai mà dám bảo rằng tôi có tội??? Nếu không có tôi thì kinh tế của cả vùng này đã không phát triển được như thế! Các người dám quy tội cho người có công lao như tôi sao???
Bà ngoại gằn giọng. Đôi mắt vẫn đầy vẻ sắt lạnh không khoan nhượng.
- Bà đã đưa kinh tế của vùng này đi theo ý của bà, làm cho biết bao công ty vô tội phải phá sản vì nợ nần và thiếu vốn. Bà còn lừa đảo chiếm đoạt một số tiền khổng lồ và bắt nhốt trái phép rất nhiều người trong suốt ba năm qua. Tôi mong bà hay dừng lại mọi việc và thú tội với luật pháp. Tuổi của bà bây giờ đáng lẽ ra không nên phải hứng chịu những điều như thế này.
Cảnh sát vẫn cố gắng giúp bà tỉnh ngộ.
- Tôi không làm gì sai cả. Tôi không lừa đảo mà chỉ dùng sự thông minh của mình