Nếu chỉ là thoáng qua
Không, không thể! Anh lắc đầu. Tử Mặc không thể có ảnh hưởng với anh như vậy.
Không sao, anh nhất định không sao! Anh vẫn đàng hoàng, chẳng có gì phải bận tâm, cho dù cô rời bỏ anh!
Anh rút di động, nhấn nút: “Bình Hoa, có phải Tử Mặc đi dạo với Sính Đình không?” Thực ra anh đã biết, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Tôn Bình Hoa “ừ” một tiếng, rồi khẽ cười: “Sao thế?
Chỉ một lúc không gặp mà người anh em đã cảm thấy như cách ba thu? Sao không giắt cô ấy vào thắt lưng cho xong?” Tôn Bình Hoa cũng nói như thế, anh để lộ rõ vậy sao?
Anh nói chậm như đã hạ quyết tâm: “Giúp tôi một việc, cậu gọi Sính Đình về.”
Tôn Bình Hoa hỏi: “Sao? Hai người cãi nhau à? Được, tôi để gọi cho Sính Đình.”
Cúp máy rồi, anh từ từ đứng lên, đi vào phòng ngủ, bên trong toàn dấu vết của cô, mỹ phẩm, những chiếc gối có hình con bướm, chao đèn bằng ren nổi lên hình những con bướm đang bay lượn... Rất nhiều bươm bướm, trong mắt anh từ từ biến thành hình ảnh Tử Mặc...
Cô nói: “Người này chưa bao giờ ghen!”
Cô trách: “Nửa đêm rồi, làm gì vậy? Con người anh chuyện hay không làm, chuyên làm chuyện dở.”
Cô nhăn mặt, cười: “Trời ơi! Mùi gì thế? Chết ngạt mất! Mở cửa ra...”
Cô hầm hầm nhìn anh: “Giang Tu Nhân, cho anh nói lại lần nữa! Em mà thèm ghen à?”
...
Anh từng bước lùi ra, sau đó... Không, cô và anh không còn sau đó nữa. Anh có thể quên cô, anh không bận tâm, chẳng bận tâm điều gì hết, giống như ngày trước...
Thầm nghĩ đã lâu không gặp Sính Đình, Tử Mặc liền gọi điện thoại, hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau. Sính Đình uyển chuyển trên đôi giày cao gót, trên người là chiếc áo khoác của một hãng thời trang nổi tiếng nào đó. Tử Mặc nhìn thấy từ xa, thầm tán thưởng, Sính Đình bây giờ vẫn đẹp đến mức khiến phụ nữ đau lòng, đàn ông ngơ ngẩn. Sính Đình nhướn mi hỏi: “Sao thế?”
Cô cười: “Chẳng sao hết, thấy cậu quá đẹp!”
Sính Đình cười nhạo: “Chơi với nhau ngần ấy năm mà bây giờ cậu mới nhận ra sao?”
Cô cười: “Đúng, đúng, là mình sơ suất, được chưa?” Hai người cùng cười.
Sính Đình vẫn chưa kết hôn với Tôn Bình Hoa, anh ta không chống đối bố mẹ nữa, nhưng cũng không cưới người được bố me lựa chọn. Cùng một câu chuyện, nếu dựng thành phim chắc sẽ rất lâm ly, lấy được không ít nước mắt của thiên hạ, nhưng trong cuộc sống hiện thực lại không như vậy, có thể một ngày nào đó họ sẽ kết hôn, có thể sẽ không bao giờ. Cuộc đời dài như vậy, ai biết được điều gì sẽ xảy ra?
Nói chuyện một lúc, Sính Đình nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô bạn, vừa ngưỡng mộ vừa buồn rầu: “Tử Mặc, mình định ra nước ngoài.”
Tử Mặc ngạc nhiên: “Tại sao?”
Lẽ nào quan hệ với Tôn Bình Hoa... Ánh mắt Sính Đình nhìn xa xăm: “Mình muốn thay đổi không khí... cũng có thể muốn thay đổi cuộc tình!”
Ánh mắt Sính Đình rất cô đơn, Tử Mặc không biết phải an ủi bạn thế nào. Quan hệ của hai người đó, cô chỉ biết sơ sơ. Suy cho cùng, đó là chuyện của hai người, người ngoài dù có thân thiết cũng chẳng giúp được gì.
Sính Đình cười đau khổ: “Bố mẹ Tôn Bình Hoa dùng quan hệ đẩy bố mình khỏi chức phó viện trưởng, bố mình cả đời làm học thuật, không thích quyền lực, nhưng vì những lý do ngoài học thuật, người ta đã đối xử với ông như vậy, ông không thể chấp nhận, nên buồn rầu mà sinh bệnh. Lần trước mình về nhà, cũng vì chuyện này... Mẹ Tôn Bình Hoa lại đến tìm mình, khẳng định lần nữa, tuyệt đối không đồng ý mình làm con dâu bà ta.”
Cô vẫn nhớ y nguyên lời bà ta hôm đó: “Vu tiểu thư, ngoài ngoại hình, cô tự nhìn mình xem, cô có điểm nào xứng với Bình Hoa nhà chúng tôi? Nếu thông minh, cô nên sớm rút lui.”
Mấy năm rồi, con trai Tử Mặc đã đi nhà trẻ. Còn cô?
Vẫn ở bên anh ta, không danh không phận... Trước đây cô từng khuyên Tử Mặc sớm rút lui, cô cũng từng nghĩ, từng thử, nhưng không thể buộc mình rời bỏ anh ta. Tôn Bình Hoa nói, anh chỉ yêu cô, vì câu đó, cô vẫn chờ đợi, chờ đến tận bây giờ...Trước đây cô cũng từng hy vọng, nhất định có ngày bố mẹ anh sẽ chấp nhận... Nhưng ngày tháng qua đi, thời gian thoắt cái đã mấy năm, cô bỗng phát hiện có một số thứ không dễ thay đổi. Cô cũng mệt rồi, muốn yên tĩnh một thời gian để suy nghĩ chặng sau của cuộc đời nên đi thế nào...
Con người ta mỗi người đều có duyên phận riêng, con đường riêng. Tử Mặc có duyên phận và con đường của mình, cô cũng thế, nhưng tất cả như đã đến lúc nói lời tạm biệt... Có những điều biết là vĩnh viễn không có kết quả, nhưng vẫn mải miết theo đuổi, bởi không cam lòng. Có những người, ta biết rõ là yêu, nhưng vẫn phải từ bỏ, bởi dù kéo dài bao lâu, cũng không có kết quả...
Sính Đình trở về ngôi biệt thự. Đứng ở trước cổng rất lâu mới mở khóa đi vào. Đẩy cửa vào nhà, bên trong trang trí theo phong cách châu Âu mà cô yêu thích, tinh tế và ấm cúng. Mỗi góc nhỏ đều do cô tự tay sắp đặt, rất nhiều đồ cô mua từ nước ngoài, mỗi thứ đều gắn với một kỷ niệm ngọt ngào cùng anh.
Cô thẫn thờ ngồi một góc bên cạnh lò sưởi sát tường, hai tay bó gối. Tôn Bình Hoa về, bật đèn nhìn thấy vậy, vội đi đến hỏi: “Sao thế?”
Gần đây Sính Đình bỗng trở nên thất thường. Có lần, nửa đêm tỉnh giấc lại thấy cô đang nhìn mình, anh giật mình, hỏi tại sao nhưng cô không nói.
Sính Đình ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh, thở dài, nói: “Chúng ta chia tay thôi!”
Giọng nói hoàn toàn bình thường, giống như đã nói nhiều lần. Tôn Bình Hoa đứng ngây một lát, đặt tay lên trán cô, lo lắng: “Em ốm à? Sao lại nói nhảm thế?”
Cô nghiêng đầu tránh tay anh, từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Mình chia tay thôi!”
Tôn Bình Hoa đứng sững nhìn cô, mặt xám lại: “Không được!”
Sính Đình cười khẩy: “Vậy thì chúng ta kết hôn đi!” Tôn Bình Hoa cứng người, đứng im, không biết phải nói sao.
Cô bỗng bật cười, tiếng cười càng lúc càng nhỏ, như đóa hoa, chiếc lá bay trong gió: “Không trả lời được chứ gì? Em biết, trước giờ em vẫn biết. Anh nói yêu em, yêu nhan sắc của em, đúng không? Cảm thấy đi bên em rất hãnh diện, đúng không?”
Tôn Bình Hoa chộp nắm tay cô, tức giận: “Em biết chuyện không phải như thế.”
Cô cười nhạt: “Vậy là thế nào? Anh nói thử xem!”
Tôn Bình Hoa không nói. Cô giằng khỏi tay anh, lùi về sau, quay lưng lại: “Vậy được, em để anh lựa chọn. Anh chọn em hay chọn bố mẹ?”
Tôn Bình Hoa đứng sững ra đó. Sao anh có thể lựa chọn? Có thể lựa chọn cha mẹ không? Nhưng anh cũng yêu cô.
Anh không nói gì, cũng không giữ cô lại. Sính Đình cảm thấy mình như sắp phải nhảy xuống vực, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh cóng. Sao lạnh thế? Rõ ràng bên cạnh là lò sưởi ấm áp, nhưng cô vẫn lạnh, run lên từng cơn. Cô vội vòng tay ôm ngực, co người lại, vẫn run...
Hai người đứng như vậy rất lâu. Cô buộc mình yên lặng, lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy là anh đồng ý!”, rồi từ từ quay người, đi lên cầu thang.
Anh bước nhanh đuổi theo, chộp lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, lạnh lùng nói: “Anh không đồng ý. Tuyệt đối không!”
Cô quay phắt người, vung tay hướng vào mặt anh, chỉ thấy một tiếng “bốp” giòn giã, vang khắp căn phòng yên tĩnh. Cô phẫn nộ, hét: “Bỏ tôi ra! Tôn Bình Hoa, anh tưởng anh có thể ung dung tận hưởng mọi thứ hay sao? Hai tay vơ cả, sung sướng, đủ đầy. Đáng tiếc, có người đồng ý cùng hưởng với anh, nhưng Vu Sính Đình tôi không thèm. Anh tưởng anh là ai? Nếu tôi muốn làm tình nhân, thành Bắc Kinh này có cả đống người xếp hàng.”
Ánh mắt phẫn nộ của Tôn Bình Hoa tối sầm: “Em nói gì?”
Cô cười: “Anh muốn hẹn hò với cô ta thì nên quang minh chính đại, việc gì phải lén lút ngồi một góc? Cô ta chẳng phải là cô dâu được bố mẹ anh lựa chọn sao? Sao lại lén lút như vậy làm người ta tủi thân? Ngồi trong xó làm gì? Muốn người khác không biết thì đừng làm!”
Nếu hôm đó không tận mắt nhìn thấy thì cô vẫn tiếp tục bị bưng bít, nhưng lần đó cũng làm cô tỉnh mộng, thì ra Tôn Bình Hoa vẫn giấu cô hẹn hò với người khác, đêm trước vẫn cuồng nhiệt trên giường với cô, ngày hôm sau đã ôm eo người ta nhảy, có lẽ đó không phải lần đầu, cũng không phải lần cuối...
Anh giải thích: “Sự việc không như em nghĩ đâu...”
Cô cười khẩy: “Không như tôi nghĩ thì là như thế nào? Nhưng thôi, tôi cũng không hứng thú nữa, bây giờ tôi chỉ muốn biết, anh có kết hôn với cô ấy không, có hay không?”
Thực ra đã quyết định chia tay, nhưng vẫn còn tiếc nuối, vẫn hy vọng anh sẽ nói lựa chọn cô, muốn kết hôn với cô... Nếu được nghe những lời như vậy, cũng không uổng bao năm qua yêu anh, và khiến cô ra đi cũng bớt phần đau khổ, sau này nếu gặp lại, hay thỉnh thoảng nhớ đến, cũng có thể được an ủi ít nhiều...
Tôn Bình Hoa lặng lẽ nhìn cô: “Trước đây em không coi trọng những thứ đó, em nói đó chỉ là hình thức...”
Cô cố nặn ra một nụ cười: “Nhưng bây giờ tôi coi trọng rồi, không được sao?”
Trước đây, anh yêu cô, cưng chiều, nâng niu cô, dường như cô là tất cả của anh. Bây giờ thì sao? Đi hẹn hò với người kia về, thản nhiên hỏi cô ăn cơm chưa, ráo hoảnh như không. Cuối cùng anh thay đổi hay cô thay đổi, cô cũng không biết nữa. Trước đây, cô luôn cho rằng tình yêu là tất cả, có thể không cần gì khác, chỉ cần được anh yêu là đủ. Bởi vì cô cũng yêu anh, không muốn, cũng không thể mất anh.
Nhưng Giang Tu Nhân và Tử Mặc khiến cô hiểu ra, yêu cũng cần có trách nhiệm, yêu sâu nặng một người nghĩa là phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với người đó. Dù cô ta bị cảm thì người đàn ông của cô ta cũng phải có trách nhiệm. Giang Tu Nhân chính là như thế. Hôm đó cô đến nhà họ, Tử Mặc làm vỡ chiếc cốc, định cúi xuống nhặt mảnh vụn, nhưng Giang Tu Nhân ngăn lại, trìu mến nói: “Đừng, nhỡ đứt tay thì sao? Để anh, những việc nguy hiểm em không được động vào!”
Lúc đó cô ngưỡng mộ họ đến thế, từ đáy lòng ngưỡng mộ Tử Mặc. Cô đột nhiên nhận ra, thì ra Tôn Bình Hoa yêu cô chưa đủ sâu, cho nên không thể chịu trách nhiệm với cô. Vậy thì cuộc đời cô từ nay sẽ do cô chịu trách nhiệm.
Cô ngoái lại, nói rất nhẹ: “Bình Hoa, có lẽ em đã già, không thể tiếp tục lãng mạn như vậy. Chúng ta đã ở bên nhau mười năm, đời một người phụ nữ có được mấy lần mười năm? Chúng ta... dễ hợp thì dễ tan.”
Nhà ga của cô và anh cuối cùng đã đến, hai người đường ai nấy đi. Thực ra ai cũng thế, trong cuộc đời sẽ còn có những người khác, đến và đi.
Tử Mặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, mơ màng đẩy người nằm bên cạnh, ý bảo anh tìm giúp điện thoại. Giang Tu Nhân bực mình, lẩm bẩm: “Ai mà kỳ vậy, nửa đêm rồi còn quấy rầy người ta!”, nhưng số khổ, vẫn phải bò dậy, tìm thấy di động của vợ vứt trên sofa, mắt nhắm mắt mở nhìn, là Sính Đình gọi. Yên tâm nhấn nút rồi mới đưa cho cô.
Tử Mặc ngái ngủ, giọng khàn khàn: “A lô!”
Lập tức có tiếng Sính Đình trả lời: “Mình đây, mình gọi để tạm biệt cậu!”
Cô giật mình, tỉnh ngủ, giọng lo lắng: “Sính Đình!” Không đợi cô hỏi, Sính Đình lại tiếp: “Mình sẽ đáp chuyến bay lúc ba giờ sáng đi Paris, nên gọi điện để tạm biệt cậu!”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Sính Đình lại làm thế? Tử Mặc hơi cuống, hỏi: “Vậy khi nào cậu quay về? Sao không báo sớm để mình ra tiễn? Sính Đình, chờ nhé, mình đến ngay...”
Sính Đình ngắt lời bạn, giọng buồn buồn: “Tử Mặc, mình cũng không biết bao giờ sẽ quay về. Có lẽ khi nào quên được anh ấy, hoặc là bắt đầu một tình cảm mới... nhưng mình nhất định sẽ quay về. Hôn Đa Đa cho mình, mình sắp phải lên máy bay rồi, tạm biệt!”
Tử Mặc cuống quýt: “Sính Đình... Sính Đình...”, nhưng bên kia đã ngắt máy. Cô tung chăn trở dậy, vội vàng mặc quần áo.
Giang Tu Nhân quờ tay kéo lại: “Sao cuống lên thế!” Vòng tay anh có sức mạnh làm yên lòng người, Tử Mặc thẫn thờ ngồi trên giường: “Em phải ra sân bay tiễn Sính Đình, ba giờ cô ấy đáp máy bay đi Paris... Em phải đi tiễn cô ấy.”
Anh ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đã ba giờ rồi. Sính Đình không muốn ai đưa tiễn nên lúc này mới báo cho em, đúng không? Vả lại bây giờ đi, cũng không kịp.”
Sính Đình đi như vậy, không biết bao giờ mới quay về. Đau đớn và tổn thương trong lòng bao giờ mới nguôi ngoai? Thầm nhớ lại từ khi gặp Sính Đình hồi đại học và cả sau này, trong quan hệ của hai người, phần lớn là do Sính Đình chủ động, còn cô dường như rất thờ ơ. Bây giờ càng nghĩ càng thấy day dứt... Tại sao Sính Đình lại chơi với một người xấu xa như mình? Cô nằm co trong lòng anh, ứa nước mắt, nghẹn ngào: “Nhưng em sẽ nhớ Sính Đình...”
Anh cười, hôn lên trán cô an ủi: “Sau này em có thể sang đó thăm cô ấy. Hơn nữa, đâu phải Sính Đình không trở về?”
Thì ra Tử Mặc lại đa cảm như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ dửng dưng, nhưng thực ra tất cả đều giấu kín trong lòng.
Sáng hôm sau, Tôn Bình Hoa lao đến nhà họ như một kẻ điên. Mặt mày căng thẳng, quần áo nhàu nhĩ. Quen biết lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta trong bộ dạng thảm hại như thế. Trong đám bạn của Giang Tu Nhân, Tôn Bình Hoa bao giờ cũng trang phục tề chỉnh, chải chuốt, không thua bất cứ siêu sao nào khi xuất hiện trước công chúng.
Tôn Bình Hoa chộp tay cô, van nài: “Tử Mặc, xin cô nói cho tôi biết Sính Đình đi đâu?”
Tử Mặc nhìn anh ta, vừa giận vừa thấy thương hại:
“Nếu Sính Đình muốn cho anh biết, anh đã không phải chạy đến tìm tôi!”
Tôn Bình Hoa cuống lên: “Tử Mặc, tôi đã tìm cô ấy suốt ba ngày nay... nhưng không ai biết cô ấy đi đâu, không về nhà bố mẹ, không về nhà riêng, mọi nơi Sính Đình có thể đi tôi đều đã tìm... Cô ấy nói muốn chia tay với tôi... nhưng tôi không đồng ý, sao tôi có thể đồng ý chứ? Tôi không bao giờ đồng ý...”
Hôm đó anh ngồi dưới nhà một đêm. Ngày hôm sau, khi Sính Đình đi xuống, trông cô không có vẻ gì khác, vẫn trang điểm như bình thường, nói với anh như bình thường, anh tưởng cô chỉ nói dỗi như vậy nên cũng không để tâm. Sống với nhau lâu, đương nhiên anh biết tính cô, nếu còn giận, tuyệt đối Sính Đình sẽ không bình thường như thế. Vậy nên anh yên tâm.
Ai ngờ tối hôm đó cô không về nhà, anh chờ mãi không thấy về, điện thoại cũng tắt máy. Mãi đến sáng có một tin nhắn gửi đến di động của anh, chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Tạm biệt!” Anh sững người, giờ mới phát hiện lần này cô nghiêm túc. Vội gọi đi nhưng không ai nghe máy, bao nhiêu cuộc điện thoại, di động vẫn trong tình trạng tắt máy. Nghĩ tới tất cả những nơi Sính Đình có thể đi, đầu tiên là nhà bố mẹ cô, anh vội đáp chuyến bay đầu tiên đến đó... nhưng không có. Nhìn vẻ ngạc nhiên của cha mẹ cô là anh hiểu ngay, Sính Đình không về nhà... Cha mẹ cô cũng không biết gì... Sau đó tìm mấy nơi khác, nhưng vẫn không thấy cô đâu...
Tử Mặc lặng lẽ nhìn anh ta, không nói gì. Tôn Bình Hoa đáng thương, lẽ nào Sính Đình không đáng thương? Nếu không vì anh ta, liệu Sính Đình có phải đi xa như thế?
Giang Tu Nhân đi lấy cốc nước quay ra, nhìn thấy cảnh đó, vội bước đến kéo tay anh ta: “Bình Hoa, ngồi xuống đã, đừng như thế!”
Tôn Bình Hoa quay lại, ngây người nhìn anh, từ từ buông tay Tử Mặc. Nhìn thái độ của Tử Mặc, anh biết là cô không chịu nói, cho nên anh cũng không thể mở miệng, đành trêu ông bạn: “Việc gì phải thế, trên đời thiếu gì hoa thơm...”
Tôn Bình Hoa tròn mắt nhìn anh, giận dữ: “Tôi không cần hoa thơm nào hết, tôi chỉ cần Sính Đình...”, rồi đột nhiên quỳ trước mặt Tử Mặc: “Xin cô, Tử Mặc, hãy cho tôi biết cô ấy đi đâu?”
Tử Mặc chắc chắn biết. Sính Đình chỉ có người bạn thân này, cũng quan tâm cô ấy nhất, Tử Mặc nhất định biết!
Những ngày không có Sính Đình, anh cảm thấy hình như mình chẳng có gì. Anh đã sai, anh không muốn từ bỏ những đặc quyền bố mẹ cho, không muốn mất đi một chút gì đã có, nhưng không có Sính Đình, những thứ kia với anh đã trở nên vô nghĩa.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Giang Tu Nhân và vẻ đau khổ của Tôn Bình Hoa, cô mềm lòng: “Tôi chỉ biết Sính Đình đi Paris, nhưng cụ thể đến chỗ nào thì không biết...”
Xem ra sự ra đi của Sính Đình khiến Tôn Bình Hoa hiểu rõ tình cảm của mình. Anh ta đã loạn trí, nếu không, với khả năng của mình, sao không thể tra ra Sính Đình đã xuất cảnh đi Paris? Có nhiều chuyện, người trong cuộc thường thiếu tỉnh táo.
Tôn Bình Hoa đáp máy bay đi Paris ngay tối hôm đó...
Mỗi câu chuyện đều có một kết cục, kết cục của mỗi người tốt hay xấu phụ thuộc vào quyết định và sự cố gắng của cá nhân họ, không phải sao?
Ngoại truyện 7
Trong ảnh, Sính Đình nghiêng người, hai tay chống phía sau, mắt khép hờ, mặt hơi ngửa bốn mươi lăm độ, mái tóc dài lượn sóng như dòng thác sau lưng. Sương mù tràn ngập xung quanh, phía không xa là hồ nước trong vắt thấp thoáng trong sương mù, sương khói lãng đãng như ảo mộng, như chốn bồng lai. Nhìn nụ cười thoáng trên môi có thể biết, hình như Sính Đình rất ổn.
Có lẽ không hẳn là hạnh phúc, nhưng ít nhất đang vui. Như vậy là tốt, Sính Đình có thể thoát ra khỏi nỗi buồn, tốt quá!
Có lúc tình yêu không phải là tất cả. Khi Sính Đình nói chia tay và ra đi, cô biết Sính Đình đã quyết tâm, cho nên Tôn Bình Hoa không thể tìm thấy. Dù tìm thấy cũng vô ích, lần này Sính Đình đã quyết chia tay.
Cô hiểu tâm tư của bạn. Rốt cuộc yêu nhau mười năm, không thể nói từ bỏ là có thể bỏ được ngay. Ngay đồ vật nếu có mười năm gắn bó cũng nảy sinh tình cảm, huống hồ là người yêu! Chẳng qua đã đến lúc không thể không từ bỏ mà thôi. Cô ủng hộ bạn. Tôn Bình Hoa đã không thể cho thứ bạn cô cần, vậy hãy để Sính Đình tìm cho mình con đường khác.
Trong tất cả các email, Sính Đình không nhắc nửa chữ tới Tôn Bình Hoa, dường như cô chưa từng quen, chưa từng yêu anh. Có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ nhắc tới.
Những bức ảnh Sính Đình mới gửi gần đây, đã có thể cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của cô, nụ cười dù thoáng qua, nhưng ẩn chứa sự an tịnh và niềm vui từ tận đáy lòng.
Tin là dù có nhắc tới hay không thì Sính Đình vẫn sẽ không quên anh ta. Không chỉ không quên, mà còn luôn nhớ tới, nhưng chỉ vậy mà thôi, bởi Tôn Bình Hoa đã bước vào những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Hôm đó là sinh nhật Đa Đa. Mấy hôm trước, Tử Mặc đã nhận được quà của Sính Đình từ Thổ Nhĩ Kỳ gửi về. Giang Tu Nhân cũng nhìn thấy, anh chỉ liếc qua nhưng không thể hiện thái độ gì.
Hơn một năm nay, Tôn Bình Hoa vẫn không từ bỏ, thỉnh thoảng lại đến. Vì sao anh ta đến, hai bên đều hiểu. Tử Mặc cũng chỉ thông báo đơn giản: “Sính Đình vẫn khỏe!”
Còn Tôn Bình Hoa cũng không hỏi nhiều, ngồi trên sofa, thần sắc bình thường, trầm ngâm không nói. Có lúc vào thư phòng nói chuyện với Giang Tu Nhân, có lúc chỉ ngồi một lát rồi đi.
Còn nhớ hồi đầu, sau khi Sính Đình đi, anh ta đuổi theo đến Paris... nhưng ủ rũ quay về một mình. Những lúc đến nhà cô, lần nào Tôn Bình Hoa trông cũng vô cùng thảm hại, con người vốn ngang tàng, tự tại là thế, giờ ngơ ngẩn như đã đánh mất vật gì quan trọng nhất trong đời, khiến Tử Mặc không chịu nổi. Nhưng cô cũng không giúp được gì, bởi Sính Đình cũng không cho cô biết đã đi đâu, chỉ có thể đoán được phần nào qua những bức ảnh mà thôi.
Mở vi tính, có bức thư. Hôm nay là sinh nhật Đa Đa, mẹ đỡ đầu Sính Đình nhất định gửi thư chúc mừng.
Quả nhiên, trong mấy email gửi đến có một thư của Sính Đình. Cô di chuột, mở ra, bỗng sững người, bởi vì... ngoài chúc mừng sinh nhật Đa Đa, Sính Đình còn báo tin, mẹ đỡ đầu của Đa Đa... Vu Sính Đinh đã kết hôn.
Trong ảnh, Sính Đình mặc chiếc váy cưới trắng nuốt dài quét đất, khoác tay một anh chàng rất điển trai, mắt xanh người Đông Âu, cả hai cùng nhìn vào ống kính, cười rạng rỡ. Bối cảnh là một nhà thờ nhỏ bình thường, nhưng vẫn trang trọng và lãng mạn.
Cuối email, Sính Đình còn viết mấy chữ: “Có những người, những chuyện, tốt nhất nên quên đi. Cười cũng nhẹ, đau cũng nhẹ!”
Tắt máy tính, cô đến đứng bên cửa sổ, nhìn ra xa, trên bầu trời có một dải mây hồng, mây ùn lên từng lớp, từng lớp như sóng. Còn trên con đường phía trước, có chiếc xe đang từ từ tiến đến, cô mỉm cười hạnh phúc, biết là anh và Đa Đa đã về.
Cuộc đời là vậy, như thực như mơ, còn nhớ một câu trong bộ phim nào đó: “Trong cuộc đời mỗi con người đều có một người duy nhất của mình, vấn đề là bạn có tìm được người đó hay không!”
Ngoại truyện 8
Hôn lễ được tổ chức cực kỳ long trọng, cô dâu ôm một bó hoa to, trên mặt là vẻ bẽn lẽn vốn có ở các cô dâu, còn chú rể Tôn Bình Hoa lại hoàn toàn điềm tĩnh, đường hoàng, tự tại.
Có tiếng xuýt xoa của ai đó trong đám tân khách: “Đúng là cháu nội của Tôn tướng quân, thừa hưởng phong độ của ông cụ. Trai tài gái sắc, quả là một cặp trời sinh.”
Tử Mặc bất giác cười đau khổ, ngoảnh sang bắt gặp ánh mắt Diêu thiếu đứng bên, hai người hiểu ý nhau, thực ra năm xưa ai nhìn thấy Sính Đình, mới biết Tôn Bình Hoa và Sính Đình đứng bên nhau mới thật là một cặp trời sinh.
Nhưng đáng tiếc... Tuy nhiên cũng chẳng có gì đáng tiếc, bây giờ Sính Đình đang sống hạnh phúc, như vậy là đủ.
Một hôm nào đó, không hiểu sao Tôn Bình Hoa biết tin Sính Đình đã kết hôn, nửa đêm canh ba đến nhà họ nhấn chuông điên cuồng, muốn Tử Mặc xác nhận thực hư. Còn nhớ, lúc đó cô thở dài, cũng không cần giấu giếm, nhìn anh ta gật đầu. Sớm muộn gì Tôn Bình Hoa cũng biết, hơn nữa, Sính Đình kết hôn, có lẽ có một phần nguyên nhân là muốn đoạt tuyệt hẳn với anh ta.
Đến giờ cô vẫn nhớ biểu hiện của Tôn Bình Hoa lúc đó. Anh ta đứng sững, bất động như bị niệm thần chú, không biết bao lâu sau mới gượng cười, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn cô và Giang Tu Nhân rồi chầm chậm quay đi.
Bên ngoài, đêm đen như mực, thưa thớt vài chấm sao mờ, chỉ có ánh đèn trong vườn hoa trùm lên người anh ta. Tôn Bình Hoa bước từng bước như đeo đá, để lại một cái bóng đổ dài trên mặt đất, nhìn từ xa, trông anh ta như chìm trong nỗi sầu bi khôn tả.
Chuyện tình cảm giống như con dao hai lưỡi, nó làm đau người khác, cũng làm đau chính mình.
Không đầy mấy tháng sau, nhận được thiếp mời của Tôn Bình Hoa, cô dâu lại không phải là người được bố mẹ lựa chọn. Cầm tấm thiệp hồng trong tay, bàng hoàng nhìn bức ảnh cưới có vẻ rất hạnh phúc in trên đó, trong đầu Tử Mặc lại hiện lên cảnh Sính Đình trong bộ váy cưới... Hai người từng yêu nhau như vậy, cuối cùng lại kết thúc như thế, có ai ngờ?
Hồi còn trẻ, hầu như ai cũng tin tình yêu là điều thiêng liêng, tốt đẹp nhất trên đời. Nhưng cùng với năm tháng, họ mới dần dần hiểu ra, cuộc sống có vô vàn điều không như ý muốn.
Cô nhíu mày: “Tại sao Tôn Bình Hoa...”
Giang Tu Nhân nắm tay cô, hình như anh hiểu cô muốn nói gì. Anh cũng trầm tư: “Có lẽ đối với cậu ta bây giờ, lấy ai cũng thế, chi bằng lấy một người có lợi cho mình nhất.”
Cô ngạc nhiên ngoảnh sang nhìn, Giang Tu Nhân thủng thẳng nói: “Cô ta là con gái của nhân vật rất tầm cỡ.” Nhân vật này không xa lạ, thường được nhắc tới trong chương trình thời sự trên ti vi.
Trái tim cô khẽ chùng xuống. Trong ảnh, Tôn Bình Hoa vẫn phong lưu mã thượng, ánh mắt đắm đuối nhìn cô dâu của mình, trên mặt vẫn nở nụ cười, không còn mảy may bóng dáng của sự đau khổ.
Hồi kết của một số câu chuyện giống như pháo hoa, sau khi bùng nổ sẽ theo gió bay đi, không còn một mảy may dấu vết.
Tôn Bình Hoa nắm tay cô dâu đi đến chào. Lần đầu tiên nhìn gần, cô dâu không quá đẹp, nhưng dịu dàng, có phong cách riêng. Cô và Giang Tu Nhân cùng mỉm cười, nâng ly với họ: “Chúc mừng!”
Cô dâu khẽ cúi đầu chào, còn Tôn Bình Hoa vẫn tươi cười, luôn miệng cảm ơn.
Đang nói thì phù dâu đi đến, cười hớn hở: “Chú rể đại nhân, cho mượn tạm cô dâu xinh đẹp một lát, sẽ trả lại ngay!”
Tôn Bình Hoa bật cười, bộ lễ phục cao cấp càng làm nổi bật vẻ quý phái, hào hoa của anh ta: “Được rồi, nhưng chỉ cho mượn một lát, nếu không trả về, tôi sẽ phạt đấy!”
Cô dâu nhìn mọi người, mỉm cười bẽn lẽn: “Xin lỗi!”, sau đó rời khỏi tay Tôn Bình Hoa, cùng phù dâu quay đi, trước lúc đi còn đưa mắt liếc nhẹ chú rể của mình. Chiếc váy trắng muốt dài quét đất, sóng sánh theo từng bước chân, cực kỳ lộng lẫy và quyến rũ.
Tôn Bình Hoa nhìn theo cô dâu của mình, chợt ngây người, nói nhỏ: “Tử Mặc, tôi không ngờ, thì ra cô ấy một đi không trở lại, có lẽ suốt đời!” Gần trong gang tấc để rồi ngàn trùng cách xa.
Giọng Tôn Bình Hoa rất nhỏ, tưởng như không nghe thấy. Có lẽ ngoài cô và Giang Tu Nhân, người khác không nhận ra môi anh ta mấp máy.
Tử Mặc hơi ngẩn người, chưa bao giờ cô nghĩ Tôn Bình Hoa có thể nói ra câu đó trong hoàn cảnh này, vừa hé miệng định nói, lại không biết nói gì.
Rõ ràng Tôn Bình Hoa không cần cô nói gì, chỉ thấy anh ta nhếch môi, hiện ra nụ cười đau khổ, nhưng nụ cười ấy lập tức tan biến, nhanh đến mức cô tưởng chỉ là ảo giác. Vừa chớp mắt, anh ta đã trở lại vẻ ung dung như thường, quay người bước đi...
Cô thầm thở phào, ngẩng đầu. Giang Tu Nhân cũng đang nhìn theo Tôn Bình Hoa, lông mày hơi nhướn có vẻ ngạc nhiên. Hai người nhìn nhau, nụ cười dần dần hiện lên trong mắt, anh chìa tay về phía cô, hai bàn tay đan vào nhau, họ không cần nói gì hết.
Tử Mặc đột nhiên nói một câu phá vỡ cảnh tượng trữ tình: “Đa Đa đâu?”
Anh vội nhìn quanh, thằng bé không hiểu đã biến đi đằng nào... Anh bật cười, cô lắc đầu, miệng “xùy xùy”, cũng cười theo.
Thì ra cu cậu đang chơi trốn tìm ở một góc với một cậu bé lớn hơn chút ít và cũng rất đáng yêu. Nhìn thấy cô, nó cất giọng líu lô: “Mẹ!”
Cô nheo mắt: “Bây giờ làm nũng cũng vô ích. Nói, có phải làm sai điều gì không? Đi chơi phải nói với ba mẹ một câu chứ!”
Đa Đa mếu máo, nhưng vẫn gật đầu.
Cậu bé đứng bên cạnh có khuôn mặt đẹp như tranh, trắng hồng rất đáng yêu, vội nói: “Cô à, cháu là Tín Gia Hiên, năm nay sáu tuổi. Cháu đến tìm em trước, cô đừng phạt em!”
Cô ngẩng đầu, cười: “Gia Hiên, cháu ngoan lắm. Yên tâm, cô không phạt em đâu, hai đứa cứ chơi đi, cô đứng cổ vũ.”
Cậu bé sung sướng vỗ tay, kéo Đa Đa: “Lần này đến lượt anh trốn, em tìm.”
Ngồi một góc ghế, nhìn Đa Đa chạy tới chạy lui tìm anh bạn, thỉnh thoảng lại cười giòn tan. Đột nhiên lòng cô ngập tràn hạnh phúc.
Cô đưa mắt tìm anh. Như có dòng điện cảm ứng, ở giữa đám đông, anh đột nhiên ngoái lại, ánh mắt vượt qua đám người, nhìn thẳng vào cô.
Cô nở nụ cười rạng rỡ với anh, bấm di động, thầm thì vào máy: “Giang Tu Nhân, em muốn nói với anh... Em yêu anh!”
Từ xa, thấy anh cầm điện thoại, đứng ngây, lát sau hình như mới hiểu ra, đi thẳng đến chỗ cô, lúc đầu đi bình thường, lát sau càng bước vội.
Mỗi người trong cuộc sống hằng ngày đều đang không ngừng mất đi, cũng đang không ngừng đạt được. Ta vĩnh viễn không biết ngày mai, rồi ngày mai nữa, cả cuộc đời còn lại sẽ thế nào... Duy nhất có thể nắm bắt được là thời khắc hiện tại mà thôi.
Trước đây, nếu Tôn Bình Hoa biết một ngày nào đó anh sẽ thực sự mất Sính Đình, liệu anh có quyết tâm làm trái ý bố mẹ để kết hôn với cô ấy? Cô không biết, có lẽ Tôn Bình Hoa và cả Sính Đình đều không biết.
Khi ta đạt được, có lẽ chỉ cảm thấy bình thường, nhưng khi mất đi, vĩnh viễn không còn nữa, lại vô cùng hối hận, vô cùng tiếc nuối!
Nếu vậy, mỗi chúng ta hãy trân trọng hiện tại, trân trọng những gì đang có...
Ngoại truyện 9
Chiều mùa đông, ánh nắng trầm mặc xuyên qua ô cửa kính rộng sát đất chiếu vào nhà, trong veo không vẩn bụi.
Cà phê đã đun xong, thơm phức và vô cùng hấp dẫn, Tử Mặc đổ ra cốc, đưa cho Sính Đình. Còn Giang Tu Nhân và Anderu, nửa kia của Sính Đình đang đứng tựa vào chiếc bàn cao, vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Đây có lẽ là điều mà tất cả bạn bè sau nhiều năm gặp lại mong đợi nhất, một cuộc sống bình yên, ổn định, không thấy dấu vết của những thăng trầm, phong ba.
Lúc này, bỗng có tiếng nói rất quen từ ngoài cửa vọng vào, phá vỡ bầu không khí bình yên trong phòng: “Xin lỗi, hình như tôi đã quấy rầy mọi người!”
Tử Mặc và Giang Tu Nhân cùng ngoảnh ra, thấy Tôn Bình Hoa mặc chiếc áo khoác màu ghi, dáng cao, thẳng tắp đứng ở cửa. Do ngược sáng nên không nhìn rõ sắc mặt anh ta.
Hai người đều sững sờ, may mà Giang Tu Nhân phảnứng nhanh, đứng lên, đi về phía anh ta, hỏi: “Nghe nói cậu có việc đi Mỹ cơ mà, sao về nhanh thế?”, rồi thấy Tôn Bình Hoa hồn nhiên cởi áo khoác vắt lên cánh tay, bước vào: “Về hai ngày rồi.”
Giang Tu Nhân mặt thản nhiên, kéo tay anh ta, nói nhỏ: “Ta vào thư phòng nói chuyện.”
Tôn Bình Hoa ngoảnh sang, nhìn anh cười, chỉ thoáng qua nhưng rõ ràng rất lạnh lùng: “Yên tâm. Tôi chỉ ghé qua thăm các bạn thôi.”
Giật khỏi tay Giang Tu Nhân, anh ta ung dung, lịch lãm đi đến trước mặt Sính Đình, lịch sự nghiêng mình, môi hơi nhếch: “Mới chia tay năm xưa, không ngờ đã ba năm. Sính Đình, mọi việc vẫn tốt chứ?”
Thực ra trước khi Tôn Bình Hoa xuất hiện, Tử Mặc đã phát hiện sống lưng Sính Đình đột nhiên cứng đờ. Tình cảm mười năm, đã quen thuộc đến mức thấm vào xương tủy, mặc dù bây giờ... không thể nói quên là có thể quên.
Sính Đình lặng lẽ ngẩng đầu, cười nhạt, như gặp lại một người bạn bình thường: “Rất tốt, còn anh?”
Mắt cô vẫn to tròn và trong sáng như có vì sao lọt vào, có thể nhìn rõ bóng anh giữa đôi đồng tử ấy.
Buổi tối trước hôm ra đi, cô nằm nghiêng bên cạnh anh, cũng nhìn anh như vậy, đôi mắt hạnh đào chớp chớp, ánh mắt hoang hoải ẩn chứa thứ gì mà lúc đó anh không hiểu... Về sau, trong những ngày đau khổ dài dặc, anh mới biết, cái đó gọi là lưu luyến.
Sính Đình hỏi anh sống có tốt không. Tốt, đương nhiên là tốt, rất tốt...
Nhưng không có cô ở bên. Trước đây anh tưởng là tốt, thực ra chẳng còn gì cả.
Tôn Bình Hoa đứng lặng nhìn cô, phòng khách rộng như vậy, hình như chỉ có hai người. Sính Đình đã ở ngay trước mặt anh, giơ tay là có thể chạm vào.
Anh cười nhạt: “Như hoa thơm, như nước chảy! Em bảo có tốt không?”
Gần như vậy, nhưng lại như xa tận chân trời. Chỉ vì cô không thuộc về anh nữa!
Giọng nói thanh thanh, rất nhẹ của cô, giọng nói quen thuộc đến đau lòng, từng tiếng vang lên, như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng anh: “Vâng! Đương nhiên là tốt! Nào, giới thiệu với anh, đây là Anderu, chồng em. Anderu, đây là Tôn Bình Hoa tiên sinh.”
Máu trong lòng, từng giọt thấm ra, tràn vào phổi, khiến anh như không còn không khí để thở.
Mười năm... thời gian lặng lẽ, năm tháng phôi pha, dồn lại thành năm chữ ngắn ngủi: “Tôn Bình Hoa tiên sinh.”
Từ lúc nào, Sính Đình gọi anh là tiên sinh? Trước đây, khi vui đùa, cô âu yếm gọi là: “Tôn!”, khí tức giận, cô sẵng giọng gọi: “Tôn Bình Hoa!”, khi không giận không vui thì gọi: “Bình Hoa!”
Anderu, người đàn ông nước ngoài mắt xanh, mũi cao, nở nụ cười thân thiện, chìa tay về phía anh. Tôn Bình Hoa đang nghĩ, nếu mang dao theo người, anh sẽ rút ra, đâm anh ta một nhát.
Nhưng anh lại ung dung giơ tay, lịch lãm nắm bàn tay đó: “Xin chào!”
Tử Mặc liên tục đưa mắt ra hiệu cho Giang Tu Nhân, miệng cười nhưng bụng hơi lo, nói: “Bình Hoa, anh tìm Tu Nhân chắc là có việc, chúng tôi không dám quấy rầy, hai người vào thư phòng nói chuyện đi.”
Tôn Bình Hoa ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt không che dấu sự hối hận, bất lực, cay đắng, đau khổ... Tử Mặc hiểu, nhìn anh lắc đầu. Lát sau, Tôn Bình Hoa mới ngoảnh mặt đi, giọng chua chát: “Được, mọi người nói chuyện đi.”
Rồi anh đi thẳng ra cửa, không ngoái lại.
Đến sát cửa, anh mới dừng bước, lạnh lùng cất tiếng: “Anderu phu nhân, lâu lắm mới gặp nhau, không biết cô có vui lòng đến nhà tôi dùng bữa cơm không?”
Dường như đã trải qua mấy năm, dường như dòng thời gian ù ù xoay chuyển, giọng cô vẫn êm nhẹ vọng ra: “Cám ơn Tôn tiên sinh có lòng! Tôi và Anderu ngày kia phải bay về Thổ Nhĩ Kỳ, tiếc là không có thời gian đến thăm quý gia, rất xin lỗi!”
Hai năm hai tháng, cô quay về, đi cùng một anh chàng Đông Âu, mắt xanh, mũi cao.
Tôn Bình Hoa ngẩng phắt đầu, uống cạn thứ chất lỏng màu đỏ đầy ắp trong ly.
Sính Đình, cái tên anh đã chôn sâu trong lòng, là lãnh địa anh không thể xâm phạm. Bao nhiêu lần, trong đám đông, chỉ cần thoáng nghe có giọng nói hơi giống cô, anh cũng lập tức phát hiện ra, sau đó điên cuồng chạy theo tìm kiếm.
Về sau, Sính Đình kết hôn. Cuối cùng cô không cần anh nữa, kết hôn với người đàn ông khác, ở một miền đất khác.
Nhưng cho dù là thế, cho dù biết cô không cần tình cảm đó nữa, cô không cần anh nữa, nhưng mỗi lần nghĩ tới, lòng anh vẫn nhức nhối, không sao thở được.
Trên bàn trang điểm vẫn để lọ nước hoa Sính Đình ưa thích, thanh dịu, quyến rũ, giống mùi hương hôm nay anh ngửi thấy. Nó chỉ thuộc về cô, nhắm mắt anh cũng nhận ra.
Từ từ ngẩng mặt nhìn căn nhà, mọi đồ đạc không thay đổi, vẫn hệt như lúc ban đầu cô trang trí, nhưng người ngày xưa thề thốt không bao giờ thay đổi, cô gái đẹp như nắng tháng Sáu đã không còn ở đây nữa.
Anh từ từ so vai ngồi xuống, từ khóe mắt, một thứ chất lỏng từ từ trào ra.
Người đó không quay về nữa. Còn anh, cũng không thể quay về...
Vu Sính Đình bàng hoàng ngồi trên sofa sát cửa sổ. Lần này trở về, cô không ngờ lại gặp anh. Có những lúc ông trời đùa bỡn, càng không muốn, lại càng bắt gặp.
Trước đây đã tưởng cả đời có thể không lấy chồng, nếu lấy, chỉ có thể lấy anh, Tôn Bình Hoa! Trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, cô đã yêu người đàn ông xuất sắc nhất, người đó cũng yêu cô, tất cả đều đẹp như món trà thư giãn sau bữa trưa của người Anh.
Nhưng về sau cô mới phát hiện, có lẽ anh yêu cô, nhưng vĩnh viễn không sâu nặng bằng cô yêu anh...
Có lúc cô nghĩ, thà anh nói thẳng: “Sính Đình, chúng ta phải chia tay, quả thực anh bị mắc kẹt giữa em và bố mẹ.” Nếu vậy, tuy đau khổ nhưng vẫn thấy được an ủi phần nào, nỗi đau khổ cũng sẽ vơi đi chút ít.
Nhưng không, anh có thể đứng một bên nhìn cô đau khổ, giằng xé, nhưng vẫn ích kỷ không kéo lại, hoặc dứt khoát đẩy đi.
Cô luôn chờ đợi sự lựa chọn của anh, nhưng anh tàn nhẫn không lựa chọn.
Biết anh rất hận, hôm nay cô đã nhìn thấy điều đó từ ánh mắt không che giấu của anh.
Anh hận vì ngày xưa cô ra đi không từ biệt? Hận vì cô đã kết hôn trước anh?
Sính Đình lặng lẽ mỉm cười, như đóa hồng thắm sắc từ từ nở trong đêm.
Anh và cô, sau cuộc tình như vậy, mỗi người còn lại những gì ngoài nỗi tuyệt vọng?
Mở cửa, có người thẫn thờ đứng bên ngoài, hình như đã chờ rất lâu, nhìn thấy cô, liền ngẩng đầu: “Có thể cùng uống cốc cà phê không?”
Cô đứng chắn cửa vào, lạnh lùng trả lời: “Không, không cần thiết.”
Anh nắm tay cô, kéo đi, bướng bỉnh như đứa trẻ bị mất chiếc kẹo, ấn cô vào xe, phóng thẳng.
Cảnh vật bên đường mỗi lúc càng quen thuộc. Thậm chí có thể biết, chỗ rẽ tiếp theo là một hiệu ăn, chỗ rẽ tiếp nữa là quán cà phê, nhưng anh không dừng, vẫn lái đi mãi, vào thẳng vào một khu biệt thự.
Anh dừng lại, ngây người nhìn phía trước.
Khung cảnh này đã bao lần cô nhớ tới, đã bao lần mơ thấy, tưởng rằng cả đời sẽ không được nhìn lần nữa. Thì ra vẫn có cơ hội.
Cô ngoảnh đi không thể nhìn tiếp, bởi vì mắt mũi đã cay sè: “Sao phải làm thế?”
Bởi cả hai đều biết không thể quay lại nữa.
Anh dừng xe, bước ra, nắm tay cô kéo xuống, đưa thẳng vào nhà.
Tất cả vẫn y nguyên. Dường như chỉ là cô có việc ra ngoài, vừa mới trở về.
Giọng anh lạnh lùng: “Cuối cùng anh đã biết, phụ nữ một khi đã dứt tình, còn quyết liệt hơn đàn ông. Vu Sính Đình, em tuyệt tình hơn anh tưởng!”
Cô sững người, đứng đó, ngơ ngẩn nhìn anh, lát sau mới chậm rãi nói: “Anh nghĩ em thế nào? Cả đời bị anh nhốt trong lồng son? Cả đời ẩn trong bóng tối chờ anh?”
Cơ mặt Tôn Bình Hoa co giật, đường gân xanh hằn trên thái dương, trong mắt ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói.
“Việc gì phải thế? Bình Hoa, chúng ta dễ hợp dễ tan! Ai đi đường nấy!” Như vậy, cũng không uổng từng yêu nhau một thời!
“Anh có vợ, em có chồng, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.”
Anh đột nhiên giơ ngón tay trỏ chặn môi cô, không cho nói, bất chợt ôm chặt cô vào lòng, cúi xuống!
Thời gian như dừng lại, dường như hai người chưa bao giờ chia tay, hai đôi môi quấn quýt, thiêu đốt tất cả thành tro...
Cuối cùng anh buông tay...
Ánh nắng lan tràn trong phòng khách... Anh nhìn thấy mắt cô, sáng rỡ như sắc hoa đào lúc xuân sang... Sính Đình vẫn đẹp như vậy, vẫn thanh tao như vậy.
Nhưng lời cô đã lạnh lùng vang lên, giống như từng mảnh băng trôi đến: “Nếu anh cho rằng kết thúc bằng cách này là hay nhất, em cũng chấp nhận, hy vọng từ nay chúng ta không bao giờ gặp lại! Không cần thiết gặp lại nữa!”
Lê từng bước ra khỏi nhà anh... Trong vườn, trên bãi cỏ đầy lá vàng rơi. Nhưng sang năm, sang năm nữa, trên cành vẫn sẽ nảy đầy lộc biếc, hoa vẫn nở như bức gấm thêu...
Nhưng, cho dù hoa nở như gấm, lộc biếc như tơ, cũng không có gì liên quan đến cô nữa...
Nếu năm xưa anh nắm chặt tay cô, giữ tình yêu cô trao, cùng nhau đến trọn đời, có phải bây giờ sẽ không có cảnh này?
Cô không biết, bởi anh và cô bây giờ đã không còn đường lui!
Nước mắt từ từ lăn ra...
Chuông điện thoại reo vang, cô nhìn màn hình nhấp nháy, hít một hơi thật sâu, nhấn nút: “Anderu...”
Người đàn ông có đôi mắt trong veo như bầu trời mùa hạ, dịu dàng nói: “Em yêu, em đang ở đâu? Để anh đến đón.”
Cô ngẩng đầu nhìn ra, nắng mùa đông rất đẹp, sáng chan hòa, lóng lánh như rắc vụn vàng.
-- HẾT --