-->
Chap 1: Mở đầu
Ngay từ khi em post cái conmment kể qua về nghề vệ sĩ, em cũng chẳng nghĩ đc rằng trong voz này lại được nhiều bác quan tâm đến thế, hết comment rồi lại pm inbox giục em kể về cái nghề này. Tất nhiên thì em cũng muốn kể rất nhiều cho các bác, các thím nghe nhưng khổ nỗi văn em từ bé đã dốt, bên ngoài cũng ít nói, nên em bị bệnh khó diễn đạt suy nghĩ theo ý mình, kể thì bị ko đầu đuôi, nếu em có gì kể ko hay hay câu cú lủng củng thì cũng mong các thím,các bác lượng thứ.
Hôm nay thứ 7 con kia với đám bạn nó đang ở trong club,em bên ngoài tranh thủ ngồi trong xe lôi con lap ra gõ mấy dòng cho các bác đỡ sốt ruột, ko nhiều bác lại cứ giục bảo em thất hứa, bao cao su này nọ tội em lắm…
Thứ 1 là em xin khẳng định với các bác 1 điều rằng, nghề vệ sĩ nó hoàn toàn khác xa trong phim ảnh hay trong các MV âm nhạc mà các bác thường xem, nó ko màu hồng như các bác vẫn tưởng, mà nó chỉ 1 màu đen,1 màu đen như màu đen của con chó mực ấy (bác nào chưa biết chó mực thì hỏi bác google nhé).
Nếu trong phim các bác xem có thể là vệ sĩ thường bảo vệ cô chủ,rồi sau đó cô chủ đem lòng yêu anh ta,xong đến 1 ngày cô chủ bị gặp nạn,anh ta đến cứu hứng 1 nhát chém hay 1 viên đạn vì cô chủ => cuối cùng 2 người yêu nhau và lấy nhau trọn đời.. khá lãng mạn phải ko các bác…
Nhưng thực thế thì ko như vậy, nó đơn giản là như thế này này, sáng làm lái xe đưa cô chủ đi mua đồ hay xem phim, chiều đưa đi học hoặc đi spa, tối thì lên bar hoặc club, có ngày cuối tuần thì thường đưa cả 1 lũ bạn nó về khách sạn ngoại thành nào đó thác loạn.
Đồng phục của bọn em thì thường là vest đen hoặc áo sơ mi đen (em còn 1 ông anh lớn hơn em 3 tuổi làm vệ sĩ cho ông bố con bé nữa), lý do vì sao là màu đen thì ông sếp em cho con bé kia nó quyết định vì em là vệ sĩ riêng của nó, con bé nghe xong bảo luôn là “vì em thích anh mặc màu đen cho giống mấy anh phim hàn quốc”…
Em thì bên ngoài miệng bảo vâng, cũng đơn giản thôi ạ, mà trong lòng thì nghĩ “Vl thế, sao em ko bắt anh mặc sịp đen nữa cho đủ bộ…”
Còn về cái cám dỗ ở đây thì nói thật nó chỉ xoay quanh mấy vấn đề này, hầu như mấy cám dỗ này tối nào em cũng gặp, gặp đến mức chai lì luôn rồi,đó là:
- Tiền
– Ecstasy
– Gái
– Con bé
4 thứ tưởng chừng như ko liên quan đến nhau nhưng thật ra thì nó liên quan chặt chẽ lắm các bác ạ, em ví dụ bằng câu chuyện em gặp sau 8 tháng đi làm thế này: (nó là 1 trong những câu chuyện em nghĩ lại thấy vui nhất từ hồi đi làm)
Một hôm đưa nó và tầm 5 đứa nữa xuống 1 khách sạn ở Đồ Sơn chơi tầm 12h đêm, lúc này bọn nó vừa trên Next về nên phê lắm, em thì tỉnh vì đứng ngoài đợi, chỉ phê thuốc lá vì đói thôi, bọn nó ở 1 phòng còn em thì ở riêng 1 phòng, đang hút thuốc trong phòng thì thằng bạn cùa hội con kia đập cửa kêu “anh ơi, con M nó bị phê thuốc đang đứng ở thành lan can đòi nhảy xuống”
Em thề là em vứt điếu thuốc nhanh hơn tốc độ ánh sáng, bay vọt lên tầng 8 phòng bọn kia, vừa chạy vào đến nơi thì thấy 3 đứa con gái bọn kia cười như nắc nẻ, con bé kia thì cười to nhất, em thề là nếu nó éo phải con em bảo vệ thì em cho nó lỗ mũi ăn trầu rồi, nhìn ngứa mắt nhất trong số bọn kia, xong thì bọn nó gạ em chơi Ecstasy cùng bọn nó cho vui, em thì dân nhà võ, với cả tuy dính vào thuốc lá nhưng thề với đời là ko dính vào ma túy nên em từ chối thẳng thừng, em vừa nói từ chối xong thì 1 sấp 500k (em nghĩ cỡ cũng tầm hơn 10 củ ở đó) bay xuống giường, con bé kia bảo em:
“Nếu anh vui cùng bọn em tối nay thì em cho anh sấp tiền này, cộng thêm bảo bố em tăng lương cho”
Em thề là tuy thằng này nghèo thật, phải làm cái nghề cống rãnh này nhưng tâm hồn thì éo phải loại chó dại thèm tiền đâu nhé, nên em bảo thẳng với nó luôn:
“Anh xin lỗi chứ anh cũng có tự trọng của anh, kể cả em vứt ra 1 tỉ nữa thì anh cũng ko thèm 1 xu của em đâu, đừng làm cái trò hạ thấp danh dự người khác như thế, nếu em muốn em có thể bảo bố anh đuổi anh về việc này, thế nhé, anh sang bên kia đây”.
Xong em bỏ cm nó cùng lũ chó dại kia ở đó, ngoảnh đít đi sang bên phòng em nằm hút thuốc suy nghĩ, nghĩ miên man nhiều thứ, nếu bị đuổi việc thì làm gì các kiểu, chán quá chẳng ngủ nổi, cứ nằm trằn trọc như thế đến nửa đêm thì nửa đêm con kia gõ cửa, người thì nồng nặc mùi, đầu tóc rũ rượi vào khóc xin lỗi em mới sợ chứ, em sau 1 hồi ngẫm nghĩ thì biết ngay con này chắc vừa chơi Ecstasy xong, lại đang phê rồi, em đành để nó nằm vào giường, lấy cái khăn ướt lau mặt mũi cho nó,còn nó thì cứ khóc, khóc như bố mẹ chết ý, xong tự nhiên ôm chặt em khóc, bảo nhớ em này nọ, rồi thích em nữa chứ… em thề là lúc đấy em “muốn” nhiều lắm các bác ạ, nhưng tự nhiên bất giác nhìn thấy nó khóc, em lại thương nó nhiều hơn, nhà con này thì từ bé nó đã phải sống 1 mình, bố mẹ bỏ nhau, nó về sống với bố nhưng ông bố hồi đó suốt ngày đi kiếm tiền nên bỏ nó ở nhà với bà giúp việc, thành ra giờ đây nó bị thế này, em đôi lúc nghĩ cũng thấy thương nó…em có đứa em gái bằng tuổi nó thôi mà từ trước đến nay lúc nào đứa em em cũng đc bố mẹ em chiều, thành ra nó lúc nào cũng cười, cũng hạnh phúc… đằng này thì con bé này nó cũng cười mà nụ cười chỉ cười trên đầu môi, nghĩ thế em lại xoa tóc an ủi nó, chốc chốc lại giặt khăn ướt lau mặt cho nó, được đến gần sáng thì nó ngủ, nhìn nó ngủ sao trông đáng yêu quá các bác ạ, 2 đôi mắt thì nhắm tịt, đôi môi thì mím chặt như đang mỉm cười vậy, em ngồi hút điếu thuốc đến sáng thì ra ngoài ăn sáng với cả mua đồ cho nó cùng đám bạn kia, đến chiều thì đi về, trên đường đi con bé chẳng nói gì với em cả, đến tối về nhà nó nhăn cho em đúng 1 tin thế này!
“Đêm qua anh thức trắng đêm lo cho em phải ko..?”
Em định rep lại tin nhắn mà quên mẹ mất là máy em hết tiền, mà gần chung cư em ở thì ko có hàng nào mở cửa lúc muộn cả, thế là sáng hôm sau em mới rep đc tin nhắn em nó, ai ngờ vừa nhắn xong thì nó nói thế này?
“Em suy nghĩ lại rồi, anh thì thức đêm cái nỗi gì, lúc em ngủ có làm gì em ko đấy?”… Em thề là cái mặt em lúc đó thế này này , chưa kịp rep cái tin đấy thì cái tin khác bay đến, mở ra thì “à mà nhớ ăn sáng đi rồi hãy qua đón tôi nhé, đừng nhịn đói như hôm kia nữa, biết chưa hả?”…đọc xong em mỉm cười và lấy điếu thuốc ra hút chào ngày mới…
Trên đó là câu chuyện em kể về ngày cám dỗ “nhẹ nhàng” nhất với em từ hồi đi làm đến giờ.
Tính em vốn cầu toàn nên định kể toàn bộ mọi thứ em đi làm, kể về việc vì sao em chọn nghề này, rồi lúc ứng tuyển, những lúc đi cứu con kia bị HS bắt, 1 ngày em đi làm ra sao, ông sếp trả công thế nào, việc bị mấy con trên bar với bạn con kia gạ nữa,..v..v… rất rất nhiều, nhưng khi em gõ xong cái chuyện kia thì em nhận ra là khả năng tư duy văn học của em ko thể “tuôn” hết ra trong 2 tiếng đồng hồ + cái bụng đói được. Em kể xong mỏi hết cả tay, từ trưa đến giờ em chưa ăn gì, giờ cũng sắp đến giờ con kia sắp chuyển điểm sang nơi khác rồi nên em dừng ở đây, nếu các thím muốn nghe em kể tiếp thì phản hồi tích cực trong topic này nhé. Hẹn các bác ngày khác.
——————————————————————
Chap 2: Những sắc màu – Lên Mục Lục
Nếu các bác hỏi em là “đã từng đánh nhau vì con bé này chưa?” thì em xin trả lời luôn là “em chưa”, vì đơn giản là ở VN mình ko phải ở phương Tây, ko phải luôn đề phòng bắt cóc, cướp bất kì lúc nào. Còn đánh nhau trong quá trình làm việc vì bản thân em thì em cũng đôi ba lần.
Em mang tiếng vệ sĩ chứ lần duy nhất cũng là lần cuối cùng là em can ngăn nó đánh 1 con khác bên ngoài club, cả 2 đứa cùng bay nhảy xong ra ngoài xích mích, thế là lao vào túm tóc dứt áo nhau em thì nhớ lúc đó đang tè bậy ở cái ngõ tối bên đường bên kia, lúc đi ra thì đã thấy 2 đứa đang túm tóc tạt tai nhau rồi. Thế là em lao vào ngăn, giữ được con kia thì con bé em vệ sĩ cứ xông vào đạp nó, em lại phải bế con bé em vệ sĩ vác vào trong xe ô tô, vừa bế vào thì thấy con vẹo bị đánh bên đường alo cho 4, 5 thằng trong club ra nhìn to vl, em cũng ngửi thấy mùi sắp đổ máu nên phóng xe chuồn thẳng.
Tháng em đi làm lương cũng ko có nhiều, chắc cũng ít hơn khối bác đang đọc cái topic này =.=, ban đầu em với nhận vào làm thử việc, được ông già con bé trả cho 6 củ/1 tháng, về sau vào chính thức thì được nâng lên thành 10 củ. Em sống chung cư 1 mình, ny chưa có mà chó cũng chưa nuôi nên cũng ko phải tiêu pha gì nhiều lắm, thỉnh thoảng mua đồ về biếu các cụ với con em gái thôi.
Cuộc sống của người làm nghề vệ sĩ nói chung là tẻ nhạt và vô vị lắm các bác ạ. Gái xinh để ngắm thì ko thiếu, nhưng đã làm cái nghề này thì xác định là cứ phải FA dài dài, ai có thể yêu được cái thằng 19/24 ở bên đứa con gái khác, ngày valentine người ta đi chơi thì mình chở đứa con gái khác lên bar, club các kiểu. Cái cảm giác những dòng xe các đôi lứa yêu nhau qua lại trước mặt buồn lắm các bác ạ… buồn quá liếc nhìn qua cái gương chiếu sau ô tô thì gặp ngay cái ánh mắt con kia nó đang nhìn mình… thế là lại quay đi nhìn đường mà lòng buồn rười rượi.
Làm cái nghề này bạc như vôi mà bị bạn bè xa lánh, cũng chẳng có thời gian anh em đi tụ tập ăn uống đàm đúm nữa, như hôm nọ trời nóng quá, em chở con kia đi mua đồ, tranh thủ lúc chờ nó em ra hàng bia bên cạnh ngồi uống bia 1 mình, thêm người bạn tri kỷ là điếu thuốc lá, ngồi hút mà nhìn từng dòng người qua lại…thấy mọi thứ sao mà vô vị quá…
Khi các bác ngày nào cũng lao đầu vào những cám dỗ của cái xã hội này, vào những mặt trái của một tảng băng nổi, các bác mới hiểu được là cuộc sống này nó muôn màu thế nào, người có tiền, kẻ có lực, người nghèo, rồi những cave ăn sương đêm… tất cả nó đều ở xung quanh mỗi chúng ta, rất gần mà mấy ai trong chúng ta cảm nhận thấy, cái cảnh hằng đêm những người có tiền, những quý tử, công chúa nhà giàu cầm những cái ví, cái túi hàng chục triệu, lao vào bar sàn như những con thiêu thân, còn ngay cạnh đó là 1 em bé chỉ tầm 12, 13 tuổi, ngồi bán bánh mỳ bụng cồn cào vì đói… những điều nhỏ nhặt như thế em gặp hàng ngày, thậm chí hàng đêm em đều thấy, nhưng chắc chỉ mỗi những thằng làm nghề vệ sĩ ngoài xe đợi như em mới thấy thôi, vì sau những đêm đó, đêm hôm sau cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn ra như vậy, người giàu thì vẫn vào bar vào sàn chứng tỏ độ chơi..còn nghèo thì. “…”, biết là ko phải nhưng sao vẫn cảm thấy tình người ở đây khó kiếm thế, hay tại xã hội bây giờ khoảng cách chênh lệch giàu nghèo lớn quá rồi nên những điều thế này là bình thường???
Em thì vẫn thường xuyên cho cô bé bán bánh mỳ đó đôi ba chục, vì em cũng chẳng có nhiều tiền hay đại gia để bao lấy tiền cả đêm em nó bán bánh mỳ cho đến một hôm, tầm vào mùa đông năm ngoái em chở con kia đến club như thường lệ, nhưng mà lần này đến muộn hơn mọi khi vì con kia có việc bận. Khi em vừa đến, con kia vừa xuống xe vào trong club thì em nghe thấy tiếng cãi nhau rất to ở cái ngõ gần đấy, tính em cũng hay hóng giống các bác nên tò mò chạy vào xem, lại gần thì thấy người dân bu đông xung quanh một đứa con gái, em này bị xé hết cả áo ngoài, còn cái váy thì toàn bùn đất, chân tay đầu gối với mặt thì chảy máu, bên cạnh thì có 1 con mụ béo như lợn, cùng với thằng nhìn như ma cô nhuộm tóc xanh đỏ, tay chân đầy mực tàu đội cái mũ đen thi nhau chửi con kia, nào là đm, con ml các kiểu bay tứ tung, cả 2 đứa chửi 1 lúc xong lại nhảy vào đạp con bé kia ngã đập cả mặt xuống đất, con bé kia thì mồm cứ xin lỗi các kiểu, em thề là ở đó dân tình thì bu đông vl như kiến mà tuyệt nhiên ko một ai can ngăn cả, cho dù là đánh ghen hay gì đi nữa thì con bé kia cũng đã xin lỗi rồi, đánh nó như thế còn chưa đủ sao??? Em đang suy nghĩ định nhảy vào can thì thấy con bé bánh bán mỳ mà em kể chạy vào chỗ con kia bị đánh vừa khóc vừa gào “cháu xin cô, cô đừng đánh chị cháu nữa, có gì thì đánh cháu chứ đừng đánh chị cháu nữa..” con bé vừa nói xong thì con mụ béo kia đạp thẳng vào mặt con bé bán bánh mỳ. Em thề là lúc đó em điên vl luôn nhưng cố gắng bình tĩnh lao vào che cho 2 chị em nhà kia, quay sang bảo con mụ béo:
“Cô có gì nói từ từ chứ đừng có đánh người khác như thế”… – ĐM nó chứ, em chưa dứt lời thì thằng ma cô bên cạnh nhìn thẳng vào mặt em bảo:
“Cái đm mày, mày là thằng l nào, thích ý kiến à”.
Nói xong thằng ma cô kia đấm thẳng vào mặt em, con mụ béo thì đá vào bụng, đm em bị đánh bất ngờ quá nên lĩnh đủ cả 2 phát rõ đau, quần áo mới giặt thì bẩn hết cả lúc đó em điên vl luôn cầm ngay tóc thằng ma cô thụi cho nó phát vào mõm, thằng ma cô hộc cả máu mồm ngay, con mụ béo thấy thế cũng trùng, em đạp cho mụ cả cái giầy vào nguyên 1 bên cánh tay, vì em giữ đầu thằng ma cô nên đạp trượt. Xong em đấm thêm thằng ma cô 3, 4 cái nữa, cứ ôm cổ nó đấm vào mặt, lúc thả đầu thằng ma cô ra nó bị choáng hay sao ấy, nằm gục mẹ xuống đất, mồm với mắt ra toàn máu, con mụ béo thì bảo “cái đm mày, mày giỏi thì đứng cm mày đấy cho bố mày xem” rồi rút con di động ra gọi, gọi ai thì em éo care vì em quá quen với lũ bầy đàn thế này rồi, chắc tầm 5′ nữa thể nào chả có chục thằng cầm tông đi trên 3, 4 con wave phóng đến. Em cũng chẳng muốn chơi cái trò đợi chờ nữa nên chạy tới ngay chỗ mụ béo, giật cái điện thoại mụ đang gọi ném cm nó xuống đất, giẫm vỡ cả màn hình luôn con mụ béo trừng mắt nhìn em đang định giơ tay đánh thì em cho quả tát thẳng vào mặt, loạng choạng ngã.
Xong em đỡ 2 chị em kia dậy, bảo chị em nó lên xe em đưa về luôn chứ đừng đứng ở đây nữa, lúc trên đường về hỏi chuyện con chị thì mới biết hóa ra bị đánh là vì mới đi làm ko biết đứng nhầm địa bàn cạnh tranh cave với chỗ bọn ma cô kia, 2 chị em nhà này mới lên HN kiếm sống, con em thì bán bánh mỳ còn con chị cũng chẳng học hành nên đi làm cave, hôm nay là buổi đầu tiên ra đây, nghe 2 đứa kể thì ở quê nhà nó nghèo quá, mẹ thì hàng tuần chạy thận còn bố thì cũng thương binh làm đan lát đồ thủ công ở nhà, tiền chạy thận cho mẹ thì đi vay, rồi bán cả trâu đi trả nợ, đến giờ nhà hết tiền thì hai chị em dắt nhau lên trên này kiếm tiền về gửi cho bố mẹ.
Nghe xong em cũng thấy thương cho 2 đứa nó quá, chẳng biết có phải như là “ko nghe 4` kể chuyện ko” nhưng thật sự em tiếp xúc với cô bé bán bánh mỳ ko phải là một thời gian ngắn nên em hiểu nó ko phải thuộc dạng lươn lẹo, tính toán như những đứa bé bán rong khác, em cảm thấy ở nó có chút gì đó chân quê ngoan ngoãn, ai mua xong đưa tiền nó cũng đưa 2 tay ra xin với cảm ơn, nhận đồng tiền xong thì gấp phẳng phiu cất vào cái ví tự làm của nó.., ngày nào cũng con bé cũng chỉ mặc một bộ quần áo đấy, đi đôi dép tổ ong bị mòn, nhiều lúc thấy thương nó quá…
Đưa 2 đứa về đến nơi thì mới nhìn đc chỗ ở của bọn nó, 2 chị em ở trong cái phòng trọ tồi tàn đến mức mà em ko nghĩ đó là 1 cái nhà, vào bên trong thì có mỗi cái giường với tủ quần áo kéo khóa bằng vải, ngay cả đến cái nóc cũng làm bằng mái ngói, thỉnh thoảng có mèo chạy qua lại trên nóc là lại bị rơi gạch đá nhỏ xuống trong nhà.Lúc em đưa vào định về thì 2 chị em nó cứ cố giữ em lại ăn tối vì biết em cũng chưa ăn gì, thấy 2 chị em nó nhiệt tình quá nên em cũng đồng ý, đến lúc nhìn mở nồi gạo ra thì… thật sự cái em trông thấy là số gạo còn lại có khi còn chỉ bằng được 2 cái chén uống rượu, thức ăn cũng chỉ có ít dưa chua với tép kho, em thấy vậy vẫn vui vẻ ngồi dọn cơm, rồi giả vờ ra ngoài nhà nghe điện thoại.
Vừa ra đến đầu ngõ thì em chạy vào ngay hàng vịt nướng cạnh đó, mua 1 con vịt nướng và 1 con vịt luộc với ít bún đem vào nhà 2 đứa, bọn nó khi thấy thế thì từ chối bảo ko muốn ăn những đồ sang thế này. Em phải nói bảo hôm nay cho anh khao còn hôm sau anh đến bọn em khao anh sau, thì bọn nó mới chịu ăn nhìn chị em nó ăn ngon miệng mà em có cảm giác lạ quá, cảm giác này làm cho em suýt nữa khóc các bác ạ… đứa em gái bán bánh mỳ ăn bún chắc nhanh quá còn bị nghẹn, em phải lấy nước cho nó, uống xong hết nấc con bé quay sang nhìn em cười, em thì chẳng hiểu nó cười em vì điều gì nữa đang ăn uống nói chuyện thì con vẹo em vệ sĩ kia gọi hỏi “anh đang ở đâu đấy, qua đón em với bọn bạn đi XYZ. “thế là em lại phải xin lỗi bọn nó em đi luôn ko thì con kia nó bảo với ông bô nó trừ lương em thì mệt, lúc bảo với 2 chị em là em có việc phải đi, thấy 2 chị em nó đang ăn mà ngừng hẳn lại, rồi cứ giữ em lại ko cho đi, em nói mãi 2 chị em nó mới hiểu, trước lúc đi đứa lớn còn gói cho em 4 cái bánh mỳ nữa.Đây chắc cũng là lần đầu tiên trong đời có người gói đồ ăn lo cho em ngoài bố mẹ em.
Cứ như 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, và đã đến lúc em quay trở về với thực tại, với ánh đèn bar, với tiền, với cuộc sống hiện tại của 1 thằng vệ sĩ.
Gặp con kia với đám bạn nó xô vào xe mình, với những mùi nước hoa, son phấn, túi xách, quần áo hàng hiệu… bất giác lái xe, em lại nhớ về 2 chị em gái kia..
Mỗi người có 1 cuộc sống khác nhau, nhưng trên hơn hết chúng ta đều cùng là con người. Đừng nghĩ những người làm cave, hay bán rong, bán bánh mỳ..v..v… họ rẻ mạt, đôi khi trong đó chất chứa cả những ước mơ, những nỗi niềm từ những vùng quê nghèo bon chen lên thành phố kiếm sống. Có ra ngoài tiếp xúc nhiều mới hiểu được là có những người khổ hơn mình nhiều…
Vậy là em đã viết xong phần 2 phục vụ các bác, em mong qua phần 2 này, các bác nhìn nhận thêm 1 thực tế về sự giàu nghèo và tình người trong xã hội, đây là góc nhìn của 1 thằng vệ sĩ như em về điều này. Nếu có điều kiện cùng những phản hồi tích cực từ các bác, em sẽ cố gắng viết tiếp phần 3 review về nghề vệ sĩ cho các bác.
Chúc các bác 1 ngày mới tốt lành.
——————————————————————
Chap 3: Lăng Kính của người xe ôm – Lên Mục Lục
Cuộc sống vệ sĩ ko như nhiều người nghĩ, và bản thân những người trong cuộc mới hiểu được nó khó khăn như thế nào? Em cũng vậy, đôi lúc cũng muốn bỏ quách cái nghề này cho xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì thấy có nhiều thứ nghề này có mà mình ko muốn rời ra được. Tính em là như thế, thích trải nghiệm cuộc sống, thích nhìn cuộc đời của một lăng kính nhiều màu sắc khác nhau.
Mỗi người một số phận, một hoàn cảnh khác nhau, khi em làm nghề này, em quen được cũng ko phải là ít, nào là đại gia, doanh nhân, giám đốc…cho đến những công chúa, quý tử tiêu tiền như nước.. Nhưng có lẽ những người mà em hay nói chuyện nhất, hay tìm hiểu về họ nhất, lại là những người lao động, đặc biệt là lao động về đêm.
Khi màn đên buông xuống, các bác ở trong nhà có thể được nằm điều hòa mát lạnh online thì đâu đó trong cái xã hội này vẫn có những người lao động, họ làm cả ngày để mưu sinh và buổi tối vẫn tiếp tục làm như vậy.Nó như là 1 cái guồng quay của bánh xe, luôn quay đều từ ngày này qua ngày khác, chỉ khi tiếp xúc với họ các bác mới biết là mỗi người trong họ cuộc sống khổ đến thế nào.
Em quen một ông anh làm nghề lái xe ôm cạnh chỗ club em hay chở con kia đến. Ngày ông ấy ngồi đó từ sáng cho đến đêm, tầm 1h sáng gì đó thì đi về, hôm sau 7h lại ra đó ngồi bắt khách. Ban đầu em cũng chẳng nói chuyện gì với lão đấy, mà về sau anh em hay đứng cạnh nhau, mời nhau điếu thuốc thành quen. Nói chuyện được một thời gian ra lại thành hợp, chắc có lẽ là vì 2 thằng đều có công việc gần giống nhau, đều phải ngồi trên xe chở khách đi đây đó, đều có những khoảng thời gian cầm điếu thuốc nhìn biết bao nhiêu chuyện thị phi của xã hội.
Có những đêm 12h, 1h mùa đông lạnh giá, em chở con kia đi club như thường lệ, vẫn thấy lão ngồi đấy đợi khách, mưa cũng như nắng, chưa thấy lão nghỉ một buổi nào cả. Về sau nói chuyện hỏi ra mới biết, lão cũng có gia đình, có 2 đứa con một trai một gái còn bé… và cái thương nhất là vợ lão này bị tai nạn giao thông mất hồi đầu năm ngoái, nghe lão kể em thấy cảm giác mang mác buồn.
Rít một hơi thuốc, mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không, lão bảo em:
“Thế nên nhiều khi đi làm xe ôm, muốn nghỉ cũng đâu có nghỉ đc, nghỉ thì bỏ cái gì vào miệng mà ăn, nghỉ thì lấy đâu ra tiền nuôi 2 đứa trẻ…, mày còn trẻ chưa hiểu hết đâu…”
Nói xong lão đưa em xem tấm hình hai vợ chồng chụp chung kẹp ở trong ví, tấm ảnh cũ chụp hình hai người mặc áo cưới ôm nhau cười, em xem mà cảm thấy xót xa quá, mới đây thôi hai người còn hạnh phúc mà sao giờ đây? Nhìn tấm ảnh hai vợ chồng, em bất chợt quay lên định hỏi lão về hai đứa con thì bắt gặp ánh mắt buồn, tựa như sắp khóc, chắc cũng phải là một người yêu vợ nhiều lắm nên mới có nhiều cảm xúc như vậy. Đốt thêm điếu nữa, lão kể tiếp:
“Anh với chị nhà sống với nhau được 3 năm rồi, trước ở quê, sau cơ cực quá đành ra HN kiếm sống, anh thì hồi trước xin làm bên cầu đường, còn chị nhà thì làm bên xí nghiệp may. 2 vợ chồng cũng tích góp vay mượn mua được cái nhà nho nhỏ ở gần Gia Lâm, sau này khi sinh đứa thứ 2 được hơn một năm thì chị mất… Hôm đó là sinh nhật vợ, anh còn xin về sớm đón 2 đứa về nhà nấu cơm, đợi mẹ nó về bất ngờ… vậy mà ….”
Đôi bàn tay run run như ko cầm nổi điếu thuốc đang cháy, rồi lão khóc. Khóc thật sự các bác ạ, nhìn tội lắm… Em đứng bên cạnh mà chẳng biết nên làm gì nữa, đành an ủi lão về cố gắng sống vì còn 2 đứa trẻ, nó đã mất mẹ rồi nên giờ cần nhất môt người bố nghị lực, phải sống vì các con nữa.
Lão nghe xong cũng bảo đỡ hơn nhiều, rồi hỏi về cuộc sống của em này nọ, em kể xong thì lão bảo cứ phấn đấu rồi cố gắng tìm một người vợ mà lập gia đình, rồi lão bảo thế này “tiền đôi khi nó quan trọng, mày có thể phấn đấu cả cuộc đời vì nó, nhưng về sau, khi mà có tuổi mày mới hiểu là gia đình mới là cái quan trọng nhất. Anh đã từng gặp nhiều người giàu, có địa vị trong xã hội, chưa thấy mấy ai trong số họ có gia đình hạnh phúc đâu, hết chồng ăn nem rồi vợ lại ăn chả, nếu ko phải 2 vợ chồng thì các con hư… Nó như là cái bập bênh ấy, mày phấn đấu nhiều tiền, đặt một bên bập bênh trĩu nặng xuống thì bên kia sẽ đẩy lên khỏi cái thăng bằng nó vốn có, và ngược lại nếu mày chỉ nằm nhà chơi ko kiếm tiền thì cái bập bênh nó cũng bị lệch. Chỉ khi nào mày hiểu được phải hài hòa hai thứ thì cái bập bênh mới thăng bằng được. Cuộc sống nó cũng vậy thôi nếu mày biết cách cân bằng nó thì anh chắc chắn mày sẽ hạnh phúc chẳng phải lo nghĩ gì cả”.
Nghe lão nói em cũng suy nghĩ nhiều từ hôm đấy, thật ra thì đối với một người từng trải gặp nhiều chuyện như vậy mà còn nghĩ được như thế thì em thật sự nể phục. Nể phục vì 1 phần những người hoàn cảnh lâm vào khó khăn như lão mà còn cố gắng đứng dậy được. Cái cách suy nghĩ hay cái cách ăn nói của lão em có cảm giác lão luôn cố nén đau thương của một người chồng vào một góc trong con người mình, còn cái người làm xe ôm hiện giờ đấy chỉ là một người bố sống vì các con qua ngày.
Cuộc sống mà, luôn có những thứ bất ngờ mà mình ko nghĩ tới, nó có thể là niềm vui, nỗi buồn hay thậm chí là bi kịch. Cái quan trọng là các bác đối diện với nó như thế nào khi nó xảy đến và sau đó giải quyết nó ra sao, các bác có thể chọn cách sợ hãi, buồn bã, lao vào chất kích thích hay thâm chí là tự tử cũng chẳng ai cấm các bác cả, cái quan trọng ở đây là khi các bác nhìn ra ngoài kia, gặp những người như ông anh xe ôm em vừa kể thì các bác mới thấy trong cuộc sống có nhiều người nghị lực lắm, những người mà những bộ phim chẳng thể nào khắc họa hết được họ, nhiều khi em nghĩ số phận của họ mới chính là những bộ phim nên chiếu cho mọi người cùng xem.
Để đến một ngày, khi mình bất chợt được làm diễn viên chính, thì lúc đó mình sẽ biết được cách đóng phim thế nào. Em đã từng đọc một cuốn sách, mà trong đó có một câu em rất tâm đắc thế này (câu này chắc hẳn cũng có nhiều người biết):
“Cuộc đời mỗi người như là một show diễn, và khi tới giờ diễn (show time) thì chúng ta lại phải đóng các vai diễn khác nhau. Ví dụ như khi đi làm thì ta đóng vai một thằng luôn cúi đầu dưới sếp, khi đi với bạn bè thì đóng vai một người luôn hết mình trong mỗi cuộc nhậu, khi đi với người yêu thì đóng vai một người tình hoàn hảo và khi về nhà luôn đóng vai một người con ngoan (hoặc một người cha tốt). Và cái quan trọng nhất để show diễn đó thành công các bác biết là gì ko?? Đó chính là ko được để nhầm lẫn giữa các vai với nhau.”
Nếu các bác chỉ cần nhầm lẫn giữa các vai diễn thôi thì show diễn này sẽ sụp đổ hết và rất khó để bắt đầu lại một show mới. Đây cũng chính là show diễn quan trọng nhất trong mỗi cuộc đời chúng ta.
Đó là câu nói em luôn nghĩ tới hàng ngày, thậm chí đôi khi luôn nghĩ tới hàng giờ khi em đi làm vệ sĩ, đôi khi nó còn giúp em tạo ra một bức tường chống lại những cám dỗ trong nghề.
Haizz, hôm nay em bị con kia nó lôi qua hết chỗ này đến chỗ nọ nên có thể mạch văn bị ngắt đoạn ko lưu loát, mong các bác thông cảm. Đáng lẽ ra ban đầu em định viết về con kia nhưng mà nghĩ lại thấy mình còn nhiều câu chuyện về cuộc sống muốn cho các bác biết.
Đây là mục part 3 em định viết hôm nay cho các bác nhưng bị Drop do con kia nó củ hành em nhiều quá, thế nên mới chuyển sang chuyện về ông anh xe ôm, nghĩ đi nghĩ lại thấy nhiều bác ko thích lắm nên post cái bản drop em gõ trong word ra đây cho bác nào thích thì đọc, nếu anh em muốn em sẽ viết sang phần 4 tiếp về câu chuyện này!
Vì nhiều bác góp ý đưa ý kiến là ko nên để tên con bé là “con bé em vệ sĩ” vì nó dài dòng quá, nên em quyết định gọi tắt tên nó bằng một từ trong tên của nó là M, vì thế nên từ giờ em gọi là con M thì các bác tự hiểu đó chính là “con bé em đang bảo vệ” nhé!
Một số bác đã hỏi trong topic là “vì sao ko thấy em nó đi học mà chỉ có bar, club suốt ngày” thì em cũng trả lời các bác là bố con M này thuộc hàng rất giàu và quen được nhiều giám đốc, lãnh đạo làm cho các ban nghành các nhau thế nên ngay cả việc nó học lên Đh em nghĩ chưa chắc đã là thực lực của nó, đối với mấy đứa tiểu thư thế này nếu đã nghĩ đến học thì chắc em cũng đỡ khổ, mà cũng chẳng có chuyện mà kể cho các bác nghe.
Từ năm cấp 3 nó đã nổi tiếng về độ ăn chơi nhảy múa rồi, bố nó đi suốt nên chẳng ai quản nó cả, bà giúp việc thì cũng già rồi, lớ phớ nó đuổi thẳng cổ ấy chứ mà dám ho he, thế mà từ hồi em làm vệ sĩ cho nó, theo nhận xét khách quan của nó trong một lần đang phê thì nó bảo em là người đầu tiên ko nghe lời nó, bật nó các kiểu .
Tính nó thế thôi chứ đôi lúc em nghĩ cũng thương con M, cũng tại nó từ bé đã ko được ai dạy dỗ nên mới như thế này.Đôi khi em tuy là có sợ nó về mách lẻo bố nó trừ lương em thật nhưng nếu nó làm quá lên thì em cũng ko nhịn được, như thầy dạy võ của em bảo “nhịn được cái gì thì nhịn”..em cũng cố gắng mà đôi khi vẫn phạm phải sai lầm.
Tuy em với nó suốt ngày đi cùng nhau, nhưng nếu mà tâm sự nói chuyện với nhau chắc cũng chỉ được đôi ba lần.Lần mà em nhớ nhất đó là vào hôm sinh nhật em, đến ngay cả bản thân em đôi khi cũng ko nhớ là sinh nhật mình nữa. Bạn bè cũng chẳng có ai để mà chơi, người yêu thì cũng chẳng có..thế mà nó nhớ, nó kéo em ra quán ăn tặng quà, chúc mừng sinh nhật em.
Ban đầu em chỉ nghĩ nó trêu đùa gì mình thôi chứ thật sự em cũng ko ngờ tới chuyện nó tặng qua sinh nhật mình đâu về sau nó đưa em cũng bất ngờ phết, cũng thấy con này nó sống cũng tình cảm đấy chứ, tuy ăn chơi sa đọa nhưng ko phải nó là đứa ko biết nghĩ cho người khác.
Em với nó ngồi với nhau hôm đấy cũng là lần đầu tiên em uống rượu với nó, nghe nó kể chuyện từ hồi còn bé sống cuộc sống như thế nào cho đến khi nó lớn.Nó bảo từ bé tuy cuộc sống vật chất của nó đầy đủ thật nhưng nó vẫn ước được một lần bố mẹ đón nó đưa nó về nhà, nhưng chẳng bao giờ có chuyện đấy xảy ra cả, về sau khi vào học cấp 2, thỉnh thoảng nó vẫn bị bọn bạn trêu là đứa ko có bố mẹ…
Lần đầu tiên nó còn lao vào đánh nhau với bọn kia nhưng về sau thì nghe quen dần, cũng chẳng quan tâm nhiều đến điều đó nữa.Sang năm cấp 3 thì bắt đầu sống buông thả trong vật chất, cũng đã từng có thời kì nó tiêu tiền rồi ăn chơi bị HS bắt tạm giam mấy ngày, cũng chỉ mong bố quan tâm đến nó, nhưng chẳng bao giờ nó được như ý.Cứ bị bắt dăm ba ngày là lại được bà giúp việc đến đón về nhà.Em quay sang hỏi nó: “Thế từ bé đến giờ mấy lần mẹ gặp em?”
Nó chỉ mỉm cười thất vọng chẳng nói gì cả, nhìn đôi mắt nó buồn lắm. Em biết vậy cũng chẳng muốn hỏi thêm nữa..hai đứa im lặng 1 lúc thì nó quay sang hỏi em.
“Anh đã từng yêu ai chưa?”
Nếu bình thường thì em sẽ nghĩ chắc con này hôm nay lại bị dở hơi, ăn phải quả lú… Nhưng hôm nay thì mọi thứ lại khác, thật đặc biệt so với bình thường, em cũng ko nghĩ nó muốn trêu đùa lúc này, lúc mà cả 2 đứa đang ngà ngà say như thế này.
“Anh cũng đã từng yêu một người nhưng mọi chuyện chẳng ra đâu với đâu cả..”
Nó mở to mắt nhìn em kiểu bất ngờ ấy như là đang hỏi “thật hay chém đấy” làm em tự nhiên thấy hơi lúng túng. Xong con bé cười phá lên, bảo trông em nhìn ngu ngu, như con milu nhà nó. ĐM, thế là em điên hết cả tiết, đang định đứng dậy đi ra xe ngồi thì nó giữ lại bảo:
“Em đùa đấy, anh mà giận dỗi thì anh càng tự nhận mình là đúng đấy!”
Nó nói thế thì em chịu mẹ rồi, còn làm gì đc nữa, thế là lại ngồi xuống nghe nó kể về cuộc sống, về người yêu của nó. Con này nó hát thì hay thật (em đã từng nghe nó hát 1 lần trong xe) nhưng kể chuyện thì em thề là dở như hạch các bác ạ. Nó tạo cho cảm giác người nghe muốn ngáp và muốn đi ngủ, ngủ càng nhanh càng tốt…
Chắc nó cũng biết ý thế nên lấy di động ra cho em xem ảnh ny nó, toàn mấy thằng tóc xanh đỏ, lúc chuyển qua cái ảnh 1 thằng ăn mặc vest bảnh bao đứng đắn thì em bảo nó là “trông cũng được đấy”. Nó đốp luôn vào mặt em câu “Nó gay đấy, anh thích à”. Vl, em nghe xong choáng luôn, nhìn thằng ku sáng sủa thế
mà lại gay, tưởng tượng cảnh thằng kia nó ưỡn ẹo múa cột trước mặt em mà em rùng cả mình.
Hai đứa uống rượu xong thì đi về, em thì còn tỉnh chứ M thì nó say quá rồi, đi ko nổi em phải rìu nó lên xe. Thế mà vừa lên xe thì nó nôn ra tung tóe, hic, báo hại hôm sau em phải cả ngày đi cọ sàn xe lau kính các kiểu. Đang đưa nó đi trên đường về thì nó bảo chưa muốn về nhà, muốn em đưa nó về phòng chung cư của em.
Em vừa mới nói “Thôi em về đi rồi hôm sau…” nó đã ngắt lời quát “Có đưa tôi đến ko thì bảo, ko đưa thì mai xin nghỉ việc nhé”..Ơ đệch, thế là em lại phải lóc cóc đưa nó lên phòng em.
Lúc dìu nó lên thang máy mà người nồng nặc mùi rượu, em cũng éo hiểu sao mà uống có 2 chai vang pháp mà nó lại say như thế này được.
Vừa vào đến phòng, dìu nó xuống giường là nó lại làm cho phát nữa, hic, em thề với lòng là từ lần sau có cho tiền em cũng éo đưa con này đi uống rượu nữa.
Nôn xong nó còn nói lăng nhăng anh lấy cho em cái nọ, lấy hộ em cái kia nữa.. Em thì đang bực mình thì chớ, cố gắng kìm chế ko lại nói thẳng “Có mà lấy cho cô cái dép vào mặt ấy” thì thể nào cũng có chuyện.
Nó nằm lăn r
ra được 1 lúc thì ngủ, mà lúc ngủ thì con này nhìn rất đáng yêu các bác ạ :(, như em đã tả ở part 1 rồi ấy, haiz, cứ phải kìm với lòng mình công việc là công việc, đừng làm gì để đi quá xa.
——————————————————————
Chap 4: Sa đọa – Lên Mục Lục
Nếu các bác làm vệ sĩ thì một ngày các bác sẽ phải đưa đón nó không dưới 10 địa điểm ở Hn này. Nắng cũng như mưa, kể cả khi lạnh sun tr*m các bác vẫn phải nghe điện thoại và phóng xe đi đón nó.
Em còn nhớ một hôm em định xin về sớm nhưng con kia vẫn cố gắng kéo em vào trong Next cùng với nó, lần này nó kéo em vào cùng để trả tiền cho nó + mấy con bạn nó đập phá. Nói thật chứ em chẳng ham hố mấy cái này, vào bên trong nhạc thì ầm ầm, mùi rượu với thuốc bốc lên tận óc, em đứng một lúc mà oang hết cả đầu.
Ngồi ở bàn ăn hoa quả, uống rượu chém gió với thằng lái xe của một em khác ngồi bên cạnh. Thằng này thì ít hơn em một tuổi, cũng lên HN kiếm sống rồi xin vào trong trung tâm đào tạo vệ sĩ, cuối cùng đi thi thì được xếp cho vào làm vệ sĩ nhà con này.
Nghe thằng bé kể “ko biết anh làm bên chị kia thế nào chứ bên bà chị này, em suốt ngày phải đi dằn mặt đánh ghen mấy đứa con gái, nhục vl lắm anh ạ”.
Nghe thằng bé nói nhìn nó mà thấy tội thật, đàn ông con trai mà đi đánh ghen thì đúng là ko có lỗ nào để mà chui xuống, thấy nó kể cũng thật thà, em cũng thấy lạ, hỏi nó xem bên đấy đánh ghen là sao, vì thật sự em nghĩ “vệ sĩ éo gì mà giờ lại biến chất phục vụ cả công tác đi đánh ghen thế này”. Em bảo nó luôn:
“Thế là thế éo nào?”
Thằng bé cầm chai Chivas 38 đổ đầy ly nó, cầm lên uống ực một cái trông rất sầu đời, mà nhìn cũng ngầu, nó quay sang kể” ĐM, thì cứ dăm bữa nửa tháng lại đi cùng con chủ, đến nhà một con ất ơ nào đấy, đánh dằn mặt nó chứ sao?”. Em nghe xong cũng ko hiểu lắm về cái con chủ thằng này, chả lẽ nó cứ mấy ngày lại yêu một thằng à, hay nó yêu một thằng bị thằng này nó cắm sừng?
Em quay sang hỏi thằng ku thì nó bảo con này cũng đ*o lắm, bình thường thì ko sao, cứ hôm nào lên club về là lại lôi thêm một thằng vào trong xe về nhà cùng. Em trố mắt nhìn nó, quên cả hút thuốc, nó hình như cũng thấy em ngạc nhiên nên bồi cho thêm câu chốt: “Anh nhạc nhiên éo gì, ngay cả em còn ngủ suốt với con đấy nữa là”.
“Vl thật”, em đang hút thuốc khản giọng mà nghe đến đoạn đấy cũng cố gắng thốt lên 2 từ đầy bất ngờ đó..
Mà em thề là cái con chủ thằng này là con bạn con M, thân hay ko em éo biết nhưng khi em nhìn qua nó, thật sự là nó ko có nét gì là hư hỏng cả, vớ vẩn nhiều lúc em còn thấy con này nó còn ngoan hơn cả con M, con M thì tóc xanh tóc đỏ, hôm nay vàng, mai lại nâu. còn con này thì em thề là em nhìn nó trông nó hiền cực, tóc thì ko nhuộm, để dài uốn hơi xoăn đằng đuôi, suốt ngày mặc váy hoa cầm theo cái túi hồng nhìn đáng yêu vl. Ai ngờ đâu….
Ngồi nhìn thằng bé xoay xoay cái cốc rượu trong âm thanh chát chúa mà em nghĩ về mình, chắc cũng là do em có các cụ phù hộ nên ko xin việc nhầm vào làm trong cái nhà khốn nạn, lại xin được vào nhà của em M, mặc dù ngày ngày bị ăn hành nhưng còn đỡ hơn rất nhiều so với đi đánh ghen Gì chứ làm thằng đàn ông con trai mà đi đánh ghen đứa con gái thì nhục lắm các bác ạh, em gặp trường hợp bắt em làm thế thì thà em nghỉ việc cho nhanh.
Ngồi một lúc thấy đau đầu khủng khiếp, em định ra gọi con M về thì thấy nó cùng với lũ bạn nó đi từ chỗ sàn nhảy vào bàn ngồi. Nhìn đồng hồ cũng hơn 1h sáng, em chưa kịp bảo thì con M đã quay sang em bảo hôm nay về sớm, em chỉ đợi có thế, chạy ra lấy xe đưa luôn nó về nhà trong tâm trạng hứng khởi.
Trước khi đi bất chợt tự nhiên em ngoái lại nhìn con bạn nó lên xe, đúng như lời thằng ku kia kể, em nhìn thấy một thằng nữa lên xe cùng nó.., tự nhiên lúc đó em nghĩ lại về cái câu “ko nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài” thấy đúng quá.
Trời hôm nay lạnh quá, lúc vào trong xe mới thấy ấm hơn, thế mà con M nó còn mặc váy ngắn đi chơi, chẳng hiểu nổi nó nghĩ gì nữa. Em đang nghĩ mông lung, nhìn xuống thì thấy con bé này ngủ từ lúc nào, “chắc nó nhảy nhiều quá nên mệt thôi”. Một lúc sau, em để ý thấy nó cứ co rúm người ở ghế sau.E m vội dừng xe, đưa tay sờ trán nó thì thấy trán nó nóng lắm, chắc là con này bị sốt mà có khi lây em cũng nên.
Bây giờ mà đưa nó về nhà thì nhà nó chẳng có ai, hàng thuốc thì cũng ko mở cửa giờ này, chả lẽ cứ vứt nó ở nhà ? Đêm nó sốt lên bị co giật thì bỏ mẹ. Nghĩ được một lúc, em quyết định lại đưa nó về phòng mình thì đúng lúc ấy nó có điện thoại, nhìn nó mệt mà vẫn cố gắng gượng lấy cái di động trong túi xách, em bảo nó:
“Mệt thì nằm ngủ đi, còn nghe cái gì nữa, mai dậy rồi gọi lại sau”
Con bé như bỏ mặc ngoài tai lời em nói, lấy di động ra nghe.Nó để loa to nên em mặc dù nghe được từ có từ không nhưng cũng đủ hiểu là thằng bỏ mẹ nào lại gọi rồi.
Nghe trong điện thoại cái giọng ồm ồm hơi tí là “nhớ em” rồi lại “muốn gặp em lúc này” em biết ngay cái thằng này chắc cũng vừa bay lắc về, đang phê thuốc muốn giải tỏa nhu cầu nên gọi cho con M đây mà.
Y như rằng, điều em đang nghĩ đã đúng, con M nó nói luôn “Đợi em một tí, 15′ nữa em đến ngay” rồi nó quay sang bảo em “Anh chạy ngược lên Lạc Long Quân cho em nhé, em có hẹn ở đó bây giờ”.
Em định quay sang bảo nó “Đừng đi nữa, em sốt rồi đấy” thì thấy nó đang trang điểm, đánh son các kiểu để gặp thằng kia, mà con này đã muốn thì khó ai có thể cản nó được lắm, thế nên em cũng kệ chẳng biết làm gì được.
Nhìn nó mệt mà trang điểm trông đến khổ, việc éo gì phải lụy tình như thế cơ chứ, trên đời này thiếu éo gì thằng mà phải lụy một thằng đến mức 2h sáng rồi mà còn cố gắng qua gặp nó, rồi đến khi nó chán rồi lại bỏ nhau thôi. Ngu thật.
Đưa nó đến điểm hẹn nằm trên đường Lạc Long Quân, em cũng đoán ra được là thằng kia nó rủ vào nhà nó chứ éo phải về khách sạn, mấy thể loại thế này em đã nhìn thấy hay nghe kể nhiều rồi, bay ở sàn chán xong dạt ra xa trung tâm vào nhà một thằng nào đó giàu giàu để đốt bay tiếp.
Giống như những gì em nghĩ, đi được một đoạn, con kia nó chỉ ngay đến ngõ có một cái biệt thự to đùng đang tắt đèn đóng cửa, em bảo nó:
“Chắc nhầm địa chỉ rồi, nhà này tắt đèn thế này ngủ hết thì ai mở cửa nữa, đi về ngủ thôi”
Nó chẳng nói câu gì, lôi cái di động ra bấm tít tít gọi cho thằng lợn vừa nãy. Một lúc sau cánh cửa kéo tự động dần dần mở lên, bên trong có một thằng chạy ra lôi con M vào bên trong. Thằng đấy vừa chui đầu vào trong xe thì em chỉ muốn đóng cửa dập cái đầu nó một cái cho nó chết mẹ nó đi, người thì gầy mà còn xăm trổ đầy mình, để tóc mái bằng cạo hai bên bạc trắng nhìn lấc ca lấc cấc, đã thế nó nhìn thấy em cũng éo thèm bảo một câu, trông như một cái thằng nghiện biến thái bệnh hoạn đúng thể loại mà em ghét. Thằng oắt con đập đá xong yếu quá ko rìu nổi con M đi cứ loạng choạng như sắp ngã, nhìn thằng lợn này em nghĩ đạp cho cái chắc bay xa hàng trăm mét.
Nhìn nó đưa con M lên xong em cũng lùi xe chuẩn bị đi về, mà cũng không hiểu sao em cứ có linh tính ko yên tâm về con M, nếu không muốn gọi là lo cho nó, mà em nghĩ “giờ mình lo thì có giải quyết gì được, chả lẽ đập cửa gọi thằng ất ơ đấm cho nó một trận xong đưa con M về à, hâm vừa thôi”
Nghĩ mông lung một lúc thì có tiếng còi xe đằng sau vang lên, xe em thì đang lùi nên ra hiệu cho nó lùi lại vào góc cua khác. Xe em lùi xong thì cái xe kia nó tiến vào đúng cái nhà con M vừa vào. Em nhìn kĩ thì thấy có 2 thằng nữa nhảy xuống xe, cả 2 thằng đều gầy éo khác gì thằng ất ơ vừa nãy, ăn mặc quần áo thì xộc xệch, tóc thì như cái mào gà, để thêm cái đuôi sam dài qua gáy. Một trong 2 thằng bọn nó lôi điện thoại ra gọi, chưa đầy 1′ sau có người ra chạy xuống mở cửa..
Đó chính là cái thằng ml vừa nãy, em thề là tâm lý em lúc này bất ổn cực kì, cảm giác cứ như sắp có gì không hay xảy đến với con M, đang nghĩ thế bấc giác tự nhiên em để ý đên cái phòng tầng 3 của cái nhà ấy sáng đèn. Tuy là cửa sổ đã kéo rèm mỏng hai bên nhưng ánh đèn rọi ra em vẫn đủ để nhận ra là cái mái tóc dài chấm lưng với cái túi xách hình ngôi sao đặc biệt không ai có của con M. Và cái quan trọng nhất là em để ý thấy trên đó có 1 thằng nữa đang kéo tay con M.
“Cái đm nhà bọn nó chứ, biết ngay là có chuyện mà”. Em nhớ lúc đấy mình chỉ kịp nghĩ thế, xong lao ra khỏi xe chạy thẳng lên chỗ 3 thằng ôn đang đi vào kia. Đến chỗ thằng ất ơ ban đầu đứng, em quát nó luôn:
“Đm mày, con M nó nằm ở đâu?”
Thằng ất ơ này nó đứng nhìn em như kiểu thái độ với nó, xong nó trừng mắt nhìn em hất hàm hỏi:
“Liên quan l gì đến mày, đm, thích sủa không?”
Vừa nói xong em đang điên ức chế ko kìm được như mọi khi cho nó ngay một đạp vào ngực. Thằng ôn đấy nó yếu quá, vừa ăn đạp một cái đã nằm lăn ra ôm ngực rên, em tiện chân sút thêm cho một cái vào mặt nữa, máu mũi nó với mặt chảy ra hai bên. Xong em định quay sang hai thằng kia hỏi thì ăn ngay cái tuýp vào vai. Em thề là lần này tuy éo phải lần đầu em ăn tuýp nhưng đau vl các bác ạ, như kiểu tê hết một bên vai ấy.
Thằng tóc đuôi sam liên mồm vừa chửi: “Đm mày” vừa lấy cái tuýp định vụt em tiếp.
Lúc nó vụt xuống thì em cầm được đầu tuýp của nó, kéo giật lại được cái tuýp thì cả cái đạp từ đâu bay đến, em ngã mẹ ra sau cùng với cái tuýp văng rõ xa. Em đau quá nhưng lồm cồm bò dậy thật nhanh, vớ lấy cái tuýp vừa nãy chạy tới vụt thật mạnh vào đầu thằng tóc đuôi sam, nó ngã khụy xuống ôm đầu thét, máu từ trên trán nó chảy xuống dưới sàn nhà cứ tong tỏng. Còn thằng kia thấy thế lùi lùi lại thì em cầm ngang tuýp đập thẳng giữa mặt nó, thằng chó giơ tay ra đỡ được nhưng quả đấy em vụt mạnh đến nỗi nó đỡ xong ôm tay chắc đau lắm.
Lúc đấy em tranh thủ cầm tuýp đập mạnh vào ngực nó thì nó nằm hẳn, vừa nằm vừa khóc. Em lúc đấy chỉ nghĩ kiểu trẻ trâu lấc cấc chưa ăn đòn bao giờ nên bị giờ bị ăn tuýp đã khóc rồi, đúng là bọn này ra ngoài xã hội có khi còn thua xa một con dog.
Em đập 3 đứa xong chạy vòng lên cầu thang tầng 3, tầng 3 có 4 phòng thì phòng nào cũng có cửa dày cách âm như trong quán karaoke ấy. Có 2 phòng để đèn, 2 phòng tắt đèn. Em tiến sát cạnh một phòng để đèn, xoay nhẹ thì biết cửa không khóa, em mở ra thì ko thấy gì hết, chỉ có nồng nặc mùi cực kì khó chịu, hôi mà nó cứ đặc quánh lại hắc sốc lên tận mũi, em ngửi xong tí thì nôn.
Một phòng nữa sáng đèn thì em biết chắc là con M đang ở trong đó, vặn thử cái chốt ngoài thì em biết cửa phòng cũng ko khóa. Em đứng lùi ra xa rồi dùng sức đạp thật mạnh cửa vào. Đm, vào thì y như rằng, con M đang bị thằng kia nó đẩy nằm xuống sàn, thằng kia nó đang tiêm vào tay con M cái mẹ gì ấy, nó vừa cắm tiêm vào mạch nhưng chưa đẩy cái bên trên xuống (em ko biết cái đấy gọi là gì nữa). Nó quay sang nhìn thấy em, định rút cái kim tiêm ra cầm tự vệ thì em lao tới người nó, hai thằng ngã xuống đất.
Em thề với các bác là thằng này người nó gầy vđ các bác a, tay như chỉ có mỗi xương thôi ấy. Em xoay vặn lại ngồi hẳn lên ngực nó, hai tay nó em kẹp dưới hai bên đầu gối, rồi bảo nó:
“Đm mày, cái trong kim tiêm là cl gì, nói ko tao giết”
Thằng ôn ban đầu còn chưa sợ, cứ dương cái mặt lên như thách em đánh nó, rồi nó còn sủa:
“Nói cái đm mày à, éo biết bố mày là ai à, giết thử bố mày xem, xem mai cả nhà mày có chết ko?”
Đm, em đang điên tiết thì nó còn đổ thêm dầu vào lửa. Thế là em cứ nhằm ngay mặt nó mà đấm, đấm được tầm 4, 5 cái thì thấy chân tay nó ko giãy nữa, cứ mềm hẳn đi, mồm thì cứ sùi cả máu cả cái gì trắng trắng ra ấy, nhìn trông sợ lắm các bác ạ!
Em mới dừng hẳn vì sợ đánh nó quá tay nó chết thì bỏ mẹ. Em quay sang chỗ con M, thấy nó nằm một chỗ đang khóc. Em dìu nó đứng lên đưa nó vào xe đi về nhà… Trên đường về nó cứ khóc suốt, mà em lại sợ nhất con gái khóc.
Sáng hôm sau chuyện đấy thì bố con M biết, em cũng phải kể hết chuyện cho ông sếp em nghe, được thưởng nóng luôn và bảo ko phải lo gì về CA cũng như 4 thẳng ranh kia cả… Sau chuyện đó 2 ngày thì đến một hôm, em với con M bị CA gọi lên triệu tập. Tất nhiên là khi đi lên có cả bố của con M đi cùng và mọi chuyện diễn ra ổn thỏa. Bố con M bồi thường mấy nhà kia + quen biết nên em cũng như con M ko ai phải vào khám cả.
Đây cũng là lần cuối cùng em đánh nhau nhiều như thế này, còn có vì con M không thì em nghĩ là một phần, còn một phần là công việc của em thôi, nó đúng với cái tên của nghề, VN còn đỡ chứ ở nước ngoài phương tây chắc em mệt hơn rồi. Làm việc gì thì phải làm cho ra các bác ạ!
“Em nghĩ thế này, có một số bác pm mong em kể chuyện vệ sĩ, cũng có một số bác pm bày tỏ muốn em kể chuyện cuộc sống, thế này thật khó cho em quá vì em viết 1 phần đã hơn 2 tiếng rồi.Thế nên em sẽ cố gắng lồng ghép về nghề vệ sĩ với cả cuộc sống luôn. Còn một số bác bảo em gió hay giống phim thì em ko có ý kiến, em cũng ko bắt các bác phải tin vào câu chuyện của một thằng vệ sĩ như em, các bác cảm thấy nó chân thật đáng tin thì các bác có thể tin và ngược lại. Cuộc sống mà, ai cũng có một ý kiến, còn em thì tôn trọng tất cả các ý kiến đó. Nếu các bác đọc xong Phần 4 này có phản hồi tích cực thì em sẽ cho ra thêm phần 5 nhé.”
Chúc các bác buổi chiều tốt lành!
——————————————————————
Chap 5: Khói trắng – Lên Mục Lục
Cuộc sống về đêm nó thật đặc biệt, đặc biệt theo một cách khác xa so với ban ngày. Ko tiếng còi xe ô tô, xe máy, ko có sự bon chen hối hả của những giờ tan tầm. Mọi thứ như chìm vào trong giấc ngủ, bốn bề tĩnh lặng, có chăng chỉ còn bóng dáng của những con thiêu thân lao vào cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, hay đó có thể là những cô gái ăn sương kiếm tìm cho mình đồng bạc cuối cùng của một ngày. Ranh giới của con người luôn nằm trong khoảng thời gian này, có thể sáng mai các bác tỉnh giấc với bộn bề của cuộc sống, hoặc cũng có thể sáng mai mở mắt ra sau song sắt của cuộc đời, chẳng biết trước được điều gì cả.
“Đm con đấy nó là gái bao đấy, em thề chắc luôn” thằng ku vừa nói vừa thả từng đợt khói lao vào không khí trông như những thiên thần. Nó vốn là một thằng chuyên bán Ecstasy chính hiệu, cái gì trong thế giới club nó cũng biết, đã từng gặp, từng thử qua. Em quen nó nói tình cờ thì cũng chẳng phải mà hữu duyên thì cũng chẳng đúng. Ngày gặp thằng bé, nó mới chỉ là thằng chuyên cò mồi khách cho mấy bà sồn sồn tìm kiếm trai đẹp. Rồi một hôm, thằng bé lơ ngơ thế nào lại đi gạ đúng thằng ku vệ sĩ cho con bạn thân con M (chính là thằng em kể trong phần 4) thằng ku vệ sĩ kia thì nóng tính, đúng hôm bực mình thì gặp thằng cò rủ làm trai bao nên nó mới đấm cho thằng bé kia một trận ngay bên ngoài club.
Em lúc đó đang đứng hút thuốc nói chuyện với ông anh xe ôm thì thấy dân tình tụ tập rõ đông trước cửa club. Em cũng hớt hả chaỵ vào hóng xem thì thấy thằng vệ sĩ kia đang đấm thằng cò mồi, thế là em lao vào can nó luôn. Nhìn thẳng ku bị đánh tội nghiệp quá, sưng hết cả hốc mắt, về sau em đuổi thằng vệ sĩ vào trong club trông mấy con kia, thì thằng bé mới dám đứng dậy phủi quần áo cảm ơn em.
Hai anh em ngồi nói chuyện mới biết nó là thằng chuyên cò mồi tìm tình cho mấy bà sồn sồn lớn tuổi (gọi tắt nó là thằng K nhé các bác). Em nghe xong cũng thấy ko sốc lắm, vì loại cò như thằng này ở trên club cũng ko thiếu, nó chỉ đơn giản giống như các loại cò trong xã hội hiện nay thôi, nhưng khác một tí là hoạt động trong môi trường club nên cò phải chuyên nghiệp hơn.
Thời gian sau đấy em vẫn thỉnh thoảng hay nhìn thấy nó la cà mấy club khác nhau, thằng này được cái là ai thì em ko biết chứ cứ khi nhìn thấy em trước ở đâu là lại chạy ra hỏi thăm mời điếu thuốc các kiểu, nhiều lúc em nghĩ nó còn ngoan hơn khối thằng bây giờ.
Bằng đi một thời gian sau đấy tự nhiên em ko thấy nó xuất hiện nữa, di động thì thằng này đổi số như ranh, mấy ngày một cái sim rác, chẳng biết đâu mà lần.. Cho đến tối hôm nọ thì tình cờ đưa con kia lên club gặp lại ku cậu đang gạ mấy thằng công tử bột mua thuốc, nhìn cái mặt nó lấm lét bán hàng mà thấy tội. Chắc thằng bé cũng sợ có HS nằm vùng bắt nên toát hết cả mồ hôi, em thì ở ngay phía sau gần cửa nên nó ko nhận ra. Ban đầu mới vào club một lúc, em để ý con M mới tự nhiên nhìn thấy nó. Thấy dạo này nó gầy hơn trước nhưng cái sẹo ở ngay gần cổ thì ko lẫn đi đâu được. Em chạy ra đằng sau giả giọng nói nhỏ vào tai thằng bé:
“Đứng yên, đưa hai tay ra đằng sau, mời anh đi theo tôi”
Thằng bé đứng lặng người ko cử động, cũng chẳng nói gì. Em biết thằng này thể nào cũng chuẩn bị vùng chạy nên tóm luôn hai cổ tay nó bẻ ngoặt ra sau theo đúng phong cách HS. Thằng bé sợ quá cứ thể vừa kêu vừa xin:
“Cháu có làm gì đâu ạ, cháu chỉ đứng nói chuyện thôi chứ cháu có làm gì đâu, chắc chú nhầm cháu rồi..”
Em thấy thằng ku sợ buồn cười quá nên thả tay nó ra hất nó quay ngược người lại, thằng K vừa nhìn thấy em chỉ kịp thốt lên “Ôi cái đm, anh làm em sợ vl” rồi cười rối rít hỏi thăm em. Hai anh em kéo ra bàn, thằng K gọi chai rượu ngồi tâm sự. Nó kể một thời gian làm cò đói kém, nó được thằng anh nó quen trong club giới thiệu cho vào làm công ty U”. Ban đầu nghe kể thì thằng anh kia bảo em là công ty gì dược phẩm của Mỹ, chuyên sản xuất thuốc ung thư, đm về sau em chuyển đến lô hàng thứ 3 thì biết toàn là thuốc lắc với ma túy mới vl, em bảo nó là xin nghỉ việc luôn thì thằng chó đấy nó đưa em mấy tấm ảnh em đang nhận hàng đi giao, đcm nó chứ, nó bảo nếu mà mày nghỉ tao cho mày chết luôn”
Em cũng thấy nó khổ thật, bị ngay thằng ma cô kia nắm được thóp thì chạy thế nào được. Quay sang nhìn thằng K thấy nó đang loay hoay rót rượu đầy cái ly, nốc ực một cái rồi nó đưa mắt sang nhìn em đầy tiếc nuối:
“Nhiều khi bản thân mình cũng sợ lắm, mà muốn bỏ mà chẳng bỏ được anh ạ, như mấy thằng em quen cũng làm giống em thì thằng cuối cùng vừa vào khám tuần trước rồi”
Nó kể mà em cũng rùng mình, đúng là trong cuộc sống có những thứ mình ko muốn dây vào nhưng bản thân thì lại ko có sự lựa chọn. Như trường hợp thằng K này, nó từ một thằng cò chuyển sang làm thằng đưa hàng đen, rồi giờ thì làm thằng đại lý bán lẻ Ecstasy cho các công tử, công chúa nơi vũ trường.
Thật đúng là cuộc đời nhiều thứ đến bất ngờ mà mình ko biết được!
Nghe thằng K kể, em cũng chẳng biết nói gì với thằng bé nữa. Nhìn nó còn trẻ quá mà tương lai phía trước chỉ toàn thấy một màu đen. Mải suy nghĩ với những điều thằng K nói thì nó bất chợt quay sang nói thầm với em:
“Đm anh ơi, có con mặc váy đen đối diện nhìn anh em mình từ nãy