--> Shock tình - game1s.com
Old school Easter eggs.

Shock tình

thường bảo: Oan gia ngõ hẹp! Những kẻ không hạp nhau thường hay chạm mặt nhau vào những thời điểm then chốt của vấn đề…

- Cô làm gì ở nhà tôi thế này? – Nhã Trúc đứng ngay trước cửa phòng khách, trợn đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn tức giận.

Nim khựng lại. Mỗi lần đối mặt với cô gì ghẻ là cô bé lại thấy khó chịu. Có cái gì đó giả tạo và cực đoan trong cách cư xử của Nhã Trúc.

Quản gia tinh ý nhanh chóng chạy lại đứng trước Nim rồi cười xuề xòa:

- Bà chủ đã về đấy ạ! Mong bà chủ đừng giận, cô Đỗ Quyên đến đây là theo lệnh của cậu chủ!
- Cái gì??? Trình Kha sai nó tới hả??? Tại sao chứ???? – cô ta điên tiết rít lên.
- Dạ vì hiện tại cậu chủ đang bị thương nên không tiện làm việc….

Quản gia chưa nói hết câu thì Nhã Trúc đã “nhảy vào họng”:

- Ông vừa nói cái gì??? Trình Kha bị thương ư???? Khi nào thế???? – thái độ cô gì ghẻ hết sức hoảng hốt, đánh rơi cả chiếc túi xách xuống nền đất, khuôn mặt Nhã Trúc biến sắc.
- Ơ! Tôi tưởng ông chủ đã nói với bà chủ rồi chứ??? Ngay lúc cậu chủ được đưa vào bệnh viện thì tôi đã báo cho ông chủ rồi! – quản gia đầy vẻ ngạc nhiên.

Nhã Trúc đứng chết lặng, bặm môi tỏ sự tức giận cực độ. Lúc này Nim mới để ý là trên tay cô ta có bế một đứa nhỏ nữa, tầm 1 tuổi, nhìn rất đáng yêu và kháu khỉnh. Chắc là con trai của Nhã Trúc vì có lúc Nim nghe lũ bạn đồn rằng cô ta “nhờ” có thai với ông tổng nên mới được làm dâu nhà này! Thằng bé cũng khá giống Devil, nhất là đôi mắt, máu mủ đúng là hơn, anh em một nhà nên giống nhau là chuyện thường.

Sau vài phút, cô ta mở điện thoại rồi nói rất nhanh:

- Đem xe đến chở tôi vào bệnh viện ngay!

Xong xuôi đâu đấy, Nhã Trúc bồng đứa nhỏ quay lưng tiến ra cổng. Trước khi đi cũng không quên ngoái đầu nhìn Nim một cái thật sắc. Nhưng dù sao cô bé cũng thấy được sự lo lắng của cô dì ghẻ dành cho Devil….Chợt cô bé thấy có cái gì nghẹn nghẹn trong lòng….

Sau khi bóng Nhã Trúc khuất sau chiếc cổng sắt, ông quản gia thở nhẹ một cái rồi quay sang nói với Nim:

- May thật! Chúng ta đi thôi cô chủ!

..............

Theo tờ giấy ghi địa chỉ mà Devil đưa hồi tối, chiếc xe chở Nim ra ngoại ô thành phố rồi dừng lại trược một ngôi nhà tầng trệt nằm tách biệt với cái ồn ào nhốn nháo của chốn đô thị phồn hoa. Nim mở cửa xe bước ra, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt Nim khiến cô bé ngỡ ngàng xen lẫn thích thú! Một căn nhà được bao quanh là những giàn hoa giấy màu đỏ tươi giống y như giàn hoa giấy trước cổng nhà Nim ngày nào. Ngoài hoa giấy còn có khá nhiều loại hoa khác nữa. Căn nhà như một vườn thần tiên của mẹ thiên nhiên vậy. Sau một hồi ngẩn ngơ, Nim mới bước lại phía chiếc cổng thấp bằng gỗ. Ở đây không có chuông thì phải, cô bé ngước mắt nhìn vào bên trong. Quản gia đứng bên cạnh cất tiếng…

- Có ai ở nhà không ạ???

Một phút sau, bóng dáng một người phụ nữ trung niên bước ra. Bà ta dừng lại trước cổng, đưa đôi mắt đầy hiền từ nhìn Nim và những người đi cùng cô bé.

- Chúng tôi đến đây theo lời dặn của cậu chủ Thái Trình Kha! – quản gia mỉm cười giới thiệu.

Mắt người phụ nữ sáng lên rồi gật gật đầu. Từ nay đến giờ Nim vẫn đứng yên quan sát bà ấy. Quả thật có cái gì đó ở người phụ nữ này khiến Nim thấy gần gũi đến kì lạ….Và có cái gì đó ở bà ta rất giống Nim….

Chiếc cổng được mở nhẹ ra, Nim bước vào. Chợt cô bé khựng lại khi thấy quản gia và những người đi cùng mình vẫn đứng ở ngoài.

- Thưa! Cậu chủ căn dặn chúng tôi không được vào trong, phải đứng đây đợi cô chủ ạ! – quản gia giải thích.

Nim ngớ người ra tự hỏi vì sao. Nhưng cái nắm tay nhẹ nhàng của người phụ nữ khiến Nim quay lại nhìn….

( Đi vào thôi nào con!)

Nim nhìn sững….Bà ấy…bà ấy cùng bị câm giống Nim sao???

CHAP 80: NGƯỜI MẸ CỦA BÓNG TỐI (PHẦN 1)

Và thế là người phụ nữ trung niên dắt Nim vào trong nhà, cô bé vẫn còn bất ngờ về việc bà ấy không nói được….

Vào đến trong nhà, Nim đưa đôi mắt ngước nhìn xung quanh. Trang trí cũng đơn giản nhưng toát lên vẻ ấm cúng, đặc biệt có khá nhiều khung ảnh đủ mọi kích cỡ được đặt ở những vị trí trang trọng trong ngôi nhà. Thật bất ngờ khi đó toàn là ảnh của Devil từ lúc mới sinh cho đến khi trưởng thành. Nim bắt đầu đặt những dấu hỏi lớn nhất về người phụ nữ này…thật ra bà ta là ai??? Có mối quan hệ gì với Devil???

( Uống nước đi con!) – người phụ nữ đặt ly nước lọc trước mặt cô bé rồi nở một nụ cười hiền hậu…

Nim gật nhẹ đầu nhận lấy.

( Trước khi con đến đây! Ta đã hình dung về con rất nhiều….Nhưng con đẹp hơn ta nghĩ…) – và bà lại mỉm cười, nhìn Nim với ánh mắt trìu mến.

( Sao ạ??? Bác đã biết con sẽ tới đây ư???) – Nim ngạc nhiên.

( Đúng thế! Mỗi khi Devil đến đây đều nói về con. Ta rất bất ngờ khi thằng bé có thể thích một đứa con gái đến vậy! Nó thương con đôi khi còn nhiều hơn thương ta nữa kia!)

Nim càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra….

( Chắc con đang thắc mắc về ta lắm phải không? Con dâu!)

Nim quýnh quáng suýt đánh rơi ly nước trên tay khi nghe bà ấy gọi mình là “ Con dâu”.

( Bác…bác đang nói gì thế ạ???)

( Ta không nói sai đâu con ạ! Ta là mẹ ruột của Trình Kha, tên ta là Thoại Mỹ, nhưng ta đã không còn là phu nhân tập đoàn Russ từ lâu rồi! Đúng hơn là ta bị phản bội và ruồng bỏ ngay từ cái lúc sinh Trình Kha…. Chuyện phức tạp lắm…Rồi sau này con sẽ hiểu!)

Nim tròn mắt nuốt từng lời của người phụ nữ ấy. Ở bà ta có cái gì đó rất giống Devil, lạnh lùng…phải! Lạnh lùng….

( Khi Trình Kha nói rằng con bị câm giống ta thì ta đã rất bất ngờ… Nhưng quả thật nó đã chọn không nhầm người. Còn với Nhã Trúc, chúng nó chỉ là nợ nhau thôi chứ không có duyên phận…) – nói đến đây đột ngột bà ấy dừng lại, mặt thoáng buồn.

( Bác không sao chứ ạ?) – Nim lo lắng hỏi.

( À không! Ta không sao! Mà ta muốn hỏi con một câu! Con trả lời thật nhé!)

Sự nghiêm túc của bác Thoại Mỹ khiến Nim thấy hơi run run…Cô bé gật nhẹ đầu.

( Con thương Trình Kha đến mức nào?)

Nim bối rối nhìn lên, một câu hỏi thật khó trả lời….

( Không cần phải ngại, ta không phải là người lạ, trước sau gì cũng là người một nhà!) – bác ấy nói chắc nịch giống như rằng đây là một sự thật hiển nhiên.

Nim hít một hơi thật sâu, biết nói sao nhỉ???

( Cái này…con cũng không biết…nhưng là rất rất nhiều ạ!)

( Nhiều đến mức có thể tha thứ mọi lỗi lầm của nó không?)

( À ờ…Vâng ạ!) – Nim lưỡng lự một hồi rồi cũng gật đầu. Đối với cô bé, tha thứ không phải là cái gì đó quá khó, riêng Devil, cô tin, cậu ấy đủ chín chắn để không làm gì vượt quá giới hạn của mình.

(Ta chỉ cần câu nói này của con mà thôi! Trình Kha không giống những thanh niên khác, nó lớn lên với những vết sẹo quá lớn của cuộc đời, là mẹ, nhưng ta chỉ biết khóc rồi ôm nó vào lòng chứ không thể ngăn cho nó thoát khỏi đau khổ. Tuy nhiên, ta nghĩ…con sẽ làm được!)

Nim không hiểu bác ấy muốn nói gì, nhưng qua thái độ cũng đủ biết rằng đây là một người phụ nữ rất thương con và cũng có điều gì đó bí ẩn….

Nói chuyện một hồi lâu, Nim mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa làm xong việc mà Devil giao. Cô bé mở chiếc cặp xách ra rồi lấy cái hộp gỗ và đưa cho bác Thoại Mỹ.

( Thằng bé đã giữ đúng lời hứa!) – người phụ nữ mỉm cười mãn nguyện.

Thật lòng Nim rất tò mò về cái hộp này. Chắc chắn phải là cái gì đó quan trọng thì Devil mới cất giữ cẩn thận như thế!

( Chắc con tò mò lắm phải không? Nhưng chưa đến lúc con được biết về bí mật này…Một thời gian nữa, tự con sẽ tìm được đáp án!) – Bác Thoại Mỹ đặt chiếc hộp xuống bàn rồi nhìn Nim an ủi.

Nim gật đầu tỏ ý hiểu rồi đưa mắt nhìn quanh, ảnh Devil hình như tràn ngập không gian trong phòng. Mà trông cậu ta lúc còn bé nhìn đáng yêu cực kì, lại rất mập mạp như không cao lớn và rắn rỏi như bây giờ. Nim xin phép bác Mỹ lại gần những khung ảnh để xem kỹ hơn…

( Đây là ảnh lúc nó mới sinh…Thật may là ông trời không nỡ cướp đi sinh mạng nó nên mới cho Devil sống sót sau ca mỗ…Nếu không nó đã chết từ trong bụng mẹ rồi!)

Nim lặng người….

( Lúc ta mang thai Devil là lúc cuộc sống ta khốn đốn nhất, ta bị chính ông chồng của mình cho người truy đuổi và giết hại. Nghe qua thì thật buồn cười phải không?)

Cô bé tròn mắt ngỡ ngàng….

CHAP 81: NGƯỜI MẸ CỦA BÓNG TỐI

( Vì đơn giản, Devil không phải là con trai của Thái Chấn Song – chủ tập đoàn Russ!)

Thái Chấn Song??? Cái tên này dội vào đầu Nim những mảng kí ức lệch lạc mà cô bé không tài nào có thể nhận ra được! Chỉ biết là nó rất rất quen….

Nhưng điều khiến Nim ngạc nhiên hơn chính là việc Devil không mang dòng máu họ Thái trong người, vậy mà vẫn được kế thừa gia sản của tập đoàn Russ. Bao nhiêu thắc mắc cứ xoay vòng cô bé…

( Ồ! Chắc con đang tự hỏi tại sao biết không phải là con trai mình mà ông ta vẫn nuôi nó rồi để lại toàn bộ gia sản cho nó phải không? )

Nim thoáng bàng hoàng, người phụ nữ hình như có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thì phải????

( Ta giao tiếp với người đời bằng suy nghĩ và nét mặt chứ không phải bằng ngôn ngữ, vì thế con đừng thắc mắc làm gì!) – và bác ta mỉm cười đầy tự tin.

( Tuy Devil không phải là con ông ta, nhưng khi nó đã được sinh ra thì Chấn Song bắt buộc phải thừa nhận để không bị lời nguyền của dòng họ xử tội. Đó là một lời nguyền rất cay nghiệt và ác độc, nhưng chính lời nguyền này đã trở thành tấm khiên che chở cho tính mạng con trai ta. Nhưng đó không chỉ là lý do duy nhất, nguyên nhân chính khiến ông ta không thể giết Devil là….)

Người phụ nữ đột ngột dừng lại, hướng thẳng vào mắt Nim hồi lâu…Cái nhìn xoáy sâu vào tâm can con người, Nim bắt đầu toát mồ hôi hột… Đây không thể nào là một phụ nữ đơn giản…

Và bỗng nhiên bà ta nở một nụ cười, nhưng cũng không hẳn là cười, chỉ nhoẻn miệng…

( Vì ông ấy yêu ta! Tình yêu có những sự ràng buộc nhất định mà không kẻ nào có thể chối bỏ được!)

Nim ngẩn người nghe từng lời nói của bác ấy, hình ảnh người phụ nữ hiền lành lúc đầu gặp gỡ đã dần dần biến thành một người phụ nữ sắc sảo, thông minh, pha chút bí hiểm. Càng lúc Nim càng không hiểu nỗi bác Thoại Mỹ… Cứ như rằng bác ta muốn điều khiển con người thông qua ánh mắt và cử chỉ vậy!

( Hôm nay nói chừng này thôi, tối rồi, con nên về bệnh viện chăm sóc thằng nhỏ dùm ta! Hơn 10 năm nay, cái tên Thoại Mỹ đã trở thành dĩ vãng trong tầng lớp thượng lưu rồi. Đây chưa phải là thời điểm để ta xuất hiện trở lại. Vì thế người mẹ này không thể ở bên cạnh đứa con thân yêu của mình. Con hiểu chứ?)

Nim suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.

Mẹ Devil tiễn cô bé ra cổng, trước khi rời khỏi nhà, Nim chợt nhớ ra mình phải làm một chuyện gì đó…

( Bác ơi! Con muốn xin bác một chuyện!) – Cô bé quay lại nhìn bác Thoại Mỹ với ánh mắt tha thiết.

Bác Thoại Mỹ nghiêng nhẹ đầu…

( Bác có thể cho con….xin một tấm ảnh của Devil không ạ?) – Nim hơi ngượng ngùng.

Như hiểu ra chuyện gì, mẹ Devil bật cười. Bà nắm chặt tay cô bé…

( Đừng lưu kí ức qua những bức ảnh, hãy ghi nhớ bằng cái đầu và cả trái tim, ảnh thì cũng có lúc bị hư hỏng, nhưng cái đầu và trái tim chỉ ngừng hoạt động khi ta đã chết đi mà thôi! Con hiểu ý ta chứ???)

Và rồi bà ấy đưa hai tay ôm Nim, một cái ôm nhẹ nhưng ấm áp….

.............

Lúc ngồi trên xe rồi, đầu óc Nim vẫn còn lơ lửng với những câu nói của mẹ Devil. Nhưng dù sao đi nữa cô bé vẫn phát hiện ra một điều: Là rằng, bà ấy cũng rất thương mình!

Chiếc xe màu đen tuyền đưa Nim trở lại bệnh viện. Quản gia bảo có việc phải đi nên để Nim lên phòng bệnh một mình.

Trời đã về chiều, mặt trời đã lặn dần sau mấy hàng núi xa để nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Nim bước từng bước trên cầu thang bệnh viện, cũng có thang máy để đi nhưng hiếm khi cô bé sử dụng đến phương tiện hiện đại này, bởi theo Nim thì thang máy cực đúng với hai chữ “ hại điện”! Cái lần bị nhốt trong thang máy của khu trung tâm thành phố là một bài học để đời của cô bé. Sau hơn 5 tiếng đông hồ đứng chôn chân giữa bốn bức tường, không khí càng lúc càng vơi dần, Nim tưởng mình đã có thể chết đi, cũng may là anh trai nhanh trí nghĩ cách thoát thân chứ thôi thì hai anh em chết ngạt trong đó. Khi nhân viên kĩ thuật tới làm việc thì họ chỉ phán một câu rồi xin lỗi qua loa: là rằng, hệ thống bị mất điện!

Đang suy nghĩ bâng quơ, chợt Nim nhìn thấy ở hành lang phía sau lưng mình có tiếng động. Cô bé quay lưng lại nhìn thì chứng kiến một cảnh tượng không thể tin được....

CHAP 82: CƠN ÁC MỘNG MANG TÊN: CON NÍT!

Một trai và một gái đang đứng ở góc khuất của hành lang ôm nhau thắm thiết!

Nếu là người lạ thì không việc gì phải khiến Nim bận tâm…Nhưng mọi người sẽ nghĩ sao nếu đó là Nhã Trúc? Còn chàng thanh niên kia thì không phải là Devil???

Vì ánh sáng quá ít nên cô bé không thể nhìn thấy rõ, nhưng cái dáng người của Nhã Trúc thì không thể lẫn vào đâu được. Thế thì kẻ mà cô ta đang ôm thắm thiết ấy là ai???? Nim nhìn mà điếng người…. Hóa ra những gì mà cô dì ghẻ nói với Nim, nào là Devil là lẽ sống duy nhất! Nào là không có Devil thì cô ta sẽ chết! Tất cả đều là giả dối!

Nim bấm tay vào thành tường, khuôn mặt đã bắt đầu tức giận. Cô bé cảm thấy thật nực cười cho sự ngây thơ quá đáng của mình khi đã suýt đánh đổi tình yêu chỉ vì những giọt nước mắt cá sấu của người phụ nữ đáng sợ kia. Sau vài phút trấn tĩnh, Nim quay lưng bước đi lên phòng bệnh….

Đang suy nghĩ có nên cho Devil biết tin này hay không thì Nim chợt nghe tiếng con nít cười đùa trong phòng. Qua khe hở của cánh cửa, Nim nhìn thấy Devil đang chơi đùa rất vui vẻ với đứa nhỏ mà hồi sáng cô bé thấy Nhã Trúc bế trên tay. Nhìn hai người họ chơi đùa với nhau rất thân thiết, Nim khẽ mỉm cười. Devil cũng không đến nỗi lạnh lùng với tất cả!

Cô bé nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng rồi lách mình vào trong, Devil ngẩng đầu lên nhìn. Lần đầu tiên trong “lịch sử”, cậu nhóc chào hỏi Nim bằng một nụ cười:

- Bạn về rồi à?

Nim chết lặng hồi lâu trước cái biểu hiện thân thiện quá mức của Devil, ngay cả với cô bé, chưa bao giờ cậu nhóc mỉm cười thoải mái như vậy….

- Sao thế? – khuôn mặt lạnh lùng lại trở về…

Nim giật mình rồi huơ tay cười xòa ý bảo không có gì, nhưng trong đầu cô bé lại đang rất hỗn độn…

- Ấy! Sao con lại đánh cậu chứ? Không được đâu nhé! Con mà đánh cậu là cậu không thương nữa đâu!

Nim ngồi trên ghế, lặng nhìn hai cậu cháu. Trông Devil khi ở trước mặt đứa bé hiền từ đến lạ. Công nhận là đứa trẻ đó đáng yêu thật. Đôi mắt của nó y như một bản sao của Devil nhưng trong trẻo hơn. Có nằm mơ cô bé cũng không ngờ cũng có lúc ác quỷ lại tình cảm và thân thiết như vậy. Thằng nhỏ cứ múa may loạn xạ lên trên giường bệnh của Devil cùng đống đồ chơi của nó mà chả hề thấy cậu nhóc có một biểu hiện tức giận hay khó chịu gì, trái lại là rất vui vẻ nữa. Devil còn cúi xuống hôn má đứa bé rồi cười tươi đùa giỡn với nó. Chợt trong tâm trí Nim dấy lên một suy nghĩ có phần hơi…tội lỗi! Đó là…

- Mệt lắm sao mà tôi thấy bạn ngồi im vậy?

Câu hỏi của Devil cắt ngang dòng suy nghĩ khiến Nim thoáng bối rối ngẩng mặt lên nhìn.

( Ờ không! Không mệt cho lắm! Mà bạn ăn gì chưa?)

- Nhã Trúc có mua cháo rồi, tôi cũng ăn được vài muỗng! – nói rồi cậu nhóc lại cúi xuống cười cười với thằng nhỏ.

Nim thở dài. Nhưng đột ngột cô bé phát hiện ra hình như mình đã bỏ qua một điều gì đó…

Phải rồi! Angle! Từ nãy đến giờ không thấy cậu ta đâu cả!

- ( Angle đi đâu rồi?) – Nim chỉ về phía giường thiên thần hỏi.
- Bác Lan đưa cậu ta đi khám cái gì đó, tôi cũng không rõ. Đi khá lâu rồi.

Nim gật đầu tỏ ý hiểu. Chắc là bác ấy đưa Angle đi chụp não. Khổ! Đêm nào nằm ngủ bác cũng than thở lo sợ cậu nhóc bị di chứng vùng đầu!

- Nim! Lại đây! – Devil đột nhiên kêu lên.

Cô bé chạy nhanh tới giường cậu nhóc.

- Bế nhóc Banh đi giải quyết dùm tôi với! Nó vừa mới ra hiệu….

Nim ngớ người. Đi giải quyết hả???? Ôi trời! Thằng nhỏ chưa được 1 tuổi mà có thể ra hiệu được sao???? Cô bé chần chừ giây lát rồi cũng bế xốc thằng nhỏ lên.

Cũng may đây là phòng vip nên có tolet riêng nằm ngay trong phòng, Nim đặt thằng nhỏ lên bồn cầu rồi bắt đầu…cởi quần nó ra! ( Mấy bạn thông cảm, cháu nó chỉ mới có 1 tuổi thôi! Đừng nghĩ sâu xa! Tội tác giả!).

Thằng bé dường như rất biết nghe lời và hiểu ý, sau khi tè xong xuôi, nó cười khằng khặc nhìn Nim. Đúng là đứa trẻ này đáng yêu thật, chả trách gì Devil thương nó thế. Sau khi hoàn tất “nhiệm vụ”, Nim bế nhóc Banh đi ra. Nhưng thật không may cho cái tính hậu đậu của cô bé, lúc mở cửa phòng vì không để ý nên cánh cửa bật ra hơi mạnh, va vào đầu thằng nhỏ khiến nó khóc um lên. Nim hoảng hốt xoa xoa đầu đứa trẻ, lòng xót xa, chắc là nó đau lắm mới khóc to như thế.

- Cô làm gì con tôi thế này??? – Nhã Trúc không biết từ đâu chạy xộc vào tolet la toáng lên khiến Nim giật bắn mình.

Chưa kịp phân trần, cô dì ghẻ đã giật lấy thằng nhóc từ tay Nim, đôi mắt đầy giận dữ:

- Đồ ác độc, con tôi mà có chuyện gì thì cô đừng có trách!

Nói rồi cô ta vung văng bỏ ra ngoài, vừa đi vừa dỗ đứa nhỏ.

Nim ngơ ngơ một lát rồi cũng bước ra, lòng đầy mặc cảm…tội lỗi!

Nhưng không hiểu sao thằng nhóc cứ khóc ngày một to hơn!

- Làm gì mà nhóc Banh khóc to thế??? – Devil sốt ruột hỏi Nhã Trúc khi nhìn thấy mặt thằng nhỏ giàn giụa nước mắt.
- Thôi con ngoan, nín đi nào, mẹ thương! Cậu đừng hỏi tôi, hỏi đứa bạn gái ngây thơ của cậu ấy! Không biết cô ta đánh đập thằng nhỏ ra sao mà nó khóc nãy giờ không chịu nín! – Nhã Trúc vừa dỗ thằng nhỏ vừa …nghiến răng kèn kẹt!
- Cái gì???? – Devil ngạc nhiên thốt lên, cùng lúc đó thì Nim cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Tuy không thể hiện ra mặt nhưng cậu nhóc lại hướng đôi mắt đầy khó hiểu pha chút giận dữ nhìn Nim. Dù biết là lỗi do mình nhưng không hiểu sao Nim vẫn thấy tủi thân. Thực ra cô bé đâu có cố ý chứ!

- Có chuyện gì mà ồn ào thế??? – Bác Lan cùng Angle mở cửa phòng bước vào, thấy có tiếng khóc trẻ con nên ngạc nhiên hỏi.
- Không có gì ạ! – Devil buông một câu nói đầy nặng nhóc rồi quay mặt đi hướng khác.
- Sao lại không có gì chứ??? Bác xem này, cô ta bồng thằng nhỏ vào nhà vệ sinh, không hiểu làm gì con của cháu mà từ nãy đến giờ nó cứ khóc mãi không nín! – Nhã Trúc nói như “tàu bay”.
- Đưa ta xem! – bác Lan nhìn Nim một cái rồi bế thằng nhỏ từ tay cô dì ghẻ, Angle nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi việc, lúc nào cũng thế, thiên thần luôn nhìn Nim bằng một ánh mắt rất cảm thông và thân thiện.

Nhưng điều bất ngờ là từ khi bác Lan bế thằng nhỏ thì nó nín khóc dần dần và cuối cùng thì im bặt! Chỉ còn tiếng nấc cất lên do đã khóc một quãng thời gian lâu.

Bác Lan “soi mói” nhóc Banh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài để tim coi có vết thương nào hay chỗ nào bị đau hay không. Nhưng sự thật thì, nguyên nhân chính của việc thằng bé khóc um sùm lên như vậy không phải do tính hậu đậu của Nim, vì sự va đập đó không mạnh, chỉ đủ để thằng nhỏ khóc một chút mà thôi, cái cốt yếu gây ra sự cố này thì chắc hẳn là không ai có thể ngờ đến…..

CHAP 83: MÚT...TAY?!?

- Ta hiểu rồi đó! – sau một hồi nhìn ngó thì bác Lan đã đưa ra kết luận.

Và mọi người ai cũng tò mò với đáp án cần tìm…

- Cô cởi sợi dây chuyền cô đang đeo ra khỏi người đi đã! – bác Lan nhìn Nhã Trúc rồi nói.

Không ai bảo ai, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía cô dì ghẻ, mà đích ngắm chính là sợi dây chuyền. Quả thật đúng là Nhã Trúc, cái gì mà cô ta xài cũng muốn khác thiên hạ. Sợi dây chuyền dài quá ngực, tượng của nó là hình một quả cầu pha lê…có gai! Thân dây thì kết toàn hột đá chạm trỗ tinh xảo nhưng khá góc cạnh. Nói chung là nhìn cực kì hoang dại!

- Ơ! Sao cháu phải cởi nó ạ???? – Nhã Trúc ngơ người.
- Cô nhìn này! Hông của thằng bé vẫn còn dấu lằn do bị mặt tượng có gai nhọn của cô ấn vào. Nó không khóc mới là chuyện lạ đó! Bế con thì cũng phải cẩn thận chứ??? Da thịt con trẻ còn non nớt mà cô lại đeo mấy cái thứ đó! – bác Lan càm ràm.

Và mọi người ngẩng người ra. Việc nhóc Banh khóc…là do mẹ nó chứ không phải ai khác! Chậc…chậc….

Vậy là Nim không can hệ gì trong việc này ( nói không cũng chưa hẳn đúng nhưng vẫn không phải là nguyên nhân chính!). Cô bé thở phào, nếu thằng nhóc có mệnh hệ gì chắc Nim ân hận suốt đời mất!

Riêng Devil, ánh mắt cậu nhóc thay đổi liên tục, khi thì tò mò, lúc thì giận dữ, còn bây giờ thì “tặng” nguyên cho Nhã Trúc một cái nhìn đầy trách móc. Angle lúc này mới mỉm cười vỗ vai bác Lan.

- Thôi! Thằng nhỏ đã nín rồi. Mọi người bỏ qua cả đi! Nào Banh, đưa cậu Phụng bế nào!

Xem chừng Angle cũng khá thân thiết với đứa trẻ này. Nhóc Banh cứ lấy tay sờ sờ mó mó cái đầu băng trắng bóc của thiên thần khiến mọi người cười sặc sụa. Nhưng Nhã Trúc thì chả lấy làm vui cho lắm. Tưởng có thể cho Nim một vố đau, ai dè, mình lại làm đau chính con mình.

Nim cố tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng chợt có cái gì đó buồn buồn. Ánh mắt của Devil lúc nghi ngờ Nim làm đau đứa bé lại hiện lên trong tâm trí…. Thằng nhỏ đó, quả thật, rất quan trọng với Devil sao???? Dù không muốn nghĩ, nhưng những gì đã xảy ra khiến Nim càng có đủ bằng chứng để chứng minh cho cái “suy nghĩ tội lỗi” trong đầu mình….

………………………………….

Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn 3 người là Nim, Angle và Devil, bác Lan về nhà thay quần áo, Nhã Trúc thì bế thằng nhỏ đi ăn tối. Dù biết không nên trách Devil nhưng không hiểu sao Nim thấy khó nói chuyện với cậu nhóc, và hình như Devil cũng vậy. Angle thì nằm trên giường “độc thoại” mặc dù chả có ai trong phòng đáp lại.

- Hai người kì cục ghê! Nãy giờ tôi nói một mình mỏi cả miệng mà chả ai trả lời một câu! Nim thì tôi không trách gì, nhưng Devil, sao cậu cứ ngồi im như phỗng thế hả???
- Cậu không nói thì cũng không ai bảo cậu câm đâu! – Devil bực mình.
- Này! Ai cho cậu nói với tôi bằng cái giọng đó hả??? Có tin tôi nhảy sang giường cậu đấm cho cậu một cái bầm mắt không??? – Angle sửng cồ.
- Cứ việc! Nếu cậu có thể! – Devil bình thản trả lời rồi nằm hẳn xuống, kéo chăn lên quá vai.

Nim đang gọt táo, nhìn hai cậu bạn cãi nhau thì bụm miệng cười. Đôi khi họ con nít dã man, chả giống gì với Angle và Devil nổi tiếng thường ngày. Nhất là Devil, dường như đợt nằm viện này khiến cậu nhóc thay đổi khá nhiều. Lắm lúc Nim còn thấy ngạc nhiên trước hình ảnh mới của ác quỷ….Đột ngột trong tâm trí cô bé lại dấy lên câu hỏi: “Mình có nên nói với Devil chuyện của Nhã Trúc không nhỉ???”

- Nim này! Bạn tới đây tôi nhờ một việc được không??? – Angle cất giọng “đàng hoàng” gọi í ới.

Nhưng đối với một kẻ đang bận rộn với mớ suy nghĩ trong đầu thì câu nói của Angle đủ làm cho Nim giật bắn mình. Cây dao lệch đường cắt vào tay cô bé một nhát đau điếng. Nim hoảng hốt thả cây dao xuống đĩa, máu từ vết cắt dần dần rỉ ra, Angle và Devil không nói không rằng ngồi bật dậy nhìn cô bé với vẻ lo lắng.

- Nim! Không sao chứ???

Bạn nghĩ đó là lời của ai??? Tất nhiên không phải là Devil rồi! Vì khi câu hỏi đó cất lên thì cậu nhóc đã đứng ngay bên cạnh Nim ( mặc dù bác sĩ đã căn dặn là phải hạn chế việc đi lại, chỉ nên nằm trên giường thôi! +_+), cầm ngón tay bị đứt lên và “nhìn ngắm”.

Nim bối rối định rút tay lại thì cậu nhóc đưa luôn vào miệng và..mút! Hành động này khiến cả cô bé lẫn Angle kinh ngạc, mắt mở to, miệng ú ớ.

Thế đấy! Nim cảm giác bất lực trước Devil! Vì mỗi khi cô bé dự định sẽ giận cậu nhóc thì ngay lúc đó ác quỷ lại khiến cho Nim hồn xiêu phách lạc theo cái cách biểu lộ tình cảm không ai giống ai!

……………………..

Ngón tay Nim đã được băng lại cần thận. Người băng không ai khác chính là Devil mặc dù chủ nhân của miếng băng cá nhân lại là Angle! Đôi khi Nim cũng không hiểu vì sao bên người cậu nhóc thiên thần luôn “trang bị” mấy cái đồ y tế đó ( trong khi cậu nhóc đang nằm bệnh viện)! Quả thật là kì lạ! Có lúc cô bé còn nhìn thấy mấy chục bịch bông gòn và chai oxy già trong … cái cặp đi học của Angle!

……………………..

Bây giờ là 9h30 đêm.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ về nhà thay áo quần và đem thêm vài thứ cần thiết, ông quản gia đưa Nim trở lại bệnh viện. Từ ngày Devil “tạm trú tạm vắng” tại đây thì ông quản gia nghiễm nhiên trở thành tài xế riêng của Nim. Cô bé nhiều lần thấy ngại không muốn làm phiền ông ấy nhưng Devil cứ bắt buộc phải đi xe của cậu nhóc, không được đi một mình nên Nim đành bấm bụng nghe lời. Ngay cả việc đi lại cũng bị ác quỷ quản thúc. Dần dần Nim thấy mình bị phụ thuộc quá nhiều vào Devil!

Nim bước từng bước nặng nề lên cầu thang, hôm nay là một ngày khá mệt mỏi nhưng nhờ đó mà Nim biết được nhiều thứ, nhất là về người mẹ đầy bí ẩn của Devil và lai lịch đầy dấu hỏi của cậu bạn trai kì lạ. Chợt cô bé thấy vui vui trong lòng, Devil hình như đang ngầm nói cho Nim tất cả về mình theo cách riêng của cậu ấy. Như vậy thì đối với Devil, Nim không phải là một cô bạn bình thường! Nghĩ đến đó, cô bé tự cười một mình….

Nhưng hạnh phúc thường rất đỗi mong manh…………

Yêu đó….

Rồi giận đó……….

Hạnh phúc đó………..

Rồi thoáng chốc nhạt nhòa…..

Cánh cửa phòng bệnh không đóng kín, Nim vội vã tiến tới, trong lòng đầy hứng khởi……

Nhưng một lần nữa, cái khe hở của cánh cửa, lại khiến Nim rơi vào những nỗi đau không thể ngờ………

Đôi mắt Nim, đang chứng kiến, Nhã Trúc đưa tay ôm chặt Devil, và cậu nhóc, chẳng hề phản ứng gì………

CHAP 84: NGANG TRÁI

Nim lặng người, đôi tay nắm chặt, run run. Cô bé không biết mình nên làm gì lúc này…Bỏ đi??? Hay ở lại đối diện???? Sự lựa chọn nào cũng đau khổ….

Nhưng Nhã Trúc đã kịp nhìn thấy Nim, cô ta mỉm cười đầy ẩn ý rồi đứng hẳn dậy:

- Thôi! Tôi về đây! Hai cậu ngủ sớm đi! Mai tôi đem đồ ăn sáng lên cho! – cô dì ghẻ nháy mắt với Devil rồi xách chiếc cặp đen cách điệu bước ra phía cửa.

Nim vẫn đứng ở đó, cảm giác như bị chôn chân không tài nào nhấc lên được.

Nhã Trúc đẩy mạnh cánh cửa, nhìn Nim bằng gương mặt đắc thắng:

- Chào cô! – và rồi cô dì ghẻ đi thẳng ra phía hành lang, cái quệt vai đầy khiêu khích của cô nàng trước khi chính thức biến khỏi đây càng khiến Nim bức xúc.

Devil vẫn ngồi yên lặng, không nói gì, cũng không biểu hiện gì. Lạnh lùng, băng giá là hai tính từ có thể dùng để miêu tả thái độ của cậu nhóc lúc này. Nim tự hỏi chẳng lẽ Devil không cảm thấy chút gì có lỗi với cô bé hay sao????? Người khác thì có thể như vậy, nhưng đây là Nim cơ mà???

Người Nim lạnh toát, từng sợi dây thần kinh căng lên nén đi cảm giác giận dữ xen thất vọng. Cô bé thở dài một tiếng rồi bước vào.

- A! Bạn tới rồi hả???? – Angle đang mân mê mấy viên bi sắt trên tay ngẩng đầu nhìn Nim cười tươi.

Cô bé gắng gượng nở một nụ cười nhẹ, uể oải tiến lại chiếc bàn để dụng cụ cá nhân thả chiếc cặp xách lên đó rồi kéo ghế ngồi. Devil vẫn im lặng và nhìn Nim. Trong cái nhìn đó có chút gì rất hứng thú và tò mò. Cô bé thật không thể hiểu nỗi cậu nhóc đang nghĩ gì nữa. Cơn giận dữ càng lúc càng sôi sục, Nim nắm chặt hai tay đặt trên đùi, đôi mắt mở to nhìn về phía Devil, môi mím chặt…..Con gái khi ghen đáng sợ là thế!

Thấy tình hình có nguy cơ bùng nổ chiến tranh, Angle nhăn mặt đặt mấy viên bi sắt trên giường rồi cất lời phá tan bầu không khí căng thẳng:

- Này này! Hai người lại bị gì nữa thế???? Sao nhìn nhau như nhìn kẻ thù vậy hả??? Thôi chứ!

Đáp trả lại thiên thần vẫn là sự yên lặng đến đáng sợ.

- Thôi nào! Mà Devil này! Tôi có một thắc mắc cần cậu giải đáp nè! – Angle nhìn Devil cười cười.

Ác quỷ vẫn im lặng, nhưng cũng đã quay mặt sang nhìn Angle…

- Nhóc Banh là con của ba cậu, tức là em trai của cậu. Sao cứ xưng cậu – con với nó mãi thế????

Điều này Nim cũng đã từng thắc mắc nhưng không để ý, bây giờ nghe Angle hỏi nên cô bé cũng thấy tò mò….

Devil im hơi lặng tiếng vài giây rồi trả lời chậm rãi:

- Có gì mà thắc mắc chứ? Tôi không thích làm anh nó, tôi muốn làm cha nó, nhưng không thể bắt nó kêu mình bằng cha vì ông già vẫn còn sống, nên đành xưng cậu – con với nó thôi! Xưng hô như thế tôi mới có cảm giác mình là người sinh ra nó chứ không phải là ông già!

Angle suýt…tắc thở khi nghe lời giải thích của cậu bạn. Còn Nim thì cứ như mới bị một cây kim thật nhọn đâm vào lỗ tai rồi xuyên thủng trái tim…. Devil nói ra những điều đó mà vẫn vô cùng bình thản….Nim đưa tay lên ôm đầu ... “Là người sinh ra nó chứ không phải ông già????” – cái gì thế này chứ???

- Cậu….cậu….cậu đừng có đùa kiểu đó! – Angle lắp bắp, khuôn mặt vẫn hoàn vẻ sửng sốt.

- Devil không phải là kẻ thích đùa! – ác quỷ phán một câu ngắn gọn nhưng có thể ví như một cái ấn tín nặng ngàn cân giáng thẳng xuống cái sự thật phũ phàng này.

Nim không thể chịu đựng được nữa. Cô bé thấy khó thở …

Nim hít một hơi thật sâu, lấy chút sức lực còn sót lại nhìn thằng vào mặt cậu nhóc cố tìm kiếm một điểm tựa cuối cùng … Nhưng vẫn không có gì khá hơn, Devil vẫn nhìn Nim theo kiểu đó….Lạnh lùng, băng giá và xen chút hứng thú tò mò….

Như bị dồn đến giới hạn của sự chịu đựng, Nim đứng bật dậy toan chạy ra khỏi phòng. Nhưng đến ngang giường của Devil thì tay cô bé bị níu lại…

- Tối rồi! Bạn định đi đâu? – Devil không nhìn Nim nhưng vẫn hỏi.

Cơn giận dữ càng lúc càng tăng độ, Nim hất mạnh tay cậu nhóc ra rồi chạy đi…

Nhưng chẳng những cô bé không bước thêm được bước nào mà còn bị nắm lại chặt hơn. Nim muốn bật khóc lên, thật to, thật mạnh…Thực sự cô bé không thể hiểu nỗi những việc mà Devil đang làm có ý định gì nữa… Tại sao cứ như trò thả mồi bắt bóng thế này chứ??? Cứ ngỡ là hạnh phúc nằm trong tay nhưng cuối cùng lại toàn ảo ảnh….

- Không đi đâu hết!

Devil lạnh lùng ra lệnh. Kèm theo đó là một cái lôi thật mạnh khiến cô bé ngã vào người cậu nhóc và bị ác quỷ khóa môi ngay tại chỗ. Angle ngỡ ngàng trước những gì đang xảy ra, trong người cậu nhóc có cái gì đó bị đạp nát, đau tê tái. Còn Nim, quá bất ngờ với những hành động của Devil, cô bé bất động…bờ môi mất cảm giác….. Nhưng bỗng chốc một cảm giác tủi hờn len lỏi trong tâm trí, Nim thấy mình như đang bị xúc phạm. Devil luôn làm những gì mà cậu ấy muốn, chẳng bao giờ biết đến cảm nhận của người khác. Nim bắt đầu thấy sợ với cái tình yêu quái quỷ mà Devil dành cho mình. Nó quá mãnh liệt nhưng cũng đầy gai góc mà cô bé không đủ tự tin bám vào, vì cứ mỗi lần bước được một bước thì người lại rỉ máu đầy đau đớn. Nim nhắm chặt mắt để mặt những giọt nước trào ra mặn chát nơi đầu môi mà cả hai người – Nim và Devil vẫn đang chạm vào nhau….

Angle bấm chặt tay xuống thành giường, đôi mắt giương to cố nén đi nỗi đau khổ rồi nhanh chóng quay mặt sang phía cửa sổ. Cứ ngỡ là đủ mạnh mẽ để có thể chịu đựng….ai ngờ….” Devil! Cậu đã đi quá giới hạn của mình!”……….

2 phút cho một cái hôn dài đầy những xúc cảm phức tạp, Devil buông nhẹ Nim ra. Khuôn mặt cô bé vẫn ướt đẫm vì nước mắt. Có lẽ lúc này cậu nhóc mới nhận thức rõ ràng mình đã gây ra một tổn thương rất lớn cho người mà cậu yêu thương…..

Bốp!!!!!!!!!!!

Một cái tát đủ mạnh để khiến Devil phải sửng sốt. Phải nói là Nim không thể nào chịu đựng hơn được nữa…. Chưa bao giờ cô bé cảm thấy mình bị thiếu tôn trọng như lúc này….

( Bạn đã làm tôi đau!) – Nim đưa tay ra hiệu rồi bỏ chạy….

“Em để lại đằng sau một mối tình
Một mình chạy trốn với đinh ninh
Rằng anh đã phạm lời yêu cuối
Tiếc nuối lau đi một bóng hình…..” Kawi)

................

Bây giờ là 10h30 tối….

Nim buông lỏng người bước từng bước nhẹ tênh trên vỉa hè. Lúc này đây cô bé cũng không biết mình đã đi qua những đâu và hiện tại mình đang ở đâu. Chỉ biết rằng đi bên cạnh mình là nỗi đau khổ và cô đơn chất ngất….

Đường phố vẫn đông đúc. Hình như người ta chả bao giờ ngơi nghỉ trên con đường tìm kiếm danh vọng. Nhưng sao không thấy ai đi kiếm tình yêu nhỉ??? Nim tự hỏi ngây ngô rồi mỉm cười một mình.

Đứng đối diện với vạch phân cách cho người đi bộ, bất giác Nim muốn bước qua bên kia đường. Không thể cứ mãi đi một con đường, phải chọn cho mình càng nhiều lối đi càng tốt. Dòng người nhạt nhòa trong đôi mắt của Nim, họ như chìm dần trong những ánh đèn lung linh nhốn nháo của màn đêm. Cột đèn báo hiệu nhảy sang vòng tròn màu xanh dành cho người đi bộ. Nhưng Nim vẫn đứng yên. Đơn giản vì cô bé đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ trong đầu: về Devil, về nhóc Banh, về Nhã Trúc, về anh trai, về tất cả những con người có mặt trong cuộc đời cô bé nhưng lại khiến cho Nim đau khổ….

Như một phản xạ không điều khiển, Nim bước xuống lòng đường. Cô bé cảm thấy mệt mỏi, muốn bước đi càng nhanh càng tốt…..

Bip … bip………….

Tiếng còi xe inh ỏi được bấm liên hồi, kèm theo đó là thứ ánh sáng chói lóa phát ra từ mũi xe của một chiếc limo mui trần khiến Nim chói mắt. Cô bé sợ hãi nhưng tất cả hình như đã đi quá mọi sự giải quyết………

Nim ngã xuống mặt đường…………

CHAP 85: CUỘC HỘI NGỘ TRƯỚC MŨI XE

Mọi chuyện đã có thể đi theo chiều hướng tồi tệ nếu như chủ nhân của chiếc ô tô đó không kịp thời phanh gấp…

Chiếc Limo dừng ngay trước mặt Nim, chỉ cách cô bé đúng 20 cm. Một thanh niên trẻ tuổi mở cửa xe chạy ra rồi tiến nhanh tới phía Nim.

- Cô không sao chứ??? Đi đứng sao không chú ý gì cả thế???

Cú ngã vừa rồi chỉ là do cô bé quá hoảng sợ nên mất thăng bằng khuỵu chân xuống, Nim ngồi dậy, hướng đôi mắt vẫn còn đầy nỗi sợ hãi nhìn về phía người lạ mặt……

- Ơ! Nim! Sao lại là em???

Người thanh niên giật mình, nhanh chóng đỡ Nim dậy rồi bế thốc lên xe. Cô bé vô cùng ngạc nhiên khi anh ta lại biết tên mình trong khi đây là lần đầu tiên Nim gặp người này.

Chiếc xe nhanh chóng lao về phía trước. Nim vẫn chưa hoàng hồn nên không hiểu chuyện đang xảy ra. Mãi đến khi xe dừng lại trước mặt công viên thành phố thì Nim mới đủ can đảm quay sang nhìn người thanh niên lạ.

- Em không sao chứ???? Em khiến tôi hết hồn! – chàng trai quay sang nhìn Nim, ánh mắt đầy lo lắng.

Nim ngơ ngác. Anh ta là ai???? Anh ta là ai???? Đó là câu hỏi đang tấn công cái đầu ngây thơ của cô bé!

- Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó! Em quên tôi mau đến thế sao??? – người thanh niên bật cười.

Nim càng thấy bối rối hơn…

- Chúng ta có cùng nhóm máu đấy! – anh ta nháy mắt tinh nghịch với cô bé.

Nim mở tròn mắt rồi thoáng chốc mỉm cười. Thì ra là chàng thanh niên cho máu lần trước. Lúc đó cô bé đâu có nhìn thấy rõ mặt anh ta, giờ mới nhìn tận diện. Không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.

( Tại lúc đó anh đeo mũ che gần hết mặt nên tôi không biết rõ mặt anh…) – Nim đưa tay chỉ trỏ nhưng bỗng chốc khựng lại, cô bé quên rằng mình đang sử dụng ngôn ngữ của người câm. Mà anh ta thì lại là người bình thường!

- Ha ha! Em cứ múa tay thoải mái. Tôi hiểu được mà! Tại lúc đó tôi có công chuyện cần phải ngụy trang như thế. Em thông cảm!

Lại thêm một bất ngờ nữa! Anh ta hiểu được ngôn ngữ của người câm! Vậy là những dấu hỏi to đùng lại được đặt ra!

- Em có quyền tò mò về tôi! Nhưng đây chưa phải lúc để em biết tôi là ai. Trước tiên hãy nói cho tôi biết, ai bắt nạt em mà khiến em thơ thẩn như người mất hồn suýt nữa dâng đầu mình cho cái mũi xe của tôi vậy???

Nim cúi gầm mặt xuống. Anh ta đúng là kì lạ. Cái gì cũng biết hết. Cứ như là mật thám vậy.

- Lại sao thế??? Hay em bị đau ở chỗ nào??? Nói nhanh để tôi còn đưa đi viện chụp phim????

Nim hoảng hốt xua xua tay.

( Ơ không ạ! Tôi chỉ bị hoảng sợ một chút thôi! Bây giờ thì hết rồi!)

- Vậy thì tốt! – và anh ta lại mỉm cười.

Đây quả thật là một chàng trai kì lạ. Có vắt óc suy nghĩ cách nào đi chăng nữa thì Nim cũng không thể giải thích được những thắc mắc về anh ta. Cô bé nhìn chăm chú về phía người thanh niên cho máu, mặc dù biết như vậy là hơi vô duyên nhưng cũng phải nhìn. Nói thế nào nhỉ??? Anh ta đẹp trai! Đúng là anh ta đẹp, nhưng khác hẳn với vẻ đẹp của Angle hay Devil, một mái tóc khá dài, dài quá cổ nhưng được cắt tỉa rất nghệ thuật. Anh ta cũng có đeo bông tai nhưng nhìn thanh mảnh hơn loại mà Devil đeo. Cái mũi hơi gồ lên nhưng khá nam tính, đôi môi thì nhỏ và mảnh như con gái ( đây là điểm duy nhất ở người thanh niên này khiến Nim…ghen tị!). Đặc biệt nhất có lẽ là đôi mắt, vì anh ta cũng có một đôi mắt một mí giống Nim, nhìn đậm chất người Hàn! Tình hình là Nim không thể dùng một từ nào để có thể diễn tả chính xác vẻ đẹp của con người nào, chỉ có thể nói là: đặc biệt và ấn tượng!

- Nhìn đủ chưa???? – anh ta im lặng hồi lâu rồi nở một nụ cười trước cái nhìn chăm chú của cô bé.

Và tất nhiên Nim bối rối quay mặt đi chỗ khác! Làm sao có thể vô duyên đến mức này nhỉ??? Cô bé vừa nhăn nhó vừa tự trách mình.

- Không sao không sao! Tôi chỉ hơi hơi bất bình thường trước ánh mắt của em khi nhìn tôi thôi! Mà này, không gặp em mấy ngày mà trong em ốm hơn hẳn đấy! Đang có chuyện không vui phải không? – anh ta đột ngột hỏi thăm, giọng đầy lo lắng.

Nim ngơ ngẩn. Cách nói của người này giống như anh ta đã quen Nim từ lâu rồi trong khi đây chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau.

- Hình như em có rất nhiều thắc mắc về tôi thì phải???? – anh ta cười cười, để lộ một chiếc răng khểnh ở phía bên trái – Nhưng thật tiếc, bây giờ đã quá muộn rồi, em phải về với nơi em cần về thôi! – và anh ta khởi động xe, đạp mạnh ga phóng đi khiến Nim không kịp phản ứng gì.

Trời tối, lại nổi gió, không khí lạnh ùa vào mặt khiến tai Nim ù lại. Có lẽ đêm nay lại là một đêm không bình yên…..

Càng lúc Nim càng có nhiều nghi ngờ về chàng trai lạ mặt này, anh ta giống như một ẩn số mà càng giải càng đi vào bế tắc. Chiếc xe thắng mạnh rồi dừng hẳn trước cổng bệnh viện. Nim loay hoay mở chốt cứa xe để bước ra. Nhưng anh ta đã nhanh chân chạy sang mở dùm cô bé.

- Sorry em! Tôi không quen với việc lái xe chậm nên chắc vừa rồi em thấy lạnh. Thôi, vào ngủ sớm đi!

Nim bối rối trước những lời nói thân mật của người này, anh ta còn không ngại cần cầm tay Nim dẫn ra nữa chứ….

Đột ngột….

Phập!!!!!!!!!!!

Trong khi Nim chưa bình tĩnh được trước những gì mà anh ta đang thể hiện thì cả hai bị làm cho giật mình suýt văng tim ra ngoài khi một con dao không rõ từ đâu được phóng thẳng về phía họ. Cụ thể hơn là về phía người thanh niên, chỉ thiếu vài milimet nữa thôi là sẽ trúng người cậu ta.

Nim rùng mình nhìn con dao, nó đang cắm một nhát khá sâu trước mũi chiếc Limo mui trần….

Cả hai hoảng hốt quay mặt tìm kiếm chủ nhân của “cây phi đao” này….

Và cô bé suýt nữa chết giả khi thấy Devil đang đứng dựa lưng vào thành cổng bệnh viện, nhìn Nim và cậu thanh niên bằng một ánh mắt không thể đáng sợ hơn!!!!!!!!!

CHAP 86: CÁI GIÁ CỦA SỰ CỨNG ĐẦU

Sau một hồi đôi bên im lặng, Devil đứng hẳn dậy rồi tiến tới phía hai người đang đứng. Vì trời đã quá tối nên Nim không thấy được gương mặt tái nhợt vì đã đứng ngoài trời lạnh khá lâu của cậu nhóc….

Devil dừng lại trước mặt Nim, đưa tay nắm lấy tay cô bé, cái siết chặt như một sự trách móc trừng phạt rồi quay sang nhìn người thanh niên:

- Cái này có tài khoản là 10000USD, cầm lấy nó để sửa xe! Còn bây giờ thì anh có thể đi! Mong là sẽ không gặp nhau thêm lần nữa! – cậu nhóc rút từ bọc quần ra một cái thẻ rồi đưa trước mặt cậu thanh niên, giọng nói đầy uy lực và đáng sợ nhưng vẫn còn chút lịch sự.

Nim bắt đầu toát mồ hôi. Những gì mà Devil đang làm chứng tỏ ác quỷ đang cực kì giận dữ….

- Có nên nói cám ơn không nhỉ??? Nhưng xin lỗi nhóc nhé, xe của anh không quen xài tiền của người lạ! – anh ta cười cười, dáng điệu ngạo nghễ vô cùng, rồi ngay sau đó, người thanh niên rút mạnh con dao khỏi mũi xe rồi thả nó xuống đất – Anh chỉ cần thế này thôi!

Đúng là kì phùng địch thủ. Từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng một ai có thể xúc phạm Devil theo cách công khai như thế này. Nim đã cảm nhận được sự run lên vì tức giận qua cái nắm tay của ác quỷ. Nếu không phải vì đang bị thương nặng thì cậu nhóc đã chém cho anh ta tơi bời rồi( nhưng cũng chưa chắc là chém được +_+).

- Thôi, tôi về nhé em! Chúc ngủ ngon!

Anh ta mỉm cười vẫy tay chào Nim rồi leo lên xe đóng cửa lại, trước khi phóng đi không quên nháy mắt chào “thân ái” cậu bạn ác quỷ của chúng ta!

Chiếc xe mất hút trong vài giây. Devil vẫn im lặng trong giận dữ. Nim đứng mà cảm giác như đang nắm trong tay một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào.

- Đó là ai? - Devil đột ngột quay mặt sang Nim.

( Ơ! Đó là…) – nhưng cô bé cũng không biết nói như thế nào nữa, ngay cả tên tuổi của anh ta mà Nim còn không biết huống gì.

- Bạn có biết bạn đang khiến tôi ghen không hả????? – Devil đột ngột quát ầm lên khiến Nim giật bắn mình, cũng may lúc này là buổi tối khuya nên không ai để ý….- Tôi sẽ giết thằng đó!

Nim hoảng hốt nhìn Devil….Cậu ta nói là làm! Bấy giờ Nim mới nhận thức rằng mình đang khiến cho mọi việc đi theo chiều hướng tồi tệ!!!!

( Bạn đừng có nổi khùng nữa được không! Anh ta không có liên quan gì với tôi hết! Chỉ là một người mới quen thôi!) – Nim cố gắng “dỗ dành” cơn giận đang lên mức báo động của cậu nhóc.

- Bạn buông tay tôi ra, tát tôi một cú đau điếng rồi bỏ đi và trở về với một thằng con trai khác! Gan bạn cũng lớn quá đó! – Devil nghiến răng “buộc tội” Nim.

Nhắc tới chuyện này bỗng dưng Nim lại thấy giận cậu nhóc ghê gớm. Bao giờ cũng vậy, Devil chỉ biết đến cảm nhận của bản thân chứ không thèm quan tâm người khác đang nghĩ gì. Như lúc này đây, Devil đang lấy cái khó chịu trong người cậu ta để áp đặt lên Nim. Nói là yêu cô bé nhưng từ khi yêu Devil, hạnh phúc đến với Nim thì ngắn ngủi còn đau khổ thì ngàn khơi. Bỗng dưng cô bé không muốn giải thích gì với cậu nhóc cả, Devil muốn nghĩ gì thì nghĩ, nghe lời cậu ta quá để cuối cùng toàn bị ác quỷ bắt nạt. Nim rút tay mình ra khỏi tay Devil rồi bỏ vào trong một mình.

- Tôi cho bạn 3 giây! Nếu bạn không quay lưng lại thì đừng hối hận! – giọng Devil bắt đầu yếu dần đi nhưng vẫn đầy vẻ cương quyết.

Nim dừng lại nhưng lần này cô bé tự nhủ là sẽ không khuất phục nữa! Chần chừ vài giây rồi Nim cũng bước tiếp đi mà không thèm quay lại nhìn cậu nhóc….

Nhưng cô bé không biết rằng, cái dũng khí chống cự không đúng lúc này đã khiến bản thân phải trả thêm một cái giá khá đắt…….

Rầm …………

Nim giật mình quay lưng lại……..

Devil đã nằm dưới đất…….

Lần đầu tiên ác quỷ gục ngã trước mặt Nim….cũng là lần đầu tiên Nim thấy rằng trong tất cả mọi hoàn cảnh, số phận đều đã sắp đặt cô bé phải đi bên cạnh cậu nhóc….nếu không….tất cả sẽ biến thành tai họa….

Nim vội vàng chạy lại đỡ Devil lên, lúc này đây, dưới ánh đèn của của bệnh viện hắt vào, cô bé hoảng sợ khi nhìn thấy gương mặt lạnh tanh, xanh ngắt không còn chút máu của cậu nhóc. Bộ đồng phục bệnh nhân đã ướt lạnh bởi sương đêm và cái rét đầu mùa của từng cơn gió. Chắc hẳn Nim không biết rằng cậu nhóc đã trốn y tá và bác sĩ chạy xuống đây, đứng trước cổng bệnh viện để chờ mình suốt hơn 2 tiếng đồng hồ - Một quãng thời gian quá dài cho một bệnh nhân bị thương nặng như Devil….

...............

- Tại sao người nhà lại để bệnh nhân đứng ngoài trời lâu như thế chứ???? Vết thương của cậu ta chưa lành, vẫn còn khá sâu và nặng, nếu có biến chứng gì thì phải làm sao??????- bác sĩ giọng bực bội sau khi khám xong cho Devil.

Nim hoang mang tột cùng. Ruột gan cứ lộn tung cả lên. Cô bé thầm nguyền rủa cái tính tự ái và cứng đầu chết tiệt của mình, lúc nào cũng đem lại rắc rối cho cậu nhóc. Tính ra thì đây không phải là lần đầu Devil gặp chuyện vì cái tính cứng đầu của Nim. Cô bé lo lắng đưa tờ giấy trước mặt bác sĩ:

( Thế tình hình bạn ấy sao rồi ạ???? Có nghiêm trọng không bác sĩ???)

- Cũng may là thể trạng cậu ta mạnh, sức đề kháng cao nên chưa bị gì nghiêm trọng. Nhưng tuyệt đối không nên để chuyện này xảy ra một lần nữa trước khi cậu ta có thể tháo băng!

Nim thở phào nhẹ nhõm cảm ơn bác sĩ rồi tiến tới giường mà Devil đang nằm…

Đêm đó…Nim chỉ ngồi như thế và nhìn cậu nhóc…

Cô bé tự thấy nực cười chính bản thân mình. Từ khi quen Devil, cô bé đã biết đây không phải là một thằng con trai bình thường, cậu nhóc lạnh lùng, tàn nhẫn, quái dị và rất mạnh mẽ. Nhưng chính Nim đã chấp nhận mọi thứ từ Devil và tình nguyện yêu cậu nhóc. Vậy mà, không hiểu từ lúc nào, Nim bắt đầu có thái độ giận dữ đối với cái lạnh lùng, tàn nhẫn và mạnh mẽ đó. Có lẽ trong con đường đi cùng Devil, đây là giai đoạn Nim đã “trật đường ray”, đã đến lúc cần phải chỉnh lại lối đi cho mình. Cô bé đã quên rằng chính sự lạnh lùng và tàn nhẫn ấy mới khiến mình rung động trước tên con trai kì lạ này.Nếu không lạnh lùng độc ác thì không còn là Devil. Khi đồng ý yêu một ai đó tức là phải chấp nhận yêu luôn những điều không tốt của họ. Đây có thể coi là chân lý mà ai cũng thừa nhận. Nim chưa làm được điều đó thì phải? Cô bé thở mạnh một cái rồi nắm chặt lấy tay Devil, nhìn gương mặt đẹp với hàng mi dài đầy ma lực rồi nở một nụ cười buồn….” Tôi xin lỗi… khi đã không yêu cậu một cách tuyệt đối!”

Sáng………..

Một đêm qua trời mưa tầm tã, mưa như rửa trôi những tủi hờn giận dữ để mai lại ánh bình minh làm hồi sinh vạn vật, hồi sinh cả tình yêu ngây dại của một thời mãnh liệt đầy khát khao………

Devil tỉnh dậy sau lần ngất tối hôm qua. Thật tình mà nói ngay khi nhìn thấy Nim mà người thanh niên lạ đi về cùng nhau, tim cậu nhóc đã không thể đập đều được nữa. Và rồi chút sức lực còn lại cũng bị Nim phũ phàng quay lưng đi. Chưa bao giờ ác quỷ thấy mình thiếu sức mạnh đến thế…..

Đột nhiên cậu nhóc thấy tay mình ấm lạ thường, nhìn xuống thì thấy Nim đang nằm ngủ ngon lành, má cô bé áp chặt vào tay Devil. Cậu nhóc cố gắng không động đậy để khỏi khiến Nim tỉnh giấc. Bỗng chốc ác quỷ mỉm cười, mới đêm qua còn dỗi hờn vùng vằn bỏ đi trước, thế mà bây giờ lại thức cả đêm bên giường bệnh của người ta rồi lăn ra ngủ khò khò. Con gái thật khó hiểu…..

Nhưng một cái gì đó cứ như linh tính mách bảo Devil có chuyện không hay. Cậu nhóc thấy nóng ruột… Và cảm giác hình như thân nhiệt của Nim không bình thường. Nó ấm đến mức nóng!

Devil hốt hoảng rút tay ra, nhưng Nim vẫn không tỉnh giấc… Cậu nhóc ngồi hẳn dậy lay lay người cô bé, nhưng sự trả lời lại là cái ngã lăn đùng xuống đất của Nim….

Sự thật là… Nim đã bất tỉnh…

CHAP 87: KHI NGƯỜI TA YÊU...THÌ NGƯỜI TA SẼ...

Sau hơn 5 tiếng bất tỉnh, cuối cùng Nim cũng mở mắt dậy…

Và cô bé cảm thấy có cái gì lạ lạ…

Nim ngước nhìn xung quanh, đây vẫn là phòng bệnh của Devil và Angle.

Quay đầu sang bên phải là cánh cửa phòng bệnh và sợi dây chuyền nước biển đang nhỏ từng giọt chậm chạp nối liền với tay Nim…

Quay đầu sang bên trái… là khuôn mặt của Devil!

Nim giật mình. Cậu nhóc có vẻ vẫn đang ngủ say. Nhưng…

Cô bé lồm cồm ngồi dậy…

- Nằm yên đó! – tiếng Devil cất lên làm Nim hốt hoảng nằm xuống, cô bé cứ tưởng cậu nhóc chưa tỉnh. Bằng chứng là mắt Devil vẫn nhắm nghiền lại…

Nim quyết chí ngồi dậy lần nữa.

- Tôi nói mà bạn không nghe sao??? – lần này thì cậu nhóc mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn Nim.

Và cho đến lúc này, cô bé mới phát hiện ra một sự thật rất chi là “khủng hoảng”! Đó là mình đang…nằm trên một cái giường bệnh cùng với Devil!

Nim bối rối nhìn chằm chằm vào mặt cậu nhóc. Hai hàng lông mày nhăn nhăn, môi mím chặt.

- Đừng có nhìn tôi bằng cái khuôn mặt khờ khờ như thế! Bạn bị sốt, ngất luôn trên tay tôi. Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu không thì bạn không còn nằm được ở đây như thế này đâu!

Nim há mồm nuốt từng lời của cậu nhóc. Nhưng vấn đề là tại vì sao cô bé lại nằm cùng một giường bệnh với Devil???

( Tại…tại sao…tôi lại nằm…cùng giường với bạn thế này????) – Nim vừa đỏ mặt vừa thắc mắc.

- Tôi cũng đâu có muốn nằm chung giường bệnh với bạn, nhưng hiện tại phòng Vip hết giường rồi, chẳng lẽ cho bạn nằm dưới đất! Suy ra hoặc tôi hoặc Angle phải nhường giường cho bạn. Nhưng tôi thà nằm chung với bạn còn hơn là nằm với cái thằng quỷ sứ ấy! – Devil gối hay tay lên đầu nói đều đều. Cậu nhóc đang cố lạnh nhạt hết mức có thể, lý do rất đơn giản… vì Devil vẫn còn giận Nim chuyện tối hôm qua…

Nim ngậm ngùi với cái sự thật phũ phàng mà cậu bạn trai ác quỷ vừa trình bày. Chắc tại đêm qua bị nhiễm lạnh nên dẫn tới sốt. Thật không khổ gì bằng đau ốm, người ngợm cứ như bị nghiền nát ra, vừa mệt vừa khó chịu.

- Dù rằng tôi biết bạn khờ, nhưng cũng không tưởng tượng được bạn lại có thể ngốc đến mức độ đó!

Nim ngơ ngác với lời nhận xét như sấm đánh ngang tai của Devil.

- Việc bạn bỏ đi tối hôm qua khiến tôi giận kinh khủng!

( Này nhé! Tôi đã muốn im lặng không nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng bây giờ bạn nói thì tôi cũng thẳng thắn luôn. Chính tôi mới phải là người giận bạn chứ???? Tôi không thể hiểu vì sao bạn có thể khiến tôi đau lòng đến mức đó. Rõ ràng là bạn cố ý mà!) – Nim sau một hồi im re cũng bực bội trình bày “quan điểm”.

- Chỉ số IQ của bạn đúng là quá khiêm tốn. Vì sao bạn có thể nghĩ nhóc Banh là con tôi nhỉ???? – Devil cũng bắt đầu “lên cơn”.

( Cái đó chính bạn thừa nhận. Mắc mớ gì nói tôi ngốc chứ?)

- Sự thật thì tôi cũng đã thiết tha mong nó là con ruột của mình vì vốn dĩ ông già chẳng thương yêu gì thằng nhỏ cả. Nhưng mà tôi biết làm sao hơn khi dòng máu nó mang trong mình không phải của tôi! Đã có lúc tôi ngu ngốc đến mức đi thử ADN, nhưng sự thật vẫn là sự thật…- Devil hạ giọng, gương mặt thoáng buồn.

Nim ngơ ngẩn. Thế là thằng nhóc không phải con Devil thật! Nhưng đột nhiên trong tâm trí cô bé dội lên một suy nghĩ. Cậu nhóc vừa mới nói đã từng đi thử AND tức là… giữa Devil và Nhã Trúc đã xảy ra cái quan hệ đó nên cậu ta mới có ý định như vậy. Nim tối sầm mặt lại …

( Nói như bạn…có nghĩa là…) – Nim đau khổ nhìn Devil.

- Lại nghĩ lung tung! Bạn là người con gái đầu tiên tôi hôn đó! Lúc trước khi thích Nhã Trúc, một cái nắm tay tôi còn chưa làm! – Devil cau có trước cái ánh nhìn như buộc tội của Nim.

Thêm một phát hiện thú vị nữa. Lần này thì mặt Nim tươi tỉnh hẳn ra. Nhưng vì sĩ diện nên cô bé
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8734
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN