--> Tháng ngày ngất ngưởng - game1s.com

Tháng ngày ngất ngưởng

Tháng ngày ngất ngưởng là câu chuyện hài hước của cô nàng Trăng Thanh cùng ba người bạn Sâm Cầm, Ria Mép và Bắp Ngô. Họ là bốn con người với xuất thân, hoàn cảnh sống khác nhau nhưng lại tình cờ gặp nhau và trở thành những người bạn thân thiết.“Mãi sau này, khi trải qua nhiều biến cố, tôi vẫn thích cách chúng tôi gọi nhau là ngất ngưởng ngày nào. Tôi thường nhắc đến thời gian đó và gọi nó là những tháng ngày ngất ngưởng , ở đó, chúng tôi đã sống, đã yêu, đã vui , đã buồn, đã chia sẻ và đã vươn lên trước nhiều sóng gió, tất cả có nhau và tất cả vì nhau.”

Trăng Thanh là một cô gái với bề ngoài khá rụt rè nhưng bên trong lại rất cá tính. Trong khi đó, Sâm Cầm - người bạn gái cùng phòng thân thiết của cô lại sở hữu tính cách “bốc lửa” với bề ngoài xinh xắn, ưa nhìn. Họ chỉ có điểm chung duy nhất là thích đồ nướng và hay hóng chuyện. Hai cô gái tưởng chừng như hoàn toàn trái ngược đó đã trở thành những người bạn nâng đỡ nhau trong suốt những năm tháng tuổi trẻ, chia sẻ và động viên đối phương bất cứ khi nào. Cuộc sống “bình tĩnh” của họ trong khu nhà trọ đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của anh chàng Ria Mép, cháu trai yêu quí của bà chủ nhà. Lần đầu gặp mặt chàng Ria Mép vô cùng đặc biệt khi anh vào nhầm phòng của Trăng Thanh và ăn một cú “đập” đến ngất xỉu từ cô vì bị nhầm là trộm. Đó cũng là nguyên nhân khiến Bắp Ngô trở thành một phần của nhóm nhỏ bốn người, anh là bác sĩ đã khám cho Ria Mép.

Bốn con người trẻ tuổi ấy đã gặp nhau, cùng vẽ lên bức tranh về tình yêu, gia đình, công việc, truyền cho nhau nghị lực vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Trăng Thanh và Bắp Ngô, Sâm Cầm và Ria Mép, hai cặp đôi đi từ tình bạn đến tình yêu một cách rất tự nhiên và chân thật. Trăng Thanh sở hữu sợi dây tình cảm khá “thô” nên Bắp Ngô đã có một quá trình theo đuổi rất dài với bao tình huống “dở khóc dở cười”. Trong khi đó, cặp đôi Sâm Cầm và Ria Mép lại yêu nhau theo một cách riêng, cả hai đều biết rõ tình cảm của đối phương dành cho mình, đối với họ lời nói nhiều khi đã trở nên thừa thãi. Cuối cùng mỗi người trong số họ đều tìm được hạnh phúc và tương lai của chính mình. Con đường phía trước còn không ít chông gai nhưng cả Trăng Thanh, Sâm Cầm, Ria Mép và Bắp Ngô đều đã sẵn sàng đón nhận và bước đi vững vàng hơn bao giờ hết: “…chúng tôi không chỉ có một mình, chúng tôi có nhau”.

[Tải ảnh'>

Chương 1: Trăng Thanh và Gió Mát


Chương 1.1


“Nắng như thiêu, nóng như rang và buồn còn buồn như chấy cắn nữa!”

Sâm Cầm lôi tờ tạp chí bìa bóng ra trước cửa phòng trọ và quay lại lầm bầm câu đó với tôi. Tôi định không đáp lời nó, nhưng nếu tôi không há mồm ra an ủi nó câu nào thì kiểu gì nó cũng nhai đi nhai lại câu đó cả ngày cho mà xem, thôi thì thà mỏi mồm một chút còn hơn là điếc tai. Tôi uể oải há miệng ra định nói vài câu cho có vẻ quan tâm thì đột nhiên nghe tiếng loảng xoảng đinh tai nhức óc từ bên ngoài dội vào và ngay sau đó chất giọng tru tréo méo giật của Vịt Bầu, tức bà chủ khu trọ, kêu lên đầy phẫn uất. Ngay lập tức, tôi và Sâm Cầm phi như tên bắn ra sân với tinh thần hóng hớt chất cao như núi.

Một cảnh tượng “sexy” và “kiêu hùng” hiện ra trước mặt chúng tôi. Giữa sân, bà Vịt Bầu đứng hiên ngang, oai dũng, một tay cầm gậy chọc quần áo, tay kia là cái bát đã vỡ mất một nửa. Chiếc quần ngắn cũn cỡn ngự trên cặp đùi bắp chuối của bà không đủ dài để che đi cặp chân vòng kiềng cứ khuỳnh xuống như võ sĩ tập đứng tấn. Một đống lổn nhổn những mảnh bát vỡ văng tung tóe dưới chân “tượng đài” chân khuỳnh ấy. Trời, mới chưa đầy một phút mà bà Vịt Bầu đã “tả xung, hữu đột” khiến mọi thứ tan hoang thế này sao? Nhìn bãi chiến trường này, tôi bất giác cảm thấy thương cho kẻ vô phúc nào đó trót chọc giận bà, có lẽ kẻ đó không biết hết sự lợi hại có một không hai của “tượng đài chân khuỳnh” này rồi, cả khu này có ai dám thở mỗi khi bà nổi giận đâu! Bà Vịt Bầu bừng bừng khí thế, lừ mắt chỉ mặt hai đứa tôi.

“Vác xác lại đây!”

Ôi, bà Vịt Bầu ơi, tha cho cháu, cháu đã cố ngậm cười rồi, cái con bé Sâm Cầm kia cũng đã mím môi bịt mõm rồi, có hở ra cái răng nào đâu, chúng cháu thề là chúng cháu không hề cười cợt bà một phút một giây nào. Chúng cháu có thể cười cả đêm sau lưng bà, nhưng trước mặt thì chưa bao giờ chúng cháu làm cái điều “đại nghịch bất kính” đó. Bà ơi, cháu làm gì nên tội?

Mặc cho tôi kêu la, van vỉ, bà Vịt Bầu vẫn nghiêm nghị chỉ gậy chờ đợi. Ôi, “thôi thì cũng liều nhắm mắt đưa chân, trầy da tróc vảy một lần rồi thôi”, chúng tôi lấm lét tiến từng bước một về phía bà Vịt Bầu mà “tim đập chân run”. Bà Vịt Bầu lại vung gậy, hét lên một tiếng trời long đất lở.

“Ra ngay đây! Còn đứng đó à?”

Sâm Cầm và tôi lấm lét nhìn nhau rồi lấy hết can đảm gào lên.

“Bọn cháu vô tội!”

Bà Vịt Bầu khựng lại nhìn chúng tôi mấy giây rồi cũng gào bằng cái chất giọng uy dũng vốn có của mình.

“Tao không nói chúng mày, tao bảo cái lão khọm già kia cơ!”

Ơ, lão khọm già nào nhỉ? Cả sân khu trọ này, giữa buổi trưa thanh vắng chỉ có mỗi ba mống là tôi, Sâm Cầm và bà Vịt Bầu, kiếm đâu ra ông lão nào? Trong khi hai con giời đang ngơ ngác liếc ngang liếc dọc thì bà Vịt Bầu vẫn kiên trì tay phải cầm bát, tay trái cầm gậy và chân vẫn khuỳnh ra đứng tấn, dáng vẻ oai phong như sư tử rừng xanh, bà xoay xoay gậy, nhón chân đá mảnh bát vỡ dưới chân về phía chúng tôi.

“Ra ngay! Ông hèn thế hả?”

Nếu tôi là ông lão đang bị bà Vịt Bầu truy đuổi thì dù thiên hạ có bảo tôi hèn đến mấy tôi cũng chấp nhận, miễn sao bảo toàn được long thể.

Vịt Bầu vẫn đứng với tư thế như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Trông dáng vẻ đường bệ tầm hơn một tạ của bà, những bắp thịt dưới lớp áo mỏng đẫm mồ hôi trong nắng nóng khiến tôi thấy buồn nôn ghê gớm, bà nhíu mày gằn giọng.

“Đấy, ra đối mặt với tôi như thế có phải anh hùng hơn là núp sau lưng hai đứa con gái yếu đuối kia không hả?”

Cái gì? Nấp sau lưng á? Hai đứa tôi quay phắt lại. Quả nhiên là chuẩn, lão già còm nhom mà bà Vịt Bầu ác ma nói đến đang đứng run rẩy sau lưng chúng tôi, lão chẳng phải ai xa lạ, chính là chồng của Vịt Bầu. Ông gầy nhom, cặp kính to đùng như kính phi công đậu trên mặt, hai cái chân cứ như hai cái que tăm cắm vào người, trông bộ dạng ông rất giống một con châu chấu già xám ngoét chỉ có da bọc xương. Vì thế chúng tôi thường gọi ông bằng nick name là ông Châu Chấu. Ông cười cầu cứu chúng tôi rồi lách người ra, vừa nói vừa cúi xuống gỡ hai chiếc dép dưới chân lên.

“Bà cứ bình tĩnh, tôi chỉ mới hỏi cô ta có hai câu thôi chứ có tỏ tình tỏ tiếc gì đâu. Nói thật, cả đời tôi, chỉ có bà thôi... Bà tha cho tô... ô... ôi!”

Ông Châu Chấu vội vã đội dép lên đầu chạy biến ra cổng, bà Vịt Bầu lạch bạch chạy theo hò hét inh ỏi cả phố. Đôi vợ chồng già chạy mất hút, để lại bãi chiến trường đầy mảnh bát vỡ và hai con bé ngơ ngác đứng nhìn nhau. Ôi, đời thật lạ, nhà có mỗi hai ông bà, già như nhau, xấu như nhau, bủn xỉn như nhau mà còn bày đặt suốt ngày ghen tuông, cấu chí ỏm tỏi cả phố lên, thật là hại não.

Nói chung, ở đời chả có cái gì hoàn hảo cả, nếu bạn đòi hỏi sự hoàn hảo tuyệt đối thì chắc chỉ có ở trong tưởng tượng mà thôi. Chúng tôi xác định “sống chung với lũ” từ lâu rồi, đại loại như khi ông bà chủ mắng thì mình nghe, khi đuổi thì mình chạy, còn khi hai ông bà “chọc trời khuấy nước” vì ba cái chuyện ghen tuông thì mình phi ra mà xem rồi hóng hớt buôn dưa lê cho rôm rả xóm giềng, tóm lại là chả có gì phải xoắn!

Sâm Cầm và tôi, hai đứa con gái ở chung phòng trọ, điểm chung duy nhất là thích ăn đồ nướng và độ hóng hớt “thần nhanh”. Còn lại thì trái ngược nhau hoàn toàn, tôi nhỏ bé và nữ tính, còn Sâm Cầm thì cao ráo và tomboy; tôi nhìn có vẻ trầm tính nhưng nghịch ngầm, còn Sâm Cầm thì đanh đá và cá tính. Tóm lại, chúng tôi là hai đứa chả liên quan gì đến nhau, chẳng may bị bà chủ bắt ở ghép từ hồi mới lơ ngơ đến đây thuê trọ nên dần quen và thân nhau từ lúc nào chẳng biết... Mấy năm ở cùng nhau, chúng tôi lập ra lời thề rằng, đứa nào lấy chồng trước thì phải đóng cho đứa còn lại sáu tháng tiền nhà mới được chuyển đi. Chẳng biết có phải vì xót tiền phải cống nạp hay không mà cả hai đứa, xấp xỉ đầu ba rồi mà vẫn ý tứ nhường nhau chuyện chồng con, mặc cho thiên hạ suốt ruột lời ra tiếng vào.

Sâm Cầm bằng tuổi tôi, nó làm biên tập viên ở công ty quảng cáo, lương lậu ổn định, vóc dáng ưa nhìn, mỗi tội tính tình ngang bướng nên giai nào cũng muốn né. Còn tôi, tên là Trăng Thanh, tên lấp lánh, lãng mạn nhưng vóc dáng nhỏ bé và không thích nổi bật giữa đám đông. Tôi làm ở một nhà xuất bản nhỏ, lương ba cọc ba đồng, gương mặt có vẻ khó gần và ít thể hiện ra ngoài nên các anh chàng liệt tôi vào dạng chả có gì mà cũng kiêu. Tóm đi tóm lại, tôi và Sâm Cầm vẫn là hai đứa ế một cách hoành tráng nhất trong cái khu trọ bốn phòng ở, mỗi phòng vỏn vẹn mười hai mét vuông và được lợp bằng ngói “Fibro xi măng” siêu bền, siêu nóng kinh điển ở cái đất Hà Nội này.

Ở đây, tính về thâm niên và độ kiên trì bám trụ thì hai đứa tôi là bậc trưởng lão, bởi hầu hết những người đến thuê trọ đều sợ hãi cuốn gói ra đi chỉ sau vài lần chứng kiến những pha rượt đuổi ngoạn mục của ông Chấu, bà Vịt. Vì sự kiên trung đó, nên vài năm trở lại đây, ông bà chủ không tăng giá nhà nữa, không những thế, hai người còn tỏ ra thân thiện hơn rất nhiều và ngược lại, chúng tôi cũng tỏ ra mến mộ ông bà chủ hơn bất kỳ ai.

Nếu ông bà có việc gì cần, chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ, những hôm ông đi đánh bài về khuya, tôi sẽ lén lút mở cổng và bắc thang cho ông trèo lên ban công tầng hai mà không để bà phát hiện, còn Sâm Cầm sẵn sàng vác gậy “tháp tùng” bà Vịt đi lùng sục khắp phố để lôi cổ ông Chấu về. Nhưng đến đêm khi nhìn thấy tôi rón rén bắc thang cho ông chủ leo lên nhà, Sâm Cầm sẵn sàng hỗ trợ mà không hé răng nói một lời với bà chủ. Tóm lại, chúng tôi hoạt động theo kiểu điệp viên hai mang nhưng hết sức cẩn trọng và trung thành. Vì phẩm chất đạo đức và uy tín ngời sáng của hai đứa nên ông bà chủ chưa bao giờ phật lòng, mà nếu có phật lòng đi chăng nữa cũng chả ai dám nói, bởi hai người có những bí mật chôn giấu mà chỉ mình hai đứa tôi biết, nói ra có khi còn rách việc gấp bội phần.

Đúng như dự đoán của tôi, mười hai giờ đêm hôm đó, nghe thấy tiếng gọi khe khẽ từ ngoài cổng vọng vào “Trăng Thanh! Trăng Thanh!”, biết ngay là ông Châu Chấu về, tôi vơ vội chìa khóa cổng và lao ra ngoài, Sâm Cầm cũng nhiệt tình lao theo. Ông Châu Chấu người rũ như lá chuối héo, đứng ôm bụng rên rỉ:

“Nhanh lên, tao buồn... buồn không chịu nổi.”

Tôi vừa mở cổng vừa cố an ủi ông:

“Bị đuổi ra khỏi nhà từ trưa đến giờ, không buồn sao được, khổ thân bác.”

“Ối giời, tao bảo buồn là buồn cái kia cơ... Ôi giời ơi, nhanh cái tay lên!”

Ông Châu Chấu nhảy tưng tưng bên ngoài, tôi càng hốt hoảng xoay mạnh chiếc chìa khóa. Sâm Cầm chống nạnh sốt ruột, nó ghé cổ ra phía ngoài cổng rồi nói nhỏ với ông Châu Chấu:

“Ông cứ đi đại ngoài đấy đi, có ai biết đâu mà sợ.”

“Nhưng tao đi... nặng...”

“Nặng nhẹ gì cũng thế tất, sáng mai ai mà nhìn thấy cùng lắm thì bảo là con chó nó bậy ra đấy!”

“Dở hơi à, thế còn ra thể thống gì!”

Tôi vừa cố xoay cái chìa khóa đang mắc kẹt trong ổ vừa lên tiếng phản bác. Sâm Cầm im lặng, ông Châu Chấu không ngừng xuýt xoa giục tôi nhanh tay lên, ông càng giục thì tôi càng cuống, xoay qua xoay lại đến sái cả tay mà vẫn không “xi nhê” gì, thật là căng thẳng. Trong lúc nước sôi lửa bỏng đó, ông Châu Chấu lại nghĩ khôn nghĩ dại gì mà hạ giọng xuống thì thầm với chúng tôi:

“Này, có phải mụ Vịt mua chuộc hai đứa mày để chúng mày giở trò không mở được cổng cho ông không? Nói cho mà biết, chúng mày về phe bà ta là thiệt đấy, thiệt đơn thiệt kép.”

“Thế về phe ông thì có lợi chắc?”

Sâm Cầm bĩu môi chống nạnh dáng y hệt bà chủ, mỗi tội trông nó mảnh khảnh nên nhìn cứ như con muỗi vằn giữa đêm trăng ấy. Ông Châu Chấu tinh quái:

“Mai tao dẫn thằng cháu đến đây ở trọ, cao to, đẹp trai, vui tính, tao sẽ giới thiệu cho...”

Sâm Cầm nghe đến trai đẹp thì nhảy bổ đến, hỏi dồn hỏi dập xem đẹp trai cỡ nào, có bằng anh Johnny Depp của nó không. Đương nhiên là ông Châu Chấu gật lia lịa, còn khuyến mại thêm rằng anh ta có một bộ ria mép rất nghệ sĩ.

Trong bóng đêm, tôi thấy mắt Sâm Cầm sáng rực như đèn pha, tôi biết chỉ cần chừng đó thôi là đã đủ kích động nó rồi. Nó chồm đến, gạt tôi sang một bên giọng hồ hởi:

“Cháu sẽ mở cửa cho bác, giai đấy là của cháu nhé!”

Không đợi ông Châu Chấu trả lời, nó đã thô bạo đẩy tôi ra. Trời ơi, bạn bè thân thiết mà cứ nhắc đến giai cái là phũ phàng thế cơ đấy! Nó vặn mạnh chiếc chìa khóa “tạch” một cái, ông Châu Chấu hồ hởi định đẩy cửa len vào, nhưng mặt Sâm Cầm biến sắc, nhìn lên ấp úng...

“Gãy xừ nó chìa rồi...”

“Cái gì? Thế có nghĩa là tao... ở ngoài này luôn à?”

Sâm Cầm lùi người lại, liếc ông Châu Chấu rồi liếc qua tôi.

“Ông Châu Chấu chịu khó đi nặng ngoài đó cũng được nhé... Mai bà chủ có mắng mỏ gì cháu thề là cháu sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu con chó ngao nhà hàng xóm. Ông yên tâm, cháu bảo vệ ông đến cùng.”

Ông Châu Chấu mặt đần như cà chua thối, ôm bụng nhăn nhở ngồi phịch xuống. Chúng tôi cười sặc sụa chạy vào phòng, vẫn còn nghe tiếng ông Châu Chấu rít qua kẽ răng “Hai con nặc nô! Chết với ông!”. Mặc kệ, ngày mai ông chả dám nhắc lại chuyện đó đâu, bà Vịt Bầu mà biết thì xác cũng chẳng còn chứ nói gì đến người.

Đêm đó, hai con nặc nô chuyển chủ đề sang bàn luận về anh chàng có ria mép giống Johnny Depp sắp làm hàng xóm. Niềm hân hoan đón chào anh chàng đẹp trai đã lấn át cả sự lo sợ bị ông Châu Chấu xỉa xói khi bỏ rơi ông ấy với “nỗi buồn rất nặng” ngoài cổng. Ôi, mà cũng chẳng thể trách chúng tôi được, ở vào tình thế này, trai đẹp bao giờ cũng được ưu ái hơn là ông già chứ.


Chương 1.2


Sáng hôm sau, cái tội ưa ngủ nướng đã khiến hai đứa chạy trối chết đến cơ quan, chẳng ai thèm hỏi thăm nhau câu nào chứ đừng nói đến việc ngó nghiêng xem anh chàng giống cướp biển Johnny đã đến chưa. Nói chung, tôi chỉ tham gia bàn luận với Sâm Cầm cho bõ thói hiếu kỳ thôi chứ chưa bao giờ tôi thích những anh chàng có ria mép cả, tôi thấy họ có vẻ gian gian, đêu đểu thế nào ấy.

Sâm Cầm thì ngược lại, nó luôn thích sự đặc biệt, thích những thứ người khác cho là ngông cuồng hay vớ vẩn. Sâm Cầm yêu rất nhiều mà chẳng đi đến đâu, còn tôi thì quá khép kín đến nỗi chẳng mở lòng ra với bất kỳ ai. Tôi thích cách sống mạnh mẽ dám yêu, dám sống của Sâm Cầm. Còn Sâm Cầm lại nể phục cách sống mặc kệ đời của tôi, tôi không có nhiều tham vọng, tôi chỉ thích sống bình yên thôi. Tôi làm việc gì cũng vì thấy vui, bao giờ tôi hết vui thì dừng lại. Sâm Cầm nói tôi vững vàng, còn tôi khen nó mạnh mẽ, đấy, người ta thường nói, “ở nhà nhất chị nhì em” là thế đấy. Chúng tôi vẫn thường gọi đùa nhau là hai con ngất ngưởng sống vất vưởng giữa phố phường. Mãi sau này, khi trải qua nhiều biến cố, tôi vẫn thích cách chúng tôi gọi nhau là ngất ngưởng ngày nào. Tôi thường nhắc đến thời gian đó và gọi nó là những “tháng ngày ngất ngưởng”, ở đó, chúng tôi đã sống, đã yêu, đã vui, đã buồn, đã chia sẻ và đã vươn lên trước nhiều sóng gió, tất cả có nhau và tất cả vì nhau.

Sâm Cầm viết kịch bản quảng cáo, vì vậy nó thường đi về thất thường, có khi nằm nhà cả ngày nhưng có lúc nửa đêm mới mò về. Tôi quen với cách sinh hoạt ấy nên cứ qua chín giờ mà chưa thấy nó về thì tôi tự ăn cơm một mình và khép hờ cửa cho nó. Hôm nay cũng thế, mười một giờ đêm, tôi khép cửa rồi leo lên giường nằm đọc sách, những trang sách chi chít chữ khiến mắt tôi díp lại và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đang say giấc thì tiếng đạp cửa khiến tôi giật mình tỉnh giấc, một bóng đen ập vào phòng, sặc sụa mùi rượu. Biết ngay mà, Sâm Cầm lại đi uống rượu ở đâu về, mỗi lần bí ý tưởng nó toàn thế. Đã quá quen với tình trạng đó nên tôi ngáp dài một cái rồi dịch người vào sát tường để dành chỗ cho nó. Tôi cảm giác bước chân nó nặng nề hơn bình thường, nhưng đôi mắt phản chủ cứ díp lại khiến tôi không thể nào há miệng ra hỏi han một câu nào tử tế cả, thôi kệ, dù sao nó cũng về đến nhà rồi mà, lo gì chứ.

Sâm Cầm không chui vào giường như thường lệ, mà hình như đang di chuyển xung quanh phòng để tìm gì đó, tôi nghe thấy tiếng quờ quạng. Trời ạ, đúng là con dở người, mọi lần về thì lăn ra ngủ, lần này bày đặt tìm kiếm cái cóc khô gì thế? Tôi đang đấu tranh tư tưởng xem có nên bò dậy hỏi xem nó cần gì không thì nghe tiếng lầm bầm vang lên:

“Mẹ kiếp! Để chỗ quái nào thế nhỉ?”

Làng nước ơi! Tim tôi dường như rớt xuống bụng rồi, rõ ràng không phải giọng nói quen thuộc của Sâm Cầm, mà là giọng ồm ồm đàn ông! Toàn thân tôi run bắn lên, phải làm gì bây giờ? Có một tên lưu manh đang lục lọi trong nhà tôi, chắc chắn là hắn có vũ khí, chắc chắn hơn nữa là hắn rất nguy hiểm, hay là mình hét lên nhỉ? Không! E rằng lúc mình hét chưa xong hắn đã xử xong mình rồi, hay là mình nằm im coi như không biết để hắn tự lục lọi lấy được gì thì lấy, thà mất của còn hơn mất mạng. Không! Nhỡ đâu, hắn lấy xong tài sản rồi quay sang thấy mình nằm hớ hênh giữa đêm hè thế này, hắn nổi cơn thú tính thì mình... nhục còn hơn chết ấy chứ.

Trong cơn bấn loạn, tay tôi chợt quờ phải cái chày giã cua mà Sâm Cầm hay đặt đầu giường để phòng thân, một tia chớp lóe lên trong đầu, tôi nắm lấy cây chày và chồm dậy. Tôi lao tới, dùng cái chày đập thẳng đầu thằng ăn cắp đang lúi húi chôm chỉa tài sản, quá bất ngờ, hắn chỉ kịp ú ớ mấy tiếng rồi nằm xụi lơ xuống nền nhà. Hú hồn! Tên ăn cắp đã bị hạ gục! Tôi cẩn thận huơ huơ tay trước mặt hắn để xem hắn đã lịm hẳn chưa, sau khi biết hắn không còn khả năng chống cự tôi mới có can đảm gào toáng lên. “Trộm! Trộm! Có trộm!”

Quả nhiên, đêm khuya thanh vắng, tiếng gào của tôi đã có tác dụng bất ngờ, chưa đầy mười lăm giây sau, đèn ngoài sân sáng rực. Ông Châu Chấu cầm gậy lao vào phòng, bà Vịt Bầu theo sau với con dao thái thịt sáng loáng. Ông Châu Chấu giọng hùng hổ:

“Trộm, trộm, thằng ăn trộm! Đứng lại!”

Bà Vịt Bầu cũng xô cửa bước vào, xoay con dao sáng quắc trước mặt rồi gạt vai ông Châu Chấu khiến ông loạng choạng nép người bẹp dí vào tường. Vịt Bầu giơ cao con dao lên, khẽ rít qua kẽ răng:

“Dám vào chôm chỉa nhà bà à? Đâu, thằng ăn trộm đâu rồi?”

“Tôi... biết nó ở đâu đâu?”

“Thế sao ông vừa quát nó đứng lại?”

“Thì nghe cái Thanh nó kêu, tôi cũng quát vài câu cho nó sợ ấy mà.”

Bà Vịt Bầu lại gạt ông Châu Chấu bẹp dí vào cánh cửa, đưa mắt nhìn tôi. Lúc này, tôi mới hoàn hồn, khẽ chỉ tay xuống bóng đen đang nằm vật dưới chân mình. Bà Vịt Bầu giơ ngón tay cái ra tỏ vẻ khen ngợi tôi ngon lành rồi thò tay bật điện.

“Cháu đã hạ được thằng lưu manh rồi cơ đấy, xem mặt mũi nó ra sao mà to gan lớn mật xông vào đây nào.”

Vịt Bầu cúi xuống nhìn mặt tên ăn cắp rồi chợt rú lên một tiếng kinh hoàng:

“Trời đất ơi!!!”

Châu Chấu cũng lao đến nâng đầu thằng ăn cắp dậy, cả hai cố lay gọi hắn nhưng vô ích. Ôi, thật kỳ quặc, tại sao hai người đó lại thương xót tên trộm thế kia chứ. Rõ ràng mình là người bị hại mà chẳng ai đoái hoài gì đến mình là sao? Giá mà Sâm Cầm có ở nhà thì nó sẽ mắng hai con người vô tâm kia không thương tiếc cho mà xem. Vịt Bầu hoảng hốt hoảng hỏi:

“Liệu, nó... có chết không?”

Ông Châu Chấu lắc đầu không biết, cả hai hướng con mắt căm hờn về phía tôi. Còn tôi thì quá hoảng loạn và run sợ khi nghe đến từ “chết”, trời ạ, chẳng lẽ chỉ một chày thôi đã khiến hắn chết rồi? Thế hóa ra tôi là kẻ giết người à? Không thể nào! Trời ơi, bàn tay non tơ chỉ biết gõ bàn phím của tôi giờ lại mang tội giết người sao? Vịt Bầu hét lên bảo tôi gọi cấp cứu, tôi luống cuống bấm số điện thoại mà lòng thầm cầu mong hắn ta tỉnh lại. Cuộc đời tôi còn dài, tôi không xinh nhưng tôi ưa nhìn, tôi không giỏi nổi bật nhưng tôi thông minh... đừng để tôi phải sống nốt quãng đời còn lại trong nhà tù, tỉnh dậy đi, thằng ăn cắp, thằng lưu manh kia...!

Khi tiếng còi cấp cứu hối hả ngoài cổng cũng là lúc Sâm Cầm về đến nơi, nó nhìn thấy mặt tôi trắng bệch thì sán đến ôm ấp vỗ về. Vịt Bầu và Châu Chấu leo lên xe cứu thương mà vẫn không quên ném về phía con bé Trăng Thanh tội nghiệp này ánh mắt căm giận khôn tả xiết. Tôi tự biết mình vừa gây ra tội lỗi tày đình và tội lỗi đó còn tăng lên cấp số nhân sau khi tôi biết được thân phận thực sự của kẻ đã đột nhập vào nhà mình. Vịt Bầu ơi, Châu Chấu ơi, hai ông bà đừng thù cháu nhé. Tôi lầm bầm cầu khấn, còn Sâm Cầm chưa hiểu mô tê gì nhưng đã nhiệt tình đẩy tôi lên xe máy của nó rồi phi theo xe cứu thương.

Trên đường đi, tôi đã kịp kể cho nó nghe chuyện xảy ra, sau khi biết kẻ bị tôi đánh bẹp như con gián đó không ai khác ngoài anh chàng Johnny Depp có ria mép, là cháu ruột của ông bà chủ mới chuyển đến ở thì nó ngửa cổ lên trời cười sặc sụa. Nó còn khen tôi có màn làm quen thú vị và ấn tượng. Khổ quá, tôi thà làm quen theo kiểu va vào nhau rồi cười nhạt như kiểu phim Hàn Quốc còn hơn là cái trò lưu manh và bạo lực này. Ôi, chuyến này ông Châu Chấu và bà Vịt Bầu sẽ thù tôi suốt kiếp, sẽ tăng tiền nhà, sẽ khóa van nước, thậm chí là bị đuổi ra khỏi nhà trọ nữa ấy chứ. Tôi đen quá là đen! Giá như lúc ấy tôi đủ bình tĩnh mà hỏi hắn ta một câu thì đâu đến nỗi này cơ chứ, mà cũng tại hắn cơ, hắn không vào nhầm phòng thì làm gì có chuyện chứ.

Tôi lo lắng hỏi Sâm Cầm xem liệu việc hắn ta vào nhầm phòng tôi trong đêm tối có phải là lợi thế để gỡ gạc tội cho tôi trước tòa hay không. Sâm Cầm phá lên cười khiến cả người lẫn xe đều rung lắc dữ dội. Tôi đấm mạnh vào vai nó, nó vừa cười vừa vít ga thẳng tiến đến bệnh viện, tuyệt nhiên không an ủi tôi lấy một lời. Bạn bè thế đấy! Trong lúc mình rối bời thì nó lại cười như bị điên, từ nay mày đừng hòng được tao nấu cơm cho mà ăn nữa, Sâm Cầm ạ! Sau đêm nay, tình nghĩa “đôi ta” chấm dứt tại đây!


Chương 1.3


Vào bệnh viện, ngay lập tức tên kẻ cắp, à không, cháu ông bà chủ được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu, bà Vịt Bầu sụt sùi lau nước mắt, ông Châu Chấu mặt nhăn nhúm như tờ báo cũ. Thành thật mà nói, mặt tôi cũng chả khá hơn hai người kia là mấy, ai mà hớn được khi tai họa không dưng lại ập vào đầu thế kia chứ.

Bác sĩ kiểm tra mắt, mạch đập của hắn rồi quay sang nghiêm nghị hỏi chúng tôi:

“Bệnh nhân bị ngã à?”

Cả đám hướng mắt về phía tôi, tôi cắn môi lí nhí:

“Không ạ! Anh ta... tại anh ta...”

“Làm sao?”

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ và nói:

“Tôi đánh anh ta bằng một cái chày!”

“Một cái chày? Cô là vợ mà đánh chồng ra nông nỗi này à? Chồng cô chết lăn ra đấy thì sao?”

Tôi há hốc mồm nhìn bác sĩ, Sâm Cầm ghé tai nói nhỏ “Bác sĩ đẹp trai dã man!”. Trời ơi, giờ này rồi mà còn quan tâm quái gì đến việc bác sĩ đẹp hay xấu nữa. Đồ dở người, bạn thì không lo bênh vực lại xí xớn ngắm trai đẹp. Nhìn cái bản mặt lạnh lùng già nhăn của lão ta tôi đã phát ớn lên rồi, đẹp cái nỗi gì. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới giải thích cho lão kiểu rất loằng ngoằng rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm. Cuối cùng, tay bác sĩ cũng hiểu ra vấn đề, hắn nhếch mép cười nửa miệng rồi quay đi.

Việc thăm khám được tiến hành khẩn trương, bác sĩ kết luận tạm thời hắn ổn, chỉ bị choáng ngất một tí thôi, nhưng để cẩn thận hơn vẫn phải giữ bệnh nhân ở lại để mai chụp cắt lớp xem não có ảnh hưởng gì không. Trước khi ra khỏi phòng, lão bác sĩ còn quay lại bảo tôi.

“Cô thức mà trông anh ta cẩn thận, nếu anh ta có triệu chứng bị nôn thì gọi tôi ngay, tôi ở phòng đầu tiên của dãy này. Nhớ chưa?”

“Ơ, nhưng mà... cháu... cháu làm sao mà ngồi nhìn anh ta cả đêm được?”

“Cháu... cháu cái gì, cô đánh người ta ra nông nỗi này rồi định phủi trách nhiệm hả? Dám làm thì dám chịu chứ, nhỡ người ta chết cô có đền được không?”

Thôi được rồi, bác sĩ gì mà cau có khó chịu, tôi không đáp lời, tự tay kéo cái ghế nhựa ngồi bên cạnh giường. Sâm Cầm thấy mặt tôi sưng như bị rách thì nhảy vào bênh vực, giọng nó cong cớn, tay chống nạnh y hệt bà Vịt Bầu.

“Này, bác sĩ đẹp trai, bạn tôi chỉ vô tình thôi chứ có cố ý đâu mà anh mở mồm ra là dọa nạt hả? Đây là bệnh viện chứ có phải đồn công an đâu!”

Lão bác sĩ quay lại, nhìn chòng chọc vào Sâm Cầm rồi nở nụ cười nửa miệng rất kênh kiệu:

“Thưa cô, cũng nhắc cho cô biết là ở đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ nhé, cảm thấy không thích thì dẫn nhau về.”

Sâm Cầm mím môi định tương một câu nữa, may quá, bà Vịt Bầu thấy tình hình căng thẳng liền nhảy vào can gián, cuối cùng cũng xoa dịu được. Trước khi lão bác sĩ rời khỏi phòng còn liếc xéo về phía tôi một cái, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì mà lúc đó tôi lại mỉm cười với lão cơ chứ! Của đáng tội, mặt lão có vẻ giãn ra đôi chút, khiến tôi cũng nhẹ lòng hơn.

Lần đầu tiên tôi phải trông người ốm ở bệnh viện, Sâm Cầm ngủ gục xuống giường từ lúc nào, còn bà Vịt Bầu và ông Châu Chấu sau khi nghe bác sĩ phán tình hình không nghiêm trọng thì đã dắt nhau tót về nhà rồi. Tôi ngồi cố chống cặp mắt lim dim lên nhìn cái ria mép đểu giả của hắn, trời ạ, chỉ muốn giật phắt nó đi, sao Sâm Cầm bảo đàn ông để ria mép là thông minh, thế mà thằng cha này trông vừa dốt nát, vừa lưu manh thế nhỉ?

Tôi ước mình có thể đi tàu vũ trụ lên kiện ông trời, xem vì lẽ gì mà đày ải một người thông minh như tôi phải đụng độ với kẻ ngốc như hắn chứ. Đời thật là bất công, mà cũng tại cái con bé Sâm Cầm về muộn ấy, nếu không thì đứa đập vào đầu hắn chắc chắn là nó chứ không thể là tôi được. Chẳng biết có phải do lo sợ và tư duy nhiều quá không mà tôi cũng gục xuống giường ngủ lúc nào không hay. Bỗng một cú huých nhẹ vào đầu khiến tôi choàng tỉnh. Tôi dụi mắt ngồi dậy, có tiếng thều thào của hắn: “Nước! Nước!”.

Tôi đứng phắt dậy khiến Sâm Cầm cũng giật mình ngơ ngác nhìn lên, tôi vơ vội chai nước trên bàn, rót vào cốc rồi đưa cho hắn. Hắn liếc nhìn tôi và Sâm Cầm rồi thản nhiên:

“Nước này lạnh lắm, tôi cần nước nóng.”

Tôi ú ớ một lúc mới thốt ra lời.

“Nhưng giờ này kiếm đâu ra nước nóng đây?”

“Tôi không cần biết, tôi muốn uống nước nóng.”

Hắn chống tay ngồi thẳng dậy, nhìn mặt hắn quả thật cũng có chút đẹp trai nhưng đểu giả và đáng ghét vô cùng. Sâm Cầm bất chợt đứng dậy, vẫn điệu bộ chống nạnh quen thuộc, nó rít lên:

“Anh Ria Mép kia! Anh vừa phải thôi nhé, giữa mùa hè nóng như đốt thế này mà anh đòi nước nóng làm gì? Đừng tưởng bạn tôi hiền mà bắt nạt nhé, bạn tôi có nhỡ tay đánh anh một cái thì cùng lắm là trả tiền viện phí chứ chả phải đến nỗi làm osin hầu hạ anh đâu nhá. Muốn yên lành thì uống nước rồi nằm xuống đi!”

Hắn cọ cọ tay vào bộ ria mép của mình, lim dim mắt nhìn Sâm Cầm.

“Tôi muốn uống nước gì thì mặc xác tôi, các cô đánh tôi nằm viện rồi mà vẫn còn ngoan cố à? Được, để tôi gọi điện cho công an đến đây xử lý luôn, tội cố ý hành hung người khác dễ cũng hai năm tù đấy.”

Ối giời ơi! Hai năm tù! Tôi và Sâm Cầm trợn mắt nhìn nhau, tôi hoảng đến nỗi mồm như bị cấm khẩu, chả thốt ra được lời nào. Sâm Cầm bất chợt dịu giọng, thương lượng với hắn chuyện nước nóng một hồi, nhưng hắn nhất định không chịu. Lời qua tiếng lại, cuộc tranh cãi càng lúc càng gay gắt, đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân, chả ai kém ai, đến lúc sự tức giận lên đến đỉnh điểm, Sâm Cầm đập bốp một phát vào đầu hắn và hét lên:

“Anh đúng là đồ đàn bà!”

Thằng cha Ria Mép trợn tròn mắt mất mấy giây, nấc lên vài tiếng rồi gục xuống. Cha mẹ ơi! Tôi cuống quýt lay gọi hắn nhưng vô ích. Sâm Cầm mặt tái dại, đấy, nó chỉ anh hùng bằng võ mồm thôi, chứ động đến thương vong thì nhũn như con chi chi luôn. Tôi đẩy nó ra rồi chạy một mạch tới phòng bác sĩ trực, nỗi sợ hãi xâm chiếm hết lý trí nên khi vào phòng bác sĩ, thấy lão đang ngủ gục trên bàn, tôi túm tóc lôi dậy. Lão ngẩng đầu lên mở trừng mắt nhìn, trông lão có vẻ cáu lắm nhưng tôi chả quan tâm, tôi vừa thở vừa bảo lão sang phòng bệnh gấp. Lão bác sĩ sau vài giây ngỡ ngàng liền chạy một mạch sang phòng bệnh.

Vẫn như lần trước, xem mạch, xem mắt rồi hỏi lý do tại sao lại bị ngất lần hai. Lần nay tôi lí nhí chỉ tay về phía cô bạn Sâm Cầm của mình và tố là do bạn tôi đánh. Lão bác sĩ mồm há ra đến mức tôi nghĩ lão sẽ không bao giờ ngậm lại được. Sâm Cầm được thể nhảy xổ vào chửi bới tôi là đồ hèn, đồ ăn cháo đá bát, đã đánh người ta một lần rồi thì nhận luôn lần này đi, còn bày đặt tố cáo bạn.

Tôi chả vừa, bạn bè có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, tao bị nạn một mình làm sao cam lòng được. Nói chung, hai đứa tôi đôi co một hồi, lão bác sĩ đứng mỉm cười nhìn hai đứa rồi phán xanh rờn “Hai cô khỏi phải cãi nhau, tôi nói cho hai cô biết bí mật này nhé, ghé sát lại đây”. Hai con giời mắt thao láo nhưng cũng dí sát tai vào mặt lão ta, lão cười nhỏ “Hai cô có thể đánh hắn thoải mái, hắn giả vờ đấy! Chúc hai cô vui vẻ”. Tay bác sĩ cười rất lưu manh rồi bỏ đi, trời đất ơi, khỏi phải nói, Sâm Cầm ngay lập tức dựng người trên giường dậy, mắng cho một trận ra trò. Hắn lúc đầu còn vờ vịt nhưng sau bị Sâm Cầm véo một cái vào má thì tỉnh hẳn. Hắn nói, chỉ định trêu hai cô một tí thôi nhưng ai ngờ hai cô gấu quá. Phù! Thế là xong, tôi đỡ phải lăn tăn chuyện ra tòa với đi tù! Trút được gánh nặng ngàn cân trên vai, mặt tôi vui hẳn.

Tên Ria Mép quay qua nhìn tôi rồi chìa tay ra với vẻ mặt cực kỳ hối lỗi:

“Xin lỗi cô, tôi say quá nên vào nhầm phòng!”

Sâm Cầm khoanh tay trước mặt hất hàm với Ria Mép:

“Chỉ thế thôi à?”

Ria Mép không thèm đếm xỉa gì đến cô bạn đanh đá của tôi, hắn đưa mắt về phía tôi. “Cô tên gì?”- “Thanh.” - “Gì Thanh? Thị Thanh à?”- “Trăng Thanh.” Hắn nghe đến tên tôi thì phá lên cười, đúng là vừa thô lỗ, vừa vô duyên không tả nổi. Hắn lại chìa tay về phía tôi, cười cợt:

“Chào Trăng Thanh, anh là Gió Mát đây.”

Sâm Cầm lầm bầm cạnh tai tôi “Đồ điên”, tôi cũng phải công nhận rằng hắn ta điên thật. Tên kia thấy hai chúng tôi có vẻ khó chịu thì vội vàng giải thích:

“Thật mà, tôi tên là Thanh Phong đấy, Thanh Phong chẳng phải gió mát thì là cái gì?”

Sâm Cầm túm tay hắn lôi xuống khỏi giường.

“Gió mát cái đầu anh ấy, đi giày vào và biến khỏi đây, chúng tôi ở đây bị muỗi xẻ thịt thế là đủ rồi.”

Sâm Cầm lôi xềnh xệch hắn ra khỏi phòng bệnh và ra hiệu cho tôi đi làm thủ tục. Khỏi phải nói, tôi sướng như điên, chạy vội vào phòng lão bác sĩ trực.

Khác với lần trước, lần này tôi nhẹ nhàng và lịch sự tiến đến phòng bác sĩ, qua ô cửa kính, tôi thấy lão ta đang ngồi chống cằm như nghĩ ngợi gì đó. Tôi rụt rè gõ cửa. Tay bác sĩ quay sang nhìn không có vẻ gì ngạc nhiên, lão ta nhíu mày vẫy tay ra hiệu cho tôi vào.

“Lúc nãy xông vào túm tóc người ta mà có cần gõ cửa đâu, giờ bày đặt thế?”

Ối giời, vừa bước vào phòng đã bị lão vỗ cho một câu vào mặt, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Tôi lí nhí xin lỗi rồi trình bày chuyện cho cái thằng cha Ria Mép kia xuất viện, tôi cố gắng lễ phép hết mức có thể, xưng cháu, thưa chú đàng hoàng, lão vẫn giữ bộ mặt khó chịu khi nghe tôi nói.

Sau khi tôi kính thưa đủ kiểu, lão chẳng nói lời nào, chỉ viết vào tờ giấy số điện thoại của lão rồi bảo:

“Hai giờ chiều mai đến gặp tôi, nếu không có tôi ở đây thì gọi điện.”

Tôi nhận tờ giấy mà lòng cảm kích vô hạn, tôi gấp nó và cho vào túi quần rồi cúi đầu chào bác sĩ. Vừa quay đi, lão bác sĩ bất chợt nói với theo:

“Này, cô! Tôi không phải là chú! Tôi chỉ hơn cô khoảng tầm chục tuổi thôi, chưa vợ, chưa con, chưa nhà, chưa người yêu luôn.”

Mẹ ơi, lão làm một tràng khiến tôi đứng hình mất mấy giây, đúng thật, nhìn lão đâu có già, mặt thanh tú, mắt to đen và da trắng, chả hiểu thế quái nào mà tôi cứ một chú, hai chú với lão nữa, hèn gì mặt lão khó chịu thế. Tôi cười làm hòa:

“Dạ, tôi xin lỗi, tại tôi không để ý.”

Tay bác sĩ không nói gì quay sang phía cửa sổ, tôi chờ một lúc xem hắn có nói gì với mình không nhưng đối phương tuyệt nhiên chẳng hé một lời. Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, lòng thầm nguyền rủa số phận mình đen bạc thế nào mà toàn gặp loại đàn ông vừa vô duyên vừa kiêu ngạo.

Ra đến hành lang bệnh viện, ngay lập tức tôi ngửi thấy mùi chiến tranh rất khốc liệt. Sâm Cầm chống nạnh thở hồng hộc, còn anh chàng Ria Mép co gối lên ôm chân, tôi chắc rằng hắn vừa được cô bạn thân của tôi tặng cho một cú đạp. Hắn cũng chả vừa, miệng cứ nhọn ra mắng mỏ Sâm Cầm, hai con người đó vừa đi vừa miệt thị rồi đòi đánh nhau khiến tôi phải mệt mỏi lao vào can ngăn không biết bao lần. Ôi, số phận của tôi, làm sao tôi có thể sống nốt những ngày yên bình sắp tới với một cô bạn và một tay hàng xóm lắm mồm như nhau, ghê gớm như nhau và manh động như nhau đây?



Chương 2: Sống chung với lũ!



Chương 2.1


Một đêm lê lết mệt mỏi ở bệnh viện đã khiến hai đứa tôi sụp xuống giường và ngủ say quên trời đất. Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc vì tiếng nhạc đập bùm bùm bên tai kèm theo một bài hát quái quỷ nào đó, tôi xoay người che gối lên đầu nhưng chẳng ăn thua. Tôi bực mình ngồi dậy và nhận ra mình đã ngủ quá lâu, nắng xuyên qua khe cửa hở và chiếu vào phòng thành một vệt sáng chói mắt. Vơ điện thoại, nhìn thấy đồng hồ chỉ chín giờ sáng, trời đất ! mới chín giờ mà mình cứ tưởng là mười hai giờ trưa cơ chứ, đúng là trời mùa hè có khác.
Phía phòng bên, tiếng nhạc lại bùng lên, lúc này tôi mới đủ tỉnh táo để nghe ca từ của nó. “ Lên nóc nhà, bắt con gà là bắt con gà… làm thịt gà, vặt lông gà…” nói chung, tôi không nhớ chính xác ca từ nhưng nó đại loại như thế. Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiện tay đập bằng được Sâm Cầm dậy nghe bài hát bất hủ, Sâm Cầm lầm bầm chửi rủa tôi nhưng sau khi nó nghe bài hát từ bên phòng anh hàng xóm kia thì miệng nó ngoác ra còn to hơn cả tôi. Thằng cha Ria Mép này có gu âm nhạc chả giống ai, tôi ngờ rằng anh ta có vấn đề về thần kinh.
Tiếng nhạc vẫn léo xéo bên tai, Sâm Cầm lập tức phi ra khỏi phòng, lao ra ngoài. Tôi vội vã lao theo, với tinh thần hóng hớt cao độ vì biết thể nào nó cũng gây ra chuyện. Sâm Cầm mặt đỏ tía tai đứng đập tay cộp cộp vào cửa phòng Ria Mép, thấy có vẻ không “xi – nhê” gì, nó dùng cả chân đá lia lịa. Khổ thân cánh cửa gỗ, nó có tội tình gì đâu mà chịu sự hành hạ thế chứ, cứ cái đà này tôi e thằng cha Ria Mép mà xuất hiện thể nào cũng ăn đủ với Sâm Cầm.

Mất một lúc, Ria Mép mới thò bộ mặt nhăn nhở ra nhìn chúng tôi. Sâm Cầm manh động đi giơ nắm đấm, may mà tôi ngăn kịp. Nó đứng thở hồng hộc rồi phun ra một tràng mắng chửi tội vô duyên, mất trật tự và trơ trẽn của anh ta. Ria Mép cũng chả vừa, hắn tuyên bố đây là phòng của hắn, máy tính của hắn, hắn thích mở lúc nào hắn mở, không ai có quyền xâm phạm đời tư của nhau. Nghe giọng điệu và nhìn cái mặt câng câng của hắn khiến tôi sôi hết cả tiết, biết thế lúc nãy tôi đừng can, để Sâm Cầm đấm vào mặt hắn cho xong. Sâm Cầm chìa chân định đạp hắn, tôi lôi lại, nói chung, với những kẻ như hắn chúng ta không nên dùng vũ lực, mà phải dùng âm mưu. Tôi nghĩ ra một kế, bèn lôi Sâm Cầm về phòng, con bé vẫn còn cố đạp vào cửa phòng Ria Mép một phát thật mạnh rồi mới yên tâm rút quân được.
Ở phòng, hai đứa tôi hì hụi mở mở nhạc sàn rồi cắm vào bộ loa “khủng” của bố Sâm Cầm đầu tư cho nó hôm sinh nhật, thực ra nó chả thích loa đâu, nhưng lúc bố nó hỏi thích qùa gì nó nói đại là cái loa. Mà cũng may, nhờ thói hâm dở của nó nên giờ chúng tôi mới có thứ để trưng dụng chứ, tôi vặn loa cỡ max , Sâm Cầm lao ra mở toang cửa phòng. Xong ! Cuộc chiến Music bắt đầu ! . Một bên là “ Lên nóc nhà… bắt con gà”, một bên thì nhạc Dance đập bùm bụp, xem bên nào thắng, đương nhiên là chúng tôi thắng rồi. Cả hai đắc ý đập tay vào nhau, quả này thì chú mày chết với hai chị nhé.

Hai con giời vui sướng điên cuồng, nắm tay nhau nhảy nhót khắp phòng. Đột nhiên ông Châu Chấu lao vào , khua chân múa tay với chúng tôi. Chà, ông Châu Chấu già rồi mà còn “ xì – tin” ghê chưa, thấy người ta mở nhạc sàn cũng xí xớn lao vào nhảy. Tôi chìa ngón tay cái ra, tỏ ý rằng ông đúng là “ năm bờ oăn” . Ông Châu Chấu xua xua tay, nhảy choi choi lên, miệng mấp máy, tuyệt thật, lại còn hát theo nhạc cơ đấy, ông còn máu thế này thảo nào mà bà Vịt Bầu cứ ghen lồng ghen lộn lên thế chứ.

Ông Châu Chấu hò hét, xoay xoay một lúc rồi lao đến rút phựt cái phích điện ở loa, cả hai chúng tôi chưng hửng nhìn nhau. Ông Châu Chấu gào lên, chỉ tay ra phía sân “ Tao bảo bọn mày tắt khẩn cấp, mụ Vịt đang điên tiết trên gác kia kìa !”. Ờ nhỉ, mải trả thù mà quên béng mất nhân vật quan trọng, quả này bà Vịt Bầu mà xuống thì hai đứa chỉ có nước cuốn gói ra khỏi phòng chứ chẳng chơi đâu. Ông Châu Chấu rướn cổ, nói vọng sang phòng bên kia “ Phong ! Tắt nhạc đi, cô mày xuống giờ đấy!” . Bên kia tường có tiếng vọng lại của Ria Mép “ Cháu tắt từ đời tám hoánh nào rồi, chú bảo hai cái cô dở hơi kia tắt loa rè đi cái” . Vẫn giọng ngông cuồng đó, điên không tả nổi, lần này thì không chờ Sâm Cầm lên tiếng, tôi đã lấy hết sức hét lên “ Anh bị điếc à ? Nhạc đâu nữa mà tắt !” – “ Các cô mới điếc ấy, chỉ có điếc mới mở nhạc to quá cỡ để nghe thôi” – “ Anh là người khơi mào trước mà, đồ…kh..ù..ng !”. Tôi hét đến rách cả cổ họng vì hắn, Sâm Cầm và ông Châu Chấu ngơ ngác nhìn tôi, chắc là họ chưa bao giờ thấy tôi tức giận như vậy. Tôi còn tự choáng với bản thân mình kia mà !
Chả kịp choáng được lâu, tiếng thét vang dội của bà Vịt Bầu đã khiến màng nhĩ chúng tôi như bị thủng hàng trăm lỗ, bà xuất hiện lừng lững và oai vệ như thường lệ. Không để ai nói câu gì, bà mắng nhiếc, chỉnh đốn, phê bình rồi dọa nạt đủ kiểu về việc gây nên sự ồn ào khủng khiếp của chúng tôi. Hai con giời chỉ biết câm nín nghe bà nói và chẳng ai bảo ai, cả hai đứa đều cố “nặn” ra bộ mặt thiểu não nhất có thể. Chắc vì chúng tôi diễn quá đạt nên giọng của bà Vịt Bầu trở nên dịu dần đi, ôi thật là may mắn.

Nhưng, tôi nhầm, bà dịu giọng dần chẳng qua là để lấy sức hét cho to hơn mà thôi. Bà hít một hơi thật sâu rồi gào lên mắng hai con nặc nô, suốt ngày gây chuyện, vụ tối qua còn chưa xử đã tòi thêm vụ mới rồi. Thôi, xong, lần này xác định cuốn gói tìm phòng trọ mới luôn cho nó nhanh, bà Vịt đã nổi giận thì khó lòng hạ hỏa lắm. Chúng tôi nhìn sang ông Châu Chấu cầu cứu, nhưng ông lắc lắc đầu nép sát vào tường, ôi, uy danh của ông chả là cái cóc khô gì so với tiếng thét kinh hồn bạt vía của bà Vịt Bầu cả. Rầu hết cả lòng !

Đương lúc bà Vịt hừng hực phô trương thanh thế thì Tên Ria Mép xuất hiện, hắn cười giả lả rồi vỗ vai bà Vịt Bầu, giọng nhẹ như gió thoảng “ Cô ơi, cô nói nhỏ thôi kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe”. Ngay lập tức, bà Vịt Bầu xoay người nhìn hắn âu yếm “ Ôi cháu tôi, chỉ có cháu mới thương cô nhất thôi” . Hắn liếc nhìn chúng tôi vẻ kênh kiệu, tay vẫn vỗ về vai bà Vịt “ Tất nhiên rồi, cháu không thương cô thì thương ai chứ, cô tâm lý nhất nhà mà” . Ọe ! nghe những lời ngọt nhạt đó mà tôi nổi hết cả da gà da vịt, sao trên đời lại có thằng đàn ông thảo mai đến nhường kia nhỉ ? . Vịt Bầu nắm tay Ria Mép, mặt hớn như hoa hồng nở, “ Cháu chưa ăn sáng đúng không ? Lên nhà cô làm đồ ăn sáng cho nhé, ăn nhiều vào để còn có vẻ đẹp hoàn hảo giống cô chứ !”. Ặc ! Ai cho tôi ít nước súc miệng, thật là lợm giọng với kiểu nói năng sến súa giả tạo ấy ! . Sâm Cầm dường như cũng không chịu nổi, nó liếc qua tôi rồi lẩm bẩm “ Đồ dẻo mỏ, gian xảo kinh người”. Thằng cha Ria Mép không thèm để ý đến thái độ của hai chúng tôi, hắn quay lại lè lưỡi ra chọc tức hai đứa rồi ôm vai bà Vịt Bầu đi mất. Ông Châu Chấu cũng cun cút đi theo, vẫn không quên dặn dò chúng tôi “ Thằng này là cháu cưng của bà ấy đấy, đừng động vào nó”. Haiz, thế thì chẳng có hi vọng gì để đuổi anh ta ra khỏi đây nữa , bình thường có tên nào mới đến, chỉ cần tôi và Sâm Cầm thấy ngứa mắt là ngay lập tức nhảy lên tỉ tê với bà chủ, y như rằng vài hôm thì cuốn gói, riêng trường hợp này quả thật phải bó tay rồi.

Sau mấy lần đụng độ nảy lửa vừa qua, Sâm Cầm đã hùng hồn tuyên bố rằng không phải tất cả đàn ông có ria mép đều quyến rũ như nhau, và tôi tán thưởng điều đó. Hai đứa tự lên dây cót cho nhau để chuẩn bị tinh thần sống chung với lũ, một cơn lũ quá gian manh và nguy hiểm. Nói chung, trong một vài trường hợp, khi biết đối thủ mạnh hơn mình, bạn nên học cách chấp nhận hơn là đối đầu, đó là cách tốt nhất để tránh thương tổn cho bản thân.

Buổi trưa hôm ấy, nắng và nóng kinh người, tôi cố lôi Sâm Cầm đến bệnh viện làm nốt thủ tục ra viện cho Ria Mép . Sâm Cầm mở cửa ra, thấy cái nóng hừng hực ngoài sân bê tông xộc lên mặt thì nó chui tọt vào phòng nhăn mặt lắc đầu từ chối. Thấy tôi vẫn cương quyết, nó giở bài cùn, rủ rê tôi “xù” luôn việc đóng viện phí , nó bảo đằng nào lão bác sĩ cũng có biết mày là ai đâu mà sợ mang tiếng. Nghe có vẻ có lý, nhưng tôi cảm giác thế nào ấy, người ta đã giúp mình, mà mình vô ơn thế thì há chẳng phải đê tiện quá sao? Dù mình chẳng quân tử hơn ai, nhưng nhất quyết không thể tự biến mình thành kẻ đê tiện và tiểu nhân được. Loay hoay một lúc, hai đứa lo sợ lương tâm cắn rứt nên đã lao đến bệnh viện bất chấp thời tiết như muốn thiêu cháy cả người. Suy cho cùng, chỉ có tôi mới chịu vào sinh ra tử với Sâm Cầm và chỉ có Sâm Cầm mới chịu lao ra nắng lửa mưa giông với tôi thôi.

Bệnh viện đông nghịt người, tôi ngơ ngác đứng trước cửa phòng bác sĩ, chả thấy bóng người nào. Tôi chợt nhớ tới tờ giấy bác sĩ đưa cho mình, vội vàng thò tay vào túi quần tìm. Nhưng than ôi, nó đâu còn ở đây nữa, lục hết túi trước sang túi sau, chẳng có dấu hiện gì cho sự tồn tại của nó. Rõ ràng tối qua tôi nhét vào túi sau, hôm qua về không kịp giặt, trưa nay vẫn mặc cái quần này để đi cơ mà. Rốt cuộc thì nó nằm đâu ? .
Sâm Cầm kéo tôi vào nhà vệ sinh, rũ đến nát cái quần của tôi ra để tìm nhưng đều vô ích. Ôi trời ! có khi tối qua mải lao vào can ngan Sâm Cầm và Ria Mép gây sự với nhau trên đường về nên tôi làm rơi tờ giấy ở đâu đó rồi. Chết tiệt thật, giờ biết tìm tay bác sĩ ấy ở đâu đây ? Phòng trực không có, số điện thoại bị mất, tên cũng chả biết tên gì luôn, thật là nan giải. Sâm Cầm thấy tôi mặt ngẩn ra thì hiến kế
“ Này, hay chúng ta về đi, đằng nào mình cũng không tìm được anh ta mà”
“ Không được, đã đến đây rồi thì cũng nên chịu khó tìm chứ, bỏ về thế này thì mình… xấu xa quá”
“ Có gì mà xấu, mình cũng có lòng đến đây rồi chứ có phải muồn có ý định chuồn đâu, thôi… về cho lành, ở đây đông đúc khó chịu”.
Dù Sâm Cầm nói thế nào, tôi vẫn nhất quyết không chịu về. Cuối cùng, cô nàng chấp nhận ở lại cùng tôi.
Chúng tôi xoay qua xoay lại hỏi mấy cô y tá tung tích của tay bác sĩ nọ, nhưng cô nào cũng vội vã, hoặc trả lời qua loa, hoặc trừng mắt quát nạt. Hai đứa vừa bực vừa nản đành kéo nhau ngồi xuống ghế chờ trước hành lang. Chờ chẳng được lâu, Sâm Cầm có điện thoại từ công ty, phải đi gấp, tôi chấp nhận ở lại đợi một mình, dù sao đã mất công đợi thì đợi luôn một thể. Dù thế nào, khi đã đi thì cũng nên đi đến cùng chứ nhỉ ? Tôi ghét làm mọi việc theo kiểu lưng chừng, vì thế, chả có gì đáng ngạc nhiên nếu tôi nhất định tìm bằng được tay bác sĩ kia cả.

Sâm Cầm đi rồi, tôi im lặng ngồi nhìn dòng người chạy đôn đáo dọc hành lang bệnh viện. Công nhận, có vào bệnh viện mới thấy sức khỏe quý giá đến mức nào, đi qua tôi là những khuôn mặt nhăn nhó vì đau, những khuôn mặt không giấu được sự lo lắng bất an, những khuôn mặt ướt nhòa nước mắt. Tôi luôn sợ bệnh viện, sợ mùi thuốc sát trùng ở đây và sợ cảm giác hối hả giành giật sự sống từng giây khi bước chân vào nơi này. Tất cả nó, đều khiến tôi nhớ đến giây phút cuối cùng của mẹ, những giây phút trái tim tôi bị bóp nghẹt và nỗi đau xâm chiếm cả cơ thể lẫn tâm hồn. Cảm giác đó, năm năm qua tôi chưa từng quên.

Cắt ngang dòng hồi ức của tôi là tiếng gào khóc của ai đó, một chiếc băng ca được đẩy ra từ phòng mổ, một người nằm trên đó được phủ khăn trắng , y tá vừa đẩy băng ca qua người tôi, sau lưng là một người đàn ông và hai đứa trẻ nức nở đi theo. Tôi đứng đờ người nhìn theo bóng họ khuất dần ở cuối hành lang, sự bàng hoàng, xót xa và sợ hãi đã khiến người tôi như đông cứng lại. Mất một lúc lâu sau tôi mới tự trấn tĩnh và ngồi xuống ghế chờ, cảm giác nặng nề, buồn đau này thật khó tả, tôi chớp mắt liên tục để ngăn nước mắt sắp tràn ra, nhưng dường như vô ích.

Cửa phòng mổ lại mở, tiếng kẹt cửa rất to, tôi định quay đi vì không muốn chứng kiến thêm một cảnh đau lòng nào nữa. Nhưng, giọng nói rất quen cất lên đã ngăn tôi lại, anh bác sĩ xoay người đấm tay vào tường miệng chửi thề “ Chết tiệt thật !” , một hai cô y tá nhìn anh ta một cách ái ngại rồi bước qua. Anh bác sĩ cởi áo blouse vò trong tay và nặng nề bước từng bước dọc hành lang. Tôi im lặng đi theo sau anh ta, không cất nổi lời nào, và cũng không hiểu mình đi theo để làm gì nữa, chỉ cảm thấy trong mỗi bước chân của mình có sự hồi hộp khó tả.
Cho đến khi anh ta đứng trước cửa nhà vệ sinh nam thì tôi mới hốt hoảng gọi to “ Anh gì ơi” . Anh bác sĩ quay lại, nhìn thấy tôi anh ta nhếch mép cười.
“ Cô cũng đến cơ à, tôi tưởng cô chuồn luôn rồi chứ”
“ Anh đánh giá thấp tôi rồi, tôi chờ anh từ trưa đến giờ đấy” .
“ Cô không biết gọi điện à ? À, mà cô có gọi thì tôi cũng không nghe được”
“ Tôi làm mất số của anh, sợ không gặp được anh nên phải ngồi chờ ”
Anh bác sĩ không nói gì, đẩy cửa phòng vệ sinh rồi đóng sập lại, tôi chỉ nghe tiếng anh ta vọng ra từ bên trong “ Đợi tôi một lát” . Ôi, kiếp trước tôi làm gì nên tội mà kiếp này tôi gặp toàn thể loại đàn ông kênh kiệu, vô duyên và gian xảo thế nhỉ ?
Tôi đứng mòn chân ngoài phòng vệ sinh, chả hiểu anh ta làm cái quái gì mà lâu đến thế. Vài người đàn ông đi qua nhìn tôi như người từ hành tinh khác đến, thật xấu hổ không biết để đâu cho hết. Biết số phận thê thảm thế này thì tôi chả thèm đến đây là gì, cứ chuồn luôn như Sâm Cầm nói có phải đỡ hơn không.

Bác sĩ bước ra vừa đi vừa gấp lại chiếc áo blouse lúc nãy, anh ta liếc sang tôi, giọng có vẻ bình tĩnh hơn lúc trước nhiều “ Cô không phải làm thủ tục gì đâu, tôi hoàn tất sáng nay rồi, anh ta nằm có hai tiếng rồi về, có thuốc thang gì đâu mà mất tiền” . Lòng tôi như mở cờ trong bụng, không mất tiền là sướng rồi, nhưng nếu thế thì anh ta bảo tôi đến đây làm gì nhỉ ? . Anh ta dường như đoán được ý của tôi liền nói “ Tôi thử cô thôi, ai ngờ cô đến thật, xem ra cô cũng thật thà phết” . Ôi, điên thế chứ lị, mình mất cả buổi chiều chỉ để làm trò thử của người khác sao, tôi chỉ nói “ Cảm ơn” rồi quay phắt đi, không nói thêm gì nữa. Anh ta cũng chả thèm đuổi theo hay nói gì, máu điên bốc lên não, chuyện này mà đến tai Sâm Cầm chắc nó cười tôi vỡ mặt chứ chẳng chơi đâu. Thật khốn khổ.
Ra đến sân bệnh viện mới nhớ mình làm gì có xe mà về, giờ mà gọi cho Sâm Cầm chắc nó không nghe máy đâu, nó mà làm việc thì có gọi đằng giời nó cũng chẳng thèm ngó đến cái điện thoại. Thôi, bắt xe ôm vậy, trời ạ, đã mất công, mất việc chờ đợi mà không làm được gì giờ lại còn tốn tiền xe ôm nữa chứ, thật là một ngày đen đủi. Tôi lếch thếch ra khỏi cổng viện, lòng thầm thề không bao giờ bước chân vào đây nữa, có chết tôi cũng chết ở viện khác. Haiz, tức một người mà ghét lây cả viện là thế đấy, nhưng kệ chứ, yêu ghét gì cũng là quyền của tôi mà.



Tiếng còi xe “ bim, bim” sau lưng khiến tôi giật mình ngoái lại. Tay bác sĩ ngồi trên chiếc xe ga mỉm cười nửa miệng. Hắn hỏi tôi sao đi bộ, tôi bảo không có xe, đại loại hai bên hỏi qua đáp lại một hồi hắn đề nghị sẽ chở tôi về tận nhà coi như chuộc lỗi hôm nay đã lừa tôi. Ngẫm đi ngẫm lại, mình chả mất gì, thậm chí còn lãi được tiền xe ôm nữa thì tội gì nhỉ ? Tôi gật đầu, mà lòng thầm hỏi không hiểu mình vốn khó gần thế mà sao lại nhận lời dễ dàng vậy ! Mà cũng chả phải lăn tăn gì nhiều, việc gì tốt cho túi tiền của mình thì cứ cố gắng mà thực hiện thôi. \
Anh ta vừa chở tôi vừa hỏi thăm chuyện tối qua đã dàn xếp ổn thỏa chưa. Tôi cũng chẳng ngại ngần mà kể lể với anh ta vụ đụng độ sáng nay, còn nhắc lại kết luận của Sâm Cầm về sự đểu giả của những anh chàng có ria mép. Anh bác sĩ bật cười thành tiếng, anh ta nói ở trọ vui quá nhỉ, thoải mái, thân tình mà có nhiều chuyện vui. Ôi, ở trọ không thú vị như anh nghĩ đâu, anh bác sĩ ạ ! Anh phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, tiết kiệm điện, nước, tháng nào điện tăng, nước tăng anh sẽ đau lòng y như ai đó vừa xẻ thịt anh ấy. Anh ta còn cười to hơn, khiến tôi bối rối, chưa bao giờ tôi nói chuyện thoải mái với ai như thế, tôi đành chốt lại một câu để khẳng định rằng mình không nói quá lên lời nào. “ Không tin thì anh cứ thử ở một lần mà xem”. Không ngờ anh ta đáp lại “ Có lẽ, tôi sẽ thử” .

Về đến trước cửa khu nhà trọ, tôi xuống xe và ý tứ cảm ơn, bất chợt anh ta kéo tay tôi lại “ Này, đi uống gì đó với tôi nhé” . Oh my God ! chuyện gì xảy ra đây ? hóa ra anh ta lợi dụng đưa tôi về nhà để bày trò này sao ? Anh ta nghĩ tôi cũng giống ba cái đứa con nít dễ dụ hay sao ? Tôi định nói rõ cho anh ta hiểu, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy có gì đó rất buồn. Tôi không nỡ, anh ta cười nhẹ, nụ cười vừa có gì đó kiêu bạc vừa dễ thương “ Tôi không có ý gì đâu, chẳng qua hôm nay tôi đã… không thể làm gì để cứu người mẹ cho hai đứa trẻ đó, tôi thật sự…cần một ai đó để nói chuyện ”. Nhắc đến người mẹ đó, người nằm trắng toát trên băng ca và hai đứa trẻ nức nở bênh cạnh bố nó khiến tôi nhói lòng, thì ra anh ta đã mổ ca mổ đó. Tôi mím môi gật đầu rồi lên xe ngồi, trước khi rồ ga đi anh ta nói nhỏ “ Yên tâm, tôi sẽ đưa cô về lần nữa”. Chẳng cần anh nói thì tôi cũng cảm thấy yên tâm về điều đó, không hiểu sao, nhìn vào mắt anh ta khi nói về bệnh nhân đó, tôi tin anh ta là người tốt. Ôi, cuộc đời ! đôi khi người ta gặp gỡ cả chục năm lại không khiến ta tin tưởng bằng người ta chỉ gặp một ngày. Tất cả là do trực giác, trực giác có thể đúng, có thể sai nhưng chẳng phải ai cũng muốn làm theo trực giác của mình hay sao ?


Chương 2.2


Anh bác sĩ đỗ xịch xe trước quán café “ Phù Dung” , quán này nằm sâu trong ngõ, những chậu hoa be bé được treo khắp ban công và lối vào. Vừa nhìn thấy không gian hoa cỏ, những bức tranh thiên nhiên lãng mạn treo trên tường khiến tôi ngay lập tức thích mê quán này. Ôi, thế mà tôi cứ tưởng anh ta sẽ chở tôi vào quán rượu nào đó, mời tôi vài chén, rồi say hoặc giả vờ say để kiếm cớ nói lảm lảm về cuộc đời và rất có thể sẽ khóc lóc giống y mấy bộ phim Hàn Quốc tôi đã từng xem cơ đấy.[br
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3792
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN