Thế gian này từng chút đều là Anh
do anh làm à?
Nghe Quân nói xong, tôi nhổm ngay người dậy, nheo mắt nhìn anh vẻ rất đe dọa:
- Anh còn dám hỏi?
- Anh không nghĩ lúc đó mình mạnh tay đến vậy. - Anh cười yếu ớt.
- Lại còn dám nghĩ em làm gì với ai nữa chứ. Anh giỏi lắm đấy! - Tôi véo nhẹ lên mũi anh.
Quân cười, cầm lấy tay tôi, áp lên má mình:
- Lúc đó ghen mà, có biết gì nữa đâu. Nhưng mà anh đã chuộc tội rồi. Anh xin thầy cho em trực sân thượng đấy thôi. Hơn nữa, anh còn để Nguyệt ở lại lao động cho em đỡ việc, sau đó mới đuổi ra khỏi trường.
- Ơ, hóa ra là anh giúp em à? Hèn gì em thấy mọi chuyện dễ dàng một cách vô lý. - Chuyện của Nguyệt thì tôi biết, còn vấn đề giúp đỡ thì chỉ là chút nghi hoặc trong lòng, nhưng không dám nghĩ đến đó là Quân. Không ngờ là anh thật. Dù giận tôi nhưng vẫn thật tốt với tôi.
- Em giống phù thủy lắm đấy. Ám ảnh anh mãi không thôi. Dù có đang tức giận vì em, anh vẫn không mặc kệ em được. - Quân nhìn tôi, trong đáy mắt là vô vàn dịu dàng, như một hồ nước nóng hiền hòa, ấm áp, dễ chịu và mơn man. Đôi môi hút hồn của anh cong lên, tạo thành một nụ cười thật nhẹ, nhưng đối với tôi, đó là một nụ cười mạnh mẽ lay động lòng người, làm tôi in sâu mãi vào trái tim.
Tôi cũng nhoẻn cười, im lặng không nói, vùi mình trở lại lồng ngực anh. Nằm sát thế này, tôi có thể nhận biết cơ thể anh đã dần hạ sốt. Trong lòng yên tâm hơn cũng là lúc tôi thấm dần cái mệt. Đi cả ngày rồi lại uống bia, tôi cảm thấy khá đuối. Hai mắt díu lại không còn kiểm soát được, tôi từ từ đi vào giấc ngủ.
Chương 20:
Trở lại Đà Lạt, tôi so vai rụt cổ trong chiếc áo ấm Quân đã chuẩn bị từ trước. Tôi đi về miền ấm hơn có hai ngày mà khả năng chịu lạnh đã giảm đi rất nhiều.
Khi chúng tôi về tới nhà là lúc mặt trời cũng đang lặn xuống, cái lạnh ấp ủ không khí trong ánh tịch dương nhàn nhạt. Hoàng hôn mùa đông không đậm màu, chỉ ngúng nguẩy một chút như cô gái đang hờn dỗi, rồi lặn mất tăm nhường chỗ cho màn đêm.
Thoáng một chốc trời đã chuyển xám, những tia nắng cuối ngày an yên đi ngủ, để bóng tối từ từ tràn về.
Đi vào trong nhà, tôi choáng ngợp vì hang đá Giáng sinh và cây thông Noel đã được trang trí trong lúc tôi đi du lịch. Ánh điện lộng lẫy làm cho căn nhà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Sau khi tôi đắm mình trong làn nước ấm áp để quên đi mệt mỏi, Quân kéo tôi ra ngoài. Bên ngoài khoảng sân rộng lớn kia, những cây thông được trang hoàng bằng vô số vòng dây điện mảnh mai đang thi nhau nhấp nháy, khiến cho bầu không khí trở nên linh hoạt vô cùng. Con đường từ ngoài cổng dẫn vào biệt thự được kéo hai sợi dây điện chạy dài, sau đó là hàng ngàn dây điện bắt ngang qua, trông như một mái hiên làm bằng điện.
Quân và tôi nắm tay nhau, cùng đi bên dưới vòm sáng lấp lánh ấy. Ánh điện làm lòng tôi ấm áp, còn bàn tay Quân lại làm lòng tôi bình yên hơn bao giờ hết. Tôi mỉm cười mãi không thể ngừng lại, đầu ngửa lên nhìn vô vàn nhấp nháy phía trên mình.
- Em nhìn kìa! - Quân chỉ tay về phía nhà Văn.
Tôi cũng theo đó mà nhìn. Cả một căn biệt thự được chạy dây điện theo từng đường nét đang sáng rực lên.
Từ nhà Văn, tôi nhìn sang nhà Khoa, thấy phía trước nhà là vô vàn dây điện trắng xanh được thả từ trên sân thượng xuống đến mặt đất. Điện theo đó chạy dài xuống bên dưới như một dòng thác biết phát sáng, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy. Tiếp đến là nhà Diệu My. Căn biệt thự này có một mặt bên tường hoàn toàn nhẵn, không có cửa sổ hay thông gió gì. Do đó, người ta dùng dây điện kết thành hình ông già Noel ngồi trên chiếc xe do tuần lộc kéo, trên xe có một túi quà thật to. Ở bên dưới, một mái nhà nhỏ xinh xắn, bên trong có một cậu bé đang nằm trên giường, mơ màng trong giấc ngủ bình yên, cuối giường là chiếc vớ đợi quà. Những hình hài được tạo rất khéo, đến tôi đứng xa như thế này cũng có thể thấy rõ từng đường nét.
- Tuyệt thật! - Tôi bật thốt.
- Em sẽ còn được ngắm dài dài. Mỗi năm cho đến lúc ngán cũng vẫn phải nhìn. - Quân cười qua hơi thở.
Nếu mỗi năm vào dịp Giáng sinh, tôi đều có thể cùng anh nhìn những ánh điện vô tri vô giác nhưng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng kia, thì dù có qua bao lâu, phải nhìn đi nhìn lại một kiểu đến mức nào, tôi vẫn thấy mới mẻ và thích thú như ngay lúc này đây.
Tôi và Quân cùng nhau dạo khắp khuôn viên rộng lớn và xinh đẹp, tận hưởng tiết đông lành lạnh khó tính. Tôi kể cho Quân nghe về những mùa Giáng sinh trước của mình. Mỗi năm vào dịp này, gia đình đều trang trí một cây thông nho nhỏ, ánh điện hoạt bát nhấp nháy trông rất vui mắt. Ba và dì cùng nhau nấu cà ri gà hoặc bò kho, tùy mỗi năm, sau đó tôi và những người bạn thân sẽ chạy ùa vào bàn sau khi nghịch ngợm ở bên ngoài, bị hò hét đi rửa tay, đứa nào cũng qua loa cho xong rồi lại ngồi dính lấy ghế, đợi phần thức ăn và bánh mì của mình. Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau đến nhà thờ tham dự thánh lễ, sốt sắng nghe tiếng chuông báo hiệu giờ Chúa sinh ra. Mọi thứ khi ấy rất tuyệt, ấm áp và ổn định. Mọi năm đều như thế nhưng tôi không bao giờ thấy nhàm chán. Giáng sinh năm nay, thật may vì Quân đã đến bên tôi, nếu không thì có lẽ sự cô đơn sẽ tìm đến gặm nhấm mọi tế bào, nhấn nhá lôi tuột tôi về miền hồi ức, để rồi nằm co ro rơi nước mắt một mình.
Quân cũng kể cho tôi nghe về Giáng sinh của anh. Ba anh không mấy khi về đón Giáng sinh với con trai. Mọi năm người làm đều tự giác trang trí qua loa một cây thông Noel cho có không khí, năm nay hoành tráng thế này chắc chắn có bàn tay của bà Hạnh. Anh và mấy người bạn trong khu biệt thự ra nước ngoài vào dịp này mỗi năm, thường thì mẹ anh ở đâu họ sẽ đến đó, vừa du lịch, vừa tiện thể cùng Quân đi. Sau khi chơi xong vài ngày, bọn họ sẽ về với gia đình, còn Quân ở lại với mẹ, qua đầu năm, Tết Tây mới trở về.
- Nói như vậy là mẹ anh đang ở Nhật? - Tôi nhướn mày.
- Ừ. Bà ấy đang chụp hình cho một hãng thời trang ở Nhật.
- Ngày mai anh được gặp mẹ rồi, cảm giác thế nào? - Tôi khẽ đung đưa tay Quân, hào hứng hỏi.
- Anh vui. Mỗi năm anh chỉ được gặp mẹ vào dịp Giáng sinh. Nhưng mà anh cũng lo nữa. Em ở nhà một mình làm anh không yên tâm. - Tôi có thể cảm nhận được nụ cười pha trong tiếng thở dài của anh.
Dứt tay khỏi tay Quân, tôi chạy đến ngắm nghía một cây thông nhỏ đang ngập mình trong đèn điện:
- Trước lúc gặp anh em vẫn một mình mà. Chỉ có ba ngày, em sẽ ổn thôi.
Một vòng ôm từ phía sau quàng qua cổ và eo tôi, là Quân vòng hai tay ôm tôi. Anh tì cằm vào vai tôi, thì thầm:
- Hứa nhé! Phải tự lo cho mình, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về.
- Em hứa. - Tôi hơi ngửa đầu ra sau, áp má mình vào má anh.
Vòng ôm của Quân bất ngờ rời đi, sau đó một sợi dây chuyền quàng qua cổ tôi. Quân ở phía sau giúp tôi đeo vào, còn tôi thì đang mải cầm mặt dây mà ngắm nghía. Người bán hàng đã bảo với chúng tôi rằng mặt đá mỗi cặp dây này đều được làm theo kích thước khác nhau, chênh lệch không nhiều, nhưng không thể mang chiếc này ghép vào chiếc kia, chỉ có thể thuộc về nhau mà thôi.
Sau khi đeo xong dây, Quân lại ôm tôi từ phía sau, đưa ra trước mặt tôi một chiếc điện thoại. Đây không phải điện thoại của tôi, chiếc này mới và thời trang cũng như hiện đại hơn rất nhiều.
- Em dùng cái này đi, đừng dùng lại cái cũ. - Quân thì thầm.
- Anh sợ đám người kia nhìn thấy sẽ tìm cách hại em để cướp lại à?
- Ừ. Anh dùng cái đó để giữ cho tụi nó không được làm gì em lần nữa.
Tôi mỉm cười, vui vẻ cầm lấy chiếc điện thoại trong tay anh. Quân là người rất thờ ơ, không quan tâm nhiều thứ, nhưng một khi đã chú ý thì vô cùng chu đáo, suy nghĩ toàn diện mọi mặt.
Chúng tôi dạo thêm một chút, sau đó trở vô nhà ăn tối, rồi cùng nhau chuẩn bị đồ để ngày mai anh đi. Theo ý anh, tôi không được tiễn, hôm về anh sẽ gọi tôi ra đón. Cũng chỉ có ba ngày, tôi không quá quyến luyến, vui vẻ đồng ý với anh.
Vì Quân phải đáp chuyến bay sớm vô Sài Gòn, rồi từ đó bay đi, nên chúng tôi đi ngủ khá sớm. Ngày mai anh phải đi sớm, do đó không qua bên phòng tôi, vì sợ sáng thức dậy sẽ đánh thức cả tôi. Đau đầu là tôi đã quen với hơi ấm của anh mất rồi, giờ đột nhiên chiếc giường trở nên quá rộng cho tôi, và xung quanh thì vô cùng lạnh lẽo. Tôi trở người liên tục, không thể đi vào giấc ngủ, vùi mình thật sâu trong chăn mà vẫn run lên.
Đột nhiên mặt giường bên cạnh lún xuống, ngay sau đó mùi hương lành lạnh quen thuộc bủa vây lấy tôi bởi một vòng ôm. Vì nằm quay lưng lại cửa, tôi hoàn toàn bị làm cho bất ngờ. Anh làm mọi việc nhẹ nhàng đến nỗi tay trộm chuyên nghiệp cũng không thể như thế.
- Không có em anh ngủ không được. - Quân thì thầm, giọng nói khàn khàn quen thuộc làm lòng tôi lập tức bình yên.
- Em cũng vậy. - Anh có thể biết chắc là tôi vẫn thức. Nếu tôi đã ngủ, anh không bao giờ nói chuyện để tôi dậy.
- Anh biết. - Giọng Quân rất nhẹ, khẽ khàng trong cổ họng.
Tôi không hỏi vì sao anh biết được, bởi chúng tôi yêu nhau, và cũng tin người kia có cùng cảm giác với mình. Do đó, người này không thể ngủ, người kia chắc chắn không khá hơn.
Càng gắn bó sẽ càng chìm đắm. Đột nhiên lòng tôi vụt qua một cảm giác bất an, nhưng tôi mau chóng gạt nó đi. Lẽ nào đó chính là cảm giác của người đã yêu quá sâu đậm? Khi yêu quá nhiều, trong lòng không chỉ có hạnh phúc mà còn có một nỗi sợ hãi vô hình. Như tôi hiện tại, chính là sợ mất đi.
Vì có hơi ấm và tiếng thở thân thuộc của Quân, tôi nhanh chóng lạc vào giấc ngủ của mình, với vòng ôm của Quân từ phía sau, dần dần quên mất nỗi lo vô cớ kia.
Khi Quân rời khỏi phòng, tôi biết nhưng vẫn giả vờ ngủ, để anh không lo mình làm tôi thức giấc. Cũng đang sẵn cơn buồn ngủ, tôi lại chìm vào thế giới của riêng mình, khi tỉnh dậy trời đã sáng trắng.
Tôi mau chóng làm xong mọi công việc vào buổi sáng, bao gồm vệ sinh cá nhân, ăn sáng và dạo sân vườn một vòng, sau đó vụt tới bên bàn máy tính, bắt đầu học nấu ăn và đan len.
Buổi chiều, tôi đi tìm mua len và que đan. Với kinh nghiệm của người chủ tiệm, tôi mua được một cặp màu bạc. Còn với len, tôi chọn màu trắng ngà. Màu sắc nào khoác lên người Quân cũng đẹp, nhưng tôi lại đặc biệt thích anh gắn liền với màu trắng, giống như một thiên thần mang vẻ đẹp hút hồn, với đôi cánh vô hình khiến anh vượt trội hơn mọi người.
Việc đan len không khó như tôi vẫn hình dung, nhất là đan khăn thì không phải thêm bớt mũi nào, chỉ việc đan liên tục cho đến khi cảm thấy độ dài vừa đủ. Tôi đan liền một mạch từ đêm cho đến sáng hôm sau, bên tai nghe tiếng video hướng dẫn nấu ăn, lâu lâu cái gì không hình dung ra được thì ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Khi trời sáng, tôi đã đan được nửa chiếc khăn, định bụng hoàn thành cho xong nhưng vì quá đuối nên buộc phải đi ngủ. Sang này hôm sau, tôi đã biết cách làm mỳ Ý, và chiếc khăn cũng được đan xong. Việc đan lát không khó như tôi nghĩ, có lẽ vì tôi đan món đồ đơn giản nhất, lại chỉ đan suông, không kiểu cách gì. Nhìn chiếc khăn trắng ngà trong tay, lòng tôi dâng lên một cảm giác mĩ mãn. Chắc anh sẽ vui và bất ngờ lắm!
Cho đến giờ, Quân vẫn không gọi điện thoại về, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao ngày mai là chúng tôi gặp lại nhau rồi. Anh và mẹ đã rất lâu không gặp, có nhiều chuyện để nói, vì tôi mà anh đã bị rút ngắn kỳ nghỉ bên mẹ mình.
Vì ngày mai Quân về, tôi nôn nao mãi mà chẳng thể ngủ được, trong đầu cứ nghĩ về những thứ cần mua để nấu ăn vào ngày mai. Tôi định làm một ít salad để ăn kèm với spaghetti sốt bò bằm, tất nhiên sẽ kèm theo một chai vang trắng thật ngon.
Tôi cứ nằm như thế, nghĩ về những nguyên liệu, rồi nghĩ về vẻ mặt của Quân khi thấy thức ăn tôi chuẩn bị, anh sẽ nói gì, trên gương mặt lạnh lùng kia sẽ biểu cảm gì. Miên man suy nghĩ, cuối cùng giấc ngủ chập chờn cũng tìm đến bên tôi.
***
Bình sinh tôi đã là một đứa trẻ hiếu động, thích những trò cảm giác mạnh, thích đồ chơi của con trai, có thù với kim chỉ và ghét cay ghét đắng việc bếp núc. Nhưng lúc này đây, mọi thói quen và tính cách trước kia đều nhường chỗ cho niềm vui lan tỏa trong lòng. Được người mình yêu chăm sóc chính là niềm hạnh phúc vô tận, nhưng cũng có một dạng hạnh phúc đến từ việc được chăm sóc người mình yêu. Người ta sẽ ăn thức ăn do mình nấu, sẽ mặc đồ do mình may, đó là một sự chiếm hữu đáng yêu.
Vừa suy nghĩ, vừa nấu ăn, tâm trạng tôi tươi tỉnh hẳn. Tôi không bày tiệc ngay, định bụng đợi Quân về tới, trong lúc anh tắm sẽ bày biện mọi thứ. Trước khi đi Quân nói anh sẽ về chuyến bay chiều, hơn nữa về tới sân bay Liên Khương, anh chắc chắn sẽ gọi cho tôi. Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, có lẽ chẳng bao lâu nữa là chúng tôi sẽ được gặp nhau.
Tâm tình vui vẻ, tôi nấu nướng xong xuôi liền ra ngoài vườn dạo chơi. Những ánh điện vui mắt đã được bật lên, linh hoạt nhấp nháy liên hồi, làm lòng người cũng xốn xang theo từng nhịp chớp. Sân vườn này rất rộng lớn, cho nên dù ngày nào cũng đi dạo ở đây thì cũng không cảm thấy nhàm chán hay quá quen thuộc.
Không khí Đà Lạt vốn trong lành, ở đây nhiều cây cối nên càng tươi mát hơn, tôi thích thú tung tẩy tay chân, hít đầy một phổi khí trời thoáng đãng.
Chợt, tiếng nói đâu đó vang lên làm tôi dừng bước. Khi định thần lại, tôi nhận ra là giọng nói của Anh Khoa.
- Chúng mình làm vậy có được không nhỉ?
- Có gì mà không được? Ngạo Quân mà quen với con nhãi Minh An đó thì có phải là bôi tro trát trấu vào mặt bác Hùng không! Chúng mình báo cho bác ấy biết là đúng rồi. Hai người đó sống cùng nhà, không ai coi chừng, đùng một cái dính cái thai thì họa. - Tiếp theo là giọng nói lanh lảnh của Diệu My.
Họ nói gì nữa, tôi không còn nghe thấy, vì bên tai đột nhiên trở nên lùng bùng, mọi âm thanh đều hỗn tạp không rõ ràng. Nói như thế là ông Hùng biết rồi sao? Ông ấy sẽ làm gì tôi và Quân? Chúng tôi... liệu còn có thể tiếp tục hưởng thụ những tháng ngày hạnh phúc?
Trong lòng tôi giờ đây vô vàn câu hỏi, nhưng đáp lại chỉ là sự bất an bủa vây. Hiện giờ tôi chẳng thể nghĩ được gì ngoài những lo lắng. Những ánh đèn đẹp đẽ xung quanh dần mờ nhạt, nhấp nháy như một ma trận kỳ quái, làm tôi chênh vênh, mất phương hướng. Tôi chuệnh choạng bước đi, cố gắng đè nén cảm giác hoang mang xuống. Nhưng vô ích, nỗi lo trong tôi đã trào ra thành nước mắt, cứ thế rơi lã chã, không kìm lại được. Đôi mắt tôi cũng không thể chớp, nó cứ mở đờ đẫn cho nước mắt chảy ra, cả người dường như đã chết đứng. Sự ích kỷ của Khoa và My, tôi sớm đã lĩnh hội qua, tại sao lại không nghĩ đến khả năng này chứ? Hai kẻ đáng chết bọn họ, giờ tôi có đánh họ, mắng họ, thì cũng không thể thu hồi lại những lời họ nói với ông Hùng. Việc lúc này cần làm là đợi Quân về rồi nghĩ cách giải quyết. Đúng rồi, tôi cần có Quân bên cạnh để bình tĩnh lại và tìm ra hướng đi. Anh sắp về rồi, sắp về bên tôi rồi.
Thế nhưng... anh đã không về, cũng không liên lạc. Ngày hôm sau, một nhóm người đến nhà, lắp camera ở hầu hết các hành lang qua lại, nhà ăn, và cả sân vườn. Tôi biết rõ đây là do ông Hùng làm. Bà Hạnh nhìn tôi bất lực, còn tôi thì thấy lòng mình sợ hãi. Thế này nghĩa là hết sao?
Tại sao Quân mãi vẫn không trở về để giúp tôi bình tâm lại? Chỉ còn hôm nay nữa thôi, ngày mai là kỳ nghỉ đông kết thúc rồi, nhưng anh vẫn chưa trở về, cũng không gọi về cho tôi. Tôi có gọi qua cho Quân vài lần, nhưng đều không thể kết nối, dường như là anh khóa máy.
Trong tôi lúc này, mọi sức lực để có thể bình tĩnh suy nghĩ, kiên nhẫn chờ đợi, đều đã không còn. Cả ngày, tôi chỉ cảm thấy bất an, cả người run lên vì sợ hãi. Rốt cuộc Quân đang ở đâu?
Đã mấy hôm rồi tôi không thể ăn, cũng không ngủ được, tự mình nhìn vào trong gương cũng bị vẻ phờ phạc làm cho hết hồn. Tôi biết mình như thế này không thể giải quyết được gì, nhưng vì quá lo lắng, bao tử tôi đã đau liền mấy hôm, ăn gì vô cũng ói ngược trở ra, hơn nữa đầu óc căng thẳng khiến cả người không thể thả lỏng. Thật may, trước khi tôi gục xuống, Quân đã trở về.
Nghe tin anh về, tôi ùa ngay xuống dưới, nhưng lại không dám lại gần, vì nơi đâu trong nhà cũng có máy quay. Nhìn anh gầy đi nhiều quá, gương mặt tái lại có lẽ vì mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng như người mất ngủ, môi khô khốc. Dáng vẻ tiều tụy ấy không còn mang lại nét ma mị câu hồn nữa, mà chỉ mang đến sự xót xa trong tôi. Nhưng... đau lòng nhất là anh không nhìn tôi, chỉ đi lướt qua, sau đó về thẳng phòng mình.
Tôi chẳng rõ mình đứng chôn chân tại cầu thang trong bao lâu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, quên sạch mọi thứ, kể cả cách bước đi. Cho đến khi hai chân tê rần, tôi vẫn không nhớ mình phải nhúc nhích như thế nào, phải đi hướng nào để về đến phòng. Mọi thứ quay cuồng đảo điên, tôi khụy xuống.
- Chỉ là thoáng qua mà thôi. - Bà Hạnh đã đỡ được tôi.
Tôi nhìn bà ta, cảm nhận hai mắt mình trơ đến khô khốc.
- Con và thằng Quân chỉ là những rung động đầu đời mà thôi. Rồi con sẽ quên nó. - Bà Hạnh kiên nhẫn nói rõ.
Tôi vẫn im lặng, chẳng nhớ phải mở miệng nói chuyện như thế nào, cả người rơi vào mê trận ngây dại, cứ đờ đẫn không ngừng.
Bà Hạnh dìu tôi lên phòng, không quên nhắc nhở giờ đâu đâu cũng là máy quay. Có lẽ bà ấy sợ tôi sẽ xộc vào phòng Quân. Nhưng tôi lúc này chẳng còn chút sức lực, cảm giác cả người mệt đến mức có thể ngừng thở bất cứ lúc nào, chẳng thể đủ sức mà tìm ai nói chuyện, cũng chẳng đủ can đảm để nghe những điều đau lòng.
Bà Hạnh để tôi nằm xuống giường, chu đáo kéo chăn đắp cho tôi, sau đó đi ra ngoài. Phần tôi, cả người chỉ biết nằm im như thế, một cái lật mình cũng không thể, lòng hoàn toàn trống rỗng. Lúc này, tôi không cảm thấy đau, không sợ hãi, không mất mát, càng không muốn khóc. Tất cả chỉ còn là trống rỗng.
Không biết chính xác là bao lâu, nhưng tôi đã nằm im như thế cho đến khi có người gõ cửa gọi tôi ăn tối. Tôi nghe cả tiếng người đó gọi Quân. Một lát sau, có tiếng mở cửa phòng, rồi tiếng bước chân xa dần. Có lẽ là anh đi qua nhà ăn.
Tôi cũng muốn tới đó, muốn được nhìn thấy anh, nhưng cả người vô lực, không cách nào nâng người mình lên được.
Tôi cứ nằm như vậy rất lâu, lâu đến mức chẳng còn ý thức được gì nữa, giống như mình đang nằm giữa một vùng tĩnh lặng tăm tối, thì có tiếng cửa mở ra.
Lòng tôi nhói lên, tim đột nhiên đập nhanh, hơi thở hồi hộp. Tôi chờ đợi mặt giường sau lưng mình sẽ lún xuống, rồi hơi ấm và mùi hương quen thuộc kia sẽ ập đến. Nhưng điều dành cho tôi là chén cháo từ tay bà Hạnh.
- Ăn đi! - Bà ấy đặt chén cháo xuống chiếc bàn con bên cạnh cửa sổ.
Tôi vẫn im lặng, không phải vì không muốn nói chuyện, mà vì trong tôi lúc này dường như chỉ còn đôi mắt là của mình, còn lại mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ, chẳng thể nhớ cách sử dụng.
Bà Hạnh kiên nhẫn đi đến trước mặt tôi, giơ lên một phong bì thư:
- Đây là thư Quân viết cho con. Thằng bé phải tránh máy quay rất vất vả, mãi mới có thể nhờ dì mang cho con.
Mắt tôi chuyển động, từ hư không đến gương mặt bà Hạnh, rồi đến bàn tay bà ấy. Tôi muốn giật lấy bức thư ấy. Và đột nhiên, bằng sức mạnh kỳ diệu nào đó, tôi vụt dậy, lao đến.
Bà Hạnh tránh người sang, kết quả làm tôi ngã nhào xuống đất.
- Không cần phải cướp như thế đâu. Chỉ cần con ăn hết chén cháo, dì sẽ đưa thư cho con. - Tiếng bà Hạnh vang lên sau lưng tôi.
Bà ấy không đỡ tôi đứng lên, tôi cũng chẳng cần ai nâng đỡ. Đẩy mình đứng dậy, tôi đi đến bên chiếc bàn con, im lặng ăn hết chén cháo, cố gắng nuốt thật nhanh, càng nhanh càng tốt.
Khi tôi ăn xong, bà Hạnh đặt lá thư lên bàn, bưng cái khay đi ra khỏi phòng.
Còn lại một mình trong phòng, tôi vồ ngay lấy bức thư, mở ra, đọc ngấu nghiến: “Ba đã biết mọi chuyện, ông ấy đến Nhật đặt điều kiện với anh. Nếu anh tiếp tục quen em, cả hai sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, một xu cũng không thể mang theo, anh cũng sẽ bị cắt khẩu, không có được quyền thừa kế. Anh rất yêu em, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là tình cảm thời trai trẻ, không thể vì vậy mà mất cả gia tài. Từ nhỏ anh đã lớn lên trong cảnh giàu sang, không thể sống thiếu tiền. Cho nên, chúng mình hãy chia tay một cách êm đẹp nhé! Em đừng tìm hay làm phiền anh, vì anh thấy có lỗi, không dám đối diện với em. Trong nhà có rất nhiều camera, em cũng biết rồi đấy, sim của anh hiện tại đang ở chỗ ba, Wifi trong nhà đều đã được theo dõi từ xa, mọi thứ ba anh đều kiểm soát. Cho nên em đừng tìm cách nhắn tin qua điện thoại hay yahoo. Xin em đừng làm gì ảnh hưởng đến tương lai của anh!”
Tôi đặt lá thư xuống bàn, môi không thể ngăn một nụ cười. Tôi đã nghĩ mình sẽ khóc, nhưng giờ đây hai mắt ráo hoảnh, chỉ có thể mỉm cười. Lá thư này là chữ do Quân viết, tôi nhận ra. Giọng điệu và cách suy nghĩ cũng hoàn toàn thuộc về anh. Ngạo Quân là người vô tình, vì yêu nên mới trở nên ấm áp, nhưng một khi hết tình cảm, anh sẽ rất lạnh lùng. Lời lẽ trong lá thư này, tôi chẳng nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là sự thật. Vậy là tôi mất anh sao? Lạc mất hạnh phúc trong một miền hoang hoải không lối thoát, vụt mất tương lai mà chúng tôi từng nói với nhau, ấy vậy mà tôi không hề rơi nước mắt, cũng không cảm thấy muốn khóc, trái lại còn rất buồn cười.
Tôi ngồi im trên ghế, nghĩ về anh, về tôi, về những gì đã qua, về những dự định còn chưa thực hiện, về lá thư này, về cả ông Hùng nữa, rồi lại cười. Mọi suy nghĩ đều kết thành nụ cười. Cười một lúc như thế, mặt trời ở bên ngoài cửa sổ kia đã bắt đầu nhô lên, ánh sáng tinh khôi từng chút hôn lên đôi mắt của vạn vật, ngày mới bắt đầu.
Chương 21:
Trước đây, một vài lần khi đang ở bên Quân, tôi hay ngốc nghếch bắt bản thân tưởng tượng nếu mất anh, mình sẽ như thế nào. Khi ấy, tim tôi đau thắt lại, giống như ngàn vạn mũi tên xuyên qua, trong lòng thì tràn ngập bế tắc và mất mát. Nhưng giờ đây, khi điều đó thật sự xảy ra, tôi chẳng thể cảm thấy gì, tất cả chỉ còn là trống rỗng.
Tôi vẫn ăn, vẫn đi học, hơn nữa còn tìm được một công việc cộng tác viên qua mạng và thêm một công việc là đăng thông tin quảng cáo lên các diễn đàn. Chỉ là, tôi ngủ ít đi rất nhiều, đêm đến thường nằm cuộn tròn trong chăn, hai mắt xoáy sâu vào khoảng không vô định. Giấc ngủ chập chờn của tôi thường bị cơn giật mình quấy rầy, có lúc mơ thấy mình đang đi tìm gì đó mãi không thấy, có lúc mơ mình chuẩn bị đi học nhưng mãi vẫn không thể ra khỏi nhà, lại có lúc mơ Quân trở về, nói rằng chúng tôi hãy quay lại từ đầu.
Cũng như tôi, Quân hoàn toàn bình thường. Anh ăn ngủ đều đặn, ở trên lớp học hành chăm chỉ hơn hẳn, không còn gục mặt xuống bàn nữa. Từ trường trở về, anh ở lì trong phòng làm gì không ai biết, nếu không thì sẽ đi ra ngoài tới tận tối muộn mới về. Nhìn anh vẫn sinh hoạt ổn định, người không gầy đi, trong lòng tôi cũng an tâm ít nhiều.
Tôi không thấy đau, Quân chẳng buồn bã, có lẽ giữa chúng tôi đúng như bà Hạnh nói, chỉ là thoáng qua mà thôi, thời gian qua đi sẽ xóa nhòa tất cả. Sau khi lớn lên, rồi gặp được người thích hợp, lập gia đình, sinh con đẻ cái, thỉnh thoảng mệt mỏi với hiện tại, tôi sẽ hồi tưởng về khoảng thời gian hạnh phúc bên anh, như vậy là đủ rồi.
Tình yêu vốn là chuyện của riêng mình, đau thương tất nhiên cũng là chuyện cá nhân. Dù cho có mất mát cùng cực, hay chịu đựng những biến cố to lớn thế nào đi nữa, mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục đi trên quỹ đạo của nó. Đêm đen buông xuống đều đặn, tập cho tôi thói quen ngồi bất động chờ trời sáng. Rồi khi mặt trời nhô cao, ánh nắng lấp lánh bung mình trong không gian, vỡ vụn ra từng giọt vàng ươm, chúng tôi sẽ lại tiếp tục bước đi trên con đường đã chia hai ngả.
Thời gian tích tắc qua đi, ngày thi học kỳ đã dần đến gần. Theo lịch của nhà trường, chúng tôi được nghỉ học năm ngày để ôn thi, sau khi kì thi kết thúc, nấn ná thêm mấy ngày để biết điểm là có thể nghỉ Tết.
Từ sau đợt Giáng sinh, tôi hình thành thói quen ở lì trong phòng, lúc không học bài thì lên mạng làm việc, cơm canh đều có người mang lên tận nơi, sau đó dọn xuống. Ở mãi trong phòng thế này, tôi chợt hiểu ra vì sao có rất nhiều bậc thánh nhân đã tìm đến những nơi hoang vắng mà ẩn cư. Hóa ra, một mình cũng không phải là cô đơn, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng, giống như mọi sự đời ngoài kia đều không thể ảnh hưởng đến mình. Hơn nữa, ở trong phòng thế này, da còn trắng ra nữa. Đem so với tấm hình chụp gần đây nhất ở Nha Trang, tôi rõ ràng đã trắng hơn vài phần. Lần đi Nha Trang hôm đó, bọn tôi đã chụp rất nhiều hình, cũng không ít tấm của tôi và Quân chụp riêng.
Ngồi khoanh chân trên giường, tôi chậm rãi lật từng trang album, kỹ càng ngắm nghía từng bức ảnh. Nha Trang thật đẹp làm sao! Biển xanh ngát vừa nhìn đã thấy mát mẻ, bãi cát trắng tinh và mịn màng như bột mì, lại thêm trời lúc nào cũng trong vắt. Vì thế, mỗi tấm ảnh chúng tôi chụp đều rất đẹp. Nếu có thể, tôi muốn được quay lại đó. Ở đó, có rất nhiều kỷ niệm của tôi và Quân, có tiếng cười của anh, có cả tiếng sóng biển đang xen trong những lời thì thầm yêu thương anh dành cho tôi. Tôi muốn trở lại đó, tìm kiếm chút cảm giác xưa cũ. Từ ngày Quân đi, lòng tôi hoàn toàn chết lặng, một chút vui vẻ hay đau buồn cũng không còn tồn tại nữa. Cứ mãi trống rỗng thế này, tôi có lúc còn tự hỏi mình là ai.
Thế nhưng trống rỗng không phải là tệ hoàn toàn. Trước mặt tôi lúc này đây là bảng thông báo điểm thi học kỳ. Và ngay kia, cái tên tôi đứng đầu tiên, được viết bằng mực đỏ, nằm trên gần một ngàn cái tên. Vì suốt ngày ở trong phòng học bài, đọc sách, ôn tập, học nâng cao, điểm số của tôi đã tăng lên rõ rệt.
Mắt tôi không tự chủ mà tìm cái tên Ngạo Quân. Tôi không nắm được thành tích chính xác của anh, nhưng hình như đã tiến bộ rất nhiều, hoặc bây giờ mới chịu thể hiện thực lực. Tên anh đứng thứ mười bảy, không phải trong top mười, nhưng mà cũng hơn rất nhiều học sinh.
Ngoài ra, trong top mười, có rất nhiều cái tên lạ mà tôi chưa từng thấy qua. Tôi đoán, bọn họ không có ý giành học bổng, cho nên những kỳ thi quý thì không có thành tích gì nổi bật, nhưng thi học kỳ lại khác, tất nhiên phải dốc hết sức.
Khi tôi còn đang đứng ngửa cổ nhìn bảng điểm, một cánh tay bất ngờ quàng lên vai tôi, sau đó là giọng nói của Nhật:
- Người đẹp não dài! Cậu thật là làm người khác ngưỡng mộ quá đi. Cậu xem, điểm cậu bỏ xa điểm người đứng thứ hai.
Tôi không gạt tay Nhật ra, cũng không trả lời lại. Người đứng thứ hai kia chẳng phải cậu ta thì là ai. Đúng là nhiều lời!
Tôi xoay người, đi về lớp, thế nhưng cánh tay kia vẫn không rớt khỏi vai, là vì Nhật cũng đi cùng tôi.
- Cậu vẫn còn giận tớ à?
Tôi vẫn không trả lời. Gần đây tôi cảm thấy mình rất lười nói chuyện. Nếu có thể im lặng vĩnh viễn, với tôi là một điều tốt. Hơn nữa, từ sau ngày Lễ Nhà giáo, tôi đã không nói chuyện với Nhật cho đến giờ, thế nên cảm thấy rất xa cách.
- Thôi nào, cười một cái đi! Đã rất lâu rồi cậu không cười. - Giọng Nhật tiu nghỉu.
Cười? Hình như tôi quên mất còn có loại trạng thái này. Phải rồi, đã rất lâu, tôi không cười, không nói chuyện, cũng chẳng khóc. Đông Anh vốn không có kiểm tra miệng, điểm được lấy dưới dạng kiểm tra mười lăm phút trên giấy, cho nên tôi đã im lặng rất lâu rồi.
- Không cười thì nói gì đó với tớ đi! - Minh Nhật nói như van xin.
Tôi vẫn không lên tiếng. Không phải tôi cố tình im lặng, chỉ là đột nhiên chẳng thể nhớ phải mở miệng như thế nào. Tôi thích trạng thái hiện tại, chỉ việc thở, nhìn mọi thứ, không can thiệp, cũng không liên quan đến bất cứ điều gì.
Thế nên, tôi tiếp tục giữ im lặng, kể cả khi Nhật gào lên, lay mạnh người tôi. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ bất lực của cậu ta khi nhìn tôi đi vào lớp. Chắc cậu ta nghĩ tôi giận. Thực ra tôi không hề giận Nhật, chuyện đó cũng đã sớm không còn để trong lòng. Tôi chỉ đơn giản là không thể nói chuyện mà thôi.
Kì thi vừa kết thúc, chúng tôi không phải học bài mới, chỉ ở trên lớp cho đủ tiết để tổng kết cuối kỳ, đồng thời đợi tổng kết điểm rồi phát sổ liên lạc.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm từ ngoài cửa đi vào, trên mình mặc bộ áo dài cam, vốn là đồng phục giáo viên của trường. Theo nghiên cứu, nhìn vào màu cam có thể làm não bộ tỉnh táo hơn, tôi đoán vì vậy mà áo dài giáo viên là màu này. Tuy nhiên, bộ đồ này chỉ mặc vào những dịp đặc biệt, còn thường ngày thì đều là đồ tự do.
Chúng tôi đứng lên chào cô, sau đó ngồi ngay ngắn vào chỗ. Kỷ luật của Đông Anh rất nghiêm, học sinh lại có tính tự giác đáng ngưỡng mộ. Dù mấy ngày nay đều không phải học, nhưng cả lớp luôn giữ trật tự, trò chuyện chỉ trong mức nhất định, tuyệt đối không nháo nhác.
Cô chủ nhiệm của chúng tôi tên Trâm, là giáo viên dạy Toán. Chính vì thế, lớp tôi đa phần đều học rất vững môn này, bởi cô giảng bài có phần kỹ lưỡng hơn những lớp khác.
Tôi ngồi dựa hẳn vào bức tường phía sau, nhìn cô Trâm duyên dáng kéo tà áo dài phía sau lên trước, để ngay ngắn trên đùi, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi cất giọng:
- Điểm cuối kỳ thì các em đã coi rồi, nhưng điểm chi tiết và tổng kết thì được ghi trong sổ liên lạc. Sổ này cô sẽ phát vào buổi họp phụ huynh cuối tuần này. Bây giờ lớp trưởng phát giấy mời họp cho các bạn. Riêng về Minh An, hiệu trưởng bảo em không cần mời phụ huynh, và có thể lấy sổ liên lạc ngay bây giờ. - Dứt lời, cô lấy trong cặp mình ra một tờ giấy cứng màu vàng nhạt, bọc cẩn thận trong bìa bóng bọc vở.
Tôi im lặng, chầm chậm đi lên bàn giáo viên. Ở dãy bên kia, Diệu My cũng đang đi lên để nhận xấp giấy mời.
- Điểm của em rất cao, lại học đều ở tất cả các môn. Khá lắm! Tiếp tục cố gắng nhé! - Khi đưa sổ liên lạc, cô Trâm nói với tôi.
Tôi mím môi, im lặng gật đầu. Khi ngẩng lên, tôi nhận được cái chau mày khó chịu của cô. Tôi thở dài, nhìn cô bất lực, lắc đầu nhè nhẹ.
- Em...? - Cô Trâm nghi ngại nhìn tôi.
Tôi lại gật đầu. Đúng như cô nghĩ, tôi... không thể nói chuyện. Tôi đã mất khả năng nói kể từ sau khi đọc lá thư của Quân. Ban đầu, tôi vẫn chỉ nghĩ mình muốn im lặng, nhưng mới đây, tôi nhận ra, mình không thể nói.
Mắt cô trào lên một sự cảm thông nhưng vẫn có chút nghi ngờ.
Tôi mặc kệ, cầm sổ liên lạc trở về chỗ ngồi, dựa vào tường, thong thả mở ra xem điểm. Thật may, tôi không hề sa sút chút nào, những con điểm vẫn đều đều. Với hạnh kiểm tốt và điểm số cao, học kỳ này, tôi đạt học sinh giỏi.
Sau khi Diệu My phát giấy mời họp phụ huynh xong, cô đưa cho chúng tôi chuyền tay nhau tờ đăng ký phụ đạo trên trường. Ở những trường khác, phụ đạo là không bắt buộc, nhưng ở Đông Anh, để duy trì thành tích chung của trường, tất cả học sinh đều phải học, ký vào giấy chỉ là hình thức mà thôi.
Kết thúc việc đăng ký học phụ đạo, cô Trâm cất lời:
- Lớp mình, bạn nào đăng ký học thêm ở nhà cô thì giơ tay. Từ học kỳ sau, cô sẽ mở lớp phụ đạo thêm.
Cả lớp gần như giơ tay ồ ạt, trừ tôi. Tôi vốn không thích đi học thêm. Không thể kiểm soát ánh mắt mình, tôi quay sang nhìn Quân, phát hiện anh cũng giơ tay đăng ký. Từ lúc nào Quân lại chăm học đến vậy? Nhưng như thế tốt cho anh mà. Sau này, kế thừa công ty của ông Hùng, anh phải thật giỏi giang để được lòng các cổ đông, và cũng để thể hiện bản lĩnh của chính mình.
Kết thúc những việc lặt vặt cần thiết, chúng tôi được cho về, ngày mai lên trường dọn vệ sinh lớp học và sân trường, chuẩn bị cho buổi tổng kết cuối kỳ.
Khi tôi ra khỏi lớp, Nhật đang đứng đợi bên ngoài. Nhìn thấy tôi, cậu ta đi nhanh đến, mặt tươi cười rạng rỡ:
- Đi chơi nhé!
Tôi không trả lời, cũng không nhìn Nhật nữa, đi lướt qua cậu ta. Từ phía sau, Nhật giữ tay tôi lại:
- Này! Thi xong rồi, đi chơi một bữa cho thoải mái đi mà!
Tôi giằng tay ra, chau mày để biểu thị sự khó chịu, sau đó lại quay người bỏ đi. Tôi không muốn ra ngoài, không muốn gặp ai hết. Tôi thích căn phòng của mình hơn, quen thuộc với sự yên tĩnh và đối diện với duy nhất bản thân mình.
Nhật tiếp tục kéo tôi lại, quát lên:
- Ít nhất cậu cũng phải nói chuyện với tớ chứ.
Tiếng quát của Nhật khá to, làm cho các học sinh đi gần đó phải ngoái lại.
Tôi rất khó chịu, giằng mạnh tay, nhưng Nhật siết thật chặt.
- Bỏ tay ra! - Tiếng Ngạo Quân lành lạnh vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn, thấy anh đang đứng ngay bên phải Nhật. Đã rất lâu rồi tôi không nhìn anh ở khoảng cách gần thế này, nhưng lúc này tim vẫn chỉ trống rỗng, không có lấy một chút nhấn nhá.
- Cậu là gì mà quản? Hai người chia tay rồi mà. - Nhật gằn giọng với Quân. Đừng thắc mắc vì sao cậu ta biết. Chuyện tôi và Quân chia tay, cả trường này đều biết, đương nhiên là từ miệng My đi loan rồi. Hơn nữa, chúng tôi dính nhau như vậy, chỉ cần thấy hai người hai góc trong nhà ăn, mọi người đều sẽ nắm rõ mọi chuyện.
- Là anh trai. - Quân nghiến răng, mắt hồ ly nhỏ hẹp nhẹo lại nguy hiểm, cái nhìn lạnh đến âm độ.
Nhật buộc phải buông tay tôi ra. Nếu chỉ là bạn trai cũ, Quân rõ ràng không có quyền quản. Nhưng trên danh nghĩa là anh trai, Quân hoàn toàn đủ tư cách cho Nhật một trận nếu còn tiếp tục quấy rầy tôi.
Tôi nhìn Quân, trong lòng không cảm kích, cũng chẳng xúc động. Có lẽ anh đã xác định rõ mối quan hệ với tôi, và chỉ làm những điều trong mức độ anh trai, em gái mà thôi.
Dứt cái nhìn ra, tôi quay đi, tiếp tục tiến về nhà xe. Tay tôi lại bị giữ lấy, lần này là Quân.
- Nếu không thích thì em phải nói nó tránh xa ra chứ? - Quân vẫn còn tức giận, giọng nói rất nặng nề, hơi thở lạnh lẽo kinh người.
Tôi quay lại, dùng tay còn lại gỡ tay Quân ra khỏi cổ tay mình, trơ mắt nhìn anh. Không nhanh không chậm, tôi quay lưng bỏ đi. Tôi không muốn đối diện với anh, sợ anh phát hiện ra mình không thể nói được. Khi yêu, sai lầm của người con gái chính là để người ta biết mình yêu họ quá nhiều. Khi chia tay, sai lầm tiếp theo chính là để người ta biết được mình vì mất họ mà đau thương quá nhiều. Tôi không muốn Quân nhìn ra những trống rỗng trong lòng mình. Thực tâm, tôi mong anh có thể cứ thế tiếp tục cố gắng vì tương lai, đừng bận tâm đến tôi, đừng áy náy hay phải có trách nhiệm của người anh trai gì cả. Cứ mặc kệ tôi chính là sự giúp đỡ lớn nhất lúc này.
***
Buổi tổng kết của chúng tôi diễn ra trong không khí vui tươi. Vì là ngôi trường có thành tích học tập cao cho nên học sinh bị điểm kém gần như không có, kém thì cũng chỉ là kém hơn những bạn khác, chứ không có điểm dưới trung bình. Chính vì vậy, chồng phần thưởng để trên kia rất lớn, đọc tên học sinh lên nhận quà cũng rất lâu. Sau cùng, chúng tôi được thông báo sẽ nghỉ Tết mười ngày, sau đó học kỳ hai chính thức bắt đầu.
Kết thúc lễ tổng kết, các lớp tổ chức liên hoan. Lớp tôi định về nhà cô Trâm nấu gì đó.
Tôi nhìn cô Trâm, cô cũng hiểu tôi đang nghĩ gì. Cả lớp chơi vui vẻ như vậy, nếu tôi ngồi im không nói, chắc chắn sẽ rất khó coi, nhưng tôi lại không thể nói. Chính vì vậy, cô cho phép tôi vắng mặt.
Cả lớp rời đi, còn lại một mình, tôi không về nhà ngay, thơ thẩn đi đến thư viện. Ngày hôm nay, thư viện hoàn toàn vắng vẻ, người thủ thư cũng đang chuẩn bị ra về nghỉ Tết.
Tôi chọn một cuốn sách vô thưởng vô phạt, ngồi xuống đất, dựa vào kệ sách, bắt đầu đọc. Nhưng chưa được mấy trang, sách của tôi bị Minh Nhật lấy đi.
- Nghỉ ngơi đi! Lúc không phải học, nên tranh thủ nghỉ ngơi. - Nhật vừa nói vừa đặt cuốn sách lại chỗ của nó trên kệ.
Ngồi xuống cạnh tôi, cậu ta tiếp tục:
- Tết này cậu có định đi đâu chơi không?
Tôi đương nhiên vẫn im lặng. Sự im lặng của tôi có lẽ làm rất nhiều người cảm thấy bị coi thường, trong đó có Nhật. Cậu ta đẩy tôi ngã xoài xuống nền gạch bông, chồm người lên, mặt hằm hằm:
- Chẳng lẽ cậu ghét tớ đến mức một từ cũng không muốn phí phạm? - Nhật không quát lên, là vì đang ở trong thư viên.
Tôi dùng hay tay đẩy cậu ta ra, nhưng lại bị cậu ta nắm lấy. Hai tay tôi bị Nhật ghì chặt trên đỉnh đầu bằng một bàn tay. Đôi mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Cậu làm tớ bực rồi đấy. Cậu có nói chuyện với tớ không thì bảo?
Tôi im lặng, nghiêng mặt, không nhìn vào Nhật nữa. Tôi đã không còn khả năng cảm nhận và nói chuyện nữa rồi. Cậu ta có nổi điên thế nào thì tôi cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Đột nhiên, một bờ môi lành lạnh, ươn ướt chạm vào môi tôi. Tôi giật mình, định rút tay lại để đẩy Nhật ra, nhưng hai tay đã bị giữ chặt.
Nhật tiếp tục hôn tôi, không gấp gáp, sau đó cắn mạnh. Tôi không thể la lên, cũng không buồn phản kháng. Tôi biết, cậu ta chỉ muốn ép tôi phải lên tiếng, ngoài ra chẳng có ý gì khác. Đây là thư viện trường, có mười lá gan cậu ta cũng chẳng dám làm bậy.
Ban đầu, tôi nhột nhạt, sau đó bị day cắn hơi tê, giờ thì đau buốt. Mùi máu sộc lên, mặn và nồng.
Nhật nhả tôi ra, cũng buông hai cánh tay của tôi. Tôi có thể thấy trong mắt cậu ta sự giận dữ cùng cực bất lực, lại có chút mất mát, tủi thân.
Dáng người cao lớn rời khỏi tôi, ngồi dựa vào kệ sách, thở dài. Tôi từ từ ngồi dậy, tay theo quán tính chạm vào môi mình. Máu chảy ra dính lên tay tôi, không nhiều, nhưng đỏ. Tôi cắn cắn môi, nhìn Nhật đang ngồi cúi đầu. Trong giây lát, tôi thật sự sững sờ. Từng giọt nước mắt nhỏ xuống vạt áo trắng, Nhật đang khóc. Tại sao lại phải khóc như thế? Cậu ta tức đến thế sao?
Nghĩ cũng tội, thôi thì không giày vò cậu ta nữa. Tôi lay nhẹ người Nhật, cậu ta vẫn không ngẩng lên, có lẽ không muốn bị nhìn thấy bản thân rơi nước mắt. Tôi đành đến quỳ xuống trước mặt Nhật, dùng tay mình nâng đầu cậu ta lên. Nhưng Nhật ghì lại, buộc tôi phải dùng cả hai tay. Bàn tay dính máu của tôi không cẩn thận chạm lên má Nhật, một vệt đỏ loang trên nước da trắng như đậu hũ non, tạo nên cảm giác chân thực mà cũng thật hư ảo.
Khi tôi làm cho Nhật chịu ngẩng đầu lên, nước mắt cậu ta đã khô, chỉ còn lại đôi mắt u sầu, đen nghịt lại. Nhật nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, giống như vừa có cơn lốc quét qua lòng, lấy đi mọi thứ bên trong cậu ta.
Tôi nhìn Nhật hồi lâu, rồi chỉ tay vào miệng mình, sau đó bất lực lắc đầu.
- Cậu... - Nhật là người thông minh, đương nhiên hiểu ý tôi. Phản ứng của cậu ta y hệt cô Trâm, vừa xót xa, lại cũng rất nghi ngờ: Không thể nào! Một người không bị câm tại sao giờ lại không nói được? Đi bệnh viện! Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra! - Nói rồi Nhật toan đứng lên, muốn kéo theo cả tôi cùng đứng.
Nhưng tôi ghì người lại, nhìn Nhật, rồi lắc đầu. Tôi muốn như thế này. Thực lòng tôi không muốn phải lên tiếng nói chuyện với bất cứ ai nữa. Cứ thế này, mãi mãi thế này, cũng là chuyện tốt.
Nhật ngừng lôi kéo, ngồi xuống đối diện, đem cái nhìn xoáy sâu vào mắt tôi, sau đó cất lời:
- Cậu vẫn còn nhớ giấc mơ du học của mình chứ?
Tôi gật đầu.
Nhật tiếp tục:
- Cậu muốn du học để có tương lai tốt hơn?
Tôi lại gật đầu.
- Thế không thể nói thì cậu sẽ làm gì trong tương lai?
Câu hỏi của Nhật không phải tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Tôi tin như thế. Có rất nhiều người khuyết tật vẫn thành công đấy thôi.
- Lần đầu tiên gặp cậu, tớ bị choáng ngợp bởi vẻ tự tin và đôi mắt như luôn thách thức. Lúc đó, tớ cảm thấy, không cô gái nào trên đời này có thể đẹp bằng cậu. Tớ thích nhất là nhìn cậu đọc sách, gương mặt nghiêng nghiêng, nắng chiếu vào làm mái tóc như bừng sáng, trong đôi mắt là vô vàn kiên cường và hoài bão. Khi đó, cậu đẹp như một nữ thần. - Nhật vừa nói, tay vừa xoa nhẹ lên gò má tôi.
Tôi không tránh, cũng không gạt ra, mặc kệ cảm xúc đang dâng lên của cậu ta.
- Nhưng mà từ sau đợt tết Tây, cậu thay đổi hoàn toàn. Mắt cậu không còn sáng, nó trơ lì và trống rỗng. Cậu không còn cười nữa, gương mặt ảm đạm, cái nhìn vô hồn. Cậu yêu Ngạo Quân đến thế sao?
Tôi không gật hay lắc đầu, chỉ thinh lặng nhìn Nhật. Giá như mọi người cứ mặc kệ tôi, đừng ai để tâm đến, đừng ai nhắc cho tôi biết sự suy sụp của mình, để tôi tiếp tục tin mình chẳng sao cả. Tốt nhất là hãy cứ để tôi ngủ yên trong miền hoang hoải trống trải của riêng mình, vùi thật sâu trong lớp không khí cô tịch xung quanh, thinh lặng với cuộc đời, thinh lặng với cả chính mình. Hãy cứ mặc kệ tôi, như cách tôi mặc kệ mình. Tôi đã chẳng buồn khóc cho những bất hạnh, chẳng buồn thương xót chính mình, chẳng buồn than thân trách phận, hay một lần cố gắng níu kéo, vậy thì mọi người việc gì cứ phải xót thương tôi? Như Nhật, hay như ánh mắt bà Hạnh nhìn tôi, nó ánh lên sự thương cảm, sự bất lực. Nó như một cái tát mạnh vào mặt tôi, nhắc nhở tôi về sự đáng thương của mình lúc này.
Tôi vẫn thinh lặng, kể cả khi Nhật lại vì tôi mà rơi nước mắt, kể cả khi bờ môi cậu ấy chạm vào môi tôi, xóa đi dòng máu nãy giờ vẫn âm ỉ rịn ra.
Chương 22:
Hôm nay chính xác là mùng mấy Tết, bản thân tôi cũng không biết nữa, chỉ nhớ từ hôm được nghỉ học, tôi ở lì trong phòng, ăn, ngủ và đọc sách. Tết nhất, công việc trên mạng cũng được nghỉ, tôi đã nhàn rỗi lại càng nhàn rỗi hơn.
Có tiếng gõ cửa, tôi nghĩ chắc lại là bà Hạnh. Không phải tôi đoán sự như thần, mà ngoài bà ta ra thì không ai có việc gì tìm tôi.
Bà Hạnh đi vào, ngồi xuống bên mép giường, nhìn tôi, rồi thở dài:
- Hôm nay đã mùng ba tết rồi, con không đi chúc tuổi bà con à?
Chúc tuổi bà con? Tôi làm gì có bà con. Bọn họ đã quay lưng hết khi ba tôi bị bắt rồi mà.
- Ít nhất con cũng nên xuống nhà, chào hỏi những người đến chúc tuổi. - Bà Hạnh lại thở dài.
Tôi không thể nói thì chào hỏi họ kiểu gì? Hơn nữa, tôi đâu có quen, biết ai vào ai mà chào.
- Mẹ Quân mới về, đang ngồi dưới nhà đấy. Bà ấy chưa bao giờ về đây vào dịp Tết như năm nay. Hôm nay mọi người sẽ cùng ăn cơm gia đình, tất cả phải đông đủ. Con chuẩn bị đi! - Để kết thúc màn độc thoại, bà Hạnh dứt lời liền ra khỏi phòng.
Tôi tự nhiên muốn thở dài quá. Việc phải gặp người khác làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng biết làm gì hơn đây? Việc bà Hạnh lên gọi tôi chắc chắn là ý của ông Hùng. Dù sao tôi cũng không nên tỏ ra trẻ con khó bảo. Thôi thì thay đồ, xuống với mọi người một lúc.
Khi tôi xuống đến, mọi người đều đã ngồi bên bàn ăn. Ông Hùng ngồi nơi đầu bàn, bên phải là bà Hạnh. Một người phụ nữ ngồi bên trái ông, kế đến là Ngạo Quân. Tôi đi đến, ngồi xuống cạnh bà Hạnh, đối diện với Quân.
- Chào Minh An! - Người phụ nữ lạ cất tiếng bắt chuyện với tôi.
Tôi ngẩng lên, khe khẽ gật đầu chào bà. Bà ấy có gương mặt rất đẹp, cái nhìn hút hồn, từng đường nét ma mị câu dẫn. Ngạo Quân cũng có những điều đó, nhưng vẻ lạnh lùng và rắn rỏi lấn át đi sự yêu mị kia. Hai mẹ con họ ngồi cạnh nhau, quả thật không giới thiệu cũng biết là người nhà. Tuy nhiên, nhìn thế này, bà ấy chỉ giống như chị của Quân mà thôi, bởi trông quá trẻ và quyến rũ.
Tôi cụp mắt, không nhìn nữa, chuyên tâm ăn uống.
Khác với những cặp vợ chồng ly hôn là từ mặt nhau, ba mẹ Quân nói chuyện rất thoải mái, như hai người bạn lâu ngày gặp lại, giống như giữa họ chẳng có chung đứa con nào cả. Mẹ Quân cũng rất tự nhiên nói chuyện với bà Hạnh, như thể họ không hề có kiếp chung một người chồng, mà là chị em thân thiết.
- Minh An, mẹ cả nghe nói con học rất giỏi. - Mẹ Quân bất ngờ bắt chuyện với tôi.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn, nhất thời không biết phải làm như thế nào.
Bà ấy nheo mắt nhìn tôi, không khó chịu, chỉ là đánh giá, sau đó quay ra nói với bà Hạnh:
- Chị nghĩ em nên đưa An đi bệnh viện kiểm tra.
- Sao cơ? - Bà Hạnh ngỡ ngàng.
- Không lẽ em không phát hiện ra con bé không thể nói nữa? - Giọng mẹ Quân cao vút.
Dù cúi đầu, nhưng tôi có thể cảm nhận bốn con người đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Minh An, con lên tiếng cho mẹ nghe mau! - Bà Hạnh hoang mang. Ở trước mặt ông Hùng, bà ta phải diễn vở tình mẫu tử với tôi, có lẽ sự lo lắng kia cũng chỉ là diễn.
Tôi im lặng, không ngẩng đầu, chỉ ngồi bất động.
- Minh An! - Bà Hạnh mất dần kiên nhẫn.
Không nhận được lời nào từ tôi, bà ta thều thào yếu ớt:
- Trời ơi, con gái tôi! - Sau đó ngất đi.
Đến tôi cũng không biết bà ta thật sự bị sốc hay đang diễn nữa.
Ông Hùng và mẹ Quân ùa đến đỡ lấy bà Hạnh. Phần tôi, vẫn tiếp tục ngồi im trên ghế mình, chỉ trơ mắt nhìn. Đến khi hai người tỉnh đưa một người ngất về phòng, bàn ăn chỉ còn lại tôi và Quân. Tôi nhìn anh, bắt gặp cái nhìn của anh đang xoáy sâu vào mình, ánh mắt bung ra đầy bàng hoàng, sau đó se lại.
Thôi không nhìn nữa, tôi đứng lên, trở về phòng mình. Bốn góc nhà ăn đều có máy quay, tốt nhất, không nên làm gì ảnh hưởng đến Quân.
Tất nhiên, sau sự việc ngày hôm đó, tôi bị lôi đi bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ chuẩn đoán tôi bị mất ngôn ngữ tạm thời do sốc tâm lí, thêm vào đó là mắc chứng trầm cảm nặng vì dồn ép tâm trạng trong thời gian dài. Họ hẹn cho tôi một chuyên gia tâm lí để chữa trị, thêm vào đó là thuốc an thần uống kèm.
Mùa Tết của tôi đã kết thúc như thế. Không thăm thú, không bánh chưng, không chúc tuổi, thậm chí cũng không tủi thân. Đáng lẽ, mùa Tết đầu tiên không có gia đình bên cạnh, tôi sẽ rất buồn, thậm chí khóc hằng đêm. Nhưng không, lòng tôi hoàn toàn hốc hác, một chút cảm giác cũng không có.
Ngày đầu tiên của học kỳ hai, nhà tôi có thêm hai thành viên mới. Đầu tiên, là bào thai mới hình thành trong bụng bà Hạnh. Để dưỡng thai, ông Hùng đưa bà ta đến biệt thự ở Hawaii. Người thứ hai là một cô gái do Quân dẫn về. Tôi đoán đó là bạn gái mới của anh. Cô ấy rất đẹp, có cái tên tao nhã là Lam Anh. Tên sao người vậy, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ thanh thoát mà cũng thật trẻ trung. Lam Anh giống như một dòng nước nhỏ trong vắt, chảy trên những hòn đá cuội trắng nhẵn, tươi mát và thanh tân. Dù chẳng muốn chút nào, nhưng tôi phải thừa nhận hai người họ ở bên nhau trông rất đẹp đôi.
Người ta chuẩn bị cho cô ấy căn phòng bên cạnh phòng Quân, đã thế còn gọi người đến, đục ra một cánh cửa thông giữa hai căn phòng ấy. Tôi nghĩ, sao họ không ở chung một phòng luôn đi cho lẹ?
Tôi trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra, lặng lẽ đi về phòng mình. Sau khi cánh cửa đóng lại, cả người tôi vô lực khụy xuống, rồi nằm xoài ra sàn. Tôi nghĩ mình sẽ bật khóc, thậm chí gào lên, nhưng tôi vẫn không thể. Mọi thứ ứ lại nơi cổ họng, nước mắt vẫn không trào ra, chỉ có cơn đau buốt dồn dập bủa vây trái tim. Từng hơi thở như hấp hối, in hằn vào không gian trống trải xung quanh. Tôi cảm nhận như mình đang nằm trong một vùng mù sương, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Cái mằn mặn ngấm sâu vào xương tủy tôi, sự lạnh lẽo giày vò da thịt. Thôi thấy cả người mình lạnh toát, nhưng đến một cái rùng mình cũng không đủ sức. Tôi không thể bước, vì không nhìn được sau lớp sương kia là mặt đất hay vực sâu, cũng không thể gào lên, vì không biết đến cứu mình là người hay quái vật. Cho nên, tôi cứ nằm bất động như thế, để mặc cái lạnh vây lấy mình.
Có lẽ, tôi gục ngã mất rồi. Thì ra, tình yêu chân thật thật là khi mất nhau, vẫn không tin mọi chuyện đã kết thúc, trong lòng vẫn âm thầm nghĩ một ngày người ta sẽ trở về. Dù Quân đã không còn ở bên tôi, như từ đó đến giờ, tôi vẫn không nghĩ rằng mình vĩnh viễn mất anh. Sâu trong lòng tôi, luôn tồn tại một suy nghĩ rằng anh có khổ tâm gì đó, rồi một ngày anh sẽ về. Thế nhưng, sự xuất hiện của Lam Anh đã đánh bật rễ tất cả những hy vọng ngu ngốc ấy.
Lẽ ra tôi nên thấy tự hào mới phải chứ nhỉ? Tôi không phản bội anh, cũng không rời bỏ anh, đã yêu anh bằng cả trái tim và sinh mạng mình. Ngày hôm nay, anh ở bên người khác, bỏ lại tôi, tôi nên vui vì mình không sai trong tình yêu này. Nên vui, nhất định nên vui!
Khi tôi tỉnh lại, đã là năm giờ sáng, cơ thể tê cứng vì lạnh, da thịt như tảng nước đá giá buốt. Rời khỏi sàn nhà, tôi đi vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước thật nóng, hi vọng có thể ấm hơn. Thế nhưng người tôi dường như lạnh từ tim, dù cả người rất ấm áp trong nước, nhưng lồng ngực cứ tê buốt liên hồi. Cơn đau thành hình, thành sắc, không phải mơ hồ hay tự bản thân cường điệu lên. Đau đến mức tôi phải gập người lại. Đau như có ai đó vừa bắn một viên đạn găm vào tim tôi. Phải chi, ngay từ đầu, tôi đừng bước chân vào căn nhà này. Phải chi, ngay từ đầu, tôi đừng căm phẫn muốn trả thù.
Cố dằn lại cơn đau, tôi đứng trước gương, ngắm nghía sợi dây chuyền trên cổ mình lần nữa, rồi dứt khoát tháo nó ra. Nó sẽ chẳng thể ghép vào với sợi nào khác, vì cái vừa khớp chỉ có một. Cho nên, khi mảng ghép kia đã không cần đến, nó chỉ còn là vô dụng. Tôi đã luôn đeo sợi dây này trên cổ, dù Quân đã ra đi từ lâu rồi, bởi vì âm ỉ trong lòng vẫn ấp ủ niềm tin một ngày anh sẽ trở lại. Nhưng giờ thì hết rồi, thực tế đã tạt cho tôi một gáo nước để tỉnh ra.
Đi đến bên tủ, tôi lấy ra chiếc hộp, bên trong là khăn quàng cổ mà tôi đan cho Quân. Nó đã không có dịp được trao đi, cũng không được anh quàng lên dù chỉ là một lần. Cất sợi dây chuyền vào đó, tôi tự hứa từ nay sẽ không mở chiếc hộp này ra. Vùi chôn tất cả có lẽ là lựa chọn duy nhất mà tôi có thể, và cũng là điều Quân mong muốn nhất.
Việc sáng ra phải đụng mặt hai người kia sẽ làm cho cả ngày không còn bình lặng nữa, cho nên tôi quyết định đi học mà không ăn sáng. Tôi không muốn cùng chung bàn ăn với họ, nhìn Quân chăm sóc Lam Anh như đã từng làm với tôi. Phải chi lòng tôi cứ như lúc Lam Anh chưa xuất hiện, không tồn tại chút cảm xúc nào, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Dù không vui, nhưng tôi ít nhất chẳng buồn. Không như lúc này, trái tim cứ rên xiết từng hơi dài, đau thắt, lòng đắng tê tái.
Lúc tôi ra cổng, bắt gặp Diệu My đi chạy bộ về. Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt chế giễu và hả hê, trên môi còn rõ ràng một nụ cười nửa miệng như khiêu khích. Với con nhãi này, tôi đã muốn giết chết từ lâu rồi. Loại người chỉ có thể hạnh phúc trên nỗi đau của người khác chính là kẻ bất hạnh. Nếu đã sống bất hạnh, chi bằng chết đi.
Miệng tôi co giật, tự nhiên muốn cười. Tạm thời không đến trường ngay, tôi quay lại nhà, viết ra một tờ giấy, rồi đến gõ cửa phòng Lam Anh.
Cô ấy mở cửa cho tôi ngay sau tiếng gõ, ánh mắt có vẻ bất ngờ, lại có chút dè chừng, cứ như sợ tôi sẽ nhảy vào cấu xé.
Tôi không cười, không gật đầu chào, đưa cho cô ấy tờ giấy mình đã viết sẵn.
Lam Anh nhìn tôi nghi hoặc:
- Em không nói chuyện được?
Tôi gật đầu.
- Bị từ bé à?
Tôi lắc đầu. Không muốn mất thời gian, tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay