Truyện cổ tích Mèo và Sói
chuyện điện thoại với cô. Và nhất là khi rõ ràng chỉ có 1 mình anh đang độc thoại. Nhưng anh lại ko muốn cúp máy. Ít ra thì anh biết chắc rằng cô vẫn đang ở đó, trong căn phòng của anh.
Cầm ống nghe 1 cách miễn cưỡng, Minh chẳng thích phải nói chuyện với anh 1 chút nào, nhưng bà giúp việc lại khiến cô khó bề từ chối. Cô cứ kệ cho anh muốn nói gì thì nói, cô ko để tâm lắm tới những lời nói bâng cua của anh. Chỉ cảm thấy chút bực bội vì sao bỗng nhiên anh lại nói quá nhiều như thế. Ngồi xuống giường vẫn cầm ống nghe áp vào tai, cô đang ước giá như bà giúp việc ko có ở đây chắc cô sẽ úp chiếc điện thoại xuống, mặc kệ cho hắn tự nói chuyện 1 mình. Nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại.. Cô nghe thấy từ đầu dây bên kia tiếng hắn thở ra 1 hơi rất mạnh, rồi im lặng vài giây.. Và..
“Tôi nghĩ là tôi sẽ về sớm.. để..” Tú Triết ngập ngừng rồi dường như tiếng nói của anh bị nuốt vào trong. “Thôi muộn rồi! Ngủ ngon!” Anh bối rồi rồi cúp máy thật nhanh. Ở đầu dây bên kia Minh nhìn cái điện thoại với vẻ mặt quái lạ, hắn ta muốn nói gì nhỉ, cô hoàn toàn nghe ko rõ. Còn lúc này có 1 người đang dựa người vào ghế, với nhịp tim đập dồn dập. Cuối cùng vẫn ko thể nói ra câu “để gặp em, vì tôi nhớ em!”. Đột nhiên anh cảm thấy mình thật nực cười. Từng này tuổi đầu chưa bao giờ anh trở nên bối rối thế này. Cũng chưa bao giờ trở thành vô dụng thế này. Đứng dậy khỏi ghế, anh bước vào phòng tắm dội nước lạnh cho cái đầu của mình bớt mê muội. Con gái chỉ là món hàng hóa trong tay anh, anh có thể có bao nhiêu tùy thích, dù có là ai đi chăng nữa. Ko nhớ thương, ko tình cảm, họ là sinh vật chỉ chạy theo đồng tiền và anh là người sẽ kiếm tiền từ sự thực dụng của họ. Cuộc sống là thế, anh đã gặp quá nhiều phụ nữ, tìm mọi cách để lấy những người đàn ông giàu có, mồi chài và giả đò. Nhưng còn cô gái đó thì lại thật kì lạ, ngang bướng và ngỗ ngược. Anh chưa gặp cô gái nào lại ngang ngạnh tới vậy. Anh nhốt cô ko biết bao nhiêu lần, hành hạ cô, thậm trí có lần trong cơn giận dữ anh còn đánh cô, nhưng cô ta vẫn hoàn toàn ko sợ anh, cô ta vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt anh mỗi khi nói chuyện, điều đó làm cho anh bỗng cảm thấy mình thật tệ. Có vẻ như anh làm sai quá nhiều, nên mỗi khi nhìn vào đôi mắt sáng của cô thì anh lại thấy mình trở thành nhỏ bé. Đôi khi chỉ đôi khi thôi, anh hoàn toàn quên mất cô chỉ là 1 món hàng mà anh mua về. Và đôi khi, cũng chỉ là đôi khi thôi anh tự nói với mình rằng anh ko hề cần cô ấy 1 chút nào cho 1 giấc ngủ ngon, cho 1 bữa ăn ấm cúng.. Nhưng rồi tất cả những cái đôi khi ấy trở thành cố hữu. Cứ đôi khi rồi trở thành thường nhật
Hoàn toàn ko biết tới những suy nghĩ rối như tơ vò của Tú Triết, hoàn toàn ko biết cái hít sâu rồi thở mạnh ra chỉ để lấy thêm can đảm của anh, hoàn toàn ko biết câu nói nghẹn lại ko thể thoát ra khỏi cuống họng của anh, cô hoàn toàn ko biết rất nhiều thứ. Sau cuộc điện thoại của hắn, bà giúp việc cầm chiếc điện thoại mang ra ngoài ngay lập tức, ko để cô kịp bấm dù chỉ 1 con số nào. Đúng là dân chuyên nghiệp, hành động cũng thật cẩn mật. Minh nghĩ vậy nhìn cánh cửa vừa được đóng kín. Rồi cô quay người lại bước trên chiếc giường với tay hạ bức màn cửa xuống. Ôm bức màn mang vào phòng tắm, thả vào cái chậu to tướng, cô mở nước ra rồi ra phòng ngoài, mở chiếc tủ của anh, hy vọng tìm thấy 1 tấm màn hay gì đó. Nhưng Minh hoàn toàn sững sờ, con mắt cô như sắp lồi ra khỏi tròng. Trước mặt cô nếu nói là 1 bãi chiến trường thì còn quá nhẹ. Làm sao mà trong cái tủ quần áo lại có thể bề bộn thế này chứ. Nào bít tất đã bốc mùi nồng nặc, chiếc áo toàn mồ hôi đang tỏa hương, những bộ vét được vứt lung tung trong cái ngăn tủ mà bên ngoài trong thật sạch sẽ.. 1 sự bê bối tuyệt đối, cô tự hỏi làm sao anh ta có thể gây ra khung cảnh hỗn loạn này, thật đáng nể. Đi vào phòng tắm khóa vòi nước lại, cô sắn tay áo vào việc dọn dẹp lại chiếc tủ. Công việc này khá là vất vả, Minh thức cả đêm chỉ để giặt cái đống đồ hỗn độn của hắn ta. Cô còn mang chút nước hoa ra xịt trong tủ, hy vọng khử đi cái mùi “sát khí” mà hắn để lại. Khi dọn dẹp xong thì mặt trời đã lên thật cao. Có người bước vào, là 1 cô hầu gái mang bữa sáng tới cho cô. Trước khi đi Tú Triết có dặn dò kĩ phải cho cô ăn đầy đủ, ko được để cô bỏ bữa. Thường thì Minh ăn khá là ít, ko phải vì cơm ko ngon, mà bởi vì từ nhỏ cô đã ko phải dạng ăn nhiều, đặc biệt thói quen làm việc bán mạng của cô thường khiến cho những bữa ăn bị quên lãng, tới khi cô nhận ra cơn đói thì có vẻ như đã quá muộn rồi. Minh thường bỏ bữa mỗi khi ko có chị gái cô ở cạnh, tật lười ăn cố hữu của cô như 1 căn bệnh nan y mà chẳng ai có thể chữa được. Nhưng có 1 điều khá kì lạ, cô rất giỏi ăn vặt, nhất là đồ ngọt, cô có thể ăn cả 1 ổ bánh gato thật to, trong nhà cô luôn có những đồ ăn linh tinh và rất nhiều kẹo. Cô là 1 con sâu hảo ngọt, vì thế cho nên cô từng khốn khổ rất nhiều lần vì mấy cái răng sâu. Nhưng dù cho cô hay ăn đồ ngọt, và rất hay ăn đêm thì cô lại hoàn toàn ko thể nào béo lên được. Đó là điều mà chị cô vẫn hay thắc mắc nhất. Tuy mỗi bữa cơm cô ăn ko nhiều, nhưng thông thường cũng ko quá ít. Bù lại cô ăn rất nhiều bánh kẹo, chocolate, và những thứ kem nhiều chất béo nhưng người cô thì cứ gầy như thể cô đói ăn vậy. Đôi khi Nguyệt thường tức giận vì điều đó, trong khi cô phải cố gắng để ko tăng cân thì Minh cứ ăn những gì cô thích mà chẳng béo lên chút nào.
Vui vẻ và sảng khoái Minh vươn vai 1 cái, cô quay lại tươi cười với cô giúp việc. Người giúp việc choáng ngợp trước nụ cười rạng ngời của cô, cô trở nên lúng túng và bất giác miệng cô nở 1 nụ cười từ lúc nào. Minh là 1 người rất dễ tính, những người giúp việc trong cái gia đình xã hội đen này chưa bao giờ được nhận 1 nụ cười từ bất cứ người chủ nào. Họ luôn có bộ mặt sát khí, lạnh băng và luôn miệng ra lệnh. Chứ ko phải tươi cười giống như cô gái này. Cô giúp việc tự nhủ thầm, thật đáng tiếc nếu cứ nhốt cô ấy trong này. Thu dọn bữa sáng cho Minh xong, cô mang hộ Minh đống đồ ra ngoài phơi. Khép cửa lại và lắc đầu. Có lẽ cô ấy phải thức cả đêm mới làm xong đống công việc này.
Ăn xong bữa sáng, Minh bắt đầu thấy mi mắt của mình nặng xuống. Cô gối đầu lên thành chiếc ghế, từ từ từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Đại ca tại sao lại nóng vội như vậy?” Luân hỏi “Chúng ta vừa về thành phố chưa tới 2 ngày. Công việc cũng xong rồi,vui chơi chút đã!”
Tú Triết ko nói câu gì, chỉ khẽ liếc Luân 1 cái làm cho hắn lạnh cả sống lưng rồi im bật. Nam ngồi bên cạnh cũng được hưởng chút gió buốt, bèn vội vàng mau miệng.
“Đại ca có chuyện gì đang suy nghĩ?”
Tú Triết vẫn im lặng, một lúc mới nói. “Có nói các cậu cũng ko biết được.”
“Thì đại ca cứ nói ra đi chúng em mới biết được có giúp được hay ko chứ!” Luân nói. “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, có chuyện gì mà chúng em ko cùng gánh với đại ca. Anh cứ nói đi. Chuyện gì chúng em cũng sẽ làm.” Vỗ mạnh vào ngực mình, Luân nói đầy chắc chắn.
Tú Triết có chút ngập ngừng. Nhìn ra ngoài cửa xe 1 lúc, anh bắt đầu nói. “Làm thế nào mới có thể lấy lòng 1 cô gái!”
Kít….
Tú Triết hơi dúi người về phía trước theo quán tính của xe, Nam vừa phanh gấp lại ngay sau khi nghe câu hỏi vừa rồi, Luân cũng hơi nghiêng ngả nhưng ko còn quan trọng, anh vẫn đang chăm chăm nhìn vào đại ca của mình với anh mắt hoang mang và sửng sốt.
“Đi kiểu gì vậy?” Tú Triết bực bội nói.
“Đại ca,anh muốn lấy lòng cô gái nào vậy?” Luân hỏi ngỡ ngàng nhưng trong lòng đã có chủ ý, chỉ là muốn xác nhận rõ hơn mà thôi.
“Ko ai cả.” Tú Triết lạnh lùng quay đi, ko thèm nhìn vào mặt Luân. “Chỉ hơi tò mò thôi!” Anh nói như để chữa cháy cho câu hỏi ko nên có của mình.
Nam và Luân khẽ trao nhau 1 cái liếc mắt lén lút, rồi Nam nói. “Lấy lòng con gái có gì là khó đâu!”
“Phải đấy với con gái chỉ cần dỗ ngọt 1 chút là đã ăn được rồi!” Luân thêm vào.
“Dỗ ngọt?” Tú Triết quay đầu lại nhìn 2 tên đệ tử vẻ mặt muốn biết nhiều hơn.
“Thì ví dụ như mua cho họ đồ trang sức, quần áo đắt tiền.. Em chỉ cần mua cho họ vài đồ hàng hiệu thế là họ theo em liền. Đến cô khó tính nhất cũng chỉ cần mua cho đến cái vòng cổ thứ 3 là đổ rồi.” Luân nói tự tin vỗ ngực.
Tú Triết trầm ngâm đặt tay lên cằm suy nghĩ, 1 lúc anh nói “Đến Parkson đi!”
6h30’
“Đại ca, mua vậy là đủ rồi. Anh còn muốn mua bao nhiêu nữa?” Nam nói giọng nài nỉ, trên tay anh đang cầm tổng cộng là 7 chiếc túi trong đó chứa đến 5 chiếc váy và 3 chiếc quần, 3 cái áo. Lúc này Tú Triết vẫn đang tiếp tục tiến quân vào hàng trang sức.
“Ko phải còn chưa mua trang sức với giầy sao?” Tú Triết nói, vẫn tiếp tục bước đi. Luân và Nam vội vàng chạy theo, họ ngán ngẩm nhìn nhau. Lần đầu tiên họ thấy đại ca đi mua đồ cho con gái, lại còn mua tới độ tay nọ phải xách tay kia cũng xách mà vẫn còn muốn mua tiếp. Thông thường Tú Triết ko mấy hứng thú với mua sắm. Có thi thoảng vào cửa hàng mua vài bộ vét, thắt lưng đồng hồ, giầy. Nhưng thường anh chỉ nói mẫu và số, chứ ko mấy khi muốn lang thang nơi nọ nơi kia.
Vừa bước chân vào cửa 1 cô nhân viên trẻ với chiếc váy zip ngắn đã niềm nở ra chào đón. Nam và Luân nhìn cô cười còn Tú Triết đi thẳng luôn qua mặt cô vào trong cửa hàng. Khuôn mặt anh lạnh lùng. Trọn 2 bộ nữ trang với đá màu xanh biển rất đẹp ko biết tại sao anh thấy cô rất hợp với màu xanh biển. Sau khi trả tiền, anh đi ra cửa bỗng anh dừng lại, bày ở bàn ngoài cùng là 1 sợi dây mảnh, với chiếc mặt dây hình con mèo đang nhón chân như vừa nhảy xuống đất chiếc đuôi của nó vổng lên rất điệu đàng, hai mắt chú mèo được đính những viên đá đen óng ả, trên cổ mèo là 1 viên ngọc xanh biển sẫm, chú mèo đang nhón chân đứng trên 1 hình mặt trăng lưỡi liềm được làm bằng những đường cong, ở hai đầu mặt trăng nối với sợi dây. Tú Triết dừng lại. Chỉ tay vào tủ kính. Cô bán hàng chạy nhanh lại mở tủ ra đưa anh xem sợi dây. Nhìn nó 1 cách đắm đuối, con mèo nhỏ thật sự rất giống cô.
“Gói cho tôi sợi dây này!” Anh nói, rút ví ra để trả tiền.
Nam và Luân tiến tới đứng sau lưng anh, nhìn sợi dây và thầm nghĩ. “Đại ca mình chết chắc rồi!!”
Minh khẽ trở mình trên ghế, bữa tối làm cho cô trở nên nặng nề, nhìn căn phòng sạch sẽ cô mỉm cười. Nhưng sau khi dọn dẹp xong hết rồi thì cô lại chẳng có việc gì để làm nữa. Một cảm giác nhàn chán ập tới như thường nhật. Cô ước gì cô có việc gì đó làm. Nhìn chiếc bàn làm việc với cái giá sách là nơi sạch sẽ nhất trong căn phòng, cô bĩu môi. “Đúng là chỉ để trưng cho đẹp. Hắn ta thì đọc sách gì chứ!” Nhưng ko phải ý tồi cho 1 quyền sách. Bật tivi chương trình hoạt hình Minh tiến tới lấy 1 quyển sách, ngồi phịch xuống ghế cô nhìn chiếc tivi. “Lại chiếu lại nữa rồi!” Minh khẽ bĩu môi. Minh có thể xem là 1 cô gái kì lạ, nếu bạn hỏi cô về sở thích bạn sẽ nhận được những câu trả lời thế này:
Màu ưa thích : Đen, trắng, xanh biển.
Món ăn ưa thích : Bánh kẹo, kem, đồ ngọt..
Sở thích : ăn đồ ngọt, và xem truyền hình.
Chương trình yêu thích : Cartoon net world, Disney channel..
Sách ưa thích : Truyện tranh..
Trái với vẻ ngoài ngang bướng và khó bảo của mình, thật sự Minh chỉ là 1 đứa trẻ với đống sở thích ngớ ngẩn của cô. Nhớ lại hồi học cấp 1, trong giờ kiểm tra cô đã cho bạn chép toàn bộ bài chỉ để đổi lấy 1 cái kẹo que. Sau đó thì cô bị phạt viết bảng kiểm điểm và mẹ cô đã cho cô 1 trận no đòn. Lên cấp 2 thì có 1 cậu bạn vì rất thích cô lúc nào cũng cho cô kẹo, nên Minh suốt ngày lẽo đẽo theo cậu ta, cho tới khi cậu ta chuyển trường. Lên cấp ba, mỗi lần chị cô muốn nhờ cô làm chuyện gì thì chỉ cần 1 chiếc kẹo que thật to, hay 1 ổ bánh kem pháp là thế nào Minh cũng làm hết mọi việc ko ca thán. Cho nên mới nói, cô thật ra là 1 người rất dễ dụ dỗ, vì cô là tín đồ của đồ ngọt. Nhưng cô lại giấu khá kỹ điều này. Vì từ khi cô bắt đầu học cấp 3 mọi chuyện trở nên khó khăn hơn nếu có 1 vài kẻ cơ hội muốn lợi dụng sở thích của cô. Giống như có lần đó là vào giữa học kỳ 2 của lớp 10, có 1 cậu bạn đã tặng cô 1 cái kẹo, mà cái thói cứ ai cho Minh kẹo thì Minh nghĩ người đó rất tốt, cô rất quí người đó. (Cô ta có cái suy nghĩ ngây thơ vậy đó =.=’ ) Nên khi cậu ta hỏi cô “cậu có quí tớ ko?” thì cô gập đầu cái rụp. Và rỗi đến một ngày kia, cậu bạn nhỏ ngây thơ nghĩ rằng cần có 1 bước tiến cho tình cảm của mình, thế là cậu ta tiến lại gần gương mặt của Minh, gần hơn, và gần hơn… Câu chuyện kết thúc bằng 1 cú trời giáng vào mặt cậu ta và từ đó Minh trở nên cảnh giác với những từ như “quí”, “yêu”, “thích”.
Một thói quen nữa của cô đó là luôn bật ti vi hay 1 thứ nào đó có thể phát tiếng động khi cô ở nhà, dù có thể cô ko xem. Cũng có thể tại cô cần nghe tiếng người nào đó khác ngoài mình mỗi khi cô ở nhà 1 mình, có lẽ là 1 sự khỏa lấp đi nỗi cô đơn.
Cô ngồi khoanh 2 chân lại trên ghế, đặt quyển sách lên đùi và bắt đầu đọc. Quyển sách có tên là “Ranh giới giữa sinh và tử. Cách vượt rào cản và hướng tới thành công.” Dù quyển sách mang chủ đề kinh tế, thêm cái bìa cũng khá là học thức, với 1 hình bóng người đàn ông đeo kính màu đen trên nên bìa trắng, những dòng chữ thuộc dạng chữ mộc gọn, đơn điệu nhưng hiệu quả hợp với chủ đề kinh tế cần nhanh nhẹn và tháo vát được viết màu xanh lá nhạt, còn riêng chữ thành công lại là 1 màu khác và kích thước hơi to hơn. Có lẽ tại bị mẫm cảm với bố cục và sắp đặt nên mỗi lần nhìn tới cuốn sách là y như rằng cô lại nghĩ ngay đến style chữ và màu sắc. Mở cuốn sách ra đọc mấy mớ lý thuyết hoàn toàn lạ hoắc về kinh tế. Cô tự nói với mình “Hèn gì hắn ko đụng lấy 1 lần.” Những ý tưởng và kinh nghiệm trong cuốn sách tuy trải ra 1 cách rất cởi mở và có vẻ thân thiện, nhưng vẫn cứ làm cho 1 người như cô thấy nhàm chán và khô cứng. Đang ngồi lấy tay che miệng ngáp thì Minh thấy cửa phòng bật mở. Cô quay đầu nhìn ra phía cửa, khuôn mặt chán nản trở thành khó chịu.
Tú Triết đứng ở cửa, tay vẫn chưa buông tay nắm cửa ra, 1 chân vẫn trong tư thế đang bước, anh đứng trên ngưỡng cửa nhìn cô. Theo sau là Nam và Luân với 1 mớ túi sách đang nhăn nhó vì mệt mỏi phải chạy xe mấy tiếng đồng hồ ko ngủ để về tới đây. Căn phòng bỗng trở nên im lặng lạ thường, chỉ còn nghe tiếng những chiếc túi va vào nhau sột soạt, và tiếng chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc từng giây đều đặn.
Giờ đã là 2 giờ sáng. Nam và Luân như trút được gánh nặng, họ đặt mớ túi ngay cửa phòng, rồi lẹ làng quay người trở về phòng mình. Quá mệt mỏi trong 1 chuyến đi xuyên đêm chỉ để hộc tốc về đây theo ý đại ca của họ. Điều họ muốn nhất bây giờ là về phòng tắm 1 trận rồi lăn đùng ra giường ko cần biết tới ngày mai.
Nam và Luân đi khỏi càng làm cho căn phòng trở nên im lặng hơn bao giờ hết, Minh quay đầu lại vào cuốn sách chán ngắt đang đọc dở, Tú Triết thì bước nốt bước chân còn dang dở vào phòng và đóng cửa lại.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Anh hỏi giọng hơi trầm xuống.
Minh vẫn tiếp tục đọc cuốn sách, vì cô nghĩ cuốn sách này xem ra còn thú vị hơn nhiều so với việc nói chuyện với hắn ta. Cô lật trang sách, cũng ko buồn quay sang nhìn anh lấy 1 cái.
Đứng gần chiếc cửa 1 lúc, anh cảm giác lúng túng thật sự. Chợt nghĩ tới điều mà Nam và Luân nói anh cúi xuống cầm mớ túi đang để dưới đất giơ lên nói với Minh. “Tôi mua cho cô ít đồ!”
Minh vẫn tiếp tục đọc đến trang tiếp theo, cô ko buồn ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh bắt đầu ngồi xuống bên cạnh cô trên chiếc ghế sofa và lôi trong túi ra những thứ mình mua được. “Đẹp ko?” Giơ lên 1 chiếc váy trắng có những bông hoa nhỏ liti màu đen, với 1 dải lụa đen thắp ngang ngực lên cho cô anh cố nặn ra 1 nụ cười gượng gạo. A đã tưởng tượng nếu cô mặc chiếc váy này thật sự sẽ rất đẹp. Cô vẫn tiếp tục giở sách. Anh lại lấy 1 món khác, rồi từng món từng món được mang ra trải đầy trên bàn, nhưng Minh vẫn ko buồn nhìn lấy 1 lần. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Nên sợi dây truyền cuối cùng anh đã ko mang ra nữa. Bàn tay anh nắm chặt lại, hàm răng anh nghiến chặt. Anh bật dậy khỏi ghế sofa, đi vào phòng tắm.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Minh ngước mặt lên nhìn về chiếc cửa. “Thật tội nghiệp!” Cô nói khẽ nhìn cánh cửa vẻ thông cảm, quay lại bàn nhìn những bộ quần áo để ở bàn, cô biết chắc những món đồ này rất đắt tiền, nhưng mà đồ đắt tiền lại ko phải sở thích của cô. “Hắn ta đúng là thừa tiền thật. Mua những thứ này làm gì ko biết!” Cô lắc đầu nhìn mớ quần áo đẹp đẽ trước mặt và gấp quyển sách lại, cô nằm xuống ghế sofa nhắm mắt lại. Tốt nhất là ko nên thức thêm nữa, nếu ko ai mà biết hắn sẽ nổi điên như thế nào. Nhẹ nhàng thì hắn đánh cô bằng thắt lưng, còn nặng hơn thì…. Tốt nhất là ko nghĩ tới nữa. Càng nghĩ càng khó chịu mà..
=>___<=
Bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn ngang thắt lưng, anh nhìn thấy tấm lưng gầy của cô đang nằm thiêm thiếp trên sofa. Cô quay người vào trong thành ghế để chắc rằng sẽ ko phải vô tình nhìn thấy anh dù chỉ 1 lần. Ngồi phịch xuống chiếc ghế mệt mỏi, lấy 1 lon bia trong chiếc tủ lạnh nhỏ trong phòng, anh bật nắp và uống 1 hớp. “Mẹ kiếp! Thế mà bào chỉ cần dỗ ngọt!” Anh lẩm bẩm. “Hoàn toàn chẳng hiệu quả gì hết!” Nhìn cô 1 lần nữa. Anh quyết định tắt đèn đi ngủ.
Nằm trên chiếc giường anh chằn trọc ko thôi, thật sự khi mới bước vào căn phòng, anh tràn đầy hy vọng. Anh đã bị choáng ngợp bởi căn phòng ko rõ tại sao lại toàn 1 mùi hương dịu dàng như mùi hương của cô vậy, nó làm cho anh cảm thấy lâng lâng. Nói cụ thể thì giống như bạn là 1 ông chồng sau 1 ngày mệt mỏi trở về nhà mình, vừa bước vào bên thấy ko khí toàn mùi hương nhẹ dịu của vợ mình, với căn phòng sạch sẽ thơm mùi nắng mới ấm áp dễ chịu. Anh ta đã cảm thấy như vậy đó. Và anh hy vọng cô trở thành 1 người vợ hiền dễ thương sẽ mỉm cười chào đón anh về. Nhưng ko. Cô vẫn hoàn toàn ko nói 1 câu và thậm trí tỏ ra ghét bỏ anh ra mặt. Nằm trong chiếc giường mới được thay ga thơm mùi hương nhẹ nhàng của cô, anh rúc sâu vào gối. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Hôm đó anh mơ thấy mình mặc 1 bộ vét màu đen bóng bẩy, đang đi trên 1 con đường đông đúc người qua lại. Tới 1 ngã tư đèn xanh đèn đỏ, anh dừng lại đợi đèn xanh cho làn người đi bộ, thì anh thấy ở bên đường cô đứng đó, với mái tóc dài xõa tới thắt lưng, cô mặc 1 chiếc áo sơ mi cổ bẻ màu trắng, với 1 chiếc quần bò sẫm bó, cô vãy tay với anh, anh muốn chạy lại phía cô nhưng dòng người quá đông, và 1 chiếc oto chạy vụt qua. Nhìn lại cô đã ko còn đứng ở đó nữa…
Chương 6 : Con đường mờ mịt. Sự bướng bỉnh và ngạo mạn có phải dành cho chia tay?
Tỉnh dậy trong cơn mơ khó chịu, người anh toát hết mồ hôi, thở dốc. Anh quay sang chiếc ghế nhìn tấm chăn vẫn thòi ra 1 chút ở cuối ghế. Anh tiến lại gần chiếc ghế, 1 tay chống lên thành ghế nhìn vào trong lòng ghế. Chiếc chăn được cuộn tròn lại, Minh đang ngủ vùi trong lòng bàn tay của mình ngon lành. Tú Triết khẽ thở dài, cúi xuống dựa hoàn toàn 2 tay vào thành ghế. Anh khẽ dướn người ra trước ngoài thành ghế, ghé mặt mình gần sát với mặt cô, anh nghe rõ hơi thở của cô nhẹ nhàng, từ từ. Đột nhiên tâm trạng của anh trở lại an bình, giấc mơ dường như đơn giản là 1 cơn gió thoáng qua thôi. Khẽ nhếch mép. Anh thở nhẹ nhàng 1 hơi mạnh lấy lại bình tĩnh và vươn vai bước lại phía giường.
Trong cơn mơ nửa tỉnh nửa say, anh nhăn mặt giật mình bật dậy. Minh khẽ liếc mắt về phía giường nhưng ko quay đầu lại, cô vẫn đang giận mà. Tú Triết quay đầu lại nhìn thấy Minh đang ngồi trên ghế sofa. Đôi mắt anh dãn ra, nhìn thấy tấm lưng của cô, anh thấy thư thái lạ. Cô vẫn đang ở đây, ko phải ở trên 1 con phố đông đúc mà anh ko thể nào tìm thấy. Từ khi cô bỏ trốn anh hiểu rằng chỉ cần 1 sơ xuất nhỏ của mình thôi, cô cũng có thể biến mất khỏi tầm tay của anh bất cứ lúc nào. Cho nên phải giữ thật chặt, giống như 1 con chim nhỏ, chỉ cần bạn mở cửa chiếc lồng, hay giữ ko cẩn thận con chim nhỏ có thể bay mất. Nhưng nếu giữ quá chặt bạn có thể làm con chim đó bị thương, giống như lúc này. Anh đã làm con chim nhỏ đó bị thương rồi. Cô vẫn tiếp tục lật những trang sách, ko phải cuốn sách đó thú vị và lôi cuốn cô, chỉ đơn giản cô đang tìm cách nào đó khiến đầu óc của mình cần phải suy nghĩ. Cô ko thể bật tivi những chương trình hoạt hình, cô ko muốn để lộ bất cứ sơ hở nào với hắn. Cô chỉ đọc sách. Hắn đứng dậy khỏi giường, vươn vai, anh bắt đầu duỗi thẳng 1 tay, tay kia ôm lấy khủy tay, thân người hơi cong lưng lên vươn vai. Khẽ ngẹo cổ bên trái rồi bên phải, vươn vai thật là thoải mái. Sau khi đã duỗi thẳng cơ thể xem như 1 bài tập buổi sáng, anh bước vào phòng tắm. Minh ngừng ngón tay rà trên cuốn sách, cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng tắm. “Nếu ăn ở hiền lành thì đâu có mơ thấy ác mộng chứ!!” Cô nói vẻ mặt cong lên, ra chiều đáng đời hắn lém.
Tắm rửa xong buổi sáng, Tú Triết bước ra căn phòng. Anh tiến tới tủ áo, mở tủ, lôi trong tủ ra 1 bộ đồ vải thể thao. Anh ném về phía cô. “Thay bộ này ra đi!”
Lấy tay kéo chiếc áo vẫn đang mắc trên đầu, che ngang mặt của mình, Minh ngước lên đầy giận dữ, muốn nói. “Anh đang ra lệnh cho ai vậy?”
Tú Triết nhìn xuống gương mặt tức tối của cô, lại càng thấy đáng yêu, nhưng anh ko hề nhếch mắt lấy 1 cái. Giữ nguyên gương mặt hếch lên trên, nhìn xuống cô với vẻ cao ngạo. “Thay đồ đi rồi ra ngoài!”
Minh vẫn im lặng ko nói lời nào. Cô nhìn bộ đồ rộng thùng thình của hắn ta, chắc chắn cô mặc sẽ thành đeo bao tải rồi. Thấy Minh vẫn ko chịu thay đồ, Triết cúi xuống gần cô, mũi hơi chạm nhẹ vào đỉnh mũi của cô. “Hay tôi thay hộ cô nhé!” Hắn nở 1 nụ cười rất gian tà, 1 ánh nhìn nham hiểm ánh lên trong mắt anh. Cô lùi lại. Khẽ cắn môi bực bội. Cô bật dậy, cầm theo bộ quần áo vào nhà tắm. Anh quay đầu nhìn theo cánh cửa nhà tắm bị đóng lại sau lưng cô, khẽ lắc đầu mỉm cười.
Minh cố thít thật chặt chiếc dây quần, cô nhìn xuống bộ dạng của mình đang bơi trong bộ đồ thể thao, nhưng thật sự rất thoải mái. Điều duy nhất khiến cho cô lo lắng liệu chiếc quần này có tụt xuống hay ko. Dù rằng cô có thít thật chặt sợi dây nhưng có vẻ vẫn ko an toàn lắm. Tú Triết nhìn thấy cô đang lo lắng nhìn xuống chiếc quần mình đang mặc, anh cúi người xuống, lấy tay sắn ống quần cho cô. Cô khẽ rụt chân lại, nhưng anh vẫn ko buông. Anh sắn nốt cả ống quần bên kia cho vừa với chân cô. Rồi lấy tay túm lấy đai quần của cô, Minh vội vàng lấy tay chụp lại. Anh gạt tay cô ra, lấy tay thít thật chặt sợi dây lại dùm cô. Rồi anh kéo lại áo xuống cho cô. “Được rồi, đi thôi!!”
Mặc dù Tú Triết muốn đi lên leo núi để tập buổi sáng, cũng đã lâu anh ko tập thể dục. Nhưng nếu lên núi thì anh lo rằng cô có thể chạy mất lúc nào ko hay. Cho nên anh quyết định đưa cô ra khoảng sân sau nhà. Chạy vài vòng cho dãn gân cốt cũng cho cô hít thở ko khí trong lành. Anh để mặc cô ngồi nghịch ngợm trên đất, rồi chạy vòng vòng trong khoảng sân. Mắt anh vẫn ko rời khỏi cô. Anh phải chắc rằng mình ko để mất dấu cô.
Minh ngồi trên mặt đất, lần tìm trong đám cỏ hít thở ko khí ngọt ngào dễ chịu. Bất giác cô ngẩng mặt lên nhìn trời, cô lấy tay che mắt cho khỏi chói. Thật tốt khi được ở ngoài trời. Tú Triết nhìn cô mà tinh thần cũng trở nên sảng khoái hơn. Anh chạy nhanh hơn, thấy bước chân mình như nhẹ hơn. Thật là tốt khi được ở cạnh nhau. Giống như cái cảm giác khi anh bước vào phòng tắm lần đầu tiên kể từ khi trở về. Trong căn phòng thơm mùi xà bông cô vẫn dùng, ngọt ngào như chứa từng dấu ấn của cô. Mùi của cô tràn ngập trong ko khí. Chiếc gương bình thường vẫn đọng những giọt nước khô, giờ sáng bóng trong veo. Sàn nhà cũng trở nên láng bóng sạch sẽ. Dường như tất cả đều mang 1 dấu ấn của cô để lại. Như anh đang được chìm vào trong cơ thể của cô.
Sau khi chạy tới chục vòng chiếc sân, Tú Triết dừng lại tới bên Minh. Lấy 1 tay gạt những giọt mồ hôi đang lăn trên má, hơi thở hơi dồn dập của mình, anh nói. “Đã muốn đi vào chưa?Chúng ta vào ăn sáng thôi!”
Minh im lặng, bữa sáng ko phải là bữa ưa thích của cô. Thật sự thì thời gian gần đây cô rất dễ cáu giận mỗi khi chữ “bữa” thoát ra từ mồm hắn. Đã 1 thời gian rất lâu, lâu tới cả thế kỷ với cô bị cấm túc đồ ngọt. Mỗi 1 đêm cô đều mơ thấy mình đang ăn kẹo bánh thả cửa, nhưng rồi khi tỉnh lại cô càng trở nên bực mình hơn. Cơn thèm đồ ngọt khiến cho cô gần như phát khùng. Đứng ngồi ko yên và bữa cơm càng trở nên khó ăn hơn. Ngồi ăn cơm mà cô chỉ nghĩ tới giá đây là bánh gato, giá miếng thịt này là viên kẹo ngọt.. Ôi… thật là khó chịu quá đi!!!
T______T
Ngồi trên chiếc bàn, cô ngơ ngẩn đưa miếng cháo lên miệng. Nhìn cô nhai lúc này thiệt là khổ sở. Cứ như vầy thiệt là khổ tâm.
“Sao vậy? Ko ngon ư?”
Mặt Minh vẫn đờ đẫn chìm trong suy nghĩ. Thế giới kẹo ngọt của cô đang ở đâu????
Tú Triết đặt chiếc thìa xuống, anh ko ăn nữa. Trong đầu anh nghĩ bụng. “Có phải sáng sớm đều ăn cháo hay xôi thì hơi ngán ko?” Nhìn vẻ mặt đờ đẫn đút từng miếng đều đều của cô vào miệng, anh thấy chắc chắn là cô ko thích ăn chút nào. Thế cho nên anh quyết định đổi món.
Ngày hôm sau, khi nhìn thấy bữa sáng Minh gần như mừng tới độ muốn hét toáng lên. Nhưng cô phải hết sức kìm chế để ko lộ ra sự vui vẻ của mình khi thoát ra khỏi cháo, xôi… Bữa sáng nay là bánh mì với bơ, thịt hun khói và sữa tươi. Có thêm cả dưa chuột muối cho đỡ ngán. Minh ăn khá là ngon lành, Tú Triết nghĩ rằng quả thật đổi món là đúng.
Tuy rằng những bữa ăn Tú Triết luôn đổi món cho Minh đỡ ngán, nhưng anh vẫn thấy rằng cô ăn ko có cảm giác ngon lành gì hết. Thật sự tới giờ anh vẫn ko biết được cô thích ăn gì. Mỗi ngày điều cô làm chỉ là tìm cách trốn tránh anh, đọc sách, và lại trốn tránh anh. Mớ quần áo hàng hiệu anh tốn công đi mua về cho cô bị cô hờ hững ko thèm nhìn lấy 1 lần. Để mỗi lần nhìn những chiếc túi đó, anh lại cảm thấy chạnh lòng vì dường như mọi tâm ý của anh đều bị bỏ rơi khỏi tâm trí của cô. Thật cô độc.
Thời gian cứ thế trôi qua thêm 2 tuần nữa, Minh vẫn ko nói thêm 1 lời nào. Chỉ đơn thuần ăn những bữa ăn anh cố sức nghĩ ra mong làm cô vui, nhưng tất cả với cô đều ko có mùi vị gì hết. Minh gần như mờ mắt đi, gương mặt cô trở nên đờ đẫn vì thiếu ngọt. Tú Triết khá là mệt mỏi vì điều này, dường như thời gian đã dài càng dài thêm vô tận. Tuy rằng cứ nói rằng chỉ cần cô ở bên cạnh của anh thôi là đủ, nhưng con người ta thường rất tham lam, anh cần nhiều hơn thế. Cần thấy cô vui vẻ, cần thấy cô cười, cần thấy cô cần có anh..
Tú Triết cũng đành chịu đựng sự im lặng của cô với nỗi sợ hãi nơm nớp trong lòng. Anh sợ rằng có lẽ cô đã bị câm hoàn toàn. Cho tới ngày thứ 21 của cuộc chiến tranh thế giới, Tú Triết cảm thấy cô có gì đó khác lạ. Đang đọc sách, cô đột nhiên đứng bật dậy, chạy thiệt nhanh vào nhà tắm. Dáng vẻ của cô có chút kì quái. Điều đó làm anh hơi lo lắng, nhưng anh nghĩ chắc là ko sao đâu. Nhưng cho tới 2 tiếng sau vẫn ko thấy cô ra, anh bắt đầu lo lắng thật sự. Anh tới gõ cửa phòng tắm, nhưng ko có tiếng trả lời, anh sợ rằng cô bị ngất đi trong phòng tắm, anh đập cửa thật mạnh, vẫn ko có tiếng trả lời. Anh tiếp tục đập cửa. Lo lắng thật sự, anh xoay ổ khóa liên tục nhưng hoàn toàn ko tác dụng. “Có chuyện gì rồi! Cô ko sao chứ? Này.. Này..”
Rồi rất khẽ, có 1 tiếng cốc cốc đáp lại. Anh dứng lại nhìn chăm chăm cánh cửa. “Cô sao rồi? Mở cửa ra mau!”
Minh từ từ mở cánh cửa ra, ló đầu ra ngoài nhìn anh với vẻ mặt lạ lùng. Có chút gì đó ngại ngùng dễ thương trong gương mặt của cô, cũng có chút mệt mỏi xanh xao nơi gương mặt cô.
“Có chuyện gì?” Tú Triết nói giọng đanh lại, nghiêm nghị.
Minh ko nói gì chỉ lắc đầu. Cô tính khép cánh cửa lại, nhưng Tú Triết giữ chặt cánh cửa lại. Anh trừng mắt nói với cô. “Có chuyện gì?”
Cô vẫn chỉ lắc đầu. Đôi mắt cô nhắm lại, hàng lông mày hơi cong xuống buồn bã bối rối. Đôi mắt cô nhìn xuống sàn nhà mà ko dám ngước lên nhìn thấy anh. Anh nhìn chăm chú vào gương mặt của cô. Đúng là cô có gì đó khác lạ. Anh cao ngạo nhìn xuống cô nói với giọng tỏ như ko hề biết. “Nếu ko có chuyện gì thì mau ra ngoài đi!”
Cô đành miễn cưỡng bước ra tới ghế, dáng đi của cô thật lạ lùng. Ngay cả khi đặt người xuống ngồi trên ghế, cô cũng như ko dám ngồi hẳn xuống ghế vậy. Anh nhìn cô đầy hoài nghi thật ra cô ta bị gì vậy? Đang yên lành thì. Cô khẽ khàng nhìn thật nhanh xuống chiếc ghế, rồi từ từ ngồi xuống mặt hơi nhăn lại lo lắng. Cô cứ ngồi nguyên ở vị trí đó mà ko nhúc nhích lấy 1 centimet. Cô ái ngại nhìn chiếc ghế màu trắng mình đang ngồi, dù rằng đã đặt 1 quyển sách lên rồi nhưng cô vẫn thấy lo lắng.
Tú Triết tiến lại gần, nhìn cái tư thế ngồi cứng đơ như khúc gỗ của cô, anh hơi nhíu mày dò xét. Rồi tiến lại ngồi gần cạnh cô. Cô vội dịch ra ngoài 1 chút, nhưng sực nhớ ra quyển sách, cô vội kéo nó theo thật nhanh. Tú Triết đã nhìn thấy cô đang ngồi lên cái gì đó ở, nhưng anh ko chắc đó là cái gì. Anh đang muốn giật mạnh thứ cô dang ngồi lên thì có tiếng gõ cửa. Minh giật thót mình rồi như được cứu cô đứng dậy hướng tới cánh cửa. Nhưng Tú Triết đã lấy người che cánh cửa ko cho cô thò đầu ra ngoài. Minh cố gắng thò đầu ra, nhưng vô hiệu. Đến khi Tú Triết cầm khay thức ăn trên tay định lấy chân đóng cửa, thì nhanh như cắt Minh thò đầu ra ngoài. Trước sự ngạc nhiên vô cùng của Tú Triết sau 21 ngày anh đã nghe thấy tiếng nói của cô.
Minh nhào ra ngoài hành lang chạy lại phía cô giúp việc. “Chị ơi!” Cô đã nói 2 tiếng như vậy đó. Cô giúp việc quay người lại. Minh ghé vào tai cô ta nói điều gì đó. Cô giúp việc khẽ cười gật đầu. Tú Triết đặt nhanh khay thức ăn xuống bàn, rồi chạy ào ra cửa nắm chặt lấy cánh tay Minh kéo vô phòng, Minh vẫn ngoái đầu lại nhìn cô giúp việc vẻ cầu cứu. Cô giúp việc chỉ khẽ mỉm cười.
Đặt phịch cô xuống ghế, Tú Triết ngồi xuống sàn đối diện cô. Nhìn thẳng vào gương mặt cô. Anh nói “Cô vẫn có thể nói chuyện? Tại sao ko mở miệng?” Đôi mắt lạnh băng của anh nhìn cô như đầy oán trách, trong suốt những ngày qua anh đã vô cùng lo lắng sợ rằng cô ta thực sự đã câm mất rồi. Để rồi hôm nay anh nghe thấy giọng nói của cô, trái tim anh trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Nhưng rồi nó thắt lại vì cơn tức giận ập tới. Cô ta ko nói với anh, nhưng với người khác cô ấy lại nói chuyện. Và có lẽ nói rất nhiều. Ghen tị và giận dữ, anh bực bội với chính cô hầu gái kia.
Minh quay đầu đi chỗ khác, ko thèm nhìn anh. Anh lấy tay túm lấy gương mặt xinh xắn của cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào phía mình. Nhưng Minh vẫn bướng bỉnh cố gắng quay đi. Tú Triết đành giật mạnh bàn tay buộc cô phải nhìn thẳng vào phía mình. “Cô nói xem. Tại sao ko nói chuyện! Tôi biết cô nói được. Đừng giả câm. Nếu còn im lặng tôi sẽ cậy miệng cô ra đấy!” Tú Triết nói giọng hằn học vì ghen tị.
Minh vẫn bướng bỉnh ko nói lời nào, đôi bàn tay vẫn cố sức gỡ bàn tay đang túm chặt lấy cô ra. Nhưng hoàn toàn là 1 sự chống cự vô vọng. Tú Triết tức giận với người lên hôn cô. Làn môi anh thô ráp chạm vào làn môi mềm mại của cô, anh lấy chiếc lưỡi của mình, mạnh mẽ mở 2 hàm răng đang khép chặt, luần vào trong rồi cuốn lấy chiếc lưỡi đang run rẩy và tức giận của cô. Mềm mại và ướt át. Chiếc lưỡi của anh quấn chặt lấy lưỡi cô ko buông. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng ko được. Cô nhíu chặt hàng lông mày đầy khó chịu. Rồi..
Cốc.. Cốc.. Cốc..
Tú Triết khẽ mở mắt liếc ra cửa, dù chiếc lưỡi của anh vẫn ko buông tha cho cô. Rồi anh mặc kệ tiếng gõ cửa nhắm mắt lại đám chìm trong nồng nàn của nụ hôn mềm mại, ẩm ướt của cô. Nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên, lần thứ 2 rồi lần thứ 3. Anh bực bội đứng bật dậy. Nhìn cô với vẻ nối tiếc vì nụ hôn còn dang dở. “Ngồi yên đó! Nếu ko tôi sẽ còn làm hơn thế đấy!” Anh nói giọng nói chắc chắn ko hề đe dọa.
Mở cửa với gương mặt hằm hằm, đứng trước cửa là cô giúp việc lúc nãy. Cô nhìn Tú Triết với vẻ sợ hãi, cô ngập ngừng. “Cô.. cô Minh đâu rồi ạ?” Nói được lời này, gần như rút hết can đảm của cô hầu gái.
“Có chuyện gì?” Tú Triết nói giọng lạnh băng bực bội.
“Dạ.. cô ấy nhờ tôi lấy giùm cái này!” Cô gái run run đưa cho Tú Triết 1 cái gói được bọc khá cẩn thận trong túi màu đen. Tú Triết cầm lấy mặt ko hề biến đổi, rồi đóng rầm cửa lại. Anh tò mò nhìn cái gói màu đen rồi mở nó ra.
Nhìn thấy anh ta đang mỏ chiếc túi, Minh bật ngay dậy khỏi ghế, cô lao người tới cố chụp lấy cái túi trước khi anh ta xem được trong là cái gì. Tú Triết thấy cô đang lao tới liền giơ chiếc túi lên cao trên đầu tiếp tục mở ra, Minh cố nhảy lên với chiếc túi nhưng Tú Triết lại giơ cao hơn, anh cứ bình thản cho tới khi mở được chiếc túi. Trong túi là 1 gói gì đó hình vuông, màu xanh. Trên có 1 vài khung màu hồng. Ngoài bìa có chữ Whisper ultra, loại ban đêm. Tú Triết nhìn chằm chằm vào gói đó, trong khi Minh thì cúi gằm mặt xuống đất, mặt cô đỏ bừng. Anh nhìn cô rồi lại nhìn vào cái gói. Khuôn mặt anh đơ lại ko khác cô là mấy. Minh cúi gằm mặt xuống, cô nóng ran vì xấu hổ. Nhanh như cắt, cô giật nhanh chiếc bọc, chạy như bay vào nhà vệ sinh. Tú Triết 1 tay cầm chiếc bao ny lon màu đen trên tay,tay kia vẫn giơ ngang người cứng đơ lại vì ngại ngùng. Điều này giải thích mọi chuyện. Những biểu hiện hôm nay của cô. Mất 1 lúc anh mới định thần lại. Ngồi xuống chiếc sofa. Anh nhìn thấy quyển sách trên ghế, bìa sách có 1 vệt gì đó hơi hồng hồng. Anh bỗng bật cười. Cô ta cũng thật dễ thương.
Bữa cơm tối Minh chỉ cắm cúi vào chém cơm mà ăn, cô hoàn toàn ko dám nhìn lên hắn dù chỉ 1 cái. Còn anh thì cứ nhìn cô tủm tỉm cười. Hình như là anh lại biết thêm được 1 điều về cô mà ko ai có thể biết. Một bí mật nhỏ của anh.
Sau khi ăn thật nhanh bữa tối, Minh thu dọn gọn bát đũa thật nhanh rồi nằm dài ra sofa trùm kín chăn lại thật nhanh. Cô ko muốn hắn thấy mặt cô vào lúc này. Hơn nữa những cơn đau nho nhỏ khiến cho cô trở nên càng trở nên yếu đuối. Tú Triết nhìn mớ chăn bên cạnh người mình, anh khẽ mỉm cười. Và nốt chỗ cơm trong bát, đặt bát xuống rồi bê mâm cơm ra ngoài cửa đặt bên ngoài hành lang rồi đóng chặt cửa lại. Cô khẽ giật mình trong chăn, rùi vùi sâu thật sâu hơn vào trong chăn, cô lo lắng. Rồi cô nghe tiếng cạch. Đèn tắt. Cô nhắm chặt mắt lại. Sẽ ko có chuyện gì xảy ra, sẽ ko có chuyện gì xảy ra. Rồi bỗng đang nhắm mắt chặt và run rẩy như vậy, cô bỗng thấy người cô nhẹ bẫng. Anh đang bế cô trong vòng tay. Nhẹ nhàng và cẩn trọng. Anh ôm cả mớ chăn bông lẫn cô, như ôm 1 bọc chăn đặt lên giường. Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông ấm đắp cho cô. Rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cái bọc chăn đó. Cô rúc mình trong chăn ko dám thò đầu ra. Chỉ khẽ cựa quậy. Anh xích lại gần hơn chút nữa. “Nằm yên đi. Ko phải nằm trên ghế rất lạnh sao? Ngày này ko nên để cơ thể bị lạnh chứ!!” Anh nói bằng giọng trầm trầm.
Cô khẽ giật mình, rồi im bặt. Co người nằm cuộn tròn người lại, quả thật những lúc này con gái rất mệt mỏi, hơn nữa lại rất sợ lạnh, vì hình như nếu lạnh thì cô sẽ thấy đau hơn. Cô nằm cuộn tròn trong 2 lớp chăn. Cơ thể cô duỗi ra nhẹ nhõm, ấm áp làm cho cô thấy dễ chịu hơn nhiều. Rồi cô chìm vào giấc ngủ từ từ. Tới khi cô chẳng còn nhận ra rằng hơi ấm từ đằng sau cơ thể nằm cạnh cô lan tỏa lên người cô. Ấm áp và hiền hòa. Lâu lắm rồi anh mới có thể nằm cạnh cô như vậy. Tuy cách nhau 1 lớp chăn, nhưng mùi hương của cô vẫn thoang thoảng xuyên qua lớp chăn mỏng, len lỏi vào lòng anh. Anh khẽ dựa vào lưng cô. Ôm lấy cái bọc chăn tròn đó, ngủ ngon lành tới sáng hôm sau.
Ngày hôm sau, Minh dậy khá sớm nhưng cô lại ko dám rúc đầu ra khỏi lớp chăn. Sợ phải đối mặt với hắn ta. Thật khó nghĩ khi mà hắn biết cô đang.. có chút vấn đề vào những ngày này. Có lẽ cô nên đợi hắn thức dậy rồi mới dậy thì tốt hơn. Nằm im trong chiếc chăn co quắp lại, cô khẽ nhắm mắt lại, 2 tay đặt ngang miệng. Đôi khi có lúc nằm cạnh hắn ko phải là điều tệ lém. Nhất là khi đang đau bụng như thế này. Thiệt là dễ chịu. Nhắm mắt lại 1 lúc, cô lại chìm vào giấc ngủ ngon lành, rồi theo như 1 thói quen cô co người lại, rúc sâu vô gói. Rồi bất giác trong giấc mơ, cô trở mình lại, rúc vô người hắn ta. Tú Triết thấy cô quay người lại, anh khẽ khàng luồn ngón tay, vạch tấm chăn ra để lộ ra bộ mặt của cô. Khuôn mặt nhỏ trái xoan của cô lộ ra khỏi chăn trông đáng yêu như mặt chú mèo đang ngủ ngon lành. Anh khẽ cười, dụi mặt vào mặt cô. Rồi nhẹ nhàng hôn lên má cô. Anh cười nhẹ nhàng. “Hôm nay chỉ vậy thôi!!” Rồi vòng tay anh siết chặt hơn chút nữa. Ôm cô vào lòng thiệt nhẹ nhõm. Ko muốn tỉnh dậy chút nào.
Nhưng rồi tiếng gõ cửa làm anh bắt buộc phải tỉnh dậy. Nuối tiếc rời vòng tay khỏi cuộn chăn, anh đứng dậy khỏi giường. Tiến ra phía cửa. Mở cửa khẽ khàng sợ Minh tỉnh dậy. Đứng ngoài cửa là Nam với chiếc di động của Tú Triết trên tay. “Điện thoại của anh!” Nam nói đưa tay với bàn tay run rẩy giơ chiếc điện thoại lên. Tú Triết cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn số trên màn hình, anh khẽ sững lại, rồi bước lẹ ra ngoài cánh cửa, đóng chặt cửa lại. Gương mặt anh trở nên lạnh băng và tàn nhẫn tới lạ thường. Minh khẽ thò đầu ra khỏi chăn. Nhưng cô hoàn toàn ko nghe rì hết ngoài 1 vài tiếng lầm rầm nho nhỏ ko rõ âm điệu gì hết. Cô hơi tò mò ai là người đang nói chuyện với anh. Nhưng rồi cô bị dập tắt ngay ý định đó khi nghĩ tới việc, đang ko có ai trong phòng. Nghĩa là.. cô hoàn toàn đang tự do. Cô vội bật dậy, chạy ngay vô nhà tắm. Thật thoải mái khi ngâm mình trong bồn nước nóng. Cô nằm đó cho tới khi có tiếng gõ cửa. “Cô có trong đó chứ?” Chiếc bóng cao lớn của Tú Triết in ngoài cánh cửa. Minh vội vàng kéo chiếc khăn tắm che lên người bước ra khỏi bồn tắm. Cô gõ lại vào cửa mấy tiếng. Rồi bắt đầu tiến tới cái gương. Lấy bàn tay nhỏ bé của mình miết trên mặt gương phủ mờ hơi nước. Nhìn vô gương rồi cô bơm kem đánh răng vô chiếc bàn chải của mình.
“Nếu như tôi ko có ở cạnh cô cô sẽ vui chứ?” Minh đang cầm cốc nước định xúc miệng, cô dừng lại, tay vẫn chạm trên van vòi nước. Miệng vẫn ngậm chiếc bàn chải, cô quay lại nhìn cánh cửa đang in hằn cái lưng vừa cao vừa rộng của Tú Triết. Anh dựa người vào cánh cửa, nói bằng 1 giọng nói trầm trầm thường ngày anh vẫn thì thầm bên tai cô. Cô nhìn vô tấm lưng của anh dựa hẳn người vào tấm kính cửa, dáng bộ của hắn ta thoảng chút gì đó cô đơn. Cô quay lại với chiếc gương và bàn chải. Gương mặt cúi xuống để mở van nước. Có chút gì đó thoáng buồn trong gương mặt thẫn thờ đang nhìn nước chảy vô cốc của cô. Có chút gì đó ko vui trong lòng cô. Đôi mắt vẫn buồn bã, cô cầm chiếc bàn chải tiếp tục đánh răng.
“Có lẽ tôi sẽ ko ở đây vài ngày!!” Tú Triết nói sau 1 hồi im lặng. Minh vẫn tiếp tục đánh răng, đôi mắt hơi nhìn xuống. Nhổ nước xúc miệng ra, Minh ngẩng đầu lên nhìn gương. Lấy chiếc khăn lau nước bên miệng. Minh bước tới cánh cửa. 1 tay nắm lên tay nắm, tay còn lại cô khẽ đặt lên mặt kính nơi chiếc lưng của Tú Triết dang dựa bên kia cánh cửa, bàn tay cô cảm nhận được chút hơi ấm của anh truyền qua cánh cửa. Mỗi lần anh thở, cánh cửa lại hơi chuyển động, Minh thấy như bức tường trước mặt cô trở nên thật cô độc, dù cho nó có lớn tới thế nào, nhưng cô vẫn thấy như hắn rất cô đơn.
“Chắc là tôi sẽ rất nhớ cô!” Tú Triết nói lời đó thật nhỏ, nhưng dù vậy bên kia tấm kính Minh vẫn có thể nghe thấy được sự nhẹ nhàng, ân cần đó. Bàn tay đang chạm nhẹ vào tấm kính của cô buông lơi xuống. Đôi mắt cô mở to nhìn tấm lưng của hắn. Ko biết cảm giác này trong lòng mình là gì, hoang mang? Bối rối? Xao xuyến? Bâng khuâng? Hay tức giận? Cô hoàn toàn ko biết nữa. Nhưng mà cô chỉ rõ nhất rằng cô đang thực sự hoảng loạn. Trái tim cô đang rung lên từng cơn khó chịu, lồng ngực cô thắt lại khi nghe lời nói đó, và giờ cô hoàn toàn mất toàn sức lực.
Nói lời này xong,anh khẽ bước đi rời khỏi cánh cửa. Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ ko nghe thấy tiếng nói của anh, nhưng cô lại nghe thấy toàn bộ tất cả. Anh ngồi xuống ghế sofa bật tivi. Thời gian anh còn lại bên cô ko nhiều. Ít nhất chúng ta có thể ăn với cô 1 bữa sáng chứ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, mở cửa bước ra. Cô lúng túng ngồi xuống đầu kia của ghế sofa.
“Ăn cơm!” Tú Triết vẫn giữ thái độ bình thường mọi ngày, lạnh lùng và trống ko. Minh cũng ngoan ngoãn cầm lấy đôi đũa, và cái bát. Cô ăn mà hoàn toàn ko nhìn thẳng, Minh loay hoay nhìn sang trái sang phải, chứ ko hề nhìn tới anh. Anh thì chỉ muốn tranh thủ nhìn thêm 1 chút nữa, 1 chút nữa thôi. Nhưng rồi bữa sáng trong im lặng vẫn cứ thế trôi đi vùn vụt với Tú Triết, nhưng lại trôi qua thật chậm với Minh. Trong khi đợi Tú Triết thu dọn 2 bộ đồ mang đi, Minh ngồi trên ghế vừa uống nước vừa nhìn lung tung. Tú Triết cứ nói điều gì đó, nhưng Minh hoàn toàn chẳng nghe lời nào. Cô lơ đễnh nghĩ lơ mơ, ko phải Minh chưa từng nghe người khác nói lời lãng mạn, cũng chưa phải chưa từng nghe những lời mùi mẫn, nhưng ko biết tại sao sau khi nghe những lời vừa rồi của hắn ta, cô lại thấy ngại ngùng khó tả. Cho tới khi hắn xuống xe, Minh đứng từ trên bậu cửa sổ nhìn xuống. Tú Triết ngước lên nhìn cô với ánh mắt da diết. Minh khẽ lùi lại nhưng mắt cô vẫn nhìn xuống. Trái tim cô thắt lại. Cô muốn chạy trốn.
“Đại ca, đừng xị mặt như vậy mà!” Luân nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Tú Triết.
Minh ngồi trên ghế, ngơ ngẩn suốt 1 ngày. Cô ko rõ mình nên làm gì. Cho tới khi có 1 kí tích xuất hiện. Sang buổi chiều ngày thứ 2, cô giúp việc nói rằng Minh có thể ra vườn dạo chơi. Cô mừng gần chết vì điều này. Cô nghĩ rằng liệu đây có phải là vận may dành cho cô ko? Hắn ko ở nhà, lại được ra ngoài, đây có lẽ là cơ hội của cô. Nhưng có vẻ như cô người hầu ko rời cô nửa bước.
“Tại sao cô lại theo tôi mãi vậy?” Minh quay lại nhìn cô gái đang bước theo mình ko rời nửa bước với vẻ ko hài lòng.
Cô người hầu chỉ cười, “Cậu chủ nói với tôi phải trông chừng cô thật tốt.Nếu cô biến mất chắc chắn cậu chủ sẽ giết chúng tôi mất!”
“Giết?” Minh nói, mặt hơi thộn ra lại thoáng có vẻ hoảng loạn. “Hắn ta sẽ giết thật sao?”
Cô hầu gái cười. “Chắc vậy!”
Minh cũng cười xòa, trong lòng thì nghĩ thầm. “Chắc là đùa rồi, đâu có ai nói bị giết mà lại vui dữ vậy. Còn cười được. Xã hội đen đúng là ko nên dây dưa vào.”
Cô hầu gái chỉ cười, vẫn tiếp tục theo sau Minh cô nói thêm. “Bởi vì nếu như ko có cô chắc chắn là cậu chủ sẽ nổi điên lên mất”
“Nổi điên?” Minh nói giọng lại càng hoảng loạn hơn.
“Phải. Bởi vì cậu chủ cần có cô!” Cô hầu gái nói vẫn tiếp tục bước theo Minh.
Minh chau mày, đôi môi hơi nhếch lên vẻ hoảng loạn và hoàn toàn thiếu tin tưởng vào lời nói của cô hầu gái đang nói trước mặt mình. Cô nghĩ “Hắn chẳng qua nghĩ cô là 1 món hàng nên ko chấp nhận được cô chạy mất thôi! Đó là do sự cao ngạo của hắn.” Nghĩ sao nói vậy, với gương mặt vô cùng khó coi, và đôi môi méo xẹo cô nói. “Hắn ta chỉ ko muốn mất 1 món hàng thôi!”
“Món hàng? Ko, ko phải đâu. Với cậu ấy cô rất đặc biệt!” Cô hầu gái nói.
Minh hơi bĩu môi, xì 1 tiếng thật khẽ. “Đặc biệt gì chứ! Chẳng qua là người duy nhất dám chống lại hắn thôi!” Minh chỉ dám lẩm bẩm thật khẽ trong miệng như vậy mà ko dám nói thêm câu gì. Vì cô ko dám chắc cô hầu gái sẽ nói thêm những câu gì. Cô thấy ngán ngẩm với việc bị theo đuôi này, thế này làm sao mà trốn được chứ. Nhưng cơ hội của cô đã đến. Cô hầu gái phải chạy vào lấy mớ quần áo ra phơi. Cô hầu gái đành bảo cô vài lời đừng đi đâu, đợi cô 1 chút, và dù cho cô ta có chạy đi cô ta vẫn còn quay lại nhìn Minh đầy luyến tiếc rồi mới bỏ đi. Minh chỉ chờ có thế, cô thấy rằng tường rào của khu vườn khá là cao, hơn nữa khoảng sân chỉ toàn những cây bụi thấp lè tè, đang chạy tới cuối hàng rào mà cô ấy quay lại thì có cũng như ko. Cho nên Minh quyết định, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Cô chui vô căn nhà kho ngay cạnh phía sân sau, gần cửa dẫn vô nhà chính. Khi cô hầu gái quay trở lại, cô ta hoàn toàn lo lắng sốt vó. Giống như thể cô ta sắp chết tới nơi, chưa bao giờ cô thấy mặt ai xanh như vậy. Vậy mà nãy cô ta còn vừa nói vừa cười nữa. Vậy mà giờ trông mặt cô ta xanh lè khác gì người Na mếc đâu. Minh nửa muốn cười, nhưng lại ko cười nổi, trong lòng cứ thấy rằng cô áy náy thế nào đó. Cứ như cô dồn người ta vào chỗ chết. Nhưng cô tự bảo mình. “Ko. Chắc ko sao đâu! Dù thế nào anh ta cũng đâu giết người hầu trong nhà mình chứ. Phải ko?” Nghĩ tới đây cô suy nghĩ 1 lúc, thần người ra, đôi lông mày trĩu xuống, môi hơi cong lên. Rồi cô gạt mọi lo lắng đang dâng lên trong lòng mình đi bằng 1 cái lắc đầu tự chấn an mình. “Ko, làm gì có chuyện giết người chứ!” Nhưng rồi mặt cô xị xuống. Ko phải hắn ta cũng có gan giở trò, rồi đánh đập cô đó sao. Bảo hắn ko dám giết người cô ko nghĩ thế. Nghĩ tới đây thì mặt Minh đần lại, những sọc xanh xuất hiện chạy dọc mắt. Trông mặt cô xanh xao và tàn tạ, y chang nhân vật trong manga nhật vậy.
=.=’
Nhưng rồi cô tự trấn an mình, chắc chắn ko có chuyện gì đâu. Cô chỉ là 1 món hàng, cùng lắm hắn chỉ nổi điên 1 chút thôi mà. Chắc chắn cô ấy ko sao đâu. Nói rồi cô tiến hành kế hoạch của mình, căn nhà bỗng chốc loạn lên vì tiếng những cô hầu gái hoảng loạn, những tên bảo vệ hỏi bằng giọng gắt gỏng bực mình. Minh ló đầu ra nhìn quang cảnh xung quanh, cô cẩn thận lách mình qua cánh cửa do vội vàng mà cô hầu gái chưa kịp khóa. Chạy thiệt nhanh qua hành lang, cô chui vô căn phòng giao giữa 2 căn nhà trên với nhà dưới. Cô chui vô hành lang, khi nghe thấy tiếng những bước chân nặng nhọc chạy dọc hành lang truy tìm cô. Lúc này cô luồn qua hành lang sang dãy nhà dưới. Lúc này bên nhà dưới hoàn toàn trống trơn. Minh hơi sững lại khi mình đang đứng trong căn phòng khách xưa kia vốn ồn ào, giờ đây hoàn toàn ko thấy 1 bóng người. Minh đứng giữa căn phòng 1 lúc rồi như nhận ra rằng, tất cả những cô gái đều ko còn ở đây nữa. Minh hơi hụt hẫng 1 chút. Nhưng rồi cô cố gắng giữ lại bình tĩnh, cô tiến lại gần cánh cửa ra vào. Cố gắng bước đi thật khẽ khàng, nép sát thân mình vào tường để tránh những ánh mắt nhìn qua cửa sổ. Cô thấy rằng ko còn những tên bảo vệ canh gác ngoài cổng nữa, cũng phải vì giờ ko còn món hàng nào ở trong nhà, hơn nữa hầu hết bảo vệ đã đi theo Tú Triết về thành phố rồi. Minh tự hổi ko biết xã hội đen hay siêu sao điện ảnh, mang nhiều bảo vệ theo như vậy làm gì? Phô trương thanh thế sao? Nhưng đây lại là cơ hội tốt nhất cho cô. Nhưng giờ bên ngoài căn nhà đang rất hỗn loạn, nên Minh đành chui vào 1 căn phòng nhỏ, dùng làm kho chứa đồ trong căn nhà nhỏ. Cẩn thận hơn cô núp vào sau 1 kệ để đồ phòng trường hợp có ai đó sang căn nhà bên này. Nhưng dường như cô đã cẩn thận quá đáng. Bởi vì giờ mọi người đều nghĩ Minh đã trèo qua bức tường rào ra ngoài, mà ko để ý tới con chuột nhỏ đang trốn chui trốn lủi trong 1 góc nào đó. Cuộc chạy trốn của Minh đang bắt đầu.. Nhưng tạm thời cô đang mệt mỏi và thiếp đi từ lúc nào ko rõ trong căn nhà kho. Cho nên chúng ta hãy tạm quay sang 1 hướng khác, trở lại Hà Nội cổ kính và ồn ã. Tú Triết đã xong công việc và đang lang thang trong siêu thị.
Chả là khi đổi bữa sáng thành bánh mì, anh cảm thấy Minh có vẻ rất ngon miệng. Cho nên anh quyết định rằng, nên mua cho cô thiệt nhiều bánh mì, bơ sữa gì đó. Những thứ đó rất nhiều chất béo, nếu Minh ăn được nhiều ko phải là cô sẽ béo lên chút sao. Điều đó làm cho anh cảm thấy dễ chịu. Tranh thủ thời gian trong lúc tới nhận hàng, anh vào siêu thị.
Nam và Luân vừa chạy từ phía mấy kệ hàng, mang ra 1 đống những thứ đồ thịt, đông lạnh thả ào vào chiếc xe đẩy. Tú Triết nhìn với ánh mắt lạnh băng 2 tên đàn em của mình cứ chạy sang bên nọ bên kia rồi vác vể 1 đống, cứ như ong tha mồi về tổ vậy.
Nam khẽ cười. “Cứ ăn mãi thịt thú rừng, rồi trứng ngán lắm rồi. Mua chút đồ về cho u già nấu càng tốt phải ko?”
Tú Triết ko nói gì, để kệ 2 thằng đàn em muốn làm gì thì làm, mua thêm vài đồ ăn cũng đỡ hơn. Dù sao thật sự anh cũng ko muốn ăn mấy món đó, nhìn thấy cô cũng phải ăn như vậy, thật có chút ko đành lòng. Anh với tay lấy cả chục chiếc bánh mì gối, thêm mấy hộp bơ, đẩy xe tới cuối hàng anh lại thấy mấy hộp mứt. Anh tiện tay với luôn mấy hộp, mỗi mùi vị mấy hộp, cho cô có nhiều lựa chọn. Đến kệ tiếp theo, anh lại thấy vài gói bánh gì đó anh cũng ko biết nữa. Nhưng trông có vẻ ko tệ, nên anh vơ luôn vô xe đẩy. Cho tới khi ra tính tiền thì đã đầy 2 chiếc xe đẩy to, và thậm trí còn chất cao như ngọn núi con. Đi xuống tầng dưới của khu mua sắm, anh đi ngang qua 1 tiệm sách, tuy đã đi qua, nhưng anh bỗng lùi lại. Hình như cô ta khá là thích đọc sách. Anh chui vào tiệm sách, trong khi Nam và Luân chỉ có thể ở ngoài, cố gắng sách đống đồ chất đầy đến chục túi to. Vất vả và khệ nệ, cố gắng lết thật nhanh trong hành lang. Họ gần như muốn ngã lăn khi thấy Tú Triết bước vào trong nhà sách.
Phải tới gần nửa tiếng sau Tú Triết mới bước ra ngoài với túi to túi nhỏ. Tú Triết đã mua hết tất cả những cuốn sách mà cô bán hàng nhanh nhảu nói rằng. “Đã là con gái thì rất thích cuốn này!”
Đã đến 2 giờ chiều, Tú Triết bắt đầu lên xe đi tới chỗ nhận hàng, tống toàn bộ số đồ ăn và sách báo vào sau cốp. Nam nổ máy chiếc xe hơi con bốn chỗ, toàn bộ vệ sĩ ngồi trong chiếc xe to áp tải hàng phía sau. Họ trở lại căn nhà trên núi. Những món hàng của lần 2 đã có. Còn Tú Triết thì thấy vui vui trong lòng, vì anh mang theo thật nhiều đồ cho Minh.
12 giờ đêm, hôm đó là 1 đêm trăng tròn, nhưng lại trời đầy mây trên núi cao, ko khí lạnh lẽo và độ ẩm là 70%. Lạnh lẽo như vậy nhưng Minh lại chạy trốn. Cô lợi dụng bóng tối của những đám mây che mặt trăng, cô leo qua bức tường trước cửa để chui ra ngoài, khi cô vừa lách người qua bức tường, và chui vô đám bụi đường dẫn tới con suối để xuống bản, thì cũng là lúc chiếc xe của Tú Triết dừng ở cổng.
Với gương mặt vui vẻ, và hào hứng anh bước xuống xe. Anh hy vọng rằng hôm nay anh có thể mang 1 chút gì đó cho cô. Anh đang vui vẻ cầm những chiếc túi chứa sách từ xe xuống, thì đám người làm chạy ra cổng để đón anh, gương mặt ai nấy đều thoáng chút lo sợ, người nọ đẩy người kia, cuối cùng 1 cô gái bị đẩy tới trước mặt Tú Triết đang cúi vào trong xe lấy túi. Anh quay mặt lại, đôi mắt lạnh lùng chỉ nhìn vẻ lạnh băng. Cô hầu gái lo lắng, hoàn toàn ko dám nhìn thẳng. Đôi mắt sáng của anh nhìn xuyên qua thẳng đôi mắt của cô, 1 cái nhìn lạnh băng như đá xuyên qua cơ thể cô hầu gái. Cô bắt đầu run rẩy.
“Có chuyện gì?” Tú Triết nói vẻ mặt nghiêm nghị.
“Là.. Là…” Cô hầu gái ko còn dám thốt ra lời, lời nói của cô rời rạc, run rẩy lắp bắp.
“Nói!” Tú Triết khẽ gầm lên trong khi đôi môi vẫn khép lại, ánh mắt lạnh băng khẽ co lại giá buốt hơn.
“…Dạ.. Thưa… là…” Cô gái run bần bập hoàn toàn ko thể thốt ra lời.
“Nói mau!” Tú Triết tức giận gầm lên như con sư tử, linh tính mách bảo cho anh điều gì đó ko hay.
“Cô Minh đã ko thấy đâu nữa!” 1 cô hầu gái đứng đằng sau ko thể chịu nổi nữa, khi thấy cô hầu gái hốt hoảng tới tột độ, cô đành nói thật nhanh.
Bịch..
Toàn bộ những túi đồ trong tay Tú Triết rơi hết xuống đất. Anh bàng hoàng nghe như tiếng sét đánh bên tai. Gương mặt anh trở nên tức giận hơn bao giờ hết. Đồng tử của anh đang giãn ra, lại co lại, sẫm xịt và lạnh băng. 1 tia nhìn của con thú ăn thịt đang muốn lao mình vào cuộc săn. Anh nhìn lại cô hầu gái đang run rẩy, giọng anh gầm lên như con sư tử. “Làm sao cô ta có thể trốn được?”
“Em.. em..” Cô hầu gái đã run rẩy giờ lại càng run mạnh hơn. Đôi tay cô run lên bần bập