-->
Chương 1
“Tại sao nàng lại trốn ta?”
“Tôi nghĩ điều đó rõ ràng chứ.” Khi thấy Nicholas không đáp, Isabel tiếp tục nói, mong phá vỡ sự im lặng bao trùm. “Tôi rất ngạc nhiên trước… khoảnh khắc này. Tôi không mong đợi được…”
Nicholas đột nhiên nhận ra nơi họ gặp nhau. Đó là tầng gác mái tối tăm, một không gian nhỏ bé ấm áp ngăn cách với mọi âm thanh xung quanh, nhất là khi ngoài kia mưa đang rơi. Quả là một nơi lý tưởng để hẹn hò bí mật.
Rồi anh bước tới gần nàng đến khi họ chỉ cách nhau vài phân. “Được…?”
Nàng thở dài. “Được… ở gần ngài thế này.”
Anh thấy màu đỏ bối rối lan tỏa trên hai má nàng. Isabel nói nhanh. “Tôi chắc chắn đây chỉ là ngẫu nhiên. Tốt nhất ngài nên rời đi. Tôi sẽ tìm cách khác để…”
Anh chạm tay vào nàng khiến lời nói bị cách ngang.
Không nên hôn nàng. Nicholas biết điều đó.
Nhưng cô gái này không giống người phụ nữ nào mà anh từng biết… anh muốn khám phá những bí mật của nàng.
Rồi anh chiếm lấy môi nàng và nàng là của anh.
Phần đầu
Rõ ràng là có một nạn dịch thật sự đang lây lan giữa những quý cô ở London – một thực tế bi thảm mà kết cục của nó chắc chắn là viễn cảnh vô cùng tồi tệ.
Dĩ nhiên, chúng ta đang đề cập đến tình trạng các quý cô không chồng.
Rất nhiều quý cô còn độc thân trong thành phố xinh đẹp của chúng ta, họ không có may mắn được đắm chìm trong niềm hạnh phúc lứa đôi ngọt ngào. Điều đó có khác gì tội ác khi những chồi non đầy hứa hẹn sẽ không bao giờ có cơ hội để đơm hoa kết trái!
Vì vậy, bạn đọc thân mến, vì lợi ích cộng đồng, chúng tôi đã biên soạn một danh sách các giải pháp đã được kiểm chứng để đơn giản hóa một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất – kiếm chồng.
Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu Những lời khuyên để hấp dẫn một quý ngài.
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823
Totonsend Park, Dunscroft, Yorkshire
Quý cô Isabel Townsend đang đứng trong căn phòng khách cũ kỹ của gia đình duy nhất mà nàng từng biết và cầu mong những tiếng ù ù trong tai lắng xuống. Nàng nheo mắt nhìn người đàn ông xanh xao, gầy còm trước mặt mình.
“Cha tôi đã bảo anh đến đây ư?”
“Chính xác.”
“Anh không phiền nếu nhắc lại điều đó một lần nữa chứ?” Chắc chắn nàng đã hiểu sai lời nói của vị khách không được chào đón này.
Gã nở một nụ cười rỗng tuếch và nhạt nhẽo. Isabel cảm thấy ruột gan cồn cào cả lên. “Quả thực là vậy”, giọng gã lè nhè, từ ngữ như đọng lại trong căn phòng quá bé này. “Chúng ta đã được hứa hôn.”
“Và giờ chúng ta… tôi có thể hiểu ý anh là…”
“Nàng. Và ta. Sẽ kết hôn với nhau.”
Isabel lắc đầu. “Tôi xin lỗi, tên anh là… ?”
Gã dừng lại, rõ ràng không vui khi nàng chẳng để tâm. “Asperton. Lionel Asperton.”
Isabel ghi nhớ cái tên không may mắn này và tự nhủ sẽ nghiền ngẫm nó vào một dịp khác. Bây giờ, nàng phải giải quyết người đàn ông này – trông gã có vẻ không mấy thông minh. Dĩ nhiên, từ trước đến nay những người đàn ông quen biết với cha nàng thường không có đầu óc cho lắm.
“Và chúng ta đã được hứa hôn như thế nào vậy, anh Asperton?”
“Ta đã thắng cược.”
Isabel nhắm mắt lại, mong bản thân có thể bình tĩnh. Nàng cố nén cơn giận và nỗi đau trào dâng từng từ từng chữ ấy được thốt ra. Luôn là những từ ngữ ấy. Isabel nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xám của gã. “Anh đã thắng được tôi ư?”
Gã trả lời tỉnh bơ. “Đúng vậy. Cha nàng đã cược nàng cho ta.”
“Dĩ nhiên ông ấy đã làm thế.” Isabel thở ra chán nản. “Đổi lấy cái gì?”
“Một trăm đồng bảng Anh.”
“Tốt. Lần này nhiều hơn thường lệ.”
Asperton khoát tay xua lời nói khó hiểu đó, rồi tiến gần Isabel. Gã mỉm cười kiêu ngạo. “Ta đã thắng cược. Nàng là của ta. Từ bây giờ.” Gã đưa một ngón tay vuốt dọc má nàng rồi hạ thấp giọng, thì thầm. “Ta nghĩ rồi đôi ta sẽ thích điều này.”
Isabel vẫn im lặng, lưng thẳng cứng để ngăn cơn rùng mình. “Tôi không chắc đâu.”
Gã rướn tới và Isabel chết khiếp vì đôi môi đỏ quạch và thô ráp của gã. Nàng nghiêng người tránh đi, cố giữ khoảng cách khi gã cất tiếng. “Xem ra ta sẽ phải cố thuyết phục nàng bằng cách khác”.
Isabel bước đến một chiếc ghế cũ sờn ngăn cách hai người, thoát khỏi cái động chạm và sự gần gũi khó chịu của gã. Ánh mắt gã lóe lên tia tinh quái khi theo nàng, thu ngắn khoảng cách.
Hắn ta thích cuộc rượt đuổi này.
Nàng phải kết thúc việc này. Ngay bây giờ.
“Anh Asperton, tôi e rằng anh đã lãng phí một chuyến đi dài mà không thu được gì. Anh biết đấy, tôi đã qua tuổi vị thành niên. Cha tôi…” Nàng dừng lại một chốc rồi tiếp tục bằng giọng miệt thị, “đáng lẽ phải hiểu rõ hơn khi đem tôi ra cá cược. Trước đây việc này chưa từng mang lại kết quả gì thì giờ lại càng không thể”.
Asperton đứng lại, mắt mở to ngạc nhiên. “Ông ta đã làm điều này trước đây sao?”
Rất nhiều lần là đằng khác. “Tôi nghĩ chuyện đem cô con gái duy nhất ra đánh cược nếu chỉ làm một lần thì còn coi được, chứ lặp đi lặp lại nhiều lần thì có vẻ xúac phạm anh nhỉ?”
Asperton há hốc miệng. “Dĩ nhiên!”
Isabel nheo mắt nhìn người đàn ông mình được hứa hôn. “Tại sao?”
“Vì cuối cùng ông ấy sẽ không chung độ được!”
Người đàn ông này chắc chắn quen biết cha nàng.
“Đúng vậy. Việc đó rõ ràng là xúc phạm anh rồi.” Isabel đột ngột quay đi, mở cánh cửa dẫn đến căn phòng lớn. “Anh Asperton, tôi e rằng anh là người đàn ông thứ bảy đến đây để yêu cầu tôi trở thành cô dâu của mình.” Nàng không thể không mỉm cười trước sự ngạc nhiên của gã.
“Và như thường lệ, anh sẽ là người đàn ông thứ bảy rời khỏi Townsend Park mà không có đám cưới nào diễn ra.”
Asperton ngắc ngứ không thành lời – đôi môi dày của gã khiến Isabel liên tưởng đến hình ảnh một con cá tuyết.
Nàng đếm đến năm.
Họ luôn nổi giận đùng đùng trước cả khi nàng đếm đến năm.
“Không thể như thế được. Tôi được hứa hẹn một người vợ! Con gái của một bá tước!” Gã nói bằng giọng mũi cao… giọng điệu mà Isabel luôn cho là gắn liền với những kẻ nhàn rỗi, khó ưa thường kết thân với cha nàng.
Nàng đã không gặp cha sáu năm rồi.
Nàng khoanh tay, nhìn gã đầy cảm thông. “Tôi đoán rằng ông ấy còn úp úp mở mở với anh về của hồi môn đáng kể, phải không nào?”
Đôi mắt gã lóe sáng như hiểu ra vấn đề. “Chính xác.”
Suýt nữa thì nàng thấy tội nghiệp gã. Suýt thôi nhé.
“À, tôi e rằng ngay cả điều đó cũng không có.” Lông mày gã nhíu lại.
“Anh có muốn dùng một chút trà không?”
Isabel có thể cảm nhận được cái bánh xe suy nghĩ chậm chạp trong óc Asperton đã hoàn thành trọn vòng quay và gã gào lên. “Không! Ta không muốn uống uống trà! Ta đến đây để lấy vợ và vì Chúa, ta sẽ rời đi với người đó! Với nàng!”
Nàng thở dài giữ bình tĩnh và nói, “Tôi thật sự hy vọng chuyện đó không đi tới nước này”.
Lồng ngực gã phập phồng và ắt hẳn gã hiểu sai ý nàng. “Ta biết cô sẽ nói vậy. Nhưng ta sẽ không rời khỏi ngôi nhà này mà không có người vợ đã được hứa gả cho ta. Cô thuộc về ta! Từ bây giờ!”
Ngay sau đó, gã lao tới nàng. Họ luôn luôn làm thế. Nàng bước sang một bên, gã lao thẳng qua ngưỡng cửa đang mở và khựng lại ở lối đi bên ngoài.
Mấy người phụ nữ đang chờ sẵn ở đó.
Isabel theo gã ra phòng đón khách, gã đứng đó đối diện với ba phụ nữ sừng sững như những người lính chuyên nghiệp, chắn giữa gã và cánh cửa vào nhà. Gã chưa từng thấy người phụ nữ nào như thế này trước đây cả.
Dĩ nhiên, gã cũng chưa nhận ra rằng mình đang nhìn ba người phụ nữ.
Isabel nhận ra rằng đàn ông chỉ có xu hướng nhìn vào thứ họ muốn nhìn.
Nàng quan sát khi ánh mắt gã di chuyển lần lượt từ người đầu bếp, sang người giữ ngựa, rồi đến người quản gia.
Sau đó gã quay về phía Isabel. “Chuyện này là sao?”
Người giữ ngựa quất mạnh cái roi vào một bên đùi gã, âm thanh rin rít làm Asperton nao núng. “Chúng tôi không thích ngài cao giọng với một quý cô, thưa ngài.”
Isabel thấy cuống họng của gã như đang rung lên. “Ta… ta là…”
“Là thế này, với cái cách ngài lao ra khỏi căn phòng đó thì ngài hẳn không phải là một quý ông”, người đầu bếp chỉ về phía phòng khách bằng chiếc muôi to và nặng trịch.
Gã quay sang nhìn Isabel, nàng nhẹ nhàng nhún vai.
“Chắc chắn ngài không nên lao về phía quý cô Isabel theo cách đó.” Đây là giọng điệu của người quản gia, với chiếc cà vạt được thắt nơ hoàn hảo trên cổ, đang lơ đãng nhìn vào mũi kiếm sắc bén trên tay mình. Isabel cố gắng hết sức để không nhìn vào những cái lỗ trên tường do kiếm gây ra từ rất lâu và quả thực rất khó nhìn thấy.
Họ thực sự có khiếu diễn kịch.
“Ta… Không!”
Một khoảng lặng kéo dài trong khi Isabel chờ đợi giọt mồ hôi lấp lánh xuất hiện trên trán Asperton. Nàng thấy ngực gã phập phồng liên hồi và lúc ấy mới can thiệp.
“Anh Asperton định đi đấy”, nàng nói, giọng ra chiều biện hộ, “Có phải không?”
Chiếc roi ngựa đang chuyển động thành những vòng tròn chậm rãi và đầy hăm dọa của Kate khiến Asperton lo lắng gật đầu. “Ta… ta…”
“Tôi không nghĩ anh ấy sẽ quay trở lại. Phải không, anh Asperton?”
Gã không đáp lại một lúc lâu. Kate quất chiếc roi ngựa bằng da mềm xuống mặt đất, sự dịch chuyển đột ngột của chiếc roi da làm gã bừng tỉnh. Rồi gã dứt khoát lắc đầu. “Không. Ta không nghĩ như vậy.”
Mũi kiếm của Jane đâm thẳng xuống nền nhà lát đá cẩm thạch, âm thanh vang rền giữa không gian rộng lớn trống rỗng.
Mắt Isabel mở to, giọng hạ thấp như tiếng thì thầm. “Tôi nghĩ là anh sẽ muốn biết cảm giác đó đấy.”
Asperton hắng giọng rất nhanh. “Vâng. Dĩ nhiên. Ý ta là… không. Ta sẽ không quay lại.”
Ngay sau đó, Isabel nở nụ cười thân thiện. “Tuyệt vời. Vậy, tạm biệt anh. Tôi tin rằng anh có thể tự tìm đường đi ra, phải không?” Isabel chỉ ra cửa, ba người phụ nữ tránh sang một bên. “Tạm biệt.”
Nàng quay vào phòng khách, đóng cửa và đi đến cửa sổ vừa kịp nhìn thấy người đàn ông vội vã sải bước về phía con ngựa, leo lên, hét lớn rồi phi như ma đuổi.
Nàng thở dài.
Và khi ấy, nước mắt nàng tuôn rơi.
Cha nàng đã lấy nàng ra đánh cược.
Một lần nữa.
Lần đầu tiên là đau đớn nhất. Những tưởng giờ đây nàng đã quen với cách đối xử đó, nhưng dù vậy, sự thật lại khiến nàng ngạc nhiên.
Như thế, một ngày nào đó, mọi chuyện có thể khác đi. Như thế, một ngày nào đó, ông ấy có thể là một người khác chứ không phải là người nhà Wastrearl.
Như thể, một ngày nào đó, ông ấy sẽ quan tâm đến nàng.
Như thể, một ngày nào đó, ai đó có thể quan tâm đến nàng.
Trong giây lát, nàng cho phép bản thân nghĩ về cha mình. Ngài Wastrearl. Người đã bỏ mặc vợ con ở lại nông thôn để quay về London, sống một cuộc đời phóng đãng và đầy tai tiếng. Ông không quan tâm đến điều gì cả: Cho dù là khi vợ mình qua đời, cho dù là khi những người hầu bị buộc phải rời khỏi điền trang không xu dính túi, cho dù con gái mình gửi hết lá thư này đến lá thư khác van nài ông quay trở lại Townsend Park để khôi phục lại sự hưng thịnh như ngày xưa. Nếu không phải vì nàng, thì chí ít cũng phải vì người thừa kế của ông.
Một lần ông đã trở về…
Không. Nàng không muốn nghĩ tới điều đó nữa.
Cha nàng. Người đàn ông đã cướp đi linh hồn của mẹ nàng. Người đã tước đoạt người cha của em trai nàng, khi nó vẫn là một đứa trẻ non nớt.
Nếu ông không có bỏ rơi họ, thì Isabel đâu phải gánh vác trên vai điền trang này. Nàng đã phải đương đầu với những khó khăn, cố gắng hết sức để giữ cho ngôi nhà tồn tại và cung cấp đủ thức ăn cho mọi người. Dù điền trang không sinh lời lắm nhưng cũng đủ duy trì những người hầu và tá điền trong khi cha nàng lại tiêu sạch sẽ thu nhập từ mảnh đất vào mấy hoạt động tai tiếng của ông.
Thế là quá đủ. Tai tiếng của ngài Wastrearl đã ngăn những vị khách tò mò không dám đặt chân tới Townsend Park, điều này cho phép Isabel ở trong nhà lẫn khu vực của người hầu và làm bất cứ điều gì nàang thích mà không bị giới quý tộc soi mói.
Tuy nhiên, điều đó không ngăn nàng ước mọi điều sẽ thay đổi.
Ước gì nàng có mọi thứ mà những cô con gái của bá tước xứng đáng có được. Ước gì nàng lớn lên mà không cần quan tâm tới thế giới này. Không nghi ngờ gì, trong đầu Isabel luôn nghĩ rằng, một ngày nào đó, nàng sẽ tỏa sáng: một ngày nào đó, nàng sẽ được tán tỉnh đàng hoàng… bởi một người đàn ông quan tâm đến chính nàng, chứ không phải vì nàng là một chiến lợi phẩm từ những trò cá cược.
Ước gì nàng không phải cô đơn.
Không có nghĩa là ước muốn của nàng được ai đó giúp đỡ.
Cửa mở ra và đóng lại nhẹ nhàng, Isabel gượng cười, lau đi những giọt nước mắt đọng trên má. Nàng quay lại, bắt gặp cái nhìn thấu hiểu và nghiêm nghị của Jane.
“Cô không nên đe dọa anh ta.”
“Hắn ta đáng bị như thế”, người quản gia lên tiếng.
Isabel gật đầu. Asperton đã thế chỗ cha nàng vào những phút cuối. Một lần nữa nước lại đong đầy khóe mắt, mặc cho Isabel cố kìm lại. “Tôi ghét ông ấy”, nàng thì thầm.
“Tôi biết”, người quản gia nói khi vẫn đứng yên ở cửa.
“Nếu ông ta ở đây, tôi rất vui khi được giết chết ông ta.”
Jane gật đầu. “Dường như việc đó không cần thiết nữa rồi.” Rồi cô giơ tay lên, đưa tấm giấy da hình vuông cho nàng. “Isabel. Bá tước… ông ấy đã chết.”
Những bài học này sẽ có ích gì, bạn đọc thân mến, nếu như không có đối tượng để mà quyến rũ? Nếu như chẳng có quý ông nào để tốn thời gian mà tìm hiểu? Dĩ nhiên, câu trả lời là những bài học này sẽ gần như vô ích
Vậy thì, chúng ta không phải là những quý cô may mắn nhất rồi. Trong khi đó, người ta luôn ba hoa rằng đây là thành phố đẹp nhất, rực rỡ nhất, hấp dẫn và quyến rũ, là một kho báu có thực quy tụ những người độc thân giàu có, đầy đam mê và đang lang thang một mình qua các con phố, những mong tìm được một người vợ!
Việc tìm ra những chuẩn mực của một quý ông là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, tuy nhiên không hề đáng sợ đâu, bạn đọc thân mến! Chúng tôi đã làm việc đó giúp bạn… lùng sục khắp thành phố để tìm ra những quý ngài xứng đáng nhất với sự quan tâm cuồng nhiệt, vô giá của bạn
Nếu bạn muốn, hãy cân nhắc người đầu tiên trong danh sách các quý ông xuất sắc của chúng tôi.
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823
Khi cô gái có mái tóc vàng hoe đứng ở cửa nháy mắt với anh, đó thực sự là một giọt nước tràn ly.
Ngài Nicholas St. John ngồi lún sâu trong chiếc ghế miệng làu bàu nguyền rủa. Ai có thể tưởng tượng nổi rằng người đàn ông xuất sắc được chỉ đích danh trên một tờ tạp chí ngớ ngẩn dành cho các quý bà quý cô lại đủ sức biến phụ nữ London thành những kẻ đua đòi ngu ngốc?
Lúc đầu, anh thấy điều đó khá thú vị, một trò giải trí dễ chịu. Rồi thì, những lời mời mọc bắt đầu xuất hiện. Khi đồng hồ trong căn nhà trên phố St. James của anh vừa điểm hai giờ, phu nhân Ponsonby đã nhập cuộc như những người phụ nữ khác, yêu cầu thảo luận về việc… phải làm gì đó với bức tượng mà gần đây cô ta đã mua lại từ miền Nam nước Ý. Nick biết rất rõ. Chỉ có duy nhất một nguyên nhân có thể khiến một người nham hiểm như phu nhân Ponsonby đây xuất hiện tại nhà của một người đàn ông độc thân, một lý do mà Nick dám chắc ngài Ponsonby sẽ không hề cảm thấy hợp lý.
Vì vậy, anh đã trốn tới hiệp hội đồ cổ hoàng gia, ẩn mình trong thư viện, tránh xa những người từng nghe đến các loại tạp chí phụ nữ và cho phép mình đọc một cuốn. Đáng tiếc, vị ký giả – Nick lưỡng lự trước việc sử dụng danh xưng này – đã tiến hành công việc nghiên cứu của anh ta. Và trong vòng một giờ đồng hồ, người hầu đã phải thông báo sự viếng thăm của bốn phụ nữ khác nhau về độ tuổi và địa vị, tất cả đều rất cần ý kiến tư vấn về những khối đá cẩm thạch của mình và bọn họ cứ khăng khăng rằng chỉ có ngài Nicholas mới làm được việc đó.
Nick thở mạnh và khịt mũi nhớ lại. Thật là đá cẩm thạch sao.
Nick đã trả cho người hầu một cách hào phóng vì cách cư xử khôn ngoan của anh ta rồi lại bỏ trốn lần nữa. Lần này, dẹp bỏ lòng tự trọng, anh chuồn qua lối sau của Hiệp hội, đi vào một cái ngõ hẹp và bẩn thỉu, tâm trạng không phấn chấn lên được. Nghiêng vành mũ xuống để tránh bị nhận dạng, anh tới nơi trú ngụ tiếp theo – quán Chó và bồ câu và ngồi nép mình trong một góc tối đến vài giờ.
Hoàn toàn không có lối thoát.
Thông thường, khi một cô hầu bàn khêu gợi đánh mắt với anh, anh sẽ sẵn sàng đánh giá sức hấp dẫn của cô ta. Tuy nhiên, cô nàng này là người thứ mười bốn công khai để ý đến vẻ thu hút của anh vào ngày hôm đó và như thế là khá đủ rồi. Đầu tiên Nick quắc mắt nhìn cô nàng, đoạn nhìn xuống cốc bia, trong thoáng chốc cảm thấy tâm trạng trở nên u ám và giận giữ hơn. “Tôi phải thoát ra khỏi cái thành phố quái quỷ này.”
Một tiếng cười trầm sâu từ phía bên kia bàn vọng lại, không cải thiện được tâm trạng của anh.
“Cậu có tin là trong nháy mắt, tôi có thể đá cậu quay lại Thổ Nhĩ Kỳ không”, Nick gầm gừ.
“Tôi hy vọng cậu sẽ không làm thế. Tôi ghét phải bỏ lỡ đoạn kết của vở kịch này.” Durukhan ngoái đầu nhìn qua vai, đôi mắt đen lười nhác lướt qua cô hầu bàn trẻ trung và đáng yêu. “Thật tiếc. Cô ta không nhìn tôi.”
“Một cô gái thông minh.”
“Nhiều khả năng cô ta chỉ đơn giản là tin mọi điều mình đọc trong mấy tờ tạp chí thôi.” Rock cười khi thấy sắc mặt Nick quạu cọ hơn. “Nào, Nick, điều đó đâu đến nỗi khủng khiếp như vậy? Toàn thể phụ nữ ở London đều biết tới… sự thích hợp của cậu rồi mà.”
Nick nhớ tới đống thư mời – từ những gia đình có con gái chưa kết hôn – đang đợi mình quay về để xử lý, anh hớp một ngụm bia lớn. Đặt cái cốc bằng thiếc xuống, anh khẽ lẩm bẩm, “Quả thực, điều đó mới khủng khiếp làm sao”.
“Tôi mà là cậu thì sẽ tận dụng điều đó ngay. Giờ cậu có thể có bất kỳ cô gái nào mà cậu muốn.”
Nick ghim thẳng ánh mắt xanh biếc lạnh lùng vào bạn mình. “Cảm ơn, tôi hoàn toàn có thể làm tốt chuyện đấy mà không cần đến mấy tờ tạp chí đáng nguyền rủa đó.”
Rock đáp lại bằng một tiếng càu nhàu, anh ta quay lại vẫy cô hầu bàn trẻ trung. Cô nàng ào tới bàn họ nhanh như tên bắn. Nghiêng người thật thấp để phô bày những đường cong rực lửa, cô ta thì thầm. “Thưa ngài? Ngài có… cần?”
“Đó là điều chúng tôi muốn”, Rock nói.
Cô nàng trơ tráo ngồi trên đùi Nick và dựa sát mình vào anh. “Em sẽ làm bất kỳ điều gì ngài muốn, tình yêu à”, giọng nói chậm rãi và đầy nhục cảm khi cô nàng ép chặt bầu ngực vào ngực anh. “Bất kỳ điều gì ngài muốn.”
Nick kéo tay cô ta ra khỏi cổ mình và lấy trong túi ra một đồng curon. “Một lời đề nghị hấp dẫn, chắc chắn rồi”, anh nói rồi ấn đồng tiền vào tay cô ta và đẩy cô ta đứng lên. “Tuy nhiên, e rằng ta chỉ muốn uống thêm bia. Tốt nhất là cô nên tìm ai khác để đánh bạn tối nay đi.”
Khuôn mặt cô nàng sa sầm trong tích tắc trước khi chuyển hướng chú ý sang Rock, đánh giá vòm ngực rộng, làn da nâu và cánh tay to khỏe của anh ta bằng con mắt dò xét. “Ngài có muốn đi không? Một vài cô gái không thích làn da ngăm đen, nhưng tôi nghĩ thế là tốt rồi.”
Rock không nhúc nhích, nhưng Nick nhận thấy đôi vai bạn mình căng ra, khi nghe thấy lời đề nghị. “Đừng hòng”, anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ thẳng thừng từ chối.
Cô nàng hếch mũi lên rồi rời đi… để lấy thêm bia, Nick hy vọng thế. Khi nhìn cô nàng băng qua căn phòng, anh cảm nhận được những cặp mắt của nhiều phụ nữ khác dường như đang chăm chú nhìn mình. “Bọn họ là kẻ săn mồi. Tất cả họ.”
“Dường như cuối cùng thì Khazar cũng biết đến cảm giác bị săn đuổi.”
Nick nhăn nhó vì cái tên Thổ Nhĩ Kỳ đó và lịch sử lâu đời gắn liền với nó. Đã nhiều năm rồi không ai gọi anh là Khazar – kẻ đi săn. Giờ thì cái tên đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa; đó là phần còn lại của những tháng ngày anh ở phương Đông, cụ thể là ở đế quốc Ottoman[1'>, khi anh là một ai đó… không có lấy một cái tên… và chỉ có một kỹ năng duy nhất mà sau hết nó cũng là thất bại của anh.
[1'> Đế quốc Ottoman hay Đế quốc Osman (là một quốc hiệu của Thổ Nhĩ Kỳ đã tồn tại từ năm 1299 đến 1923. Thời đỉnh cao quyền lực ở thế kỷ XVI và thế kỷ XVII, các lãnh thổ của Đế quốc Ottoman gồm các vùng Tiểu Á, Trung Đông, nhiều phần ở Bắc Phi và đa phần đông nam châu Âu).
Lời nói mỉa mai không ảnh hưởng tới anh. Khoảng thời gian ở Thổ Nhĩ Kỳ đã chấm dứt trong một tình huống cay nghiệt. Một người đàn bà muốn quyến rũ anh và anh đã phạm sai lầm khi để bản thân bị bắt giữ, theo đúng nghĩa đen.
Nick đã phải ngồi tù hai mươi hai ngày trước khi được Rock cứu thoát và trốn đến Hy Lạp… nơi mà anh tuyên bố Khazar sẽ giải nghệ.
Hầu hết mọi lúc, anh cảm thấy hạnh phúc vì… được xoa dịu bởi London, bởi việc kinh doanh bất động sản và cổ vật của mình. Nhưng đã có những tháng ngày anh bỏ lỡ cuộc sống.
Anh thích trở thành người đi săn hơn là con mồi.
“Phụ nữ xung quanh cậu luôn thế này”, Rock nói, kéo Nick quay lại thực tại, “Cậu chỉ đơn thuần là hòa hợp hơn với nó ngay hôm nay thôi. Ý tôi không phải tôi hiểu mối quan tâm của họ. Cậu là một cái gì đó xấu xa…”.
“Đã đi câu thì phải câu cho bằng được, có phải không nào?”
Trên khuôn mặt người đàn ông Thổ Nhĩ Kỳ xuất hiện một nụ cười nhăn nhở. “Cãi nhau với tôi trong một quán rượu không phải là cư xử được đánh giá cao của một quý ông chuẩn mực đâu.”
Nick nheo mắt nhìn bạn. “Tôi sẽ mạo hiểm để khiến nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất đấy.”
Rock lại cười. “Mấy mối quan tâm đàn bà này đã làm cậu mất trí rồi, cậu nghĩ là cậu có thể hạ được tôi chắc.” Rock chúi người về phía trước, chống hai tay lên bàn, nhấn giọng. “Có chuyện gì với máu hài hước của cậu vậy? Cậu sẽ thấy hết sức thú vị nếu như chuyện đó xảy ra với tôi. Hoặc anh trai cậu.”
“Vấn đề là nó xảy ra với tôi.” Nick quét mắt khắp phần còn lại căn phòng và rên rỉ khi cánh cửa quán rượu mở ra, một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen bước vào. Người đàn ông dừng lại, nhìn lướt qua đám đông, cuối cùng đôi mắt xanh dừng lại ở Nick. Một bên lông mày khẽ nhường lên thích thú, anh ta bắt đầu rẽ đám đông và tiến về phía họ.
Nick quay sang Rock với cái nhìn buộc tội. “Cậu vừa yêu cầu được quay lại Thổ Nhĩ Kỳ đúng không? Cầu xin đi.”
Rock nhìn qua vai và nhe răng cười toe toét. “Thật không phải nếu không mời anh ấy tham gia vào trò tiêu khiển này.”
“Quả thật là rất may mắn. Phải thừa nhận là tôi không nghĩ mình có vinh dự được gặp Quý ông hấp dẫn của London tại đây”, một giọng nói trầm kéo dài đầy thích thú cất lên, Nick ngước nhìn người anh trai sinh đôi của mình, Gabriel St. John, hầu tước Ralston, địa vị cao hơn bọn họ. Rock đứng lên và vỗ mạnh vào lưng Gabriel, đề nghị anh ta nên tham gia với họ. Sau khi ngồi xuống ghế, Ralston tiếp tục, “Dù nghĩ có thể tìm thấy chú ở đây…” và dừng lại trước khi nói tiếp. “Đang lẩn trốn. Kẻ hèn nhát.”
Lông mày Nick nhíu lại khi Rock bắt đầu cười. “Tôi dám chắc là nếu anh đuợc coi là một trong số Quý ông hấp dẫn của London thì Nick sẽ cực kỳ vui mừng trước nỗi đau khổ của anh.”
Gabriel ngồi xuống ghế, miệng nở nụ cười vờ ngơ ngác. “Đúng vậy, nó sẽ làm thế. Tuy nhiên, tâm trạng của chú sẽ không vui vẻ lắm đâu, em trai. Bất kể chuyện gì?”
“Em nghĩ anh ở đây chỉ để làm tăng sự khó chịu của em”, Nick nói, “Nhưng chắc chắn anh có nhiều việc thú vị hơn để làm. Anh vừa mới lấy vợ mà, phải không nào?”.
“Đúng vậy”, Gabriel nói, mỉm cười dịu dàng. “Dù vậy, nói thật là, cô ấy gần như đẩy anh ra khỏi cửa để đi tìm em. Cô ấy dự định tổ chức một bữa tiệc vào tối thứ Năm và sẽ giữ chỗ cho em đấy. Cô ấy không muốn Quý ngài Nicholas lang thang khắp các con phố vào buổi tối đó vì muốn tìm một người vợ đâu.”
Rock nhếch miệng cười. “Hoàn toàn có khả năng cậu ta sẽ phải làm thế nếu không có thư mời.”
Nick phớt lờ người bạn mình. “Callie đọc cái tin chết tiệt đó sao?” Anh đã hy vọng chị dâu mình làm tốt hơn cơ. Nếu cô ấy đã đọc thì chẳng còn chỗ trốn nữa rồi.
Gabriel chồm người tới. “Tuần này nhỉ? Tất cả chúng tôi đã đọc nó. Nick, em đã mang lại sự kính trọng cho cái tên St. John. Làm tốt đấy.”
Ngay lúc ấy, cô nàng hầu bàn quay trở lại, đặt một chầu bia khác xuống bàn, đôi mắt cô nàng lóe lên vẻ bất ngờ đoạn nhanh chóng vui mừng khi nhìn Nick, rồi nhìn sang Gabriel và nhìn một lượt trở lại. Đôi song sinh này hiếm khi có mặt cùng nhau, người ta chỉ có thể thấy họ khi cả hai cùng phát ngôn trước công chúng. Nick không thể kiên nhẫn hơn được nữa trước sự hiếu kỳ của cô nàng. Anh nhìn sang chỗ khác khi Gabriel hào phóng thưởng cho cô nàng và nói. “Dĩ nhiên, những phụ nữ thèm muốn ta hẳn phải run lên khi có được cơ hội thứ hai nhầm lẫn… mà có tước hiệu hay không thì ít nhất chú cũng cùng chia sẻ với anh diện mạo bảnh trai rồi. Dù là phiên bản trẻ hơn và kém cỏi hơn.”
Đôi mắt xanh biếc của Nick nheo lại nhìn anh trai và Rock, lúc này đang cười ha hả như những tên ngốc. Giơ cốc bia lên, anh chúc mừng bộ đôi đó, “Có lẽ cả hai người nên đi thẳng xuống địa ngục đi”.
Gabriel cũng nâng cốc của mình. “Được tận mắt chứng kiến chú tức giận đáng giá lắm. Chú biết đấy, bị gắn cho cái mác là anh chàng độc thân thích hợp không phải điều tồi tệ nhất đâu. Anh có thể khẳng định rằng hôn nhân không phải là nhà tù mặc dù đã có lúc anh tin vào điều đó. Anh cảm thấy nó khá thú vị.”
Nick dựa lưng vào ghế, “Calllie đã khiến anh trở nên yếu đuối, Gabriel. Anh không còn nhớ nỗi đau mà những bà mẹ ồn ào và những đứa con gái ngây thơ giả tạo của họ gây ra cho anh hòng thu hút sự chú ý của anh sao?”
“Không hẳn.”
“Đó là do Callie là người phụ nữ duy nhất sẵn sàng chấp nhận quá khứ xấu xa trụy lạc của anh.” Nick chỉ ra. “Danh tiếng của em vẫn tốt hơn anh chán… em là một mục tiêu có giá hơn nhiều, có Chúa giúp em.”
“Chú biết chứ, hôn nhân có thể làm chú tốt hơn đấy.’
Nick nhìn chằm chằm ly rượu đủ lâu để những người khác nghĩ anh sẽ không đáp lại. “Em nghĩ tất cả chúng ta đều biết rằng hôn nhân không dành cho em.”
Gabriel khẽ càu nhàu. “Anh phải nhắc nhở chú rằng chuyện tương tự cũng đã xảy đến với anh. Không phải tất cả phụ nữ cũng giống như con quỷ cái đã chứng kiến chú suýt bị giết đâu, Nick.”, Gabriel khẳng định.
“Cô ta là một trong số họ.” Nick nói, hớp một ngụm bia lớn. “Cảm ơn anh, tuy nhiên em đã học được rằng tốt nhất nên duy trì mối quan hệ với phụ nữ trong những cuộc gặp gỡ – ngắn ngủi và không cảm xúc.”
“St. John, tôi mà là cậu thì sẽ không mạnh miệng về sự ngắn ngủi đâu.” Rock nói, cười toe với Gabriel trước khi tiếp tục. “Vấn đề của cậu không phải là những người phụ nữ chọn cậu, mà là những người cậu chọn. Nếu không dễ dàng mắc bẫy những kẻ chơi trò giả làm nạn nhân, cậu có thể may mắn hơn khi tiếp xúc với phái nữ đấy.”
Mọi điều Rock nói, Nick đều hiểu. Từ thời thanh niên, anh luôn mềm lòng trước mọi yêu cầu của phụ nữ. Và khi nhận ra đó là một trong những yếu điểm lớn nhất của mình – mang đến nhiều rắc rối hơn là may mắn trong cuộc sống – thì dường như anh không thể kháng cự lại nó.
Vì vậy, anh tránh mối quan hệ gắn bó, với phụ nữ. Nguyên tắc của anh rất rõ ràng. Không tình nhân. Không hẹn hò thường xuyên. Và, chắc chắn, không lấy vợ.
“Được rồi, cả hai”, Gabriel lên tiếng, làm dịu cuộc nói chuyện. “Bản thân anh thấy vô cùng thích thú phải chịu sự đả kích nặng nề này”.
Nick uống một ngụm bia trước khi thả người ra sau và đặt tay lên bàn. “E rằng em sẽ phải làm anh thất vọng. Em hoàn toàn không lên kế hoạch để chịu đựng sự đả kích này đâu.”
“Ồ? Làm thế nào chú có thể tránh mặt tất cả phụ nữ của London? Họ là những kẻ săn mồi tài ba.”
“Họ sẽ không thể đi săn nếu con mồi của họ trốn mất”, Nick nói.
“Chú định đi à?” Gabriel có vẻ không hài lòng. “Đi đâu?”
Nick nhún vai. “Rõ ràng là em đã lưu lại London quá lâu rồi. Có thể là châu Âu. Phương Đông. Châu Mỹ. Phải không Rock? Cậu luôn muốn một chuyến phiêu lưu trong vài tháng. Cậu muốn đi đâu nào?”
Rock cân nhắc. “Không phải phương Đông. Lần cuối cùng chúng ta ở đó, chẳng có gì hấp dẫn cả. Tôi sẽ loại nó ra.”
“Cũng được”, Nick thừa nhận. “Vậy thì châu Mỹ.”
Gabriel lắc đầu. “Chú sẽ phải đi ít nhất một năm. Chú quên rằng chúng ta có một cô em gái cần phải kết hôn sao? Chú không thể để anh ở lại một mình giải quyết cái vấn đề chắc-chắn-là-thảm-họa chỉ bởi nỗi sợ hãi sự chú ý của một nhóm đàn bà.”
“Một nhóm ư!” Nick phản đối, “Là một đám đấy”. Anh dừng lại, xem xét các lựa chọn. “Em không quan tâm đến nơi mình sẽ tới… miễn là nơi đó không có phụ nữ.”
Rock cảnh báo. “Chẳng có nơi quái nào cả.”
Nick cười, nụ cười đầu tiên trong tối. “Tốt thôi, dĩ nhiên không phải không có ai. Có phải một đòi hỏi quá quắt nếu nơi ấy không có người phụ nữ nào đọc cái tạp chí lố lăng đó hay không?”
Gabriel khẽ nhướn một bên lông mày. “Rất có thể như vậy.”
“St. John.”
Cả ba quý ông đều quay ra hướng phát ra tên Nick và nhìn thấy công tước Leighton bên cạnh bàn. Cao to và lực lưỡng, nếu không phải là một công tước, người đàn ông đó hẳn sẽ là một tên cướp biển tuyệt vời… với mái tóc vàng hoe và khuôn mặt lạnh băng, anh ta rất hiếm khi cười. Tuy nhiên, hôm nay trông công tước còn lạnh lùng hơn mọi khi.
“Leighton! Tham gia cùng chúng tôi nào.” Nick khều chân lấy chiếc ghế gần đó và kéo nó đến bàn mình. “Hãy cứu tôi thoát khỏi hai người này.”
“E rằng ta không thể ở lại.” Lời nói thốt ra rõ ràng và nhanh chóng. “Ta đến để tìm cậu.”
“Ngài và phụ nữ London”, Gabriel cười nói.
Ngài công tước lờ đi Gabriel, đặt tấm thân khổng lồ xuống ghế, quẳng đôi găng tay lên trên chiếc bàn gỗ sứt sẹo. Quay sang Nick, anh ta gần như chặn đứng cuộc trò chuyện và cất tiếng nói, “Ta e rằng cậu sẽ không thích chuyện mà ta yêu cầu.”
Ra hiệu cho cô nàng hầu bàn mang thêm một ly whisky, Nick nhận ra sự âu lo trong mắt công tước.
“Có liên quan đến chuyện cưới xin không?”, Gabriel lạnh nhạt nói.
Leighton trông có vẻ ngạc nhiên. “Không.”
“Vậy thì tôi nghĩ Nick sẽ hoan nghênh lời đề nghị của ngài.”
Ngài công tước uống một ngụm lớn whisky và bắt gặp ánh mắt chú tâm của Nick. “Ta không chắc. Cậu biết
đấy, ta có mặt ở đây không phải vì Nick. Ta ở đây vì Khazar.”
Sự im ắng kéo dài khi những từ ngữ đó lơ lửng quanh chiếc bàn. Rock và Gabriel sững sờ khi nghe thấy, nhưng họ không nói gì mà quay sang nhìn Nick với vẻ dò xét. Nick chúi người về trước, đặt hai cẳng tay lên chiếc bàn sứt sẹo, ngón tay đan vào nhau. Anh nhẹ nhàng nói, hai mắt không rời Leighton.
“Tôi không làm nữa.”
“Ta biết. Ta sẽ không yêu cầu nếu không cần sự giúp đỡ của cậu.”
“Ai?”
“Em gái ta. Nó đã biến mất.”
Nick ngả lưng ra ghế. “Tôi không săn đuổi những người chạy trốn nữa, Leighton. Ngài nên gọi cho phố Bow.”
Sự thất vọng làm Leighton kích động. “Vì Chúa, St. John. Cậu biết ta không thể làm thế. Tin này sẽ có mặt trên báo ngày mai mất. Ta cần Khazar.”
Nick chùn người khi nghe đến từ đó, anh không muốn trở thành kẻ đi săn đuổi một lần nữa. “Tôi không làm nữa. Ngài
Ngài biết rõ mà.”
“Ta sẽ trả cho cậu bất cứ giá nào.”
Ralston bật cười, một tiếng làu bàu phát ra từ phía ngài công tước. “Có gì thú vị sao?”
“Ý kiến duy nhất là em trai tôi sẽ nhận số tiền thưởng đó. Tôi không tưởng tượng được rằng ngài vừa thuyết phục Nick chấp nhận vụ này bằng lời đề nghị đó, Leighton.”
Leighton quắc mắt. “Ralston, trong hai anh em sinh đôi nhà cậu thì ta chẳng ưa cậu chút nào.”
“Hầu hết mọi người đều cảm thấy như vậy”, Ralston nói. “Cam đoan là tôi không hề cảm thấy khó chịu trước quan điểm đó. Nói thật, tôi thừa nhận mình có ngạc nhiên đôi chút vì sự xuất hiện của ngài ở đây, hạ cố nói chuyện với chúng tôi, với ‘dòng dõi có vấn đề’ của chúng tôi… chẳng phải đó là cách ngài đề cập đến chuyện đó sao?”
“Gabriel, đủ rồi.” Nick ngăn Gabriel lại trước khi anh trai nói quá nhiều về quá khứ.
Ít nhất thì Leighton cũng cảm thấy bối rối.
Nhiều năm về trước, đôi song sinh nhà St. John, mặc dù thuộc tầng lớp quý tộc, đã phải chịu sự khinh thường từ phía anh chàng Leighton trẻ tuổi. Một vụ bê bối đã ập xuống gia đình Ralston khi đôi song sinh còn nhỏ – biến hai người trở thành nạn nhân lý tưởng cho những gia đình trong giới quý tộc khinh rẻ và Leighton, cùng lớp với hai anh em tại Eton, chưa bao giờ quên nhắc nhở về hành động tai tiếng của mẹ họ.
Một ngày, Nick đã dồn Leighton vào tường vì hành vi của anh ta đã đi quá giới hạn.
Đánh một công tước có thể khiến người con trai thứ của một hầu tước bị đuổi khỏi Eton; Nick gần như chắc chắn bị đuổi học nếu không phải là một trong hai anh em sinh đôi – và Gabriel đứng ra nhận trách nhiệm về việc làm đó. Hầu tước tương lai Ralston được gửi về nhà từ đầu học kỳ, Leighton và Nick đi đến một thỏa hiệp ngầm mà không ai hay biết.
Thỏa hiệp đó đã dẫn đến tình bạn… tình bạn đó đã phát triển tốt đẹp nhiều năm sau đó ở Eton và nhạt dần trong những năm Nick tới lục địa. Leighton đã trở thành một công tước và tài trợ một phần không nhỏ cho các cuộc thám hiểm những vùng đất xa xôi ở phương Đông của Nick và Rock.
Leighton đóng một vai trò quan trọng trong việc tạo ra Khazar.
Tuy nhiên, Nick không còn là người đó từ rất lâu rồi.
“Ngài biết chuyện gì rồi?”
“Nick…” Rock lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi ngài công tước đến, nhưng Nick giơ tay ngăn lại. “Chỉ là tò mò thôi.”
“Ta chỉ biết nó đã biến mất. Nó đã lấy tiền và vài thứ nó cho là có giá trị.”
“Tại sao cô ấy bỏ đi?”
Leighton lắc đầu. “Ta không biết.”
“Luôn luôn có một lý do.”
“Có thể là do… nhưng ta không biết nữa.”
“Khi nào?”
“Hai tuần trước.”
“Và bây giờ ngài mới đến tìm tôi sao?”
“Nó đã lên kế hoạch đi gặp một người chị họ ở Bath. Khoảng mười ngày trước, giờ ta nhận ra nó đã nói dối.”
“Người hầu của cô ấy thì sao?”
“Ta đã khiến cô ta khiếp sợ để phải thừa nhận rằng Georgiana đã đi lên phía bắc. Cô ta không biết bất kỳ chuyện gì khác. Em gái ta rất cẩn thận trong việc che đậy dấu vết của nó.”
Nick ngả lưng ra ghế, miệt mài suy nghĩ. Kẻ nào đó đã giúp cô ta. Vẫn tiếp tục giúp ngay cả khi cô ta không từ bỏ và không quay trở lại với anh trai. Đã nhiều năm kể từ khi bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới.
Nhưng đây không còn là cuộc sống của anh nữa rồi.
Anh bắt gặp ánh mắt lo lắng của ngài công tước. “Nick, nó là em gái ta. Cậu phải biết rằng ta sẽ không yêu cầu cậu tìm kiếm nó nếu như có cách khác.”
Câu nói ấy đã đánh trúng tâm can Nick. Anh cũng có một cô em gái. Và anh sẽ làm bất kỳ điều gì để bảo vệ con bé.
Chết tiệt.
“Thưa ngài?”
Nghe thấy giọng nữ ngập ngừng, Nick quay sang thấy hai phụ nữ trẻ đang gần đó, đang nhìn mình một cách háo hức. Nick nói với giọng cảnh giác. “Vâng ?”
“Chúng tôi… ”, một trong hai cô bắt đầu nói, sau đó dừng lại. Người còn lại đẩy nhẹ cô ta tiến đến gần anh.
“Vâng?”
“Chúng tôi là những người hâm mộ.”
Nick chớp mắt. “Của ai?”
“Của ngài.”
“Của ta.”
“Đúng vậy!” Cô thứ hai tươi cười và bước đến gần hơn, đưa ra một cái gì đó rất đáng ngờ, giống như…
Nick thầm chửi thề.
“Ngài có thể ký tặng vào cuốn tạp chí của chúng tôi không?”
Nick giơ một tay lên. “Các quý cô, ta sẽ làm, nhưng các cô tìm nhầm người rồi.” Nick chỉ tay về phía Gabriel. “Đó mới là Quý ngài Nicholas.”
Rock khịt mũi khi hai cô gái chuyển sự chú ý sang hầu tước Ralston, bản sao sáng chói của con mồi thực sự và cười khúc khích vì thích thú.
Ngay sau đó, Gabriel tự giới thiệu mình, cười tươi nói với hai cô gái. “Thật hân hạnh cho ta khi được ký tên lên tạp chí của các cô.” Cầm quyển tạp chí và bút mà họ đưa, anh ta nói, “Các cô biết đấy, phải thừa nhận rằng, đây là lần đầu tiên ta thu hút được sự chú ý của các quý cô khi có mặt anh trai ta. Ralston luôn được coi là người đẹp trai hơn trong hai người”.
“Không!” Hai cô nàng quả quyết.
Nick đảo mắt.
“Thật đấy. Hãy hỏi bất kỳ ai. Họ sẽ nói với các cô rằng ngài hầu tước là người tuyệt hơn. Tôi chắc chắn cá cô đã nghe thấy thế.” Gabriel nhìn họ với nụ cười chiến thắng. “Các quý cô, hãy thừa nhận điều đó đi. Chuyện đó không làm tổn thương ta đâu.”
Gabriel giơ quyển tạp chí lên, trưng ra cái bìa khoa trương: Bên trong! Các Quý ông hấp dẫn của London! “Đúng vậy… không nghi ngờ rằng chuyện này sẽ tạo nên những câu chuyện thần kỳ cho danh tiếng của ta. Thật vui khi biết khắp nơi đều cho rằng ta đang tìm kiếm một người vợ!”.
Hai cô gái gần như chết ngất vì sung sướng.
Không lấy làm thích thú, Nick quay sang nhìn Leighton. “Phía Bắc, có phải ngài đã nói vậy không nhỉ?”.
“Đúng thế.”
“Phía Bắc là một nơi rộng lớn. Chúng ta có thể phải mất vài tuần để tìm ra cô ấy.” Rock cảnh báo.
Nick quay sang hai người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào khuỷu tay Gabriel và phấn khích chờ đợi, sau đó quay lại nói với những người đàn ông ngồi tại bàn.
“Tôi thấy mình đã sẵn sàng để đi một chuyến.”
Chương 2
Tuy nhiên, Nick không còn là người đó từ rất lâu rồi.
“Ngài biết chuyện gì rồi?”
“Nick…” Rock lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi ngài công tước đến, nhưng Nick giơ tay ngăn lại. “Chỉ là tò mò thôi.”
“Ta chỉ biết nó đã biến mất. Nó đã lấy tiền và vài thứ nó cho là có giá trị.”
“Tại sao cô ấy bỏ đi?”
Leighton lắc đầu. “Ta không biết.”
“Luôn luôn có một lý do.”
“Có thể là do… nhưng ta không biết nữa.”
“Khi nào?”
“Hai tuần trước.”
“Và bây giờ ngài mới đến tìm tôi sao?”
“Nó đã lên kế hoạch đi gặp một người chị họ ở Bath. Khoảng mười ngày trước, giờ ta nhận ra nó đã nói dối.”
“Người hầu của cô ấy thì sao?”
“Ta đã khiến cô ta khiếp sợ để phải thừa nhận rằng Georgiana đã đi lên phía bắc. Cô ta không biết bất kỳ chuyện gì khác. Em gái ta rất cẩn thận trong việc che đậy dấu vết của nó.”
Nick ngả lưng ra ghế, miệt mài suy nghĩ. Kẻ nào đó đã giúp cô ta. Vẫn tiếp tục giúp ngay cả khi cô ta không từ bỏ và không quay trở lại với anh trai. Đã nhiều năm kể từ khi bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới.
Nhưng đây không còn là cuộc sống của anh nữa rồi.
Anh bắt gặp ánh mắt lo lắng của ngài công tước. “Nick, nó là em gái ta. Cậu phải biết rằng ta sẽ không yêu cầu cậu tìm kiếm nó nếu như có cách khác.”
Câu nói ấy đã đánh trúng tâm can Nick. Anh cũng có một cô em gái. Và anh sẽ làm bất kỳ điều gì để bảo vệ con bé.
Chết tiệt.
“Thưa ngài?”
Nghe thấy giọng nữ ngập ngừng, Nick quay sang thấy hai phụ nữ trẻ đang gần đó, đang nhìn mình một cách háo hức. Nick nói với giọng cảnh giác. “Vâng ?”
“Chúng tôi… ”, một trong hai cô bắt đầu nói, sau đó dừng lại. Người còn lại đẩy nhẹ cô ta tiến đến gần anh.
“Vâng?”
“Chúng tôi là những người hâm mộ.”
Nick chớp mắt. “Của ai?”
“Của ngài.”
“Của ta.”
“Đúng vậy!” Cô thứ hai tươi cười và bước đến gần hơn, đưa ra một cái gì đó rất đáng ngờ, giống như…
Nick thầm chửi thề.
“Ngài có thể ký tặng vào cuốn tạp chí của chúng tôi không?”
Nick giơ một tay lên. “Các quý cô, ta sẽ làm, nhưng các cô tìm nhầm người rồi.” Nick chỉ tay về phía Gabriel. “Đó mới là Quý ngài Nicholas.”
Rock khịt mũi khi hai cô gái chuyển sự chú ý sang hầu tước Ralston, bản sao sáng chói của con mồi thực sự và cười khúc khích vì thích thú.
Ngay sau đó, Gabriel tự giới thiệu mình, cười tươi nói với hai cô gái. “Thật hân hạnh cho ta khi được ký tên lên tạp chí của các cô.” Cầm quyển tạp chí và bút mà họ đưa, anh ta nói, “Các cô biết đấy, phải thừa nhận rằng, đây là lần đầu tiên ta thu hút được sự chú ý của các quý cô khi có mặt anh trai ta. Ralston luôn được coi là người đẹp trai hơn trong hai người”.
“Không!” Hai cô nàng quả quyết.
Nick đảo mắt.
“Thật đấy. Hãy hỏi bất kỳ ai. Họ sẽ nói với các cô rằng ngài hầu tước là người tuyệt hơn. Tôi chắc chắn cá cô đã nghe thấy thế.” Gabriel nhìn họ với nụ cười chiến thắng. “Các quý cô, hãy thừa nhận điều đó đi. Chuyện đó không làm tổn thương ta đâu.”
Gabriel giơ quyển tạp chí lên, trưng ra cái bìa khoa trương: Bên trong! Các Quý ông hấp dẫn của London! “Đúng vậy… không nghi ngờ rằng chuyện này sẽ tạo nên những câu chuyện thần kỳ cho danh tiếng của ta. Thật vui khi biết khắp nơi đều cho rằng ta đang tìm kiếm một người vợ!”.
Hai cô gái gần như chết ngất vì sung sướng.
Townsend Park
Dunscroft, Yorshine
Isabel quan sát cô gái xanh xao mệt mỏi ngồi trước mặt nàng trên chiếc võng thấp hẹp. Cô gái ấy còn quá trẻ để đi một mình, mà còn là một mình trải qua chuyến đi xe ngựa bốn ngày đến một nơi xa lạ lúc đêm đen buông xuống.
Đôi mắt mở to đầy sợ hãi, cô gái trẻ đứng đó, giữ chặt lấy túi du lịch nhỏ bên mình.
Isabel mỉm cười dịu dàng. “Em là Georgiana.”
Cô gái vẫn đứng nguyên. Nét mặt không hề thay đổi.
“Chị là Isabel.”
Đôi mắt xanh của Georgiana lóe sáng như thể nhận ra một điều gì đó. “Quý cô Isabel?”
Isabel tiến đến gần hơn, ấm áp và chào đón. “Đúng vậy.”
“Em cứ nghĩ…”
Isabel cười tươi. “Để chị đoán. Em nghĩ chị là một bà già nhăn nheo hử?”
Cô gái khẽ cười. Một dấu hiệu tốt. “Có lẽ vậy.”
“Trong trường hợp này, chị sẽ coi sự ngạc nhiên của em là một lời khen ngợi.”
Cô gái đặt túi xuống và khẽ nhún gối cúi chào.
Isabel ngăn cô lại. “Ôi, đừng làm thế. Chị sẽ cảm thấy mình già nua và khô khan. Ngồi xuống nào.” Isabel kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ ngồi xuống cùng cô gái. “Ở đây, chúng ta không cần phải giữ khuôn phép. Mà nếu có làm thế thì chị mới phải là người phải phục tùng em chứ. Dù sao, chị chỉ là con gái của một Bá tước, còn em…”
Georgiana lắc đầu, mặt buồn rười rượi. “Không còn thế nữa.”
Cô gái nhớ nhà.
Không phải cô gái nào dừng chân tại Townsend Park cũng muốn trở về nơi họ đến.
“Làm thế nào em tìm thấy chúng tôi?”
“Một… một người bạn của em. Cô ấy nói chị sẽ nhận những cô gái. Nói chị có thể giúp.” Isabel gật đầu, động viên. “Anh trai em. Em không thể nói cho anh ấy biết…” Giọng cô gái vỡ òa, nghẹn ngào, không thành tiếng.
Isabel vươn người tới, nắm lấy bàn tay lạnh cóng đang run rẩy của cô gái. “Em không cần phải nói với chị ngay bây giờ. Hãy chờ đến khi nào em sẵn sàng.”
Chị biết rằng đôi khi không nói gì thì dễ dàng hơn.
Georgiana ngước lên nhìn Isabel, đôi mắt mở to và ngập nước. “Bạn của em… Cô ấy nói chị sẽ chăm sóc chúng em.”
Isabel gật đầu. “Đúng vậy.” Georgiana sụp người nhẹ nhõm. “Chị nghĩ em đã có một chuyến đi dài. Chị thấy tốt hơn em nên chợp mắt một chút nhé? Chúng ta sẽ ăn sáng vào ngày mai và em có thể kể cho chị bất kể điều gì em muốn.”
Chỉ trong vài phút, Georgiana đã nằm giữa những tấm chăn thô ráp nhưng sạch sẽ trên chiếc giường chật hẹp, một chiếc giường mà Isabel nghĩ không thể tuyệt bằng bất kỳ chiếc giường nào mà em gái công tước Leighton đã sử dụng. Isabel ở lại một lúc để chắc chắn rằng cô gái thực sự đã ngủ, rồi rời khỏi căn phòng.
Để thấy những khán giả tò mò đã tụ tập ở ngoài hành lang.
“Cô ấy ngủ rồi à?” Cô em họ và là bạn thân nhất của Isabel, Lara, thì thầm hỏi.
Isabel gật đầu, chờ tiếng chốt cửa khẽ vang lên, rồi quay lại tiếp chuyện với các khán giả của mình.
“Tại sao hành lang không được sáng cho mấy vậy?”
“Bởi chị không có đủ tiền mua nến.”
Dĩ nhiên.
“Là em gái của một công tước sao, Isabel?” Jane khẽ khàng hỏi.
“Vấn đề không phải là cô ấy là ai”, Gwen, người đầu bếp, tranh luận. “Cô ấy cần chúng ta! Chúng ta đã cưu mang nhiều cô gái cần chúng ta.”
“Cô ấy không thể ở lại.” Kate nói thẳng, nhìn sang những người khác tìm sự hỗ trợ.
“Có phải chúng ta nên dừng nói chuyện về cô gái tội nghiệp này không?” Isabel nói khẽ, yêu cầu tất cả mọi người rời khỏi hành lang.
“Cô ấy không thể ở lại!” Kate thì thầm khi họ bước đi.
“Được rồi, tôi tin là cô biết rõ vị trí của mình trong chuyện này”, Isabel lạnh nhạt nói.
“Đó là một mối nguy hiểm lớn đấy, Isabel”, Jane cảnh báo khi bước đến bậc cầu thang trên cùng như thể bản thân Isabel không nghĩ đến chuyện đó.
Như thể trái tim nàng đập thình thịch không phải vì sợ hãi.
Dĩ nhiên, đó là một mối nguy hiểm. Không đơn giản chỉ là mở cửa và bày ra một bàn ăn để tiếp đón em gái của một công tước – một trong những người đàn ông quyền lực nhất London – mà không có sự chấp thuận của ông ta.
Điều này có thể đặt dấu chấm hết cho tương lai của James.
Em trai của nàng chỉ mới mười tuổi, một bá tước vừa mới được thừa kế tước hiệu và đã phải đấu tranh để thoát khỏi những tai tiếng về cha họ. Nếu công tước Leighton tìm thấy em gái Ngài ta ở đây – phát hiện ra các cô gái ở đây được bảo vệ bởi bá tước Reddich – James sẽ không có cơ hội vượt qua vụ bê bối này.
Những người khác nói đúng. Nàng không nên giúp cô ấy.
Đó là trách nhiệm cần phải làm. Điều gì đó sẽ bảo vệ tất cả họ.
Nàng nhìn từ người này đến người khác, mỗi người đến Townsend Park đều có hoàn cảnh tương tự như cô gái trẻ đó. Nàng cũng có thể đuổi tất cả bọn họ đi. Nhưng nàng đã không làm. Quay sang người em họ, nàng hỏi, “Lara?”.
Tim đập thình thịch, Lara cân nhắc. “Em hiểu các quy tắc, Isabel. Em hiểu vấn đề chúng ta đang nói. Nhưng… một công tước. Điều đó sẽ mang nguy hiểm đến cho tất cả chúng ta. Cô ấy… chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó đến tìm cô ấy? Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta bị phát hiện?”
Isabel nhìn về phía căn phòng cô gái trẻ đang ngủ. “Chị nghĩ vấn đề không phải chỉ là câu hỏi chuyện gì sẽ xảy ra khi ai đó đến tìm cô ấy. Em gái của các công tước không được phép biến mất.” Nàng dừng lại, rồi tiếp tục, “Cô ấy đang mang thai”.
Jane huýt một tiếng sáo nhỏ.
“Có phải cô ấy kể cho cô nghe chuyện đó không?” Gwen hỏi.
“Cô ấy không cần phải làm như thế.”
“Được rồi.” Lara nói, “Vậy chắc chắn, chúng ta không thể đuổi cô ấy đi.”
Kate không đồng tình. “Cô ấy không phải con gái của thương gia. Cũng không phải vợ của người chủ quán rượu. Thậm chí không xuất thân từ tầng lớp trung lưu. Vì Chúa, cô ấy là một quý tộc. Cô ấy có thể là hai quý tộc! Chúng ta nên đưa cô ấy quay về với gia đình quyền quý của mình.”
“Kate, gia đình quý tộc không phải luôn là giải pháp. Tôi hiểu điều đó rõ hơn bất kỳ ai.” Isabel nghĩ đến những quầng thâm sâu bên dưới đôi mắt nhắm nghiền và đôi má hóp đã cho cô biết rất nhiều điều mà cô gái nhỏ bé, bí ẩn ấy phải chịu đựng.
Cô gái này đang lạc lõng và chỉ có một mình.
Đối với Isabel thế là đủ.
“Tôi chưa bao giờ quay lưng với một cô gái nào. Và bây giờ tôi cũng không làm thế. Cô ấy sẽ có một chỗ ở đây nếu cô ấy cần. Chúng ta sẽ để cô ấy làm việc. James đang cần một cô nữ gia sư mới. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ làm tốt việc đó.”
Kate khịt mũi chế giễu. “Cô đã nhìn cô ấy sao? Tôi cá rằng cô ấy chưa bao giờ phải làm việc ngày nào trong đời mình cả.”
Isabel cười. “Cô cũng chưa biết làm gì khi tôi cưu mang cô đó. Và bây giờ cô là một người giữ ngựa tốt nhất phía này của London.”
Kate quay đi, chùi tay vào quần. “Nhưng đó là em gái của một công tước”, cô lẩm bẩm.
Isabel nhìn những người phụ nữ xung quanh nàng – Jane, quản gia của nàng, người có thể dễ dàng quản lý một ngôi nhà với những người hầu nam đã được đào tạo trong nhiều năm; Gwen, một đầu bếp được đào tạo tại những nhà bếp tốt nhất London, rất tự hào đảm nhận vị trí này; và Kate, người có cách chăm sóc những con ngựa đã từng cạnh tranh với những người cưỡi ngựa tai Ascot. Mỗi người khi đến Townsend Park đều có hoàn cảnh giống cô gái đang ngủ; mỗi người đều được cung cấp nơi ở, thức ăn và một cơ hội cho tương lai.
Và họ tin rằng Isabel có thể đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.
Họ chẳng hề biết.
Nàng cũng thấy sợ hãi. Cũng thấy lưỡng lự nữa.
Nàng từ từ hít thở sâu và khi nàng lên tiếng, cố gắng giữ giọng tự tin – mong rằng những người khác sẽ tin điều ấy. “Cô ấy cần ngôi nhà Minerva[1'>. Và ngôi nhà Minerva có thể giải quyết thách thức này.”
[1'> Là nơi cưu mang những cô gái có số phận bất hạnh và gặp nhiều thương tổn.
Tôi hy vọng thế.
Isabel mở mắt và bật dậy trong chiếc ghế.
Cô em họ Lara đang đứng ở phía bên kia bàn làm việc của bá tước. “Chào buổi sáng.”
Isabel nheo mắt nhìn ra ngoài của sổ thấy một bầu trời xanh sáng chói, cho biết nàng đã ngủ rất ngon. Nàng quay sang Lara. “Chị đã ngủ thiếp đi.”
“Vâng, em biết. Tại sao chị không cố gắng làm vậy trên giường của mình?”
Isabel ngửa cổ ra sau, cơ bắp cổ và vai thi nhau kêu răng rắc theo chuyển động. “Quá nhiều việc phải làm.” Nàng đưa tay lên má gỡ bỏ mảnh giấy dính ở đó suốt đêm qua.
Lara đặt một tách trà xuống bàn và ngồi đối diện Isabel. “Điều gì khiến chị làm việc đến mức quên cả ngủ vậy?” Cô dừng lại, bị phân tâm.“Trên mặt chị có vết mực.”
Dùng lòng bàn tay lau sạch bên má bị bẩn, Isabel nhìn xuống tờ giấy mà nàng vừa gỡ xuống. Nàng xem xét lại danh sách đã soạn vào đêm hôm trước.
Danh sách dài mà nàng đã soạn thảo đêm hôm trước.
Dạ dày nàng nhộn nhạo.
Nàng vuốt mái tóc nâu vàng của mình ra sau và cột chặt chúng lên. Cảm giác tội lỗi trào dâng khi nàng đã mất nhiều công sức vào vô số chuyện nàng nghĩ sẽ làm tối hôm trước – sau khi chợp mắt một chút.
Isabel cần phải lập một kế hoạch để đảm bảo an toàn cho các cô gái. Nàng cần soạn một bức thư gửi đến ngài luật sư của cha nàng để khẳng định rằng không có món tiền nào dành cho việc học hành của James. Nàng cũng cần viết thư gửi đến văn phòng bất động sản tại Dunscroft để bắt đầu tìm kiếm một ngôi nhà mới. Nàng cần bắt đầu đọc sách về sửa chữa mái nhà, việc cần kịp phải thực hiện ngay.
Tuy nhiên, nàng chưa làm bất kỳ điều gì cả. Thay vào đó nàng đã ngủ thiếp đi.
“Chị cần nghỉ ngơi.”
“Chị đã nghỉ ngơi đủ rồi.” Isabel bắt đầu sắp xếp đống giấy tờ trên mặt bàn, nhận thấy một đống phong bì mới ở đó. “Những cái này từ đâu đến?” Nàng đưa những bức thư lên, để lộ ra một cuốn tạp chí phụ nữ được gửi đến cho các cô gái. Nàng nhìn thấy phần tiêu đề. Bên trong! Các Quý ông hấp dẫn của London! Và đảo mắt trước khi trả lại mớ phong bì về vị trí của chúng.
“Đến cùng với bưu kiện này vào sáng nay. Trước khi chị mở chúng…”
Isabel nhấc con dao rọc phong bì thư lên và nhìn Lara. “Sao nào?”
“Chúng ta nên nói chuyện về James.”
“Chuyện gì thế?”
“James đã trốn học.”
“