-->
mãi đến khi đối mặt với tủ kính thủy tinh mới dừng lại.
Khương Tuệ Kình hỏi cô, “Hết đường có thể đi rồi, làm sao bây giờ?”
“Chuyển sang đường khác, đường là do ta tự tìm để đi.” Cô trả lời.
“Nói cho cùng, hôm nay em đã vòng vèo qua hai khúc ngoặt lớn, anh tin tưởng, tương lai em
sắp sửa đi vào con đường sáng sủa.”
Cô nghe nhưng không hiểu hết ý tứ trong câu nói của hắn.
“Em hôm nay gặp phải một bà cụ không biết khống chế cảm xúc……”
Hắn mới nói đến đây, cô liền cười đến cong người. Nếu mẹ mà biết hắn gọi bà như vậy, nhất
định sẽ lại lần nữa không khống chế được cảm xúc. Bà cố gắng chăm sóc khuôn mặt như vậy,
giữ gìn dáng người, cố gắng để bản thân dừng lại ở tuổi ba mươi, thế nhưng hắn lại gọi bà
bằng bà cụ…… Thật sự rất đáng giận.
“Anh nói sai chỗ nào? Vì sao em lại cười thành như vậy?”
“Xin anh nhớ kỹ một chút, sau này em năm mươi tuổi, anh có thể gọi em là bác sĩ Cung, bà
Cung, ngàn vạn lần đừng gọi em bà cụ.”
Khương Tuệ Kình cũng cười theo cô, trả lời, “Anh hai mươi tám tuổi, em so với anh nhỏ hơn
hai tuổi, đợi đến lúc em ngoài năm mươi tuổi, anh chỉ muốn gọi em – em gái.”
“Em gái?” Cô nhíu mày.
“Đó là hai chữ anh toàn tâm toàn ý muốn gọi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Khương Tuệ Thanh rất khờ khạo, có người chị như vậy, làm anh cũng không dám tự
hào. Nếu chị ấy không vội vàng sinh ra, để cho anh làm anh trai thì tốt rồi. Em gái so với anh
trai mình ngốc hơn, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là chuyện đương nhiên, được như vậy thì
tâm tình của anh đã tốt hơn rất nhiều.”
Cung Diệc Hân lắc đầu nói: “Anh đã áp bách Tuệ Thanh quá nhiều, không cần lại lấy hai chữ
『em gái』 này đến dệt hoa trên gấm.”
“Nói vậy đủ rồi…… Trở về chuyện chính.”
“Mời nói.”
“Bà già kia…… Bà Uông có ý đồ đánh em, em cũng không còn giống như trước kia, ủy khuất
chịu đựng, mà đã biết ưỡn ngực tranh luận những lý lẽ của mình, chẳng những em tránh khỏi
bị tổn thương, còn có thể làm cho Bà Uông học được cách bắt bản thân tỉnh táo, xem xét lại
hành vi của mình đã mắc những lỗi gì.” Cô đã làm rất tốt.
“Anh dựa vào cái gì mà lại cho rằng, bà sẽ tự kiểm điểm lại mình?”
“Bà là người, mà con người đến một lúc nào đó thất bại sẽ phải tỉnh lại quay đầu.”
“Nếu sau khi bà nghĩ lại, cho rằng nên kiên quyết chà đạp em lần nữa?” Như những thương
tổn trước đây bà đã làm với cô.
“Em quên những gì mình đã nói rồi sao? Em là bác sĩ, lấy giấy nghiệm thương rất dễ dàng.”
“Em thực sự có thể đến Pháp viện tố cáo bà?” Những lời cô nói lúc nãy chỉ muốn hù dọa bà
thôi.
“Đối với giáo sư đại học mà nói, danh dự rất quan trọng, bà sẽ không dám làm loạn như trước
đây, bà dần dần sẽ hiểu được. Có người dạy bảo từ nhỏ đã biết kiểm điểm sai lầm của bản
thân, có người lớn rồi vẫn cần phải được chỉ dẫn mới có thể hiểu được mình sai ở điểm nào.
Tóm lại, hôm nay em giỏi lắm, vòng ra khỏi khúc ngoặt thứ nhất, thấy con đường mở rộng
thênh thang.”
“Được rồi, vậy cái ngoặt thứ hai nằm ở đâu?” Cô miễn cưỡng chấp nhận lời hắn nói.
“Khi đối mặt với tình cũ dây dưa không rõ, em biết dùng từ ngữ ngắn gọn có sức sống để
thuyết phục hắn, không cần vọng tưởng thân thể trẻ trung, môi đỏ mọng xinh đẹp……”
Cung Diệc Hân bật cười, hôm nay vì hắn, mà cô đã cười không ngớt. “Đó là dùng để hình
dung Ấu Lâm, không phải hình dung em.”
“Ai nói em không có thân thể trẻ trung, môi đỏ mọng xinh đẹp?” Hắn và cô cùng nhau cười,
sau khi cười một trận đã đời, hắn trịnh trọng nói: “Cung Diệc Hân, em hôm nay rất tuyệt vời,
thưởng cho em vì biết nghe lời, anh sẽ tặng cho em ba lễ vật, sau khi có ba lễ vật này, em sẽ
vô địch thiên hạ, nói đi, em muốn thứ gì?”
“Em muốn…… Kiêu ngạo, kiêu ngạo, kiêu ngạo.”
Có kiêu ngạo có thể thiên hạ vô địch, cho dù không phải thực sự vô địch, ít nhất người khác
cũng không nhìn ra sự sỡ hĩa trong lòng cô. Cho nên cái gì cô cũng có thể không cần, có thể
vứt bỏ, nhưng lại không thể không có thật nhiều kiêu ngạo tồn kho dưới đáy lòng.
“Vì sao? Cho dù kiêu ngạo thật sự có thể làm cho người ta cảm thấy vô địch, một là đủ rồi, vì
sao muốn tới ba?”
“Nếu bị người ta bóc đi một tầng kiêu ngạo, mặt sau vẫn còn một tầng, nếu lại bị xoá sạch
một tầng, ha ha, bên trong còn có một tầng.” Cô thử giải thích tầm quan trọng của kiêu ngạo.
“Anh phát hiện ra em nghĩ sai rồi, thứ em cần căn bản không phải kiêu ngạo.”
“Bằng không là thứ gì?”
“Là mặt nạ, lột một lớp còn có một lớp, xoá sạch một lớp còn có một lớp khác.”
“Anh nghĩ là em có thể đổi mặt như trong Xuyên kịch (là một tuyệt kỹ của kịch hát Tứ Xuyên,
lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc).”
“Không, anh nghĩ em là chim sợ cành cong, luôn cảm thấy có người muốn tổn thương mình.”
Cung Diệc Hân rủ vai. Đúng vậy, hắn luôn một lời trúng đích.
Cô quay mặt nói: “Ai có thể thương tổn em? Em là máy móc chiến tranh mạnh nhất thế giới.”
Khương Tuệ Kình nở nụ cười, kéo sợi dây cột tóc sau đầu cô, cái đuôi ngựa rủ xuống, cảm
giác đó…… Rất giống xé rách lớp ngụy trang dũng cảm của cô.
“Anh thì sao? Nếu cho anh ba lễ vật sẽ thiên hạ vô địch, anh muốn thứ gì?” Cô hỏi ngược lại
anh.
“Anh muốn thiên sứ, thiên sứ, thiên sứ.”
Cô ngẩng người quên cả hít thở. Quả nhiên, hắn muốn là “Thiên sứ”, thiên sứ giống như Ấu
Lâm vậy.
Có chút buồn nên cúi đầu, cô vô thức nhìn chân mình.
Hắn dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô. “Uy, em không hỏi, vì sao anh muốn thiên sứ, thiên sứ và
thiên sứ sao?”
Cô nghe lời ngẩng đầu hỏi: “Xin hỏi anh, vì sao muốn thiên sứ, thiên sứ cùng thiên sứ?”
“Em có biết, thiên sứ có thể làm được gì hay không?”
“Không biết.”
“Em nhất định không xem qua sách truyện, thành thật mà nói, hồi nhỏ đặt ở đầu giường em
không phải toàn là bách khoa toàn thư chứ?”
Cung Diệc Hân cười, thúc giục hắn: “Nói mau, thiên sứ có thể làm gì?”
“Thiên sứ sẽ ban cho mình điều ước. Thiên sứ, xin cho tôi tiền tài dùng không hết; Thiên sứ,
xin cho tôi quyền lực cùng danh tiếng; Thiên sứ, xin cho tôi khỏe mạnh cường tráng sống đến
một trăm tuổi; Thiên sứ, xin cho tôi gặp được nhân duyên……”
“Em đã hiểu, nhưng thiên sứ không phải đã hứa sẽ cho anh ước nguyện sao, anh còn cần
thiên sứ thứ hai, thứ ba dự phòng nữa à.”
“Không sai, em có biết anh sẽ yêu cầu thiên sứ thứ ba điều gì không?”
“Yêu cầu gì?”
“Thiên sứ, xin lại cho tôi gặp lại ba thiên sứ, nếu mỗi một lần đều làm như vậy, anh sẽ có vô
cùng vô tận thiên sứ, sẽ thực hiện được vô số nguyện vọng.”
Lời hắn nói, lại lần nữa làm cô cười. Trải qua hai mươi mấy năm, số lần cô cười còn không
nhiều bằng buổi chiều hôm nay, cô không biết là vì nhân sinh của mình thực sự như hắn nói,
đi trên con đường thênh thang sáng sủa, mới có thể mở lòng, hoặc là bởi vì…… Bên người cô
có hắn?
Cô coi hắn như con chó con mèo nhỏ, vỗ vỗ đầu của hắn hỏi: “Nói đi, anh
có nguyện vọng
gì?”
“Anh đói bụng, không biết thiên sứ có thể mời anh một bữa cơm được không?”
“Tất nhiên.”
“Anh không ăn cơm nắm 7-11 cùng sữa đâu.”
“Em nào keo kiệt như vậy. Đi, em dẫn anh đến một nhà hàng Nhật, một phần cơm trưa của
họ chỉ cần 199 đồng. Tuyệt nhất là, bọn họ làm đồ ăn rất nhanh, sẽ không để khách hàng chờ
lâu, thời gian chính là tiền bạc mà? Cho nên chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều.”
“Oa, đồ ăn Nhật tiện lợi như vậy. Bọn họ là người của Hội Từ Tế (hội cứu tế ở Đài Loan)
sao?”
“Không, Hội Từ Tế sẽ không bán với giá như vậy đâu, một bịch bánh bích quy bình thường
của họ đã bán với giá một hai trăm đồng, một năm em cũng chỉ dám tiêu vào đây ba ngàn, chỉ
có thể đổi được một tấm biên lai màu hồng.” Cung Diệc Hân nói đúng sự thật.
“Được rồi, bọn họ không phải làm từ tế, bọn họ là nơi thu nhận những kẻ lang thang. Đi thôi,
thiên sứ tiểu thư, chúng ta đi dạo một vòng nữa.”
Bọn họ tay trong tay, cùng nhau bước đi, rời khỏi con đường mà nếu còn tiếp tục đi thẳng
bọn họ sẽ đập mặt vào tủ kính.
Bọn họ đi ăn cơm, đồ ăn Nhật 199 có tôm chiên, trứng hấp, cơm lam bên trong còn có hạt sen
cùng cá hồi phi lê, bữa ăn này còn hơn cả tiêu chuẩn.
Ăn cơm no, bọn họ lại định vào tiêm cà phê bánh ngọt mà chỉ với 250 đồng là có thể ăn thoải
mái.
Đứng trước tiệm cà phê, Tuệ Kình nhắc nhở cô, lúc nãy đã ăn rất no rồi, bây giờ ăn bánh
uống cà phê sẽ không thưởng thức hết hương vị, đợi thức ăn tiêu hóa thì uống mới lời, bởi
vậy trước khi tiến vào tiệm cà phê, bọn họ quyết định đi dạo phố.
Hắn chọn cho cô một bộ âu phục, theo tiêu chuẩn của hắn mà nói thì nó cũng không quá đắt.
Nhìn cô bước ra từ phòng thử đồ, hắn muốn cô bắt chước những nhân vật nữ chính trong
phim truyền hình, mặc quần áo mới xoay vòng trước mặt nhân vật nam chính.
Cô vòng vòng, nhưng…… Hắn lại cảm thấy có gì đó không tự nhiên, cô thật sự không có thiên
phú làm phụ nữ như vậy sao.
Sau khi sôi nổi thảo luận, hắn cho rằng, vấn đề nằm ở đôi giày, giày cao gót làm cho phụ nữ
bước đi chênh vênh, nên khi bước đi trên đường họ đều dè dặt cẩn thận, lúc đó sự thướt tha
uyển chuyển sẽ được bộc lộ.
Vì thế hắn bỏ quần áo xuống, nói với nhân viên bán hàng, nửa giờ sau sẽ trở lại.
Tiếp theo hắn lôi kéo cô qua tiệm cách vách chọn giày, giày ở đây rất đắt, đắt đến nỗi bác sĩ
có mức lương cao như cô cũng cảm thấy lãng phí.
Hắn lấy một đôi, cô thả về một đôi, sau đó hắn tức giận nói: “Tiểu thư, em có biết cái gì gọi
là đầu tư có lãi hay không? Xin em không nên ngăn cản anh đầu tư.”
“Đầu tư? Ở trên người em? Em cũng không phải cổ phiếu.” Cô buồn bực.
“Anh là người bận rộn.” Khương Tuệ Kình ông nói gà bà nói vịt đột nhiên nói.
Vậy mới lạ! Cô ngầm phản bác trong lòng.
“Không cần dùng loại vẻ mặt này nhìn anh, anh biết trong lòng em không tin, nhưng anh thực
sự quản lý một công ty rất lớn, làm việc miệt mài, gần đây còn dự định tiến quân sang thị
trường châu Âu.”
Cung Diệc Hân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn. Loại vẻ mặt này, cho dù không
phải thiên tài, cũng có thể xem hiểu ý vị của nó — tận lực ba hoa đi, không ảnh hưởng tới cô.
“Năng lực làm việc của anh rất tốt. Công việc người khác làm một ngày, anh chỉ cần bốn giờ
là có thể hoàn thành.”
“Sau đó thì sao? Tiên sinh bận rộn.”
“Nhưng trên người anh vẫn có vô số áp lực, giống như sinh viên tim mạch các em thường nói,
trái tim chịu nhiều áp lực đau lắm nhưng chẳng thể nói thành lời, cho nên anh cho rằng, khi
anh về già trái tim mình sẽ có vấn đề.”
“Đợi tới lúc đó, em đã già đến nỗi không thể cầm dao phẫu thuật nữa rồi, nếu muốn em cầm
dao, anh nên trực tiếp đến gặp Diêm La vương báo danh sẽ nhanh hơn.” Cuối cùng cô cũng
đáp lại hắn được một câu.
“Không đúng, lúc đó em đã là trưởng khoa tim mạch, hơn nữa em sẽ có rất nhiều học sinh,
em có thể vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ nói: “Cô, cậu, cậu, tính mạng ông cụ này giao
vào tay các cô các cậu, nếu hắn chết, các người đem đầu đến gặp tôi.”
“Vào thời đại mới, đa số mọi người lựa chọn khoa thẩm mỹ chỉnh hình, khoa da liễu, công
việc thoải mái chứ những khoa sinh mệnh đặt trong tay người bác sĩ rất ít người muốn làm,
vừa hiếm vừa quý, anh nghĩ em có thể tùy tiện bắt người ta đem đầu tới gặp sao, có phải hơi
làm quá hay không?”
“Không có biện pháp khác, bởi vì em phải trả nợ.”
Nói hết lời, hắn cúi gập người, giúp cô đi thử một đôi giày cao gót màu trắng bạc.
Ánh mắt hắn rất chuẩn, cả đời này, cô cũng chưa đi đôi giày nào tinh xảo xinh đẹp như thế,
tim vẫn còn đập mạnh và loạn nhịp thì hắn đã thanh toán xong, coi như cô đã ký tên vào tờ
giấy nợ đầu tiên trong cuộc đời.
Sau đó bọn họ trở lại cửa hàng lúc trước, một cái áo khoác, hai bộ âu phục, ba cái áo, bốn cái
váy, hắn muốn cô nợ hắn thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều……
Đương nhiên bọn họ chưa từng quên tiệm bánh ngọt 250 đồng ăn đến no, trong lúc ăn bánh
ngọt, hắn đột nhiên vô duyên vô cớ cười to thành tiếng, cười đến không đầu không đuôi, mạc
danh kỳ diệu, mà cô lại bởi vì nhìn thấy hắn mạc danh kỳ diệu cười, khóe mắt cùng khóe môi
cũng cong lên.
“Anh cười cái gì?” Cô mím mím môi, nhẫn không cười, nhìn nhìn bàn bên cạnh, lo lắng có
người đang nhìn bọn họ.
“Hôm nay em có nói một câu, nói rất hay.”
“Một câu gì?”
“Tự đại sẽ làm người bên cạnh cảm thấy thực ghê tởm, nói thật, Phương Mộc Thụ thực sự
làm cho người ta thực ghê tởm.”
“Đó là do anh đối với hắn có thành kiến.” Ai bảo hắn là người đàn ông Ấu Lâm chủ động dụ
dỗ, cũng khó trách Tuệ Kình chán ghét hắn, ai nói đàn ông sẽ không lòng dạ hẹp hòi.
“Em không nghĩ là hắn ghê tởm?”
“Hắn chỉ là…… Có chút phiền.” Cô vẫy vẫy tay, giống như đang đuổi ruồi bọ bên người.
“Hắn không có sức ảnh hưởng tới em, sao lại có thể phiền?”
“Luôn bị người nhòm ngó, lúc đi tuần phòng, có người đứng phía sau nhìn; Đến phòng khám
bệnh, có người đã chờ ở nơi đó; Ngay cả tan tầm cũng phải cẩn thận không để bị bắt gặp. Đổi
thành anh, anh không thấy phiền sao?”
“Nếu em vì như vậy mà cảm thấy hắn thực phiền, vậy thì anh thật lòng xin lỗi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cặp mắt lén nhìn em, là của anh.”
Cô nở nụ cười. Cô sao có thể không phân biệt được đó là ai, chỉ là cô ghét, chán ghét có
người không chịu xuất hiện cứ để mọi thứ biến thành mây khói.
“Anh không cần làm vậy, mỗi tối em đều có mặt trên bàn ăn nhà hai người mà.”
“Nói dối, ba ngày, một tuần có ba ngày em luôn lấy lý do bề bộn nhiều việc không chịu qua.”
“Đó là bởi vì……”
Cô sợ “Vạn nhất” yêu thương người đàn ông này, sợ “Vạn nhất” tâm tư mình không thể kìm
chế, sợ “Vạn nhất” mình sẽ giống mẹ đẻ, trở thành người thứ ba……
Nhưng hiện tại, quan hệ của bọn họ đã xác định, bọn họ là bằng hữu, không phải sinh đôi,
nhưng lại thông minh sắc sảo như nhau, cho dù không có thời gian ở cạnh nhau, cũng có thể
hiểu được cảm nhận của đối phương.
Cô không cần nơm nớp lo sợ bảo trì khoảng cách.
“Không có bởi vì, anh cảnh cáo em. Nếu một ngày kia, em dám không xuất hiện trước mặt
anh, anh lập tức sẽ kiếm em đòi nợ.” Hắn chỉa chỉa túi giấy mua sắm đang đặt trên ghế tựa.
“Đã biết, em hiện tại còn phải trả tiền vay mua nhà, không có tiền trả nợ anh đâu.”
“Giỏi.” Nói xong, hắn cúi đầu, ăn một miếng bánh mousse, dường như nhớ tới cái gì lại hỏi:
“Em có biết, hai mươi sáu tuổi đã không còn được coi là thiếu nữ nữa hay không?”
“Đương nhiên biết.” Cô nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra hắn nói những lời này ý đồ tham
dò cái gì.
“Nghiêm khắc mà nói, có thể được coi là nửa thục nữ.”
“Anh nói sao cũng được.” Dù sao, giá trị thực sự của cô, chính là đôi tay cùng trí óc, không
cần phải đánh bóng vẻ bề ngoài.
“Em có biết thục nữ thích chơi cái gì hay không? Đừng nói dối, anh biết không phải là búp bê
Barbie hay gấu Teddy, mà là cái gì có một chữ đầu là『 gậy 』vật này dài dài, hai chữ sau là
động từ.”
Cô tức giận trừng hắn. Cô dù trong sáng, cũng biết hắn đang muốn nói đến gậy mát xa.
Liếc mắt, cô lạnh giọng hỏi: “Tiếp đó?”
“Em nói với Phương Mộc Thụ anh là đồ chơi của em, anh đây có nên……”
“Khương Tuệ Kình!”
Cô tức giận đập bàn gọi một tiếng, hắn cười to, cầm theo túi giấy chạy trối chết.
Cung Diệc Hân nhanh chóng thanh toán tiền ròi đuổi theo, mới phát hiện đi giày cao gót thực
đáng sợ, nếu cô mang loại giày này đến bệnh viện đi làm, bệnh nhân có thể sống sót nhất
định sẽ giảm phân nửa.
Về phần Khương Tuệ Kình, lúc về tới nhà hắn mới nhá ra, hắn vẫn quên chưa giải thích, quan
hệ của hắn và Cung Ấu Lâm, không phải như cô nói.
Nhưng hắn thực vui vẻ, vui vẻ vì cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề “Hoành đao đoạt ái”,
hắn thật sự rất hưng phấn, hưng phấn đến nỗi vừa nấu bữa tối, vừa ca hát, hát đến Tuệ Thanh
không chịu nổi, vọt vào phòng bếp lớn tiếng kháng nghị.
Nhưng kháng nghị không có hiệu quả, bởi vì hắn đang vui vẻ ca hát, hát đến…… Vĩnh viễn
sánh cùng trời đất……
Chương 7
11 giờ rưỡi, Khương Tuệ Kình đến gõ cửa, Cung Diệc Hân vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô
mặc áo ngủ xuống giường, không biết ai lại đến gõ cửa nhà cô vào giờ này.
“Tuệ Thanh lên cơn sốt.” Đây là câu nói đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy cô.
Lúc ăn tối, cô đã phát hiện trên mặt Tuệ Thanh ửng hồng khác thường, Tuệ Kình cũng hỏi,
nhưng Tuệ Thanh thề thốt phủ nhận nói bản thân chỉ cảm thấy có chút không thoải mái,
nhưng khi Tuệ Kình vừa vào bếp rửa chén, Tuệ Thanh liền kéo cô vào trong phòng mình, ôm
lấy cô, lo lắng trùng trùng khóc lớn.
Tuệ Thanh nói với cô, cô đứng trong mưa đợi A Ức cả buổi chiều, nhưng hắn thủy chung
không có tới.
Cô trấn an Tuệ Thanh nói: “Có lẽ lúc ấy A Ức có chuyện gì phải giải quyết, hiện tại mọi
người đi làm đều như vậy, công việc rất khó tìm, chỉ có thể tuân theo lệnh của công ty.”
“Chị cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn có thể gọi điện thoại cho chị mà…… Chị không nhận
được điện thoại.”
Cô nghĩ nghĩ, đi đến cạnh bàn, cầm lấy di động của Tuệ Thanh, xem xét sau mỉm cười nói:
“Không phải hắn không gọi điện thoại cho chị, mà là di động của chị hết pin.”
Cầm lại di động, Tuệ Thanh nhìn nhìn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nín khóc mỉm cười nói:
“Bác sĩ cùng Tuệ Kình giống nhau ghê, đều là thiên tài, thoáng cái đã tìm ra nguyên nhân.”
Cô nở nụ cười, muốn nhắc lại, mình không phải thiên tài, chỉ là nghiêm túc cố gắng hơn so
với người khác, nhưng mà…… dù đã nói nhiều lần, Tuệ Thanh vẫn là cố chấp nhận định như
vậy.
Cô lấy di động của mình cho Tuệ Thanh mượn, để cô vào phòng tắm gọi điện thoại cho A Ức,
bọn họ hàn huyên vài câu ngắn gọn, sau khi biết được lý do vì sao hắn thất hứa, Tuệ Thanh
mới thực sự yên tâm.
Thả lỏng tâm tình, cố sức đứng chờ cả buổi chiều nên lúc này Tuệ Thanh đã rất mệt mỏi,
ngáp dài.
Theo lý thuyết, thời gian còn sớm hơn nữa vừa ăn cơm no, không nên đi ngủ liền. Nhưng cả
người mỏi mệt, chính còn biết ngủ, trước tiên cô giúp Tuệ Thanh sạc pin điện thoại, sau đó
thay cô đổi bọc gối đầu, biểu cô nằm trên giường, giúp cô kéo chăn.
“Bác sĩ……” Tuệ Thanh làm nũng kéo tay cô đến bên má mình cọ cọ.
“Sao ạ?” Cô vén những sợi tóc tán loạn trên mặt Tuệ Thanh.
“Cám ơn em đã ở đây.”
“Không có gì, về sau gặp phải tình huống như vậy, cứ gọi điện thoại cho em, không nên một
mình lo lắng.”
“Được.” Tuệ Thanh gật đầu.
“Chị biết em là làm nghề gì, đúng không?” Cô hỏi.
“Em là bác sĩ.”
“Vậy chị cũng biết em ở đâu, đúng không?”
“Em ở nhà đối diện nhà chị.”
“Rất đúng, nếu nửa đêm chị thấy không thoải mái, biểu Tuệ Kình tới tìm em, ở nhà em có
thuốc.”
“Ừh.”
“Vậy…… Ngủ ngon.”
Cô không phải từ mẫu (người mẹ hiền hậu), nhưng ở trước mặt Tuệ Thanh tính rất trẻ con lại
còn lớn hơn mình hai tuổi, không hiểu sao cô lại tự coi mình như từ mẫu, chị gái, mà cô còn
tập cho Tuệ Thanh thói quen ỷ lại vào mình.
“Bác sĩ……” Tuệ Thanh nhỏ giọng gọi cô.
“Chuyện gì?”
“Em có thể nằm lại với chị một chút không?” Cô vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh mình.
“Được thôi.” Vươn tay kiểm tra xem trán cô có ấm không. Trước mắt xem ra không có việc
gì, hy vọng là nửa đêm đừng phát sốt.
“Nếu không có em, có một đống chuyện mà chị không biết kể cùng ai.”
Trên mặt Tuệ Thanh có khát vọng, cô nhận ra được. Lật chăn bông lên, cô chủ động nằm bên
cạnh Tuệ Thanh, Tuệ Tha
Thanh nở nụ cười. Mỉm cười ngọt ngào, không giống với nụ cười của
một phụ nữ hai mươi tám tuổi.
Sau đó, Tuệ Thanh ôm cổ cô, bắt đầu kể cô nghe, những chuyện mà cô ấy và A Ức đã cùng
nhau làm.
Bọn họ đi qua phố cổ Đạm Thủy, nơi đó có một tiệm bánh gia truyền lâu đời, ông chủ thực
hào phóng, có thể ăn thử đến no, còn kèm thêm một ly trà, cô cùng A Ức đã dừng lại ăn thử,
thử liên tục, thử hết các loại, thử đến nỗi người bán hàng cũng thấy khó chịu, A Ức quyết
định đặt trước năm mươi hộp.
Cô bán hàng hỏi: “Có phải hai người muốn đặt làm bánh cưới hay không?”
Câu nói kia khiến vị ngọt trong lòng Tuệ Thanh lan đến miệng.
Bọn họ đi qua cao ốc 101, bước vào thang máy nhanh nhất thế giới nhìn ngắm phong cảnh.
Bọn họ cùng đi, lên một tầng lầu một tầng lầu, thi xem ai sẽ không chịu nổi trước, ai kêu
ngừng trước.
Tuệ Thanh nói tim cô đập rất nhanh, không biết là vì vận động quá độ, hay là vì từ đầu tới
cuối hắn vẫn nắm tay cô không buông……
Bọn họ mua một cây kem Big Mac, thay phiên liếm, bọn họ không liếm từ trên xuống, mà là
liếm từ giữa xuống dưới, một người một miếng, cùng nhau chơi đùa vui vẻ như vậy, bọn họ
dùng đầu lưỡi quyết đấu, xem xem lúc người nào liếm làm đổ kem.
Người thua phải cõng người thắng trên lưng đi dạo một vòng bờ biển, cô thua, nhưng chịu
phạt là A Ức, hắn vừa cõng cô, vừa quay đầu nhìn những người đang nhìn bọn hắn nói: “Cô
ấy là bạn gái của tôi.”
Tuệ Thanh nói Cỏ roi ngựa chanh là hương vị tình yêu, chua xót, thơm mát, ngọt ngào, A Ức
sợ cô quên tư vị tình yêu, liền mua một thùng lớn, một thùng lớn sữa tắm hương Cỏ roi ngựa
chanh cho cô, nói tới đây, cô nhảy xuống giường, từ dưới sàng nhà lôi ra một thùng giấy, cầm
ra hai bình sữa tắm, cô muốn chia sẻ tình yêu với bác sĩ.
Cô ôm sữa tắm, nghĩ rằng, hóa ra yêu đương là như thế này, làm một đống chuyện nhàm chán
không ý nghĩa nhưng sẽ làm hai người tim đập không ngừng, nói một đống lời vô nghĩa lại có
thể làm cho lòng người tràn đầy ngọt ngào……
Chờ Tuệ Thanh ngủ, cô về nhà, tắm rửa, lại dọn dẹp lại một chút, bởi vì cô thỉnh cầu một loại
hương vị tình yêu……
Lấy lại tinh thần, Cung Diệc Hân nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt Khương Tuệ Kình, cô
kéo hắn vào cửa, vội vàng mở tủ thuốc ở phòng khách, vừa loay hoay tìm thuốc vừa hỏi:
“Anh đã đo nhiệt độ cơ thể của Tuệ Thanh chưa?”
“À…… Anh đi mua nhiệt kế……”
“Không cần, nơi này em có.” Cô kéo một ngăn kéo khác ra, lấy nhiệt kế cùng rượu sát trùng,
hai tay ôm các thứ này nọ, mới quay đầu nói với hắn: “Giúp em cầm chìa khóa.”
Khương Tuệ Kình thò tay vào bình thủy tinh lấy chìa khóa một cách chính xác mà không cần
lục tìm, thay cô đóng cửa, quay lại nhà mình.
Bọn họ cùng nhau bước vào phòng Tuệ Thanh, cô nhanh nhẹn đo nhiệt độ, dán miếng giảm
nhiệt cho cô ấy, kiểm tra cổ họng, dùng ống nghe nghe nhịp tim cô đập, hô hấp.
Cô biểu Tuệ Kình ra ngoài lấy nước, còn mình ở lại trong phòng lấy thuốc, chờ hắn trở lại,
hai người hợp lực đút Tuệ Thanh uống xong thuốc, sau khi truyền dịch, bọn họ mới thở phào
nhẹ nhõm, cùng nhau ngồi dựa vào sofa đặt đối diện giường.
Đây là loại ghế tựa đơn, nhưng lại lớn đến nỗi hai người cũng có thể ngồi chung, nhưng ngồi
không bao lâu, bọn họ liền dựa người vào nhau.
“Em đã nghe phổi cho chị ấy, không có gì nghiêm trọng, nhưng cổ họng bị nhiễm trùng rất
nặng, em đã cho chị ấy uống thuốc, thuốc hạ sốt cùng thuốc bao tử, trước quan sát một chút,
nếu tình trạng không khá hơn, em lại đổi thuốc.”
“Lúc tối, anh đã cảm thấy chị ấy là lạ, quả nhiên bị cảm.”
Cô nghe xong gật đầu hỏi: “Vì sao……”
“Vì sao……” Không nghĩ tới hai người trăm miệng một lời, cùng nhau nói ra một câu.
Khương Tuệ Kình nở nụ cười, thân sĩ xua tay nói: “Em nói trước đi.”
“Vì sao mua loại ghế dựa này? Cái này không tốt cho xương sống.”
“Không còn cách nào khác, chị ấy thích ru rú ở nhà lười biếng đọc truyện tranh, anh đã nghĩ
đây là biện pháp tốt nhất.”
“Đến phiên anh hỏi.” Cô nói.
“Vì sao ở nhà lại cất nhiều loại thuốc như vậy?”
“Em là bác sĩ.”
“Chẳng lẽ toàn bộ bác sĩ đều mở một quầy thuốc nhỏ ở nhà của mình?”
Cô lắc đầu, bổ khuyết thêm một câu, “Em sống một mình.”
“Anh vẫn không nghĩ ra sống ba người thì có gì khác.”
“Nếu em sinh bệnh, bệnh không xuống giường được, đến lúc đó em chỉ có thể dựa vào chính
mình, cho nên em mới để một ít thuốc ở nhà, tùy thời tùy chỗ khẩn cấp.”
Khương Tuệ Kình nghe hiểu được. Cô gái này thật kiêu ngạo, ngay cả sinh bệnh cũng không
cần người ta đến giúp đỡ. Thực không hiểu được, độc lập là chuyện tốt mà cũng là chuyện
xấu.
Hắn ôm lấy vai cô, nghiêm túc nói: “Nếu em bệnh không xuống giường được, nhưng vẫn còn
đủ sức lực tự mình lấy thuốc, thì nhất định cũng đủ khí lực gọi điện thoại cho anh chứ.”
Cung Diệc Hân nhìn hắn sau một lúc lâu, nhưng vẫn không nói lời nào.
Hắn không vừa lòng nhìn cô trầm mặc nên mở miệng hỏi: “Ỷ lại anh, làm cho em cảm thấy
địa vị của mình rơi xuống ba cấp sao?”
“Em không nói như vậy.” Cô phủ nhận.
“Nhưng biểu cảm của em đã nói lên tất cả.”
“Anh đoán sai rồi, nét mặt em không thể hiện ý đó.”
“Bằng không nó biểu đạt điều gì?”
“Nó nói, tuy rằng có thể xem đây là một biện pháp tốt, nhưng con người luôn luôn phải dựa
dẫm vào phương tiện thời điểm, nếu em gọi điện thoại không đúng lúc, anh không thể xuất
hiện…… Dựa vào núi, núi sẽ đổ, thân là con người, dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất.”
“Mặc kệ là vào lúc nào, chỉ cần em gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức buông tay gạt công
việc sang một bên.” Khương Tuệ Kình nói ra lời thề son sắt.
Cô cười nhẹ, không tiếp tục nói lời phản bác, nhưng trong lòng âm thầm không đồng ý. Nếu
khi đó hắn đang ở bên cạnh Ấu Lâm thì sao? Nếu lúc ấy Tuệ Thanh cần hắn thì sao?
Cô là một người phụ nữ thành thục mà lý trí, hiểu được bằng hữu tuyệt đối xếp sau người yêu
và gia đình, cô sẽ không ngốc đến nỗi nói ra suy nghĩ của mình.
Hắn lại hiểu sai nụ cười của cô, cho rằng nụ cười kia mang hàm nghĩa — biết rồi, về sau em
sẽ làm như vậy.
Vì thế hắn thay đổi đề tài.
“Phản ứng của Ấu Lâm với thuốc mới sao rồi, thực sự khả quan hơn sao? Anh lại cảm thấy
tinh thần cô ngày càng xấu.” Khương Tuệ Kình nhìn cô hỏi.
Nghe hắn nói xong cô cũng thở dài một tiếng, cô quay lại nhìn hắn, không nói lời nào.
“Đúng là tình hình…… không tốt?”
Cung Diệc Hân cắn môi, lựa chọn ăn ngay nói thật, “Bệnh viện đã ghi tên em ấy vào danh
sách xin nhận tủy, nhưng muốn tìm được tủy tương thích, cũng không dễ dàng.”
Cô không nói với hắn, cha đã hỏi cô có nguyện ý cho tủy hay không, nhưng cô đã cự tuyệt.
Khương Tuệ Kình gật đầu, đáy mắt có một tia hậm hực.
Lo lắng dữ vậy sao? Cô tự mình lý giải, đứng trước giường bệnh, tình yêu trở nên cực kỳ bé
nhỏ, nhưng cho đến nay hắn vẫn không rời bỏ, bạn trai như vậy xem như…… cũng có tâm.
“Đừng lo lắng, tình hình không xấu như trong tưởng tượng của anh đâu, nếu đợt thuốc này
thực sự không khống chế được bệnh, vẫn còn hai loại thuốc có thể thử.”
“Em không cần phải nói với anh, anh cũng không phải người nhà, những lời này nên dùng để
tự an ủi chính mình hoặc mẹ em.”
Cung Diệc Hân không hiểu ý hắn. Hắn cho rằng cô rất bình tĩnh, rất lãnh huyết, rất vô tình?
Hay lời đó chứng tỏ hắn cũng không dự tính trở thành người nhà của Ấu Lâm?
Trong lúc đầu óc cô còn đang loạn thất bát tao, Khương Tuệ Kình lại đổi một đề tài mới.
“Em cảm thấy, chúng ta từ đâu mà trở thành bằng hữu?”
“Ừhm, em nghĩ, có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy nhau, anh giống như một con nhím
luôn sẵn sàng xù lông, dường như anh nghĩ em tiếp cận Tuệ Thanh là vì lòng tham…… Đe
dọa, không sai, chính là bắt đầu từ lúc anh đe dọa em.”
Đe dọa là cảm nhận đầu tiên khi cô gặp hắn, rất đặc biệt, thực thích hợp với người phụ nữ
băng lãnh như cô.
“Đã là đe dọa, vì sao chúng ta lại ngày càng gần nhau hơn?” Hắn lại hỏi.
“Tiếp sau đe dọa chính là…… Nhiều chuyện, anh cho là mình có thể giải quyết mâu thuẫn hai
mươi mấy năm trong nhà em sao.”
“Em đối với đàn ông nhiều chuyện luôn dùng thái độ lạnh lùng để xử lý, với kiểu thái độ, hẳn
là vào lúc đó giao tình của chúng ta đã phải chặt đứt rồi mới đúng, vì sao lại diễn biến thành
loại quan hệ như ngày hôm nay?”
Khương Tuệ Kình cũng không quên cảnh bác sĩ đa tình nhận hoa hồng, và người bệnh nhân
luôn miệng “Tôi yêu em”. Cô luôn luôn có biện pháp dập tắt sự nhiệt tình của đàn ông trong
nháy mắt.
“Bởi vì chúng ta ở cạnh nhà nhau trong cùng một chung cư? Bởi vì anh nấu ăn ngon? Bởi vì
Tuệ Thanh nhà anh và em rất có duyên?”
Cô đã nói đúng hai chữ — có duyên. Tuệ Thanh không phải là bệnh nhân của cô, chính vì cô
chạy sai phòng, nếu không có duyên, có lẽ cũng không ai có thể lý giải được, vì sao cô không
chỉ một lần mà là ba lần đi vào phòng bệnh thăm Tuệ Thanh?
“Có không ít người cũng ở cùng trong chung cư này, tay nghề nấu ăn giỏi, lại nhiều đến
không kể xiết, mà cũng có rất nhiều hàng xóm yêu thích Tuệ Thanh…… Nhưng anh lại không
có giao tình gì với bọn họ.”
“Được rồi, em nói cũng không đúng, vậy anh nói đi, vì sao?”
“Anh cũng không rõ.”
Cung Diệc Hân bật cười, liếc mắt nhìn hắn một cái. Ngay cả chính mình cũng không hiểu
chuyện, lại còn đi hỏi cô?
“Buồn cười lắm sao?”
“Đúng vậy, em cho rằng thiên tài đều thông kim bác cổ (học sâu biết rộng), tài trí hơn người,
thế mà cũng có chuyện anh không biết?” Cô nói vài câu chọc hắn.
“Đó là em không biết thôi, chứ cũng có rất nhiều chuyện anh không rõ. Anh không rõ vì sao
người xấu có thể trường mệnh trăm tuổi, gieo họa nhân gian? Vì sao tình yêu vĩnh viễn có thể
ăn sâu vào trái tim mỗi người, có phải bởi vì lực miễn dịch của bọn họ quá kém không được
kiểm tra sức khỏe hay không? Không rõ vì sao khóc tổn hại sức khỏe, mà các cô gái mỗi
ngày đều khóc, lại có thể khỏe mạnh? Không rõ vì sao người không vui vẻ còn nhiều hơn cả
người vui vẻ? Không rõ diễn viên cả đời vì sự nghiệp, là vì bản thân cảm thấy yêu thích hay
chỉ vì người khác thích?”
Cô không nhịn được cười lớn, “Xem ra, đối với cuộc sống anh có vô số nghi vấn.”
“Đúng, anh không rõ anh vì sao cùng em kết giao tình, cũng không hiểu được chính mình, vì
sao rất muốn kể cho em nghe một bí mật?” Phù! Hắn thở ra. Chuyện này đặt ở trong lòng hắn
đã đủ lâu.
“Bí mật?” Cung Diệc Hân nhún vai. Cô chưa từng cùng bất luận kẻ nào kết giao tình quá sâu
đậm, bí mật của người khác không phải phạm vi cô muốn xâm nhập. “Em nghĩ……”
“Bí mật về Tuệ Thanh.” Hắn nói thêm.
Cô nghĩ là bí mật của hắn nên định nói No, nhưng thời điểm hắn nói ra tên Tuệ Thanh, cô tự
động khép miệng lại.
Tuệ Kình quay đầu, nhìn Tuệ Thanh đang ngủ say, ngữ điệu thanh lãnh, không giống giọng
nói quen thuộc cô vẫn thường nghe.
“Năm Tuệ Thanh hai mươi hai tuổi, chị ấy đã gặp mối tình đầu của mình.”
“Đối phương là người đàn ông như thế nào?” Cô không nhịn được tò mò hỏi.
“Ưu tú, xuất sắc…… Người đàn ông ấy rất ưu tú.”
“Giống như anh vậy à?”
“Hắn…… So với anh càng ưu tú hơn.”
Hắn là người đàn ông lớn lên mà ánh mắt luôn nhìn trên đỉnh đầu người khác, chịu thừa nhận
đối phương so với mình còn ưu tú hơn, chỉ có một nguyên nhân — đối phương là hàng thật
giá thật.
“Sau đó thì sao?”
“Trong trường học các cô gái yêu thích hắn nhiều không kể xiết, anh cũng không hiểu được,
hắn chẳng những không quan tâm đến những cô gái thông minh xinh đẹp, mà ngược lại còn
coi trọng Tuệ Thanh ngốc nhà chúng ta?”(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
“Trên người Tuệ Thanh có loại khí chất đặc biệt, sẽ khiến mọi người bất tri bất giác muốn
gần gũi, huống chi khuôn mặt chị ấy lại rất dễ thương, đàn ông ưu tú yêu thương chị ấy cũng
không có gì kỳ quái.”
“Anh không phủ nhận, cá tính Tuệ Thanh rất tốt, nhưng cùng Trang Bạch Tuyên ở cạnh nhau,
hai người…… Khác nhau một trời một vực, anh đoán, Trang Bạch Tuyên nói một câu, Tuệ
Thanh chỉ có thể nghe hiểu hai phần.”
“Anh đây là quá mức kiêu ngạo, rất khinh thường người?”
“Anh không lừa em, nếu em thấy bọn họ bên nhau, tuyệt đối sẽ đồng ý với anh.”
“Về sau thế nào?”
“Không ai hiểu được, là vì nguyên nhân nào mà hắn yêu Tuệ Thanh, hơn nữa tình yêu rất
mãnh liệt, trái ngược hoàn toàn với tính cách của hắn, anh vốn không phản đối, nhưng nhìn
bọn họ ở chung, anh càng nghĩ lại càng thấy không đúng, liền bí mật đi điều tra gia thế bối
cảnh của hắn.”
Cung Diệc Hân nhíu mày. Nếu cô là người đàn ông này, khẳng định sẽ không thoải mái tới
cực điểm. Đây gọi là gì? Kẻ có tiền luôn cẩn thận đề phòng như vậy sao?
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh, trước hết nghe anh kể hết đã.”
“Nói tiếp đi, em cũng không có chặn miệng của anh.” Khẩu khí của cô không thân thiện, là vì
người đàn ông ưu tú kia cũng là vì Tuệ Thanh.
“Cuối cùng anh phát hiện, công ty của cha hắn bị cha anh mua lại, mà cha hắn vào ngày công
ty bị mua lại đó, đã nhảy xuống từ tầng cao nhất, tự sát, lúc ấy mẹ hắn bệnh nặng nằm ở bệnh
viện, sau khi cha hắn mất được nửa tháng, cũng theo ông rời khỏi nhân gian.”
Trời! Cô ngồi thẳng người dậy, kinh ngạc nhìn hắn.
“Vào tình huống này, anh không thể không nghi ngờ, hắn có động cơ khi tiếp cận Tuệ Thanh.”
“Động cơ của hắn là vì trả thù sao?”
“Em cho rằng hắn sẽ thừa nhận động cơ của mình sao? Anh đem chuyện này nói cho cha
mình, cha mẹ anh ra mặt, hẹn gặp mặt hắn.”
“Bọn họ đã nói chuyện gì?”
“Anh không muốn biết, bởi vì biết càng nhiều, khi đối mặt với ánh mắt vô tội của Tuệ Thanh,
càng dễ bị lộ, anh chỉ muốn biết kết quả cuối cùng, kết quả là — hắn nhận tiền của cha anh,
rồi xuất ngoại.”
Điều này đã chứng thực những gì hắn nói. Cung Diệc Hân không ngờ được.
“Hắn đối mặt với Tuệ Thanh đã nói gì?”
“Cái người kia nhát gan, ngay cả dũng khí gặp lại Tuệ Thanh cũng không có đã bỏ chạy,@#
xox.” Hắn mắng chửi người, dùng tiếng Anh, thật sự khó nghe.
“Lúc ấy Tuệ Thanh thì sao?”
“Còn làm sao nữa? Chị ấy đã đủ ngốc, sau khi thất tình, ngay cả sách cũng không đọc vô, ba
ba dùng trăm phương nghìn kế mới miễn cưỡng giúp chị ấy làm một tấm bằng tốt nghiệp, sắp
xếp chị ấy công ty vào nhà chúng ta đi làm, nhưng người bình thường nghĩ cũng biết, với tình
trạng đó, cô làm gì có tâm tình làm việc.”
“Hẳn là có người đã nói rõ với chị ấy.”
Đổi thành cô, cô tình nguyện chết rõ ràng, cũng không nguyện ý sống mơ hồ như vậy.
Khương Tuệ Kình lắc đầu. “Dù nói thế nào, cô chị đầu óc ngốc nghếch ấy cũng nghe không
hiểu. Kết quả không biết chị ấy đã đọc bộ tiểu thuyết tình yêu nào, tự biên tự diễn nên một
câu chuyện, ảo tưởng người đàn ông xấu kia gặp tai nạn xe cộ mất trí nhớ, chờ sau khi hắn
khôi phục trí nhớ, sẽ trở lại bên cạnh mình.”
“Sau đó thế nào, Tuệ Thanh vì sao mất trí nhớ?”
“Về sau cha anh sinh bệnh, quyết định về hưu đem công ty giao lại cho hai chị em. Chị ấy
không thể không nâng cao tinh thần hỗ trợ, tuy rằng năng lực có hạn, nhưng anh phải công
nhận, Chị ấy quả thật đã cố gắng hết sức, khi đó mỗi ngày chị đều bận đến đêm khuya, nhìn
chị bận rộn anh cũng không ngăn cản, ngược lại còn cho rằng đây là chuyện tốt, nhưng dù
bận chị ấy vẫn không quên một chuyện, mỗi ngày sau khi tan tầm đều chạy vòng đến nhà
Trang Bạch Tuyên, bất chấp mưa gió……”
“Chị ấy tới đó làm gì?”
“Trong tưởng tượng của chị ấy, Romeo phục hồi trí nhớ sẽ quay về ngôi nhà trước đây.”
Cung Diệc Hân thở dài, lại nghĩ, hẳn là có người đã nói với cô từ đầu đến cuối câu chuyện.
“Bận rộn sẽ giúp con người quên đi những chuyện không vui trong cuộc sống, anh tin tưởng,
thời gian càng lâu, tình yêu sẽ trở nên mờ nhạt, cảm giác sẽ biến mất, rồi Tuệ Thanh, sẽ quên
được Trang Bạch Tuyên.”
“Em đồng ý, chỉ cần không có thời gian, rất nhiều chuyện đau lòng sẽ tự động rời xa, bởi vì
những con ong mật cần cù chịu khó không có thời gian đau khổ, thế Tuệ Thanh quên được
hắn sao?”
“Sáu năm xa cách, không làm cho Tuệ Thanh quên hắn, nhưng Trang Bạch Tuyên vừa xuất
hiện, đã khiến chị ấy quên sạch.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trang Bạch Tuyên về nước, còn dẫn theo một người phụ nữ bụng mang dạ chữa, chị ấy đã
nhìn thấy cảnh đó tại nhà cũ của Trang Bạch Tuyên. Ngày đó là sinh nhật cha của anh, chị về
nhà, nói với anh mệt mỏi quá, chị không muốn ăn bánh ngọt mà chỉ muốn đi nghỉ, tỉnh dậy
sau một ngày một đêm, chị đã quên tất cả, cô mất đi phần ký ức của bảy năm trước, trở lại
tuổi hai mốt, mùa xuân năm ấy vẫn chưa quen biết Trang Bạch Tuyên.”
“Đây là nguyên nhân anh luôn bảo vệ Tuệ Thanh quá mức?” Cung Diệc Hân xúc động, cô
nắm chặt tay hắn, muốn truyền cho hắn chút ấm áp.
Hắn giữ tay cô. “Đúng, Trang Bạch Tuyên thành tài rồi về nước, hắn cầm tiền của cha anh,
mở được một công ty có chút tiếng tăm trong ngành điện tử, hiện tại công ty của hắn đã đủ
mạnh để cạnh tranh với công ty của bọn anh.”
“Hắn muốn……”
“Báo thù? Anh không sợ, nhưng hắn không thể xem Tuệ Thanh là đối tượng trả thù, cho nên
anh luôn cảnh giác với mỗi người xuất hiện bên cạnh chị ấy, bao gồm cả vị『 bác sĩ 』có
lòng tốt nghe chị ấy tâm sự.”
“Anh đã nói chuyện với Trang Bạch Tuyên sao?”
“Anh vì sao phải nói chuyện với hắn? Hắn có bao nhiêu chiêu thức cứ việc sử dụng, anh chấp
hết.” Khương Tuệ Kình khẩu khí kiêu ngạo tự phụ.
Sẽ mãi như thế sao? Hắn có thể dùng hành động để bảo vệ cô, tiếp tục kiểm tra cảnh giác với
mỗi sự việc mỗi con người trong cuộc sống của Tuệ Thanh sao?
Hắn trầm mặc, mà cô lại không đành lòng đem những lo lắng sâu kín trong lòng hắn hỏi
chính hắn.
Buổi sáng hôm sau, Khương Tuệ Thanh tỉnh lại, thấy hai người tựa vào nhau ngủ trên gối
lười, thiên tài đẹp trai ôm bác sĩ, bác sĩ đẹp gái nằm trong lòng thiên tài, đó là hình ảnh siêu
cấp lấp lánh, so với những hình vẽ cô đã thấy trong truyện tranh còn lãng mạn, hạnh phúc
hơn rất nhiều.
Vì thế, cô cười thật tươi, trong lòng vụng trộm chờ mong, một ngày nào đó tình yêu sẽ đến
với bọn họ.
Khương Tuệ Kình gõ cửa nhà cô, Cung Diệc Hân nhìn thấy liền bất ngờ, bởi vì trên tay hắn
cầm một cái bánh kem.
Hắn cười nhìn cô, thích nhìn cô kinh ngạc, thích những sợi tóc ướt dán trên má cô khi cô thấy
hắn đến, điều đó làm cho hắn cảm thấy giữa mình và cô, tồn tại sự thân mật không nói thành
lời.
Hắn từng nghĩ tới, làm một người đàn ông hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, lại muốn đến gõ
cửa nhà một người phụ nữ, nó đại biểu cho, sự tồn tại của người phụ nữ kia đối họ mà nói, đã
là một thứ gì đó không thể thiếu trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày?
Cung Diệc Hân nhìn hắn tươi cười hồn nhiên như một đứa trẻ, tâm tình không tự giác thả
lỏng.
Hắn nâng cái bánh kem lên nói, “Anh mua được một cái bánh rất đẹp ba mươi sáu tấc. Nhưng
lo là Cung tiểu thư đây vốn là bác sĩ, ngược lại sẽ dùng chất béo đánh bẹp lại mình.”
Chỉ nói mấy câu, trong thời gian ngắn đã khiến cô phải bật cười. “Ba mươi sáu tấc? Anh cho
là mua TV LCD sao?”
“Tivi? Một đề xuất hay, anh luôn cảm thấy trong nhà em thiếu một thứ gì đó, hóa ra là tivi.”
“Em không cần cái đó.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tivi là thứ sẽ ăn mòn đầu óc nhân loại, thúc đẩy nhân loại biến thành kẻ ngốc xấu xa
này nọ.”
“Khó trách Tuệ Thanh ngốc như vậy, thì ra là do mỗi ngày chị ấy ngồi trước tivi tới mấy giờ
liền.”
“Vậy bây giờ chị ấy vẫn đang xem tivi à?”
“Không, chị ấy gần đây đang cố gắng trở thành người ưu tú, bắt đầu học tiếng Anh.”
“Vì sao?”
“Chắc là muốn đoc truyện tranh tiếng Anh.”
Sao hắn dám xem thường chị ấy như vậy? Cô liếc xéo hắn. “Nói không chừng, chị ấy muốn
học Havard.”
“Vườn trẻ Havard sao? Làm học sinh, chị ấy đã già; Làm cô giáo, thì chị ấy không có bằng
cấp.”
“Anh thực sự coi chị gái sinh đôi với mình thành một kẻ ngốc.”
“Đừng nói anh, chẳng lẽ em không cảm thấy Tuệ Thanh thật sự ngốc?”
Đúng vậy, xác thực là cô cũng cảm thấy Tuệ Thanh có chút khờ dại, mà hắn, thực sự coi cô là
người phụ nữ “ngốc”, luôn bảo hộ, sủng ái có thừa. Nhún nhún vai, cô không nói tiếp.
“Em không mời anh vào nhà à, chẳng lẽ muốn đứng tại cửa thổi nến luôn?”
Cung Diệc Hân lui hai bước, cho hắn vào cửa, chờ hắn đặt bánh kem ngay ngắn, cô hỏi:
“Làm sao anh biết được hôm nay là sinh nhật em?”
“Đừng nói giỡn, em nghĩ anh là ai? Bác sĩ Cung tiếng tăm lẫy lừng, tùy tiện gõ vài chữ trên
bàn phím, các thông tin cá nhân đều hiện ra cực kỳ rõ ràng.”
“Lại là internet……” Cô thở dài. “Internet là người tình vì tiền mà bán đứng ông chủ của mình,
em cho rằng chính phủ nên dùng quyền lực đóng cửa nó.”
Đáp lại cô là một tràn cười to.
Khương Tuệ Kình cười xong kéo cô ngồi xuống, vì cô hát bài ca chúc mừng sinh nhật, cho
tới bây giờ cô chưa từng nghe qua giọng hát nào như vậy, dở đến tận cùng, hơn nữa âm sắc
không ra hồn, quả thực là càng hát càng khủng. Cô cố sức bịt chặt lỗ tai, chẳng phải bởi vì rất
cảm động, mà là vì phòng ngừa ma âm xuyên thủng não, thương tổn tế bào não của cô.
“Em nói sai rồi.” Sau khi cực khổ nghe hắn hát hết bài hát, đây là câu nói đầu tiên khi cô
buông hai tay xuống.
“Nói sai cái gì?”
“Chính phủ hẳn là nên lợi dụng quyền lực cấm giọng hát của anh chứ không phải cấm
Internet.”
Lại lần nữa sự hài hước của cô làm hắn cười to.
Hắn ép cô cầu nguyện, cô thực「ㄍㄧㄥ」(bướng bỉnh, ngoan cố), dù thế nào cũng không
chịu chia sẻ nguyện vọng với hắn.
“Được rồi, em có quyền riêng tư.”
Hắn làm bộ bó tay, cắt hai miếng bánh ngọt, mỗi người một miếng, hắn ăn, cô cũng ăn, bánh
ngọt tơi xốp, mềm ngọt, cảm giác ngọt ngào cũng dần lên men giữa hai người, sự gần gũi
thân thiết khiến tâm tình ai đó sung sướng, nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, làm tim cô đập lỗi
nhịp. Cô lại sai lầm rồi, chính phủ nên áp dụng lệnh cấm vào nhiều thứ hơn, trừ bỏ internet,
giọng hát của hắn, cấm hắn gửi khuôn mặt tươi cười đi lung tung.
“Vì sao không nói gì?” Hắn cười hỏi.
“Sinh nhật năm nay, đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc.”
“Vì sao, bởi vì có người đàn ông có giọng hát còn dở hơn anh hát mừng sinh nhật em sao?”
Cung Diệc Hân lắc đầu.
“Có người đưa đàn ông khỏa thân làm quà đến tặng em à?”
“Đưa thứ đó đến làm gì? Cung cấp người cho em tập giải phẫu sao?” Cô cố ý lạnh giọng hỏi,
hắn cười không chút kiềm chế.
“Em thật sự là người phụ nữ đáng sợ.”
“Đó là anh chưa nhìn thấy em dùng hai tay cầm trái tim, mát xa cho nó; Không được nhìn
thấy em dùng dao rạch xương ngực của người khác, khi đó mới có thể dùng từ đáng sợ để
hình dung em.”
“Anh đoán không ra, được rồi, tuy đây không phải là một đáp án sáng tạo, nhưng có phải có
người đã lau bánh kem trên mặt em không?”
Cô lại lắc đầu, chỉa chỉa miếng bánh ngọt hắn đưa tới, “Đây là bánh kem……”
“Black Forest.”
“Bánh kem Black Forest, là cái bánh sinh nhật đầu tiên em nhận được trong đời.”
Nói ra khỏi miệng, cô mới cảm thấy hối hận, cô không muốn hắn cảm thấy thương hại mình,
càng không có ý định nói cho hắn biết, chỉ Ấu Lâm mới được chọn bánh sinh nhật nhiều hình
vẽ, nhiều hương vị khác nhau, hơn nữa khi tuổi lớn dần thì bánh kem cũng cao và to hơn, mà
hàng năm vào đêm party sinh nhật, náo nhiệt lạ thường…… Tuy rằng loại chuyện này từng
làm cô đau lòng.
Nhưng Khương Tuệ Kình nhận ra, hiểu rõ sự hiu quạnh buồn tẻ trong lòng cô, biết rõ hành
động sắp tới của mình là không nên, nhưng hắn vẫn làm.
Hắn xoa xoa tóc cô, kéo đầu cô dựa vào bả vai mình, lấy tay ôm ngang eo cô, cười đến thực
hại nước hại dân, “Yên tâm, đây là cái bánh đầu tiên, sang năm sẽ có cái thứ hai, năm sau là
cái thứ ba, sau đó, khi em sống đến một trăm tuổisẽ được nhận cái bánh kem thứ bảy mươi
bốn trong cuộc đời mình, đến lúc ấy, em có đồ tử đồ tôn khắp thiên hạ, chắc anh phải chuẩn
bị một cái bánh ngọt hai mươi tầng thật lớn mới đủ ăn.”
“Anh coi thường năng lực của em quá, khi đó đồ tử đồ tôn của em sẽ còn nhiều hơn nữa, ít
nhất cũng phải ăn cái bánh kem năm mươi tầng.”
“Cái đó không thành vấn đề, dù sao chỉ là một cái bánh kem năm mươi tầng, cũng không phải
đòi một tòa lâu đài bánh kem năm mươi tầng. Vậy bây giờ, có thể xin em kể cho anh nghe,
sinh nhật nào đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất, có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Sinh nhật năm ấy, đúng vào ngày em phải chọn khoa thực tập, mỗi người trong chúng em
đều phải đến thực tập ở từng khoa, khoa thận, khoa nhi, khoa nội, khoa ngoại…… Xoay vòng
thực tập xong, mới có thể tốt nghiệp, quyết định một khoa mà mình sẽ đến làm việc.”
“Em thích nhất khoa nào? Khoa đầu tiên em thực tập là khoa nào?” Hắn tò mò hỏi.
“Thích hay không không quan trọng, bởi vì thầy giáo bắt chọn bằng cách rút thăm.”
“Khoa nào là „giải thưởng lớn nhất‟ đối với bọn em?”
“Diễn viên đoạt giải『Kim Mã 』sợ nhất là vào ngày đó bị gọi nhập ngũ, mà bác sĩ thực tập
sợ nhất bị bắt đến phòng cấp cứu, bởi vì mọi người đều là người mới, năng lực ứng biến rất tệ,
chỉ cần không cẩn thận……”
“Anh biết, giống như nhân viên bán hàng phạm lỗi, tính sai tiền, kiểm sai hàng hóa; Như thầy
giáo ra đề thi sai, đánh sai học sinh, còn cái mà em đối mặt là mạng người, không chấp nhận
sơ sẩy dù là nhỏ nhất.”
“Không sai, phòng cấp cứu là nơi xảy ra tình trạng đó nhiều nhất. Ngày hôm đó giáo sư điểm
danh tên em đầu tiên, ông nói em là thọ tinh, được quyền……”
“Chọn khoa mình thích nhất?”
“Sai, quyền ưu tiên là — thọ tinh có thể rút thăm đầu tiên. Ba, bốn mươi tờ giấy, mà đề tên
phòng cấp cứu chỉ có hai tờ.”
“Tỷ lệ rút trúng rất thấp.”
“Không sai. Khi em mở tờ giấy mình vừa rút, nhìn trên tờ giấy viết rõ ràng ba chữ — phòng
cấp cứu.”
Hắn bật cười thành tiếng. “Vận khí của em thật tốt.”
Đúng vậy, tiếng hoan hô nổi lên toàn hội trường như sấm dậy, tất cả mọi người đứng dậy vỗ
tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay so với khi em dự lễ tốt nghiệp cấp ba còn to hơn mấy lần.”
“Còn vỗ tay nữa sao, bọn họ cho rằng em sắp hát à?”
“Không sai, khi đó em còn nghĩ rằng mình chính là Chu Kiệt luân, là…… Mạt hoa lạc đế. Bọn
họ cười to, vỗ tay, hát to bài ca chúc mừng sinh nhật vui vẻ.” Đó là sinh nhật đầu tiên trong
cuộc đời em có người vì mình hát bài hát mừng sinh nhật.
“Thực tập ở phòng cấp cứu chơi vui lắm à?”
“Chơi vui? Em từng bị một ông lão ói ra máu đầy người, còn bị đại ca hắc đạo nhìn chằm
chằm như hổ đói, chỉ vì khâu miệng vết thương cho huynh đệ của hắn, anh nói thử xem chơi
vui không?”
“Oa, thật phấn khích, bất quá bác sĩ Cung vững như Thái Sơn nhất định không thành vấn đề.”
“Ý anh muốn nói, kinh nghiệm đầu đời – được huấn luyện ở phòng cấp cứu, làm cho em trở
nên vững như Thái Sơn.”
“Cho nên mới nói, là con người tạo dựng hoàn cảnh, hay hoàn cảnh tạo nên con người, gà có
trước hay trứng có trước đều là những vấn đề khó lý giải.”
Cô nói, anh cũng nói, hai người nói xong mới phát hiện bọn họ đều đang nói về một vấn đề,
“Là gà đẻ trứng, hay trứng nở ra gà.” Cùng cười ra tiếng, cô dương dương tự đắc nói: “Em tin
là gà có trước, hoàn cảnh tạo nên con người.”
“Vì sao?”
“Em cho rằng gà là do hai loài chim không biết tên, bởi vì quá yêu nhau, kết thành chim liền
cành, đẻ ra trứng gà, chú gà con lông vàng nở ra không giống cha, không giống mẹ. Về phần
hoàn cảnh…… Đối lòng người, có tổn hại, cũng có tôi luyện.” Tựa như hoàn cảnh của cô.
“Vậy nhất định là do trường y quan trọng hóa việc học, dồn ép khiến em không thở nổi, mới
làm cho em mỗi phút đều nơm nớp lo sợ.”
“Em không biết có đúng là bản thân mình bị dồn ép đến không thở nổi hay không, nhưng
việc học ở trường y rất nặng nề là thật, bác sĩ làm việc rất căng thẳng cũng là sự thực.” Nói
tới đây, cô chống cằm, thở dài.
“Nghe qua thực sự là một gánh nặng, xem ra việc duy trì bệnh viện không phải là dễ dàng.”
Hắn gật gật đầu, vẻ mặt tán thành.
“Đúng vậy, trước kia một lần chạy thận bệnh viện trợ cấp bảy ngàn đồng, hiện tại chỉ còn lại
ba ngàn năm, về sau còn có thể giảm nữa, hơn nữa bệnh nhân bệnh nặng đã đủ đáng thương,
thân là bác sĩ, có đôi khi biết rõ chỉ cần dùng thuốc mới là được, nhưng lại không thể cho
bệnh nhân dùn