-->
Chương 1: Giọt nước mắt đầu tiên của Biển
Mỹ, tám giờ tối
Tin tức hôm nay
“Một vụ cướp vàng đã xảy ra tại trung tâm Washington vào khoảng ba giờ chiều ngày hôm nay. Chủ tiệm vàng – ông William Mark đã cho biết bị cướp khoảng 40000 đô và một tấn vàng gồm dây chuyền, nhẫn, lắc tay,… vừa mới được nhập khầu từ Úc về. Bọn cướp sau khi thực hiện xong vụ cướp đã dùng thuốc tẩy xóa sạch mọi dấu vết, camera theo dõi cũng bị phá nát. Một số nhân viên trong tiệm vàng đã cho biết là trong nhóm người cướp vàng đó có dẫn theo một cậu nhóc tầm mười một, mười hai tuổi. Trông cậu nhóc ấy có vẻ như là người lãnh đạo của vụ cướp, vì khi cậu nhóc ấy nói gì bọn người kia cũng liền răm rắp nghe theo. Đó là một thông tin đáng chú ý. Đặc vụ Liên bang chống trộm cướp Boston hiện vẫn đang trong quá trình điều tra. Tuy nhiên thanh tra Jackson của Cục điều tra đã cho biết có lẽ vụ cướp lần này và lần trước ở Chicago đều do một nhóm người làm. Có thể đây là một vụ cướp liên hoàn, bằng chứng là sau mỗi phi vụ chúng đều để lại một cái thiệp, trên thiệp có dòng chữ: “Hẹn ngày gặp lại” như khiêu khích và bên dưới là chữ kí của chúng “Leaders”. Nếu ai phát hiện thêm điều gì lạ thì hãy báo ngay cho Cục điều tra để họ có thêm thông tin, thu nhập chứng cứ và tóm gọn bọn chúng, mang lại bình yên cho đất nước.”
- Hứ! Toàn một lũ vô dụng, các người tưởng bắt được chúng tôi dễ lắm sao?
Lời nói khinh miệt được phát ra từ miệng của Zin – một tên nhóc mười hai tuổi. Tuy hắn chỉ mới mười hai tuổi thôi nhưng bộ não của hắn thì không hề tầm thường. Hắn được giao nhiệm vụ lãnh đạo các vụ cướp từ năm hắn sáu tuổi. Vì cha hắn – ông Henry muốn cho hắn có thêm nhiều kinh nghiệm để sau này thay ông đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tổ chức Leaders. Hắn đã làm nhiệm vụ lãnh đạo được năm năm và lần nào cũng thành công mỹ mãn, không để lại bất kì sai sót nào. Phải nói hắn là một tên nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng tài cao.
Tắt màn hình tivi rồi ra ngoài ban công đứng. Hắn đưa đôi mắt u buồn nhìn lên trời, bầu trời hôm nay không có trăng cũng chả có sao. Chỉ là một mảng trời đen to lớn đang bao phủ cả thành phố mà thôi.
Tâm trạng hắn lúc này thật khó tả, tuy mới vừa thành công vụ cướp vừa rồi nhưng hắn lại không thấy vui, vì những việc làm đó đối với hắn đã quá nhàm chán rồi. Hắn tuy sống trong một toà nhà cao đồ sộ nhưng trong toà nhà ấy lại không bao giờ có tiếng cười. Nếu có thì cũng chỉ là những nụ cười thấy vui khi thành công trong một việc gì đó hoặc chỉ là một nụ cười giả tạo để lấy lòng chủ mà thôi. Thế giới mà hắn đang sống là một thế giới hoàn toàn màu đen, không bao giờ có ánh sáng. Vì vậy mà hắn đã trở nên lạnh lùng và vô cảm.
Hắn thở dài một cái rồi đi vào trong, nhưng trước khi vào hắn đã kịp nhìn thấy một chuyện rất thú vị.
Ngồi trên ghế sofa, hắn bật tivi lên và chuyển sang chế độ camera. Qua camera ở trước cổng, hắn thấy có một đứa bé chừng tám tuổi đang đứng nhìn vào nhà mình. Hắn nhíu mày rồi chỉnh chế độ quay gần. Theo hình ảnh nhận được từ camera thì đó là một cô bé ăn mặc rách rưới, đầu trần, chân đất bám đầy bụi bẩn trông dơ dáy hết sức. Trên tay còn cầm theo một cái ca nhựa nhỏ, hắn lắc đầu bĩu môi:
- Thì ra là một đứa ăn mày.
Nói rồi hắn tắt tivi và đi xuống lầu, hắn bấm cái nút màu đỏ ở gần cầu dao điện rồi ra chỗ cô bé ăn mày đó. Cô bé ăn mày hốt hoảng khi thấy cánh cổng tự động mở ra. Em định quay đầu chạy đi thì một giọng nói có phần ra lệnh vang lên:
- Đứng lại!
Em chùn bước, không dám đi tiếp nữa.
Em từ từ quay đầu nhìn lại.
Một cậu nhóc xinh trai từ trong toà nhà lớn ấy bước ra. Hai tay hắn đút vào túi quần, bước đi kiêu ngạo sải dài trên nền sỏi trắng toát. Mái tóc màu hạt dẻ được hớt xéo, bên tai trái có đeo một chiếc khuyên màu bạc lấp lánh cho thấy hắn chẳng khác gì một tên “dân chơi”.
Hắn đang từng bước tiến lại chỗ em. Em cúi mặt xuống, tự nhiên em lại cảm thấy sợ con người này. Lúc đầu em chỉ định đứng xem một chút thôi rồi đi nhưng đâu ngờ lại bị bắt. Bây giờ em không biết phải làm gì hơn ngoài việc “chờ đợi số phận” của mình được quyết định từ con người kia.
Zin đứng trước mặt em, nâng cằm em lên một cách thô bạo. Hắn nhìn chăm chăm vào mặt em, nếu nhìn kĩ hơn một chút thì có thể thấy em là một cô bé rất đáng yêu. Với đôi mắt to tròn sáng như sao đêm, sống mũi cao cùng với đôi môi chúm chím. Em chẳng khác gì một thiên thần nhỏ đang lạc chốn trần gian. Em cũng nhìn lại hắn, bốn mắt đối diện nhau, một luồng điện chạy ngang qua người cả hai. Cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng lại không tài nào nhớ nổi. Nhưng thực sự là rất quen.
Hắn bỏ cằm em ra, phủi phủi tay như vừa chạm vào một thứ gì đó dơ bẩn lắm. Tay em bấu chặt vào cái ca nhựa làm cho hắn hiểu lầm là em đang muốn xin tiền hắn. Hắn nhếch môi, lấy trong túi ra tờ hai mươi đô mới toanh bỏ vào cái ca nhựa của em. Em ngạc nhiên, mắt mở to hết cỡ để nhìn, điều này càng khiến cho hắn lầm tưởng em là đứa con nít thấy tiền sáng mắt. Hắn cười khẩy, toan bỏ đi vào trong thì em níu áo hắn kéo lại. Hắn nhíu mày quay lại nhìn em, sau đó hất mạnh bàn tay em ra một cách vô tình. Hắn không muốn một đứa bẩn thỉu như em chạm vào một người ghét cái dơ như hắn.
Em không quan tâm đến điều đó, lấy tờ tiền mà hắn cho lúc nãy từ trong ca ra, em dúi trả vào tay hắn. Nở nụ cười tươi, trong sáng như thiên thần, em nói:
- Cảm ơn vì đã cho tôi nhưng tôi không thể nhận.
Hắn trố mắt nhìn em, hắn nghĩ em đang làm cao đây mà. Có ai đời được người khác cho tiền mà ăn mày lại không lấy?
- Mày chê ít à? – Hắn giơ tờ hai mươi đô lên.
- Không! – Em lắc đầu.
- Vậy tại sao lại không lấy? – Hắn trừng mắt nhìn em, để coi em trả lời như thế nào.
Em vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, trả lời một cách hồn nhiên đến thật thà:
- Vì tôi chỉ quen nhận một đô, hai đô ít ỏi từ tay người khác, chứ không quen nhận một số tiền lớn như vậy.
Hắn hơi bất ngờ trước câu trả lời thật thà của em, hắn bắt đầu cảm thấy thú vị với em rồi đây.
Hắn nhìn em một lượt từ đầu đến chân rồi phán:
- Mày nói đúng, người như mày thì chỉ xứng đáng với những đồng bạc lẻ đó mà thôi.
- Tôi biết điều đó nên tôi mới không nhận số tiền của ngài.
Hắn lại thêm một lần nữa bất ngờ, em gọi hắn bằng ngài sao? Ha ha, vốn sẽ định tha cho em đi về một cách an toàn nhưng giờ đây hắn không thể nào làm thế nữa rồi.
Hắn nhìn em, em cười nhìn lại hắn. Trông em cười rất đáng yêu nhưng sao hắn lại ghét cái nụ cười của em đến thế? Hắn ghét vì em có được một nụ cười đẹp hay vì hắn không bao giờ cười được như thế?
Máu nóng trong người hắn sôi lên sùng sục, hắn nắm chặt tay lại làm nhàu nhĩ cả tờ tiền trong tay. Bàn tay không cầm tiền của hắn từ từ đưa lên và…
- Anh chị ơi! Em đói quá! Làm ơn cho em xin ít tiền để ăn cơm! Làm ơn!
Zin vừa định giơ tay lên để đánh em thì một cậu nhóc ăn mày xuất hiện. Nhìn cậu nhóc ấy dơ bẩn chẳng khác gì em, nó đang chìa cái mũ lưỡi trai ra mong một trong hai người có thể cho nó ít tiền để ăn cơm. Trong khi Zin còn đang tức vì bị nó phá đám thì em đã lấy tất cả tiền trong túi mà mình xin được của ngày hôm nay ra, nhẹ nhàng bỏ vào mũ của nó. Nó cảm ơn em rối rít rồi nhìn sang Zin như chờ đợi một điều gì đó. Sẵn tờ tiền trong tay, thay vì hắn bỏ vào mũ của nó một cách đàng hoàng thì hắn lại quăng tờ tiền xuống đất.
Một hành động khinh người đến đáng sợ.
Nó bỏ qua mặc cảm vừa định khom người xuống nhặt tiền lên nhưng nó đã chậm hơn em một bước. Em nhặt tiền lên và bỏ vào mũ của nó lần hai, cũng như em, đối với nó đó là một số tiền rất lớn. Nó cảm ơn cả hai rồi vội vàng chạy đi như sợ nếu nó ở lại lâu hơn thì hai người sẽ lấy tiền lại. Em nhìn theo nó cười rồi quay lại chạm ngay vào ánh mắt của Zin. Nãy giờ tất cả hành động của em hắn đều chú ý, nhưng thứ đáng để hắn chú ý nhất là sợi dây chuyền bạc mà em đang đeo. Hắn nghĩ đối với một đứa ăn mày như em thì sợi dây chuyền bạc đó rất có giá trị. Hắn sẽ dùng nó để bắt em làm việc cho hắn.
Hắn đi một vòng quanh người em, bằng động tác nhanh lẹ của một tay chuyên nghiệp, sợi dây chuyền của em đã nằm gọn trong tay hắn mà em vẫn không hề hay biết. Sợi dây chuyền rất đẹp, mặt dây chuyền là hình ngôi sao, phía sau có khắc chữ Sea và ngày tháng năm sinh của ai đó. Từng nét chữ, nét số được khắc rất tinh tế cho thấy người làm ra nó nhất định đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đây nên mới làm ra được một sợi dây chuyền đẹp như thế này.
Nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, hắn hỏi:
- Tên mày là Sea?!
Em ngạc nhiên trước câu hỏi của hắn. Em và hắn chỉ mới gặp nhau lần đầu, hơn nữa em lại chưa hề nói tên mình cho hắn biết. Vậy tại sao hắn lại biết tên em?
Em cứ đứng nhìn hắn trân trân như vật thể lạ, khá lâu sau em mới gật đầu thay cho câu trả lời.
- Ừm, cái tên nghe hay đó! – Hắn gật gù. – Nhưng tao nghĩ người như mày thì không xứng đáng với cái tên cao cả như vậy, thay vì tên Sea thì mày nên đổi tên thành Sand đi. Sand là cát, mày đơn giản chỉ là một hạt cát giữa biển mà thôi. Ha ha ha!
Hắn trêu đùa em xong thì phá lên cười.
Tiếng cười man rợ như trêu ngươi con người.
Em rưng rưng nước mắt, tên là do ba mẹ đặt cho em, hắn lấy quyền gì mà bắt em đổi tên?
Em không thể ở đây để chịu sự sỉ nhục từ con người kia được nữa. Em bỏ đi, mặc cho hắn đứng phía sau mà gọi em lại, nhưng em không nghe, bước chân vẫn cứ đều đặn bước cho đến khi…
- Mày không muốn lấy lại thứ này à? – Hắn giơ sợi dây chuyền lên cao.
Câu nói của hắn khiến em phải quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh đèn sáng mờ của đèn cao áp, em cố nheo đôi mắt to tròn của mình lại để nhìn rõ hơn.
Trong vô thức, em đưa tay sờ lên cổ mình.
Cảm giác trống trải khi không còn cảm nhận được thứ quen thuộc đã ngự trị trên cổ bấy lâu khiến em vô cùng hốt hoảng. Bây giờ thì em cũng đã biết được thứ mà hắn đang cầm trên tay là gì.
- Trả nó lại cho tôi! Ngài không có quyền đụng vào nó!
Em ném cái ca nhựa xuống đất, chạy đến giật lấy sợi dây chuyền trên tay Zin nhưng hắn đã kịp thu nó lại vào trong tay trước khi em làm được điều đó.
Hắn đẩy mạnh làm em ngã nhào xuống mặt đất nâu cằn cỗi, làm cho người em bẩn càng thêm bẩn.
Em lồm cồm bò dậy, lê tấm thân nhỏ bé của mình đến cầu xin hắn:
- Xin ngài hãy trả nó lại cho tôi! Tôi xin ngài mà! Hu hu hu!
Thời gian như dừng lại ở đó, tất cả mọi thứ đều trở nên im ắng đến đáng sợ.
Cuối cùng thì em cũng khóc, đây là lần đầu tiên em khóc kể từ khi ba mẹ em chết đi. Em đã tự hứa với mình là không bao giờ được rơi lệ dù gặp phải bất cứ chuyện gì. Nhưng trước mặt con người quái ác kia, em không thể không làm thế. Sợi dây chuyền đó là do chính tay ba em làm cho em trước khi chết. Ông đã mất rất nhiều thời gian để làm ra nó. Sở dĩ ông làm mặt dây chuyền là hình ngôi sao là vì ông muốn ngôi sao đó sẽ đem lại thật nhiều may mắn cho em. Như người ta vẫn thường gọi nó với cái tên là “Ngôi sao may mắn”.
Một giọt nước mắt từ khóe mi em rơi xuống thảm cỏ xanh mướt, làm chúng khẽ lung lay. Chúng tiếp nhận giọt nước mắt đầu tiên của em, của một cô bé có tấm lòng bao dung như biển cả vốn chưa từng rơi lệ lấy một lần kể từ khi em trở thành một cô bé mồ côi. Nhưng nay, em đã khóc… khóc vì một người vốn chưa bao giờ quen biết.
Thấy em khóc, Zin hả hê vô cùng. Hắn rất thích nhìn cảnh người khác phải khóc lóc, van xin hắn. Vì chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy cuộc đời này mới đáng sống làm sao!
- Tao sẽ trả lại cho mày với một điều kiện.
Vừa nghe hắn lên tiếng em đã gật đầu ngay mà không cần biết điều kiện mà hắn đưa ra là gì.
Nhận được cái gật đầu của em, hắn tiếp:
- Mày phải làm việc cho tao trong vòng 10 năm. Sau 10 năm, tao sẽ trả lại cho mày thứ mà mày mong muốn. – Hắn nhìn em, nhướn mày. – Thế nào, được không?
Em lấy tay lau nước mắt, rồi buông ra một câu nói tuy ngắn gọn nhưng súc tích:
- Được!
Phải nói là em thật ngốc khi đồng ý với điều kiện mà hắn đưa ra. Nhưng cũng đúng thôi vì em đâu biết hắn là một con người như thế nào.
Hắn nở một nụ cười nham hiểm rồi ra lệnh cho em đi theo hắn.
Em lẽo đẽo theo sau như một con cún con đi theo chủ của mình.
Cánh cổng lớn từ từ đóng lại một cách chậm rãi.
Cuộc đời của một cô bé ăn mày như em liệu đã khép lại từ đây?
Cuộc sống của em liệu có tốt đẹp hơn sau khi em bước chân vào lâu đài của quỷ?
Rào… Rào
Em và Zin vừa bước vào thềm nhà thì đột nhiên trời đổ mưa lớn.(Nguồn: TruyenVip.Pro) Mưa rơi xối xả như trút nước. Từng giọt mưa nặng trĩu cứ thi nhau rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Mưa đã phá tan đi bầu không khí vốn đã im lặng từ lâu. Mưa ồn ào, vội vã vẫn cứ rơi mà đâu hay biết đang có một người sắp phải chịu khổ vì mưa. Mưa rơi là do ông trời đang khóc thương cho em hay là muốn tiếp tay cho Zin để hành hạ em đây?
Bất chợt Zin dừng lại, làm em cũng không dám đi tiếp. Hắn nở nụ cười bí ẩn, sau đó quay lại nói với em bằng chất giọng của một tên khinh người thực sự:
- Trước khi vào nhà tao, mày phải rửa cho sạch những vết dơ trên người mày đi đã. Tao không muốn cái thứ dơ bẩn như mày làm ô uế nhà tao. – Hắn dừng lại, nhìn ra ngoài trời đang mưa to, hắn tiếp – Sẵn đây có mưa, mày ra đó đứng đi. Mưa là một thứ nước rất sạch, nó có thể làm cho mày sạch sẽ hơn nhiều đó.
Em không nói gì, chỉ lẳng lặng làm theo lời hắn.
Em lê đôi chân dính đầy bùn đất của mình từ từ bước ra sân. Đi đến đâu, em bị ướt đến đó, không bao lâu sao thì trên người em không còn một chỗ khô nào cả. Từng đợt mưa lạnh cứ thế mà rơi xuống người em, cảm giác lạnh đang dần xâm chiếm cả cơ thể. Em run lên bần bật trước cái nhìn đầy thích thú của Zin. Hắn bỏ lên lầu và tiếp tục nhìn em qua cái cửa sổ lớn trên tầng nhà riêng của hắn.
Thân hình nhỏ bé đứng giữa trời mưa to. Em giống như Zin đã nói: “Em đơn giản chỉ là một hạt cát giữa biển mà thôi.”
Một giọt nước mắt từ khóe mi em trào ra, hòa quyện vào những giọt nước mưa lạnh giá và cùng rơi xuống không một lời hẹn trước. Trong nhất thời, em không thể phân biệt được đâu là nước mưa và đâu là nước mắt của em nữa.
Em lấy tay vuốt mặt, những giọt nước mưa và nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống. Những vết bẩn trên mặt em cũng từ từ được mưa rửa sạch. Hai tay em ôm lại với nhau, để xoa dịu đi cái cảm giác lạnh đang không ngừng vây lấy em. Mưa cứ rơi mãi rơi mãi như không bao giờ muốn dừng lại. Môi em đã bắt đầu tái đi. Em sắp không chịu nổi nữa rồi!
- Zin à! Đủ rồi đó! Cô bé ấy sắp chịu hết nổi rồi.
Liz – người bạn thân từ nhỏ của Zin thấy em đứng ngoài mưa lâu như vậy thì không nỡ, nên cậu khuyên hắn. Quen biết bao lâu nay nên cậu hiểu rất rõ tính tình của hắn. Hắn mồ côi mẹ từ nhỏ, hắn có cha nhưng cha hắn lại không quan tâm nhiều đến hắn. Ông chỉ quan tâm đến việc của tổ chức mà bỏ hắn sống một mình trong căn nhà rộng lớn như thế này thì chẳng khác gì bị giam lỏng. Ông tưởng có nhà cửa rộng lớn, tiền bạc nhiều thì hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng không, hắn chưa bao giờ cảm thấy thực sự hạnh phúc vì điều đó. Vì tổ chức, mà bàn tay của một đứa con nít chỉ mới mười hai tuổi như hắn không biết đã vấy máu bao nhiêu lần. Nhưng suy cho cùng thì hắn là một người rất tội nghiệp, vì hắn luôn sống trong sự cô đơn, không ai quan tâm. Những lúc như vậy hắn chỉ còn cách lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui của mình. Hắn ganh tị với những ai hạnh phúc hơn hắn. Vì vậy mà khi thấy em, thấy nụ cười trên môi em thì hắn lại không thể chịu được. Tại sao đến một đứa ăn mày cũng có thể cười tươi được như vậy trong khi hắn lại chưa bao giờ làm được điều đó?
Chính vì vậy mà hắn quyết định sẽ làm cho nụ cười trên môi em biến mất mãi mãi, thay vào đó là những giọt nước mắt không bao giờ có thể ngừng được.
Hắn rời mắt khỏi em, quay đi chỗ khác, hờ hững buông câu không chút tình người:
- Mặc kệ nó!
Liz lắc đầu, cậu đi ra ngoài rồi đóng cửa lại vì cậu biết có nói sao đi nữa thì cũng không thể thay đổi được quyết định của hắn. Bây giờ chỉ còn lại một mình hắn trong nhà, cảm giác cô đơn, lạc lỏng lại ập đến khiến hắn không tài nào chịu được. Hắn bật nhạc lên nghe, vặn volume to hết cỡ để lấn át đi sự yên lặng đến rợn người trong căn nhà này.
Hắn nằm dài trên ghế sofa, một tay buông thỏng còn một tay làm gối. Cảm giác buồn ngủ đang không ngừng thôi thúc hắn, mi mắt nặng trĩu từ từ rủ xuống mang theo những buồn phiền đi sâu vào giấc ngủ.
Hắn vừa chợp mắt được chút xíu thì hình ảnh cha hắn cầm súng bắn chết mẹ hắn lại hiện lên khiến hắn bừng tỉnh. Hắn vẫn nhớ như in cái ngày đó, đó là ngày sinh nhật năm hắn 3 tuổi. Cái tuổi mà cha hắn cho là đủ lớn để có thể bắt mẹ hắn rời xa hắn mãi mãi. Cha hắn đã giết mẹ hắn chỉ bằng một cái bóp cò. Chỉ vì một quy định nghiêm ngặt trong Leaders là con trai của người thừa kế chức vụ tối cao không được yêu và lấy người con gái có thân phận thấp kém. Nếu làm trái với quy định thì sẽ bị tước quyền thừa kế và bị trục xuất khỏi Leaders với hai bàn tay trắng mà cha hắn đã nhẫn tâm giết chết người đàn bà ông yêu. Vì cha hắn là một người có tham vọng rất lớn, ông không muốn chỉ vì một người đàn bà mà đánh mất cả tương lai của mình được nên ông đã chọn cách giết chết bà. Ông đã không ngần ngại mà cho hắn thấy cảnh tượng tàn khốc đó dù ông biết là hắn sẽ rất hận ông. Nhưng vì ông muốn cho hắn biết quyền lực, địa vị, tiền bạc là trên hết không nên vì một người phụ nữ mà đánh mất tất cả nên ông mới phải làm vậy.
Hắn cũng giống như cha hắn, đều là người có tham vọng lớn. Nên dù có hận ông, thì hắn vẫn muốn thừa kế chức vụ tối cao đó. Ông đã chọn Jane – con của người đứng sau ông một bậc, đồng thời cũng là bạn thân của ông là người vợ sau này của hắn. Tuy hắn không thích nhưng cũng không phản đối, vì dù sao Jane cũng là một cô bé rất xinh đẹp và quyền quý nên rất xứng đáng với ngôi vị phu nhân của hắn.
Hắn tắt nhạc rồi với tay lấy cái điện thoại trên bàn, bấm số và định gọi cho ai đó thì Liz bước vào, đi bên cạnh cậu là em đang run lên bần bật vì lạnh. Liz khuyên mãi mà em vẫn không chịu nghe lời cậu đi vào trong. Vì em sợ Zin, chưa có sự đồng ý của hắn thì có cho vàng em cũng không dám bước chân ra khỏi chỗ đó. Nên cậu đã gạt em, nói là Zin bảo cậu xuống dẫn em lên thì em mới gật đầu đi theo. Lúc đó cậu đã bật cười và thầm nghĩ: “Người gì đâu mà nghe lời quá vậy không biết!”
Hắn để điện thoại lại chỗ cũ, đứng khoanh tay và dựa người vào bàn. Em thấy hắn thì vội núp sau lưng Liz, sợ sệt nhìn hắn. Bây giờ thì Liz đã hiểu lý do vì sao em lại nghe lời Zin, cậu vỗ vai em ý bảo em đừng sợ nhưng em không nghe. Em cứ nắm chặt tay Liz không buông, hắn thấy thế nên vội nói:
- Mày sợ tao đến vậy à?
Em im lặng, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ biết núp sau lưng Liz thôi. Liz nhìn thấy cái cách Zin nhìn em như muốn “ăn tươi nuốt sống” mà cậu còn phát sợ huống chi là em. Để phá tan đi bầu không khí ngột ngạt này, cậu lên tiếng giải vây cho em:
- Cô bé đã đứng ngoài mưa hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, chân tay cũng đã lạnh cóng hết. Có gì ngày mai rồi hãy nói.
- Ok! Được thôi. – Hắn nhún vai, rồi đi đến chỗ của hai người, kéo tay em ra khỏi người Liz làm cho em hơi hoảng, hắn cười rồi tiếp – Vậy bây giờ cậu về nhà cậu đi, mai gặp.
- Được rồi! Vậy mình về đây.
Nói là làm, Liz tạm biệt Zin rồi đi về. Nhưng trước khi đi, Liz còn an ủi em bằng một câu: “Đừng lo! Không sao đâu!”
Sau khi Liz khuất bóng sau cánh cửa đen lớn, Zin mới quay sang em. Cũng như mọi lần, em luôn cúi đầu không dám nhìn hắn. Hai tay em nắm chặt lại với nhau, vì hai lý do: Lạnh và sợ.
- Từ giờ trở đi tên của mày sẽ là Sand không phải là Sea. Nếu mày để tao nghe được ai gọi mày bằng cái tên đó thì mày đừng mong lấy lại được sợi dây chuyền. Nghe rõ chưa?
Nước mắt em lại một lần nữa trào ra khi nghe hắn nói thế. Vậy là từ bây giờ trở đi sẽ không còn ai gọi em bằng cái tên cao cả như Sea nữa. Họ sẽ gọi em là Sand, một hạt cát không hơn không kém. Chẳng lẽ trong mắt hắn, em thực sự nhỏ bé đến vậy sao?
Em lấy tay lau nhanh đi những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má. Dù cho hắn hoặc ai khác có gọi em bằng gì đi nữa thì trong thâm tâm em tên Sea sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Em chắc chắn như thế.
- Dạ rõ! – Em gật đầu một cách cực khổ.
Hắn mỉm cười hài lòng rồi lấy lại cái điện thoại trên bàn, ấn vào trong danh bạ, tìm tên Luck rồi bấm nút gọi:
- Qua nhà tôi có việc gấp!
Hắn nói một câu ngắn gọn rồi cúp máy.
Một lúc sau, Luck – tên thuộc hạ thân tín của hắn bước vào. Luck nhìn sơ qua em đang đứng co ro ở một góc rồi đi đến chỗ Zin, cúi đầu:
- Thiếu gia! Cậu gọi tôi.
Zin gật đầu rồi chỉ tay vào em, giao việc:
- Ngươi dẫn nó xuống gian nhà bếp, bảo Emi đưa đồ cho nó thay và sắp xếp chỗ ngủ cho nó. Từ nay nó sẽ ở lại đó.
- Vâng! Thưa thiếu gia.
Luck cúi chào hắn lần nữa rồi quay sang em, ra lệnh cho em đi theo mình.
Em sợ hắn đến nỗi mà khi Luck vừa ra lệnh em đã lập tức đi ngay, không dám nhìn hắn lấy một cái. Điều đó khiến hắn cảm thấy thích thú, hắn chỉ mới bắt em đứng ngoài mưa có một chút thôi mà em đã sợ hắn đến vậy rồi. Chắc từ ngày mai trở đi, em không dám tới gần hắn luôn quá.
“Mày cứ nghỉ ngơi cho lại sức đi, ngày mai tao có một trò chơi đặc biệt muốn dành riêng cho mày.”
Chương 2: Cần một người hiểu
Con đường từ nhà Zin đến gian nhà bếp dài hun hút. Em phải đi qua hết dãy nhà này đến dãy nhà khác, hành lang này đến hành lang khác mới đến được nơi cần đến. Giờ này mọi người ai cũng đã ngủ hết rồi, cửa nẻo cũng đã được đóng kín nhưng Luck không ngần ngại mà đưa tay gõ cửa.
Cộc… cộc… cộc
Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí im lặng bên trong, những tiếng xì xầm khó chịu vì bị phá giấc giữa chừng vang lên. Một cô gái trẻ có tên là Emi mở cửa bước ra, tóc tai không được gọn gàng cho lắm, với giọng ngái ngủ lẫn bực bội, cô hỏi:
- Có chuyện gì?
Luck kéo em lên trước mặt Emi, rồi thuật lại lời của Zin:
- Thiếu gia nói cô đi lấy đồ cho nó thay và sắp xếp chỗ ngủ cho nó. Từ nay nó sẽ ở chung với các cô.
Nói xong Luck bước đi không cho Emi có cơ hội hỏi hay nói thêm lời nào. Emi nhìn theo mà tức muốn hộc máu. Khi không đang ngủ ngon thì đem cái con ranh này tới, nói vài câu rồi bỏ đi. Đúng là tên kiệm lời khó ưa!
Emi nhìn em, cô bắt đầu giở chiêu “giận cá chém thớt” ra. Cô lôi cổ em vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Chát!
Một cái tát đau điếng giáng xuống gương mặt bầu bĩnh của em, làm cho em không đứng vững được nên té xuống đất. Tất cả mọi người trong phòng chứng kiến cảnh đó thì không còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa. Từ trên giường, họ cố chồm người lên để coi. Chà chà, lâu rồi mới có cảnh hay để xem.
- Con nhỏ đó tới số rồi, làm chị hai giận thì chỉ có nước chết. – Một người đang nằm trên giường quay sang nói với người bên cạnh. Trong phòng này không ai là không biết Emi là một người chanh chua, đanh đá như thế nào. Nay em đã làm cho cô giận thì dù là chuyện nhỏ đến đâu đi nữa thì trong phòng này sẽ không có ngày cho em yên thân.
- Ừ! Đúng đó! – Người kế bên gật gù.
Em ôm một bên má vừa bị Emi tát, cái tát quá mạnh khiến em không thể không khóc. Má em bắt đầu đỏ ửng lên, năm ngón tay của Emi in hằn trên đó. Em chống tay còn lại xuống đất, khó nhọc đứng lên. Nhưng em chưa kịp đứng thì Emi túm lấy tóc đã ướt đẫm nước mưa của em, cô chỉ vào mặt em rồi quát:
- Con ranh! Mày tới đây vào giờ này tính phá giấc ngủ của bọn tao à?
- Ưm…Ưm… – Em lắc đầu, hai tay cố tìm cách để gỡ tay Emi ra khỏi tóc, nhưng với sức lực của một đứa con nít như em liệu có thể làm được điều đó? Tất cả ánh mắt của hàng chục người trong phòng đều đổ dồn về phía em, nhưng không một ai có ý định giúp em cả. Ngược lại, họ cảm thấy thích thú khi em bị Emi hành hạ. Họ đều là người lớn sao lại có thể nhẫn tâm hành hạ một đứa con nít mới tám tuổi chưa hiều sự đời như em chứ?
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa dành cho em, lại một lần nữa em quay vòng và té xuống đất. Cả phòng được dịp cười ồ lên. Emi phủi phủi tay, điều đó cho thấy cô đã hả giận nhưng ngày nào em còn ở đây thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Dù cho có giận như thế nào đi nữa thì Emi vẫn không quên lời dặn của Zin. Cô đi đến góc phòng, nơi có một cái giẻ rách mang hình dạng của một chiếc áo đang nằm đó. Cô lấy nó lên rồi đưa cho em, sau đó cô mở tủ lấy ra một cái quần thun cỡ rộng ném vào người em rồi nói:
- Đồ cho mày đó, mau đi thay đi!
Em cầm bộ đồ lên rồi bước vào nhà vệ sinh, hai cái tát của Emi lúc nãy vẫn còn làm cho em xây xẩm mặt mày. Em vào đây chưa tròn một ngày mà đã phải chịu những sự hành hạ quá mức như vậy thì trong vòng mười năm, em có thể chịu đựng được không? Liệu em sẽ bỏ cuộc hay cố gắng chịu đựng để lấy lại được sợi dây chuyền kỉ niệm? Những câu hỏi đó không một ai có thể có câu trả lời chính xác ngoài em.
Em thay bộ đồ rách rưới đã ướt đẫm nước mưa của mình ra, lau khô người rồi mặc vào bộ đồ mà Emi mới đưa. Cái áo cô đưa trông còn thảm hơn cái áo của em, nó không được lành lặn cho lắm. Nhưng không sao, dù cho cái áo nó có tàn tạ hơn đi nữa thì em cũng sẽ mặc vì em chỉ cần một bộ đồ khô để mặc cho khỏi nhiễm bệnh là được rồi. Nhưng còn cái quần, nó quá rộng so với em. Nếu em cử động mạnh là nó sẽ tuột xuống ngay. Em loay hoay tìm sợi thun rồi túm một bên quần rồi buộc chặt nó lại với nhau. Như vậy là xong, một bộ đồ “hoàn hảo” đã ngự trị trên người em.
Cạch!
- Ha ha ha! Cô bé nhọ nồi ra kìa tụi mày ơi!
Em vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì lập tức bị bọn họ trêu chọc. Nếu như là người khác thì hẳn là sẽ rất ngại khi ở trong tình cảnh hiện giờ của em. Nhưng còn em thì không, nếu như ngại thì hai năm qua em đã không đi xin ăn với bộ dạng chẳng ra hình người rồi.
Em cười trừ nhìn họ rồi đi tìm chỗ ngủ. Phải nói là bọn họ hơi bị “hố” khi không thấy em phản ứng gì khác ngoài việc cười. Họ thở dài chán nản rồi quay lại giường ngủ tiếp.
Em nhìn tới nhìn lui mà vẫn không tìm được chỗ ngủ thích hợp. Có một cái giường còn trống một chỗ, em định đến đó xin ngủ nhưng lại không dám. Em quay sang nhìn Emi vì theo như lời Zin nói thì cô sẽ là người sắp xếp chỗ ngủ cho em.
Emi hiểu điều đó, nhưng cô sẽ không cho em ngủ ở một chỗ sạch sẽ được vì nó không phù hợp với một đứa ăn mày như em.
Emi chỉ tay vào cái giường lúc nãy mà em nhìn thấy rồi nói:
- Chỗ ngủ của mày kia kìa, nhưng mà mày phải hỏi xem Lina có cho một – đứa – như – mày ngủ chung không đã. – Là cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ đó để lăng mạ em đây mà.
Cô đưa mắt nhìn Lina đang nằm trên giường, hiểu được ý trong đôi mắt của Emi thay vì cô từ chối một cách khôn khéo để không làm em đau thì cô lại dùng những lời lẽ miệt thị để nói với em:
- Khi nào trên người mày hết mùi hôi của một đứa ăn mày đi thì hãy mong ngủ chung với tao.
Em sững người, không hiểu vì sao họ lại ghét ăn mày đến thế. Làm ăn mày là sai sao?
Họ nghĩ họ ở trong một tòa nhà lớn như thế này thì có thể xem thường người khác hay sao?
Tuy em là ăn mày nhưng em chưa bao giờ làm hại ai hết, còn họ tuy sống trong cảnh giàu sang nhưng lại lấy cái giàu sang đó mà khinh thường, hành hạ người khác. Nếu như bây giờ em được một nửa giàu sang của họ thì chắc hẳn em sẽ lấy hết của cải của mình để chia cho những ai có hoàn cảnh khó khăn mà không thấy tiếc. Tấm lòng của em cũng giống như cái tên của em vậy, vừa bao la vừa rộng lớn, không gì có thể thay đổi được điều đó.
Emi mỉm cười hài lòng với cái cách trả lời của Lina. Sau đó cô quay sang em, giở giọng của một người cảm thấy nuối tiếc một điều gì đó:
- Ối trời ơi! Tiếc thật! Lina không cho cưng ngủ chung rồi, biết làm sao đây? Hay là cưng ngủ dưới đất đỡ đi ha. – Emi dừng lại, cô thấy như vậy vẫn còn nhẹ cho em quá nên cô nói thêm. – À mà không! Ngủ ở đây cũng không được, mùi hôi của cưng sẽ làm cho mọi người khó chịu mất. Hay là cưng chịu khó xuống dưới bếp ngủ đi nha!
Những lời lẽ đay nghiến của Emi thật khó nghe, cô đã dồn em vào chân tường rồi mà vẫn chưa chịu tha cho em sao?
Em nhìn Lina rồi lại nhìn Emi, hai tay nắm chặt vào vạt áo cố để không cho mình bật khóc. Nhưng tại sao lại không được? Em không thể làm chủ được nước mắt của mình, nó cứ lần lượt rơi xuống. Em cố bước thật nhanh để họ không thể nhìn thấy em khóc. Em không muốn cho họ thấy được sự yếu đuối trong em. Nhưng mà em chỉ là một đứa con nít, việc nước mắt rơi khi bị người khác hành hạ, khinh bỉ là một điều không thể tránh khỏi. Em làm sao có thể làm được điều đó trong khi hết lần này đến lần khác bọn họ đều làm tổn thương em?
Cố lau nhanh đi những giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má, em bước thật nhanh xuống nhà bếp.
Một khoảng tối bao trùm cả nhà bếp rộng lớn, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ của nhà trên rọi xuống thôi nhưng cũng đủ để cho em xác định được phương hướng và tìm chỗ ngủ.
Em đi đến chỗ mà em cho là tối nhất của nhà bếp, rồi từ từ ngồi xuống. Dựa người vào tường, hai tay em đặt chồng lên đầu gối và úp mặt vào đó.
- Hu hu hu!
Tiếng khóc nỉ non nghe thật thảm thiết. Em chẳng khác gì một con thú hoang bị nhốt trong lồng sắt mong chờ ngày được tự do vui chơi ở thế giới ngoài kia. Trông em thật tội nghiệp! Bây giờ em đang rất cần, rất cần một người bạn đồng tuổi để chia sẻ nỗi buồn cùng em. Nhưng trong phòng này toàn là người lớn, họ ghét em còn không hết thì lấy đâu ra người có thể hiểu và thông cảm cho em đây?
Em ngước gương mặt đẫm lệ của mình lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh cửa sổ đã bị nhòe đi bởi những giọt nước mưa bám trên mặt kính. Em cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Em lại úp mặt xuống, bóng dáng cô độc bị bao trùm bởi khoảng không gian đen tối. Em dần dần chìm sâu vào giấc ngủ và mong rằng
ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Ngoài trời, mưa vẫn cứ rơi, tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn…
Liệu ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hay…?
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Mọi vật lại trở về trạng thái ban đầu của nó.
Gió vẫn cứ thổi
Mây vẫn cứ bay
Và chim vẫn cứ hót
Mọi thứ… thật bình yên đến lạ.
Mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao. Ánh nắng nhẹ dịu chiếu xuyên qua kẽ lá và rọi thẳng xuống nền đất ẩm thấp. Những giọt mưa đêm qua đâu đó vẫn còn đọng lại trên lá, chúng lần lượt rơi xuống rồi thấm nhanh vào đất như không muốn ở lại trần thế lâu hơn.
Một giọt
Hai giọt
Rồi ba giọt
Chúng cứ thế mà rơi xuống cho đến khi ánh nắng của mặt trời làm cho chúng bốc hơi đi hết. Những tiếng ngáp ngắn, ngáp dài của mọi người trong phòng ở gian nhà bếp vang lên. Họ vươn mì
mình uể oải, buộc tóc lại gọn gàng rồi lần lượt thay phiên nhau đi làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, họ bắt tay vào công việc làm bếp để chuẩn bị bữa sáng cho những người chủ ở cùng tầng.
Ở góc bếp, em vẫn còn ngủ say trong tư thế gục mặt xuống hai tay đang chồng lên gối. Chắc là vì đêm qua có nhiều chuyện đã xảy ra quá nên người em vẫn còn mệt. Những tiếng lục đục khó nghe của nồi, chảo, chén, dĩa trong bếp vẫn không thể làm em thức giấc cho đến khi Emi lấy chân đạp đạp vào người và kèm theo tiếng quát lớn:
- Con ranh kia! Giờ này mà còn chưa chịu dậy, bộ mày định ngủ tới tối à?
Tiếng quát lớn của Emi làm cho em giật mình. Em vội ngẩng đầu lên, lấy hai tay dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn. Hình ảnh đầu tiên mà mắt em nhận được là Emi đang đứng chống nạnh, gương mặt đằng đằng sát khí như muốn giết người tới nơi. Em lật đật ngồi dậy, mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt đang giận dữ ấy. Mà không chỉ có Emi, tất cả mọi người trong bếp đều đang nhìn em với cặp mắt nảy lửa. Em cúi mặt xuống rồi lách người qua Emi để đi vào nhà vệ sinh.
Em hứng từng đợt nước lạnh đưa lên mặt, vuốt lên vuốt xuống để cho cơn buồn ngủ qua đi. Cảm giác thật dễ chịu!
Tắt vòi nước, em kéo vạt áo của mình lên để lau mặt. Sau khi thấy mình đã tỉnh ngủ hẳn, em mới từng bước rời khỏi nhà vệ sinh.
Cạch!
Em vừa bước ra thì thấy Emi đã đứng trước cửa từ lúc nào.(Nguồn: TruyenVip.Pro) Trên tay cô đang cầm cây lau nhà và xô nước lạnh. Đặt xô nước xuống, cô đưa cây lau nhà cho em rồi ra lệnh:
- Lên nhà trên dọn dẹp phòng cho bọn tao! Mày nhớ là phải làm cho sạch đó, mày mà làm không xong thì đừng hòng mà ăn cơm. Nghe rõ chưa?
Em gật đầu rồi xách xô nước và cây lau nhà đi.
Nhưng vì xô nước quá nặng nên em cầm không nổi. Đi được vài bước thì em lại đặt xô nước xuống, thở hổn hển như chạy maratông mười nghìn mét. Phải chật vật lắm em mới “rinh” được xô nước lên nhà trên.
Em dựng cây lau nhà vào tường rồi trèo lên giường bắt đầu với công việc dọn dẹp. Đầu tiên là xếp mền gối lại cho ngay ngắn, sau đó phải quét nhà cho sạch sẽ rồi mới đến lau nhà.
Em nhúng cây lau nhà vào trong xô nước, vắt cho hơi khô rồi mới bắt đầu lau. Những công việc này đối với em không có gì là khó vì lúc trước em vẫn thường hay giúp mẹ làm việc nhà mà.
Em lau tới, lau lui, lau qua, lau lại, lau cho đến khi không còn một chỗ dơ nào nữa thì em mới dám ngưng.
Đứng chống cây lau nhà xuống đất, em nhìn lại thành quả mà mình vừa làm xong. Sàn nhà sạch bong, đồ đạc thì gọn gàng, ngăn nắp đâu vào đó. Nói chung là tất cả mọi thứ đều ổn.
Em mỉm cười hài lòng rồi xách xô nước đi đổ, nhưng em vừa quay đi thì đụng phải Emi làm cho xô nước dơ mém xíu nữa là đổ đầy sàn. Emi vội đẩy người em ra, lấy tay phủi phủi người mình. Cô nhăn mặt, hỏi:
- Mày lau dọn sạch chưa đấy?
Em cố định thần sau cú va chạm lúc nãy rồi nhẹ gật đầu. Emi không tin, cô vội bước lên trên để xem thử.
Nhìn một lượt khắp phòng, Emi cũng phải công nhận là em làm rất tốt nhưng cô lại không muốn thừa nhận điều ấy ra miệng. Quay sang em, cô gắt:
- Lau như thế này mà mày bảo là sạch à? Đi lấy nước lau lại, mau!
Lời nói của cô vừa dứt thì em chồm người lên phía trước để xem. Em nhíu mày khó hiểu : Sạch lắm rồi mà! Sao còn phải lau lại?
- Mày không nghe tao nói gì hả con kia? Mày định cãi lời tao đấy à?
Em cứ ngây người ra đó cho đến khi Emi quát lên thì em mới gật gật xách xô đi.
Thế là em lại phải lau thêm một lần nữa mặc dù chẳng còn gì để lau. Em thật ngây thơ khi không biết rằng Emi đang cố tình hành hạ em. Em chỉ nghĩ là chắc mình chưa lau sạch theo như lời cô nói thôi chứ không nghĩ gì khác. Mà thôi kệ! Cứ coi như là em đang tập thể dục buổi sáng đi.
Khi em làm xong hết mọi chuyện cũng là lúc mọi người đang ăn cơm. Em e dè không biết nên ngồi đâu bây giờ thì Emi đưa tô cơm cho em, rồi bảo:
- Mày bưng ra góc kia ngồi ăn đi! Ở đây không có chỗ cho mày đâu.
Cách con người đối xử với con người là như thế sao?
Em nhìn bọn họ đang quay quần trước một bữa ăn thịnh soạn rồi lại nhìn vào tô cơm mình đang cầm – chỉ là một tô cơm trắng không có lấy một miếng rau, miếng thịt. Nhưng em lại không nói hay phàn nàn gì vì em biết biết thân phận của mình là gì mà.
Em cầm tô cơm rồi ra góc mà Emi chỉ từ từ ngồi xuống ăn. Múc từng muỗng cơm đưa lên miệng, cảm giác khô khan làm em nuốt không trôi nhưng em vẫn cứ ăn. Chẳng phải lúc trước khi còn là ăn mày em cũng thường ăn như vậy sao?
Sea à! Mày ăn là để sống chứ không phải sống để ăn. Dù có nuốt không trôi thì mày vẫn phải ăn. Từ đây cho đến ngày đó còn dài lắm, nếu mày không ăn thì sẽ không có sức đâu mà làm việc.
Em vừa ăn vừa tự nhủ với bản thân mình như thế. Không bao lâu thì tô cơm em ăn đã hết sạch, nhưng mà… mắc nghẹn quá!
Em vội đặt tô cơm xuống rồi chạy đi lấy nước uống.
Vừa lúc đó thì Luck bước vào. Y không thèm để ý đến bọn người đang ăn cơm mà dõi mắt như đang tìm kiếm một người nào đó. Hành động khinh người của y khiến Emi ghét vô cùng. Cô đặt chén cơm xuống, đứng dậy hỏi với thái độ khinh khỉnh:
- Tìm ai?
- Sand! – Y trả lời cộc lốc.
- Sand? – Emi nhíu mày lặp lại, trong phòng này làm gì có người nào có cái tên khác người như vậy. Suy nghĩ một lúc rồi đôi lông mày cô chợt giãn ra khi nhìn thấy em đang uống nước. Ngoài em ra thì còn ai “xứng đáng” với cái tên ấy chứ. Cô nhìn Luck rồi chỉ tay vào em – Nó kia kìa.
Luck nhìn theo hướng tay mà Emi chỉ. Y khá là ngạc nhiên với bộ đồ mà em đang mặc nhưng y lại không nói gì. Y nhếch môi nhìn Emi rồi đi đến chỗ em, buông câu ngắn gọn:
- Thiếu gia cần gặp ngươi.
Em như chôn chân tại chỗ khi nghe thấy hai chữ “thiếu gia” được phát ra từ miệng của Luck. Mới sáng sớm mà hắn đã muốn gặp em rồi ư? Tuy hắn muốn gặp em nhưng em lại không muốn gặp hắn vì lý do đơn giản chỉ có một: Em sợ hắn. Khi ở gần hắn, em cảm thấy mình như đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy. Hôm qua hắn bắt em đứng ngoài mưa gần một tiếng đồng hồ mới chịu tha, còn hôm nay hắn định bắt em làm gì đây?
Em nhìn Luck, ánh nhìn cầu khẩn trông đến tội. Em thực sự không muốn đi chút nào, nhưng nếu em không đi thì đồng nghĩa với việc em cãi lời hắn và khi hắn nổi giận thì ai biết được mọi chuyện sẽ ra sao?
Em cất chai nước vào tủ rồi quyết định đi theo Luck. Đi ngang qua người Emi, y không cảm ơn cô lấy một tiếng mà còn nhếch môi cười đểu như muốn khiêu chiến. Emi tức lắm nhưng cô lại không làm gì được y, chỉ biết đứng đó mà luôn miệng rủa y là tên chết bầm, đáng ghét cho đến khi y và em rời khỏi gian nhà bếp thì mới thôi.
…
Từng bước từng bước theo sau Luck mà lòng em cứ thấp thỏm không yên. Em mong sao thời gian cứ kéo dài mãi để em không phải chạm mặt hắn ngay lúc này. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, không thể miễn cưỡng được đâu.
Đứng trước cửa nhà hắn, trong khi em vẫn còn chưa hết sợ thì Luck đã đưa tay gõ cửa.
Cộc… cộc… cộc
- Vào đi! – Bên trong là tiếng nói lạnh tanh của hắn vọng ra.
Được lệnh, Luck đẩy cửa bước vào.
Hắn đang ngồi trên ghế sofa, vắt chân chữ ngũ. Mắt hắn nhìn chăm chăm vào tờ giấy A4 đang cầm trên tay mà không thèm liếc nhìn em lấy một cái. Đến khi em và Luck lại gần thì hắn mới đưa mắt lên nhìn, nhưng không phải nhìn em mà là nhìn Luck. Vẫn giữ tờ giấy trên tay, hắn ra lệnh:
- Ngươi chuẩn bị đi!
Câu nói của hắn vừa được buông ra thì Luck gật đầu rồi đi ra ngoài. Một lúc sau, y trở vào với cây roi đang cầm trên tay. Trong khi em còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì hắn lên tiếng giải đáp thắc mắc cho em:
- Tao có một trò chơi đặc biệt muốn dành riêng cho mày. Trò này tuy nhẹ nhàng nhưng nếu mày không cẩn thận thì cũng rất là đau đấy.
Nói rồi hắn đưa tờ giấy A4 đang cầm trên tay và cây bút màu sáp ở trên bàn cho em, mắt hắn chạm ngay vào bộ đồ mà em đang mặc. Cũng như Luck hắn cũng im lặng không nói gì, đơn giản vì hắn nghĩ ăn mặc như vậy mới đúng nghĩa của một đứa ăn mày.
Em đưa tay nhận lấy tờ giấy và cây bút màu từ tay hắn, miệng run run không nói thành lời. Mắt em nhìn vào những vòng tròn méo mó được vẽ trên giấy mà vẫn không hiểu ý hắn muốn nói gì nhưng em lại e dè không dám hỏi. Hắn đoán biết được điều đó nên nhếch môi, giải thích:
- Luật chơi như thế này, mày hãy dùng cây bút màu đó tô vào những vòng tròn trên giấy. Nếu như mày sơ suất để nó lem ra ngoài thì Luck sẽ dùng cây roi đó quất vào người mày một cái. Cuộc chơi sẽ chấm dứt nếu như mày hoàn thành xong 25 vòng tròn trên đó. – Hắn ngưng lại, nhìn vẻ mặt đang thất thần của em rồi tiếp – Bây giờ thì mày đã hiểu luật chơi rồi chứ?
Em như muốn khuỵu xuống ngay khi hắn vừa dứt lời. Tại sao hắn lại có thể nghĩ ra một trò độc như thế để hành hạ em chứ? Hắn thật chẳng khác gì một con ác quỷ đội lốt người, một con cáo già đội lốt nai tơ, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để em hiểu hết con người hắn đâu. Chuyện… vẫn còn dài mà.
Em nắm chặt tời giấy trong tay rồi gật nhẹ đầu. Em biết mình không thể làm trái ý hắn nên cách tốt nhất là đành làm theo.
Nhưng điều đáng nói ở đây là hắn tàn nhẫn đến độ không cho em lấy một cái bàn để kê, hắn buộc em phải ngồi đất. Em cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc phải cắn răng chịu đựng và làm theo yêu cầu của hắn.
Đặt tờ giấy xuống đất, em từ từ ngồi xuống một cách khó nhọc. Trước mặt em là hắn đang ngồi với dáng điệu kênh kiệu hết sức, ánh nhìn chứa đầy sự thích thú nhìn em. Còn sau lưng em là Luck đang đứng phe phẩy cây roi trên tay như thể y có thể đánh em bất cứ lúc nào ngay khi em làm sai.
Em nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh lại tinh thần đang bị hai con người kia làm cho kinh sợ. Cây bút màu trên tay em từ từ hạ xuống và chạm ngay vào vòng tròn đầu tiên. Tay em hơi run khiến cây bút đang cầm cũng run theo. Em cố gắng tô thật chậm, thật chậm để màu không bị lem ra ngoài.
Không gian phút chốc bỗng trở nên yên lặng.
Tích tắc… Tích tắc…
Tiếng đồng hồ treo tường kêu lên từng hồi như muốn phá tan đi cái không khí ngột ngạt, sặc mùi nguy hiểm này.
Một phút, hai phút trôi qua một cách nặng nề.
Phù, cuối cùng thì em cũng đã hoàn thành xong vòng tròn đầu tiên trong sự lo lắng và sợ hãi tột cùng của em. Hắn ngồi xem nãy giờ nên cũng khá là ngạc nhiên vì vòng tròn đó không dễ gì mà tô được. Hắn đã cố tình vẽ thật xấu để em lệch tay nhưng có lẽ hắn đã lầm, bằng chứng là em đã làm được đó thôi.
Em thở phào nhẹ nhõm, thật là may mắn cho em khi đã qua được vòng tròn đầu tiên. Em nhẹ lau mồ hôi trên trán rồi bắt đầu tô tiếp vòng tròn thứ hai. Vòng tròn này còn khó hơn vòng tròn trước, vì nó nhỏ và ngoằn ngoèo hơn nhiều. Liệu lần này em có may mắn như lần trước không?
Em sẽ ra khỏi nhà hắn với thân thể lành lặn hay với những vết thương rát buốt do cây roi trên tay Luck gây ra?
Chương 3: Người tốt duy nhất trong thế giới quỷ
Không gian yên lặng bao trùm cả ngôi nhà rộng lớn. Sự sợ hãi đang không ngừng vây lấy thân hình bé nhỏ khiến tay em cứ run lên mãi. Đặt bút màu vào vòng tròn thứ hai, em tô một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Mồ hôi trên trán em bắt đầu túa ra nhiều hơn vì căng thẳng. Hắn ngồi đó, vẻ mặt cực kì tức giận. Vốn là một người có tính kiên nhẫn không cao nên khi thấy em cứ tô từng chút, từng chút như vậy hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn bực bội quát:
- Nhanh lên!
- Ơ…
Tiếng quát đột ngột của hắn làm cho một người đang chú tâm vào công việc như em phải giật mình, cây bút màu cũng theo đó mà sượt một đường dài ra vòng tròn nhỏ. Em hiểu được mình sắp phải bị gì nên cắn răng và nhắm mắt lại chờ cho đòn roi kia giáng xuống người mình. Hắn cười hiểm rồi nhìn Luck. Luck hiểu ý, y vung cây roi lên cao và hạ xuống tấm lưng nhỏ bé của em một cách không thương tiếc.
Chát!
- Á!
Dù đã mím chặt môi để cho nỗi đau không bật thành tiếng nhưng vì quá đau nên bắt buộc em phải kêu lên, nước mắt cũng vì vậy mà tuôn ra. Cánh tay em từ từ vòng ra sau lưng và xoa xoa chỗ vừa bị đánh cho đỡ đau, nhưng em càng xoa thì nó lại càng đau thêm. Em rút tay lại, thôi không xoa nữa rồi tiếp tục tô tiếp những vòng tròn còn lại.
- Hức! Hức!
Từng tiếng nấc nhẹ được cất lên. Nỗi đau thể xác đang không ngừng dày vò em khiến cho đầu óc em không thể nào tập trung được. Những vòng tròn tiếp theo, vòng nào em cũng đều bị lệch tay và làm cho màu lem hết ra ngoài. Mỗi lần như thế em đều cắn chặt răng và nhắm mắt lại để nhận lấy sự trừng phạt.
Chát!
Chát!
Những đòn roi liên tục từ tay Luck được quất vào người em. Cảm giác đau rát còn hơn hàng ngàn mũi kim đâm vào. Da thịt non nớt của em làm sao có thể chịu nổi đây?
Nước mắt em vô tình rơi xuống và trúng vào một trong những vòng tròn mà em chưa tô. Em hốt hoảng vội lau đi những giọt nước mắt đang gây trở ngại cho mình. Em không muốn cái đồ vật không có mắt kia chạm vào người em thêm một lần nào nữa đâu. Đau lắm!
- Ha ha ha!
Đột nhiên hắn cười lớn, một giọng cười lạnh tanh không có chút tình người. Dường như hắn đang rất thỏa mãn với trò chơi mà mình bày ra, bằng chứng là hắn đang cười hô hố như một tên bệnh. Sau khi cười một trận đã đời, hắn mới ngưng lại, từng lời từng lời nói móc em:
- Sao mày không cười mà lại khóc? Chẳng phải mày là một đứa rất thích cười sao?
Nói rồi hắn nhìn em như chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại lời hắn chỉ là những tiếng nấc đang nghẹn đắng trong cổ họng em. Hắn đã thừa biết câu trả lời rồi mà, tại sao còn hỏi em? Thử hỏi nếu như hắn là em và bị những đòn roi đau đớn kia quất vào người thì hắn có cười nổi không?
Chát!
Lại thêm một đòn roi nữa quất vào người em khi em một lần nữa bị lệch tay. Vết thương cũ chưa hết đau thì vết thương mới lại tìm đến, vết thương chồng vết thương. Tấm lưng bé nhỏ của em dù đã được một lớp áo khá dày che chở nhưng nó vẫn không thể che được cho một thứ chất lỏng màu đỏ đang dần dần hiện ra, làm ướt đẫm cả một khoang áo. Nước mắt em cũng vì vậy mà tuôn ra nhiều hơn. Em không biết, thực sự không biết đây là lần thứ bao nhiêu em khóc nữa, và em cũng đâu biết nỗi đau mà em đang phải chịu lại chính là niềm vui của hắn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy vui như thế này cả, nhưng có một điều khiến hắn cảm thấy hơi tiếc là tại sao em không đến nhà hắn sớm hơn để hắn không phải cảm thấy cô đơn, buồn chán như bao năm qua? Nhưng mà thôi, không sao cả! Chẳng phải là bây giờ hắn đang rất vui sao?
Nhìn tấm lưng đang đỏ dần lên vì máu của em mà hắn thấy hả dạ. Còn em dù đang rất đau nhưng lại không dám bật khóc thành tiếng, chỉ dám nấc nhẹ lên thôi. Nhưng những tiếng nấc nhẹ ấy liệu có làm cho em đỡ đau bằng khi em khóc lớn lên không? Còn hắn, hắn hành hạ em một cách tàn nhẫn như thế vậy hắn có nghĩ đến nếu như một ngày nào đó không có em hắn sẽ sống như thế nào không?
Cạch!
Cánh cửa bật mở, một dáng người quen thuộc bước vào. Liz ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu đứng bất động ở đó hồi lâu cho đến khi Luck giơ roi lên và định đánh vào người em thì cậu mới kêu lên:
- Dừng lại!
Luck khựng lại, cây roi vẫn giơ trên không trung và không có ý định đáp xuống. Y nhìn Zin như chờ đợi một câu trả lời nhưng Zin lại không nói gì, hắn nhìn Liz rồi ra lệnh cho Luck bỏ roi xuống. Hắn hỏi:
- Cậu đến đây có chuyện gì không?
Bỏ qua câu hỏi của hắn, Liz vội chạy đến đỡ em lên. Nhưng em vừa đứng được chút xíu thì cả thân hình em lại đổ rạp xuống, cảm giác đau ê ẩm khiến em không đứng nổi. Liz trao cho hắn ánh nhìn thất vọng rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy hai tay em vòng qua cổ mình rồi cõng em đi. Luck toan chặn lại thì nhận được cái phẩy tay của hắn ý bảo: “Cứ để họ đi!” nên y đành yên phận đứng đó.
Hắn nhìn theo Liz và em mãi cho đến khi cả hai khuất bóng sau cánh cửa đen lớn thì mới thôi. Hắn nhìn lên trần nhà, thả giọng nói lạnh tanh vào không trung:
- Hôm nay chơi tới đây thôi vậy!
…
Liz cõng em về nhà mình. Cậu từ từ thả em ngồi xuống chiếc giường êm ái của mình rồi chạy đi lấy hộp dụng cụ y tế. Cậu lấy một miếng bông gòn thật to rồi vén áo em lên để chậm vết thương nhưng cậu vừa đụng tới vạt áo thì em nhẹ đẩy tay cậu ra, không cho cậu đụng vào người. Cậu cũng hiểu được ý em nên cười, nói:
- Em đừng sợ! Anh chỉ muốn giúp em chữa trị vết thương thôi!
Khác với Zin hay nói năng nặng lời với em thì lời nói của Liz thật nhẹ nhàng và ấm áp. Tuy cậu là bạn thân của Zin nhưng tính cách của hai người thì hoàn toàn trái ngược nhau. Liz thì dịu dàng, ấm áp còn Zin thì lạnh lùng, tàn ác. Dù tính cách không giống nhau nhưng cả hai vẫn chơi thân với nhau từ nhỏ cho đến giờ.
Em nhìn Liz dè chừng, trong tòa nhà này ai cũng xem thường và đối xử tệ với em hết vậy tại sao Liz lại tốt với em? Phải chăng cậu làm thế là có mục đích?
Đôi mày em chợt nhíu lại, cảm giác đau rát vì những vết thương ở lưng khiến em không tài nào chịu nổi. Mặt em bắt đầu tái xanh, mắt cũng dần hoa lên rồi sau đó ngả người xuống giường và lịm đi.
Liz hốt hoảng, cậu vội bế em nằm thẳng lại trên giường rồi bảo Kimmy – người giúp việc của nhà cậu lên chăm sóc và thay đồ cho em. Sở dĩ cậu không tự mình làm như ý định ban đầu là vì cậu tôn trọng em. Cậu không muốn lợi dụng lúc em đang ngất đi mà xâm phạm em, với lại chẳng phải lúc nãy em đã không cho cậu chạm vào người em hay sao?
Giao phó mọi việc cho Kimmy xong rồi cậu ra ngoài phòng khách ngồi trầm tư ở đó. Cậu đang nghĩ tới hành động và vẻ mặt của em lúc nãy khi cậu định chữa trị vết thương cho em. Em thật đúng là một cô bé ngốc! Cậu có định làm gì em đâu cơ chứ sao em lại hành động cứ như là cậu đang muốn “sàm sỡ” em như thế?
…
Sáng hôm sau.
Em tỉnh dậy trong một không gian hoàn toàn khác hẳn với gian nhà bếp mà mình đã ngủ trước đó. Mắt láo liên nhìn quanh quất như muốn dò xét xem nơi này là nơi nào. Bỗng hình ảnh của ngày hôm qua khi Liz cõng em về đây chợt hiện về, bây giờ thì em mới nhớ ra rằng đây chính là nhà của Liz.
Em gượng người ngồi dậy, vết thương ở lưng tuy đã được chữa trị nhưng cảm giác đau nhức thì vẫn còn. Em nhìn quanh căn phòng một lần nữa rồi lại nhìn xuống bộ pijama mà mình đang mặc. Một câu hỏi mơ hồ hiện ra: Ai là người đã thay đồ cho em?
Câu hỏi đó sẽ được giải đáp ngay khi Liz bước vào. Cậu cho hai tay vào túi rồi bước đến chỗ em, nở nụ cười hiền, cậu hỏi:
- Em đã thấy đỡ hơn chưa?
Cũng như hôm qua, em đưa ánh mắt dè chừng nhìn cậu một lúc lâu mới dám cất tiếng hỏi:
- Ngài là người đã thay đồ cho tôi?
- Hả? Ha ha ha! – Liz từ ngạc nhiên chuyển sang buồn cười vì câu hỏi ngốc nghếch của em. Em nghĩ cậu là người như thế nào mà lại đi hỏi câu đó?
Ôi trời! Em còn nhỏ như thế mà đầu óc đã biết suy nghĩ bậy bạ rồi. Thiệt là…
Em nhìn cậu khó hiểu, khi không lại cười người ta à!
Thấy em cứ nhìn mình mãi nên cậu thôi không cười nữa rồi trả lời câu hỏi của em:
- Không phải anh đâu! Là anh nhờ Kimmy chữa trị vết thương và thay đồ cho em đó.
- Kimmy?
- Phải! Cô ấy là người giúp việc cho nhà anh! – Liz nhìn em cười, nói – Em còn muốn hỏi gì nữa không?
Câu hỏi của Liz làm em hơi ngượng, em còn một câu hỏi nữa muốn hỏi cậu nhưng lại không dám. Cậu cũng nhận ra được điều đó nên cậu cười rồi “mở lối” cho em đi:
- Có gì em cứ