-->
“Làm sao vậy?” Cô hoảng sợ ngồi dậy.
Hắc Nhược Hoành nhìn thấy khăn trải giường từ trên người của cô tuột xuống, cô mặc trên người lễ phục khêu gợi lộ lưng, không, phải nói quần áo cô còn nguyên vẹn.
Cô nằm úp sấp ngủ ở bên cạnh, rất tự nhiên khiến người ta liên tưởng đến cô cùng anh đều trần truồng.
“Cô tại sao lại ở chỗ này?”
Hoàng Tử Nguyệt sửng sốt một chút, ” Bạn học Hắc, anh không nhớ rõ sao?”
“Mời giải thích rõ.” Anh lễ phép nói, nhưng trong mắt u tối khiến người ta sợ hãi.
Hoàng Tử Nguyệt theo bản năng tránh né ánh mắt của anh, “Ngày hôm qua anh uống khá nhiều, là em lái xe đưa anh về nhà.”
“Tôi nhớ là tôi có tài xế.”
Hoàng Tử Nguyệt cắn cắn môi, hình như có nỗi khổ khó nói, một lát sau, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, bất cứ giá nào cũng phải nói: “Em là lễ vật của anh.”
Người trong xã hội thượng lưu đều thích giở trò này, rất thích buộc trên cổ các cô gái xinh đẹp nơ con bướm , để tặng cho người khác nịnh bợ, thật bất hạnh, ngày hôm qua anh đụng phải.
“Tôi không biết cô kiếm được gì trong chuyến đi này!” Anh mở miệng châm chọc.
“Em. . .” Hoàng Tử Nguyệt có một khắc vui vẻ, bởi vì anh người khách đầu tiên của cô. Chẳng qua truyện cổ tích vẫn là truyện cổ tích, thực tế thì tàn khốc hơn nhiều, cô biết, người đàn ông này không vui mừng hớn hở gì.
Nếu như không phải anh tu dưỡng thật tốt, e rằng cô đã bị nhục nhã.
“Chúng ta ngày hôm qua không có phát sinh gì cả.” Anh khẳng định nói.
Do dự chỉ chốc lát, cô gật đầu, cho dù cô thực sự muốn phát sinh gì đó với anh cũng không có khả năng, sau khi cô thay anh cởi hết quần áo, anh đã sớm nằm ngủ say ở chỗ này.
Hắc Nhược Hoành nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng mở miệng, “Cô cần bao nhiêu tiền?”
Cô cắn cắn môi dưới, không mở miệng được, ai cũng có nỗi khổ, nỗi khổ của cô cũng rất bình thường, nhưng cũng thật bi thảm, thế nhưng cô cũng không nói ra vào lúc này, vì người đàn ông này đối với cô không có bất kỳ thương cảm nào.
Đem câu chuyện nói ra, chẳng khác nào tự rước lấy nhục. Cô nhẹ nhàng nói ra một con số, mắt không dám nhìn anh.
“Tôi cho cô gấp đôi, cô đi nói rõ ràng với bạn gái của tôi.”
Hoàng Tử Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, “Bạn gái anh hiểu lầm?” Cô vừa rồi ngủ say như chết, căn bản không biết vừa xảy ra chuyện gì.
“…” Anh không mở miệng, chờ cô đồng ý.
Hoàng Tử Nguyệt có chút khẩn trương, “Xin lỗi, em không biết…” Cô im lặng, không nói được gì nữa, trong ánh mắt lạnh tanh của Hắc Nhược Hoành không có bất kỳ ôn nhu nào, anh căn bản không quan tâm đến sự chân thành cùng áy náy của cô.
Cô cúi thấp đầu xuống, “Em biết rồi.” Cô hít một hơi, “Em sẽ giải thích rõ ràng cho cô ấy hiểu.”
Hắc Nhược Hoành dùng tay ra hiệu, Hoàng Tử Nguyệt bối rối rời khỏi cái giường lớn, như một con chuột nhỏ từ dưới móng vuốt con mèo trốn thoát.
Hắc Nhược Hoành nặng nề thở ra một hơi, không hiểu sự tình làm sao lại phát triển đến nước này, anh thật vất vả mới mở rộng lòng cô, không để cho cô trốn tránh anh, chấp nhận tình cảm của anh.
Khi anh sắp tiến thêm một bước phát triển, thì xảy ra chuyện này thời gian quá không thích hợp, mà cô, Hắc Nhược Hoành có thể khẳng định một ngàn lần, lúc này đây, cô sẽ không để cho anh sống dễ chịu.
Anh cười khổ một cái, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh, cô chính là người phụ nữ như vậy.
Nói muốn chính là muốn, nói không muốn chính là không muốn, nói giữa bọn họ kết thúc, liền thực sự kết thúc, anh hầu như có thể dự đoán khi Hoàng Tử Nguyệt giải thích, hoàn toàn không xoa dịu được mối quan hệ căng thẳng hiện tại của bọn họ.
Đồng Tử Lâm rất tức giận, cô tức muốn đánh một trận đôi cẩu nam nữ này, thế nhưng cô không muốn làm ô uế tay mình, tức giận hơn, cô không thể tưởng tượng được cô lại đi hẹn ước với người đàn ông như vậy.
Cô đành phải đến nơi hẹn, đi tới tiệm bánh ngọt, cô lạnh lùng nhìn cô gái ngồi ở trước mặt, người phụ nữ này giống như một cô vợ nhỏ.
“Xin lỗi…” Hoàng Tử Nguyệt bắt đầu xin lỗi, cô không nghĩ tới Đồng Tử Lâm thật sự là bạn gái Hắc Nhược Hoành, ngày đó vô tình gặp được ở nhà hàng, cô còn nghĩ bọn họ chỉ là bạn bè, một đôi bạn bè thân thiết.
Nhưng tiếng xin lỗi này, khiến Đồng Tử Lâm càng tức giận hơn, cô mím môi thật chặc, một câu cũng không nói.
Hoàng Tử Nguyệt bất an giật mình, trên mặt sợ hãi, “Tôi… Tôi không có…”
“Mặc kệ cô có cái gì hay không, chuyện đều không liên quan đến tôi!” Đồng Tử Lâm không chút do dự cắt đứt lời của cô ấy.
Cho dù hồi nhỏ Hoàng Tử Nguyệt đối với Hắc Nhược Hoành có tình cảm, nhưng hiện tại cũng không dám vọng tưởng. Cô chỉ là một người qua đường mà thôi, căn bản là không vai trò quan trọng gì cả, mà Đồng Tử Lâm mới thật sự là công chúa, công chúa vốn chính là xứng với hoàng tử.
Mà Hắc Nhược Hoành vị hoàng tử này từ đầu đã thích công chúa, cái gì chim sẻ trở thành phượng hoàng đều là gạt người. Cô mở miệng muốn nói, lại bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt.
Cô mở điện thoại di động, ấp úng mà trả lời vài tiếng, trên mặt không còn sợ hãi nữa, mà là bất lực.
Đồng Tử Lâm cau mày nhìn Hoàng Tử Nguyệt, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, lúc cô đang chuẩn bị cầm túi xách lên đi, người phụ nữ trước mặt đột nhiên lớn tiếng khóc, Đồng Tử Lâm sửng sốt, nhất thời không biết phản ứng gì.
“Ô ô…”
Tiếng khóc của cô càng to lớn, khiến cho mọi người xung quanh chú ý, Đồng Tử Lâm nhất thời hối hận tại sao cô lại không tìm nơi nào kín đáo gặp mặt chứ, “Này! Không cho phép khóc!” Cô ngang ngược nói.
“Oa oa…”
Tiếng khóc của cô lớn hơn nữa, Đồng Tử Lâm chịu thua, cô càng không cho phép, Hoàng Tử Nguyệt càng khóc lợi hại hơn, cô chịu không nổi nữa, đành phải ngồi ở bên cạnh Hoàng Tử Nguyệt, giống lúc trước dỗ em gái Đồng Tử Tuyền vậy, vỗ nhẹ bả vai của cô ấy, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng khóc, ngoan nha!”
Không biết lời an ủi của cô có tác dụng hay không, tiếng khóc của Hoàng Tử Nguyệt càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, biến thành nức nở.
“Nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra?” Đồng Tử Lâm ôn nhu nói, cô không thích Hoàng Tử Nguyệt, nhưng chỉ không thích thôi, theo quan niệm của cô, tên khốn kiếp Hắc Nhược Hoành mới kẻ đáng ghét!
“Tôi… Em trai…”
Nắm được vài câu trọng điểm, Đồng Tử Lâm nhanh chóng hiểu rõ sự tình, “Em trai cô nằm viện?”
Hoàng Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.
“…”
“Đồng tiểu thư, thật xin lỗi, tôi cùng bạn học Hắc không có xảy ra chuyện gì, tôi cùng anh ấy chỉ ngủ cùng một giường…”
Hoàng Tử Nguyệt vừa khóc vừa nói, đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng.
Đồng Tử Lâm rất ghét nhìn phụ nữ khóc, sau khi nghe xong cô bực bội nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”
Lời của cô khiến Hoàng Tử Nguyệt an tâm được một chút, sau khi an lòng, cô không khỏi buột miệng nói ra, “Đồng tiểu thư, tôi đang rất cần tiền của bạn học Hắc…”
Bọn họ cũng từng học chung nhà trẻ, nhưng Hoàng Tử Nguyệt gọi cô là Đồng tiểu thư, nhưng gọi Hắc Nhược Hoành là bạn học Hắc, Đồng Tử Lâm không muốn mình hẹp hòi như vậy, nhưng lòng dạ cô đúng là hẹp hòi thiệt.
[
Vừa nghe nói đến tiền, sắc mặt cô tối sầm, “Tiền gì?”
“Tôi…” Hoàng Tử Nguyệt dừng lại có chút sợ, nhưng dưới ánh mắt hung ác của Đồng Tử Lâm, liền đem sự việc nói rõ một lần, run như cầy sấy nhìn mặt Đồng Tử Lâm không chút biến đổi.
“Tốt.” Cô cười nói.
“Đồng tiểu thư…”
Đồng Tử Lâm từ trong túi xách lấy chi phiếu ra, nhanh chóng điền ở phía trên một con số, đưa cho cô, “Tiền này cô cầm, hẳn đủ để cho em trai cô chữa bệnh, về phần tiền thừa thì tùy cô muốn làm gì thì làm, sau đó đừng bước chân vào nghề kia nữa…”
Trong nháy mắt Hoàng Tử Nguyệt ngẩn ngơ, dáng dấp hoa lê đái vũ làm rung động lòng người, “Cô tại sao phải giúp tôi?”
Không để ý đến vấn đề của cô, Đồng Tử Lâm lạnh lùng nói: “Cô cũng không cần nói chuyện với Hắc Nhược Hoành, cô nên tự lo cho mình thì hơn, chuyện giữa tôi và anh ấy, tôi sẽ tự giải quyết.”.
Từ đầu đến cuối Hoàng Tử Nguyệt đều ngồi ngẩn người tại chỗ, nhìn Đồng Tử Lâm đứng dậy, cầm túi LV mới nhất cao ngạo rời khỏi. Qua một lúc lâu, điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô đứng lên lấy ra nhìn, người gọi đến là Hắc Nhược Hoành.
Cô cắn môi suy nghĩ, cô hiểu ý tứ của Đồng Tử Lâm, Đồng Tử Lâm không muốn cô tham gia vào chuyện giữa bọn họ, hơn nữa, cô vốn là một người dư thừa, nắm chặc chi phiếu trong tay, cắn chặt răng, cúp điện thoại, trực tiếp tắt nguồn.
Cô sẽ không cầm chi phiếu của Hắc Nhược Hoành, nếu cô đã quyết định cầm chi phiếu của Đồng Tử Lâm, thì cô phải hết lòng tuân thủ cam kết, nhưng mà Đồng Tử Lâm sau khi nghe xong lời giải thích của cô, hình như vẫn chưa hết giận, cảm thấy cô ấy càng tức giận hơn thì phải.
Ánh mắt từ điện thoại di động dời đến tờ chi phiếu trên tay, cô một lần nữa kiểm tra lại, đáy lòng nở một nụ cười, có lẽ cô rất may mắn, có thể một lần nữa trở lại cuộc sống trên quỹ đạo của mình… Về chuyện tình của hai người kia, cô vẫn không nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn, cô chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi.
Đồng Tử Lâm vừa đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, trên mặt tức giận đều không che giấu được, bước chân cô dừng lại, đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nét mặt biểu lộ một tia cười lạnh, được lắm Hắc Nhược Hoành, anh cho rằng như vậy cô sẽ tha thứ sao?
Nằm mơ!
Dám để người phụ nữ khác đưa anh về nhà, còn cho ở lại nhà anh, ngủ ở trên giường của anh, anh cho là cô đã chết rồi sao?
Khi Hắc Nhược Hoành nhận được bưu kiện Đồng Tử Lâm gửi cho anh, là lúc anh đang an tĩnh ngồi môt chỗ, giống như một thầy tu đang ngồi thiền, trong mắt lộ ra cơ trí.
Cho dù không mở ra xem, anh cũng biết, anh tuyệt đối sẽ không thích những đồ vật bên trong. Nếu như Đồng Tử Lâm hiểu, cô sẽ chủ động tới tìm anh, chứ không phải gửi phần bưu kiện này tới.
Anh nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm kéo lên, rạch một đường, anh thong thả mở hộp ra nhìn.
Lụa trắng, dao găm, một lọ thuốc…
Anh cẩn thận nhìn, dịu dàng sờ nhẹ tấm lụa trắng giống như vuốt ve người phụ nữ anh yêu thương vậy, anh nhếch miệng cười, vì sáng ý của cô mà cười, nhẹ nhàng buông ra.
Anh lạnh nhạt cầm dao găm lên, hơi dùng lực, lau lưỡi dao qua một lần, ánh mắt hiện lên tia sáng, anh vững vàng cầm dao găm hướng về cái bàn ở giữa đâm một cái, lưỡi dao khắc sâu ba tấc.
Kỳ thật không cần thử, anh cũng biết con dao này tuyệt đối không phải thứ để đùa giỡn. Đúng vậy anh không cách nào thuyết phục chính mình, cô là một người phụ nữ nhẫn tâm.
Một lát sau, thả dao găm xuống, anh cầm lấy hộp thuốc, trên đó viết to hai chữ: Thuốc ngủ. Anh buông hộp thuốc xuống, rót một ly nước.
Gần mấy phút sau, anh bưng ly nước khẽ uống một ngụm. Anh không chút nghĩ ngợi mở hộp thuốc, đổ ra một viên thuốc.
Thời điểm muốn uống viên thuốc vào, cửa phòng làm việc mở ra, anh tỉnh táo nhìn người vừa tới.
“A Hoành, chú nghe nói…” Là Bạch Mộ Hiên chú Hắc Nhược Hoành, lúc nãy anh hơi khẩn trương xông vào. Vừa nhìn thấy Hắc Nhược Hoành bình tĩnh, anh có chút ngạc nhiên.
“A Hoành, cháu đang làm gì?” Bạch Mộ Hiên phát hiện trên bàn hỗn loạn, lụa trắng, dao găm, còn có hộp thuốc, anh đi tới cái bàn, cầm lên hộp thuốc lên nhìn, lập tức cả kinh, “Thuốc ngủ!”
“Chuyện gì?” Hắc Nhược Hoành lạnh nhạt hỏi.
Khủng hoảng cùng sợ hãi, Bạch Mộ Hiên không cách nào không nghiêm nghị nhìn anh.
Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, giống như là đang cười Bạch Mộ Hiên chuyện bé xé to, “Lâm Lâm chỉ đùa giỡn thôi.”
Bạch Mộ Hiên làm như hiểu tất cả, “Nếu như là đùa giỡn, cháu cũng sẽ không uống nó, mà trực tiếp đem ném đi.” Giữa bọn họ tuổi tác chênh lệch cũng không phải rất lớn, nên Bạch Mộ Hiên đối với Hắc Nhược Hoành hiểu rất rõ.
Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, nụ cười mang theo mất mát, “Cô ấy sẽ không ác như vậy.” Lời này anh như nói cho chính mình.
“Tử Lâm đưa những thứ này có ý nghĩa cô ấy muốn chia tay với cháu.” Bạch Mộ Hiên thẳng thắn nói rõ.
Ai có thể sáng tạo như Đồng Tử Lâm được chứ, chia tay vẫn tặng quà, hơn nữa quà chia tay này còn rất có khí phách hoàng đế nha, ba thứ này thời xưa hoàng đế thường đưa cho phi tử hậu cung.
Hắc Nhược Hoành buồn bực không lên tiếng, cũng bởi vì không muốn tin tưởng ý nghĩa những thứ Đồng Tử Lâm đưa cho, đem những ý nghĩa thành đùa giỡn, mà anh cũng “Vui đùa” trong cái trò chơi đó.
Nhưng những thứ này đều là anh phỏng đoán mà thôi!
Bạch Mộ Hiên nói ra tất cả, Hắc Nhược Hoành đứng lên, cầm toàn bộ những thứ đó bỏ vào cái thùng, nhắm mắt làm ngơ.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Bạch Mộ Hiên thử cùng anh nói chuyện, mong muốn anh chớ để tâm vào những chuyện vụn vặt…
Hắc Nhược Hoành lắc đầu, không dự định nói gì cả, có một số việc anh rất khó nói với người ngoài, cho dù người này là chú út của anh, anh cũng nói không nên lời.
Bạch Mộ Hiên nhìn gương mặt buồn bực của anh, trực tiếp nói ra, “Chú nghe nói một việc.”
“Ừ?” Anh phản ứng chậm rãi gật đầu một cái, bộ dáng không có hứng thú một chút nào.
“Là Tử Du nói với chú.” Bạch Mộ Hiên dừng một chút, “Tử Lâm xin điều đến chi nhánh công ty ở Hồng Kông.”
Hắc Nhược Hoành phản ứng cực kỳ chậm, giương mắt xuống đất, giọng nói cũng thong thả như con rùa đang bò, “Chú nói cái gì?”
“Chú cảm thấy khó hiểu nên mới đến hỏi cháu một chút.” Trước đây hai người dính nhau như sam, đột nhiên bây giờ một người nói muốn chuyển đi, như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Lại một lần nữa Bạch Mộ Hiên đưa ánh mắt đặt trên cái hộp kia, trong lòng không khỏi so sánh, Tử Du mặc dù có chút yếu ớt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ bỏ đi giải sầu một mình, nhưng Đồng Tử Lâm còn ác hơn, cô ấy không phải đi giải sầu một chút, mà là rời khỏi cái chỗ này.
Dù sao anh cũng là người ngoài cuộc, có mấy lời anh không tiện nói ra, anh tiến lên, vỗ vỗ vai Hắc Nhược Hoành, “Chính cháu tự giải quyết đi!”
Hắc Nhược Hoành không biết Bạch Mộ Hiên rời đi lúc nào, lúc anh nghe đến Đồng Tử Lâm muốn rời khỏi, anh liền bị hãm sâu trong suy nghĩ của mình, anh không nghĩ tới Đồng Tử Lâm thực sự ác như vậy!
Đi…
Nói đi là đi, cũng không nghĩ đến tâm tình của anh. Hoàng Tử Nguyệt cũng không nhận điện thoại anh, anh còn tưởng Lâm Lâm đã hiểu rõ mọi chuyện rồi chứ, thế nhưng cô cũng liên lạc với anh lần nào.
Cô đang tức giận, tức cái gì chứ? Anh không biết.
Anh nghĩ chắc cô tức giận việc anh cho Hoàng Tử Nguyệt ngủ. Hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn chằm chằm cái hộp kia.
Cô muốn đi, vậy cũng phải xem cô có thể đi được không chứ…
Sau khi tan việc Đồng Tử Lâm trở về căn hộ nhỏ của mình, đã chừng mấy ngày cô chưa có về nhà ba mình. Căn hộ này là cô tự mình mua sau khi đi làm.
Mỗi lần có chuyện gì buồn phiền, cô sẽ một mình ở chỗ này, từ từ suy nghĩ kỹ càng. Kỳ thật cô đã quyết định chia tay Hắc Nhược Hoành, ngay cả quà chia tay cũng gửi đi rồi.
Nhưng tâm tình của cô cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp chút nào, dường như vẫn là trời đầy mây, rầu rĩ, muốn mưa nhưng rơi không được, cô cảm thấy hoảng sợ.
Cô rất ít đem ưu tư mang vào công việc, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới bởi vì quan hệ của anh, đã biến trạng thái làm việc mấy ngày nay không tốt chút nào.
Không muốn đi thừa nhận, cái người đàn ông thối tha kia thực đã ảnh hưởng đến cô.
Cô cởi quần áo xuống, tắm nước nóng, trước khi ngủ xoa chút tinh dầu hoa oải hương lên người, ra lệnh chính mình không nên suy nghĩ nhiều, tiến vào mộng đẹp.
Cô ngủ rất sâu, bởi vì mấy ngày hôm trước đều ngủ không được ngon giấc, cho nên có người bước vào phòng cô cũng không biết.
Trên tay của người đàn ông cầm chìa khóa, đây cái chìa khóa cô cho anh, cho phép anh được ra vào. Anh đặt chìa khóa trên quầy, thản nhiên đi vào gian phòng của cô.
Ngồi ở bên giường cẩn thận nhìn cô, trong mắt mang theo phẫn nộ và không cam lòng. Bàn tay ở cổ duyên dáng của cô ôn nhu phác hoạ, nét mặt cùng ánh mắt hoàn toàn không giống nhau, mang theo sự quyến luyến và ôn nhu.
Anh giống như một tên cướp, xông vào nhà của cô, toàn thân mang theo ngọn lửa tức giận, cho tới khi bàn tay của anh bóp trên cổ của cô, anh cũng không có quá nhiều cảm giác.
Thẳng đến khi trong lúc ngủ người phụ nữ này khẽ nói mớ, anh mới giật mình buông cô ra.
“Tên thối tha!” Người phụ nữ cúi đầu mắng một câu, ngay sau đó xoay người, khuôn mặt hướng bên trong mà ngủ.
Anh im lặng nở nụ cười, vì anh có thể quấy nhiễu cô trong giấc mơ, khiến cô ngay cả ngủ cũng nghĩ tới anh, cô quan tâm anh!
Cô không phải như vẻ ngoài của cô không có tim không có phổi, không phải không quan tâm anh, cô chắc chắn rất quan tâm đến anh!
Anh cẩn thận vì cô đắp kín mền, hôn một cái lên trán cô, lưu luyến rời khỏi cô. Anh hiểu cô, cũng như cô hiểu anh.
Cô hiện tại muốn thấy một người nhất chính là anh, mà không muốn nhìn thấy nhất cũng là anh.
Anh nên làm như thế nào, mới có thể làm cho cô không quên anh, đối với anh nhớ mãi không quên đây… Khóe miệng nâng lên một độ cong, trong lòng anh có một sáng ý.
“Người phụ nữ không có lương tâm…” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, giống như nói câu thần chú ma thuật, đem ma pháp tình yêu thi triển ở trên người của cô.
Trong lúc đó Đồng Tử Lâm nửa mê nửa tỉnh, giống như nghe thấy tiếng nói của người đàn ông thối tha kia. Cô nhẹ nhàng mở mắt, không nghĩ tới người đàn ông xuất hiện trong mộng cũng ở trước mắt, cô kinh ngạc.
“Chào buổi sáng, Lâm Lâm.” Anh vui vẻ cười, coi như giữa bọn họ không có phát sinh gì cả.
“Anh!” Đồng Tử Lâm đang muốn tát anh một cái, muốn đem anh đánh thành đầu heo, lại phát hiện cô đang bị anh ôm vào trong ngực, theo bản năng cô cúi đầu xuống nhìn một chút, ngay sau đó lớn tiếng la lên, “A!”
Căn hộ của cô nằm ở lầu mười hai, ngày thường những lúc buồn chán có thể nhìn thấy mọi thứ, phong cảnh vô cùng đẹp. Chỉ là hiện tại cô không có tâm trạng nhàn hạ thoải mái này, “Hắc Nhược Hoành, anh điên rồi sao? Mau thả em xuống!”
Hiện tại anh đang ôm cô đứng ở trên ban công, cô lúc này đúng là bay lên trên không trung, cô cho dù không có chứng bệnh sợ độ cao, nhưng cũng sợ muốn chết!
“Anh…” Cô thiếu chút nữa là khóc rống lên, lớn như vậy, cô cũng không có bị người nào khi dễ như vậy , cho tới bây giờ, vẫn chỉ có anh là khi dễ cô thôi, người đàn ông này quá ghê tởm!
“Lâm Lâm…” Anh nín cười, vẻ lo lắng nhiều ngày
qua đột nhiên quét sạch, thì ra người phụ nữ không sợ trời không sợ đất này cũng biết sợ nha.
“Anh… Rốt cuộc muốn… Làm gì?” Cô nói đứt quãng, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, tựa như người đàn ông trước mắt này không phải là Hắc Nhược Hoành, mà là tên điên.
“Anh chỉ là muốn hỏi em một vấn đề.” Hắc Nhược Hoành thản nhiên mở miệng, hai tay mạnh mẽ chống đở cơ thể cô.
“Vấn đề gì?” Sáng sớm gió mang theo cơn lạnh, khiến cô co người lại.
“Em có yêu anh hay không?” Hắc Nhược Hoành nghĩ phương pháp này quá mức nham hiểm, thế nhưng không ở vào thời điểm này hỏi cô, cô sẽ không nói thật.
Đồng Tử Lâm thở phì phò, nước mắt theo từng cái chớp mắt chảy xuống, cô hận không thể đem người đàn ông này đạp xuống đất, cô sẽ dậm bẹp người anh, hung hăng phỉ nhổ.
Cô không có lập tức cãi lại, chỉ cắn môi dưới, khuôn mặt quật cường, không dự định mở miệng.
“Chắc Hoàng Tử Nguyệt nói rõ với em rồi chứ?”
“Chuyện không liên quan gì tới em cả!” Cô cứng rắn trả lời.
“Vì sao không tới tìm anh?” Nếu bọn họ đã nói rõ ràng với nhau, cô vì sao lại không tới tìm anh, cô thiếu anh một lời xin lỗi.
Trong mắt hiện lên tia chột dạ, mí mắt Đồng Tử Lâm rũ xuống.
“Em thật sự muốn chia tay với anh sao?” Hắc Nhược Hoành giống như nói một mình.
Đúng vậy, cô dự định cùng anh chia tay mỗi người đi một ngả, vì vậy cô phải cho anh một bài học nhớ đời.
“Nếu như vậy, được rồi…”
Cái gì? Anh vừa nói cái gì?
Hắc Nhược Hoành nới lỏng tay, Đồng Tử Lâm bị dọa sợ vòng tay ôm chặc cổ anh, không cho anh đem cô ném xuống dưới, thế nhưng cô hiểu lầm.
Anh chỉ đem cô đặt xuống, thời điểm hai chân của cô tiếp xúc được mặt đất, anh nhẹ nhàng kéo hai cánh tay của cô ra, nhìn cũng không nhìn cô một cái nào, xoay người rời đi.
“Hắc Nhược Hoành, anh có ý gì hả?” Ở trong gió chiếc váy ngủ Đồng Tử Lâm trở nên xốc xếch, gió hơi lớn, thổi vào mắt cô có chút đau, thậm chí ngay cả bóng lưng Hắc Nhược Hoành cũng nhìn không rõ ràng lắm.
Anh không trả lời cô, vì cô đóng cửa lại, rời khỏi nhà cô.
Ngực trái giống như thiếu cái gì đó, Đồng Tử Lâm vô ý thức vỗ vỗ ngực, hai mắt hồng hồng, ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng âm thầm tự nhủ, anh sẽ mở cửa đi vào.
Nhưng… Cái chìa khóa cô đưa cho anh, anh lại đặt trên quầy bar, cho nên anh đã đi thật rồi…
Hoàn chương 5
Chương 6
Một năm sau, một cô gái dáng người mảnh khảnh đứng trước tập đoàn Hắc Thạch, toàn thân trang phục tiêu chuẩn, bộ đồ màu tối cũng không thể khiến cô sâu trầm đi, ngược lại, cô mặc vào càng lộ ra da thịt trắng như tuyết.
“Tiểu thư, xin chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Tiếp tân ôn nhu hỏi.
“Không có!” Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên.
“…” Tiếp tân có chút khó xử, bởi vì công ty quy định, cô không được phép cho bất luận ai đi vào.
“Cô mới tới đây làm?” Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi.
“Ách, đúng vậy.” Lẽ nào cô gái này là người quan trọng trong công ty? Cô đúng mới tới làm, rất nhiều chủ tịch các xí nghiệp cô cũng không nhận ra, bị cô ấy hỏi như vậy, rất sợ chính mình đắc tội với vị khách này.
“Tôi là Đồng Tử Lâm.”
Tiếp tân vừa nghe thấy, không khỏi thầm nghĩ thân phận của cô. Vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hắc Thạch cũng là họ Đồng, không biết hai người có quan hệ gì không.
“Tôi tới tìm anh rể tôi.” Đồng Tử Lâm không thể làm gì khác hơn là nói rõ.
Tiếp tân lập tức đứng lên, “Xin lỗi tiểu thư, mời cô chờ một chút.”
Đồng Tử Lâm nhàm chán nhìn cô gái tiếp tân cầm điện thoại hỏi, ánh mắt xoay chuyển chung quanh, qua một lúc lâu, cô thấy trong thang máy đi ra một người đàn ông.
Cô mới từ Hồng Kông về, tới tập đoàn Hắc Thạch là muốn cùng anh rể thương lượng một chút về dự án hợp tác giữa Hắc Thạch với Đồng thị, không nghĩ tới ngày đầu tiên trở về, không gặp được người quen, ngược lại đụng phải người đàn ông cả đời này cô không muốn gặp.
Đôi lông mày nhướng lên, nhìn người đàn ông hướng về phía cô đi đến.
“Hắc Nhược Hoành…” Cô chào hỏi, tựa như giữa bọn họ không có xảy ra chuyện gì không vui.
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Đồng tiểu thư…”
Ơ! Vẫn còn ghi hận trong lòng sao, Đồng Tử Lâm nhún nhún vai, không thèm để ý quay đầu hỏi cô tiếp tân: “Thế nào?”
Cô thay đổi rất nhiều, anh nhớ kỹ, cô không thích mặc quần áo màu tối nhất, cũng gầy đi rất nhiều, không giống trước kia mũm mĩm, có da có thịt. Anh quang minh chính đại quan sát cô, muốn nhìn cô một năm này có xảy ra chuyện gì không.
Cô biết anh đang quan sát cô, bất quá cô xem thường, tiếp tục chờ tiếp tân trả lời.
“Xin chào giám đốc.” Cô tiếp tân bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh, không biết cơn gió nào thổi anh tới.
Anh gật đầu.
“Đồng tiểu thư, tổng giám đốc nói cô có chuyện gì đều có thể cùng giám đốc bàn bạc với nhau.”
Đồng Tử Lâm quay đầu hướng Hắc Nhược Hoành nói, “Đã lâu không gặp, có muốn tìm chỗ ngồi một chút không?”
Anh lại không cảm kích, “Không cần, chuyện hợp tác tôi sẽ phái chuyên gia nói nói chuyện với cô.”
Nghe cô tiếp tân xưng hô, xem ra anh thăng chức rồi, còn trở nên lạnh lùng hơn, trước đây rất thích quấn ở bên người cô, so với hiện tại anh càng khiến người ta không thích.
Đồng Tử Lâm thờ ơ gật đầu, “Được, tạm biệt” cô không chút do dự quay đầu rời khỏi.
Ở chỗ Hắc Nhược Hoành không nhìn thấy, cô cúi đầu mắng một câu, “Đồ thối tha!” Đồng Tử Lâm rất không quen thái độ hiện tại của anh, hình như đối với anh cô chỉ là một người đi đường.
Cô vừa hướng chiếc xe đi đến, vừa cắn răng chửi bới anh. Cô nghĩ mình một năm không gặp anh, phần tình cảm trong lòng sẽ từ từ phai nhạt đi.
Không nghĩ tới thời gian càng lâu, cô càng không cách quên được. Chẳng lẽ thật sự cô không có lòng tự trọng, nói muốn chia tay trước, nhưng chính mình lại không chịu buông tay người ta ra.
Ở phía bên kia, Hắc Nhược Hoành âm thầm chăm chú nhìn Đồng Tử Lâm rời đi. Một năm qua, anh cũng không dễ chịu gì, cô dứt khoát cắt đứt mối quan hệ khiến anh tan nát cõi lòng, vì thế anh cho cô một khoảng thời gian, để cả hai bình tĩnh trở lại.
Ai ngờ căn bản là vô dụng, người phụ nữ này chỉ mong sao anh sớm buông tha cô, vĩnh viễn cũng đừng đi tìm cô.
Điện thoại di động vang lên Hắc Nhược Hoành đứng lên nghe máy, “Alô?”
“Thế nào, đã nhìn thấy người?” Thanh âm mệt mỏi của Bạch Mộ Hiên truyền tới.
“Ừ.” Anh cúi đầu đáp một tiếng, một bên nhìn sắc mặt không được tốt của anh, tiếp tân cúi đầu giả bộ bận bịu, không dám nhìn anh, anh đi đến một góc đại sảnh an tĩnh.
“Tâm tình như thế nào?” Bạch Mộ Hiên đùa giỡn nói.
Đầu điện thoại bên kia im lặng, qua một lúc lâu, truyền tới tiếng chỉ trích của Hắc Nhược Hoành, “Cô ấy gầy quá!” Gầy đến nổi anh không nhìn thấy phong thái của ngày xưa, tuy rằng như vậy cũng xinh đẹp, nhưng anh thích cô có da có thịt giống ngày xưa hơn.
“Phải không?” Bạch Mộ Hiên cười nhẹ, “Vậy kế tiếp, cháu muốn làm gì?”
Hắc Nhược Hoành im lặng, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn người đi đường, trong nháy mắt hiện lên lãnh ý, “Cháu muốn cô ấy trở lại bên cạnh cháu!”
Một năm qua, anh thật sự không thể chịu đựng được, nếu nhiều thêm vài năm, không bằng anh trực tiếp đem Đồng Tử Lâm giam giữ bên cạnh anh…. Đúng vậy, như thế nào mà cho tới bây giờ anh mới nghĩ ra phương pháp tuyệt vời này nhỉ.
“Chú út, cháu muốn hỏi một chút, mảnh đất trước đây chúng ta mua ở vùng phía nam trên núi đã xây nhà xongchua7.”
Cũng là đàn ông của Hắc gia, Bạch Mộ Hiên lập tức liền hiểu mục đích Hắc Nhược Hoành, khóe miệng cười, “Đã xây xong rồi, cháu muốn đi sao?”
Điện thoại không hề có dấu hiệu nào bị cúp, Bạch Mộ Hiên ngồi trên ghế da cao cấp, suy nghĩ hồi lâu, quyết định tham gia vào âm mưu này.
Anh, cái gì cũng không biết, người không biết vô tội, đúng không…
Đồng Tử Lâm thích mặc quần áo màu sáng, mọi người đều biết chuyện đó, thế nhưng rất nhiều người đều không ngờ, một năm trôi qua Đồng Tử Lâm, vì sao đều chỉ mặc quần áo màu tối.
Đáp án có lẽ chỉ có người thân nhất mới biết được.
Một quán cơm nhỏ nằm ở Đài Bắc, lúc này một cặp cha và con gái đang an tĩnh dùng cơm.
Đồng Phi Vũ vừa ăn cơm, vừa nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lâu như vậy mới về?” Công việc bên Hồng Kông đều do Đồng Tử Lâm thay thế và xử lý mọi việc ổn thỏa, theo lý thuyết, cô nên công thành lui thân, sớm ngày quay về Đài Loan mới đúng.
Đôi mắt Đồng Tử Lâm đảo một vòng, chuẩn bị nói dối một chút, “Thật vất vả mới đi Hồng Kông, con đương nhiên phải thật đi chơi một chút chứ.”
Đồng Phi Vũ thiếu chút nữa cười sặc cơm, cô con gái này không phải là ông thiên vị. Con gái của ông luôn có trách nhiệm trong mọi việc, chỉ cần cô đồng ý làm, cô liền hoàn thành tốt tất cả.
Hơn nữa công ty bên Hồng Kông mỗi tháng gửi báo cáo qua đây, ông càng tin tưởng Đồng Tử Lâm ở bên kia như cá gặp nước, nhưng ông cũng biết con gái thực đã nhận ra dụng tâm của ông rồi.
Nếu hai bên đều có mục đích, Đồng Phi Vũ cũng sẽ không giả bộ làm ra vẻ nữa, “Vậy con đ
đã trở lại rồi, kế tiếp muốn làm gì?”
Thật là thế nào cũng tránh không khỏi, “Đương nhiên là trở lại chức vị trước kia ạ.”
“A…” Đồng Phi Vũ kéo dài âm cuối, “…”
“Ba!” Đồng Tử Lâm nuốt xuống một miếng cơm, để đũa xuống, “Ba muốn nói gì cứ nói thẳng đi!” Hai ba con còn có cái gì không thể nói sao! Ba cứ kéo dài câu chuyện, thực sự không giống phong cách của ông.
Đồng ba ba ho nhẹ một tiếng, “Thật ra thì đây…”
Đồng Tử Lâm ngồi ngay ngắn, cô rất không muốn nghe thấy tên của người nào đó từ miệng ba cô, vừa vặn mọi người bên cạnh cô đều thích đem hai người bọn họ gắn liền với nhau, cô muốn né tránh cũng trốn không ra.
Buổi sáng lúc gặp phải anh, cô ngoài mặt rất bình tĩnh, trên thực tế cô rất muốn nắm anh cổ áo, hỏi anh rốt cuộc muốn thế nào!
Rõ ràng lúc trước anh là người quấn lấy cô, kết quả bỏ trốn mất dạng, lúc gặp mặt lại tựa như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Chẳng lẽ sau khi chia tay mọi người đều sẽ nảy sinh ra tâm tình này sao?
Nhưng đã hơn một năm rồi, cô vì sao lúc nào cũng có ý nghĩ như vậy, đáng sợ hơn là, cô luôn không tự chủ được muốn quan tâm đến cuộc sống của người nào đó.
Chẳng lẽ sau khi chia tay trong lòng mọi người đều không cam lòng sao?
Nhưng chính cô nguyện ý chia tay, cho dù hồ đồ, nhưng cô tự cho rằng không sao cả! Thế nhưng…
“Tử Lâm, con cũng trưởng thành rồi, đã chia tay với a Hoành, con cũng nên tìm một người khác đi.” Ba cô con gái, rốt cuộc đã có hai người tìm được hạnh phúc, trước mắt chỉ còn lại cô là chưa tìm được hạnh phúc của mình, là người đứng xem ông cảm thấy lo lắng đến bạc đầu.
Mặc dù biết tình yêu và hôn nhân là không thể miễn cưỡng được, nhưng Đồng Phi Vũ mong muốn con gái của mình có thể sớm vì mình dự định tương lai, miễn sao qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy chồng.
Ở trong lòng Đồng Tử Lâm thở dài một cái, “Ba, con đã biết, con sẽ cố gắng tìm thử xem sao.” Chỉ mong thật sự có một người đan ông nào đó khiến cho cô phải lòng đi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, một năm qua, bên cạnh không phải là không có đàn ông tốt, nhưng cô vẫn không có cảm giác gì.
“Còn có…” Đồng Phi Vũ uống một ngụm nước, tầm mắt nhìn quần áo trên người của cô, trên mặt càng lo lắng hơn, “Tử Lâm à, con gần đây tâm tình không tốt sao?”
Đúng rồi, Đồng Tử Lâm bình thường không mặc quần áo màu tối, thông thường lúc tâm tình cô không tốt mới mặc. Ba Đồng cũng không biết tâm tình quái gở này của cô con gái nhỏ, mãi đến có một lần, lúc nhỏ Đồng Tử Lâm học mẫu giáo, cùng với người bạn nhỏ nào đó cãi nhau, kết quả cô giáo đem tất cả lỗi đều đẩy ở trên người Đồng Tử Lâm.
Vì vậy, một tuần sau tâm tình của Đồng Tử Lâm cũng không tốt, trên người cũng chỉ mặc quần áo và trang sức màu tối. Ba Đồng lúc phát hiện, nhanh đi tới trường học tìm hiệu trưởng và cô giáo nói chuyện, lúc này mới biết hiểu rõ sự tình, để tránh Đồng Tử Lâm cả đời mặc quần áo màu tối.
Sau đó ba Đồng đặc biệt mời bác sĩ tâm lý tới nhà, bác sĩ nói, Đồng Tử Lâm chỉ là đang phát tiết nỗi buồn, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tính cách sau này, nghe xong ông mới yên tâm.
Mỗi lần gặp mặt ba Đồng lúc nào cũng phải quần áo của con gái, đương nhiên loại tình huống này càng ngày càng ít lại, bởi vì con bé cũng đã lớn, sẽ khống chế được cảm xúc của mình, sẽ không động một chút là lại buồn bực.
Đặc biệt người làm trong công ty lớn thì cảm xúc là không cần thiết, mà Đồng Tử Lâm cũng đem cảm xúc khống chế rất tốt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai cha con cô gặp nhau sau một năm xa cách, cô liền ám chỉ ông, hiện tại tâm tình của cô không được tốt.
Vẻ mặt Đồng Phi Vũ viết đầy ưu tư, Đồng Tử Lâm thiếu chút nữa không có lương tâm mà bật cười, “Ba, làm sao ba biết tâm tình con không tốt?”
Đây chính là cách duy nhất nhận biết tâm tình cô không tốt, ông cũng không thể tùy ý khai ra, ba đồng cười cười, “Ba đoán.”
Mặc kệ ba làm sao mà biết được, nhưng ông quả thực nói đúng. Tuy nhìn Đồng Tử Lâm có vẻ bất cẩn, kỳ thực trong lòng cô rất tốt, cũng rất hiếu thuận, cô làm bộ vui vẻ cười híp mắt, “Con nào có? Người ta ngày hôm nay gặp ba, cũng vui vô cùng!”
Đồng Phi Vũ há hốc miệng, muốn nói cái gì, đến cuối cùng không có nói ra, đứa con gái này là đứa kiên cường nhất trong ba con gái, cũng là người rất mạnh miệng, vô luận như thế nào đều sẽ không dễ dàng chịu thua.
Có lúc loại tính cách này đúng là tốt vô cùng, bất quá đối với người trong nhà cũng kiên cường như vậy sẽ không tốt, có lúc cũng nên tỏ ra yếu đuối một chút, nhà là nơi cô cảng nắng tránh gió, cô muốn khóc muốn cười đều có thể, chính là đừng giả vờ vui vẻ như vậy!
Đồng Phi Vũ cũng không vạch trần cô, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Con vui vẻ là được rồi.”
Đồng Tử Lâm khéo léo ngồi ở bên người ông, lấy muỗng canh, vì ba mình múc canh, “Ba, ba không cần lo lắng cho con, ngược lại ba quan tâm đến cơ thể, biết không?”
Đồng Phi Vũ thỏa mãn nở nụ cười, “Được , ba biết rồi, đừng nữa múc, ba ăn không hết…”
“Được rồi.” Đồng Tử Lâm đem chén canh bưng để trước mặt ba cô, dặn dò: “Vậy uống xong chén này nha” .
“Được, được.”
Sau khi tiễn ba về nhà, Đồng Tử Lâm không ở lại Đồng gia, từ chối ý tốt của ba, về căn hộ nhỏ của cô.
Căn hộ đã sớm tìm người vệ sinh dọn dẹp quét qua, cô mở cửa, tay lau trên mặt bàn một chút, không có bụi, cô hài lòng để túi xuống.
Mở đèn, căn hộ trong nháy mắt liền sáng. Cô ngồi trên ghế cao, đôi chân đá bay giày cao gót, bắp chân vô ý thức khẽ run rẫy, cả người uể oải.
Cô không biết mình bị bệnh gì, tại sao phải lo được lo mất thế này, ba cô nói không có sai, tâm tình cô không tốt, không phải không tốt, mà là đặc biệt không tốt.
Mạnh mẽ nhảy xuống ghế, hướng phòng bếp đi đến, từ trong tủ lạnh cô cầm lấy một lon bia, “Ba” nhanh chóng khui lon bia uống xuống một hơi.
Đây là thói quen gần một năm qua của cô, uống bia.
Có trời mới biết, trước đây cô hầu như không uống bia rượu, cho dù là xã giao cũng có người thay cô uống giùm. Cồn bia cũng không cao lắm, nhàn nhạt, mang theo vị cay đắng.
Và tâm tình bây giờ của cô không sai biệt lắm, uống một ngụm lớn, hai mắt nheo lại bắt đầu mông lung, thân thể chậm rãi uốn éo.
“Đồng Tử Lâm! Hóa ra mày cũng biết khiêu vũ nha!” Cô lẩm bẩm cười to, thân thể chậm rãi uốn éo, vẻ mặt hứng thú với bóng dáng đang khiêu vũ lay động dưới ánh đèn vàng.
Một tay cầm bia, một tay vuốt tóc, hai chân nhảy theo tiết tấu, cái mông khẽ chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn hát theo bài hát, cô một người đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Hắc Nhược Hoành như nhìn thấy một tinh linh rơi vào cõi trần gian, áo trên người cô bị trễ xuống, lộ ra cái cổ trắng như ngọc, chiếc váy ngắn tới đầu gối theo cô múa mà trở nên lây động, lộ ra đôi chân ngọc trắng như tuyết.
Anh nhẹ nhàng để chìa khóa xuống, chìa khoá là lúc trước anh cố ý làm thêm một bộ, không nghĩ tới lại có lúc sử dụng được, anh không cách nào điều khiển được chân mình, chậm rãi hướng đi đến cô.
Anh vốn là tới “Bắt cóc”, kết quả bây giờ anh đã bỏ qua kế hoạch này, anh thầm nghĩ tiến lên hung hăng ôm lấy người phụ nữ này, để bù đắp những nhớ nhung của một năm qua.
Đồng Tử Lâm choáng váng xoay vòng vòng, dựa vào cảm giác ngày xưa, hướng ghế sa lon đi đến, thuận thế ngã vào ghế sa lon.
Chỉ là lúc này đây rất kỳ quái, sô pha làm sao cứng như vậy?
Cô mở nửa mắt, thoáng cái cứng đờ, cô có phải là nhìn lầm rồi hay không? Dưới người cô có một tên đàn ông, rõ ràng bị cô đè ở phía dưới.
“Hắc Nhược Hoành?” Cô không dám tin cất giọng nói.
“Lâm Lâm…” Anh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt say sưa nhìn cô.
Đồng Tử Lâm ngây thơ bỉu môi, một cái tát không hề báo trước mà đánh tới, “Đáng ghét! Giả bộ cao ngạo cái gì!”
Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa bị đánh lệch đầu, bình thường nhìn cô không khí lực, nhưng một khi ra tay thì không hề nhẹ tí nào, anh đau đến nhe răng nhếch miệng nhìn cô, “Em đang làm cái gì!”
“Em làm cái gì! Em đánh chết anh tên khốn kiếp này!” Đồng Tử Lâm không biết sức lực ở đâu ra, dựa vào say rượu cậy mạnh bắt anh đặt ở dưới người, ngồi ở trên hông anh, hai cánh tay dùng sức đánh.
Vô số nắm đấm rơi vào trên mặt anh, lồng ngực, nắm đấm tuy nhỏ, nhưng lực đạo thật ra rất lớn, thực sự là đem anh giày vò một phen, Hắc Nhược Hoành sợ làm cô bị thương, nhưng cũng sợ cô đánh anh đến nghiện, dứt khoát đem cô đặt ở dưới người.
“A…” Cô giống như dã thú bị bắt, không phục la lên, rượu uống không được bao nhiêu, chỉ là vừa uống rượu vừa khiêu vũ, nên trong đầu nổi không ít sao, một đám sao đang khiêu vũ ở trước mắt của cô.
Hắc Nhược Hoành tóc tai lộn xộn, tóc rũ xuống che cái trán anh, trong mông lung lộ ra một đôi mắt thâm thúy.
“Đồ tồi! Buông ra!” Cho dù thân thể khó chịu, nhưng cô cũng không phải chịu thua,mở miệngliên tục mắng anh.
Hắc Nhược Hoành nhếch môi, kinh nghiệm nhiều năm nói cho anh biết, nhất định không thể đối với người phụ nữ này quá tốt, bằng không cô nhất định được đằng chân lên đằng đầu, sau này sẽ còn leo lên đầu của anh.
Anh nắm cái cằm đẹp đẽ của cô, “Uống bao nhiêu rượu rồi?” Giọng nói anh hung ác, mang theo nồng đậm bất mãn.
“Ai cần anh lo!” Cô cũng không khách khí nói, “A! Anh tên khốn kiếp này!”
Anh cắn cô một cái, cắn lên đôi môi tê tê của cô. Hai cánh tay bị anh đè lên, đôi chân cũng bị anh đè nặng, cô không có lấy một chỗ tự do, nếu không sẽ đánh lại anh.
“Mắng thêm vài câu nữa?” Lời nói uy hiếp truyền tới bên tai cô.
A, a, mới không gặp bao lâu, hiện tại người đàn ông khó ưa này làm sao lại thay đổi như thế? Anh không phải rất dung túng và cưng chìu cô sao?
Bây giờ thì thế nào! Thế giới phản? Đồng Tử Lâm tức giận dữ dội, “Anh nếu không buông em ra, em liền báo cảnh sát!”
Vạch đen to đùng xuất hiện trên mặt anh một cách hoa lệ, đối với sự uy hiếp của cô, Hắc Nhược Hoành chưa từng phản đối, nếu như nói những lời này có thể ép người đi phạm tội, như vậy số vụ phạm tội sẽ không cao như vậy .
Rõ ràng, người phụ nữ này cũng phát hiện lời nói của cô vô cùng ngây thơ, cô lúng túng đỏ mặt, ngang ngược nói: “Anh rốt cuộc có buông ra hay không?”
Mới vừa rồi người phụ nữ này còn tràn ngập mê hoặc, trong nháy mắt lại thành một người phụ nữ hung ác. Bất quá càng khiến Hắc Nhược Hoành mê hoặc nhiều hơn, luỹ thừa kéo lên không ngừng.
“Em nói xem anh muốn làm gì?” Khi anh quyết định bắt cóc cô lên núi, anh nghĩ tới thời gian vui vẻ, tìm cách làm sao để cô mệt đừ, mà làm tình là một trong những lựa chọn anh thấy thích nhất.
Mà hiện tại địa điểm đã thay đổi, nhưng ý định thì cũng vậy.
Đồng Tử Lâm cắn cắn môi, cô muốn bắt anh đừng thở gấp xuống phía dưới, thế nhưng cô không có cách nào. Rõ ràng anh đã nổi lên dục vọng, cô cẩn thận nhìn trộm, “Anh nếu dám đối với em có ý nghĩ không an phận, em liền…”
Cô hơi ngừng, móng vuốt người nào đó đã chạm đến chổ đẫy đà của cô, thậm chí còn phát ra tiếng hài lòng ừm hừ, “Làm sao bây giờ! Tay anh không muốn lấy ra…” Vừa nói đồng thời các ngón tay phối hợp nắm lấy ngực của cô.
Cô xấu hổ đỏ mặt, không biết là do ngà ngà say, hay tức giận, cũng có thể là ngượng ngùng, “Anh… Buông ra!”
Có lúc phụ nữ quá mức ồn ào, đàn ông đều thích dùng một chiêu để giải quyết, Hắc Nhược Hoành cũng không ngoại lệ, dứt khoát cúi người, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
“Ừm…” Cô nửa là bất mãn, nửa là sĩ diện, miệng phát ra âm thanh rên rỉ động lòng người.
Đầu lưỡi anh không dịu dàng chút nào, thô lỗ đấu đá lung tung, một khi quấn tới cái lưỡi thơm tho của cô, sẽ dây dưa đến chết, thẳng đến khi cái lưỡi cô tê dại, anh mới thở phì phò tách khỏi môi cô.
Mí mắt cô rũ xuống, nhìn chất lỏng đáng nghi theo khóe miệng anh kéo ra ngoài, hai gò má cô ửng đỏ, lè lưỡi liếm đi sợi ngân tuyến.
Đột nhiên Hắc Nhược Hoành kích động xé quần áo cô, khiến cô la to, “Anh làm gì thế, không cho phép xé quần áo của em…”
Hắc Nhược Hoành mất kiên trì, trực tiếp xé rách quần áo của cô, Đồng Tử Lâm tức giận muốn đem người đàn ông này ném xuống dưới lầu.
Nhưng anh cũng không có cho cô nhiều thời gian để thở, ngay cả thời gian để cô mắng vài câu cũng không có, còn xấu xa khơi mào lửa nóng trong cô.
Lửa dục, căn bản không cách nào đè xuống, cả người cô đều mềm nhũn, ánh mắt tức giận ngược lại như một dòng nước, tứ chi mềm như bông vải.
Cái miệng của anh ở trước ngực cô làm mưa làm gió, bộ ngực cô biến thành chiếc bánh ngọt, hòa tan trong miệng anh, sau khi anh mút thổi đầy đủ mới nhẹ nhàng nhả đầu vú màu hồng ra, hài lòng líu lưỡi không nói nên lời.
Đóa hoa mai cứng rắn trên vú run rẩy đứng thẳng, nhìn như quật cường, trên thực tế cũng nhu nhược không gì sánh được, và lúc này người đang nằm ở dưới người anh cũng như nhau.
Anh không thích cô miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, cô không chịu thừa nhận cô thích anh, nếu cô không thích anh, cô còn có thể để anh đối với cô như vậy sao?
Câu trả lời là không, bởi vậy cô thật sự thích anh.
Vì vậy, khóe miệng anh mang theo nụ cười xấu xa cởi tất cả quần áo trên người cô, bao gồm cả của anh. Khi cô đang mơ màng thì một bộ phận cường tráng của nam giới đã dựa sát vào cô.
“Anh…” Cô thở dốc vì kinh ngạc, hai tay chân đều bị mất năng lực, đôi mắt mang theo khát vọng muốn được anh sủng ái mềm mại đáng yêu, cho dù cô muốn nói anh cút ngay, nhưng trong lòng cũng nói muốn anh.
“Muốn?” Một tay anh lởn vởn trước ngực của cô, một tay lướt qua bụng của nàng, dừng tại phía trước u cốc cô, năm ngón tay như đánh đàn Piano khẽ lướt qua.
Rõ ràng không có đụng nơi đó của cô, nhưng có một ngọn lửa nóng lại từ nhỏ bụng chạy thẳng lên đầu. Người đàn ông này thủ đoạn tán tỉnh ngày càng điêu luyện, vứt những chuyện không vui sau lưng, lông mày Đồng Tử Lâm nhướng cao, tay hướng hạ thể của anh chụp lấy.
Nếu như không phải mặt của cô đỏ như vậy, Hắc Nhược Hoành có lẽ sẽ giật mình vì sự gan dạ của cô, thậm chí mặt cô đỏ đến tận tai.
Anh đè ý cười xuống yết hầu, tay cũng không khách khí nữa, vừa nhéo vừa xoa bóp cánh hoa của cô.
Thân thể của cô thoáng run lên một trận, hô hấp đều trở nên không thông thuận, bên miệng phát ra tiếng nói mê người, móng tay nắm lấy ghế sô pha mềm mại dưới người.
“Thật là mềm!” Anh cười nhạo, ngón tay không đùa giỡn cô nữa, nhẹ cắm vào trong cơ thể của cô, có chút kinh ngạc nói: “Đã ướt thế này!”
Nếu cô còn sức lực, cô nhất định sẽ một cước đá chết anh, nhưng chính là cô không còn sức lực, chỉ có thể mặc cho anh đùa giỡn, bị anh đùa nghịch những tư thế anh thích.
Cô từ ở dưới người của anh chuyển thành ngồi trên đùi của anh, mà giữa hai chân của cô vẫn còn bị anh đùa giỡn, hai luồng bạch ngọc bị anh chơi đùa không tha.
Trong thân thể lửa càng ngày càng hừng hực, anh vẫn còn làm không biết mệt, Đồng Tử Lâm thực sự chịu không nổi, hai tay liền đẩy hai cánh tay của anh ra. Bị đẩy ra, anh trực tiếp buông cô ra, hai tay đặt ở trên ghế sa lon, dù bận vẫn ung dung địa nhìn cô.
Cô chưa bao giờ khiến anh phải thất vọng, cô chủ động vuốt ve dục vọng của anh, anh kinh ngạc nhìn dục vọng thật to của mình, trong thân thể khát khao nó càng lớn hơn.
Giữa bọn họ tình dục cho tới bây giờ đều là nam chủ động, đây là lần đầu tiên cô chủ động, động tác của cô có chút không thành thạo, cô nâng mông, tính toán ngông cuồng ngồi xuống để giải quyết lửa nóng trong cơ thể.
Người đàn ông đúng lúc ngăn cản cô lại, để tránh khỏi tình cảnh khó xử, khiến phải vào bệnh viện, thật sự là rất buồn cười.
Anh ra hiệu cô nhấc mông, tách cánh hoa non nớt giữa hai chân cô, đem dục vọng hơi lớn nhét vào lối giữa của cô, cô vội vàng hít sâu một hơi, anh chỉ bảo nói: “Chậm rãi ngồi xuống.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời, hai chân cứng ngắc chậm rãi nhẹ nhàng mà ngồi xuống, cảm nhận rõ ràng dục vọng thật lớn của anh tiến vào bên trong, loại cảm giác này rất kỳ diệu, khiến bọn họ hòa tan.
Cô quá mức nghe lời, làm khổ Hắc Nhược Hoành, anh không muốn cứ theo nhịp điệu chậm chạp này, không còn kiên nhẫn nữa hai tay anh cầm eo nhỏ nhắn của cô, hạ thân đâm thẳng lên, trong nháy mắt tiến vào trong chỗ sâu nhất của cô.
Cô bất mãn liếc anh một cái, không một chút nào thích cử chỉ khó hiểu này của anh.
“Lúc này muốn anh chậm lại, không có khả năng đâu!” Đặc biệt anh thực đã đói bụng rất lâu rồi…
Hoàn chương 6
Chương 7
Lúc này trên ghế sa lon đang diễn ra cảnh kích tình mãnh liệt, người phụ nữ đưa lưng ngồi ở trên người của anh, thuận theo anh mỗi một lần tiến vào, trên dưới chuyển động, thân thể không khỏi run rẩy, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật ngọt trơn trợt.
Hai luồng tuyết trắng không ngừng rung động, nhấp nhô lên xuống, đong đưa những cuộn sóng khác nhau, trái tim tựa như bị một cỗ lực mạnh mẽ rung động.
Người đàn ông nhìn không được nữa, một tay của anh từ phía sau tiến lên phía trước, ngang ngược đặt ở trước ngực cô, ngăn chặn hai luồng tuyết trắng đang gây hấp dẫn ánh mắt anh, nhưng lại ngăn không được luồng tuyết trắng đang ma xát lên cánh tay anh.
Người đàn ông ở phía sau, đem đùi tuyết trắng của cô mở rộng ra, rất hào phóng cùng cô thưởng thức cảnh đẹp. Vật to dài của người đàn ông, như con rắn dài không ngừng xuyên qua hoa viên lầy lội.
Cô khó chịu quay đầu chỗ khác, anh cũng không cho phép, hạ thân đâm vào càng dùng sức, thẳng tới khi cô khuất phục, anh mới chậm trở lại. Hai phiến thịt mềm mại bị đụng đến đỏ bừng, nước mật chảy xuôi trên bắp đùi của anh, giống như nước sông đổ ra, chỉ không ngừng cuồn cuộn như sông đầu nguồn mà thôi.
Cô lắc đầu muốn chống cự, nhưng người đàn ông lại vỗ về chơi đùa khiến cô thoải mái mà kêu rên, những giọt mồ hôi dính đầy trên người, nhưng cô lại không cảm thấy mệt, ngược lại cảm thấy rất sảng khoái.
Anh một cái lại thêm một cái, lúc nặng lúc nhẹ, lại gây khó dễ cho cô, làm trong cơ thể cô không ngừng nổi lên dục vọng, vốn cô muốn khép chân lại, nhưng bị anh bắt được tư thế này.
Cô mở rộng hai chân, mỗi lần anh mạnh mẽ đâm vào thì nơi phía dưới, một trận tê dại và khoái cảm lập tức truyền khắp thân thể.
Nhiệt độ thân thể trở nên thật là cao, thư thái làm cho eo thon của cô vặn vẹo, lối giữa mềm mại co rút lại, hút sâu vật nam tính của anh, khiến cho anh càng va chạm mạnh hơn.
Hắc Nhược Hoành ở giữa hoa huyệt của cô rút ra đâm vào, cho dù trong cơ thể cô tuôn ra chất nhầy trong suốt khiến cho anh ra vào càng dễ dàng, nhưng cô vẫn còn quá chặc.
“Một năm qua cũng không có người đàn ông nào sao?” Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng hỏi.
“Làm sao lại không có!” Đồng Tử Lâm mới không thừa nhận, miễn cho anh đắc ý.
Nên nói Hắc Nhược Hoành hiểu cô rất rõ, “Có đúng không?” Ngừng một lát, anh lại nói tiếp, “Một năm qua này anh đã từng qua lại với một hai người phụ nữ, nhưng cũng không có một ai giống như em… Khiến cho anh kích động như vậy…” Vẻ mặt anh không chút đổi sắc mà bịa chuyện, nửa câu đầu là giả, nửa câu sau lại là thật.
Cô cũng biết, người đàn ông này căn bản cũng không phải chung thủy gì! Trong đầu sớm biết sẽ như vậy, nhưng trong lòng cô không tránh được bực tức.
Người đàn ông thoải mái thở ra một hơi, đợi cô một năm qua rốt cuộc cũng đáng giá! Chính cô ta có lẽ không biết, thời khắc này trên mặt cô có một vẻ được gọi là ghen tị.
Một lời nói dối nho nhỏ liền hiểu được tất cả tâm ý của cô, như vậy anh cũng sẽ không cần phải đi ra ngoài mua máy phát hiện nói dối về thử người phụ nữ này.
Thích anh, mới thích “Uống giấm chua” và tự làm chuyện mất mặt như vậy.
Đồng Tử Lâm vừa nghĩ tới có người phụ nữ khác giống như cô ở dưới người
của anh phục vụ, giống như cô vuốt ve qua thân thể cường tráng của anh, thì cô liền cảm thấy chán ghét, trên mặt biểu cảm thay đổi bất thường, rón rén muốn rời khỏi anh.
Thấy cô muốn giữ anh làm của riêng, khiến anh rất vui sướng nhưng hành động tiếp theo của cô lại làm anh bất mãn. Thuận thế đem cô đặt ở dưới người, đem vật nam tính từ phía sau đâm thẳng vào ép mở hoa huyệt bên trong ra.
“A!” Đồng Tử Lâm cúi đầu kêu lên một tiếng, trong lòng càng bất mãn, cô không thích tư thế này chút nào giống như động vật đang giao phối vậy, “Buông em ra!”
Cô ở phía dưới anh kháng nghị, giãy giụa, anh lại càng hài lòng hơn, “Đều đã như vậy rồi, em còn muốn đi đâu!” Vừa nói anh vừa hăng say công kích, càng làm hoa huyệt của cô thêm ướt át.
Cô nức nở một tiếng, như một con động vật nhỏ bị khi dễ đến thảm, “Anh cũng đã làm rất lâu rồi…” Chính là muốn nói đại gia anh có thể ng