--> Buông Tay Tôi Không Lấy Chồng - game1s.com
XtGem Forum catalog

Buông Tay Tôi Không Lấy Chồng

hỉ ngơi.

“Chưa đủ!” Một năm ăn chay không thể nói bù ít như vậy, đây chỉ mới là món khai vị mà thôi.

“Em…” Ân ái đúng thật rất thoải mái, nhưng làm lâu như vậy cô cũng cảm thấy khó chịu, “Em không thoải mái, anh dừng lại!”

Ngày xưa chỉ cần cô nói như vậy, anh tuyệt đối sẽ nhanh chóng buông cô ra, nhưng một năm không gặp, Đồng Tử Lâm dường như quên mất một số thứ.

“Phải không?” Hắc Nhược Hoành ngừng lại, rút vật nam tính ra khỏi hoa huyệt của cô, lúc Đồng Tử Lâm còn chưa phản ứng kịp, đem cô lật người lại, mở bắp đùi của cô ra, cẩn thận nhìn xem có phải bị thương gì không.

A! Để cho cô chết đi cho xong! Đồng Tử Lâm không nghĩ tới lời nói của mình lại đưa tới hành động phía dưới, nếu như cô có năng lực biết trước, đánh chết cô, cô cũng không cần bị anh nhìn như vậy, cái địa phương đó chính cô cũng chưa có xem qua lần nào đâu.

Anh hừ lạnh, hoa huyệt ngoại trừ có chút sưng đỏ ra, cũng không có chỗ nào không ổn, đặc biệt cánh hoa nhỏ của cô còn muốn thoả mãn mà run rẩy, rất khó nói anh phục vụ cô không dễ chịu.

Chứng tỏ là cô đang nói dối, anh một lần nữa luân khởi vũ khí, mạnh mẽ đâm thẳng vào. Kích tình mạnh mẽ nhanh chóng đánh thẳng vào cô, cô biết, anh phát hiện lời nói dối của cô.

Trận kích tình này trở thành chạy Ma-ra-tông, mà người ngã xuống trước tất nhiên là cô.

Đến khi trời sáng thì trận kích tình trong căn hộ mới từ từ nhạt nhẽo.

Đồng Tử Lâm thực đã bị dời chiến trường đi, toàn thân trần truồng nằm lỳ ở trên giường, cô mệt mỏi muốn ngủ, trong phòng tắm người đàn ông đang tắm vòi sen. Cô rất muốn ngủ, chỉ cần mí mắt đóng lại là cô có thể ngủ, thế nhưng cô không thể, cô còn chưa có trút giận mà!

Tính tình cô rất quật cường, cô không thích người khác giẫm trên đầu cô, cho nên nhất định phải trút giận. Khi cô nghe được tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, trong đầu nói nên trút giận mới được.

“Này!” Thanh âm của cô rất nhỏ, hô lên một tiếng, hôm nay thật không có tí sức lực.

Hắc Nhược Hoành dừng động tác lau tóc lại, xác định không phải là anh nghe lầm, mới mở miệng, “Em kêu anh?”

Thanh lọc lại âm thanh khàn khàn cổ họng, Đồng Tử Lâm cố gắng làm cho giọng nói của mình trở lại bình thường, “Ngày hôm qua coi như không có gì phát sinh cả!”

Lời kịch này hẳn là câu đối thoại sau một đêm tình của nam nữ sao? Hắc Nhược Hoành nhíu nhíu mi, “Ừ” nhẹ giọng đáp một tiếng, không có dị nghị gì.

Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, Đồng Tử Lâm cau mày, tại sao lại như vậy? Anh dường như không có một chút nào quan tâm đến cô, là bởi vì anh có phụ nữ khác sao?

Một năm không gặp, anh dường như thay đổi rất nhiều, Đồng Tử Lâm mệt mỏi ý thức bây giờ muốn ngủ như hồ dán, cô rất muốn ngủ, thế nhưng nghĩ đến người đàn ông này không nghĩ đến cô nữa, thì con trùng tham ngủ đều bị đuổi đi hết.

Cô khẽ nâng đầu lên, trong mắt chứa sự không cam lòng, bất mãn, cô bị anh đè xuống giường giằng co một đêm, giống như là gái hầu anh ngủ.

Hắc Nhược Hoành không nói gì, chỉ nói: “Tối hôm qua anh không có tránh thai.”

Đồng Tử Lâm khóe miệng nâng lên một nụ cười, người đàn ông này thật ấu trĩ, cho rằng dựa đứa trẻ là có thể trói chặt cô? Cô đang muốn phản bác thì anh lại nói thêm một câu khiến cô tức giận muốn hộc máu.

“Nhớ uống thuốc.” Hắc Nhược Hoành ném khăn lông xuống, qua loa vuốt lại tóc, nhặt quần áo trên đất lên, nhanh chóng mặc vào.

Lúc này mỗi một lời nói, một hành động của người đàn ông này, đều khiến cho Đồng Tử Lâm cảm giác cô thực sự giống như gái hầu anh ngủ, “Hắc Nhược Hoành, anh…”

“Anh đi trước.” Hắc Nhược Hoành đi về phía chiếc gương chỉnh sửa lại một chút, xoay người ánh mắt nhìn người phụ nữ trên giường, gương mặt lạnh nhạt.

Tức giận, lửa giận trong lòng càng cháy mãnh liệt, Đồng Tử Lâm cắn cắn môi, đột ngột đề nghị: “Anh có muốn tiếp tục duy trì quan hệ này không?”

Nếu là Hắc Nhược Hoành trước kia, nhất định sẽ khinh thường hành vi này của cô, thậm chí còn mắng cô một trận…

Hắc Nhược Hoành nhíu mi, “Như vậy chỉ là quan hệ… trên giường?”

Cô gật đầu, trong mắt khiêu khích rất rõ ràng, “Có muốn hay không?”

Anh nở nụ cười, một nụ cười không có tí độ ấm nào, “Được.”

Đồng Tử Lâm kinh ngạc, cô thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ hùa theo lời của cô, còn đáp ứng lời đề nghị hoang đường này. Đột nhiên cảm thấy một năm này, cô hình như đã bỏ qua việc gì, “A, a Hoành?”

Không hề kêu cả tên lẫn họ của anh, Đồng Tử Lâm giống như trước kêu tên anh như vậy.

“Làm sao vậy? Lâm Lâm.”

Anh xưng hô như vậy không có gì sai, chỉ là thiếu một chút ôn nhu, anh trước đây gọi tên của cô, dù sao vẫn khiến cho nàng có một cảm giác vui sướng phất qua.

“Không có gì…” Dáng vẻ kiêu ngạo thoáng cái bị diệt, lúc này Đồng Tử Lâm không biết hình dung tâm tình cô như thế nào, Hắc Nhược Hoành đi lên phía trước, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, mặt không thay đổi nói lại một lần, “Nhớ kỹ uống thuốc.” Dặn dò xong liền xoay người rời đi.

Cô ngơ ngác nhìn bóng người đi xa, nhìn cánh cửa bị đóng lại, cả phòng đột nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh. Loại im lặng không một tiếng động này thật đáng sợ, Đồng Tử Lâm cảm thấy sau một đêm hoan ái mệt mỏi, ý thức cùng thân thể dường như tách khỏi nhau.

Anh, làm sao lại thay đổi như vậy? Trước kia anh đâu như vậy? Cô để tay lên ngực tự hỏi lòng. Lúc trước anh đối với cô rất tốt, đúng, chỉ có thể dùng một chữ tốt để hình dung anh, nhưng bây giờ anh đối với cô, điều không phải tốt, nhưng cũng không xấu, nên hình dung như thế nào đây…

Trong lòng có một thanh âm vang lên, là không quan tâm… Đúng, chính là không quan tâm, anh bây giờ đối với cô chính là không quan tâm, anh lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở cô uống thuốc, không muốn giữa bọn họ có bất kì điều gì ràng buộc.

Cô nên lớn tiếng hỏi lại anh, tại sao muốn cô uống thuốc, uống thuốc rất có hại đối với phụ nữ, anh làm gì mà không mang bảo hộ!

Đúng, cô nên nói như vậy, nhưng cô lại quên mất, bị vẻ mặt xa lạ của anh dọa quên nói lại.

Lúc trước bọn họ cũng không dồn hết tâm trí vào việc tránh thai, tự nhiên mà làm, luôn nói phụ nữ giỏi thay đổi, phụ nữ vô tình, sự thật cũng là đàn ông tuyệt tình nhất mới khiến cho người khác thất vọng đau khổ…

Đồng Tử Lâm nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai mắt theo phản xạ mà chớp động, nếu không nhìn kỹ, thì nhìn cô hiện giờ rất giống một xác chết.

Rất lâu sau, trên mặt của cô xuất hiện một vẻ mặt có thể nói quỷ dị. Có một chút áy náy, có một chút tức giận, cũng có một chút bất mãn.

Áy náy chính là trước kia cô tùy hứng khiến anh trở nên lạnh lùng như vậy, nhưng đau lòng chỉ là một cái thoáng mà qua, tức giận là bởi vì cô bị anh đối xử như vậy.

“Tên khốn kiếp!” Cô hô to một tiếng, giống như Hắc Nhược Hoành đang đứng ở trước mắt cô để cô đánh chửi phát tiết.

Cánh tay vung lên, đánh trúng chính là không khí, thân thể đau nhức nhắc nhở cô một điều. Đó chính là Hắc Nhược Hoành tên khốn kiếp này rõ ràng không giúp cô tắm rửa gì hết, mặc cho cô như một món đồ chơi bị hư nằm ở chỗ này.

Thân thể của cô ngoại trừ đau xót, nơi riêng tư còn có bụng dưới đều lưu lại dịch bẩn của anh, tuyến mồ hôi của cô cũng ra không ít, toàn thân đều sền sệt.

Mà anh, chỉ lo bản thân sảng khoái sau khi xong liền phủi mông rời đi!

Hắc Nhược Hoành, lần sau gặp mặt, cô phải đem anh đánh cho răng rơi đầy đất!

Bất quá Đồng Tử Lâm muốn gặp anh, lại không dễ dàng như vậy, bởi vì anh bề bộn nhiều việc, đây đều là chị hai nói cho cô biết.

Khó có dip cùng chị hai hẹn nhau cùng uống cà phê, trọng tâm câu chuyện đều là Hắc Nhược Hoành.

Đồng Tử Lâm nghe đến mệt liền vòng vo đổi đề tài, nhìn cái bụng nhô ra rõ rệt của chị hai nói, “Chị hai, chị có mấy tháng rồi?”

“Có bảy tháng rồi.” Đồng Tử Du ôn nhu cười nói.

“Oa! Thực sự thật nhanh nha! Lúc nào sinh vậy?” Đồng Tử Lâm hai mắt mở thật to, tựa như chưa thấy qua phụ nữ có thai. Thường nghe nói phụ nữ có thai là đẹp nhất. Lời này sử dụng ở trên người Đồng Tử Du thật sự là thích hợp, sau khi Đồng Tử Du mang thai càng nữ tính hơn.

“Không còn lâu nữa đâu, còn có hai, ba tháng nữa thôi.” Đồng Tử Du cười vỗ về cái bụng, “Được rồi, em tư lúc trước sinh một bé trai, em cũng không trở về thăm.”

Không để ý đến lời trách cứ trong miệng của chị hai, Đồng Tử Lâm ngây ngô cười: “Ha hả.”

Đồng Tử Du lắc đầu, quyết định người lớn không so đo với con nít, “Lúc rảnh rỗi nhớ đến thăm em tư đó.”

“Có, em có thăm rồi, mấy hôm trước rảnh rỗi em có trở về thăm em ấy rồi.” Sau khi trở về, chuyện của công ty cũng thong thả, mà cũng bởi vì tâm tình cô cũng không tốt, liền về nhà giải sầu một chút.

Trước kia có nghe qua em gái sinh con trai, nhưng bởi vì chuyện cá nhân nên cũng chưa có về thăm lần nào, “Thằng bé lớn lên thật đáng yêu, hay cũng sinh một…”

“Có thể sinh…” Đồng Tử Du ám chỉ nói, tin tưởng Đồng Tử Lâm có thể nghe hiểu

“Chị hai, chúng ta có thể tạm thời không nhắc đến Hắc Nhược Hoành được không?” Vừa nhắc tới người đàn ông kia, cô liền một bụng lửa.

“Chị có nói đến cậu ta sao?” Đồng Tử Du làm bộ nghe không hiểu mà nói.

Ngực Đồng Tử Lâm như có tảng đá lớn bị vỡ, cho dù đau nhức đến chết cũng không kêu lên đau đớn, “Không có!”

Đồng Tử Du thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên mặt em ba viết đầy khó chịu, rõ ràng muốn ngoài miệng lại nói không muốn.

“Chi hai, chị đây là cái biểu tình gì!” Đồng Tử Lâm hô to bất mãn.

“Không phải chị muốn nói em, chính em hãy tự nhìn đi, với điều kiện của A Hoành, cậu ấy không sợ không tìm được phụ nữ khác sao.” Đồng Tử Du một mạch giải thích rõ ràng.

“Chị hai, giá cả trên thị trường của em cũng không ít nha!” Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, như là một đứa con nít không được cho kẹo.

“Thế nhưng chị không có nghe nói có người nào theo đuổi em nha!” Đồng Tử Du nhấp một miếng bánh kem, trêu ghẹo nói.

“Em đây cũng không có nghe nói…” Có ai muốn theo đuổi anh ta nha?

“Có đó, rất nhiều nha, còn nhớ cô bé lớp trưởng cùng lớp với em hồi tiểu học không?”

“Cái cô có ba là hiệu trưởng đó hả?”

“Đúng, chính là cô ấy, còn có cô gái cùng

cùng tuổi với em, hồi trung học hay đứng đầu lớp mỗi năm đó có nhớ không.”

“Cái cô ra nước ngoài du học, mới trở về nước gần đây đang chủ nhiệm tạp chí đó hả?”

“Đúng, còn có…”

“Chị hai…”

“Ừ.” Đồng Tử Du khép miệng lại, dừng lại đúng lúc.

Đồng Tử Lâm thiếu chút nữa tức giận đến cắn nát môi mình, trách không được vẻ mặt đối với cô không quan tâm, thì ra anh có nhiều lựa chọn như vậy.

“Dù sao hiện tại cậu ấy đang rất rất được nhiều người theo thích, đặc biệt là từ sau khi cậu ấy độc thân.” Đồng Tử Du giống như vô tình nhắc tới.

A, a, là sai lầm của cô! Cô không nên thả tự do cho anh, làm cho anh có tự do liền không quan tâm gì đến cô nữa! Đồng Tử Lâm càng nghe, trong bụng một trận lửa giận sôi trào.

Đồng Tử Du cười nhưng không nói, thật là hỏng bét, ở chung với Bạch Mộ Hiên lâu như vậy, bản thân đều bị nhiễm thói quen xấu của anh. Nhẹ tay vỗ về cái bụng quý báu của mình, thói quen xấu cũng không nên để cục cưng di truyền mới được.

Cô cũng không phải cố ý tiết lộ những việc này, không phải cố ý muốn chọc cho em gái không vui, cô chỉ muốn làm cho em gái mình sớm ngày nhìn thấu tim của mình, không nên đợi khi mất đi mới hối hận.

Đồng Tử Lâm hừ lạnh, kỳ thật trong lòng cô đã trào dâng một trận sóng to. Thật sự theo như lời chị hai nói, vậy anh thật có lý do không quan tâm cô, dù sao cũng còn có nhiều mà phụ nữ cho anh chọn.

“Được rồi, em đã không thích nghe, chị cũng không nói nữa.” Đồng Tử Du nói.

Đồng Tử Lâm ai oán liếc chị hai cô một cái, thật không biết chị hai tại sao lại như vậy, muốn chị ấy không nói, chị ấy càng muốn nói, nói phân nửa, lại không nói nữa, quá ghê tởm!

“À, Mộ Hiên đang chờ chị, chị phải về, tránh cho anh ấy tới bắt chị.” Đồng Tử Du tạm biệt đi trước.

“Em chở chị về, đi thôi.” Đồng Tử Lâm đứng dậy.

“Không cần.” Đồng Tử Du cười lắc đầu, cô chỉ là mang thai, không cần khẩn trương như vậy, “Chị có thể tự đi về được.”

“Không cần tranh giành với em.” Đồng Tử Lâm tính tiền, kéo tay người phụ nữ mang thai đi tới cửa, Đồng Tử Du ngoan ngoãn bị nắm đi.

Sau khi đưa chị hai về, Đồng Tử Lâm liền lái xe về hướng chợ đêm, cô hiện tại cần ăn một bữa lớn, để tâm tình được phát tiết một chút, cùng chị hai nói chuyện xong, trong lòng cô xuất hiện một loại tâm tình khiến cô khó chịu không thôi.

Vốn cô muốn ăn một bữa lớn, nhưng cuối cùng cô chỉ đứng xếp hàng mua con gà và trà sữa, rồi ngồi ở trong xe ăn, một ngụm lại tiếp một ngụm mà ăn xong, sau đó cô thở dài một hơi.

Chính cô cũng không hiểu chính mình đang suy nghĩ gì, thật chẳng lẽ như chị hai nói, cô thích ắc anh? Ừ, ít nhất cũng không phải ghét…

Cô suy nghĩ sâu xa, cô nghiêm túc đắm chìm trong tư tưởng của mình, thế cho nên cô đem xe dừng ở một công viên yên tĩnh, một người lang thang ăn mặc nhếch nhác len lén tới gần xe của cô, mà cô cũng không biết.

Hiện tại không khí mát mẻ, cô mở nửa cửa sổ, tùy ý để gió thổi vào trong cửa sổ, cô ở nơi an tĩnh này im lặng suy nghĩ.

Cho đến khi một đôi tay vừa đen vừa bẩn duỗi vào, khiến cô thở dốc vì kinh ngạc.

Cô nghiêng đầu, trong đêm đen chỉ lộ ánh mắt gian xảo của hắn, cô bị dọa sợ hãi kêu thành tiếng, “A…”

Tiếng hét chói tai phá vỡ không khí an tĩnh của công viên, phản ứng đầu tiên của Đồng Tử Lâm là khóa cửa xe lại, phản ứng thứ hai chính là cầm điện thoại di động lên gọi, lúc điện thoại gọi đi cô cũng không biết chính mình gọi cho ai.

Tay của tên lang thang nắm ở giữa cửa sổ xe, Đồng Tử Lâm không dám kéo cửa sổ lên, sợ làm đứt tay hắn, lại sợ tay hắn bò vào trong, cô một bên gọi điện thoại, một bên hướng chỗ bên cạnh tài xế bò qua.

Chỉ là cô mới bò qua một chút, đôi tay kia đột nhiên hung hăng kéo tóc cô lại, đầu của cô không thể tránh khỏi đập mạnh lên trên cửa thủy tinh , tiếng va chạm to đến dọa người.

Một khắc kia, khiến cô mong bản thân mình không có tóc, đôi tay kia không ngừng nắm kéo tóc cô, đột nhiên điện thoại rốt cục thông, cô hoảng loạn mà nghe máy, “Này…”

“Lâm Lâm, chuyện gì?” Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông truyền tới, một khắc kia, Đồng Tử Lâm thật sự muốn khóc, chỉ là nước mắt đến viền mắt thì dừng lại.

“Em…” Còn chưa có nói xong, cô bị một đôi tay nắm ở cổ, cô bị dọa sợ đến thiếu chút nữa cầm không vững điện thoại di động.

Tay của hắn theo tóc của cô cố sức kéo cô tới gần hắn, thuận lợi mà bóp cổ cô, cô giống như con cá không có nước, không có tự do.

“Lâm Lâm?” Người đàn ông đang ngồi ở phòng làm việc thả văn kiện xuống, mi tâm nhíu lại cầm điện thoại di động lên.

Đồng Tử Lâm rất ít khi đùa giỡn, cô gọi điện nhất định là có chuyện cần tìm, chứ không phải loại người nhàm chán gọi điện thoại mà lại không nói gì.

Hắc Nhược Hoành cũng không cho là cô đang phát tiết, bởi vì nếu Đồng Tử Lâm thực sự tức giận, cô sẽ chỉ thẳng vào mũi anh mắng to, chứ không phải như thế này.

Lo lắng hoảng loạn thoáng một cái đã ngập tràn trong lòng anh, Hắc Nhược Hoành rất khó tiếp tục giả bộ lạnh lùng nữa, “Lâm Lâm, Lâm Lâm!”

Đồng Tử Lâm bị bóp cổ bất lực mà nghe Hắc Nhược Hoành gọi, cách nửa tấm thủy tinh, cô nghe được âm thanh của tên lang thang , “Tiền, cho tao tiền, không cho, tao liền bóp chết mày!”

Mùi hôi từ miệng và mũi của hắn truyền tới, Đồng Tử Lâm không cách nào khống chế muốn nôn, lớn như vậy, cô chưa từng cùng loại người này tiếp xúc qua.

“Có nghe hay không!” Sau lưng tên lang thang tựa hồ phát điên, lực đạo bóp cổ cô càng ngày càng mạnh, Đồng Tử Lâm miệng mở to, muốn hấp thụ một ít khí ô-xy.

Một tay nắm thật chặc điện thoại, một tay nắm một bên túi xách, đem túi xách bỏ ra gần cừa sổ. Tên lang thang lúc này nghĩ đã thực hiện được, giảm lực đạo ở tay không ít.

Chính là thời gian ày, Đồng Tử Lâm hung hăng cầm túi xách đập hướng về phía mặt của hắn, khiến cho hắn tự vệ lui về phía sau, sau đó cô một cước đạp lên chân ga, cũng trong lúc đó, kéo túi xách trở về.

Tốc độ xe không phải là rất nhanh, nhưng đủ để đem hắn văng ra ngoài, Đồng Tử Lâm vạn phần hoảng sợ mà ngừng xe lại, động tác tiếp theo chính là quay đầu lại nhìn, phát hiện tên lang thang kia nằm ở nơi đó cũng không nhúc nhích, cô cầm điện thoại lên, phát hiện Hắc Nhược Hoành không có cúp điện thoại.

“A Hoành, làm sao bây giờ… Em hình như đụng chết người…” Trong âm thanh của cô mang theo bất lực, cùng giọng nói nghẹn ngào.

Hắc Nhược Hoành bỏ lại công việc đi về phía bãi đỗ xe, khi nghe cô nói xong anh sửng sốt một chút, mặt nạ lạnh lùng sớm đã cởi xuống, giọng nói lo lắng hỏi: “Lâm Lâm, em đang ở đâu?”

Đồng Tử Lâm báo địa chỉ cho anh, Hắc Nhược Hoành lại dặn dò nói: “Em ngồi yên ở trong xe không nên cử động, bảo vệ bản thân cho tốt, anh lập tức tới ngay…”

“A Hoành, nhanh một chút!” Đồng Tử lâm theo như lời anh nói mà làm, cả người cuộn lại một chỗ, chỉ ánh mắt cô không ngừng nhìn phía sau.

“Ngoan, không có chuyện gì, anh đã ở trên xe rồi.” Nhanh chóng lên xe, Hắc Nhược Hoành không ngừng an ủi cô.

Dọc theo đường đi, anh không có cúp điện thoại, xuyên qua điện thoại không ngừng mà đem lời trấn an truyền đạt cho cô.

Chương 8

Trong thời gian ngắn nhất Hắc Nhược Hoành thay Đồng Tử Lâm giải quyết tất cả mọi chuyện, khi anh mệt mỏi chạy về căn hộ nhỏ của Đồng Tử Lâm, cô đang ngồi ở trên ghế sa lon uống một ly nước ấm.

Hắc Nhược Hoành một bên cởi giày ra, thay dép, một bên chú ý đến bàn tay đang nắm cái ly có vẻ hơi run run, anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Lâm Lâm, anh đã trở về.”

Đồng Tử Lâm hai mắt vội vàng ở trên người của anh nhìn chằm chằm, “Việc kia…”

“Không có việc gì, hắn không có chuyện gì, chỉ ngất xỉu thôi, anh đã đem hắn đưa vào bệnh viện, còn làm kiểm tra toàn thân, hiện nay không có trở ngại.”

“Có đúng không?” Nghe vậy, Đồng Tử Lâm mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

“Anh cũng để luật sư cùng hắn thỏa thuận tất cả rồi, không có tai hoạ về sau.” Hắc Nhược Hoành ngồi ở bên cạnh cô, liền uống một ngụm nước trong ly trên tay cô, đêm nay cũng đi qua đi lại đủ khiến cô mệt mỏi, “Nhanh đi ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt.”

“Em…” Cô há miệng, nói không ra lời, cô rất sợ hãi, cô cũng không dám một mình đợi ở chỗ này.

Làm như nhìn thấu tất cả tâm tư của cô, anh đưa cánh tay dài nắm ở đầu vai cô, “Anh sẽ ở lại cùng em, không nên lo lắng.”

“Ừ.”

Bình thường Đồng Tử Lâm nói rất nhiều đột nhiên hâm nay trở nên ít nói, Hắc Nhược Hoành cho là cô bởi vì quá sợ nên mới như vậy, Vì vậy liền không nói thêm nữa, ôm thật chặc cô vào lòng.

Sau khi bọn họ rửa mặt, thời điểm nằm ở trên giường, Đồng Tử Lâm vẫn còn im lặng, Hắc Nhược Hoành chỉ có thể ôm cô, lấy hành động thay lời nói.

Thân thể cường tráng ôm cô vào trong lòng, khiến cô có cảm giác rất an toàn, thế nhưng cũng không xóa sạch được hoảng loạn trong lòng cô, Hắc Nhược Hoành không biết, cô không chỉ sợ là tên lang thang kia bị bị thương, cô cũng rất lo lắng cho mình, cô sợ bản thân sẽ phải đi hầu tòa, đến lúc đó phải ngồi tù và vân vân.

Những ý nghĩ này cô không có nói với anh, nhưng anh thông minh như vậy nhất định sẽ nhận ra những lo lắng này của cô.

Cô sợ nhất chính là không được gặp lại người nhà, không thấy được anh…

Đây chính là nguyên nhân khiến cô lo lắng, cô ít nhiều gì cũng đoán được thực sự theo như lời chị hai nói, thực đã yêu Hắc Nhược Hoành, không có anh không được , cô bị anh hãm chân làm thế nào cũng thoát không khỏi.

Mặc kệ trước đây cô nghĩ thế nào, hiện tại và sau này, cô chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này.

“Ngủ không được sao?” Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Ừ, A Hoành…”

“Ừ?”

“Ngoại trừ bạn trên giường, chúng ta còn có thể có mối quan hệ nào khác không?”

Hắc Nhược Hoành chỉ có thể dùng từ mừng rỡ như điên để hình dung tâm tình của mình, anh quả thực không thể tin được chính mình nghe được cái gì, nhưng anh vẫn cố làm ra vẻ, “Em nghĩ cùng anh còn có mối quan hệ gì?”

“Em nghĩ, quan hệ gì cũng đều có thể?”

“Nếu như em nói vậy, anh xin tận lực phối hợp.” Anh cao giọng nói.

Nụ cười ác ma bên miệng Đồng Tử Lâm cong lên, chỉ là bây giờ quá tối, ánh đèn quá mờ, Hắc Nhược Hoành cũng không có nhìn thấy.”Nếu như vậy, em muốn anh vĩnh viễn đều là của em…”

Ừ, lời này rất có chiều sâu, Hắc Nhược Hoành suy nghĩ một chút, “Cụ thể một chút…”

Đầu ngón tay của người phụ nữ xinh đẹp ở trên lồng ngực của anh nhéo nhéo, “Thân thể của anh…”

Anh nuốt nước miếng một cái, nhất thời thành một con ngỗng ngây ngô chậm hiểu, “Còn gì nữa không?”

“Còn lòng của anh nữa.”

“Ừ.” Gần giống với ý tứ của anh, Hắc Nhược Hoành tự nhiên ngạc nhiên mừng rỡ hiểu ra một việc, thì ra đây hết thảy đều là trời cao an bài, lấy phương thức này để anh ôm người đẹp về nhà.

“Như vậy, anh thực sự muốn làm tình nhân vĩnh viễn của em?”

“Được… Ách… Em vừa nói gì?” Anh kinh ngạc gấp đôi có thể nói anh chưa bao giờ nói lắp nhiều như vậy.

“Là đàn ông con trai, cũng không thể nói rồi mà không giữ lời, sau này anh chính là tình nhân dành riêng nha!” Người phụ nữ nũng nịu nói.

Quả nhiên đối với Đồng Tử Lâm người phụ nữ này, vĩnh viễn không thể mềm lòng, vĩnh viễn không thể thỏa hiệp, Hắc Nhược Hoành rất muốn đánh cái mông nhỏ của cô một trận, nhưng khi anh cảm giác được đôi tay đang ở trên ngực của mình mơ hồ run rẩy, thì tâm tình anh bỗng nhiên bình tĩnh.

Cô vẫn còn đang sợ, lời nói vừa rồi không chỉ đối với anh “Tỏ tình”, mà còn an ủi chình bản thân cô, cô đang cố gắng buông thả tâm tình bất an của mình, làm cho bầu không khí không đến mức khẩn trương. Anh ôm sát cô, đem cô ôm trong ngực của mình, thấp giọng nói: “Đúng chỉ là tình nhân dành riêng cho em.”

“Hừ, anh coi chừng em đó, bằng không cẩn thận em thiến anh!” Cô vừa nói vừa nhìn phần dưới cơ thể của anh cố làm ra vẻ.

Ha ha, cô còn đang ghi hận lời nói dối lần trước của anh. Trời cao làm chứng, anh chính là so với nước trong còn muốn thuần khiết hơn, chỉ là cái họ không thuần khiết một chút, muốn oán cũng chỉ có thể oán các lão tổ tông nhà anh mà thôi.

“Vậy sau đó em cũng không nên nói đi thì đi chứ.” Một năm này không có bên cạnh cô, anh rất khó ngủ, anh thật không muốn thử nữa.

Đồng Tử Lâm khóe mắt nhất thời ngấn lệ một chút, cô cũng không muốn đi, nhưng khi đó cô biết mình nếu như không đi, nhất định sẽ phát điên.

“Còn không phải là anh ép em đi!” Cô cãi lại.

“Là em nói chia tay trước!” chuyện của một năm trước anh vẫn đặc biệt nhớ rõ ràng.

“Nói bậy, còn không phải anh cùng Hoàng Tử Nguyệt…” Cô thông minh im miệng.

“Anh cùng cô ấy không có phát sinh chuyện gì cả, là em không cho anh cơ hội giải thích.” Còn gởi cho quà chia tay cho anh nữa chứ.

“A, anh đang tiếc chưa có phát sinh gì đúng không?” Đồng Tử Lâm trừng mắt anh.

“Anh đang vui mừng!” Bằng không thực sự cả đời phải làm hòa thượng rồi, bao gồm phía dưới một cây cùng nhau thanh tâm quả dục luôn.

“Coi như anh thông minh!” Đồng Tử Lâm khẽ cắn lên bờ vai cứng rắn như đá của anh.

Anh cười ra tiếng, nhưng vừa nghĩ tới vừa tìm được cô, thì,cô bị dọa đến khuôn mặt không còn chút máu, khuôn mặt anh không khói lạnh lên, nghiêm túc nói: “Sau này không được một mình đi tới công viên nữa.”

“Còn không phải là lòng người ta đang loạn.” Tâm loạn nên chỉ có thể tìm một nơi an tĩnh suy nghĩ.

Chương 9

Mối quan hệ tình cảm bị giấu kín này, càng không muốn người khác biết, càng làm người khác dễ biết hơn. Chỉ là một ít số người hiểu rõ tình hình rất tò mò, rốt cuộc cuối cùng là người đàn ông tấn công trước, hay là người phụ nữ chịu thua trước?

Trong cuộc đời lẫn sự nghiệp của người đàn ông cửa ải khó qua nhất chính là mỹ nhân.

Tập đoàn Hắc Thạch thành công tiến vào thị trường Âu Mỹ, ý đây không phải nói tập đoàn Hắc Thạch trở thành công ti lớn mạnh nhất nhì nước, mà chính là Hắc Nhược Hoành đã trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim nhiều người mơ ước.

Bất quá mọi người đều biết một sự thật, đó là khi Hắc Nhược Hoành làm việc thì công chính nghiêm minh, và bản thân khi nói chuyện cũng rất nghiêm túc, nhưng khi anh ở trước mặt người mình yêu sẽ không như vậy.

Đồng Tử Lâm đứng trước cửa nhà hàng, xuyên thấu qua cửa kính của nhà hàng cô nhìn thấy người tình dành riêng cho mình đang cùng một người phụ nữ dùng cơm, bên tay trái Hắc Nhược Hoành để công văn, xem ra là ăn cơm với đối tác.

Chỉ là Đồng Tử Lâm nhìn người phụ nữ kia rất chướng mắt, dám ngang nhiên trêu ghẹo vật sở hữu của cô. Tuy Hắc Nhược Hoành ngồi rất nghiêm chỉnh, thế nhưng Đồng Tử Lâm nhìn vẫn rất bực, Hắc Nhược Hoành hoàn toàn là người được lợi, cặp tuyết trắng của người phụ nữ kia đang khát khao thả ra bộ cái áo cổ sâu kia, lộ ra hơn phân nửa nhũ thịt.

Đồng Tử Lâm chậm rãi bước tới, đạp ba tấc giày cao gót thướt tha bước vào bên trong.

Hắc Nhược Hoành rất đau đầu, không biết vì sao luôn luôn có phụ nữ đưa tới cửa, tất cả phụ nữ anh đều không muốn nhìn hay nói chuyện, thế nhưng trong hợp tác làm ăn, anh không thể làm như vậy.

Anh chỉ có thể bảo vệ tốt bản thân, miễn cho trên người đừng dính vi khuẩn là được, tránh cho Đồng Tử Lâm phát hiện.

“Hoành, anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Người phụ nữ ỏng ẹo nói, trực tiếp đem xưng hô với anh thăng cấp mốt bậc.

Không biết có phải ăn nước bọt Đồng Tử Lâm nhiều rồi hay không, hiện tại chuyện Hắc Nhược Hoành muốn làm nhất chính là mắng người phụ nữ này một trận, không có việc gì ăn mặc phơi bày như vậy làm gì, làm cho ánh mắt của anh phải ăn băng, nhưng anh thực sự đối với người phụ nữ này không có tí hứng thú nào nha nha!

“Không có việc gì, tôi có chút no rồi.” Ưu nhã đem nĩa để xuống, Hắc Nhược Hoành lễ độ nhìn nơi khác.

Lần sau! Tuyệt đối không có lần sau! cùng loại phụ nữ này hợp tác, anh có chết cũng sẽ không gặp mặt.

“Phải không?” Người phụ nữ cũng không phải xuất phát từ chân chính quan tâm, trái lại càng lớn mật mà khoe khoang sự lẳng lơ của mình, “A? Hoành, bên mép anh…”

Hắc Nhược Hoành theo bản năng dùng khăn ăn lau, còn chưa kịp lau, người phụ nữ liền lên tiếng nói: “Em lau giúp anh.”

“Không cần. . . . . .” Hắc Nhược Hoành vội vàng nắm cánh tay của người phụ nữ đưa qua, có lẽ nói thế này một buổi sáng bị rắn cắn, mười năm sẽ sợ đụng cỏ, dây thừng chỉ câu, Hắc Nhược Hoành thật rất sợ sự chủ động của phụ nữ.

“A Hoành. . . . . .” Một giọng nữ vang lên.

Hắc Nhược Hoành ngẩng đầu một cái, kinh ngạc nhìn thấy Đồng Tử Lâm, “Lâm Lâm…”

“Em buổi trưa ra đây dùng cơm, không nghĩ tới trùng hợp tình cờ gặp anh như vậy…” Đồng Tử Lâm cười nói.

A, a, oán giận! Hắc Nhược Hoành chưa từng nghe Đồng Tử Lâm dùng giọng điệu lễ phép nói chuyện với anh, ngay tức khắc anh buông tay của người phụ nữ trước mặt, “Ăn rồi chứ?”

“Ăn, vừa vào đã nhìn thấy anh, nên đi tới đây chào hỏi một chút.” Đồng Tử Lâm ưu nhã xoay người, thấy người phụ nữ đó, đầu tiên là sửng sốt một chút, “A, thì ra anh ở đây bàn công việc nha, xin lỗi.”

Hắc Nhược Hoành thực sự muốn cười phá lên, thói quen bạo lực của cô anh biết rất rõ, thực sự không thể chấp nhận bây giờ ở nơi này lại nho nhã lịch sự như vậy, mỗi tiếng nói cử động đều giống một cô tiểu thư danh giá, anh ho nhẹ vài tiếng, cố

gắng làm cho âm thanh của mình bình thường một chút, “Không sao, anh cũng mau kết thúc.”

“Em không quấy rầy.” Đồng Tử Lâm nham hiểm nói, quay đầu đối với người phụ nữ kia gật đầu chào hỏi, xoay người liền chuẩn bị đi, đột nhiên lại xoay người lại.

Cúi người, nhìn khuôn mặt Hắc Nhược Hoành, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua gương mặt tuấn tú của anh, ôn nhu nói, “Anh cũng thật là ăn cái gì lại không cẩn thận như vậy.”

Cả khuôn mặt Hắc Nhược Hoành bởi vì nghẹn cười, mà trở nên vặn vẹo không chịu được, “Anh…”

Lời còn chưa dứt, liền bị Đồng Tử Lâm cắt đứt, môi mềm mại của cô khẽ chạm vào bên miệng anh, đầu lưỡi khẽ liếm đi nước sốt dính bên miệng anh.

Hắc Nhược Hoành có lẽ một người đàn ông tự chủ được bản thân, nhưng với điều kiện Đồng Tử Lâm không được cố ý quyến rũ anh, mà anh trực tiếp đem hành vi lúc này của cô là đang quyến rũ anh, cơ thể và lý trí sớm đã quyết định, hai tay giam giữ người của cô, miệng đối miệng, trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Cơ hồ là mỗi ngày gặp mặt, mỗi ngày ôm người vào trong ngực của mình, cũng mặc kệ cái miệng nhỏ nhắn của cô bị anh hôn bao nhiêu lần, chính là Hắc Nhược Hoành vẫn cứ xao động, hận không thể đem cô thu vào trong ngực của anh.

Lúc này đã gần hết giờ nghỉ trưa, đại sảnh nhà hàng khách cũng không phải rất nhiều, nhưng cũng không phải ít, có rất nhiều người có mặt mũi trên xã hội, cũng đều biết Hắc Nhược Hoành và Đồng Tử Lâm.

Thanh niên thật là càng ngày càng cởi mở.

Đồng Tử Lâm cũng không nghĩ tới hành động mình sẽ dẫn tới người nào đó thú tính quá trớn, cô chẳng qua chỉ muốn biểu thị công khai lãnh thổ của mình mà thôi, không có ý tứ gì khác nha!

Hắc Nhược Hoành cũng không quản được nhiều như vậy, đầu lưỡi anh hung hăng cuốn lấy lưỡi của cô, nóng bỏng đáp lại. Thẳng đến hai bên tách ra, anh còn chưa đã ngứa liếm liếm môi mình.

Trên môi của cô một mảnh nước phát sáng, khuôn mặt Đồng Tử Lâm đỏ lên, lấy tay che miệng, tránh né đôi mắt thâm thúy của anh ấp úng nói, “Em đi trước.”

“Được.” Anh gật đầu, lại nói thêm một câu, “Buổi tối anh tới tìm em…”

Đồng Tử Lâm thẹn thùng vội vàng rời khỏi, thật là không còn mặt mũi nữa mà! Nụ hôn nồng nhiệt vừa nãy là đã đủ phiền phức rồi, lại vứt thêm một câu “Buổi tối tìm cô”, đây không phải ám chỉ bọn họ hôm nay sẽ thân mật cả đêm sao?

Không phải mối quan hệ bình thường, người phụ nữ ngồi đối diện chỉ có thể dùng một câu nói để hình dung quan hệ giữa bọn họ, từ nước ngoài về người phụ nữ này cũng không cách nào bình tĩnh, “Các người là…”

Hắc Nhược Hoành ranh mãnh cười, “Cô thử nói xem?” Có mấy lời không cần phải nói quá rõ ràng, thế nào bọn họ đều cũng hiểu.

“Ha ha…” người phụ nữ cười khan, cô cảm thấy xấu hổ vì hành vi lúc nãy của mình.

“Như vậy, phần hiệp ước này còn cần sửa ở đâu nữa không?” Hắc Nhược Hoành cười nói, đột nhiên cảm thấy bữa cơm này ăn rất vui vẻ.

“Không cần, có thể cùng quý công ty hợp tác đã vinh hạnh rồi.” Người phụ nữ ngồi thẳng lưng, cố gắng kéo cổ áo cao lên.

“Không cần khách sáo như vậy.” Hắc Nhược Hoành cười thỏa mãn.

Nụ hôn ở nhà hàng rất nhanh đã truyền ra ngoài, tin tức bát quái luôn luôn truyền đi rất nhanh, đủ thấy mọi người quan tâm họ thế nào.

Trước khi Đồng Tử Lâm tan sở, điện thoại di động bị người nhà goi không ngừng reo.

“Tử Lâm, con lại cùng A Hoành ở cùng một chỗ?” Đây là giọng nói vui mừng ba Đồng.

“Dạ.”

Tiếp theo là chị hai Đồng Tử Du, “Em à, chúc mừng em nha.”

Đồng Tử Lâm không biết hỉ của cô từ đâu tới! “Ừ.”

“Chị ba, em thật không thể tin được, A Triết nói với em các người chưa có kết thúc, em còn không tin!” Cuối cùng là của cô em gái.

“…” Chính cô cũng không thể tin được đây!

Căn bản không có tâm tình để làm việc, Đồng Lử Lâm dứt khoát tan ca sớm. Cũng không có dự định lái xe, cô đi bộ về nhà, đi tới giữa đường, chân có chút đau, cô trực tiếp mua một đôi giày đế bằng, tiếp tục đi về phía trước.

Một nhà trẻ ở phía trước đang vận động tổ chức biểu diễn để cứu trợ, một cô bé có dáng dấp dễ thương đi tới phía trước cô, “Chị ơi…”

“Ừ?” Cô không thích trẻ em quấy rối, nhưng đối với ngưới bạn nhỏ e lệ khả ái này một chút kháng cự cũng không có, cô êm ái hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Em là…” Người bạn nhỏ tuổi còn nhỏ vô cùng, còn không biết nên nói như thế nào, buộc lòng phải đem lời cô giáo dặn mang ra nói, “Em là Nhạc Nhạc, nhà trẻ chúng em đang tổ chức một…”

Người bạn nhỏ bắt đầu lúng túng, bởi vì cô bé quên mất lời cô dặn, vành mắt thoáng cái đỏ, “Em…”

“A, không nên gấp, chị có thể từ từ nghe em nói.” Đồng Tử Lâm nhẹ nhàng nói.

Người bạn nhỏ ngừng nức nở nhìn cô, nghĩ chị xinh đẹp trước mắt thật ôn nhu, “Chị… Phiếu…”

Đồng Tử Lâm nở nụ cười, tiếp nhận phiếu của cô bé, nhìn mục hoạt động biểu diễn để cứu trợ một chút, khi thấy hàng chữ “Cô bé Lọ Lem “, cô cười vui vẻ, không nghĩ tới cô cùng vở kịch này rất có duyên, “Người bạn nhỏ, phiếu này bao nhiêu tiền vậy?”

Người bạn nhỏ trước mắt đột nhiên sáng ngời, “Chị, chị thực sự muốn xem sao?”

“Ừ, muốn xem.” Đồng Tử Lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, không khỏi khiến cô cười theo.

“Cô giáo nói, mặc kệ nhiều ít, chỉ cần có người nguyện ý mua, hiến một phần hảo tâm thì tốt rồi.” Điểm này người bạn nhỏ nhớ rất rõ ràng.

Hiện tại nhà trẻ vận động thật sự là càng ngày càng có ý nghĩa, không chỉ có làm cho những bạn nhỏ diễn, còn làm cho những bạn nhỏ đi bán phiếu, Đồng Tử Lâm nhìn lên phía trước cách cô bé không xa, có một phụ huynh đang chú ý từng hành động của hai người.

Bất quá người bạn nhỏ này vẫn quá nhỏ, vẫn phải có phụ huynh đi cùng mới được.

“Được,chị mua…” Đồng Tử Lâm lấy ví tiền ra, vừa nhìn có chút ngượng ngùng. Cô ra ngoài rất ít khi mang tiền mặt, đại đa số đều là mang theo thẻ tín dụng, bên trong chỉ còn mấy tờ tiền lẻ, “Thật xin lỗi, chị không có mang nhiều tiền mặt như vậy…”

Người bạn nhỏ hiển nhiên vẫn chưa có khái niệm về tiền, “Không sao, không sao đâu chị, cô giáo nói, chỉ cần có hảo tâm thì tốt rồi.”

Đồng Tử Lâm cười gật đầu, đem số tiền thừa còn lại đều bỏ vào trong hộp trên tay người bạn nhỏ, “Tốt.”

Người bạn nhỏ vui vẻ đem phiếu đưa cô, còn nhiệt tình lôi kéo cô đi tới phòng học, “Chị, em dẫn chị đi, giúp chị tìm một vị trí tốt.”

“Được, cám ơn em nha!” Nghe người bạn nhỏ nũng nịu nói chuyện, tâm Đồng Tử Lâm đều mềm nhũn, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn, để tránh hù dọa người bạn nhỏ này.

“Chị, vị trí này tốt nhất.” Người bạn nhỏ vì cô tìm một vị trí, vội vã muốn cô ngồi xuống.

“Cám ơn em nha!”

“Chị, bái bai.” Làm xong việc tốt, người bạn nhỏ vui vẻ rời khỏi.

Đồng Tử Lâm quay người lại vẫy tay tạm biệt, nhìn bốn phía một chút, phát hiện xung quanh người như cô rất ít, đại đa số cha mẹ của các em.

Cô cúi đầu nhìn tờ phiếu một chút, trên đó viết thời gian bắt đầu diễn là hai tiếng sau, cô lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn sân khấu nho nhỏ, cô không khỏi nhớ tới ký ức khi còn bé.

Đồng Tử Lâm trí nhớ rất tốt, cho nên mới có thể ghi hận anh như thế. Hắc Nhược Hoành lúc nhỏ khi dễ cô cũng không ít, đều là ăn hiếp cô, muốn cô thích anh thực sự thật là rất khó.

Thế cho nên sau này Hắc Nhược Hoành đối với cô rất tốt, mà cô thì đem những ủy khuất lúc nhỏ khi dễ lại anh, vì vậy Đan Triết Điển mới gọi cô là gái dữ.

Nếu không phải Đan Triết Điển trở thành em rể cô, phải ngoan ngoãn gọi cô một tiếng chị ba, có lẽ cả đời Đồng Tử Lâm đều phải bị gọi là gái dữ rồi.

Bất quá rất kỳ quái, tất cả mọi người luôn nghĩ cô đối với Hắc Nhược Hoành không tốt, thế nhưng không có người nghĩ Hắc Nhược Hoành khi còn bé khi dễ cô rất đáng xấu hổ sao! Hiện tại nếu nói vậy người lớn sẽ nói đó là chuyện lúc nhỏ rồi, làm gì còn nhớ rõ rõ ràng như vậy?

Hay đi hỏi Hắc Nhược Hoành cái người trong cuộc này, Hắc Nhược Hoành có lẽ cũng không nhớ rõ, nhưng cô chính là nhớ kỹ! Sở dĩ anh không để tâm đến chuyện nhỏ…

Được rồi, cô thừa nhận, mình là một người ích kỷ, là người phụ nữ hẹp hòi!

Bất quá tỉ mỉ nhớ lại một chút, kỳ thật chuyện lúc nhỏ cô cũng không nhớ rõ ràng, nhưng về sân khấu kịch, cô nhớ rất rõ ràng.

Bởi vì trước nhiều người cô bị mất mặt mũi, cô là Đồng nhị tiểu thư có chết cũng không cho phép người khác chà đạp! Thật không biết tính cách không tốt này cô di truyền tứ ai.

Vốn hội trường đang náo nhiệt dần dần an tĩnh, cô bừng tỉnh, thời gian cũng qua hai tiếng, Đồng Tử Lâm không phản ứng kịp nhìn đồng hồ trên tay.

Nhà trẻ rất nhỏ, cho nên ngay cả sân khấu cũng nhỏ, hai bên không có màn che, có thể nói là đặc biệt khó khăn cho các diễn viên nhí biểu diễn, nhưng Đồng Tử Lâm vẫn khanh khách cười không ngừng.

Điện thoại bị cô chuyển sang chế độ rung, cô không biết có người gọi tới, cho đến một giờ sau khi vở kịch kết thúc, cô mới nhìn thấy Hắc Nhược Hoành gọi nhỡ mấy cuộc, Vì vậy cô gọi lại cho anh, “Sao?”

Hắc Nhược Hoành bởi vì tìm không được cô đang muốn nổi điên, chợt vừa nghe tiếng nói cô mang theo nụ cười, anh quát: “Chết tiệt, em đã đi đâu?”

“Em đang ở nhà trẻ xem kịch, thực sự rất buồn cười.” Trên cơ bản, truyện cổ tích các bạn nhỏ diễn phi thường kỳ quái, nhưng chỉ là phần này thấy tức cười làm cho cười mãi không thôi, cô đột nhiên nhớ lại, khi còn bé mọi người điều không phải đang cười nhạo cô, có lẽ là bởi vì anh diễn non nớt nên mới thoải mái cười to.

Bên kia điện thoại Hắc Nhược Hoành cảm giác quạ đen bay đầy trời, anh không nghĩ tới tính Đồng Tử Lâm trẻ con quá, “Hiện tại ở nơi nào?”

“A?” Đồng Tử Lâm chậm vỗ một cái suy nghĩ một chút, “Ừ, em cũng không biết, hình như là nhà trẻ Nhạc Nhạc.”

Cái gì gọi là cô cũng không biết!”Em đợi anh ở đó, anh sẽ đi tìm em.” Rời Đồng thị chỗ không xa hình như là có một nhà trẻ Nhạc Nhạc thì phải.

Đồng Tử Lâm le lưỡi, biết mình tránh không được một trận lời giáo huấn này. Cô nên sớm nhận tội một chút, “Em, trên người không có tiền nha…”

“Làm sao lại không có tiền!” Anh nổi giận chất vấn.

“A, còn có điện thoại di động của em cũng sắp hết pin…” Quả nhiên! Nói còn không có nói, điện thoại di động tự động tắt nguồn. Đồng Tử Lâm nhíu mi, suy nghĩ một chút, cảm giác mình thật là lợi hại, miệng vừa nói đã thành hiện thực.

“Này?” Cả khuôn mặt Hắc Nhược Hoành đều đen, “Tìm được em, không đánh em một trận không được!”

Lúc Hắc Nhược Hoành dọc theo đường tìm được cái nhà trẻ nhỏ vô cùng, thì Đồng Tử Lâm đã đứng ở cửa, nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây. Xe của anh chạy đến trước mặt cô, anh thấy khuôn mặt cô cười đến ngọt ngào, “A Hoành…”

Anh hừ cũng không hừ một tiếng, “Lên xe!”

Đồng Tử Lâm ngoan ngoãn lên xe, “A Hoành, người ta thật là đói…” Đi bộ nhiều như vậy, lại xem hết một vở kịch, căn bản buổi chiều nay cô không có thời gian ăn uống gì cả.

Anh lạnh lùng nói: “Còn biết đói sao?”

“Ôi! Người ta cũng không phải cố ý không để ý tới anh, anh sao nhỏ mọn như vậy!” Đồng Tử Lâm trước hết làm khó dễ.

Anh keo kiệt? Hắc Nhược Hoành tức đến mí mắt đều đập mạnh vài cái, ” Đồng Tử Lâm,em đã là người trưởng thành, có thể không để cho anh lo lắng nữa được không?” Từ lần trước cô thiếu chút nữa bị tên lang thang cướp giật, sau đó anh rất lo lắng cho cô.

Đồng Tử Lâm cười gượng, “Được rồi, là em không tốt, là em không nên đi xem kịch gì đó, không nên làm cho điện thoại hết pin, đều là em không tốt rồi!”

Trái nhất câu cô không tốt, phải nhất câu cô không tốt, Hắc Nhược Hoành không có nghe ra cô trong giọng nói có sự áy náy, nói rõ ràng hết thảy đều là vận mạng sai, không phải là cô sai.

Chuyện lần trước, Đồng Tử Lâm đã sớm quên mất, cô không nghĩ tới Hắc Nhược Hoành so với cô người đương sự còn lo lắng sợ hãi hơn, cô không khỏi thả mềm tiếng nói, “Sau này, em sẽ ngoan ngoãn báo cáo mọi chuyện với anh, có được hay không?”

“…” Người đàn ông không dễ dàng tha thứ cho cô.

“Này, A Hoành, anh còn như vậy thì hơi quá đáng!”

“…”

Ai, được rồi, cô chịu thua, cô thất bại.

Khi xe dừng đèn đỏ, cô liền chủ động hôn lên môi của anh, kinh ngạc vì đôi môi lạnh ngắt của anh, cô mới biết được anh thực sự sợ, áy náy như thủy triều kéo tới.

Tay anh duỗi tới, cũng không như trước kia ôm cô, mà là đẩy cô ra, gầm nhẹ một tiếng, “Đừng mơ tưởng dùng một cái hôn để làm anh hết giận em!”

Không xong, lúc này thực sự không cẩn thận đạp phải cái đuôi hỏa long… Anh tức giận như vậy, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cô không nên vào lúc này còn cười kích thích, thế nhưng trong giọng nói vẫn còn tiếng cười của cô: “Đừng tức giận, em cũng không phải cố ý nha… Em chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện chúng ta khi còn bé…”

Cô dừng lại, len lén nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, “Em nhớ đến chúng ta khi còn bé cùng nhau diễn “Cô bé Lọ Lem”, anh còn nhớ hay không?”

Người đàn ông không nói tiếng nào, Đồng Tử Lâm coi như anh đã quên mất, dù sao cái loại chuyện này cũng chỉ có cô cái người lòng dạ hẹp hòi mới có thể ghi hận thôi.

“Anh lúc đó khi dễ em, còn khiến em từ vai chính thành vai phụ, bị người ta nhạo báng…” Cô lên án, người đàn ông vẫn không có phản ứng, “Sở dĩ anh không thể trách em không chấp nhận yêu anh, ai bảo anh từ nhỏ không chịu cho em một ấn tượng tốt.” Cuối cùng, Đồng Tử Lâm không quên đem tất cả trách nhiệm đều chối từ một cách sạch sẽ.

Người đàn ông chuyên chú nhìn tình hình giao thông, đối với cô nửa thật nửa giả nói một mực mắt điếc t

tai ngơ.

Đồng Tử Lâm bất mãn nhíu mi, đối với người nào đó trầm mặc kháng nghị, cô rốt cục bất mãn, “Hắc Nhược Hoành, anh còn như vậy em sẽ không để ý anh!”

Người đàn ông đem xe lái vào bãi đỗ, dừng xe xong hướng về phía thang máy đi, Đồng Tử Lâm lúc này mới chú ý tới anh không có đưa cô về nhà, mà là tự chở cô về nhà của anh.

Ừ, anh hình như cũng không có ý định mời cô lên nhà chơi. Đồng Tử Lâm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, mặt dạn mày dày theo sát anh lên lầu, anh lại trực tiếp đem cô nhốt ở trước cửa.

Chẳng bao lâu sau, Đồng Tử Lâm cảm thấy ủy khuất! Nếu như từ trước, cô nhất định sẽ đánh người đàn ông này một trận, nhưng là bây giờ anh bị thương, cô yêu thương anh như vậy làm sao xuống tay được!

Vì vậy, cô thành mèo con đáng thương không nhà để về, trên người cô không có đồng nào, chỉ có đôi chân, cũng không thể để cho cô đi bộ về nhà nha! Điện thoại di động lại không còn pin, cô không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, đơn giản ngồi ở trước cửa của anh, đêm khuya Đài Bắc mang theo một chút gió lạnh, cô lôi kéo áo khoác, bỉu môi, ở trong lòng đếm một chút.

Một, hai… Một trăm, một trăm lẻ một… Bảy trăm… Đồng Tử Lâm đầu càng ngày càng nặng, cái trán nhẹ để trên đầu gối, trong lúc mơ mơ màng màng, có người ôm lấy cô, cô lập tức đưa tay ôm lấy cổ người đó, lẩm bẩm thì thầm một tiếng: “Đồ tồi!”

Đem cô nhốt ở trước cửa, Hắc Nhược Hoành ở trong phòng uống một ly whisky, mới đem tâm tình của mình bình tĩnh lại.

Người phụ nữ này nhất định không để cho anh nhẹ nhõm, mang theo cô bên mình giống như mang theo quả boom bên mình vậy, lời thì thầm vang lên không ngừng, khiến cho anh vội vàng xao động không thoải mái.

Thật là đối với cô nhẫn tâm, anh lại làm không được, ai bảo người phụ nữ này cho dù sẽ hung dữ, sẽ khiến anh lo lắng, anh cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đáng đời anh mắt bị mù, thích tiểu ác ma khoác da người này.

Yêu một người cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ nhất là yêu một người sau đó phải làm như thế nào để buông tay người đó!

Nếu như có thể buông tay, lúc không thích anh, anh liền sớm kiêu ngạo quay đầu rời đi, nếu như có thể buông tay, lúc cô rời đi một năm kia, anh đã sớm tìm người mới sống hạnh phúc mỹ mãn để cho cô đố kị.

Vấn đề là anh làm không được, cũng không có chuyện nếu như.

Mở cửa, vừa nhìn thấy cô chưa rời đi, trong lòng anh ngập tràn hạnh phúc lập tức cũng bước ra ngoài, anh rõ ràng rất tham lam, do cô lưu lai chứ không rời đi làm cho anh nghĩ, được rồi, lúc này đây tha thứ cô đi!

Thật là tự gây nghiệp chướng không thể sống, chính anh gây phiền cho mình mà!

Cô tỉnh lại, khi anh chuẩn bị đem nàng đặt trên giường lớn mềm mại thì cô mở mắt to mông lung, “A Hoành…”

Anh tức giận hừ lạnh.

“Anh không tức giận nữa hả?”

Đã biết sau này Đồng Tử Lâm giận dữ, nhưng thời khắc này Đồng Tử Lâm như ánh trăng khuyết, kìm lòng không đậu làm người ta buông tất cả phòng bị.

“Không tức giận thì tốt rồi.” Cô nở nụ cười, miệng cười như trẻ con hồn nhiên.

Anh thiếu chút nữa đã bị mê hồn, “Không tức giận… Lâm Lâm, về vở kịch “Cô bé Lọ Lem”, rất xin lỗi, anh chỉ là thích em, muốn hấp dẫn ánh mắt của em..” Ánh trăng vén lên, anh kìm lòng được nói hết.

Đồng Tử Lâm len lén cười mỉm, cô đang chuẩn bị hung hăng đánh anh, dám để cho cô ngủ ở trước cửa, không muốn sống sao!

Lời xin lỗi vừa nói ra khỏi miệng anh, tay cô trên không trung hơi chậm lại, cô nháy nháy mắt, mang theo khó hiểu, anh vừa nói cái gì?

“Mỗi một chuyện liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ… Chỉ là anh dùng sai phương pháp thôi… Anh nghĩ đến em sẽ thích anh…”

“Vì sao em phải thích nam sinh khi dễ em chứ?”

“Anh nghĩ em là người miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.” Sau lại mới biết được thật sự cô không thích anh.

“Em cũng không phải loại phụ nữ làm ra vẻ này.” Cô luôn luôn dám nói dám làm.

“Đúng, anh sai rồi.” Anh nghe theo cô, dựa trên người cô làm nũng.

Cánh tay để trên người cô bắt đầu rục rịch, Đồng Tử Lâm nguy hiểm híp mắt, dự định tính sổ, “Em nhớ kỹ anh còn muốn em uống thuốc tránh thai!”

” Lần đó là anh cáo mượn oai hùm.” Anh lập tức làm sáng tỏ.

” Bây giờ cũng không thấy anh dùng biện pháp tránh thai nha.”

Hắc Nhược Hoành lập tức vô tội nhìn cô, “Em cũng không có dị nghị.”

Đúng rồi, cô cũng không có dị nghị, Đồng Tử Lâm thở dài một hơi, trước đây cũng không thấy cô thích con nít, nhưng khi em gái cô sinh đứa con trai nhỏ, cô liền muốn làm mẹ, trong lòng nghĩ có cũng tốt vô cùng.

Cho nên anh liền quyết định tự nhiên mà vậy.

Bất quá cô vẫn không có quên người đàn ông này dám đóng cửa nhốt cô bên ngoái, “Anh đem em nhốt ở cửa.” Cô lẩm bẩm nói.

“Là em sai trước, để cho anh lo lắng, hại anh vượt đèn đỏ mấy lần.”

Đúng a, đó chính là cô không đúng! Đồng Tử Lâm thực sự muốn nín thở cho mình chết đi, nghe anh cãi lại một phen, cô nghĩ cái gì cũng là cô sai rồi.

” Hắc Nhược Hoành, anh khi dễ em!”

“Không có!” Này không phải là gọi khi dễ.

“Ngay cả có… Đừng a…”

Cái gì gọi là khi dễ? Thương yêu Lâm Lâm… Anh chưa từng học qua cái từ này mà!

Chương 10

Hắc Nhược Hoành biết cả đời này của mình không cách nào buông tay đối với Đồng Tử Lâm, anh đã thật sự bị cô giam cầm linh hồn, lưỡi mang theo mùi rượu husky tiến vào trong miệng của cô, nụ hôn của anh và người của anh giống như nhau, thích nhất là giả heo ăn con cọp.

Đầu lưỡi dò vào trong miệng của cô, tựa như dò xét vòng một vòng, sau khi tìm được cái lưỡi của cô, lập tức giống như gấu đen sau khi ngủ đông, khí thế rào rạt.

Vốn còn muốn tranh một thắng hai thua cô ngẩng đầu lên, cam tâm tình nguyện cho anh hôn, thậm chí chủ động lè lưỡi, cùng anh vũ động.

Hai cánh tay của anh đem cô ôm ở trên người của mình, lý trí trong khoảnh khắc biến mất hoàn toàn, theo bản năng của thân thể, bàn tay cởi y phục của cô, làm cô trần trụi nằm ở trong ngực của mình, hang sói nhẹ nhàng áp sát vào hai vú no đủ của cô.

Không có bất kỳ trở ngại nào, bàn tay trực tiếp để trên vú của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát qua lại vài cái, có thể cảm nhận nhạy cảm đột nhiên cứng rắn của cô.

Hai cánh tay mảnh khảnh người phụ nữ vô lực rủ xuống ở trên bờ vai của anh, đầu lưỡi anh ở trong miệng của cô không ngừng phác thảo, cô lui ra cẩn thận, không lưu loát, nhiệt tình đáp lại anh, lưỡi hồng cùng anh nhiệt liệt quấn quít.

Anh hơi rời khỏi môi của cô, môi mỏng di chuyển xuống dưới, cẩn thận ở trên

Thông Tin
Lượt Xem : 2777
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN