--> Gặp Em Dưới Mưa Xuân - game1s.com

Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Lý Hoan kia ra, để anh ta chẳng còn thời gian đi chơi với Phạm Tiểu Đa nữa”.

Vũ Văn Thần Quang cười ha hả: “Ý kiến rất hay, làm cho tên Lý Hoan kia không có thời gian, không thể nào đóng vai bạn trai của Phạm Tiểu Đa nữa. Hì hì, để xem cô ấy lấy ai ra làm lá chắn tiếp theo”. Ngẫm nghĩ một lát, Vũ Văn Thần Quang nói: “Nếu Phạm Tiểu Đa lại mọc ra bạn trai khác thì làm thế nào?”.

Thần Hy thở dài: “Em không có lòng tin với mình như vậy sao? Lý Hoan là người có tài, nhìn cũng không đến nỗi nào, muốn tìm một người có thể đọ được với em sao nhanh như vậy được?”. Nói rồi lườm Vũ Văn Thần Quang một cái rõ mạnh: “Nếu giữ chân được Lý Hoan rồi em vẫn không tìm được thời gian để chinh phục Phạm Tiểu Đa thì hãy nhổ tóc mà treo cổ lên cho rồi!”.

Thế là hai chị em cùng lên kế hoạch.

Chương 22

Hễ có thời gian, cô lại nhớ tới những chuyện khi ở cùng với Thần Quang, lại nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp ấy. Hôm đó, Vũ Văn Thần Quang còn hôn lên má cô ấy. Anh ta thực sự là không chỉ hôn một mình mình, trong lòng Phạm Tiểu Đa thấy vô cùng trống trãi.

Hôm ấy Lý Hoan rất vui, có một vụ làm ăn tìm đến tận cửa, mà lại là vụ làm ăn với nhà họ Vũ Văn. Cậu vui mừng hớn hở nghĩ: “Thì ra chuyện đóng giả bạn trai của Phạm Tiểu Đa cũng không uổng phí, lại còn kiếm ra tiền”.

Đến công ty của nhà họ Vũ Văn, cậu lập tức được đưa tới phòng khách, nhân viên tiếp đón tỏ ra rất ân cần. Trong lòng Lý Hoan thầm nghĩ, cậu rất muốn thấy cảnh Vũ Văn Thần Quang phải xuống nước hạ giọng với mình.

Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng giày cao gót, ngẩng đầu lên, thì ra chính là bạn gái của Vũ Văn Thần Quang mà cậu gặp hôm trước ở cửa hiệu thời trang! Hôm nay đối phương ăn mặc rất đứng đắn, nghiêm túc, tóc được búi lên, váy ngắn để lộ đôi chân thon dài, mịn màng, Lý Hoan chỉ còn biết ngây người nhìn. Đúng lúc ấy thì người phụ nữ kia lên tiếng: “Chào anh Lý, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tên tôi là Vũ Văn Thần Hy, chị gái của Vũ Văn Thần Quang”.

Lý Hoan ngây ra, mỹ nhân nhìn thì có cảm giác ít tuổi hơn mình này lại chính là người con cả thông minh, tài giỏi của gia đình họ Vũ Văn trong lời đồn của thiên hạ sao? Hôm ấy cô ta giả làm người yêu của Vũ Văn Thần Quang để làm cho Phạm Tiểu Đa không vui?

Thần Hy ngồi xuống đối diện với Lý Hoan, rồi dịu dàng nói với cậu: “Hôm nay chúng ta bàn chuyện làm ăn đã”.

Lý Hoan lại ngây ra, không nói lời nào.

Chuyện làm ăn thì phải bàn thôi, cậu phải kiếm tiền. Vũ Văn Thần Hy rất thoải mái, sau vài ba câu, lập tức nói chuyện giao dịch với Lý Hoan. Cậu thấy hơi khó hiểu, Vũ Văn Thần Hy không hề lộ ra chút nào là sẽ nhân chuyện này lôi Phạm Tiểu Đa vào cuộc, dường như đó chỉ là một vụ làm ăn rất bình thường. Điều kiện đưa ra cũng cực kỳ hợp lý, không dành thêm cho Lý Hoan chút lợi ích nào nhưng cũng không ép người, chặn cửa.

Vũ Văn Thần Hy rất thích thái độ của Lý Hoan trong làm ăn. Bàn chuyện xong, Thần Hy nói với cậu: “Sau khi thảo hợp đồng xong, tôi sẽ bảo thư ký thông báo cho anh. Vốn dĩ cũng không cần tôi phải thỏa thuận cùng anh, nhưng tôi nghĩ, chắc anh cũng đã biết nguyên nhân. Tôi vì em trai nên muốn tiếp xúc với tình địch của nó xem thế nào”.

Thần Hy khá thẳng thắn, Lý Hoan cảm thấy như vậy hoàn toàn bình thường. Sau khi bàn xong chuyện chính, bản tính dẻo miệng vốn có lại trỗi dậy, cậu cười nói với Thần Hy: “Cô cảm thấy tôi là người thế nào?”.

Thần Hy cười: “Tôi cảm thấy anh Lý là người tuổi trẻ tài cao, làm việc rất khôn khéo, nghe nói anh cũng rất giỏi ăn nói, là người trọng chữ tín. Không biết anh có thể nói thật cho tôi biết, quan hệ của anh với Phạm Tiểu Đa như thế nào không? Chuyện bạn trai bạn gái không cần nói lại nữa”.

Những lời của Thần Hy khiến Lý Hoan không thể nói ra rằng giữa cậu và Tiểu Đa đang yêu nhau. Lý Hoan cảm thấy cách nói thẳng của Thần Hy là biện pháp tốt nhất để cậu nói sự thật, hơn nữa, thái độ cũng rất chân thành. Rõ ràng là hình ảnh của một người chị tốt vì em.

Lý Hoan cười, nói với Thần Hy: “Thực ra, tôi cũng rất muốn biết về Vũ Văn Thần Quang, tôi sợ cậu ấy ăn hiếp Tiểu Đa. Thế này đi, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi mời cô ăn cơm được không? Vừa ăn, chúng ta vừa nói chuyện?”.

Thần Hy nhận lời rất thoải mái.

Lý Hoan cũng không ngốc, Vũ Văn Thần Hy tìm đến cậu là vì muốn điều tra sự việc tỉ mỉ và cụ thể, hay còn có mục đích gì khác? Cậu gọi điện cho Tiểu Đa: “Tiểu Đa, hôm nay em tự về nhà nhé, anh có chút việc”.

Tiểu Đa nói, biết rồi, sau đó tắt máy.

Mấy hôm nay Lý Hoan thường xuyên đưa đón cô. Cậu là người hay nói, chỉ bằng mấy lời thôi cũng có thể khiến không khí sôi nổi và làm cô vui hẳn lên. Ăn rồi cười, về đến nhà đặt mình là ngủ ngay, chẳng còn thời gian đâu để nghĩ đến Vũ Văn Thần Quang nữa, mà cô cũng không muốn nhớ tới. Nhưng hôm nay Lý Hoa

Hoan không tới đón, trong chốc lát Tiểu Đa không biết làm gì để tiêu hết thời gian.

Hễ có thời gian, cô lại nhớ tới những chuyện khi ở cùng với Thần Quang, lại nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp ấy. Hôm đó, Vũ Văn Thần Quang còn hôn lên má cô ấy. Anh ta thực sự là không chỉ hôn một mình mình, trong lòng Phạm Tiểu Đa thấy vô cùng trống trải.

Ra khỏi cổng cơ quan với vẻ ủ rũ, Tiểu Đa chậm rãi đi dọc theo con phố, cô không biết về nhà lúc này sẽ làm gì. Bây giờ, nhà đang là thiên đường của anh Sáu và Ngô Tiêu, cô về nhà chưa nói đến chuyện quấy rầy hai người ấy, cái chính là Ngô Tiêu sẽ túm lấy cô để hỏi tình hình. Phạm Tiểu Đa không muốn nói đến Vũ Văn Thần Quang, càng không muốn nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh anh.

Đi mãi, đi mãi, chợt thấy có vỏ lon trên đất, Phạm Tiểu Đa giơ chân đá, chiếc vỏ hộp bay lên. Tiểu Đa chợt nhớ đến lần thứ hai gặp Vũ Văn Thần Quang, cô cũng đá vỏ lon như thế này và nó đã bay tới xe của Vũ Văn Thần Quang, khiến còi báo động trên xe kêu ầm ĩ. Đang nghĩ như vậy, chợt thấy chiếc lon leng keng lăn trở lại.

Tiểu Đa cúi đầu, không hiểu sao chiếc lon quay trở lại chân cô, nhấc chân đá nó lần nữa, thế rồi cô nghe thấy một tiếng kêu ré lên. Tiểu Đa giật thót mình, đá vào người nào đó rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn. Vũ Văn Thần Quang đang ôm mặt đứng ngay trước cô, kêu lên: “Ôi, mắt của tôi!”.

Tiểu Đa cuống lên, vội chạy tới: “Bị văng vào mắt à? Xin lỗi, tôi không biết anh đang đứng ở đây. Có nghiêm trọng lắm không?”.

Hồi nhỏ, Tiểu Đa đã từng thấy các bạn trai chơi bắn súng cao su, có bạn bị bắn trúng mắt, suýt nữa thì mù. Cô rất lo cho Vũ Văn Thần Quang.

Vũ Văn Thần Quang nghe thấy Tiểu Đa hỏi như vậy, càng rên rỉ to hơn: “Đau chết mất thôi”.

Phạm Tiểu Đa cuống lên, kéo tay của Vũ Văn Thần Quang, định xem anh bị thương như thế nào. Anh thấy Tiểu Đa như vậy, trong lòng rất vui, bỏ tay xuống cười hà hà.

Phạm Tiểu Đa thấy anh đùa làm mình lo cuống cả lên, cô hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Vũ Văn Thần Quang thấy Phạm Tiểu Đa nổi giận, bèn chạy theo xin lỗi: “Anh đùa em thôi mà. Chỉ đùa một chút, Tiểu Đa đâu có nhỏ nhen vậy. Ai mà biết được em lo cho anh như thế?”.

Phạm Tiểu Đa bĩu môi: “Ai thèm lo cho anh? Dù đó là ai thì tôi cũng đều lo như vậy”.

Thần Quang trong lòng rất vui: “Nhưng vừa rồi em chỉ lo cho một mình anh thôi”.

“Đó là vì tôi lo mình gây ra họa, đôi mắt là thứ vô cùng quý giá, tôi sợ mình không trả được tiền thuốc!”

“Không sao, nếu anh bị thương, anh sẽ không bắt em trả tiền thuốc đâu, cũng sẽ không giận em.”

“Anh nói đấy nhé?”

“Tất nhiên!”

Phạm Tiểu Đa đá mạnh vào chân Vũ Văn Thần Quang: “Anh mà giận tức là nuốt lời, nuốt lời thì sẽ bị béo phì, anh biết điều đó không? Nếu anh mà nuốt lời, anh sẽ trở thành một người béo phì!”. Nói xong bèn phì cười.

Vũ Văn Thần Quang xoa xoa bắp chân, nhìn Tiểu Đa cười, bụng nghĩ, cú đau này cũng đáng!

Anh nhìn cô dịu dàng: “Bây giờ hả giận rồi chứ? Không giận anh nữa chứ? Không lấy anh chàng Lý Hoan ấy ra để chọc tức anh nữa à?”.

Phạm Tiểu Đa nghe câu đó, chợt nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp hôm trước. Cơn giận dữ lại bùng lên: “Lý Hoan là người mà tôi dùng để chọc tức anh đấy, nhưng điều đó chẳng có liên quan gì đến việc tôi không để ý đến anh. Những người lăng nhăng trêu hoa ghẹo nguyệt chỗ này chỗ khác như anh, tôi mới chẳng thèm để ý!”.

Vũ Văn Thần Quang nghĩ, hỏng rồi, chắc hẳn Tiểu Đa đã hiểu lầm quan hệ giữa anh và chị gái. Tiểu Đa ghen, điều đó khiến anh rất vui, nhưng việc Tiểu Đa hiểu lầm rồi không thèm đếm xỉa đến anh mà anh lại cứ trêu cô thì không ổn, vì thế Thần Quang định lên tiếng giải thích với cô.

Nhưng Phạm Tiểu Đa không cho anh thời gian, cơn giận dồn nén suốt trong mấy ngày nay bùng lên, cô quay người chạy sang phía bên kia đường. Vũ Văn Thần Quang nhìn đường phố đông người qua lại, nghĩ nếu mình chạy đuổi theo, với tâm trạng hiện tại của cô ấy, chắc chắn Tiểu Đa sẽ kêu mình làm chuyện xấu với cô ấy, như thế không biết bao nhiêu người sẽ nhảy ra trừng trị mình.

Vũ Văn Thần Quang cười đau khổ nhìn theo Phạm Tiểu Đa đã chạy xa, bụng nghĩ thầm, khi phụ nữ mà nổi cơn ghen thì đúng là vô lý không thể nói được. Muốn giải quyết vấn đề này, tốt nhất vẫn nên để chị Thần Hy ra mặt. May mà đó là chị ruột, nếu không lại tùy tiện lôi một người phụ nữ khác, thì dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết oan.

Vũ Văn Thần Quang không biết rằng trong lúc đó chị gái mình và Lý Hoan đang nói chuyện rất vui vẻ, hơn nữa còn đạt tới một thỏa thuận. Phải đẩy anh tới đống lửa, phải tận dụng Tiểu Đa để trị cho Vũ Văn Thần Quang tới lúc ngoan ngoan phục tùng thì thôi.

Lý Hoan mời Thần Hy ăn cơm, rồi nói một cách rất thẳng thắn: “Mọi điều kiện của cậu em trai cô đều rất tốt, tôi chỉ lo Tiểu Đa bị tổn thương”.

Thần Hy cười, nói: “Vì thế anh mới giúp Phạm Tiểu Đa cho Thần Quang nếm mùi cay đắng?”.

Lý Hoan hoàn toàn không phủ nhận: “Đúng thế, đàn ông hiểu đàn ông nhất. Tiểu Đa vừa mới đi làm, hầu như chưa hiểu gì về mặt trái của xã hội, Vũ Văn Thần Quang là người đàn ông đầu tiên cô ấy gặp và thấy rung động, cứ như vậy lao đầu vào, nếu tình cảm của Vũ Văn Thần Quang không kiên định, thì Phạm Tiểu Đa chưa biết chừng sẽ phải nhảy xuống sông mất”.

Thần Hy bảo vệ em trai theo bản năng: “Phạm Tiểu Đa cũng là cô gái đầu tiên mà tôi thấy Thần Quang chú ý nhiều đến như vậy. Điều kiện của nó tốt, nên những cô gái chạy theo nó cũng rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là nó lăng nhăng”.

Lý Hoan nhìn Thần Hy nghĩ, người phụ nữ này trong làm ăn luôn là người mạnh mẽ, nhưng sao trong tình cảm lại đơn giản thế? Cậu kiên nhẫn giải thích với Thần Hy: “Không phải là tôi nói anh ta lăng nhăng, mà tôi lo Vũ Văn Thần Quang ăn thứ ngon quen rồi, được phụ nữ tâng bốc thành thói xấu, đột nhiên gặp một người thuần khiết như Tiểu Đa, thấy mới mẻ, nhưng đến khi cảm giác mới mẻ đó qua đi, anh ta sẽ phát hiện ra rằng, tình cảm của mình đối với Tiểu Đa chỉ là thích thú trước sự mới mẻ. Anh ta thực sự có thể xác định chắc chắn tình cảm của mình đối với Tiểu Đa không?”.

Vũ Văn Thần Hy nghĩ, những lời của Lý Hoan phần nào cũng có lý. Phạm Tiểu Đa nhìn qua thấy rất bình thường. Thần Quang lại là một người đàn ông ưu tú như vậy, liệu nó có thực sự như lời Lý Hoan nói không? Thần Hy bèn hỏi Lý Hoan: “Vậy trước đây anh thích điểm gì ở Phạm Tiểu Đa?”.

Lý Hoan cười ha hả, nghĩ đến vẻ thảm hại của mình trong thời gian theo đuổi Tiểu Đa. Cậu đáp không giấu giếm: “Lúc đầu cũng rất tò mò, tôi nghe anh trai Tiểu Đa nói cô ấy chẳng khác gì tiên nữ, tôi cảm thấy Phạm Tiểu Đa không phải là người nhã nhặn, thanh lịch như vậy, nhưng tiếp xúc rồi thì phát hiện ra cô ấy rất đáng yêu. Điểm này hoàn toàn không giống những cô gái khác”.

“Vậy thì Thần Quang có thể cũng thế?”.

“Tôi như vậy, nhưng không hẳn là Vũ Văn Thần Quang cũng như vậy! Hơn nữa phải nói rằng, đàn ông thường thích có những thứ mình chưa có được, nếu anh ta theo đuổi Tiểu Đa, Tiểu Đa nhào vào lòng rồi, cứ cho rằng anh ta thích Tiểu Đa, nhưng với tính cách ngang tàng như Thần Quang, sau này không còn hễ gọi là đến hễ sai là đi với Tiểu Đa nữa, thì sẽ thế nào?” Lý Hoan vẫn lo cho sau này.

Thấy Lý Hoan một lòng bảo vệ Tiểu Đa như vậy, Vũ Văn Thần Hy không khỏi thấy ngưỡng mộ. Phạm Tiểu Đa thật hạnh phúc, cô ấy đã gặp được một người đàn ông dù theo đuổi thất bại nhưng vẫn đối xử với cô ấy rất tốt! Thần Hy nghĩ, giá như có một người đàn ông bảo vệ mình như vậy thì thật là tốt. Phụ nữ làm ăn là một chuyện, cuối cùng vẫn cần tìm người đàn ông yêu thương, che chở cho mình. Thần Hy lắc đầu, tiếp đó nói với Lý Hoan: “Nhưng tôi là chị gái của Thần Quang, tôi không thể cứ ngồi nhìn. Nếu bây giờ Thần Quang đã thích Phạm Tiểu Đa, thì chắc chắn tôi sẽ giúp nó. Lập trường của chúng ta không giống nhau, anh giúp Phạm Tiểu Đa, tôi giúp em trai mình. Những điều lo lắng của anh, tôi biết, chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé?”.

Vũ Văn Thần Hy bất giác bộc lộ bản tính của người làm ăn. Lý Hoan nhìn ánh sáng lóe lên trong đôi mắt cô ấy, khuôn mặt thỉnh thoảng lại toát ra vẻ hút hồn của phụ nữ, trong bụng thầm nghĩ, hai chị em nhà Vũ Văn đúng là những người hiếm thấy. Con trai thì tuấn tú, con gái thì yêu kiều, tình cảm. Nghe Thần Hy nói đến cuộc trao đổi, cậu cảm thấy rất hứng thú.

“Thần Quang về nước đến nay đã gần một năm rồi, nhưng vẫn không chịu bắt tay vào việc của gia đình. Anh thấy đấy, tôi phải một mình gánh vác cũng rất mệt. Phạm Tiểu Đa cũng thích Thần Quang, giúp cô ấy nắm giữ được Thần Quang, cởi bỏ mối lo của anh, mọi người đều vui. Nhưng tôi có một điều kiện, đó là phải để Phạm Tiểu Đa thuần phục Thần Quang, để nó ngoan ngoãn trở về hỗ trợ công ty, anh thấy thế nào?” Vũ Văn Thần Hy nói không úp mở.

Lý Hoan cảm thấy đó là một kế hoạch khả thi, để cho những người tình được ở bên nhau chẳng có gì không tốt, chỉ cần nhìn thấy rõ tình cảm của Vũ Văn Thần Quyang, để anh ta không thể tùy tiện bắt nạt Tiểu Đa, đó là việc tốt. Nếu Phạm Tiểu Đa có thể thuần phục Vũ Văn Thần Quang, bảo được anh ta trở về công ty thì đó sẽ là minh chứng. Hơn nữa, Lý Hoan nhìn Vũ Văn Thần Hy trước mặt thấy trong lòng hơi xót thương.

Cậu đồng ý một cách vui vẻ. Hai người bàn kỹ một hồi, bữa ăn trở nên vô cùng vui vẻ. Trong lòng cả hai đều có ấn tượng tốt về nhau.

Chương 23

Lần thứ ba, cuối cùng Phạm Tiểu Đa đã có được nụ hôn nồng nhiệt và lãng mạn như trong tưởng tượng của cô.

Hôm nay Lý Hoan đi đón Tiểu Đa, sau đó lái xe đưa cô ra ngoại ô. Phạm Tiểu Đa hỏi cậu: “Anh Hoan, chúng ta đi đâu vậy?”.

Lý Hoan cười: “Đưa em đi ngắm cảnh”.

Xe chạy thẳng tới một căn biệt thự để nghỉ dưỡng ở ngoại ô. Tiểu Đa chưa tới nơi này bao giờ. Biệt thự trông rất xinh xắn, phía sau lưng có một hàng cây và thảm cỏ, ở giữa thấp thoáng mấy căn biệt thự. Tiểu Đa xuống xe, thấy có một con nai đang ăn cỏ, còn có cả mấy con công nữa, cô vui mừng chạy tới định trêu chúng. Cô khẽ khàng đi tới gần con nai, nó vẫn không biết gì. Tiểu Đa thận trọng đặt tay lên mình nó, con nai cũng không chạy, mà cứ ngước đôi mắt ngơ ngác lên nhìn, lòng bàn tay cô truyền đến một cảm giác ấm nóng, Tiểu Đa thích thú phá lên cười.

Lý Hoan nhìn ánh mặt trời chiếu trên người Tiểu Đa, cô và con nai đều đáng yêu như nhau. Cậu thầm nói với bản thân, phải khiến Tiểu Đa hạnh phúc, nhất định phải làm cho Tiểu Đa mãi vui như thế. Cậu cảm thấy những người trong nhà họ Phạm làm rất đúng, xã hội có nhiều thứ đen tối, nếu có thể tránh được, vì sao nhất định phải để cho Tiểu Đa biết chứ, có thể giữ cho cô trong sáng, đơn thuần như vậy, có gì không được? Vũ Văn Thần Quang có điều kiện rất tốt, chỉ cần anh ta thật lòng, anh ta có thể bảo vệ cho Tiểu Đa. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải làm cho anh ta trở thành con nai của Tiểu Đa.

Lý Hoan nhìn Tiểu Đa cười. Cậu cảm thấy đắc ý với kế hoạch mà mình và Vũ Văn Thần Hy đã bàn với nhau.

Gọi Tiểu Đa xong, Lý Hoan đưa cô đi ăn cơm.

Trong nhà hàng có rất ít người, Tiểu Đa vừa bước vào đã thấy ngay người phụ nữ xinh đẹp ấy. Chị ta đang cười, nhìn cô với Lý Hoan. Cô tưởng đó chỉ là tình cờ, không ngờ, Lý Hoan lại đưa cô tới trước mặt của người phụ nữ xinh đẹp ấy.

Chị ta nở nụ cười đẹp tuyệt trần khiến Tiểu Đa sững sờ: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tiểu Đa, tôi là Vũ Văn Thần Hy, chị gái của Vũ Văn Thần Quang”.

Phạm Tiểu Đa ngây người, rồi thốt lên: “Thì ra hôm ấy Vũ Văn Thần Quang cố ý lừa tôi. Anh ta lại trêu tôi rồi”.

Thần Hy kéo tay Tiểu Đa ngồi xuống: “Đúng thế, nhưng em cũng đã kéo Lý Hoan vào để cùng lừa nó”.

Tiểu Đa không nói gì nữa.

Thần Hy nói: “Thật ra, Thần Quang rất thích em”.

Tiểu Đa bắt đầu đỏ mặt.

“Em chẳng phải cũng thích Thần Quang nhà tôi sao?”

Mặt của Tiểu Đa càng đỏ hơn.

“Nhưng trong lòng em bất bình, vì lần nào cũng bị Thần Quang bắt nạt, đúng không?”

Tiểu Đa gật đầu.

“Chị sẽ giúp em trả thù, để sau này nó không bắt nạt em nữa”, Thần Hy dịu dàng nói với Tiểu Đa.

Phạm Tiểu Đa thấy lòng vui hẳn lên. Người phụ nữ xinh đẹp này không phải là bạn gái của Thần Quang, chị ấy nói Thần Quang thích cô, chị ấy còn hứa sẽ giúp cô trả thù. Cô nghĩ tới cảnh Thần Quang đâu đâu cũng như va đầu vào đá, bèn mỉm cười.

Thế là, một cảm giác sắt mới đã ra đời.

Về nhà, Phạm Tiểu Đa vẫn nghĩ, thiên thời địa lợi nhân hòa, phen này đúng là ông Trời đứng về phía mình.

Phạm Tiểu Đa vui vẻ chào tạm biệt Lý Hoan và Vũ Văn Thần Hy, rồi sải bước đầy sảng khoái về nhà.

Khi rẽ qua một tòa nhà, cô nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang đang đứng trước nhìn một đài hoa.

Ánh đèn chiều trên người anh, đổ bóng xuống thành vệt dài. Vũ Văn Thần Quang nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm. Anh đã chờ rất lâu.

Phạm Tiểu Đa nhớ đến thỏa thuận với Vũ Văn Thần Hy và Lý Hoan, cắn môi, cố nén để khỏi cười thành tiếng.

Vũ Văn Thần Quang bước nhanh về phía cô: “Sao muộn thế này mới về? Lại đi đâu với Lý Hoan phải không?”.

Giọng của Thần Quang mang vẻ chất vấn. Đây không phải là giọng nói mà Tiểu Đa muốn nghe. Phạm Tiểu Đa nhìn anh: “Anh lại dùng kiểu nói đó với tôi. Tôi và anh Lý Hoan có yêu nhau hay không, không liên quan đến anh!”.

Vũ Văn Thần quang trừng mắt. Tiểu Đa lại nói: “Khi anh trừng mắt nhìn người khác trông thật đáng sợ! Anh mà còn trừng mắt lên, tôi không thèm để ý đến anh nữa!”.

Vũ Văn Thần Quang hít một hơi để nguôi cơn tức giận, Phạm Tiểu Đa cứng đầu đến thế? Anh nhớ đến những lời phân tích của chị gái, chị nói phần nhiều là vì anh không nhường Phạm Tiểu Đa nên cô mới đối xử với anh như vậy. Vì thế, anh để ánh mắt dịu lại rồi khẽ nói: “Anh chờ em lâu lắm rồi”.

Trong lòng Phạm Tiểu Đa thấy ngọt ngào hẳn lên, cô nhớ rất kỹ lời của Vũ Văn Thần Hy, đó là dấu hiệu, cô cong môi nói: “Sao anh không đưa bạn gái xinh đẹp đi mua quần áo đi, đến đây đợi tôi làm gì?”.

Thần Quang nghĩ, quả nhiên là cô ghen vì chuyện đó, bèn giải thích với Tiểu Đa: “Đó là chị của anh. Anh nhìn thấy em và Lý Hoan nên tức giận quá thôi”.

Tiểu Đa cười khúc khích, cô sớm đã biết từ trước rồi, nhưng mặt vẫn cố làm ra vẻ khó coi: “Hôm nay là chị anh, ngày mai sẽ là ai đây? Ai mà biết được đó là thật hay giả? Anh tránh ra, tôi phải về nhà”.

Vũ Văn Thần Quang đâu chịu để cho cô đi, nếu bây giờ không giải thích rõ ràng thì về sau cô nhóc này sẽ càng không chịu nghe anh nói. Thần Quang bèn ôm lấy Tiểu Đa: “Sẽ không thế đâu, không có chuyện đó đâu, anh xin lỗi vì chuyện hôm đó được chưa?”.

Trong vòng tay của Vũ Văn Thần Quang, Tiểu Đa cảm thấy cái ôm ấy rất ấm áp, khi tựa vào đó cũng vô cùng dễ chịu, cô khẽ nói: “Em không biết gì về anh, đến cả việc anh làm gì em cũng không biết”.

Thần Quang nghe nói vậy, bèn nghĩ, đúng thế, đúng là Phạm Tiểu Đa chẳng biết chút gì về mình, vậy thì dựa vào đâu mà tin tưởng anh. Anh nâng khuôn mặt cô lên, khẽ nói: “Vậy, em muốn biết gì?”.

Phạm Tiểu Đa rất muốn cười, muốn cười thật to, nhưng phải cố nén: “Em chỉ cảm thấy anh không chân thành. Anh Hoan nói, xã hội bây giờ rất phức tạp, có khi người ta mang bán em rồi em vẫn không biết”.

Vũ Văn Thần Quang thầm rủa Lý Hoan, dạy điều tốt không dạy, lại toàn dạy những điều xấu, làm như thể mình là bọn buôn người không bằng. Tiểu Đa lại nói tiếp: “Hôm đó, em đã lập một bảng điều tra về anh, nhưng có rất nhiều nội dung phải để trống, em không biết”.

Thần Quang cười, cảm thấy Tiểu Đa đúng là trẻ con, vì thế bèn nói một cách rất thoải mái: “Ngày mai em hãy đưa cái bảng ấy cho anh, anh sẽ điền vào đó cho em”.

Tiểu Đa thấy rất vui: “Thực sự cầu thị đấy chứ?”.

“Tuyệt đối không sai, không giả!”

“Vậy thì ngày mai gặp!” Phạm Tiểu Đa muốn về nhà điền thêm một số nội dung vào bảng điều tra.

Nhưng Vũ Văn Thần Quang không chịu buông tay, Tiểu Đa ngẩng mặt lên nhìn anh: “Mỗi lần nhìn anh như thế này mỏi cổ lắm, anh cao quá, không phù hợp với yêu cầu của em. Như vậy, chiều cao không đạt chuẩn!”.

Vũ Văn Thần Quang nghĩ, mình cao một mét tám ba, không phải quá cao, mà là em quá thấp. Nghĩ vậy, anh cười nhìn Tiểu Đa, rồi bế cô đặt lên đài hoa: “Như thế này vừa lòng rồi chứ? Em cao gần bằng anh rồi”.

Phạm Tiểu Đa gật đầu: “Cũng gần được. Nhưng bây giờ em phải về nhà”.

Vũ Văn Thần Quang đỡ ngang lưng cô, nhìn khuôn mặt của Tiểu Đa càng trở nên dịu dàng, xinh đẹp. Anh khẽ vuốt mặt cô: “Tiểu Đa, thật ra em rất xinh đẹp, đẹp hơn Ngô Tiểu nhiều”.

Phạm Tiểu Đa ngây người nhìn anh. Vũ Văn Thần Quang dịu dàng ghé sát lại, nhẹ nhàng đặt môi lên mặt cô, rồi sau đó lướt đến môi cô, mỗi lúc một nồng nhiệt.

Lần thứ ba, cuối cùng Phạm Tiểu Đa đã có được nụ hôn nồng nhiệt và lãng mạn như trong tưởng tượng của cô.

Một lần nữa Phạm Tiểu Đa trở về nhà trong cảm giác chếch choáng. Phạm Triết Lạc cũng vừa mới đưa Ngô Tiêu về nhà được một lúc. Thời gian gần đây, Tiểu Đa thường đi sớm về muộn, cậu cũng cảm thấy quen. Sắc mặt Tiểu Đa ửng hồng, đôi mắt ánh lên nụ cười dịu dàng. Giống như… giống như vẻ mặt của Ngô Tiểu sau khi cậu hôn cô ấy. Phạm Triết Lạc giật mình vì ý nghĩ đó.

Phạm Triết Lạc thận trọng hỏi Tiểu Đa: “Tiểu Đa, hôm nay em ăn cơm tối với ai vậy?”.

“Với anh Hoan.”

“Lý Hoan? Em gọi cậu ta là gì vậy?” Triết Lạc kinh ngạc.

“Anh Hoan ạ.” Tiểu Đa đã quen rồi.

Phạm Triết Lạc nghĩ, không biết Tiểu Đa trở nên thân thiết với Lý Hoan như thế từ bao giờ? Lại còn xưng hô thân mật đến thế? Không lẽ Lý Hoan thật sự sắp trở thành em rể tương lai của mình? Phạm Triết Lạc nghĩ đến em rể, nghĩ đến cảnh sau này Tiểu Đa sẽ chuyển đến sống ở nhà Lý Hoan. Cậu đưa mắt nhìn ngôi nhà, ngôi nhà mà Tiểu Đa của cậu từng sống hai mươi mốt năm, trong lòng bỗng thấy không muốn rời xa em gái.

Tiểu Đa tắm rửa xong, lên giường đi ngủ. Lúc đi ngang qua Phạm Triết Lạc, cô vẫn giữ khuôn mặt vui vẻ như cũ. Phạm Triết Lạc quyết định ngày mai sẽ gặp Lý Hoan nói chuyện, người làm anh như cậu có quyền được biết tình cảm của em gái mình đã đến mức độ nào rồi.

Phạm Triết Lạc gọi điện thoại cho Lý Hoan, rồi đến thẳng công ty của Lý Hoan – nơi mà trước đó cậu chưa bao giờ đến. Phạm Triết Lạc muốn nhìn xem, địa bàn của cậu em rể tương lai như thế nào.

Sự việc thật trùng hợp. Vũ Văn Thần Hy lái xe đưa Lý Hoan đến công ty. Khi xuống xe, Lý Hoan còn thân mật ghé vào tai của Vũ Văn Thần Hy nói với cô ấy điều gì đó, đúng là một cảnh tượng vụng trộm rất đẹp. Người phụ nữ này xinh đẹp hơn Tiểu Đa rất nhiều. Lý Hoan xuống xe xong, nhìn Vũ Văn Thần Hy qua tấm gương chiếu hậu, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười vụng trộm thành công.

Phạm Triết Lạc không kịp nghĩ gì, bước tới, giơ nắm đấm lao tới khuôn mặt có nụ cười xấu xa khiến mình muốn sôi máu.

Cú đấm đó rất mạnh, khiến Lý Hoan ngã nhoài xuống đất, nửa mặt tê dại, đầu óc mụ hẳn đi. Một hồi lâu sau Lý Hoan mới nhìn rõ khuôn mặt xám xịt của Phạm Triết Lạc, lúc sau nghe thấy tiếng Phạm Triết Lạc gầm lên: “Cậu đối xử với Tiểu Đa như vậy sao? Tôi đã sớm nhận ra cậu là đồ không ra gì! Chỉ được cái bẻm mép, những kẻ buôn bán quả là không đáng tin!”.

Lý Hoan sờ mặt, thấy Phạm Triết Lạc nắm tay chặt đến mức các đốt xương kêu răng rắc, bụng thầm nghĩ, Tiểu Đa lần này không phải là dao kề cổ thì cũng chẳng kém, nếu thêm quả đấm nữa mình thực sự không chịu nổi. Vì vậy, Lý Hoan vội nói với Phạm Triết Lạc: “Người phụ nữ vừa rồi là chị gái bạn trai Tiểu Đa!”.

Phạm Triết Lạc lắc đầu vẻ khó hiểu: “Chị của cậu?”.

Lý Hoan phủi bụi trên quần áo, nói lại một lần nữa với vẻ ủ rũ: “Chị gái của bạn trai Tiểu Đa!”.

“Chị gái của cậu?” Phạm Triết Lạc hỏi lại, trong lòng nghĩ, hỏng rồi, sao mình lại hiểu lầm Lý Hoan và chị gái của cậu ta. Nhìn khuôn mặt bị sưng vù một bên của Lý Hoan, cậu vội nói: “Có cần phải đi bệnh viện không?”.

Lý Hoan lắc đầu, rồi đưa Phạm Triết Lạc cùng vào công ty, vừa đi vừa nói: “Tôi không phải là bạn trai của Tiểu Đa”.

Phạm Triết Lạc nói: “Có chút hiểu lầm, cậu đừng bỏ Tiểu Đa. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu khiến Tiểu Đa đau lòng, tôi sẽ đánh nữa!”.

Lý Hoan nghĩ, may mà tôi không phải như vậy, nếu không một khi vác trên lưng tấm biển: “Bạn Trai của Phạm Tiểu Đa”, đến lúc muốn chia tay cũng không được. Vào đến phòng làm việc, Lý Hoan bèn bảo thư ký đi lấy ít đá lạnh.

Phạm Triết Lạc áy náy trong lòng: “Tôi rất xin lỗi, Lý Hoan, sao cậu không nói sớm là cậu có chị gái? Lại còn xinh đẹp như thế! Trông không có vẻ cùng một mẹ với cậu”.

Lý Hoan lấy đá chườm lên mặt, thấy dễ chịu hơn. Sau đó mới từ tốn nói với Phạm Triết Lạc: “Người mà Tiểu Đa thích không phải là tôi, bạn trai của cô ấy cũng không phải là tôi, mà là Vũ Văn Thần Quang, người lúc nãy là Vũ Văn Thần Hy, chị gái của Vũ Văn Thần Quang”.

Câu nói trên của Lý Hoan chẳng khác gì một trái bom nổ, khiến Phạm Triết Lạc đang ngồi ở ghế cũng phải nhảy dựng lên.

Phạm Triết Lạc cảm thấy như mình đang phải đối mặt với một vụ án khá phức tạp, hơn nữa những đương sự trong đó lại giấu giếm các chứng cứ quan trọng, khiến cho một luật sư đại diện là cậu đi quá giới hạn biện hộ. Phạm Triết Lạc nhìn Lý Hoan – một trong những đương sự của vụ án đó – mà chỉ muốn đấm cho tên này thêm một cú nữa.

Lý Hoan nhìn phản ứng của Phạm Triết Lạc, vội lôi bạn thân của Phạm Tiểu Đa, bạn gái của Phạm Triết Lạc – Ngô Tiêu – vào cuộc: “Ngô Tiêu còn biết trước và chi tiết hơn tôi”.

Phạm Triết Lạc thực sự thấy choáng, móc điện thoại ra, cậu lập tức gọi cho Ngô Tiêu: “Ngô Tiêu! Bây giờ em đã hết giờ làm chưa? Nếu chưa thì xin phép đi, ngay lập tức, bây giờ! Em hãy tới ngay công ty của Lý Hoan cho anh!”. Nói xong, cậu đưa điện thoại cho Lý Hoan: “Nói cho cô ấy biết địa chỉ đi!”.

Lý Hoan nói xong, tắt điện thoại, nghĩ thầm trong bụng, cũng được, thêm một người biết tình hình, có họa cùng chịu, chứ một mình mình không chống lại được với Phạm Triết Lạc đâu.

Ngô Tiêu thấy lo sợ, Phạm Triết Lạc mà nổi cơn giận thì thật đáng sợ! Tới công ty của Lý Hoan, như thế có nghĩa là anh ấy biết chuyện của Tiểu Đa rồi còn gì? Thế là hết, chắc hẳn Lý Hoan đã khai ra. Cô định gọi điện cho Tiểu Đa, nhưng suy nghĩ một lát lại quyết định gặp Phạm Triết Lạc xong rồi hãy nói.

Ngô Tiêu tới nơi, Lý Hoan đã nói cho Phạm Triết Lạc một lượt về tình hình. Phạm Triết Lạc nhìn Ngô Tiêu, ánh mắt lộ vẻ đau khổ sâu sắc: “Em giấu anh và dối anh, để cho Tiểu Đa qua lại với bạn trai mà chẳng ai biết như thế sao? Em xui Tiểu Đa nhờ Lý Hoan đứng ra gánh vác chuyện này? Thì ra em và Tiểu Đa suốt ngày gọi điện cho nhau thì thầm to nhỏ là để giấu anh nói về chuyện này?”.

Ngô Tiêu sửng sờ trước cơn giận của cậu, mặt cô trắng bệch, không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Hoan cười kéo Phạm Triết Lạc: “Tiểu Đa bảo chúng tôi không được nói với anh”.

“Nó nói đừng nói thì không nói sao? Ngô Tiêu, chồng quan trọng hay là bạn quan trọng?” Phạm Triết Lạc nói mà không cân nhắc, trút hết cơn thịnh nộ vào Ngô Tiêu. Cậu hoàn toàn quên mất là câu nói đó nghe ra giống như mình đang ghen với Tiểu Đa.

Đến lúc này Ngô Tiêu thực sự dở khóc dở cười: “Triết Lạc, Tiểu Đa là cô em gái mà anh thương nhất!”.

Phạm Triết Lạc ngồi phịch xuống ghế: “Tiểu Đa nói cho mọi người biết mà không nói cho tôi biết!”. Cậu cảm thấy đau lòng. Ngô Tiêu và Lý Hoan vội an ủi cậu. Một hồi sau, cuối cùng Phạm Triết Lạc cũng bình tĩnh lại: “Hãy nói cho tôi biết thật chi tiết tình hình”.

Lý Hoan và Ngô Tiêu thi nhau thêm mắm thêm muối đôi chút, kể lại chuyện của Tiểu Đa không giấu giếm chút nào.

Phạm Triết Lạc nghe xong đã hiểu, vì một việc ngoài ý muốn là Tiểu Đa vô tình thích một gã đàn ông xa lạ mà những người trong nhà họ Phạm không hề quen biết.

Để tranh công, Lý Hoan thêm một

câu: “Tôi và Vũ Văn Thần Hy đã bàn kỹ rồi, phải để cho Tiểu Đa thuần phục được Vũ Văn Thần Quang, tuyệt đối không để cậu ta ăn hiếp Tiểu Đa”.

Phạm Tiết Lạc lườm Lý Hoan một cái, nói: “Tiểu Đa chưa muốn cho người trong nhà biết, đó là vì nó vẫn chưa xác định. Bây giờ thế này, Lý Hoan, tôi cho cậu một cơ hội, cậu hãy nắm lấy Vũ Văn Thần Hy, thâm nhập vào nhà họ để nằm vùng! Sau này hễ nhà Vũ Văn có bất cứ động thái nào, cậu sẽ là nội ứng!”.

Lý Hoan nghe câu nói đó mà loạng choạng suýt ngã lăn ra đất, sự yêu chiều của nhà họ Phạm dành cho Tiểu Đa tới mức khiến người ta phát sợ! Họ có thể vô tình đẩy mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng, tuy rằng chỗ nước sôi lửa bỏng ấy xinh đẹp tới mức mình thèm nhỏ dãi.

Phạm Triết Lạc quay lại nói với Ngô Tiêu: “Nhiệm vụ của em bây giờ là theo sát Tiểu Đa, thường xuyên báo cáo tình hình của Tiểu Đa và anh chàng Vũ Văn Thần Quang kia, anh phải chuẩn bị trước, anh muốn xem thằng nhóc nào dám ra tay với Tiểu Đa!”.

Ngô Tiêu cảm thấy lúc này Phạm Triết Lạc chẳng giống luật sư chút nao, ngược lại giống như một tay đao phủ, anh ấy đang mài dao để chặt đầu Vũ Văn Thần Quang.

Phạm Triết Lạc nhìn hai người đang run rẩy trước mặt mình, cười gượng: “Bây giờ chưa thể nói gì với các anh chị trong nhà. Tôi phải điều tra đã!”.

Lúc đó, Ngô Tiêu và Lý Hoan mới thở phào, cảm thấy có thể nói lại với Tiểu Đa rồi.

Chương 24

Tiểu Đa khẽ nói: “Em không biết, em thích anh ấy, thích vẻ đẹp trai của anh ấy, thích nụ cười của anh ấy, thích khuôn mặt của anh ấy khi bị em trừng trị, và thích cả điệu bộ của anh ấy khi nhìn em, thích anh ấy nói rằng anh ấy thích em”.

Trong lúc cơn lốc Phạm Triết Lạc quét ngang phòng làm việc của Lý Hoan thì Tiểu Đa đang rất vui vẻ đưa cho Vũ Văn Thần Quang cái bảng mà cô muốn anh điền đầy đủ những thông tin cô cần biết kèm những điều chú ý mà anh phải tuân thủ.

Vũ Văn Thần Quang đón nhận tờ giấy đó, nhìn vào mục có phải là trai tân không thì bật cười ha hả, chỉ vào đó, hỏi Tiểu Đa: “Em muốn biết thật à?”. Tiểu Đa đỏ mặt, đây là mục mà Ngô Tiêu góp ý, cô quên không bỏ nó đi, nhưng miệng vẫn nói cứng: “Tất nhiên rồi! Nếu không sau này có mấy đứa trẻ chạy đến gọi anh là bố, em sẽ dễ bề biết đó là thật hay giả, và nhờ đó có thể tiết kiệm được một khoản phí kiểm tra AND”.

Vũ Văn Thần Quang cười to, cầm chiếc bút lên bắt đầu điền vào đó.

Tiểu Đa cầm lấy phiếu, trong mục công việc điền: Đang chờ việc, cô mỉm cười hỏi Thần Quang: “Thì ra anh là người lêu lổng không nghề nghiệp à? Xem ra sau này em phải nuôi anh rồi”.

Thần Quang có vẻ rất vui: “Thật thế à?”.

Tiểu Đa nghĩ tới những lời mà Thần Hy đã nhờ, thở dài nói: “Tất nhiên là em mong muốn bạn trai của mình thành công trong sự nghiệp, là người không nghề nghiệp thì em sẽ xem xét thêm”.

Thần Quang cười hì hì rồi ôm lấy Tiểu Đa: “Vậy thì được rồi, để có thể nuôi em, tuần sau anh sẽ tới làm việc ở công ty”.

Tiểu Đa vui mừng nhảy lên: “Hay lắm, chị Thần Hy chắc sẽ rất vui!”.

“Em đã gặp chị gái anh rồi à?”, Thần Quang hỏi cô.

Tiểu Đa lỡ lời, nghe vậy liền im bặt. Thần Quang nghĩ: Được lắm Tiểu Đa, em giấu kỹ lắm. Cấu kết với chị anh để tính chuyện với anh à. Nghĩ vậy, liền định gạt tờ giấy có những điều cần chú ý sang một bên không xem nữa.

Tiểu Đa cuống lên: “Anh phải xem hết những điều viết trong đó!”.

Thần Quang nói: “Em giấu anh, làm anh cứ tưởng em tức giận vì ghen, thì ra em đã biết trước và định tính chuyện với anh, coi như không có những điều chú ý đó nữa. Anh không tuân thủ đâu!”

Phạm Tiểu Đa cong môi lên: “Đàm phán bị vỡ! Kể từ bây giờ, em không thèm để ý đến anh nữa!”.

“Đàm phán? Đàm phán gì đâu! Em không để ý đến anh, anh để ý đến em là được!” Thần Quang tỏ ra không sợ chiêu đó của Tiểu Đa.

Tiểu Đa ủ rũ nói: “Anh Hoan, chị gái anh, và cả Ngô Tiêu đều nói, có lẽ anh muốn tìm cảm giác mới lạ chứ không thật lòng với em. Ngô Tiêu nói, anh đã chén những bữa tiệc lớn rồi, nên tìm đến với em như thể để thay đổi khẩu vị, ăn một món bình dân, nhất định sau này anh sẽ bắt nạt em. Chẳng cần phải đến sau này, bây giờ anh cũng đã như vậy rồi. Em không muốn ở bên một người sống không biết phải trái như vậy”. Nói đến đây, nước mắt cô ứa ra. Tiểu Đa cảm thấy cô đã hết cách với Vũ Văn Thần Quang, nếu đến một ngày nào đó anh không thích cô nữa thì cô cũng chẳng biết phải làm thế nào. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt lại lã chã rơi xuống.

Thần Quang sững người, thì ra bản thân mình lại không có cảm giác an toàn đến như vậy. Anh ôm cô vào lòng: “Tiểu Đa, anh sẽ không, sẽ không bắt nạt em đâu, mãi mãi như vậy. Em không cần phải viết mấy điều cần chú ý đó, anh sẽ nghe theo tất cả những gì em nói. Đừng khóc nữa”. Rồi anh thở dài: “Em không biết là em tốt thế nào đâu”.

Tiểu Đa nhìn Thần Quang, ánh mắt của anh nói với cô rằng, cô nên tin tưởng anh.

Những người từng có tình yêu đẹp sẽ hiểu cảm giác của Phạm Tiểu Đa lúc này. Mọi thứ đều tuyệt vời, nghĩ đến Thần Quang, cô không nén được mỉm cười. Làn gió đêm mang theo hơi ấm ùa đến, mưa bụi bay lất phất dưới ánh đèn đường. Tiểu Đa ngây người ra nhìn, rồi chìa tay, ngẩng mặt lên đón những hạt mưa rơi xuống, cô thích thú kêu lên.

Phạm Triết Lạc đợi Tiểu Đa ở nhà. Cậu phải “thăng đường” xét xử ban đêm.

Lúc này, tâm trạng của Phạm Triết Lạc đang mất cân bằng. Tiểu Đa đã coi Vũ Văn Thần Quang là bí mật cao nhất. Lôi kéo Lý Hoan, ép buộc Ngô Tiêu, giấu tất cả anh chị yêu thương cô ngay từ hồi còn bé tí. Phạm Triết Lạc nghĩ, không biết từ khi nào mình không còn là người đầu tiên được chia sẻ những bí mật của Tiểu Đa? Tất cả những chuyện này, tất cả của tất cả là do một người có tên là Vũ Văn Thần Quang gây ra. Hắn đã lặng lẽ đánh cắp thứ quý giá nhất trong những thứ quý giá của nhà họ Phạm.

Đánh cắp? Phạm Triết Lạc cười lạnh lùng, không được sự đồng ý của cậu, đừng nói là đánh cắp, cướp cũng không được.

Đang nghĩ như vậy, thì thấy Phạm Tiểu Đa bước vào nhà với vẻ rất vui. Không chờ Phạm Triết Lạc lên tiếng, Phạm Tiểu Đa chạy tới ôm lấy cậu, rồi dùng giọng giống như khi cậu nói với em gái rằng Ngô Tiêu đồng ý làm bạn gái của mình: “Anh Sáu, thì ra cảm giác thích một người và được người ấy yêu làm em rất vui!”.

Phạm Triết Lạc không nỡ làm hỏng nụ cười trên khuôn mặt của Tiểu Đa. Nhưng khi nghĩ đến chuyện ngay cả mặt mũi “người ấy” thế nào cậu cũng không biết, hơn nữa từ trước tới giờ Phạm Tiểu Đa không hề nói với cậu về chuyện này, cậu lại thấy ấm ức.

Triết Lạc sầm mặt lại, đẩy Tiểu Đa ra: “Lý Hoan đấy, đã biết sớm là em thích cậu ta và cậu ta cũng thích em, lần trước Lý Hoan nắm tay em, em giẫm lên chân cậu ta làm gì? Như thế chẳng phải uổng công giẫm hay sao”.

Phạm Tiểu Đa ngây người ra. Rõ ràng là anh Sáu đang giận, ghen với Lý Hoan? Tiểu Đa cười hì hì, tưởng rằng Phạm Triết Lạc vẫn chưa biết. Cô nói với vẻ tự cho mình thông minh: “Vậy nếu em không thích Lý Hoan thì anh Sáu sẽ không giận nữa chứ?”.

chứ?”.

Phạm Triết Lạc gầm lên: “Lý Hoan và Ngô Tiêu đã khai hết cả rồi. Tiểu Đa, em thực sự làm anh rất đau lòng. Em vẫn không chịu nói sự thật!”.

Tiểu Đa nghe thấy những lời đó như sấm nổ bên tai, đôi mắt lấp lánh nhưng không dám nhìn vào Phạm Triết Lạc. Trong lòng thầm kêu lên, làm thế nào bây giờ? Cô nghĩ, Lý Hoan, anh giỏi lắm! Anh là đồ không giữ chữ tín! Ngô Tiêu, cậu cứ chờ mà xem, mình sẽ xử lý cậu như thế nào, cậu đã phản bội mình!

Phạm Triết Lạc đập bàn: “Đến đây, ngồi xuống!”.

Phạm Tiểu Đa lập tức co người lại trên sô pha như một con mèo.

“Nói xem, nói đúng sự thật, cái gã Vũ Văn Thần Quang ấy có điểm nào tốt?” Phạm Triết Lạc thẩm vấn Tiểu Đa.

“Anh ấy rất đẹp trai.”

“Nhìn người không thể cứ nhìn bề ngoài.”

“Anh ấy đối với em rất tốt.”

“Lý Hoan không tốt với em à?”

“Anh ấy luôn đối đầu với em.”

“Cậu ta có vấn đề à? Cứ đối đầu với em thì phải diệt cậu ta, thích cái gì mà thích!” Phạm Triết Lạc không thể nào lý giải được. Trong khái niệm của cậu, tất cả những ai bắt nạt Tiểu Đa thì đều đáng ghét.

“Em muốn thắng anh ấy!”

“Anh sẽ giúp em trị cậu ta!”

“Em muốn tự mình ra tay!”

“Vậy thì anh sẽ làm mất võ công của cậu ta trước, rồi em sẽ tự mình ra tay!”

“Như thế liệu có ác quá không anh?”

“Chịu để cho em tự ra tay đã là tốt với cậu ta lắm rồi. Nếu không được thì thôi! Anh sẽ bảo anh Cả nói chuyện với em!”

“Được rồi, em sẽ giao anh ấy để anh xử lý trước.”

Phạm Tiểu Đa thỏa hiệp, bán rẻ Vũ Văn Thần Quang. Cô thầm nói với Vũ Văn Thần Quang, nếu để bị các anh chị khác lăng trì, chi bằng chết trong tay của anh Sáu vẫn dễ chịu hơn. Em làm thế là vì tốt cho anh đấy!

Phạm Triết Lạc ôm Tiểu Đa: “Tiểu Đa, em vẫn chưa nói cụ thể là em thích cậu ta điểm gì”.

Tiểu Đa khẽ nói: “Em không biết, em thích anh ấy, thích vẻ đẹp trai của anh ấy, thích nụ cười của anh ấy, thích khuôn mặt của anh ấy khi bị em trừng trị, và thích cả điệu bộ của anh ấy khi nhìn em, thích anh ấy nói rằng anh ấy thích em”.

Phạm Triết Lạc thấy sống mũi cay cay, Tiểu Đa yêu thật sự rồi, yêu một cách sâu đậm và mù quáng. Nó vẫn chưa nghĩ đến chuyện người ấy có thích hợp lấy làm chồng và sống với nhau hay không, vẫn chưa nghĩ tới điều kiện của bản thân và điều kiện gia đình của đối phương, nó đã sa vào lưới tình một cách ngây ngô như thế. Cậu bỗng thấy sợ, từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm sâu sắc và nhiều đến thế trong mắt của Tiểu Đa. Chưa bao giờ thấy Tiểu Đa để tâm quyến luyến như vậy đối với một chàng trai nào, nói năng nhẹ nhàng và dịu dàng như đang trong mơ.

Phạm Triết Lạc ôm chặt lấy em, nói: “Tiểu Đa, anh biết em thích cậu ta rồi. Nhưng anh biết làm thế nào bây giờ, anh không cho em nhúng tay vào. Dù anh đối xử với cậu ta ra sao em cũng không được khóc lóc làm ầm lên, anh muốn thử thách cậu ta, em không được nói ra, nếu em nói, anh sẽ không cho em yêu cậu ta nữa, nếu không sẽ báo cho cả nhà biết, em đồng ý với anh không?”.

Tiểu Đa ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Anh, anh đừng làm cho anh ấy sợ mà bỏ chạy đấy”.

Phạm Triết Lạc nghe vậy chỉ muốn khóc: “Tiểu Đa, nếu anh Sáu mà làm cho cậu ta sợ bỏ chạy, thì cậu ta có đáng để em yêu hay không?”.

Tiểu Đa ngẫm nghĩ một lát, nói: “Anh, tính tình anh ấy không được tốt cho lắm. Nếu anh ấy có làm anh tức giận, anh cũng đừng giận anh ấy nhé”.

Phạm Triết Lạc thấy hận Vũ Văn Thần Quang, cậu phải nhịn cậu ta! Nghĩ vậy, cậu nói: “Tiểu Đa, đã nhớ những lời anh nói chưa? Nếu em là em gái anh thì hãy im lặng để anh thử thách cậu ta. Nếu em mà báo trước cho cậu ta, thì từ nay về sau đừng gọi anh là anh trai nữa”.

Khi nói những lời này, Phạm Triết Lạc tỏ ra rất nghiêm túc. Tiểu Đa nghe thế run lên: “Anh, anh không cần Tiểu Đa nữa à?”, mắt cô ngân ngấn lệ.

Phạm Triết Lạc nghĩ, đúng là hết cách, bèn ôm lấy em gái, dỗ dành: “Cũng vì anh muốn tốt cho em thôi, không lẽ em không muốn biết cái cậu Vũ Văn Thần Quang ấy thích em như thế nào sao?’.

Cuối cùng thì Tiểu Đa cũng gật đầu. Sau đó thông báo thời gian và địa điểm cho Vũ Văn Thần Quang theo chỉ thị của Phạm Triết Lạc. Nhưng rồi, cô vẫn không nén được nói thêm một câu: “Thần Quang, đó là anh Sáu, người thương em nhất đấy”.

Vũ Văn Thần Quang nghe nói người anh trai thứ sáu của Phạm Tiểu Đa muốn gặp mình, trong lòng rất vui, gặp người nhà, như vậy hợp pháp hóa rồi. Đó là chuyện tốt, anh hoàn toàn không đề phòng khi nghe Tiểu Đa thận trọng nhắc nhở mình, mà chỉ cười đáp: “Anh biết rồi, là anh Sáu thương em nhất, nên phải đối tốt với anh ấy thật tử tế, đúng không?”.

Phạm Tiểu Đa nghe vậy cũng phần nào yên tâm hơn.

Chương 25

Vừa bước vào đã nghe thấy Vũ Văn Thần Quang gầm lên: “Cái gì mà văn minh! Ảnh hưởng đến xã hội! Đó là nghệ thuật ứng xử của tôi! Nghệ thuật hành vi, hiểu chưa! Đã từng xem triễn lãm người sống đẹp như thế này bao giờ chưa? Đừng động vào tôi! Tôi sẽ tố cáo anh vì tội quấy rối tình dục đấy!”.

Địa điểm mà Phạm Triết Lạc ấn định là trên thuyền đánh cá bên bờ biển. Đêm trên bờ biển, bến tàu tấp nập nhộn nhịp, rất nhiều thuyền nhỏ thắp đèn làm cá, chuẩn bị nấu nướng, khách sẽ ăn trên thuyền để có thể thưởng thức vị tươi ngon, nếu có trăng lại càng tuyệt vời hơn, đó sẽ trở thành nơi rất thơ mộng.

Vũ Văn Thần Quang cũng rất thích những nơi như thế này. Tối nay vừa hay có trăng, ánh trăng chiếu trên mặt nước lấp lánh, sóng nhẹ, dường như chỉ là những gợn lăn tăn. Vũ Văn Thần Quang thấy vô cùng dễ chịu, tay xách một chai Hoa Điêu hai mươi năm, định sẽ cùng anh trai của Tiểu Đa uống rượu, nói chuyện.

Anh bước xuống chiếc thuyền đã đặt trước rất đúng giờ.

Bình thường thuyền nhỏ như thế này có thể đặt được ba chiếc bàn, những chiếc lớn hơn có thể đạt được mười chiếc. Phạm Triết Lạc đã đặt riêng thuyền nhỏ, cậu muốn một nơi yên tĩnh để xử lý Vũ Văn Thần Quang.

Phạm Tiểu Đa ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh trai. Cô không biết anh trai sẽ xử lý Vũ Văn Thần Quang như thế nào, nên trong lòng rất thấp thỏm.

Phạm Triết Lạc nhìn đồng hồ, thấy Vũ Văn Thần Quang lên thuyền rất đúng giờ. Cậu đưa tay ra hiệu với chủ thuyền, thuyền từ từ chạy tới vùng nước nông.

Trong khoảnh khắc Vũ Văn Thần Quang bước vào khoang thuyền, Phạm Triết Lạc có phần sững sờ. Chàng trai này quả nhiên đẹp trai, phong độ và ưu tú, thuộc loại người rất có khí chất. Ít nhất, xét theo bề ngoài cũng là người đóng vai chính diện, cho dù để cậu ta đóng vai Quốc dân đảng thì cũng phải là các vai đảng viên cộng sản nằm vùng trong nội bộ của địch. Cậu bất giác thầm khen cho con mắt tinh tường của Tiểu Đa.

Vũ Văn Thần Quang nhìn thấy Phạm Triết Lạc cũng ngây người ra. Phạm Tiểu Đa nhỏ nhắn, thanh tú, không ngờ anh trai cô lại là người mày rậm mắt sâu, phong thái hiên ngang, chẳng khác gì một ngọn núi.

Hai người đàn ông nhìn nhau xong, Phạm Triết Lạc bình thản nói: “Ngồi đi”.

Chủ thuyền mang cá nướng và tôm hấp lên, ba người bắt đầu cầm đũa.

Phạm Triết Lạc gắp một miếng lòng cá cho vào bát của Tiểu Đa, rồi bắt đầu bóc tôm. Tiểu Đa thấy hai người ngồi không nói gì, bèn lên tiếng: “Con cá này rất mềm!”.

“Ăn đi, khi ăn cá không được nói chuyện.” Phạm Triết Lạc ra lệnh cho em gái, sau đó bỏ tôm đã bóc vào bát của cô và vẫn không nói gì với Vũ Văn Thần Quang.

Vũ Văn Thần Quang nghĩ, thì ra là đến để thử thách mình. Thế là anh cũng gắp cá vào bát của Tiểu Đa, còn cẩn thận gỡ hết xương, rồi cũng bóc tôm cho cô.

Cuối cùng Phạm Triết Lạc cũng lên tiếng: “Nghe Tiểu Đa nói cậu luôn đối đầu với nó?”.

Vũ Văn Thần Quang nghĩ, vừa đến đã hỏi tội, nên vội nói: “Chỉ là đùa thôi, đâu có chuyện đối đầu với Tiểu Đa thật”.

Phạm Triết Lạc nói: “Cậu thích Tiểu Đa nhà chúng tôi thật?”.

Phạm Tiểu Đa đành cúi đầu quyết định làm kẻ phản bội, vừa ăn vừa nghĩ, Thần Quang, anh tự mình giải quyết đi vậy.

“Vâng, Tiểu Đa rất tốt, em thích cô ấy.” Thần Quang cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm, theo kinh nghiệm sống của anh, nếu để lộ vẻ sợ sệt và không kiên định, thì anh Sáu sẽ không hài lòng.

“Thích đến mức độ nào rồi?” Phạm Triết Lạc vẫn nói với giọng lạnh tanh.

Thần Quang nghĩ, nếu mình trả lời có thể chết vì Tiểu Đa liệu anh Sáu có vừa lòng nhất không? Anh nhìn Phạm Triết Lạc, nói: “Ít nhất thì bây giờ em cũng thích cô ấy hơn cả mức mà em nhận thấy”.

“Cậu nhận thấy? Cậu cho rằng nó như thế nào?”

“Em muốn ở bên cô ấy, muốn che chở cho cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy”. Ánh mắt dịu dàng của Thần Quang dừng lại trên người Tiểu Đa. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh có phần ngây dại.

Phạm Triết Lạc cười, Thần Quang thấy thế rất mừng. Phạm Triết Lạc hỏi: “Cậu còn mang theo cả rượu à?”.

“Là loại Hoa Điêu, dùng với cá rất hợp.” Thần Quang vội rót rượu ra, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Phạm Triết Lạc cầm ly rượu lên chạm ly với Thần Quang: “Rượu ngon lắm. Thần Quang, tôi có thể gọi cậu như vậy được không?”.

“Tất nhiên rồi, em gọi anh là anh Sáu được chứ ạ?”

“Hà hà, được. Tôi hơn Tiểu Đa mười một tuổi, tôi bế nó từ nhỏ đến lớn, bây giờ nó lớn rồi, đã đến lúc có bạn trai, sau này có chồng chăm sóc rồi.”

“Em sẽ chăm sóc chu đáo cho Tiểu Đa.” Thần Quang cảm động đồng thời cam đoan.

Phạm Triết Lạc cầm ly rượu cười, nói với Thần Quang: “Đêm nay trăng rất đẹp, ra ngoài mạn thuyền ngắm trăng chứ? Tiểu Đa, em ở trong này, anh Sáu có lời này muốn nói với Thần Quang”.

Cậu bước ra khỏi khoang thuyền. Thần Quang cười với Tiểu Đa, làm động tác chiến thắng bằng tay với cô. Tiểu Đa cười khúc khích, cô rất vui.

Gió biển thổi tới, dù cách bờ mấy trăm mét vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ ở đó. Trăng rất sáng, Thần Quang nhấp một ngụm rượu, nghĩ, sau này có thể đưa Tiểu Đa tới đây, hai người hẳn sẽ có những phút giây lãng mạn.

Đúng lúc đó thì nghe Phạm Triết Lạc nói: “Thần Quang, cậu có thể bơi dưới biển được bao xa?”.

Thần Quang cười, đáp: “Xa nhất khoảng một nghìn mét, lúc đó da vẫn trắng, bị các bạn học trêu mãi. Em rất thích lướt ván. Thế còn anh Sáu?”.

Phạm Triết Lạc cũng cười: “Cũng khoảng vậy. Hồi còn bé đưa Tiểu Đa đi bơi. Đặt nó lên tấm ván lướt rồi đẩy nó đi chơi. Thoắt một cái Tiểu Đa đã lớn như vậy rồi. Thần Quang, cậu có thể chịu đựng được khó khăn cỡ nào vì Tiểu Đa?”.

“Khó khăn em không sợ. Có lúc nghĩ tới Tiểu Đa, cảm thấy làm việc gì cũng có động lực.”

“Thế sao? Xem ra sức hấp dẫn của Tiểu Đa nhà tôi cũng lớn thật”, Phạm Triết Lạc cười hì hì, nói.

“Đúng vậy, bề ngoài thì Tiểu Đa không phải là người có gì đặc biệt, nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện những điểm tốt đẹp của cô ấy”, Thần Quang đáp.

Phạm Triết Lạc lại cạn ly với Thần Quang: “Loại rượu này rất ngon, uống vào có cảm giác máu huyết lưu thông hẳn lên”.

Thần Quang cũng dốc cạn một mạch. Nhìn Phạm Triết Lạc cười ôn hòa với mình, chưa kịp có phản ứng gì thì đột nhiên Phạm Triết Lạc đưa tay gạt một cái, Thần Quang rơi tõm xuống biển.

Đến khi Thần Quang nhô đầu lên thì thuyền đã cách xa ba mét. Phạm Triết Lạc đứng ở đầu thuyền cười nói với anh: “Từ đây cách bờ nhiều nhất là bốn trăm mét, muốn thể hiện tình cảm và quyết tâm của cậu đối với Tiểu Đa, thì hãy bơi vào bờ đi. Tôi sẽ để thuyền đi theo cậu, nếu cậu bị chuột rút thì kêu lên một tiếng”.

Vũ Văn Thần Quang ngâm mình trong nước, trên mình vẫn mặc nguyên bộ com lê, anh muốn giết chết gã Phạm Triết Lạc có nụ cười giấu đao kia. Anh bắt đầu lần cởi quần áo và giày trong nước.

Chẳng biết Phạm Triết Lạc vào trong khoang thuyền nói gì với Phạm Tiểu Đa mà không thấy cô thò người ra. Phạm Triết Lạc mang một chiếc ghế ra ngồi nhìn Thần Quang bì bõm dưới nước.

Khi còn cách bờ chừng năm mươi mét, thuyền cập bờ trước, Thần Quang nhìn thấy Phạm Tiểu Đa bị Phạm Triết Lạc kéo đi, vừa đi vừa ngoái cổ lại nhìn, anh tức quá chửi ầm lên.

Thần Quang lên bờ, trên người chỉ còn độc chiếc quần lót dính vào người. Những người trên bờ đều nhìn anh bằng ánh mắt tò mò. Thần Quang vuốt nước, trừng mắt nhìn lại, bụng nghĩ thầm, Phạm Triết Lạc đúng là quá đáng, nói bơi hết bốn trăm mét cho mình lên thuyền, thế mà bỏ mặc để mình trần trùng trục đi cả đoạn đường dài mới tìm thấy trạm điện thoại.

Trong lòng Vũ Văn Thần Quang vừa hận vừa tức, cuối cùng anh quyết định biến đau thương thành sức mạnh, mặt đanh lại, coi như không nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh, ra khỏi bến tàu tới phố lớn tìm trạm điện thoại.

Người phụ trách trạm điện thoại công cộng thấy một người đàn ông ở trần, mặt mày dữ tợn đến gọi điện thoại, sợ quá vội lén gọi điện cho cảnh sát. Kết quả là trước khi Vũ Văn Thần Hy đến, Thần Quang đã ngồi trên chiếc xe kiểm tra 110 tới đồn cảnh sát.

Nhận được cú điện thoại tiếp theo, Vũ Văn Thần Hy vội tới đồn cảnh sát. Vừa bước vào đã nghe thấy Vũ Văn Thần Quang gào lên: “Cái gì mà văn minh! Ảnh hưởng đến xã hội! Đó là nghệ thuật ứng xử của tôi! Nghệ thuật hành vi, hiểu chưa! Đã từng xem triễn lãm người sống đẹp như thế này bao giờ chưa? Đừng động vào tôi! Tôi sẽ tố cáo anh vì tội quấy rối tình dục đấy!”.

Vũ Văn Thần Hy bước vào, thấy Vũ Văn Thần Quang chỉ với độc một chiếc quần, hai mắt như tóe lửa, trông vô cùng nhếch nhác, tuy nhiên thân hình vẫn rất đẹp. Không nén được cười, Thần Hy lấy quần áo trong túi đưa cho Thần Quang, nói: “Mặc vào đi!”. Sau đó chị quay sang xin lỗi cảnh sát.

Không ngờ Thần Quang đang trong cơn tức giận, ném quần áo sang một bên: “Tôi vẫn còn chưa biễu diễn xong, không mặc đâu!”. Vừa nói vừa đi ra ngoài, tiếp đó quay đầu lại nói với viên cảnh sát: “Cảnh sát, tôi tố cáo người khác vì tội ăn cướp, được không?”.

Thần Hy nghe thế cuống lên: “Em muốn yêu Tiểu Đa nữa hay không?”.

Thần Quang vốn định nghiến răng kéo cả Phạm Triết Lạc vào cuộc, nhưng nghe Thần Hy nói vậy liền như quả bóng xì hơi, cúi đầu xuống ủ rũ: “Về nhà!”.

Khi Thần Quang tắm rửa xong bước ra, Thần Hy vẫn ngồi trên ghế, cười: “Thần Quang này, xem ra anh Sáu của Tiểu Đa không dễ đối phó đâu. Đầu tiên để cho em thể hiện quyết tâm và sự trung thành, sau đó buộc em phải chứng minh ngay tại chỗ”.

Thần Quang lau nước trên tóc, mặt lộ vẻ bất bình: “Anh ta không sợ sau này em lấy được Tiểu Đa về sẽ ngược đãi à?”.

Thần Hy cười khúc khích: “Dù sao em cũng không nỡ đâu, nếu em dám thì lần thử thách này là một ví dụ về việc họ sẽ xử lý em”.

Thần Quang phiền muộn: “Khốn kiếp, anh ta ban nãy còn cười nói vui vẻ chúc rượu em, vậy mà ngay lập tức ra tay mạnh như thế”.

“Chẳng phải người ta đã hỏi em bơi được bao xa rồi còn gì, chính miệng em nói khoảng một nghìn mét. Phạm Triết Lạc đối với em còn tốt chán đấy, vẫn lo em bất ngờ bị chuột rút, canh chừng em bơi tới lúc vào bờ”, Thần Hy tiếp tục thêm dầu vào lửa.

“Anh ta mà không đẩy em ngã xuống nước, để em cởi quần áo, giày dép đ

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8171
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN