--> Gặp Em Dưới Mưa Xuân - game1s.com

Gặp Em Dưới Mưa Xuân

àng hoàng, em sẽ bơi cho anh ta xem mà không nói lời nào! Lúc em chìm xuống nước khó khăn cởi áo quần, anh ta còn mang ghế ra ngồi xem, còn cả Tiểu Đa nữa! Cứ ở lì trong khoang thuyền không chịu ló ra! Hai anh em nhà họ đúng là một lũ rắn với chuột!”, Thần Quang nói với vẻ tức giận.

“Thế thì thôi vậy, đừng tìm gặp Tiểu Đa nữa, thiên hạ thiếu gì con gái. Họ đối với em như vậy, em cần gì phải khổ.” Hôm nay Thần Hy rất vui, hiếm khi chị thấy Thần Quang bị sỉ nhục như thế này, trong lòng thầm cảm ơn Phạm Triết Lạc.

“Dựa vào đâu? Em thấy Tiểu Đa bị ép buộc, Phạm Triết Lạc đối với em như vậy, khẳng định trước đó đã đe dọa Tiểu Đa. Em phải cứu cô ấy khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, ở với người anh như vậy làm sao có cuộc sống tốt đẹp được? Hèn nào Tiểu Đa cứ sợ em đối xử tệ với cô ấy, chắc chắn ở nhà hay bị Phạm Triết Lạc ăn hiếp. Em phải đón cô ấy ra khỏi cái nhà đó!” Thần Quang bất mãn. Anh không nỡ rời xa Tiểu Đa, vừa nghĩ tới bộ dạng đáng thương của cô ở nhà, trong lòng anh lập tức dâng lên một thứ tình cảm dạt dào khó hiểu, nói năng cũng hùng hồn dõng dạc.

Vũ Văn Thần Hy thủng thẳng thêm một câu: “Chị mà là Phạm Triết Lạc, chị sẽ không giao Tiểu Đa cho em đâu. Em đừng quên, hiện tại em là người không nghề nghiệp, chẳng tiền bạc, không quyền lực, nhà họ Vũ Văn không bao giờ nuôi những người ăn không ngồi rồi đâu”.

Thần Quang sực tỉnh, lập tức nói với Thần Hy: “Ngày mai em sẽ tới công ty làm việc, chị phải trả lương cao cho em đấy. Bây giờ em đã biền từ rong biển sang rùa biển rồi”.

Trong lòng Thần Hy rất vui, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ bình thản: “Vậy thì đưa thẻ đây, ăn của nhà thì có ý nghĩa gì? Lương của Phạm Tiểu Đa cùng lắm cũng mấy trăm đồng, em thử xem một tháng ba nghìn thì liệu có thể sống được cùng với cô ấy không? Nếu không được thì em đừng đến tìm gặp cô ấy nữa. Phạm Triết Lạc đầu tiên sẽ coi thường em”.

Thần Quang tức giận chỉ vào Thần Hy mắng: “Em là một thằng đàn ông ba mươi tuổi mà không nuôi nổi vợ à? Vũ Văn Thần Hy, ba nghìn thì ba nghìn! Tiền lương của em gấp sáu lần của Tiểu Đa, em không tin không sống được! Ba nghìn là tiền lương cơ bản, thêm tiền thưởng nữa, một tháng không được dưới năm nghìn, nếu không em sẽ tố cáo chị tội bóc lột!”.

“Nhất định như thế nhé, bắt đầu từ ngày mai em phải đi làm, hết giờ tới cứu Phạm Tiểu Đa của em đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng!” Vũ Văn Thần Hy nhanh chóng đồng ý.

Ngày hôm sau, Vũ Văn Thần Hy đưa cho Thần Quang một đống việc, nói: “Cứ từ từ mà giải quyết, làm xong mới được về!”.

Thần Quang gọi điện thoại cho Tiểu Đa: “Tiểu Đa, hôm nay anh tan làm hơi muộn một chút, sau đó anh sẽ tới chỗ em”.

Phạm Tiểu Đa nhận được điện thoại vừa áy náy vừa mừng, tối hôm qua nhìn cảnh Thần Quang bơi dưới nước, Phạm Triết Lạc nói với cô, nếu Vũ Văn Thần Quang không bơi nổi bốn trăm mét thì đừng tới tìm anh nữa. Anh trai còn nói, nếu hôm nay mà Vũ Văn Thần Quang không chủ động tới tìm cô trước thì cũng đừng tới tìm anh nữa.

Phạm Tiểu Đa không nỡ đứng ngoài khoang thuyền nhìn Thần Quang bơi dưới nước, nên đành trốn ở trong không ló ra. Cả ngày hôm nay cô mong ngóng điện thoại. Thần Quang không hề nhắc chút nào đến chuyện tối hôm qua, chính vì thế cô càng áy náy. Nghe anh nói đã đi làm, hết giờ về muộn một chút rồi sẽ tới tìm cô, trong lòng Tiểu Đa rất vui.

Tắt máy xong, Tiểu Đa bèn báo cáo với anh trai: “Anh Sáu, anh ấy vừa gọi điện thoại cho em, nói ở lại công ty làm thêm chút việc, nên đến đón em muộn”.

Phạm Triết Lạc cười ha ha, rồi nói với Tiểu Đa: “Vậy thì chờ cậu ta ở nhà. Bảo cậu ấy hết giờ làm đến nhà”.

Thế là Tiểu Đa vui mừng gọi điện thoại nói với Thần Quang.

Thần Quang nghe vậy liền sửng sốt, tối nay ở nhà sẽ bày binh bố trận gì đây? Phạm Triết Lạc định đóng cửa đánh chắc? Suốt cả ngày Thần Quang thấp thỏm vì điều đó, rồi vội làm xong việc mà Thần Hy giao, sau đó gọi điện thoại cho Lý Hoan: “Lý Hoan, lần đầu tiên anh tới nhà Phạm Tiểu Đa có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”.

Lý Hoan đã biết chuyện Phạm Triết Lạc ra tay với Thần Quang qua Thần Hy, không nén nổi vui mừng. Nghe Thần Quang hỏi như vậy, cậu phì cười, nghĩ một hồi lâu rồi mới đáp: “Không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ có điều phải khom lưng nịnh bợ Tiểu Đa, còn những người khác thì rất tốt”.

Lý Hoan không tiết lộ chuyện mấy anh chị biến thái của Tiểu Đa. Cậu nghĩ, dựa vào đâu mà phải đem kinh nghiệm xương máu của mình ra giúp Thần Quang qua cửa ải. Hơn nữa, Thần Hy tươi rói nói đã dỗ được Thần Quang đi làm ở công ty, mỗi tháng chỉ trả lương chưa đầy năm nghìn đồng. Cậu phải chấp hành mệnh lệnh của Phạm Triết Lạc, lấy lòng Thần Hy để làm cơ sở nội ứng cho Tiểu Đa.

Thần Quang thấy hơi nghi ngờ, khom lưng nịnh bợ Tiểu Đa? Không lẽ lại như vậy? Phần lớn do Tiểu Đa không thích Lý Hoan nên mới phải thế, mình chắc không bị như vậy. Anh suy nghĩ, tìm cách làm thế nào để đón Tiểu Đa về sống cùng.

Lần đầu tiên Thần Quang đến nhà Phạm Tiểu Đa, trong nhà chỉ có Phạm Triết Lạc và Phạm Tiểu Đa. Thấy anh tới, Tiểu Đa chủ động nắm tay kéo anh tới ghế ngồi rồi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, dường như sợ Thần Quang tối qua bị cảm lạnh. Anh thấy trong lòng dễ chịu hẳn lên.

Phạm Triết Lạc nhìn điệu bộ xoắn xuýt của Tiểu Đa, vốn định tha cho Thần Quang, nhưng lại thấy không cam lòng: “Thần Quang, hôm qua cậu không giận đấy chứ?”.

Thần Quang cười, đáp: “Không đâu ạ, bốn trăm mét chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

Phạm Triết Lạc nghĩ, nếu cậu nổi giận đùng đùng, đem chuyện trong lòng nói ra tôi mới không lo, đổi lại ai cũng sẽ tức giận, cậu kiềm chế như vậy, thì Tiểu Đa làm sao mà trở thành đối thủ của cậu được. Thế là Phạm Triết Lạc nói: “Tuy miệng cậu không nói ra, nhưng chắc hẳn trong lòng rất oán tôi, đúng không?”.

Thần Quang nghĩ, tôi đã không so đo nữa, mà sao anh cứ ép tôi, bắt tôi không được oán anh trong lòng nữa à? “Anh nói đi, lại nghĩ ra chiêu gì nữa?”

Tiểu Đa thấy không khí bắt đầu căng thẳng, mắt của anh Sáu và Thần Quang đều như muốn tóe lửa, bèn thận trọng lên tiếng: “Anh Sáu, Thần Quang đã bơi bốn trăm mét, như thế đủ rồi”.

Phạm Triết Lạc trừng mắt lên: “Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì! Về phòng ngay!”.

Tiểu Đa nhìn anh trai, rồi lại nhìn Thần Quang, từ từ đứng dậy đi vào phòng. Điệu bộ ấm ức khiến anh nhìn mà thấy thương: “Anh quát Tiểu Đa làm gì? Anh muốn tôi làm gì, cứ nói đi!”.

Phạm Triết Lạc thản thiên nói: “Tôi không phải là người không biết lý lẽ, tôi nói trước, Tiểu Đa nhà tôi được chiều chuộng từ bé, nó có rất nhiều thói quen, tôi sợ cậu không quen được”. Nói rồi, ném một cuốn tài liệu đã in ra: “Cho cậu một giờ, học thuộc đi, tôi sẽ kiểm tra cậu. Sai điều nào thì cậu đừng tới tìm Tiểu Đa nữa. Tôi sợ cậu thực sự không quen”.

Thần Quang lật xem, tám trang, hơn ba trăm điều, một giờ đồng hồ? Anh đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn Tiểu Đa cùng học thuộc với tôi, được không?”.

Phạm Triết Lạc buồn cười, quay đầu đi: “Đi đi, nhớ là đúng giờ đấy!”.

Thần Quang bước vào phòng của Tiểu Đa, đóng cửa lại, vứt cuốn tài liệu xuống ôm lấy Tiểu Đa, hôn ngấu nghiến. Một hồi lâu, anh áp cằm lên đầu cô: “Lý Hoan đúng là không nói dối, nhớ những điều này sẽ phải khom lưng nịnh bợ. Anh Sáu của em có phải là người biến thái không, sao cứ dồn anh vào chỗ chết thế?”.

Phạm Tiểu Đa mím môi cười: “Anh Sáu tốt nhất đấy, em và anh ấy sống cùng nhau. Thu phục được anh ấy là có thêm một đồng minh trong nhà, trong một giờ đồng hồ anh có thể nhớ được không?”.

Thần Quang nhìn đám tài liệu vung vãi trên giường mà nhụt chí: “Sao mà làm được”.

Tiểu Đa mắt sáng bừng lên: “Anh cầu cứu em, em sẽ giúp anh, không cần đến hai phút có thể nhớ được hết”.

Thần Quang không tin: “Tiếng Anh giỏi đến mấy cũng không nhớ nổi trong hai phút”.

Tiểu Đa cười đắc ý: “Không tin thì anh cứ từ từ mà học, đừng nói là một tiếng, anh có học đến sáng cũng không nhớ đâu”.

“Vậy thì được, anh tin em một lần, nói đi, em muốn điều kiện gì đây?”

“Điều kiện rất đơn giản, giúp em trừng trị Lý Hoan bội tín! Còn Ngô Tiêu thì em sẽ tự mình giải quyết.”

Thần Quang nhận lời, Tiểu Đa khẽ nói cho anh biết cách tốc ký. Anh cười ha hả, Tiểu Đa vội bịt lấy miệng Thần Quang. Anh nhân

đà đó túm lấy đưa lên môi hôn: “Tiểu Đa, em giúp anh lần này, từ sau em muốn anh làm trâu làm ngựa gì anh cũng không nề hà”.

Phạm Triết Lạc nhìn Thần Quang nắm tay Tiểu Đa bước ra với vẻ phấn chấn khi chưa đầy nửa tiếng: “Nhớ hết rồi chứ?”.

Thần Quang liếc nhìn Tiểu Đa, đáp với vẻ đắc ý: “Anh có thể hỏi một câu bất kỳ”.

Phạm Triết Lạc hoài nghi, nhìn điệu bộ rất tự tin của Thần Quang, bèn lật tập tài liệu, hỏi: “Điều hai mươi tám, Tiểu Đa ghét nhất loài động vật nào?”.

“Mèo.”

“Không đúng, là mấy loại côn trùng có cánh như con gián! Câu hỏi đầu tiên đã trả lời sai.”

Thần Quang thủng thẳng đáp: “Sở thích của Tiểu Đa, chỉ cần cô ấy nói là được. Tiểu Đa, em ghét nhất là loài động vật nào?”.

“Mèo!”, Tiểu Đa trả lời dứt khoát.

“Em bắt đầu ghét mèo từ khi nào vậy?” Phạm Triết Lạc ngạc nhiên.

“Hôm nay, bây giờ em ghét nhất là mèo.”

Phạm Triết Lạc tức giận, hỏi tiếp: Tiểu Đa thích ăn món gì nhất?”.

“Lẩu!”

“Thích bộ phim gì nhất?”

“Ra khỏi châu Phi!”

Thích ngôi sao điện ảnh nào nhất?”

“Lương Triều Vỹ!”

Phạm Triết Lạc ném tập tài liệu: “Sai tất! Loại!”.

Thần Quang nhìn Tiểu Đa, cô đánh giá: “Thần Quang đều trả lời đúng, không sai câu nào! Em mới thay đổi khẩu vị!”.

Việc Phạm Tiểu Đa trở giáo lúc vào trận khiến Phạm Triết Lạc không còn gì để nói. Cậu trừng mắt nhìn hai người, lại hỏi: “Vậy, Phạm Tiểu Đa thích người anh nào nhất?”.

Thần Quang cười ha hả: “Tất nhiên là anh Sáu rồi”.

Phạm Triết Lạc nghĩ một lúc rồi cũng cười theo: “Thần Quang này, coi như cửa ải này của tôi đã qua. Tôi nghĩ, nếu cậu thật lòng với Tiểu Đa, tôi sẽ không phản đối”.

Thần Quang nghe thế trong lòng rất vui: “Em sẽ đối xử tốt với Tiểu Đa, em đã nhận lời chị gái đi làm và sẽ sống bằng chính sức của mình”.

Phạm Tiết Lạc nghe thế cũng rất vui: “Đúng thế, gia đình có tiền là chuyện của gia đình, nếu gia đình mà đổ thì cậu không thể đứng yên được. Đây là việc rất tốt”.

Nhận được sự khẳng định của Phạm Triết Lạc, Thần Quang càng thấy vui hơn: “Vậy em đón Tiểu Đa về sống cùng có được không?”.

“Không được!” Cả hai anh em nhà họ Phạm đồng thanh phản đối.

Phạm Triết Lạc nói: “Gia đình tôi tương đối bảo thủ, chuyện này không được”.

Tiểu Đa nói: “Em đã sống ở nhà quen rồi”.

Thần Quang đành phải thỏa hiệp một lần nữa. Qua khỏi cửa ải của Phạm Triết Lạc, anh cảm thấy đúng là “khổ tận cam lai”. Cơn tức giận vì tối qua phải bơi dưới biển không còn nữa. Như thế nhằm nhò gì?

Khi gần ra khỏi cửa, Phạm Triết Lạc vỗ vai anh: “Thần Quang, tôi tặng cậu câu này: Thiên tương giáng đại nhiệm vu tư nhân dã[1'>. Phần sau của câu này cậu đã biết, không cần tôi phải nói nhiều. Tôi có thể kéo dài thêm vài ngày, nhưng thành phố A lớn như thế này, không có bức tường nào không có tai. Cậu phải chuẩn bị cho cẩn thận”.

[1'> Câu này có xuất xứ từ chương Cáo Tử (Hạ) trong sách Mạnh Tử. Nghĩa là: Ông Trời sắp giao trách nhiệm to lớn lên vai người này.

Thần Quang nghe mà không hiểu, miệng vâng dạ rồi ra về. Ngày mai hy vọng rằng Vũ Văn Thần Hy sẽ không giao cho anh nhiều việc như vậy nữa, vì anh phải sớm đón Tiểu Đa về.

Chương 26

Thần Quang cười hì hì, đáp lại: “Tago nói, cuộc sống rực rỡ như hoa mùa xuân, cái chết đẹp lặng lẽ như lá mùa thu. Chỉ cần con sống vui vẻ là được, con sẽ giúp bố tiêu hết số tiền mà bố kiếm được, để bố cảm thấy ý nghĩa của việc kiếm tiền!”.

Vũ Văn Thần Quang sáng sớm tinh mơ đã tới công ty đi làm.

Phạm Triết Lạc cười tít mắt nói rằng anh đã qua được cửa ải, Thần Quang nghĩ, việc mà anh phải làm tiếp sau đây là làm quen với nghiệp vụ của công ty, sau đó cưới Tiểu Đa, và sinh hai đứa con.

Trước đây suy nghĩ của Thần Quang hoàn toàn không như vậy. Anh không thích đi làm, không thích cuộc sống có quy luật. Gia đình có điều kiện, nên anh không hiểu vì sao cần kiếm tiền. Có người nói, nhiều tiền rồi thì không kiếm tiền nữa, mà là tìm cảm giác thành công, làm việc để thỏa mãn điều đó, kẻo không sẽ thấy vô cùng trống rỗng. Bố của Thần Quang đã nói với anh về câu nói nổi tiếng của Paven[1'>: Cuộc đời con người đã trải qua như vậy, khi bạn quay đầu để nhớ lại quá khứ, sẽ không phải hối hận vì những năm tháng sống hoài sống phí, và cũng không hổ thẹn vì nó quá đỗi tầm thường.

[1'> Paven: Nhân vật trong tác phẩm Thép đã tôi thế đấy!.

Thần Quang cười hì hì, đáp lại: “Tago nói, cuộc sống rực rỡ như hoa mùa xuân, cái chết đẹp lặng lẽ như lá mùa thu. Chỉ cần con sống vui vẻ là được, con sẽ giúp bố tiêu hết số tiền mà bố kiếm được, để bố cảm thấy ý nghĩ của việc kiếm tiền”.

Vũ Văn Thiên nghĩ một hồi lâu, cảm thấy câu nói đó của Thần Quang cũng không sai, ông kiếm tiền là để cho con cái được sống đầy đủ, kiếm tiền mà không có người tiêu thì còn ý nghĩa gì nữa? Chính vì vậy mà Thần Quang đã tự do trong suốt ba mươi năm.

Thần Quang về nước được một năm, anh vẫn chưa nghĩ ra xem mình nên làm việc gì, sống thế nào. Cả ngày chỉ chơi bời, ăn uống, chơi game và anh nghĩ như thế cũng rất tốt.

Nếu không gặp Tiểu Đa, anh đã dự định sẽ lén đi thăm thú những nơi chưa từng tới, sau đó sẽ vừa làm thêm vừa đi du lịch, đến khi tới nơi mà phong cảnh cảnh đẹp như tranh và bản thân thấy vừa ý sẽ dừng lại định cư ở đó.

Gặp Phạm Tiểu Đa, Thần Quang tự nói với mình, anh đã gặp việc mà anh muốn làm, đó là sống suốt đời với cô, chăm sóc gia đình, nuôi vợ con, anh muốn ổn định cuộc sống, cảm thấy chưa bao giờ quyết tâm như vậy.

Thần Hy nói, ăn của nhà thì tính làm gì? Thần Quang ngẫm nghĩ cũng thấy hơi xấu hổ. Sự xấu hổ ấy không phải với người trong nhà mà là với Tiểu Đa. Anh ăn, dùng mọi thứ của gia đình là điều đương nhiên, anh sống thoải mái thì ông cụ Vũ Văn cũng thấy vui lòng. Đột nhiên, anh hiểu ra cảm giác kiếm tiền để cho con cái được sống đầy đủ của bố mình. Anh muốn kiếm tiền vì Tiểu Đa, vì những đứa con sau này, cảm giác ấy thật tuyệt.

Ba mươi tuổi, Thần Quang đã tìm được mục tiêu trong cuộc sống của mình.

Nhưng, Thần Quang không ngờ, khi anh hạ quyết tâm như vậy thì những khó khăn, thử thách cứ ào đến liên tục.

Lấy Lý Hoan để nói chẳng hạn. Đó là người từng nắm tay Tiểu Đa, xuất hiện hết lần này đến lần khác trước mặt anh làm anh tức giận và Thần Quang quyết không có bất cứ quan hệ thân thiết nào với cậu ta, vậy mà bây giờ cậu ta lại ngồi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc nhà Vũ Văn, toàn thân toát lên vẻ ưu tú, gọn gàng tề chỉnh, miệng nở nụ cười trông thì ấm áp nhưng lại chẳng tử tế chút nào, đôi mắt một mí ánh lên vẻ khôn khéo.

Thần Quang lạnh lùng hỏi: “Cậu tới đây để bàn chuyện làm ăn à?”.

Lý Hoan không trả lời câu hỏi đó, mỉm cười nói: “Hôm qua không khom lưng nịnh bợ Tiểu Đa đấy chứ?”.

“Làm gì có chuyện đó? Cậu tưởng tôi cũng sẽ bị đối xử như cậu à? Tiểu Đa đứng về phía tôi, chỉ hai phút đã phá tan kế hoạch của Phạm Triết Lạc!” Thần Quang đáp với vẻ khinh thường và tự hào.

Quả đúng là việc đem hai người ra so sánh thường khiến cho người ta tức điên, thấy Lý Hoan có vẻ hứng thú như vậy, Thần Quang không muốn che giấu sự đắc ý của mình nữa.

Lý Hoan khẽ cười với vẻ không mấy để ý đến điều đó: “Xem thái độ của anh, dường như anh rất bất mãn với tôi?”.

Thần Quang cười, đáp: “Quên không nói với cậu, nhận xét của Tiểu Đa về cậu là người bội tín. Cậu đã bán đứng cô ấy, lại còn thông đồng với chị tôi để xử lý tôi, xét về công hay tư, hình như tôi chẳng có lý do gì để không bất mãn với cậu”.

Lý Hoan cười hì hì: “Hình như anh lớn hơn tôi hai tuổi, đúng không?”.

Thần Quang ngây ra. Lý Hoan khẽ gõ ngón tay lên bàn, dường như đang nghĩ tới một chuyện rắc rối,

sau cùng vẫn mỉm cười nói với Thần Quang: “Nếu nói với anh, anh phải cung kính gọi tôi, một người ít hơn anh hai tuổi mà anh rất bất mãn gọi một tiếng ‘Anh rể’, liệu anh có cảm thấy khó khăn không?”.

Như bị giáng một nhát búa vào đầu, Thần Quang không thể tin được, lắp bắp: “Cậu nói là anh rể? Gọi cậu là anh rể?”.

Lý Hoan cảm thấy rất thú vị trước phản ứng của Thần Quang: “Bây giờ là anh rể dự bị, một thời gian không lâu nữa sẽ thành anh rể chính thức”.

Thần Quang hỏi lại với vẻ không tin được: “Chị gái tôi? Cậu với chị gái tôi?!”.

“Đúng, Vũ Văn Thần Hy và tôi đã quyết định kết hôn!”

Vũ Văn Thần Quang nhìn ra ngoài, trời quang đãng, nhìn vào trong phòng làm việc thấy không có gì khác thường, không biết chỗ bất thường ở đâu. Anh lớn tiếng gào lên: “Chị gái tôi lớn hơn cậu ba tuổi!”.

Tiếng của Thần Quang to đến mức làm Lý Hoan thấy chói tay, bèn đưa tay chỉnh lại những thứ trên bàn bị rung lên, rồi mỉm cười nói với Thần Quang: “Gái hơn ba, ôm gạch vàng, những cô gái dù xinh đẹp thế nào sau mười năm, tám năm cũng trở thành khô héo, Thần Hy quyết định không lãng phí thêm một ngày nào nữa, mà nhanh chóng lấy tôi! Điều kiện rất hậu hĩnh, trong đó có một điều kiện khiến tôi rất vừa lòng, đó là Tiểu Đa sẽ trở thành em dâu của tôi, sẽ gọi tôi là anh rể!”.

Thần Quang gầm lên: “Vũ Văn Thần Hy đâu rồi, mau ra đây!”.

Lý Hoan bước tới vỗ vai anh: “Vợ của tôi, chị gái của anh, quyết định rửa tay gác kiếm để chăm lo cho chồng con. Từ nay về sau, văn phòng làm việc này sẽ là địa bàn của anh, tôi đến để thông báo với anh điều đó”.

Lý Hoan vừa cười vừa lắc đầu, trước khi đi còn thở dài nói: “Nếu như anh có thể thuận lợi lấy Tiểu Đa về, bốn người chúng ta sẽ bỏ phiếu kiểu gì nhỉ? Tiểu Đa nhìn chị Thần Hy nhỏ nước dãi còn nhiều hơn tôi. Chà, chà”.

Trong lòng Thần Quang dậy lên một niềm phẫn nộ to lớn. Gọi gã này là anh rể?

Anh thần người một hồi lâu, Vũ Văn Thần Hy cũng đã đến lúc lấy chồng, anh rất vui vì chị mình tìm được nơi gửi gắm, nhưng, Lý Hoan? Anh rể? Anh cảm thấy rất khó chịu, trong chốc lát không thể nào chấp nhận được.

Cũng chẳng thể nghĩ nhiều, những việc phải làm còn rất nhiều, đầu óc cần để lo cho việc công.

Thần Quang vội vàng giải quyết cho xong công việc. Anh muốn gặp Tiểu Đa. Cô gái có thể an ủi, xoa dịu anh.

Phạm Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu đang ngồi vừa xem tivi vừa nói chuyện. Tiểu Đa mở cửa cho Thần Quang vào, rồi luôn miệng hỏi anh đã ăn cơm chưa, có khát không. Vũ Văn Thần Quang nghe vậy, thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cảm giác ấm ức của việc Lý Hoan bảo anh phải gọi một tiếng “anh rể” không còn khó chịu như trước nữa. Sau khi chào Phạm Triết Lạc xong anh cầm chén trà lên uống.

Phạm Tiểu Đa thấy anh uống vội vàng mà thương, liền hỏi: “Sao anh lại uống như vậy?”.

Thần Quang cười, đáp: “Hôm nay chị không có mặt, bận túi bụi nên không có thời gian uống”.

Vừa vào đến cửa, Thần Quang đã nhìn thấy Ngô Tiêu, anh không muốn để ý đến đồ “yêu tinh” đó. Anh chỉ nói chuyện với Phạm Triết Lạc và Phạm Tiểu Đa, coi như không có mặt của Ngô Tiêu. Thần Quang nghĩ, may mà Tiểu Đa vẫn sáng suốt, chưa bị cô ta xui khiến, làm cho hư hỏng.

Ngô Tiêu cứ nhìn Vũ Văn Thần Quang, cô ấy trừng mắt lên với Phạm Triết Lạc một cái, ý bảo cậu nhúng tay vào ít thôi. Phạm Triết Lạc khoái trí nhìn vẻ dữ dằn của Ngô Tiêu, bụng nghĩ thầm, dù sao thì trị cậu ta cũng chẳng có gì là xấu, mình sẽ chờ xem kịch hay.

Nghĩ thế nên Ngô Tiêu nói với Thần Quang: “Nghe nói anh đã qua cửa ải của Phạm Triết Lạc một cách dễ dàng?”.

Thần Quang bèn cười: “Gặp mai thôi”.

Ngô Tiêu hất cằm, mắt trợn lên: “Qua được cửa ải của anh Sáu, anh tưởng là xong rồi chắc? Còn cửa ải của chị Sáu này anh vẫn chưa qua đâu”.

Ngụm trà trong miệng Vũ Văn Thần Quang phì ra. Anh trừng mắt nhìn Ngô Tiêu, hôm nay sao thế nhỉ? Ai cũng đòi làm bề trên của mình?

Phạm Triết Lạc cảm thấy câu nói đó của Ngô Tiêu rất bùi tai, còn Phạm Tiểu Đa lại cảm thấy Ngô Tiêu mà lấy anh trai mình đúng là một việc đại hỷ, nên rất vui. Duy nhất chỉ có Thần Quang đang trừng mắt lên nhìn Ngô Tiêu.

Ngô Tiêu đắc ý, nói: “Anh quên rồi à, tôi đã nói từ lâu rồi, tôi sẽ là chị dâu của Tiểu Đa, căn cứ theo thời gian đến để mà phân chia thứ bậc, anh phải gọi tôi một tiếng cung kính: Chị dâu!”.

Thần Quang nhìn cô gái cũng chỉ trạc tuổi Tiểu Đa, gọi cô ta là chị dâu? Đổi lại nếu đó là bất cứ một cô gái nào nói với anh như vậy, anh sẽ không do dự mà gọi một tiếng “chị dâu” thân mật, đầy ngọt ngào. Nhưng đây lại là Ngô Tiêu? Thần Quang đỏ bừng mặt. Kẽ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Gọi Lý Hoan là anh rể, anh có thể ngậm đắng nuốt cay, cố chịu vì nghĩ đến người chị ba mươi mốt tuổi hiện vẫn còn độc thân của mình. Còn gọi Ngô Tiêu là chị dâu thì chẳng khác gì việc khom lưng nịnh hót, anh thà bị Phạm Triết Lạc đẩy xuống biển bơi hàng nghìn mét và tiếp đó chỉ mặc một chiếc quần đùi ướt đi trên phố còn hơn!

Ngô Tiêu thở dài, quyết định trả mối thù lớn: “Đến cả một tiếng chị dâu mà anh cũng không gọi được, thế mà còn đòi lấy Tiểu Đa nhà tôi?”.

Lúc đó Phạm Tiểu Đa tưởng rằng Vũ Văn Thần Quang xấu hổ vì phải gọi một cô gái còn ít tuổi như Ngô Tiêu là chị dâu. Cô mỉm cười, nói với Thần Quang: “Chẳng còn cách khác đâu, ai bảo cô ấy lấy anh Sáu nhà em”.

Đúng thế, ai bảo Phạm Tiểu Đa là em gái của anh Sáu có nụ cười giấu đao, hơn nữa lại có cả cô bạn là Ngô Tiêu suốt ngày xui dại, sắp lấy anh trai cô. Ngày hôm nay, dường như có hai tảng đá to tướng đè nặng lên ngực Vũ Văn Thần Quang.

Vẫn chưa lấy được Tiểu Đa về nhà, thế mà đã thêm một người chị dâu! Không thể không gọi được, không thể không gọi một cách cung kính được.

Thần Quang thở dài một tiếng, rồi nói với Tiểu Đa: “Hôm nay đau đầu, bệ hạ, thần xin cáo lui”.

Tiểu Đa nhìn anh với vẻ mặt rất quan tâm, đang định nói: Anh về nghĩ ngơi sớm đi.

Giọng của Ngô Tiêu đã vang lên trước: “Hãy quỳ thỉnh an đi!”.

Thần Quang về đến nhà lập tức gửi tin nhắn cho Tiểu Đa: “Về nhà anh đã viết bốn chữ ‘nếm mật nằm gai’ dán ở phòng ngủ, một ngày đọc ba lần!”.

Tiểu Đa trả lời: “Em còn bốn ông anh và một bà chị nữa. Thần Quang, anh vẫn nên gọi một tiếng anh rể. Lý Hoan đã nếm qua Hồng Môn yến[1'>, rất có kinh nghiệm”.

[1'> Buổi Hồng Môn yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu hoạ cho Hạng Vũ.

Đêm hôm đó, ác mộng cứ bám riết lấy Thần Quang.

Chương 27

Thần Quang không ngờ sau khi tiếng gọi khó khăn lắm mới thốt ra được, thì người khó chịu nhất không phải là anh như dự đoán ban đầu, mà lại chính là Ngô Tiêu. Anh thầm nghĩ, hóa ra Tiểu Đa nói thật, hai từ “chị dâu” đã khiến miệng lưỡi sắc bén của Ngô Tiêu trở nên cứng lại không thốt nên lời.

Thần Quang ngồi trong phòng làm việc mà tâm trí rối bời. Thư ký hầu như đã sắp kín lịch làm việc cho anh. Không lẽ trước đây ngày nào chị Thần Hy cũng phải như vậy? Chả trách mà ba mươi mốt tuổi rồi mà chị ấy vẫn chưa lấy được chồng! Không lẽ mình cũng phải sống như vậy? Thần Quang nghĩ mà thấy đau đầu.

Công việc chỉ sau một đêm đã chất như núi, hơn nữa lại rối tinh rối mù.

Thần Quang lật xem chương trình, sau đó gọi thư ký vào: “Hãy hủy tất cả nội dung công việc chiều nay đi!”.

Thư ký há hốc mồm: “Tất cả? Kể cả việc ký hợp đồng công trình?”.

Thần Quang suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bảo giám đốc Trương của ban Công trình đi là được”. Rồi không chờ thư ký hỏi lại, thêm một câu lạnh lùng: “Cứ thế đi”.

Thư ký bước ra khỏi phòng, lắc đầu. Việc thay đổi tổng giám đốc khiến anh ta nhất thời không thể nào quen được cách giải quyết công việc.

Thần Quang gọi điện cho Tiêu Thành Phi: “Anh Tiêu, hôm nay cho Tiểu Đa nghỉ buổi chiều, được không? Tôi có việc muốn gặp cô ấy”.

Tiêu Thành Phi cười ha hả, hỏi: “Không thể chỉ nói đến chuyện yêu đương mà quên công việc đấy chứ?”.

Thần Quang chau mày: “Tôi nghĩ nửa ngày có lẽ trưởng ban Tiêu sắp xếp được”.

Tiêu Thành Phi nghe vậy, nghĩ chắc Thần Quang có việc quan trọng thật, nên gật đầu đồng ý.

Tiểu Đa được nghỉ làm nửa buổi một cách khó hiểu, sau đó Thần Quang đến đón một cách lạ lùng. Thấy vậy, cô bèn hỏi Thần Quang: “Thần Quang, sao hôm nay trưởng ban Tiêu lại cho em nghỉ làm? Sao anh biết em được nghỉ mà đến?”.

Mặc dù vậy, Tiểu Đa vẫn thấy vui. Đã mấy ngày rồi cô chỉ được gặp Thần Quang khi trời đã tối muộn.

Thần Quang khẽ cười: “Trước đây anh có đọc thấy một bài thơ Đường viết: Hốt văn xuân tận cưỡng đăng sơn. Hựu đắc phù sinh bán nhật nhàn[1'>. Anh muốn có nửa ngày rảnh rỗi đưa em lên núi chơi”.

[1'> Đây là hai câu trong bài Đăng sơn của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường. Dịch nghĩa là: Chợt nghe người ta nói xuân tàn, ta gượng lên núi. Thế là ta lại được hưởng nửa ngày an nhàn trong kiếp ngắn ngủi này.

Tiểu Đa nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vừa tới chân núi, đã thấy núi thấp thoáng trong mưa và hơi sương, hơi nước trắng mờ đã làm át màu xanh của núi. Cô hạ cửa kính xuống, thò tay ra ngoài, lòng bàn tay chợt lạnh, hạt mưa theo gió bay vào mặt, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Đã rất lâu Tiểu Đa không lên núi chơi như thế này, nên cô thấy rất phấn chấn: “Thần Quang, có được nửa ngày như thế này thật tuyệt”.

Thần Quang bị nụ cười của Tiểu Đa lây nhiễm, những hậm hực trong lòng không biết tan biến từ lúc nào. Anh nói với Tiểu Đa bằng vẻ rất dịu dàng: “Chúng ta tìm một nơi nào đó để uống trà”.

Hai chiếc ghế tre được xếp cạnh nhau, Tiểu Đa tựa vào vai của Thần Quang, hai người quay mặt ra một khoảng không, chén trà trên bàn tỏa hương thơm ngát. Thần Quang khẽ hỏi Tiểu Đa: “Anh vẫn chưa gặp bốn ông anh và một bà chị gái còn lại của em. Hãy nói cho anh về họ đi”.

Tiểu Đa cười: “Anh sợ không? Thần Quang, anh có sợ phiền phức không?”.

“Đúng vậy, anh rất sợ. Tính tình của anh từ trước tới giờ không được tốt cho lắm.”

“Các anh chị ấy đều rất tốt, thật đấy, họ chỉ lo cho em thôi, và vẫn coi em như trẻ con, sợ em ngã bị thương, chứ họ không có ác ý gì đâu.”

“Tiểu Đa, công việc của anh quá nhiều. Anh lại không có khả năng phân thân, cũng không thể để chị Thần Hy ở lại công ty mãi, anh phải gánh vác trách nhiệm này. Chị ấy đã ôm hết mọi việc dù là nhỏ nhất vào mình, anh đến công ty làm mới phát hiện, việc gì chị ấy cũng đích thân lo liệu, đó không phải là người quản lý tốt. Công ty phải đổi mới, nhưng, anh lại phải đối phó với anh chàng Lý Hoan và cô Ngô Tiêu kia”.

Tiểu Đa yên lặng nghe Thần Quang nói, rồi đột nhiên cô cười thành tiếng: “Em sẽ đứng về phía anh và giúp anh”.

Thần Quang khẽ gõ lên đầu cô: “Em có thể giúp gì chứ?”.

Tiểu Đa khẽ mỉm cười: “Ít nhất thì cũng giúp anh giải quyết chị gái anh, anh Sáu em, Lý Hoan và Ngô Tiêu”.

Thần Quang nhìn vẻ ranh mãnh của Tiểu Đa, không hiểu cô có ý định gì.

Tiểu Đa nói với Thần Quang: “Anh Hoan là bạn của anh Ba em, anh ấy đã gặp các anh chị của em, anh ấy có thể làm người hòa giải. Nếu Ngô Tiêu và anh Sáu đứng về phía chúng ta thì sau này sẽ chẳng có những phiền phức như thế đâu”.

Thần Quang không hiểu lắm: “Ý của em là, mấy anh chị khác của em còn phiền phức hơn anh Sáu?”.

Tiểu Đa có vẻ phấp phỏng: “Không, họ cũng không phiền phức, chỉ là để đề phòng thôi. Chẳng phải họ không biết anh còn gì”.

Thần Quang tin ngay, về sau anh không chỉ một lần hối hận tại sao lúc đó mình lại tin ngay như thế.

Tiểu Đa nói: “Anh và Ngô Tiêu cũng đừng có đấu với nhau nữa, được không? Cô ấy là phụ nữ, anh nhường cô ấy đi? Anh Hoan thực ra rất tốt, anh đối xử với anh ấy tốt thì anh ấy sẽ càng đối xử với chị gái anh tốt hơn, đúng không?”.

Thần Quang nhìn Tiểu Đa, cảm thấy cô cực kỳ hiểu biết: “Tiểu Đa, nếu công việc của công ty nhiều lên, em có trách anh không dành thời gian cho em không?”.

Tiểu Đa gật đầu: “Có, em sẽ cảm thấy anh vô dụng!”.

“Vì sao? Việc anh bận chẳng phải chứng tỏ rằng anh làm việc rất chăm chỉ giỏi giang sao?”

“Ồ, nhưng em tin là không uổng công học, chẳng phải anh muốn thay đổi cách làm việc của chị anh sao? Anh không có thời gian dành cho em, có nghĩa là anh không làm tốt công việc.”

Thần Quang cười ha hả: “Em thật thông minh, em biết anh không phải là người bất cứ chuyện gì cũng tận tay làm”.

Thần Quang và Tiểu Đa mời cơm Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu.

Phạm Triết Lạc chấp nhận Thần Quang, vừa nhìn thấy Tiểu Đa ngồi dựa vào người anh như con chim núp vào người, thì cảm thấy hơi khó chịu. Ngô Tiêu còn liếc cả hai bằng đôi mắt lạnh lùng.

Bốn người ngồi vào bàn. Thần Quang cười nâng ly lên trước: “Anh Sáu, chị dâu, sau này mong nhận được sự quan tâm của anh chị!”.

Ngô Tiêu đỏ mặt: “Anh gọi linh tinh gì đấy? Chúng tôi vẫn chưa cưới”.

Phạm Triết Lạc nói với cô ấy: “Chẳng phải là em cứ bắt Thần Quang gọi còn gì? Đã gọi thì phải thưa!”.

Ngô Tiêu không nói gì nữa.

Thần Quang không ngờ sau khi tiếng gọi khó khăn lắm anh mới thốt ra được, thì người khó chịu nhất không phải là anh như dự đoán ban đầu, mà lại chính là Ngô Tiêu. Anh thầm nghĩ, hóa ra Tiểu Đa nói thật, hai từ “chị dâu” đã khiến miệng lưỡi sắc bén của Ngô Tiêu trở nên cứng lại không thốt nên lời.

Anh mỉm cười với Tiểu Đa, giọng càng trở nên thân thiết: “Chị dâu, trước đây tiểu đệ đã đắc tội nhiều, ly này xin được tạ tội. Anh Sáu, anh không trách em đấy chứ?”.

Mặt của Ngô Tiêu càng đỏ dữ hơn. Cô ấy hai mươi hai tuổi, lại được một người đàn ông hơn ba mươi tuổi gọi là chị dâu, nên thực sự cảm thấy không chịu nổi.

Phạm Triết Lạc ôm vai Ngô Tiêu: “Đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, dù thế nào cũng phải quen, có gì à?”. Rồi sau đó lại nói với Thần Quang: “Tiêu Tiêu không phải là người nhỏ nhen như vậy đâu, đừng để tâm. Nếu sau này cô ấy mà có gây khó dễ cho cậu, cậu hãy nói cho anh Sáu biết”.

Thần Qunag thấy vui, bề ngoài tỏ ra khiêm tốn nhận lời, nhưng mắt thì nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của Ngô Tiêu, trong bụng nghĩ, sau này tôi sẽ dùng chiêu này để đối phó với cô!

Sau đó, theo sự sắp xếp của Tiểu Đa, họ lại mời cơm Lý Hoan và Thần Hy.

Lý Hoan nhìn thấy Thần Quang vẫn trong bộ dạng cười đùa hí hửng. Dạo này Thần Hy có thời gian rảnh rỗi, cả ngày chuyên tâm lo trang trí cho chỗ ở mới, sau khi giao công ty cho Thần Quang, chị rất hài lòng.

Vẫn là Thần Quang ra chiêu trước, anh nâng ly lên trước mặt Lý Hoan: “Anh rể!”.

Lý Hoan đáp lại một cách rành rọt: “Thần Quang này, cậu đã gọi là anh rể, thì tôi cũng phải tặng cho cậu một chút quà gặp mặt chứ nhỉ! Tôi sẽ cho cậu ít kinh nghiệm, để cậu đỡ phải đi đường vòng theo đuổi Tiểu Đa!”. Tiếng gọi “anh rể” của Thần Quang, khiến cho cậu dễ chịu, thích thú hệt như được ăn liền một lúc ba que kem giữa ngày hè nóng nực. Cậu định sẽ nói cho Thần Quang biết hết tình hình những người trong nhà họ Phạm chiều chuộng Tiểu Đa tới mức gần như biến thái.

Thần Quang cười nói: “Có anh rể giúp sức, đúng là tốt quá rồi. Trước đây chị gái em luôn chăm sóc em, anh đối xử tốt với chị ấy cũng có nghĩa là đối xử tốt với em”.

Thần Hy cảm thấy rất vui, xem ra không uổng công chị đã yêu thương cậu em suốt những năm qua, chị định giúp Thần Quang một tay: “Nói đi, có khó khăn gì cần đến anh rể em giúp không”, xong chị nhướng mày với Thần Quang.

Lý Hoan thấy Thần Hy cười tươi như hoa, cũng tiếp lời: “Đúng thế, có việc gì cần anh rể giúp, cậu cứ nói ra”.

Thần Quang rất muốn ngửa cổ phá lên cười, anh cố ý chau mày: “Anh chị em trong nhà Tiểu Đa đông quá, chỉ một Phạm Triết Lạc với Ngô Tiêu cũng làm em mệt đứt hơi rồi. Thế mà, kế tiếp còn phải qua cửa duyệt của từng người một!”.

Lý Hoan cười, nói: “Chỉ cần cậu tỏ ra tốt với Tiểu Đa trước mặt họ là được, nếu không được nữa thì làm ra vẻ chính nhân quân tử, rồi cố gắng lấy lòng họ, đảm bảo sẽ qua thôi!”.

Phạm Tiểu Đa chêm vào: “Anh Hoan, trước đây không phải là anh đối xử tốt với em thật à? Hay là anh ra vẻ quân tử? Anh cũng đối phó với chị Thần Hy thế sao?”.

Lý Hoan ngượng: “Thần Hy, không phải thế đâu, chẳng phải ngay từ lần đầu tiên gặp Thần Hy anh đã thèm nhỏ dãi còn gì, em cũng thấy thế mà!”.

Tiểu Đa cười hì hì không nói gì nữa. Thần Hy trừng mắt lên với Lý Hoan: “Sau này gặp cô gái nào xinh đẹp hơn tôi, còn nhỏ nước dãi nữa không?”.

Lý Hoan vội chuyển chủ đề câu chuyện, chỉ sợ Tiểu Đa lại thêm câu nào khác: “Để lúc về anh sẽ giải thích với em, hôm nay chúng ta đang bàn đến việc giúp Thần Quang và Tiểu Đa như thế nào cơ mà”.

Thần Hy nói: “Anh có ý gì hay thì mau nói đi!”.

Thần Quang lập tức thêm vào: “Anh rể à, anh thấy đấy, bây giờ chị không đi làm ở công ty nữa, công việc rất nhiều, em mới đi làm, giải quyết còn chậm, bên nhà Tiểu Đa lại giục để kiểm duyệt em, anh đến công ty giúp em được không?”.

Lý Hoan lúc này mới sực tỉnh, anh chàng khôn thật, vòng vo một hồi mới thò ra ý định này! Đang định từ chối thì Tiểu Đa đã nắm lấy tay Thần Hy nũng nịu: “Chị, anh Cả, chị Hai, anh Ba, anh Tư, anh Năm em đều muốn gặp Thần Quang, anh ấy đã thoái thác mấy lần rằng chưa thu xếp được thời gian, nhưng các anh chị của em có vẻ không vui!”.

Thần Hy nghe vậy, nghĩ chuyện lớn cả đời của em trai mới là quan trọng, bèn trực tiếp ra lệnh: “Lý Hoan, ngày mai anh cùng em đến công ty!”.

Sau khi tiễn Thần Hy và Lý Hoan về, Thần Quang ôm lấy Tiểu Đa, kêu lên: “Lý Hoan mà vào công ty rồi thì đừng hòng thoát thân dễ dàng! Thù lớn phải trả! Tiểu Đa, ý kiến này của em thật là tuyệt!”.

Phạm Tiểu Đa cười, nói: “Chờ đến khi anh ấy bận túi bụi, anh ấy sẽ phải chịu trận cho chị gái anh suốt ngày phàn nàn và trút cơn giận! Chưa biết chừng đến khi anh quay trở lại công ty, anh ấy đã sắp xếp công việc ở đó đâu vào đấy, anh chỉ việc tiếp nhận thành quả thắng lợi!”.

Thần Quang nhìn Tiểu Đa chăm chú: “Thì ra em cũng tệ thật!”.

Tiểu Đa lắc đầu: “Ý kiến là do anh nêu ra, đâu phải của em! Chẳng qua em chỉ muốn anh có thêm thời gian dành cho em thôi”. Nói xong, cả hai đều nở nụ cười đắc thắng vì âm mưu đã thành.

Thần Quang cảm thấy trong người nhẹ nhõm hẳn: “Tiểu Đa, em nói xem, có thời gian rồi chúng ta nên làm gì nhỉ? Đi nghỉ có được không?”.

Tiểu Đa thở dài: “Hình như anh thực sự phải đi gặp các anh chị của em rồi. Thần Quang, đừng có bảo em không nhắc anh, chuyện này em không có ý kiến gì, phải trông chờ vào chính anh thôi”.

Thần Quang nói với vẻ hoàn toàn tỉnh bơ: “Chắc không phải là mỗi người bắt anh bơi bốn trăm mét, rồi mặc độc chiếc quần đùi đi trên phố như một thằng điên đấy chứ?”.

Tiểu Đa nhớ đến chuyện anh Sáu ra tay với Thần Quang lần trước, không nén được cười, nói: “Em tặng cho anh chiếc đĩa “Chú đại bi[1'>”.

[1'> Chú đại bi: Là bài chú căn bản minh họa công đức nội chứng của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát.

“Để làm gì?”

“Để anh ngưng thần định khí, dẹp bỏ cơn giận dữ!”

“Sao nói rằng anh Cả của em cực kỳ biết phải trái, nhà em rất gia giáo cơ mà?”.

“Đối với bạn trai của Phạm Tiểu Đa thì không cần biết phải trái!”

“Thật thế à?”

“Tất nhiên là giả rồi!”

Thần Quang nhìn Tiểu Đa đang cười tủm tỉm, nghĩ dù phía trước có là chỗ nước sôi lửa bỏng, anh cũng nhảy.

Chương 28

Xét về một ý nghĩa nào đó, hai chiếc cánh gà tương đương với ngọc tỉ của hoàng đế, tượng trưng cho vị trí được sủng ái cao nhất trong gia đình của Tiểu Đa.

Phạm Tiểu Đa nhìn rõ tình hình của các anh chị trong nhà, và hoàn toàn không hề bi quan, cô biết anh trai và chị gái mình sẽ soi mói Thần Quang, nhưng cũng chỉ vì xuất phát từ tình yêu thương đối với cô. Bây giờ anh Sáu đã đứng về phía cô, Lý Hoan mà cả nhà chấp nhận cũng đứng về phía cô, như vậy đã có thêm hai người nói đỡ cho Thần Quang, thêm vào đó là tình yêu của mình nữa, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Tiểu Đa cảm thấy, cũng đã đến lúc Thần Quang nên gặp những người khác trong nhà mình, cô bàn với Thần Quang, sau đó anh nói: “Em vẫn chưa gặp bố anh, anh sẽ đưa em tới gặp ông”.

Tiểu Đa nhất quyết không chịu, cô con dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp bố mẹ chồng, trong lòng Tiểu Đa thấy lo sợ. Thần Quang nhìn cô đỏ mặt, bèn đùa: “Thế nào, chỉ thích đưa anh tới nhà em để triển lãm chứ không thích để mình cũng biết sự lợi hại của bố anh à?”.

Nghe Thần Quang nói như vậy, Phạm Tiểu Đa càng không chịu đi, cô tìm lý do: “Em bảo anh tới gặp anh chị của em là để xem xem liệu họ có chấp nhận anh không, nếu họ chấp nhận thì sẽ tính tiếp. Nếu chưa chấp nhận, em sẽ không tới nhà anh đâu. Em nghe theo lời của các anh chị em”.

Thần Quang biết Tiểu Đa xấu hổ, nên không chịu tha cho cô, mà muốn trêu chọc thêm: “Thế, nếu các anh chị của em không đồng ý thì sao?”.

Tiểu Đa cười với vẻ ranh mãnh: “Thế thì chúng mình chấm dứt!”.

Thần Quang biết rõ cô đang đùa, nhưng trong lòng vẫn không vui: “Em nói chấm dứt là chấm dứt?”.

Tiểu Đa nhìn thấy vẻ không vui của Thần Quang, tiếp tục thêm vào: “Đúng thế, nếu anh chị của em không thích anh, em sẽ bị kẹt ở giữa, mà anh lại không chịu được nỗi ấm ức, em có cách nào đâu”.

Thần Quang giận đến run người: “Phạm Tiểu Đa, đến cả một câu ‘nếu họ không đồng ý thì em sẽ bỏ trốn cùng anh’, để anh vui mà em cũng không chịu nói ra sao?’.

“Đừng có mơ! Vũ Văn Thần Quang, anh hãy chuẩn bị tốt đi để rồi san bằng mấy quả núi đó!” Tiểu Đa nhìn Thần Quang cười đau cả bụng.

Thần Quang thở dài: “Bây giờ anh mới phát hiện rằng, đàn ông thực ra không sợ vợ, mà vì quá yêu nên mới nhẫn nhịn”.

Tiểu Đa ôm lấy anh từ phía sau: “Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, chẳng qua họ quan tâm đến em mà thôi”.

Tiểu Đa áp mặt vào tấm lưng rộng của Thần Quang, lén mỉm cười, cô cảm thấy mình thực sự rất may mắn. Mọi người đều nói, mối tình đầu rất dễ tan vỡ, nhưng cô tin tưởng Thần Quang, tin rằng họ sẽ ở bên nhau, mãi yêu nhau, mãi hạnh phúc.

Cuối tuần đó, Phạm Tiểu Đa và Phạm Triết Lạc cùng đến ăn cơm ở nhà Phạm Triết Thiên. Cả nhà lại tụ họp đông đủ.

Phạm Triết Thiên thích cảm giác mọi người ở cùng bên nhau như thế này. Nhà đông anh chị em, từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện bất hòa. Điều này khiến Phạm Triết Thiên rất hài lòng.

Anh yêu các em của mình. Anh là anh Cả, anh chị em hòa thuận khiến anh có cảm giác tự hào. Các em trai, em gái lần lượt lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái, có ai không qua tay dìu dắt, lo liệu của Phạm Triết

Thiên? Dù là em rể hay em dâu, anh cũng đều đối xử như em ruột của mình. Em rể là người thật thà, tình nguyện để Phạm Triết Cầm lo liệu mọi việc, Phạm Triết Thiên thấy hơi chướng mắt trước việc quản quá chặt của em gái, nên thường nạt Phạm Triết Cầm trước mặt em rể, khiến cậu ta cuống lên ra sức khuyên nhủ, sợ khi về đến nhà sẽ bị vợ trả thù, không ngờ Phạm Triết Cầm đã thay đổi không ít. Em rể được anh vợ yêu quý lại càng yêu thương Phạm Triết Cầm hơn. Phạm Triết Thiên biết chuyện bèn nói với em gái: “Thấy chưa, học đi, đó mới gọi là quản lý trình độ cao!”.

Cô em dâu thứ ba là người lòng dạ hẹp hòi nhất, có lúc cãi nhau với Triết Địa nhưng không về nhà mẹ đẻ để trút, mà lại chạy tới nói với anh Cả, nếu cô ấy sai, Triết Thiên sẽ trách mắng như những người khác, khiến em dâu vô cùng tâm phục khẩu phục. Nhưng cô ấy không biết rằng, sau lưng, Phạm Triết Địa cũng bị mắng tới số.

Phạm Triết Thiên nói với các em dâu: “Hôn nhân phải vun đắp, anh Cả không có yêu cầu gì, chỉ mong tất cả các gia đình hòa thuận, mọi việc may mắn”. Vì thế, khi ở nhà Phạm Triết Thiên là anh Cả, khi các em kết hôn lập gia đình, anh vẫn là anh Cả.

Hôm nay Phạm Triết Lạc đưa Ngô Tiêu đến, đây là lần đầu tiên Ngô Tiêu gặp đông đủ anh chị nhà họ Phạm. Trước đây cô ấy cũng đã nhiều lần được nghe Tiểu Đa kể, hồi học đại học, Phạm Triết Hoà quản lý Tiểu Đa rất chặt, khiến Ngô Tiêu không có cảm tình lắm với anh chị trong nhà họ Phạm, không ngờ, sau khi đến rồi, ai cũng đối xử với cô ấy rất tốt.

Con trai của Phạm Triết Thiên là Phạm Tiểu Thiên còn chủ động gắp cánh gà cho Ngô Tiêu. Cô ấy thấy tất cả mọi người trong nhà họ Phạm đều nhìn mình chăm chú, Ngô Tiêu xoa đầu cậu bé, khen: “Tiểu Thiên ngoan lắm, còn nhỏ thế này mà đã biết quan tâm đến phụ nữ”.

Hai vợ chồng Phạm Triết Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Thiên.

Phạm Triết Thiên nghĩ, con trai còn nhỏ thế này đã học được cách sử dụng chiêu ngư ông đắc lợi.

Vợ Phạm Triết Thiên nghĩ, trẻ con chưa đủ lông đủ cánh, chẳng khác gì nghé mới sinh không biết sợ hổ, làm việc gì cũng chỉ dựa vào dũng khí, thiếu cân nhắc, tối nay thế nào cũng bị bố đánh vào lòng bàn tay.

Phạm Tiểu Đa liếc Tiểu Thiên một cái, dám ngang nhiên như thế trước mặt mình, năm nay mà có bị đánh, đừng hòng trông mong cô nói đỡ.

Phạm Triết Lạc nhìn thấy anh chị có vẻ không vui, lo lắng, khi về không biết phải nhắc Ngô Tiêu thế nào, vì cánh gà trên bàn cơm nhà họ Phạm chỉ dành cho Tiểu Đa mà thôi. Nếu không phải do Tiểu Đa gắp cho cô ấy, thì Ngô Tiêu không được động vào!

Xét về một ý nghĩa nào đó, hai chiếc cánh gà tương đương với ngọc tỉ của hoàng đế, tượng trưng cho vị trí được sủng ái cao nhất trong gia đình của Tiểu Đa.

Trong khoảnh khắc Ngô Tiêu cho miếng cánh gà vào miệng, tất cả mọi người, kể cả Phạm Tiểu Thiên đều nhìn Tiểu Đa. Trước đây, vợ của Phạm Triết Địa cũng từng vì không biết nên gắp một miếng cánh gà vào bát, Phạm Triết Địa không kịp nghĩ, buột miệng nói luôn là, đó là của Tiểu Đa, khiến cô ấy rất ngượng. May mà Tiểu Đa hiểu biết, gắp một cánh gà khác cho chị dâu, còn nói rất ngọt ngào rằng cô thích chị dâu thứ ba, nên để chị ăn cánh gà. Nhưng kể từ đó về sau, trong các bữa ăn tập trung của nhà họ Phạm, vợ Phạm Triết Địa không bao giờ động vào cánh gà.

Từ đó trở thành thói quen, các chị dâu mới đến lần đầu đều ăn cánh gà do Tiểu Đa gắp.

Hôm nay, Phạm Tiểu Đa vẫn chưa động thũa thì Tiểu Thiên đã phạm quy, muốn xem mặt của cô sẽ chuyển từ tươi cười sang xám xịt như thế nào. Phạm Tiểu Đa thấy buồn cười, Ngô Tiêu không biết thói quen xấu đó của gia đình cô, nếu biết rồi, khẳng định khi về cô ấy sẽ tức giận tới mức không ăn cánh gà nữa. Cô nhìn Tiểu Thiên, biết rõ trong đầu cậu bé đang nghĩ gì, nhưng Tiểu Đa cũng muốn theo nó, đùa Ngô Tiêu.

Tiểu Đa cười hì hì, hỏi Ngô Tiêu: “Cánh gà chị dâu mình rán ngon đấy chứ?”.

Ngô Tiêu gật đầu: “Ngon lắm!”. Dù không ngon, cô ấy cũng phải nói rằng ngon, không cần biết do ai làm! Ngô Tiêu quyết định hôm nay phải tranh thủ thể hiện. Hơn nữa, món gà này đúng là rán rất ngon, kỹ thuật chế biến xếp loại một.

Phạm Tiểu Đa trề môi, không nói gì.

Những người trong nhà họ Phạm lập tức dồn mắt về phía Phạm Triết Lạc. Triết Lạc cười ngượng ngùng, vì mình chấn chỉnh Vũ Văn Thần Quang, nên Tiểu Đa mới trả thù như thế!

Cậu nghiêng người, làm khẩu hình với Tiểu Đa: “Thần Quang!”.

Phạm Tiểu Đa ngây ra, hôm nay phải nói với các anh chị về Vũ Văn Thần Quang, nên cô lập tức gắp miếng cánh gà còn lại cho Ngô Tiêu: “Nếu ngon thì ăn thêm cái nữa!”.

Lúc đó, những người trong nhà họ Phạm mới thở phào, không được nhìn thấy kịch hay diễn ra, Phạm Tiểu Thiên có vẻ thất vọng. Tiếng cười nói lại vang lên khắp bàn ăn.

Khi ăn gần xong, Phạm Tiểu Đa mới từ từ nói: “Em có bạn trai rồi”.

Trừ Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu, Tiểu Thiên và mấy anh trai, còn lại đều ngây ra. Phạm Triết Cầm thận trọng hỏi Tiểu Đa: “Em chấp nhận Lý Hoan rồi à?”.

Những người khác cũng nghĩ như vậy.

Phạm Tiểu Đa quyết định: “Không phải Lý Hoan! Anh ấy tên Vũ Văn Thần Quang!”.

Phạm Triết Thiên lập tức đưa mắt nhìn nhanh sang Phạm Triết Lạc, chú sáu ở cùng với Tiểu Đa, Tiểu Đa quen một người đàn ông lạ, nếu Triết Lạc không hay biết thì đúng là không làm tròn bổn phận.

Phạm Triết Lạc đánh liều cười, đáp lại anh Cả: “Em đã gặp rồi, con người cậu ta cũng rất tốt!”.

Phạm Triết Thiên nổi giận đùng đùng, không những chú Sáu biết, mà còn đã gặp qua? Tiểu Đa không cho anh biết dù chỉ một chút một ít! Những người khác nhìn Tiểu Đa ngạc nhiên, rồi lại nhìn Phạm Triết Lạc. Không biết ai lớn tiếng nói: “Chú Sáu biết chuyện mà không báo!”.

Phạm Triết Thiên quăng đũa, sa sầm mặt, nói: “Chú Sáu, chú theo tôi vào thư phòng”.

Mấy anh em khác đưa mắt nhìn nhau: “Anh cả, chúng em cũng cần được biết!”.

Phạm Triết Thiên chỉ vào họ, nói: “Các chú hỏi Tiểu Đa, tôi hỏi chú Sáu, kẻo hai đứa lại thông đồng với nhau!”.

Ngô Tiêu sợ tới mức đánh rơi miếng cánh gà “bộp” một cái xuống bàn. Chồng của Phạm Triết Cầm, mấy bà chị dâu đều nhìn Tiểu Đa với vẻ lo lắng.

Phạm Tiểu Đa nhìn các anh chị với vẻ mặt tủi thân: “Chẳng phải người ta đã chọn lúc thích hợp để nói cho mọi người biết còn gì”.

Thế là, mấy anh chị thi nhau hỏi: “Quen nhau như thế nào? Là con cái nhà ai? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Hình thức ra sao?”.

Trong một lúc, Tiểu Đa không biết bắt đầu từ đâu. Ngô Tiêu nhìn cô, lần đầu tiên cô ấy thấy đồng cảm với Vũ Văn Thần Quang.

Tiểu Đa bỗng thấy vô cùng phiền muộn, câu hỏi của các anh chị thì liên tiếp đưa ra, anh rể rồi chị dâu cũng xen vào, vì thế cô quyết định ngậm chặt miệng, mặc cho mọi người hỏi, cô vẫn im lặng. Cô rất nhớ Thần Quang, rất muốn anh xuất hiện ngay lúc này, để cho mọi người vây lấy, trực tiếp hỏi anh.

Phạm Triết Cầm tỏ ra rất sốt ruột: “Tiểu Đa, em nói cho chị biết đi, cậu ta là người như thế nào?”.

Mấy người anh lại lên tiếng phụ hoa.

Phạm Tiểu Đa khẽ nói: “Không thừa một con mắt, không dư một cái tai”.

Chị dâu thứ tư nôn nóng: “Tiểu Đa, em nói đi, rốt cuộc là người như thế nào!”.

Phạm Tiểu Đa lại im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Em yêu anh ấy”.

Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến cho cả đám đông ngây người.

Phạm Triết Cầm ôm chầm lấy Tiểu Đa, nước mắt trào ra: “Tiểu Đa, sao thế, em yêu cậu ta? Làm thế nào mới được bây giờ!”.

Ngô Tiêu trợn mắt há mồm. To tát đến thế sao? Phạm Tiểu Đa có bạn trai, nói một câu là yêu anh ta, có cần làm to tát như thế không? Cô ấy cảm thấy chóng mặt.

Phạm Triết Cầm có vẻ vô cùng chấn động trước lời bày tỏ thẳng thắn của Tiểu Đa. Chị không hiểu lý do từ đâu khiến cho em gái của mình động lòng. Triết Cầm vừa gạt nước mắt, vừa nghĩ: Ôi Tiểu Đa đáng thương của tôi!

Phạm Triết Thiên và Phạm Triết Lạc từ thư phòng bước ra, nhìn thấy vẻ mặt của mấy anh em ai cũng rất nghiêm túc. Hai mắt của Phạm Triết Cầm còn đỏ hoe, cả mấy người đều tỏ ra lúng túng.

Phạm Triết Thiên nói với Tiểu Đa, vẻ ôn tồn: “Tiểu Đa, em thực sự yêu cậu ấy à?”.

Nghe anh Cả hỏi như vậy, Tiểu Đa đáp, mắt rưng rưng lệ: “Anh Cả!”.

Phạm Triết Thiên ôm lấy Tiểu Đa: “Anh có mắng em đâu, yêu thì cứ việc yêu. Các anh chị chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi”.

Phạm Tiểu Đa xúc động, khóc òa lên.

Ngô Tiêu đưa tay kéo Phạm Triết Lạc, Triết Lạc mỉm cười đau khổ nhìn cô ấy. Điều mà lúc này N

Ngô Tiêu mong nhất là Vũ Văn Thần Quang được chứng kiến cảnh tượng này.

Cô ấy nấp vào sau lưng Phạm Triết Lạc cười rinh rích.

Phạm Tiểu Đa tưởng rằng thực sự đơn giản như vậy, các anh chị chỉ muốn tìm hiểu tình hình, đó là chuyện rất bình thường. Anh Cả – Phạm Triết Thiên không hỏi cô tỉ mỉ, xem ra anh ấy đã biết những điều muốn biết từ Phạm Triết Lạc.

Phạm Tiểu Đa cùng về với Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu. Trên đường, Tiểu Đa hỏi cậu: “Anh Sáu, anh Cả có hỏi gì không?”.

Phạm Triết Lạc nhìn Ngô Tiêu rồi lại nhìn Tiểu Đa: “Tiểu Đa, anh cảm thấy anh Cả muốn điều tra thu thập thông tin rồi mới hành động. Thần Quang rất xuất sắc, anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu”.

Phạm Tiểu Đa thấy yên tâm, về đến nhà lập tức gọi điện cho Vũ Văn Thần Quang: “Thần Quang, hôm nay em sợ phát khiếp”.

Thần Quang cười, hỏi: “Mọi người trong nhà không đồng ý à?”.

“Không phải, mà là hỏi hàng loạt vấn đề. Em thấy anh Cả gọi riêng anh Sáu vào trong phòng với vẻ rất giận dữ, còn tưởng rằng anh ấy sẽ không đồng ý”.

Thần Quang mừng rỡ: “Kết quả là, anh Cả em không có vấn đề gì?”.

Tiểu Đa cười to: “Anh Cả dễ gần lắm, nói là chỉ muốn tìm hiểu một chút, chứ không có ý gì khác”.

Thần Quang cũng phần nào yên tâm: “Anh cứ tưởng rằng sẽ gay go lắm, cả ngày hôm nay lo lắng, phấp phỏng. Anh đã nghĩ, nếu mọi người không đồng ý, anh sẽ mang em bỏ trốn!”.

Đang nói đến đó, Ngô Tiêu bèn giằng lấy máy: “Vũ Văn Thần Quang!”.

“Ngô Tiêu? À, quên, chị dâu!”.

Ngô Tiêu cười hì hì: “Không sao, gọi hay không gọi là chị dâu cũng không sao!”.

Thần Quang thắc mắc, sao thái độ của Ngô Tiêu với mình bỗng dưng trở nên tốt thế? Đúng lúc đó nghe thấy Ngô Tiêu nói: “Những người trong nhà họ Phạm đúng là ai cũng yêu quý Tiểu Đa, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với anh, nếu tôi lấy Phạm Triết Lạc, tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh”.

Không hiểu sao, nghe những lời ấy, Thần Quang thấy nổi hết da gà. Giọng nói ngọt ngào của Ngô Tiêu mang theo một hơi lạnh u ám khó tả. Thần Quang quyết định tin tưởng Tiểu Đa, anh trai và chị gái của cô ấy muốn tìm hiểu về bạn trai của em gái cũng là một việc rất thường tình. Tiểu Đa đã nói rồi, anh Cả của cô ấy dễ gần, không làm khó anh đâu. Trước đây, Tiêu Thành Phi cũng đã nói, Phạm Triết Thiên là người rất hiểu lý lẽ, phải trái phân minh.

Chương 29

Phạm Triết Nhân kiếm một chiếc camera, lắp vào nắp chiếc bút cài trên túi áo ngực của Phạm Triết Thiên.

Triết Nhân thử ống kính, xem hiệu quả thế nào, rồi cười nói với anh trai: “Anh Cả, nhớ là động tác đừng quá mạnh, nếu không ống kính sẽ bị rung”.

Phạm Triết Thiên gật đầu, lần đầu tiên sử dụng loại thiết bị này, nên nếu đã ngồi xuống là chẳng dám động đậy. Phạm Triết Nhân lại nói: “Anh Cả, anh chú ý độ cao này, nhớ là phải nhìn ngang với cậu ta”.

Nghe vậy, Phạm Triết Thiên thấy yên lòng, khen em trai: “Tốt lắm, quan sát của bác sĩ pháp y vô cùng tỉ mỉ. Chú đã vận dụng sở trường vào đời sống rất tốt”.

Phạm Triết Thiên chọn thời gian vào lúc chín giờ sáng, địa điểm là một quán trà ở Thiên Đài. Vào giờ đó, quán trà hầu như không có ai.

Khi Vũ Văn Thần Quang bước vào quán trà, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi hơi giống Phạm Triết Lạc đang ngồi ở ghế gần cửa nhìn anh. Ở phía xa, còn có một người đàn ông ngồi trong góc đang đọc báo, tờ báo che mất mặt anh ta. Ngoài ra, trong quán trà không còn ai nữa.

Vũ Văn Thần Quang đi thẳng đến trước mặt Phạm Triết Thiên: “Xin hỏi, anh có phải là anh Cả của Tiểu Đa không? Em là Vũ Văn Thần Quang”.

Phạm Triết Thiên mỉm cười nhưng không đứng dậy, vì Triết Nhân

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8164
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN