-->
Lắc đầu, cô nuốt thuốc vào, lại cầm lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ thâm tín, sau đó ngã đầu liền ngủ.
Cậu cho rằng chỉ có cậu mệt sao? Cùng cậu ta, cô càng mệt hơn! Tiểu quỷ thối!
Cao Lục bất giác liền bắt đầu những ngày sống chung với Tiểu Võ, bảy ngày qua, cô thực sự cảm thấy cậu không giống trẻ con chút nào.
Cách thức sinh hoạt, tư tưởng, hành vi của cậu, căn bản không khác gì người lớn.
Nếu không phải bề ngoài trẻ con kia, cô thậm chí sẽ có ảo giác kỳ thực cô đang sống với một người đàn ông.
Cô chưa từng gặp cậu bé nào thông minh, tự phụ, độc lập, cuồng vọng, cậu quản lý mình ngay ngắn trật tự, hoàn toàn không cần người khác chăm sóc, cũng sẽ không ỷ lại hoặc làm nũng, ngược lại đa số thời gian là cô rõ ràng tình huống, hỏng rồi quy định của cậu mà bị cậu trách cứ, sửa lỗi.
Đặc biệt là khi cô đi nhầm lên tầng ba cậu quy định tuyệt đối không thể đi lên; Khi cô không thu thập sạch sẽ, đặt đồ trở về vị trí cũ; Khi cô đã quên đưa quần áo sau khi thay ra cửa biệt thự cho nhân viên vệ sinh thu dọn; Khi cô không cẩn thận quăng rác lung tung ……
Cậu sẽ giống trưởng ngục giam…… Không, phải nói giống người lớn mắng con cái, mắng cô không dứt!
Cảm giác này thật quá kỳ lạ, cô hai mươi chín tuổi bị thằng nhóc bảy tuổi quản đông quản tây, dường như lập trường đổi chỗ, nhưng cô bị quản có đôi khi còn thần kinh cảm thấy cậu rất có khí thế đàn ông……
Xem đi? Cô nhất định là điên rồi! Lại cảm thấy một cậu bé bảy tuổi có khí thế đàn ông!
Nhưng cậu thực sự rất giống ông cụ non! Nhất là khi cậu thảo luận chuyện đồ phổ cùng cô, nhìn thực sự vô cùng chuyên nghiệp lại đẹp trai.
Giống giờ phút này, hai người bọn họ giống như bình thường ngồi ở thư phòng trong biệt thự, cùng nhau xem phân tích đồ phổ của Nam Cung Thần Võ trên máy tính, cậu nhanh chóng hiểu được giải thích của cô, lại có thể từ một suy ra ba.
“Ý của cô là đồ phổ gien thể hiện hàm lượng vật chất trong cơ thể, bởi vì albumin và số lượng khoáng vật trong tế bào mỗi người khác nhau cho nên đồ phổ của mỗi người cũng sẽ không giống nhau, tính độc nhất này giống như vân tay, đúng không?”
“Đúng.” Thật sự là đứa bé thông minh! Cô khen ngợi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuấn tú của cậu, liên tiếp gật đầu.
Tiểu Võ quả nhiên là thiên tài, anh còn tiếp thu nhanh hơn nghiên cứu sinh trong phòng nghiên cứu của cô, vừa nói đã hiểu, hoàn toàn không cần cô giải thích nhiều.
Nói thật, cô càng lúc càng thích tiểu quỷ này, đương nhiên thỉnh thoảng bỏ qua vẻ già trước tuổi, cá tính vừa lạnh vừa kiêu ngạo cùng cái miệng ác độc của cậu là được.
“Như vậy, hai đồ phổ của anh tôi nên giải thích thế nào? Cùng một người lại có hai đồ phổ khác hẳn nhau.”
Anh dùng chuột ấn vào hai đồ phổ, quay đầu nhìn cô.
“Đây là vấn đề, cô luôn luôn hy vọng giúp anh cháu kiểm tra một lần, người bình thường không thể xảy ra loại hiện tượng này, tế bào con người đều sẽ từ từ biến chất, không ai lúc lớn lúc nhỏ, đổi tới đổi lui như vậy.” Cô đi qua, nhìn chằm chằm đồ phổ trên màn hình, trên mặt có hoang mang.
“Nếu thực sự có người có đồ phổ như vậy thì sao? Lúc lớn lúc nhỏ……” Anh cũng nhìn chằm chằm màn hình, vẫn chưa chú ý tới khoảng cách giữa hai người quá gần.
“Không thể nào.” Cô chống cằm, lập tức phản bác.
“Ai nói không thể?” Anh quay đầu trừng cô, lúc này mới hốt hoảng nhận ra sườn mặt của cô cách anh chỉ có hơn mười cm.
Tóc quăn ngắn hơi rối vén ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng trẻo cùng gò má có chút tàn nhang, cái mũi nhỏ, lông mi cong dài, còn có đôi môi luôn không bất giác mím lại.
Nhìn từ sườn mặt, lại có vẻ nữ tính hiếm gặp.
Vẻ nữ tính…… Làm đàn ông xao xuyến……
“Bởi vì tế bào một người nếu đổi tới đổi lui, lúc lớn lúc nhỏ, thân thể nhất định sẽ không chịu nổi, thông thường người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu được loại biến đổi này, cho nên giả thiết cháu đề ra không có khả năng tồn tại.” Cô nói xong ánh mắt từ màn hình chuyển sang phía anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, con ngươi anh lơ đãng co rút lại một chút, sau đó, anh dường như cảm giác được pheromone nam tính trong cơ thể thức tỉnh……
Chậc! Thật là kỳ lạ, vì sao chỉ khi ở cùng cô, anh mới có thể ý thức được mình là đàn ông? Cô rõ ràng chỉ là một người phụ nữ không có sức hấp dẫn.
Anh âm thầm buồn bực.
Cao Lục không hề cảm nhận được, cô vẫn nghiêm túc thảo luận vấn đề anh đưa ra:“Cháu ngẫm lại xem, nếu cháu đột nhiên biến thành người lớn, tất cả tế bào đều thay đổi theo, đến lúc đó trái tim nhất định là thứ đầu tiên xảy ra vấn đề, có lẽ không nổ tung thì cũng sẽ sốc đến chết. Cho nên, nếu có người tế bào không ổn định đổi tới đổi lui, trên cơ bản là không có khả năng sống sót.”
Anh rùng mình.
Trái tim? Quả thực, mỗi lần Nhậm Hiểu Niên biến hóa dấu hiệu đều bắt đầu từ trái tim, mà anh lần này cũng đã trải qua đau đớn xé rách này.
Nhưng anh và Nhậm Hiểu Niên, Phương Dạ Bạch, không phải đều còn sống sao……
“Kỳ thực rất nhiều người đều vọng tưởng trẻ lại, nhưng thủ đoạn quá mức kịch liệt, hoặc là muốn trẻ lại trong thời gian ngắn, tuổi thọ lại vì thế mà ngắn lại, đây không phải mất nhiều hơn được sao? Cháu nên biết, trẻ cũng không tương đương với trường thọ.” Cô khẽ thở dài.
Lúc trước cô muốn cho Nam Cung Thần Võ hiểu được điểm này, đáng tiếc anh lại không nghe, còn nổi giận.
Sắc mặt anh trắng xanh, bỗng chốc đã hiểu được ý của cô.
Hiện tượng hoàn đồng không phải thanh xuân vĩnh viễn, ngược lại…… Vô cùng có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu, cô cười cười, sờ sờ đầu của cậy, an ủi nói:“Sao lại có vẻ mặt này? Đừng lo lắng, tiểu quỷ cháu còn có thể sống rất lâu mà!”
“Làm sao cô biết?” Anh nhíu mày lui về phía sau, gạt tay cô ra.
“Cháu mới bảy tuổi, cháu còn có thể lớn lên, kết hôn, sinh con……” Miệng cô cười nói, trong lòng lại suy nghĩ, kẻ ác đều sống lâu, tiểu quỷ cháu hư hỏng như vậy nhất định sẽ sống ngàn năm.
“Cũng có người bảy tuổi sẽ chết yểu, không kịp lớn lên, kết hôn, sinh con.” Anh oán hận hừ lạnh.
“Không sai, nhưng cô thấy cháu có khuôn mặt trường mệnh đó, cháu xem, lông mày cháu vừa dày vừa đẹp, mắt cháu sáng lại có thần, cái mũi này lại cao thẳng, còn có môi……” Cô vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vẽ theo lông mày, mắt má, còn có chóp mũi của anh.
Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô làm càn, cho rằng mình sẽ rất tức giận, rất rất tức giận, nhưng…… Nhưng không có.
Không phát tác, không kháng cự, cũng không cảm thấy chán ghét……
Chương 8
Editor: đỗ béo Betor: mèomỡ
Không phát tác, không kháng cự, cũng không cảm thấy chán ghét……
Không đáng ghét chút nào.
Lúc này, cô xoay người đến gần anh, tim anh không khỏi nhảy lên, nhưng sau đấy cô lại vươn hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ của anh không ngừng xoa bóp.
“Chậc chậc, tiểu quỷ cháu thật sự rất xinh đẹp, cô rất muốn sinh được một đứa con như cháu đấy!”
Tâm trạng xuống dốc không phanh, anh nhướn mày, tức giận trào dâng trong nháy mắt.
“Đừng chạm vào tôi! Tôi không thèm, cũng không thể có người mẹ ngốc như cô.” Kéo hai tay cô ra, nhảy xuống ghế dựa, anh tức giận mắng, đi ra khỏi thư phòng.
Giọng điệu và động tác coi anh như trẻ con của cô mới thực sự làm cho anh tức giận.
“Mẹ ngốc gì cơ? Cháu có thấy cô nào thông minh hơn cô sao? Có sao? Có sao?” Cô đuổi theo.
“Hừ, còn dám nói mình thông minh, cười chết người ta.” Anh hừ lạnh một tiếng, mặt đen sì đi vào phòng khách.
“Này này, tiểu quỷ, cô mới hai mươi bốn tuổi đã lấy được học vị tiến sĩ công trình gien ……” Cô chặn đường đi của anh, lớn tiếng nói.
“Thế thì sao? Tôi chưa thấy ‘tiến sĩ’ nào quên mặc quần áo đã đi lung tung.” Anh châm chọc.
Cô xoay người ngớ ra, đỏ mặt không nói gì.
Anh mắt lạnh liếc cô, thầm hừ một tiếng.
Cô gái này chỉ có trí thông minh ở lĩnh vực gien thôi còn những lúc khác đều là đồ ngốc, đặc biệt trong cuộc sống lại càng ngốc.
Quên ăn cơm, ngủ, tắm rửa, quên đi làm, kinh khủng nhất là có một lần cô còn quên mặc quần áo, chỉ mặc mỗi bra đã chạy vào thư phòng, đặt mông yên vị trước máy tính tập trung nghiên cứu tập đồ phổ của cô……
Lần đó thực sự khiến anh há hốc mồm, anh đần ra nhìn cô gần năm giây mới giận dữ hét lên:“Cô đang làm cái gì đấy?”
“Cô làm sao?” Cô còn ngây ra hỏi lại anh.
“Cô không mặc quần áo đã đi xuống đây làm gì?” Anh lườm cô.
“Cô?” Lúc này cô mới cúi đầu nhìn mình “trần truồng”, vẻ mặt ngạc nhiện. “Ơ? Sao cô chưa mặc quần áo đã chạy xuống dưới này?”
“Cô có mặc quần áo hay không tự mình không có cảm giác sao?” Giữa trán anh hiện lên mấy vạch đen, không nhịn được chửi ầm lên.
“Cô thật sự quên mất, vừa mới nghĩ ra trình tự có chỗ có vấn đề, liền xuống tầng luôn, bảo sao thấy hơi lạnh……” Cô xấu hổ cười cười, vội vàng lấy tay che ngực, nhưng vẫn tiếp tục gõ bàn phím.
“Còn không đi mặc quần áo vào? Cô nghĩ rằng bộ ngực phẳng lỳ của cô đẹp lắm sao?” Nhìn mặt cô vẫn không đỏ lên không thở gấp lại tuyệt đối không xấu hổ ngồi trước máy tính, anh thực sự tức đến mức muốn lật bàn.
Cô gái này! Cô không xem anh là đàn ông chút nào, thật đáng giận.
Ngực phẳng? Tiểu quỷ này còn nói cô là ngực phẳng? Trẻ con thì biết cái gì?
Cao Lục giận dữ quay đầu lườm anh, dứt khoát ưỡn ngực cho anh xem.
“Đây không gọi là ngực phẳng, tiểu quỷ, nhìn cho rõ, cô ít nhất cũng là cup B! Là B!”
Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào bộ ngực no đủ mềm mại trắng nõn của cô, trong bra màu hồng phấn giản dị kia hai bầu ngực vừa phải lay động phong tình mê người.
Trong lòng anh hơi xao động, nhưng lại không chịu nổi gương mặt ngốc nghếch như dâng vật quý của cô.
“Tôi thèm vào mà quan tâm cô là ABC cái gì?! Ngực nhỏ như thế cũng đòi khoe? Đến cả tôi đây cũng không muốn nhìn.” Anh lập tức muốn đả kích cô thật chua ngoa.
Quả nhiên cô hơi thất vọng, lườm anh một cái, ôm ngực, vừa lên tầng vừa tự gõ gõ đầu mình nói:“Cô thật sự là điên rồi, lại đi nói chuyện cỡ cup với trẻ con……”
Người như cô sao có thể thông minh được? Trong đầu cô chỉ có một đống kiến thức gien, tất cả những thứ khác đều là con số không!
Nghĩ đến chuyện hôm đó, Cao Lục cũng cảm thấy mất mặt, ấp úng giải thích:“Vì hôm đấy cô vội dùng máy tính, nên mới……”
“Ngu ngốc chính là ngu ngốc, chỉ có ngu ngốc mới có thể luôn luôn cường điệu mình là cup B.” Anh châm biếm, ngồi dựa trên sofa, hai chân gác lên mép bàn.
“Tiểu quỷ như cháu nhớ kỹ việc đó làm gì? Còn đặc biệt nhớ cô cup B.” Cô tức giận trách mắng.
“Vì hôm đấy cô liều mạng lắc ngực nhỏ của cô trước mặt tôi, cảnh tượng đấy rất buồn cười, muốn quên rất khó.” Anh cười nhạo, bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
Cô lườm cậu, tuy đã sớm quen với vẻ ông cụ non của cậu nhưng vẫn không vừa mắt. Mới bảy tuổi đã nói móc người ta như vậy, hơn nữa ngày nào cũng bắt chước người lớn uống cà phê, còn vắt chân nữa!
“Không được nhớ chuyện này nữa! Tiểu sắc quỷ!” Cô đặt mông ngồi bên cạnh cậu, vừa mắng vừa lấy cà phê trong tay cậu, nói tiếp: “Còn nữa, còn nhỏ thì đừng uống cà phê, uống sữa đi, uống sữa mới cao lớn được……”
Cô còn chưa dứt lời, đã thấy cậu đột nhiên áp lại gần, ngửa đầu, cong khóe miệng lên như tiểu ác ma.
“Vậy uống sữa người được không? “Cô” à, sữa mẹ có dinh dưỡng hơn, nhất là cup B ở đây……” Nói xong, tay cậu còn đặt trên ngực trái của cô.
Cô há hốc mồm, ngây người.
Khuôn mặt nhỏ trước mặt này…… Đột nhiên trở nên thật “đàn ông”! Hơn nữa còn là “Đàn ông hư”……
“Ừ, quả nhiên là mềm thật, hóa ra nhỏ cỡ này là cup B……” Năm ngón tay của cậu như đang ước lượng cái gì nắm nhẹ ngực cô, mỉm cười xấu xa.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, hổn hển hất móng vuốt sói nhỏ của cậu xuống, lùi ra phía sau, hai tay che ngực, mặt đỏ bừng chửi ầm lên:“Cháu cháu cháu đang làm gì đấy hả? Thằng nhóc chết tiệt này, dám…… Dám ăn đậu hũ của cô……”
Anh nhướn mày, hừ nhẹ:“Chẳng qua chỉ là đậu hũ mà thôi, hiếm sao?”
Oa! Đứa…… Đứa…… Đứa trẻ này…… Rất…… Đáng giận……
Cô tức giận đến mức không nói được gì, ngay cả nghĩ từ cũng lắp bắp.
Cậu lại nhân lúc cô ngồi ngẩn ra trên sofa, đột nhiên đứng dậy đến chỗ cô, đẩy cô nằm dựa trên sofa, hai tay thậm chí còn đè lên hai bên tay vịn, ép cô vào sát lưng ghế.
Cô thở dốc vì kinh ngạc, trợn mắt nhìn mặt cậu gần trong gang tấc, toàn thân cứng đờ.
“Yên tâm, tôi kén ăn, dù là đậu hũ non hay đậu hũ già, tôi cũng không thích ăn.” Cậu cúi đầu cười lạnh.
Chuyện…… chuyện gì thế này?
Sao cô lại bị một nhóc con bảy tuổi ép thành…… Tư thế mờ ám này?
“Còn nữa, tôi cũng không ăn sữa mẹ, quá nhiều dinh dưỡng tôi sẽ bị tiêu chảy.” Cậu nhìn chăm chú bộ ngực của cô, cười nhạo.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không nói nổi.
Đứa trẻ đang nói chuyện với cô rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?
“Được rồi, làm việc tiếp đi, nhưng đừng có vì anh tôi không ở đây mà cô có thể lười biếng đâu đấy, đồ phổ gien của tôi đâu? Đã làm xong chưa? Làm xong rồi thì gửi ngay vào máy tính của tôi.” Cậu thấp giọng nói, buông cô ra, dáng vẻ như không có việc gì về thư phòng.
Cô sửng sốt một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, lúc hoàn hồn cô mới phát hiện tim mình đập điên cuồng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhanh đến nỗi cô không thở nổi.
Thật sự là rất khoa trương! Tiểu quỷ Tiểu Võ kia sao có thể đùa giỡn một cô gái lớn hơn mình hai mươi hai tuổi?
Mà sao cô lại có thể ngây ra để nó đùa giỡn?
A! Cao Lục, mày là đồ siêu cấp đại ngốc!
Cô không thể nhịn được nữa, rốt cuộc lửa giận cũng bùng nổ.
“Tiểu Võ! Đồ lưu manh nhà cháu! Cháu đi ra đây cho cô……” Cô lớn tiếng mắng, quyết định phải dạy dỗ tiểu quỷ này, tránh sau này không giáo dục được nó.
Cô lao vào thư phòng, xoa tay, đang chuẩn bị thể hiện khí phách của mình, lại đột nhiên thấy Tiểu Võ đau đớn ngã trên mặt đất.
Cô kinh hãi, lửa giận đầy bụng tắt trong nháy mắt, lập tức tiến lên nâng cậu dậy.
“Tiểu Võ! Cháu làm sao vậy?” Cô vội hỏi.
“Đừng…… Chạm vào tôi…… Tránh ra!” Cậu khàn khàn gầm nhẹ giống như mãnh thú nhỏ bị thương.
“Cháu không thoải mái ở đâu? Đau không?” Cô vô cùng sốt ruột, theo thói quen vuốt trán của cậu, đột nhiên ngẩn ra.
“A? Người cháu hơi nóng……”
Nói xong, cô còn phát hiện cậu níu chặt ngực, mặt trắng bệch.
“Tôi nói đừng chạm vào tôi…… A……” Cậu hất tay cô ra, vừa hét lên xong đã đau đớn cuộn tròn trên mặt đất thở gấp, thậm chí còn run rẩy.
“Ông trời của tôi ơi! Cháu như vậy không ổn đâu, cô đưa cháu đi bệnh viện……” Cô hoảng sợ, lo lắng hét to.
“Không…… Muốn……”
Cô mặc kệ cậu muốn hay không, đang định đưa tay ra, Khốc Khắc bỗng như gió xoáy đẩy cửa mà, thấp giọng nói:“Cô đừng chạm vào thiếu gia!”
Cô ngẩn ra, chỉ thấy anh ta bế Tiểu Võ lên, xông ra khỏi thư phòng, nhưng không phải đưa đi bệnh viện, mà lên thẳng cấm địa trên tầng ba – nơi cô bị cấm đặt chân vào.
“Này. . . . . . Khốc Khắc, anh không đưa cậu ấy đến. . . . . . bệnh viện sao. . . . . . ?” Cô đuổi tới chân cầu thang, ngạc nhiên cảnh tượng có chút quen thuộc này, ngừng nói.
Sao cô lại cảm thấy tiểu Võ lúc này giống hệt lần Nam Cung Thần Võ phát bệnh ở phòng nghiên cứu?
Thật sự giống như đúc. . . . . .
Cao Lục luôn muốn lên tầng ba xem tình huống của Tiểu Võ, nhưng Khốc Khắc lại phái người canh giữ ở cầu thang tầng hai lên tầng ba, nhất quyết không cho cô đi lên quấy rầy.
Càng đáng giận là không cho xem cũng không cho hỏi. Khốc Khắc không trả lời bất cứ chuyện gì, hại cô chỉ có thể một mình nóng vội lo âu, đứng ngồi không yên.
Tốt xấu gì cũng phải nói xem đã xảy ra chuyện gì chứ! Tiểu Võ rốt cuộc ra sao, có phải sinh bệnh hay không, đã khá hơn chút nào chưa……
Chẳng lẽ là có bệnh di truyền trong dòng họ, cho nên hai anh em đều có bệnh trạng giống nhau sao?
Cô cả một đêm lo lắng, cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, trên lầu đột nhiên có tiếng vang. Cô bừng tỉnh, nhìn đồng hồ báo thức, đã qua giữa trưa rồi.
Tiểu Võ đâu? Đã ổn chưa?
Cô bất an lao ra, phát hiện không thấy người gác đâu nữa. Cô hơi run lên, sau đó lại nghe thấy hình như có người đi lại trên tầng ba, cô theo trực giác chạy lên trên tầng, ngừng chân trước cửa phòng Tiểu Võ, bên trong có tiếng người nói chuyện.
Là Tiểu Võ sao?
Cô mừng rỡ, không nghĩ nhiều trực tiếp đẩy cửa ra, lớn tiếng gọi:“Tiểu Võ, cháu đỡ chưa…”
Cô im bặt, giọng nói biến mất trong cổ họng vì kinh ngạc hoảng sợ mà đang co rút lại. Cô giống như bị điểm huyệt cứng đờ người, trợn mắt nhìn –
Người đàn ông chỉ mặc quần dài, để trần nửa người trên, đang nói chuyện điện thoại.
“Cô vào đây làm gì?” Người đàn ông một tay chống hông, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, giọng điệu cao ngạo, còn có tiếng nói trầm thấp kia …
Nam…… Nam Cung Thần Võ!
Anh ta về bao lâu rồi?
Cô mở lớn miệng, hoàn toàn há hốc mồm.
“Khi Hiểu Niên đến nhớ phái thêm người đi đón máy bay, tôi muốn cô ấy bình an đến trước mặt tôi.”
Nam Cung Thần Võ nhíu mày, tiếp tục dặn dò, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó chuyển sang người đang ngu ngơ như pho tượng đá là cô, lạnh lùng nói:“Không phải tôi cấm cô lên tầng ba rồi sao? Cô còn dám xông lên? Là trí nhớ cô quá kém hay là nghễnh ngãng?”
A, không phải ảo giác, nghe những lời độc ác đã lâu không thấy này, cô thật xác định Nam Cung Thần Võ đã trở lại.
Cô khẽ run lên một cái, mới vội vàng giải thích:“Là…… là tôi lên xem Tiểu Võ, tối hôm qua cậu ấy bị bệnh, dường như rất nghiêm trọng…… Cậu ấy đâu? Bây giờ ở đâu? Không sao rồi chứ?”
Cô nói xong nhìn bốn phía, gian phòng màu đen trắng này phòng tràn ngập phong cách đàn ông, thấy thế nào cũng không giống phòng Tiểu Võ, nhưng cô lại thường xuyên thấy Tiểu Võ đi vào phòng này nghỉ ngơi.
“Sao nào, cô rất lo lắng cho nó?” Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ.
“Đương nhiên! Cậu ấy mới bảy tuổi, cha mẹ anh trai lại không ở bên, hình như cũng không có ai quan tâm……” Cô bật thốt lên, nhưng phát hiện ra lông mày anh nhíu lại, lập tức sửa miệng:“À, ý tôi là…… Cậu bé rất độc lập tự chủ…… Anh đã đã trở lại, vậy là tốt rồi……”
“Hừ, không cần cô quan tâm, cô quan tâm chính mình là được rồi.” Anh xoay người cầm áo sơmi trên giường lớn.
Cô kinh ngạc nhìn bả vai rộng cùng tấm lưng gầy gò của anh phát hiện vai phải anh có một vết sẹo bị phỏng, không khỏi ngẩn ngơ.
Ơ? Có một lần quần áo Tiểu Võ bị dính nước, vội vã cởi ra đi tắm. Khi đó, cô nhìn thấy vai phải cậu cũng có vết sẹo như vậy!
Cô hỏi sao lại có vết sẹo này, cậu trả lời:“Trước kia không cẩn thận bị axit hắt vào.”
Khéo như vậy? Trên người hai anh em đều có vết sẹo do axit? Lại còn ở cùng một vị trí, hình dạng cũng giống nhau?
“Cô còn không đi ra ngoài? Thế nào? Cô mượn cơ hội vào xem tôi thay quần áo sao?” Anh mặc áo sơmi, vừa cài cúc áo vừa đi về phía cô.
Cô hoảng hốt, lấy lại tinh thần, vội vàng lùi ra cửa phòng.
“À, không phải, tôi lập tức đi đây……” Nhưng lùi được hai bước lại ngừng, hỏi:“Này…… Tiểu Võ đâu? Có thể nói cho tôi cậu ấy giờ đang ở đâu không? Tôi muốn xác định cậu ấy không sao……”
Trên mặt anh hiện lên một tia biểu cảm kỳ lạ, nhìn cô chằm chằm:“Xem ra, cô là thực sự thực quan tâm ‘em trai’ bảy tuổi của tôi!”
“Tôi đương nhiên quan tâm cậu ấy, tuy rằng tiểu quỷ kia như ông cụ non, hơi xấu tính, không đáng yêu chút nào, nhưng nói thế nào chúng tôi cũng ở chung một thời gian, tôi cũng coi cậu ấy như em trai mình……” Cô nói hăng say, hoàn toàn không phát hiện mỗi một câu cô phê bình Tiểu Võ lông mày anh lại nhướn cao dần lên.
“Nó cũng không hề hy vọng cô coi nó như em cô, bỏ bớt quan tâm của cô đi.” Anh tức giận nói.
“Sao lại không quan tâm? Ngày hôm qua cậu ấy thực sự không ổn! Bộ dáng đau đớn kia…… giống như hôm anh ở phòng nghiên cứu!” Cô sốt ruột giải thích.
Sắc mặt anh hơi thay đổi.
“Đúng rồi, anh cũng không sao chứ? Không sao thì tốt rồi sao? Không cần đi bệnh viện kiểm tra một lượt sao? Anh em hai người có phải có bệnh di truyền không……” Cô liên tục đặt câu hỏi như nã pháo.
“Đủ rồi!” Nam Cung Thần Võ lớn tiếng cắt đứt lời cô, trực tiếp đẩy cô ra cửa phòng,“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Ầm ỹ muốn chết!”
“Đừng đẩy đừng đẩy…… A ui!” Cô lảo đảo lui về phía sau, không đứng ổn ngã ra phía sau.
Anh thấy thế, tay đẩy cô không tự giác đổi thành nắm lấy, dùng sức kéo cô về. Cô từ ngửa ra sau biến thành lao về phía trước, đầu đập vào ngực anh, hơn nữa tự nhiên ôm lấy thắt lưng anh để giữ thăng bằng.
“Cô đúng là ngu ngốc! Đứng còn không vững!” Anh tức giận quát mắng.
Mùi sữa tắm trà xanh tươi mát xộc vào mũi cô, cô hơi ngẩn người rồi lại chợt tới trên người Tiểu Võ cũng thường có mùi hương này.
Nam Cung Thần Võ cúi đầu nhìn cô ôm anh không buông, châm chọc hừ một tiếng:“Ôm đủ chưa? Chẳng lẽ cô cố ý dùng chiêu này, muốn quyến rũ tôi à?”
Cô phát hoảng, vội vàng buông anh ra, hổn hển phủ nhận:“Không đúng không đúng, tôi không có…… Tôi chỉ là không cẩn thận……”
Anh cong khóe môi, cúi người nhìn cô, cười lạnh:“Không cẩn thận? Cô thật đúng là biết chọn thời gian không cẩn thận! Giờ nghĩ lại, lần trước cô cũng không cẩn thận nhìn thấy hết toàn thân tôi, hay là, chưa từng lên giường với đàn ông nên cô rất đói khát……”
Hả? Làm sao anh ta biết cô nhìn thấy hết toàn thân anh ta? Còn nữa, sao anh ta biết cô chưa từng lên giường với ai?
Chương 9
Editor: đỗ béo Editor: mèomỡ
Cô ngẩn ngơ, lập tức tức giận mắng một tiếng.
Thằng bé Tiểu Võ này, sao cái gì cũng nói với anh trai thế?
“Anh nghĩ nhiều quá đấy, tôi không rảnh rỗi như vậy đâu, hơn nữa dáng người của anh rất bình thường, không phải là loại tôi thích, hoàn toàn không kích thích được “cơn thèm muốn” của tôi, cho nên xin anh cứ yên tâm.” Cô tức giận cãi lại xong, xoay người bước đi.
Hừ, muốn châm chọc ai đây? Cái đồ tự kỷ đáng ghét này.
Hay lắm, những câu này hoàn toàn chọc giận anh, anh nguy hiểm nheo lại mắt, bỗng chống tay lên ván cửa, chặn đường cô.
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu trừng anh.
“Hóa ra tôi không phải là “đồ ăn” của cô? Vậy thì dù tôi có làm gì cô cũng không có cảm giác đúng không?” Anh cười ác, cúi đầu xuống gần mặt cô.
“Này này này! Anh…… Anh muốn làm gì?” Cô kích động lúng túng cúi đầu tránh.
“Cô nghĩ tôi và cô nên làm gì?” Anh áp bên tai cô, khẽ thổi khí.
Một cơn tê dại khô nóng từ bên tai lan ra khắp người, cô hít một hơi, vội che tai lại, liều mạng đẩy anh ra:“Oa! Tránh ra! Tránh ra! Đây là quấy rối tình dục!”
Anh nhíu mày không vui, hừ nói:“Cái này là quấy rối tình dục? Quấy rối tình dục thật sự là như vậy này……” Nói xong, anh cố ý đưa tay chụp lên ngực trái của cô.
Cô há hốc mồm, ngây người.
Anh…… Anh anh anh ta đang làm cái gì vậy?
Mà Nam Cung Thần Võ cũng sửng sốt, bởi vì cách chiếc áo khoác mỏng của cô, xúc cảm rõ ràng trên tay nói cho anh, cô không mặc bra!
Khối no đủ mềm mại mê người kia đang bị anh nắm hết trong tay, dường như anh có thể chạm được đến dáng ngực với đầu vú vì bị kích thích mà đang dần đứng thẳng lên của cô……
Nháy mắt, tim anh rung động, hô hấp rối loạn……
Chuyện tối qua so với lúc này thì chỉ tính là mưa nhỏ, tối qua anh còn cách lớp áo bra, vốn chỉ muốn đùa dai chỉnh cô, không ngờ lại chỉnh chính
chính mình. Vuốt ve nơi mềm mại chỉ thuộc về phụ
nữ kia, một luồng điện bỗng từ bàn tay đâm thẳng vào ngực anh, làm anh run lên, tim ngừng đập vài giây!
Tiếp theo, trái tim anh bắt đầu co rút mãnh liệt, phồng to lên, đau nhói……
Sau đó, trong vòng vài phút ngắn ngủn, thân thể anh dần “Lớn lên”!
Nam Cung Thần Võ hai mươi bảy tuổi đã trở lại.
Nhưng khi toàn thân đau nhức như bị xé rách anh đột nhiên nhận ra điểm mấu chốt trong mối liên hệ giữa “hiện tượng hoàn đồng”,“Phản lão”, phải chăng là do hormone testosterone?
Thật ra, anh đã nghĩ đến vấn đề này từ lúc cơ thể Nhậm Hiểu Niên biến hóa vì Dịch Hành Vân, nhưng không nghiên cứu sâu hơn, cho đến tận tối qua……
Hormone tăng vọt trong nháy mắt có thể là nguyên nhân chính khiến cơ thể trẻ con của anh biến trở về thành đàn ông sao?
“A…… Anh tên khốn này!” Cuối cùng cô cũng hoàn hồn, tức giận hét to, vung tay tát cho anh một cái.
‘Bốp’ một tiếng, cơn nóng rát trên mặt làm Nam Cung Thần Võ nhanh chóng tỉnh táo lại, anh nổi giận trừng cô:“Cô đánh tôi?”
“Anh là kẻ hảo sắc đương nhiên phải đánh! Anh lại dám…… Sờ soạng tôi……” Cô tức muốn quặc tát thêm cái nữa nhưng tay lại bị anh giữ lại.
“Ngạc nhiên gì chứ, cũng đâu phải chưa từng sờ bao giờ, cùng lắm là cup B, còn tưởng mình hấp dẫn được tôi chắc?” Anh cười lạnh mỉa mai.
Gương mặt cô đỏ ửng, vừa sợ vừa thẹn vừa giận.
Trời ạ! Trời ạ! Anh ngay cả cup của cô là gì cũng sờ ra được sao? Hay là…… là Tiểu Võ nói?
Oa! Tiểu Võ thối, thằng oắt con lắm miệng kia tốt nhất đừng để bị cô bắt được!
“Cô mới nên yên tâm, loại đậu hủ giống cô, tôi chẳng thèm.” Anh hất tay cô ra thật mạnh, thuận thế đẩy cô ra, đá lên cửa phòng.
Cô sững sờ trừng mắt nhìn cửa vài giây, tức giận hầm hầm lao xuống tầng.
Hai anh em nhà này thật đúng là giống nhau y sì đúc! Không chỉ diện mạo, cá tính, động tác, giọng điệu, ngay cả ăn nói mà nói cũng giống nhau.
Nói không ăn đậu hủ, mà lại luôn cố tình ăn đậu hủ của cô, lại…… Còn……Còn đều sờ trộm ngực của cô!
A! Tức chết rồi tức chết rồi, hai con sói độc ác sờ trộm ngực đáng chết, lớn nhỏ cùng bất lương, vô đạo đức!
Cô nổi giận ôm lấy mình, tức giận đến mức dậm chân trở về phòng, quyết định hôm nay sẽ rời khỏi cái hang sói này, chạy về nhà cô.
Còn dám nói bên ngoài không an toàn, cô thấy, nơi không an toàn nhất chính là nơi này.
“Không cho.” Nam Cung Thần Võ ngồi trong phòng làm việc của anh, lạnh lùng nói.
“Vì sao không cho tôi về? Đã một tuần rồi, những người đó chẳng lẽ sẽ đến bắt tôi nữa à?” Cao Lục giận dữ hỏi.
“Có thể, tôi nghĩ bọn họ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.”
“Tôi đến ở ký túc xá.”
“Không được.”
“Vì sao không được? Anh cũng đã trở lại, có thể ở cùng em anh, tôi còn ở đây làm gì?”
“Tôi muốn cô ở nhà của tôi, sau này cô còn có việc quan trọng phải làm, đừng có lải nhải.” Anh trừng mắt nhìn cô gái giữ khoảng cách ba mét với anh từ nãy đến giờ, lông mày sắp nhăn thành bánh quai chèo.
Cô gái này bị làm sao vậy? Cô thật sự cho rằng anh sẽ bổ nhào vào cô bất cứ lúc nào sao?
Tuy vừa rồi Khốc Khắc đã kiểm tra quả thực lượng hormone của anh tăng vọt, nhưng thế cũng không chứng minh rằng anh có hứng với cô. Có lẽ là do lâu lắm rồi anh không chạm vào phụ nữ, nói cách khác, dù là người phụ nữ nào xuất hiện trước mặt anh, anh đều sẽ có phản ứng, không hề liên quan đến cô.
“Tôi cảm thấy nhà anh không an toàn……” Cô nhăn mặt nhìn anh.
“Hừ, cô bớt tự kỷ đi, tiến sĩ Cao, có lẽ người không an toàn là tôi, tôi không để ý thì thôi, cô thì có cái gì mà để ý.” Anh cười lạnh.
Oa! Anh ta còn dám nói? Người bị hại rõ ràng là cô.
“Anh hơi quá đáng rồi đấy……” Cô tức giận đến cắn răng.
“Đừng lãng phí thời gian, đi thí nghiệm xem hormone có ảnh hưởng đến biến hóa gien hay không đi.” Anh lấy vẻ mặt cấp trên quát khẽ.
“Vâng……”
“Còn nữa, tìm thời gian tôi muốn đến phòng nghiên cứu của cô kiểm tra đồ phổ gien lại lần nữa.”
Cô ngẩn ra, nhìn anh:“Anh còn muốn làm một lần nữa sao?”
“Không phải cô nói đồ phổ của tôi có vấn đề, muốn tôi làm lại một lần sao?” Anh hỏi lại.
“Đúng vậy, bởi vì lần trước……” Cô nói một nửa bỗng nhiên ngẩn ra, cô nhớ lúc đó cô nói với Tiểu Võ mà.
“Tình cảm của anh với Tiểu Võ tốt lắm sao? Hình như chuyện gì thằng bé cũng nói với anh.” Cô rất tò mò, họ hơn kém nhau hai mươi tuổi đấy!
Anh hơi nhíu mày, hừ nói:“Đúng, vô cùng tốt, tốt đến mức thằng bé nghĩ cái gì tôi cũng biết.”
“Là vậy à…… Chẳng trách……” Cô gật gật đầu.
“Cho nên tốt nhật cô đứng có nói xấu tôi trước mặt nó, cái gì cũng vào tai tôi hết.” Anh mở miệng cảnh cáo.
“Tôi…… Đâu có nói xấu anh……” Cô chột dạ run lên.
“Không có sao?” Anh nheo mắt lại.
“Tôi…… Tôi bận rồi.” Chân cô như bôi mỡ vội vã lao ra ngoài, chớp mắt đã chạy tới cạnh cửa, đâm phải thư ký Hàn Đan đang đi vào cửa, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
“A, tiến sĩ Cao, cẩn thận.” Hai tay Hàn Đan nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng.
Dáng người cô nhỏ bé mà Hàn Đan lại là một cô gái tóc vàng cao lớn nên khi ôm mặt cô liền vùi vào ngực Hàn Đan.
Nhưng…… Hình như có chỗ nào là lạ……
Đúng lúc này, cô nghe thấy Nam Cung Thần Võ chửi ầm lên:“Cô là đồ ngốc à, ngay cả đi đường cũng chẳng ra sao?”
Cô ngẩn người, không hiểu sao anh ta lại hung dữ như vậy? Chẳng qua là không cẩn thận xô vào nữ thư ký xinh đẹp của anh ta thôi mà……
“Tổng giám đốc, đừng giận, tiến sĩ Cao đi đường đều như vậy, anh như thế sẽ dọa cô ấy đấy.” Hàn Đan cười giữ cô chặt hơn, còn vỗ nhẹ lưng cô.
A…… Vị thư ký Hàn này đúng là thân thiện lại biết quan tâm.
Cô thầm cảm kích, nhưng Nam Cung Thần Võ lại nhíu mày, nổi giận đùng đùng đi dến tách cô và Hàn Đan ra, giận dữ mắng:“Cô đang làm gì đấy hả?”
Cao Lục hoảng hốt, ngạc nhiên ngẩng đầu không biết vì sao anh lại tức giận với cô, nhưng cô phát hiện ra anh đang lườm Hàn Đan, hiển nhiên những câu này là nói với Hàn Đan chứ không phải cô.
Ơ? Đây là…… Tình huống gì vậy? Anh ta nổi giận làm gì?
“Tôi chỉ đỡ tiến sĩ Cao thôi, anh đừng giận, tổng giám đốc.” Hàn Đan cười khẽ, nhẹ nhàng vén mái tóc dài, ngồi xuống nhặt tư liệu rơi vãi trên đất.
“A, để tôi làm là được rồi.” Cao Lục ngượng ngùng, vội vàng ngồi xuống, nhưng đang nhặt thì không cẩn thận nhìn thấy cô áo Hàn Đan buông xuống, cô ngẩn ngơ.
Cái …… Cái cổ áo thấp đủ để người ta nhìn thấy hết ngực, nhưng điều khiến cô sững sờ không phải vì nhìn thấy bộ ngực cô ấy, mà là……
Cái chỗ vốn nên có hai viên lớn nổi lên…… Lại phẳng lỳ!
“Đây, tài liệu của cô.” Hàn Đan nhặt hết tài liệu đưa cho cô.
Hai mắt cô không chớp cứ nhìn đăm đăm vào bộ “ngực phẳng” của Hàn Đan, kinh ngạc đến mức quên nhận lấy.
Nam Cung Thần Võ đoạt lấy tài liệu trong tay Hàn Đan, sau đó kéo cô lên, nhét tài liệu vào tay cô, tức giận nói:“Được rồi, cô mau đi ra đi.”
Cô kinh ngạc đi vài bước, lại quay đầu nhìn thư ký Hàn.
“Đi thong thả, tiến sĩ Cao.” Hàn Đan nở nụ cười phong tình vạn chủng với cô.
Không thể nào……
Thư ký Hàn còn xinh hơn cô, cao gầy, chín chắn, quyến rũ, lại…… lại……
Là đàn ông?!
Cô trố mắt sợ hãi, tim đập như điên mãi mà vẫn không di chuyển được bước nào.
“Còn không mau đi?” Nam Cung Thần Võ quát khẽ.
“À à…… Vâng.” Cô cứng ngắc xoay người, nhanh chóng chạy khỏi văn phòng.
Cửa khép lại, khóe miệng Hàn Đan đã sớm run rẩy cuối cùng cũng không nhịn được mở rộng hết cỡ, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt.
“Ha…… Vẻ mặt của cô ấy thực sự rất buồn cười……”
Nam Cung Thần Võ lườm anh một cái, mắng:“Ai bảo cậu luôn trang điểm thành phụ nữ?”
“Sở thích của tôi thôi, Thần Võ, như vậy cũng là một kiểu thủ thuật che mắt, làm việc cũng tiện hơn.” Hàn Đan giũ mái tóc giả màu vàng, vẫn không ngừng cười được.
“Muốn vậy thì cũng đừng để lộ ra, cậu dọa Cao Lục sợ rồi đấy, nhất định cô ấy sẽ nghĩ linh tinh.” Anh nhíu mày.
Hàn Đan là bạn học đại học với anh, hai người đều là những sinh viên đứng đầu của khoa y, Hàn Đan là con lai Hàn – Mỹ, ngũ quan tinh tế nõn nà, giọng nói cũng nhỏ nhẹ mềm mại. Thỉnh thoảng cậu ta trang điểm thành phụ nữ, còn từng khiến rất nhiều nam sinh khoa khác si mê tan nát cõi lòng.
Anh ta là người bạn anh tin tưởng nhất, sau khi “Hoàn đồng” một năm anh vẫn không liên lạc với người nhà nhưng vẫn giữ liên lạc với Hàn Đan. Sau này trở lại nước Mĩ, liền tìm anh ta làm trợ lý cho mình.
Nhưng tính xấu của tên này vẫn không thay đổi, lại trang điểm thành phụ nữ xuất hiện, anh chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài anh ta là “Nữ thư ký” của anh.
“Cậu để ý tôi dọa cô ấy hay là để ý tôi chạm vào cô ấy?” Hàn Đan nhìn anh, cười trộm.
“Cậu đang nói gì đấy?” Anh hừ lạnh.
“Chậc chậc chậc, biết cậu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cậu nghiêm túc với một cô gái đấy!” Hàn Đan cảm thấy không thể tin được. Dáng vẻ Cao Lục bình thường, tính cách lại mơ mơ màng màng, kiểu con gái này sao có thể khiến thiên tài Nam Cung Thần Võ theo chủ nghĩa hoàn mỹ động lòng được, rất kỳ lạ.
“Sao có thể? Cô ta tay chân vụng về, cậu không thấy sao?” Anh nhướn mày.
“Nhưng rất thú vị! Cậu không biết sao?” Hàn Đan vờ cười.
“Không biết.” Cô gái kia chỉ biết làm anh phiền lòng.
“A, nhưng tôi cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.” Hàn Đan nheo mắt lại.
“Đáng yêu? Một gái già sắp ba mươi tuổi sao có thể đáng yêu?” Cô ấy còn lâu mới đáng yêu, mà là đồ ngốc!
“Nếu cậu thích cô ấy, thì trực tiếp lên giường đi, để lại một đứa bé cũng tốt, sinh đời sau cho nhà Nam Cung các cậu trước khi cậu lại biến thành trẻ con……” Hàn Đan đề nghị.
“Cô ấy? Thôi đi! Cho dù muốn tìm, tôi cũng phải tìm người phụ nữ ưu tú, hấp dẫn sinh con chotôi.”
Anh cười giễu xùy một tiếng.
Anh là con trai độc nhất, quả thật phải sinh con nối dõi cho nhà Nam Cung, nhưng Cao Lục tuyệt đối không đủ tư cách.
“Cao Lục tốt lắm! Điều tra xuất thân của cô ấy cha mẹ mất sớm, không người thân, chỉ số thông minh đủ cao, lại không quá khôn khéo, diện mạo…… Cũng tạm được. Một cô gái như vậy làm ‘người mang thai hộ’ là thích hợp nhất, dù sao cô ấy cũng chỉ chịu trách nhiệm sinh con cậu, sau này nếu có vấn đề gì, muốn xử lý cô ấy cũng dễ. Dù là làm cô ấy mất trí nhớ hay là để cô ấy biến mất.” Hàn Đan nói xong trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Người mang thai hộ?
Đúng vậy, anh không có thời gian quan tâm đến hôn nhân tình yêu, sau lần lớn lên lần trước anh thực sự muốn tìm một cô gái sinh con cho anh. Nhưng Hàn Đan nhắc tới Cao Lục lại làm anh bài xích theo bản năng.
Cao Lục…… Không đủ cao, không đủ đẹp, không đủ thông minh, không đủ…… Làm anh yên tâm.
Về phần lo lắng cái gì, anh cũng không rõ.
“Còn do dự gì nữa ? Chẳng lẽ cậu thực sự nghiêm túc với cô ấy? Đến lúc đó sợ không nỡ xóa trí nhớ của cô ấy?” Hàn Đan sắc bén nói.
Nam Cung Thần Võ rùng mình, trừng mắt nhìn anh, không muốn tiếp tục dây dưa quanh vấn đề này nữa.
“Đủ rồi, đừng nói nhảm nữa, nói chuyện chính đi! Bên Phương Dạ Bạch kia có chuyện gì sao?” Gương mặt anh trầm xuống chuyển chủ đề.
Hàn Đan nhún vai, cũng thu lại dáng vẻ đùa giỡn, nghiêm túcnói:“Đúng, nghe nói anh ta cũng xây phòng thí nghiệm nhưng không có tiến triển gì. Phương Dạ Bạch vẫn luôn ở dáng vẻ trẻ con, không có biến đổi gì.”
“Hừ! Cao thủ y học và gien người tế bào học giỏi nhất thế giới đều ở chỗ tôi, nếu ngay cả tôi cũng không tìm được đáp án, anh ta sao có thể tìm được.” Anh cười lạnh.
“Đúng vậy, đội của chúng ta đã là lợi hại nhất rồi.” Hàn Đan gật đầu.
“Tiếp tục phái người theo dõi, thằng nhóc kia quá âm hiểm, tôi muốn lúc nắm được tất cả động thái của anh ta.”
“Biết rồi.”
“Sáu ngày sau chúng tôi sẽ gặp nhau, cần tăng nhân lực. Tôi lo kẻ đứng chủ mưu sẽ có hành động.” Anh hơi nhíu mày.
Sáu ngày sau là lần gặp mặt nửa năm một lần của anh, Nhậm Hiểu Niên và Phương Dạ Bạch. Đây là điều kiện phải kiểm tra toàn diện nửa năm một lần lúc anh trả Hiểu Niên trả lại cho Dịch Hành Vân. Nếu đối phương muốn bắt bọn họ, thì đây sẽ là cơ hội.
“Đúng, tôi đã bảo Khốc Khắc đặc biệt lưu ý, một tuần này sẽ tăng mạnh phòng thủ.”
“Ừ, vậy cậu đi nhanh đi! Phân tích tế bào mấy hôm nay của tôi, xem có gì khác trước kia không.” Anh lại nói.
Hàn Đan liếc anh một cái, cười khẽ:“Không cần phân tích cũng biết chắc chắn là không giống!”
“Vì sao?”
“Hormone! Tôi vừa nghe Khốc Khắc nói, hormone testosterone của cậu tăng vọt! Chậc chậc chậc, còn nói cậu không có cảm giác với Cao Lục……” Hàn Đan cười trộm.
“Đấy là phản ứng sinh lý.” Anh lạnh lùng nói.
“Được rồi, dù phản ứng này là sinh lý hay tâm lý, tôi cũng rất vui được gặp lại cậu trưởng thành, Thần Võ, lần này làm ơn đừng biến về nhanh quá.” Hàn Đan nhìn anh bạn tốt cao lớn anh tuấn, nói thật lòng.
“Tôi sẽ cố gắng.” Anh tự giễu nhìn anh ta, nở nụ cười khổ bất đắc dĩ u ám.
Chương 10
Editor: mèomỡ
Cao Lục cảm thấy rất kỳ quái.
Tuy Tiểu Võ không ở đây, nhưng cô lại có cảm giác khi ở cạnh Nam Cung Thần Võ chẳng khác gì lúc ở cùng Tiểu Võ.
Cá tính của Nam Cung Thần Võ và Tiểu Võ giống nhau như đúc, thông minh, độc lập, tự phụ, cuồng vọng giống nhau, tự mình quản lý ngay ngắn có trật tự giống nhau, ngay cả luôn niệm mắng cô cũng giống nốt……Trọng điểm là giọng điệu, thần thái, động tác của anh sẽ thường xuyên làm cô nghĩ đến Tiểu Võ, ngay cả lời nói cũng thường xuyên giống nhau.
Đặc biệt nhất là mỗi ngày vào một thời điểm cố định anh cũng sẽ ngồi trên sofa, hai chân vắt lên bàn, pha một ly cà phê. Cảnh tượng này quả thực giống như Tiểu Võ đột nhiên biến thành người lớn, hại cô hỗn loạn.
Cho nên có đôi khi cô sẽ có cảm giác rằng người ở cùng mình trong căn biệt thự này không phải Tiểu Võ, càng kinh khủng hơn là cô còn thường xuyên không cẩn thận coi anh thành Tiểu Võ, quên mất anh là ông chủ của cô.
Ví dụ như tối hôm qua……
“Anh lại không ăn ớt xanh rồi!” Nhìn Nam Cung Thần Võ gắp ớt xanh ra khỏi bát, cô không nghĩ kịp nghĩ đã buột miệng trách,“Không phải tôi đã nói mỗi loại rau xanh đều có chất dinh dưỡng, anh kén ăn như vậy sao mà lớn được!”
“Tôi – đã – lớn – rồi.” Nam Cung Thần Võ lạnh lùng trừng cô.
“À……” Cô ngẩn ra, ánh mắt từ từ dịch lên, khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh thì vội ngậm miệng.
Lại ví dụ như vừa rồi……
Cô còn đang mơ màng, đi vào thư phòng đã thấy anh ngồi trước máy tính. Cô đi qua, không chút suy nghĩ xoa đầu anh.
“Chào buổi sáng……!” Câu nói của cô đột nhiên bị gương mặt đẹp trai lạnh lùng vừa quay đầu lại dọa cho câm nín, tay vẫn để trên đỉnh đầu anh, ngây ra như phỗng.
“Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng có tùy tiện chạm vào tôi.” Anh lạnh lùng nói.
“Vâng……” Cô xấu hổ rút tay, trong lòng lại nghĩ mỗi lần cô cố ý xoa đầu Tiểu Võ, thằng nhóc kia cũng nói y hệt như vậy.
Sau đó, cô lại nghe thấy anh hỏi vấn đề Tiểu Võ mỗi ngày đều sẽ hỏi cô –
“Tư liệu này, cô làm xong chưa?”
Ôi trời ơi, hai anh em nhà này giống nhau quá thể? Quăng một đống công tác cho cô, sau đó vội vã muốn xem kết quả.
Tối hôm qua bận đến hai giờ sáng mới ngủ, buổi sáng lại bị đồng hồ báo thức Tiểu Võ đặt gọi tỉnh, cô thực sự cảm thấy còn ở đây thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị hai anh em nhà này hành chết.
Lát nữa còn phải về sở nghiên cứu trường học chỉ dẫn nghiên cứu sinh làm báo cáo, có khi cô thực hối hận đã nhận làm cố vấn cho Tập đoàn Nam Cung này, thật không khác gì khổ sai mà.
“Này! Cô còn chưa tỉnh sao? Đứng mà cũng có thể ngủ à?” Nam Cung Thần Võ quát.
“À, tôi chuẩn bị xong……” Cô vừa ngáp vừa mở máy tính, mở số liệu sau đó quay màn hình sang phía anh anh.
“Ngày hôm qua Suzie làm thí nghiệm, sau khi tiêm hormone cho chuột bạch đã làm gien phân tích, kết quả cũng không có nhiều thay đổi, đồ phổ cũng không khác lắm.”
“Hử? Không thay đổi sao?” Nam Cung Thần Võ nhíu mày, nhìn hai bản đồ phổ không khác nhau là mấy trên màn hình.
Chẳng lẽ anh đã đoán sai? Hormone không phải nguyên nhân khiến anh lớn lên?
“Ừ, nếu muốn nói thay đổi thì cũng chỉ làm cho sự trao đổi chất nhanh hơn, có tác dụng kích thích thôi.” Cô ngồi xuống, chống cằm nói.
“Vậy nếu dùng rất nhiều hormone thì sao?” Anh lại hỏi.
“Rất nhiều? Nhiều đến mức nào? Nếu tiêm quá nhiều có lẽ sẽ tạo thành gánh nặng cho thân thể, tuyệt đối không có lợi.”
“Liều thuốc của cô là bao nhiêu?”
“Ở đây có biểu thị.” Cô chỉ vào màn hình, thân thể cũng bởi vậy bất giác tới gần anh.
Anh cảm giác được nhiệt độ cơ thể mang theo mùi hương thoang thoảng của phụ nữ tiến lại gần, đó là một loại hương vị lười nhác khi vừa thức dậy, tản ra hơi thở khô mát mà mê người.
Anh không nhịn được quay đầu nhìn cô, mấy lọn tóc quăn hỗn độn rủ xuống hai bên má cô, nhìn có vẻ thành thục đơn thuần lại mềm mại.
Làm cho người ta rất muốn cắn một miếng……
Cô không phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn mình, vẫn tiếp tục chỉ vào màn hình nói:“Nhìn thấy không? Đây là lượng thuốc, thế này đã là quá nhiều rồi, đến mức chuột bạch đã có vẻ quá hưng phấn……”
Thực đáng chết! Anh cũng cảm thấy trong cơ thể mình cũng đang hơi hưng phấn.
“Nhưng đây cũng chỉ là hiện tượng trong thời gian ngắn, không có ảnh hưởng với gien……” Cô vẫn rất tập trung.
“Vậy nếu là tự cơ thể sinh ra thì sao?” Anh đột nhiên hỏi.
“Cơ thể tự sinh ra như thế nào? Muốn tự sinh ra thì phải chờ đến kì giao phối……” Cô quay đầu nhìn anh, lúc này mới kinh hãi nhận ra mặt anh đang ở rất gần, tim cô đập điên cuồng, lời nói cũng ngừng lại.
Tình huống này rất quen!
Lúc trước cô và Tiểu Võ cũng từng bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhưng khi ấy cô cũng không rung động bởi vì đối phương là một thằng nhóc, nhưng giờ phút này…… Giờ phút này trước mắt cô là một người đàn ông! Một người…… đàn ông đẹp trai vô cùng hấp dẫn.
Một Tiểu Võ trưởng thành…..
“Chỉ có kì giao phối mới có thể sinh ra hormone sao?” Anh nhìn thẳng vài cô, ánh mắt từ mắt cô chuyển tới đôi môi.
“Đúng vậy…… Bình thường…… Động vật…… Đều như vậy……” Cô có chút run rẩy, dưới cái nhìn chăm chú của anh hô hấp của cô dần trở nên dồn dập.
“Nhưng con người dường như không có kì giao phối, chỉ cần muốn, cảm thấy thích thì lúc nào cũng có thể giao phối.” Anh nói xong, chậm rãi tới gần cô.
Cô trợn tròn mắt, không thể nhúc nhích, lý trí nói cô mau tránh ra nhưng trong tiềm thức dường rất muốn thử xem nếu bất động thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hơi thở của anh càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cô ngẩn ngơ nhìn anh, nín thở, không dám hô hấp.
Khi cô cho rằng anh sẽ hôn cô, anh lại đột nhiên ngừng lại.
Môi hai người chỉ cách nhau không đến một cm.
“Ha ha! Cô đang hy vọng cái gì sao? Cao Lục?” Anh nheo mắt, nở nụ cười tà ác.
Cảm giác mê muội tan biến trong chớp mắt, cô sửng sốt một giây, nhảy bật về sau lao ra cửa, bối rối vò tóc.
“Cái gì? Nào có? Tôi chỉ là…… Tôi chỉ là…… Tôi rõ ràng đang giải thích cho anh…… Cái…… Kì giao phối……” Cô lắp bắp nói nhưng vừa nói đến ba chữ “Kì giao phối” nhạy cảm này lại ảo não muốn tự cắn đứt lưỡi mình.
Aaaa! Sao lại nói đến đề này? Cô thật đúng là ngu ngốc.
“Đúng vậy, chúng ta đang thảo luận kì giao phối, nhưng cô lại hiểu sai.” Anh cười nhạo nói.
“Tôi…… Tôi nào có hiểu sai? Là anh…… Là anh cứ tiến sát lại……” Cô lắp bắp giải thích, khuôn mặt đỏ ửng.
“Cứ cho là tôi tiến sát lại đi, thế sao cô không tránh?” Anh nhíu mày.
“Tôi……” Cô á khẩu không trả lời được.
“Vừa rồi tim cô đập rất nhanh, đúng không? Đây là tác dụng kích thích khi động tình, con người là như vậy, chỉ cần cảm giác được sẽ muốn giao phối.” Anh châm chọc nói.
“Làm ơn đi! Tim tôi đâu có đập nhanh, cũng không muốn giao phối với anh!” Cô đỏ mặt lớn tiếng thanh minh.
“Không có sao?” Anh nhếch môi.
“Đương nhiên không! Tôi cũng đâu có bị điên, sao lại muốn…… làm chuyện đó với loại người như anh……” Cô thốt ra.
Loại người như anh? Anh hơi trầm xuống, bỗng đứng dậy đi về phía cô.
Cao Lục kinh hãi, xoay người định mở cửa chạy trốn, nhưng tay anh dùng sức đè lên cửa, không cho cô mở. Cô vội vàng chuyển sang bên kia, nhưng anh lại vươn tay kia ngăn cản cô, nhốt cô giữa hai tay anh.
Cô ngạc nhiên, tình huống này thật quen quá? Lần trước là bị Tiểu Võ, lần này đổi thành anh……
“Anh anh anh…… Muốn làm gì?” Cô ngẩng đầu trừng anh, sợ hãi mắng.
“Tôi là loại người gì?” Anh tiến tới gần cô, lạnh lùng hỏi.
“Tránh ra……” Cô dùng hai tay đẩy anh.
“Nói! Tôi là loại người thế nào?” Anh cầm lấy hai cổ tay cô, nhất quyết muốn hỏi cho ra nhẽ.
“Anh……” Cô bị dồn ép, nóng nảy mắng:“Anh bị làm sao vậy? Anh mới bảy tuổi à? Sao lại ngây thơ y như Tiểu Võ vậy……”
Bảy tuổi……
Hai chữ này không hiểu sao lại khiến anh đau đớn, cơn tức nháy mắt bùng lên, toàn bộ dục vọng bị đè nén từ lúc nãy phá tan giới hạn phòng ngự.
Anh cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên môi cô, vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ.
Cô kinh ngạc sững sờ.
Anh…… Anh anh anh……
Đầu cô trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được gì.
Nam Cung Thần Võ cường hôn tràn ngập lửa giận cùng dục hỏa. Anh cắn mút cánh môi non mềm trơn ướt của cô, chỉ muốn cho cô biết một đứa bé bảy tuổi tiểu sẽ không hôn như vậy.
Cho nên anh không phải bảy tuổi!
Anh là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi bình thường!
Cô bị sự kích động của anh làm cho hoảng sợ, đặc biệt là lúc đầu lưỡi anh đưa vào trong miệng cô bừa bãi trêu chọc cô hoàn hồn. Nhưng cô không thể trốn thoát, hơi thở nóng rực đó, công kích mạnh mẽ đó, không cho phép cô kháng cự, cũng làm cho người không có kinh nghiệm hôn như cô khó có thể chống đỡ.
Anh đặt cô lên cửa, môi lưỡi đói khát tàn sát bừa bãi trong miệng cô. Anh bao trọn lấy cánh môi cô, mút vào, hôn cô đến mức toàn thân tê dại, hôn đến trời đất quay cuồng, chân cô mềm nhũn choáng váng hoa mắt……
Bốn cánh môi chặt chẽ quấn lấy nhau. Sự mềm mại run rẩy của cô giống như cây hoa anh túc, hại anh chìm vào ma chướng tình dục, tự chế lúc trước sớm không cánh mà bay, hiện giờ anh chỉ muốn chiếm lấy cô, ăn cô vào bụng……
Không biết qua bao lâu, lúc tay anh tự nhiên luồn vào trong áo cô vuốt ve bộ ngực của cô thì tiếng di động bỗng vang lên đánh thức bọn họ khỏi nụ hôn kích thích cuồng nhiệt này. Thân thể anh run lên, giống như bị điện giật xoay người buông cô ra, sau đó tức giận gắt gỏng mắt:“Đi ra ngoài!”
Cô ngẩn ra, không ngừng thở, chưa thể thích ứng với sự thay đổi của anh.
“Tôi bảo cô đi ra ngoài!” Anh lớn tiếng rít gào.
Cô hít vào một hơi, tay run rẩy chống lên cửa, chạy ra khỏi thư phòng.
Anh đứng lặng trong phòng một lúc lâu, cho đến khi dục vọng toàn thân hạ xuống, cho đến khi nhịp tim mất tiết tấu trở về bình tĩnh mới ảo não khẽ chửi một tiếng. Anh vung tay gạt hết toàn bộ đống giấy tờ trên bàn xuống đất.
Thật sự là điên rồi!
Không nên như vậy.
Trong thời gian hữu hạn của anh, khi còn chưa xác định tinh trùng của anh có dị biến hay không, anh chỉ nên lên giường với một người phụ nữ anh không có tình cảm, để cô ta mang thai. Như vậy, dù có tình huống gì xảy ra, dù là người phụ nữ hay đứa bé đều dễ dàng giải quyết hơn nhiều.
Cho nên, anh không cần thứ tình yêu chết tiệt này.
Cũng bởi vậy anh không muốn Cao Lục.
Anh có quá nhiều cảm giác đối với cô, quá mức để ý, quá nhiều tình cảm.
Mà những thứ này tương lai đều sẽ là phiền toái, là ràng buộc không cần thiết.
Đây là lý do anh lo lắng……
Bởi vì anh sợ đến lúc đó, anh sẽ không ra tay được.
Cao Lục ôm môi mình, ngẩn ngơ.
Cô đã thất thần ngồi phòng nghiên cứu của mình như vậy hết cả buổi chiều, trong đầu lại chỉ nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng buổi sáng……
Nụ hôn kịch liệt cuồng bạo của Nam Cung Thần Võ, cảm giác đôi môi anh, nhiệt độ đầu lưỡi anh, còn có hơi thở nóng bỏng của anh.
Có lẽ là vì rất kinh ngạc, rất đột nhiên, tim cô vẫn đập loạn nhịp từ đó đến giờ, hồn cô cũng vẫn treo ngược cành cây, không thể rơi xuống đất.
Vì sao anh lại hôn cô?
Không phải anh rất ghét cô sao?
Một người đàn ông sẽ hôn người phụ nữ anh ta ghét sao? Không thể nào! Nhưng nói anh thích cô, cô lại cảm thấy không có khả năng……
Người đàn ông tự phụ cuồng vọng lại đẹp trai như vậy làm sao có thể để ý đến một người phụ nữ lớn hơn anh hai tuổi?
Mà cô……
Khi đó vì sao cô không giãy dụa né ra? Vì sao cứ để anh hôn đến mức…… say mê?
Cô bị ngu ngốc sao? Hay là…… là không biết từ lúc nào cô đã ……Nam Cung Thần Võ……
“Không được!” Cô xoay mình kêu to, nhưng vừa kêu, chính cô cũng dọa nhảy dựng, sửng sốt.
Ơ, cô kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Cô đang lo sợ cái gì?
Khó hiểu đè lên ngực mình, cô phát hiện ngoại trừ tim đập nhanh thì phần nhiều là hoảng hốt còn lại là sự sợ hãi khó hiểu……
Sợ cái gì?
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy hoang mang đối với sự bất an đột nhiên dâng lên trong lòng.
Dường như có cái gì mơ hồ lại không bắt được giấu ở tầng sâu nhất trong linh hồn cô.
“Giáo sư, cô gọi em sao?” Trợ lý Suzie đẩy cửa ra hỏi.
Cô vội vã lắc đầu, mỉm cười:“Không có không có.”
“Số liệu cô cần em đều đã sắp xếp lại gửi vào máy tính của cô, cô xem một chút.” Suzie nói.
“Hả? Cô bảo em làm số liệu gì sao?” Cô sửng sốt.
“Có ạ, lúc trước người đàn ông tên Khốc Khắc kia nói là cô bảo anh ta mang một ít tóc và tế bào để kiểm tra. Hình như tên ‘Tiểu Võ’, còn nói rõ là làm xong trực tiếp chuyển kết quả đến tập đoàn Nam Cung cho cô.”
“Tiểu Võ?” Cô ngạc nhiên. Tiểu quỷ kia lại dám giấu cô lén lút tới làm kiểu tra?
“Em nghĩ cô đã đến đây thì trực tiếp gửi kết quả cho cô thì hơn.”
“À…… Ừ, cũng tốt, cám ơn em, vất vả rồi.” Cô gật gật đầu.
“Cô có khỏe không? Nhìn cô có vẻ mệt mỏi!” Suzie nhìn cô.
“Có sao?” Cô ngẩn ra.
“Đừng để bệnh như lần trước, đến lúc đó lại nghỉ dài hạn một tháng.” Suzie lo lắng.
“Cô không bị bệnh, cô rất ổn.” Cô cường điệu.
“A, chẳng lẽ là do ở cùng với trai đẹp nên không chống chịu được sức hấp dẫn, hàng đêm khó ngủ sao?” Suzie trêu cô.
“Em…… em đang nói linh tinh gì thế? Nhanh đi làm việc đi!” Cô lắp bắp khẽ gắt.
Suzie che miệng cười trộm, vội vàng trốn. Cô tức giận cầm vò tóc mình, không vui nói thầm:“Trai đẹp gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc đáng ghét tính tình cổ quái! Cái gì cũng phải nghe lời anh ta, anh ta muốn như thế nào thì phải như thế, muốn hôn ai liền hôn, hôn xong lại hung dữ đuổi người ta đi, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ?”
Nghĩ đến chuyện anh thô bạo đuổi cô đi, cô từ sợ hãi biến thành tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
“Sao khi đó mình lại ngoan ngoãn đi cơ chứ? Mình nên tát cho anh ta một phát mới đúng! Là bị cường hôn cơ mà! Khi đó mình phải mắng lại mới phải!”
[p