--> Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc - game1s.com

Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

ang, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.

Cô đang tính tới nghe điện thoại, thì bác Vương – Quản gia của nhà họ Vệ – đã cầm ống nghe lên:

“Đây là nhà họ Vệ, xin hỏi muốn gặp ai? Thật xin lỗi, thưa Ông? Xin nói lại lần nữa.” Bác Vương cố gắng nghe xem người đầu dây bên kia muốn nói gì, nên nói rất to vào ống nghe.

Thấy thế, Kỷ Vân Vân không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Có phải là mẹ hoặc Tử Hiên gọi điện thoại tới hay không?

Vừa mới nghĩ trong đầu như thế, cô đã nghe bác Vương la to: “Cậu Vệ, cậu đang ở đâu?”

Nghe vậy, toàn bộ lông tóc trên người Kỷ Vân Vân dựng đứng hết lên. Từ trước đến giờ, bác quản gia là người rất biết kềm chế và luôn luôn bình tĩnh, nhưng mà giờ phút này giọng nói của ông lại rất khẩn trương.

“Dạ! Cậu đợi ở đó, đừng có đi đâu hết, Cậu Vệ, chúng tôi lập tức đi đón cậu! Cậu có nghe tôi nói không? Cậu Vệ. . . . . .” Ông nói còn chưa dứt lời, nhưng phía bên kia dường như đã ngắt điện thoại.

“Có chuyện gì thế ạ?” Kỷ Vân Vân hỏi, toàn thân căng thẳng đến nỗi trở nên cứng ngắc.

Bác Vương vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại, “Tôi cũng không biết, cậu Vệ, cậu ấy. . . . . .”

“Trọng Kiệt làm sao?”

“Không, là cậu Tử Hiên.”

Trái tim Kỷ Vân Vân thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, “Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy có khỏe không?”

“Cậu ấy ở trạm xe buýt, đang đứng ở chỗ rẽ có tiệm bánh mì.”

“Hả? Anh ấy ở đó làm gì?”

Kỷ Vân Vân biết trạm xe buýt đó, nhưng từ đó cách nhà họ Vệ khoảng hai mươi phút đi bộ. Cái anh Vệ Tử Hiên này có bị bệnh thần kinh hay không mà lại xuống xe ở đó, rồi lại gọi điện thoại về?

“Hình như cậu ấy đã xảy ra chuyện gì đó!” Bác Vương nói với vẻ hoảng hốt, ánh mắt biểu lộ sự lo lắng, “Ngay cả cậu ấy nói cái gì tôi cũng nghe không rõ lắm! Nhất định là cậu ấy không thể tự mình về được nên mới gọi điện thoại cầu cứu đấy!”

Dứt lời, ông vội vội vàng vàng đi giày, lớn tiếng gọi: “Tiểu Dương, Tiểu Dương!” Tiểu Dương là tài xế của nhà họ Vệ.

Kỷ Vân Vân theo sát phía sau bác Vương, “Tôi đi cùng với bác!”

Con đường này lái xe ước chừng chỉ cần năm phút đồng hồ, nhưng ngồi ở trong xe, hai người cũng vô cùng căng thẳng, mỗi giây mỗi phút đều trải qua rất khó khăn, ngoại trừ tài xế Tiểu Dương còn giữ được bình tĩnh.

“Ách. . . . . . Cậu Tử Hiên bị làm sao? Đừng có căng thẳng quá! Cậu ấy nếu có thể gọi điện thoại được, hẳn là cũng chưa đến nỗi chết!”

“Phi phi phi! Mau câm cái miệng của cậu lại cho tôi!” Bác Vương cất giọng giận dữ mắng mỏ.

Không lâu sau đó, bọn họ dừng xe ở ven đường, gần đó có một trụ điện thoại công cộng, dĩ nhiên, đây chính là trụ điện thoại Vệ Tử Hiên sử dụng để gọi về nhà, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng của Vệ Tử Hiên đâu.

“Cậu Vệ, cậu Vệ, cậu đang ở đâu?” Bác Vương sợ hãi vội vàng kêu to.

Đúng lúc này, cánh cửa của tiệm bán bánh mì bên cạnh tự động mở ra kêu “đinh” một tiếng, một người phụ nữ có bộ dáng mập mạp chạy ra.

“Mọi người tới đón cậu ta phải không? Cám ơn trời! Cậu ta đang nghỉ ngơi trong tiệm của tôi, mọi người mau vào đi.” Bà dẫn ba người đi vào trong tiệm.

Vệ Tử Hiên nhìn thấy mọi người tới, liền vịn vào vách tường đứng lên, hắn nhìn thấy kỷ Vân Vân được Tiểu Dương dắt đi về phía hắn, bước chân có vẻ hơi loạng choạng, nhất thời sắc mặt trở nên xám ngắt như xác chết.

“Trời ạ! Vân Vân. . . . . .” Hắn hỏi nhỏ: “Phẫu thuật thất bại rồi sao?”

Giọng nói này. . . . . . Không sai, đây chính là giọng nói của hắn! Giọng nói này vẫn quanh quẩn trong đầu cô gần hai tháng nay! Kỷ Vân Vân không kìm chế được, toàn thân trở nên run rẩy, cô đẩy tay tiểu Dương ra, cơ thể run run từ từ đi tới trước mặt hắn.

“Tử Hiên, chào đón anh về nhà.”

“Cám ơn trời đất, tôi còn tưởng rằng. . . . . . Nếu mà thất bại, vậy mọi công sức cố gắng của chúng ta bỏ ra thật uổng phí!”

Câu nói này dường như rút cạn hết sức lực cuối cùng của Vệ Tử Hiên, cơ thể hắn trở nên mềm nhũn, ngất xỉu ngã vào người của Kỷ Vân Vân.

“Mau tới giúp một tay!” Kỷ Vân Vân hét lớn.

Không cần cô gọi, Tiểu Dương đã sớm chạy tới.

“Hình như cậu Vệ. . . . . . Bị thương!” Anh ta phát hiện bên trong áo sơ mi của Vệ Tử Hiên có quấn một lớp băng, dường như còn rỉ máu, “Hai người đợi ở đây một lát, tôi sẽ lái xe đến cửa tiệm.”

Tiểu Dương đưa Vệ Tử Hiên cho bác Vương đỡ, sau đó chạy ra ngoài.

Không lâu sau, mọi người nghe tiếng xe dừng ở cửa, sau đó Tiểu Dương cũng vội vã chạy vào, cùng bác Vương dìu Vệ Tử Hiên ra xe, Kỷ Vân Vân cũng theo sau, đặt Vệ Tử Hiên gối đầu trên đùi cô.

Lúc này vệ Tử Hiên đã rơi vào tình trạng hôn mê, nên hoàn toàn không biết mình đang nằm trên đùi của Kỷ Vân Vân.

Ngay sau đó, xe đã chạy về tới nhà họ Vệ.

“Bác Vương, trước tiên dìu cậu Vệ vào phòng đã; Cô Vân Vân, cô gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, số điện thoại của ông ấy ở trong sổ ghi chép phía trên đó!”

Nhìn động tác của hai người rối loạn, Kỷ Vân Vân run rẩy nhấn phím điện thoại, trong lòng âm thầm cầu nguyện bác sĩ Lâm đang rảnh rỗi.

Điện thoại rất nhanh nhấc máy, sau khi nghe cô kể lại mọi chuyện, bác sĩ Lâm bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, tôi lập tức đến ngay.”

Gọi được bác sĩ khiến trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sau khi gác điện thoại, cô chạy lên lầu, xông vào phòng của Vệ Tử Hiên. Trên giường sắc mặt của Vệ Tử Hiên trắng bệch, áo sơ mi được cởi ra, ở bụng đang quấn một lớp băng dính đầy máu.

Kỷ Vân Vân cầm tay của hắn, nhẹ nhàng cọ xát qua lại, như hy vọng rằng có thể làm cho hắn cảm thấy ấm áp hơn. Bác Vương thấy cô đối với Vệ Tử Hiên có vẻ rất thâm tình, cho nên sau khi xử lý xong mọi chuyện, liền biết ý rời đi.

“Đừng đi. . . . . . Đừng rời bỏ tôi . . . . . . Vân Vân.” Hắn lẩm bẩm.

Nước mắt tràn ra khóe mắt của Kỷ Vân Vân, cô dịu dàng nhìn hắn hứa: “Em sẽ không đi đâu hết, anh muốn em ở cạnh anh bao lâu, thì em sẽ ở bấy lâu.”

Không biết có phải nghe được lời cô nói hay không, mà dường như hắn lại nặng nề chìm vào giấc ngủ mê man. Khi bác sĩ Lâm vào trong phòng để khám cho Vệ Tử Hiên, thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Ông vỗ nhẹ vào vai Kỷ Vân Vân, ý bảo cô nên tạm thời rời đi, yên tâm giao Vệ Tử Hiên cho ông.

“Làm phiền bác sĩ.”

Kỷ Vân Vân lo lắng nhìn Vệ Tử Hiên đang nằm trên giường, sau đó xoay người rời đi, để bác sĩ Lâm cẩn thận kiểm tra cho hắn.

Thời gian dường như đã trôi qua cả một thế kỷ, cô cứ đi lại lại ngoài hành lang, đôi mắt không ngừng liếc nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt. Cuối cùng bác sĩ Lâm cũng bước ra cửa, sắc mặt xem ra có vẻ nặng nề và nghiêm trọng.

Kỷ Vân Vân sốt ruột bước tới gần, “Bác sĩ Lâm, sao rồi ạ?”

“Vợ chồng bác Vệ có ở đây không?”

“Không có ai ở đây cả.”

“Ừ. Vậy thì. . . . . .” Bác sĩ Lâm nhíu chặt chân mày.”Cô có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân hay không?”

Kỷ Vân Vân lắc đầu, sự lo lắng hiện hết lên trên mặt, “Không có, nhưng có điều. . . . . . Tôi nghĩ ở đây có rất nhiều người có thể giúp tôi!”

Bác sĩ Lâm nhìn cô một cái, rồi chậm rãi nói: “Tình trạng của cậu ta tệ hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi, vết đâm trên bụng mặc dù đã được xử lý và khâu lại, nhưng do không được chăm sóc tốt nên đã có nguy cô bị nhiễm trùng. . . . . .”

“Vết đâm?”

“Cô không biết sao?” Bác sĩ Lâm kinh ngạc dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Vài tuần trước, Tử Hiên đến bệnh viện tìm tôi, lúc ấy, trên người cậu ta bị đâm mấy nhát, bị thương không nhẹ, nhất là vết thương do dao đâm ở bụng.”

“Tại sao lại như vậy chứ?”

“Tình hình chi tiết tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết hình như công ty của cậu ta ở Canada có nội gián, những dự án cơ mật của công ty bị bán ra bên ngoài, vì muốn ngăn cản Tử Hiên tiếp tục điều tra chuyện này, nên hình như đối phương đã thuê sát thủ để cảnh cáo hắn, Tử Hiên vừa mới quay về Đài Loan không lâu, liền bị cô đồ theo dõi. . . . . .”

“Khó trách anh ấy không có trở lại gặp tôi. . . . . . Nhưng tại sao anh ấy không gọi điện thoại về đây?” Sắc mặt Kỷ Vân Vân trắng bệch như tờ giấy.

Bác sĩ Lâm thở dài, “Thằng nhóc này từ nhỏ đã quen chịu đựng mọi khó khăn và đau khổ một mình. Tôi nghĩ, hắn không muốn liên lạc với người nhà, có lẽ là vì không muốn liên lụy tới họ!”

Kỷ Vân Vân thở dài, dù sao chăng nữa, cuối cùng Vệ Tử Hiên cũng đã về đến nhà rồi. . . . . .

“Trong này có một số thuốc kháng viêm và hạ sốt, cô nhớ cho cậu ta uống.” Bác sĩ Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi phải đi rồi, nếu vào ban đêm bệnh tình của cậu ta có bất kỳ chuyển biến gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi, sáng mai trước khi tôi vào bệnh viện, sẽ ghé sang đây kiểm tra lại cho cậu ấy.”

“Bác sĩ Lâm, cám ơn bác sĩ.” Kỷ Vân Vân nhìn hắn mỉm cười vẻ cảm kích.

Khi bác sĩ Lâm ra về, mấy tiếng sau đó giấc ngủ của Vệ Tử Hiên rất bất ổn.

Sắc mặt hắn rất tệ, hai gò má lõm xuống, dưới hai mắt là những quầng thâm mệt mỏi.

Có người muốn hại Vệ Tử Hiên, đến tột cùng là những người nào đây?

Kỷ Vân Vân suy nghĩ, đầu ngón tay mảnh mai không tự chủ được khẽ xoa nhẹ bờ môi của hắn, trong lòng có chút mơ hồ. . . . . .

Sau đó, không kịp suy xét thêm điều gì nữa, cô cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nóng hổi của hắn, dọc theo cằm đi tới bờ môi bởi vì sốt cao mà bị khô nẻ, quên luôn mình là con gái nên cần phải thận trọng, cô dán đôi môi của mình lên môi hắn, cho tới khi cơ thể bất an của hắn nhúc nhích thì mới vội vàng dời môi đi.

——————-

Trong ánh trăng mông lung, có một người đang rên rỉ, âm thanh vừa nặng nề vừa khàn đục.

Kỷ Vân Vân đang mơ màng nằm lật tới lật lui trên giường, đột nhiên giật mình tỉnh dậy, nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh Vệ Tử Hiên.

Ánh mắt của hắn nhắm chặt, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ không ngừng.

Kỷ Vân Vân đưa tay chạm nhẹ vào trán của hắn, mới phát hiện trán của hắn nóng vô cùng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại rất thấp, cả người run rẩy không cách nào kiểm soát được.

Trời ơi! Cô nên làm cái gì?

Cô vội vã chạy xuống cầu thang, đến tủ lạnh và tìm được cái túi chườm lạnh, sau đó lại vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông khô, gói kỹ túi chườm lạnh lại, rồi quay trở lại phòng của Vệ Tử Hiên, áp túi chườm lên trán của hắn. Động tác của cô dường như đánh thức hắn, Vệ Tử Hiên cố gắng mở mắt ra.

“Vân Vân. . . . . .”

“Em đang ở đây.” Cô dịu dàng xoa bờ vai của hắn.

“Tôi cứ nghĩ là em đã đi rồi.” Hắn rên nhẹ, mơ màng nắm chặt tay cô.

Cô ngả người về phía trước, kéo luôn cả tấm chăn trên giường của mình đắp lên người hắn, nhưng không có một chút tác dụng nào, thậm chí hắn còn run rẩy dữ dội hơn.

Cô cắn môi, giật mình khi hắn đưa mặt dán sát vào lòng bàn tay của mình, dường như muốn tìm một chút ấm áp trên người cô.

Động tác này khiến cô lóe lên một suy nghĩ, do dự một giây, rồi cô bèn quyết định, tắt đi đèn, cởi hết áo quần trên người mình, vén tấm chăn đang đắp trên người hắn ra, nằm xuống bên cạnh hắn, vòng tay ôm trọn cơ thể hắn, giống như một con bạch tuộc tám chân cuốn chặt lấy hắn.

Vệ Tử Hiên kinh ngạc thở hổn hển, “Vân Vân, em không thể. . . . . .”

“Đừng. . . . . . Không cần lo lắng, đây là biện pháp duy nhất có thể làm cho anh ấm lại, hãy ngoan ngoãn nằm yên, không được cử động!”

Hắn quá yếu ớt, không còn hơi sức để giãy giụa, cũng không muốn chống cự lại làn hơi ấm áp từ cơ thể cô tỏa ra.

Nhiệt độ cơ thể cô từ từ truyền qua người hắn, những cơn run rẩy cũng từ từ giảm bớt và từ từ dịu lại.

Không khí trong phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở của nhau.

Trong bóng tối, vệ Tử Hiên vươn tay ra ôm chặt cơ thể cô, càng lúc càng ôm chặt.

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai cô, khiến cơ thể cô chợt nóng bừng lên, cô nên cảm thấy xấu hổ, thậm chí là sợ hãi, đêm khuya như thế này, cô nam quả nữ ôm nhau. . . . . . Nhưng cô không cảm thấy sợ, cũng không thấy xấu hổ, giống như việc Vệ Tử Hiên ôm cô như thế, cũng là chuyện tự nhiên và bình thường. . . . . .

Vệ Tử Hiên nghiêng mặt qua, bờ môi của hắn tìm đến môi cô.

Cô chưa bao giờ biết rằng một nụ hôn lại có thể gợi lên cảm giác mạnh mẽ như vậy, cũng chưa bao giờ biết rằng trong cơ thể mình lại tồn tại nhiệt tình như vậy.

Cô choáng váng bám chặt bờ vai của hắn, theo bản năng hôn trả lại hắn, trong giờ phút này, cô quên hết tất cả mọi thứ, quên mình là ai, quên mình ở đây làm gì. . . . . . Thời gian không còn ý nghĩa, câu trả lời cũng không còn quan trọng.

Cuối cùng Vệ Tử Hiên cũng buông cô ra. Hô hấp của hắn trở nên không ổn định, giọng nói thì hỗn loạn, “Trời ơi! Vân Vân, em ấm áp như thế, mềm mại như thế. . . . . .”

Giọng nói của hắn dần dần trở nên khàn đục, sự kích động vừa rồi đã làm hao hết thể lực còn sót lại của hắn. Hắn gục đầu vào vai cô, hơi thở từ từ điều hòa trở lại.

Theo bản năng cô giơ tay lên, vuốt nhẹ vào mái tóc đen dày của hắn, sau đó cô cảm thấy ở trên người cô, cơ thể hắn từ từ thả lỏng, hô hấp dần dần chậm lại.

Cô biết hắn đã ngủ rồi, nếu như giờ phút này cô mà cử động, sợ rằng sẽ làm hắn thức dậy!

Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết định duy trì tư thế như cũ.

“Dù sao mình cũng luôn luôn dậy rất sớm, sáng sớm mai liền chạy về phòng, sẽ không ai biết. . . . . .” Cô tự nói với mình, rồi vùi đầu thật sâu vào trong gối.

Khi hai người nằm sát gần nhau như thế, không biết vì sao, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khóe miệng hơi kéo lên biến thành một vòng cung thật đẹp, mang theo nụ cười xinh đẹp này, cô cũng rơi vào giấc ngủ.

Giờ phút này, không ai phát hiện ra, cửa phòng bị kéo ra tạo thành một khe nhỏ. . . . . .

Vệ Trọng Kiệt nắm chặt tay thành quả đấm, hàm răng nghiến chặt kêu ken két, “Vệ Tử Hiên! Mặc dù tao chưa giết được mày, nhưng tao cũng sẽ không để cho mày được như ý muốn đâu, mày hãy chờ đó mà xem!”

Chương 7

Sáng hôm sau, Kỷ Vân Vân vừa ăn sáng xong, đúng lúc cầm tờ báo đi xuống lầu, lại gặp Vệ Tử Hiên đứng uống cà phê ở bên cạnh bàn ăn.

Hắn mặc một cái quần jean đã phai màu, một cái áo thun màu xanh nhạt, râu ria đã được cạo sạch sẽ, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, nhìn hắn xem ra rất gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa. . . . . . Vẻ tuấn tú khiến người ta cảm thấy rung động.

“Chào buổi sáng.” Hắn nhìn cô chào hỏi bình thường, nhưng vẻ mặt lại sâu không lường được.

“Chào buổi sáng.” Vì không biết làm gì nên cô đã tự rót cho mình một ly cà phê.

Buổi sáng cô đã cố tình dậy rất sớm, thừa dịp không ai phát hiện thì cầm lấy quần áo của mình chạy vội về phòng.

Cô không thể xác định được Vệ Tử Hiên có nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua không, nhưng, khi nhìn thấy hắn, cô không nhịn được cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên. Khi hắn bước đi, cô nhận thấy rằng hắn vẫn còn gặp rất nhiều khó khăn.

“Vết thương còn đau không?” Cô không nhịn được hỏi.

“Có một chút.” Hắn trả lời.

“Vậy. . . . . . Hôm nay anh cảm thấy như thế nào?”

“Ngột ngạt muốn chết luôn!” Giọng điệu của hắn dường như có chút phiền chán, “Nếu cứ tiếp tục nằm ở trên giường, có lẽ tôi sẽ buồn chán đến phát điên lên mất.”

“Vậy thì ra ngoài đi dạo nha! Sẽ không có ai ngăn cản anh.” Kỷ Vân Vân cố tình giả bộ như không để ý.

“Hôm nay em có kế hoạch gì chưa?”

“Ách. . . . . .” Kỷ Vân Vân xoay người lại, cẩn thận bỏ đường và sữa tươi vào ly cà phê, “Không có, em vừa mới thức dậy, còn chưa sẵn sàng bắt đầu công việc!”

“Vậy thì, chúng ta cùng đi ra ngoài tản bộ, hoặc là đi ăn cơm dã ngoại gì đó. . . . . . Em thấy thế nào?” Hắn ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn dán vào cô thật chăm chú.

Trái tim Kỷ Vân Vân như ngừng đập một nhịp, “Em. . . . . . Em rất vui lòng.”

“Cám ơn em, vậy để tôi kêu người giúp việc chuẩn bị một ít đồ ăn trưa và kiểm tra xem tình trạng xe như thế nào. Nửa giờ sau gặp nhau ở nhà để xe, có được không?”

Kỷ Vân Vân gật đầu một cái, nhìn bóng dáng mạnh mẽ của hắn đi xuống nhà bếp, một niềm vui sướng mãnh liệt trào dâng lên khắp toàn thân cô.

Không lâu sau, bọn họ lái xe đi tới một dòng suối.

Con đường rải đá bên cạnh dòng suối phủ đầy cây xanh, hoàn toàn che khuất ánh nắng mặt trời chói chang, khe suối trong veo nhìn thấy tận đáy, những dòng nước đang chảy róc rách róc rách, làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua càng làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nếu có cơ hội về miền quê dạo chơi nhiều hơn một chút, thực sự cảm thấy rất thoải mái!

Cô vẫn nhớ rằng Vệ Trọng Kiệt không hề có một chút hứng thú nào đối với những hoạt động ngoài trời, trong cuộc sống của hắn chỉ có mục tiêu và tham vọng sự nghiệp cùng đồng hành, muốn cùng hắn đi dạo trên những con đường nhỏ rợp bóng mát ở vùng quê, thì giống như là chui vào đầm rồng hang hổ. . . . . .

Vệ Tử Hiên chọn một khoảng đất bằng phẳng, trải thảm ra, rồi dựng một cái dù, tiếp theo lấy từ trên xe xuống một hộp đồ ăn, đem tất cả những thứ hắn đã chuẩn bị đặt hết xuống.

Bên trong chiếc giỏ trúc có một ít bánh mì sandwich, nước trái cây và vài món kho, Kỷ Vân Vân vui vẻ ăn uống và hưởng thụ không gian thoải mái và mộc mạc này. Trong lúc đó, bọn họ nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cả hai đều thấy rất thoải mái. Sau khi thưởng thức xong bữa trưa, Vệ Tử Hiên ngáp dài một cái, tiện tay cuốn một góc thảm lại làm thành một cái gối, ngả người ra sau nằm xuống.

“Tôi chỉ ngủ một lát thôi, em không để ý chứ?”

“Em không nghĩ rằng anh cần sự đồng ý của em!”

Nằm xuống rồi mới hỏi tới vấn đề này, không cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa hay sao? Kỷ Vân Vân liếc hắn bĩu môi.

“Không sai!”

Hắn mỉm cười rồi lại ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp, hơi thở trở nên nhẹ nhàng và đều đặn.

Thấy hắn ngủ say, Kỷ Vân Vân không nhịn được cúi đầu quan sát hắn.

Sắc mặt của hắn vẫn còn một chút tiều tụy. Không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô đau lòng nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vương trên trán hắn, ngây thơ không phát hiện ra rằng đây là một động tác rất thân mật, chờ khi cô ý thức được mình đã làm gì, thì khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng lên, cô đột ngột đứng lên, tựa như muốn che giấu một điều gì đó, nên hướng về phía sau rừng cây đi tới.

Men theo những phiến đá trải thành những bậc thang dài lê thê, cô bị tiếng nước chảy róc rách hấp dẫn, không nhịn được cởi giày ra, bước vào lòng suối.

Một tay cô xách giày, một tay kéo váy, đi dọc theo dòng suối, làn nước lạnh như băng

khiến cô nổi cả gai ốc.

Dọc theo bờ suối nở đầy những khóm hoa dại không biết tên, thuận tay cô hái một nhánh hoa màu hồng tím, vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô liền đối diện với cặp mắt thâm thúy của Vệ Tử Hiên, cô giật mình hoảng sợ, nhánh hoa đang cầm trên tay rơi vào giữa dòng suối.

“Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn dọa em.” Hắn vừa ngồi bật dậy từ tấm thảm, đi về phía cô, “Tôi chỉ không nhịn được khi nhìn thấy em đang đứng ngây ngẩn cả người.”

Kỷ Vân Vân mắc cỡ đến đỏ hết cả tai, cô không biết làm sao bèn cúi người xuống, vớt nhánh hoa nhỏ màu tím đang lượn quanh đôi chân trần của mình, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: “Anh xem, những cánh hoa màu tím này dịu dàng, kiều diễm đến như thế, đúng thật là kiệt tác của tạo hóa.”

Cô ngừng lại, cảm thấy vui sướng vì sự hồi phục thị lực của mình giống như một kỳ tích, quá khứ đã qua một lần nữa lại lướt qua tâm trí, trong khoảnh khắc, nước mắt đã làm mờ đôi mắt của cô.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Tử Hiên nở một nụ cười chân thành nhất.

“Nếu như không có anh, em không cách nào thấy vẻ đẹp của những đóa hoa này rồi, Tử Hiên, em thật sự không biết phải biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với anh như thế nào cho đúng.”

Sắc mặt của Vệ Tử Hiên đột nhiên trầm xuống, “Tôi không muốn em biết ơn.” Giọng nói của hắn lạnh nhạt, lạnh lùng và có vẻ xa cách.

Vẻ mặt Kỷ Vân Vân ngây ngẩn nhìn hắn, không hiểu mình đã nói sai cái gì, “Em thật sự biết ơn anh. . . . . .”

“Chính vì nguyên nhân đó mà em chịu chăm sóc cho tôi sao? Chính là lý do mà em sẵn sàng lên giường để sưởi ấm cho tôi sao?” Hắn gằn từng chữ hỏi.

Kỷ Vân Vân một lần nữa khuôn mặt lại đỏ bừng, bất lực xua xua cả hai tay, “Không phải như thế!”

“Đây chính là nguyên nhân mà em sẵn sàng cùng tôi ra ngoài ăn cơm dã ngoại sao? Bởi vì biết ơn?” Vệ Tử Hiên không chút để ý tới lời giải thích của cô, không chút thương tình nói tiếp.

“Cho dù vì lý do muốn tỏ lòng biết ơn nên mới cùng anh đi chơi, vậy có gì không đúng? Anh cũng là vì muốn bù đắp cho những sai lầm của Trọng Kiệt, nên mới đối xử tốt với em, không phải sao?”

“Từ khi em đến nhà tôi, thời gian ở cùng Trọng Kiệt có lẽ không ít nhỉ Nghe bác Vương nói, dường như hai người ở bên nhau rất vui vẻ!”

Kỷ Vân Vân trợn mắt ngơ ngẩn nhìn hắn.”Em và Trọng Kiệt ở cùng một nhà, không thể nhìn thấy nhau mà nhắm mắt làm ngơ được!”

“Hừ! Ở cùng một nhà? Em không phải không biết chứ? Trọng kiệt có một căn hộ ở khu Đông, bình thường mọi khi không ở trong nhà!”

“Vậy. . . . . . Có lẽ vì anh ấy muốn ở cùng với em!” Kỷ Vân Vân nhún vai nói.

“Vậy em thì sao? Em vẫn còn yêu nó sao?” Ánh mắt hắn dường như muốn bắn ra tia lửa.

Kỷ Vân Vân hất cằm lên, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào hắn.

“Có lẽ thế.” Cô tỉnh bơ nói, ít nhất, cô hy vọng mình cứ tỉnh bơ như thế.

“Vân Vân, em thật sự chưa đủ thông minh!”

“Em đối với Trọng Kiệt có cảm giác gì, có quan hệ với anh sao?”

Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, “Bởi vì tôi biết nó muốn quay lại với em.”

“Sao anh biết được? Hai người đã rất lâu không gặp nhau rồi!”

“Tôi. . . . . .” Hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại ngừng lại, “Tôi hiểu nó rất rõ.”

Kỷ Vân Vân nhìn chằm chằm vài hắn một hồi lâu, “Hai người vì sao lại ghét nhau như thế?”

Vệ Tử Hiên mím chặt miệng, “Tôi chưa bao giờ nói là tôi ghét nó.”

“Khẩu thị tâm phi!” (Nghĩ một đường nói một nẻo)

“Trọng kiệt muốn như thế nào, đó là chuyện của nó, tôi không muốn hao phí sức lực vào những chuyện này. Hiện tại tôi chỉ muốn biết em có cảm giác như thế nào với nó mà thôi.”

Cô dừng một lát, nhìn hắn một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng thở dài.

“Tử Hiên, vết thương của anh còn chưa khỏi, vào lúc này, em không muốn tranh cãi với anh! Em và Trọng Kiệt gặp lại nhau cũng đã là chuyện của một tuần trước rồi, khoảng hơn một năm nay, em cũng chưa từng gặp lại anh ấy, làm sao em có thể biết được cảm giác của mình đối với anh ấy như thế nào chứ?”

“Hừ! Khi Trọng Kiệt gọi điện thoại cho tôi, lại không nói như vậy. . . .” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi đưa tay cầm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, muốn kéo cô ra dòng suối nhỏ.

Không ngờ, hai chân cô mất thăng bằng, cả cơ thể ngã vào trong lòng hắn.

Đột nhiên tiếp cận gần sát như thế khiến nhịp tim cô đập dồn dập, cô ngẩng đầu lên, nhận thấy ánh mắt của Vệ Tử Hiên thay đổi, nhịp tim cô lại càng đập nhanh hơn, cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng hai tay của hắn lại gắt gao ôm chặt lấy cô.

“Sáng nay khi nhìn thấy em đi vào phòng ăn, tôi đã muốn làm như vậy rồi. . . . . .” Đầu của hắn từ từ cúi thấp xuống .

Kỷ Vân Vân không nói gì khép chặt đôi mắt, không biết có phải mình bị thôi miên rồi hay không, cô cảm thấy bờ môi của hắn nhẹ nhàng phớt qua môi cô, rồi sau đó phủ chụp thật chặt lên môi cô. . . . . .

Vân Vân không kìm lòng được trở nên run rẩy, sự kích thích mãnh liệt cùng choáng váng tấn công cô cùng một lúc, khiến cô có phần đứng không vững, sức lực toàn thân dường như đều bị giờ khắc này rút thật sạch sẽ.

Mặt trời dường như biến mất, những chú chim cũng ẩn mình, tiếng suối chảy róc rách cũng như ngừng lại. Toàn bộ cảm giác của cô lúc này chỉ cảm nhận được Vệ Tử Hiên. Mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu được, thì ra cô chờ đợi nụ hôn này, chờ đợi đã rất lâu rồi. . . . . .

Đột nhiên, Vệ Tử Hiên đẩy cô ra, Kỷ Vân Vân nhất thời đứng không vững, thiếu chút nữa ngã vào lòng suối, may mà hắn lại rất nhanh vươn cánh tay dài ra mạnh mẽ kéo cô lại. Hắn nắm tay cô thật chặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.

Kỷ Vân Vân hốt hoảng nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi và bối rối.

Hắn làm như vậy là có ý gì? Cô thật sự không thể giải thích được vì sao phản ứng của hắn đột nhiên lại thay đổi như thế.

“Lúc Trọng Kiệt hôn em, em cũng sẽ có phản ứng như thế này sao? Nó cũng giống như tôi đánh thức dục vọng của em sao? Vân Vân, hãy nói cho tôi biết!”

Vẻ bị tổn thương dần dần lan tỏa khắp gương mặt Kỷ Vân Vân, “Buông tôi ra! Tại sao anh lại hỏi tôi vấn đề này? Tất cả những chuyện này chỉ là một trò chơi đối với anh thôi, phải không? Anh chỉ muốn chứng minh anh mạnh mẽ hơn so với Trọng Kiệt, có đúng không? Anh. . . . . . Anh là sắc lang, vô lại, lưu manh! Anh buông tôi ra!” Kỷ Vân Vân hét lên giận dữ.

“Tôi không cần phải chứng minh với Trọng Kiệt cái gì hết!” Vệ Tử Hiên lắc cô thật mạnh, “Bất kể Trọng Kiệt nói với em cái gì, thì từ trước tới giờ tôi cũng không có thói quen chiếm đoạt đồ vật của người khác!”

Hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén như dao, “Mấy ngày nay. . . . . . Trọng kiệt cầu xin em nối lại tình yêu, có đúng không?”

“. . . . . .” Hắn dường như rất có hứng thú với vấn đề này.

Đôi mắt Vệ Tử Hiên thoáng nheo lại, “Em đáp ứng?”

“Không có.” Cô thành thật trả lời, trong thoáng chốc, vẻ mặt của hắn giống như trút được gánh nặng, nhưng vẻ mặt đó chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, nhanh đến nỗi khiến Kỷ Vân Vân nghĩ rằng mình chỉ đang tưởng tượng mà thôi.

“Cô gái thông minh!” Vệ Tử Hiên gật đầu một cái, ngữ điệu không buồn cũng chẳng giận, nhưng lời nói đã tiết lộ ra rất nhiều cảm xúc.

“Vì sao anh không muốn em và Trọng Kiệt ở bên nhau? Chuyện này đối với anh mà nói, có gì khác biệt sao?” Cô tò mò hỏi.

“Nếu em và Trọng Kiệt ở bên nhau, như vậy có phần không công bằng đối với em, nó căn bản không xứng với em!”

“Vậy sao? Đây chính là lý do?”

“Nếu như có lý do nào khác, tôi cũng không có ý định nói cho em biết.”

Dường như câu trả lời của Kỷ Vân Vân khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, Vệ Tử Hiên cười lên có chút nghịch ngợm, nụ cười ấy chạm vào trái tim của Kỷ Vân Vân.

Sau cả một ngày chung đụng với một người đàn ông đẹp trai, sau rất nhiều cuộc nói chuyện, sau nụ hôn mãnh liệt của hắn như vậy, sau sự vui vẻ, tức giận, đùa giỡn cùng tranh cãi, lúc này Vệ Tử Hiên càng biểu lộ rõ vẻ chân thật, sâu sắc hơn bất kỳ lúc nào khác, lại càng. . . . . . hấp dẫn cô hơn.

Hấp dẫn cô? Vân Vân thoáng sửng sốt. Tại sao cô lại có cảm giác mình bị hắn hấp dẫn, thậm chí. . . . . . Đúng như lời Trọng Kiệt nói, tai sao cô lại để ý đến tất cả những chuyện lớn nhỏ có liên quan đến Tử Hiên như vậy? Chẳng lẽ cô đã. . . . . . Yêu hắn?

“Em sao thế?” Nhìn cô im lặng suy nghĩ, hắn không hiểu hỏi.

“Không có. . . . . . Không có gì, em chỉ là . . . . . Có chút mệt mỏi thôi.”

“Sắc mặt của em xem ra có phần hơi nhợt nhạt.” Vệ Tử Hiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi!”

Kỷ Vân Vân đi theo phía sau hắn, hai người thu dọn mọi thứ bỏ vào trong xe.

Sự im lặng lan tỏa xung quanh hai người họ, dần dần tạo thành một bầu không khí kỳ lạ.

——————

Khi về đến nhà, trong nhà để xe có thêm mấy chiếc xe.

“Họ đã trở về!”

“Em cứ nghĩ rằng sớm nhất cũng phải ngày mai họ mới về !”

“Tôi cũng thế.”

Giọng điệu của hắn một lần nữa trở nên không buồn không vui, điều này khiến Vân Vân lại bắt đầu căng thẳng.”Họ mà biết anh đã về, nhất định sẽ rất mừng đấy!”

Vệ Tử Hiên nhún vai thờ ơ, “Có lẽ thế! Em có cần tới chào hỏi họ một tiếng không?”

Thật sự cô đã rất mệt mỏi, mới đầu cô rất muốn nhanh chóng trở về phòng của mình. Nhưng khi biết vợ chồng nhà Vệ đã trở về, cô liền thay đổi chủ ý. . . . . Có lẽ là vì muốn xem hai người họ đối xử với Vệ Tử Hiên như thế nào.

“Có.” Cô theo vệ Tử Hiên đi vào phòng khách.

Mẹ Vệ đang ngồi ở phòng khách xem báo chí, nghe thấy âm thanh bọn họ đến gần, ngẩng đầu lên, nhìn hai người cười rạng rỡ.

“Vân Vân, Tử Hiên! Hai con đi chơi về rồi sao?” Bà đứng lên chào đón hai người, chân váy lụa màu xám tro dưới chân bà lay động thành những gợn sóng lăn tăn, “Tử Hiên, thật vui khi thấy con về nhà.”

Vệ Tử Hiên bước tới cầm tay của bà, nhưng điều làm Vân Vân kinh ngạc chính là, hắn nhìn mẹ Vệ cười rất ấm áp, đương nhiên là thật lòng yêu quý mẹ kế của mình.

“Chào Dì, rất vui khi gặp lại Dì, Dì càng ngày càng đẹp ra!”

“Con thật đúng là mồm mép láu lỉnh!” Mẹ Vệ cười rất vui vẻ, “lúc này có con ở đây thật sự là quá tốt! Trọng Kiệt không có ở nhà, Dì đang lo lắng không có a

ai làm bạn với vân Vân!”

“Bác Vệ, Trọng Kiệt không về cùng với hai bác sao?” Kỷ Vân Vân hỏi.

“Ừ, sau khi hai bác đến Mĩ, liền bận rộn chuyện của riêng mình! Còn nó lại bận chuyện của công ty, bác với bác gái cùng nhau đi du lịch khắp nơi.” Ba Vệ nói.

“Đúng rồi! Tử Hiên, Vân Vân, bảy giờ tối nay vợ chồng Hoàng tổng giám đốc tới đây ăn cơm, hai con còn nhớ Hoàng tổng giám đốc chứ?”

Hoàng tổng giám đốc? Ngoại trừ có nhiều tiền của ra, Kỷ Vân Vân đối với ông ta thật sự không có ấn tượng gì đặc biệt.

“Vậy cháu lên lầu thay quần áo trước đã.” Trên người cô toàn là cỏ vụn.

“Không cần! Em mặc như vậy cũng rất đẹp rồi!” Vệ Tử Hiên cười khẽ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Kỷ Vân Vân.

“Tử Hiên, không được vô lễ với Vân Vân!” Giọng nói ba Vệ lạnh như băng, dường như vô cùng bất mãn với hành động của hắn.

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ. Vệ Tử Hiên từ từ xoay người, bước tới đối diện với đôi mắt sắc lạnh của Vệ Hoằng Thiên, “Cha, hình như cha rất không vui khi nhìn thấy con?”

“Cái thằng nhóc này, lại đang nói những lời vô vị gì thế!” Vẻ mặt ba Vệ không vui.”Ta. . . . . .”

“Thiên Hoằng, tới đây uống ly trà được không?” Mẹ Vệ vội vàng nói chen vào, cắt ngang cuộc đối đầu của hai người, “Đây là trà Ô Long mà anh thích nhất đó, em vừa mới pha xong. Tử Hiên, chuyện của công ty con xử lý như thế nào? Mọi chuyện đều xong hết rồi sao?”

“Tử Hiên, anh ấy. . . . . .”

Kỷ Vân Vân vừa định lên tiếng, thì Vệ Tử Hiên ngắt lời cô.

“Xong hết rồi Dì. Bọn côn đồ đã nhận tội, việc kinh doanh buôn bán của công ty cũng khôi phục lại bình thường rồi.”

Đây là tin tức mà sáng sớm hôm nay công ty ở Canada đã gửi tới.

“Ừ, không có việc gì nữa, thì quay về công ty sớm đi! Học hỏi Trọng Kiệt một chút, đàn ông mà! Phải lấy sự nghiệp làm trọng. . . . . .”

Nghe vậy, Kỷ Vân Vân có chút tức giận, cô ưỡn thẳng lưng, xiết chặt nắm tay lại hai bên người.

Ánh mắt của cô như có lửa, giọng nói trong trẻo vang lên: “Bác Vệ, xin thứ lỗi vì cháu không thể đồng ý với ý kiến của bác, bác có biết không? Tử anh Tử Hiên vì. . . . . .”

“Được rồi, Vân Vân, sắp tới sáu rưỡi rồi ! Bảy giờ là khách đến nhà, có nhớ không? Nếu em muốn tắm và thay quần áo, thì phải nhanh lên.” Vệ Tử Hiên không nói thêm câu nào nữa bèn kéo Kỷ Vân Vân lên lầu, để lại Vệ Thiên Hoằng giương mắt tức giận nhìn bọn họ rời đi.

Vừa đến tầng ba, Vệ Tử Hiên lập tức buông Vân Vân ra.

Cô phát hiện trong ánh mắt của hắn tràn ngập nụ cười, còn có một số ý tứ mà cô không cách nào hiểu được.

“Vân Vân, không thể tin được, khi em nóng giận thì thật đáng sợ!”

“Thật xin lỗi.” Hai gò má của cô tự nhiên nóng lên đỏ ửng, “Em không nên nóng giận, bác Vệ nhất định sẽ đánh giá em là một người phụ nữ chanh chua, nhưng mà em thật sự rất tức giận. . . . . .”

“Có thể thấy được em rất tức giận, tôi nghĩ. . . . . . Em sẽ rất chung thủy với người yêu của em, đúng không? Em nhất định sẽ không tiếc cả bản thân để bảo vệ anh ta!”

“Có lẽ là thế! Nếu như em tin tưởng vào hành động và lời nói của anh ấy, nhưng nếu là ngược lại. . . . . . Nhất định em cũng sẽ không yêu anh ấy nữa.” Vân Vân suy nghĩ một chút, bởi vì trước kia cô chưa từng nghĩ về những vấn đề này.

“Nếu nói như vậy, thì em tin tưởng những hành động và lời nói của Trọng Kiệt hay sao?”

“Không!” Vân Vân ngẩng đầu lên, thốt ra câu trả lời không chút nghĩ ngợi.

“Tại sao?”

“Bởi vì. . . . . . Bởi vì thế giới của anh ấy đối với em mà nói không chân thật, và. . . . . . Cũng không đủ thành thật.”

Vệ Tử Hiên gật đầu một cái, ánh mắt hắn thoáng lóe lên một tia thỏa mãn lạ kỳ.

Kỷ Vân Vân ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi, đối với vấn đề hắn vừa hỏi, cùng với câu trả lời của chính mình, vẫn cảm thấy rất hoang mang.

Cuối cùng cô cũng phát hiện, cô không yêu Trọng Kiệt, bây giờ không yêu, có lẽ ngày trước cũng vậy. . . . . . Chưa từng yêu. Nói một cách chính xác hơn, cô thật sự chưa bao giờ hiểu rõ Trọng Kiệt, chỉ vì dáng vẻ đẹp trai bên ngoài cùng sự chu đáo của anh ta, khiến cô nhất thời bị mê hoặc nhưng lại cứ ngỡ đó là tình yêu.

Kỷ Vân Vân khó khăn nuốt nước miếng, đối với sự thật vừa phát hiện cô không biết nên làm thế nào, nhưng, biết rõ dù sao vẫn tốt hơn không biết, không phải sao? Cô đã hiểu mình và Trọng Kiệt không thể nào đến với nhau được, mãi mãi cũng không thể.

Cô ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường, kim ngắn đã sắp chỉ vào con số bảy, cô nhanh chóng chạy về phòng của mình.

Tử Hiên nói đúng, nếu không nhanh một chút, thật sự cô sẽ xuống trễ!

Chương 8

Kỷ Vân Vân quan sát hình dáng của mình ở trước gương.

Mới vừa tắm xong khiến toàn thân cô toát ra một vẻ tươi mát, mái tóc dài đen nhánh như thác nước xõa xuống hai bờ vai.

Cô mặc một chiếc áo màu trắng và một cái quần dài màu đen, bộ quần áo này đơn giản đến bất ngờ, đây là cô cố ý mặc bộ trang phục này, vì cô hy vọng mình có vẻ người lớn một chút, cũng hy vọng mình có vẻ nghiêm túc một chút.

Không phải vì cô xem thường chính mình mà không mặc trang phục lộng lẫy.

Chỉ có điều . . . . .

Vệ Tử Hiên nhìn bộ dáng này của cô thì sẽ có ý kiến như thế nào đây?

Vân Vân lắc lắc đầu, ai thèm quan tâm hắn sẽ nói những gì!

Đột nhiên, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng của cô một tiếng.

“Vân Vân, chuẩn bị xong chưa?”

“Mời vào.” Hô hấp của cô bắt đầu trở nên không ổn định, nhưng cô vẫn đem hết khả năng duy trì vẻ bề ngoài bình tĩnh.

Người ngoài cửa mới vừa bước vào, liền bị cô gái xinh đẹp trước mắt hấp dẫn thật sâu.

Cô tươi mát giống như loài hoa loa kèn hoang dã, da thịt trắng nõn, đôi ngươi đen nhánh, ánh lên vẻ kiên quyết và không sợ hãi.

“Em luôn luôn làm anh cảm thấy ngạc nhiên, anh thật không thể đoán được lần sau em sẽ xuất hiện trước mặt anh với hình dáng như thế nào, hoặc là nói những lời gì? Vân Vân, em đang mê hoặc anh, em biết không?”

Sau khi nhìn thấy người vừa tới, cô ngây ngẩn cả người.

Người xuất hiện lại là Trọng Kiệt!

“Sao lại là anh?”

“Chứ em cho rằng sẽ là ai?” Anh ta hỏi, ánh mắt dán chặt vào cô.

“Ách. . . . . . Ý của em là, anh từ Mỹ trở về lúc nào?”

“Mới vừa xuống phi cơ.” Anh ta nói, rồi bước tới phía cô một bước, “Em thật giống như. . . . . . Rất miễn cưỡng khi nhìn thấy anh?”

“Em. . . . . . Không có. . . . . .”

“Có lẽ. . . . . . Người em muốn gặp lúc này chính là Vệ Tử Hiên!” Anh ta nắm chặt hai vai cô, lòng bàn tay tăng thêm chút lực, “Đừng quên, em là vợ chưa cưới của Vệ Trọng Kiệt anh chứ không phải của Vệ Tử Hiên!”

“Vậy sao?” Ngoài cửa, Vệ Tử Hiên đúng lúc xuất hiện.”Hai người đã giải trừ hôn ước rồi, bây giờ cô ấy là người tự do.”

“Nhưng, chúng ta có thể làm lại từ đầu, em nói có đúng không? Vân Vân.”

“Em. . . . . .”

“Vệ Trọng Kiệt, trước đây em đã không biết quý trọng cô ấy, bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Vừa nói chuyện, Vệ Tử Hiên vừa mạnh mẽ tiến tới phía trước, gạt bàn tay của Trọng Kiệt đang bám chắc ở vai Vân Vân ra, bởi vì Trọng Kiệt dùng sức quá mạnh, nên trên làn da mềm mại và trắng nõn của cô hằn lên mấy vết đỏ.

“Anh. . . . . .” Tự biết mình không phải là đối thủ của Vệ Tử Hiên, Vệ Trọng Kiệt hung ác trừng mắt nhìn hai người một cái rồi hậm hực đi xuống lầu.

“Tử Hiên, anh. . . . . . Tại sao anh phải làm như vậy?” Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Kỷ Vân Vân bèn hỏi.

“Anh thích em.” Hắn nói đơn giản.

Kỷ Vân Vân hơi sửng sốt.

Gọn gàng dứt khoát, không chải chuốt, cũng không dài dòng dây dưa…..Đây quả thật đúng là phong cách của hắn, nhưng, cho dù tối nay hắn không nói những lời này, cô cũng đã sớm nhìn ra điều này từ những chuyện xảy ra giữa bọn họ.

“Anh hấp dẫn em sao? Giống như em hấp dẫn anh thật sâu?” Nhìn sâu vào đôi mắt của cô, hắn hỏi.

Nghe vậy, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, một rạng mây đỏ đã hiện lên trên đôi má phấn của cô.

“Đúng vậy. . . . . .” Cô nói nhỏ.

Vệ Tử Hiên chậm rãi gật đầu một cái, như thể cô chỉ vừa xác nhận một việc hắn sớm đã biết.

“Anh rất vui vì em từ chối yêu cầu của Trọng Kiệt, anh phải nghĩ cách làm cho em không thể thay đổi quyết định này mới được.”

Hắn cúi đầu xuống nhìn Vân Vân mỉm cười, tiếp theo hôn cô thật sâu.

Kỷ Vân Vân rơi vào sự kích tình mãnh liệt của hắn, không tự chủ được bám vào cổ của hắn, đáp trả lại nụ hôn đó.

Cô yêu hắn! Từ giờ phút này, cô có thể xác định được tâm ý của mình. Nhưng mà. . . . . . Hắn thì sao? Hắn nói hắn bị cô mê hoặc, nhưng, hắn yêu cô sao? Nghĩ tới đây, cô rùng mình một cái.

“Sao thế?” Vệ Tử Hiên lập tức buông cô ra.

“Không có. . . . . . Không có gì.”

Vân Vân cật lực muốn xua đuổi suy nghĩ không vui này ra khỏi đầu, “Không có gì, chúng ta phải mau xuống lầu thôi, nếu không thật sự sẽ trễ.”

“Như vậy vừa khéo, chúng ta cũng không cần cùng với những người ở nơi đó nói những lời khách sáo, nghĩ một đằng nói một nẻo nữa. Vợ chồng Hoàng tổng giám đốc…..Không có nửa điểm khiến anh yêu thích!”

Kỷ Vân Vân hơi mỉm cười, bởi vì suy nghĩ của hắn không ngờ lại trùng hợp với ýcô.

Vệ Tử Hiên cũng nhìn cô mỉm cười, đưa tay tới để cho cô khoác, hai người cùng nhau tiến vào phòng khách, tới bàn ăn ngồi xuống.

Hoàng tổng giám đốc ngồi bên cạnh Vệ mẫu, đang nói chuyện viển vông, nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Vệ mẫu không nhịn được cười nói: “Anh xem bọn họ, một đôi rất đẹp, đúng không?”

Hoàng tổng giám đốc nhìn Vân Vân nháy mắt mấy cái, “A. . . . . . Đúng nha! Nhưng tôi nghĩ cô Kỷ nhất định càng muốn có Trọng Kiệt ở bên cạnh hơn chứ?” Giọng nói của ông ta lớn đến nỗi làm cho tất cả mọi người trong phòng khách đều nghe thấy.

Kỷ Vân Vân cảm thấy tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn cô, trong lúc nhất thời cô cảm thấy lúng túng.

“Còn ngại ngùng gì nữa? Mới vừa rồi Trọng Kiệt đã nói cho tôi biết, hai người sắp kết hôn! Đây là tin tức tốt, không phải sao?” Hoàng tổng giám đốc cười to, bộ dáng rất hài hước.

Toàn thân Kỷ Vân Vân trở nên cứng ngắc giống như bị chạm điện, cô cảm thấy bên cạnh sự tức giận của Vệ Tử Hiên truyền tới, không nhịn được nhìn về phía Vệ Trọng Kiệt đang ngồi ở bàn bên cạnh uống rượu, chỉ cười không nói.

“Ông Hoàng, ông hiểu lầm. . . . . .”

“Ôi, cô Kỷ, cô cũng đừng ngại ngùng nữa! Chúng ta đã sớm biết sẽ có ngày này rồi!”

“Tôi đã cùng Trọng Kiệt hủy bỏ hôn ước rồi !” Kỷ Vân Vân nóng giận kêu lên.

“Tôi biết, tôi biết Trọng Kiệt vẫn chưa cầu hôn cô, thế nhưng cũng chỉ vì hắn chưa có mang nhẫn ra mà thôi, tôi đã nhìn thấy anh ta mua chiếc nhẫn kia, rất đẹp nhé! Cô nhất định sẽ thích. Nhưng nói đi thì nói lại, chiếc nhẫn chẳng qua là một hình thức mà thôi. . . . . .”

“Chiếc nhẫn tôi đã mang về.” Bỗng dưng, Vệ Trọng Kiệt đột nhiên lên tiếng, khiến nhiều người giật nảy người, “Hôm nay tôi đặc biệt gấp gáp quay về, chính là vì giúp Vân Vân đeo nhẫn .”

Kỷ Vân Vân cảm giác như mình sắp ngất đi.

“Trọng Kiệt, em không có chấp nhận lời cầu hôn của anh, anh đừng có nói lung tung!”

Kỷ Vân Vân rất nhanh liếc vệ Tử Hiên một cái, khuôn mặt hắn căng cứng, xem ra hắn đang rất tức giận.

“Anh biết.” Trong giọng nói của hắn có vẻ không thấy bất ngờ.

“Cô Kỷ, bất kể nói thế nào, Trọng Kiệt đặc biệt trở về, có thể thấy được anh ta quan tâm cô như thế nào, cô hãy quên những chuyện trước kia đi và cho anh ta thêm một cơ hội. . . . . .”

Kỷ Vân Vân cúi đầu, cố gắng đem thức ăn khó khăn nuốt vào trong bụng.

Cô ngay cả dũng khí nhìn vệ Tử Hiên cũng không có! Hắn sẽ nghe những lời của Hoàng tổng giám đốc và Vệ Trọng Kiệt nói sao? Hắn sẽ còn tin tưởng cô sao?

“Vân Vân, sau khi ăn xong, theo anh ra ngoài đi dạo.” Giọng nói của Vệ Tử Hiên thấp hơn so với bình thường, tựa hồ chỉ nói cho một mình Vân Vân nghe mà thôi.

Kỷ Vân Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt lạnh như băng của hắn.

Cô khó khăn nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy sợ, ngập ngừng nói: “Đó không phải là sự thật!”

Cô nhìn Vệ Tử Hiên, hy vọng hắn có thể nghe cô nói, nhưng vẻ mặt hắn dường như không có gì thay đổi, hắn vẫn bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, cùng mọi người trò chuyện giết thì giờ, không hề nhìn lại cô lấy một lần.

Trời ạ! Đây chính là ác mộng a!

Kỷ Vân Vân gắp thức ăn đưa lên miệng ăn mà không có cảm giác gì, không còn nghi ngờ gì nữa, bữa tiệc tối nay chính là Hồng Môn Yến mà!

Cuối cùng, buổi dạ tiệc cũng kết thúc.

Vệ Tử Hiên đứng dậy, lập tức ôm cánh tay Vân Vân, giọng nói cũng ung dung tự tại : “Xin thứ lỗi hai chúng tôi không tiếp được rồi, tôi đã đồng ý với Vân Vân, sau khi cơm tối xong sẽ dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo bộ.”

“Đợi chút. . . . . .” Trước khi ra cửa, Vệ Trọng Kiệt đem một phong thư nhét vào trong túi Vân Vân.

Kỷ Vân Vân cúi đầu, không dám nhìn Vệ Tử Hiên.

Đèn đường chiếu những ánh sáng mờ ảo lên những viên sỏi dọc theo đường mòn, hai bên đường hình ảnh những đóa hoa lay động theo làn gió, cảnh sắc rất say lòng người, nhưng, Vân Vân lại không có tâm tình để thưởng thức, rất dễ nhận thấy, Vệ Tử Hiên cũng không có.

Kỷ Vân Vân biết, bất kể cô có bác bỏ như thế nào cũng là uổng phí hơi sức, cô chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đó. Mới vừa rồi, cô xem lá thư này, mà cô biết rằng, Vệ Tử Hiên đứng bên cạnh cô cũng nhìn thấy ——

Vân Vân yêu quý của anh, em đã khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này, chúng ta sẽ lập kỷ lục vì có thời gian đính hôn ngắn nhất, và trở thành một đôi vợ chồng thần tiên người người hâm mộ, dâng tặng em tình yêu vĩnh cửu của anh. Người anh yêu thương nhất – Vân Vân.

Trọng Kiệt

Cái tên Trọng Kiệt đáng chết này!

Kỷ Vân Vân giận đến xanh cả mặt, nắm chặt đôi tay, cả người không ngừng run rẩy.

Trước khi Vệ Tử Hiên mở miệng, cô vội vàng giải thích: “Anh ta nói láo! Nội dung trong lá thư này đều là do Trọng Kiệt bịa đặt đấy!Em và anh ta thật sự không bao giờ có thể nối lại được nữa. . . . . .”

“Em có nghĩ rằng anh tin những điều đó không?”

“Em quan tâm anh có tin hay không!”

“Nói nhỏ thôi, em muốn mọi người đều nghe được những lời em nói sao?” Vệ Tử Hiên kéo Kỷ Vân Vân đi tới bên cạnh hòn non bộ, cách xa cửa, “Em và nó nói chuyện đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược nha!”

“Là Trọng Kiệt đang nói dối, em không có!”

“Vậy sao? Nó sợ cái gì? Nó thậm chí chưa từng thấy qua anh với em ở chung một chỗ, có cần gì phải liều mạng bịa ra chuyện hai người nối lại tình cũ không?” Vệ Tử Hiên không vui chất vấn Vân Vân.

Kỷ Vân Vân bất đắc dĩ nhìn vệ Tử Hiên một cái, biết rằng có nói thêm gì nữa cũng là dư thừa.

“Như vậy. . . . . . Anh không tin những gì em nói sao? Hoặc là. . . . . . Anh thà rằng tin tưởng Trọng Kiệt?”

“Anh rất muốn tin tưởng em, Vân Vân, em không biết anh muốn tới cỡ nào đâu.” Hắn thở dài, “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, có được hay không?”

Trái tim Kỷ Vân Vân vỡ tan thành từng mảnh.

Hắn không tin cô! Mãi cho đến hiện tại, Kỷ Vân Vân mới biết mình có bao nhiêu sợ hãi rằng hắn sẽ không tin tưởng cô.

Mặc dù cô quen biết hắn chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng cô lại đòi hỏi hắn nhiều như vậy! Cô khát khao Vệ Tử Hiên tin tưởng cô, hy vọng hắn quan tâm đến cô, hy vọng hắn. . . . . . Yêu cô! Không sai! Cô muốn hắn yêu cô, bởi vì. . . . . . Bởi vì cô đã yêu hắn mất rồi!

Cô yêu Vệ Tử Hiên! Yêu sự kiên cường của hắn, yêu niềm kiêu ngạo của hắn, yêu tính cách dịu dàng cùng hài hước của hắn. . . . . .

“Sao em lại nhìn anh như thế?” Giọng nói của Vệ Tử Hiên xâm nhập vào tâm thức của cô, làm cô giật mình tỉnh táo lại.”Vân Vân, em không sao chứ?”

“Em . . . . . Em không sao.”

Trời ạ! Cô lại cư nhiên đi yêu một người đàn ông không hề tin tưởng cô. . . . . . Vân Vân giật mình, cảm thấy toàn thân mình trỏ nên vô lực.

“Vân Vân, em làm sao vậy? Em không phải thoải mái sao?” Vệ Tử Hiên nhíu mày, đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Cô rúc mặt vào lồng ngực của hắn, nghe được nhịp tim ổn định của hắn, cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại.

Có lẽ do ngôn ngữ tay chân để lộ ra tâm sự của cô, cũng có lẽ do trực giác của hắn cảm nhận được tình cảm của cô, Vệ Tử Hiên ôm cô thật chặt, đem gò má của mình áp vào mái tóc mượt như tơ của cô.

Kỷ Vân Vân hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn dịu dàng mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, cô cũng mỉm cười theo.

“Chúng ta nên vào nhà thôi, nếu không ông Hoàng đó lại ngồi đó nói hưu nói vượn, rất ghét, có đúng hay không?” Vệ Tử Hiên cuối cùng cũng buông cô ra, nhỏ giọng nói.

Trái tim Kỷ Vân Vân lại một lần nữa đập cuồng loạn.

Hắn nói những lời này là có ý gì? Là ý muốn nói rằng hắn đã bắt đầu tin tưởng cô sao? Cô nhìn hắn một cái, thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ dịu dàng, nhịn không được bật cười, trong lòng cảm thấy ngọt như mật, khoác vào tay của hắn.

“Tốt.”

Thời gian còn lại của bữa tiệc này trôi qua một cách yên ổn, Trọng Kiệt cũng không có nói lại những chuyện làm cô khó chịu.

Thời điểm khi Vân Vân quay về phòng, trong lòng còn có chút lâng lâng.

Cô không biết giữa cô và Vệ Tử Hiên sẽ phát triển như thế nào, nhưng tối nay là sự khởi đầu tốt đẹp, và cô cũng sẽ theo đuổi và chờ mong hạnh phúc này. . . . . .

——————–

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy trong tiếng mưa rơi.

Vừa mở mắt ra, cô liền cười.

Đây là thời tiết mà cô thích nhất, mà cũng đã lâu rồi cô không đi bộ dưới mưa rồi. . . . . . Cô nhảy xuống giường, đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, trước mặt đều là một mảnh mưa bụi mênh mông. Không biết Vệ Tử Hiên có đồng ý cùng cô ra ngoài đi dạo hay không, bọn họ có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, như vậy cũng sẽ hiểu biết lẫn nhau thêm một chút. . . . . .

Cô mang theo nụ cười, thay một chiếc váy màu vàng nhạt.

Kỷ Vân Vân biết Vệ Tử Hiên không thích ăn sáng trong phòng, cho nên hắn không đợi người giúp việc bưng bữa sáng vào đã đi xuống phòng ăn, nhưng trong phòng ăn lại trống rỗng,

một bóng người cũng không có.

Kỷ Vân Vân thất vọng thở dài, lúc đang chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy bác Vương đi vào.

“Chào buổi sáng, Cô Vân Vân, cô đã ăn sáng chưa? Muốn ăn chút gì không?”

“Cái gì cũng được, cám ơn bác, bác Vương.” Cô có chút buồn chán nói: “Tất cả mọi người đi đâu hết rồi?”

“Bà Vệ còn đang ngủ, Ông Vệ thì đi làm, Cậu Trọng Kiệt ăn xong thì ra ngoài rồi, Cậu Tử Hiên cũng đã ăn rồi.” Bác Vương từng người từng người kể ra cho nàng nghe.

“Oh. . . . . .” Kỷ Vân Vân buồn buồn đáp một tiếng.

Sự thất vọng trong lời nói của cô, chắc là bác Vương đã hiểu.

Bình thường bác Vương là một người trầm mặc ít nói, bây giờ nhìn Vân Vân một cái, rồi chợt nói: “Sáng nay cậu Tử Hiên nhận được rất nhiều thư tín, hình như là tài liệu quan trọng gì đó, cậu ấy giống như chờ những tài liệu đó từ rất lâu rồi, vừa nhận được liền lập tức tự giam mình ở trong phòng, nói muốn ở trong phòng cả ngày.&

Thông Tin
Lượt Xem : 2594
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN