-->
Cánh tay ấm áp ấy kéo cậu, cố sức nâng lên, sau đó cậu một lần nữa cảm nhận được bầu không khí tươi mới.
Cậu mở to mắt và trông thấy mẹ.
Mẹ ướt lướt thướt. Cậu ướt lướt thướt.
Mẹ kéo cậu lên bờ rồi khóc hu hu.
Mẹ khóc nức nở, giống như muốn trút bỏ tất cả những uất ức đã phải chịu
đựng trong suốt cuộc đời. Cậu đưa tay ra, định lau nước mắt cho mẹ, nhưng lại bị mẹ tát cho hai cái thật mạnh. Hai cái tát khiến cho tai cậu ù đi, một lúc không nghe thấy gì.
Đến lúc có thể nghe lại được, cậu thấy mẹ đang thút thít nói trong tiếng
khóc:
- Xin lỗi con, xin lỗi Tiểu Ly, xin lỗi con! Mẹ không lấy chồng nữa đâu, về với một gia đình mà ngay cả một đứa trẻ tật nguyền cũng không dung nạp được như thế thì sẽ không thể có hạnh phúc. Mẹ cam tâm tiếp tục chờ đợi. Vì thế
Tiều Ly cũng không được chết, phải cùng chờ đợi với mẹ chứ! Con có nghe
thấy không? Con không được chết, mẹ không cho phép con tự sát lần nữa
đâu!
Mẹ nói rằng không được tự sát.
Vâng, con không tự sát.
Cậu là Tiểu Ly biết nghe lời, cậu là đứa con ngoan nhất. Cậu cũng là Tiều
Ly – niềm hy vọng duy nhất của mẹ.
Và thế là lau khô nước mắt, vứt bỏ tất cả, cậu tiếp tục đi học, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ưu tú hơn bất kì ai!
Xuất sắc hơn bất kì ai!
Cậu học tập, vẽ tranh, nấu cơm, trưởng thành lên từng ngày.
Rồi có một hôm, người bạn ấy của mẹ đến, mang theo một phong thư. Mẹ
xem xong, vui mừng phát khóc. Sau đó, mẹ lấy từ trong phong thư ra một tấm phiếu đưa cho cậu.
Đó là: Giấy mời nhập học của trường S.S.
Mảnh giấy màu đen, cỏ bốn lá xanh mướt, và một dòng chữ màu bạc:
SEASON.
Đó là năm mở đầu của SEASON.
Cậu may mắn được là sinh viên khóa đầu tiên của trường.
Ở đó, một thế giới hoàn toàn mới lạ mở ra trước mắt cậu, lúc đó cậu mới
biết rằng thì ra mình vẫn có thể bước lên cao hơn, xa hơn, xuất sắc hơn.
Đúng lúc mọi thứ dường như đang ngày càng đi vào quỹ đạo ổn định thì
bỗng nhiên có một hôm mẹ đổ bệnh. Trong lúc lục lọi khắp nơi tìm thẻ bảo
hiềm cho mẹ, cậu phát hiện ra trong ngăn bí mật ở tủ đầu giường có một tờ bệnh án đã từ rất lâu rồi: Năm 1987.
1987 là năm cậu ra đời.
Cậu run rẩy mở tờ bệnh án, biết được toàn bộ quá trình mang thai nhân
tạo, đồng thời biết được nguồn gốc thật sự của đứa trẻ trong ống nghiệm – Quý Doãn Tiên và Chu Lan.
Một người là hiệu trưởng danh dự ngôi trường cậu đang học.
Một người là phu nhân hiệu trưởng.
Những sự nhạo báng ở đời, còn có gì hơn chuyện này.
Cậu ngồi chết lặng rất lâu trong nhà mình. Những chuyện của năm cậu
mười một tuổi cuồn cuộn trở về, cảnh tượng mẹ và chú công nhân kia cãi nhau hiện ra rõ mồn một. Hóa ra trong suốt bao nhiêu năm nay, cậu chưa hề quên một tí gì…
Cậu trở lại bệnh viện, hỏi người mẹ đang ốm:
- Vì sao?
Mẹ rớt nước mắt nói:
- Xin lỗi con.
Cậu hỏi lại:
- Vì sao?
Mẹ vừa khóc vừa ôm cậu nói:
- Con trai, con trai đáng thương của mẹ! Con là thuốc! Con là thuốc đấy!
Chương 21 Tiểu Ly là thuốc
Năm mười chín tuổi, cuối cùng Tiểu Ly cũng biết được nguyên nhân ra đời
của mình – Cậu là thuốc.
Bấy giờ con trai cả của Quý Doãn Tiên là Quý Trù mắc chứng bệnh không tái sinh được máu, thông thường còn được biết đến với tên gọi là bệnh máu trắng. Để chữa trị, gia đình họ đã đăng tin trên toàn quốc tìm kiếm tủy phù hợp để ghép nhưng không tìm được. Thế là Chu Lan quyết định sinh thêm một đứa con nữa, dùng máu từ dây rốn của đứa con này để cứu Quý Trù. Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, bệnh viện phát hiện bà ta bị u xơ tử cung, trước khi chữa khỏi thì không được có thai.
Có điều trong thế giới của những kẻ có tiền, không chuyện gì là không thể làm được. Họ sử dụng phương tiện kĩ thuật cao, kết hợp tinh trùng của Quý Doãn Tiên và trứng của Chu Lan, sau đó tìm một người phụ nữ tình nguyện mang thai giúp để cấy trứng đã thụ tinh vào tử cung người này – đó chính là
đứa trẻ trong ống nghiệm. Đồng thời đây cũng là một cuộc trao đổi tiền bạc.
Còn mẹ cậu vốn là bạn học của Quý Văn Văn, em gái Quý Doãn Tiên, vì lúc đó cha của mẹ ốm nặng phải cần gấp một khoản tiền lớn nên đã đồng ý mang thai hộ.
Mẹ bảo rằng, xin lỗi Tiểu Ly, bởi vì mẹ kém cỏi, không cung cấp được đầy đủ chất dinh dưỡng cho đứa trẻ trong bụng nên khi con sinh ra lượng máu cuống rốn không đủ, vì thế không thể cấy ghép được.
Mẹ bảo rằng, xin lỗi Tiểu Ly, đó là lỗi của mẹ, không phải của con, là do mẹ vô dụng…
Mẹ bảo rằng, Tiều Ly, do không được cấy ghép tủy nên anh con đã chết, vì thế cha mẹ thật của con rất đau lòng, trút tức giận sang con…
Mẹ bảo rằng, không có vấn đề gì cả, mẹ mãi mãi yêu con, và con cũng yêu
mẹ, phải không nào?
… …
Mẹ hỏi câu nào, Tiểu Ly cũng đều đáp “Vâng ạ”.
Mẹ – người Tiểu Ly quý nhất đương nhiên và mãi mãi là mẹ.
Là mẹ mang thai sinh ra cậu.
Là mẹ luôn chăm sóc cậu – một đứa trẻ không đi được.
Là mẹ- vì cậu mà suốt đời không lấy chồng.
Là mẹ – vì cậu mà làm việc vất vả đến nỗi sinh bệnh…
Tất cả đều là vì cậu.
Xem ra, Hạ Ly thực ra là một tai họa.
Đã không cứu được anh trai. Lại còn liên lụy đến mẹ.
Thực ra cậu đã nên chết từ năm mười một tuổi đó. Ồ không, đã là thuốc thì
sau khi thấy không sử dụng được, đáng lẽ cần phải hủy ngay đi chứ.
Cậu là thuốc.
Cậu là một Người thuốc.
Ngay từ ban đầu, cậu đã mất đi tư cách của một “con người”.
Mẹ bảo, không cho phép cậu tự sát.
Cậu… chỉ mong mình bị giết.
Bóng tối mênh mông, một đứa trẻ bé bỏng.
Cậu hét lên với đứa bé đó: Này, tại sao mày khóc?
Đứa bé ngẩng lên, từ trong hốc mắt, một thứ chất lỏng không ngừng chảy
ra, từng giọt từng giọt theo gò má chảy xuống.
Đó không phải là nước mắt.
Mà là máu.
BLOOD.
Chất lỏng trong suốt từ chiếc bình treo trên cao nhỏ xuống từng giọt, chảy
theo chiếc ống dài và nhỏ, cung cấp thành dinh dưỡng còn thiếu cho một sinh vật tên là “Con người” đang nằm trên giường bệnh.
Trên chiếc mặt nạ ô-xy bao trùm một lớp sương mù mỏng làm che khuất khuôn mặt nên không nhận ra người này là ai, nhưng lại có thể trông thấy những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra từ trong khóe mắt chảy xuống gối.
Bên cửa sổ, hai bóng người đang lay động, người thấp hơn thở dài một
tiếng:
- Thì ra anh ấy đúng là anh trai em.
- Đúng vậy.
- Anh đã biết từ lâu rồi.
- Ừ, chung quy lại, chuyện của năm ấy đều là do một tay mẹ anh dắt dây
làm cầu. Nếu không phải là bạn thời tiểu học thì cũng không tìm được Hạ Tử Hàm.
- Em nhìn thấy bản báo cáo theo dõi Hạ Tử Hàm trong máy tính của anh,
trong đó ghi lại quá trình lớn lên của Hạ Ly. Vì sao lại không nhận anh ấy?
- Gia tộc lớn có rất nhiều điều kiêng kị, em hiểu không?
Người thấp hơn cười nhạt:
- Em biết, nhưng em không chấp nhận được.
- Đó là cha mẹ em, không chấp nhận cũn phải chấp nhận.
- Em không phải là anh. Em không thể nhắm mắt làm ngơ trước những việc
cha mẹ em làm!
Người cao hơn trầm ngâm một chút, lát sau mới nói:
- Tùy em.
Nói xong quay người bỏ đi. Người thấp hơn đứng yên tại chỗ rất lâu, sau đó
vén rèm đi vào, tựa vào cạnh giường, chăm chú nhìn người nằm trên giường, khẽ thở dài.
- Anh đừng bao giờ vương vấn chuyện cũ nữa nhé…
Dừng một lát, lại nói:
- Em đã truyền sang cho anh đến một lít máu rồi đấy, sau này nhớ mà trả.
Lại dừng một lát, rồi nói một cách thâm trầm:
- Vì là Người thuốc nên anh thấy không cam lòng phải không? Nhưng nếu
nghĩ rằng đó là dùng sự nỗ lực của bản thân mình để cứu anh em ruột thịt thì có phải dễ chịu hơn không? Như em bây giờ… cũng là Người Thuốc của anh đây…
Máy đo nhịp tim bên cạnh giường đều đặn phát ra những tiếng “bíp bíp”.
Dường như là thay cho câu trả lời của chủ nhân.
Nhưng cũng dường như là không có câu trả lời nào cả.
Mẹ yêu quý!
Đã lâu con không viết thư cho mẹ, không biết dạo này mẹ có khỏe không?
Cha có khỏe không? Con ở thành phố B mọi thứ đều tốt, xin mẹ yên tâm. Có điều gần đây xảy ra một số việc nên con kể lại để mẹ cùng biết.
Trước tiên, sau khi điều tra, cảnh sát đã có kết luận về vụ nổ đó. Đúng như con suy đoán lúc đó, Hạ Ly giấu chất nổ trong chiếc vòng tay, tức là chiếc vòng Hi vọng do anh ta chế tác theo hình vẽ ban đầu của con. Con cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại suy đoán như vậy, liệu có phải là con với Hạ
Ly thực sự có thần giao cách cảm về mặt thiết kế không?
Do bên cạnh chiếc vòng có thiết bị gây nhiễu nên lúc đó cảnh sát đặc nhiệm không tìm thấy nó. Bởi vì chiếc vòng rất nhỏ, lượng thuốc nổ không nhiều nên chỉ phá hủy được căn phòng ngầm dưới đất.
Vốn dĩ đã chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng… mẹ biết đấy, thầy Ôn tốt bụng đã đẩy con ra ngoài, sau đó con lại xui xẻo lăn xuống bậc thềm và ngất đi. Lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra bị trẹo chân, vì thế buộc phải nằm viện mất mấy hôm. Nếu cứ ở trong ngôi nhà đó cùng với thầy Ôn thì đã không có chuyện gì xảy ra – trừ mặt mũi bị bụi bẩn đôi chút.
Có điều tình trạng của Hạ Ly tương đối nghiêm trọng. Diệp Nhất ôm anh ấy ngã xuống đất, vốn là định lấy cơ thể mình che chở cho anh ấy, nhưng không ngờ sàn nhà chỗ đó lại sụt lún khiến cả hai cũng rơi xuống tầng hầm và va phải một số máy móc ở đó. Thế là Hạ Ly rất không may lại trở thành tấm nệm đỡ cho Diệp Nhất…
May mà được cấp cứu kịp thời và được Diệp Nhất tiếp máu – nhóm máu của họ hoàn toàn phù hợp nhau! Hạ Ly giờ đã qua cơn nguy hiểm, bác sĩ nói rằng nghỉ ngơi vài tháng là sẽ hồi phục sức khỏe.
Bác Quý đã phong tỏa mọi thông tin không cho lan truyền ra bên ngoài, đồng thời cũng không biết bác ấy đã dùng cách gì mà khiến cảnh sát không lập hồ sơ vụ án. Đương nhiên con thở phào trước một kết quả như vậy, bởi vì sau khi biết rõ chân tướng sự việc, con cảm thấy Hạ Ly thật đáng thương. Con thật sự không muốn anh ấy phải ngồi tù.
Bởi vì cha mẹ rũ bỏ trách nhiệm nên cuộc đời anh ấy đã phải chịu bi kịch
kéo dài suốt hai mươi tư năm. Làm sao có thể để quãng đời còn lại của anh ấy
phải trôi qua trong lao tù được chứ? Cũng cần phải nói rằng, sở dĩ tính cách của anh ấy trở thành tối tăm và méo mó như vậy cũng có phần trách nhiệm rất lớn của bác Quý và Quý phu nhân đã quá cố.
Con nghe Diệp Nhất nói rằng, Quý phu nhân vô cùng yêu quý anh trai Quý Trù của cậu ấy, do trước đây con gái cả bị bọn bắt cóc sát hại nên bác ấy đã đau buồn trong suốt một thời gian dài. Vất vả lắm mới lại sinh được một cậu con trai, hơn nữa cậu con trai này rất xinh xắn, vừa mới chào đời đã biết cười, thế nhưng lại mắc phải chứnh bệnh nan y. Với tình yêu con tha thiết, bác ấy không ngại cứu con bằng bất kỳ giá nào, nghĩ như vậy thì cũng không có gì là sai cả. Còn bác Quý lại quá yêu vợ, không bao giờ từ chối bất kì yêu cầu gì của vợ, vì vậy nên cũng đành vứt bỏ đứa con trai tật nguyền của mình. Nhưng con cũng nghe Diệp Nhất nói rằng, thực ra bác Quý luôn ngấm ngầm quan tâm tới Hạ Ly, sở dĩ anh ấy có thể theo con đường thiết kế trang sức quý hiếm và nổi tiếng nhanh như thế này, cũng đều là nhờ có sự âm thầm giúp đỡ rất lớn của bác ấy. Thí dụ như trường S.S này, thực ra mục đích ban đầu nó được xây dựng là để đào tạo anh ấy…
Có lẽ ai cũng đều có nỗi khổ riêng của mình, vì thế không ai có lỗi cả.
Có chăng lỗi chỉ là ở kĩ thuật y học của chúng ta đã quá dễ dãi tùy tiện khi
tạo ra con người, nhưng lại quá yếu đuối bất lực khi chữa trị cho họ…
Đúng rồi, con nghe thầy Ôn đã cầu hôn chị Tô Hòa rồi, có vẻ như thím cũng đã đồng ý, mẹ biết chuyện này chưa? Sao con ở cùng chị ấy mà trước đó
không hay biết gì thế nhỉ? Chà! Mà thầy Ôn cũng… nhanh tay quá đấy?
Ồ, con nghĩ mãi mà không hiểu được, thế giới của người lớn thật phức tạp… Nhưng
dẫu sao thì hôn nhân cũng là một việc tốt, con chỉ cần ở bên cạnh chúc mừng họ là được rồi.
Nghe nói đúng là họ định nghỉ tuần trăng mật ở Provence, nghĩ đến đã cảm
thấy hạnh phúc rồi!
Còn nữa, thầy Ôn cho phép con về trường học rồi, ha ha, thực ra con cũng vẫn trơ mặt ở lại đó chứ đã đi đâu.
Trước đây, thầy Ôn không cho con tham gia cuộc thi là bởi vì không muốn
con tiếp xúc với Hạ Ly. Thầy ấy cảm thấy Hạ Ly là một người rất tuyệt vọng, rất đen tối, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tư duy và phong cách thiết kế sau này của con. Bây giờ, mọi thứ đều đã lộ hết chân tướng rồi, thầy không còn ngăn cản con nữa. Tất nhiên cũng không loại trừ ở đây còn có công của chị Tô Hòa thủ thỉ bên tai thầy ấy nữa.
Nhưng Diệp Nhất bảo rằng, quan trọng nhất là trong thời gian xảy ra vụ bắt cóc, con đã thể hiện sự dũng cảm phi thường, điều đó chứng tỏ rằng con sẽ không bao giờ giống như Hạ Ly (Diệp Nhất bảo, nếu Hạ Ly là ác quỷ thì con là thiên thần. Mẹ, trước đây mẹ bảo con là người cá, bây giờ con được phong lên làm thiên thần rồi, ha ha).
Thực ra, còn có một điểm quan trọng nữa:
Hạ Ly có thể là một người tuyệt vọng.
Nhưng anh ấy tuyệt đối không đen tối.
Một người bị cha mẹ ruột vứt bỏ như anh ấy nhưng vẫn không vì thế mà
nản lòng, chối bỏ bản thân mình, trái lại còn rất nỗ lực, rất kiên cường để sống, dùng tài năng giúp mình trở lại đứng trên đỉnh cao của thế giới. Một người tích cực như vậy sao có thể đen tối được? Hơn nữa anh ấy cũng không thật sự có ý định trả thù nhà họ Quý, nếu không, với tài năng của anh ấy thì dù có đến làm việc cho bất kì hãng châu ngọc nào khác cũng đều gây ra cho tập đoàn Quý Thị sự uy hiếp rất lớn. Nhưng anh ấy không làm như vậy. Anh ấy lại càng không trả thù xã hội.
Có điều sau khi chỗ dựa tinh thần của anh ấy – tức là bác Hạ – qua đời, anh ấy đã bị giáng một đòn quá đau, suy sụp đến nỗi muốn để cho người ta giết mình. Vì thế sau khi bác Hạ phát hiện ra mình bị mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, chỉ có thể sống được một thán nữa thì anh ấy liền bắt đầu sắp đặt kế hoạch và bố trí mọi việc để bị giết.
Lần bắt Diệp Nhất đầu tiên phải dừng lại vì bác Hạ đột ngột đến thành phố B, vốn dự định tối hôm đó đi nhận người về, nhưng rồi cuối cùng lại không đi được, vì thế mới cho chúng con có cơ hội cứu Diệp Nhất.
Sau đó bác Hạ qua đời, không còn ai ngăn cản anh ấy được nữa, thế là xảy
ra vụ bắt cóc lần hai.
Tội bắt cóc, dùng súng, lại thêm cả đánh bom, đủ kết án tử hình.
Tuy nhiên, mặc dù anh ấy đã kích nổ quả bom nhưng nó lại không đủ sức
công phá để làm hại bất cứ ai…
Một người thà rằng mình chết cũng không muốn làm hại người khác như
vậy thì là sao có thể đen tối chứ?
Con gửi kèm tấm ảnh chụp ngôi nhà của Hạ Ly cho mẹ xem. Mẹ, con vẫn rất t
thích Hạ Ly, từ trong những thiết kế của anh ấy, con cảm nhận được thứ gì đó rất trong sáng và chân thật.
Từ trong xương tủy, Hạ Ly vẫn là người trong sáng và chân thật.
Đúng rồi, bây giờ từ ngoài nhìn vào, ngôi nhà màu trắng này hoàn toàn
xứng đáng được gọi là ngôi nhà xiêu vẹo.
O( _ )O
Sau đó… đúng rồi, mẹ, cuộc thi “Viên ngọc hi vọng” đã kết thúc. Người
đoạt giải cao nhất đương nhiên là người quen của chúng ta!!! Mẹ có nằm mơ cũng không nghĩ được lại là người này đâu!!! Mẹ có muốn đoán thử không? Ha ha, kết quả công bố là – thầy giáo Chung Bài Bài! Không ngờ thầy ấy lại tham gia cuộc thi này! Điều làm con bất ngờ, mà lại càng làm người khác bất ngờ hơn, đó là lí do tham gia cuộc thi: “Muốn dùng tiền thưởng để mua quà cho
đại mĩ nhân, muốn cùng nàng hẹn hò…”
Ha ha, nguyên văn đấy! Khi thầy Chung thẹn thùng nói ra câu này trên giảng đường, Diệp Nhất giơ ngón tay cái lên, còn đại mĩ nhân mà thấy ấy muốn nói đến – tứ là Tạ Thanh Hoan- thì giận đỏ bừng mặt, lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài. Thầy Chung đuổi theo bạn ấy, rất lâu sau mới quay lại,. Cũng không biết giữa hai người thế nào…
Cuối cùng… vâng, con hiểu điều mẹ muốn biết nhất là gì, con nói nhé,
không có gì giấu mẹ cả!
Con với Diệp Nhất vẫn là bạn tốt của nhau.
Hàng ngày chúng con đều cùng nhau lên lớp, cuối tuần này sẽ cùng nhau
đến đọc truyện tranh tại cửa hàng. Con tò mò hỏi Diệp Nhất là thích truyện tranh như vậy thì mua về nhà xem là được rồi! Cậu ấy bảo rằng thuê xem tại cửa hàng mới có cảm giác, bởi vì biết đó là đi thuê nên mới nảy sinh áp lực “phải xem thật nhanh cho bõ thời gian và số tiền bỏ ra”, còn xem ở nhà thì sẽ sinh ra lười nhác và không biết quý trọng. Đúng là một suy nghĩ đặc biệt, phải không mẹ? Nhìn từ góc độ này, cậu ấy và Hạ Ly quả không hổ là anh em ruột, Hạ Ly thích vẽ ở một nơi tối tăm chật hẹp, bởi vì nó cũng sẽ gây sức ép.
Phải rồi, con từng hỏi Diệp Nhất sau này sẽ giải quyết chuyện của Hạ Ly như thế nào. Diệp Nhất nói cậu ấy và bác Quý đều có ý muốn khôi phục quan hệ gia đình, nhưng những tổn thương mà Hạ Ly phải gánh chịu đã chất chứa suốt hơn hai mươi năm, không thể khôi phục ngay được, vì thế cần phải có thời gian cho vết thương lành dần.
Diệp Nhất đã nói như vậy, nên con tin rằng Hạ Ly chắc chắn sẽ không có ý định tự sát nữa. Bởi vì tuy bác Hạ đã ra đi nhưng vẫn còn có Diệp Nhất. Diệp Nhất là người ấm áp nhất trên thế gian này! Chỉ cần Diệp Nhất bảo là muốn
hòa hảo, thì cậu ấy nhất định sẽ nghĩ ra được giải pháp hữu hiệu!
Ái chà, có phải là con đã tâng bốc Diệp Nhất quá không nhỉ? Nhưng mẹ à, nếu mẹ gặp cậu ấy thì chắc mẹ cũng sẽ yêu mến. Cậu ấy nói chuyện rất duyên, hơn nữa còn rất dũng cảm, thông minh nữa. Cậu ấy bảo rằng xem trong máy tính thầy Ôn thấy tư liệu nói bác Hạ và cô Quý là bạn thời tiểu học, lại trông thấy một số bức ảnh sinh hoạt của hai mẹ con Hạ Ly, từ lúc anh ấy một tuổi đến năm mười sáu tuổi. Mà sau khi xảy ra vụ bắt cóc đầu tiên, thầy Ôn lại trú tâm điều tra hành tung của Hạ Ly vào ngày hôm đó, cậu ấy cảm thấy rất kì lạ, vì thế không ngại lấy chính bản thân mình ra để thử nghiệm xem có đúng thật là Hạ Ly muốn bắt cóc mình không. Kết quả… Diệp Nhất cái gì cũng tốt cả, chỉ có điều to gan quá. May mà Hạ Ly không có ác ý, nếu như gặp
phải kẻ xấu thật sự thì không biết sẽ làm thế nào?
Không được, con phải nói với cậu ta về chuyện này. Ngày mai gặp cậu ta
con sẽ nói.
Mẹ, con viết đến đây thôi, còn phải học tập để còn tốt nghiệp cùng với Diệp Nhất nữa.
Diệp Nhất bảo muốn về quê mình chơi, nghỉ đông này con đưa cậu ta về
nhà mình được không mẹ?
Ở đây con sẽ hết sức cố gắng. Ở nhà mẹ thế nào? Có chuyện gì xảy ra không? Bất kể là vui hay buồn mẹ cũng phải nhớ rằng con gái ở đây luôn sẵn sàng chia sẻ với mẹ tất cả.
Con yêu mẹ.
Con gái: Tiểu Ngu.
Viết xong chữ cuối cùng, Tô Ngu nhấn phím gửi đi. Cô giơ hai tay lên, uể
oải vươn vai một cái, chợt vô tình trông thấy một đôi mắt đen nhánh như ngọc ở bên cạnh.
Đôi mắt ấy đang nhìn cô không chớp, cũng không biết đã nhìn như thế bao lâu rồi.
Cô vội bỏ tay xuống, mỉm cười e thẹn:
- Anh, tỉnh rồi à? Anh khát không? Uống nước không?
Ánh nắng đầu buổi chiều chiếu rọi qua cửa sổ lên tấm đệm giường trắng và
mảnh chăn trắng. Hạ Ly mặc quần áo bệnh nhân kẻ xanh trắng, sắc mặt nhợt nhạt nhưng dáng vẻ rất bình thản.
Anh nhìn cô mà cứ như thể xuyên thấu qua cô để nhìn sang người khác.
- Bác sĩ bảo, anh, không sao, họ bỏ, máy thở ô-xy đi rồi, nghỉ ngơi, vài hôm,
là xuất viện được. Vốn là, Diệp Nhất, chăm sóc anh, cậu ấy, đi mua cơm, vì thế, em ở đây trông anh. Cậu ấy, sẽ về, ngay bây giờ. Mấy hôm nay, hễ tan học, là cậu ấy, đến đây ngay.
Trong đáy mắt Hạ Ly dường như có gợn sóng. Tô Ngu lại cười, nói:
- Cậu ấy bảo em, nếu anh tỉnh, thì, hỏi anh, một câu. Anh, có thể trả lời,
hoặc không trả lời, cũng được. Nhưng anh, phải nghe, câu hỏi.
Hạ Ly yên lặng nhìn cô.
- Học, trưởng – Tô Ngu hít sâu một hơi, sau đó mới truyền đạt lại câu hỏi
của Diệp Nhất bằng cách phát âm mà cô cho là chuẩn xác nhất – Tên gọi, chiếc vòng cổ BLOOD, do anh thiết kế, không phải là Máu, mà là Huyết thống,
phải không?
Hạ Ly yên lặng nhìn cô rất lâu, sau đó từ từ nhắm mắt lại như thể đang ng ủ.
Tuy anh không trả lời nhưng trong lòng Tô Ngu lại như có thứ gì đó đang tan chảy, ấm áp, lan tỏa khắp người cô, khiến cô thấy lòng phơi phới.
Ánh nắng tươi sáng và rực rỡ quá.
Chiếc vòng cổ có tên gọi BLOOD đặt trong một chiếc hộp tuyệt đẹp, chiếc
hộp đó lúc này đang để cạnh gối của Hạ Ly.
BLOOD.
Còn có cả TIES OF BLOOD.
Giống như chiếc vòng tay Hi vọng kia, sau khi bị phá hỏng thì lại được tái
sinh.
Mang tất cả những xúc cảm trong cuộc đời, hòa với yêu và hận, hòa với nhựa của cây, chôn sâu trong lòng đất, để nghìn năm sau lấy lên, nó sẽ thành hổ phách.
Chương 22 Lời kết
Hãy nhìn bánh xe của số phận đang va rất mạnh
Và từ từ thay đổi
Những linh hồn bị nguyền rủa kia
Các người đã được tha thứ, đã được giải thoát
Đó là vì dũng sĩ đã dùng máu tươi của mình
Đặt lời chúc có tên Hi vọng
Vào tận cùng chiếc hộp ma quỷ
Im lặng suốt mười lăm triệu năm
Mười lăm triệu năm
Vì một nụ cười
ở lại mãi nhân gian.
Phần 01
Một bí mật mà có thể Tô Ngu sẽ biết.
Vô tình trong điện thoại của Tô Ngu đã lưu lại năm tin nhắn hình ảnh của
Diệp Nhất gửi đến.
Hình thứ nhất: Một bông hoa lan chuông màu trắng, dưới bông hoa đặt
một viên hoàng ngọc.
Hình thứ hai: Lan dạ hương màu hồng phấn và đá phù dung.
Hình thứ ba: Cúc tím và đá mắt hổ.
Hình thứ tư: Lan vũ nữ, đá Tourmailine.
Trong đó hình thứ ba đã từng bị xóa đi, sau đó Diệp Nhất lấy điện thoại của
Tô Ngu xem, phát hiện đã bị xóa mất, liền gửi bù vào. Cô không hiểu nên hỏi Diệp Nhất vì sao lại liên tục gửi những hình ảnh như vậy.
Câu trả lời của Diệp Nhất là:
- Bồi dưỡng và củng cố kiến thức nền tảng về ngọc châu cho cậu.
Cô nghĩ cũng đúng, vì thế không hỏi nữa.
Sau đó có một hôm Diệp Nhất lại bảo:
- Cậu lưu tất cả những hình ảnh đó lại, đừng xóa đi nhé. Đến lúc tốt nghiệp
chúng mình in ra rồi treo lên cùng nhau xem từng bức, sẽ có thể hồi tưởng lại chuyện chúng mình đã bước đi như thế nào trên con đường này, như thế
chẳng phải sẽ rất có ý nghĩa sao?
Tô Ngu chợt hiểu ra, từ đó về sau hễ nhận được là liền lưu lại, đồng thời lưu thêm một lần nữa để tránh bị mất.
Một cơn gió mạnh thổi vào qua cửa sổ, cuốn sổ ghi chép của Diệp Nhất đang để trên bàn bị gió lật mở một trang, trên đó ghi những dòng chữ như
sau:
Hoa lan chuông màu trắng: Hãy cho tôi được bày tỏ lòng cảm ơn đến bạn.
Đá hoàng ngọc: Mong tình bạn trường tồn.
Lan dạ hương màu hồng phấn: Tôi vô cùng cảm mến bạn, mong rằng điều
này không làm phiền bạn.
Đá phù dung: Ngọt ngào. Đắm say. Tình yêu chỉ đơn giản vậy thôi.
Cúc tím: Xin hãy tin tôi.
Đá mắt hổ: Tôi chăm chú nhìn bạn, bạn hiện ra chân thực trong mắt tôi.
Lan vũ nữ: Ẩn chứa một tình yêu nho nhỏ.
Đá Tourmailine: Những thứ bắt nguồn từ bạn là niềm yêu thích nhất của
tôi.
Hoa hồng tím: Quý trọng giây phút này của chúng ta.
Đá hồng ngọc: Mong cho nhiêth huyết này còn mãi.
Đây là bí mật của hoa và đá quý.
Phần 02
Một cảnh tượng mà Tô Ngu sẽ không bao giờ biết.
Trường S.S.
Trong hành lang rực rỡ nắng.
Tạ Thanh Hoan đứng bên cửa sổ, mặc cho cơn gió hiền hòa đầu buổi chiều
mơn man mái tóc dài, tóc cô rối tung, tâm trạng cô cũng rối loạn. Bởi vì Diệp Nhất đã hẹn cô, bảo là có chuyện muốn nói.
Cô nhìn lùm cây xinh đẹp, thảm cỏ xanh mướt và những con bướm đang
bay lượn trên những đóa hoa bên ngoài cửa sổ, rõ ràng tất cả cảnh sắc ở đây
đều rất đẹp, nhưng sao trong lòng cô lại chỉ thấy buồn bực thế này?
- Hi! – Tiếng chào ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Tạ Thanh Hoan gần như lập tức quay lại, giận dữ nhìn người mới đến:
- Cậu đến muộn rồi đấy!
- À, xin lỗi, xin lỗi, lúc mình quay về thì bị tắc đường, thật ngại quá! –
Chàng thiếu niên tuấn tú nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng rất đẹp.
Nhưng Tạ Thanh Hoan lại chỉ chau mày:
- Lần này cậu lại muốn làm gì đây? Định nói chuyện chấm dứt, không tiếp
tục hẹn hò với mình nữa phải không?
- Hừ, không phải chuyện hẹn hò.
- Vậy cậu tìm mình làm gì?
- Nói thế nào nhỉ… trao đổi? Ừ. Muốn thực hiện một cuộc trao đổi.
- Mình không có hứng thú.
Tạ Thanh Hoan quay người đi thẳng. Tính khí của cô rất nóng nảy, những
người ở trường và cả ở trong gia đình đều khiến cô thấy chướng mắt. Vì sao lại có đứa con gái mặc dù bị khuyết tật mà cả thế giới dường như đều tập trung bảo vệ nó, còn mình thì…
Diệp Nhất đút tay vào túi, không ngăn cản mà chỉ thong thả nói:
- Nếu vụ trao đổi này có thể cứu vãn được sự nghiệp của cha cậu thì thế
nào?
Bước chân của Tạ Thanh Hoan lập tức khựng lại. Rất lâu sau cô mới quay
đầu lại:
- Cậu… nói gì?
- Tôi nói là cha cậu – Tạ Dữ Hải tiên sinh – đang phải đối mặt với khủng
hoảng tài chính, có nguy cơ phá sản, đúng không?
- Nhưng cha tôi còn chưa phá sản! – Tạ Thanh Hoan hét lên – Cậu đừng có nói bừa! Cha tôi lợi hại thế, chút chuyện cỏn con như vậy làm sao có thể khiến công việc kinh doanh thất bại được! Ai nói với cậu, cậu nghe ở đâu cái tin đồn
nhảm nhí này vậy, tôi sẽ tố cáo kẻ đó vì tội phỉ báng!
Diệp Nhất yên lặng nhìn cô ta, không lên tiếng phản bác, nhưng ánh mắt bình thản pha chút thương cảm kia dường như xuyên thấu ruột gan cô.
Vì thế Tạ Thanh Hoan càng thêm tức giận, vừa giậm chân thình thịch vừa
nói:
- Nói năng lung tung! Nói năng lung tung! Không được nói xấu cha tôi! Cha tôi là người giỏi nhất trên đời! Những kẻ nói gia đình tôi phá sản hãy chết hết đi! Cậu đã từng thấy ai sắp phá sản mà lại mua chiếc vòng đeo tay quý giá do
Hạ Ly thiết kế để tặng cho con gái trong ngày sinh nhật chưa hả? Tôi, tôi…
Cô ta bỗng nhiên không nói tiếp được nữa, sau đó hai tay ôm mặt.
Ánh mắt của Diệp Nhất dường như muốn nói: “Ở trước mặt mình cậu
không cần phải giả vờ như vậy…”
- Cậu nói bậy, cậu nói bậy…
Tạ Thanh Hoan bỗng nhiên khóc ầm lên. Chiếc vòng trên cánh tay, chiếc
nhẫn trên ngón tay, những thứ đó thường ngày làm cô nổi bật, làm cô vẻ vang nhưng lúc này lại bỗng nhiên lại trở thành một sự chế nhạo trần trụi. Chế nhạo cô thích hư vinh, rõ ràng cha đang khó khăn mà vẫn đòi ông ấy mua cho món quà quý giá như vậy; chế nhạo cô luôn cho mình là đúng, cho là mình thuận buồm xuôi gió hơn hẳn người khác, vì thế mới khiến bản thân phải chịu một đòn đau đớn như vậy…
Vì sao…
Vì sao…
Rõ ràng là công ty đang hoạt động rất tốt, tại sao đối tác lại ôm tiền chạy
mất như vậy?
Rõ ràng gia đình Cologny bên nhà mẹ giàu có như vậy, tại sao lại không chịu bỏ tiền ra giúp cha vượt qua cửa ải khó khăn này? Chẳng lẽ vì mẹ chết rồi thì cha cô chẳng còn quan hệ gì với họ hay sao? Cô không phải là cháu ngoại của họ hay sao? Vì sao không chịu giúp một tay? Nếu không phải như vậy thì cô cũng không thèm để ý đến Diệp Nhất. Cô tiếp cận Diệp Nhất, hẹn hò với Diệp Nhất, chịu đựng để cho Diệp Nhất thỏa sức châm chọc bới móc… là bởi vì mang trong lòng suy nghĩ rằng nếu như mình có bạn trai là con trai của Quý Thị thì biết đâu họ sẽ đưa tay ra giúp đỡ cha! Thực là một suy nghĩ hèn nhát,
thậm chí mang chút ngây thơ, chứ thực ra cô đâu có thích gì Diệp Nhất!
Loại lưu manh miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Diệp Nhất không phải là hình mẫu cô thích, cô đã phải kìm nén bản thân rất nhiều mới có thể đè nén được sự phản cảm trong lòng để làm những việc đó… Vì sao, vì sao
Diệp Nhất lại biết chứ?
- Cậu… cậu muốn trao đổi cái gì? – Tạ Thanh Hoan mếu máo hỏi.
- À, mình muốn miếng hổ phách “Khu rừng trong mơ” ấy.
- Chẳng phải cậu đã nói không cần nó rồi sao? Sao cậu nói là không cần
dùng đến nó nữa?
- Bỗng nhiên lại thấy rất muốn có nó. Cậu ra giá đi.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Nhất làm như thế là vì ai, sự ghen ghét lại trào
dâng lên trong lòng, Tạ Thanh Hoan gào lên như muốn trút bỏ mọi bực tức:
- Vậy tôi cần một trăm triệu!
Diệp Nhất không hề tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ thong thả hỏi lại một câu:
- …. Cậu chắc chứ?
Lí trí bỗng quay trở lại, Tạ Thanh Hoan ý thức được rằng suýt chút nữa sự
ghen ghét cá nhân đã khiến mình đánh mất một cơ hội tốt, mà đó lại là cơ hội
có thể cứu vãn sự nghiệp của cha mình!
Đầu óc cô lập tức phản ứng rất nhanh, nói:
- Được, tôi không cần tiền. Nhưng tôi cần cha cậu giúp đỡ.
- Ừ hừ, nói tiếp đi.
- Tôi muốn cha cậu ra một thông báo rằng Quý Thị muốn bắt tay hợp tác
với Tạ Thị để phát triển hạng mục XXX, mục tiêu trong ba năm nữa sẽ thâu tóm thị trường đá quý thô của Thái Lan. Thế nào? Một bản thông báo, không tốn một xu mà có thể thay đổi cả thời cuộc, khiến những kẻ tiểu nhân bợ đỡ nịnh nọt kia trở mặt quay giáo, khiến những ngân hàng thối tha kia thay đổi
suy nghĩ, giúp cha tôi thay đổi cục diện!
Diệp Nhất giơ ngón tay cái lên:
- Good job! Cậu quả nhiên là một cô gái thông minh, biết được thứ gì mới là
cần thiết nhất.
Tạ Thanh Hoan “hừ” một tiếng, bỗng nhiên liếc nhìn Diệp Nhất:
- Còn việc phía nhà Cologny ra giá miếng hổ phách đó bao nhiêu, thì tôi
không quản đâu.
- Cậu chỉ cần ở trong giật dây, thuyết phục họ bán cho mình là được rồi.
- Được. Giao kèo xong! – Nói xong việc chính, Tạ Thanh Hoan không nhịn
được, hỏi – Cậu định dùng miếng hổ phách đó để làm chiếc dây chuyền Vết
thương lòng đấy à?
- Ừ.
- Tặng cho Tô Ngu phải không?
Diệp Nhất giơ ngón tay cái lên, nháy nháy mắt:
- Suỵt, thiên cơ, không được tiết lộ…
Tạ Thanh Hoan trừng mắt nhìn cậu ta. Được thôi, dẫu sao thì cô cũng
không thích Diệp Nhất, Diệp Nhất muốn làm gì, ninh nọt ai cũng chẳng liên quan gì đến cô! Nhưng tại sao… rõ ràng là mình đã nhắc đi nhắc lại như vậy
rồi mà sao trong lòng vẫn cứ cảm thấy khó chịu thế này?
Hừ, chắc chắn chỉ là ảo giác thôi. Đúng vậy, chỉ cần cha có thể vực dậy trở lại thì thân là con gái độc nhất của Tạ Thị như cô vẫn cứ là đại tiểu thư cao quý muốn gió được gió muốn mưa có mưa, hơi đâu mà thèm so đo với loại con
gái quê mùa như Tô Ngu kia?
Tuyệt đối không nên so sánh!
H ừ!
…
Nhưng trong lòng vẫn có chút đau khổ… ôi…
Một tháng sau.
Chiếc dây chuyền Vết thương lòng nằm yên trong hộp quà tặng, đợi chờ
được mở vào ba năm sau.
- Mình có món quà tặng cậu.
- Có điều, không phải là bây giờ.
- Ra trường nhé… đợi đến hôm hai đứa cùng ra trường.
Ngoại truyện 1: Cú điện thoại lừa gạt
Đây là chuyện xảy ra nhiều ngày sau sự việc đã xảy ra trong câu chuyện
này.
Tô Hòa và Diệp Nhất đang chán nản ngồi xem ti vi ( Xin đừng hỏi tác giả vì sao hai người này lại xem ti vi cùng nhau!!!). Trong ti vi, chương trình thời sự đang phát bản tin nói về việc một người đàn ông giả giọng phụ nữ thực hiện hành vi khiêu dâm qua điện thoại, dụ dỗ đàn ông chuyển tiền cho mình, tổng
số tiền lừa gạt được lên đến hơn 30 ngàn
Tô Hòa há mồm trợn mắt xem:
- Oa, con người bây giờ ngốc thật đấy nhỉ? Chỉ dựa vào cú điện thoại mà đã
chuyển tiền, không thèm biết người gọi điện thoại mồm ngang mũi dọc ra sao!
Diệp Nhất đáp:
- Giọng nói dễ nghe rất dễ làm người ta sinh ra ảo tưởng – Ngừng một lát
cậu liếc nhìn Tô Hòa một cái – Chị họ, thực ra chị cũng có thể làm được như thế đấy.
Tô Hòa nóng bừng mặt, bỗng chốc trở nên cao hứng:
- Hả? Thật không? Giọng nói của chị cũng dễ nghe lắm à?
- Ừ. Giọng trẻ con miệng còn hơi sữa lại càng được các vị đại thúc kia yêu
thích.
- Có cậu mới miệng còn hơi sữa ấy! Nhưng thôicho qua, xét đến việc dù sao cũng là lời khen ngợi chất giọng của cô nên cô nhịn vậy.
Sau lúc nhẫn nhịn, cảm xúc đã thay thế lí trí, Tô Hòa bắt đầu ảo tưởng:
- Vậy lúc gọi điện thoại mình sẽ giả giọng thiếu nữ nói rằng: Chú ơi sắp đến
năm học rồi mà cha mẹ không cho cháu tiền, cháu không có tiền mua đồ dung học tập, chú có thể cho cháu tiền được không? Cháu muốn có chiếc cặp sách
Hello Kitty
Diệp Nhất ngắt lời:
- Như thế không được.
- Vậy phải nói thế nào?
Diệp Nhất đằng hắng một hồi, đến lúc cất tiếng quả nhiên đã biến thành
giọng nói vô cùng mềm mại và ngọt ngào:
- Chú à, ngực cháu bắt đầu dậy thì rồi, nhưng mà cháu lại không có tiền
mua nịt ngực, hơn nữa cũng ngại nói với cha cháu
- Tô Hòa hoàn toàn không thốt được lời nào.
Đôi mắt to của Diệp Nhất nhấp nháy, khỏi phải nói, nếu không phải là đã
biết rõ người ngồi đối diện chính xác là một động vật giống đực đang tuổi
“thiếu niên” mà chỉ nghe giọng nói nũng nịu này thì chắc chắn sẽ phải mê tít!
Diệp Nhất tiếp tục, vẫn bằng giọng điệu nũng nịu như trước:
- Ngày nào ngực cũng rất đau, rất khó chịu, khó chịu lắm, chú ạ. Chú cho
cháu tiền mua nịt ngực được không?
- Được rồi, được rồi, không cần nói tiếp nữa đâu! – Tô Hòa bái phục sát đất
- Cậu giỏi lắm!
Chuyện của Diệp Nhất kết thúc như vậy đấy.
Tô Hòa đột nhiên muốn biết nếu đổi sang là Ôn Nhan Khanh thì anh ta sẽ
phản ứng như thế nào(Hay thực ra là độc giả cũng muốn biết?)
Thế là cô liền gọi vào di động của Ôn Nhan Khanh:
- Có việc gì đấy? – Giọng nói ở đầu bên kia, mặc dù đã biết rõ là cô nhưng
vẫn lạnh lùng như vốn dĩ vẫn thế.
- Chú à – Tô Hòa ép chặt cổ họng, bắt đầu nhập vai – Sắp khai giảng rồi mà cha mẹ không cho cháu tiền, cháu không có tiền mua đồ dung học tập,
chú có thể cho cháu tiền được không? Cháu muốn có chiếc
Tạch
Điện thoại tắt một cách vô tình.
Tô Hòa cầm điện thoại, nước mắt lưng tròng – quả nhiên là phản ứng như
vậy. Thôi xong! Đầu óc cô thế nào mà lại nghĩ ra kiểu thăm dò như vậy chứ.
Năm phút sau, cô đang chán nản nằm trên chiếc sofa xem ti vi thì chợt nghe “bíp” một tiếng, điện thoại có tin nhắn.
“Kính thưa quý khách, Ôn Nhan Khanh đã chuyển qua mạng 10 nghìn nội hối vào tài khoản có số cuối là 0639 cho quý khách, xin
kiểm tra lại.”
… …
Tô Hòa lập tức cảm động: Ôn đẹp trai vẫn cứ là người tốt! (Xin chớ nghi
ngờ, Ôn Nhan Khanh đúng là đã thuê thám tử tư điều tra cô, vì thế tài khoản
ngân hàng của cô chỉ cần tra là biết ngay, chuyện nhỏ thôi mà!)
Ngoại truyện 2: N xảy ra như vậy đấy
- Thưa anh Ôn, đến lúc xuống máy bay rồi.
Sau chuyến bay kéo dài mười giờ, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp khẽ gõ
cửa khoang máy bay, thông báo là máy bay đã tiếp đất an toàn.
Ôn Nhan Khanh – lúc này đang xem sách – liền gật đầu, đưa mắt nhìn sang chiếc sofa bên cạnh: Trên chiếc sofa mềm mại và rộng như chiếc giường nhỏ, Tô Hòa đang quấn thảm ngủ khì khì.
Nữ tiếp viên hỏi:
- Có cần gọi Tô tiểu thư dậy không ạ?
- Không cần. Đưa xe của tôi đến đây.
- Đã đậu ngay phía dưới rồi.
Ôn Nhan Khanh đặt sách xuống, đứng dậy bước đến trước mặt Tô Hòa. Tô
Hòa không biết đang nằm mơ gặp chuyện gì vui mà khóe miệng nhếch lên cười, có vẻ trong lòng rất vui sướng.
Trong mắt Ôn Nhan Khanh lóe lên một ánh nhìn ý vị sâu xa, anh đưa tay khẽ đặt lên vai cô.
Thế là Tô Hòa tự nhiên trở mình, túm lấy anh hệt như một con bạch tuộc,
miệng lẩm bẩm:
- Koala, koala…
Trong mơ thấy mình biến thành Koala rồi hay sao? Ôn Nhan Khanh khồng [1'>
hề tốn sức ôm ngang người cô lên.
[1'> Một giống gấu túi ở Châu Úc.
Nhưng vạt áo sơ mi của Tô Hòa bị mắc vào sofa, đồng thời kéo theo cả cốc
cà phê trên bàn, thế là…
“Xoảng”, cốc rơi xuống đất…
“Phụt”, khuy áo đứt tung…
Một bên vạt áo bị cà phê đổ vào biến thành màu nâu. Mà vạt áo lại rủ
xuống đế lộ da bụng trắn ngần của cô gái trẻ.
Ôn Nhanh Khanh vô tình quay qua nhìn, kết quả là nhìn thấy…
Một bông hoa đào.
Hình xăm bông hoa đào đã ngả sang màu đỏ xậm do vết tích của thời gian,
nằm ngay chính giữa phía trên rốn, rõ ràng là vô cùng khêu gợi, nhưng lại vì vấn đề phong cách cá nhân của chủ nhân nên xem ra anh chỉ thấy bất ngờ chứ không hề có cảm giác quyến rũ giới tính. Quay sang nhìn Tô Hòa đang hồn nhiên ngủ say đến mức có lẽ trời có sập xuống cũng không hề hay biết, càng nhìn càng thấy con người này không hợp với hình xăm kia chút nào.
Năm mười tám tuổi, khi đang học năm thứ nhất đại học, Tô Hòa và người bạn trong ký túc xá là La Vũ Tịch đều đem lòng yêu anh chàng Giang Bắc học trên một lớp, nhưng về sau Giang Bắc chọn cô gái họ La kia. Vì thế cô lặng lẽ rút lui, từ đó về sau không hề có bạn trai nào nữa.
Nội dung bản báo cáo điều tra kia lúc này lại hiện về y nguyên trong đầu, không thiếu một chữ. Mắt Ôn Nhan Khanh dần trầm lắng xuống, anh “hừ” một tiếng rất khẽ.
Sau đó ra khỏi khoang, xuống máy bay, lên xe, đặt Tô Hòa lên ghế lái phụ. Tô Hòa lẩm nhẩm vài tiếng, Ôn Nhan Khanh tưởng là cô đã tỉnh nhưng rồi cô lại nghiêng người ngủ tiếp.
Đúng là một “nhân tài”, nếu cô bị đem bán đi cũng không hề hay biết! Đối mặt với một “sinh vật” không thể nào tin được như thế này, Ôn Nhan Khanh lắc đầu, lái xe đi.
Xe chạy nửa tiếng thì đến một trang viên ở ngoại ô Rome, cánh cổng sắt khắc hoa văn từ từ mở ra, người cảnh vệ hành lễ rất cung kính.
Ôn Nhan Khanh hạ kính xe xuống, hỏi:
- Bà Danfoss đã về chưa?
Cảnh vệ đáp:
- Bà ấy vẫn đang ở bệnh viện, có lẽ phải ngày kia mới về.
Ôn Nhan Khanh hơi cau mày, tiếp tục lái xe đi vào trong, đến thẳng nhà
chính, đưa xe vào gara, bế Tô Hòa vẫn đang ngủ say vào trong nhà, ngôi nhà rộng thênh thang không có một ai. Do tính cách cô độc, lập dị nên anh ta luôn không thích trong nhà có quá nhiều người, vì thế ngoài một người làm công
việc quét dọn và cắt tỉa hoa cỏ là bà Danfoss ra thì không còn ai khác nữa.
Mà mấy hôm nay do con gái phải nằm viện nên bà ta xin nghỉ để đến đó chăm sóc, như vậy trong nhà coi như chỉ có hai người là anh và Tô Hòa đang ngủ say không biết trời đất là gì kia.
Ôn Nhan Khanh bế Tô Hòa lên lầu, vào trong phòng ngủ, khi đang chuẩn bị đặt cô xuống giường thì trông thấy chiếc áo sơ mi của cô dính đầy vết bẩn, vì thế anh bất giác chau mày. Ôn Nhan Khanh vốn ưa sạch sẽ, tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy một người nhếch nhác ngủ trên giường nhà mình thì cũng vẫn cảm thấy một cảm giác khó chịu khó nói thành lời.
Thế là anh trừng trừng nhìn cô.
Một phút, năm phút, mười phút…
Mười lăm phút sau anh đưa tay ra cởi cúc áo của cô.
Tô Hòa nằm trên giường vốn không hề động đậy, bỗng nhiên cười phá lên:
- Ha ha ha ha…
- Cắt!
Cùng với một tiếng nói sắc lẹm, căn phòng vốn lờ mờ tối bỗng sáng trưng,
máy quay ở cách đó vào mét cũng dừng quay.
Đạo diễn nhảy ra khỏi chỗ ngồi, nghiêm giọng:
- Có nhầm không thế hả? Đây là lúc cô có thể cười được à?
Tô Hòa vội vàng ngồi dậy:
- Xin lỗi, xin lỗi đạo diễn, quả thật là… nhột quá. Anh ấy vừa mới chạm vào
là tôi liền thấy nhột, không nhịn được nên bật cười.
- Cô cố chịu đi cho tôi nhờ!
- Vâng, tôi sẽ cố…
Đạo diễn lại ngồi xuống, thái độ rất không vui:
- Tiếp tục!
Đèn tắt, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ, mờ mờ chiếu trên chiếc giường rộng.
Ôn Nhan Khanh nhẹ nhàng đưa những ngón tay ra cởi cúc áo Tô Hòa…
- Ha ha ha ha ha ha…
Người đang ngủ mơ trên giường lại cười.
- Cắt!!! – Đạo diễn đứng dau máy quay dậm chân.
- Xin lỗi đạo diễn, ha ha ha, tôi thật sự, ha ha ha… – Rõ ràng ngón tay của
Ôn Nhan Khanh đã bò ra khỏi người mà Tô Hòa vẫn còn cười ngặt nghẽo.
Ôn Nhan Khanh lộ vẻ khó chịu.
Đạo diễn quát:
- Cô có tinh thần nghề nghiệp không hả!!!
- Không phải vậy đâu đạo diễn, thực ra tôi nghĩ chuyện này rất kỳ quái,
phải vậy không? Làm gì có ai ngủ say đến nỗi không biết mình đã xuống máy bay, lên ô tô rồi sau đó lại được đặt lên giường như vậy? Hơn nữa cũng không phải là bị đánh thuốc mê. Vì thế, tôi cảm thấy cảnh này thực ra không hợp lý, cho dù có quay được cũng sẽ là một sơ hở…
- Cô lo gì chứ! Đây là cảnh quay phục vụ, hiểu không? Cảnh quay phục vụ tức là cởi áo cho khán giả xem mà không có nguyên do, lo gì nó có hợp với lẽ
thường hay không, cái khán giả muốn xem thì phải lộ!
- Ô, vâng! – Tô Hòa le lưỡi, ngoan ngoãn nằm xuống.
- Được rồi, chuẩn bị một lát, tiếp tục – Diễn!
- Ha ha ha… Nhột quá… Ha ha ha…
- Ha ha ha ha ha, không được chạm vào chỗ đó…
Tiếng cười vẫn liên tục vang lên không dứt…
CẢNH 02:
- Muốn không?
Ôn Nhan Khanh đột ngột sáp lại gần Tô Hòa, đè xuống, thốt ra những lời
đầy mê hoặc:
- Thế thì…
Đôi môi ẩm ướt mềm mại tìm đến đúng mục tiêu, gắn chặt vào đó một cách
không hề kiêng dè.
Mắt Tô Hòa bỗng chốc mở to hết cỡ, theo phản xạ quay đi chỗ khác. Ôn Nhan Khanh đưa một tay ra giữ chặt đầu cô, ép chặt cô vào người mình, đồng thời càng hôn sâu hơn, chiếc lưỡi linh hoạt tấn công một cách nhanh nhẹn.
- Ư ư ư… – Tô Hòa ra sức cắn chặt răng.
Ôn Nhan Khanh liền thay đổi chiến thuật, giảm bớt cường độ, vì đôi môi
được thả lỏng hết cỡ nên dính chặt vào cô như một miếng thạch rau câu, chuyển động mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng, như vỗ về, lại như khêu gợi.
Mặt Tô Hòa càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ, rồi bỗng nhiên mắt trắng dã, ngất đi.
- Cắt! Làm gì thế! Làm gì thế! Tôi muốn quay là một cảnh
hôn nhau kéo dài
mười phút, sao chưa đến một phút đã lịm đi như thế?
Đèn bật sáng, đạo diễn đang ở giữa đống máy quay lại một lần nữa nhảy ra.
Ôn Nhan Khanh buông tay khỏi đối phương đang ngất lịm, liếm môi.
Đạo diễn chạy đến, chằm chằm nhìn Tô Hòa đang nằm trên sofa:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Ôn Nhan Khanh so vai làm ra vẻ không liên quan đến mình:
- Như đạo diễn thấy đấy, cô ấy ngất rồi.
- Sao cô ta lại ngất được?!!!
- Ồ. Theo tôi có thể là do cô ấy không hiểu nguyên tắc là trong lúc hôn
cũng cần phải thở.
- …
Đạo diễn hoàn toàn hết cách.
CẢNH 03:
- Ngậm miệng lại, ngốc ạ! – Ôn Nhanh Khanh khẽ mắng yêu, sau đó hôn cô
một cạch dữ dội và thành thục.
Nuốt đi tất cả mọi âm thanh.
- Ứ ứ ứ… – Tô Hòa ra sức giãy giụa.
Ôn Nhan Khanh nắm lấy hai tay cô.
Kết quả…
Sự việc diễn ra giống như mọi người tưởng tượng. Tô Hòa lại trợn mắt lên,
một lần nữa ngất đi. Lần này cô vẫn quên thở.
- Đạo diễn…
Ôn Nhan Khanh không còn đối thủ nữa nên đứng dậy, nhìn về phía máy
quay cách đó ba mét.
Phía sau máy quay, đạo diền bực tức rít một hơi thuốc, rồi vứt mẩu thuốc
xuống đất lấy chân di mạnh, cất tiếng thở dài thườn thượt:
- Ôi trời…
- Đổi cho tôi một diễn viên khác được không? – Ôn Nhan Khanh đề nghị…
- Chim mồi này là do phía đầu tư đưa đến, ép phải sử dụng, không đổi [2'>
được đâu.
- Nhưng hễ cứ đến cảnh then chốt như thế này là cô ấy lại không ổn, đến
lúc đó khán giả không vừa ý thì làm thế nào?
[2'> Bên A.
Đạo diễn nhíu mày, ông ta cũng đang hết sức khó xử.
Lúc này một nam diễn viên chính khác đang đứng xem ở bên cạnh bỗng
tiến đến vừa cười vừa nói nhỏ vào tai đạo diễn vài câu, mắt ông ta chợt sáng
lên:
- A, đúng rồi! Diệp Nhất, đề xuất của cậu hay lắm!
Nam diễn viên này cười hì hì, cúi rạp người:
- Được phục vụ cho ngài là vinh hạnh của tôi thưa Thập tứ đại nhân.
Đạo diễn lập tức chuyển ánh mắt sang Ôn Nhan Khanh, nhìn anh ta suốt từ
đầu đến chân, quan sát anh ta mấy lượt từ trên xuống dưới, vừa quan sát vừa
cất những tiếng cười hì hì. Ôn Nhan Khanh nói:
- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Thập tứ đại nhân, ông cười rất thô tục.
- Thô tục là đúng rồi, mong mỏi lớn nhất của tôi là làm sao khiến cho mọi
nữ khán giả khi xem những cảnh này đều cất tiếng cười giống như tôi vừa rồi.
Nào! Thêm trò!
Đạo diễn búng tay một cái, thư ký trường quay lập tức bước lên, gõ vào
nhật kí trường quay:
- Cảnh thứ 3 của tập 9: Thêm tiết mục vào đoạn cô gái họ Tô chụp ảnh anh
chàng họ Ôn, yêu cầu nam diễn viên xuất hiện trong trạng thái khỏa thân.
- Hả? – Bây giờ đến lượt Ôn Nhan Khanh trợn tròn mắt.
Thế là, kết cục diễn ra như tất cả chúng ta đều đã biết.
Sau khi cửa mở, bên trong bốc lên một làn hơi nước, một người đàn ông
bước ra từ làn hơi đó.
Bờ vai rộng như mặt cắt núi băng, lồng ngực rắn chắc đầy sức mạnh và cảm xúc, phía dưới vòng bụng thon gọn là cặp đùi dài hệt như được nặn ra từ đôi tay của nhà điêu khắc đại tài… Những giọt nước li ti đang chảy ngoằn ngoèo theo những đường cong cơ thể, mỗi một đường cong, mỗi một vòng cung đều hoàn mĩ.
Người đàn ông ngoài phần quan trọng nhất được quấn một chiếc khăn tắm
ra, tất cả những phần còn lại đều trần trụi như một đức trẻ mới sinh, hướng thẳng vào ống kính máy quay, từ từ nhếch môi lên nở một nụ cười gợi cảm và đẹp mê hồn.
- Quý vị có vừa ý với… những gì vừa nhìn thấy không?
Ngoại truyện 3: Chạy trốn thôi, cô dâu
- … Vì thế hôn lế sẽ tổ chức tại Provence, lấy hoa oải hương làm chủ đề, dựng rạp trong rừng bạch đàn, nhìn vào sẽ có cảm giác như đó là một buổi tiệc dã ngoại, nhưng lại có sự lãng mạn của một biển hoa oải hương… Cô xem thế nào? – San Ni cúi xuống đẩy đám tài liệu đến trước mặt Tô Hòa.
Khi nhìn thấy tiêu đề to tướng – Kế hoạch hôn lễ của Ôn Nhan Khanh và Tô Hòa ở ngay trang đầu tiên, Tô Hòa hoàn toàn không thể nói thêm được gì nữa.
Mặt trời đầu đông ấm áp chiếu qua cửa kính áp sàn khiến cả người cô cũng râm ran nóng, lâng lâng say và còn có cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc mơ. Mặc dù vào thời điểm Diệp Nhất bị Hạ Ly bắt cóc trước đó, vì khích lệ Ôn Nhan Khanh mà cô đã đưa ra tuyên bố “Em muốn tổ chức hôn lễ ở Provence”, nhưng cô chưa từng n
nghĩ rằng có một ngày ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực.
Được thôi, đối với nhà họ Quý thì chút chuyện cỏn con này có là gì. Nhưng việc một ước muốn tiện mồm nói ra mà lại được biến thành kế hoạch rồi từng bước thực hiện một cách công khai và long trọng như thế này dẫu sao vẫn khiến cho con gái của một gia đình bình thường như cô cảm thấy không tự nhiên chút nào.
San Ni quan sát cô một cách kĩ lưỡng:
- Tô tiểu thư có vừa lòng với kế hoạch này hay không? Không sao đâu, tôi
có thể làm lại, cô có ý kiến và yêu cầu gì xin cứ nói ra.
- Cái đó… cái đó… – Tô Hòa thực sự không biết nói sao, vì thế đành chuyển
chủ đề – Cái đó… Ôn Nhan Khanh đâu rồi?
- Anh Ôn có một số việc cần giải quyết nên bảo tôi bàn với cô và kế hoạch tổ chức hôn lễ này.
- Ờ… – Tô Hòa thở dài một tiếng, rồi ngả người tựa lưng vào sofa.
Đã hai hôm nay cô không liên lạc được với Ôn Nhan Khanh.
Gọi vào di động nhưng luôn trong tình trạng tắt máy.
Mới đầu cô còn cho rằng anh đã trở về Rome nên không tiện nghe điện
thoại, nhưng ngẫm nghĩ có lẽ không phải như vậy, vì điện thoại của anh chàng này rõ ràng luôn mở suốt hai mươi tư giờ, hơn nữa còn kết nối toàn cầu.
Khó khăn lắm cô mới đợi được đến thứ năm, hỏi Tô Ngu vừa đi học về:
- Thầy Ôn hôm nay có lên lớp không?
Tô Ngu đáp:
- Lạ lắm, hôm nay không thấy thầy Ôn lên lớp mà nhờ thầy Chung dạy thay,
lẽ ra là kiểm tra nhưng lại đổi thành giờ thủ công.
Lẽ nào lại như vậy chứ… Con người Ôn Nhan Khanh vốn luôn làm việc rất có kế hoạch, sao lại liên tục phá vỡ nhiều nguyên tắc của mình như vậy? Cô không trài nào giải thích nổi.
- Liệu có phải là… anh ta mắc chứng bệnh sợ hãi tiền hôn nhân không? – Trưa thứ sáu các đồng nghiệp ăn cơm cùng Tô Hòa đã đưa ra giả thiết như vậy.
Tô Hòa sững sờ:
- Gì cơ?
- Tức là có rất nhiều người do sự thay đổi về thân phận và sự tương phản
của cách sống giữa trước và sau hôn nhân mà dẫn đến việc nảy sinh cảm giác lo lắng và sầu muộn ở thời điểm trước khi cưới. Sau đó bắt đầu xuất hiện hàng loạt hành động kì quái như hối hận, né tránh, giở trò mất tích… – Noãn Dương ở bên cạnh thể hiện sự uyên bác của mình.
Tô Hòa trợn mắt lên – quả nhiên là mồm quạ, suýt chút nữa thì chủ biên
Noãn đã nói ra hai chữ “hủy hôn” rồi!
- Ngoài điện thoại di động ra, cậu còn có cách liên lạc nào khác với anh ấy không? – Một đồng nghiệp hỏi.
- Việc này… – Tô Hòa run lên – Không có!
Cô và Ôn Nhan Khanh quen nhau cũng chỉ một vài tháng, thường chỉ liên
lạc với nhau bằng điện thoại, hoặc nếu không thì đến thẳng trường S.S mà tìm, từ trước đến nay chưa từng xảy ra tình trạng không tìm thấy người như
lúc này! Vì sao, vì sao?
- Thế cậu biết nhà anh ta ở đâu không?
- Đã tìm rồi, không có ai… – Tô Hòa uất ức.
- Thế còn chỗ nào anh ta có thể xuất hiện nữa không?
- Có, nhà ở Rome… Nhưng mà chưa đến nỗi mình phải đến tận đó tìm anh
t a c h ứ?
Các đồng nghiệp đều tỏ ra đồng tình và thông cảm.
Noãn Dương lắc đầu thở dài:
- Quả nhiên làm cô bé lọ lem cũng không dễ chút nào!
Này, chị bảo ai là cô bé lọ lem đấy hả?
- Cái gì, chứng lo sợ trước hôn nhân à? – Dưới ánh nắng rực rỡ, Diệp Nhất
ngẩng đầu lên, đôi mắt to và sáng nhất thế gian nhấp nháy nhìn Tô Hòa.
Vì không có được sự an ủi và những đề xuất có hiệu quả từ phía các đồng nghiệp nên Tô Hòa đành phải đi tìm Diệp Nhất, hi vọng cậu em họ nhanh nhẹn tinh quái này có thể góp ý cho cô.
- Đúng vậy, nghe nói có rất nhiều người vì đứng trước sự thay đổi vị trí và sự trái ngược về lối sống giữa trước và sau hôn nhân mà dẫn đến…
Tô Hòa còn đang kể lể thì Diệp Nhất đã đưa tay ra ngắt lời:
- Em biết chứng sợ hãi tiền hôn nhân là gì rồi, chỉ có điều là tại sao chị lại
cảm thấy là Ôn Nhan Khanh – ông anh biến thái của em – lại có thể bị mắc
chứng bệnh này?
- Chẳng lẽ không phải à?
- Đương nhiên không ph