--> Cưới Cô Nàng Keo Kiệt - game1s.com
The Soda Pop

Cưới Cô Nàng Keo Kiệt

uôn trốn tránh làm tình cảm của bọn họ vẫn còn mập mờ.

“Em. . . . .” Diêu Hiểu Thư vừa nhìn thấy sắc mặt anh biến đổi, liền chột dạ chui vào trong mềm trốn đi.

“Diêu Hiểu Thư, chẳng lẽ cho đến bây giờ, em còn muốn đẩy anh cho chị em tốt của em?” Quan Hà Châu cắn răng hỏi vấn đề này, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.

“Em. . . .không có nói như vậy.” Diêu Hiểu Thư vội vàng giải thích, cánh tay dùng sức giơ múa, “Anh nhất định phải đồng ý, em sẽ không ép buộc.”

“Em nghĩ thông suốt rồi sao?” Giọng nói Quan Hà Châu chậm lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Chẳng phải anh không muốn sao?” Diêu Hiểu Thư tức giận liếc anh, “Anh mau đi ra ngoài!”

Chương 14

Cô vội vàng thúc giục anh mau đi ra ngoài, bây giờ mà gặp người khác thật là ngại, hơn nữa người đó lại là người đàn ông cùng cô có quan hệ thân mật.

Quan Hà Châu biết hiện tại không nên ép buộc cô, nếu không sẽ phản hiệu quả, chuyện xảy ra tối hôm qua cũng đủ để cô nghĩ kĩ, nếu cô còn có ý định đẩy anh cho người khác, cũng đừng trách anh không cho cô thời gian thích ứng với thân phận của mình.

“Anh đi làm, em từ từ suy nghĩ đi.” Quan Hà Châu không ép buộc cô nữa, xoay người rời đi.

Diêu Hiểu Thư nhìn anh rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen của anh sắc bén như vậy, nhìn chăm chú làm cô không dám thở mạnh, hình như trong mắt của anh còn xuất hiện tình ý, là cô nhìn lầm sao?

Trong lúc nhất thời cô không dám khẳng định như vậy, trước kia luôn đặt Quan Hà Châu ở vị trí thanh mai trúc mã kiêm anh em tốt của mình, nhưng bây giờ một lần lại một lần mất khống chế cùng anh quan hệ thân mật, làm cô không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của bọn họ.

Nhưng điều quan trọng trước mắt là, làm thế nào nói với Vu Ly Ly.

“Làm sao đây?” Diêu Hiểu Thư lẩm bẩm, nhớ tới vẻ mặt kiên định của bạn tốt, cả người liền run lên.

Ai, lần này khó khăn đây, với tính tình của Vy Ly Ly nhất định sẽ làm ồn không ngừng, Diêu Hiểu Thư mặc dù thiếu đầu óc, tính tình đơn thuần thẳng thắn, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu chị em tốt của mình, Vy Ly Ly là người mạnh mẽ như vậy, nhất định không tiếp nhận kết quả như thế, phiền quá. . . .

Gương mặt Quan Hà Châu lạnh lùng đi vào công ti Vệ An, tất cả mọi người liền cảm nhận được tâm tình anh hôm nay rất xấu, nhưng cùng lúc trong lòng mọi người đều xuất hiện một nghi vấn, người từ trước đến giờ vui buồn không để lộ ra, hôm nay tại sao lại có tâm tình không tốt?

“Cậu có chuyện gì sao?” Vệ An Tin xông vào phòng làm việc của Quan Hà Châu, vừa thấy mặt liền hỏi nguyên nhân làm tâm tình anh hôm nay khác thường, “Tớ nhớ hình như cậu đã nói rõ cõi lòng với cha tớ rồi mà, sẽ không trở thành chồng của em gái tớ nữa, như thế nào mà bây giờ mặt cậu đen như Bao Công vậy?”

“Có chuyện gì sao?” Quan Hà Châu không để ý tới câu hỏi của anh, ôn hoà nói.

Bạn tốt lạnh nhạt như vậy, khiến Vệ An Tin rất là nghi ngờ, chuyện cũng đã giải quyết, còn mất hứng sao?

“Này, cha tớ không ép cậu làm con rể nữa rồi, cậu còn lo lắng cái gì?”

“Tớ cho tới bây giờ đều không lo lắng chuyện đó.” Cho tới bây giờ Quan Hà Châu cũng chưa từng đem vấn đề này để trong lòng.

“Vậy sắc mặt cậu khó coi như vậy là tại sao?” Vệ An Tin hăng hái, chợt trừng mắt nhìn anh, “Sẽ không phải tại thanh mai trúc mã của cậu chứ?”

Vệ An Tin chưa được phép đã lớn gan suy đoán, cũng chỉ có thanh mai trúc mã của bạn tốt, mới có lực ảnh hưởng lớn như vậy.

Quan Hà Châu ngẩng đầu nhìn bạn tốt, yên lặng không nói, nhìn chăm chú làm Vệ An Tin rùng mình, người này tại sao lại nhìn anh? Chẳng lẽ anh đã nói sai, còn đâm trúng chổ hiểm của cậu ta sao?

“Nếu như cậu không có chuyện gì, mời ra ngoài.” Hiện tại Quan Hà Châu không có tâm tình cùng anh ở đây nói chuyện tào lao, chỉ muốn được yên tĩnh một chút.

“Tớ là tốt bụng, muốn nghe t

tâm sự của cậu, xem có thể hay không giúp một tay.” Vệ An Tin là người thích nhiều chuyện, nhất là chuyện của anh em mình, anh em tốt tâm tình xấu như vậy, thật là khó gặp.

“Cậu không giúp được.” Quan Hà Châu rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt trở nên khổ sở không thôi.

“Cậu không nói, sao biết tớ không giúp được?” Vệ An Tin không phục nói, “Tớ được xưng là “vạn người mê” cũng không phải là giả, chỉ là con gái thôi mà, có cái gì khó?”

Quan Hà Châu trầm mặc không nói, quan sát vẻ mặt của bạn tốt, như muốn xác nhận lời anh nói có đúng sự thật hay không.

“Quan hệ của tớ và Hiểu Thư không giống quan hệ trai gái bình thường, cô ấy vẫn luôn không biết tình cảm của tớ.” Quan Hà Châu cảm thấy thật bất đắc dĩ, “Cô ấy chậm chạp còn chưa nói, còn hào phóng đem tớ cho cô gái khác, thật là đủ rồi!”

“Quan Hà Châu, cậu cũng có ngày hôm nay.” Vệ An Tin không khách khí cười nói, “Rốt cuộc cũng có một cô gái có thể giữ chặt cậu, chẳng qua tớ tin tưởng cậu, cậu chẳng lẽ không có biện pháp nào?”

“Tất cả đều nằm trong dự tính của tớ, nhưng mà vô duyên vô cớ có buổi tiệc của cậu, kéo vấn đề xấu đến bên tớ.” Hừ, nếu không phải là người này xin anh đi tham gia bữa tiệc sinh nhật đó, cũng không phải gặp chị em tốt của Diêu Hiểu Thư.

Anh cũng không ngu ngốc, không nhìn ra Vy Ly Ly muốn tính kế anh, Diêu Hiểu Thư nói những lời đó với anh, nhất định là Vy Ly Ly lấy tâm kế dụ dỗ Diêu Hiểu Thư đơn thuần của anh, nhưng mà bởi vì như vậy, anh mới bực mình, không vì chuyện khác, mà vì Diêu Hiểu Thư đồng ý với lời nói của Vy Ly Ly.

“Sẽ không phải là An Đình gây hoạ chứ?” Thái độ em gái mình hôm đó ngang ngược càn rỡ, chọc giận bạn tốt, nếu không phải anh và cha cố gắng khuyên bảo làm giảm lửa giận của cậu ta, nếu không không biết người này sẽ làm ra chuyện gì.

“Không khác lắm.” Đều giống nhau, mơ ước anh.

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì, cậu nói rõ một chút, không cần dài dòng.” Vệ An Tin tức giận nói với bạn tốt.

Quan Hà Châu thở dài, rốt cuộc cũng nói cho anh biết vấn đề của mình và Diêu Hiểu Thư.

Sau khi nghe xong, Vệ An Tin không khách khí cười nhạo, nói. “Trời ạ, không ngờ Quan Hà Châu người tự cho là mình thông minh xuất chúng, thế nhưng trong tình cảm lại ngu ngốc như vậy, hắc, người anh em, trình độ của cậu chỉ xứng ở cấp độ nhà trẻ, hãy để tớ bác sĩ tài nghệ đầy mình này dạy dỗ cậu.”

Quan Hà Châu nhìn người đàn ông có nụ cười rất ghê tởm bằng ánh mắt lạnh lùng, thật là, cho anh ta một chút màu sắc anh ta liền muốn mở xưởng nhuộm!

“Chớ không phục, những thứ khác tớ không biết, nhưng chuyện giữa nam và nữ, tớ lợi hại hơn cậu.” Vệ An Tin không đem cảnh cáo của bạn tốt để trong mắt, tràn đầy tự tin nhìn anh đảm bảo, “Thật ra thì, chuyện này cũng không khó giải quyết, cậu làm việc luôn như vậy, bất kể chuyện gì đều muốn tính toán kĩ lưỡng mới thực hiện, xem ra bệnh nghề nghiệp rất nghiêm trọng, ngay cả tình cảm cũng làm như vậy, Diêu Hiểu Thư là cô gái đơn thuần, lại chậm chạp, phương pháp tốt nhất chính là gọn gàng dứt khoát, làm rõ bằng lời nói.”

Nghe được lời nói của bạn tốt, Quan Hà Châu lâm vào trầm tư, cách làm của anh sai rồi sao? Đối với đầu óc đơn giản như Diêu Hiểu Thư không nên dùng phương pháp phức tạp, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại cũng không chừng.

“Làm rõ?” Gương mặt Quan Hà Châu lộ vẻ khó xử, chuyện này không giống tính cách của anh, cùng một cô gái tỏ tình?

Coi như cô gái kia là Diêu Hiểu Thư, anh vẫn cảm thấy kỳ cục, từ trước đến giờ anh giữ tình cảm của mình kín đáo như vậy, bây giờ lại trực tiếp bày tỏ, thật là làm khó đại kế toán như anh, anh không am hiểu loại chuyện như vậy.

“Nói nhảm, cậu cũng hiểu Diêu Hiểu Thư là hạng người gì, nếu cứ như vậy nữa, có lẽ có một ngày cô ấy cũng thông suốt, nhưng cậu phải đợi đến lúc đó mới được!” Vệ An Tin trực tiếp châm chọc, muốn nhìn xem cậu ấy có đợi được hay không.

Quan Hà Châu không phản bác được, bạn tốt nói cũng đúng, người đầu óc chậm chạp như Hiểu Thư, anh phải đợi đến lúc nào mới có kết quả đây?

“Quản chi nhiều như vậy, cậu trực tiếp ôm cô ấy nói rõ tất cả, mặc kệ cô ấy có nguyện ý nghe hay không!” Vệ An Tin lớn mật đề nghị, nếu không tình huống của cậu ta bây giờ có tiến triển gì sau, “Lại nói, chuyện này cũng giống kế hoạch ban đầu của cậu, chỉ là trước thời gian một chút mà thôi.”

Nói đến kế hoạch của bạn tốt, Vệ An Tin thật sự muốn hộc máu, đầu năm nay còn có người đàn ông bình tĩnh như vậy sao, một khi anh suy nghĩ, cũng rất khó đưa ra lựa chọn chính xác, huống chi bạn tốt yêu một cô gái sâu nặng như vậy.

Quan Hà Châu tự cho là mình nắm trong tay tất cả, mà không biết chính anh vẫn bị Diêu Hiểu Thư nắm mũi dẫn đi, ở trong đoạn tình cảm này chỉ sợ vừa mới bắt đầu anh đã thua rồi, Vệ An Tin là người đứng xem, nhưng so với hai người bọn họ càng tỉnh táo hơn.

Quan Hà Châu suy ngẫm lời nói của bạn tốt, hình như cách làm trong quá khứ của anh cần cải tiến, anh từ trước đến giờ là người dũng cảm thừa nhận sai lầm, nếu cách làm của anh không thu lại kết quả cao, vậy anh không thể làm gì khác hơn là đổi cách khác, mà lời nói của Vệ An Tin không phải không đúng, cậu ta không có bản lãnh gì hay, nhưng mánh khoé xã giao theo đuổi bạn gái, không ai hơn được.

Ừ, cứ làm như vậy đi!

Trong lòng Diêu Hiểu Thư có chút thấp thỏm, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng mong đợi kết quả tốt của Vy Ly Ly, cô càng cảm thấy áy náy, ô, cô phụ lời dặn dò của bạn tốt, không có giúp được.

“Ly Ly. . . . .” Diêu Hiểu Thư nghĩ có thể kéo dài bao lâu liền cố gắng kéo dài, “Điểm tâm ở đây ăn thật ngon, bạn ăn thử một miếng đi?”

Cô đem mấy đĩa bánh ngọt đẩy tới trước mặt Vy Ly Ly, muốn trì hoãn thời gian.

“Tớ không ăn đồ ngọt, chất béo rất cao.” Vẻ mặt Vy Ly Ly ghét bỏ nhìn những đĩa bánh ngọt trước mặt, đưa ngón trỏ đẩy trở về, “Cậu nhanh nói cho tớ biết chuyện lần trước tớ nhờ cậu, như thế nào?”

“Chuyện này. . . . . .” Diêu Hiểu Thư không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

“Này cái gì mà này, rốt cuộc thế nào, cậu nói một câu đi?” Vy Ly Ly vốn là không có kiên nhẫn, bị thái độ ấp úng của Diêu Hiểu Thư chọc giận, giọng điệu trở nên không tốt.

“Anh Hà Châu. . . . .nói không đồng ý.” Tiếng nói Diêu Hiểu Thư càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cúi đầu không dám nhìn cô.

“Cái gì?” Vy Ly Ly vỗ bàn, từ chỗ ngồi đứng lên.

Lập tức, trong quán cà phê tất cả mọi người đều nhìn sang bàn của bọn họ, một số ánh mắt trong đó còn chứa đựng trách cứ, Diêu Hiểu Thư muốn đem mặt của mình chôn xuống dưới đáy bàn, không biết là bị người khác nhìn chăm chú mà ngượng, hay là bị Vy Ly Ly la sợ.

Vy Ly Ly liền luống cuống, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, lôi kéo vạt áo, sau đó nhã nhặn ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Diêu Hiểu Thư, giọng nói hết sức chanh chua.

“Diêu Hiểu Thư, cậu không phải là bỏ không được vị thanh mai trúc mã của mình, cho nên tuỳ tiện nói gạt tớ chứ?”

“Ly Ly, tớ không có. . . .” Diêu Hiểu Thư vội vàng phất tay một cái, cái đầu nhỏ không ngừng dao động, “Tớ không có nói dốc, cũng không có qua loa, thật đó!”

Diêu Hiểu Thư cúi đầu, cô đã tận lực rồi, còn bỏ ra không ít nước mắt, mặc dù không thể nói tại vì Vy Ly Ly, nhưng cũng là vì chuyện này mới chọc giận Quan Hà Châu, huống chi, chuyện đêm hôm đó. . . . .Diêu Hiểu Thư mắc cở muốn đào hố chôn mình.

“Không có?” Vy Ly Ly không tin, “Quan Hà Châu làm sao cự tuyệt tớ?”

Vy Ly Ly không tin Quan Hà Châu sẽ cự tuyệt một đại mỹ nhân như cô, so sánh với cô gái ngu xuẩn như Diêu Hiểu Thư, cô Vy Ly Ly là báu vật phong tình vạn chủng, Quan Hà Châu làm sao không chọn cô đây? Nói gì, Vy Ly Ly cũng không tin lời nói của Diêu Hiểu Thư.

“Hiểu Thư, bây giờ cậu gọi Quan Hà Châu ra, tớ tự mình nói với anh ấy.” Vy Ly Ly tỉnh táo lại, cảm thấy mình tự nói thì đáng tin hơn.

Hừ, cô cũng không tin lấy sức quyến rũ của mình, sẽ không quyến rũ được người đàn ông tên Quan Hà Châu kia.

“Tớ. . . . .” Mười ngón tay Diêu Hiểu Thư xoắn chung một chỗ, vẻ mặt hơi khó xử.

“Thế nào, không muốn?” Vy Ly Ly nhìn thấy cô không muốn làm, khoé miệng nhếch lên, khinh miệt cười nhạo nói, “Tớ biết ngay, chuyện căn bản không như cậu nói, Quan Hà Châu căn bản không có cự tuyệt tớ, đúng không? Tại vì cậu có lòng riêng, không muốn giúp tớ liền nói thẳng, còn nói cái gì mà chị em tốt, đây chính là chị em tốt mà cậu nói sao?”

Diêu Hiểu Thư lắc đầu, không chấp nhận cô vu oan mình như vậy, “Tớ sẽ.”

Mới nói xong, điện thoại Diêu Hiểu Thư cùng lúc vang lên, Diêu Hiểu Thư vừa lấy điện thoại ra nhìn, thật là, sao chuyện lại khéo như vậy, lòng của cô không biết tại sao lại nhíu chặt, lo lắng nhìn Vy Ly Ly.

“Điện thoại của Quan Hà Châu sao?” Vy Ly Ly nhìn thấy bộ dáng cô muốn nói lại thôi, cũng biết người gọi tới là Quan Hà Châu, vội vàng thúc giục, “Nhanh nhận đi, sau đó nói cậu bực mình anh ấy, kêu anh ấy mau lại đây.”

Diêu Hiểu Thư chậm rãi cầm điện thoại di động để bên tai, nhận điện thoại, “Hà Châu, anh có thể tới đây không?”

Không có bất kỳ ý nghĩa nào, Diêu Hiểu Thư chỉ nói với anh một câu như vậy, sau đó nhanh chóng nói ra địa chỉ, liền vội vã cúp máy, điều này làm cho Quan Hà Châu ở đầu dây bên kia hết sức hiếu kỳ, cô gái này chưa từng xảy ra chuyện như vậy, thường ngày nói chuyện điện thoại với anh, cô đều có thể nói thật lâu, vừa rồi sao lại trực tiếp vào chủ đề đây?

Quan Hà Châu mơ hồ cảm thấy giọng nói Diêu Hiểu Thư trong điện thoại có điều không đúng, còn có thái độ lạ lùng khi nói chuyện với anh, vì vậy, không cần suy nghĩ liền lấy áo khoác trên ghế dựa, vội vã rời phòng làm việc, vừa đúng lúc, anh cũng muốn tìm cô nói chuyện của hai người.

Chương 15

“Hiểu Thư, tớ muốn cùng Quan Hà Châu nói chuyện, cậu ở lại chỗ này hình như. . . . . .” Vy Ly Ly cố ý ngừng một chút, chính là ám hiệu cô nên rời đi.

“A, tớ hiểu rồi.” Diêu Hiểu Thư có ngu cũng biết người ta đang đuổi mình, muốn cùng Quan Hà Châu một mình tâm sự, “Vậy. . . . . . .tớ đi trước.”

“Hiểu Thư, thật ngại, tớ không có ý đuổi cậu, chính là sợ cậu ở lại chỗ này sẽ nhàm chán thôi.” Vy Ly Ly bày ra bộ dáng hết sức xin lỗi nhìn Diêu Hiểu Thư, “Cậu ngàn lần vạn lần đừng để trong lòng, nếu như chúng tớ có thể ở cùng nhau, vậy cậu chính là bà mai của bọn tớ rồi, đợi đến khi chúng tớ kết hôn, tớ nhất định sẽ tặng cho cậu một món quà thật lớn.”

Vy Ly Ly càng nói càng xa, giống như ngày mai cô sẽ kết hôn với Quan Hà Châu vậy, Diêu Hiểu Thư miễn cưỡng mỉm cười nhìn cô, trong lòng cảm thấy thật đau nhói.

“Tớ đi trước, hẹn gặp lại.” Diêu Hiểu Thư từ chỗ ngồi đứng lên, chạy trối chết khẩn trương đi ra khỏi quán cà phê.

Gương mặt Diêu Hiểu Thư mê mang, từ từ đi trên đường, trong đầu không ngừng tưởng tượng tình huống một lát nữa Quan Hà Châu cùng Vy Ly Ly gặp mặt, cảm giác khổ sở không từ ngữ nào có thể hình dung.

“Mình trở lại len lén nhìn một chút cũng không sao phải không? Dù sao mình là người làm mai cho bọn họ, nếu Hà Châu không muốn, mình có thể nói giúp.” Diêu Hiểu Thư lẩm bẩm, không ngừng kiếm cớ cho mình, “Mình phải trở lại xem một chút, mới có thể yên tâm.” Diêu Hiểu Thư ở ven đường suy nghĩ thật lâu, cuối cùng khẽ cắn răng, bước chân đổi hướng, thẳng quán cà phê đi tới. . . . .

Mà bên này Vy Ly Ly chứng kiến Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy ra khỏi quán cà phê, liền âm thầm cảm thấy may mắn, cuối cùng cô cũng trước cô ta một bước tỏ tình với Quan Hà Châu, cô gái Diêu Hiểu Thư kia cũng thích Quan Hà Châu, chỉ là cô ta không biết mà thôi.

Nhưng mà chuyện này cũng tốt, để cho cô có cơ hội cùng Quan Hà Châu tiếp xúc thân mật, ha ha. . . . .

Một tiếng sau, Quan Hà Châu vội vàng chạy tới quán cà phê mà Diêu Hiểu Thư nói, theo sự hướng dẫn của phục vụ, Quan Hà Châu đi tới chỗ ngồi của Vy Ly Ly, khi anh nhìn thấy người ngồi ở đó thì ánh mắt trầm xuống, trên người tản ra khí lạnh mơ hồ làm Vy Ly Ly run rẩy.

Tốt lắm, Diêu Hiểu Thư, cô lại dám không nghe lời anh, còn dám giật dây cho anh với cô gái này!

Quan Hà Châu không cần suy nghĩ lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi cái nơi khốn khiếp này.

Vy Ly Ly làm sao sẽ như ý anh muốn, lúc anh xoay người, cô lập tức đứng dậy bắt lấy ống tay áo anh, Quan Hà Châu phản xạ theo bản năng, dùng sức hất tay cô ra, Vy Ly Ly liền ngã ngồi trên ghế.

“Quan tiên sinh, làm sao anh có thể đối xử với một cô gái yếu đuối như vậy?” Vy Ly Ly gắt giọng, vẻ mặt cực kỳ mập mờ, giống như đang làm nũng với anh.

“Tôi nói rồi, tôi không thích người khác tuỳ tiện đụng vào.” Quan Hà Châu lạnh lùng mà nói, ánh mắt sắc bén.

“Quan tiên sinh không muốn biết Hiểu Thư ở đâu sao?” Lúc Quan Hà Châu xoay người tính rời đi thì Vy Ly Ly thông minh kêu lại.

Quan Hà Châu dừng động tác bước đi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vy Ly Ly, làm cho người ta đoán không ra giờ phút này anh muốn làm gì.

“Là Hiểu Thư hẹn em ra ngoài, cũng là cô ấy giúp chúng ta chế tạo cơ hội.” Vy Ly Ly vừa nói, vừa quan sát cẩn thận vẻ mặt anh, đáng tiếc không thu được tin tức gì, nâng lên khuôn mặt tươi cười tiếp tục nói, “Từ bữa tiệc hôm đó em đã rất thưởng thức Quan tiên sinh, không biết anh cảm thấy chúng ta có cơ hội phát triển thêm một bước không?”

Cô lớn mật nói lên ám hiệu “muốn mời” nhìn Quan Hà Châu, vậy mà, Quan Hà Châu cũng không thèm giải thích ám hiệu của cô.

“Không có khả năng, tôi không thích dùng “xe ta-xi”.” Quan Hà Châu cười lạnh nói lời giễu cợt.

“Anh. . . . .” Vy Ly Ly bị anh châm chọc như vậy, không nhịn được, nhưng ngay sau đó lại thay thành nụ cười mị hoặc lòng người, “Em so với Diêu Hiểu Thư sẽ phục vụ anh thích hơn!”

“Ngu xuẩn!” Gương mặt Quan Hà Châu vẫn lạnh lẽo như cũ, nếu cô muốn anh vạch mặt mới biết cái gì gọi là xấu hổ, vậy anh cũng không khách khí, “Mấy đời kim chủ trước của Vu tiểu thư, tôi cũng biết một hai người, còn có bây giờ cái gì đổng, có phải hay không muốn tôi thăm hỏi anh ta một chút? Cô là loại người thế nào, tôi rất rõ ràng, nếu hôm nay đã nói đến mức này rồi, tôi không ngại nói thêm một câu nữa, từ nay về sau, không được tiếp cận Hiểu Thư, những chuyện trước kia cô lợi dụng Hiểu Thư, tôi có thể không truy cứu, nhưng sau này nếu để tôi biết cô vẫn còn làm vậy, đừng trách tôi không khách khí, tin tưởng tôi đi, tôi tuyệt đối có năng lực làm cho cô thân bại danh liệt!”

“Anh. . . . . .” Sắc mặt Vy Ly Ly trắng bệch, anh ta làm sao lại biết nhiều như vậy?

“Tôi biết rõ cô so với cô tưởng tượng càng nhiều hơn, cho nên không cần khinh địch lấy “tiền” đồ tương lai của cô cùng tôi đánh cược.” Quan Hà Châu không muốn nói nhảm với cô, xoay người muốn rời khỏi nơi này.

“Quan Hà Châu, anh không cần tôi là tổn thất của anh.” Vy Ly Ly thẹn quá hoá giận, “Anh không biết tôi đối với tương lai của anh có bao nhiêu trợ giúp sao?”

Người mà cô tìm kiếm có thể có nghề nghiệp như anh, còn có thể cho cô làm bà chủ, nếu không phải nhìn trúng khí chất và tài năng của anh, cô sẽ không chủ động theo đuổi.

“Mà cô gái ngu xuẩn như Diêu Hiểu Thư có thể làm cái gì cho anh? Tôi lừa cô ta nhiều năm như vậy mà vẫn không phát hiện, mỗi lần chỉ cần giả bộ đáng thương một chút cô ta liền đem một tháng tiền lương cho tôi, thật là buồn cười, số tiền của cô ta cũng đủ để mua một món đồ hàng hiệu đấy.”

Ánh mắt của Quan Hà Châu ngày càng thâm trầm, giống như có thể đem cô ăn tươi nuốt sống, trong lòng Vy Ly Ly có chút sợ, nhưng vừa nghĩ tới mình không bằng Diêu Hiểu Thư, liền bất cứ giá nào.

“Cho nên em khuyên anh nên suy nghĩ một chút, để tránh tương lai bị người ta chê cười, có một người vợ quá ngu xuẩn!”

“Cám ơn cô, Vu tiểu thư.” Giọng nói lạnh lẽo, từ trong miệng Quan Hà Châu phát ra.

Nói xong, anh xoay người muốn ra khỏi quán cà phê, nhưng mới quay người lại, liền thấy ánh mắt khiếp sợ của Diêu Hiểu Thư, trong mắt cô tất cả đều là không tưởng tượng nổi, thân thể còn hơi run rẩy, Quan Hà Châu thấy thế, lập tức chạy lại ôm cô.

“Hiểu Thư, không cần vì loại người này mà đau khổ.”

Vy Ly Ly cũng nhìn thấy Diêu Hiểu Thư, sắc mặt trắng nhợt, lời nói của mình vừa rồi cô ta nhất định nghe được, đáng ghét, cô gái này sao lại trở lại? Ở trong lòng Vy Ly Ly thầm mắng, mà thôi, dù sao như vậy cũng tốt, luôn cùng Diêu Hiểu Thư diễn vai chị em tốt, cô cũng chán, liền dứt khoát nói rõ một lần.

“Ly Ly. . . . . . . . .cậu vẫn không coi tớ là chị em tốt thật sao?” Diêu Hiểu Thư rời lồng ngực Quan Hà Châu, lẳng lặng nhìn Vy Ly Ly, âm thanh còn run rẩy.

“Hừ, chị em tốt?” Vy Ly Ly hừ lạnh, bộ mặt châm chọc, ”Chúng ta làm sao lại là chị em tốt? Nếu không phải là cô thỉnh thoảng lại cống nạp cho tôi một ít tiền, tôi sẽ không để ý cô!”

Buồn cười, cái cô gái ngu xuẩn này còn nghĩ cô nhàn hạ thoải mái tới làm bạn với cô ta?

Diêu Hiểu Thư cuối cùng cũng hiểu, nhiều năm như vậy đều là cô tự mình đa tình, người ta căn bản không có chuyện gì, chỉ có cô ngây ngốc đi giúp những cái gọi là “vội”, chính mình còn cho rằng đã tìm được bạn tốt, thì ra ở trong mắt người ta đều là chuyện cười, thật là quá bi ai, lâu như vậy, thế nhưng không nhìn ra chút nào, mình thật là mắt cũng không dùng được!

Diêu Hiểu Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Quan Hà Châu, “Em muốn về nhà.”

“Được, chúng ta về nhà.” Quan Hà Châu dắt tay cô, không quay đầu lại rời đi.

Vy Ly Ly, hôm nay cô làm Hiểu Thư đau lòng, ngày khác, tôi sẽ ngàn vạn lần trả lại cho cô! Ở đáy lòng Quan Hà Châu âm thầm tự nhủ, anh hết lòng che chở bảo bối của anh, làm sao lại cho cô trà đạp!

Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư lên xe, nhanh chóng khởi động xe chạy về nhà, dọc theo đường đi, còn ngẫu nhiên nhìn người bên cạnh vài lần, xác định cô bình yên vô sự hay không, anh biết cô bị đã kích rất lớn, nhưng thay vì bị Vy Ly Ly lợi dụng, sớm nhìn rõ cái gọi là “tỉ muội tốt” cũng tốt.

“Hà Châu, tại sao Ly Ly lại trở thành như vậy?” Diêu Hiểu Thư cúi đầu, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, trong giọng nói khó nén đau lòng.

“Bởi vì cô ta với em không giống nhau, ngoại trừ hoàn cảnh lớn lên có liên quan, quan trọng hơn là chính cô ta chọn con đường như vậy, cô ta ái mộ hư vinh, còn bị giá trị của đồng tiền làm đánh mất chính mình.” Quan Hà Châu thừa cơ hội này, nói với cô những vấn đề này, “Em đó, từ nhỏ đến lớn tinh thần giúp đỡ người khác rất mạnh, lại dễ mềm lòng, người khác chỉ cần đáng thương một chút, em không do dự liền đem tiền trên người cho người ta, chính vì vậy, người khác sẽ lợi dụng sự lương thiện của em.”

“Vậy ý của anh là, sự nhẹ dạ và lương thiện của em làm Ly Ly trở thành như vậy?” Diêu Hiểu Thư nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được lỗi của mình.

“Không, không có liên quan tới em, mỗi người nên đối với bản thân mình biết rõ, Vy Ly Ly cũng không ngoại lệ!” Quan Hà Châu không muốn cô suy nghĩ lung tung, “Ngoan, em ngủ chút đi, tới nhà anh sẽ kêu em.”

“Hà Châu, sau này em còn có thể giúp người khác không?” Diêu Hiểu Thư đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mê mang nhìn Quan Hà Châu.

Quan Hà Châu nghiêng đầu cho cô một nụ cười khích lệ, “Có thể, nếu như không giúp người khác, thì em không phải là Diêu Hiểu Thư rồi.”

Diêu Hiểu Thư cười, cô biết Quan Hà Châu luôn đúng, anh đã nói thì chưa từng bỏ qua, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô có chuyện, anh sẽ là người đầu tiên ra mặt giúp cô giải quyết, tại sao? Tại sao cô đi giúp người ta, mà thời điểm cô khó khăn, lại là Quan Hà Châu giúp cô đây?

Đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư mới ý thức được chuyện này, trước kia cô chưa từng nghĩ đến, cho tới hôm nay nghe Vy Ly Ly nói những lời đó, cô mới tỉnh ngộ.

Cô thật quá tuỳ hứng, nhất là đối với Quan Hà Châu, luôn là không ngừng đòi lấy, chưa từng bỏ qua chuyện gì, như vậy cô với Vy Ly Ly có gì khác nhau chứ?

“Hà Châu, thật xin lỗi.” Bây giờ Diêu Hiểu Thư mới biết mình đáng ghét bao nhiêu, “Em mượn anh nhiều tiền như vậy, lại ăn vạ không trả, hơn nữa anh lại giúp em nhiều chuyện như vậy, nhưng em không giúp anh lần nào, giống như Ly Ly, em thật vô dụng thật hư đúng không?”

Quan Hà Châu thật muốn cạy đầu cô ra xem một chút, bên trong có phải chứa toàn rơm rạ không hả?

Anh vươn tay ở trên đầu cô vừa xoa vừa gõ, “Diêu Hiểu Thư, em là người ngu ngốc sao? Anh là ai, anh là bạn trai em, là chồng tương lai đó!”

“À?” Lúc Diêu Hiểu Thư nghe anh nói chữ “chồng”, miệng liền mở lớn, “Nhưng. . . . . . .chúng ta là tạm thời, cũng không phải là người yêu thật sự.”

“Ai nói?” Anh từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói quan hệ hai người là giả, chỉ là đồng ý tạm thời với cô, nhưng mà tạm thời này, lại không phải tạm thời mà cô nghĩ.

Diêu Hiểu Thư không hiểu nhìn anh, không biết sao anh lại quên? Lúc trước, bọn họ đã từng thảo luận qua mà?

“Vấn đề này, đợi khi về nhà, chúng ta lại từ từ thảo luận.” Khoé miệng Quan Hà Châu đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn phía trước, lạnh nhạt nói, “Chúng ta. . . . . .có nhiều thời gian thăm dò vấn đề này.”

Trong lòng Diêu Hiểu Thư đột nhiên rung lên, giống như có dự cảm xấu. cô lặng lẽ nghiêng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm gò má Quan Hà Châu, muốn từ nụ cười kia tìm ra một chút ý tứ.

Quan Hà Châu nhận thấy ánh mắt của cô, vẻ mặt bình tĩnh tự tin, hai tay nắm tay lái, vững vàng chạy về nhà. . . . . .

Xe đỗ vào bãi đậu xe, Quan Hà Châu lập tức xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe mở cửa cho Diêu Hiểu Thư, xong chuyện, liền lôi kéo Diêu Hiểu Thư đi về thang máy.

“Hà Châu, anh nói chồng là có ý gì?” Vừa vào nhà, Diêu Hiểu Thư liền không nhịn được hỏi.

Gương mặt Quan Hà Châu từ khi nói ra chữ này đều rất nghiêm túc, cô muốn hỏi, anh còn nói về nhà mới thảo luận vấn đề này, cô thật vất vả chịu đựng không có hỏi đợi cho đến khi về nhà, nhưng mặt anh vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, làm cô rất buồn bực.

“Em cảm thấy anh có ý gì?” Quan Hà Châu không trả lời mà hỏi ngược lại cô, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, muốn xem cô trả lời thế nào.

“Em. . . . . .làm sao biết?” Khuôn mặt Diêu Hiểu Thư nghi ngờ, là anh nói mà, sao lại hỏi cô?

Quan Hà Châu đi lại gần cô, hai người mặt đối mặt, bất ngờ xảy ra khoảng cách gần như vậy, làm Diêu Hiểu Thư sợ đến lui về sau một bước, bị Quan Hà Châu nhanh tay lẹ mắt vươn tay giữ chặt eo nhỏ, không cho cô lùi lại.

“Anh. . . . . .” Gò má Diêu Hiểu Thư nhất thời ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn anh, một câu cũng không nói ra.

“Ý tứ là chúng ta là người yêu tạm thời, nhưng rất nhanh sẽ biến thành vị hôn phu vị hôn thê, sau đó nửa năm sau, chúng ta sẽ kết hôn.” Quan Hà Châu từng chữ từng chữ nói ra mục tiêu bản thân.

Chương 16

Vậy mà, những lời này nghe vào trong tai Diêu Hiểu Thư, lại giống như âm thanh từ cõi trời, cô trừng lớn mắt, nháy cũng không dám nháy nhìn anh, giống như anh đang nói ngôn ngữ của người sao hoả.

“Hà Châu, anh bị bệnh sao?” Nói xong, cô còn làm như thật vươn tay, ở trên trán anh thăm dò nhiệt độ.

“Em nghe được rất rõ ràng, không phải sao?” Lần này Quan Hà Châu không cho phép cô trốn tránh, trước kia anh lo sợ quá nhiều, không có trực tiếp làm rõ, hôm nay cho dù như thế nào cũng phải nói rõ ràng, “Diêu Hiểu Thư, anh muốn cưới em!”

Diêu Hiểu Thư cảm thấy trước mắt mình có rất nhiều ngôi sao đang loé sáng, đầu còn có chút choáng, anh làm sao lại khác thường như vậy? Nói đều là những lời khó hiểu, anh. . . . ..đang cầu hôn cô sao?

Trời ạ, cô thật rung động!

“Hà Châu, anh điên rồi sao? Anh biết anh đang nói gì không?” Diêu Hiểu Thư kinh ngạc nói, “Chúng ta là anh em tốt, sao có thể kết hôn?”

“Chúng ta không phải!” Quan Hà Châu không chút do dự phủ nhận lời cô nói. . . . “Anh cho đến bây giờ cũng không xem em là anh em tốt, cho tới bây giờ đều không có!”

Diêu Hiểu Thư che lại cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy bị thương thật nặng, anh thế nhưng không xem cô là anh em tốt, chẳng lẽ anh giống như Ly Ly xem thường cô, khinh thường cô làm bạn.

“Anh. . . . . .chán ghét em, giống như Ly Ly chán ghét em, thật sao?” Lời nói của Ly Ly làm cho cô buồn, nhưng lời nói của Quan Hà Châu càng làm cô đau lòng hơn.

“Em là người đần độn!” Quan Hà Châu tức sắp chết rồi, hai tay mở ra, đem cô ôm chặt vào trong ngực, âm thanh dịu dàng khác thường, “Anh coi em là con gái, người con gái mọi lúc đều ảnh hưởng đến anh, người con gái bắt được lòng anh còn không biết!”

Diêu Hiểu Thư nằm trong ngực anh, nghe mấy câu này thì mặt trở nên nóng hơn, anh. . . . .đây là tỏ tình sao? Diêu Hiểu Thư không thể tin vào tai mình, nhịp tim theo lời anh nói đập càng ngày càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô không có cách nào khống chế cảm giác ngọt ngào không ngừng dâng lên trong lòng, như muốn đem cô che hết.

“Anh. . . . .” Giọng nói buồn bực trong ngực anh vang lên, “Anh có ý gì?”

Diêu Hiểu Thư vẫn không có biện pháp tin tưởng suy nghĩ của mình, ngay ngốc lại hỏi.

“Ai. . . ..” Quan Hà Châu nhẹ nhàng thở dài, quả nhiên nói thẳng như vậy, cô vẫn nghe không hiểu, nhất định anh phải nói ra những lời buồn nôn mới được, hít sâu, “Diêu Hiểu Thư, em cẩn thận nghe thật kỹ cho anh, những lời này anh chỉ nói một lần, sau này không nói nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực nở nang của anh, nhưng lỗ tai lại dựng lên nghiêm túc lắng nghe, anh nói chỉ nói một lần, sau này cũng không nói nữa, cho nên mặc kệ thế nào cũng

phải nghiêm túc lắng nghe.

“Em có thể ghi âm không?” Cô gái nhỏ tự cho là mình thông minh hỏi, năng lực lý giải của cô rất kém, nếu mà nghe một lần cũng không hiểu, thật sự rất thảm?

Nghe vậy, bàn tay Quan Hà Châu không khách khí vỗ mông mềm mại của cô, cắn răng nói, “Không thể!”

Cái đồ đần này, đến lúc nào rồi, còn nói những lời nói làm người ta buồn cười.

“Người anh yêu là em, người có cái đầu đơn thuần, thiếu đầu óc, đồ đần.”

Diêu Hiểu Thư vừa nghe nói người trong lòng anh là cô, trong lòng không tránh khỏi vui mừng, nhưng khi nghe lời nói phía sau, mặt liền sụ xuống.

“Sao anh vũ nhục người ta?” Bĩu môi, bất mãn kháng nghị nói.

“Không cho. . .xen miệng vào.” Quan Hà Châu một lần nữa cắn răng gầm nhẹ, trong lòng âm thầm than thở, sao đường tình cảm của anh lại rắc rối như vậy? Ngay cả tỏ tình cũng khó khăn vô cùng, “Sau này không được đem anh giao cho cô gái khác, một lần cũng không được, biết không?”

Diêu Hiểu Thư từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen của anh, ôn nhu làm lòng cô như hoà tan vào mật đường.

“Tại sao?” Cô rù rì hỏi.

“Anh yêu em!” Vẻ mặt Quan Hà Châu kiên định, ba chữ đó là cam kết quan trọng nhất anh nói với cô.

“Ô ô. . . . .” Diêu Hiểu Thư khóc thành tiếng, cô cũng không biết sao mình lại khóc, chỉ biết khi nghe anh nói ba chữ kia, lỗ mũi liền chua xót, không nhịn được.

Anh tại sao có thể nói những lời này? Từ trước đến giờ tính tình anh lạnh nhạt, lãnh khốc, tại sao có thể nói ra lời nói tốt đẹp như vậy?

“Anh. . . .anh ăn gian.” Anh thế nhưng dùng chiêu này làm cô không có gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn làm vợ tương lai của anh, cô căn bản không có cơ hội cự tuyệt, thật là gian xảo mà, “Em. . . . .cũng không có lý do cự tuyệt.”

Khoé mắt Quan Hà Châu khẽ co giật, cô còn muốn cự tuyệt? Cánh tay anh thu chặt lại, “Em vĩnh viễn đều không có cơ hội cự tuyệt!”

“Hừ, em nên ghi âm lại, sau này lại không được nghe.” Diêu Hiểu Thư nhớ tới lời nói của anh, chỉ nói một lần, vậy sau này sẽ không được nghe ba chữ này nữa rồi sao? Cô cảm thấy thật không cam lòng, mình cứ như vậy bị anh bắt nạt.

“Hiểu Thư, còn em thì sao?” Quan Hà Châu ôm cô, trong lòng ấm áp, hạnh phúc thoả mãn nói.

Diêu Hiểu Thư ngây ngẩn cả người, vấn đề này cô chưa nghĩ tới, tình cảm cô đối với Quan Hà Châu có phải thích hay không, hoặc là so với thích còn nhiều hơn một chút, thậm chí là rất nhiều? Cô thật hồ đồ, từ nhỏ đến lớn, cô gặp chuyện gì người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là cha mẹ, mà là anh, ở trong nhận thức của cô, Quan Hà Châu giống như thần linh, không gì không làm được, không có chuyện gì làm khó được anh.

“Hà Châu, làm sao giờ?” Vẻ mặt Diêu Hiểu Thư như đưa đám nhìn anh, “Em không biết cảm giác của em với anh là gì, làm sao giờ?”

Giờ phút này, Diêu Hiểu Thư cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ mình không chấp nhận tình yêu của anh.

“Nhưng anh rất quan trọng với em, nếu như không có anh, em không biết mình sẽ ra sao.”

“Nếu như anh cưới người khác, em cũng không có cảm giác sao?” Quan Hà Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt cô, “Nếu như anh giống bây giờ ôm chặt cô gái khác, cũng được sao? Nếu như anh cùng cô gái khác sinh con, em cũng không có cảm giác gì sao?”

Từng cái nếu như làm Diêu Hiểu Thư kinh hãi, anh mỗi lần nói nếu như, lòng cô liền co lại, chỉ cần tưởng tượng lời anh nói trở thành sự thật. . . . . .Không, cô dùng sức lắc đầu, cô không cần anh cưới người khác, cô không cần anh ôm người khác, cô không cần anh cùng người khác sinh con!

“Không. . .không nên, đừng!” Diêu Hiểu Thư như nổi điên, liều mạng lắc đầu, “Hà Châu, em không muốn anh cưới người khác, cái gì cũng không muốn.”

Quan Hà Châu cười, cười đến cực kỳ dịu dàng, đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn mái tóc cô, “Đứa ngốc, anh nói thế nào, sẽ không xảy ra chuyện đó.”

Vào giờ phút này, cái gì cũng không quan trọng, bởi vì anh biết rõ cô gái trước mặt này yêu anh, chỉ là cô cũng không biết thôi, bộ dáng hoảng sợ lo lắng vừa rồi của cô, thậm chí mang theo vẻ mặt tuyệt vọng, đã nói lên tất cả.

“Anh nói đó, anh tuyệt đối không được lấy người khác, nếu không anh chính là đồ thất hứa.” Bộ dáng Diêu Hiểu Thư uy hiếp.

Quan Hà Châu cười một tiếng, cái người ngu ngốc này nói gì mà lộn xộn lung tung vậy!

“Hà Châu, em thích anh, thật!” Cô chủ động đưa tay ôm hông anh, vùi vào ngực anh, lẩm bẩm.

Mặc dù không thể yêu anh giống như anh yêu cô, nhưng mà cô nghĩ. Sau này sẽ cố gắng yêu anh, như vậy mới công bằng, bằng không chỉ có anh yêu cô, mà cô chỉ nói thích anh, vậy anh chẳng phải thật đáng thương sao.

Diêu Hiểu Thư lòng tràn đầy thương cảm lại xuất hiện, nhất là khi Quan Hà Châu dùng loại tình cảm như vậy tấn công, cô căn bản không hề chống đỡ được!

“Anh hiểu mà.” Quan Hà Châu thoả mãn thở dài nói, bạn tốt nói đúng, trực tiếp làm rõ so với chuyện tính toán kỹ tốt hơn, anh cuối cùng cũng thấy hi vọng.

“Vậy. . . .Vệ tiểu thư và Ly Ly làm sao bây giờ?” Hai cô gái này tồn tại làm Diêu Hiểu Thư cực kỳ khó chịu.

Hắc, trước kia cô tại sao không phát hiện, thì ra mình lại không thích hai người đó, nhưng mà, hiện tại cô không có biện pháp thản nhiên đối mặt với cô gái nào nhìn chằm chằm Quan Hà Châu, loại cảm giác đó thật là tệ hết biết.

Thì ra là cô cũng sẽ ghen tỵ, đây không phải là nói, cô bắt đầu yêu anh sao?

Trong lòng Diêu Hiểu Thư x

xuất hiện tia sáng mong đợi. . . . .

“Họ cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề của anh, ngược lại là em, nhìn rõ con người Vu Ly Ly rồi sao?” Quan Hà Châu nhớ tới trình độ nhẹ dạ không người nào bằng của cô, nếu cô gái kia lại giả bộ đáng thương, không chừng cô lại mềm lòng, “Sẽ không phải lại bị lừa chứ?”

“Em rất khổ sở mà.” Diêu Hiểu Thư buồn buồn nói, “Em thật sự xem cậu ấy là bạn tốt, không ngờ Ly Ly lại đối xử với em như vậy, nhưng mà, em cho dù lương thiện bao nhiêu, cũng không cho cậu ấy gạt em, lợi dụng em lần nữa, cậu ấy không để ý đến tình nghĩ nhiều năm, nói với em những lời ác độc.”

“Không cần đau lòng, cô ta không đáng.” Quan Hà Châu dịu dàng nói với cô, “Em rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, không cần thay đổi.”

Anh hi vọng cô mãi mãi luôn đơn thuần lương thiện, bởi vì Diêu Hiểu Thư như vậy là đẹp nhất, cũng đáng yêu nhất, làm anh động lòng.

“Có thật không?” Cô đưa gương mặt nhỏ bé lên nhìn anh, cười hỏi.

“Dĩ nhiên.” Quan Hà Châu khẳng định, sau đó chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ngậm đôi môi mềm mại của cô, “Em như vậy là đẹp nhất.”

Lời nói tràn đầy tình cảm truyền vào trong tai Diêu Hiểu Thư, trong nháy mắt cả gương mặt cùng gò má cô đều đỏ hồng, ngay cả vành tai trắng nõn mê người cũng đổi thành màu hồng, tất cả đều lọt vào trong mắt Quan Hà Châu, quả thật là hấp dẫn chí mạng, tuyệt đối hấp dẫn!

“Hừ, Quan Hà Châu, em không biết anh cũng sẽ nói lời ngon ngọt như vậy.” Diêu Hiểu Thư liếc nhìn anh, trên mặt đều là bộ dáng không dám tin, “Có phải bộ dáng nghiêm chỉnh trước kia của anh, đều là gạt người?”

“Ha ha, có phải không?” Quan Hà Châu không ngại cô chỉ trích, “Thật là đáng tiếc, em không có cơ hội hối hận.”

Nói xong, anh lập tức cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi cạy ra hàm răng chui vào cùng lưỡi cô dây dưa, cảm giác rung động làm tâm bọn họ cùng hoà vào một nơi, đôi tay Diêu Hiểu Thư tự giác vòng qua hông anh, nhiệt liệt hưởng ứng nụ hôn của anh.

“Ưmh.. . . . .”

“Hiểu Thư, em là của anh, vĩnh viễn đều như vậy, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.” Quan Hà Châu nghiêm túc nói với cô, “Đối với em, anh sẽ không buông tay, cho nên em cũng không cần suy nghĩ.”

Diêu Hiểu Thư không ngờ anh sẽ nói ra những lời bá đạo và thâm tình như vậy, lòng cô ngọt như mật, trời ạ, cô cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường, không chân thật.

Đôi tay Quan Hà Châu giữ chặt eo thon của cô, kéo cô vào trong ngực anh, sau đó song song ngã ngồi trên ghế sofa, Diêu Hiểu Thư giạng chân trên người anh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt nóng rực của anh, mặt cô liền đỏ bừng, tầm mắt xẩu hổ nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng mắt anh.

“Ha ha.” Cô gái này luôn luôn ngơ ngơ, thần kinh đanh thép, không ngờ vẫn không thoát được xấu hổ trong chuyện này.

Nhưng bộ dáng ngượng ngùng của cô, làm anh vô cùng động lòng, cơ hồ khống chế không được dục vọng của mình, kéo đầu cô xuống, hung hăng hôn mút môi cô, cuồng dã hấp thu ngọt ngào, bàn tay cũng không rãnh rỗi, nhanh chóng lột quần áo cô, chỉ hai ba lần liền đem cô lột sạch, trần truồng giạng chân trên người anh.

“Không công bằng.” Có lẽ sau khi nói rõ tình cảm, Diêu Hiểu Thư không còn thận trọng như trước, không phục đưa tay muốn xé rách quần áo của anh.

Hừ, cô đều trống trơn rồi, anh còn chỉnh tề như vậy, thật sự là quá ghê tởm, cô cũng muốn xem anh mất khống chế, mất đi bộ dáng tỉnh táo, nghĩ như vậy, trong đầu cô liền thoáng qua một ý niệm to gan.

Tính tình của cô nói là làm, cô to gan cởi quần áo của anh, giống như trước kia anh làm với cô, cúi đầu dùng sức hôn môi anh, giống như đứa bé không biết làm sao, dùng sức gặm cắn.

Quan Hà Châu thấy cô chủ động như vậy, trong lòng liền hưng phấn, nhưng việc làm kế tiếp của cô, làm anh dỡ khóc dở cười, cái đồ đần này lại vuốt ve loạn xạ trên người anh, lại dùng lực gặm cắn môi anh, đáng sợ hơn là anh khẽ cắn bộ ngực cô còn cô lại gặm cắn ngực anh, a, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không phải vì dục hoả toàn thân mà chết, mà là bị cô cắn đau mà chết.

“Anh làm.” Anh lấy lại quyền chủ động, đổi khách thành chủ, dùng sức mút vào bộ ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn ở trên đỉnh núi tuyết lượn vài vòng, làm Diêu Hiểu Thư khẽ run.

“A.. . . . . .nha. . . . .” Lý trí Diêu Hiểu Thư bởi vì anh trêu đùa, càng ngày càng rời xa, chỉ có thể theo bản năng cảm nhận và phản ứng với nhiệt tình anh mang tới.

Bàn tay to của anh đi tới trước ngực cô, xoa bóp bộ ngực mềm mại êm ái, lòng bàn tay cảm nhận được tự tinh tế của cô, thỉnh thoảng lấy hai ngón tay kẹp chặt đỉnh núi mềm mại đỏ hồng bóp nặn.

Chương 17

Ngực cô bị bàn tay thuần thục của anh vuốt ve rồi từ từ đi xuống, ngón tay thon dài lướt qua phần bụng mềm mại tinh tế, anh đẩy ra hai chân trắng noãn, trước mắt liền hiện ra vùng đất ấm áp mê người, anh chạm tới địa phương trắng noãn mềm mại ướt á, biết cô vì anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

. . . . . .

Kích tình qua đi, Quan Hà Châu ôm Diêu Hiểu Thư thật chặt, mà Diêu Hiểu Thư sớm đã mệt mỏi đến không còn hơi sức, gối đầu trên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực.

Diêu Hiểu Thư chưa từng nghĩ, thì ra là nằm trong ngực anh lại thoải mái như vậy, từ trước đến nay lòng cô luôn bình tĩnh, Quan Hà Châu giống như mọc rễ bám chặt, tồn tại trong lòng cô, giúp cô không sợ hãi, chỉ có an tâm.

“Nghĩ cái gì?” Quan Hà Châu ôm cô, để cô tựa vào lồng ngực mình, bàn tay ở trên gò má êm ái của cô vuốt ve, thỉnh thoảng cầm lọn tóc cô quấn quanh ngón tay mình, thật thoải mái.

“Em phát hiện. . . .em hình như không biết gì về anh.” Diêu Hiểu Thư trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói ra câu này, “Quan hệ của chúng ta khi nào thì trở thành người yêu vậy?”

Đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư còn mơ mơ màng màng, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm nàng cảm thấy là lạ, giống như chuyện lừa gạt, lòng cô có chút lo lắng, đầu cũng hơi chóng mặt, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Hơn nữa cho đến bây giờ, Diêu Hiểu Thư mới biết, mình không hiểu rõ người đàn ông cùng mình quan hệ thân mật này, mặc dù bọn họ cùng nhau lớn lên, nhưng cô hoạt bát hiếu động, thích chạy nhảy bên ngoài, rất ít khi cùng anh chung đụng.

Phải nói thời gian hai người chân chính tiếp xúc là khi họ chuyển ra ngoài ở chung, dù là như vậy, lúc đó bọn họ cũng không thân mật lắm, qua một thời gian sau, bọn họ mới chính thức thân mật.

Ai ngờ, cuộc sống ngày ngày trôi qua, quan hệ trai gái ‘‘tạm thời” của bọn họ, lại không giống như cô vẫn nghĩ, ngược lại càng ngày càng phức tạp, mà quan hệ của hai người bọn họ, càng trở nên thân mật hơn, theo tình hình này phát triển có lẽ sẽ càng ngày càng thân mật.

Ai, thật là khó hiểu, chuyện sao lại đi tới bước này? Càng làm cho cô buồn bực là từ đầu đến cuối Quan Hà Châu vẫn bình tĩnh tự nhiên, cứ như gấp gáp, không hiểu chỉ có mình Diêu Hiểu Thư cô thôi.

“Em muốn hiểu anh sao?” Quan Hà Châu không biết nên giải thích tâm tình giờ phút này của mình thế nào.

Tóm lại, có chút phức tạp, bọn họ cùng nhau lớn lên, mà cô dám nói không hiểu anh, nhưng mà, trong lòng anh lại vui mừng, vui mừng cô rốt cuộc cũng muốn hiểu rõ anh, nghĩa là anh có ảnh hưởng với cô.

“Nói nhảm!” Khoé mắt Diêu Hiểu Thư giựt lên, “Em làm sao mà không muốn hiểu anh hả?”

Giống như nghe thấy lời nói nhàm chán của anh, Diêu Hiểu Thư tức giận trừng anh.

“Ha ha, thật sao?” Quan Hà Châu phát ra tiếng cười trầm thấp, như gió xuân ấm áp thổi vào lòng Diêu Hiểu Thư, làm cho khoé môi của cô khẽ cong lên.

“Đã như vậy, vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em hiểu anh.” Quan Hà Châu cúi đầu dịu dàng nhìn đỉnh đầu cô, trong mắt tất cả đều là cưng chiều mà Diêu Hiểu Thư không thấy được.

Diêu Hiểu Thư nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, là vì giọng nói dịu dàng, hay bởi vì giọng nói của anh tràn đầy mong đợi đây? Cô cũng không rõ, tóm lại, cô chính là vui mừng, hết sức vui mừng!

Diêu Hiểu Thư thuộc phái hành động, nói muốn hiểu rõ Quan Hà Châu liền lập tức thi hành, sáng sớm liền rời giường, tính làm bữa sáng yêu dấu cho anh, trước kia, đều là Quan Hà Châu làm cho cô, bây giờ cô muốn làm cho anh ăn, mà cô phát hiện tài nấu nướng của anh không tệ.

“Ha ha, mặc kệ thế nào phòng bếp vẫn là địa bàn của phụ nữ, mình tuyệt đối không thể thua.” Diêu Hiểu Thư âm thầm động viên bản thân, sau khi muốn hiểu rõ Quan Hà Châu, cô cảm thấy mình lại gần anh một chút.

Thì ra muốn hiểu một người phải dùng tâm mình đánh đổi, trước kia cô nghĩ cứ tuân theo tự nhiên, nhưng hôm nay cô mới phát hiện không phải vậy, nếu như mình không dụng tâm đối với một người, vậy làm sao sẽ hiểu rõ người đó đây.

“Em ở đây làm gì?” Cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp.

Diêu Hiểu Thư giật mình, dao trong tay chút nữa là cắt trúng mình.

“Đáng chết, em ở đây làm cái gì?” Trái tim Quan Hà Châu sắp đình trệ rồi, bước nhanh về phía trước lấy dao từ tay cô, một màn mới vừa rồi thật là quá nguy hiểm, “Em điên rồi sao, sáng sớm ở đây chơi dao?”

“Em không có!” Diêu Hiểu Thư uỷ khuất nói, “Em không có chơi dao.”

“Vậy em làm gì?” Quan Hà Châu thấy cô cầm dao, bị doạ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Không có việc gì cầm dao làm gì?”

“Em muốn vì anh làm bữa sáng.” Diêu Hiểu Thư bĩu môi nói, “Trước kia đều là anh làm, em cũng muốn giúp đỡ, để cho em bộc lộ tài năng đi.”

Quan Hà Châu dở khóc dở cười, cô còn muốn bộc lộ tài năng, “Cám ơn em. . . .em chỉ cần ngồi chờ ăn, chính là giúp đỡ tốt nhất.”

“Anh xem thường em?” Diêu Hiểu Thư trợn to mắt nhìn anh.

“Là xem thường tài nấu nướng của em, không phải xem thường em.” Quan Hà Châu kéo cô cách xa chỗ nguy hiểm, để cô đứng ở một bên, sau đó cuộn ống tay áo lên, lưu loát cầm dao bắt đầu làm việc.

“Vậy có khác gì đâu?” Diêu Hiểu Thư theo dõi bộ dáng anh sử dụng dao, thật là đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai!

Ưmh, anh sao làm được vậy? Trước kia mẹ luôn ở bên tai cô càu nhàu anh tốt bao nhiêu, bây giờ, cô mới biết người đàn ông này thật tốt, khó trách mẹ hay nói, có rất nhiều cô dì muốn đem con gái giới thiệu cho anh, cô làm sao may mắn như vậy?

“Hà Châu, sao anh lại thích em?” Diêu Hiểu Thư thật tò mò, sao nhiều mĩ nữ vậy mà anh không muốn, lại muốn mình cô?

“Em tự suy nghĩ.” Quan Hà Châu vừa quấy cháo, vừa cầm nguyên liệu thêm vào trong nồi.

“Em nghĩ không ra.” Cô ghé vào cạnh anh, chóp mũi ngửi được hương thơm trong nồi bay tới, không tự chủ được nuốt nước miếng, “Thơm quá, em thích ăn cháo trứng muối thịt nạc nhất, còn có salad khoai tây, Hà Châu, anh thật tuyệt!”

“Dọn chén đũa ra đi.” Quan Hà Châu khẽ mỉm cười, thấy vẻ mặt thèm thuồng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tuân lệnh!” Diêu Hiểu Thư lập tức xoay người đi chuẩn bị bàn ăn.

Quan Hà Châu đem cháo trắng đặt trên bàn, sau đó lại đi vào đem rau trộn bưng ra, nhìn thấy cô bé ngốc đó chờ không kịp rồi.

“Ăn từ từ thôi.” Trong chén cháo vẫn còn bốc lên hơi nóng, đã bị cô húp cạn mấy ngụm.

“Chậm một chút, coi chừng nóng.” Quan Hà Châu vội vàng dặn dò.

“Ưmh. . . . .biết, em có kinh nghiệm, ha ha.” Diêu Hiểu Thư cười hả hê, giống như đây là chuyện bình thường.

Cô gái này, không sợ nóng sao? Quan Hà Châu cười lắc đầu, đôi đũa trong tay cũng tự giác vì cô gắp chút thức ăn cô thích, để vào chén cô, Diêu Hiểu Thư không khách khí hưởng thụ sự phục vụ của anh, ăn liên tiếp mấy chén, cơ hồ đem nửa nồi cháo ăn vào bụng mình.

Một lát sau, cô đưa tay vuốt cái bụng nhỏ hơi nhô lên, thoả mãn nói, “No quá. . . .”

“Trong tủ lạnh còn chè yến mạch em thích nhất, buổi trưa nếu đói thì lấy ra hâm lại ăn, biết không?” Quan Hà Châu thu dọn chén đũa, chuẩn bị đi làm, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò cô.

Đôi mắt đang híp lại của Diêu Hiểu Thư lập tức mở ra, mong đợi hỏi, “Buổi tối anh có về ăn cơm không?”

“Có.” Quan Hà Châu không chút do dự trả lời.

“Ừ, em chờ anh về ăn cơm.” Trong lòng Diêu Hiểu Thư âm thầm bàn kế hoạch.

“Ở nhà thật ngoan nha.” Nói xong, Quan Hà Châu ở trên trán cô nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, liền xoay người rời đi.

Diêu Hiểu Thư nhìn quanh căn nhà, trong lòng cảm thấy thật tịch mịch, anh vừa mới đi, cô đã bắt đầu nhớ nhung rồi, tại sao lại như vậy? Trước kia cô đâu có cảm giác như thế này!

Thì ra đây là cảm giác khi trong nhà không có ai, thật là tịch mịch!

“Anh làm sao có thể để mình ở nhà mình ên?” Diêu Hiểu Thư tự lẩm bẩm.

Cô không nghĩ tới từ khi bọn họ ở chung cho đến nay, mỗi ngày cô đều ở bên ngoài đến rất khuya mới trở về, mà Quan Hà Châu ở nhà một mình, cảm giác có phải hay không cũng giống cô bây giờ? Hà Châu không chỉ biết nấu cơm, mà toàn nấu món cô thích, anh yêu thích cô, hiểu rõ cô, nhưng cô một chút cũng không biết anh thích gì, ghét gì. . . .Ô, cô sao có thể như vậy?

Diêu Hiểu Thư không ngừng chán ghét mình, qua thật lâu mới lên tinh thần, chuẩn bị uốn nắn sai lầm của mình, cô xoay người chạy về phòng gọi cho mẹ Quan cầu cứu, muốn biết Quan Hà Châu thích cái gì phải nhờ vào mẹ Quan thôi.

Buổi tối, Quan Hà Châu vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm chín, anh cảm thấy kỳ lạ liền đi tới phòng bếp, thấy Diêu Hiểu Thư ở trong phòng bếp chiến đấu hăng say, quần áo trên người không có chỗ nào sạch sẽ, phòng bếp giống như chiến trường, thê thảm đến nỗi anh không nỡ nhìn!

“Hiểu Thư?” Quan Hà Châu đứng ở cửa gọi cô, lại không dám tiến lên một bước.

“A, anh đã về, chờ một chút, em sắp xong rồi.” Diêu Hiểu Thư phất tay với anh, một lát sau liền bưng ra một món nhìn không ra là món gì, “Đây là món cuối cùng, có thể ăn cơm rồi.”

Quan Hà Châu đi theo phía sau cô tới bàn ăn, nhìn từng món ăn trên bàn, liền kinh ngạc.

“Chuyện này. . . .là em làm?”

“Lợi hại không, tất cả đều là em làm!” Diêu Hiểu Thư ngửa cằm lên, vỗ ngực một cái, hả hê nhìn anh khoe khoang.

“Em. . . .sao lại làm vậy?” Quan Hà Châu nhìn ra được đều là món ăn anh thích, cô gái này cố ý.

“Đây là em tốn thời gian một ngày hỏi mẹ Quan, là dì từng bước từng bước dạy em làm, ha ha, mặc dù không nhìn ra hình dáng gì, nhưng có thể ăn được.” Nói đến đây, giọng nói Diêu Hiểu Thư tất nhiên không thể khẳng định.

Cô nhìn thức ăn trên bàn, không có dũng khí nếm thử, không biết anh sẽ ăn không. . . . .Vừa mới nghĩ như vậy, Quan Hà Châu đã ngồi xuống, cầm lên đôi đũa gắp thức ăn, Diêu Hiểu Thư khẩn trương theo dõi anh, loại cảm giác đó giống như đang chờ đợi quan toà tuyên bố, làm cho người ta khẩn trương không dứt.

“Như thế nào?”

“Ừ, nhìn không ra hình dáng gì, nhưng mùi vị không tệ.” Quan Hà Châu cười nói với cô, “Có tiến bộ.”

“Có thật không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Hiểu Thư lập tức sáng lên, ngồi xuống cầm lên đôi đũa cũng ăn theo, “Oa, sao lại mặn như vậy!”

Diêu Hiểu Thư vội vàng nhổ miếng thịt trong miệng ra, sau đó nói với anh, “Đừng ăn nữa, mặn như vậy sao lại ăn?”

“Không sao, lần đầu làm như vậy là tốt rồi.” Quan Hà Châu vẫn như cũ ăn món ăn cô làm.

Lỗ mũi Diêu Hiểu Thư đau xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt trong nháy mắt tràn đầy, “ Cái tên đần độn này!”

Cô đoạt lấy đôi đũa của anh, không cho anh tiếp tục độc hại dạ dày của mình, “Không cho phép ăn! Món ăn khó ăn như vậy, anh làm sao nuốt trôi? Mẹ Quan nói anh bị đau bao tử, em không muốn anh ăn!”

Quan Hà Châu nhìn cô, thấy cô sắp khóc, có chút đau lòng, đứng dậy kéo cô đối mặt với mình, “Sao vậy?”

“Em không muốn anh như vậy, không nên miễn cưỡng mình ăn những món khó ăn như vậy.” Anh thông minh như vậy, làm sao lại thích cô cái người không biết gì hết? Thật thua thiệt cho anh mà.

“Đứa ngốc, anh không có miễn cưỡng, ngược lại rất vui vẻ.” Quan Hà Châu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Đây là lần đầu tiên em

Thông Tin
Lượt Xem : 2954
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN