--> Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ - game1s.com
XtGem Forum catalog

Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Chương 1: Dị giới.

Đây là ngày thứ ba Trác Ngọc ở đại lục cổ quái này. Trong ba ngày này cô cũng chỉ dựa vào mấy túi bánh quy và bình nước trong hòm để duy trì sự sống (hòm này là hòm thuốc, chứ không phải hòm rương to đùng mà mn vẫn để đồ trong đó đâu nhé).

Lại nói, mấy túi bánh quy này là do y tá trong phòng khám cho. Y tá này là người rất thích ăn bánh quy, mỗi khi Trác Ngọc khám bệnh tại nhà trở về thì cô ấy lại mua chút bánh quy cho cô mang về. Mặc dù Trác Ngọc không muốn gặp y tá này, nhưng bây giờ lại rất cảm kích cô ấy. Nếu không phải cô ấy thích ăn bánh quy, chỉ sợ mình đã sớm chết đói.

Trác Ngọc còn nhớ rõ khi mình mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh vật xung quanh thiếu chút nữa đã bị hù chết. Bầu trời bị cành lá dày đặc che khuất, rừng rậm to lớn không thấy điểm cuối, loại quả gì đó giống dâu tây lớn bằng bàn tay, ngay cả cây cỏ cũng cao hơn mình.

Cảm giác không thực giống như trong mộng, nhưng khi Trác Ngọc nhéo bắp đùi mình lại cảm thấy đau đớn rất thật. Cô đã xem qua di động của mình, không có một chút tín hiệu. Cô còn thử gọi 110, 119 bằng mã số, nhưng không một số nào có tiếng người.

Cô cũng đã từng hô to, hy vọng có người đáp lại cô, như vậy chứng tỏ là có đồng loại. Nhưng đáp lại cô cũng chỉ là tiếng lá xào xạc do gió thổi qua cùng ánh mặt trời xuyên qua cành lá dày đặc loang lổ trên mặt đất. Tất cả đều toát lên vẻ quỷ dị.

Con người khi đối mặt với hoàn cảnh không rõ đều sẽ cảm thấy sợ hãi. Cho dù là người tỉnh táo như Trác Ngọc đã quen với việc sống chết , xử lý qua rất nhiều việc ngoài ý muốn thì cũng bị hoàn cảnh xa lạ này làm cho sợ đến phát run.

Cô nhớ rõ là đang trên đường trở về phòng khám bệnh. Mặc dù đang có mưa lại có sấm, nhưng sấm chớp kia ở tận xa phía chân trời. Tại sao tiếng sấm qua đi, mình lại đến nơi này? Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng Trác Ngọc vẫn xách theo chiếc hòm của mình bắt đầu cuộc hành trình tại đại lục này.

Trác Ngọc tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực mới tìm được một hốc cây rộng hai thước, miễn cưỡng cũng có thể ở được.

Trước khi tìm được hốc cây này cô đã gặp phải một con thỏ cao gần bằng mình, răng nhọn trong miệng đều lộ hết ra ngoài. Lúc ấy cô đã nghĩ nếu con thỏ này nhảy lên cắn cô một cái, như vậy cái mạng của cô cũng kết thúc tại đây rồi.

Vì vậy mỗi ngày cô đều dùng một chút thời gian để ra ngoài thăm dò sự vật xung quanh hốc cây, hy vọng có thể tìm thấy một cái động an toàn một chút để ẩn thân, ít nhất phải tránh được cái lạnh của ban đêm.

Hiện tại cô đang nhìn hết sức chăm chú vào một con thỏ nhỏ cách không xa ở phía trước. Hết cách rồi, bánh quy cùng bình nước đã bị mất, nếu cô muốn sống thì phải ăn cái gì đó mới được.

Vào lúc Trác Ngọc đang nghĩ biện pháp để bắt con thỏ này thì bỗng nhiên phát hiện trên đỉnh đầu mình có bóng râm. Quay đầu nhìn lại thì mặt đối mặt với dã thú, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy không khí trong mũi dã thú khi nó thở ra. Trác Ngọc trừng lớn hai mắt, “a” một tiếng liền ngất đi.

Chương 2: Quái vật.

Đến khi Trác Ngọc mở mắt ra thì cô đã ở trong một sơn động rồi. Trong động tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Trác Ngọc chỉ cảm giác được mình phi thường xui xẻo, ông trời không có mắt dùng một đạo sấm sét đưa cô đến nơi quái dị này. Hiện tại thì tốt rồi, lại bị quái vật bắt được, cũng không biết quái vật này lúc nào thì sẽ ăn mình.

Cô giật giật thân thể muốn ngồi dậy lại bị ánh lửa bên cạnh đột nhiên sáng lên hù dọa. Nhìn kỹ một chút thì ra là con quái vật đang đốt lửa. Trác Ngọc không kịp nghĩ nhiều, nhấc chân thừa dịp có ánh sáng chạy ra ngoài động.

Thế nhưng cho dù cô có chạy nhanh giống như Lưu Tường*, chạy chưa được mấy bước đã bị quái vật bắt được, giống như diều hâu vồ gà con, Trác Ngọc cứ như vậy dễ dàng bị quái vật ngậm trong miệng.

Trác Ngọc càng không ngừng giãy dụa, dùng cả tay lẫn chân đánh vào người quái vật. Vậy mà quái vật giống như không cảm thấy gì, không để ý đến sự giãy dụa của Trác Ngọc, ngược lại nằm xuống, còn để Trác Ngọc nằm trên bụng mình.

Trác Ngọc vẫn không chịu từ bỏ, dù có làm gì cũng không tránh được giam cầm của quái vật, cứ như vậy một thì liều mạng giãy dụa, một thì nhốt con mồi thật chặt.

Qua thật lâu, không biết có phải Trác Ngọc giãy dụa có tác dụng hay không, cô tránh được ôm ấp của quái vật, trốn đến một nơi trong động cách thật xa quái vật, co lại thành một cục.

Thật ra thì Trác Ngọc rất muốn chạy ra khỏi sơn động, chỉ là quái vật kia vào lúc Trác Ngọc thoát được liền chuyển qua cửa động, đưa lưng về phía cửa động nằm xuống không cho Trác Ngọc có cơ hội chạy trốn. Huống chi lúc nãy cô vừa chạy mấy bước đã bị bắt trở lại. Trác Ngọc biết rõ mình đã không có cơ hội chạy trốn, cô cũng chỉ có thể núp trong góc nhỏ này, trừng mắt đề phòng quái vật tập kích.

Lúc này Trác Ngọc mới chú ý đến dáng vẻ của quái vật. Đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, hình dáng tựa như sư tử, màu lông xám trắng, có cánh, hai sừng, đuôi cuộn, chiều cao chừng ba thước, hình dáng rất giống Tỳ Hưu mà Trác ba đã từng đề cập đến.

Vào sinh nhật 16 tuổi của Trác Ngọc, Trác ba đã đưa cho cô một ngọc bội Tỳ Hưu, nhân tiện nói cho Trác Ngọc biết một chút kiến thức phổ thông về Tỳ Hưu. Vì vậy Trác Ngọc cẩn thận quan sát quái vật trước mắt, càng nhìn càng xác định quái vật này chính là Tỳ Hưu trong truyền thuyết.

Nhưng ai có thể đến nói cho cô biết, con vật thần trong viễn cổ sao lại xuất hiện ở nơi này, tại sao lại xuất hiện trước mặt cô, cô đang nằm mơ sao? Trong mơ Tỳ Hưu sẽ giết cô sao?

Một huyệt động có thể tránh gió che mưa lại có ánh lửa ấm áp khiến Trác Ngọc tinh thần căng thẳng trong mấy ngày qua lệ rơi đầy mặt. Huyệt động, lửa là những thứ mà mấy ngày qua cô muốn tìm cũng không tìm được.

Không nên cùng Trác Ngọc nói cái gì mà đánh lửa, anh có thể trông cậy vào một người đao cũng không có, dùng tay không chém đứt nhánh cây đường kính mười mấy cm không? Điều này đơn giản là vô nghĩa.

Mặc dù bên cạnh còn có một sinh vật nguy hiểm lúc nào cũng có thể nhào tới, Trác Ngọc cuối cùng vẫn không thể kháng cự được thân thể cùng tinh thần mệt mỏi, từ từ tiến vào mộng đẹp. Cho dù con Tỳ Hưu kia muốn ăn mình, cũng xin giết cô ở trong mộng đi.

Lại nói đến Tỳ Hưu mà Trác Ngọc cho là lúc nào cũng có thể lấy tính mạng mình, vào lúc cô quan sát nó thì nó sẽ nhàn nhã lắc cái đuôi. Nhận thấy Trác Ngọc sợ hãi thì giả bộ rống với Trác Ngọc mấy tiếng khiến Trác Ngọc sợ đến mức không dám có chút động tĩnh nào. Vào lúc Trác Ngọc ngủ thì hăng hái đi quanh Trác Ngọc mấy vòng, thấy Trác Ngọc đang run rẩy còn nâng lên một chân nhè nhẹ vỗ vào lưng cô, lại đặt cô nằm xuống miếng da thú bên cạnh đống lửa, bản thân nó cũng nằm xuống bên cạnh Trác Ngọc.

*Lưu Tường: Lưu Tường là VĐV điền kinh đầu tiên của Trung Quốc từng giành 3 danh hiệu: kỷ lục gia thế giới, vô địch thế giới và vô địch Olympic. Anh có lối sống nghiêm túc, có tinh thần nhân ái, vì thế anh được xem là “biểu tượng văn hóa” của Trung Quốc

Chương 3: Sự kiện thịt nướng.

Trác Ngọc bị đói nên tỉnh lại, ngủ dậy thì thấy con Tỳ Hưu ở ngoài cửa động đang nướng thịt trên đống lửa, cái đuôi ở phía sau vẫn nhàn nhã lắc lư.

Thấy Trác Ngọc đã tỉnh nó liền quay đầu về phía cô gầm to một tiếng, không ngờ âm thanh quá lớn khiến Trác Ngọc bị chấn động đến mức ngã về đằng sau.

Thấy vậy Tỳ Hưu lại bị dọa sợ, ngay lập tức ném miếng thịt đang nướng xuống chạy về phía Trác Ngọc.

Thấy quái vật xông về phía mình, Trác Ngọc lập tức bật dậy chạy về phía sơn động bên cạnh. Cô sợ con Tỳ Hưu kia tới đây có thể sẽ đè chết cô.

Quả nhiên là vậy, mặc dù Trác Ngọc thành công chạy đến sơn động bên cạnh nhưng vẫn bị con Tỳ Hưu đè ở bên dưới, sức nặng của nó khiến cô không thể thở nổi, khuôn mặt lại bị nó dùng đầu lưỡi gột rửa vài lần, cảm giác này không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu.

Cô gắng sức đẩy hai chân trước của Tỳ Hưu ra, cũng may Tỳ Hưu phát hiện Trác Ngọc khó chịu nên thả lỏng tứ chi đang ép Trác Ngọc ra, dùng miệng tha Trác Ngọc đến đống lửa ngoài động.

Tỳ Hưu đặt Trác Ngọc đang run run rẩy rẩy đến ngồi trên một tảng đá, cô chỉ ngồi im ở đó không dám nhúc nhích.

Tỳ Hưu dùng một chân trước vỗ vỗ Trác Ngọc, lại chỉ chỉ miếng thịt đã nướng chín được đặt trên tảng đá bên cạnh ý bảo có thể ăn, mình thì ở bên đống lửa tiếp tục nướng thịt.

Trác Ngọc khó hiểu nhìn hành động của Tỳ Hưu, chẳng lẽ nó để cho mình ăn? Nhưng nếu cô hiểu sai, chẳng may chọc giận nó, xui xẻo vẫn là cô. Vì vậy cô vẫn chỉ ngồi im không nhúc nhích như một bức tượng thạch cao.

Tỳ Hưu vừa nướng thịt vừa vểnh tai chú ý đến động tác của Trác Ngọc ở bên này, đợi một lúc lâu cho đến khi khối thịt trong tay cũng đã nướng xong cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Quay đầu mới phát hiện Trác Ngọc vẫn ngồi trên tảng đá, miếng thịt nướng bên cạnh cũng không động tới, nó mất hứng hừ một tiếng.

Lúc này Trác Ngọc đang chìm sâu vào cơn lốc tình cảm nhớ nhung người thân quê nhà, nghe thấy tiếng hừ của Tỳ Hưu thì bị dọa sợ nhảy xuống khỏi tảng đá, vừa chạy vừa kêu: “Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi…”

Tỳ Hưu đuổi theo Trác Ngọc, một lần nữa tha cô đến bên cạnh đống lửa. Biết mình đã hù dọa Trác Ngọc, muốn an ủi Trác Ngọc đang khóc lóc rối rít, rằng mình sẽ không ăn thịt nàng.

Tiếc rằng mình không thể nói chuyện đành phải cầm miếng thịt nướng bên cạnh nhét vào miệng Trác Ngọc, hi vọng nàng có thể biết mình không có ác ý. (Vì chỗ này là suy nghĩ của nam9 nên ta sẽ để là nàng nhé )

Bị thịt nướng chặn miệng, Trác Ngọc vẫn còn nghẹn ngào, trong lòng thì lại đoán: chẳng lẽ con Tỳ Hưu này đang lấy lòng mình?

Vì không ngăn được sự hấp dẫn của thịt nướng, cô ăn thử vài miếng, phát hiện đối phương không có dấu hiệu nổi giận thì bắt đầu ăn. Càng ăn cô lại càng thấy vui mừng, liên tục cầm mấy miếng thịt nướng lớn bằng bàn tay trên tảng đá ăn.

Không ngờ con Tỳ Hưu này động tác thì thô lỗ mà nướng thịt lại ngon như vậy. Lúc này Trác Ngọc không nghĩ đến, với vóc dáng của Tỳ Hưu sao có thể xé miếng thịt nướng thành những miếng nhỏ chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng đây.

Bên kia Tỳ Hưu vừa ăn thịt nướng vừa âm thầm ảo não. Nếu như mình có thể nói chuyện thật tốt, như vậy là có thể trao đổi với giống cái nhỏ rồi, giống cái nhỏ cũng sẽ không sợ mình nữa. Nhưng cũng không sao, chỉ cần mấy ngày nữa thì mình có thể nói chuyện với giống cái nhỏ rồi. Trong mấy ngày này cứ sống chung thật tốt với giống cái nhỏ đã, bồi dưỡng tình cảm một chút. Cũng tại mình ham chơi nên đã dọa đến giống cái nhỏ, nếu không giống cái nhỏ cũng sẽ không thời thời khắc khắc phòng bị mình, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn mình.

Nhưng phụ thân cũng đã nói qua, nếu muốn giống cái nhỏ chấp nhận cầu yêu, nhất định phải kiên nhẫn, hơn nữa mặt phải dày, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được sự chấp thuận của giống cái nhỏ. Vì vậy cho dù có khó khăn nặng nề đến đâu đi nữa cũng không thể từ bỏ.

Chương 4: Giam cầm.

Từ đó về sau, mỗi ngày sớm muộn gì Tỳ Hưu cũng sẽ nướng thịt cho Trác Ngọc hai lần, thỉnh thoảng còn có thể ngậm cô đến một sơn động tương đối gần dòng suối nhỏ để uống nước, còn lại phần lớn thời gian thì Trác Ngọc bị Tỳ Hưu nhốt trong sơn động.

Không biết Tỳ Hưu tìm được ở đâu một tảng đá lớn vừa vặn có thể che lại cửa sơn động, chỉ để một khe hẹp giữa sơn động và tảng đá.

Vào lúc Tỳ Hưu đi ra ngoài, Trác Ngọc cũng đã thử đẩy khối đá kia ra, đẩy đến mức cánh tay đau nhức tảng đá cũng không di động dù chỉ một chút. Trong sơn động cũng không có dụng cụ gì khác, nơi này khép kín không khác gì dùng để bế quan.

Tỳ Hưu mấy ngày qua dường như rất bận rộn, buổi sáng ăn xong liền nhốt Trác Ngọc ở trong sơn động, gần tối mới mang con mồi trở lại, đã vậy còn rất mệt mỏi, buổi tối sau khi ăn xong liền ôm lấy Trác Ngọc đi ngủ.

Mỗi lúc như vậy, Trác Ngọc liền suy nghĩ không biết có phải Tỳ Hưu quá cô đơn hay không nên muốn bắt cô trở thành đồ chơi. Bằng không cô không thể giải thích được một dã thú bắt được con mồi vì sao không ăn vào trong bụng.

Thật ra thì Trác Ngọc đã nghĩ sai, Tỳ Hưu dĩ nhiên muốn ăn cô vào trong bụng, chẳng qua “ăn” này không phải là “ăn” kia.

Một người một thú cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Tỳ Hưu cho rằng tình cảm giữa mình và Trác Ngọc đã khá tốt.

Vào một buổi tối một ngày nào đó, nó kéo về rất nhiều trái cây, buổi tối còn nướng hai con thỏ, chính mình ăn một con, một con khác để cho Trác Ngọc. Sau khi ăn xong lại nhìn quanh một vòng thấy trong sơn động có đầy đủ thức ăn nước uống cùng hoa quả, đồ chiếu sáng cũng rất đầy đủ, vì vậy vỗ vỗ bả vai Trác Ngọc, một chân chỉ chỉ ngoài động, trong cổ họng lại phát ra âm thanh trầm thấp, đã vậy còn lè lưỡi “rửa” mặt cho Trác Ngọc. Vẻ mặt mong đợi nhìn Trác Ngọc, hy vọng Trác Ngọc có thể bày tỏ điều gì đó.

Đợi trong chốc lát thấy Trác Ngọc không có biểu hiện như mình mong đợi, giống cái nhỏ quả nhiên vẫn chưa thân cận đủ với mình, nhưng mình không thể đợi thêm nữa.

Tỳ Hưu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi sơn động, đem tảng đá che lại cửa động sau đó lưu luyến rời đi.

Thật ra thì Trác Ngọc đã sớm có thói quen thỉnh thoảng Tỳ Hưu sẽ vỗ bả vai mình, dùng lưỡi rửa mặt cho mình cho nên mới nãy cũng không chú ý. Đợi đến khi Tỳ Hưu dùng tảng đá che lại cửa động cô mới phản ứng được.

Cô chạy đến cửa đá gọi to muốn Tỳ Hưu trở lại. Thường ngày vào lúc này nó đều ôm mình nghỉ ngơi, chẳng lẽ nó không cần mình nữa? Vậy nó có thể ăn mình nha, chẳng lẽ nó không nỡ ra tay nên để mình đói chết, sau đó mới ăn mình?

Trác Ngọc nghĩ mãi không ra. Nhưng cô có cảm giác mình đã bị vất bỏ rồi. Cô biết tại đây mình đã có thói quen lệ thuộc vào Tỳ Hưu, vốn Tỳ Hưu đã làm cô bình tĩnh một chút, thì hành động khác thường của nó vào hôm nay lại làm cô sợ hãi lo lắng không thôi.

Chương 5: Biến thân.

P/s: Vì chương này nam9 biến thân rồi nên mình thay đổi cách gọi từ “nó” thành “hắn” nhé

Tỳ Hưu vừa rời đi thì đã là ba ngày, thì ra trong ba ngày này hắn ấn mình ở trong một huyệt động không cao không thấp chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời, đó chính là – biến thân. Chỉ cần nó biến thân thành công là có thể theo đuổi giống cái nhỏ mà mình yêu thích, cùng cô trải qua cuộc sống sau này.

Thật ra thì Tỳ Hưu thuộc tộc nhân thú. Tộc nhân thú ở đại lục này là sinh vật cao cấp nhất (trừ Trác Ngọc), số lượng cũng không nhiều, hình thái biến đổi cũng không giống nhau. Trong cuộc đời bọn họ khoảng 30 tuổi vẫn trong thời kỳ ấu niên, một năm sau thì phải trải qua quá trình biến thân này. Sau khi biến thân bọn họ mới có tư cách theo đuổi giống cái kết thành bạn đời. (cái chỗ ấu niên mình cũng k biết để như nào thì thích hợp, mình định để là đứa trẻ nhưng thấy k hợp vì đây là thời kỳ viễn cổ nên mình muốn để ấu niên cho có k khí cổ xưa, ai có ý kiến thích hợp hơn thì nói vs mình nhé )

Có điều giống đực biến thân cần ba ngày ba đêm, thời gian hơi dài. Đồng thời trong quá trình biến thân xương cốt toàn thân trở nên đau nhức. Mà giống cái qua giai đoạn ấu niên, thời gian biến thân cũng chỉ cần một ngày, hơn nữa không cần chịu quá nhiều khổ sở.

Giống cái vào thời thơ ấu không dễ sống vì vậy số lượng biến thân thành công cùng ít. Vì vậy khi Tỳ Hưu nhìn thấy Trác Ngọc thì mừng như điên, rốt cuộc lại để cho hắn nhìn thấy một giống cái khả ái có thể biến thân thành công, sao hắn có thể bỏ qua được?

Cho dù là hắn đang trong giai đoạn biến thân hắn cũng nhốt Trác Ngọc trong sơn động không để cho nàng đi loạn, không để cho người thú khác có cơ hội đến gần Trác Ngọc, để lại đầy đủ thức ăn thì rời đi.

— —

Trác Ngọc biết cho dù mình có gào thét như nào thì Tỳ Hưu cũng sẽ không quay lại, vì vậy cô chỉ có thể lẳng lặng dựa vào cửa đá, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm một góc sơn động. Đói thì ăn ít đồ, cô cũng không biết mình phải làm gì. Trong sơn động trừ thức ăn thì cũng chỉ có một miếng da thú lớn để nghỉ ngơi, không có một dụng cụ gì để cô có thể di chuyển hoặc là đập vỡ tảng đá che cửa động.

Đợi đến khi ăn hết thức ăn, cô cũng không còn gì để duy trì sự sống. Hiện tại cô chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối mình chưa được buông thả bản thân, chưa kịp hưởng thụ quãng thời gian tốt đẹp, cũng không hiếu thuận với cha mẹ thật tốt. Trước kia cảm thấy vẫn còn nhiều thời gian, nên một việc cũng chưa làm được. Không biết ba mẹ sau khi biết cô mất tích thì có bao nhiêu đau lòng.

Thật ra thì vẫn có chút không cam tâm, tốt nghiệp viện y học hàng đầu, tiền đồ vô lượng, có một bạn trai dịu dàng săn sóc, hôm nay thì hai bàn tay trắng, hơn nữa lúc nào cũng có thể bỏ mạng tại đây, nghĩ vậy Trác Ngọc rốt cuộc khó kìm được phẫn hận.

Trên vách đá trong sơn động là một loại nấm được Tỳ Hưu tìm về giống như loại nấm mà trước kia Trác Ngọc hay mua, loại nấm này giống như một loại rêu có thể dính chặt vào thạch bích phát ra ánh sáng màu vàng chiếu sáng cả sơn động, chiếu cả vào thân hình nhỏ bé đang co rúc vào nhau của Trác Ngọc. Ảnh ngược chiếu trên vách động khẽ chập chờn khiến sơn động trống rỗng càng thêm âm u tĩnh mịch.

Chương 6: Nam nhân.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt Trác Ngọc làm cô chói mắt. Một tay Trác Ngọc che trên đầu, một lúc lâu sau mới dụi mắt ngồi dậy. Cô nhớ rõ hôm qua mình dựa trên cửa đá, sao giờ mở mắt lại thấy mình nằm trên da thú.

Cô nhìn quanh sơn động một vòng phát hiện thức ăn trong động cũng bị mất, ngay cả loại nấm trên vách đá cũng không thấy, ngay lập tức Trác Ngọc nghĩ chẳng lẽ có người đến lấy trộm?

Cô quay đầu về phía cửa động, ánh mặt trời từ ngoài động chiếu vào đặc biệt ấm áp. Ngay cả cửa đá cũng không bỏ qua ư?

Trác Ngọc cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài động, không dám tin nháy mắt mấy cái, lại nhéo nhéo cánh tay mình xác nhận mình không nằm mơ. Cô cư nhiên lại thấy người, là một người sống sờ sờ đó!!

Không kịp nghĩ nhiều cô chạy về phía người đàn ông ở cạnh đống thịt nướng, bắt lấy hắn liền hỏi: “Anh có biết đây là nơi nào không?”

“Anh có biết làm sao có thể trở về Thế kỷ 21 không?”

“Anh có biết Trung Quốc ở hướng nào không?”

“…..”

Trác Ngọc liên thanh hỏi rất nhiều vấn đề lại phát hiện người đàn ông bị cô bắt được không có phản ứng, vì vậy cô liền đổi thành tiếng Anh hỏi: “Hello, my name is Trác Ngọc, I come from China. What’s your name?”

Cô lắc lắc tay của người đàn ông, lại lắc lắc hai tay trước mắt hắn, bất ngờ chống lại một đôi mắt màu vàng. Lúc này cô mới chú ý đến người đàn ông trước mắt trần trụi, toàn thân cao thấp không có mảnh vải che đậy.

“A….!!”

Trác Ngọc sợ đến mức muốn chạy về sơn động lại bị người đàn ông ở phía sau xách lên đặt cô đến bên cạnh đống lửa.

Giờ phút này đập vào mắt Trác Ngọc là một người đàn ông chí dương chí cương hoàn toàn trần truồng. Làn da màu đồng khỏe mạnh, chân tay cường tráng với tỷ lệ hoàn mỹ, cơ bụng phân rõ từng múi, mỗi một múi hiện lên cũng lộ ra sức mạnh cùng khí phách dương cương. Gương mặt khôi ngô tuấn tú lại mang theo nét hồn nhiên, sống mũi cao thẳng kiên định như được điêu khắc từ bàn tay của Thần, đôi mắt màu vàng có chút mờ mịt nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc liếc mắt nhìn chiều cao của hắn, ước chừng hai thước, cô phải ngước cổ lên mới có thể thấy được mặt hắn.

Thật vất vả mới gặp được một người sống, Trác Ngọc có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng việc cấp bách hiện tại là để cho người đàn ông này tìm thứ gì đó che lại bộ vị quan trọng đã: “Cái đó…anh có thể mặc quần áo vào hay không?”

Người đàn ông vẫn bất động như cũ, cô bỗng nhớ tới người đàn ông này không hiểu tiếng Hán và tiếng Anh. Tiếc rằng Trác Ngọc cũng không biết ngôn ngữ khác, cũng không biết người đàn ông này nói tiếng gì nên chỉ có thể cởi chiếc áo khoác trên người mình xuống, nhắm mắt chạy đến sau lưng hắn, dùng áo vây quanh eo ếch của hắn.

Người đàn ông kéo Trác Ngọc đến ngồi chung một tảng đá với mình, lấy một khối thịt nướng đưa tới trước mặt Trác Ngọc, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Nàng nhất định đã đói bụng rồi, nhanh ăn đi, rất ngon.”

Trác Ngọc không thể tin vào tai mình, cô lại nghe thấy người đàn ông này dùng tiếng Hán nói chuyện với cô? Cô đột nhiên cảm thấy tức giận, người đàn ông này rõ ràng có thể nghe hiểu cô nói gì, vậy mà giả bộ ngu ngốc, không để ý tới cô, mặc cho cô giống như người điên nói chuyện một mình.

Cô ném khối thịt nướng đặt ở cạnh mình, chỉ vào người đàn ông đang có vẻ mặt vô tội: “Anh rõ ràng nói được, cũng nghe hiểu lời nói của tôi, tại sao vừa rồi giả bộ ngu không trả lời tôi, trêu đùa tôi rất vui sao?”

Người đàn ông thấy Trác Ngọc tức giận thì trở nên khẩn trương. Hắn không ngờ mình trầm mặc lại làm cho giống cái nhỏ tức giận, hắn vừa định nói xin lỗi với Trác Ngọc thì lại bị cắt đứt.

“Một mình tôi ở nơi kỳ quái này, còn bị một dã thú bắt được, mỗi ngày đều cảm thấy run sợ đến sắp phát điên rồi. Thật vất vả anh mới xuất hiện, nhưng tại sao cả anh cũng trêu cợt tôi. Ông trời trêu cợt tôi, tôi không kháng cự được, tại sao cả anh cũng muốn bắt nạt tôi, tôi dễ bắt nạt như vậy sao?”

Trác Ngọc vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi một đống lớn, thấy nam nhân đang đi về phía mình lập tức quát: “Anh đừng tới đây!!!”

Lúc này Trác Ngọc gần như là cuồng loạn, bất cứ hành động nào của nam nhân này đều bị cô cho rằng có ác ý.

Người đàn ông không dám tiến lên chỉ biết nhìn bộ dáng khóc lóc nức nở của Trác Ngọc, trong lòng cũng rất khổ sở chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí nói: “Giống cái nhỏ, nàng không cần đau lòng, có được hay không? Ta sai rồi, ta không nên trêu cợt nàng, nếu không nàng qua đây đánh ta đi.”

Không ngờ Trác Ngọc lại chạy tới đánh hắn thật, cô cũng không sợ nam nhân này sẽ tức giận mà tổn thương mình. Cũng may da hắn dầy, quả đấm của Trác Ngọc đánh vào người hắn chỉ như gãi ngứa.

“Giống cái nhỏ, ta là Địch Á, nàng không nhận ra ta sao?”

Nghe được lời hắn, Trác Ngọc dừng động tác lại cũng không khóc thút thít nữa, chỉ là giọng nói còn chút nghẹn ngào: “Ai…ai biết anh, tôi cho đến bây giờ cũng không biết ai là Địch Á.”

Địch Á nghe cô nói như vậy thì trở nên gấp gáp. Sao giống cái nhỏ lại không biết mình, rõ ràng ở lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả mùi của hắn cũng không nhớ? Người thú đối với mùi hương không phải rất nhạy cảm sao?

Hắn lại không biết Trác Ngọc không phải sinh vật như hắn. Hắn thấp thỏm nhìn Trác Ngọc: “Nàng không nhớ ta sao, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, mấy ngày trước vẫn ở cùng nhau mà?

Mấy ngày trước? Trác Ngọc nhớ mấy ngày trước rõ ràng cô ở cùng một con Tỳ Hưu, chẳng lẽ hắn là con Tỳ Hưu kia?

Cô nhìn từ trên xuống dưới dò xét hắn một lượt.

“Anh là con Tỳ Hưu kia? Sao có thể? Điều này là không thể, trên đời sao có thể tồn tại sinh vật một chốc là dã thú một chốc là người. Nhất định anh đang nói đùa, có đúng hay không? Chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.”

“Tỳ Hưu là gì, ta không biết. Nhưng trước khi biến thân ta chính là người ở cùng nàng, sinh hoạt cùng nàng. Mỗi ngày ta đều nướng thịt, còn hái trái cây cho nàng ăn.”

“Biến thân, anh biến thân? Anh cho rằng anh là Tôn Ngộ Không à?”

Thấy Trác Ngọc không tin, Địch Á quyết định biến trở về dạng thú cho cô nghiệm chứng.

Ánh sáng vàng nhạt lóe lên trước mắt Trác Ngọc, trước mắt cô hiện tại là con Tỳ Hưu trước kia vẫn liếm má cô, vỗ bả vai cô, nướng thịt cho cô ăn. Chớp mắt một cái Tỳ Hưu lại biến thành nam nhân trần truồng. Trác Ngọc trơ mắt nhìn hắn từ thú biến thành người đổi tới đổi lui nhiều lần, ánh mắt trở nên ngây ngốc, trong miệng nỉ non không dứt: “Điều này sao có thể, sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?”

Địch Á nhìn gương mặt kinh hoảng của Trác Ngọc, trong lòng cảm thấy khó chịu. Phụ thân đã nói qua với mình, giống cái là khó có được, gặp được giống cái mà mình thích càng không có nhiều. Có rất nhiều người thú cả đời chấp nhận chỉ có một giống cái cùng nhau hưởng thụ cuộc sống và có đời sau đầy đàn. Mình tại sao lại vô dụng như vậy luôn chọc giống cái nhỏ tức giận và đau lòng. Nếu giống cái nhỏ không muốn tiếp nhận mình thì nên làm như nào?

Lâm vào trong suy nghĩ của mình, Trác Ngọc dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Địch Á. Nếu để cho cô biết tên người thú này còn nghĩ đến về sau sống cùng cô, thậm chí muốn trở thành bạn đời của cô, sinh con cùng cô, cô không điên mới lạ.

Địch Á tiến lên trước ôm Trác Ngọc đến ngồi bên cạnh đống lửa, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Trác Ngọc, lè lưỡi liếm mặt của cô, vụng về an ủi cô.

Trác Ngọc bị động tác của Địch Á làm kinh động, đại não bắt đầu nhanh chóng chuyển động. Nếu mình có thể đến đại lục cổ quái này, như vậy gặp được dã thú có thể biến thành người cũng không phải chuyện lạ. Ngươi đàn ông tên Địch Á này dường như rất thích mình, mình cần gì bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Chương 7: Thám hiểm rừng rậm.

Nhìn Trác Ngọc ngoan ngoãn ngồi bên mình ăn thịt nướng, Địch Á thở phào nhẹ nhõm. Giống cái nhỏ như vậy là tha thứ cho mình đi, nghĩ vậy hắn cầm một miếng thịt nướng lên ăn.

Sau khi ăn xong điểm tâm hai người lại nói chuyện một lúc. Trác Ngọc từ hắn biết được chỗ mình đang ở có tên là Mê Huyễn đại lục, giống như loài người thì ở đại lục này người thú là sinh vật cao cấp nhất.

Có người thú ở chung, cũng có người thú sống một mình. Sống một mình đa số là người thú giống đực đi ra ngoài rèn luyện. Người thú giống đực vào hai năm cuối thời kỳ ấu niên, cũng chính là lúc 28 tuổi sẽ phải rời khỏi bộ lạc đi ra ngoài rèn luyện, cho đến khi biến thân thành công, tiến vào thời kỳ trưởng thành sau hai năm mới được phép trở về bộ lạc. Giống cái thì không cần rèn luyện như giống đực.

Trác Ngọc đã hỏi Địch Á có biết Trung Quốc ở địa cầu hay không thì bị đả kích bởi động tác lắc đầu của hắn. Cho dù cô chán nản như nào thì trước mắt cũng chỉ có thể sống ở nơi này, nguyện vọng về nhà chỉ có thể tạm thời gác lại.

Vì để phân tán sự chú ý của mình, Trác Ngọc bảo Địch Á đưa mình tiến vào rừng rậm xem xét một chút. Nếu như muốn sinh tồn ở đây thì cô phải quen thuộc hoàn cảnh nơi này, phải học cách kiếm ăn, bằng không ngày ngày ăn thịt nướng của Địch Á thì vào một ngày nào đó cô chỉ cần nghe thấy hai từ “thịt nướng” mặt sẽ biến sắc.

Thật ra thì Địch Á không muốn đưa Trác Ngọc vào trong rừng rậm. Dù sao trong rừng rậm có nhiều mãnh thú có thể làm nàng bị thương, hơn nữa nếu bị giống đực khác đang rèn luyện bên ngoài thấy giống cái nhỏ, sinh lòng yêu thích nàng thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

“Địch Á, anh là tốt nhất, mang tôi đi xem một chút nha, tôi còn chưa thấy tư thế oai hùng của anh khi săn thú, nhất định sẽ rất đẹp trai.”

Nghe thấy Trác Ngọc khen mình, Địch Á không che dấu được vẻ mặt hài lòng. Hắn suy nghĩ một chút thấy chung quanh đây dường như cũng không có nhiều mãnh thú hung hãn liền lôi kéo Trác Ngọc đi vào trong rừng.

Cảnh sắc ở đây cùng với cảnh sắc khi cô vừa tới đại lục này cũng không khác biệt lắm. Trác Ngọc có thể nhìn thấy đại thụ cao ngất trời không biết là cây gì, có nơi còn có những bụi cây có gai mọc ra ở trong bùn lầy. Cũng may cô mặc quần dài, mặc dù bị những cái gai sắc bén của bụi cây đâm vào nhưng cũng không đến mức làm bị thương chân của cô.

Cầm trong tay nhánh cây mà Địch Á đưa cho, cô có thể dễ dàng vạch những chạc cây xù xì dày đặc kia ra. Những chạc cây kia có những chiếc lá màu xanh to lớn, phía trên còn có những con côn trùng mà cô không biết tên.

Địch Á vừa đi vừa giới thiệu về bộ lạc của mình với Trác Ngọc, nói bộ lạc của mình có bao nhiêu tốt, hi vọng có thể mang lại hảo cảm cho Trác Ngọc.

Nhưng hắn lại không biết Trác Ngọc muốn biết một ít loại cây cỏ, quan trọng nhất là những cây nào có thể ăn cây nào không thể ăn.

“Trong bộ lạc có rất nhiều người, họ đều rất tốt, sẽ chơi đùa chuyện trò cùng nàng. Ta đảm bảo nàng nhất định sẽ thích nơi đó.”

Đây coi như là dụ dỗ ư?

Dọc theo đường đi Địch Á nói không biết bao nhiêu lần về bộ lạc của mình tốt như thế nào. Nhiều lần Trác Ngọc coi như không nghe thấy, trong lòng cũng đang thầm nói dù muốn đi thì cũng phải hai năm sau mới đi được a. Hai năm sau nói không chừng tôi đã sớm về nhà rồi, ai còn muốn chơi cùng với anh.

Trác Ngọc cũng đã hỏi Địch Á vì sao sau khi biến thân hai năm mới có thể trở về bộ lạc, Địch Á nói sau khi biến thân thân thể sẽ còn có chút không ổn định. Vì để không làm tộc nhân bị thương chỉ có thể đợi thân thể trở về trạng thái bình thường mới có thể quay về. Chỉ là dù thế nào thì Địch Á cũng không chịu nói sẽ có nguy hiểm gì.

Địch Á nói xong thì phát hiện không thấy âm thanh của người bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Trác Ngọc đang ngửa đầu nhìn trái cây trên cây liền chạy chậm trở lại: “Giống cái nhỏ, nàng muốn ăn trái cây này ư, chờ đó, ta sẽ đi hái cho nàng.”

“Tôi không…”

Trác Ngọc còn chưa nói xong đã thấy Địch Á leo thật nhanh lên cây. Thật ra thì Trác Ngọc lo Địch Á sẽ không trèo cao được như vậy, dù sao thì trái cây cũng ở trên cây cao mười mấy mét.

Nhưng sau khi chứng kiến Địch Á leo lên thì cô ngoan ngoãn im lặng. Được rồi, là do cô đã đánh giá quá thấp năng lực của người thú.

Địch Á ở trên tàng cây lật qua lật lại xâu trái cây này, lại nhìn nhìn xâu trái cây khác, chọn tới chọn lui hái được mấy xâu liền trượt xuống, nâng niu trong lòng bàn tay đưa cho Trác Ngọc.

“Giống cái nhỏ, mau nếm thử, trái cây này rất nhiều nước, rất ngon.”

Nghe nói như thế, vốn là Trác Ngọc đang đưa tay ra trong phút chốc liền dừng lại, trên đầu hiện ra không ít vạch đen.

Giống cái nhỏ, tại sao nghe lại kỳ cục như vậy, giống như mình và quái vật này không có gì khác nhau. Lúc trước Địch Á cứ gọi mình như vậy, tâm tư hỗn loạn nên cũng không để ý, hiện tại không thể để Địch Á gọi mình như vậy được.

“Về sau anh gọi tôi là Trác Ngọc hoặc Tiểu Ngọc là được, ngàn vạn lần không được gọi tôi là giống cái nhỏ.”

Lời nói của Trác Ngọc khiến Địch Á vui vẻ không dứt, Ngọc Nhi quả nhiên ưa thích mình.

Có điều Trác Ngọc

không biết, ở Mê Huyễn đại lục có một phong tục, khi nam thú nhân theo đuổi giống cái mà mình thích, mặc kệ giống cái đã thân quen giống đực hay chưa, chỉ khi giống cái nghiêm túc nói cho giống đực biết tên họ của mình mới có nghĩa là giống cái đã tiếp nhận giống đực.

Hiện tại trái cây mà Trác Ngọc đang cầm trong tay là một loại quả có vỏ màu trắng. Cô vốn cho rằng nó chỉ to bằng nắm đấm, nhưng có thể là do khoảng cách nên mới thấy như vậy. Đợi đến khi cô cầm trên tay mới phát hiện lại có quả lớn như vậy. Một cành có năm sáu quả, vỏ trái cây màu t

trắng giòn non xếp thành một hàng, nhìn qua thì thấy rất là mọng nước.

Địch Á dùng ngón tay vạch hai đường trên vỏ trái cây dễ dàng tách chúng ra, ý bảo Trác Ngọc nếm thử một chút. Trác Ngọc có chút ngạc nhiên liếm liếm phần quả bị tách ra, hơi có mùi, nước rất nhiều, vị giống như quả lê, sau đó thì cô ăn ngấu nghiến, quả nhiên là vị của quả lê. Cô thấy ngoại hình lại khác xa liền thuận miệng hỏi Địch Á:

“Quả này gọi là gì?”

Địch Á đang hưởng thụ trái cây mà mình vừa mới hái xuống, nghe được câu hỏi của Trác Ngọc thì vừa ăn vừa nói: “Trong bộ lạc ta chưa từng thấy loại quả này, ở đây ta mới thấy, không ai biết tên. Ngọc Nhi, nàng biết sao?”

Trác Ngọc nghe cách gọi mới này, trong lòng liền 囧, bọn họ thân mật đến mức độ này rồi ư, bạn trai cô cũng không gọi cô thân mật như vậy. Cô muốn Địch Á đổi cách gọi khác, nhưng lại sợ hắn gọi ra cái tên kinh người hơn, vẫn là thôi đi.

Sợ mình dạo chơi ở nơi này một thời gian thấy nhiều đồ mà mình chưa biết sẽ bị lẫn lộn, Trác Ngọc liền gọi loại quả nhiều nước này là quả lê. Sau đó lại nói cho Địch Á biết, Địch Á híp đôi mắt màu vàng lại, gật đầu một cái ý bảo đã biết. Trong miệng vừa ăn vừa không quên khích lệ Trác Ngọc.

“Ngọc Nhi thật thông minh, sao ta lại không biết cơ chứ?”

Trác Ngọc nhìn hai mắt lấp lánh hàm chứa ý sùng bái của Địch Á, khóe miệng co rút một cái. Không phải chỉ là một cái tên sao, có cần khoa trương như vậy không, nhưng vẻ mặt kia quả thật là đáng yêu.

Thực ra cô không biết, đây là do cha của Địch Á dạy hắn, đối với giống cái mà mình yêu thích không nên keo kiệt lời ca ngợi.

Hai người một đường vừa đi vừa ngừng, trừ quả lê mới thấy lúc đầu ra thì Địch Á cũng hái được mấy loại trái cây khác cho cô, nào đỏ nào xanh, nhưng không phải quả nào hắn cũng hái cho Trác Ngọc ăn. Dường như là hắn có lựa chọn, có lần Trác Ngọc thấy trái cây có vẻ hơi đặc biệt muốn chạm vào thì Địch Á lại ngăn cô lại, nói rằng những trái đó có độc hoặc đắng chát, mà những quả Địch Á hái cho cô đều là những loại quả không có độc có thể ăn.

Có loại trái cây giống như ở địa cầu, như cây vải, cây quýt. Không ngờ đại lục này lại tốt như vậy, những trái cây này trên địa cầu vốn thuộc về những mùa khác nhau, ở đại lục này lại có thể sinh trưởng cùng lúc khiến Trác Ngọc phải cảm thán tạo hóa thật thần kỳ.Nhìn Trác Ngọc ngoan ngoãn ngồi bên mình ăn thịt nướng, Địch Á thở phào nhẹ nhõm. Giống cái nhỏ như vậy là tha thứ cho mình đi, nghĩ vậy hắn cầm một miếng thịt nướng lên ăn.

Sau khi ăn xong điểm tâm hai người lại nói chuyện một lúc. Trác Ngọc từ hắn biết được chỗ mình đang ở có tên là Mê Huyễn đại lục, giống như loài người thì ở đại lục này người thú là sinh vật cao cấp nhất.

Có người thú ở chung, cũng có người thú sống một mình. Sống một mình đa số là người thú giống đực đi ra ngoài rèn luyện. Người thú giống đực vào hai năm cuối thời kỳ ấu niên, cũng chính là lúc 28 tuổi sẽ phải rời khỏi bộ lạc đi ra ngoài rèn luyện, cho đến khi biến thân thành công, tiến vào thời kỳ trưởng thành sau hai năm mới được phép trở về bộ lạc. Giống cái thì không cần rèn luyện như giống đực.

Trác Ngọc đã hỏi Địch Á có biết Trung Quốc ở địa cầu hay không thì bị đả kích bởi động tác lắc đầu của hắn. Cho dù cô chán nản như nào thì trước mắt cũng chỉ có thể sống ở nơi này, nguyện vọng về nhà chỉ có thể tạm thời gác lại.

Vì để phân tán sự chú ý của mình, Trác Ngọc bảo Địch Á đưa mình tiến vào rừng rậm xem xét một chút. Nếu như muốn sinh tồn ở đây thì cô phải quen thuộc hoàn cảnh nơi này, phải học cách kiếm ăn, bằng không ngày ngày ăn thịt nướng của Địch Á thì vào một ngày nào đó cô chỉ cần nghe thấy hai từ “thịt nướng” mặt sẽ biến sắc.

Thật ra thì Địch Á không muốn đưa Trác Ngọc vào trong rừng rậm. Dù sao trong rừng rậm có nhiều mãnh thú có thể làm nàng bị thương, hơn nữa nếu bị giống đực khác đang rèn luyện bên ngoài thấy giống cái nhỏ, sinh lòng yêu thích nàng thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

“Địch Á, anh là tốt nhất, mang tôi đi xem một chút nha, tôi còn chưa thấy tư thế oai hùng của anh khi săn thú, nhất định sẽ rất đẹp trai.”

Nghe thấy Trác Ngọc khen mình, Địch Á không che dấu được vẻ mặt hài lòng. Hắn suy nghĩ một chút thấy chung quanh đây dường như cũng không có nhiều mãnh thú hung hãn liền lôi kéo Trác Ngọc đi vào trong rừng.

Cảnh sắc ở đây cùng với cảnh sắc khi cô vừa tới đại lục này cũng không khác biệt lắm. Trác Ngọc có thể nhìn thấy đại thụ cao ngất trời không biết là cây gì, có nơi còn có những bụi cây có gai mọc ra ở trong bùn lầy. Cũng may cô mặc quần dài, mặc dù bị những cái gai sắc bén của bụi cây đâm vào nhưng cũng không đến mức làm bị thương chân của cô.

Cầm trong tay nhánh cây mà Địch Á đưa cho, cô có thể dễ dàng vạch những chạc cây xù xì dày đặc kia ra. Những chạc cây kia có những chiếc lá màu xanh to lớn, phía trên còn có những con côn trùng mà cô không biết tên.

Địch Á vừa đi vừa giới thiệu về bộ lạc của mình với Trác Ngọc, nói bộ lạc của mình có bao nhiêu tốt, hi vọng có thể mang lại hảo cảm cho Trác Ngọc.

Nhưng hắn lại không biết Trác Ngọc muốn biết một ít loại cây cỏ, quan trọng nhất là những cây nào có thể ăn cây nào không thể ăn.

“Trong bộ lạc có rất nhiều người, họ đều rất tốt, sẽ chơi đùa chuyện trò cùng nàng. Ta đảm bảo nàng nhất định sẽ thích nơi đó.”

Đây coi như là dụ dỗ ư?

Dọc theo đường đi Địch Á nói không biết bao nhiêu lần về bộ lạc của mình tốt như thế nào. Nhiều lần Trác Ngọc coi như không nghe thấy, trong lòng cũng đang thầm nói dù muốn đi thì cũng phải hai năm sau mới đi được a. Hai năm sau nói không chừng tôi đã sớm về nhà rồi, ai còn muốn chơi cùng với anh.

Trác Ngọc cũng đã hỏi Địch Á vì sao sau khi biến thân hai năm mới có thể trở về bộ lạc, Địch Á nói sau khi biến thân thân thể sẽ còn có chút không ổn định. Vì để không làm tộc nhân bị thương chỉ có thể đợi thân thể trở về trạng thái bình thường mới có thể quay về. Chỉ là dù thế nào thì Địch Á cũng không chịu nói sẽ có nguy hiểm gì.

Địch Á nói xong thì phát hiện không thấy âm thanh của người bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Trác Ngọc đang ngửa đầu nhìn trái cây trên cây liền chạy chậm trở lại: “Giống cái nhỏ, nàng muốn ăn trái cây này ư, chờ đó, ta sẽ đi hái cho nàng.”

“Tôi không…”

Trác Ngọc còn chưa nói xong đã thấy Địch Á leo thật nhanh lên cây. Thật ra thì Trác Ngọc lo Địch Á sẽ không trèo cao được như vậy, dù sao thì trái cây cũng ở trên cây cao mười mấy mét.

Nhưng sau khi chứng kiến Địch Á leo lên thì cô ngoan ngoãn im lặng. Được rồi, là do cô đã đánh giá quá thấp năng lực của người thú.

Địch Á ở trên tàng cây lật qua lật lại xâu trái cây này, lại nhìn nhìn xâu trái cây khác, chọn tới chọn lui hái được mấy xâu liền trượt xuống, nâng niu trong lòng bàn tay đưa cho Trác Ngọc.

“Giống cái nhỏ, mau nếm thử, trái cây này rất nhiều nước, rất ngon.”

Nghe nói như thế, vốn là Trác Ngọc đang đưa tay ra trong phút chốc liền dừng lại, trên đầu hiện ra không ít vạch đen.

Giống cái nhỏ, tại sao nghe lại kỳ cục như vậy, giống như mình và quái vật này không có gì khác nhau. Lúc trước Địch Á cứ gọi mình như vậy, tâm tư hỗn loạn nên cũng không để ý, hiện tại không thể để Địch Á gọi mình như vậy được.

“Về sau anh gọi tôi là Trác Ngọc hoặc Tiểu Ngọc là được, ngàn vạn lần không được gọi tôi là giống cái nhỏ.”

Lời nói của Trác Ngọc khiến Địch Á vui vẻ không dứt, Ngọc Nhi quả nhiên ưa thích mình.

Có điều Trác Ngọc không biết, ở Mê Huyễn đại lục có một phong tục, khi nam thú nhân theo đuổi giống cái mà mình thích, mặc kệ giống cái đã thân quen giống đực hay chưa, chỉ khi giống cái nghiêm túc nói cho giống đực biết tên họ của mình mới có nghĩa là giống cái đã tiếp nhận giống đực.

Hiện tại trái cây mà Trác Ngọc đang cầm trong tay là một loại quả có vỏ màu trắng. Cô vốn cho rằng nó chỉ to bằng nắm đấm, nhưng có thể là do khoảng cách nên mới thấy như vậy. Đợi đến khi cô cầm trên tay mới phát hiện lại có quả lớn như vậy. Một cành có năm sáu quả, vỏ trái cây màu trắng giòn non xếp thành một hàng, nhìn qua thì thấy rất là mọng nước.

Địch Á dùng ngón tay vạch hai đường trên vỏ trái cây dễ dàng tách chúng ra, ý bảo Trác Ngọc nếm thử một chút. Trác Ngọc có chút ngạc nhiên liếm liếm phần quả bị tách ra, hơi có mùi, nước rất nhiều, vị giống như quả lê, sau đó thì cô ăn ngấu nghiến, quả nhiên là vị của quả lê. Cô thấy ngoại hình lại khác xa liền thuận miệng hỏi Địch Á:

“Quả này gọi là gì?”

Địch Á đang hưởng thụ trái cây mà mình vừa mới hái xuống, nghe được câu hỏi của Trác Ngọc thì vừa ăn vừa nói: “Trong bộ lạc ta chưa từng thấy loại quả này, ở đây ta mới thấy, không ai biết tên. Ngọc Nhi, nàng biết sao?”

Trác Ngọc nghe cách gọi mới này, trong lòng liền 囧, bọn họ thân mật đến mức độ này rồi ư, bạn trai cô cũng không gọi cô thân mật như vậy. Cô muốn Địch Á đổi cách gọi khác, nhưng lại sợ hắn gọi ra cái tên kinh người hơn, vẫn là thôi đi.

Sợ mình dạo chơi ở nơi này một thời gian thấy nhiều đồ mà mình chưa biết sẽ bị lẫn lộn, Trác Ngọc liền gọi loại quả nhiều nước này là quả lê. Sau đó lại nói cho Địch Á biết, Địch Á híp đôi mắt màu vàng lại, gật đầu một cái ý bảo đã biết. Trong miệng vừa ăn vừa không quên khích lệ Trác Ngọc.

“Ngọc Nhi thật thông minh, sao ta lại không biết cơ chứ?”

Trác Ngọc nhìn hai mắt lấp lánh hàm chứa ý sùng bái của Địch Á, khóe miệng co rút một cái. Không phải chỉ là một cái tên sao, có cần khoa trương như vậy không, nhưng vẻ mặt kia quả thật là đáng yêu.

Thực ra cô không biết, đây là do cha của Địch Á dạy hắn, đối với giống cái mà mình yêu thích không nên keo kiệt lời ca ngợi.

Hai người một đường vừa đi vừa ngừng, trừ quả lê mới thấy lúc đầu ra thì Địch Á cũng hái được mấy loại trái cây khác cho cô, nào đỏ nào xanh, nhưng không phải quả nào hắn cũng hái cho Trác Ngọc ăn. Dường như là hắn có lựa chọn, có lần Trác Ngọc thấy trái cây có vẻ hơi đặc biệt muốn chạm vào thì Địch Á lại ngăn cô lại, nói rằng những trái đó có độc hoặc đắng chát, mà những quả Địch Á hái cho cô đều là những loại quả không có độc có thể ăn.

Có loại trái cây giống như ở địa cầu, như cây vải, cây quýt. Không ngờ đại lục này lại tốt như vậy, những trái cây này trên địa cầu vốn thuộc về những mùa khác nhau, ở đại lục này lại có thể sinh trưởng cùng lúc khiến Trác Ngọc phải cảm thán tạo hóa thật thần kỳ.
Chương 8: Váy da hươu quyến rũ.

Điều quan trọng hiện tại là làm quần áo. Quần áo Trác Ngọc trải qua mấy ngày nay đã bị rách hết không mặc được nữa, ngay cả chiếc áo khoác nhỏ cho Địch Á cũng đã thê thảm đến không nỡ nhìn, chỉ có thể miễn cưỡng che được cảnh xuân ở nửa người dưới.

Nếu như không nghĩ được biện pháp đoán chừng về sau sẽ phải trần truồng rồi. Hơn nữa cô cũng không thể chịu được cảnh tượng Địch Á trong hình người trần truồng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô a.

Trừ cái đó ra cô còn cần giày, giày thể thao dưới chân cũng sắp hỏng, nếu như không có vài đôi để đi đường dài cô cũng chỉ có thể chịu đựng khộng đi đôi giày này nữa, nhưng như vậy cô lại không thể đi lại trong rừng rậm, cũng không thể để Địch Á lúc nào cũng cõng cô.

Gần tối lúc trở về sơn động, Địch Á săn được một con hươu cao cổ, lại hái thêm mấy loại trái cây mà ban ngày Trác Ngọc đã ăn.

Móng tay của Địch Á có thể tự động thu vào duỗi ra, khi xử lý con hươu cao cổ thì duỗi móng ra vung lên vài cái đã dễ dàng lột được da hươu ra, tay không xé hươu cao cổ thành mấy khối thịt lớn.

Thật ra Địch Á thích trực tiếp nuốt con mồi vào bụng hơn, nhưng qua một thời gian ở chung với Trác Ngọc, biết được cô thích ăn thịt nướng nên mặc dù khó có lửa, nhưng vì Trác Ngọc ăn rất vui vẻ nên mỗi lần hắn đều dùng toàn lực để tìm đá đánh lửa. Mặc dù mệt nhưng vẫn rất vui, dù sao chăm sóc giống cái là trách nhiệm của giống đực, hơn nữa sau này Ngọc Nhi còn là bạn đời của hắn nên hắn lại càng muốn chăm sóc cô thật tốt.

Trác Ngọc thấy Địch Á ném da hươu ở một góc thì cô nhặt lại cất ở gần sơn động, dự định ngày mai đi đến dòng suối nhỏ để tắm, phơi nắng dưới ánh mặt trời, sau đó xem một chút da hươu này có thể dùng để may đồ hay không. Cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, không biết ở nơi này có mùa đông hay không?

“Địch Á, nơi này có mùa đông hay không?” Sợ Địch Á không hiểu nghĩa của hai từ mùa động, cô lại nói thêm:

“Chính là một mùa rất lạnh rất lạnh, người và động vật đều không muốn đi ra ngoài hoạt động.”

“Có, Ngọc Nhi nàng không biết sao?”

“À.” Trác Ngọc sửng sốt, cười xấu hổ:

“Tôi đương nhiên biết, chỉ là hỏi qua mà thôi.”

Đối với câu trả lời có chút chần chờ của Trác Ngọc, Địch Á hơi nghi ngờ. Những điều này từ nhỏ người thú đã biết, ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Địch Á, hắn cũng không để ý nhiều.

“Một năm có ba mùa, bây giờ là mùa ấm, sau đó là mùa nóng và mùa tuyết. Mỗi mùa chín mươi ngày.”

“Nói như vậy trước khi mùa tuyết đến chúng ta phải dự trữ thức ăn, có đúng hay không?”

Trác Ngọc nhớ rất nhiều động vật vào mùa đông sẽ dự trữ thức ăn qua mùa đông hoặc trực tiếp ngủ qua mùa đông, đến năm sau xuân về hoa nở thì mới ra ngoài hoạt động.

Địch Á mặc dù có thể biến thành người, nhưng bản chất vẫn là thú, cũng sẽ có những tập tính này.

“Đúng như vậy, có người thú trong mùa tuyết còn có thể hôn mê, chỉ là mùa tuyết chúng ta sẽ phải ra ngoài đi săn, nếu không thức ăn sẽ không đủ ăn. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể dự trữ thức ăn, qua chín mươi ngày nữa là có thể.”

Sau bữa cơm tối hai người trở lại trong sơn động, một ngày mệt mỏi nên Trác Ngọc rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Địch Á nói gì cô cũng không để ý.

Trong giấc mơ Trác Ngọc thấy mình trở lại ngôi nhà ở thế kỷ 21, cô đang ăn sủi cảo được ba gói mà cô thích nhất, mẹ cô cũng đang hỏi han ân cần, cô nằm trên giường của mình cười ha ha, quả nhiên nhà mình vẫn là thoải mái nhất.

Cười cười, cô phát hiện cả người cảm thấy khó chịu, trên người cũng trở nên nặng nề giống như bị bóng đè. Giãy dụa một hồi cô bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện mình vẫn ở trong sơn động, bên cạnh là Địch Á ở trong hình dáng thú, thì ra cha mẹ cũng chỉ là một giấc mơ. Tỉnh lại Trác Ngọc không thể ngủ tiếp, chỉ có thể trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn sơn động đen như mực.

Ngày hôm sau tỉnh lại Địch Á không chú ý tới tâm tình Trác Ngọc suy sụp, hắn đến lùm cây bên cạnh sơn động giải quyết vấn đề sinh lý sau đó liền muốn ra ngoài đi săn, Trác Ngọc vội vàng cầm da hươu ngày hôm qua đi theo.

Địch Á vốn không muốn mang Trác Ngọc đi, dù sao giống cái nhu nhược thế kia, chỉ cần ở nhà chờ giống đực săn thú về là được rồi. Trước kia hắn chưa từng thấy giống cái đi săn thú, nguy hiểm như vậy khó tránh khỏi bị thương.

Hắn khuyên can mãi nhưng Trác Ngọc vẫn muốn đi, nhìn bộ dạng kiên định của giống cái, Địch Á chỉ biết thở dài. Địch Á đành hóa thành hình thú ôm Trác Ngọc lên đưa cô đến dòng suối nhỏ mà trước kia bọn họ đã uống nước.

Lè lưỡi liếm mặt Trác Ngọc, lại vỗ bả vai cô ý bảo ngồi xuống, hắn nói: “Nàng ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta, ta trở lại ngay.”

Sau khi Địch Á đi, Trác Ngọc dùng nước suối rửa mặt đã bị Địch Á liếm, sau đó nghiêm túc quan sát nơi này. Mấy lần trước đều là Địch Á vội vàng mang theo Trác Ngọc đến, uống nước xong chưa kịp liếc mắt đã phải trở về.

Bên dòng suối nhỏ có mấy bụi cây rậm rạp tương đối lớn, độ cao bằng hai lần Trác Ngọc, ở giữa còn xen kẽ mấy cây cỏ cao gần bằng Trác Ngọc. Đáy nước trong suốt, trong nước còn rải rác một vài tảng đá lớn, cá ở trong nước xếp thành đàn bơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng có con nhảy lên khỏi mặt nước.

Trác Ngọc cầm da hươu thả vào trong nước rửa qua, nước trong suối vào buổi sáng có chút lạnh, nhưng vì quần áo Trác Ngọc cũng không để ý.

Vì miếng da hươu khá lớn nên Trác Ngọc tốn một chút thời gian để rửa sạch vết bẩn trên miếng da hươu. Sau khi rửa sạch cô đem miếng da hươu phơi trên đất cạnh dòng suối, chờ mặt trời lên thì sẽ khô.

Thật ra thì Trác Ngọc không biết xử lý da thú như thế nào, vì những thứ mà cô biết đều liên quan đến y học, những thứ lộn xộn lung tung này cô rất ít khi tiếp xúc, ngay cả làm đồ ăn cũng là do mẹ buộc phải học, bằng không sau khi có công việc cuộc sống độc lập cô nhất định sẽ bị đói chết.

“Rống…”

Vào lúc Trác Ngọc đang âm thầm cảm thán thì có tiếng thú rống từ phía sau, cho rằng bị dã thú đột kích, Trác Ngọc vắt chân lên cổ mà chạy, không ngờ lại bị ngăn cản, thì ra là Địch Á mang theo con mồi trở lại.

Lúc trước Địch Á thấy Trác Ngọc cất da hươu cho rằng cô yêu thích, vì vậy hôm nay lại bắt thêm một con hươu cao cổ.

Bẻ một số cành cây dùng để xiên thịt hươu, Địch Á lại tìm thêm một số nhánh cây mang về. Trác Ngọc cầm đá đánh lửa tới đốt nhánh cây, cùng Địch Á nướng thịt. Hành động này không thể nghi ngờ khiến cho Địch Á thực hiện lễ rửa tội bằng đầu lưỡi thêm lần nữa.

Giống cái nhỏ nhà mình thật tốt, còn giúp mình nướng thịt, phải biết rằng trong bộ lạc rất ít khi thấy hành động như vậy. Trong trí nhớ của hắn, trong bộ lạc cũng không có giống cái nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn kiêu ngạo không để ai vào mắt.

Ăn xong điểm tâm, hai người nhàn nhã phơi nắng bên bờ suối. Trác Ngọc đem một tấm da hươu khác phơi dưới ánh mặt trời. Cô phát hiện da hươu rất dễ phơi khô, dùng tay kéo nhẹ thì thấy rất dẻo dai, không dễ bị kéo hư.

Kéo Địch Á ở trong hình thú đang nằm híp mắt ở một bên để cho hắn giúp cô xé da hươu thành hình dáng mà mình muốn. Chỉ thấy Địch Á duỗi móng tay ra, soàn soạt soàn soạt vài cái da hươu đã biến thành mấy mảnh lớn.

Lúc này Địch Á mới cảm thấy tò mò về hành động của Trác Ngọc. Lúc trước hắn thấy Trác Ngọc cất tấm da hươu chỉ cho rằng cô thích chúng, hiện tại lại xé thành mấy mảnh, còn cầm mấy dây mây lấy được từ bụi cây khoa tay múa chân, thật kỳ quái.

Nhưng hắn cũng không hỏi, chỉ nằm lẳng lặng một chỗ nhìn cô. Trác Ngọc bảo hắn làm gì, hắn liền làm theo, trở thành một con cún nghe lời.

Dùng móng của Địch Á đâm thủng một lỗ trên tấm da hươu, Trác Ngọc cầm dây mây bắt đầu làm quần áo.

Dây mây ở bụi cây có hai loại, dùng để làm quần áo là loại dây mảnh nhỏ. Dây mây to cũng rất bền chắc, Trác Ngọc định đem nó làm thành sợi dây để dùng.

Sau khi lãng phí mấy miếng da hươu, cuối cùng quần áo mà Trác Ngọc làm cũng có thể mặc được. Mặc dù cổ áo, dưới nách cùng bả vai vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng ít ra việc mặc cô đã làm tương đối khá.

Vốn cô định làm thêm quần và giày, nhưng suy tính mùa sau là mùa nóng, nếu mặc quần khẳng định sẽ rất nóng, vì vậy quần vẫn là để lần sau có thời gian thì làm tiếp, trước mắt cũng chỉ làm váy để mặc.

Cô dùng một khối da hươu quây lại, lại dùng dây mây xuyên thành một nút thắt, ở chỗ eo cũng làm như vậy, quần áo như vậy mặc vào sẽ rất dễ dàng.

Cô không kịp chờ đã muốn mặc vào, thử kéo vài cái thấy cái nút mình buộc cũng không bị bung ra.

Quay đầu thấy Địch Á đang phe phẩy đuôi nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt có kinh ngạc lại có hâm mộ, ánh mắt long lanh khiến Trác Ngọc cảm giác mình bị chìm vào trong đôi mắt vàng ấy.

Cô cầm lên một miếng da hươu luống cuống làm xong một chiếc váy, đưa cho Địch Á: “Anh thử đi, nếu không vừa tôi sẽ làm lại.”

Rất nhanh Địch Á đã biến thành hình người khiến Trác Ngọc không tránh được bộ vị trọng điểm của Địch Á. Trác Ngọc dùng tay lau đi mồ hôi trên trán. Cũng may mà có váy da hươu, rất nhanh cô cũng không cần chịu loại hành hạ này nữa.

Nhìn Địch Á mặc váy da hươu, Trác Ngọc phát hiện mình đã sai rồi. Thì ra sau khi Địch Á mặc váy da hươu vào lại càng lộ vẻ cuồng dã hấp dẫn, cái mông cong cong được bao ở trong váy da h

Thông Tin
Lượt Xem : 2800
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN