--> Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội - game1s.com
Disneyland 1972 Love the old s

Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội

Chương 1

Ông trời đùa gì thế hả?! Lúc tỉnh lại nàng lại là ở một nơi kỳ quái… Một nơi nàng tuyệt đối cũng không thể tưởng tượng được…

“Cổ đại?!”

Đinh Linh mở to mắt, không ngừng nhìn chòng chọc vào người đàn ông cứu nàng ở trước mặt, mà đối phương cho rằng nàng nhìn hắn, chưa bao giờ bị một người con gái xa lạ nhìn lâu như vậy chàng trai trẻ cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết phải làm sao.

Nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm đến hắn, thầm nghĩ mình là đang nằm mộng, cũng nhất định là đang nằm mộng, bằng không sao nàng có thể ở chỗ này? Hiện tại hẳn là nàng đang tham gia ở triển lảm tranh, chứ không phải là ở cái nơi kỳ quái này, cùng một người kỳ quái nghe hắn nói lời quái gở, hơn nữa trong lời nói còn là hết sức hoang đường.

“Vị tiên sinh này, ta không rõ lắm ngươi nói cái gì, hơn nữa bây giờ ta không rãnh nghe ngươi nói quá nhiều, thực xin lỗi, ta phải chạy về triển lãm tranh.”

“Triển lãm tranh?! Nhưng là nàng vừa mới tỉnh lại, sau khi ta cứu nàng ở bờ hồ, ước chừng nàng hôn mê ba ngày ba đêm, cho dù muốn đi đâu cũng không kịp rồi…”

“Nói cái gì! Ta phải nhanh chóng rời đi, ta đã chuẩn bị rất lâu chính là vì đợt triển lãm tranh này, tuyệt đối không thể… A!”

Nàng giãy dụa chính là đi ra phòng nhỏ, nói được một nửa, lại bị cảnh tượng trước mắt hù sợ.

Trời ạ! Không thể nào… Đây là xảy ra chuyện gì… Nhà cao tầng đâu? Xe chạy điên cuồng đâu? Thay thế lại là cảnh tượng cổ xưa, cỏ cây bốn phía đầy dẫy, không có một cây cột điện, khắp núi chỉ có bò cùng dê, còn có gà…

Nàng làm thế nào đến ở nông thôn rồi hả?! Nàng nhớ rõ sáng sớm đang muốn chạy đến Sun Yat-sen Memorial Hall tham gia tuyển chọn thẩm định họa sĩ mới xuất sắc, rồi sau đó đi qua một cây cầu, thấy có một người… Không, trước tiên là cô thấy có một con chó lúc chìm lúc nổi ở trong nước, phía sau con chó trôi nổi một người.

Vừa thấy được người đó, nàng không biết có phải là bị ma quỷ bám người hay không, lại cứ như vậy nhảy xuống, nghĩ đến mình thấy việc nghĩa hăng hái làm, nào biết về sau…

“Không thể nào… Chẳng lẽ mình… Đã chết?!”

Cái ý nghĩ này chợt lóe qua, Đinh Linh chỉ cảm thấy được hai chân mềm nhũn, cả người chết ngất…

Làm sao có thể? Đinh Linh ngồi ở bên hồ được người cứu lên. Từ lần trước té xỉu sau đó tỉnh lại: Trong đầu tương đối bình phục chút, nhưng nàng vẫn không thể tin được cái chuyện xuyên qua thời không này lại có thể xảy ra ở trên người của nàng.

Cứu nàng là A Cát, từ sau khi sống nương tựa vào người mẫu thân đã qua đời vào ba năm trước, hắn đã một mình dựa vào đốn củi mà sống, là một thanh niên thành thật đầy hứa hẹn, chẳng qua là ở thời đại cổ xưa này, có thể có tương lai cũng chỉ có bình thường.

Nhưng nàng cũng không cam tâm ở nơi bình thường này, nàng muốn trở nên nổi bật, nàng thừa nhận mình là một người phụ nữ ham học hỏi, nhưng đây cũng không thể trách nàng, bởi vì tất cả mọi thứ này đều là vận mệnh an bày.

Nàng biết cả đời này của mình chắc là sẽ không có người đàn ông nào khác có thể khiến cho đáy lòng của nàng rung động, bởi vì tình yêu của nàng đã cho một người—— Giang Mộ Phong, người yêu của chị gái nàng, một người đàn ông mà cả đời nàng cũng không thể nào yêu.

Ngày đó người đàn ông lúc chìm lúc nổi ở trong nước là người mà nàng cho rằng đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa, cho nên liếc thấy, nàng không khống chế được đáy lòng kích động nhảy xuống sông, nào biết cái nhảy này, lại có thể khiến sinh mệnh của nàng nổi lên biến hóa lớn như vậy.

Sau khi chết không phải là con người lên Thiên đàng hoặc là xuống Địa ngục sao? Tại sao cả hai cái nơi này nàng đều không có đi, nhưng trái lại đi tới một nơi quái lạ…

Trời ạ! Cổ đại nha! Chuyện hoang đường thế này, cho dù nàng té xỉu 800 lần nữa, cũng không thể thay đổi được, nhất là A Cát, một người sống sờ sờ thế này, người đàn ông mặc trang phục thời cổ xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng cũng rất khó không chú ý…

“Cô nương…”

“Gọi ta là Đinh Linh được rồi.” Nàng ỉu xìu nói.

A Cát cho rằng tiểu mỹ nhân trước mặt quá buồn bả có thể là vì đã rất đói bụng. “Đinh Linh, nàng đã đói bụng đúng không? Ta dẫn nàng đi ăn bánh bao được không?”

Từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng mời bất kỳ một người con gái nào ăn qua thứ đó, cả chính mình cũng là ăn mặc tiết kiệm, nhưng Đinh Linh thì không giống.

Nàng… Rất đặc biệt! Mặc dù hắn thấy qua nữ nhân cũng không nhiều, nhưng tin rằng nàng tuyệt đối là một người đẹp ngọt ngào nhất, nhất là đôi mắt to đen láy của nàng cùng với nước da trắng ngần, mặc dù quần áo nàng mặc vô cùng khiến cho người ta đỏ mặt tim đập dồn, ban đầu lúc hắn moi nàng lên từ trong nước, còn bị vẻ đẹp cùng ăn mặc kỳ quái ở nàng làm cho rung động.

Con gái lại học nam nhân mặc quần, hơn nữa quần vừa hẹp lại vừa chặt, càng tôn lên hai chân thon dài mê người của nàng, áo mỏng manh bởi vì ẩm ướt mà dán sát bộ ngực đầy đặn của nàng, đối với một chàng trai trẻ tuổi là kích thích quá lớn.

Nhưng, bất kể nàng mặc cái gì, dù sao nam nữ cũng thụ thụ bất thân, hắn không thể coi nàng như nam nhân mà cởi quần áo thay sạch sẽ, cho nên hắn nhờ đại thẩm nhà bên cạnh giúp đỡ, nhưng bóng dáng mê người của nàng từ lâu đã làm hắn ý loạn tình mê.

Ở trong lòng hắn, Đinh Linh trở thành thiên thần hoàn mỹ của hắn, thiên thần là không thể tùy tiện xúc phạm.

Đinh Linh lại không biết nàng là như thế nào ở trong mắt hắn, chỉ biết điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là cố gắng làm tốt bản thân, phải sống tiếp. Nàng tự nói với mình, dưới tình hình ở trước mắt không thể quay về, cũng chỉ phải như thế.

Lúc này, cách đó không xa dường như có cái gì đó xôn xao, khiến cho Đinh Linh và A Cát đều chú ý.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe được mỹ nhân vừa hỏi, A Cát liền đứng dậy, lập tức nói: “Chờ ta một chút! Ta đi xem, quay lại ngay.”

“Ah! Chờ…”

Đinh Linh không kịp ngăn cản hắn, bởi vì nàng cũng không có quá nhiều tò mò, nhưng hắn đã chạy xa rồi.

“Anh chàng này sinh ở thời hiện đại nhất định có thể là một phóng viên xuất sắc, động tác thật sự là rất nhanh nhẹn…” Đinh Linh nói thầm.

Chỉ chốc lát sau, A Cát kích động chạy trở về. “Đinh Linh, là Đoàn vương gia!”

“Đoàn Vương Gia?! Hắn là ai vậy?” Nàng thắc mắc.

“Gia thế bối cảnh của Đoàn vương gia này quá vượt trội, bởi vì cha của hắn nhiều lần có công với triều đình mà được thụ phong làm vương gia, hơn nữa Đoàn vương gia cũng có giao tình tốt với hoàng thượng, gia tộc này ở kinh thành có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không ai dám đắc tội với bọn họ.”

Đó không phải là cái loại người ỷ thế hiếp người, cái loại cáo mượn oai hùm thường diễn trên tivi sao, nàng khinh thường nhất cái loại người này.

“Hắn tới làm cái gì?”

“Nghe nói trước đó hắn đến đây du hồ, kết quả không cẩn thận bị lật thuyền, được người cứu lên thì gần như hấp hối, đây đối với Đoàn phủ mà nói chính là chuyện rất khủng khiếp.”

“Nói thế nào?”

“Bởi vì khi Đoàn vương gia năm mươi tuổi thì mới sinh một người con độc nhất này, cho nên…”

“Hiểu rồi.”

Lại là một người “Hiếu tử” ! Hóa ra từ xưa đến nay vẫn không có nhiều thay đổi, di căn nói dõi tông đường thật sự là đáng sợ, luôn nhất định phải nặn lấy ra một người, chẳng lẽ thế giới này nhất định phải cần có những người đàn ông mới có thể phồn vinh sao? Lúc này Đinh Linh không khỏi nghĩ đến trước khi Trung Quốc thực thi thai hóa (chính sách một con), kết quả chính là nguy cơ hai mươi năm sau đàn ông Trung Quốc không có lấy được vợ.

Dạng này mà… Làm không tốt nàng đi Trung Quốc sẽ biến thành hàng bán chạy! Tiếc là nàng lại đi đến thời đại con gái vô tài mới là đức, thật sự là quá nhỏ đối với một người phụ nữ thời đại mới như nàng.

Nghĩ nàng là thông minh như vậy lại dũng cảm hào phóng, đây chính là nàng đã tốn thời gian hơn mười năm gian xảo được bồi dưỡng lên, cho nên mới hai mươi tuổi – tuổi còn trẻ đã trở thành tân tú* của giới hội họa.

(*) Tân tú: tài năng mới nổi.

“Chúng ta đi nhanh đi! Bằng không bọn họ sẽ đến đuổi người, binh lính này đuổi người chính là không ưa chuộng tình cảm gì đó, bọn họ sẽ…”

“Đuổi người?! Tại sao phải đuổi chúng ta? Hồ này không phải là bất cứ ai cũng có thể tới sao?”

“Ngày thường đích thực là như vậy, nhưng là hôm nay vương gia có chuyện…”

“Cho nên những người nhỏ bé như chúng ta phải lập tức ngoan ngoãn rời đi giống như con chó con?” Lúc này thật hy vọng người dẫn đầu trận chiến nhô ra phía sau lưng, để nàng có thể đi đả kích tội phạm, tố giác việc không hợp pháp.

Vương gia này… Đáng ghét! Ở trong sách lịch sử, giáo viên đều có dạy, cái loại người này tràn đầy, hơn nữa cái loại hoàng thân quốc thích này ngông cuồng tự cao tự đại, oai phong lẫm liệt, ở trong niên đại này chính là không cho phép bất cứ kẻ nào không tôn trọng quyền uy của bọn họ, bằng không kết cục chính là câu—— người đâu! Lôi ra ngoài chém!

A Cát sửng sốt một chút, rồi sau đó ngượng ngùng sờ sờ đầu, cười cười: Trong lòng lại nghĩ đến: Con gái quá thông minh tựa hồ cũng là phiền toái.

“Dù sao chúng ta cũng ăn bánh bao rồi, không tồi, đi thôi!”

“Không! Ta không đi!” Đinh Linh quật cường nói.

Sở dĩ hôm nay xin A Cát mang nàng tới nơi này, chính là hy vọng nhìn một chút có phải là có cơ hội có thể trở lại thời hiện đại hay không, nếu như là vì nàng có lòng tốt nhảy vào trong nước cứu người mới đi đến cổ đại, nếu như nàng lại nhảy một lần nữa thì… Biết đâu lại có cơ hội trở về… Huống chi nơi này là nơi công cộng, cũng không phải địa bàn của vương gia đó, dựa vào cái gì hắn vừa tới nàng phải đi? Đừng làm cho đến uất ức như vậy chứ?

“Cái gì?!” Quả thực A Cát không thể tin được mình nghe được. “Không” ? Căn bản chính là nàng lấy mạng nhỏ của mình đi khiêu chiến quyền uy!

“Ta ghét nhất chuyện thế này, cũng chỉ là một con sâu gạo cao quý nhờ dân chúng nuôi, hắn còn là con sâu gạo gian trá hoặc là tệ hơn…

“Đó là cái gì?” A Cát thắc mắc. “Sâu gạo tốt… Là sâu gạo vương sao?”

“Nhưng vẫn là sâu gạo!” Nói vừa xong, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng vang thật lớn, Đinh Linh nhìn lại—— “A——”

Nàng bị dọa giật mình, hóa ra lúc hai người bọn họ nói chuyện, đồng thời thị vệ của vương gia cũng dọn đường đến nơi này, nhìn thấy bọn họ còn chưa có rời đi, vốn là muốn dùng vẻ mặt dữ tợn đe dọa bọn họ, nào biết lại bị lời nói của tiểu mỹ nhân hấp dẫn, tiếp theo thì té xỉu.

“Lúc nào thì toát ra nhiều người như vậy hả?” A Cát giật nảy mình.

“Đúng vậy!” Đinh Linh vỗ vỗ lồng ngực, mà người mới vừa rồi bị lời của nàng dọa đến ngã ngồi trên mặt đất cũng vội vàng đứng lên, lần nữa sửa sang lại mã ngoài uy nghiêm của mình một chút.

“Này, này, này! Người không liên quan mau mau rời đi! Đoàn vương gia muốn tới du hồ, ngươi, còn có ngươi, mau cút!”

Người này nói chuyện thật là khiến người ta nghe xong cực kỳ nổi giận, hắn cho rằng hắn là ai vậy hả?” Đinh Linh rất không vui. “Nếu như ta không đi, ngươi có thể làm thế nào?” Ở cuộc sống tự do dân chủ của Đài Loan quá lâu, hiện tại chính là nàng đã quên mình ở thời đại quân quyền, sơ ý một chút, đầu sẽ…

“Cung sai đại nhân, chúng tôi đi liền, ngài đại nhân đại lượng, đừng nóng giận…” A Cát cúi đầu khom lưng nói.

“A Cát ca…”

“Đinh Linh, coi như suy nghĩ cho ta một chút đi! Vì tranh chấp khẩu khí này mà mất đi cái mạng nhỏ, không đáng…”

“Ngươi……” Đinh Linh còn muốn kháng nghị, nhưng suy nghĩ đến có lẽ không nên liên lụy A Cát, lại không cam nguyện gật đầu.

Ngay lúc Đinh Linh và A Cát chuẩn bị rời đi, nàng phát hiện người trước mắt toàn bộ thần sắc đột nhiên trắng bệch, ngay cả khuôn mặt phơi nắng đến giống như một người da đen Châu Phi của A Cát sắc mặt cũng trắng bệch đến đáng sợ.

“Làm sao vậy…”

“Sao còn có người ở chỗ này?”

Một giọng nói trầm thấp không vui từ sau lưng vang lên, bình sinh lần đầu tiên, điềm xấu sau lưng khiến cô rùng mình sợ hãi, thiếu chút nữa hôn mê bất tĩnh, càng khiến lòng nàng kinh hoàng chính là giọng nói của hắn…

Chính là hắn sao? Không thể nào! Nàng chẳng biết tại sao bị ông trời đưa tới cổ đại này, chính là xuyên qua “Hải vận”, “Khoang hạng nhất” thế này có thể nói là đãi ngộ hiếm có, càng khỏi phải nói một lần đưa hai người tới đây, nếu như ông trời thật sự một lần đưa hai người tới đây, thế không phải là con chó chết chìm ấy cũng sẽ cùng tới đây?

Vừa nghĩ như vậy, thì phát hiện một cái chân ngắn của con chó lạp xưởng thoảng đi qua trước mặt nàng…

Cái gì?!

“Vậy ban đầu lúc chìm lúc nổi ở trong nước không phải là con lạp xưởng ấy…”

“Đinh Linh?”

Đinh Linh từ từ xoay người lại, cả ngươi gần như không thở nổi.

“Ngươi…”

Mộ Phong mở to mắt, cũng nói một chữ, “Ngươi…”

Hai người nhìn chăm chăm nhau hồi lâu, ánh mắt Đinh Linh rơi ở trên người nam tử tuấn mỹ toàn thân mặc bộ hoa phục.

Hắn vẫn khôi ngô như xưa, không… Phải nói là càng hấp dẫn người hơn, gần như khiến nàng không cách nào hít thở, khiến nàng…

Đinh Linh cố sức không để lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ước chừng đã năm năm nàng không có gặp qua hắn, lần nữa gặp lại, trí nhớ trải qua cũng từng cái hiện ra trong đầu.

Nàng nhận mình thật sự vẫn còn yêu hắn, nhưng thời gian năm năm mài cùn trong trí nhớ đối với phản ứng lợi hại của hắn, không nghĩ tới chỉ cần hắn liếc một cái, trí nhớ liền khôi phục.

Sự thật vẫn không thay đổi, nàng đối với phản ứng của hắn vẫn giống như trước đây, tim đập rộn lên, kích động thẳng ngay đến đầu dây thần kinh, làn da căng thẳng nóng lên. Nàng muốn sờ hắn, đến gần hắn, khát vọng ngửi mùi nam tính của hắn mãnh liệt đến gần như làm cho hai chân của nàng như nhũn ra, nhưng, cho dù là nàng khát vọng như thế, nhưng đánh thế nào cũng không có dũng khí bước đi về phía của hắn.

“Tiểu Linh, thật sự là ngươi sao?”

“Sao ngươi có thể ở chỗ này?” Giọng nói của nàng khàn khàn giống như là bị hạt cát lắp đầy, hại nàng vội vã ho một tiếng, hắng giọng.

“Ta…” Mộ Phong nghĩ nên làm thế nào trả lời.

“To gan!”

Đang lúc Đinh Linh còn chưa hiểu gì thì vài thanh đao đã kề ở trên cổ của nàng, chỉ cần thêm chút lực nữa, nàng sẽ đầu thai chuyển thế một lần nữa.

“Dừng tay! Đi an bày một chỗ, ta muốn cùng tiểu… cùng vị cô nương này nói chuyện một chút.”

“Dạ!” Đội trưởng thị vệ cung kính nói, những binh lính khác cũng đều thu dao về.

Nhưng Đinh Linh cũng không muốn nói bất cứ điều gì với Mộ Phong, thế là xoay người liền đi.

“Đi đâu?” Hắn chặn ngang bắt được cổ tay của nàng, bá đạo hỏi.

“Không cần ngươi quan tâm!” Người đàn ông này dung nhập vào cái thời đại này còn nhanh hơn nàng, thật sự là một loài động vật giống đực có khả năng thích ứng mạnh, nhưng hắn lại trở thành vương gia…

“Đinh Linh…”

“Xin ngươi tự trọng! Tỷ phu.”

Một câu “tỷ phu” làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Phong trắng bệch, thất thần, làm hắn buông lỏng tay.

Người xung quanh thì đối với mọi thứ trước mặt này cảm thấy vô cùng khó hiểu, bởi vì vương gia luôn luôn hỉ nộ vô thường, tàn bạo phóng đãng trước giờ không cho phép bất cứ một người nào vô lễ với hắn như thế.

Lần trước, một tiểu cô nương cự tuyệt yêu cầu vui vẻ của hắn, hắn liền hạ lệnh đem nàng vào kỹ viện, mà chuyện đáng sợ khác cũng không cần phải nói rồi. Xem ra kết cục của tiểu mỹ nhân này cũng sẽ không tốt lắm, dám trêu chọc vương gia.

“Vương gia, muốn thuộc hạ đuổi theo?”

Lúc này Mộ Phong mới lấy lại tinh thần, sau một hồi suy nghĩ, hắn mới kiên quyết hạ lệnh, “Dẫn nàng tới cho ta!”

“Dạ!”

Chương 2

Một mình Mộ Phong nằm trên cỏ ở hậu hoa viên, trong lòng hắn lại rất vui vẻ, về phương diện khác lại rất mâu thuẫn.

Đinh Linh cư nhiên cũng đi đến cổ đại, tiểu cô nương ấy chỉ biết trốn ở sau lưng của Tiểu Quân nay đã cao lớn, hai người bọn họ đã bao lâu không có gặp mặt rồi? Ngẫm lại hẳn là có hơn năm năm rồi?

Nàng lại còn gọi hắn tỷ phu? Chẳng lẽ Tiểu Quân không có nói mọi thứ với nàng sao?

Nhìn thấy trong mắt nàng đối với hắn kháng cự, căm phẫn, nơi nơi làm hắn hiểu biết rõ ràng, nàng vẫn còn hiểu lầm hắn.

Nàng cho rằng hắn vẫn còn là tỷ phu của nàng, cho rằng giữa hai người bọn họ có khoảng cách không cách nào vượt qua giới hạn, cho nên vẫn cứ coi hắn là thiên đại độc vật*, chỉ sợ tránh không kịp.

(*) Thiên đại độc vật: là một vật có độc tố cực kỳ lớn.

Trước kia tuổi nàng còn nhỏ, có lẽ đối với tình cảm không rõ lắm, nhưng vào lúc này đây sau khi gặp mặt, từ trong đôi mắt to long lanh nước, tràn đầy linh tính cùng thông minh của nàng hắn hiểu được nàng đã là một thiếu nữ hiểu tình rồi.

Hắn khát khao nàng! Tình cảm tiềm ẩn ở trong cơ thể hắn hơn năm năm sau khi nhìn thấy nàng, giống như một núi lửa sắp bùng nổ.

Còn nhớ trước khi tới đây, hắn là vì cứu một con chó con chết chìm mà không cẩn thận bị tạp vật trong nước cuốn lấy chân, kết quả mình cũng uống nước, trong mơ mơ màng màng, gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.

Ở trong phút sinh tử đó, hắn quyết định ôm chặt lấy nàng, chí ít ở trong phút giây trước khi hắn chết, hắn muốn ôm chặt lấy người phụ nữ hắn yêu nhất.

Xem ra nàng là bị hắn kéo đến cổ đại này.

Ở thời đại này, lạ nước lạ cái, nghĩ đến lúc hắn mở mắt ra, hắn biết rõ mình là Giang Mộ Phong, nhưng cũng biết rõ mình biến thành một vương gia ở thời đại Đường triều này.

Hắn cố gắng phủ nhận mọi thứ, nhưng… Có người tôn kính hắn, nâng hắn thật cao, còn có cơ hội nhìn thấy hoàng thượng và quý tộc thời cổ đại, đây đối với hắn mà nói, chỉ cần vô hại, là hắn có thể miễn cưỡng nán lại.

Nhưng hắn vẫn muốn trở về, mãnh liệt muốn trở về, bởi vì ở hiện đại, có một người hắn quyến luyến, không yên lòng. Giờ đây người phụ nữ hắn quyến luyến cũng theo hắn cùng đi đến cái niên đại cổ xưa này…

Hắn đột nhiên mở mắt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy màu sắc vui sướng, đôi mắt đen sâu sắc như vì sao lộ ra một ánh sáng vô cùng kiên quyết.

Giang Mộ Phong, chẳng lẽ ngươi còn không rõ đây là an bày tốt nhất của ông trời đối với ngươi sao?

Hắn quyết định rồi! Hắn ở thời đại cổ xưa này chẳng khác nào là được trọng sinh, có thể thoát khỏi tất cả gánh nặng tình người của hắn ở hiện đại, hắn thề muốn sống lại lần nữa, bất kể là về mặt cuộc sống hoặc là tình cảm.

Hơn nữa, ông trời cũng nghe được tiếng lòng năm năm qua này của hắn, mới có thể đưa Đinh Linh cùng tới.

Đúng! Nàng là quà tặng ông trời tặng cho hắn, tuyệt đối sẽ không sai.

Vậy hắn cũng sẽ không phụ lòng thiên đại ân huệ của ông trời cho hắn, hắn sẽ nắm chắc cơ hội này.

Cưới nàng… Đúng! Hắn muốn cưới nàng làm vợ!

Suy nghĩ đến ý nghĩ này, toàn thân Mộ Phong tràn đầy hưng phấn và mong đợi trước nay chưa từng có.

Nhất định nàng cũng sẽ đồng ý, bởi vì ở cái niên đại cổ xưa này, có thể nói nàng là bơ vơ không nơi nương tựa, có thể dựa vào cũng chỉ có hắn.

Rất tốt, chỉ cần hắn thêm chút sức, nàng sẽ đi vào trong lòng của hắn. Mộ Phong suy nghĩ rất chắc chắn.

Cũng trong lúc đó, Đinh Linh đang cật lực cùng bếp đối kháng, trong lòng mãi nhớ bếp gas, lò vi sóng, lò vi ba, nàng dùng miệng thổi lửa bếp củi, cảm thấy mình mệt mỏi đến gần như muốn tái sinh rồi.

“Trời ạ! Ta thật sự sắp điên rồi.”

Ngay tại lúc Đinh Linh quyết định phá hủy bếp lò, cửa chính “ầm” một tiếng bị mở ra, có người xông vào.

“A Cát ca, làm sao vậy?” Nàng thắc mắc nhìn người tới.

“Mau! Mau đi với ta…” A Cát thở cũng không kịp thở, liền kéo nàng đi thẳng ra ngoài.

“Làm sao vậy?”

“Có người muốn tới bắt nàng rồi!”

“Bắt ta? Nhưng ta không phạm lỗi gì, vì sao phải chạy trốn?” Sao đến cả cổ đại cũng có loại đùa giỡn chạy trối chết này chứ?

“Đinh Linh, bà cô của ta, bây giờ nàng đừng tranh cãi với ta, nhanh đi với ta là được!”

“Được…”

Nhìn vẻ mặt vô cùng sợ hãi của hắn, tương lai sau này nàng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Lần trước nàng hành động như thế chính là thiếu chút nữa hại đến A Cát cùng cái mạng nhỏ của mình, tự mình làm tự mình chịu, nhưng A Cát là vô tội, không nên gặp xui xẻo dạng này, huống chi hắn còn là ân nhân cứu mạng của nàng.

Ngay sau đó, hai người liền lén lén lút lút chạy tới túp liều sau núi, đi tới một cái động nhỏ.

“Đến rồi! Trước tiên nàng trốn ở chỗ này.”

“Được.”

Nàng vội vã chui vào góc hẹp sơn động nhỏ chỉ có thể vào nhiều hơn hai người một chút xíu, nàng cho rằng A Cát cũng cần phải trốn, thế nhưng hắn chỉ là cầm túi nhỏ trong tay nhét vào trong tay nàng.

“Cái này cho nàng, bên trong có chút lương khô và nước, có thể chống đỡ một thời gian.”

“A Cát ca, vậy còn ngươi?”

“Đừng lo lắng, ta trở về xem rốt cuộc vì sao bọn họ muốn bắt nàng, chỉ là đừng lo lắng, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho nàng bị bất kỳ tổn thương nào.”

“A Cát ca, cám ơn ngươi.”

A Cát lại ngơ ngác cười nhẹ một tiếng, “Không có á! Giúp người vốn là vui vẻ.” Nói xong hắn lại vội vội vàng vàng rời đi, để lại một mình nàng cô đơn ở trong sơn động vừa nhỏ lại vừa ẩm ướt.

Thế sự thực là nhiều biến hóa! Phút chốc trước nàng còn bận bịu nấu cơm, sau một giây lại bị giấu ở trong sơn động kỳ quái này, mà hết thảy việc này đều là người đàn ông đó ban tặng.

Đúng! Sẽ không sai, nhất định là hắn muốn tìm nàng, nhất định là vậy!

Vì sao muốn tìm nàng? Cho dù bây giờ bọn họ là ở cổ đại hoặc là hiện đại, cũng không nên gặp lại, càng không thể lại tiếp xúc, tuyệt đối không thể!

Nàng dùng hai tay che mặt, trong lòng biết rõ tất cả đều là bởi vì quan hệ quá mức gần gũi với hắn, một khi tiếp xúc với hắn, thì nàng không khống chế được bản thân, tiểu ác ma trong lòng cũng sẽ chạy đến, dụ dỗ nàng làm ra chuyện khiến nàng mất mặt.

Không! Nàng đã hạ quyết tâm, không lại để cho mình hèn mọn, yếu đuối như vậy, tuyệt đối không thể.

Gian đi! Trước tiên thật tỉnh táo lại, chờ A Cát đến đây sẽ bàn, có lẽ người đàn ông đó sẽ hết hy vọng…

Trong lúc hốt hoảng nàng còn nghĩ, ông trời đối với hai người bọn họ rất không công bằng, đều cùng đi đến cái thời cổ đại chim không đẻ trứng, nàng thì cái gì cũng không có, mà hắn lại hóa thân thành vương gia uy phong lẫm liệt.

Không nghĩ tới ông trời cũng sẽ trọng nam khinh nữ, nàng muốn kháng nghị!

Chờ đến khi mặt trời chiều ngã về tây, đám quân người phiền chết của Đoàn gia vẫn còn không rời đi, hóa ra bọn họ là muốn ở lại tại nhà hắn?

Chẳng qua là, người khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ chính là Đoàn vương gia, chỉ thấy hắn mặt không chút biểu cảm… Không! Phải nói là vẻ mặt rất khó coi, nhất là bộ dáng của hắn rõ ràng không muốn cười lại phải gượng cười.

“Vương gia, tiểu nhân thực sự không biết chuyện!” A Cát miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, chỉ tiếc hắn không biết nói dối, cho nên mặt đỏ lên làm mọi người trong phòng đều biết hắn đang nói dối.

Mộ Phong cũng rất bình tĩnh, hắn vươn tay phải ra hiệu, sau đó nháy mắt liền thấy hai người thủ hạ nâng một cái rương lớn đi vào.

“Mở ra!”

“Dạ!”

Cái rương vừa mở ra, ánh sáng lóng lánh chói mắt lập tức làm mắt của A Cát đau nhói, sau khi đợi hắn thích ứng, mới nhìn rõ trước mắt lại có một đống bạc lớn.

“A Cát, đây là tiền thù lao cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn cái gì?” A Cát trợn to mắt.

“Cảm ơn ngươi đã cứu vị hôn thê của ta.”

A Cát hét lớn: “Cái gì? Đinh Linh là… là…”

Mộ Phong mỉm cười gật đầu, sau đó lại đau khổ cúi đầu, dùng giọng nói bi tình của vai nam chính bắt đầu việc đan tết dệt của hắn, lời nói dối nửa thật nửa giả.

“Nhớ ngày nào đó, ta và Đinh Linh cùng du hồ, kết quả một lần không cẩn thận, lật thuyền, cả hai chúng tôi đều rơi xuống nước, ta được những người khác cứu, Đinh Linh tất được ngươi cứu lên… Cho nên, A Cát, ngươi thật sự là ân nhân cứu mạng của chúng tôi!”

Cả người A Cát ngốc ngay tại chỗ, tim của hắn đang chảy máu, bản thân đau lòng đối với Đinh Linh vì ái mầm nho nhỏ lặng lẽ sinh trưởng còn chưa nẩy nầm phát triển thì lại bị giẫm trở lại.

“Nhưng… Đinh Linh nói nàng không biết ngươi!”

Tròng mắt đen xinh đẹp của Mộ Phong lóe lên một ánh sáng không muốn người biết, nhưng hắn che dấu rất nhanh, mở miệng nói: “Ta đã nói rồi, thuyền lật là có nguyên nhân, bởi vì hai người chúng tôi đang cãi nhau.”

“Oh!”

“A Cát, ngươi hãy nhận lấy những số tiền này đi! Rồi sau đó nói với ta Đinh Linh ở đâu, ta rất lo lắng cho nàng.” Mộ Phong càng ghen tị hơn rồi. Nghĩ tới thời gian này Linh đều ở cùng một chỗ với người đàn ông này, hắn đã tức giận, căn bản hắn không muốn suy nghĩ giữa bọn họ rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không.

Người sáng suốt đều biết rõ tiểu tiều phu này đã ý loạn tình mê với Đinh Linh, vậy Đinh Linh đâu? Có phải là hắn đã tới quá muộn hay không, cho nên trong lòng nàng đã có đối tượng rồi?

“A Cát, xin ngươi…”

“Ngươi… Ngươi có chứng cớ gì nói Đinh Linh là vị hôn thê của ngươi?” A Cát hỏi. Hắn không có ngốc, cũng biết thanh danh của vương gia không tốt, huống chi bộ dáng của Đinh Linh đáng yêu như vậy, bất luận người đàn ông nào nhìn cũng đều sẽ không khống chế được động lòng với nàng, hắn không thể vì tiền mà bán đứng nàng, tuyệt đối không thể!

Chỉ thấy Mộ Phong thở dài một hơi, rồi mới ngoắc ngoắc ngón tay với A Cát, “Ngươi lại đây.”

A Cát thận trọng đi qua, Mộ Phong nói một câu nói ở bên lỗ tay của hắn.

Sau khi nghe xong, cả người A Cát như bong bóng xì hơi, nói: “Nàng ở trong một cái sơn động nhỏ sau núi.”

Mà người phụ nữ nhỏ ở trong sơn động ngủ rất ngon cũng không biết mình đã bị bán đứng rồi.

Đinh Linh liên tục gặp ác mộng, mơ thấy bí mật nho nhỏ của nàng bị chị gái và Mộ Phong phát hiện, hai người không ngừng cười nhạo nàng, làm nhục nàng, mà trong mộng mình chỉ có thể khóc suốt, khóc suốt.

“Không… Không… Không… Hu…”

Mộ Phong là bị mỗi một tiếng khóc nức nở ấy làm tan nát cõi lòng thu hút hắn tới, bằng không sau núi to lớn thế này, hắn muốn tìm được Đinh Linh, tối thiểu nhất cũng cần phải chút thời gian.

Trước tiên hắn ra hiệu bảo thủ hạ lùi đến ra ngoài phạm vi có thể nghe được giọng nói, lúc này mới từ từ đến trước sơn động vạch ra màn che được hình thành bởi những dây leo thiên nhiên, quả nhiên phát hiện người phụ nữ nhỏ cuộn mình trong động giống như mèo con.

Nàng khóc? Vì sao? Hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, nàng cũng không có thức giấc, như thế cũng tốt, có thể cho hắn được nhìn nàng.

Mười ngày qua, hồi ức trải qua luôn luôn hành hạ hắn, làm hắn đêm không ngủ được. Hôm nay lần nữa nhìn thấy nàng, một sự rung động thuần túy khiến hắn mãnh liệt chiếm hữu ham muốn.

Nàng là của hắn, mà hắn muốn nàng, nghĩ đến hai tay phát run.

Lúc trước là hắn dùng hết sức lực mới đè xuống dục vọng, không để cho ma trảo của mình đưa về phía nàng vẫn còn chưa thành niên. Nhưng, hiện tại nàng khác, bây giờ chẳng những nàng trưởng thành, còn xinh đẹp càng thêm động lòng người, càng thêm mê người hơn.

Hắn biết hắn không nên đỗ lỗi tất cả dục vọng của mình đến nụ hôn lúc trước với nàng, chướng ngại vắt ngang ở giữa hai người lúc trước đã được loại trừ, nàng cũng đã trưởng thành, là một người phụ nữ rồi, hắn còn lại là một người đàn ông, cũng sẽ khát vọng nàng, muốn toàn thân nàng có thể nóng lên, nhiều tiếng yêu kiều nằm ở trong lòng ngực của hắn.

Đúng! Cứ làm như vậy, để cho gạo nấu thành cơm, chỉ cần đạt được người của nàng, sau đó sẽ từ từ giành được lòng của nàng. Dáng vẻ Mộ Phong nghĩ như thế, sau đó quyết định, hắn liền cúi đầu hôn môi đôi môi hồng của nàng.

Rất ngọt! Hắn nhịn không được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, một tiếng này lại làm cho Đinh Linh tỉnh lại.

“A!” Theo bản năng, nàng dùng sức chống đẩy, tiếc rằng sức lực của nàng vốn không lay động được hắn chút nào.

Trái lại, hắn càng thêm bá đạo lấn đến gần, làm cho nàng không thể lui được nữa.

Đinh Linh ngẩng đầu lên thở hổn hển nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!”

“Theo ta về nhà.”

“Nhà?!”

“Đúng! Về nhà…”

Lí do thoái thác của hắn khiến nàng cảm thấy buồn cười. “Ngươi xem quần áo trên người chúng ta, nhìn xung quanh một chút, không có đèn, không có xe, không có điện, thậm chí là cái niên đại không có tự do, chúng ta đâu còn có nhà?”

“Có ta ở đây, nàng vĩnh viễn đều sẽ có một ngôi nhà an toàn và ấm áp.”

Lời nói của hắn khiến lòng nàng

rối loạn một hồi, đó là một cảm giác vừa vui lại vừa làm chua xót lòng người.

“Nếu như ngươi cho rằng bởi vì quan hệ với chị gái ta…”

“Quan hệ thế nào?” Hắn hỏi lại.

“Quan hệ thế nào… Chính là quan hệ…” Đột nhiên nàng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể hít sâu một hơi, lại chậm rãi mở miệng, “Ngươi có biết…”

“Không! Ta không biết.” Giờ phút này hắn cực kỳ giống một cậu bé không phân rõ phải trái.

“Giang Mộ Phong!”

“Nàng tức giận cũng vô dụng, sự thực chính là, ta và nàng chẳng biết tại sao đi đến thế giới này, cái này đại biểu cái gì?”

“Đại biểu chúng ta đã chết!” Nàng tức giận nói.

Hắn nắm chặt cánh tay của nàng nói: “Là trọng sinh! Đại biểu quan hệ trước đây của chúng ta đều không thành lập, không tồn tại.”

“Tại sao không tồn tại?” Tim của nàng đập rất nhanh, rất nhanh.

“Bởi vì ta muốn nàng.”

Trong phút chốc, Đinh Linh hoàn toàn không cách nào suy nghĩ, toàn bộ cảm giác đều trên thân người đàn ông ngay trước mắt.

“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?”

“Ta muốn nàng.” Giọng nói của hắn trở nên trầm thấp mê người.

Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, tròng mắt đen vắng lặng và nụ cười của hắn đều làm nàng sung sướng, ý loạn tình mê, và vóc dáng cao lớn rắn chắc của hắn đủ để làm cho nàng giống như là một sắc ma nữ mãnh liệt chảy nước miếng.

Ánh mắt của nàng vẫn xoay quanh quẩn hắn, nhưng thân phận của hắn cũng là làm nàng không cách nào nghĩ xa hơn.

Chị gái luôn luôn đối tốt với nàng, từ sau khi cha qua đời, người thân duy nhất của nàng cũng chỉ có chị gái, cho nên đối với chị gái luôn luôn rất kính trọng.

Nàng không cách nào đối mặt với chính mình lại có thể nghĩ xa hơn với người đàn ông của chị gái còn có thể giả vờ làm như không có chuyện gì xảy ra, cho nên mới lựa chọn rời đi, vào ở ký túc xá đại học.

Năm năm, nguyên tưởng rằng tất cả đều đi qua, nàng có thể hoàn toàn quên đi người đàn ông không thuộc về nàng, nhưng quỷ thần sui khiến xuống cứu hắn… Không, mặc dù không có cứu lên, nhưng lại gặp nhau, nàng phát hiện mình càng thương hắn hơn. Bây giờ, người đàn ông nàng thầm mến lại ở cái niên đại này, trong một cái sơn động nào đấy nói với nàng hắn muốn nàng…

“Chẳng lẽ nàng đã quên lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, nàng là nhiệt tình với ta thế nào?”

Sao nàng có thể quên được… Buổi tối hôm ấy nàng

nàng chuẩn bị rời khỏi nhà vào ở ký túc xá trường, chỉ một mình nàng cô đơn đứng ở cửa nhà, chỉ vì chờ hắn, hy vọng có thể làm một cái kết thúc đối với một đoạn thầm mến không có kết quả của chính mình, chí ít nàng cho rằng kết thúc bộ dạng này đối với mình là tốt, nào biết sau lại bị tình cảm nồng đậm trong lòng mình làm cho váng đầu, rồi sau đó bị kích động đánh vào hắn, thậm chí hôn hắn.

Đây là chuyện xấu khiến cả đời nàng cũng không cách nào quên, mặc dù ngọt ngào, nhưng cũng khiến người ta vô cùng xấu hổ.

Vốn cho rằng chuyện này vĩnh viễn sẽ không bị nhắc tới, mà hắn cũng đã đồng ý, hắn nói sẽ không để ở trong lòng, vậy tại sao bây giờ…

“Ngươi im miệng!”

“Làm sao vậy?” Hắn đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, châm biếm nói: “Xấu hổ rồi hả?”

“Ngươi… Ngươi quá vô lý rồi!” Nàng vừa nói xong, hắn đã nhào lên nàng. “Ngươi muốn làm gì?!”

Hắn không nói gì, chỉ bá đạo phong bế lại miệng hồng nộn của nàng, nuốt tất cả kháng nghị của nàng vào trong bụng.

“Không được… Không được… Ngươi đừng quên chị gái…”

Hai tay hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Hiện tại trong mắt, trong lòng của ta chỉ có nàng! Nàng biết không? Ta hoàn toàn không quên được nụ hôn của nàng, cũng vĩnh viễn sẽ không đi hôn những người phụ nữ khác.” Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả môi của nàng.

“Ngươi…”

Hắn tăng thêm lực ngón tay, làm hô hấp của nàng càng thêm dồn dập hơn. “Nàng muốn ta sao?”

Đột nhiên nàng mở to hai mắt, “Rốt cuộc ngươi đang nói hươu nói vượn gì hả?”

“Ta hỏi nàng, nếu như không có chị gái của nàng, nàng sẽ chấp nhận ta chứ?”

Đây là hắn đang ép hỏi nàng sao? Ép buộc nàng đối mặt với sự thật cố trốn tránh năm năm qua… Không! Dựa vào cái gì hắn lại đối với nàng như vậy?!

“Không! Ta không muốn ngươi.” Nàng miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo nói, tự cho là như thế là có thể thuyết phục bản thân mình.

Thật lâu, hắn chỉ là không nói gì nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng như vậy, lại khiến nàng cảm thấy không được thoải mái…

Chương 3

“Không! Ngươi nói dối!”

“Cái gì?!”

Mộ Phong hôn Đinh Linh thật sâu, không để ý tới giãy giụa của nàng, trái lại, nàng càng giãy dụa, càng làm cho hắn khát vọng, hắn càng khẳng định quyết tâm muốn nàng hơn nữa.

Bàn tay bá đạo xâm nhập nữa người trên của nàng, nắm giữ bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, dùng một lực đạo xoa nắn khiến người muốn thét lên.

“Chẳng lẽ nụ hôn khi đó của nàng chỉ là để trêu chọc ta, đùa bỡn ta, chỉ là nàng nhất thời cao hứng kéo lên lòng ham muốn của ta?”

“Đừng…”

Nàng liều mình giãy dụa, vặn vẹo, nhìn vào lửa dục đốt người trong mắt của Mộ Phong cũng là yêu mị gợi cảm, dẫn phát ra thân thể vừa nam tính vừa thú tính của hắn.

Hô hấp của nàng bởi vì kinh sợ mà không thuận, chỉ có thể bất lực nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp mở đến thật to, ở trên khuôn mặt tái nhợt của nàng càng lộ ra vẻ đẹp động lòng người của nàng, vừa thấy là thương.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Bàn tay của hắn vẫn càn rỡ vuốt ve ở ngực của nàng. “Một người đàn ông bình thường cùng một người phụ nữ hồn nhiên nhưng trong lòng gian ác, chẳng lẽ không thể sử dụng một nụ hôn nóng bỏng làm cho hai người bốc cháy lên sao?”

“Muốn bốc cháy tự ngươi bốc cháy, chuyện không liên quan đến ta!”

“Chuyện làm sao có thể không liên quan đến nàng?!” Hắn lớn tiếng ngắt lời nàng, hại nàng sửng sốt, không dám nói tiếp. “Chỉ cần tiếp tục kéo dài, rất nhanh ta liền có thể nếm đến thân thể của nàng, vậy lúc đó chẳng phải nàng muốn hiến cho ta sao?”

Hiến thân?! Khi đó nàng có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Không! Nàng không phải muốn hiến thân, chẳng qua là hy vọng có thể nói hết tình cảm của mình cho hắn biết, những thứ khác nàng thật sự không có nghĩ quá nhiều, lại không nghĩ rằng hắn không nghĩ như vậy.

Hiến thân nha? Trời ạ! Nhưng tại sao nghe được hắn nói như vậy, tim của nàng lại đập nhanh như vậy?

“Hiện tại ta muốn đạt được điều ta muốn, mà ta cũng đã bỏ ra giá cao, cho nên…” Đôi mắt đen của hắn nhìn vào đáy mắt của nàng, làm nàng không thể động đậy.

“Cho nên…”

“Cho nên ta muốn đạt được những gì ta nên được!”

Khi nàng còn đang suy nghĩ về lời nói của hắn, cả người lại bị đẩy ngã, mắt thấy hắn lại muốn đè lên.

“Đinh Linh, ta rất muốn nàng, nàng biết không?”

“Ngươi nói cái gì ta đều nghe không hiểu, tại sao nói ngươi bỏ ra giá cao?”

Hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ vẻ lạnh lùng, rồi sau đó gằng từng chữ nói: “Bởi vì nụ hôn thiên sứ mất hồn của nàng, làm ta và chị gái nàng chia tay, nàng nói nàng có nên chịu trách nhiệm hay không?”

“Cái gì?!”

“Hiện tại đừng nói gì, để cho ta yêu nàng thật tốt.” Rất mềm, rất mềm mại, hắn cực kỳ yêu phần non mịn co dãn trong lòng bàn tay.

Đinh Linh vặn vẹo eo nhỏ nhắn muốn né tránh, nhưng trái lại giúp bàn tay của hắn lột sạch áo của nàng.

“A! Dừng tay! Không được nhìn…”

Mộ Phong cúi đầu nhìn người đáng yêu dưới thân, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng như lửa, môi đỏ mộng khẽ nhếch, hơi thở thơm mát thở hổn hển, bộ dáng kiều mị làm hắn cảm giác được trong bụng có một dục vọng mãnh liệt đang điên cuồng bốc cháy.

Hôn nàng, giống như là đang thưởng thức rượu ngon khát vọng đã lâu năm, tay hắn không kìm hãm được đang dùng sức vuốt ve trên lưng và bộ ngực rất dồi dào của nàng.

“Đừng…”

Không cho nàng cơ hội thở dốc, một tay hắn kéo xuống áo lót trên người nàng, thân thể mềm mại của cô gái trẻ phơi bày ngay trước mắt, xuyết lấy quả anh đào đỏ tươi trên đỉnh đầu bộ ngực cao nhọn, da thịt toàn thân trơn mềm xem ra vô cùng mịn màng.

“Nàng thật là đẹp…” Hắn cúi đầu duỗi đầu lưỡi khẽ liếm bộ ngực của nàng.

Một trận cuồng dã vuốt ve cùng bú mút, khiến nàng cảm thấy lồng ngực của mình có một loại tế nhị, xa lạ, không cách nào kháng cự khoái cảm.

Nàng chưa bao giờ để người khác phái ôm ấp, dắt tay qua, chớ đừng nói chi là bị một người đàn ông ôm, hôn như thế.

Môi lưỡi của hắn không ngừng du di ở trên người của nàng, nàng nhịn không được phát ra một tiếng yêu kiều từ cổ họng.

Tiếng than ngâm của nàng làm cho hắn cực kỳ hưng phấn, ngẩng đầu lên lộ ra nét mặt thỏa mãn. “Cứ như thế! Kêu lên, như thế ta mới biết được nàng khát vọng ta thế nào.”

Môi của hắn rơi ở trên môi nàng, một tay xoa nhẹ ngực của nàng, âu yếm, vuốt ve ở trên bộ ngực mềm mại trơn mềm ấy.

Mộ Phong tham lam ôm ấp thân thể mềm mại trơn mềm và tinh tế của cô gái này trong ngực, cô gái có hương thơm đặc biệt truyền vào mũi của hắn, càng làm cho hắn khó mà kháng cự.

“Ah… Uh`m… Đừng…”

Đinh Linh muốn đẩy hắn ra, nhưng mà vuốt ve của hắn vô cùng kích thích, bàn tay hơi thô ráp di chuyển ở trên da thịt nhẵn bóng của nàng, gây cho nàng khoái cảm mất hồn không cách nào nói rõ.

“Dễ chịu không?” Hắn duỗi ra đầu lưỡi liếm láp qua lại ở cổ và vành tai của nàng.

“Uh`m… Dừng tay…” Nàng đã không cách nào suy nghĩ chút gì nữa, theo bản năng chỉ có thể nghênh hợp với vuốt ve của hắn, muốn hắn nhiều hơn, nhiều hơn…

“Ta đã không thể dừng tay, nàng cam chịu số phận đi!”

Bàn tay của hắn lướt qua bụng trơn truột của nàng đi đến giữa hai chân, không khách khí thăm dò vào tiểu huyệt sớm đã ướt đẫm.

“Đừng…” Theo bản năng nàng kẹp chặt hai chân, không cho hắn xâm nhập.

“Mở chân ra!” Hắn nhỏ giọng lại kiên định ra lệnh.

“Không… Không được…”

Ở giữa hai chân nàng, bộ lông mềm mại dính lấy ái dịch trong suốt, xem ra có một loại gợi cảm mập mờ, không ngừng cám dỗ hắn.

“Đừng! Thả ta ra…” Nàng ra sức khép chặt muốn ngăn cản bàn tay hắn uốn tách ra hai chân của nàng, cuối cùng vẫn không thể kháng cự được nam tính như thế xâm lược.

Ngón tay của hắn bắt đầu vỗ về chơi đùa ở trên cánh hoa của nàng, đồng thời dùng ngón tay không ngừng ma sát tiểu hạch sớm đã sưng phồng biến hồng, khiến nàng nhịn không được khẽ kêu một tiếng.

“Ah! Đừng…”

“Nàng cũng đã ướt đẫm, chứng tỏ nàng cũng khát vọng đàn ông vỗ về, hà tất phản khán chứ? Tình ái giữa nam và nữ là rất mất hồn.” Hắn nóng bỏng thở dốc, ngón giữa chậm rãi dò xét tiểu huyệt non mềm phủ chặt trong người nàng.

“Ah… Đau quá…”

“Nàng thật chặt!”

Hắn cảm giác được ngón tay của mình bị thịt non ấm áp trong cơ thể nàng xiết chặt lại bao lấy thật chặt, không thể động đậy.

Lúc ngón tay của hắn bắt đầu chậm rãi co rút ở trong cơ thể nàng thì nước mắt của nàng lập tức chảy ra, mặc dù cảm thấy đau xót, nhưng lại không thể ngăn cản được hắn.

“Đau quá! Dừng tay…”

Đôi tay nhỏ bé không ngừng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng làm thế nào đẩy ra được thân thể đàn ông cao lớn này.

“Ah! Xin ngươi buông tha ta, van cầu ngươi…” Trong tiếng khóc thảm, trong tiếng cầu khẩn kháng cự của Đinh Linh trộn lẫn với tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Nàng không biết vì sao ở giờ phút này lại khóc lóc, không nên khóc, ít nhất không phải là vào lúc này, không phải là ở trước mặt của người đàn ông này, nhưng nàng chính là không khống chế được mình.

“Dừng tay…”

Song, kêu khóc cùng cầu xin của nàng chẳng những không thể khiến cho người đàn ông trước mắt thương tiếc, trái lại càng kích thích cảm giác chinh phục tiềm ẩn trong thân thể của hắn.

“Tại sao phải bộ dạng này đối với ta?”

“Ai bảo nàng lại trêu chọc ta? Chỉ cần là làm người của ta mất hứng, cũng phải bỏ ra giá tương đối cao, mà ân ái với ta chính là nàng muốn thừa nhận trừng phạt!” Không ai có thể đùa bỡn hắn, cũng không có một người phụ nữ nào có thể khiến hồn hắn quấn quanh mộng dắt đi lâu như vậy, chỉ có nàng dám đối với hắn như thế.

Trước đây hắn không có dũng khí, cũng không có cơ hội có thể tiếp cận nàng lấy lại công đạo, hiện tại không như thế, hắn chính là muốn nàng, nhất định muốn nàng!

“Chẳng lẽ nụ hôn đó không phải là thật vậy chăng?” Hắn có chút tức giận hỏi.

“Không… Ta có thể giải thích…”

“Chỉ tiếc bây giờ ta không muốn nghe nàng giải thích một chút nào, ta chỉ muốn nàng nhiệt tình phối hợp với ta là được rồi.”

“Không được! Ta còn là… còn là…” hai chữ “xử nữ” này thật sự là Đinh Linh nói không nên lời.

Ngón tay của hắn không ngừng di chuyển nhịp nhàng ở trong hoa huyệt của nàng, miệng lưỡi thì liếm mút ngọt ngào ở một bên ngực nàng, giống như một đứa trẻ tham lam vậy kích thích vùng mẫn cảm của nàng.

Đinh Linh cảm giác được hô hấp mình dồn dập, tiếng thở dốc mắc ở trong cuống họng muốn tiết ra ngoài, nhưng nàng liều mình đè nén, không để cho vong tình của mình hò hét ra tiếng.

“Thoải mái thì kêu ra tiếng.” Hắn khàn khàn nói, lại còn tà tà dùng hàm răng khẽ nhai đầu vú màu hồng của nàng.

“Ah! Dừng tay… Ah…” Rốt cuộc không chịu nỗi trên dưới bị hắn vuốt ve sinh ra khoái cảm tuyệt vời, nàng cảm giác được toàn thân mình như là có dòng điện đang chạy vậy.

Lông mi của nàng nhẹ chau lại, ánh mắt mơ mơ màng màng, khuôn mặt giống như một bông hồng kiều diễm không ngừng đong đưa hai bên.

“Ah…Uh`m…” Giống như là không thể tiếp tục chịu đựng, miệng anh đào nhỏ khe khẽ phát ra tiếng than nhẹ mê người lại khêu gợi.

“Cảm giác rất thoải mái chứ? Ta có thể làm cho nàng thoải mái hơn.”

Môi của Mộ Phong từ từ dời xuống, trải qua phần bụng bằng phẳng trơn truột, đi tới vườn hoa thần bí của nàng…

Đinh Linh đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới giác quan tình dục, chỉ muốn nhận được nhiều khoái cảm hơn, khi nàng phát hiện ý đồ của hắn, bàn tay của hắn đã tách hai đùi của nàng ra, cúi đầu dùng đầu lưỡi nóng bỏng liếm hương mật dịch ngào ngạt.

“Đừng… Nơi đó không được…” Nàng đỏ bừng mặt kêu to, nhưng từ dưới bụng không ngừng truyến đến một luồng sóng dòng điện làm khắp cả người nàng tê dại, rốt cuộc không thể chịu đựng được. “Ah! Không… Rất kỳ quái… Cơ thể của ta… Nóng quá…” Môi đỏ mọng của nàng đứt quãng bật ra âm thanh gợi cảm.

Nghe được rên rỉ khoái lạc của nàng, Mộ Phong như là nhận được khích lệ, càng thêm dùng lưỡi xâm nhập vào cánh hoa ướt át, thỏa thích mút mật dịch ngọt ngào, đầu lưỡi linh hoạt tà tứ liếm láp ở hoa làm thăm hỏi hoạt động qua lại, lại thăm dò thật sâu vào góc nhụy hoa, làm cho hoa huyệt không ngừng chảy ra mật dịch trong suốt.

“Van xin ngươi…” Cả người nàng cong lên, vong tình hô to.

“Xin ta? Vậy trước tiên hôn ta một cái.” Hắn đưa ra điều kiện.

“Không…” Nàng lấy thanh âm cự tuyệt ngay cả chính mình cũng không nhận ra.

“Hôn ta, ta liền cho ngươi muốn.” Hắn hạ xuống nụ hôn thiêu đốt người ở bộ ngực cao ngất của nàng.

Lý trí còn lại của Đinh Linh nói cho nàng biết tuyệt đối không thể khuất phục, nhưng hai tay của nàng lại không kìm hãm được ôm chặt cổ hắn, rồi sau đó đem đầu hắn lại gần hơn, cho hắn một nụ hôn ngây ngô nhưng lại nóng bỏng.

Mặc dù Mộ Phong có thể cảm nhận được nụ hôn của nàng không thành thục, nhưng vẫn dễ dàng vén lên dục vọng của hắn, bức hắn đến nhẫn nại cực hạn.

Hắn cúi đầu ngậm chặt đầu vú nho nhỏ run rẩy của nàng, đầu lưỡi nóng bỏng điên cuồng lật chuyển khuấy đảo, liếm mút, làm cho trên cả hai bên đầu vú nho nhỏ màu hồng của nàng đầy nước bọt của hắn.

“Ah! Nóng quá… Đừng có ngừng…” Cùng với đầu lưỡi của hắn không ngừng vòng quanh ở trên quầng vú của nàng, còn dùng hàm răng khẽ gặm, nàng phát giác đầu vú căng ra đến không chịu nổi.

Bàn tay của hắn cùng lúc vuốt ve thăm dò ở giữa hai chân nàng, làm cho nàng gần như không thở nổi.

“Ah.. Ta không được…”

Nàng cảm thấy cả người đều muốn hòa tan ở trong lòng của hắn, miệng anh đào nhỏ cũng không ngừng phát ra tiếng dâm đãng mà lại có vẻ làm nũng đáng yêu.

“Nàng thật sự là ngọt ngào đến không thể tin được…”

Hắn chưa bao giờ có dục vọng mãnh liệt như vậy đối với một người phụ nữ nào, mà nàng lại giống như một ngọn lửa, không ngừng dấy lên lửa lòng của hắn, khích thích khát vọng mãnh liệt của hắn.

“Nàng muốn ta sao?” Hắn dùng lực xoa nắn bộ ngực của nàng hỏi.

“Muốn!”

Hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng, tiếp theo duỗi thẳng thân thể của nàng ra, đem đùi tuyết trắng của nàng đến trên vai mình, rồi sau đó đính kiên đĩnh lửa nóng ở miệng tiểu huyệt ẩm ướt, hình ảnh như thế xem ra mất hồn biết bao!

Lúc Đinh Linh hiểu được hắn muốn làm cái gì thì đã không kịp ngăn cản hắn mạnh mẽ mà có lực đoạt lấy——

“Ah——”

Cảm giác dường như chọc thủng một tầng trở ngại đi tới màng mỏng, đột nhiên Mộ Phong định trụ thân thể.

Chết tiệt! Hắn hy vọng có thể không để nàng chịu đựng cái giai đoạn này, chỉ tiếc không có biện pháp, đây là tượng trưng ông trời ban cho người phụ nữ hồn nhiên xinh đẹp nhất, hiện tại hắn chỉ có thể tận lực nhanh chóng đi qua giai đoạn khiến nàng thống khổ này, đợi đến sau khi qua đi, nàng có thể thưởng thụ được khoái cảm vui vẻ tuyệt vời giữa nam và nữ rồi.

“Nhẫn nại một chút, lập tức sẽ tốt hơn!”

“Tốt cái đầu ngươi đấy!” Nàng đã đau đến nói xằng nói bậy rồi.

Hắn chỉ có thể cắn chặt răng để chống lại kích động của thân thể, trước tiên đứng im bất động, chờ đau đớn của nàng mất đi, để cho thân thể chưa biết mùi đời của nàng có thể thích ứng với sự hiện hữu của hắn, hơn nữa hắn cũng không nỡ rời đi nơi ngọt ngào như thế.

“Nhẫn nại một chút, ta sẽ dịu dàng một chút.”

Nàng đau đến ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng thì hắn đã bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào ở trong cơ thể nghẽn chặt của nàng.

“Nàng thật chặt!” Hắn cảm thấy mình bị nàng kẹp đến có chút đau nhức, mà lại khoan khoái dị thường.

“Nhưng mà ta rất đau…” Nàng nghiếng răng nghiếng lợi gầm nhẹ, hai tay không ngừng đánh đấm ở dưới lồng ngực của hắn.

“Nữ nhân chết tiệt! Sợ đau còn lộn xộn…”

“Ngươi dám mắng ta? Cút ngay…” Nàng dùng sức đánh đấm hơn nữa, nhưng đối phương vẫn không ngừng dùng sức đĩnh vào.

“Trời ạ! Đau quá… Nàng nhất định sẽ bị hắn hại chết! Bởi vì đau đớn đến không thể chịu nổi, thế là Đinh Linh cứng còng thân mình.

Thấy nàng ngoan ngoãn bất động, trong lòng hắn có một khoái cảm trả thù, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, lại mềm lòng.

“Nhịn một chút nữa, ta sẽ dịu dàng một chút.” Hắn nhẹ giọng nói.

“Chậm một chút… Van xin ngươi… Ít lực một chút…” Nàng cầu xin, cảm thấy nóng ran trong cơ thể lại trở lại, lần này mãnh liệt đến làm cho nàng không cách nào để ý tới đau đớn dưới hạ thể nữa.

Nàng chậm rãi di chuyển thân mình một chút, vừa động lại mang đến khoái cảm vô cùng tê dại.

[
Thông Tin
Lượt Xem : 3078
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN