--> Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại - game1s.com
Teya Salat

Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại

Chương 1

Giới thiệu

Mặc dù trên cổ áo sơ mi của anh không phát hiện ra dấu son môi của phụ nữ,

Nhưng mà ở đó, mùi nước hoa không thuộc về mình càng ngày càng nồng đậm…

Tuy không có bằng chứng cụ thể để chứng minh trái tim anh đã dao động,

Nhưng! hành động né tránh cô để nghe điện thoại của bạn gái trước đã ám chỉ tất cả…

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên nỗi đau đến tột cùng do bạn gái trước đem lại mà Đỗ Phương Cần đã từng trải qua

Nếu như không phải vì cô ta, anh sẽ không có khả năng tìm cô để mượn say kể khổ,

Hai người vốn là mối quan hệ chị em đồng môn bình thường, cũng sẽ không bởi vì say rượu mất đi lý trí mà trở thành bạn trai bạn gái,

Hiện nay, người bạn gái cũ có dung mạo xinh đẹp, gia thế tốt, thân hình nóng bỏng kia lại xuất hiện.

Cô là người bình thường, không có gì nổi bật, tuổi cũng tương đối cao,

Còn có tư cách để quan tâm chăm sóc cho người đàn ông vừa đẹp trai, ưu tú, dịu dàng lại giàu có đó sao?

Dù cho anh luôn miệng giải thích, giấu diếm như vậy chỉ vì không muốn làm cô lo lắng,

Nhưng mà cô không còn tự tin vào bản thân mình nữa,

Mặc dù mỗi ngày anh đều ngoan ngoãn đứng dưới lầu nhà cô, cầu xin cô hồi tâm chuyển ý,

Nhưng, cô thà lựa chọn rời xa nhau mà vẫn lưu giữ lại ký ức hạnh phúc,

Còn tốt hơn khi tình yêu trong tương lai đã khô cạn, mà nói lời chia tay oán trách lẫn nhau…

Đây là tác phẩm đầu tay của mình, mong mọi người ủng hộ nhé
Chương 2

Hiện tại, năm 2009, Kiều Quỳnh An ba mươi tuổi, là một nhà tiểu thuyết ngôn tình.

Bầu trời mờ mịt, từ sau chiều tà ánh mặt trời liền lẩn trốn vào trong những tầng mây dày, dường như trời sắp mưa, bầu không khí có vẻ nặng nề.

Đứng ở ban công tầng hai, Kiều Quỳnh An đầu tiên là đem từng chậu giá đỗ nhỏ di chuyển vào trong nhà.

Nếu trận mưa này thật sự rơi xuống, e rằng sẽ vô cùng lớn.

Giống như tâm tình của cô lúc này, thoạt nhìn giống như mặt biển yên lặng không gợn sóng, nhưng bên dưới lại sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Trải qua mấy ngày nay, cô cũng không hề dễ chịu chút nào, giống như trải qua cuộc sống của người hai mặt.

Từ ban công tầng hai nhìn xuống ra phía xa xa, ở phía bên phải của sân vườn lớn trước nhà là tâm huyết chung của bọn họ vào những lúc rảnh rỗi, bên trên đặt đủ loại kiểu dáng bồn hoa cây cảnh, họ đã từng vì muốn trồng loại hoa cảnh nào mà tranh cãi, vì bài trí bồn hoa trong sân vườn trước nhà như thế nào mà gây chiến tranh lạnh.

Còn có, đây là một toà nhà ba tầng nằm ở Lâm Khẩu(1), là nơi dừng chân cuối cùng của bọn họ, cũng là nơi hai người sẽ cùng nhau tạo dựng nên một gia đình, sinh hạ một baby hạnh phúc nhất thế giới, nhưng hôm nay thì sao?

Hạnh phúc có lẽ vẫn tồn tại như cũ, nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi.

Gượng cười vui vẻ cũng không dễ chịu, cô rất muốn một đao chặt đứt cuộc sống hiện tại.

Hay là tối nay đi, đau dài không bằng đau ngắn. . . lời này không biết ai nói, có thể nói thật hay a.

Ùng ùng ~ phía chân trời truyền đến tiếng sấm rền vang.

Kiều Quỳnh An ngửa đầu đối diện với sắc trời u ám im lặng thở dài.

Ùng ùng ~ tiếng sấm tứ xa vang đến, trong phút chốc, mưa lớn rơi xuống tầm tã.

Nửa người Kiều Quỳnh An trên ban công không kịp né tránh, bị dính chút nước mưa.

Cô quay vào bên trong phòng, đi vào phòng tắm cầm chiếc khăn lông lau đi phần bị ướt trên tay, sau đó ngồi yên ở cuối giường, vẻ mặt lạnh lùng.

Hạt mưa có thể xoá đi, nhưng đoán chừng đã thấm vào trong lòng? Giống như cây kim thường ghim chặt vào trong lòng lại cũng không nhổ ra được. . .

Kiều Quỳnh An hướng về phía bầu trời ngẩn người, ngoài cửa sổ, mưa vẫn kịch liệt không ngừng rơi xuống, mãi cho đến khi trời tối đen.

Mưa đã tạnh, gần tám giờ tối.

Nghe được dưới lầu có âm thanh xe lái vào, cô mới hơi giật giật thân thể cứng ngắc, nhưng vẫn không có nằm xuống.

Đỗ Phương Cần đã tan làm trở về.

“An?”

Ở trong phòng khách và phòng bếp lầu một đều không tìm thấy bạn gái, Đỗ Phương Cần đi lên lầu hai, bật đèn phòng ngủ lên, quả nhiên, hắn thích nhất hôn nhẹ bạn gái đang thẫn thờ ngồi trên giường, hai tay vòng qua hai đầu gối, cằm đặt ở trên đầu gối, không biết lại đi vào cõi thần tiên nào rồi.

Hắn đã sớm quen với bộ dạng này của bạn gái.

Cuộc sống của cô dựa vào sáng tác văn chương, thường bị hắn cười dung lượng não khẳng định so với ngoại hình còn lớn hơn gấp mấy chục lần, hắn luôn bị cô dùng ngôn ngữ ngựa thần lướt gió tung mây hù doạ.

Trong thế giới máy tính của hắn, MỘT không bao giờ là KHÔNG, hệ thống não bộ của bọn họ không đồng nhất như vậy, nhưng cuộc sống cũng phù hợp lại hạnh phúc.

Đỗ Phương Cần không có quấy rầy Kiều Quỳnh An đang sững sờ, hắn đã sớm quen với bộ dạng đáng yêu này của cô.

Hắn trước tiên thay quần áo đi làm ra, những ngày qua bởi vì công ty đang phát triển phần mềm trò chơi mới, đã gần kết thúc giai đoạn đưa ra thi trường, thân là trưởng phòng phát triển, hắn đã phải làm thêm giờ, thường không cách nào về nhà cùng dùng bữa tối với bạn gái.

Thay xong bộ quần áo ở nhà thoải mái , hắn đi tới bên cạnh Kiều Quỳnh An, vươn tay nhẹ nhàng vân vê từng sợi tóc của nàng.

“Ăn cơm chưa? có muốn cùng anh ra ngoài ăn không?”

Kiều Quỳnh An thật ra không có ngẩn người, từ bước chân đầu tiên Đỗ Phương Cần bước vào trong phòng, tế bào toàn thân của cô đều căng ra, chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Kiều Quỳnh An vô thức quay đầu, không muốn để hắn đụng chạm.

“Em. . . muốn chia tay. . .” cắn răng, cô rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, chìm trong dày vò thật lâu rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng.

Đỗ Phương Cần không ngờ rằng sẽ nghe thấy câu nói như vậy, hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức cười to.

“Em là đang nghĩ đến tình tiết trong vở kịch nào, hử?”

Hắn không cho là thật, cho rằng nàng đang suy nghĩ tìm tòi nội dung tiểu thuyết, mới có thể nói ra những lời như vậy.

Đổi lại Kiều Quỳnh An kinh ngạc.

Cô chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, cuối cùng cũng nói ra chuyện chia tay, thế nhưng hắn lại cười cười cho là không có gì.

“Em nhất định ngồi ngẩn người cả buổi chiều trong phòng, đi thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, ăn ở quán sữa đậu Vĩnh Hòa bên kia giao lộ có được hay không? em không phải rất thích uống sữa đậu mặn(2) của họ sao?”

Đỗ Phương Cần dắt tay Kiều Quỳnh An, mang theo vẻ mặt ngây ngốc của cô đi ra khỏi nhà.

Ngắm nhìn tấm lưng rộng rãi rắn chắc của bạn trai, Kiều Quỳnh An khó hiểu phỏng đoán ─── cô khi nào mới có thể lại lấy hết dũng khí nói lần thứ hai.

Chia tay. . . cô cũng không muốn a!

Chia tay, cô thực sự không muốn.

Cô đã từng cho rằng họ có thể hạnh phúc đến già, già đến hai bàn tay nhăn nheo vẫn có thể nắm thành một khối.

Nhưng từ sau khi cô phát hiện ra sự việc ngoài ý muốn kia, cô cảm thấy bản thân quả thực là đang vọng tưởng.

Trên đời này thực sự có tình yêu vĩnh cửu sao?

Cô yêu hắn, từ khi còn học đại học đã rất rõ ràng rằng bản thân yêu hắn.

Thế nhưng hắn thì sao?

Dù sao quan hệ lúc mới đầu của bọn họ chỉ là bạn bè trò chuyện bình thường, nếu không phải vào buổi tối trước khi giải ngũ, hắn phát hiện ra bạn gái yêu quý của mình bắt cá hai tay nên đau đớn muốn chết mới tìm nàng kể khổ, giữa bọn họ e rằng vẫn giữ nguyên mối quan hệ bạn bè.

“Yêu nhau ” tuyệt đối không phải chỉ có một bên, nếu một bên không hề có tình yêu, thậm chí chưa từng yêu, vậy cô cần gì phải ép hắn ở bên cạnh mình?

Tình yêu, thì ra lại yếu ớt như vậy.

Hoài nghi, giống như axit ăn mòn trái tim của cô.

Nếu như có thể làm lại, cô thật hi vọng giác quan thứ sáu của mình có thể trì độn hơn một chút, ngày hôm đó không nên nhạy cảm như vậy.

Ngày đó, cô nhớ hắn nói, ban đầu đã về đến nhà, nhưng đến khi nhận được điện thoại của tổng giám đốc, hắn lại quay đầu xe trở lại công ty.

Đến đêm khuya hắn mới về đến nhà, lúc đó cô vẫn chưa ngủ, ôm máy tính xách tay vùi mình ở phòng khách đợi cửa.

“Xin lỗi, công ty tạm thời phát sinh vài vấn đề.” Đỗ Phương Cần vô cùng áy náy, ban đầu vốn nói cùng nhau dùng cơm tối.

“Không sao, tình huống bất ngờ vốn là không có cách nào để nắm bắt.” cô không có một chút trách cứ hay oán giận nào. “anh có đói bụng không, có muốn em giúp anh nấu một tô mỳ ăn khuya hay không?”

“Được, anh đi tắm trước.” Đỗ Phương Cần đi lên lầu trở về phòng ngủ.

Kiều Quỳnh An giúp hắn nấu một tô mỳ vằn thắn đơn giản, nhưng mỳ nấu xong mà vẫn chưa thấy Đỗ Phương Cần xuống lầu.

Cô đi lên lầu, hắn vẫn còn ở trong phòng tắm, quần áo cởi ra và cặp tài liệu đều vứt ở trên giường, áo sơ mi treo cuối giường, quần dài ở trên sàn nhà, cặp tài liệu đã bị mở ra, văn kiện và điện thoại di động ở bên trong đã bị phân tán khắp nơi trên giường.

Xem ra sau khi hắn vừa mới đi lên lầu lại bị công việc quấy rầy.

Kiều Quỳnh An lắc đầu cười nhạt, hắn gần đây thực sự rất bận, bọn họ đã lâu rồi chưa thảnh thơi ở nhà cùng nhau ăn cơm tối và xem phim.

Cô giúp hắn nhặt quần áo ở trên giường và trên sàn nhà lên, trước tiên đặt ở trên cánh tay chuẩn bị đem xuống bỏ vào giỏ giặt quần áo ở ban công tầng một.

Một mùi hương xa lạ truyền đến, Kiều Quỳnh An nhíu mày.

Cô cầm áo sơ mi của Đỗ Phương Cần lên mũi ngửi một chút, là mùi nước hoa của nữ, rất nồng nặc, rõ ràng đến không để ý cũng không được.

Dựa vào tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình hay trong phim truyền hình giờ cao điểm mà giải thích, khi phát hiện ra trên áo sơ mi của bạn trai hoặc chồng có mùi hương lạ, thì chính là điềm báo người đàn ông đó đã vượt quá giới hạn!

Tiếp đó, cô nên xem trên cổ áo sơ mi có vết son hồng của phụ nữ không.

Kiều Quỳnh An không hề tránh né lật áo sơ mi của hắn lên, tuy rằng nghĩ thầm, mùi hương nước hoa này có thể do nữ đồng nghiệp của Phương Cần không cẩn thận vương trên người của hắn.

Nhưng, ngay lập tức cô phủ nhận lại suy nghĩ này của mình.

Trong công ty của Đỗ Phương Cần, theo cô được biết có rất ít đồng nghiệp là nữ, cho dù có, cũng là loại lôi thôi lếch thếch mỗi ngày đều vùi đầu vào máy tính viết chương trình, là trạch nữ phát triển phần mềm kỹ thuật trò chơi, bọn họ không thể dùng mùi hương nước hoa như thế này được.

Cũng may, nàng không phát hiện ra vết son môi trên áo sơ mi của Đỗ Phương Cần.

Kiều Quỳnh An cho tới bây giờ không phải là người phụ nữ hay đa nghi, nhưng trong tình yêu, cô thừa nhận mình là người phụ nữ rất thiếu tự tin.

Đỗ Phương Cần có ngoại hình tuấn mỹ cùng năng lực ưu tú, là đối tượng được rất nhiều cô gái mến mộ.

Khi mới trở thành bạn gái của hắn, lòng của cô luôn luôn lo lắng bất an, mãi đến khi hai người qua lại được hai năm, Đỗ Phương Cần mua căn nhà này, bọn họ bắt đầu ở chung, lúc này lòng của cô mới dần dần yên ổn lại.

Đỗ Phương Cần đối với cô rất tốt, hắn bình thường công việc rất bận, nhưng vừa có ngày nghỉ là sẽ ở nhà cùng cô, giữa bọn họ vẫn luôn có những lời tán ngẫu, sống chung rất vui vẻ, có nhiều đôi sống chung cùng nhau không chịu nổi áp lực, thường xuyên cãi vã, những loại sự tình này chưa từng xảy ra với họ. . .

Kiều Quỳnh An lắc đầu tự cười chính mình.

Cô tại sao có thể hoài nghi Phương Cần có tình nhân bên ngoài? cô gõ gõ đầu mình, cảm thấy bản thân quá không nên rồi.

Kiều Quỳnh An quyết định tin tưởng Đỗ Phương Cần, cho rằng mùi nước hoa trên người hắn nhất định là do không cẩn thận dính vào.

(1) Lâm Khẩu: là một quận nằm phía tây của thành phố Tây Bắc, Đài Loan. Đây là quê hương của Châu Kiệt Luân

(2) Sữa đậu mặn

Món này được làm từ những nguyên liệu như: Sữa đậu nành, rong biển, mù tạt, quẩy, hành tây và các gia vị khác

Cô vắt lại chiếc áo sơ mi lên cánh tay của mình rồi bắt đầu thu dọn lại mọi thứ bên trong cặp tài liệu cho Đỗ Phương Cần.

Một đống văn kiện tiếng Anh cô xem không hiểu, điện thoại di động, sổ ghi chép, bút máy, danh thiếp khách hàng. . . Đỗ Phương Cần vẫn giống như thời đại học, chỉ cần một khi đã viết chương trình là cái gì cũng không để ý, cả ngoại hình lẫn đồ đạc đều trở thành một mảng hỗn loạn, cũng may sau khi qua lại với nhau, những thứ này đều do cô thuận theo mà giúp hắn sửa sang lại.

Kiều Quỳnh An giúp hắn sắp xếp gọn gàng từng tấm danh thiếp của khách hàng lại, trong đó có một tấm thiếp màu hồng trang nhã mang theo hương thơm nhàn nhạt, tên của người ở trên danh thiếp đã làm cho cô phải dừng lại động tác thu dọn.

Chu Lỵ Á?

Trái tim trợt run lên. . .

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? trùng cả tên cả họ bạn gái xinh đẹp trước kia của Đỗ Phương Cần.

Tại sao sự tình lại trùng hợp như thế, nếu Chu Lỵ Á này thật sự là người bạn gái trước đã làm tan nát cõi lòng Đỗ Phương Cần, vậy mùi nước hoa trên người hắn hôm nay có khi nào là. . . . . .

Hoài nghi giống như một hạt mầm đang được chôn dấu trong lòng cô, nhất định bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô sẽ bị nghi ngờ giày vò cuộc sống bản thân.

“Mỳ nấu xong rồi sao?” Đỗ Phương Cần tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, Kiều Quỳnh An vội vàng đem những tấm danh thiếp trên tay nhét vào cặp tài liệu cho hắn, xoay người nở một nụ cười.

“Đúng vậy, nhanh xuống ăn đi, nếu không mỳ sẽ trương lên đó.”

“Được” Đỗ Phương Cần đi tới khẽ ôm hông bạn gái, hôn vào gò má cô. “cảm ơn, mấy ngày nay phải ăn đồ ăn tiện lợi bên ngoài đến phát ngán, vẫn là ăn ở nhà tốt hơn.”

“tài nấu nướng của em lại không tốt.”

“vậy là đủ rối, em cũng không biết đồ ăn bên ngoài rất nhiều dầu mỡ, mùi vị cũng đậm, thật bội phục những người hàng ngày phải ăn ở ngoài, cũng may anh có người bạn gái thân thiết, mỗi ngày sẽ nấu cơm tối cho anh ăn.”

Nếu là trước đây Đỗ Phương Cần nói câu này, Kiều Quỳnh An sẽ cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng hôm nay, cô nhìn lại chiếc quần sóc cùng áo phông trên người mình, mái tóc dài được kẹp lên cao, hơn nữa lại chỉ ở nhà nấu cơm giặt quần áo, hình dáng cả người đang dần hướng đến hình mẫu bà cô nội chợ.

So sánh từ trên xuống dưới, vẻ đẹp của Chu Lỵ Á lại rõ như ban ngày, nếu Chu Lỵ Á kia đúng là Chu Lỵ Á mà cô biết . . .

Một mỹ nữ biết làm đẹp, người phụ nữ có vóc dáng kiều diễm, so sánh với một “bà cô” tầm thường như cô, người đàn ông sẽ chọn ai đây?

Kiều Quỳnh An không dám tiếp tục suy nghĩ.

Đêm hôm đó, cô khó ngủ.

Lúc đó, cô lần lượt phát hiện rất nhiều manh mối hoài nghi làm cho lòng cô đau nhức ───

Mùi nước hoa đó không chỉ một lần dính trên áo sơ mi của Đỗ Phương Cần, có đến rất nhiều lần, thậm chí có lần Đỗ Phương Cần vừa vào đến cửa cô đã nhạy cảm ngửi thấy.

Cùng với thời gian đưa trò chơi ra thị trường càng ngày càng gần, thời gian Đỗ Phương Cần về nhà cũng càng ngày càng muộn, mà hoài nghi trong lòng Kiều Quỳnh An ngày càng mãnh liệt.

Hắn thật sự là ở công ty làm thêm giờ sao? hay đó chỉ là viện cớ?

Tệ hơn, hắn đã bắt đầu né tránh cô nghe điện thoại. Có một lần hai người chuẩn bị lên giường đi ngủ, di động của hắn bỗng vang lên, bình thường hắn sẽ ở phòng ngủ trực tiếp nghe điện thoại của đối phương, thế nhưng sau khi hắn nhìn màn hình di động lại ra khỏi phòng ngủ, đi sang thư phòng nghe điện thoại.

Nói truyện điện thoại rất lâu, khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Khi Đỗ Phương Cần quay lại phòng ngủ, Kiều Quỳnh An còn cố tình thản nhiên hỏi hắn: “Đã trễ thế này, ai gọi tới vậy?”

Đỗ Phương Cần không ngờ tới Kiều Quỳnh An sẽ hỏi, đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó lại nói: “Một người cấp dưới của anh, anh ta có một vài nghi vấn trong công việc muốn hỏi anh.”

“Ừ ” Kiều Quỳnh An nằm ở trên giường đáp nhẹ một tiếng, bên trong phòng bầu không khí nhất thời chìm xuống.

Đỗ Phương Cần tắt đèn lên giường, hắn quay người về phía Kiều Quỳnh An đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình, bàn tay to trợt mò mẫm lên bộ ngực mềm mại của cô, nhưng Kiều Quỳnh An lại nhẹ nhàng né tránh tay hắn.

“Em hôm nay mệt rồi. . .” lần đầu, cô cự tuyệt hắn cầu hoan.

Đỗ Phương Cần thân hình cứng đờ. “Ừ, được, mau ngủ đi, ngủ ngon.” Nhưng hắn vẫn duy trì phong độ nam nhân, khẽ ôm lấy Kiều Quỳnh An đi vào giấc ngủ.

Mà Kiều Quỳnh An đưa lưng về phía Đỗ Phương Cần không tiếng động nước mắt từ từ rơi xuống.

Đỗ Phương Cần mới vừa nói dối cô. . .

Thật sự là rất không biết nên khóc hay nên cười đây.

Mấy ngày trước nàng nói nên lời chia tay cũng không bị cho là thật, Kiều Quỳnh An trong chốc lát nhất thời mất đi dũng khí, do dự không biết có nên mở miệng lần nữa hay không.

Ngày hôm nay Đỗ Phương Cần cùng với một kỹ sư cử hành lễ chúc mừng, hơn một tháng nỗ lực làm thêm giờ, trò chơi mới sắp được chính thức đưa ra thị trường.

Vẫn còn chưa đưa ra thi trường, bộ phận bản quyền quốc tế từ sớm đã được rất nhiều quốc gia đăng ký rồi, nhà chơi TW càng thêm mong đợi, các hương dân ở BBS càng sốt ruột thảo luận.

Hắn uống rượu rồi trở về, đang say, bước đi có chút bất ổn, vui vẻ kể với nàng chuyện làm ăn.

Kiều Quỳnh An cho rằng hắn cảm thấy vui vẻ, hắn có được thành công như ngày hôm nay hoàn toàn không phải do vận may, hắn rất nghiêm túc cũng rất cố gắng, trong năm năm ngắn ngủi, từ một kỹ sư trò chơi nhỏ bé leo lên chức trưởng phòng phát triển, thậm chí còn thu mua cổ phần làm cổ đông công ty, hắn hiện tại lương một năm không dưới ngàn vạn, là đối tượng bị rất nhiều nam nhân đố kỵ, đương nhiên nữ nhân cũng sẽ coi hắn là đối tượng rất tốt để kết hôn.

Năm đó Chu Lỵ Á chia tay hắn có phải hay không đã hối hận rồi? Cho nên trở lại bên cạnh hắn, muốn nối lại tình cũ?

Mà cô còn nhớ rõ, đối với sự phản bội của Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần đã có bao nhiêu đau khổ, sở dĩ có thể đau đớn như vậy, là bởi vì rất yêu mà thôi.

Đỗ Phương Cần ngồi ở trên giường, để Kiều Quỳnh An giúp hắn cởi quần áo.

Cô đầu tiên giúp hắn lấy điện thoại trong túi áo khoác tây trang ra, lấy cả chiếc ví da ra ngoài, sau đó mới giúp hắn cởi quần áo.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại dễ nghe vang lên ───

Đỗ Phương Cần cùng Kiều Quỳnh An đồng thời đưa tầm mắt nhìn về phía chiếc điện thoại di động được đặt ở trên giường.

Lỵ Á gọi tới.

Kiều Quỳnh An nhìn thấy biểu tượng trên màn hình điện thoại di động.

Đỗ Phương Cần phản ửng rất nhanh cầm điện thoại di động lên, từ trên giường đứng dậy.

“Anh đi nghe điện thoại.” Hắn lập tức đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng khẩn trương của Đỗ Phương Cần biến mất, Kiều Quỳnh An lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Cô vừa thấy rất rõ ràng, điện thoại là Chu Lỵ Á gọi tới. Mà người uống say như hắn, thế nhưng lại bởi vì điện thoại mà nhanh chóng khôi phục ý thức! Ha ha, sức mạnh của tình nhân cũ thật là mạnh mẽ nha.

Đến lúc rời đi rồi sao? tiếp tục chịu đựng như vậy, chờ Đỗ Phương Cần chủ động mở miệng, cô nhất định sẽ đau lòng đến chết.

Rời đi, thành toàn. . . làm cho cả hai bên đều lưu lại ký ức hạnh phúc khi rời đi, dù sao cũng tốt hơn tương lai không yêu thương nhau khiến oán trách nhiều hơn.

Cuộc gọi tới của Chu Lỵ Á cuối cùng cũng khiến Kiều Quỳnh An hạ quyết tâm.

“Phương Cần, em muốn chia tay, em là nghiêm túc, không phải đùa vui.”

Một ngày sau, Đỗ Phương Cần tạm thời đến Hồng Kông công tác, trước khi lấy hành lý ra cửa, Kiều Quỳnh An đưa hắn đến cửa, nói một câu như vậy với hắn.

Đỗ Phương Cần vốn còn muốn cười to, nhưng khẩu khí nghiêm túc của Kiều Quỳnh An làm cho hắn lo lắng không ổn.

“Quỳnh An, anh biết hơn một tháng nay anh bận chết đi được, em có oán hận thì cũng là bình thường, ngoan, chớ nóng giận, chờ anh từ Hồng Kông trở về nhất định sẽ bù đắp cho em thật nhiều.”

Nếu không phải đùa vui, thì nhất định là đang nóng giận.

Thật khó khi được một người bình thản như Quỳnh An cũng dùng phương thức này để hấp dẫn sự quan tâm chú ý của hắn. . . Đỗ Phương Cần hôn nhẹ lên trán của cô, vỗ vỗ nhẹ nhàng lên gò má phấn hồng.

“Ngoan, chờ anh trở lại, chờ em viết xong bài, anh sẽ đến công ty xin nghỉ phép cùng em ra ngoài chơi có được hay không?”

Kiều Quỳnh An rất mệt mỏi, cô mãnh liệt lắc đầu.

Không phải nóng giận, cô không có, cô là nói thật.

Nhưng Đỗ Phương Cần không cho là thật.

Kiều Quỳnh An bất đắc dĩ trở lại phòng khách, điện thoại di động kêu lên, là nghiệp vụ viên phụ trách thuê phòng gọi tới, anh ta nói, anh ta đã tìm được một căn phòng cho cô, hỏi cô bao giờ rảnh rỗi qua xem phòng ốc.

“Ngay bây giờ.” Nếu chia tay không bị cho là thật, như vậy cô sẽ dọn ra ngoài, rời đi rất ra, như vậy khi Đỗ Phương Cần đi công tác trở về không nhìn thấy cô, liền sẽ hiểu được cô là quyết tâm chia tay.

Cô sẽ ở lại ngôi nhà mà hai người đã sống chung với nhau hơn hai năm trong hai ngày này rồi sẽ lập tức dọn ra ngoài, rất không muốn, nhưng không thể không làm.

Sau đó, ngôi nhà này sẽ có một nữ chủ nhân rất xinh đẹp vào ở, về phần “nữ chủ nhân thời kỳ quá độ” như cô. . .lúc đó sẽ cúi chào cảm ơn, rồi đóng gói rời đi.

Chương 3

Cách đây bốn năm, Đỗ Phương Cần hai mươi bốn tuổi, vào buổi tối trước hôm giải ngũ.

Điều này sớm đã có dấu hiệu, tại sao hắn có thể ngốc đến mức không phát hiện ra? Hay hắn đối với bản thân đã quá tự tin rồi? Luôn cho rằng loại sự tình này sẽ không bao giờ phát sinh trên người như hắn.

Hắn đang ở Li Đảo(1) làm binh lính, phải hai tháng mới có một kỳ nghỉ dài quay về Đài Bắc nghỉ ngơi. Lúc mới bắt đầu, tình cảm của hắn với bạn gái Chu Lỵ Á còn rất tốt, tạm xa nhau để thương nhớ nhau nhiều hơn, tình cảm hai người ngày càng tăng gấp bội, thường thường vừa gặp nhau liền sẽ bùng cháy lửa tình.

Thế nhưng cùng với việc Chu Lỵ Á tìm được công việc, sau khi bắt đầu làm việc, thực tế loại sự việc này dường như làm cho tình cảm của bọn họ đột ngột đi xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người không kịp thích ứng, dần dần xuất hiện cãi vã.

Kỳ thực hoàn cảnh gia thế của hắn với Chu Lỵ Á không tệ, cha mẹ hắn kinh doanh chuỗi salon tóc nổi tiếng phía bắc Đài Loan, mà cha cô mới vừa nhận chức vụ cao ở cục cảnh chính, nên trong mắt người khác bọn họ khá môn đương hộ đối.

Nhưng hắn cũng không tiếp quản sự nghiệp theo nguyện vọng cha mẹ, hắn một lòng chuyên chú với sự phát triển trò chơi, dù sao sự nghiệp trong nhà đã có em trai có thể kế thừa.

Chu Lỵ Á vì thế mà cảm thấy bất mãn.

“Tuy rằng không thể so sanh với một vài gia đình giàu có khác, thế nhưng cha mẹ anh kinh doanh chuỗi salon tóc, bàn về tài sản tối thiểu cũng có hơn trăm triệu tệ, tại sao lại để em trai anh chiếm hết tiện nghi.”

Đỗ Phương Cần không hiểu, bọn họ quen nhau gần năm năm, chẳng lẽ Lỵ Á lại không hiểu hứng thú của hắn ở đâu? Hắn dự định sau khi giải ngũ sẽ gây dựng sự nghiệp từ một kỹ sư phát triển phần mềm đơn giản, hắn coi trọng thị trường trò chơi trực tuyến ở Đài Loan, tương lai nhất định thu được lợi nhuận cao.

Hắn đã nói qua giấc mộng của mình với Lỵ Á, mà hành động bây giờ của cô quả thực đang bóp chết giấc mộng của hắn.

Mỗi khi gặp mặt, chỉ vì việc này mà ra về trong tâm trạng không vui.

Sau đó một lần lại một lần lặp lại tình huống giống nhau, dù như thế nào đi nữa thì tình cảm cũng không chịu nổi nhiều lần bất đồng ý kiến và cãi vã.

Cô trách hắn không tiếp nhận sự nghiệp của cha mẹ, lại muốn đi làm công việc kỹ sư thấp kém. Hắn oán trách cô không biết lĩnh hội giấc mơ của hắn, chỉ một lòng hướng tới tiền tài.

Có lẽ những cuộc tranh chấp đã làm hao tổn quá nhiều khí lực của họ, sau này Chu Lỵ Á dần dần giảm bớt liên lạc với hắn. Trước đây khi hắn nghỉ phép quay về Đài Bắc, hai người luôn luôn dính lấy nhau ba ngày ba đêm mới hài lòng, thế nhưng về sau lại chỉ gặp mặt qua loa đại khái một lần, ăn một bữa cơm coi như cho qua chuyện.

Cô hẳn là bắt đầu từ đó thay lòng đổi dạ?

Người xinh đẹp như cô luôn không thiếu người theo đuổi, bao gồm cả vị lãnh đạo trực tiếp của cô, một người đàn ông Mỹ đẹp trai, gia thế nổi trội, là anh ta đã làm cho Chu Lỵ Á hoàn toàn thay lòng đổi dạ với Đỗ Phương Cần.

Cô vẫn luôn giấu diếm hắn.

Nếu không phải hắn ngay trước đêm giải ngũ quay trở về, không có liên lạc trước với khu nhà trọ của cô vì muốn cho cô một bất ngờ, hơn nữa muốn xin lỗi cô, vun vén lại tình cảm của hai người, hắn cũng sẽ không nhìn thấy cảnh cô cùng một người đàn ông ngoại quốc đang ôm hôn thắm thiết trước cửa nhà trọ, coi như chốn không người.

Bất kỳ nam nhân nào khi chứng kiến một màn như vậy sợ rằng đều sẽ phát điên, nhưng Đỗ Phương Cần lại không có như vậy.

Hắn lạnh lùng đi tới, lạnh lùng chờ Chu Lỵ Á phát hiện sự hiện hữu của hắn.

“Tôi cùng với anh ấy đã gần một năm rồi.” Sau khi sự việc xảy ra, Chu Lỵ Á muốn bạn trai mới vào nhà trước, cô ở lại cùng Đỗ Phương Cần “lật ngửa ván bài”.

“Cô nên nói với tôi. . . . . .” Đỗ Phương Cần hai tay nắm chặt thành quyền, hắn ghét cảm giác bị lừa dối.

Chu Lỵ Á hai tay ôm ngực, có chút mất kiên nhẫn.

“Được rồi, vậy bây giờ tôi nói với anh.” Trái tim thay đổi quả nhiên cái gì cũng thay đổi. “Chúng ta chia tay đi.”

Trước đây cô luôn giấu diếm là vì có tính toán, nếu Đỗ Phương Cần tiếp thu lời khuyên của cô, sau khi xuất ngũ quay về tiếp nhận sự nghiệp gia đình, như vậy, cô sẽ chia tay với người bạn trai ngoại quốc, quay về bên cạnh Đỗ Phương Cần.

Nhưng bây giờ bị Đỗ Phương Cần bắt ngay tại trận, tính toán của cô cũng tiêu rồi, quyết định thật nhanh, cô phải chọn một trong hai. Chỉ sợ Đỗ Phương Cần có chết đi cũng không bao giờ nghe theo lời thuyết phục của cô.

Đỗ Phương Cần dường như không nhịn được đả kích, sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn vẫn giữ ổn định cơ thể phát run.

“Được, chúng ta chia tay.”

Mặc dù đau lòng, hắn vẫn cố bảo lưu một phần tôn nghiêm cuối cùng.

Nói xong, Đỗ Phương Cần xoay người sải bước rời đi, trái tim hắn quằn quại, chỉ vì một câu nói mà đoạn tình cảm gần năm năm tuổi thanh xuân của hắn đặt một dấu chấm hết.

“Chị Quỳnh An, có rảnh rỗi không, buổi tối ra ngoài uống một chén đi!”

Nhận được điện thoại của Đỗ Phương Cần, Kiều Quỳnh An đang chuẩn bị rời khỏi công ty, cô dự định kết thúc cuộc sống gò bó ở công ty, chuyên tâm làm công việc sáng tác tự do.

“Cậu lại được nghỉ phép rồi à?” Sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Quỳnh An vẫn giữ liên lạc với cậu học đệ đã từng làm cô rung động này.

“Đúng vậy, sắp giải ngũ rồi, hiện tại nghỉ một chút.”

Ở Li Đảo làm lính, hắn thỉnh thoảng quay về Đài Bắc sẽ hẹn cô cùng đi ăn cơm.

“Được, coi như chúc mừng cậu sắp xuất ngũ, buổi tối học tỷ đây mời.”

“Cảm ơn chị, vẫn là chị đối với em tốt nhất.”

Bọn họ nhanh chóng xác định địa điểm gặp mặt buổi tối, sau khi cúp điện thoại, Kiều Quỳnh An lại cản thấy giọng nói qua điện thoại của Đỗ Phương Cần có chút kỳ lạ, tinh thần không có phấn chấn như trước.

Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Kiều Quỳnh An lắc đầu một cái, cười tự mình đa nghi.

Chín giờ tối, bọn họ gặp lại nhau sau một thời gian dài không gặp ở một quán ba Tước Sĩ.

“Chị gần đây như thế nào?”

Kiều Quỳnh An nhún nhún vai, ” Tôi nghỉ việc rồi.”

(1) Li Đảo: Là một trong 18 quận của Hồng Kông, Li Đảo bao gồm khoảng 20 đảo lớn và nhiều đảo nhỏ tại nam và tây nam của Hông Kông.

Đỗ Phương Cần có chút kinh ngạc, hắn nhớ là học tỷ đang làm cho một công ty khoa học kỹ thuật.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đi làm không vui sao?”

“Ừ, không sai, lúc mới tốt nghiệp còn cảm thấy đó là công việc tốt có thể nuôi sống bản thân, thế nhưng làm lâu lại thấy mình như người máy, mỗi ngày đều đi làm, về nhà, ăn cơm rồi đi ngủ, mọi hứng thú đều tan biến.” Kiều Quỳnh An rất cảm khái nói.

“Sau đó ở trong một dịp lễ, tôi đột nhiên nhớ tới diện mạo vùi đầu vào máy tính của cậu ở trong văn phòng câu lạc bộ, lúc đó cậu rất vui vẻ phải không? Học đệ, làm cho bản thân cảm thấy hứng thú với công việc, dù cho quên ăn cũng sẽ có một cỗ nhiệt tình chịu đựng. . .”

Cũng vì như vậy, cô quyết định xin nghỉ công việc mà làm cho mình giống như một cái xác không hồn, để làm chuyện mình muốn.

“Vậy tiếp theo chị muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm tác giả văn học tự do, gần đây trong đầu chứa đựng rất nhiều câu truyện cùng tình cảm tràn đầy, rất muốn đem những gì trong đầu hoá thành chữ viết để viết ra.”

Vừa nhắc tới giấc mộng của mình, hai mắt Kiều Quỳnh An lấp lánh sáng bừng, giọng điệu tràn ngập hưng phấn.

“Học tỷ, cố gắng lên, em ủng hộ chị.”

“Cảm ơn.” Kiều Quỳnh An rất vui vẻ khi có người ủng hộ cô. “Còn cậu? Sau khi xuất ngũ chắc là cậu vẫn giữ vững lập trường đi theo con đường của mình?”

Đỗ Phương Cần gật đầu, “Đây là nhất định.”

Nhưng trong lòng đột nhiên tuôn trào xúc động, làm hắn nghi hoặc không thôi ─── vì sao học tỷ lại cảm nhận được nhiệt huyết của mình đối với phát triển phần mềm trò chơi, nhưng người bạn gái thân yêu lại không thể.

“Vậy thật là tốt quá, sau này chúng ta cứ giữ vững con đường bản thân đã chọn và chị em ta sẽ khích lệ lẫn nhau như vậy đi.” Kiều Quỳnh An vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ khích lệ.

“Học tỷ công tác mấy năm nay coi như có chút tích luỹ, vạn sự khởi đầu nan, nếu sau khi cậu xuất ngũ cần trợ giúp cứ tận lực tìm tôi, đừng ngại.”

Tuy gia thế Đỗ Phương Cần không tồi, nhưng cô biết bởi vì kiên trì giấc mơ của mình, Đỗ Phương Cần rất ít khi tiêu tiền của cha mẹ.

Sự cổ vũ cùng ủng hộ của Kiều Quỳnh An khiến Đỗ Phương Cần nhất thời nói không nên lời.

Trong lòng cảm khái sâu sắc. . . Vốn muốn giấu trong lòng không định nói ra, bỗng chốc nỗi đau tuôn trào.

Đỗ Phương Cần kích động cầm ly rượu trên bàn một hơi uống sạch.

“Học tỷ, em đã chia tay cùng Lỵ Á rồi.”

“Hả? Sao có thể. . .”

Đỗ Phương Cần cười đến đau khổ, rất dứt khoát đưa tay về phía quầy rượu muốn thêm chai nữa.

“Cũng không có gì, bất quá chỉ là “phản bội” cùng “bắt cá hai tay”, đồng thời cùng một lúc em gặp phải hai chuyện xui xẻo này mà thôi.” Đỗ Phương Cần hời hợt nói một câu.

“. . .” Kiều Quỳnh An muốn mở miệng an ủi cái gì đó nhưng lại nghẹn lời.

Cô từ trước đến nay không biết an ủi người khác bao giờ.

Nhưng ánh mắt của cô đã để lộ ra sự quan tâm, cô không cần nói ra hắn cũng có thể hiểu được.

“Không cần an ủi em. . . em là đàn ông, nếu như vạn nhất học tỷ mở miệng an ủi em, em nhất định sẽ ở nơi này gào khóc thương tâm, đến lúc đó chẳng phải chị sẽ lúng túng.” Đỗ Phương Cần cố gắng làm thay đổi bầu không khí gượng gạo.

“Chị cái gì cũng không cần phải nói, chỉ cần uống rượu cùng em là tốt rồi.” Đây là yêu cầu duy nhất của hắn.

“Được, chị cùng uống với cậu, đêm nay chúng ta không say không về. . .” Kiều Quỳnh An khí khái vỗ vỗ vai Đỗ Phương Cần. “Nào, cụng ly ~ uống đi ~”

Vậy thì không say không về.

Hai người uống từ tối cho đến nửa đêm, lại từ nửa đêm uống đến rạng sáng, uống đến khi quán ba đóng cửa. Do còn chút ý thức, Kiều Quỳnh An đỡ Đỗ Phương Cần đã uống say

không còn biết gì, nhờ sự hỗ trợ của phục vụ quán ba đón taxi về nhà.

Kiều Quỳnh An căn bản không biết Đỗ Phương Cần ở đâu, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn về căn phòng thuê nhỏ bé của mình.

Tửu lượng của cô rất kém, nhưng hôm nay lại là Đỗ Phương Cần say, có lẽ trong lòng tổn thương nên mới đặc biệt dễ say như vậy!

Đem Đỗ Phương Cần nhét vào bên trong chiếc giường đơn của mình, cô cũng nằm xuống theo.

Chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, Kiều Quỳnh An cố gắng được đến giờ phút này rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi nữa, ngã xuống liền ngủ. . . . . .

Nóng quá. . . Hình như hắn đang lăn mình trong hoả lò.

Hắn muốn mở mắt ra lại mệt đến mức không mở ra được, hắn khua khua tay trên không trung, giống như tự quạt gió cho mình, để xua tan đi nhiệt độ cơ thể.

Bống chốc, hắn tựa hồ như đụng phải một vật thể lạnh băng.

Hô ~ thật thoải mái a!

Trong thân thể hắn nóng ran dường như trong nháy mắt được giảm bớt, cũng bởi vậy hắn dứt khoát đem toàn thân dính lên đó, ở trong mộng hắn cũng có thể cảm thấy loại cảm giác thoải mái này, mềm mại như mây giống như cảm giác ôn nhu. . .

Bỗng nhiên, cảnh tượng trong mộng biến đổi, giác quan toàn thân hắn đều dựng đứng lên, máu trong cơ thể toàn bộ đều xung kích hướng đến một bộ phận, là cảm giác khoái cảm khiến hắn kích động.

Theo bản năng của đàn ông, hắn hôn, vuốt ve. . . khi hai môi đụng chạm, tiếng rên rỉ khó kiềm chế trào ra. . .

Trời ạ, thật mềm mại, hắn cảm thấy bộ phận nào đó trong quần đã cứng rắn như thép rồi.

Lúc này, đối phương cũng đáp lại hắn.

Hơi trúc trắc một chút, dường như đối với chuyện tình cảm nam nữ không có kinh nghiệm. . . Tay cô nhẹ nhàng đặt ở lồng ngực của hắn, toàn thân hắn lại nóng lên.

Mộng xuân ─── hắn hiện tại đang thoải mái trong giấc mộng xuân, hô, cảm giác thật là tuyệt vời!

Ngón tay của hắn vuốt ve bầu ngực cô, cảm thấy nó nhô lên cứng rắn, hắn khát vọng mút vào.

Hắn dần dần trêu đùa xuống phía dưới, nghe cô hô hấp khó khăn mà phát ra những tiếng rên rỉ.

Hắn rất xấu, dùng lưỡi dò xét tuyết nhũ của cô, cố ý quanh quẩn ở chỗ đẹp nhất của tuyết nhũ, không chịu được mà hào phóng ngắt lấy hai quả anh đào hồng nhạt của cô.

Tiếng kêu của cô càng ngày càng lớn, ý tứ khẩn cầu rất rõ ràng.

Hắn thích tiếng cầu xin của cô, cô càng như vậy, hắn càng hưng phấn, vật cứng rắn của hắn ở trong quấn như muốn nổ tung thoát ra ngoài, có lẽ là do rượu cồn thúc giục, máu ở tứ chi nhanh chóng vọt nhảy. . .

Cuối cùng, môi của hắn như ban ơn, lại tiếp tục ngắt hái đỉnh núi anh đào của cô, đầu lưỡi tham lam khêu lấy.

Cô ở dưới người hắn xao động không yên, càng thêm khát vọng cầu xin.

Hắn giải phóng vật cứng rắn trong quần, chuẩn bị làm công cụ khi dễ cô, lúc này nó như vật to lớn hung ác, đường hoàng giương lên.

Bắt được tay của cô thả vào giữa chân mình, muốn cô an ủi vật cực đại trước, vật cực đại được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô sờ nắn, hừ ~, vật to lớn càng thêm rít gào.

Chết tiệt, hắn đã cứng rắn đến sắp bắn ra rồi!

Kích động này trong mơ so với bình thường càng làm cho hắn hưng phấn!

Bàn tay to của hắn cấp tốc cởi bỏ quần áo nửa thân dưới của cô ra, đầu ngón tay tham nhập vào cửa huyệt của cô, thật ẩm ướt, thật chặt, bọc lại ngón tay của hắn thật sâu, hắn không cách nào tưởng tượng nổi nếu là vật cực đại của hắn tiến vào, vậy khẳng định là vô cùng sảng khoái.

Không thể nhẫn nại được nữa, hắn nằm rạp ở giữa hai đùi cô, hai tay banh mở đùi cô, để cho cô hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn.

Vật cực đại điên cuống hét lên muốn tiến vào tiểu huyệt chặt ướt, nhưng đang lúc tiến vào thì gặp phải trở ngại.

Hắn nhiều lần thăm dò vào, thẳng đến khi mật dịch của cô thấm ướt cực đại của hắn, mới thuận lợi tiến vào.

Hơi cồn thúc giục, làm cho hắn không chút thương hương tiếc ngọc, vừa tiến vào sâu trong huyệt chặt chẽ ẩm ướt liền tức tốc gia tăng tốc độ chạy nước rút.

Trong mộng, người con gái ở dưới thân hắn rên rỉ thét chói tai, bắt được đôi gò bồng đung đưa của cô, hắn đưa vào nơi sâu tối nhất của tiểu huyệt.

Chịu không nổi cô liên tục co rút thít chặt, vật cực đại cuối cùng gào thét điên cuống bắn vào nơi sâu nhất của cô. . . . . .

Là mộng? Không phải là mộng?

Không, cô khẳng định đó không phải là mộng.

Tứ chi cùng ở giữa hai đùi đau nhức, trên ngực và cổ lốm đốm những điểm xanh tím, thân thể như bị xe nghiền nát hoặc bị ném mạnh từ trên xuống vậy, hơn nữa toàn thân trần trụi từ trên giường tỉnh lại. . .

Đầu của cô đau quá, di chứng của say rượu hoá ra không chỉ có đau đầu, mà say rượu mất lý trí còn làm mất đi dấu hiệu nữ tính đặc biệt, cái kia gọi là màng trinh gì đó.

Là ai lấy đi vậy?

Không cần hoài nghi, là người tối hôm qua ngủ bên cạnh cô, nhưng bây giờ đã không thấy hình bóng người đàn ông kia nữa. Xem ra loại bệnh “Say rượu mất lý trí” đã phát sinh ở trên rất nhiều người.

Kiều Quỳnh An không trách Đỗ Phương Cần.

Màng trinh, cái loại này không có giá trị, chỉ cần phái nữ gìn giữ tự chủ thì không có cũng được, mà cô lại đến năm hai mươi sáu tuổi vẫn còn, thật sự là bởi vì không tìm được đối tượng thích hợp.

Đỗ Phương Cần. . . Chí ít cho đến nay hắn là người duy nhất khiến cô động tâm.

Nhưng khó tránh oán hận chính là, hắn thực sự không cần thiết thừa dịp lúc cô ngủ mà chạy mất, cô sẽ không cần hắn phụ trách, chẳng qua chỉ là một màng lá mỏng mà thôi.

Kiều Quỳnh An đi lại khó khăn, toàn thân đau nhức, xuống giường đi vào phòng tắm tẩy rửa.

Cô thật không ngờ tới rằng, Đỗ Phương Cần rời đi là bởi vì kỳ nghỉ của hắn đã kết thúc, phải đáp máy bay quay lại nơi đóng quân, mà trước khi hắn xuất ngũ, sẽ không còn kỳ nghỉ nào nữa.

Lại một tháng nữa trôi qua.

Một tháng sau, Đỗ Phương Cần xuất ngũ quay trở lại Đài Bắc, chuyện đầu tiên chính là liên lạc với Kiều Quỳnh An, mà câu nói đầu tiên khi gặp mặt cô lại là: Chúng ta qua lại đi, Quỳnh An.

Không còn là chị em đồng môn, từ nay về sau, là quan hệ người yêu.

Chương 4

Hiện nay, năm 2009, Đỗ Phương Cần hai mươi tám tuổi, trưởng bộ phận phát triển phần mềm trò chơi, công ty FAITH.

Thông qua môi giới nhà đất, Kiều Quỳnh An rất may mắn trong thời gian ngắn ngủi đã tìm được một căn hộ phù hợp với nhu cầu của mình.

“Thái bình thiên hạ” nằm gần một trạm tàu điện ngầm, giao thông thuận tiện, hoàn cảnh sinh hoạt cũng không tồi, quản lý an ninh trong toà nhà rất đầy đủ, cư dân khá thân thiện.

Kiều Quỳnh An nhân lúc xa cách, liền vội vội vàng vàng dọn nhà, vừa vặn là ngày lành tháng tốt để chuyển nhà.

Đây tựa hồ là biểu trưng cho việc chia tay Đỗ Phương Cần, cô có thể sẽ có một bắt đầu mới.

Rất khéo chính là, ngày hôm đó, cô chuyển vào sinh sống trong tầng lầu mười hai của Thái bình thiên hạ, ba hộ gia đình khác cùng ở một tầng lầu với cô cũng chuyển vào trong cùng một ngày.

Vì ở một mình, hơn nữa chủ thuê nhà cũng không dọn đi đồ nội thất ban đầu, nên cô dễ dàng sắp xếp đồ đạc mình mang theo, sửa sang xong xuôi căn hộ mới, Kiều Quỳnh An quyết định thăm hỏi hàng xóm mới của mình.

Đầu tiên, một trong những người sống sát vách với cô ở lầu mười hai này là một người mẹ xinh đẹp – Lạc Đình Đình, sau khi li hôn cô ấy mang theo một bé trai tám tuổi rời xa chồng, cũng giống như cô đều chọn nơi này để bắt đầu một cuộc sống mới.

Đối diện cửa phòng cô, Đinh Tử Ninh, là một nhà thiết kế thành công trong công việc, qua lời nói của Tử Ninh có thể cảm nhận thấy cô nàng rất có nhiệt huyết trong công việc, Kiều Quỳnh An không khỏi hâm mộ cô nàng, từ trên người Đinh Tử Ninh cô nhìn ra một cô gái độc thân dù cho không có đàn ông hay người yêu bên cạnh vẫn có thể sống rất tốt.

người thứ tư sống trong lầu mười hai chính là Hân Hoa, một đại mỹ nữ quyến rũ, đã mang thai tháng thứ năm và đang chuẩn bị hoàn tất thủ tục li hôn, bởi vì người chồng bị cô bắt gặp đi ngoại tình với người phụ nữ khác, với cá tính mạnh mẽ cô kiên quyết dọn nhà li hôn, không quan tâm tới người chồng luôn khổ sở cầu xin.

Kiều Quỳnh An cảm giác mình rất may mắn, trong ngày đầu tiên chuyển đến đã quen được ba vị hàng xóm rất thân thiện, sau đó các cô cũng nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết không giấu giếm nhau điều gì, luôn chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.

Ba ngày sau, Đỗ Phương Cần từ Hồng Kông trở về, hắn vừa xuống máy bay lập tức chạy về nhà, ngoài hành lý đơn giản ra, tất cả các túi hàng mua sắm lớn nhỏ khác đều là quà hắn mua tặng cho người bạn gái thân yêu.

Chuyến đi Hồng Kông lần này, ngoài chuyện xử lý công việc, ở đây còn nổi tiếng là “Thiên đường mua sắm”, được sự hướng dẫn của khách hàng, hắn phát hiện ra một nhà thiết kế đại lục có tác phẩm rất phù hợp với Quỳnh An.

Quỳnh An chân dài, thân hình cao gầy, rất thích hợp với trang phục mang phong cách dân tộc, đặc biệt, loại trang phục này còn mang lại khí chất ưu nhã, tri thức cho người mặc.

Đỗ Phương Cần ở trong cửa hàng hào phóng chọn mua, hi vòng đích thân hắn chọn quà Quỳnh An sẽ thích, gần đây hắn quá bận với công việc, thật sự đã không chú ý đến cô.

Nghĩ nghĩ một chút những gì cô nói?

Ngay lúc hắn chuẩn bị ra nước ngoài lại nói muốn chia tay! Hắn đương nhiên không tin cô là thật lòng muốn chia tay, chỉ là khó có người tính tình ôn nhu như cô lại cũng tức giận tới mức đó.

Hi vọng quà hắn mua có thể làm cho cô hết giận, sau đó sẽ dành tặng cho hắn một cái ôm hôn thắm thiết, đến tối khuya đổi lại hắn sẽ ôm “món quà” đã lâu không ôm vào trong ngực mình vuốt ve.

Đỗ Phương Cần háo hức trở về nhà, bắt một chiếc taxi lập tức chạy về nhà, nhưng lại bị chặn lại ở cửa chính.

Chỉ cần Quỳnh An ở nhà cô thường sẽ không khoá cửa ngoài, nhưng bây giờ toàn bộ căn nhà lại vô cùng yên tĩnh.

Lẽ nào Quỳnh An ra ngoài? Ở vào lúc mười một giờ đêm?

Đỗ Phương Cần không thể làm gì khác đành móc chìa khoá ra mở cửa.

Đem toàn bộ hành lý đặt ở trước cửa, Đỗ Phương Cần mở đèn phòng khách, bên trong yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ánh sáng cô đơn trên trần nhà.

“Quỳnh An ——” Hắn gọi.

Trong phòng ngủ và phòng làm việc cũng không có người.

Hắn tìm khắp nơi trong nhà từ trên xuống dưới.

“Quỳnh An ——” Hắn chán ghét cảm giác này, hắn đã bị Quỳnh An làm hư rồi, thói quen về đến nhà luôn có khuôn mặt tươi cười ấm áp đón tiếp hắn.

Quỳnh An đi đâu?

Tại sao không có ở nhà?

Có phải hay không đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Đỗ Phương Cần khẩn trương gọi vào số di động của cô.

Điện thoại di động vang lên nhiều lần mà không có người nghe, Đỗ Phương Cần không từ bỏ vẫn gọi thêm nhiều lần.

Hắn nóng ruột lại hoảng sợ, không biết Quỳnh An xảy ra chuyện gì?

Kiều Quỳnh An cũng cảm thấy lo lắng giống hắn.

Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động đang kêu, phía trên hiện thị báo người gọi đến là Đỗ Phương Cần, cô chần chờ. . . cuối cùng không biết có nên nghe máy hay không?

Chiếc điện thoại di động chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục lần thứ N kêu vang. Kiều Quỳnh An cuối cùng vẫn mềm lòng, tiếp nhận điện thoại.

“Quỳnh An, là Quỳnh An sao?”

Thanh âm lo lắng của Đỗ Phương Cần từ đầu dây bên kia truyền sang.

Kiều Quỳnh An trầm mặc vài giây mới trả lời.

“Dạ, là em.”

“Em ở đâu? đã xảy ra chuyện gì?”

“Em không sao.” Cô phải kiên cường, mặc dù trong lòng cảm xúc hỗn độn, nhưng cô cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe có vẻ lạnh nhạt. “Em chỉ là chuyển ra ngoài mà thôi, em nói rồi, em muốn chia tay, anh còn nhớ rõ không?”

Không phải đùa vui, cũng không phải sinh khí nóng giận.

“. . .Em nói là thật?” Đỗ Phương Cần không giám tin.

“Đúng vậy.”

Kiều Quỳnh An quả quyết trả lời khiến Đỗ Phương Cần phải đem điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, trừng mắt nhìn, giống như điện thoại di động là một đại ác ma chuyên gia nói dối.

Chương 5: Chương 5 (1)

Thực sự quá rối ren.

Đỗ Phương Cần phiền não đi đi lại lại trong phòng làm việc. Mái tóc rối tung vốn ở bên trái bị hắn bới sang bên phải, rồi từ bên phải lại một lần nữa bới sang bên trái. Căn bản đã chẳng còn biết vị trí ban đầu của chúng ở đâu.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình hiện lên thông qua tấm kính thuỷ tinh phía sau bàn làm việc, Đỗ Phương Cần sửng sốt một chút, cười khổ.

Bộ dạng này của hắn thường bị Kiều Quỳnh An pha trò chọc cười: Bộ dạng nhếch nhác chán chường nhất cũng chính là bộ dạng đẹp trai nhất.

Quỳnh An mới rời nhà ba ngày, mà sự việc này đã làm hắn hoá ngu ngốc tự phá huỷ bản thân, lại khôi phục lại cuộc sống trạch nam ngày trước.

Bộ dạng chán chường của anh thật sự quá đẹp trai, em phải tận lực giúp anh chỉnh chu một chút, mới có thể tương đối giống với nam nhân bình thường.

Kiều Quỳnh An đã từng cười nói với hắn như vậy.

Không biết hiện tại nếu hắn nói với Quỳnh An, hắn lại bắt đầu lôi thôi lếch thếch, Quỳnh An có hay không sẽ lo lắng hắn bị nữ nhân khác ham muốn?

Trước đây có lẽ sẽ. . ., nhưng bây giờ hắn không thể xác định đáp án.

Quỳnh An rốt cuộc uống lộn thuốc gì? tại sao đột nhiên phải dọn ra ngoài, kiên trì chia tay?

Ài~, thật phiền.

Tinh tinh! âm thanh truyền tin từ trên bàn vang lên, tiếng của thư ký truyền đến.

“Trưởng phòng, ngài có điện thoại, là chủ nhiệm Chu của công ty PR Vũ Trụ.”

Đỗ Phương Cần âm thầm thở dài, trước khi nghe điện thoại tay không tự chủ lại bới bới tóc, đây là thói quen của hắn khi tâm tình phiền não.

Hắn nhấc điện thoại lên. “Nối vào đi.”

Một giây tiếp theo hắn nghe thấy một giọng nữ đã từng làm hắn rất quyến luyến, rất quen thuộc. (Axx cuối cùng cũng chính thức lộ diện, ta *cắn*, ta *cắn*)

“Này, Phương Cần, em hiện tại đang ở gần FAITH, có muốn đi ăn trưa cùng em không?” Chu Lỵ Á nhiệt tình mời “bạn trai cũ” kiêm “đối tác hiện tại”.

“Không được.” Đỗ phương Cần căn bản ăn không nổi.

“Hắc, đừng như vậy, nếu em nhớ không lầm, trước đây chúng ta đã thoả thuận nếu khi đang làm việc mà vô tình gặp nhau thì sẽ đối đãi với đối phương như bạn bè, không phải sao?”

Không sai, hắn cùng Chu Lỵ Á đích xác có thoả thuận như vậy, Đỗ Phương Cần tự nhận đuối lý, giọng điệu của hắn xác thực không tốt.

“Lỵ Á, thực sự xin lỗi, anh hiện tại không đi được, thôi để lần sau anh mời em.” Tâm tư hắn đang rối bời vì Kiều Quỳnh An, không có tâm tình ăn uống.

“Được rồi, vậy thì lần tới, nhưng anh ngàn vạn lần đừng nuốt lời đó, bye.”

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi với Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần không khỏi cảm thấy ông trời thật là một người hài hước, tựa hồ rất thích trêu đùa.

Mà đại diện cho PR Vũ Trụ đến ký hợp đồng với FAITH lại chính là chủ nhiệm mới nhận chức của bọn họ —— Chu Lỵ Á.

Sự việc đã trôi qua nhiều năm, giờ gặp lại Chu Lỵ Á, Đỗ Phương Cần nói không kinh ngạc là đang gạt người.

Chu Lỵ Á cũng giống như hắn, toàn bộ quá trình ký hợp đồng tựa hồ cũng đang cố tiêu hoá nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy bạn trai cũ.

Hắn lựa chọn thái độ khiêm tốn, không có chủ động cùng Chu Lỵ Á nói chuyện, dù sao tương lai cũng là đối tác của nhau, nếu để cho đồng nghiệp biết mối quan hệ trước đây của bọn họ, nhất định sẽ có lời đồn đại không hay truyền ra.

Nhưng ngược lại Chu Lỵ Á khá tự nhiên.

Trong bữa cơm sau khi hai bên chủ quản ký kết hợp đồng xong, cô lén tìm cơ hội tâm sự với hắn.

“Thật không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, chúc mừng anh.” Chu Lỵ Á chủ động vươn tay ra bắt tay “hữu nghị”.

Nếu “bạn gái trước” đã tự nhiên như vậy, Đỗ Phương Cần mà né tránh dường như quá không nghĩa khí.

“Chúc mừng anh cái gì?” hắn vươn tay cùng cô bắt tay, mang tính lịch sự.

“Anh bây giờ đã là người đàn ông thành công trong công việc, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?” vóc người kiều diễm của Chu Lỵ Á hơi ngước đầu lên, dùng góc độ xinh đẹp nhất của cô đối mặt với Đỗ Phương Cần.

“Em quá khen, anh chẳng qua chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ.”

Chu Lỵ Á cũng không cho là vậy, FAITH hiện tại là công ty phát triển phần mềm trò chơi số một số hai Đài Loan, phần mềm trò chơi do họ thiết kế ra không biết có bao nhiêu quốc gia muốn tranh dành ký hợp đồng phát hành.

Huống hồ trước khi tiếp nhận dự án, cô đã tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu FAITH, cô biết Đỗ Phương Cần đồng thời cũng là một trong những cổ đông của FAITH.

Nhưng điểm này hiển nhiên hắn rất khiêm tốn, người biết điều này không nhiều lắm.

“Không phải ai cũng có thể lên làm trưởng phòng ở FAITH.” Chu Lỵ Á khen tặng nói.

Lấy Đỗ Phương Cần bây giờ làm thước đo giá trị con người, tiền lương mỗi năm vượt qua ngàn vạn, tuyệt đối dư giả, thật không thể tin được năm đó cô không coi trọng, thậm chí là khinh bỉ công việc này, bây giờ lại tiền đồ sáng lạng.

Chu Lỵ Á đem tiếc nuối cùng hối hận đặt ở trong lòng không nói ra.

“Không hổ là chủ nhiệm công ty PR, thật biết nói chuyện, xem ra FAITH đem quảng cáo tiêu thụ cho quý công ty là chính xác.”

Gặp lại được người yêu cũ đã từng làm hắn say đắm, nếu hỏi hắn có cảm thấy cảm giác mãnh liệt? đáp án là không có.

Chỉ có lúc mới nhìn thấy, trong lòng xuất hiện một cỗ kích động mãnh liệt, chẳng biết từ khi nào, thời gian thực sự đã mang đi tất cả, hắn hiện tại đã không còn nữa cái cảm giác đau nhức bị lừa dối năm đó.

Lãnh đạm, đúng vậy, tim của hắn hiện tại đối mặt với Chu Lỵ Á là rất lạnh đạm —— cho nên hắn có thể nhàn nhạt cười nói với Chu Lỵ Á.

“Sau này phải nhờ trưởng phòng Đỗ chiếu cố nhiều hơn rồi, mời tiểu nữ một bữa cơm nhé.”

Chu Lỵ Á cố gắng dùng dáng vẻ xinh đẹp điệu đà của mình, điều này đối với việc thăng chức của cô mọi việc đều thuận lợi, rất nhiều người đàn ông thích bộ dạng này.

Nhưng Đỗ Phương Cần không phải là một trong số những người đàn ông đó, huống chi hắn đã miễn dịch với Chu Lỵ Á.

“Yêu cầu của anh đối với công việc rất nghiêm khắc.” Hắn nghiêm túc nói.

Chu Lỵ Á ngay lập tức nhận ra chiêu này vô dụng, vội vàng thay đổi trọng tâm câu truyện, thử dò xét hỏi: “Anh kết hôn rồi sao?”

Ngón áp út bên tay trái của hắn cũng không có đeo nhẫn, điều này biểu thị cho việc cô vẫn còn cơ hội phải không? Chu Lỵ Á tính toán ở trong lòng.[/p

Thông Tin
Lượt Xem : 2155
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN