--> Sủng hôn - game1s.com

Sủng hôn

m đều ở trong phòng khách, cũng may La Vĩnh Quốc không xuất thân từ quân nhân. Mặc dù là dân liều mạng, nhưng cũng không biết phải né tránh góc độ có thể đánh lén, Chu Tự Hoành có thể cảm nhận rõ ràng cô dâu nhỏ đang sợ hãi, mặc dù cô biểu hiện rất kiên cường, sắc mặt có hơi tái, nhưng cũng không khóc. Cảm giác của Chu Tự Hoành lúc này giống như dùng dao cùn cứa từng nhát từng nhát vào tim, thật thương tâm……

Tác giả có lời muốn nói: bạn bè góp tiền trọ, rất đáng tin.

☆ Chương 46

Nói thật, chuyện ở quầy rượu buổi tối hôm đó, Hựu An thật sự không có ấn tượng gì cả, chủ yếu do ngày đó uống say. Những chuyện này về sau đều do Giai Kỳ nói lại với cô, chứ đừng tới mặt mũi của mấy người kia, một chút cô cũng không nhớ. Nhưng dù không nhớ, Hựu An cũng thực sự cảm thấy sợ hãi, cái loại sợ hãi giữa sự sống và cái chết.

Kẻ bắt cóc hiển nhiên đã có chuẩn bị trước, nói không chừng đã theo dõi cô mấy ngày rồi, hèn chi ông chồng của cô không ngừng dặn dò cô. Hắn mặc đồng phục nhân viên phục vụ, thuận lợi đi vào chung cư, uy hiếp dì giúp việc, ở lại hẳn trong nhà ôm cây đợi t.

Hựu An tuyệt đối không cho rằng người đàn ông này làm vậy vì tiền, cảnh sát đã vây kín bên ngoài chung cư, một giọt nước cũng không lọt, nhưng người đàn ông này cũng không chút sợ hãi, thậm chí ngay cả khẩn trương cũng không có, trong mắt chỉ có sát ý điên cuồng, đây là một kẻ điên.

La Vĩnh Quốc nhìn ngoài cửa sổ một chút, quay đầu lại nở một nụ cười âm hiểm, vết đao trên mặt giật giật mấy cái, nhìn có mấy phần dữ tợn, hít hai hơi thuốc, ném xuống đất, giẫm tắt, đi tới, giơ con dao trên tay tới trước mặt Hựu An, doạ: “Cô nói xem, nếu như tôi hủy cái mặt xinh đẹp này đi, người đàn ông của cô còn có thể muốn cô không?”

Hựu An hết sức kềm chế sự sợ hãi trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu anh giết chết tôi, anh cũng không thoát khổi sự trừng trị của luật pháp, trừ phi tự thú……” “!@#$%$@, con quỷ nhỏ đừng cố nói, đừng dụ dỗ tao, tao đã từng giết người, hơn nữa còn vượt ngục ra ngoài, bây giờ về tự thú có tác dụng quỷ gì. Tao trốn ra ngoài chỉ vì báo thù, bất quá mày cứ yên tâm, bây giờ tao sẽ không giết mày, tao phải ở trước mặt người đàn ông của mày mà giết mày, thằng đó đã khiến ông đây khó chịu, thì nó cũng đừng nghĩ đến chuyện sống thoải mái.”

Đưa tay túm tóc Hựu An, kề dao vào cổ của cô, đẩy tới trước cửa sổ phòng khách, cửa kiến đã bị gã đập vỡ, gió hun hút lùa vào, gió phất tóc dài của Hựu An lên, quét lên mặt Hựu An, nhìn qua vô cùng nhếch nhác.

Lòng Phùng Thần giật thót, viên cảnh sát bên cạnh lấy loa ra, Phùng Thần xông lên, kêu gọi đầu hàng: “La Vĩnh Quốc, hãy thả con tin ra, chúng ta có thể trao đổi điều kiện, tôi cam đoan.”

La Vĩnh Quốc nói với dì giúp việc đang run run: “Bà kia, đem cái loa trên đất đến đây.” Dì giúp việc run lẩy bẩy bước tới, xem ra là sợ hãi đến cực hạn rồi, cầm đến được nửa đường, chưa đưa đến tay La Vĩnh Quốc, liền đánh rơi trên mặt đất.

La Vĩnh Quốc nhấc chân đá một cước: “!@#$%$@, con mẹ nó, bà đừng có giở trò với tôi, dám giở trò, có tin tôi giết chết bà ngay bây giờ không.” Dì giúp việc đã hơn năm mươi tuổi, bị một đạp này, nửa ngày cũng không dậ

La Vĩnh Quốc nhấc chân lại muốn đạp, nhưng Hựu An nói lớn: “Nếu như dì ấy là mẹ anh, anh còn muốn đạp nữa sao?” La Vĩnh Quốc không thèm nghe, đi tới, lại đạp mấy cái, dì giúp việc đau không mà không dám kêu, tâm Hựu An thật lạnh, đây là một tên lưu manh mất hết nhân tính, một ít đạo đức cơ bản nhất cũng không có, là loại người bại hoại nhất, là khối u ác tính của xã hội.

La Vĩnh Quốc đạp mấy đạp, lại còn nhổ một ngụm nước bọt: “Đừng giả chết, đem cái loa đưa cho tao, nhanh……”

Dì giúp việc đành phải gượng dậy, run lẩy bẩy đưa cái loa cho La Vĩnh Quốc, lại nhanh chóng lui về ngồi chồm hổm ở góc tường bên kia.

La Vĩnh Quốc cầm cái loa, nói với bên ngoài: “Cảnh sát Phùng, con mẹ nó, đừng nói dối mà lừa tao, tao không phải thằng ngu. Nếu tao đã vượt ngục ra ngoài, đương nhiên là sẽ không thể sống trở về, chẳng qua, tao chết như vậy cũng không giá trị, phải kéo theo mấy kẻ chết chung. Con nhóc này là người đầu tiên, bây giờ tao cho bọn mày năm phút, bọn mày phải khiến chồng của con nhóc này đi lên đây, hết năm phút, nếu không thấy người, tao liền ném con nhóc này ra ngoài.”

Mặt Phùng Thần liền biến sắc: “La Vĩnh Quốc, cậu đừng làm loạn! Được, tôi sẽ bảo anh ta lên.” Quả nhiên anh đã đoán đúng, tên khốn này đúng là muốn trả thù Tự Hoành, nếu Tự Hoành đi lên thì càng phiền toái, nhưng cũng không thể không lên…… Sau lưng bỗng nhiên vang lên một âm thanh: “Tự Hoành ở góc nhà phía đông?”

Nghe giọng của Giang Đông, Phùng Thần thở phào nhẹ nhõm, ba người là chiến hữu, nhưng Tự Hoành cùng Giang Đông cũng là anh em. Năm đó, lúc ở cục trinh sát, hai người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là một tổ hợp quí báu. Kỹ năng quân sự, tố chất tâm lý đều khó phân cao thấp. Hơn nữa, Phùng Thần chợt nhớ, hình như cô dâu nhỏ của Tự Hoành là em gái của Giang Đông.

Ống ngắm trên tay Chu Tự Hoành nhắm ngay La Vĩnh Quốc. Kỳ thực công việc này, Chu Tự Hoành cũng không nhớ mình đã làm bao nhiêu lần. Năm đó, lúc chưa vào bộ đội đặc chủng, anh tạm thời nhận một vài nhiệm vụ, tình huống lúc đó nguy cấp hơn bây giờ, hơn nữa kẻ bắt cóc đã trãi qua huấn luyện bộ đội chính thống, dưới tình huống này, Chu Tự Hoành chỉ nhắm đến việc hoàn thành nhiệm vụ, chỉ mất mấy giây. Nhưng bây giờ, Chu Tự Hoành phát hiện mình ngắm không chính xác, tay của anh không hề ổn định, không tự chủ mà run nhè nhẹ, biên độ rất nhỏ nhưng lại hoàn toàn không khống chế được. Anh sợ, sợ sẽ đánh mất thứ mình thương yêu nhất, dù chỉ một phần vạn khả năng, anh cũng không thể chấp nhận nổi.

Một cánh tay từ sau lưng cầm lấy khẩu súng: “Ở đây đã có tôi, cậu lên ngăn gã bắt cóc đi, tôi sẽ tìm góc độ tốt nhất, nhưng trước hết phải bảo đảm an toàn của cô ấy, bởi vì, ai trong chúng ta cũng không chịu nổi một chút sơ xuất.”

Chu Tự Hoành giao súng cho anh ta, anh biết Giang Đông nói không sai, phải bảo đảm sự an toàn cho Hựu An, bọn họ đều chịu không nổi hậu quả mất đi Hựu An.

Chu Tự Hoành nhìn anh ta một cái, rốt cuộc Giang Đông lại mạnh mẽ hơn anh, rõ ràng tình cảm đối với Hựu An không hề ít hơn so với anh, nhưng súng trong tay anh ta lại bình ổn hơn trong tay mình nhiều.

Phùng Thần lo lắng nhìn Chu Tự Hoành một cái, nhỏ giọng nói:”Thằng nhóc này là một tên biến thái, ghi thù với cậu, lên đó cậu chắc chắn sẽ bị giày vò, cậu nóng tính……” Chu Tự Hoành cắt ngang lời anh ta: “Tôi hiểu, vợ tôi ở trên đó rồi, vì vợ tôi, cái gì tôi cũng có thể nhịn.” Xoay người, trực tiếp vào thang máy, Phùng Thần sửng sốt một hồi mới hồi hồn, dù sao thì, Giang Đông và Tự Hoành đều là loại đàn ông không thể khuất phục.

Chu Tự Hoành ấn chuông, La Vĩnh Quốc không tự chủ mà khẩn trương, từ hôm đó gã cũng biết bản lĩnh của Chu Tự Hoành, người đàn ông của con quỷ nhỏ này không phải là nhân vật tầm thường, chỉ chỉ dì giúp việc: “Bà đó, đi mở cửa.”

Chu Tự Hoành vừa bước vào, La Vĩnh Quốc liền lui về sau một bước, đứng ở cửa sổ, con dao gắt gao để ở cổ Hựu An, hô lên: “Giơ cao hai tay, cởi quần áo, có cởi hay không?” Dao nhấn một cái, Hựu An cảm thấy đau nhói, ánh mắt Chu Tự Hoành dừng trên vết máu ở cổ nhỏ của vợ anh, từng giọt từng giọt, giống như đang rơi trong lòng anh.

Mắt Hựu An nhắm lại rồi mở ra, bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt dũng cảm mà kiên định. Giờ khắc này, Chu Tự Hoành phát hiện, mình càng thương vợ mình hơn. Cô nhóc luôn yếu ớt, sợ nóng, sợ lạnh, sợ đau, nhưng với sống chết, lại có mấy phần dũng khí, khiến cô càng xinh đẹp đoạt hồn phách.

Chu Tự Hoành giơ tay lên, bắt đầu cởi quần áo, áo khoác, áo sơ mi, quần, chỉ còn sót một cái quần lót tứ giác. La Vĩnh Quốc thấy anh nghe lời như vậy, chợt cười quái dị một tiếng: “Không phải mày rất lợi hại sao, thế nào, bây giờ vì con quỷ nhỏ này liền sợ hãi? Tối hôm đó, dọn dẹp dẹp mấy anh em bọn tao, hận không thể chết, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ cũng không được, hiện tại, mày cũng nên nếm thử chút cảm giác đó, quỳ xuống.”

Mắt lạnh của Chu Tự Hoành chợt lóe, “Con mẹ nó, mày có quỳ hay không? Không quỳ, con quỷ nhỏ trước mặt tao sẽ……” La Vĩnh Quốc cầm con dao khẽ đặt lên mặt Hựu An.

Chu Tự Hoành biết rõ, La Vĩnh Quốc muốn hù dọa anh, cho dù anh quỳ xuống, La Vĩnh Quốc cũng không vì vậy mà bỏ qua, nhưng đầu gối anh vẫn cong, quỳ xuống……

Nước mắt Hựu An rơi xuống, bây giờ mới hiểu đây là tên biến thái, đến hành hạ ông chồng nhà cô. Nhưng Hựu An lại phát hiện, cái gì mình cũng không làm được, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tự Hoành quỳ trên mặt đất, người đàn ông cao lớn như núi, người đàn ông kiêu ngạo kiên cường bất khuất, lại quỳ xuống trước mặt kẻ bắt cóc, vì cô.

La Vĩnh Quốc hả hê, cười phá lên: “Ha ha, mày qua đây quỳ đi, bên kia quá xa, tao nhìn không rõ……” Chu Tự Hoành thật sự đi tới, quỳ xuống lần nữa, anh mới vừa quỳ xuống, La Vĩnh Quốc liền hung hăng đạp mấy cái: “Con mẹ nó, không phải mày rất lợi hại sao, mày đánh trả đi! Đánh trả đi! Ha ha…… Con mẹ nó, mày cũng có ngày hôm nay, mày cũng có ngày hôm nay……” Đạp mười mấy cái còn chưa hả giận, thuận tay liền xách một bình hoa thủy tinh lớn, đập tới. Bình hoa vỡ vụn, bên trong vẫn còn nước, dội cho máu của Chu Tự Hoành chảy xuống, nhìn mà đau lòng.

Hựu An quát to một tiếng, không quan tâm đến con dao trên cổ, dù sao tay cũng không bị trói, giơ tay cào một cái. La Vĩnh Quốc không nghĩ tới cô gái này không sợ chết, bị cô cào lên mắt, đau quá liền giơ chân đá cô một đá. Kẻ này thật có gan giết người, không chút do dự, giơ dao lên, liền đâm xuống.

Hựu An liền thấy một bóng dáng nhanh chóng nhào tới, che chở cả người cô vào trong ngực, mùi hương quen thuộc, khiến cô biết đây là ôm người đàn ông nhà cô. Pằng, một tiếng súng vang lên, Chu Tự Hoành rên nhỏ một tiếng, sau tiếng súng, là tiếng phá cửa ầm ĩ mà vào.

Hựu An cảm thấy cái ôm chồng cô có chút trì xuống, giống như sức nặng toàn thân đều đè lên người cô, cô ngọ ngoạy, thò đầu ra, chạm vào ánh mắt của Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành với tay sờ mặt cô: “Vợ, em không có việc gì, đúng không?” Hựu An gật đầu một cái: “Em không sa

sao.” Chu Tự Hoành nhỏ giọng cười: “Vợ, vậy em cười một cái cho ông xã em xem đi.”

Hựu An nở một nụ cười thật tươi, Chu Tự Hoành hôn một cái, nói: “Vợ anh cười thật là đẹp mắt.” Hựu An đưa tay muốn ôm anh, lại sờ tới một mảnh dính ướt sau lưng, vừa giơ tay lên nhìn, cả tay đều là máu, Hựu An sợ hết hồn, chợt nhớ tới vừa rồi tên bắt cóc giơ dao lên định đâm cô: “Anh, anh ngươi bị thương……” Hựu An bắt đầu luống cuống, tay cũng không biết nên để ở đâu.

Giang Đông đi đến, nâng bả vai Chu Tự Hoành lên, hai nhân viên cứu hộ nhanh chóng nhấc Chu Tự Hoành đặt lên băng ca, Hựu An vội vàng theo ra ngoài.

Lên xe cứu thương, Chu Tự Hoành nằm trên băng ca, nhắm mắt lại, không biết là hôn mê, hay là mệt mỏi. Hựu An nắm bàn tay to của anh, nước mắt lộp độp rơi xuống.

Giọng Giang Đông ồm ồm vang lên bên cạnh: “Khóc cái gì? Chút vết thương ấy không chết người được, em là bác sĩ, hẳn là phải rõ hơn chúng tôi chứ.” Hựu An lau lau mặt: “Tôi khóc thì làm phiền anh sao, ai bảo anh đi theo, nếu anh không vui khi thấy tôi khóc, thì nhắm mắt lại.”

Chu Tự Hoành mở mắt ra, thở dài nói: “Anh em hai người có thể để cho tôi nghỉ một lát không, dù gì tôi cũng là bệnh nhân!” Giang Đông hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Hựu An vội vàng hỏi anh: “Có đau hay không?” Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, gật đầu một cái: “Đau, vợ à, hay là em hôn anh một cái, hôn một cái có thể làm anh bớt đau.” Mặt Hựu An đỏ lên, liếc trộm Giang Đông một cái, cúi đầu qua, hôn lên trên mặt Chu Tự Hoành một cái.

Chương 47-48

☆ Chương 47

Hựu An tự tay khâu vết thương, đã sớm tốt nghiệp, không còn là một thực tập sinh tay mơ, cũng không biết đã xử lý bao nhiêu vết thương còn nặng hơn so với Chu Tự Hoành. Lúc trực cấp cứu khi còn thực tập, ngày nào mà không gặp mấy ca bệnh nhân bị thương nặng, khâu vết thương này, tay nhỏ bé của cô đã sớm thuần thục.

Nhưng khi may cho người đàn ông của mình, tay Hựu An không ngừng run lên, so với lần đầu tiên khâu vết thương ở cánh tay cho Chu Tự Hoành, còn run hơn gấp nhiều lần. Dùng hết sức bình sinh ức chế, không cho tay run lên, cuối cùng cũng khâu xong. Hựu An lui một bước, suýt nữa ngã xuống, mồ hôi trên trán tuôn như mưa.

Chu Tự Hoành được đưa về phòng bệnh để truyền nước, Chu Tự Hoành nhìn thấy Giang Đông đang chờ ở đây liền quay sang nói với Hựu An: “Vợ, anh đói bụng, vẫn chưa ăn cơm tối, muốn ăn thức ăn ở quán ăn gia đình đối diện bệnh viện của em.”

Hựu An gật đầu một cái: “Được, em đi mua liền đây, các anh chờ một lát.” Hựu An liếc mắt nhìn hai người, xoay người đi ra ngoài, cô cảm thấy, là Chu Tự Hoành cố tình muốn cô đi ra.

Thấy Hựu An đi rồi, Chu Tự Hoành mới nói: “Nhóc Đông, vừa rồi thật cảm ơn cậu.” Giang Đông kiên định mà nói: “Tôi làm vậy không phải vì cậu, cậu không cần cảm ơn.”

Chu Tự Hoành không khỏi bật cười: “Nhóc Đông, cậu vẫn như vậy sao, đã nhiều năm mà một chút cũng không thay đổi, tôi biết cậu vì Hựu An. Trong khoảnh khắc cậu cầm lấy súng, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, cậu thích cô ấy bao nhiêu. Cho tới nay tôi luôn cảm thấy tâm tư tình cảm của tôi rất vững vàng, nhưng vào giây phút ấy, tôi phải thừa nhận, tôi rất sợ hãi, không dám đánh cuộc, chỉ cần

nghĩ tới hậu quả khi phát súng kia được bắn ra tôi liền thua chắc. Nhưng cậu lại có thể cầm súng mà làm được.”

Giang Đông nhìn anh thật lâu, mới nói: “Tôi cũng không dánh đánh cuộc, cũng muốn chịu thua, nhưng tôi càng hiểu rằng, giao cho người khác cũng không bằng nắm giữ trong tay. Không thể có được, ít nhất tôi còn có thể bảo vệ

Chu Tự Hoành nói: “Cho nên, tôi phải cám ơn cậu! Nhưng mà nhóc Đông à, cho dù hiểu rõ tình cảm của cậu, nhưng Hựu An vẫn cứ

vĩnh viễn là vợ tôi, suốt đời này cũng không thể thay đổi. Tôi mặc kệ việc cậu yêu cô ấy, cô ấy vĩnh viễn mãi là của tôi.”

Giang Đông bỗng nhiên bật cười: “Đây mới là Chu Tự Hoành mà tôi biết, vậy hãy để cho cô ấy vĩnh viễn hạnh phúc đi, ngàn vạn lần không được cho tôi cơ hội, bởi vì, chỉ cần có một chút cơ hội, tôi cũng không bỏ qua, biết chưa?”

Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày: “Đây là uy hiếp sao?” Giang Đông xoay người đi tới cửa rồi mới nói một câu: “Không, đây là lời khuyên, cậu biết mà, tôi với cậu đều cố chấp như nhau. Nếu đã xác định, trừ phi là chết, nếu không, vĩnh viễn cũng không thay đổi, hãy dưỡng thương cho tốt đi.” Mở cửa đi ra ngoài.

Tề Giai Kỳ nghe quá chú tâm, không nghĩ tới cửa bỗng nhiên mở ra, vội vàng xoay người, quay đầu đi, lại xoay trở lại, bộ dạng như vừa mới đến, lên tiếng chào: “A, là, anh Đông…… Không, đồng chí Giang Đông, anh cũng đến thăm bệnh sao!”

Giang Đông đóng cửa ở sau người, lại nhìn Giai Kỳ mấy giây, ừ một tiếng, đi qua đầu cầu thang bên kia, Giai Kỳ vừa định thở nhẹ một hơi, thì thấy Giang Đông đi vài bước, bỗng nhiên lại quay về.

Tề Giai Kỳ liền cảm thấy, tóc gáy cả người mình dựng đứng lên, giống như Hoành Hoành nhà Hựu An. Một khi cô tới gần nó liền xù lông, còn Hựu An tùy tiện chạm vào nó liền dịu ngoan đến không tin được. Nhiều lần Giai Kỳ tức giận nghĩ, nhân lúc Hựu An không ở gần, đem con mèo nhóc đó hung hăng đánh một trận cho hả, đáng tiếc chưa lần nào thành công. Thỉnh thoảng Hựu An đem Hoành Hoành nhờ cô chăm sóc, con nhóc kia liền ngoan vô cùng. Có đôi khi, Giai Kỳ luôn có loại ảo giác, trong con mèo kia ẩn giấu một linh hồn giảo hoạt.

Mình đang nghĩ chuyện lộn xộn gì thế này, nguy cơ trước mắt là, Giang Đông muốn làm gì? Sẽ không giết người diệt khẩu chứ! Hình như không nghiêm trọng như thế, chỉ là, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, mặc dù cô cũng sắp 26 rồi, nhưng Giang Đông vừa tới gần, Giai Kỳ vẫn cảm giác được rất rõ ràng, trái tim trong lồng ngực mình, thình thịch thật mạnh, giống như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổngơ ngốc mơ mộng yêu đương.

Giang Đông đứng ở trước mặt cô, khẽ cúi đầu, âm thanh trầm thấp mà có từ tính vang lên bên tai Giai Kỳ: “Tốt nhất là vừa rồi cô không nghe thấy gì, nếu đã nghe thấy, làm ơn đừng nói với Hựu An, tôi không muốn cô ấy có bất kì gánh nặng gì, cám ơn.”

Giai Kỳ sững sờ nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Giang Đông biến mất ở ngã rẽ, giờ phút này, Giai Kỳ chợt đặc biệt hâm mộ Hựu An, sao có thể được hai người đàn ông yêu thương sâu đậm đến như vậy. Chu Tự Hoành thì khỏi phải nói rồi, khoảnh khắc chấn động lòng người đó, từ máy camera có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Một người đàn ông bằng lòng quên mình mà khuất phục vì một người con gái, cô gái đó đâu còn cần gì nữa. Mặc dù hôm Hựu An rất là đen đủi, nhưng đó cũng là một loại may mắn, may mắn khi biết rằng, chồng mình yêu mình bao nhiêu, huống chi, còn có Giang Đông.

Giai Kỳ không khỏi đau lòng vì Giang Đông, anh yêu một cách rất ẩn nhẫn mà sâu đậm, trong những năm tháng dài như vậy, trong lòng anh chỉ có một Hựu An, chỉ quan tâm một Hựu An. Trong thời khắc quan trọng, anh vẫn như cũ ra tay cứu Hựu An, loại tình cảm anh đã bỏ ra này, làm sao có thể rút lại, người đàn ông này nhất định sẽ cô độc cả đời, trừ phi……

Hựu An huơ huơ tay trước mặt Giai Kỳ: “Nghĩ cái gì vậy?” Giai Kỳ hồi hồn, nhìn cô một chút, không khỏi âm thầm thở dài. Gặp tình huống nguy hiểm như vậy, cô nhóc này vẫn được bảo vệ thật tốt, đây không phải ngẫu nhiên mà gặp vận may, từ nhỏ cô nhóc này quả thật luôn khiến người ta ghen tỵ.

Giai Kỳ vỗ vỗ bả vai Hựu An: “Tới thăm bạn một chút, sợ bạn có bóng ma tâm lý, nhưng mà nhìn qua thì tình trạng của bạn khá tốt. Mình đi đây, sáng mai còn phải đi làm.”

Hựu An gật đầu một cái, Giai Kỳ đi hai bước, chợt quay đầu lại: “Hựu An, nếu như……” Suy nghĩ nổi lên, lại nhìn cửa phòng bệnh một chút, phất tay một cái: “Không có việc gì, mình đi trước, cho mình gửi lời hỏi thăm đến Chú Chu nhà bạn.”

Hựu An gãi gãi đầu, đi vào phòng bệnh. Nửa người trên của Chu Tự Hoành quấn băng ngồi ở trên giường, mặc dù bị thương, nhưng vẫn rất tuấn tú, Hựu An hỏi:

“Giang Đông đâu?” Chu Tự Hoành bật cười: “Đi rồi, trong bộ đội còn có chuyện gì đó. Vợ à, nhóc Đông đối xử với em tốt vô cùng, vừa rồi nếu không có anh ấy, chồng em thật sự không nắm chắc cơ hội để cứu em.”

Hựu An mở hộp hoành thánh ra, lấy muỗng ra múc một miếng đưa đến bên miệng anh, buồn buồn nói: “Em hiểu, nhưng vừa nhìn thấy anh ấy, không biết tại sao, nói chưa đến hai câu là cãi vã.”

Chu Tự Hoành ăn một miếng hoành thánh, giành lấy muỗng múc một miếng đưa vào miệng Hựu An: “Đã lớn cả rồi, tính khí còn đùa nghịch như đứa trẻ. Lần sau gặp nhóc Đông, phải chân thành cám ơn người ta, biết chưa?” Hựu An chu chu miệng: “Biết rồi!”

Hai người anh một miếng em một miếng, chỉ chốc lát sau liền ăn hết hoành thánh. Hựu An đem hộp bỏ ra ngoài, ngồi ở trên giường, bắt đầu ngáp, một lần lại một lần. Chu Tự Hoành khuyên cô: “Vợ à, em về đại viện trước mà ngủ đi! Sáng mai đến với mẹ, ở đây trông chừng anh cũng chẳng được gì, yên tâm, chồng em rất ổn, không gãy tay cũng không gãy chân.”

Hựu An kiên quyết lắc đầu một cái: “Em không về, em ở đây với anh.” Chu Tự Hoành hết cách, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, giày vò đến bây giờ, cũng sắp mười hai giờ rồi.

Chu Tự Hoành nhích sang bên cạnh, vỗ vỗ: “Lên đây ngủ đi!” ánh mắt Hựu An sáng lên, ba chân bốn cẳng bò lên, cẩn thận núp vào trong ngực Chu Tự Hoành. Thật ra cô rất buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được, vừa nhắm mắt liền nghĩ đến bộ dáng La Vĩnh Quốc giơ dao chém xuống.

Hựu An ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi: “Mỗi lần các anh làm nhiệm vụ đều nguy hiểm giống như hôm nay sao?” Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn vợ anh, hôn một cái, nói: “Có nguy hiểm hay không sau này cũng không còn liên quan đến chồng em nữa. Anh đã nộp đơn xin chuyển tới bộ đội chính quy, nhưng phải nói trước, em phải về ở ký túc xá với anh, vậy là có thể dễ dàng ở cùng với em rồi, anh không muốn tiếp tục sống riêng ở hai nơi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ lên một chút, người đàn ông này nói ở riêng hai nay nghe như thật. Có ai ở riêng như anh sao? Nhưng anh đã sớm sống kiếp lính đặc chủng, có thể sẽ tiếc nuối hay không, hơn nữa lại vì cô.

Chu Tự Hoành dường như hiểu được ý nghĩ của cô vợ nhỏ, nhỏ giọng nói: “Vợ à, ba mươi sáu năm qua, hơn phân nửa thời gian chồng em đều sống trong quân doanh, cũng đã làm lính đặc chủng mười năm, vậy là đủ rồi. Bảy mươi năm sau, anh thuộc về vợ anh.”

Hựu An cười hì hì, vui vẻ nói: “Sao anh biết anh sẽ sống được bảy mươi năm nữa? Vậy anh nói xem, em còn có thể sống bao nhiêu năm?” Chu Tự Hoành có tiếng cũng có miếng mà nói: “Vợ anh còn có thể sống 69 năm 364 ngày nữa! Vợ à, anh phải sống lâu hơn em một ngày. Biết tại sao không? Bởi vì anh không yên lòng! Nếu như anh đi trước, ai sẽ chăm sóc vợ anh? Cho nên, anh phải đi sau vợ anh một ngày.”

Hựu An đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên, ngẩng đầu, một cái hôn nhẹ nhàng dừng trên môi Chu Tự Hoành: “Chú Chu, em yêu anh……”

Chu Tự Hoành chưa bao giờ nghĩ ba chữ này có gì đặc biệt. Nhưng nói ra từ miệng vợ anh, lại có uy lực khổng lồ như vậy, thậm chí anh cảm thấy, cả người có chút nhẹ nhàng, giống như sắp bay lên, từ trong ra bên ngoài nóng lên như có từng luồng, từng luồng nhiệt. Trong đầu như có rất nhiều sợi bông, thoải mái mềm mại kéo dài, nói không nên lời.

Thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, giữ chặt ót vợ anh, dường như hung ác lại mạnh mẽ ngang ngước, nụ hôn của Chu Tự Hoành liền rơi xuống “Ưmh ưmh ưmh…… Trên lưng anh có vết thương……” Chu Tự Hoành đâu thèm quan tâm gì đến vết thương, vào lúc này, cho dù trời có sập xuống cũng không ngăn được anh hôn vợ mình.

Hậu quả của việc bốc đồng này, là phải may vết thương thêm lần nữa. Lần này là thầy của Hựu An may, may xong, còn đặc biệt nói lời chân tình với Hựu An: “Tiểu Hứa à! Còn nhiều thời gian, hai con còn có cả một đời với nhau, không nên gấp nhất thời!” Mấy bác sĩ thực tập chung quanh cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Gương mặt Hựu An nóng lên, đỏ bừng, tiễn thầy đi, trở về liền nhìn chằm chằm Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành rất uất ức giơ giơ tay: “Vợ à, cái này cũng không phải tại anh, là do em thổ lộ với chồng em, anh có thể không đáp lại một chút sao. Vợ à, em lặp lại lần nữa đi, tối qua em nói nhỏ quá, anh không nghe rõ.”

“Nghĩ hay vậy sao?” Hựu An liếc anh một cái: “Lời quan trọng không nên nói hai lần, hơn nữa, anh đã nghe em nói, còn anh thì sao?” Chu Tự Hoành ho khan một cái: “Vợ à, cái đó, anh khát, em cho anh ly nước được không?” Có đôi khi Hựu An cảm thấy, ông chồng này rất kì quái, là anh ngượng ngùng sao! Lúc làm chuyện kia, cái gì cũng dám nói, mặt dày mà đòi hỏi. Vậy mà bây giờ, ngay cả câu ‘anh yêu em’ cũng không nói được. Cô ép anh nói, với đức hạnh này, liền trốn đông trốn tây, kiếm cớ, lời ‘anh yêu em’, lấy mạng anh còn sễ có hơn.

Hựu An nghĩ đến khoảnh khắc đó tối hôm qua, khi Chu Tự Hoành dùng thân thể bảo vệ mình, lại cảm thấy mình thật kỳ cục. Nói yêu ngoài miệng thì có ích lợi gì, hành động của người đàn ông này đã biểu đạt đầy đủ. Anh yêu cô, dùng cả tính mạng của anh để yêu cô. Có thể gả cho người đàn ông như vậy, còn có thể đòi hỏi gì thêm. Đời này cô sẽ chỉ làm vợ của Chu Tự Hoành, đến chết cũng không thay đổi.

☆ Chương 48

Chu Tự Hoành đứng nghiêm, hô ‘báo cáo’, trong cửa truyền ra âm thanh của Vương Quân Trường, anh mới đẩy cửa đi vào, vừa tiến vào đã nhìn thấy Giang Đông.

Giang Đông nhìn thấy anh, ánh mắt lóe lóe. Giang Đông là tấm gương của Cục trinh sát, còn Chu Tự Hoành ở đại đội Đặc chủng trinh sát. Cả hai đều là những quân nhân xuất sắc loại A, mà Vương Quân Trường lại là lãnh đạo lớn của hai người bọn họ. Lúc trước, khi hai người còn ở cục trinh sát, Vương Quân Trường luôn là thầy Trường của bọn anh.

Vương Quân Trường nhìn hai lính cấp dưới của mình, bọn họ vẫn là người lính loại A đáng kiêu ngạo. Có một loại đàn ông có khí chất trời sinh là làm lính, giống như Giang Đông cùng Chu Tự Hoành. Hai người này có kỹ năng quân sự cùng tố chất tâm lý tuyệt hảo, hoàn toàn xứng đáng được ca ngợi là Binh Vương. Càng tốt hơn nữa, hai người này là đồng chí, là anh em, vô cùng ăn ý, hễ hợp tác là sẽ lập một ít công to, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà ông tìm hai người.

Chu Tự Hoành giơ tay chào theo lễ nghi quân đội tiêu chuẩn: “Chào thủ trưởng.” Vương Quân Trường cười, đứng lên khoát tay một cái, nói: “Được rồi, được rồi, ngồi đ Rồi ngồi lên ghế sofa trước.

Giang Đông cùng Chu Tự Hoành liếc mắt nhìn nhau một cái, ngồi đối diện Vương Quân Trường, Vương Quân Trường nói: “Tôi nhận được đơn xin chuyển qua bộ đội thường quy của Tự Hoành. Sao vậy? Chẳng lẽ ngán làm Binh Vương rồi? Hay là cậu bị mất tính khiêu chiến rồi, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ quyết tâm vào bộ đội đặc chủng của cậu vào năm đó.”

Chu Tự Hoành nói: “Có chút lý do riêng tư, cũng đã ở bộ đội đặc chủng mười năm, cho dù em không muốn thừa nhận, nhưng như thế cũng đã lên rất cao rồi, nên lui xuống thôi.”

Vương Quân Trường cười, vạch trần anh: “Là bởi vì cô dâu nhỏ của cậu thì có!” Mặt Chu Tự Hoành hiếm khi ửng hồng, Vương Quân Trường cũng không đùa anh nữa, quay về vấn đề chính: “Hôm nay tìm hai người các cậu, chủ yếu là vì một nhiệm vụ. Các cậu có còn nhớ nhiệm vụ đầu tiên các cậu thực hiện ở đội trinh sát năm đó hay không?”

Giang Đông nói: “Ngài nói là lần nhiệm vụ truy bắt thuốc phiện ở biên g

iới? Rừng rậm nhiệt đới nơi biên giới Trung – Myanmar, địa hình phức tạp, lúc ấy cùng hợp tác với chúng ta còn có Lính Đánh Thuê quốc tế truy bắt tên trùm Ma túy lớn A Khôn.”

Chu Tự Hoành nói tiếp: “Nhiệm vụ lần đó, ngoại trừ kẻ cầm đầu là A Khôn, toàn bộ thành viên còn lại của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện đều bị chúng ta đánh gục.”

Vương Quân Trường gật đầu: “Mười năm trước, hai người các cậu đại biểu cho quân loại A giành lấy vinh quang cho chúng ta. Mấy ngày trước họp mặt, các vị Tư Lệnh còn nhắc tới hai người các cậu. Tôi cũng không giấu các cậu, nhiệm vụ lần này chính là do các Tư Lệnh tự mình chỉ định. Mười năm trước, sau khi đập tan tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, biên giới Trung – Myanmar đã yên tĩnh nhiều năm. Nhưng hai năm gần đây, lại sôi sục lần nữa, phát hiện hàng loạt giao dịch ma túy chảy vào trong nước. Theo nguồn tin chính xác của chúng ta, chính là do A Khôn. Cũng chỉ có gã, mới có thể trong một thời gian ngắn, đả thông đường dây giao dịch ma túy một lần nữa. Dù sao hắn cũng đã thông thuộc đường đi nước bước, A Khôn lại ẩn sâu tám năm, vũ trang trong tay lúc này càng hơn hẳn mười năm trước. Tháng trước, nhóm bộ đội biên phòng truy quét thuốc phiện của chúng ta lần theo gặp phải bọn họ, cả đội mười hai người, không ai sống sót, đều đều bị bắn chết. Đây là tài liệu, các cậu về nghiên cứu cẩn thận, nhiệm vụ này nguy hiểm thế nào, tôi nghĩ các cậu đã từng trải qua, càng hiểu rõ hơn tôi. Dải đất trong khu rừng kia ẩn chứa những bãi mìn bí mật, cộng thêm đàn em của A Khôn lại được trang bị vũ khí, nói là chỉ một đường sống chín đường chết cũng không quá đáng. Thế nên, tôi cho các cậu thời gian suy nghĩ, mặc dù Tư lệnh tự mình chỉ định, nhưng các cậu cũng có thể chối từ.”

Hai người cùng đứng nghiêm dậy: “Chúng tôi tiếp nhận.” Vương Quân Trường vui mừng gật gật đầu: “Tốt lắm, có yêu cầu gì các cậu cứ nói, nếu trong trong khả năng, tôi sẽ giúp đỡ hết mình.” Giang Đông và Chu Tự Hoành nhìn nhau liếc một cái, cùng nói ra một cái tên: “Phùng Thần” Năm đó, bộ ba Thiết tam giác cùng làm nhiệm vụ, còn có Phùng Thần, Vương Quân Trường suy nghĩ một chút nói: “Các cậu nói là cái cậu chuyển nghề đến cục công an sao? Được, tôi sẽ liên lạc với lãnh đạo.”

Hai người ra khỏi phòng làm việc của quân trưởng, Giang Đông mới nói: “Hựu An thì sao?” Chu Tự Hoành nói: “Thì sao cái gì?” Giang Đông nói rất nghiêm túc: “Tự Hoành, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, quân trưởng cũng không nói quá. Cậu quên mười năm trước sao, mười hai người chúng ta tạo thành phân đội nhỏ tiến vào khu rừng đó, cuối cùng chỉ còn sót lại ba người tôi, cậu và đại Phùng. Hai người bị A Khôn đánh gục, bảy đội viên còn lại, đều bị nổ chết ở bãi mìn. Tuy rằng cuối cùng cũng thành công đập tan tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, nhưng chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng. Cậu nghĩ xem, nếu như nhiệm vụ lần này cậu không về được, Hựu An sẽ thế nào?”

Chu Tự Hoành nói: “Yên tâm, mạng tôi cứng rắn lắm, ông trời cũng không dám lấy đâu. Năm đó chúng ta bỏ sót lại cái đuôi A Khôn, tự chúng ta đã không làm sạch, chẳng lẽ lại giao cho người khác lau mông? Chỉ là suy nghĩ lại, kéo đại Phùng vào, có chút hối hận.”

Giang Đông nói: “Kỹ năng quân sự của đại Phùng toàn diện, can đảm cẩn trọng. Trừ cậu ra, người quen thuộc địa hình nơi đó nhất chính là anh ta. Những người chết dưới tay A Khôn năm đó, có anh em tốt nhất của anh ấy, thù này anh ấy đã ghi hận bao năm, nếu không tự tay đánh chết A Khôn, đời này anh ấy sẽ vô cùng hối hận. Phía anh ấy không cần cậu lo lắng, tôi hỏi cậu, định nói thế nào với Hựu An?”

Chu Tự Hoành lấy thuốc ra ném cho Giang Đông một điếu, hít một hơi: “Tôi không định nói, lòng can đảm của cô nhóc đó không lớn hơn lỗ kim bao nhiêu. Nếu nói cho cô ấy biết, đoán chừng ngay cả ngủ cô ấy cũng không ngủ được. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng, cũng coi như cho tôi sống kiếp Binh vương cuối cùng của mình, dấm chấm hết cưới cùng cho bức tranh hoa mỹ. Nhóc Đông, bảo vệ quốc gia là bổn phận của người lính, chúng ta đành bụng làm dạ chịu vậy.”

Chẳng lẽ Giang Đông không biết điều này, nhưng việc liên quan đến Hựu An, Giang Đông liền sống không yên ổn. Bất quá nghĩ lại thì, còn có mình cơ mà, nếu thật sự có nguy hiểm gì, anh liều mạng chắn ở trước Tự Hoành là được.

Hựu An chuyển nhà, Tự Hoành vừa ra viện liền dọn đến nhà mới. Mẹ chồng cô nói, vốn dĩ định ở chung cư, sau khi xảy ra sự kiện ác liệt đó, sợ cô bị ám ảnh tâm lý, nên bảo cô chuyển đến gian nhà mới này.

Nhà ở gần bệnh viện, là khu nhà cao cấp mới hoàn thành, chọn thiết kế cao cấp, ở giữa chia thành hai tầng trên dưới. Trên lầu là phòng ngủ chính, phòng khách, phòng trẻ, đều ở dưới lầu. Mẹ chồng cô nói, nhà này đã mua từ khi bọn họ đăng kí kết hôn rồi, cũng coi như là phòng cưới dự bị cho hai người. Nhân dịp này, để vợ chồng son tiên dọn đến ở trước, sau này Tự Hoành chuyển tới bộ đội thường quy, được phân nhà ở, ngày nghỉ cũng có thể đến nơi này.

Hựu An rất thích nơi này, về không gian thì ngôi nhà hơi nhỏ, lại đẹp đẽ ấm áp, hơn nữa lại thiết kế hai tầng, phòng khách và phòng ngủ tách rời, có không gian riêng tư cho hai người. Quan trọng nhất là, nơi này rất gần bệnh viện, đi bộ năm phút là đến.

Vì vậy, sau khi Chu Tự Hoành trở về bộ đội, cô hào hứng bừng bừng nổi lên ý thích muốn bố trí ngôi nhà nhỏ của mình, lôi Giai Kỳ đi khắp các cửa hàng lớn, chọn mua từ vật dụng trên giường đến rèm cửa sổ, còn có một ít đồ trang trí nhỏ, thậm chí còn mua một đống chén đĩa cho nhà bếp. Hai người giằng co mấy ngày, mới đạt đến thoả thuận thống nhất.

Giai Kỳ cảm thấy, cô nhóc này rất có thể là chiều quá thành hư. Dù sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi, phong cách vốn lưu loát, đơn giản đã thay đổi thành một không gian mang đầy sắc thái Điền Viên mộng ảo.

Giai Kỳ nhìn rèm cửa sổ trang trí những bông hoa nhỏ, khăn trải bàn trang trí những bông hoa nhỏ, hoạ tiết trên ghế sofa cũng là những bông hoa nhỏ, thậm chí các đồ dùng trên giường cũng có hình đến cả chén đĩa trong phòng bếp cũng đều là những hoạ tiết như vậy, không khó coi, nhưng Tề Giai Kỳ không cách nào tưởng tượng, người đàn ông kiên cường như Chu Tự Hoành, nằm trên giường trang trí đầy hoa nhỏ, nghĩ đến đây, Giai Kỳ liền không nhịn được mà nổi da gà đầy người: “Cái đó, Hựu An, bạn xác định ông chồng nhà bạn sẽ thích loại phong cách này sao? Bạn không cảm thấy, loại phong cách này đặt cạnh Chú Chu, thật quá đối lập sao?”

“Đối lập gì chứ? Chú Chu nói chỉ cần mình thích thì anh ấy sẽ thích.” Khóe miệng Giai Kỳ giật giật, bắt đầu buồn nôn: “Hựu An, lời này của đàn ông mà bạn cũng tin, không cần đoán cũng biết là nói dối, nhất định là nói lúc tâm tình của chồng bạn vô cùng thoải mái, đúng không?”

Mặt Hựu An đỏ lên, nhớ tới ngày đó từ bệnh viện trở về, Chu Tự Hoành gấp gáp đè cô xuống vừa hôn vừa gặm, thu thập từ trong ra ngoài cả một ngày, cuối cùng cô không thể ngồi dậy nổi, Chu Tự Hoành mới bỏ qua cho cô.

Giai Kỳ xấu bụng dò xét cô một lát: “Tư xuân?”

Hựu An nháy mắt mấy cái: “Ai, ai tư xuân chứ?” “Không tư xuân sao mặt bạn lại hồng như vậy? Bất quá cái ghế sofa này khá tốt, vốn dĩ cái ghế cũ của bạn quá mềm, chồng của bạn chắc là không thích, cái này thì cứng mềm vừa phải.”

Hựu An liếc cô một cái: “Bạn cứ lòng vòng lại nói đến……” Chợt nhớ tới một chuyện, cô nói: “Giai Kỳ, bạn luôn tìm đối tượng khắp nơi đúng không! Không phải bạn rất thích Giang Đông sao, hay là mình làm mối giúp bạn?”

Giai Kỳ trợn trắng mắt: “Cho xin đi! Bạn làm mối, mình sẽ không chịu nổi đâu!” Trong lòng thầm nói, cô nhóc này thật biết cách rắc muối trên miệng vết thương của người khác, rắc hạt muối này lên, không phải sẽ khiến anh trai Đông đau đến chết sao. Với Giang Đông cô cũng chỉ có loại tình cảm sùng bái của một cô gái, thích thì có thích, nhưng cũng sẽ không ép lên trên người mình. Lại nói, cô và Giang Đông, về mặt tình cảm thì cả hai đều thuộc loại đui mù…, lòng đều đã chết, không đụng vào tường thì không quay đầu lại, trong lòng đều cất giấu một người, hai người bọn họ không ai cứu được ai……

Hựu An nhỏ giọng hỏi: “Giai Kỳ, bạn vẫn chưa quên được đàn anh Hứa sao?” Giai Kỳ nói: “Thật ra thì mình đã gặp anh ấy.” Hựu An ngạc nhiên: “Khi nào”

Giai Kỳ không khỏi cười khổ một tiếng: “Anh ấy là anh trai của Tử Kỳ.” “Ai chứ? Là yêu nữ chuyên đối đầu với bạn trong công ty sao?” Giai Kỳ gật đầu một cái, thở dài một hơi: “Hựu An, bạn nói xem, sao cuộc đời của mình lại phát triển theo hướng quỷ dị như vậy, thầm mến một người, lại mến nhiều năm như vậy. Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, tổng cộng mình mới nói với anh ấy ba câu, nhưng ba câu này đã khiến mình như cá mắc vào lưới. Sau đó, Hứa Tử Kỳ thì bạn cũng biết rồi đó, mình tranh đấu gay gắt với cô ta hai năm, cuối cùng lại phát hiện, cô ấy là em gái của đối tượng mình thầm mến. Bạn có cảm thấy cuộc đời của mình quá bi thống hay không.”

Hựu An vỗ vỗ bả vai an ủi cô: “Mình nói này, cậu dứt khoát, trực tiếp tìm anh Hứa thổ lộ một lần đi, sống hay chết liền giải quyết luôn một lần, cho dù bạn thầm mến một trăm năm thì có ích gì, tình cảm là phải bày tỏ với nhau.”

Ánh mắt Giai Kỳ rũ xuống: “Bạn không hiểu đâu. Được rồi, đừng nói đến mình nữa, dù sao cũng không phải là chuyện có thể giải quyết hết trong một hai ngày. Buổi tối muốn ăn gì? Mình đói bụng.”

Hựu An nghiêng nghiêng đầu nghĩ: “Gọi pizza được không? Hai chúng ta uống một chén, trong nhà có rượu đỏ, dù sao ngày mai cũng được nghỉ, không say không về.”

Giai Kỳ nhìn đồng hồ: “Chú Chu nhà bạn không về à?” Hựu An chu môi: “Mới vừa gọi điện thoại, nói trong đội có nhiệm vụ huấn luyện ban đêm, sáng mai mới về.”

Giai Kỳ bỗng nhiên nói: “Hựu An, công việc của chồng bạn vang dội thì vang dội, nhưng có quá nguy hiểm không?” Hựu An gật đầu một cái: “Là rất nguy hiểm!” Tiếp đó liền cười ngọt ngào, mắt sáng như sao, nói: “Chỉ là, đã yêu cầu chuyển tới bộ đội thường quy, Chú Chu nói, trong bảy mươi năm sau này, anh ấy là của mình.”

Chương 49-50

☆ Chương 49

Hạnh phúc là gì? Có một người đàn ông cam tâm tình nguyện đem toàn bộ bảy mươi năm sau của đời mình giao cho một người phụ nữ, đây chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Hựu An chính là người phụ nữ hạnh phúc khiến người ta ghen tỵ. Mặc dù trước đây có chút gian khổ, nhưng dù sao ông trời cũng rất ưu đãi cô, cho cô một Giang Đông, sau đó còn có một Chu Tự Hoành. Chỉ là, lúc hạnh phúc quá đầy đủ đến nổi lan tràn chính là thời điểm cuộc sống sẽ không thuận buồm xuôi gió. Qua được một kiếp nạn, không chừng phía sau còn có kiếp nạn lớn hơn, khó khăn hơn đang chờ, vượt qua được, ngươi sẽ hạnh phúc hơn, không qua được chính là vực sâu vạn trượng.

Nhiệm vụ nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng của họ, hiệu suất làm việc của lão thủ trưởng tương đối cao. Đến tối, Giang Đông cùng Chu Tự Hoành đã gặp được đại Phùng, ba người ngồi trong phòng làm việc của Chu Tự Hoành, cẩn thận nghiên cứu tài liệu vài lần.

Đại Phùng mở miệng trước tiên: “Lực lượng vũ trang trong tay A Khôn khá mạnh, cũng không kém chúng ta bao nhiêu, đến lúc đó phải xem ai có bản lãnh có thể giết chết đối phương. Tôi nói trước, A Khôn giao cho tôi.”

Chu Tự Hoành nói: “A Khôn không phải là vấn đề lớn, những quả địa lôi bí ẩn kia mới thực sự là phiền toái. Chúng ta đều biết, địa lôi rải trên mảnh đất này từ thời kháng chiến, bản đồ bố trí địa lôi trong tay chúng ta vốn không đầy đủ. Mười năm trước, dù trang bị kíp nổ đầy đủ, vẫn phải hy sinh bảy chiến hữu. Đây mới thật sự là nguy hiểm, chuẩn bị không tốt, mấy anh em chúng ta lần này cũng sẽ phải ra đi.”

Giang Đông gật đầu một cái: “Càng rắc rối là trận động đất mạnh ở biên giới hai năm trước, vỏ trái đất xảy ra thay đổi rất lớn, việc xác định cụ thể khu vực có địa lôi càng khó khăn, cũng không ai biết đã dịch chuyển đến chỗ nào. Tôi nghĩ sở dĩ A Khôn đã ẩn mình tám năm lại một lần nữa ngóc đầu trỗi dậy, chính vì hắn biết, đi vào nơi này, mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần xuyên qua khu địa lôi, là có thể đạt được lợi ích rất lớn. Gã này vì tiền, cả mạng cũng không cần.”

Đại Phùng nói: “Vừa nghe quân bên bộ tham mưu nói, mỗi lần hăn hành

động, đều có đội dò mìn đi trước dẫn đường, nếu còn cách khác hắn cũng sẽ không tiến vào bãi mìn. Mẹ nó, tên khốn này so ra cũng rất tiếc mạng của hắn.”

Đại Phùng nghiêng đầu nói: “Tự Hoành, tôi đi cùng Giang Đông là được, hai lão độc thân không vợ sẽ không có gánh nặng gia đình, cái gì cũng không sợ, cậu thì sao? Cô dâu nhỏ nhà cậu có thể đồng ý cho cậu tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này sao?”

Chu Tự Hoành nói: “Nhiệm vụ nguy hiểm cỡ này tôi đã trải qua không biết bao nhiêu lần, không phải cả người vẫn toàn vẹn sao, sợ chết thì làm lính cái quỷ gì.”

Đại Phùng: “Nói thì nói thế, nhưng chưa dính đến trên người mình thì không sao, đến lúc thật sự dính lên rồi sẽ rất khó khăn.” Giang Đông cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chúng ta nghiên cứu tài liệu cũng khá đầy đủ rồi, cậu về trước đi! Vừa chuyển qua nhà mới, cô nhóc kia có tật xấu khó ngủ chỗ lạ, tốt nhất là cậu về chăm cô ấy, không nói với cô ấy cũng tốt, để cô nhóc kia khỏi lo lắng.”

Chu Tự Hoành đứng lên, cầm áo khoác trên ghế đi ra ngoài, anh thật nhớ cô dâu nhỏ rồi. Hơn nữa, sau khi nhận nhiệm vụ này, anh vẫn luôn nhớ tới cô dâu nhỏ, tuy lời nói ra rất hay, nhưng trong lòng Chu Tự Hoành không phải không rõ. Nhiệm vụ lần này xác thực rất nguy hiểm, năm đó, mười hai người chỉ còn ba người bọn anh sống sót. Lần này, không tới cuối cùng không ai có thể đoán được kết quả, anh cũng là người, không phải thần, không đoán trước được sống chết của mình. Cho nên, điều anh muốn nhất lúc này là ôm cô dâu nhỏ nhà mình, hung hăng hôn cô, kịch liệt muốn cô, chưa bao giờ có cảm giác khẩn cấp như thế.

Chu Tự Hoành mới vừa ấn thang máy, thang máy liền mở ra, vừa đúng lúc Tề Giai Kỳ bước ra ngoài, mùi rượu xông vào mũi. Chu Tự Hoành không khỏi mỉm cười, không nghĩ cũng biết, Tề Giai Kỳ đã uống say tới vậy, vợ anh hẳn là đã sớm thành hũ hèm rồi.

Giai Kỳ nhìn thấy Chu Tự Hoành liền tỉnh hơn phân nửa, thật ra thì cũng không uống bao nhiêu. Mới uống hai chai rượu đỏ thì Giai Kỳ nhận được điện thoại của cấp trên, phải lập tức chạy tới công ty. Phóng viên thật không phải là nghề dễ kiếm sống mà, không quản ngày đêm, ông chủ vừa gọi, cho dù đang ngồi toi

toilet, cũng phải vội vàng lau sạch sẽ mà chạy tới. Bằng không, tiền thưởng, thành tích, cái gì cũng mất hết. Dựa vào chút tiền lương cố định, ăn không khí cũng không đủ sống. Chả bù với cô nhóc Hựu An này, gả cho ông xã tốt cái gì cũng không phải lo, không cần giống cô, trời lạnh thế này còn phải chạy ngược chạy xuôi. Chả trách sao mọi người lại nói, làm việc chăm chỉ không bằng gả cho chồng tốt, mình và Hựu An chính là ví dụ chính xác nhất!

Giai Kỳ giơ tay lên, chào: “Hựu An ở trên lầu, cơ quan tôi có chút việc, đi trước nha.” Chu Tự Hoành nhìn nhìn đồng hồ: “Muộn quá rồi, không đón được xe đâu, cô đi đâu, tôi chở cô đi.”

Giai Kỳ vội khoát tay: “Không cần, không cần……” Chỉ chỉ quân trang của anh, cười hắc hắc: “Chỗ tôi đến, không hợp với thủ trưởng, sẽ có đồng nghiệp tới đón tôi, gặp lại sau!” Nói giỡn sao, sếp bắt cô làm thêm vào ban đêm, khẳng định là có mục đích. Không phải người của công ty thì không hiểu, cố ý bán thông tin cho nhóm các cô, nếu không phải là những minh tinh lão làng tức giận, cố ý để lộ scandal của mình, muốn giữ vững vị trí của mình trong làng giải trí, mà lẫn quẫn trong cái vòng thật thật giả giả còn náo nhiệt hơn đóng phim này thì có thể là ai khác chứ. Loại chuyện nhảm nhí không đáng nói này, Giải Phóng Quân càng không thèm để ý, huống chi người ta còn là thủ trưởng.

Chu Tự Hoành nhìn bóng dáng Tề Giai Kỳ nhanh chóng ra khỏi thang máy, chợt nhớ Hựu An từng nói với anh, hình như Tề Giai Kỳ khá thích Giang Đông. Nghe ý tứ của cô ấy, có lẽ còn muốn làm mai dẫn mối. Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày, cô dâu nhỏ nhà mình thực sự vô cùng chậm hiểu, nếu như anh là Giang Đông, đoán chừng đã sớm bị cô nhóc này làm cho tức hộc máu.

Anh và Giang Đông tương đối nhất trí

trên các phương diện khác, nhưng đối với tình yêu, thực sự là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Chu Tự Hoành cảm thấy, yêu thì phải nói cho cô biết, lén lén lút lút thì được cái quái gì. Ở điểm này, Giang Đông không biết cách biểu hiện bằng anh. Rõ ràng thích muốn chết, nhưng đến trước mặt Hựu An, một lời dịu dàng cũng không có, nói ra toàn những lời cứng rắn doạ người, tính khí cô nhóc kia lại thích mềm không thích cứng, nên mới thành ra tình cảnh ở gần là như nước với lửa giống hiện

Chu Tự Hoành chắc chắn sẽ không nhắc nhở Giang Đông, nếu như có thể, anh chỉ hận không thể để Giang Đông vĩnh viễn như vậy. Mặc dù ở trước mặt Giang Đông anh tỏ ra rất phong độ, tự tin, nhưng thật ra, trong lòng Chu Tự Hoành rất ganh tỵ. Có một tình địch ưu tú như Giang Đông bên cạnh, nếu như không có cảm giác gì, vậy thì chắc chắn anh không phải là đàn ông. Bản năng của động vật giống đực trước sau như một, chính là độc chiếm, anh cũng vậy.

Anh còn hận không thể đem cô dâu nhỏ cất vào trong túi mang theo mỗi ngày, sao có thể rộng lượng được chứ. Anh vô cùng hi vọng, cô dâu nhỏ của anh vĩnh viễn cứ ngơ ngốc như vậy.

Chu Tự Hoành bước vào nhà, trong nháy mắt vẫn ngờ vực mình vào nhầm nhà, thấy người ngồi ở dưới đất dựa lên ghế sofa là cô dâu nhỏ, không khỏi mỉm cười. Cứ để cô tùy ý làm theo ý thích đi, dù sao nhà cũng chỉ có hai người, phong cách gì cũng không quan trọng, quan trọng là vợ anh thấy vui vẻ.

Trên khay trà để hai chai rượu, hộp pizza để mở cũng trống không, hai cô nhóc này vẫn luôn tham ăn tham uống. Trời cuối tháng mười, bên ngoài đã lạnh thấu xương, nhưng trong nhà mở điều hòa lại tương đối ấm áp.

Cô dâu nhỏ mặc một bộ váy ở nhà có mũ bằng lông mềm như nhung, mũ rủ ở phía sau. Có lẽ trong nhà hơi nóng, cái khoá ở cổ áo bị cô kéo xuống thật thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp mê người, làn váy trượt lên, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết duỗi trên mặt thảm vàng nhạt. Có thể mơ hồ thấy được khung cảnh mê người giữa hai chân, rất có hiệu quả thị giác.

Chu Tự Hoành liền thấy toàn thân nóng bừng, nhiệt huyết xông thẳng lên đại não, vèo một cái lại chạy tới tập trung ở bụng dưới. Anh xoay người ôm lấy cô, Hựu An đang ngủ đụng phải lồng ngực quen thuộc, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ của anh, chui vào ngực anh cọ cọ. Ma sát này khiến Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, người anh em vốn đang sưng đỏ lại càng bành trướng với tốc độ kinh hồn.

Chu Tự Hoành ngẩng đầu nhìn cầu thang, nghĩ rằng lên lầu thật lãng phí thời gian, lại nhìn ghế sofa một chút, trực tiếp đem cô dâu nhỏ đặt trên ghế sofa. Roẹt roẹt hai ba cái, y phục trên người cô dâu nhỏ bị cởi sạch, miệng không nhịn được liền bắt đầu gặm cắn……

Hựu An cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy ông xã nhà cô về, ôm lấy cô, hôn cô, hôn cái miệng nhỏ, hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi rơi xuống bộ ngực nho nhỏ, ngậm đỉnh hồng nộn non mềm, dùng sức mút rồi cắn. Hựu An cảm thấy cả người mình nóng ran giống như bị đốt lửa, nóng tới mức cô rên hừ hừ……

Cô cảm nhận được đôi môi anh tiếp tục đi xuống, vùi đầu hôn hoa huyệt non mềm của cô, từng chút từng chút, vừa hôn vừa liếm mút. Cả người Hựu An run rẩy, cái loại cảm giác thoải mái cực hạn đó khiến cô hô to một tiếng, tỉnh lại. Lúc này cô mới phát hiện có điểm không thích hợp, cái vật thể nóng bỏng ẩm ướt đó vẫn còn ở dưới người cô……

Hựu An vừa cúi đầu đã nhìn thấy ông xã nhà cô nửa quỳ trên thảm trải sàn, hai tay dùng sức mở rộng bắp đùi của cô, vùi đầu vào giữa…… Hựu An không khỏi đỏ mặt, còn tưởng rằng mình bị mộng xuân, mất mặt chết đi được: “Á…… Sao anh lại về?”

Chu Tự Hoành ngẩng đầu lên, liếm liếm làn môi mỏng: “Vợ yêu, em không thấy hiện tại hỏi vấn đề này là hơi muộn sao, chỗ này anh hôn đã nửa ngày. Vợ à, chỗ này của em được anh hôn cũng thật ẩm ướt rồi……” Nói xong, ngón giữa thẳng tắp cắm vào. A…… Chợt bị cắm mạnh vào, Hựu An không khỏi rên lên một tiếng ……

Ngón tay Chu Tự Hoành ra vào vài chục cái, anh liền gấp gáp đứng lên, ném quần ra, quỳ một gối trên sofa, nhún người mà vào…… Tiếp đó liền nhanh chóng chuyển động, vừa vội, vừa nhanh, lại rất sâu…… Hai bàn tay to xòe ra, bóp chặt cái mông nhỏ của Hựu An, mỗi lần đều đâm sâu vào tận nhụy hoa……

Vách tường nhạy cảm bên trong bắt đầu co rút kịch liệt, loại co rút nhanh chóng này như chuyển động mềm mại chặt chẽ ôm lấy Chu Tự Hoành, thoải mái tới mức anh chỉ hận không thể bay lên, càng thêm dùng lực đâm vào. Hựu An bị anh đâm từng phát, từng phát, âm thanh cao vút cũng theo khóe miệng truyền ra, vừa mềm mại vừa êm dịu……

Chu Tự Hoành cầm gối dựa đặt sau lưng Hựu An, nhấc đôi chân cô lên cao hơn, cơ hồ mở chân cô ra càng lớn, mà chuyển động phía dưới cũng càng thêm tà ác……

Hựu An cảm thấy, mình thật sắp bị anh đâm xuyên qua, cảm giác nhức mỏi đến cực hạn, bất giác ái dịch trong thân thể theo cao trào mà tiết ra, xụi lơ trên ghế sofa không nhúc nhích nổi. Chỉ là Chu Tự Hoành hiển nhiên quá mức hưng phấn, đâm mạnh vài cái mà phóng ra, lại rất nhanh mà cứng lên……

Trên ghế sofa, trên thảm, trên bàn trà, thậm chí trên cầu thang…… Tiến vào từ sau lưng, từ bên người, tư thế đứng thẳng, quỳ sấp…… Hựu An cũng không thể nhớ rõ đã đổi bao nhiêu tư thế cùng địa điểm, chỉ cảm thấy ông chồng nhà cô hôm nay giống như uống phải thuốc kích thích. Một lần lại một lần muốn cô, mỗi một lần đều là hoàn toàn xâm nhập vào trong, giống như hận không thể đem cô vò nát, hòa vào trong thân thể anh.

Hựu An mới đầu còn cầu xin tha thứ, rốt cuộc sau đó cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông này có điểm không thích hợp, liền thuận theo anh, tận lực phối hợp, cho đến khi ánh ban mai mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ, Chu Tự Hoành mới thỏa mãn buông cô ra. Hựu An mệt tới mức cả hơi sức để nhúc nhích đầu ngón tay cũng không còn.

☆ Chương 50

Hựu An cảm giác mình quá hạnh phúc, núp ở trong ngực Chu Tự Hoành, cái gì cũng không cần nghĩ, tất cả sóng gió đều bị anh ngăn ở bên ngoài. Hạnh phúc đến cực hạn, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lo được lo mất. Hơn nữa lần này, sau khi Chu Tự Hoành trở về bộ đội, lòng của cô cứ thấp thỏm không yên, giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra

Chu Tự Hoành có được ba ngày nghỉ, quấn quít đòi Hựu An xin nghỉ một ngày. Trong ba ngày, hai người chẳng đi đâu, chỉ ở nhà, trừ làm vẫn là làm. Buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc Chu Tự Hoành cũng ngưng lại, chỉ ôm cô thật chặt vào trong ngực, nói mãi không ngừng, dặn dò cô rất nhiều thứ, phần lớn lời dặn Hựu An đều không nhớ được, chỉ nhớ được một chút chuyện nhỏ, một khi ông chông nhà cô mà nói thì có thể so sánh với các bà bảy cô tám.

Lúc cô còn đang trong giấc mộng, Chu Tự Hoành đã lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một tấm giấy ghi chú, nói là làm nhiệm vụ. Sau đó đến bây giờ, một tuần liền không có tin tức, Hựu An bắt đầu nôn nóng. Loại nôn nóng này làm cô phát hiện biểu hiện trước khi đi của Chu Tự Hoành vô cùng không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt.

Ban sáng cô và Triệu Thiến thảo luận về một minh tinh mấ

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6863
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN