--> Tổng Tài Đại Nhân - game1s.com
pacman, rainbows, and roller s

Tổng Tài Đại Nhân

Chương 1

Không lo gà trước thì phải lo bò sau, lấy việc không tranh giành làm trọng, từ trước đến nay chủ trương tôn trọng tài đức chi đạo làm quy tắc đối nhân xử thế.

Cô am hiểu triết học Nho giáo, chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của ai, lại càng không dựa vào ai. Dù sao thì từ trước đến nay, việc đầu tiên khiến người ta chết nhanh nhất là tranh giành ác liệt với người khác, mà cuối cùng điều đó lại như lấy đá bỏ giếng, mọi chuyện cứ bình thường, sẽ sống lâu nhất, an toàn nhất.

Bình sinh cô không có chí lớn, quy tắc sống của cô vui vẻ là chính, châm ngôn của cô là bo bo giữ mình, giây phút nào cô cũng nhớ kỹ trong lòng, tự mình làm, không bao giờ dám quên, thẳng cho đến một ngày, người này sinh lời răn đụng phải nghiêm khắc khảo nghiệm.

-Bản báo cáo này ai làm?

Trong phòng thư ký, nhóm thư ký trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đứng cạnh cửa nhìn người đàn ông cầm bản báo cáo vừa mới hỏi, sắc mặt tất cả xanh mét nhưng lại không có một người nào dám lên tiếng trả lời.

Nếu như bây giờ là hai tháng trước, không nghi ngờ gì mọi người nhất định tranh nhau phục vụ tổng tài mới về nước nhậm chức, nịnh nọt để lưu lại ấn tượng tốt với hắn.

Thậm chí mấy ngày trước, tuy rằng nhóm thư ký phục vụ bị đuổi việc gần hết nhưng vẫn còn lại một số lượng ít ỏi có thể đếm được, nhưng vẫn là số ít thư ký mỹ nữ tâm tính “bền gan vững chí, sừng sững không dao động”, mơ ước có một ngày có thể gả vào nhà giàu có, bay lên cành cao, cóc ghẻ hóa phượng hoàng mà nguyện ý mạo hiểm chịu đựng gian nan, cũng chỉ vì muốn có cơ hội gần người kế vị trẻ tuổi này.

Nhưng cách đây vài ngày, có một nữ xinh đẹp kiều diễm bất chấp khó khăn mạo hiểm quyến rũ thất bại, thậm chí bị giáng xuống “đồng nghiệp cũ”, phòng thư ký người nào cũng thấy bất an, lo lắng đề phòng, gặp phải tổng tài là như gặp Diêm Vương, hận không thể trốn được, nếu như có thể trốn, chỉ sợ mình cũng như hổ mất đầu, bị giáng xuống thành “đồng nghiệp cũ”, hơn nữa đã hiểu rõ mọi việc, quan trọng vẫn là kiếm được bát cơm.

Chính vì thế mới có tình cảnh ngày hôm nay…

-Bản báo cáo này là ai làm?

Bên trong yên tĩnh đến quỷ dị, tiếng nói của người đàn ông lại vang lên, nếu là mấy ngày trước nhất định sẽ có một hai người phản ứng, nhưng nay mọi người chỉ có thể ảm đạm, nghiêm mắt nhìn nhau, không có người nào dám hé răng, ánh mắt tất cả đều dừng ở góc nhà, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Cảm nhận được ánh mắt các đồng nghiệp rất trầm trọng, Chân Như Ý thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ lên tiếng:

-Là tôi.

Những người trước kia vẫn hay giành công bây giờ ở chỗ nào?

Như thế nào mình lại đi lên?

Tuy rằng báo cáo này là do cô phụ trách nhưng nếu là cô trước kia công lao bị cướp đi cô cũng không cần, hiện tại cũng không để ý.

Ánh mắt gay gắt chậm rãi hướng tới khó có thể nhận ra, nhẹ gật đầu một cái, giọng nói trầm thấp:

-Cô, đi theo tôi vào phòng Tổng tài.

Tục ngữ nói, đời người có bốn chuyện đáng buồn.

Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, có một giọt.

Nơi đất khách quê người gặp lại ngươi quen cũ, mượn tiền.

Đêm động phòng hoa chúc, không “động đậy”.

Danh sách những người đỗ đạt, là người khác.

Mà nay, cô lại nhớ ra điều đáng buồn thứ năm.

-Chuyện gì?

Ở một chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê, Tôn Phái Tình nhấp một ngụm đồ uống thật lớn, ngồi đợi bạn tốt “phát biểu cao kiến”.

-Công việc lương cao thì…

Lười biếng quấy cốc cà phê, Chân Như Ý nói ra điều đáng buồn thứ năm của đời cô.

-…vô vị.

“Phụt” một tiếng, Tôn Phái Tình mở miệng mắng:

-Xương gà cái gì? ( trong tiếng Trung, từ “vô vị” đồng âm và cùng cách viết với từ “xương gà” => ngất ngây con gà tây ) Công việc bây giờ của cậu đãi ngộ rất tốt, lương lại cao, bao nhiêu người muốn giành giật, cậu còn than thở gì nữa?

-Cũng là vì đãi ngộ tốt, tiền lương cao, bỏ thì vương, mà thương thì tội, chính thế tớ mới nói là vô vị.

Lấy tay chống cằm, Chân Như Ý bất đắc dĩ nói.

-Cậu vẫn đang nói tiếng người sao?

Trố mắt nhìn, Tôn Phái Tình đầy bi phẫn.

-Có ai mau mang người phụ nữ này ra ngoài chém chết đi!

Ôi….. lời nói này làm cô ấy thấy công việc của mình thu nhập rất bấp bênh, nhiều năm liền cuối cùng tiền thưởng cũng không có, muốn có quyền lợi và hưởng đãi ngộ tốt thì phải tự dựa vào chính mình, chứ ở cái văn phòng nhỏ như cái nhà này thì chế độ giai cấp để ở đâu, hả, hả, hả?

So với quảng cáo dầu gội đầu thì mái tóc vừa dài vừa bóng, lại còn mềm mượt, Chân Như Ý nếu miễn cưỡng cũng có thể coi là thanh tú ở mức độ bình thường, khuôn mặt thản nhiên nở nụ cười nhạt, không rạng rỡ lắm nhưng đôi mắt lại thông minh, trong suốt sáng ngời, giờ phút này có vẻ cô không hứng thú lắm nên giọng nói tuy có khí nhưng lại vô lực.

-Chém thì chém đi! Như thế tớ không còn bị biến thành bò để bóc lột nữa, quá tốt!

Cô nhớ lại quãng thời gian trước cái ngày được gọi vào phòng Tổng tài, không cần dốc toàn bộ sức lực hoàn thành tốt công việc, thậm chí có thể làm việc khác, hai năm đó đã đi xa thật rồi, không bao giờ trở lại nữa.

Thật sự là cô ấy hiểu rõ người bạn thân này không cầu tiến thân, chỉ mong được vui vẻ sống an nhàn, công việc này đối với cô mà nói, trừ tiền lương cao, đãi ngộ tốt ra thì thật là đau khổ đến mức không chịu nổi, khó trách cô lại đánh giá là nó vô vị, bỏ thì thương mà vương thì tội.

Nghe bạn tốt oán giận kể chuyện hai năm qua được thăng chức, Tôn Phái Tình chỉ có thể cố mà nén cười, an ủi nói:

-Nghĩ về mặt tốt đi, ít nhất mỗi ngày cậu có thể ngắm anh chàng đẹp trai, tốt quá còn gì!

Hơn nữa trong hai năm qua, cô còn là bảo vật của một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại độc thân, gia thế, tiền tài đều không chê vào đâu được.

-Tớ không có cảm giác với những người đẹp trai.

Thản nhiên liếc mắt nhìn bạn mình đang nói mát mẻ, lời nói Chân Như Ý có chút buồn bực.

-Cậu nói thử xem, nếu mỗi ngày cậu đều phải tăng ca, người đó biến cậu thành một con bò để bóc lột, cho dù có đẹp trai đến mấy đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ thấy trên đầu hắn có sừng và ở sau lưng mọc thêm đôi cánh dơi mà thôi.

Lời nói đã đến nước này, tuy cô làm việc trong một văn phòng nhỏ như nhà ở, mặc dù công việc không mang lại lợi ích gì, thu nhập thì không ổn định nhưng mỗi ngày trôi qua đều vô cùng vui vẻ. Tôn Phái Tình chỉ có thể vỗ vai đồng cảm với cô bạn thân đang vẽ ra bộ mặt đau khổ kịch liệt, không kìm được mà hỏi một câu rất kỳ quái:

-Nói đến làm thêm, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi để đi tìm tớ thế này?

Tuy hôm nay là thứ bảy, đối với người đi làm công ăn lương bình thường là một trong hai ngày nghỉ cuối tuần, nhưng bắt đầu từ hai năm trước, những ngày nghỉ ngơi với cô mà nói chỉ như một giấc mộng không bao giờ trở thành sự thật, nghĩ đến mà lòng lại thấy chua xót!

-Nhờ một tý nhé!

Thoải mái duỗi mình, uốn éo trên trên ghế dựa, khóe miệng Chân Như Ý biến hóa vẽ ra một đường cung kỳ lạ.

-Cậu lấy lý do gì?

Cô ấy nhớ rõ mỗi lần bạn mình muốn xin nghỉ là bấy nhiêu lần bị từ chối thẳng thừng, không biết lần này lấy lý do gì mà làm hắn động lòng từ bi không thể không đáp ứng?

Đường cung trên khóe miệng càng sâu hơn, Chân Như Ý chậm rãi tuyên bố đáp án:

-Bà nội bị bệnh nặng.

Aizzz… cô ấy không tin có người dám nói cái lý do này là giả.

-Phụttttttt…..

Vừa mới uống được một ngụm nước, trong nháy mắt Tôn Phái Tình đã phun ra hết sạch, không thể tin nổi mình vừa được nghe chuyện gì, cô trừng mắt nhìn người bạn tốt của mình, thần sắc cô bạn vô cùng bình tĩnh, không hề cảm thấy xấu hổ, cuối cùng không nhịn được mà cười thật to.

-Ha ha ha…. Bà nội của cậu đã sớm gia nhập vào câu lạc bộ thế giới Tây phương cực lạc rồi, thế mà cậu vẫn không biết xấu hổ mà đỏ mặt, nói dối không chớp mắt? Thật đáng buồn cho bà nội của cô Chân đây, qua đời rồi mà vẫn không được nhắm mắt, đến Tây phương rồi còn bị cháu gái lôi lên bằng được, ha ha ha…

-Việc này chỉ có cậu biết, tớ biết, ông đất đen ở quê nhà biết, nhưng … (ông đất đen này là đất đấy)

Dừng lại một chút, đứa cháu gái bất hiếu này cười không hề chột dạ, chậm rãi mở miệng:

-Tổng tài đại nhân của chúng ta không biết.

Cô vừa nói đến đây thì Tôn Phái Tình đã cười đến mức không thể chịu được, cười đến cả cái bàn cũng rung rung, hơn nữa còn không quên nói một câu độc ác:

-Cậu nhọc tâm để lừa Tổng tài, đến lúc bị phát hiện thì cậu sẽ chết rất thảm.

-Tớ nghĩ Tổng tài của chúng ta chắc không nhàn rỗi tới mức có thời gian đi điều tra xem bà của nhân viên đã qua đời hay chưa đâu.

Trong khi Tôn Phái Tình cười đến vỡ cả bụng thì Chân Như ý vô cùng bình tĩnh, tuyệt đối không lo lắng chút nào.

-Hẳn là, hẳn là như vậy rồi…

Đắc ý gật gù cười nhạo, tôn Phái Tình vô cùng vui vẻ.

Ha ha, chuyện càng không có khả năng xảy ra lại càng xảy ra, cô mong chờ chuyện đó xảy ra lần nữa để có thể xem kịch hay.

Biết bạn tốt đang nghĩ xấu, Chân Như ý liếc mắt một cái, nhưng chuyện này cũng không thể phá được tâm tình đang vui vẻ, dù sao thì bà nội cũng là một bầu trời rộng lớn che chở cho cái ngày nghỉ hiếm hoi của cô, tuyệt đối không thể lãng phí được.

Nghĩ như vậy, cô thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời buổi trưa ấm áp, khuôn mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, phong tình mỹ lệ khác thường đến mê người.

Mỗi khi cô lơ đãng lộ ra vẻ mặt này, tâm Tôn Phái Tình luôn luôn kêu “đùng” một tiếng, bây giờ cũng không phải là ngoại lệ, ngay sau đó lập tức ôm lấy ngực kêu lên:

-Thôiii… Đừng ở trước mặt tôi lộ ra cái vẻ mặt này, tôi không muốn làm người đồng tính!

Thật đáng chết! Rõ ràng là cô chỉ yêu nam giới nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy cái vẻ mặt đó của cô bạn là cô lại thấy thật mê người, thậm chí còn không hiểu tại sao mặt đỏ tim run, xúc động muốn nhào tới?

Ánh mắt kỳ lại nhìn kỹ cô bạn, Chân Như Ý không hiểu gì:

-Cậu kỳ quái thật đấy, tớ cũng chẳng phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ gì nhưng sao cậu lại kích động đến thế hả?

Có nhiều cô gái rất đẹp, đẹp đến nỗi những cô gái khác không nhịn được mà phải gật đầu tán thưởng, nước miếng chảy ròng ròng, dù sao cũng chỉ là con người, đều yêu thích cái đẹp, nhưng diện mạo của mình thật sự bình thường, không biết bạn tốt “kích động” nhìn ra những điểm nào?

Hai người gặp nhau chưa được bao lâu thì đột nhiên bạn tốt “kích động” nhìn mình chằm chằm, hơn nữa từ trước đến nay thỉnh thoảng bạn mình vẫn có biểu hiện này, nghĩ lại thì cũng đã rất nhiều năm rồi!

-Tuy cậu không phải là mỹ nữ, nhưng… nhưng cậu có một hương vị rất mê người chứ sao…

Vội vàng lau nước miếng ở bên miệng, Tôn Phái Tình cảm thấy tuy ngũ quan trên mặt Chân Như Ý không xuất chúng nhưng lại có một khí chất không nói ra được, làm người ta cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa đối với những người quen biết đã lâu lại càng hấp dẫn.

-Hương vị?

Chân Như Ý nhướn mày, không chút tình cảm nói:

-Chỉ cần không phải hôi nách là tốt rồi!

-Cậu đi chết đi!

Tâm tình đang xúc động trong nháy mắt bị hai chữ ‘hôi nách” làm cho đóng băng hoàn toàn, Tôn Phái Tình không nhịn được cười sằng sặc.

-Tiểu thư Chân Như Ý, cậu phá tan thành công hứng thú của tôi rồi đấy!

-Vì không muốn cậu trở thành người đồng tính, tớ làm như vậy cũng không dễ dàng.

Còn làm ra vẻ cảm thán.

-Đủ rồi!

Cười mắng một tiếng, Tôn Phái Tình quay lại chủ đề chính, hơn nữa còn hưng phấn bừng bừng đập bàn một cái, sôi nổi kêu lên:

-Tớ biết vì sao Tổng tài đại nhân nhà cậu lại vùi đầu vào làm việc, liên lụy đến cấp dưới phải theo hắn tăng ca rồi, sau nhiều ngày nghiên cứu cuối cùng cũng tìm ra, là vì hắn thiếu tình yêu ướt át, thiếu đi con gái làm tiêu hao thời gian của hắn.

-Suy luận của cậu tốt thật!

Vẻ mặt nể phục, Chân Như Ý khiêm tốn chuẩn bị nghe bạn thân phát biểu cao kiến chỉ giáo:

-Cho nên?

-Đương nhiên là phải nỗ lực, cố gắng đẩy hắn ra ngoài, tìm cô gái thỏa mãn hắn, tiêu bớt thời gian ngày nghỉ của hắn, miễn luôn chuyện làm việc tăng ca, như vậy cậu cũng được giải thoát.

Càng nói càng hưng phấn, Tôn Phái Tình cảm giác mình cực kỳ thông minh mới có nghĩ ra biện pháp quá tốt để xử lý chuyện này.

Thản nhiên liếc mắt nhìn bạn một cái, Chân Như Ý chẳng muốn nói chuyện trong hai năm qua, không biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp, thùy mị là đồng nghiệp với cô muốn quyến rũ cái người kia, người trước ngã xuống lại có người sau đến tiếp, tre già măng mọc, người kia thật là ác độc, chỉ có điều…

Haizzzz… nếu như những biện pháp chân chính mà không thành thì phải dùng những biện pháp đen tối thôi, đây là biện pháp tốt nhất!

Như nghĩ ra chuyện gì, cô bỗng nhiên bật cười, Tôn Phái Tình nhìn thấy cô cười, cũng cười theo.

Vì thế ở chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê, chỉ thấy có hai cô gái chẳng biết tại sao ngồi cười rất vui vẻ, cười đến mức không chú ý đến chỗ lối đi dành cho người đi bộ có một chiếc ô tô đen đột nhiên giảm tốc độ, chậm rãi đi tới gần…

-Tổng tài?

Nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thấy người đàn ông, lái xe tên Tiểu Trương có chút khẩn trương dò hỏi, không hiểu đột nhiên vì sao sếp muốn xe đi chậm lại?

Hỏng rồi! Lúc nãy mình đi nhanh không được sao? Sao lại phải đi chậm thế này? Loại tốc độ thế này mà cũng được à?

Không có tiếng trả lời, người đàn ông trẻ tuổi ngồi phái sau híp mắt lại, chăm chú nhìn kỹ phía ngoài cửa sổ xe thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc, khoảng cách mỗi lúc một gần, diện mạo của bóng dáng kia hiện càng ngày càng rõ trong mắt thì hắn không khỏi nhướn mày, vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì.

Phần đầu xe chạy quá chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê một chút, hình ảnh hai cô gái cười nắc nẻ đến bất thường lùi về phía sau, hắn mới chậm rãi thu lại tầm mắt, ánh mắt không hề thay đổi, mở miệng nói:

-Được rồi, đi thôi!

Được sếp chỉ thị, Tiểu Trương vội vàng lên tiếng trả lời, đạp mạnh xuống chân ga tăng tốc độ, chiếc xe biến mất rất nhanh, từ đầu đến cuối Tiểu Trương không thể hiểu nổi tâm tư cùng mệnh lệnh của sếp?!

Haizzz…. Quên đi, quên đi! Hắn chỉ là một lãi xe nhỏ nhoi, cũng không phải là chuyên gia phân tích tâm lý, nên chuyên tâm lái xe cho tốt.

*

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào cao ốc, phản xạ ra ánh sáng chói mắt làm nó càng lộ vẻ hoành tráng đồ sộ, lộ cả uy thế của trụ sở Tập đoàn Hồng Lâm.

Nói đến Tập đoàn Hồng Lâm, chuyện đầu tiên mà mọi người đều nghĩ đến là biệt hiệu “bà đầm thép” của Nghiêm lão phu nhân, chỉ cần nhắc tới bà, người trên giới thương trường lại được một phen dậy sóng, bề ngoài vô cùng kính sợ, dù sao Tập đoàn Hồng Lâm trong truyền thuyết là do bà dựng nên, nói cho cùng đó cũng là một truyền thuyết…

Nghe nói, Nghiêm lão phu nhân lúc còn trẻ đã góa chồng, người chồng đã mất chỉ để lại cho bà một đứa con thơ dại làm bạn, lúc ấy gia cảnh khốn cùng, cuộc sống cực kỳ khó khăn, hàng xóm láng giềng khuyên bà nên đi cho con làm con nuôi, tìm người đàn ông khác tái giá, ngày sau cũng có chỗ tốt để dựa vào.

Ai ngờ mọi người có nói gì thì bà cũng không chịu đem đứa con đi cho, cắn răng chịu đựng, vay mượn tiền của người xung quanh đề làm ăn, ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn khôn.

Dân gian có tục ngữ nói “sinh ý tử nan sinh” (buôn bán nuôi con rất khó), hàm ý là người làm ăn cần có đầu óc, không chỉ hiểu được việc buôn bán mà cần phải có cách nhìn, mà bà chính là ‘sinh ý tử” (buôn bán nuôi con), chẳng những đầu óc linh hoạt mà lại có thừa mánh khóe, thủ đoạn, hơn nữa lại bắt kịp thời đại rất nhanh, từ số vốn nhỏ ban đầu đã làm nó sinh sôi nảy nở càng lúc càng lớn, bây giờ đã phát triển khổng lồ thành Tập đoàn Hồng Lâm chấn động thương giới Đài Loan ngày nay.

Nhưng ngay lúc sự nghiệp thành công , đứa con cũng đã kết hôn sinh con, mời bà đến dự lễ sinh nhật của cháu thì tin dữ lại dồn dập giáng xuống nhà họ Nghiêm. Một tai nạn giao thông thảm khốc đã cướp mất con trai cùng con dâu bà, vì thế bà chỉ có thể lau khô nước mắt, cố gắng nuôi dạy đứa cháu hơn một tuổi. Không biết là trùng hợp hay không nhưng hai đời nhà họ Nghiêm nay đều sau khi lấy vợ, sinh con chưa được bao lâu thì đều qua đời, đây đúng là chuyện xấu.

Có người nói, nhà họ Nghiêm đã bị nguyền rủa thì hai đời đàn ông thanh niên trai tráng nhà đó mới chết, có người lại nói là Nghiêm lão phu nhân tướng sát chồng, khắc con, thậm chí ngày sau còn có thể khắc cả cháu…, truyền từ người này sang người khác thì đều thêm mắm dặm muối, đến lúc lời đồn này lọt vào tai nhà giàu có thì sẽ trở thành kịch hay.

Những lời đồn nhảm này truyền thì vẫn cứ truyền, còn Nghiêm lão phu nhân của Tập đoàn Hồng Lâm vẫn cứ khỏe mạnh, kinh doanh vô cùng khôn khéo giỏi giang.

Đời thứ ba nhà họ Nghiêm vẫn khỏe mạnh, trưởng thành trong bình yên, được đào tạo ở nước ngoài, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn công tác học tập tiếp ở nước ngoài, cho đến hai năm trước mới quay về Đài Loan chính thức tiếp nhận sự nghiệp của nhà họ Nghiêm.

Đời thứ ba nhà họ Nghiêm, Nghiêm Sĩ Tuyển, quả nhiên có phong thái như bà nội, vừa mới tiếp quản Hồng Lâm chưa được bao lâu đã trở thành một truyền kỳ của gia đình họ Nghiêm, đây coi như là một phần thưởng lớn của Nghiêm lão phu nhân.

Nghiêm lão phu nhân là một kỳ tài, cũng không biết có phải quá mức tự tin với cháu mình không mà gọi cháu về, tuyên bố là sẽ giao toàn bộ Tập đoàn cho cháu, còn mình sẽ lui về phía sau, nói là làm, bà tuyên bố không bao giờ nhúng tay vào chuyện của Tập đoàn nữa, để lại hết tất cả cho cháu để về hưu sống thanh nhàn mà không sợ cả Tập đoàn lẫn gia sản khổng lồ đó bị lụn bại trong tay cháu mình.

Khi bà từ chức nhường chỗ cho Nghiêm Sĩ Tuyển tiếp nhận thì tin tức lan truyền, lập tức khiến cho thương trường chấn động, hơn nữa người ngoài đối với năng lực của Nghiêm Sĩ Tuyển thì không hề biết một chút nào cả, một số người đầu tư không đủ tin tưởng, vội vã bán tống bán tháo cổ phiếu, nhất thời làm cho cổ phiếu Tập đoàn Hồng Lâm tuột giá vô cùng thê thảm.

Nhưng ba tháng trôi qua, những người đầu tư phát hiện Tập đoàn Hồng Lâm chẳng những không hề hấn gì, thậm chí dưới sự lãnh đạo của Nghiêm Sĩ Tuyển đã ký được nhiều đơn hàng với đối tác nước ngoài, lợi nhuận năm này còn cao hơn năm trước rất nhiều, mọi người lại bắt đầu tranh nhau mua cổ phiếu Hồng Lâm. Nhưng tới lúc này mọi người mới phát hiện, thời điểm lúc họ vội vàng bán tống bán tháo cổ phiếu Hồng Lâm thì Nghiêm Sĩ Tuyển đã lặng lẽ thu mua gần hết cổ phiếu của Tập đoàn tại thành phố, trừ một số ít còn lưu thông trên thị trường của các công ty cổ phần ra, tuyệt đại đa số đã trở lại trong tay họ Nghiêm, ở cái thời buổi mật ít ruồi nhiều này, muốn tìm một việc làm còn khó, cổ phiếu của Hồng Lâm cao vượt cả lịch sử, luôn ở giá cao mà không bị hạ.

Nói cách khác, ngoại trừ những người có trí tuệ và có cái nhìn cao siêu, có chết cũng phải ôm bằng được cổ phiếu Hồng Lâm không bán cho khách đầu tư bên ngoài để kiếm lời thì người thu lợi lớn nhất dĩ nhiên là tập đoàn Hồng Lâm của nhà họ Nghiêm.

Cũng bởi vì sự kiện đặc sắc này đã châm ngòi cho danh tiếng của Nghiêm Sĩ Tuyển, trở thành truyền kỳ mới của Tập đoàn Hồng Lâm, thậm chí báo chí còn lấy chiêu bài câu khách, viết hắn là một người đàn ông còn độc thân đang ngồi trên ngai vàng làm bằng vàng ròng bốn số 9.

Mà các tạp chí lá cải lại còn viết “Truyền kỳ nhà họ Nghiêm”, viết chuyện đàn ông con trai họ Nghiêm sống chưa được bao lâu thì qua đời rất sống động, mong chờ xem khi nào thì Nghiêm Sĩ Tuyển chết thảm. Nhưng lời đồn đại mê tín này không những không ảnh hưởng đến giá trị con người của người đàn ông độc thân hoàng kim đó, thậm chí còn tăng thêm sự huyền bí cho hắn, làm hắn càng trở nên hấp dẫn hơn, vẫn tre già măng mọc nhào tới, hai năm qua vẫn thấy có người lao vào, không đánh hạ cái lô cốt này thì không thôi.

Mà ngày nay, cái tòa lô cốt đó lại an tọa lên chính mình, đôi mắt thâm trầm dấy lên chút toan tính giống như vô tình quét qua người thư ký bên cạnh, làm cô chú ý.

-Tổng tài, làm như thế này có được không ạ?

Đem bản báo cáo nhanh trình lên sếp, vẻ mặt Chân Như Ý không hề thay đổi lễ phép mỉm cười, trong lòng cảm thấy quái dị.

Tại sao lại thế này?

Ánh mắt của Tổng tài sao lại thế này, cứ nhìn chằm chằm vào cô?

-Thư ký Chân, bà cô bị bệnh ra sao?

Nghiêm Sĩ Tuyển rốt cuộc cũng chậm rãi mở lời, diện mạo đẹp trai không chút gợn sóng, làm người khác không đoán nổi ra hôm nay hắn có dụng ý kỳ quái gì?

-Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Tổng tài quan tâm.

Không hề chột dạ cô mỉm cười đáp lại, trong lòng Chân như Ý có chút kinh ngạc nhưng trên mặt lại không thấy được. Trên thực tế thì người lãnh đạo cao nhất của Tập đoàn Hồng Lâm này công tư phân minh, từ khi cô “may mắn” được đề bạt lên chức thư ký Tổng tài thì hai người chỉ có trao đổi công việc, chưa bao giờ nói chuyện riêng tư, lúc nãy hắn đột nhiên hỏi thăm bệnh tình bà cô, lòng cô bất giác run lên.

Hỏng bét rồi! Chuyện mà Tôn Phái Tình nói chẳng lẽ biến thành sự thật?

-Vậy thì tốt rồi!

Gật gật đầu, Nghiêm Sĩ Tuyển không thèm nhắc lại, cúi đầu xem công văn, bình thường như cũ.

Ôi… Tổng tài chỉ là thuận miệng hỏi thăm, chuyện đó không thành sự thật, may quá!

-Nếu không còn gì…, tôi xin phép ra ngoài trước.

Chân Như Ý, thầm thở dài một hơi, không thấy sếp ai bảo gì nữa, Chân Như ý vội xoay người rời đi.

-Đúng rồi! Thư ký Chân, bà cô nằm ở bệnh viện nào? Đợi lát nữa có cuộc hẹn với Tổng tài Vương, trước cuộc hẹn đó tôi thuận đường muốn đi thăm bà cô một lát!

Đột nhiên giọng nam đang ngồi ở bàn không nhanh không chậm vang lên.

Lời này vừa nói ra thì thấy người cô thư ký hơi lảo đảo, quay đầu nhìn người ngồi ở bàn làm việc kia đang ngước mắt cười dò xét mình, khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của cô đã sớm mỉm cười vì “được yêu mà lo sợ”.

-Tổng tài, công việc của anh bề bộn, thời gian của anh vô cùng quý báu, làm sao tôi dám mặt dày lấy lý do bà ốm để chiếm dụng thời gian của anh? Nhưng ý tốt của anh tôi sẽ nói cho bà nội tôi biết.

Đôi mắt sáng ngời tràn đầy sự cảm kích, miệng lưỡi vô cùng thành khẩn.

Nếu như bây giờ là hai ngày trước, hắn nhất định sẽ bị vẻ mặt đó của cô lừa gạt, tin hết lời cô nói, nhưng hiện tại…

Như đang nghĩ tới chuyện gì, Nghiêm Sĩ Tuyển, cười vô cùng tao nhã, lời nói cũng tao nhã mà cự tuyệt:

-Trăm nghìn lần cô đừng nói là mình mặt dày! Cô đã là cấp dưới cùng công tác với tôi được hai năm, là trợ thủ đắc lực của tôi, lúc này bà cô bị ốm, tôi là sếp cũng nên đến thăm, tỏ một chút thành ý…

Ôi mẹ ôi! Nụ cười kia…

Nụ cười kia… Hai năm qua làm thư ký cho hắn, cô hiểu rất rõ khi nào hắn nở nụ cười kiểu này!

Nhớ lại lần trước, khi cô nhìn thấy nụ cười này, lúc đó là chưa đầy một tháng trước, vị Tổng tài này đối phó với công ty đối thủ, làm cho công ty đó tổn thất nghiêm trọng, cổ phiếu rớt giá thảm hại, đến nay vẫn chưa thể hồi phục.

Sau lưng chảy xuống hai giọt mồ hôi lạnh, da đầu Chân Như Ý run lên, vẻ mặt không hề biến đổi, khóe miệng luôn luôn duy trì độ cong mà mỉm cười:

-Bà nội tôi cùng người nhà đều ở miền nam, rất khó thuận đường để đến thăm, nhưng Tổng tài có tâm là được rồi, thật sự cảm ơn sự quan tâm của anh.

-Miền nam? Vậy thì thật đáng tiếc.

Lời nói tràn ngập sự tiếc nuối.

-Đúng vậy! Thật sự rất đáng tiếc.

Gật đầu phụ họa theo, tiếc nuối theo hắn đến vạn phần.

Nhìn thấy vẻ mặt cô, Nghiêm Sĩ Tuyển hơi hơi nhíu mày, bên môi vẫn cười nhạt một cách tao nhã, thậm chí ngày càng tao nhã hơn.

-Nói như vậy, có phải ngày kia thư ký Chân đang ở miền nam?

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Lấy cười để chế cười, có người nói dối không chớp mắt, mặt hoàn toàn không đỏ, hơi thở không hề gấp.

-Sáng sớm hôm kia tôi đã về miền nam, mãi cho đến tối hôm qua mới vội vàng quay về Đài Bắc.

-Vậy thì cô thật là vất vả!

Gật đầu, khuôn mặt Nghiêm Sĩ Tuyển đầy vẻ thông cảm, nhưng lại ném ra một quả bom không nặng mà cũng chẳng nhẹ nổ vang trời cho cô:

-Hôm kia tôi thấy ở chỗ ngồi ngoài trời của một quán cà phê có một người rất giống cô, nếu cô không nói là cô về miền nam, tôi còn tưởng cô gái kia chính là cô cơ đấy!

Đoàng!

Chỉ cảm thấy một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong đầu, trong nháy mắt Chân Như Ý thấy trời đất trở nên tối đen, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn ba giây, sau đó đột nhiên hoàn hồn, cuống quýt lấy lại tinh thần, khóe miệng co giật cười gượng không thôi:

-Có nhiều người lớn lên rất giống nhau, huống hồ tôi có một khuôn mặt rất phổ thông đại chúng, ha ha ha…

Mẹ ơi! Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì xấu? Chuyện không mong muốn đã thành sự thật, nhưng chuyện đã đến nước này, có đánh chết thì tuyệt đối cũng không thể nhận.

-Đúng thật! Nhiều người lớn lên rất giống nhau…

Khẽ mỉm cười đầy hàm ý.

-Cũng không hẳn là như thế!

Hắn không nói thêm gì, Chân Như Ý cũng không ngu đến mức tự mình chui đầu vào rọ, lập tức giả ngu gật đầu phụ họa liên tục, hơn nữa còn kiếm cớ chuồn đi thật nhanh.

-Tổng tài, nếu không còn chuyện gì…, tôi đi ra ngoài trước, không quấy rầy anh làm việc.

Coi như trong ba giây nhìn thấy sắc mặt cô biến đổi sau đó lại trở về bình thường, bình tĩnh trả lời, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không nói thêm gì, cười nhạt làm người khác kinh hãi khiến cô hận muốn chạy thật nhanh nhưng phải từ tốn mà đi.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng mặc đồ công sở kia biến mất sau cánh cửa, khóe môi hắn cười đầy hứng thú, đáy mắt lóe ra ánh sáng…

Lúc trước, phòng nhân sự sắp xếp thư ký cho hắn, bởi vì các thư ký “quá mức nóng bỏng”, hắn tức giận sa thải hết, bực mình rằng công ty này không có nổi một thư ký có thể trọng dụng được ở bên người, cho đến khi có một bản báo cáo đưa đến phòng Tổng tài, bản báo cáo này không những không lộn xộn, được sửa vô cùng chính xác rõ ràng, làm cho người ta vừa liếc mắt một cái có thể nhìn ra được trọng điểm.

Hắn lập tức đến phòng thư ký, hỏi người phụ trách bản báo cáo này là ai, cho nên mới có thể điều cô đến phòng Tổng tài làm thư ký bên người mình.

Vô cùng may mắn, hắn thật sự không nhìn nhầm, thư ký Chân là người có năng lực làm việc rất tốt, giúp được hắn không ít việc, quan trọng hơn là cô ấy không giống với các nữ thư ký trước kia, luôn “tích cực nóng bỏng” với hắn, ngược lại luôn duy trì khoảng cách, giữ lễ với sếp và cấp dưới.

Thậm chí có thể nói, trừ việc công ra thì quan hệ của bọn họ ở ngoài như những người xa lạ, không quen biết. Thành thật mà nói, hắn không chịu được những cô gái luôn muốn lấy cớ làm việc để thân cận với hắn.

Thái độ của cô ấy làm cho hắn cực kỳ hài lòng, hơn hai năm nay luôn hợp tác vui vẻ.

Vốn tưởng rằng cô không quan tâm đến chuyện cá nhân, ở công ty cho dù hắn sai bảo cô làm việc thế nào, làm tăng ca thêm giờ, cô cũng luôn yên lặng hoàn thành, trực giác cho hắn thấy cô thư ký này luôn nhẫn nhục chịu đựng, tính tình hiền dịu ngoan ngoãn.

Nhưng không thể ngờ được thật sự cô không phải như vậy, thậm chí bị vạch trần là nói dối, mặt cô không đỏ, hơi thở không gấp, không chút xấu hổ nào giả ngu.

Haizzz… hắn thật sự đã nhìn nhầm cô, phải không?

Nhìn người quả thật không thể nhìn tướng mạo.

Nghĩ tới cô có một bộ mặt khác hoàn toàn bất đồng, Nghiêm Sĩ Tuyển lại cười vô cùng hứng thú, từ này về sau mình cần chú ý cô thư ký này nhiều hơn.

*

Xong rồi! Xong rồi! Cô bị nắm thóp rồi!

Thảm rồi! Quả nhiên chuyện kia đã biến thành sự thật tập kích cô rồi, đều là do Phái Tình mỏ nhọn như quạ đen làm hại…

Xông về bàn làm việc của mình, Chân Như Ý đặt mông xuống ghế ôm đầu gối rên rỉ.

-Số mình là cái số gì? Không nói dối bao giờ, nói dối được một lần không nghĩ lại bị bắt thóp thế này, làm sao mà chịu được? Ít nhất cũng nên cho mình được vài lần nói dối, nói dối nhiều lần thì mới bị vạch trần chứ…

Aaaaaa…

Nếu theo tình huống vừa rồi xảy ra thì chuyện cô nói dối bà nội bị ốm xin phép nghỉ thì lòng dạ Tổng tài đã biết rõ rồi, chỉ không vạch mặt cô luôn thôi.

Nhưng cái khó là hắn đã khó chịu rồi, khéo cô lại phải khăn gói về nhà.

Quên đi, quên đi! Đã liều thì phải liều tới cùng.

Tuy rằng việc làm này tiền lương rất cao nhưng nếu cô bị đuổi việc thì cũng không tiếc nuối gì, huống hồ nếu bị đuổi việc thì cũng sẽ được một khoản tiền bồi thường, đến lúc cầm được khoản tiền đó thì có thể ăn chơi nhảy múa một thời gian, chờ đến khi trong túi không còn một xu thì đi tìm việc mới, lúc đó cũng chưa muộn.

Nghĩ được như vậy, Chân Như Ý cảm thấy vô cùng vui vẻ, lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, nhanh chóng lấy ra một tập hồ sơ, tinh thần phấn chấn bắt tay vào làm việc.

Ha ha ha… Mình sẽ ngồi yên quan sát, vị Tổng tài kia mau ra chiêu đi!
Chương 2

Ngọn đèn huy hoàng, tráng lệ trên trần trong sảnh chiếu sáng rực rỡ, ở phía dưới là những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân cũng những kiều nữ xinh đẹp, dạ hội được tổ chức rất xa xỉ, ánh sáng ở khắp nơi lần lượt thay đổi, cảnh tượng cười nói vui vẻ, nếu có thể tham gia xã giao cùng với những nhân vật nổi tiếng này thì chắc chắn cô gái nào cũng rất hưng phấn mà nói chuyện, nhưng Chân Như Ý lại âm thầm than thở.

Haizzz…. Đúng là cô đã vui mừng quá sớm!

Chuyện cô nói dối là bà mình ốm để lấy cớ xin nghỉ bị phát hiện, cô vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng ngồi chờ Tổng tài ra chiêu, thậm chí cô còn tính đến cả chuyện bỏ việc, không nghĩ tới Tổng tài không hề có động tĩnh gì, thậm chí lượng công việc còn tăng lên rất nhiều, mỗi ngày đều tăng ca cũng cấp trên đến mức hoa cả mắt, hôm nay đi dự tiệc mà mình cũng phải đi theo.

Đúng rồi! Trước kia cô cũng không phải là chưa từng làm chức bạn gái, đi theo tổng tài tham gia vào cái yến tiệc của xã hội thượng lưu, nhưng như thể trùng hợp vậy, nửa tháng nay cô thường xuyên phải tham gia những yến tiệc như thế này, đều này làm cô không thể không hoài nghi Tổng tài biến chất kia đang cố tình chỉnh

cô.

Độc ác nhất trên thế giới này là trả thù từng tý một, tuyệt đối không đuổi việc ngay, làm cho người ta không dễ dàng phủi mông phủi đít mà ra đi, mà ngày nào cũng ra sức bóc lột sức lao động, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, tới đêm khuya mới có thể lết cái thân tàn về nhà, sáng sớm hôm sau lại mắt nhắm mắt mở bò dậy đi làm.

Thật không may, cấp trên của cô lại là một tên biến thái đầy thủ đoạn. Nghĩ lại cuộc sống của mình vài ngày nay, Chân Như Ý không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, thậm chí ly champagne đang cầm trên tay bởi vì dùng sức quá độ mà rung lên bần bật.

-Thư ký Chân, cô đang nghĩ ngợi chuyện gì vậy?

Đột nhiên có một tiếng nói dịu dàng vang lên, Chân Như Ý đang chìm đắm trong suy nghĩ giật nảy mình, rượu trong ly suýt nữa văng ra ngoà

ngoài.

Quay đầu nhìn lại, tên Tổng tài biến thái kia chẳng biết đứng sau mình từ lúc nào, sắc mặt Chân Như Ý biến đổi trong nháy mắt, lễ phép mỉm cười, giống như sự oán thán lúc nãy của cô chưa từng tồn tại.

-Tôi đang nghĩ đồ uống này quá ngon, đúng là nhờ phúc của Tổng tài mà tôi mới được uống đồ uống ngon thế này!

Lại nói dối không đỏ mặt, cô cười cười uống một ngụm champagne vàng óng ánh, lời nói không giả một chút nào.

Nghe vậy, ánh mắt Nghiêm Sĩ Tuyển sáng lên, khóe môi mơ hồ như mang ý cười.

Aizzz…. Hắn không thể nhìn thấy bộ dáng phẫn hận mà cắn răng lúc trước của cô, cũng không rõ trong tâm cô tưởng tượng những cái gì, nhưng mấy ngày qua hắn âm thầm quan sát cô, con người này có hai khuôn mặt, khuôn mặt biến đổi rất nhanh chóng, biểu tình tuyệt kỹ. Việc này đã trở thành một thú vui trong cuộc sống bận rộn của hắn, bây giờ có thể chấn chỉnh cô được một chút, sau này đây sẽ là trò tiêu khiển trong lúc làm việc buồn tẻ này.

Thấy hắn không lên tiếng trả lời mà lại nở nụ cười tao nhã khiến người ta sợ hãi, Chân Như Ý cảm thấy lông tơ ở trên người mình dựng đứng hết cả lên, nhưng lại giả vờ trấn định, cười dò hỏi:

-Xin hỏi, Tổng tài và Chung lão gia đã bàn việc xong rồi, bây giờ có thể rời tiệc được rồi sao?

Cô rất rõ ràng, Tổng tài biến thái trước mắt này nhất định sẽ tham dự dạ tiệc, nhưng không phải như những người bình thường chạy theo mốt dự tiệc hay chơi đùa mà là để bàn bạc việc hợp tác làm ăn nên mới đích thân tham dự tiệc do Chung lão gia tổ chức. Lúc trước khi bọn họ vừa đến dự tiệc thì Chung lão gia vui tươi hớn hở cũng hắn đến phòng sách họp kín nên cô mới có thể thảnh thơi ngồi tránh ở một góc thưởng thức champagne, nhân tiện nghĩ linh tinh một tý.

Bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây, chắc là đã bàn bạc xong với Chung lão gia rồi, mà cuối cùng cũng thỏa mãn chuyện cô chờ đợi từ lúc đi dự tiệc đến giờ, rốt cuộc cũng có thể về nhà.

Nhìn rõ được tâm tư của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển không làm theo nguyện vọng của cô, thuận tay cầm lên một ly rượu trên khay của người phục vụ, cười rõ vô lương khẽ nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói:

-Thư ký Chân, cô vội chuyện gì à? Mới vừa rồi không phải cô nói champagne rất ngon sao? Nếu ngon như vậy thì uống nhiều một chút, thoải mái chơi đùa đi, coi như đền bù cho quãng thời gian vừa rồi cô đã vất vả.

Cái quái gì! Nếu muốn đền bù cho sự vất cả của cô thì nên cho cô về sớm mới phải. Người đàn ông này rõ ràng là cố ý, tuyệt đối cố ý.

Suýt nữa thì nói ra nhưng Chân Như Ý lại ẩn nhẫn cười một cách giả tạo, chưa kịp mở miệng đáp lại thì bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông:

-Ây da! Đây không phải là Nghiêm Tổng hay sao?

Nghe tiếng, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng Chân Như Ý không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối thủ cạnh tranh chủ yếu từ trước đến nay của Tập đoàn Hồng Lâm là chủ của Công ty Khang Mậu – Khang Thịnh Thái, tuy đã năm mươi tuổi nhưng vẫn rất phong độ chào hỏi.

-Xin chào Khang đổng.

Gật đầu chào hỏi lại, sắc mặt Nghiêm Sĩ Tuyển biến đổi rất nhanh, vẻ mặt tự nhiên biến mất không để lại chút dấu vết, thay vào đó là vẻ mặt tao nhã bình thường khi gặp người ngoài, lễ độ cười nhạt làm cho người ta không nhìn ra được tâm tư.

-Tôi còn tưởng rằng thanh niên như cậu chỉ lo làm việc không biết thư giãn vui vẻ là gì, hôm nay không nghĩ cậu cũng đến đây, thật đúng là ngoài ý muốn của người khác.

Cười lớn, Khang Thịnh Thái thân thiết đến lạ thường, hoàn toàn không có chút địch ý của đối thủ cạnh tranh. Người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng rằng tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, căn bản không thể tưởng tượng được cả hai trên thương trường tranh đấu rất kịch liệt.

-Khang đổng, ông nói đùa rồi!

Đáy mắt thoáng hiện lên ánh nhìn kỳ lạ mà người ngoài khó có thể phát hiện, vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không hề biến đổi, nho nhã mỉm cười hoàn mỹ:

-Tôi còn trẻ, đương nhiên cũng thích náo nhiệt, ông nói xem nếu như lời đồn tôi làm việc điên cuồng mà truyền ra ngoài thì về sau có nhà nào dám gả con gái cho tôi nữa?!?

Vừa nghe hắn nói đùa phản bác lại, Khang Thịnh Thái cười lên ha hả, lời nói nửa có toan tính nửa không:

-Nhắc tới mới nhớ, con của Chung lão gia cũng đã lớn rồi, cuối cùng cũng mời Nghiêm Tổng đến dự tiệc.

-Ông nghe chuyện này ở đâu? Lời của Khang Đổng cũng không đặc biệt chỉ rõ.

Đối với sự đắc ý của lão ta thì vẻ mặt Nghiêm Sĩ Tuyển không hề thay đổi, trên mặt vẫn luôn luôn duy trì một nụ cười.

Trong chốc lát, hai người nói chuyện xã giao qua lại, khen tặng nhau nhưng lại ẩn chứa sự dò hỏi, Chân Như Ý ở bên cạnh tuy cảm thấy nhàm chán nhưng đáy lòng lại vô cùng tán thưởng, nhất là đối với Khang Thịnh Thái, cô lại càng khâm phục đến sát đất.

Thân là thư ký của Nghiêm Sĩ Tuyển, cô rất rõ ràng, trong hai năm qua, dưới sự lãnh đạo của Nghiêm Sĩ Tuyển, Tập đoàn Hồng Lâm đã đoạt không ít mối làm ăn của Công ty Khang Mậu, làm cho Khang Thịnh Thái tổn thất rất lớn, thậm chí hôm nay hai người xuất hiện ở bữa tiệc này mục đích cũng là muốn tranh thủ hợp tác cũng Chung lão gia.

Đối mặt với đối thủ làm công ty mình tổn thất nghiêm trọng, Khang Thịnh Thái không hề bày ra bộ mặt thù địch mà thậm chí có thể giữ được khuôn mặt tươi cười mà giao tiếp, cô chỉ có thể nói: Nhân vật trí dũng kiệt xuất có dã tâm không phải ai ai cũng có thể làm được!

Nhưng hôm nay người trí dũng kiệt xuất này lại gặp được một con hồ ly xấu tính, ai thắng ai là điều rất khó nói!

Nghĩ như vậy, Chân Như Ý thầm cười một cách hứng thú, lẳng lặng ở một bên cạnh quan sát hai người thân thiện với nhau, thật ra đều là miệng nam mô, bụng cả một bồ dao găm.

-Thật ngại quá, tôi phải đi trước gặp Chung lão gia, xin lõi không tiếp chuyện tiếp được.

Đột nhiên Khang Thịnh Thái nhìn thấy chủ nhân của bữa tiệc chẳng biết xuất hiện từ bao giờ ở đại sảnh, lập tức ngừng cuộc nói chuyện, đi nhanh tới phía một ông già khỏe mạnh, uy nghiêm.

Trong nháy mắt đã thấy lão ta bắt chuyện với Chung lão gia, thậm chí còn truyền đến những tiếng cười, Tổng tài đại nhân nhà mình vẫn đứng yên như cũ không nhúc nhích, khắp nơi là cảnh người ta nâng ly champagne chúc tụng, Chân Như Ý nhỏ giọng nhắc nhở:

-Tổng tài, anh không sao chứ?

Bây giờ hai bên đang muốn tranh thủ sự hợp tác của Chung lão gia, đối thủ đang nói chuyện thân mật với ông ý phải đặc biệt chú ý, không phải sao?

Hiểu ý cô, Nghiêm Sĩ Tuyển thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi cười đầy ý vị:

-Chung lão gia tuy già nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, tự nhiên ông ấy sẽ nhìn ra hợp tác với ai có lợi hơn.

Nghe vậy, Chân Như Ý gật đầu, trong lòng hiểu rõ hắn nói không sai.

Trên thực tế, một người bình thường không thể biết rõ ràng đến vậy, nhưng chỉ cần là người nắm rõ mọi tin tức trong giới thương nhân thì đều biết rõ, mấy năm nay Khang Thịnh Thái đã rót vốn đầu tư và đưa ra những quyết sách sai lầm làm Công ty Khang Mậu thua lỗ nghiêm trọng, tình hình tài chính không chút khả quan, chỉ hào nhoáng bên ngoài chứ ở bên trong đã mục rữa rồi. Chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng, người ta vẫn ở tại khu nhà cao cấp, đi xe xịn, nuôi cả tá người tình, đầu tư rất rộng rãi, vẫn vui vẻ như bình thường!

Nghĩ như vậy, đáy mắt cô nhanh chóng xẹt qua sự trào phúng, bĩu môi khinh thường.

Nhận thấy cô đang toan tính một cách trào phúng, Nghiêm Sĩ Tuyển thầm cười khẽ, ánh mắt đảo qua một vòng, thấy một vị phu nhân trông rất tao nhã đang chào hỏi những người bên cạnh, sắc mặt khẽ biến đổi, thậm chí theo bản năng lui về sau một bước.

Á?

Sao Tổng tài lại như vậy?

Hơi kinh ngạc về hành động đột ngột đó, Chân Như Ý liếc nhìn khuôn mặt hắn, hồ nghi nhìn theo tầm mắt hắn ta, sau đó… cô nở một nụ cười!

Ha ha, vị phu nhân đẹp lão kia không phải là nữ chủ nhân của bữa tiệc, cũng chính là người vợ ân ái một đời với Chung lão gia, hơn nữa còn là thiên kim tơ hồng, người làm mai mối nổi tiếng, Chung lão phu nhân đó sao?

Đúng rồi! Nghe nói gần đây mục tiêu mai mối của Chung lão phu nhân là con hồ ly xấu bụng bên cạnh cô đây, hỏi làm sao hắn vừa thấy bóng dáng của bà ấy, sắc mặt lập tức biến đổi, vô cùng khẩn trương.

-Khụ…

Ho nhẹ một tiếng, thừa dịp bà ấy còn đang bận chào hỏi các khách mời, chưa thể lập tức đến giết mình, Nghiêm Sĩ Tuyển đã chuẩn bị bỏ chạy.

-Thư ký Chân, nếu lát nữa Chung lão phu nhân có hỏi tôi thì cô nói tôi đã đi rửa tay, cô giúp tôi tán gẫu với bà ấy chuyện sinh hoạt bình thường của gia đình nhé!

-Tổng tài xin yên tâm, tôi nhất định không làm anh thất vọng.

Cố nén cười, Chân Như Ý diễn tả vẻ mặt nghiêm túc không thể tin được.

Nhanh chóng liếc cô một cái, mặc dù biết rõ cô gái trước mắt này tuyệt đối không nghiêm chỉn như vẻ bề ngoài, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không còn thời gian so đo, trông thì tao nhã nhưng bước đi nhanh như con thoi xuyên qua đại sảnh đầu những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân, đi như bay trốn ra khỏi đây.

Từ trước đến nay khó mà thấy được cảnh tượng hồ ly xấu tính này hoảng loạn chạy nạn, cho đến khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất ở trong mắt, Chân Như Ý rốt cuộc cũng không nín được mà lên tiếng cười thật lớn.

Á há há há há…..

Ối mẹ ơi! Đường đường là Tổng tài của Tập đoàn Hồng lâm lại bị một bà lão mai mối dọa thành như vậy, khẳng định không có người nào tin nổi, thật sự là quá buồn cười.

-Quái lạ thật! Rõ ràng lúc nãy vẫn còn nhìn thấy, sao vừa mới chào hỏi khách khứa có một lúc mà chớp mắt cái đã không thấy người đâu rồi?

Đột nhiên có tiếng nói già nua xen lẫn những tiếng cười vang lên, Chung lão phu nhân đẩy gọng kính trên sống mũi tìm người khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người cô thư ký.

-Thư ký Chân, thằng oắt nhà họ Nghiêm đâu rồi?

Bà từng thấy vị thư ký trẻ tuổi tháp tùng thằng oắt đó đi dự một vài bữa tiệc, cũng nói chuyện với nhau qua vào lần, biết cô là thư ký của thằng oắt đó.

Thằng oắt nhà họ Nghiêm?

Ha ha, đường đường là Tổng tài của Tập đoàn Hồng Lâm mà gọi hắn là thằng oắt con ba tuổi chưa mọc đủ tóc, cũng chỉ có Chung lão phu nhân rất thân thiết với Nghiêm lão phu nhân mà thôi.

Thầm nghĩ vui vẻ, Chân Như Ý nén cười, trả lời:

-Chung lão phu phân, Tổng tài quá mót nên đi phòng rửa tay rồi ạ!

-Quỷ quái!

Nhìn Nghiêm Sĩ Tuyển lớn lên, Chung lão phu nhân vừa nghe cái lý do này là đã biết tỏng, lập tức trợn tròn mắt, tức giận mắng:

-Thằng oắt đó căn bản là đang trốn ta, sợ ta lải nhải giới thiệu con gái nhà ai cho nó gặp mặt.

-Không phải đâu ạ!

Thân là thư ký của hắn, Chân Như Ý rất đạo đức cố gắng giúp đỡ, che giấu cho hắn.

-Tổng tài thật sự là quá mót rồi, trước khi rời đi còn đặc biệt bảo cháu phải thay anh ấy tiếp chuyện bà!

Biết rõ cô không nghe lời mình, Chung lão phu nhân nghe vậy vẫn vui vẻ nở nụ cười, híp mặt lại đánh giá, khuôn mặt cô tuy bình thường nhưng lại vô cùng bình tĩnh, gật đầu liên tục, bệnh nghề nghiệp tái phát:

-Thư ký Chân, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai hay chưa? Thích gì? Mẫu đàn ông của cháu như thế nào? Ta có cháu của một người bạn già đang ở bên trong, hình thức không tệ, ta rất muốn giới thiệu cho cháu gặp mặt, có được không?

-Chỉ sợ cháu trèo cao cũng không được.

Cũng không nói tốt, mà cũng không nói là không tốt, Chân Như Ý cười, khéo léo đẩy mục tiêu của lão phu nhân về phía hồ ly.

-Dù sao thì cháu cũng chỉ là người đi theo Tổng tài làm việc, loay hoay nhiều việc cũng chưa có thời gian ngủ, sao có tinh thần để suy nghĩ đến việc này.

Tổng tài, xin lỗi anh nhé!

Người không vì mình, trời tru đất diệt, đành phải đẩy anh ra ngoài chịu chết thôi.

Quả nhiên, Chung lão phu nhân lập tức chuyển mục tiêu, không nhịn được mà trách cứ:

-Nói về sếp của cháu, thật không phải bà lão ta thích lải nhải, công việc của ta cũng đã bận đến điên cuồng, lại còn phải loay hoay mệt mỏi theo cái thằng oắt đó, xoay như con quay. Nó yêu một người tự do tự tại, thì cũng đừng làm người khác liên lụy, hơn nữa con gái nhà người ta tuổi thanh xuân có hạn, làm cho nó chậm trễ thế mà còn….

Giả vờ nghe Chung lão phu nhân than phiền, nếu không chú ý, thật ra Chân Như Ý đang ác độc hãm hại sếp mình:

-Nói thế cũng không hẳn là đúng đâu ạ, kỳ thật Tổng tài cũng rất hâm mộ người khác có đôi có cặp…

Lời này vừa nói ra thì thấy ánh mắt Chung lão phu nhân sáng ngời, cầm nhanh tay cô truy hỏi:

-Thư ký Chân, có phải cháu từng nghe thằng oắt đó nói gì? Mau! Mau nói cho ta biết.

-Ách… Kỳ thật Tổng tài chưa nói gì quá nhiều, chỉ là có một lần cháu nghe Tổng tài than thở là mình cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu phụ nữ…

Giả bộ vẻ mặt khó xử, cố ý nói câu kế tiếp lấp lửng mơ hồ, cô cố tình làm người khác hiểu lầm.

Trên thực tế, phần sau câu đó là….

Thiếu phụ nữ làm bạn gái!

Có một lần hắn tham dự một dạ tiệc từ thiện, bởi vì trong bữa tiệc đó chỉ có một số ít nam giới còn cô đơn tham gia, nên đương nhiên hắn bị đẩy lên sân khấu bán đấu giá, làm cho các cô gái tại đó xôn xao trả giá để được khiêu vũ với hắn, ngày hôm sau hắn mới bất đắc dĩ than thở.

Hơn nữa sau lần đó, bất kỳ ở đâu tổ chức tiệc, không đi thì thôi, chứ nếu đi, thể nào cũng bắt cô giả làm bạn gái của hắn cùng nhau tham gia, không để mình có cơ hội biến thành vật phẩm để đấu giá lần thứ hai.

Không hề ngoài ý muốn, Chung lão phu nhân quả nhiên hiểu lầm, tinh thần thoáng chốc hưng phấn trở lại, cười vui vẻ:

-Thật tốt quá, thật tốt quá! Vốn đang phiền não vì chuyện tình cảm của thằng oắt ấy, bây giờ biết nó có tâm tình này, vậy là tốt rồi…

Chỉ thấy bà ta vừa nói vừa lục giở cuốn sổ nhỏ ở trong người ra, lật rất nhanh, mỗi trang đều chi chít dày đặc tên người cũng tư liệu, nhìn Chân Như Ý bội phục, trong lòng cười trộm…

Ha ha, đề xuất việc hắn chọn bạn tâm giao, cố gắng đẩy hắn đi ra ngoài, thứ nhất là đã hoàn thành nhiệm vụ mà sếp giao, làm hết phận sự nói chuyện phiếm với Chung lão phu nhân về việc nhà, tuy rằng chủ đề nói chuyện này chưa chắc Tổng tài đã thích nhưng hắn không quy định là không được nói chuyện này, thứ hai, cuộc sống bị hắn bóc lột sức lao động này vô cùng cực khổ, đây cũng chỉ là một mũi tên báo thù của cô mà thôi.

-Thư ký Chân, sếp cháu không theo sự an bài mà gặp ta tại bữa tiệc này, ta nghĩ tạo cơ hội để ta và nó gặp nhau một cách bất ngờ hẳn là không tồi, cháu có biết nó gần đây thường hay đi đâu không để ta suy nghĩ xem thử…

Bà lão hỏi rất nghiêm túc.

-Ha ha… Cháu cũng không rõ lắm đâu ạ! Nhưng cháu từng nghe lái xe tên Tiểu Trương nói qua, Tổng tài có gia nhập một câu lạc bộ quần vợt…

Cô nửa hữu ý nửa vô ý lộ ra tin tức.

-Câu lạc bộ quần vợt? Tốt, tốt lắm! Trên sân quần vợt rất dễ để bồi dưỡng tình cảm…

Bà lão cúi đầu rất nhanh, loáy hoáy ghi chép.

-Nguy rồi! Cháu không cẩn thận tiết lộ hoạt động của Tổng tài rồi, nếu để cho anh ấy biết chắc cháu chết, nói không chừng còn bảo cháu là bép xép…

Lại giả vờ xót xa ân hận.

-Yên tâm! Ta tuyệt đối không để lộ tin tức từ cháu ra đâu, mà nếu có để lộ ra là cháu bép xép, cháu cứ đến tìm ta, ta sẽ sắp xếp cho cháu vào công ty con ta làm việc, tuyệt đối không để cháu chịu thiệt.

Bà lão vỗ vỗ ngực, cam đoan thề thốt.

-Chung lão phu nhân, cháu cảm ơn bà.

Lại tiếp tục làm bộ cảm động đến rơi nước mắt.

-Không cần khách khí! Cháu nói xem, ngoài câu lạc bộ quần vợt thì thằng oắt ấy còn có thể đi đâu nữa?

-Đúng rồi, còn có…

Cô nói hết ra, cũng cấp hết những địa chỉ mà mình biết.

-Hóa ra còn những chỗ này nữa…

Bà lão liên tục gật đầu, cầm bút viết lia lịa.

Vì thế ở đại sảnh bữa tiệc có một cảnh rất hay, hai người phụ nữ, một già một trẻ cười gian manh, tán gẫu “ việc nhà nhàm chán” vô cùng vui vẻ, mà cái tên hồ ly xấu tính kia bị thư ký trong ngoài không giống nhau bán đứng.

Chương 3: chương 3

-Cẩn thận!

Cô gái này một giây trước còn đi rất vững vàng, một giây sau lại như bị quỷ đánh ngã ngay vào lòng mình, Nghiêm Sĩ Tuyển không cách nào hiểu nổi.

Gần đây có rất nhiều cô gái trẻ ngã vào hắn, nếu là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì hắn nhất định sẽ đỡ họ, nhưng chuyện này lại xảy ra quá nhiều làm hắn nghi ngờ mình trở thành trung tâm của mọi tai nạn, đi đến đâu cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

-Cảm ơn, cảm ơn!

Một cô gái xinh đẹp mặc trang phục tập quần vợt ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, đỏ mặt ngượng ngùng nói ra lời cảm ơn, trong mắt là sự hưng phấn đến nhảy nhót không che giấu được.

Tin tình báo của Chung lão phu nhân quả nhiên không sai, người thừa kế Tập đoàn Hồng Lâm của Nghiêm gia thật sự đến đây chơi bóng, cũng không uổng công cô xin gia nhập thành hội viên của câu lạc bộ quần vợt này, mỗi ngày đều tới đây ôm cây đợi thỏ, tạo cơ hội cho cô gặp được mình đang chờ.

-Cô không sao chứ?

Hỏi một cách thân thiết,thái độ của Nghiêm Sĩ Tuyển đối với người quen và người ngoài đều như nhau, tác phong nhẹ nhàng làm cho người ta hoàn toàn không phát hiện ra rằng hắn rất xấu tính.

-Không, không có việc gì!

Hai gò má hồng lên, mỹ nữ quần vợt bị sự ân cần, thân thiết của hắn mê hoặc, nói ra cái cớ đã sớm nghĩ ra từ trước một cách rất tự nhiên:

-Tôi chỉ là hơi thiếu máu nên đầu đột nhiên bị choáng váng, thật là ngại quá, đụng vào người anh…

Thiếu máu? Thời gian gần đây, lý do của những cô gái ngã vào người hắn đều như vậy, xem ra dạo này hắn rất có duyên với cái từ “thiếu máu” này.

Thầm nghĩ giễu cợt, khuôn mặt Nghiêm Sĩ Tuyển cười vô cùng ôn hoà đến mê người:

-Không sai! Cô nên cẩn thận một chút, giữ gìn sức khỏe, tôi xin phép đi trước.

Mắt thấy “dịp tốt để hắn yêu sắp mất đi vì chuyện bất trắc”, người đẹp quần vợt vội vàng tăng cường sự dũng cảm cho lá gan.

-Anh ơi, nếu anh không vội…, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của anh?

-Cảm ơn lời mời của cô.

Quay đầu cười cười, hắn cự tuyệt một cách nhã nhặn:

-Thật đáng tiếc, tôi bận chút việc, nếu lần sau có duyên mà gặp lại thì tính sau!

Aizzz….. Thật đáng tiếc, hắn xác định rõ ràng rằng hắn sẽ không đến câu lạc bộ quần vợt này nữa, hai người tuyệt đối là vô duyên.

Bị từ chối khéo léo như vậy, cơ hội bất thành, người đẹp quần vợt cũng chỉ có thể thầm đấm ngực, bất đắc dĩ nhìn hắn tao nhã đi tới phòng tắm, trong nháy mắt khóc không thành tiếng, muốn chết ngay lập tức.

Ô… đầu năm nay, nữ theo đuổi nam có thể nói là chất cao như núi, hơn nữa còn là núi Himalaya!

*

-Ở trong đó lâu như vậy chẳng lẽ thực sự anh bị phụ nữ đánh gục rồi?

Trong phòng tắm một giọng nam bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Sĩ Tuyển vừa mới đi vào phòng tắm để xả đi mồ hôi trên người, không kìm được, lông mày giương lên.

-Anh thì biết những gì?

Lộ ra một nụ cười ôn nhã lừa bịp người đời, hắn tự hỏi người trước mắt này không xuất thân từ danh gia vọng tộc nhưng lại rất có tài cán, bằng vào sự nỗ lực của bản thânmà đã trở thành người quản lý của một công ty chuyên nghiệp, tuy không hơn bạn tốt nhưng hai ngày mỗi tuần đều đến đánh quần vợt giao hữu.

A?

Xem thái độ của Nghiêm Sĩ Tuyển, chẳng lẽ hắn nói trúng thật rồi?

Chiêm Dung Thịnh lộ ra khuôn mặt bình thường giản dị, đầu tiên là trừng lớn mắt, lập tức nghĩ đến điều gì đó, hắn không dám tin, lắc đầu buồn cười:

-Không thể nào! Tôi còn tưởng rằng Chung lão phu nhân chỉ là thuận miệng nói chơi,

Thông Tin
Lượt Xem : 3313
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN